– Thái Hạo
Vậy là đã dừng lại rồi, gần 20 năm ngục tù kêu oan thảm thiết. Tôi đau đớn. Nhưng rồi lại nghĩ, giờ ít ra anh đã thoát khỏi những song sắt, và chắc đang về thăm mẹ rồi. Anh đang nhìn thấy mẹ, ngồi bên mẹ trong ngôi nhà của mẹ… Chắc anh đã khóc, có cả giọt nước mắt hạnh phúc nữa vì được trở về và đoàn tụ, phải không anh? Tôi cầu nguyện rằng tôi đã đúng.
Giờ anh được tự do rồi, hãy đi thật nhiều để trả lại cho những năm tháng thanh xuân tù ngục đằng đẵng.
Nếu anh bị oan uổng, tôi cũng tin, oán hận không thể dễ dàng cởi bỏ. Sự đau đớn và nỗi uất ức sẽ kết lại, anh sẽ ở đó, và làm tiếp tục đòi công lý, theo cách của riêng anh. Phải không anh?
Tạm biệt anh, Lê Văn Mạnh. Cho tôi được cúi đầu, Xin lỗi anh.
– Thái Hạo