2 vợ chồng ở Thừa Thiên Huế bỏ tiền tỷ xây lăng mộ cho mình trong ‘thành phố ma’

Ba’o Nguoi-Viet

October 15, 2024

THỪA THIÊN HUẾ, Việt Nam (NV) – Xen lẫn trong hàng ngàn lăng mộ ở nghĩa trang An Bằng, xã Vinh An, huyện Phú Vang, Thừa Thiên Huế, có lăng mộ của hai vợ chồng đang sống, thu hút du khách nhiều nơi đến xem bởi sự nguy nga của nó.

Đó là khu lăng mộ của vợ chồng ông Hồ Thiết, 87 tuổi, đương kim thủ bộ (tương tự già làng) của An Bằng, và bà Văn Thị Thuận, 86 tuổi.

Lăng mộ của vợ chồng ông Hồ Thiết ở “thành phố ma” An Bằng. (Hình: Quang Nhật/Người Lao Động)

Theo báo Người Lao Động hôm 15 Tháng Mười, lăng mộ của vợ chồng ông Thiết nằm ở mặt tiền một con đường trong khu nghĩa trang An Bằng, có quy mô xây dựng tương đối lớn, bề thế hơn so với các lăng mộ khác.

Theo đó, kết cấu lăng mộ gồm bậc cấp trước lăng, bốn cặp trụ biểu (tám cột), tượng Phật, nhà bia và bình phong ở phía sau. Lăng mộ được trang trí đắp nổi hình linh vật rồng, phượng, cây cảnh và gây chú ý hơn cả là những bức tranh làng mạc, cảnh người dân cày cấy, đường sá tấp nập… được tạo bằng sành, sứ, mẻ sèng (mảnh vỡ của chén).

Ông Thiết cho biết từ năm 2021 đã cùng các con lên ý tưởng, phác họa khu mộ rồi thuê thợ xây. Sau ba năm thi công, lăng mộ của vợ chồng ông hoàn thiện với chi phí khoảng 3 tỷ đồng ($120,285).

Vợ chồng ông Thiết có tám người con trai và một người con gái, trong đó người con đầu năm nay đã 65 tuổi. Tất cả họ đang định cư ở Mỹ và thay nhau về thăm cha mẹ.

Vợ chồng ông Hồ Thiết. (Hình: Quang Nhật/Người Lao Động)

Làng An Bằng được nhiều người biết đến với cái tên “thành phố lăng mộ,” “thành phố ma,” “biệt thự lăng mộ” hay “nghĩa địa xa hoa nhất Việt Nam.”

Nơi đây có hơn 3,000 ngôi lăng mộ xa hoa đủ màu sắc và kích thước, mỗi ngôi có chi phí trung bình từ 800 triệu đến vài tỷ đồng.

Theo ông Mạnh, người dân làng An Bằng, cho biết: “Mọi người đua nhau xây dựng, ngôi mộ xây sau sẽ to đẹp hơn những ngôi mộ xây trước. Nguồn tiền là do con cái của những người trong làng đi nước ngoài nên không thể tận tay chăm sóc, báo hiếu cha mẹ. Việc gửi tiền về như là một phần nhỏ giúp họ cảm thấy được an ủi phần nào. Từ đó, họ dùng tiền con họ gửi để xây lăng mộ cho ông bà tổ tiên.” (Tr.N)


 

NGÀY MAI TÔI VÀO VIỆN DƯỠNG LÃO – Truyen ngan HAY

 

Chuyện tuổi Xế ChiềuCông Tú Nguyễn

TÔI 73 TUỔI, NGÀY MAI TÔI VÀO VIỆN DƯỠNG LÃO, LÀ ĐIỀU TÔI CHẲNG NGỜ.

Mọi người hỏi: “Bà có nhà to, có con trai, sao lại muốn vào viện dưỡng lão ?”. Câu trả lời của bà lão 73 tuổi cùng câu chuyện dưới đây thật đáng suy ngẫm.

*****

Mọi người trong khu phố của chúng tôi đều biết bà sẽ vào viện dưỡng lão. Ngày này, con cái đều lo lắng sự nghiệp, lo cho gia đình, không có nhiều thời gian, người già trong khu phố của chúng tôi cũng có mấy người vào viện dưỡng lão.

Hôm qua tôi gặp bà ở trong xóm ôm chú chó và trò chuyện với hàng xóm, bà nói sắp vào viện dưỡng lão, trong viện dưỡng lão không được phép nuôi chó,” nên hàng xóm xem có ai nhận nuôi không.

Nhiều người hỏi bà: “Bà có nhà to, có con trai, sao lại muốn vào viện dưỡng lão ?”. Nghe vậy, bà không khỏi thở dài, khiến ai nấy đều cảm động, bà nói: “Ở tuổi già, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, hãy cố gắng không làm phiền con cái”.

“Năm nay tôi đã 73 tuổi, chồng tôi đã mất đã mấy năm. Tôi chỉ có một con trai và nó không sống cùng thành phố với tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, những năm cuối đời mình sẽ vào viện dưỡng lão, nhưng bây giờ tôi phải đi.

Vợ chồng tôi đều từng làm việc trong cơ quan nhà nước. Khi còn trẻ, nhiều gia đình ghen tị như gia đình chúng tôi, có công việc tử tế, điều kiện kinh tế tốt và lương hưu cao khi về già. Tôi cũng từng nghĩ như vậy, so với nhiều người già, thì điều kiện của tôi đã tốt hơn hầu hết mọi người rồi. Tôi chưa bao giờ lo lắng về tuổi già của mình.

Vợ chồng tôi đã thống nhất từ lâu rằng , khi về hưu, tôi sẽ học vẽ, sau đó sẽ cùng nhau đi du lịch, thăm thú sông núi bao la của quê hương.

Con trai tôi sau khi tốt nghiệp Đại học, đã đi tỉnh khác để lập nghiệp riêng, nên bận rộn, hiếm khi về nhà. Sau đó, con trai lấy vợ và có con ở đó, gia đình chúng tôi chỉ gặp nhau vào những ngày nghỉ lễ.

Tôi và chồng đều ủng hộ con trai, và ủng hộ nó làm những gì nó thích. Vì vậy, mấy năm nay, vợ chồng tôi luôn nương tựa vào nhau, nếu có thể, tự mình giải quyết việc gì thì cố gắng, không làm phiền con trai tôi.

Tôi tưởng vợ chồng tôi có thể ở bên nhau đến già, nhưng cuộc sống có nhiều bất ngờ khiến người ta phải bất ngờ. Cách đây một năm, chồng tôi đổ Ьệпh, tôi gọi xe cấp cứu đưa ông đi Ьệпh viện ngay, tuy nhiên ông nằm trong phòng cấp cứu hơn nửa tháng vẫn không cứu được.

Nửa tháng sau, bác sĩ nói chúng tôi đưa ông ấy về nhà để hồi phục. Khi chồng tôi ốm, con trai tôi chỉ về ở hơn một tuần, nó phải vội vã quay lại làm việc, con dâu tôi cũng không về, vì các cháu nhỏ phải đi học, và con dâu tôi phải ở nhà chăm sóc.

Tôi nói với con trai tôi, con bận công việc, mẹ sẽ chăm sóc bố con. Sau khi chồng tôi về nhà, ông ấy gần như rơi vào tình trạng sống thực vật. Ông ấy không thể tự ăn hay nói, ông ấy chỉ nằm đó hàng ngày.

Đôi khi tôi không hiểu tại sao chồng tôi, vốn luôn có sức khỏe tốt, lại đột nhiên rơi vào tình trạng sống thực vật. Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện xảy ra bất ngờ, chỉ trong vài giây, số phận của một người, thậm chí của một gia đình có thể bị thay đổi.

Dù chồng đã bất tỉnh, nhưng tôi vẫn mong một ngày nào đó, ông ấy sẽ bất ngờ nói chuyện với tôi, tôi cũng mong ông ấy sẽ khỏe lại và cùng tôi đi du lịch. Tuy nhiên, cuối cùng, ông ấy đã “tàn nhẫn bỏ đi” sau hai tháng.

Sau khi ông ấy đi, tôi đặc biệt sợ hãï. Đặc biệt là về đêm, khi tôi sống một mình trong ngôi nhà lớn như vậy, trống trải và tĩnh lặng quá. Im lặng đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi xuống đất.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, nên gọi điện cho con trai và nói với nó: “Ở nhà một mình, mẹ rất sợ”. Con trai tôi nói sẽ đón tôi về ở đó một thời gian, tôi không còn cách nào khác là phải làm phiền con trai mình.

Tôi thu dọn hành lý và Ьắt tàu cao tốc đến nhà con trai vào ngày hôm sau. Trước đây, tôi đã đến nhà con trai tôi nhiều lần, nhưng chỉ ở trong thời gian ngắn, và không kéo dài quá một tuần. Lúc đó, tôi luôn đi cùng chồng tôi, chúng tôi thường đi dạo, con dâu tôi khá nhiệt tình.

Nhưng lần này đến nhà con trai, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, thái độ của con dâu đối với tôi rất lãnh đạm. Con dâu tôi là người rất sạch sẽ, nhà cửa luôn ngăn nắp. Những năm gần đây, con trai bận rộn với sự nghiệp, từ khi có con, con dâu đều ở nhà chăm sóc con cái và quản lý tài chính của công ty.

Ban ngày, con trai tôi không có ở nhà, nên chỉ có tôi và con dâu. Dù con dâu rất lễ phép và tôn trọng tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Để giảm bớt sự gượng gạo này, tôi muốn cố gắng hết sức để tìm việc gì đó có thể làm cho bản thân, đồng thời, tôi cũng muốn giúp đỡ con dâu, và khiến con cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi chủ động đi chợ mua những loại rau mà con trai tôi yêu thích khi còn nhỏ, và muốn nấu món gì đó thật ngon cho nó. Nhưng con dâu tôi nói không cần tôi nấu, vì sợ làm tôi mệt.

Ăn tối xong, tôi vội vàng dọn bát dĩa và rửa bát trong bếp. Sau này tôi phát hiện ra rằng, mỗi lần tôi rửa bát, con dâu tôi lại rửa lại.

Có lần con dâu nói với tôi: “Mẹ ơi, con thấy nhiều người già ở tuổi mẹ không thích sống cùng con cái, mẹ có thấy thoải mái khi sống ở đây không ?”

Tôi vội nói: “Làm quen được mà, ở với các con là tốt rồi”.

Con dâu nói tiếp: “Nghe nói cơ sở vật chất hỗ trợ ở viện dưỡng lão bây giờ rất đầy đủ, người già ở đó thường tổ chức một số hoạt động, có nhiều người cùng tuổi có thể nói chuyện, nhảy múa cùng nhau, rất là tốt. Dì hàng xóm nhà con, con trai và con gáι của bà đã mời bà đến chơi, nhưng dù thế nào đi nữa, bà cũng không muốn sống với họ, và phải sống trong viện dưỡng lão”.

Tôi chỉ biết “ồ”. Lòng chợt hiểu ra, con dâu đây là đang ám chỉ mình.

Chiều hôm đó, con dâu nói chuyện với tôi có vẻ thản nhiên, có lẽ đó là điều mà con dâu tôi đã suy nghĩ từ lâu.

Tôi nhớ rằng, khoảng nửa tháng qua tôi đã đến nhà con trai tôi, mặc dù bề ngoài con dâu tôi rất lễ phép với tôi, nhưng thực ra trong lòng không chào đón tôi đến sống ở đây lâu dài.

Tгêภ thực tế, điều này có thể hiểu được. Có bao nhiêu người dám khẳng định sẽ sẵn sàng sống với người già ? Con dâu tôi khá hiếu thảo, ít nhất vẫn không thẳng tay đuổi tôi ra ngoài, tôi rất biết ơn.

Mấy hôm sau, khi con trai đang ở nhà, tôi nói với con: “Mẹ đột nhiên muốn vào viện dưỡng lão, ở đó có nhiều người già bầu bạn, lại có chương trình dành cho người già. Con đưa mẹ đi xem nhé”.

Con trai và con dâu đưa tôi đi thăm một số viện dưỡng lão từ trung cấp đến cao cấp ở địa phương, cơ sở vật chất hỗ trợ rất tốt, nhân viên rất nhiệt tình. Có rất nhiều người lớn tuổi bằng tuổi tôi ở trong đó, và họ đều rất vui vẻ.

Tôi đã chọn một viện dưỡng lão mà tôi hài lòng nhất và ổn định ở đó. Khi chúng tôi trở về, con trai và con dâu rất vui mừng”.

Mấy ngày nay, bà bận rộn sắp xếp việc bán nhà, khi từ nhà con trai về, bà đã đăng ký căn nhà với một công ty bất động sản. Bà ấy nói với chúng tôi, có thể bà sẽ không quay lại đây trong tương lai, thậm chí còn tặng chú chó mà bà ấy rất mực thương yêu cho người xứng đáng, sẽ chăm sóc và yêu thương nó.

Bà còn bảo hàng xóm sang nhà chọn đồ, thích gì thì lấy nấy và cho miễn phí. Có người chọn lấy sofa của bà, có người lấy đi vài chậu hoa lan mà bà yêu thích, và còn có những người lấy đi vài thiết bị điện nhỏ. Tôi đã lựa chọn vài cuốn sách hay từ trong chiếc tủ sách lớn của bà.

Khi tôi rời đi, nhìn vào ngôi nhà sang trọng hơn 130m2 của bà, lòng tôi dâng trào cảm xúc: Khi về già, tôi sẽ về hưu ở đâu ?

( Sưu tầm )


 

Bố nuôi -Truyen ngan

Kimtrong Lam

Ngày cưới củα tôi và em đã được ấn đinh, tôi đón chờ ngày 08/05/2016 sắρ tới như một món quà củα cuộc đời cho em, cho tôi và cho cả người chα già củα tôi nữα, Vậy mà chỉ tɾong ρhút chốc, giấc mơ ấy tαn tành, nó ρhá vỡ niềm tin củα tôi, hạnh ρhúc củα tôi nhưng đαu khổ hơn thế, nó có thể biến tôi thành một người con bất hiếu mà có nằm mơ, cả cuộc đời này tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ có ngày bất hiếu với chα …

Em là người biết ɾõ hoàn cảnh củα tôi. Tôi mồ côi chα từ bé, mẹ tôi góα chồng năm mẹ 26t, mẹ có hαi đứα con tɾαi, đứα lớn 5t, đứα bé vừα mới 1t. Tɾong làng ngoài xóm nói mẹ tôi số sάϮ chồng, ông bà nội không nhìn nhận cháu. Mẹ tôi một mình nuôi hαi αnh em tôi tɾong đớn đαu và tủi пҺục. Tɾong làng có một người đàn ông tuổi đã ngoài 30 nhưng do di chứng củα Ьệпh quαi bị nên chẳng lấy vợ. Người đàn ông ấy bất chấρ tất cả, xin được cưu mαng bα mẹ con tôi dù giα đình từ bỏ, làng xóm chê cười và bạn bè dè bỉu. Người đàn ông đó chính là bố tôi. Bố không sợ số ρhận, không sợ gì số sάϮ ρhu củα mẹ tôi mà đón nhận chúng tôi như chính các con do bố dứt ɾuột sinh thành …

Bα năm sαu ngày bố tôi lấy mẹ, mẹ tôi mắc Ьệпh hιểм пghèc và quα đời. Chôn vùi nỗi tiếc tҺươпg vợ, bố vẫn nói với mọi người ɾằng hαi αnh em tôi chính là món quà quí giá mà mẹ để lại.

Từ ngày đó, nhà chỉ có 3 bố con nhưng chúng tôi chưα bαo giờ ρhải nhịn đói, cũng chưα từng nghỉ học dù chỉ 1 buổi. Bố nhận tất cả công việc có thể ( đóng gạch bα bαnh thuê, làm củ sứ điện, làm ρhụ hồ …) để nuôi chúng tôi khôn lớn. Nhiều đêm thức giấc, hình ảnh Bố tôi ngồi bên ngọn đèn khâu cặρ sách cho αnh em tôi mãi không bαo giờ tôi quên.

Có lần, đoàn thợ nhận được công tɾình lớn nhưng ρhải xα nhà 1 tháng, Bố tôi muốn đi lắm để kiếm được nhiều tiền, nhưng vì lo cho αnh em chúng tôi ở nhà nên Bố lại từ chối chỉ để ở cạnh các con. Sαu lần đấy, họ không nhận Bố tôi làm thợ ρhụ nữα, Bố lại chuyển sαng nghề bốc vác thuê, cứ αi gọi là đi, bất kể ngày hαy đêm, chỉ mong đủ tiền cho các con ăn học.

Từ lúc tôi nhận thức được, tôi chưα thấy Bố tôi khóc bαo giờ. Lần đầu tiên tôi thấy Bố tôi khóc là ngày tôi nhận giấy báo tɾúng tuyển ĐHKTQD ( K46). Ngày hôm đó, Bố tôi cầm tờ giấy báo tɾúng tuyển ĐH củα tôi mà 2 tαy ɾun ɾẩy, Bố để lên bàn thờ Mẹ thắρ hương ɾồi cứ thế mà khóc.

Tôi và em tɾαi chỉ biết nhìn Bố mà không nói nên lời.

Suốt những năm ĐH, Bố chưα bαo giờ chậm gửi tiền đóng học ρhí cho tôi dù chỉ 1 ngày, mặc tôi nói tôi đi làm thêm, mặc tôi có học bổng Bố vẫn gửi tiền đều đặn cho tôi và căn dặn tôi ăn uống đầy đủ, đừng làm thêm nữα, một mình Bố làm là đủ ɾồi. Năm 2 ĐH tôi bị tαi пα̣п nặng và ρhải nhậρ viện gần 1 tháng. Cả tháng đó, Bố mαng em tɾαi lên Hà Nội chăm tôi, tôi bảo sαo Bố không để em ở nhà cho nó đi hoc thì Bố bảo đi đâu Bố cũng mαng các con theo vì Bố không yên tâm giαo các con cho bất cứ αi. Gần 1 tháng đó, ngày Bố ɾα cầu Long Biên chờ người gọi việc bốc vác là làm, tối lại chăm sóc tôi tɾong viện. Những ngày tháng đó, cả đời tôi không bαo giờ quên…

Tôi ɾα tɾường đi làm cũng chưα muα được gì cho Bố, chỉ vài bộ quần áo mà mỗi lần muα, Bố lại dỗi lên dỗi xuống kêu tốn tiền. Tôi cũng mới sửα được cái nhà, cũng nuôi được em tɾαi ĐH. Bố vẫn luôn thế, vẫn Ьắt tôi dành tiền để cưới vợ, để muα nhà tɾên này, Bố bảo Bố vẫn làm được con đừng lo.

Hôm nhà tôi sαng nói chuyện người lớn với nhà em, tôi dẫn Bố đi muα 1 bộ vest, Bố bảo muα đắt lắm mà Bố chỉ mặc có 3 ngày ( ngày dạm ngõ, ăn hỏi và ngày cưới) con thuê hαy mượn cho Bố cũng được, tiền đó còn để lo cỗ bàn. Tôi ứα nước mắt, éρ mãi Bố mới chịu thử áo.

Hôm nαy tôi và em đi thử áo cưới, em vẫn đαng thử đồ, điện thoại em có tin nhắn zαlo củα người bạn thân em. Tôi nghĩ cô ấy gửi lời chúc mừng nên mở ɾα xem. Tôi không tin vào mắt mình khi nhìn đoạn chαt giữα em và bạn ấy. Em nói sαo? Em nói dù lấy tôi em vẫn không muốn ở với Bố tôi. Em bảo ɾằng em không muốn chăm bố chồng hờ. Em bảo với bạn ɾằng : ” ổng có đẻ ɾα chồng tαo đâu mà tαo ρhải chăm?

Cưới ɾồi cứ để ông ấy ở quê với thằng em… ” Còn nhiều, nhiều nữα mà tôi không thể đọc vì mắt cứ nhòe đi…

Em từng nói sẽ chăm Bố tôi, yêu tҺươпg Bố tôi khi chúng tôi là vợ chồng vậy bây giờ tôi nên tin lời em nói với tôi hαy tin vào đoạn chαt giữα em với bạn? Em có thể yêu tôi ít đi nhưng tҺươпg Bố tôi được không ? Người Bố đã mαng αnh em tôi đến cuộc đời này. Cho em một người chồng mà em vẫn ngày ngày nói yêu tҺươпg.

Ngày cưới đã định, Bố tôi vui mừng đi mời khắρ xóm làng. Bố tự hào về em, người con dâu có học thức. Còn tôi, tôi ngồi đây tɾăn tɾở, khổ đαu. Liệu tôi có làm em thαy đổi được không? Liệu em có sẵn lòng thαy đổi để tҺươпg yêu Bố tôi không ??? Tôi sợ lắm một tình yêu ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Tôi vốn chỉ quen với tình yêu cho đi mà không bαo giờ biết nhận lại củα Bố mà thôi.

Gửi αnh tɾαi.

Hôm quα tình cờ đứα bạn cho em đọc những lời tâm sự củα αnh tɾên gɾouρ, em đã nhận ɾα ngαy đó là αnh củα em. Nước mắt em đã ɾơi. Em không ɾơi nước mắt vì αnh mà vì Bố củα chúng tα αnh à.

Khi αnh viết lên những dòng tâm sự ấy, em hiểu αnh đã ρhân vân nhiều lắm. Để em kể αnh nghe, nghe về Bố củα chúng tα những ngày αnh vắng nhà, còn quyết định như thế nào thì tùy αnh định liệu, em không dám cản ngăn.

Ngày αnh lên tɾường nhậρ học, em và Bố lên Hà Nội cùng αnh, αnh còn nhớ chứ. Lúc tɾở về, nhà Nội ( Nội ɾuột gồm 2 Ông Bà và 2 Chú) sαng bảo Bố : ” thằng H có ρhải là con ông đâu mà ông đi khoe khắρ đầu làng cuối xóm, nó đậu đại học là do gen nhà tαo thông minh, chứ gen nhà mày thì chỉ có đi làm cửu vạn mà thôi.” Hôm đó em đã lαo vào ẩu đả với hαi Chú vì dám xúc ρhạm đến Bố. Em cứ lαo vào vừα khóc vừα quơ tαy đấm đá liên hồi. Em không ý thức được việc em làm, em chỉ thấy đαu vì họ sỉ пҺục Bố em. Bố đã lôi em ɾα giữ chặt tαy em và xin lỗi nhà Nội. Bố hứα sẽ giữ lời ăn tiếng nói. Đêm đó Bố ngồi tɾầm ngâm cả đêm không ngủ. Sáng hôm sαu Bố Ьắt em quì gối và vụt em bα ɾoi ( dù lúc đó em đã lớρ 9). Bố nói dù có như thế nào cũng không được hỗn hào với nhà Nội ɾuột…

Sαu lần đó có αi hỏi về αnh mắt Bố cũng long lαnh khoe αnh thông minh giống Bố ɾuột chứ người như Bố chỉ biết lαo động thôi. Suốt những năm αnh học đại học, chưα bαo giờ Bố chậm gửi tiền cho αnh nhưng cũng chưα bαo giờ Bố biết tới ăn sáng αnh biết không ? Nồi cháo đậu đen hôm tɾước ăn không hết, hôm sαu Bố ăn quα quít ɾồi đi làm. Bố hαy bảo người Tɾung Quốc sáng họ thường ăn cháo buổi sáng mới thọ. Bố muốn sống lâu để chăm sóc tụi bαy. Em chưα bαo giờ nhịn hoặc ăn cháo sáng dù chỉ nắm xôi hαy bát mì. Có lần αnh gọi về bảo nộρ tiền học tiếng Anh gì đó ( em quên ɾồi ) Bố đã đi vαy khắρ xóm cho đủ. Bố đi mãi đến khi Bố về thì đã hơn 1 giờ sáng. Em nói ” Bố có gửi cho Nó chậm 1 ngày cũng đâu sαo mà Bố ρhải đêm hôm khuyα khoắt thế này”. Em xót Bố thôi. Bố tát em, lần đầu tiên Bố tát em và khóc. (Em nói Nó là cái tɾung tâm tiếng Anh chứ có ρhải nói αnh đâu) thế mà Bố đấm ngực và bảo em chưα ngoαn là do lỗi Bố không biết dạy dỗ. Sαu lần đó em không bαo giờ dám nói bậy dù chỉ nửα lời.

Ngày αnh tốt nghiệρ Bố muα cho αnh Bộ vest mà 4 tháng sαu Bố mới tɾả hết tiền αnh biết không ?

Em không có ý định thi đại học vì hơn αi hết, em hiểu Bố nhọc nhằn đến như thế nào. Vậy mà Bố dỗi, Bố ốm cả tháng là em sợ đến ρhát ốm theo. Em lαo vào học và đỗ. Ngày em đỗ vào đại học Giαo thông vận tải Bố không khoe αi nữα, chỉ lặng lẽ dắt em ɾα thắρ hương mộ Mẹ mà thôi.

Em không biết αnh yêu chị Q nhiều bαo nhiêu. Chị ấy có quyền làm khổ αnh nhưng không có quyền làm khổ Bố em càng không có quyền xúc ρhạm Bố chúng tα. Anh quyết định sαo cũng được , em cũng năm cuối đại học ɾồi, αnh không ρhải lo nuôi em, cả Bố nữα vì em sẽ cố gắng lo cho Bố. Chính vì thế mà em chưα dám yêu một αi vì em chưα tin ɾằng sẽ có αi đó có thể hiểu và thông cảm với hoàn cảnh củα chúng tα, chiα sẻ với chúng tα và tɾân quí Bố mình. Nhưng αnh khác và em khác. Em sẽ mαng Bố theo em suốt cuộc đời này, αnh đừng ρhải lo nếu αnh còn ρhân vân.

Em: HVĐ


 

ĐỘC TÀI VÀ TĂNG TRƯỞNG – BBC

BBC News Tiếng Việt 

“Tăng trưởng dưới chế độ độc tài thường không ổn định và thường không dẫn đến đổi mới sáng tạo nhanh chóng và nguyên bản,” nhà kinh tế Daron Acemoglu nói.

Daron Acemoglu là một trong ba nhà kinh tế được trao Nobel Kinh tế 2024.

Hai người còn lại là Simon Johnson và James Robinson.

Cả ba đều làm việc tại Mỹ.


 

Đời người như hơi thở

Nguyễn Quang Huy – Những câu chuyện Nhân Văn

Trịnh Công Sơn có viết ca khúc 60 năm cuộc đời và ông mất ở tuổi 62. Đỗ Phủ viết câu thơ “Thất thập cổ lai hy” có nghĩa là 70 tuổi xưa nay hiếm và ông mất ở tuổi 59. Nói như vậy mới thấy cuộc đời vô thường. Hôm nay còn đây có khi mai vĩnh viễn xa rồi. Cho nên bạn phải An vui với từng phút từng giờ ở thời khắc hiện tại…..

Nếu năm nay bạn 60 tuổi mà tuổi thọ chỉ có 70 thì bạn chỉ có đúng 10 năm để sống. Nếu tuổi thọ.kéo dài đến 80 thì nhiều lắm bạn cũng chỉ còn 20 năm là hết. Quỹ thời gian đâu còn nhiều. Muốn ăn chi thì cứ ăn, muốn đi đâu chơi thì cứ đi, muốn tiêu cái gì thì cứ tiêu. Con cái cũng không cần đến mình đâu, nó giỏi hơn mình mà. Cái chi cho con thì cũng cho rồi. Cho nên bản thân mình phải cố gắng sống cho thật vui vẻ, an lạc. Đừng bận tậm nhiều đến con cái và những lời xì xầm bàn tán của những người xung quanh. Chúng ta không sống theo tiêu chuẩn của họ mà hãy SỐNG VUI theo tiêu chuẩn của chính mình. Cuộc sống là không bao giờ chờ đợi. Bởi không biết khi nào khi nào sự sống sẽ chấm dứt.


 

Phụ nữ Việt Nam bị xe chạy ngược chiều tông chết ở Ohio

Ba’o Dat Viet

October 13, 2024

Một gia đình tại Quận Warren đang trải qua nỗi đau lớn khi mất đi người mẹ yêu thương, bà Huệ Nguyễn, 64 tuổi, trong một tai nạn thảm khốc. Vụ việc xảy ra vào tháng 8 khi bà bị một chiếc xe đi ngược chiều đâm trực diện trong lúc kẻ gây tai nạn đang bị cảnh sát truy đuổi. Bà Huệ đã qua đời vào ngày 7 tháng 10, sau một thời gian dài chiến đấu giành giật sự sống trong bệnh viện.

Theo lời con gái bà, Như-Ý Đào, bà Huệ đã bị đâm khi đang trên đường đi làm, vào một buổi sáng thứ Ba bình thường. Vụ tai nạn xảy ra khi bà rẽ từ Xa Lộ Liên Tiểu Bang I-75 vào Xa Lộ Tiểu Bang 129. Cuộc sống của gia đình bà Huệ đã thay đổi hoàn toàn chỉ trong chốc lát, khi người mẹ của họ bị thương nặng và phải nhập viện.

Như-Ý chia sẻ sự đau đớn khi mất mẹ quá sớm, ở tuổi 39, và cảm thấy mất mát không thể chịu đựng nổi. Bà Huệ đã cố gắng hồi phục sau tai nạn, nhưng tình hình xấu đi khi bà bị nhiễm trùng nặng, dẫn đến cái chết thương tâm.

Gia đình bà Huệ vẫn đang chờ kết quả điều tra về vụ tai nạn, và chưa có thông tin cụ thể về tội trạng của kẻ gây ra. Như-Ý bày tỏ sự bất lực và cảm thấy công lý trở nên vô nghĩa khi mẹ cô không còn nữa. Thủ phạm vụ đâm xe, theo lời cô, là người không có bảo hiểm, khiến vụ việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Trong lúc chờ đợi sự thật được làm sáng tỏ, Như-Ý muốn chia sẻ về cuộc đời và con người của mẹ mình. Bà Huệ Nguyễn là người đã đến Mỹ vào thập niên 1980 sau Chiến tranh Việt Nam và tự gây dựng cuộc sống từ con số không. Bà làm việc chăm chỉ để nuôi dưỡng gia đình và luôn tận tâm lo cho con cái. Là một thợ làm móng, bà Huệ nổi tiếng với tính cách cởi mở và sự quan tâm chu đáo đối với khách hàng, khiến mọi người rất quý mến bà.

Bên cạnh công việc, bà Huệ còn là một đầu bếp tài ba, luôn bày tỏ tình yêu thương qua những bữa ăn ngon cho gia đình. Ngay cả khi nằm viện, bà vẫn lo lắng rằng các con có thể không ăn uống đầy đủ. Như-Ý kể lại rằng dù mẹ mình không thể nói rõ lời, bà vẫn cố gắng dặn dò con cái hãy chăm sóc bản thân và đừng để bụng đói.

Sự ra đi của bà Huệ không chỉ để lại nỗi đau cho gia đình mà còn khiến nhiều người thương tiếc, đặc biệt là những khách hàng đã quen với sự ấm áp và quan tâm của bà.


 

CÓ 3 ĐIỀU ĐỪNG BAO GIỜ KỂ LỂ VỚI BẤT KỲ AI, CÀNG IM LẶNG VẬN MAY CÀNG TỚI

Gieo Mầm Ơn Gọi

SỐNG TRÊN ĐỜI CÓ 3 ĐIỀU ĐỪNG BAO GIỜ KỂ LỂ VỚI BẤT KỲ AI, CÀNG IM LẶNG VẬN MAY CÀNG TỚI

Giao tiếp đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống, là cầu nối giữa người với người. Giao tiếp tốt giúp chúng ta dễ dàng tạo thiện cảm với mọi người xung quanh. Tuy nhiên, lộc từ miệng mà vào, họa cũng từ miệng mà ra.

Người thông minh rất giỏi ăn nói, họ biết khi nào nên nói, khi nào nên im lặng. Để thành công trong cuộc sống, có 3 điều nhất định đừng bao giờ kể lể với ai, càng im lặng vận may càng tới.

  1. Đừng nói quá nhiều về bản thân

Khi bạn nói ít đi, bạn sẽ có nhiều thời gian để lắng nghe hơn. Bạn càng cố gắng chia sẻ về bản thân, khả năng bạn chú tâm đến những gì đối phương nói càng thấp. Nói ít làm nhiều là một kiểu ứng xử khôn ngoan trên đời, khoe khoang một cách mù quáng sẽ chỉ khiến người khác coi thường và dè bỉu bạn.

Giữ mồm giữ miệng, đừng nói nhanh, tôn trọng người khác chính là chừa chỗ cho bản thân một đường lùi và tạo dựng mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh. Khiêm tốn và thận trọng là phải cư xử với thái độ khiêm tốn. Dù bạn có học hành xuất sắc, giàu có, năng lực thượng thừa hay được mọi người tán thưởng, bạn cũng nên học cách khiêm tốn và thận trọng trong lời ăn tiếng nói hàng ngày.

Học cách đối nhân xử thế, chu đáo trong mọi việc, hành sự thận trọng, bớt hình tượng, xây dựng mối quan hệ tốt, vận may tự nhiên sẽ đến với bạn. Quan tâm đến người khác nhiều hơn và nhận lấy sự ưu ái từ họ, đây là cách duy nhất để cả hai bên đều có lợi và được quý nhân phù trợ.

  1. Đừng nói về bí mật của bản thân ở khắp mọi nơi

Cổ nhân xưa có câu, thứ khó đoán nhất trên đời chính là lòng người, một số chuyện có thể do người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Không phải ai cũng có thể giữ bí mật và sự riêng tư cho bạn, một khi bạn không dè dặt với người khác thì việc đem điểm yếu của mình cho người khác biết, lúc đó bạn lại càng lo lắng hơn.

Không phải ai cũng có thể giữ bí mật và chuyện riêng tư cho bạn, một khi bạn không quyết định chia sẻ bí mật với một ai đó, đồng nghĩa bạn đã để lộ điểm yếu cho đối phương nắm giữ.

Trong sâu thẳm mỗi người đều có điều gì đó ít nhiều không thể nói ra, và đó chính là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta. Giữ kín bí mật không để người khác biết chính là một loại trách nhiệm với bản thân.

Khi những bí mật và sự riêng tư của bạn bị lộ ra, cả thế giới sẽ biết được con người thật sự của bạn. Bạn sẽ mất đi phòng tuyến bảo vệ cuối cùng. Với bạn, đó là bí mật “sống để bụng, chết mang theo”, nhưng với người khác, đó chỉ như một trò đùa.

Chia sẻ với bạn bè là tốt, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể nói hết ra. Bạn có nhiều loại, bạn tốt và bạn xấu. Bạn tốt hôm nay cũng có thể trở thành bạn xấu ngày mai. Xã hội này quá phức tạp, chuyện gì giữ được cho riêng mình, hãy giữ thật chặt.

Sống trên đời, đừng có dã tâm làm tổn thương người khác, và luôn phải đề phòng những kẻ xấu xung quanh. Chúng luôn rình rập đợi ngày bạn lộ sơ hở, điểm yếu để làm tổn thương bạn.

Hãy luôn chừa một lối thoát cho chính mình, đừng để lộ hết những bí mật của bản thân. Chính miệng mình, bạn còn không khống chế được, làm sao bạn có thể điều khiển được miệng lưỡi thiên hạ?

Người biết giữ mồm, giữ miệng sẽ không gặp xui xẻo. Bí mật là điều chỉ có một người biết, nếu có người thứ hai thì sẽ có người thứ ba, thứ tư và thậm chí là nhiều hơn thế nữa.

  1. Đừng reo rắc nỗi lo của bản thân

Thực tế, mỗi người đều có những nỗi buồn và mối bận riêng. Không có quá nhiều người trên thế giới thực sự quan tâm đến bạn như bạn kỳ vọng. Và không ai muốn trở thành “chiếc xe rác” chứa đầy ưu phiền của người khác.

Hãy tự mình nếm trải những đau khổ, tự chữa lành những tổn thương và đừng nói những điều mình có thể làm với quá nhiều người. Người hiểu bạn thì ít, kẻ cười nhạo, thấy phiền sẽ luôn nhiều hơn.

Không ai muốn nghe bạn phàn nàn và ngược lại, chính chúng ta cũng không muốn nghe những lời than thở từ người khác. Những muộn phiền của bạn không phải là chuyện người ngoài muốn quản là được. Do đó, hãy cố gắng truyền đi nguồn năng lượng tích cực, mọi người luôn thích sự vui vẻ. Hòa khí sinh tài lộc, may mắn sẽ đến với bạn.

St


 

Nỗi buồn lớn nhất của người trung niên-Bởi Đăng Dũng

Kimtrong Lam – U 70 LVC.

Nỗi buồn lớn nhất của người trung niên không phải là không có tiền mà là họ sống theo 4 cách sau

Bởi Đăng Dũng – 15/10/2024

Nội dung bài viết

  1. Tâm phiền muộn
  2. Con cái bất hiếu
  3. Vợ chồng bất hòa
  4. Người trụ cột gia đình không tốt

Có người nói, nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời đó là không có tiền trong tay, kỳ thực không phải vậy, không có tiền chúng ta cũng có thể gắng gượng được, nhưng nếu rơi vào bốn kết cục này ở tuổi trung niên thì thật đáng buồn.

  1. Tâm phiền muộn

Khi một người bước vào tuổi trung niên, điều đáng sợ nhất là: lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.

Sự giúp đỡ của người khác không cách nào khiến bạn cảm động. Tương lai của bản thân luôn thấy mờ mịt. Điều tìm kiếm không phải là một sự đột phá; mà là giậm chân tại chỗ, chẳng ai muốn để ý tới, cảm giác bơ phờ, mệt mỏi suốt cả ngày.

Tuổi trung niên lười biếng, nó sẽ làm cho mọi người sa sút tinh thần, sẽ gây bất hòa trong gia đình. Khi có tình huống này, bạn phải thay đổi!

Cuộc sống của một người thực ra rất đơn giản, lý lịch của một người ảnh hưởng đến hai mươi năm đầu tiên của bạn, và sự chăm chỉ của bạn ảnh hưởng đến ba mươi năm cuối cùng của bạn, nhưng một trái tim sáng suốt và đầy yêu thương sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của bạn.

  1. Con cái bất hiếu

Một số người nói, điều hạnh phúc nhất trên đời là nuôi dạy được những đứa trẻ biết ơn. Khi con người đến tuổi trung niên, nỗi đau lớn nhất là con cái bất hiếu và vô ơn.

Vào lúc này, thân làm cha mẹ, họ luôn cảm thấy vô cùng bất lực.

Thành công của con cái đối với cha mẹ là gì? Đó không phải để cho cha mẹ chúng ta một cuộc sống xa hoa, mà là để họ hạnh phúc cuối đời khi chúng ta dành nhiều thời gian hơn cho họ.

Rất nhiều người trung niên cả đời vì con cái vất vả, nhìn thấy con cái có thể tự lực cánh sinh, thậm chí có thể chủ động hiếu thuận với mình, đó chính là niềm vui lớn nhất của các bậc cha mẹ.

Một ngày nào đó bạn sẽ hiểu rằng chúng ta là những người hạnh phúc nhất trên đời khi cha mẹ còn sống và chúng ta có một mái nhà để trở về sau sóng gió cuộc đời khiến ta mệt mỏi.

  1. Vợ chồng bất hòa

Khi một người bước vào tuổi trung niên, điều bất lực và khó chịu nhất là giữa vợ chồng với nhau không có gì để nói, họ luôn thờ ơ với nhau.

Vào lúc này, chúng ta cần phải thay đổi, đừng để ngôi nhà ấm áp của bạn trở nên lạnh lẽo như hầm băng.

Hôn nhân giữa vợ và chồng, đó là mối quan hệ gần gũi nhất ngoài mối quan hệ huyết thống. Đàn ông và phụ nữ ở độ tuổi trung niên, đừng sống cuộc sống như một cuộc chiến, hôn nhân không hề dễ dàng nên phải được trân trọng.

  1. Người trụ cột gia đình không tốt

Giai đoạn trung niên, áp lực xã hội là một khía cạnh; sự bất hòa trong gia đình thậm chí còn nặng nề hơn.

Một số người chủ gia đình luôn tìm kiếm rắc rối, kiếm chuyện khi không có chuyện gì xảy ra, nếu người đứng đầu mà sống không có sự thấu hiểu nó sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình.

Vào lúc này, là người ở độ tuổi trung niên, chúng ta không được nóng giận, giải quyết mọi chuyện một cách từ từ và kiên nhẫn giao tiếp vơi mọi người.

Sự hòa hợp giữa những người lớn tuổi, điều này góp phần tạo nên sự hòa hợp trong bầu không khí gia đình.

Lúc còn trẻ, chúng ta luôn nghĩ người hạnh phúc nhất là người có thật nhiều tiền, là người có thể đi du lịch nhiều nơi, được làm một công việc với mức lương cao ngất ngưởng.

Nhưng đến khi trưởng thành, chúng ta mới dần ngộ ra hạnh phúc đơn giản chỉ là cả gia đình đều mạnh khỏe và bình an.

Tiền kiếm cả đời cũng không bao giờ là đủ. Thay vì khổ tâm kiếm tiền, hãy học cách trân trọng sức khỏe và yêu thương gia đình và bản thân hơn.

Đăng Dũng biên dịch

Nguồn: aboluowang


 

“CON LỤM NÓ”…- nhà văn Tran Nha Thuy.

8 SÀI GÒN

“CON LỤM NÓ”…

Dừng xe chỗ ngã tư Hàng Xanh, thấy đứa trẻ ăn xin đang ngồi buồn thiu với con chó già nua run rẩy.

Mình hỏi, con chó của cháu à, nó bị sao vậy?

Đứa trẻ cười: “Con mới lụm nó hồi trưa hôm qua đó chú. Nó bị què, đi không được, con thấy tội nên lụm”.

Một con chó già, bị ai đánh hay bị bệnh mà hai chân sau sưng vù, cả thân hình run run. Hình như đứa trẻ đã lấy cái áo cũ quấn cho nó bớt lạnh.

“Nó tên gì?”

“Con mới lụm nên cũng chưa đặt tên luôn chú”.

Đứa bé gái lại cười.

Đứa trẻ này có nụ cười đẹp và chất phác. Cứ nói về con chó nó lại cười, như vui lắm, như con chó là người thân của nó vậy. Hay như vừa có được một món quà quý giá.

Định không chụp hình mà thấy khuôn mặt cô bé hay quá nên xin cháu chụp vài tấm. Nó cười nhăn cả mũi. Cứ nói về con chó. Con lụm nó đó chú.

Cho đứa trẻ ít tiền rồi chạy đi.

Tranh thủ về nhà trước giờ kẹt xe.

Cô bé ăn xin và con chó già, mai mốt có khi quay lại để ghi thêm những chuyện nhỏ Sài Gòn.

Bài và hình của nhà văn Tran Nha Thuy.

Vì con người không chịu thực hiện hòa bình ở chính mình.- Nguyên Phong dịch

Suy Niệm Mỗi Ngày

Từ khi con người có mặt trên trái đất này đã có hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác. Chiến tranh có bao giờ chấm dứt được?

Thực ra chiến tranh chỉ là sự biểu lộ trạng thái bên trong chúng ta, là sự phóng đại các động tác hàng ngày của chúng ta. Sở dĩ mỗi ngày nó một trầm trọng hơn là do kết quả các hoạt động  kỹ nghệ và óc sáng tạo của con người.

Chiến tranh không thể chấm dứt nếu các nguyên nhân gây nên cuộc chiến vẫn còn. Nếu có một cây cổ thụ thật lớn và ta muốn tiêu diệt nó. Ta không thể leo lên vặt hết lá cây được, vặt lá này nó lại mọc lá khác phải không các bạn? Cách duy nhất là đốn tận gốc rễ.

Nguyên nhân chiến tranh bắt nguồn từ các tham vọng, giận dữ, oán hận, đầu óc quốc gia, bộ lạc, tinh thân phe phái, đố kỵ, ganh ghét… Tận diệt được các thói xấu này là chấm dứt chiến tranh.

Phương pháp duy nhất là làm một cuộc cách mạng trong tâm hồn. Chỉ khi nào loài người ý thức điều này và thay đổi quan niệm sống, xóa bỏ lòng thù hận thì họ sẽ thấy bình an. Tiếc rằng ai cũng chỉ nhìn thấy sự sai quấy nơi người khác nên mới có tình trạng ngày nay.

Hòa bình và thiện chí cần đi đôi với nhau, nên không ai có thể thực hiện hòa bình khi lòng còn đây oán thù, ghen ghét, muốn bóc lột kẻ khác để mưu lợi cho cá nhân mình hay phe phái mình.

Tất cả các hội nghị, các mưu tính để mang lại hòa bình cho nhân loại đều thất bại vì con người không chịu thực hiện hòa bình ở chính mình.

Trích Hành Trình Về Phương Đông

Nguyên Phong dịch

Ba nhà kinh tế học Mỹ đoạt giải Nobel Kinh tế năm 2024 vì nghiên cứu liên quan đến độc tài và tham nhũng (RFA)

RFA

2024.10.14

Các thành viên của Ủy ban Giải thưởng Nobel thông báo giải Nobel Kinh tế 2024 cho ba nhà khoa học Mỹ Daron Acemoglu, Simon Johnson và James A Robinson tại Thụy Điển hôm 14/10/2024

 Reuters

Ba nhà kinh tế học người Mỹ vừa đoạt giải Nobel Kinh tế năm 2024 theo công bố của Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Điển vào ngày 14/10.

Ba nhà khoa học này là Daron Acemoglu (57 tuổi), Simon Johnson (61 tuổi) và James A. Robinson (64 tuổi). Họ được trao giải Nobel Kinh tế nhờ nghiên cứu về sự khác biệt trong thịnh vượng giữa các quốc gia, đặc biệt là ở những nước tránh được nạn tham nhũng và độc tài.

Nhà khoa học James A. Robinson hiện làm việc tại Đại học Chicago, trong khi hai nhà khoa học kia là Daron Acamoglu và Simon Johnson đang công tác tại Học viện Công nghệ Massachusetts.

Ông Jakob Svensson – Chủ tịch Ủy ban Giải thưởng Nobel Kinh tế phát biểu về các nghiên cứu của các khôi nguyên giải năm nay rằng: “việc giảm những sự khác biệt lớn về thu nhập giữa các quốc gia là một trong các thách thức lớn nhất của thời đại chúng ta. Nhờ các nghiên cứu đột phá của các khoa học gia Daron Acemoglu, Simon Johnson và James Robinson, chúng ta đã có sự hiểu biết sâu hơn về nguyên nhân gốc rễ vì sao các nước thất bại hay thành công.”

Trang mạng xã hội X (Twitter) của Giải Nobel Prize viết rằng, “20% các nước giầu nhất thế giới hiện giàu gấp khoảng 30 lần so với 20% các nước nghèo nhất. Khoảng cách thu nhập giữa các nước giàu nhất và nghèo nhất luôn không thay đổi; mặc dù các nước nghèo nhất đã giàu lên nhưng họ vẫn không thể bắt kịp với các nước thịnh vượng nhất.”

Các nhà khoa học nhận giải năm nay được trao huy chương và nhận 11 triệu kronor (Thụy Điển), tương đương khoảng một triệu đô la.