December 21, 2022
Truyện ngắn của Lâm Hoài Thạch
Buổi sáng ngày Giáng Sinh tại Little Saigon, California. Ngày kỷ niệm Chúa giáng trần. Trời lạnh và xe cộ cũng thưa thớt, chắc vì đêm qua mọi người cùng vui mừng trong đêm Giáng Sinh tại nhiều nhà thờ, hoặc trong gia đình.
Đôi vợ chồng đến nhà thờ dự lễ Giáng Sinh. (Hình minh họa: Wang Zhao/AFP via Getty Images)
Trong góc phố của thành phố Garden Grove, một người vô gia cư khoảng 50 tuổi đang ngồi trên vỉa hè. Hành trang được cất trong một ba lô cũ rích và một cái mền quấn trên mình.
Một gã đàn ông đang đi trên vỉa hè, ngang qua người vô gia cư chừng năm bước rồi quay trở lại trước mặt người vô gia cư.
-Merry Christmas! – gã đàn ông nói.
Người vô gia cư gật đầu cười nhẹ:
-Merry Christmas!
Gã đàn ông móc trong túi ra $5 đưa cho người vô gia cư, nhưng ông ta lắc đầu cười nhẹ, và nói:
-Cám ơn ông nhiều lắm, thường thì tôi vẫn ngồi đây để nhờ tiền của những người có tấm lòng thương những người vô gia cư như tôi. Nhưng hôm nay là ngày Chúa Giáng Sinh, tôi không nhận tiền của ai cả, vì ngày này là ngày Chúa giáng trần để cứu rỗi tội lỗi cho mọi người, mà tôi cũng là một trong những người đã từng hưởng ân điển của Chúa ban. Ngay bây giờ, cho dù hoàn cảnh của tôi như thế này, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ rằng Chúa vẫn hiện hữu trong tôi, cho sức khỏe của tôi được đầy đặn và còn sống đến hôm nay.
-Nhưng tại sao ông trở thành vô gia cư? – người đàn ông hỏi.
Người vô gia cư trả lời:
-Hai mươi năm trước tôi vẫn làm việc như mọi người và cũng vừa cưới vợ. Vợ tôi đẹp và hiền.
Rồi người vô gia cư ngưng nói, gục đầu. Ông lấy một tấm hình người phụ nữ mang trên cổ cho gã đàn ông xem:
-Đây là hình của vợ tôi hồi hai mươi năm về trước.
-Vợ của ông đẹp quá, giờ vợ của ông đâu?
Gương mặt buồn thảm nói trong nghẹn ngào của người vô gia cư:
-Vợ chồng tôi lấy nhau được một tuần thì chúng tôi bị tai nạn trong lúc tôi đưa vợ tôi đi mua sắm quà Giáng Sinh để biếu cho thân nhân. Vợ tôi chết và tôi bị thương nặng.
-Tội nghiệp cho vợ chồng của ông quá!
-Sau đó, vì khóc quá nhiều nên đôi mắt của tôi bị mù. Sau khi được bác sĩ chữa trị hết một năm thì mắt của tôi chỉ được thấy lờ mờ cho đến bây giờ.
-Tôi hiểu vì sao ông như thế này rồi. Nhưng hôm nay là ngày Giáng Sinh, ông ngồi đây một mình, mà không nhận tiền ai hết. Vậy… Ông có cần tôi giúp gì cho ông không?
Người vô gia cư cười nhẹ nói:
-Cám ơn lòng tốt của ông. Đêm qua, tôi ngủ thấy vợ tôi về cùng đi với tôi đến nhà thờ dự lễ Giáng Sinh. Đây là món quà của Chúa đã ban cho tôi niềm hạnh phúc, mà hai mươi năm qua tôi mới nhận được. [qd]