Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Truyen ngan HAY

Những câu chuyện Nhân VănLan Lê

Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Một buổi tối, đang ngồi làm việc thì anh kêu chóng mặt và đau đầu dữ dội một cách bất thường.

Trước đây anh chưa từng bị như thế. Tôi vội đưa anh đến bệnh viện. Qua thăm khám, chụp chiếu, bác sĩ chẩn đoán anh bị tai biến nhẹ. Sau đó một tay anh bị yếu dần đi, không cầm nắm được, giọng nói cũng ngọng nghịu không rõ ràng nữa. Mặc dù bác sĩ có nói bệnh của anh nếu điều trị đúng hướng thì có khả năng phục hồi rất cao, nhưng anh càng có biểu hiện tiêu cực.

Kể từ ngày bị tai biến, anh phải nghỉ làm để ở nhà điều trị theo phác đồ của bác sĩ. Nhưng tính anh từ đó cũng đổi khác. Anh hay cáu gắt, tính khí thất thường, đôi khi chẳng ai làm gì cũng nóng giận đập phá đồ đạc trong nhà. Tôi hiểu chồng chưa chấp nhận được thực tại, tôi thương anh nhiều, cố gắng nhẫn nhịn, tỉ tê cho anh hiểu và lạc quan lên. Thế nhưng tính cách của anh càng ngày càng tệ.

Một năm, rồi hai năm trôi qua, tình hình có khá lên một chút. Anh bớt cáu bẳn hơn nhưng lại trở nên lầm lì, ít nói. Anh thường xuyên ngồi trong phòng, ai vào cũng đuổi ra. Có lần anh còn ngọng nghịu hỏi tôi:

“Lấy anh khổ quá, em có hối hận không?”.

Tôi nói “Em không hối hận”

Nhưng anh lại hét lên rằng tôi đang nói dối. Anh còn nhiều lần nói rằng anh khó chịu khi nhìn thấy tôi, tốt nhất là tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.

Bố mẹ chồng rất thương tôi. Họ nói tôi còn trẻ, lại chưa có con cái, có lẽ nên giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân này để tìm cho mình một bến đỗ mới hạnh phúc hơn. Họ động viên tôi ly hôn, họ sẽ chăm sóc chồng tôi. Những lời bố mẹ chồng nói khiến tôi thật sự xúc động.

Tôi tuy rất yêu chồng, chưa từng nghĩ sẽ vì anh bệnh tật mà bỏ rơi anh. Nhưng tôi cũng chỉ là một phụ nữ trẻ yếu mềm. Tôi cần được yêu thương. Tôi muốn một gia đình trọn vẹn có vợ chồng và con cái biết yêu thương nhau. Nhưng chồng tôi càng ngày càng tỏ ra xa cách và nói những lời khó chịu. Mấy tháng rồi anh còn xua đuổi tôi, không cho vợ ngủ chung vì muốn ngủ một mình. Tôi cảm thấy rất tủi thân và mệt mỏi nên cũng quyết định dừng lại cuộc hôn nhân này.

Một tối, tôi ngồi đối diện với chồng và nói rằng chúng tôi nên ly hôn. Tôi nói rằng:

“Anh khó chịu khi nhìn thấy em. Anh không muốn ngủ chung với em. Có lẽ anh không còn yêu em nữa. Em không muốn cả cuộc đời sẽ sống như thế này. Em sẽ rời khỏi đây mà không cần mang theo bất cứ thứ gì cả. Anh thương bố mẹ, chịu khó uống thuốc, đừng quậy phá nữa. Bố mẹ già rồi, họ cũng khổ tâm lắm”.

Chồng tôi nhìn tôi, im lặng thật lâu rồi thốt ra một câu đầy khó nhọc: – “Em làm như vậy là đúng rồi”.

Tôi viết đơn ly hôn, anh không cần do dự mà ký ngay. Mặc dù là người chủ động ly hôn, nhưng khi nhìn chữ ký của anh trên đơn, lòng tôi vẫn vô cùng đau đớn. Tôi không biết mình làm như thế có tệ bạc quá không. Chúng tôi đã từng yêu nhau, từng vui vẻ và hạnh phúc biết bao nhiêu. Tôi khóc trước mặt anh, còn anh nhìn tôi và im lặng.

Buổi tối cuối cùng ở nhà chồng, tôi thu xếp quần áo tư trang của mình. Tôi nói với bố mẹ chồng sẽ về ở nhà bố mẹ đẻ một thời gian. Sau khi tinh thần ổn định, tôi sẽ thuê trọ gần chỗ làm cho tiện. Lúc tôi dọn đồ trên phòng ngủ, chồng tôi đang cầm một cuốn sách. Mấy hôm nay tôi thấy anh hay đọc sách, nói năng có vẻ nhu mì hơn. Rồi anh nhìn tôi, hỏi nhỏ:

“Đêm nay, em ngủ cùng anh được không?”.

Cảm giác của tôi khi nghe câu nói đó là bất ngờ. Lâu rồi chúng tôi không ngủ chung cùng nhau, có lẽ vì thế mà tình cảm cũng dần phai nhạt. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ có đôi điều cần nói với nhau. Nhưng khi lên giường thì anh lại nhắm mắt giả vờ nằm ngủ. Tôi nghĩ có nói gì bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa.

Thế nhưng, đang đêm, lúc tôi ngủ bỗng cảm giác có vòng tay ôm mình làm tôi tỉnh giấc. Anh úp mặt vào lưng tôi, nói rất nhỏ bằng giọng ngọng nghịu nhưng tôi vẫn nghe rất rõ:

– “Anh chỉ mong em được hạnh phúc thôi. Anh yêu em”.

Tôi nằm im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi trên gối.

Sáng thức dậy, tôi cầm tờ đơn ly hôn và xé trong sự ngỡ ngàng của anh. Tôi hỏi anh:

– “Sao anh yêu em mà lại đối xử với em như vậy. Anh có thể khiến em hạnh phúc mà, chỉ là anh không muốn làm. Anh nghĩ chỉ cần không sống với anh thì em sẽ hạnh phúc sao? Em hạnh phúc được sao?”.

Chồng nhìn tôi, nói nhỏ: “Em điên rồi, sao lại xé đi”.

Thế nhưng mắt anh lại ngân ngấn lệ. Và cứ thế, chúng tôi cùng khóc.

Rồi tôi động viên anh tập vật lý trị liệu, bạn anh đến dạy anh làm IT trên máy tính, anh rất cố gắng làm việc, nhiều lúc tôi muốt nước mắt vào trong. Dần dần anh khá hơn và thu nhập anh đã có nhiều tháng còn hơn lương tôi. Rồi tôi có bầu cả nhà vui trong hạnh phúc …

Lúc rảnh tôi và anh đi bộ, kiên trì vật lý trị liệu bệnh anh đã hồi phục đến 90% rồi, chỉ còn đi hơn chậm nữa thôi. Ngày nào chúng tôi lại cười đùa vui vẻ ..

Tôi yêu anh và chúng tôi yêu nhau . . .

ST


 

KHI Ở RANH GIỚI GIỮA SỐNG VÀ CHẾT, BẠN SẼ THẤY RẰNG TIỀN TÀI, DANH VỌNG, ĐỊA VỊ CHẲNG CÒN Ý NGHĨA NỮA.

Chuyện tuổi Xế ChiềuCông Tú Nguyễn

“Tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới trung bình. Tôi học được từ mọi người xung quanh và môi trường sống rằng có thành công thì mới hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi luôn ganh đua ngay từ nhỏ.

Không chỉ học ở trường giỏi, tôi cần thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua. Tôi cần đoạt được cúp, phải được giải cao nhất. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, phẫu thuật mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi đã vào được và đạt học bổng nghiên cứu của ĐH quốc gia Singapore.

Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng tất cả thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Tôi quyết định bỏ ngành phẫu thuật mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh.

Một người có thể không vui vẻ khi trả 20 USD cho một bác sĩ tổng quát nhưng không ngần ngại trả 10.000 USD để hút mỡ bụng, 15.000 USD sửa ngực… Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp. Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân đến rất đông. Tôi mướn một, hai, ba rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thể nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu bành trướng sang thị trường Indonesia để làm phẫu thuật cho những người giàu ở đó. Họ phung phí tiền bạc một cách dễ dàng. Làm tiền ở đó quá dễ…

Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Thỉnh thoảng tôi dự đua xe ở Sepang, Malaysia. Tôi mua một chiếc Ferrari 430. Sau khi có xe, tôi mua nhà, khu nghỉ mát. Tôi nghĩ phải hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng và bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.

Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp. Đó là tôi của một năm trước đây. Khoảng tháng 3 năm ngoái, đột nhiên tôi bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại mình hay vận động mạnh. Tôi đến Bệnh viện đa khoa Singapore và nhờ bạn học chụp cộng hưởng từ để xem có phải bị trật đốt sống hay không. Rồi tôi thực hiện PET scans và được phát hiện đang ở giai đoạn 4 của ung thư phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3-4 tháng tối đa. Tôi chán nản, tuyệt vọng.

Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có – sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa – tất cả những thứ tôi nghĩ mang hạnh phúc – khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari ngủ. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua.

Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng tên là Jennifer. Khi chúng tôi đi bộ, nếu thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm thế, sao phải bẩn tay chỉ vì một con ốc sên? Sự thật là cô ta đã cảm được rằng con ốc có thể bị đạp nát chết nếu nằm đó. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?

Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm nhưng tôi không có. Là một bác sĩ trực trong bệnh viện chuyên trị ung thư NUH (National University Hospital), tôi từng chứng kiến bao nhiêu người chết. Tôi đã thấy họ đau đớn và chịu sự tàn phá của cơ thể vì cơn đau. Tôi cũng đã chứng kiến bệnh nhân nhấn nút morphine tiêm vào máu từng giờ từng phút vì không chịu nổi sự đau đớn dày vò. Nhiều bệnh nhân phải dùng oxygene để thở hơi thở cuối cùng. Nhưng đó là công việc. Khi xong việc tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà vì nghĩ là đã hoàn tất công việc hằng ngày.

Tôi thực sự không hiểu họ đau đớn như thế nào cho đến khi tôi là bệnh nhân. Nếu được làm lại từ đầu với cương vị một bác sĩ, tôi sẽ đổi khác. Vì tôi đã trải qua cơn đau đớn mà bệnh nhân vấp phải nên tôi rất hiểu họ chịu đựng sự dày vò của đau đớn như thế nào.

Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều.

Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.

Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Tôi trở nên mê muội đến nỗi chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.

Nhiều khi chúng ta quên mất mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.

Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.

Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, hạ thấp họ xuống để nâng mình lên. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học này. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.

Thứ hai là đa số chúng ta khi bắt đầu công việc đều chưa có “cảm giác” đối với bệnh nhân. Cho dù trong bệnh viện hay nhà thương tư cũng có vô số bệnh nhân để chữa trị. Tôi chỉ muốn bệnh nhân rời phòng làm việc của tôi càng sớm càng tốt. Đó là sự thật và trở thành một công việc bình thường hằng ngày.

Tôi đã thực sự hiểu bệnh nhân nghĩ về mình thế nào chăng? Thực ra là không. Nỗi lo sợ và lo âu của bệnh nhân và những thứ khác mà họ đã trải qua. Thực ra tôi cũng không biết đến khi tôi lâm trọng bệnh và đó là một sai lầm to nhất của hệ thống y khoa tân tiến. Chúng ta được huấn luyện để trở thành những chuyên gia y cũng như nha khoa nhưng chúng ta lại không hiểu bệnh nhân cảm nhận chúng ta như thế nào.

Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.

Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa. Cảm giác khủng khiếp. Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi.

Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất… Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ.

Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm đều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.

Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vậy. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.

Vương Linh

 


 

KỲ TÍCH CỦA MẸ, ĐẾN BÂY GIỜ TÔI MỚI HIỂU …

Nghệ Lâm Hồng

Tôi còn nhớ vào một lần sinh nhật khi tôi còn nhỏ, bà ngoại tôi đã cho tôi 10.000 đồng để tiêu vặt. Đối với một đứa trẻ con thì 10.000 quả thực là một số tiền rất lớn. Trong lòng tôi khi ấy vô cùng hạnh phúc và sung sướng.

Tôi đã rất cẩn thận và luôn giữ chặt tờ tiền đó trong tay vì sợ để quên ở đâu đó hay sợ người nào đó lấy mất. Nhưng sau một lúc đùa nghịch cùng các bạn, tôi mới phát hiện ra trong tay mình đã trống trơn từ lúc nào không biết.

Tôi rất hoang mang sợ hãi và không dám nói cho bà ngoại tôi biết. Cuối cùng tôi cũng đành phải kể lại việc đó cho mẹ và chờ đợi sự trừng phạt. Tôi vừa kể vừa khóc vì sợ mẹ buồn và trách mắng. Vào thời đó, số tiền ấy đối với một học sinh nhỏ tuổi như tôi thật sự là một số tiền quá lớn.

Mẹ không một lời trách mắng mà chỉ hỏi tôi đã chơi ở những chỗ nào, rồi dắt tay tôi đi khắp nơi tìm kiếm. Tôi không nhớ rõ là đã tìm mất bao nhiêu lâu nhưng cuối cùng đã tìm được 10.000 ẩn trong bụi cỏ, nhưng đó lại là hai xấp tiền lẻ xếp chồng lên nhau.

Tôi đếm đi đếm lại, đúng là 10.000. Tôi thực sự cảm thấy rất kỳ lạ và nói với mẹ: “Mẹ ơi lúc con đánh rơi chỉ là một tờ 10.000 !”

Mẹ tôi nói: “Kệ nó con ạ, dù là một tờ, hai tờ, hay ba, bốn tờ cứ đủ 10.000 là được rồi!” Mẹ cũng hùa theo tôi mà nói: “Thật kỳ lạ ! Sự việc kỳ lạ như thế này, mẹ cũng là lần đầu tiên gặp phải, trên thế giới sao có sự trùng hợp như vậy được cơ chứ? Liệu có phải thổ địa công công biết hôm nay là ngày sinh nhật của con nên đã giúp con không?” Tôi lúc đó vô cùng mừng rỡ nhưng cũng thấy quả thực là khó tin.

Trong suốt những năm tháng mà tôi lớn lên, mỗi lần nhớ đến sự việc 10.000 đó, tôi đều cảm thấy đặc biệt kỳ lạ! Rất nhiều khi gặp một sự việc gì đó không vui, tôi đều nghĩ: “Có lẽ ở sâu bên trong việc mất đi thứ gì đó, sẽ luôn có một thứ khác bằng hình thức khác sẽ quay về bên mình”. Cho nên khi đối mặt với rất nhiều sự tình tôi đều có cái nhìn tương đối rộng mở.

Sau này, khi đã lớn hơn lên, tôi nhớ một lần tại quán ăn của ký túc xá mua cơm, khi ấy tôi rất nghèo khó, tâm trạng không được thoải mái và trong đầu tôi chuyện này lại hiện ra. Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong tôi. “Đúng vậy! Mình thật là ngốc nghếch, một đống tiền lẻ lộn xộn kia, hẳn là mẹ đã tranh thủ lúc mình không chú ý mà nhét vào bụi cỏ.”

Tôi nhớ lại, khi ấy lương của mẹ tôi cũng chỉ hơn một trăm nghìn, mẹ làm công nhân tại nhà máy dệt, phải làm việc theo ca. Tôi lại mồ côi từ bé nên mẹ đành phải gửi ở chỗ bà ngoại. Đối với mẹ, 10.000 lúc ấy cũng là một số tiền không nhỏ.

Cứ nghĩ đến cảnh mẹ tôi vội vội vàng vàng gom hết số tiền lẻ trên người cho đủ 10.000, lại còn phải tranh thủ lúc tôi không để ý mà nhét vào bụi cỏ, đã thế mẹ còn không hề tỏ thái độ khó chịu hay trách mắng. Nghĩ đến đó tôi ngồi trong quán ăn vừa ăn vừa khóc.

Có thể giờ đây mẹ tôi đã quên mất chuyện này rồi, nhưng tôi thì không bao giờ quên được những gì đã diễn ra hôm ấy. Tôi nghĩ rằng, chắc mẹ vì sợ tôi khổ sở và cũng vì sợ bà ngoại biết việc này sẽ thấy buồn phiền nên làm như vậy. Nhưng quả thực việc làm khéo léo này của mẹ đã gieo vào lòng tôi một kỳ tích cho đến tận bây giờ…!

Theo NTDTV – Mai Trà biên dịch


 

SÔNG CÓ THỂ CẠN-THÁI BÁ TÂN

Nghiem Huynh

Trong “Đèn Cù” có đoạn

Nói về Chu Văn Biên,

Trùm cải cách Nghệ Tĩnh,

Bắc ghế ngồi trên thềm.

 

Hắn chỉ vào mặt mẹ

Đang cúi lạy dưới sân:

“Mày là đứa bóc lột,

Kẻ thù của nhân dân.

 

Không mẹ con gì hết.

Tao phải tiêu diệt mày.”

Vì cái thành tích ấy

Chu Văn Biên sau này

 

Được đề bạt thứ trưởng

Bộ nông nghiệp nước nhà.

Mẹ cắn lưỡi tự tử.

Thật tội nghiệp bà già.

*

Một chính quyền xúi giục

Con cái đấu mẹ cha,

Người ở đấu ông chủ,

Cháu chắt đấu ông bà,

 

Thử hỏi chính quyền ấy

Là thứ chính quyền gì?

Một tội ác man rợ

Thuộc vào hàng tru di.

 

Và sông có thể cạn,

Và núi có thể mòn,

Tội ác man rợ ấy

Sẽ được nhớ, trường tồn.

THÁI BÁ TÂN

TÌNH YÊU CÓ TỪ NƠI ĐÂU…- Truyện ngắn HAY

Chuyện tuổi Xế ChiềuCông Tú Nguyễn

Ô tô mất phanh khi đang đổ dốc, Chồng mở cửa cho vợ nhảy ra ngoài, anh chồng một mình lao xuống vực.

Câu chuyện xảy ra tại hồ Ba Bể – Băc Kạn.

Hai vợ chồng chở nước đang xuống dốc thì ô tô bất ngờ mất phanh không thể kiểm soát, hai bên toàn cây cối và đá rất nguy hiểm.

Không kịp suy nghĩ, anh chồng liền mở cửa ghế phụ và bảo vợ rằng : “Nhảy đi em” Chị vợ nhảy xuống rồi ô tô đâm thẳng vào cột biển báo, ngừng được. Xe nát một nửa đầu bên ghế phụ, nước văng tung toé.

Anh chồng xuống xe vội chạy lại phía vợ, chị vợ bị chảy máu đầu được một nhóm các bạn trẻ đi phượt sơ cứu tại chỗ rồi khiêng vào vệ đường cho đỡ nguy hiểm.

Rất may cả 2 vợ chồng đều chỉ bị thương, không nguy hiểm.

Hai vợ chồng vô cùng cảm động, cùng cám ơn đoàn phượt. Mọi người ai cũng thắc mắc tại sao trong giây phút định mệnh ấy anh lại quyết định cho vợ nhảy xuống, một mình đối đầu với nguy hiểm.

Hai vợ chồng nước mắt ngắn dài thủ thỉ : ” Nếu không nhảy mà cả hai người cùng chết thì lấy ai nuôi 2 đứa con nhỏ …”

Và trong khoảnh khắc định mệnh ấy, tấm lòng cha mẹ, tình nghĩa vợ chồng đã chiến thắng cả tử thần

Nguồn:Internet

Mẹ ơi, chính mẹ đã để phúc đức cho con.- Truyện ngắn HAY

Những Câu Chuyện Thú VịChi Nguyen

Mẹ không được học hành nhiều, vậy mà khi con học xa nhà, có một lần mẹ đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Mẹ viết “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người, con tạc ân vào dạ. Học một chữ ở đời, con xem nặng nhẹ bao nhiêu”.

Lời dặn của mẹ đã làm con khóc. Con tâm niệm điều đó suốt cả cuộc đời, và nó đã trở thành lẽ sống của con…Hôm con đi phỏng vấn xin việc ở công ty của Nhật cùng với ba chục người khác. Con không giỏi vi tính và ngoại ngữ như họ, song người được lựa chọn lại là con.

Mẹ có biết họ hỏi con câu gì không? Họ hỏi con rằng câu nói nào và của ai gây ấn tượng và có tác động mạnh đến cuộc sống của con; con đã thuật lại lời mẹ dặn. Họ bảo:“Vi tính và ngoại ngữ cần, nhưng bạn có thể học trong vài tháng. Chúng tôi cần hợp tác với một người nặng lòng biết ơn và biết chắt lọc trong học hỏi”.

Mẹ ơi, chính mẹ đã để phúc đức cho con.

** Con và chồng con có xung đột vì con nghi ngờ anh ấy vẫn lén gặp bạn gái cũ. Con giận, bỏ nhà chồng về khóc lóc với mẹ. Tối ấy mẹ mở chiếc hộp cũ lấy ra một tập thư đã ố vàng. Đó là những lá thư của người yêu cũ gửi cho bố con trước đây. Mẹ bảo khi bố quyết định lấy mẹ, bố toan đem hết mớ thư từ và ảnh người yêu cũ ra đốt sạch để chứng minh bố một lòng một dạ với mẹ. Nhưng mẹ đã ngăn lại và bảo “Thư anh đốt mà lòng anh còn nhớ cũng chẳng ích gì. Hãy cứ để em giữ lại làm kỷ niệm. Thỉnh thoảng anh đọc lại cũng thấy vui. Dù sao đấy cũng là những kỷ niệm gắn bó với anh một thời, sao lại cạn tàu ráo máng như vậy?”

Bố sững sờ và ôm chầm lấy mẹ cảm động lắm. Thỉnh thoảng bố mẹ còn đọc lại những lá thư ấy, và bố cả đời thủy chung với mẹ.

Hôm ấy con đã khóc thật nhiều và con trở về nhà làm lành với chồng. Mẹ nói ít nhưng mẹ dạy nhiều. Chính mẹ đã lấy lại cho con hạnh phúc.

** Khi em trai con đưa người yêu về ra mắt, con không ưng ý lắm. Mẹ im lặng không nói gì. Sau hôm gặp mẹ cô ấy, mẹ nhận xét: “Mẹ cô ấy hiền hậu, phúc đức lắm. Người mẹ như thế chắc chắn cô con gái sẽ là đứa con ngoan, dâu hiền”. Mẹ đã không lầm. Hôm mẹ chồng tương lai của con sang chơi với mẹ, cụ cũng nhận xét về con y như thế. Hóa ra nhiều người nhìn nết mẹ mà đoán tính cách của con.

** Năm trước con đọc báo thấy có chuyện một cô gái đang tâm đẩy con chồng xuống sông Hồng. Một thời gian sau thấy báo đưa tin có bà dì ghẻ bắt con chồng tự khâu miệng mình lại. Con nhận xét rằng phụ nữ nhiều người ác quá.

Mẹ lại bảo “Phúc đức tại mẫu. Những người như thế rồi lại ác giả ác báo thôi”. Mẹ nói với con rằng những người ác chỉ là số ít, đừng vì thế mà vơ đũa cả nắm. Mẹ chỉ cho con thấy bao nhiêu người mẹ đã hy sinh hết lòng vì con, không ít người phụ nữ đã nhận nuôi hàng mấy chục trẻ mồ côi mặc dù bản thân mình còn khó khăn, vất vả.

Trong đời có hai vùng sáng tối, mẹ bảo con nhìn ánh sáng mà đi.

** Thấy con phàn nàn về sự chểnh mảng học tập của các cháu, mẹ bảo “Con giục các cháu đi học bài, mà vợ chồng con cứ ngồi xem ti vi. Con chê các cháu lười học tiếng Anh mà bản thân con cũng không biết ngoại ngữ thì dạy bảo chúng nó thế nào!”.

Ngẫm kỹ lời mẹ nói, con đã quyết định đi học lớp tiếng Anh buổi tối cùng cháu. Tối về, mẹ con trao đổi bài rôm rả. Đúng như mẹ nói, khi thấy cả bố và mẹ đều miệt mài làm việc, các cháu cũng tự động lấy sách ra làm bài. Đến nay chúng con rất yên tâm về việc học hành của các cháu.

Sao có mỗi bài học đơn giản rằng muốn con chăm thì mẹ phải siêng; muốn con hiền thì mẹ phải thảo mà con không nhớ, phải để mẹ nhắc nhở!

** Mẹ nghèo không có tiền bạc cho con, nhưng mẹ đã cho con hiểu giá trị của sự tần tảo, lòng bao dung, đức hy sinh. Mẹ không đi học, nhưng mẹ dạy con biết sống đúng mực, trọng ân tình. Cuộc đời con lúc nào cũng có mẹ ở bên. Con có cuộc sống hạnh phúc hôm nay là do bàn tay mẹ tạo dựng. Đến bây giờ con đã hiểu rằng công sinh thành dưỡng dục do cả mẹ cả cha chung sức. Không phải vô cớ mà trong nhạc, trong thơ, … đâu đâu cũng thấy vang lên những “huyền thoại mẹ”, “tình mẹ”, “lòng mẹ”…

———

Bài và ảnh sưu tầm.

BÀ HẰNG, ÔNG VIỆT…- NGUYỄN TIẾN TƯỜNG

Những câu chuyện ý nghĩa

Bà Nguyễn Thị Phương Hằng vừa đi tù về, tự khoác cho mình một “sứ mệnh” vì dân. Tôi không biết bà vì dân là vì điều gì khi rõ ràng rằng bà đi tù vì tội xúc phạm nhân phẩm và vu khống người khác.

Lương dân, nên là những người biết đúng sai phải quấy, không nên là những người vì lòng hiếu kỳ mà tung hê một người chỉ vì họ giàu có và nanh nọc.

Tương tự, ông Vương Tấn Việt, kẻ không có mặt trong kỳ thi cấp 3 trở thành tiến sĩ. Ông sắm nhiều vai vĩ cuồng, nhiều sứ mệnh mông lung huyễn hoặc. Trong đó ông đứng đầu một hệ thống nhằng nhịt dẫn dắt “chúng thanh niên”.

Tôi không xem họ là những người mộ đạo, họ chỉ là những người mê lầm, trót tin vào những bài pháp xiêu vẹo của ông Việt.

Dân của bà Hằng, chúng thanh niên của ông Việt, chỉ là một nhóm người có nhu cầu của riêng họ, không ai được phép khoác chung vào một chữ “nhân dân”.

……

Ông Việt mắng sư Minh Tuệ “thằng ba trợn”, bà Phương Hằng đòi “quất”. Cả hai, với ngôn ngữ bặm trợn cục súc của mình, đã phô bày với thiên hạ rằng sự giàu có và đạo mạo không làm nên cái sang. “Sang” là cả một quá trình hội tụ nhiều yếu tố, trong đó nền tảng học vấn và tu tập nắm phần quan trọng.

Cả hai người đều dính nặng “tam độc” tham, sân, si. Vì quá tham hư danh, hai người múa may quay cuồng, làm đủ thứ chuyện nhố nhăng, mạ lị.

Vì tham nên sân, cả hai đem lòng đố kỵ với một nhà sư bình dị, vốn chẳng liên quan gì đến mình.

Sư Minh Tuệ là người tự thấp mà cao, không tranh mà được, không cầu mà đắc. Đó chính là đỉnh cao của trí huệ giải thoát. Còn người như bà Hằng, ông Việt đến trí tuệ còn chưa kịp sắm, thì đường đến trí huệ còn rất gian nan.

Đến cây cỏ côn trùng mà sư Minh Tuệ còn không muốn giẫm lên thì bà Hằng ông Việt không bao giờ có cơ hội đến gần gót chân ông ấy.

Xin đừng nghĩ tôi có ý xúc phạm. Bởi vì chúng sinh bình đẳng, cây cỏ côn trùng sống an vui và thanh cao hơn những người dính vào tam độc. Địa ngục không ở đâu xa cả, địa ngục là ngọn lửa tham hận luôn cháy trong lòng.

……

Sư Minh Tuệ sẽ luôn chúc phúc cho mọi người, cho dù có ghét ông đi nữa. Cũng giống như đức Phật luôn mềm mỏng với kẻ phỉ báng mình, vì Phật hiểu rằng họ sẽ phải đối mặt với nhân quả của họ.

Ông Việt, chỉ gieo nhân 3 chữ “thằng ba trợn”, đã nhận lại một quả đắng thân bại danh liệt trốn chui trốn nhủi như chuột nhắt.

Bà Hằng tự huyễn hoặc mình đang ở “đỉnh cao”. Một lời khuyên cho bà là hãy tận hưởng đỉnh cao của mình, tự do trong khuôn khổ. Có hai thứ bà không bao giờ nên đụng vào là tự do và đức tin của người khác.

Nhân quả pháp luật, nhân quả đức tin là hiển hiện và rất chóng vánh. Quay đầu, là bờ!

NGUYỄN TIẾN TƯỜNG

BỮA ĂN CUỐI TRƯỚC LY HÔN- Truyện ngắn HAY

 
From: vongtaysongnguyen & NguyenNThu

Sent: 10/17/2024

Subject: Kính chuyển – BỮA ĂN CUỐI TRƯỚC LY HÔN.

Thưa quý Song Nguyền và thân hữu khắp nơi, rất quý mến.

Chúng tôi vừa nhận được bài viết dưới đây

(không rõ tên người viết)

Đọc đi đọc lại –  “phải”. . .  lau nước mắt mấy lần !!

Vì đã từng chứng kiến đâu đó, không ít hoàn cảnh tương tự.

Xin kính chuyển quý Song Nguyền và thân hữu khắp nơi,

MỜI ĐỌC,

để cùng . . . SUY NGHĨ. Nhất là CẦU NGUYỆN,

trước thực trạng Hôn Nhân và Gia Đình khắp nơi hôm nay.

Thật chân thành trong Chúa.

Văn Phòng Điều Hành Trung Ương

Chương Trình TTHNGĐ Hải Ngoại.

————————————————–

~ BỮA ĂN CUỐI TRƯỚC LY HÔN ~

Những ngày này tôi đang bất mãn về cuộc hôn nhân của mình, người chồng sáng sáng ra khỏi nhà từ lúc tôi chưa ngủ dậy, tối khuya mới trở về, thậm chí nhiều hôm tôi lên giường đi ngủ một mình chẳng cảm nhận được có chồng ngủ bên cạnh.

Vậy nhưng thu nhập của chồng cũng chẳng khá khẩm gì. Tôi cảm thấy tình cảm vợ chồng giữa hai chúng tôi cứ nhạt dần. Không còn những cái ôm vội vàng, những cái hôn nhanh lên má, không còn khái niệm tặng quà, không còn nỗi hoan hỉ mỗi khi đi làm về…

Khi nghe nỗi niềm tâm sự của tôi, mấy cô bạn gái thân thiết nghiêm túc phân tích vấn về và đưa ra kết luận: “Sống với nhau nhạt nhẽo như vậy thì nên giải thoát sớm đi”. Chia tay mấy cô bạn gái đó, trên đường về nhà tôi đã hạ quyết tâm. Về đến nhà, nhìn căn phòng mấy năm rồi vẫn đơn giản không có gì thay đổi, bỗng cảm thấy chán chường khó tả. Đón con về, lấy sữa cho nó uống, nó đánh đổ cả sữa xuống sàn nhà. Tôi vội vớ cái giẻ lau sữa dưới sàn, nhận thấy căn phòng quá bừa bộn. Đang vội nấu cơm thì chuông điện thoại réo rắt, chồng báo tối nay lại về muộn. Đang bực mình tôi thò tay nắm hai quai nồi định bắc xuống bếp thì kêu lên một tiếng rồi đặt vội xuống, tay đã bị bỏng rộp lên rồi. Miếng nhựa chống bỏng ở quai nồi đã rụng ra từ lâu, tôi đã nói với chồng năm lần bảy lượt, nhưng mãi vẫn chưa sửa. Tôi càng thấy ý định ly hôn là đúng đắn.

Tôi tắt bếp, bước ra phòng ngoài, soi vào gương, đôi mắt trong trẻo ngày nào nay đã mờ nhạt đầy ấm ức, cuộc sống gia đình thật đáng sợ. Tôi cần phải thoát khỏi cuộc sống vô nghĩa này, nhanh chóng rời xa nơi này.

Hai tiếng sau chồng tôi về, không thấy trên bàn có cơm, chỉ thấy tôi ngồi một mình trong bóng tối: “Sao chưa nấu cơm?”. Vừa nói anh vừa bước vào bếp. “Sao phải nấu cơm? Tôi nấu đủ rồi, từ nay trở đi tôi sẽ không nấu nữa. Sống thế này tôi không chịu được. Chúng ta ly hôn thôi”.

Trong bếp, chồng tôi đang ra sức rửa một cái chảo bị dính. Phản ứng đầu tiên là: “Em nói gì anh không nghe rõ?”, phản ứng tiếp theo là: “Anh nghe nhầm phải không? Em nói lại xem nào!”, cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý của tôi. Lúc này con trai tôi bỗng cất tiếng khóc, anh ta chạy vội vào trong phòng bế con và cho nó uống sữa, ngạc nhiên hỏi dồn: “Sao đang sống tử tế lại đòi ly hôn?”. Tôi cười khẩy,

Tối đó, tôi cố ý ngủ riêng. Theo kinh nghiệm của các cô bạn, ly hôn không đơn giản, nhiều thứ ràng buộc như tình cảm, tài sản, thói quen, vì thế nhất định phải có nghị lực mới làm được. Để có thể tiến hành thuận lợi, tôi cần thực hiện 3 điều:

1- Thứ nhất, không đi chợ thổi cơm nữa; tách sinh hoạt của hai người ra.

2- Thứ hai, không ngủ chung; không cho cơ hội làm lành.

3- Thứ ba, kinh tế riêng rẽ.

Nằm trên ghế sofa mãi mà không sao ngủ được, tôi bật dậy viết đơn ly hôn. Tôi nhẩm tính tài sản trong nhà. Tôi người Bắc, chồng người Nam, cùng nhau đến thành phố biển này, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nay đã ngoài 30, mua được hai căn nhà đều đứng tên tôi.

Chúng tôi ở căn có 3 phòng, còn căn nhỏ cho thuê mỗi tháng, chồng tôi còn có hai cửa hàng. Trong đơn ly hôn tôi viết rất rõ ràng: Hai căn nhà và con trai thuộc về tôi, cửa hàng thuộc về anh ta. Như vậy là hợp lý rồi.

Hôm sau, khi đưa cho anh ta tờ đơn ly hôn, tôi đồng thời đặt lên bàn ăn mẩu giấy:

– Tôi muốn tự do !

Anh ta ngây người ra, tôi sốt ruột giục:

– Anh ký đi! – nói xong tôi liền cảm thấy mình có phần hơi quá đáng, liền đổi giọng – Chúng ta kết hôn chưa lâu, nhưng cũng sống với nhau 5, 6 năm rồi. Lẽ nào anh không thấy chúng ta là người của hai thế giới? Chia tay tốt cho cả anh lẫn tôi…

Một tuần sau, anh gọi điện cho tôi, giọng trầm buồn, anh nói: “Anh ký rồi, chiều nay cùng ăn với nhau một bữa nhé. Vẫn chỗ cũ, anh sẽ đưa đơn cho em”. Anh gác máy rồi, tôi vẫn ngồi đờ đẫn trên ghế. Hết giờ làm việc, tôi lấy lại tinh thần đi đến nhà hàng ven biển mà chúng tôi thường đến. Mấy hôm không gặp, anh như gầy đi, ánh mắt ưu tư, râu đã được cạo nom sáng sủa hơn, anh lặng lẽ đẩy cái phong bì đến trước mặt tôi. Tôi chưa ngồi xuống đã thấy cay cay mắt. Tôi thật sự sắp phải rời xa người con trai này ư? Tôi bỗng cảm thấy hoang mang, lẽ nào cứ thế này mất anh ấy sao?

– Đã đến rồi thì gọi chút gì ăn nhé, có thể là vì đây là bữa cơm cuối cùng. – anh nhìn tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt trong veo và dịu dàng, quay ra gọi người phụ vụ:“ Cho một suất cơm thịt bò xào ớt, một bát canh ngao”. – Đây đều là những món tôi thích nhất. Tôi ngồi im, anh bỗng nói với tôi:

– Bữa cơm cuối cùng này em có thể gọi cho anh món anh thích ăn không?

Món anh thích ăn? Tôi bỗng bối rối, tôi chẳng biết anh thích ăn món gì…

– Anh thích món gì? Chẳng phải anh luôn ăn giống em hay sao?

Anh lại mỉm cười, nói chậm rãi:

– Thực ra, ngần ấy năm sống với nhau, anh luôn ăn những món mà mình không thích. Em quên rồi sao, anh là người miền Nam, anh thích ăn những món ăn chế biến kiểu miền Nam, hơi ngọt chút.

Nghe anh nói, mặt tôi nóng bừng. Đúng là ngần ấy năm tôi chưa từng nghĩ đến việc hỏi anh thích ăn món gì, lần đầu tiên biết anh thích ăn những món ngọt lại là lúc ly hôn, thật nực cười. Tôi muốn ứa nước mắt nhưng vẫn cố kìm lại.

– Anh quyết định rồi, nhà, cửa hàng, mọi đồ đạc trong nhà đều thuộc về em, anh chỉ mang theo mấy quyển sách và vài bộ quần áo thôi.

Nghe những lời từ biệt đó, tôi không nén được buột miệng hỏi: “Anh định đi đâu?”. Gần 2000 ngày đầu kề má ấp, đã từng thề thốt, đã từng yêu nhau, tôi thực sự chưa từng suy nghĩ nghiêm túc cuộc sống không có người đàn ông này sẽ như thế nào…

– Kì thực, trong ngần ấy năm sống ở đây, bố mẹ và bạn bè anh ở miền Nam luôn giục anh về quê làm ăn. Nhưng do em thích biển, thích lãng mạn, nên anh chiều theo em. Ở đây gió biển mang mùi tanh của cá, ăn đồ biển anh không thích, công việc cũng chẳng sáng sủa gì, đã làm em thiệt thòi…

– Anh nói gì thế? Em không phải vì những thứ đó. – Tôi không ngăn được nước mắt.

– Ly hôn xong anh sẽ về miền Nam. Sau này em sống một mình, lại nuôi con, em sẽ vất vả. – Anh rít một hơi thuốc, chậm rãi nói tiếp:

– Cho nên anh để lại tất cả cho em. Tiền cho thuê nhà và cửa hàng em nên tích lại, đừng tiêu linh tinh, để phòng khi cần có cái mà tiêu.

– Vậy anh thì làm thế nào?

– Anh tính rồi, đàn ông quăng đâu chả sống, không như đàn bà con gái, cả tin lương thiện, dễ bị tổn thương.

Nhìn ánh mắt thương cảm của anh đối với tôi, tôi bỗng trào nước mắt.“Đừng khóc, em yêu!” – Anh đặt tay lên vai tôi, cử chỉ quen thuộc, tôi thích cái vẻ đàn ông ấy của anh, vậy mà không hiểu sao lúc sống bên nhau tôi lại không hề nhận thấy, thậm chí còn cảm thấy ghét.

– Anh phải đi rồi. Em biết không, mỗi lần gia đình bên em tụ họp đông vui anh đều cảm thấy trống trải. Anh cũng rất nhớ bố mẹ, họ cũng già cả rồi…

Những lời đó khiến tôi xúc động vô cùng, tôi thấy mình quá vô tâm, bỗng tôi hiểu ra rằng tôi vẫn còn yêu thương anh và không thể xa anh. Đây là người đàn ông tốt. Tôi biết nhiều vụ ly hôn vợ chồng chửi bới lẫn nhau, trở nên thù ghét nhau vì tài sản, còn tôi chưa thấy vụ ly hôn nào như thế này, nghi thức chia tay thật dịu dàng, thật thâm trầm, thật độ lượng, một sự chia tay đầy ắp tình thương và sự lưu luyến. Đến tận giây phút này tôi mới biết sống với tôi, anh cũng phải che giấu những cảm xúc không vui, những điều không hợp, chỉ vì tôi.

– Như thế, sao anh không nói sớm? – Tôi nắm chặt tay anh, không còn quan tâm đến lòng kiêu hãnh của mình nữa.

– Anh yêu em, anh muốn em sống vui vẻ, không phải bận lòng vì những việc vặt ấy.

Tôi thẫn thờ, một lúc sau tôi nói:

– Anh… Anh có thể không đi không?

Chúng tôi tay trong tay bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài gió biển rất mát, tôi ngồi sau xe máy của anh đi về nhà. Tôi ôm chặt lấy anh, cảm thấy thật hạnh phúc.

Sau này, bạn bè hỏi tôi: “Đã ly hôn xong chưa?”, tôi kể cho họ nghe bữa tối hôm đó và nói với họ: “Sự việc vừa rồi đã cho tôi một bài học. Hiện nay ly hôn ngày càng dễ, nhưng chính vì thế, biết giữ gìn hôn nhân mới là một việc khó, đòi hỏi phải có lý tính, trí tuệ, độ lượng và nhường nhịn”.

Thói xấu là gì?- Cha Vương

Một ngày an vui luôn luôn có Chúa ở kề bên nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 17/10/2024

GIÁO LÝ: Thói xấu là gì? Là những thói quen không lành mạnh làm cho lương tâm ra lu mờ và đần độn khiến con người hướng chiều về sự dữ, và quen dần với tội lỗi. (YouCat, số 318)

SUY NIỆM: Thói xấu của con người có thể gán vào các tội làm đầu: kiêu ngạo, hà tiện, hờn giận, ghen ghét, xa hoa, mê ăn uống, lười biếng trễ nải. (YouCat, số 318 t.t.)

Trong bài Giáo Lý về thói xấu, “Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu cầu nguyện với Chúa để nhận ra sự yếu đuối của chúng ta khi đối mặt với cơn giận, để khi nó nổi lên, chúng ta có thể điều khiển nó một cách tích cực, để nó không thống trị chúng ta, nhưng biến nó thành lòng nhiệt thành thánh thiện hướng tới điều thiện. Ngài mời gọi hãy học thực hành nghệ thuật hòa giải và tha thứ để vượt qua thói xấu giận dữ và mở ra những con đường dẫn đến hòa bình trong các mối quan hệ hàng ngày của chúng ta.

(Giáo Lý Về Thói Xấu và Nhân Đức, Bài 6: Nóng Giận, Vatican News, 31/01/2024) 

❦ Nhân đức cũng như thói xấu đều nằm trong quyền hạn của ta. Bởi vì hành động thuộc quyền hạn của ta, nên hành động xấu cũng thuộc quyền hạn ta, ở đâu có “không” thì ở đó cũng có “có”.—Aristote (382–322 trước công nguyên, triết gia)

❦ Thomas Aquinas, Tiến sĩ Giáo hội, nói: “Yêu thương là hoàng hậu của tất cả các đức hạnh, bất luận nó ở đâu thì các đức hạnh đều theo nó, nó là người lãnh đạo tất cả các đức hạnh và làm cho chúng ta kết hợp với Thiên Chúa”.

LẮNG NGHE: Chớ gì đừng có ai coi thường anh vì anh còn trẻ. Trái lại, anh hãy nên gương mẫu cho các tín hữu về lời ăn tiếng nói, về cách cư xử, về đức ái, đức tin và lòng trong sạch. (1 Tm 4:12)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, hôm nay “xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người”.

THỰC HÀNH: Cố gắng từ bỏ một thói xấu nhé. Chúc thành công!

From: Do Dung

******************

Nên Thánh Giữa Đời (Imprimatur0 – Sr Têrêsa / Ca sĩ Xara Trần 

Buổi thăm gặp em trai tôi Trịnh Bá Tư sau 19 ngày tuyệt thực ở Trại 6 Nghệ An…

Ba’o Tieng Dan

17/10/2024

Trịnh Thị Thảo

16-10-2024

BUỔI THĂM GẶP EM TRAI TÔI TRỊNH BÁ TƯ SAU 19 NGÀY TUYỆT THỰC Ở TRẠI 6 NGHỆ AN ĐỂ ĐÒI HỎI CHẤM DỨT CHẾ ĐỘ CHUỒNG CỌP VÀ THẢ TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ.

Hôm nay ngày 16/10/2024 tôi và bố tôi có đến Trại 6 Thanh Chương, Nghệ An để thăm em tôi Trịnh Bá Tư sau 19 ngày tuyệt thực. Lần tuyệt thực này gồm Tư, anh Bùi Văn Thuận và anh Đặng Đình Bách. Lý do tuyệt thực lần này của ba anh em để đòi hỏi Trại 6 thả tù nhân chính trị và chấm dứt ngay chế độ chuồng cọp gây hủy hoại sức khoẻ, tinh thần và nhân phẩm của các tù nhân chính trị.

Khoảng 8h sáng xe của trại đón hai bố con tôi vào nhà thăm gặp để gặp Tư. Giám sát buổi thăm gặp có 5 công an, hai công an nam và một công an nữ giám sát bên Tư, còn bên tôi và bố tôi thì có một công an nữ và một công an nam giám sát. Cuộc nói chuyện phải nói qua điện thoại thi thoảng lại bị ngắt quãng và qua một tấm kính dày và mờ.

Tư nói anh Đặng Đình Bách có đồng hành tuyệt thực với Tư và anh Thuận 10 ngày thì dừng, do sức khỏe của anh Bách không được tốt, sau hai ngày dừng tuyệt thì sức khỏe của anh Bách dần dần phục hồi.

Trong biên bản làm việc với Tư và anh Thuận vào ngày 14/10/2024 trung uý Nguyễn Ngọc Thuận nói việc mở chuồng cọp chúng tôi sẽ xem xét, tuỳ vào thái độ của các anh.

Ngày 28/9/2024 trung uý Thuận nói các anh như thế này là không ôn hoà, trong khi đó ba anh em đều rất ôn hoà.

Ngày 13/10/2024 cán bộ y tế là trung tá Vũ Quang Quyết số hiệu 089941 khám sức khỏe của Tư, cân nặng là 60kg, phổi rì rào phế nang rõ, tuần hoàn T1, T2 đều rõ, huyết áp 125/70, mạch 80 lần/phút, hiện tại cân nặng của Tư sụt từ 68kg xuống còn 59kg.

Về tình hình của anh Thuận thì anh Thuận đau khớp nhiều, anh Thuận cũng sút cân như Tư.

Ngày 13/10/2024 họp tổ A, mọi người tổ A đề xuất có chế độ chăm sóc y tế cho anh Thuận, vì năm sáu ngày anh Thuận đau khớp nặng. Khớp tay, khớp gối của anh Thuận đau cả đêm không ngủ được. Anh em tổ A đề nghị đối thoại lãnh đạo trại đề nghị cải thiện chế độ giam giữ, anh em tổ A rất lo lắng bệnh khớp của anh Thuận biến chứng nguy hiểm. Và dặn vợ anh Thuận gửi thuốc vào cho anh Thuận. Anh em có khuyên anh Thuận dừng tuyệt thực nhưng anh Thuận vẫn tiếp tục tuyệt thực, tinh thần của anh Thuận thì rất mạnh mẽ. Hai ngày nay thì bệnh của anh Thuận có đỡ hơn chút có thể đi lại nhẹ được.

Sức khỏe của Tư có giảm sút, nhưng tương đối ổn định, không đau đầu, không đau cơ, không tức ngực, có chóng mặt và hoa mắt. Tư và anh Thuận sẽ vẫn tiếp tục tuyệt thực.

Ngày 14/10/2024 làm việc với trung tá Nguyễn Văn Du, ông Du nói chủ nhật hàng tuần sẽ mở cửa một vài tiếng để anh em ra sân chung tập thể dục, việc mở cửa chuồng cọp, trung tá Du gọi là cửa số 2, sẽ đề xuất lên trên (sẽ trả lời sau).

Ngày 9/10/2024 trại tổ chức khám buồng, đặc biệt khám kĩ thức ăn của Tư và anh Thuận, khám xong thì anh Thuận và Tư đều không có thức ăn gì, cán bộ hỏi thức ăn đâu, Tư bảo cho hết rồi, cán bộ hỏi cho ai thì Tư bảo cho ai quên mất rồi.

Khi làm việc với trung tá Du thì ông Du nói không có chuồng cọp, đúng là khu hình sự không có chuồng cọp, chỉ khu giam các tù nhân chính trị thì có chuồng cọp. Chứng tỏ các tù nhân chính trị bị phân biệt đối xử.

Tư nói sẽ dừng tuyệt thực khi thấy sức khỏe của anh Thuận có nguy cơ không ổn.

Tư kể rằng hôm chú Trần Huỳnh Duy Thức bị cưỡng chế đặc xá thì câu cuối cùng Tư nghe chú Thức nói là “Tư ơi bọn chúng khiêng chú ra rồi”, sau đó Tư cùng các anh em tù chính trị hô to là: “phản đối cưỡng chế đặc xá chú Thức ra khỏi nhà tù”.

Tôi có đọc nội dung bức thư ngỏ của chú Trần Huỳnh Duy Thức gửi ông Tô Lâm cho Tư nghe.

Tư và anh Thuận, anh Bách gửi lời cảm ơn tới chú Trần Huỳnh Duy Thức cùng các cô, chú, bác, anh, chị và bạn bè, các tổ chức nhân quyền quốc tế, các đại sứ quán đã gửi lời hỏi thăm và động viên tới ba anh em trong lần tuyệt thực ở trại 6 Nghệ An lần này để đòi hỏi các quyền chính đáng.

Một lần nữa thay mặt ba gia đình em Trịnh Bá Tư, anh Bùi Văn Thuận, anh Đặng Đình Bách cảm ơn mọi người rất nhiều.


 

 Việt Nam vô địch về số tu nghiệp sinh ‘biến mất’ tại Nhật Bản

 BBC

Nguồn hình ảnh,Robert Gilhooly/Bloomberg/Getty Images

Chụp lại hình ảnh,Xét về ngành nghề, số lao động nước ngoài bỏ trốn nhiều nhất ở Nhật Bản là trong lĩnh vực xây dựng, tiếp theo là nông nghiệp, chế biến thực phẩm, cơ khí ép kim loại

20 tháng 9 2024

Nhật Bản đã ghi nhận số tu nghiệp sinh “biến mất” tăng kỷ lục trong năm 2023, trong đó Việt Nam chiếm hơn 50%.

Theo số liệu từ chính phủ Nhật Bản, trong hơn 9.700 tu nghiệp sinh lao động nước ngoài “biến mất” khỏi nơi làm việc tính trong năm 2023 thì có 5.481 người Việt Nam, tiếp theo là Myanmar với 1.765 người, Trung Quốc với 816 người và Campuchia là 694 người.

Xét về ngành nghề thì số lao động biến mất nhiều nhất là trong lĩnh vực xây dựng, xếp tiếp theo là nông nghiệp, chế biến thực phẩm, cơ khí ép kim loại.

Theo Tổng cục Quản lý xuất nhập cảnh và lưu trú Nhật Bản, số lao động nước ngoài bỏ khỏi nơi làm việc đã tăng thêm 747 người trong năm 2023 so với năm 2022, tỷ lệ là cứ 50 người thì có một người bỏ trốn.

Vì sao phải bỏ trốn?

Nguồn hình ảnh,Fred Mery/Bloomberg/Getty Images

Chụp lại hình ảnh, Công nhân tại một nhà máy lắp ráp linh kiện điện tử của công ty Hinoden Electric Industries tại Nhật Bản vào ngày 12/7/2024

Theo thông tin từ Cục Quản lý lao động ngoài nước (Bộ Lao động–Thương binh và Xã hội Việt Nam), trong bảy tháng đầu năm 2024, Việt Nam có hơn 45.000 lao động tới Nhật Bản làm việc.

Tại thời điểm cuối năm 2023, có khoảng 203.000 tu nghiệp sinh Việt Nam làm việc ở Nhật Bản – đứng đầu về số lượng so với tu nghiệp sinh các nước khác tới Nhật Bản làm việc, theo Nikkei Asia.

Năm 2023, có 1.608 người Việt bị bắt ở Nhật Bản, chiếm khoảng 28% tổng số người nước ngoài bị bắt giữ và là con số cao nhất tính từ năm 2019, báo Asahi Shimbun dẫn thông tin từ Cơ quan Cảnh sát Quốc gia (Nhật Bản) cho biết.

Thực tập sinh Việt Nam tại Nhật Bản: ‘Tôi gửi tiền ăn trộm về cho gia đình’29 tháng 8 năm 2024

Các chuyên gia nhận định với đài NHK rằng các tu nghiệp sinh đã quyết định bỏ trốn vì không có sự lựa chọn nào khác, sau khi gặp các vấn đề tại nơi làm việc.

Theo chương trình hiện tại thì các tu nghiệp sinh không thể chuyển chỗ làm, trừ những trường hợp rất cấp bách.

Tổng cục Quản lý xuất nhập cảnh và lưu trú Nhật Bản cho biết các tu nghiệp sinh có thể chuyển công ty nếu bị bạo hành hoặc xâm hại, hoặc nếu công ty của họ hoặc tổ chức giám sát vi phạm pháp luật nghiêm trọng, theo NHK.

Cơ quan này còn cho biết nếu có tu nghiệp sinh bị chủ lao động ngược đãi thì các tu nghiệp sinh đồng hương cũng được phép chuyển nơi làm việc.

Hiện tại các tu nghiệp sinh không được phép làm việc kiếm tiền trong thời gian chờ giải quyết thủ tục chuyển sang chỗ làm mới.

Trong thời gian qua, đã xảy ra những vụ bạo hành lao động nhằm vào các tu nghiệp sinh Việt Nam tại Nhật Bản.

Một bài viết trên báo Mainichi vào tháng 10/2023 có nội dung kể về câu chuyện của Nguyen (không phải tên thật), một tu nghiệp sinh Việt Nam phải làm việc trên giàn giáo tại những công trình nhà cao tầng từ lúc hơn 5 giờ sáng đến tối mịt, sau đó còn bị bắt nạt, bị đánh gãy xương sườn… và đã tiến hành kiện công ty của mình.

Hồi tháng 4/2023, BBC News Tiếng Việt đã trao đổi với ba tu nghiệp sinh Việt Nam tại Nhật Bản để hiểu về những góc tối của chương trình này và những trường hợp vươn lên thành công nhờ nghị lực.

Lẩn trốn cảnh sát khi đi trên phố, không được phép ngã bệnh, làm những việc người Nhật “không thèm làm” là tình cảnh của một số lao động bất hợp pháp Việt Nam tại Nhật Bản khi họ kể lại với BBC.

Các chuyên gia cho rằng gánh nặng nợ nần từ những khoản vay để trả phí môi giới khiến nhiều tu nghiệp sinh Việt Nam tại Nhật Bản phạm tội, chẳng hạn ăn cắp.

Chương trình tu nghiệp sinh mới sẽ có gì?

Nguồn hình ảnh,PHILIP FONG/AFP/Getty Images

Chụp lại hình ảnh,Nhật Bản cần lao động nước ngoài trước thách thức già hóa dân số

Những yêu cầu đối với các tu nghiệp sinh muốn thay đổi chỗ làm dự kiến sẽ được nới lỏng vào năm 2027 khi Nhật Bản có một chương trình mới.

Theo đó, Tổng cục Quản lý xuất nhập cảnh và lưu trú Nhật Bản dự kiến sẽ cho phép các tu nghiệp sinh có thể làm việc lên đến 28 giờ mỗi tuần trong quá trình chờ chuyển sang chỗ làm mới.

Về thủ tục giấy tờ cũng sẽ bao gồm các ngôn ngữ mẹ đẻ để cho các tu nghiệp sinh có thể nắm chắc thông tin.

Trước đó, chính phủ Nhật Bản, hồi tháng 2, đã chính thức quyết định loại bỏ chương trình tu nghiệp sinh nước ngoài hiện tại, được xem là một bước chuyển biến đáng kể của Nhật Bản trong vấn đề thu hút lao động nước ngoài.

Thay vào đó sẽ có một hệ thống mới cho phép lao động nước ngoài có thể lưu trú dài hạn.

Hệ thống này có mục tiêu mang những lao động nước ngoài có trình độ và kỹ năng nhất định đến Nhật Bản trong vòng ba năm.

Hệ thống mới này cũng cho phép người lao động chuyển sang nơi làm khác trong cùng lĩnh vực, sau một thời gian nhất định. Đây là điểm khác biệt so với trọng tâm của chương trình cũ, vốn tập trung vào việc chuyển giao kỹ năng công nghệ cho quốc gia đang phát triển.

Với chương trình mới, trọng tâm là đảm bảo và phát triển lực lượng lao động thiết yếu ở nước ngoài, giúp giải quyết tình trạng thiếu hụt lao động tại Nhật Bản, vốn đang trở nên trầm trọng thêm do tình trạng dân số già.


 

HÃY LÊN ĐƯỜNG -TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Hội đồng Giám mục Việt Nam, trong Hội nghị thường niên tổ chức tại Tàpao (Gp Phan Thiết) vào trung tuần tháng chín vừa qua, đã gửi đến Cộng đoàn Dân Chúa một thư Mục vụ với chủ đề: Cùng nhau loan báo Tin Mừng.  Các vị chủ chăn của Giáo hội Công giáo Việt Nam mời gọi các tín hữu hãy ý thức sứ vụ loan báo Tin Mừng, đồng thời tham gia tích cực vào sứ mạng thiêng liêng này.  Một cách cụ thể, các ngài đề nghị mỗi tín hữu trước hết hãy sống tinh thần truyền giáo từ gia đình, bằng việc cầu nguyện chung với nhau.  Các bậc cha mẹ phải hiểu biết giáo lý để có thể hướng dẫn con mình sống theo đức tin.  Một gia đình sống tinh thần truyền giáo sẽ tạo nên những tín hữu có khả năng sống chứng tá Tin Mừng trong mọi môi trường xã hội.

Chúa nhật thứ III tháng Mười dương lịch hằng năm là ngày “Cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo, hay đơn giản là “Chúa nhật truyền giáo.  Mục đích của ngày này là giúp người tín hữu ý thức sứ mạng loan báo Tin Mừng, đồng thời cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo sinh hoa kết trái trên toàn thế giới.

Trong lối suy nghĩ thông thường của nhiều người tín hữu, truyền giáo là việc của các linh mục và tu sĩ.  Thực ra, đây là sứ mạng của mọi người đã được lãnh nhận bí tích Thanh tẩy.  Đức Giê-su phục sinh trao sứ mạng này cho các môn đệ và cho tất cả những ai sẽ làm môn đệ của Người trong thời gian.

Có người đặt câu hỏi với Đức Thánh Cha Phan-xi-cô: “Đức Thánh Cha không ngừng nhắc đến một “Giáo hội lên đường.”  Nhiều người đã mượn cách diễn tả này và đôi khi xem ra nó trở thành một khẩu hiệu gây nhàm chán.  Đức Thánh Cha đã trả lời: “Giáo hội lên đường không phải là cách nói mang tính thời thượng do tôi phát minh; đó là lệnh truyền của Chúa Giê-su trong Tin Mừng Mác-cô.  Người kêu gọi những ai theo Người tiến vào giữa lòng thế giới và loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo.  Giáo hội hoặc là lên đường, hoặc không còn là Giáo hội; Giáo hội hoặc là truyền giáo hoặc không còn là Giáo hội.  Nếu không lên đường, Giáo hội sẽ mục ruỗng và trở thành một thứ gì đó.”  Những lời này của Đức Thánh Cha cho thấy: nếu không truyền giáo, sự hiện hữu của Giáo hội (và mỗi người tín hữu) sẽ trở nên vô nghĩa và vô dụng.

Hãy lên đường!  Đó là lệnh truyền của Chúa Phục sinh.  Tất cả chúng ta đều được mời gọi lên đường, trong khi chúng ta vẫn sống trong giáo xứ, trong gia đình, và vẫn giữ nhịp sống hằng ngày.  Vậy, lên đường ở đây trước hết là sự đi ra khỏi chính bản thân.  Đó là sự khiêm tốn chấp nhận những yếu kém và giới hạn của mình.  Đó cũng là những cố gắng để học hỏi Lời Chúa, học hỏi những người xung quanh để bản thân được gọt dũa, trở nên hoàn thiện.  Thiện chí đi ra khỏi chính mình cũng giúp chúng ta sống hài hòa với mọi người, mặc dù còn những khác biệt về tuổi tác, kinh tế, trình độ văn hoá hay tôn giáo.  Một khi chấp nhận đi ra chính bản thân để sống hài hòa với người khác, chúng ta sẽ diễn tả hình ảnh trung thực của Chúa Giê-su, Đấng đã mang lấy thân phận con người như chúng ta ngoại trừ tội lỗi.

Người tín hữu chỉ có thể trở thành người truyền giáo, khi chính bản thân mình phải trước hết được truyền giáo.  Quả vậy, nếu chúng ta không thấm nhuần tinh thần thừa sai và không thực sự cảm nhận hạnh phúc và niềm vui của người tin Chúa, thì làm sao chúng ta có nhiệt thành để giới thiệu Người cho người khác?  Để trở nên tác viên của công cuộc truyền giáo, tín hữu phải đón nhận Lời Chúa, được Lời Chúa tôi luyện để trở thành khí cụ sắc bén của việc loan báo Tin Mừng.

Mặc dù mọi tín hữu đều được trao sứ mạng truyền giáo, nhưng tác nhân chính của công cuộc truyền giáo là Chúa Thánh Thần.  Lịch sử Giáo hội đã chứng minh: kết quả truyền giáo không đến từ những ảnh hưởng như quyền lực, vật chất và những thế lực trần gian khác.  Chúa Thánh Thần luôn hoạt động nơi nhà truyền giáo và làm cho công việc truyền giáo sinh hoa kết trái.  Kết quả truyền giáo không đến từ con người, mà đến từ Thiên Chúa.  Con người chỉ là dụng cụ để qua đó Thiên Chúa thông truyền tình thương cứu độ của Ngài.  Chúng ta hãy nỗ lực loan báo Tin Mừng với thiện chí và khả năng, chính Chúa Thánh Thần sẽ làm cho những cố gắng ấy sinh hoa kết trái.

Chúng ta hãy nghe Đức Thánh Cha Phan-xi-cô định nghĩa về truyền giáo: “Truyền giáo có nghĩa là công bố chứng tá của mình về Chúa Ki-tô bằng những từ ngữ cụ thể và giản dị như các tông đồ đã làm, không cần phải tạo ra những huấn từ mang tính thuyết phục.

Xin Đức Mẹ Mân Côi, Đấng chúng ta yêu mến tôn vinh trong tháng Mười này, hướng dẫn và giúp chúng ta lên đường để giới thiệu cho mọi người về Chúa Giê-su và Giáo Hội của Người.  Amen!

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim