NGÀY TẢO MỘ
Jos. Nguyễn Văn Sơn, C.Ss.R.
Hôm nay kỷ niệm 14 năm tôi chết. Tôi về tạo mộ lần thứ 14. Nhìn ngôi mộ của tôi, tôi thấy cỏ mọc xanh rì, rào chắn xung quanh không còn nữa. Quanh tôi, không chỉ là một mình tôi mà mỗi năm số người chết ngày càng tăng. Lúc đầu tôi còn nhớ tên họ, dần dần những người xa lạ đến tôi chưa kịp làm quen họ đã chuyển đi nơi khác, kẻ đến người đi thay phiên nhau.
Tôi đứng cạnh cây Thánh Giá đã sờn bạc vì mưa gió. Tên tôi vẫn còn đó. Ngày sinh, ngày chết, quê quán… chung quanh vắng lặng như tờ. Càng về khuya càng lặng vắng!
Tôi ngồi đây một mình trong ngày tảo mộ. Hồi tưởng lại kỷ niệm 14 năm trước. Ngày đó… ngày định mệnh 17/09/2008. Tôi nhập viện trong tình trạng nguy kịch, toàn thân đau tê tái… Bác sỹ sau khi chụp XQ, siêu âm, chuẩn đoán. Họ quyết định tôi phải mổ gấp, nếu chậm sẽ không còn hy vọng sống. Người ta hỏi tôi có sẵn sàng cho ca mổ chưa? Tôi trả lời sẵn sàng. Thân xác tôi trao cho họ, linh hồn tôi dâng chọn cho Thiên Chúa. Bởi tâm hồn, thân xác tôi là của Thiên Chúa.
17h người ta đưa tôi vào phòng mổ. Quang cảnh phòng mổ thật hãi hùng. Xung quanh tôi toàn là dao kéo, dây rợ chằng chịt; xa xa những ánh đèn sáng chói như muốn nuốt chửng đôi mắt tôi. Một màn hình to đùng hiện ra trước mắt với toàn bộ thân xác, bộ lòng, những thớ da thớ thịt của tôi. Một đội ngũ Bác sỹ vây quanh tôi. Người dao, người kéo, người chích thuốc mê, người cầm đèn rọi… từng lát cắt, từng miếng mổ như đâm thâu thân xác tôi. Tôi như lịm đi rồi lại tỉnh dạy, từng giờ, từng phút như thế cứ trôi đi. Lúc tỉnh lúc mê… dù mê, nhưng tôi vẫn nghe văng vẳng bên tai những lời trao đổi, những thắc mắc, những lo lắng của đội ngũ Y, Bác sỹ. Người ta thì thầm với nhau, tôi sẽ chết, chết không còn một chút hy vọng. Bởi người ta mổ bụng tôi ra, trong ổ bụng người ta thấy có rất nhiều máu, có tới 3 lít. 3 lít đã đông cứng vì để quá lâu. Vâng! Các Bác sỹ đã bó tay. Bó tay thật sự trước sức mạnh của thần chết. Họ đầu hàng vì ngoài khả năng của họ. Thần chết đã tới, lôi tôi ra khỏi thế gian, khỏi vòng tay yêu thương của bạn bè, người thân, khỏi nỗ lực hết mình của đội ngũ Y, Bác sỹ…
Tôi nhớ rất rõ, một người to cao, nhưng thân mình đen nháy lôi tôi đi. Nó lôi tôi đi từng cửa này tới cửa khác. Khung cảnh nơi đó thật hãi hùng, cảnh tan thương tràn lan, khóc lóc, rên riết, kêu la… thời tiết ở đó thật oi bức, lửa bập bùng cháy suốt ngày đêm. Tiếng kêu la ai oán từ khắp nơi vọng về làm tôi sợ hãi, vùng vẫy, kêu la inh ỏi…
Vậy là tôi đã chết thật. Chết 100%. Xa rồi những kỷ niệm thân thương bên gia đình, thầy cô, bạn bè… giờ đây xung quanh tôi toàn là tiếng kêu la ai oán, hãi hùng. Quỷ đưa tôi đi khắp nơi này tới nơi khác. Tôi không dám nhìn cảnh vật xung quanh bởi nó rất hãi hùng. Nó kéo tôi tới một vực thẳm, thẳm sâu hun hút. Từ trên cao, nó ném tôi xuống dưới. Tôi như người mất hồn, kêu lên những tiếng nỉ non, tôi kêu tên Thiên Chúa, kêu tên Mẹ Maria, tôi dâng linh hồn tôi trong tay Thiên Chúa và Mẹ Maria. Tôi rơi như một hòn đá bay xuống vực thẳm hun hút, khi tôi không còn một chút hy vọng. Tưởng chừng như đời tôi sẽ mãi mãi đi vào dĩ vãng, đi xuống vực thẳm mênh mông… vậy mà kìa!!! Một bàn tay, rồi hai bàn tay kéo tôi lại. Kéo tôi khỏi vực thẳm hun hút. Một ánh sáng chói lòa soi sáng cả bóng đêm u tối đưa tôi trở về với hiện tại. Trở về với kiếp sống trần gian. Tôi đã thoát khỏi hình bóng của bóng tối, thần chết. Thần chết đã kéo tôi xa rời mọi thứ ở trần gian, nhưng chính Thiên Chúa đã đoái thương và lôi tôi về cùng với Ngài. Tôi chỉ là phận hèn mọn, yếu đuối mỏng dòn và tội lỗi. Vậy mà Chúa vẫn đoái thương. ÔI TÌNH YÊU THIÊN CHÚA THẬT VÔ BỜ BẾN!
Tôi đã chết, chết cho kiếp phận người hèn yếu, tội lỗi… chết cho một kiếp người. Hôm nay, tôi trở về tảo mộ. Nhớ lại những kỷ niệm đã qua, tôi thấy phận mình thật yếu đuối, mỏng manh và đôi lúc thật tệ trước tình yêu vô biên mà Thiên Chúa đã dành cho mình. Như cánh hoa kia sớm nở chiều tàn. Cuộc đời con người cũng vậy, có sinh có tử. Vậy mỗi người sẽ làm gì trước vận mệnh của cuộc đời? Thiết nghĩ cuộc đời này chỉ là chóng qua, thân xác ta chỉ là tro bụi, rồi cũng sẽ trở về bụi tro. Ta hãy sống sao cho cuộc đời này có ý nghĩa.
Jos. Nguyễn Văn Sơn, C.Ss.R.