Đức Giáo Hoàng Leo được tuyển chọn: Công việc của Chúa Thánh Thần

Theo báo mạng Nơi có Sự Sống – Life Site

Đức Hồng y Gerhard Müller, cựu tổng trưởng thánh bộ Giáo Lý Đức Tin,  bày tỏ niềm tin rằng việc bầu chọn Giáo hoàng Leo XIV là công trình của Chúa Thánh Thần.

Trong một  cuộc phỏng vấn bằng tiếng Đức với nhà báo Andreas Wailzer của LifeSiteNews, Hồng y Müller đã nhớ lại sự tham gia của mình vào mật nghị bầu Hồng y Robert Francis Prevost làm Giáo hoàng Leo XIV.

Gerhard Ludwig Kardinal Müller - Kirche und Staat in Deutschland - YouTube

“Bất chấp những trường phái, quan điểm mâu thuẫn được dự đoán trước, tất cả (việc bầu cử) đều diễn ra trong vòng 24 giờ”, ông nói. “Điều đó cho thấy có sự nhất trí cao, rằng không thể thúc đẩy một ứng cử viên, như là một người tương đối xa lạ với công chúng lại có thể được bầu lên nhanh chóng như vậy”.

Đức Hồng y cho biết: “Bạn chỉ có thể thực sự hiểu được điều này nếu bạn là một Ki tô hữu và tin vào Chúa Thánh Thần, tức là vào công việc của ân sủng”.

Đức Hồng y Müller khẳng định lại niềm tin của mình rằng Chúa Thánh Thần đã hoạt động trong suốt mật nghị bằng cách nhấn mạnh đến sự không đồng nhất và không quen thuộc của các hồng y và thực tế là họ vẫn nhanh chóng nhất trí về một ứng cử viên.

Cardinals attend a mass for the Election of the Roman Pontiff, prior to the start of the conclave, at St Peter's Basilica in The Vatican, on May 7,...

“Xét cho cùng, [Hội đồng Hồng y] được thành lập một cách không đồng nhất theo ý muốn của Đức Giáo hoàng Phanxicô, đến mức tất cả các quốc gia và ngôn ngữ – một số trong số họ không nói được tiếng Ý hoặc thậm chí là tiếng Anh – đều được đại diện, vì vậy bạn phải tự hỏi tại sao quyết định này lại có thể xuất hiện nhanh chóng như vậy từ một hội đồng không đồng nhất như vậy.”

“Đó là vì chúng tôi suy nghĩ như người Công giáo; chúng tôi nghĩ về lợi ích của Giáo hội.”

Gerhard Ludwig Müller ist Kardinal

Cựu tổng trưởng Bộ Giáo lý Đức tin thời ĐGH Benedicto 16  nhấn mạnh rằng Giáo hội không được xem theo “những phạm trù hoàn toàn mang tính chính trị” và là một định chế liên quan đến quyền lực.

“Ngược lại, Giáo hội nói chung, Phúc âm, cũng phải chỉ trích các chính trị gia của chúng ta và dẫn dắt họ vượt ra ngoài việc chỉ thực thi quyền lực, mở ra ý thức mài giũa lương tâm rằng chính trị tồn tại để thúc đẩy lợi ích chung của mọi công dân và do đó, trong bối cảnh chung của thế giới, vì gia đình nhân loại”, ngài tuyên bố.

_____________________

Ghi chú của Kẻ Đi Tìm

Müller đã viết hơn 400 tác phẩm về thần học giáo điều, đại kết, mặc khải, giải thích, chức linh mục và chức phó tế.

Affaire Barbarin : le Vatican refuse la comparution du cardinal Ladaria

Đức Hồng Y Luis Ladaria Ferrer

Ngày 1 tháng 7 năm 2017, Đức Giáo hoàng Phanxicô đã bổ nhiệm Luis Ladaria Ferrer (nhà thần học dòng Tên Tây Ban Nha) kế nhiệm Müller làm Hồng y-Tổng trưởng Bộ Giáo Lý Đức Tin – CDF.

  • Trong bối cảnh thông điệp Amoris laetitia của Đức Giáo hoàng Francis và việc cho phép những người Công giáo ly hôn được rước lễ, Đức Hồng Y Müller đã cho rằng Đức Giáo Hoàng Francis và thần học Mỹ Latinh nói chung đã thiếu sự nghiêm ngặt về mặt thần học.
  • Müller cho biết ông hy vọng sẽ ngăn chặn “sự phân cực ngày càng tăng giữa những người theo chủ nghĩa truyền thống và những người theo chủ nghĩa tiến bộ [điều] đang đe dọa sự hiệp nhất của Giáo hội và tạo ra căng thẳng mạnh mẽ giữa các thành viên của Giáo hội”.

 

Với bạn, vẻ đẹp đích thực là gì?

Chau Doan

Ernest Hemingway từng nói: “Những con người đẹp nhất mà ta gặp trong đời thường là những người đã bước qua lửa.” Họ đã đối mặt với thất bại, chịu đựng nỗi đau, vật lộn với nghịch cảnh và trải qua mất mát theo cách mà phần lớn chúng ta khó có thể tưởng tượng. Thế nhưng chính qua những thử thách đó, vẻ đẹp thật sự của họ mới hiện ra — không phải thứ có thể nhìn thấy bằng mắt, mà là thứ tỏa ra từ bên trong.

Những con người ấy đã thuần thục nghệ thuật tinh tế của sự kiên cường. Họ biết cảm giác bị tổn thương, cảm giác lạc lối, và sự hoài nghi về tất cả những điều từng tin tưởng là như thế nào. Dù đã trải qua nhiều đau khổ, họ vẫn đứng lên, mạnh mẽ hơn và thấu cảm hơn. Chính hành trình trong bóng tối đã tôi luyện trái tim họ với một sự nhạy cảm hiếm có. Vì đã từng chịu đau, họ có khả năng đồng cảm phi thường.

Vẻ đẹp của họ không nằm ở ngoại hình, mà ở cách họ khiến người khác cảm thấy. Một sự hiện diện lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh, mang đến sự ấm áp và chữa lành. Họ đã học cách nhìn cuộc sống ở tầng sâu hơn, không chỉ bằng mắt mà còn bằng trái tim. Sự thấu hiểu nỗi đau con người giúp họ kết nối với người khác theo cách chân thực, trần trụi và đầy an ủi. Họ lắng nghe mà không phán xét, nâng đỡ mà không mong hồi đáp, trao đi lòng tốt mà không giữ lại gì.

Điều làm họ trở nên đặc biệt chính là việc họ đã đi qua giông bão của riêng mình và từ đó, biết trân trọng cuộc sống theo cách mà những người chưa từng trải qua khổ đau khó lòng hiểu được. Một sức mạnh dịu dàng nảy sinh từ sự hiểu rằng mọi thứ đều vô thường, rằng mỗi khó khăn đều mang trong mình một bài học. Trái tim họ đầy ắp yêu thương — không chỉ với người khác, mà cả với chính mình — một tình yêu được tôi luyện trong lửa đỏ của thử thách.

Vẻ đẹp như vậy không phải ngẫu nhiên mà có. Nó được sinh ra từ việc vượt qua những phần tối tăm nhất của cuộc đời và vẫn chọn tiếp tục bước đi với một trái tim rộng mở. Đó là sự lựa chọn để nhìn thấy điều tốt đẹp, ngay cả khi mọi thứ tưởng chừng vô vọng. Những con người đẹp nhất không phải là người may mắn hay tài năng nhất; họ là những người đã đối mặt với điều tồi tệ nhất và tìm ra cách để vượt lên, biến vết sẹo thành sức mạnh và mang sức mạnh ấy đến cho người khác.

Vậy nên, khi bạn gặp một người mang vẻ đẹp như thế — người mà ánh sáng nội tâm hiện rõ trong lời nói và hành động — hãy nhớ rằng ánh sáng ấy được sinh ra từ những khổ đau. Họ đã đi trong bóng tối và bước ra với một trái tim hiểu thế nào là tình yêu, lòng tốt và sự cảm thông thật sự. Đó là một vẻ đẹp không thể mua, không thể bắt chước. Đó là vẻ đẹp được đánh đổi bằng trải nghiệm, là món quà quý giá không gì sánh được.

Với bạn, vẻ đẹp đích thực là gì? Bạn nhìn thấy nó thể hiện ra sao ở những người mà bạn ngưỡng mộ nhất?

Nguồn: MizuHafez Poetry


 

Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. (Ga 15:1)- Cha Vương

Ngày Thứ 4 mạnh mẽ, tự do, vui vẻ, hài hước và vui đùa trong tình yêu của Chúa nhé.

Cha Vương

Thứ 4, 5PS: 5/21/25

TIN MỪNG: Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. (Ga 15:1)

SUY NIỆM: Câu chuyện ngụ ngôn về cây nho và các cành nho đóng vai trò lớn trong Kinh thánh. Đó là biểu tượng về việc Chúa chia sẻ sự sống của Người với dân Người. Cây và cành có cùng sự sống, luân lưu chung dòng nhựa cây.

Khi Chúa Giêsu tự gọi mình là cây nho thật, Người nói rõ rằng ngoài Chúa ra không có một sự sống thiêng liêng nào nữa. Chúa đã thông ban cuộc sống của Chúa cho bạn. Và Chúa thông ban liên lỉ, để cuộc sống của bạn đích thực là cuộc sống đón nhận từ nơi Chúa để sinh nhiều hoa trái. Thánh Thể là nguồn mạch sự sống, mỗi khi bạn rước Chúa vào lòng bạn được tràn đầy sự sống của cây nho đích thực. Thánh Cyrillô thành Alexandria mô tả nó tương tự như “khi sáp nóng chảy được kết hợp với một loại sáp khác.” Hành trình của người Kitô hữu là một cuộc hành trình để trở nên giống Chúa Kitô, để “ở lại trong Ngài” và Ngài ở trong bạn. Bí Tích Thánh Thể là nơi điều ấy xảy ra. Cầu mong cho mọi người Kitô hữu có một tấm lòng khao khát mãnh liệt được rước Chúa mỗi ngày để được sống trong Chúa luôn mãi.

LẮNG NGHE: Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. (Ga 6:56)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa Giê-su Phục sinh, nguồn gốc của mọi ân sủng và là kho tàng đích thực của tâm hồn con, con khao khát Chúa. Xin cho tình yêu của con dành cho Chúa ngày càng sâu đậm hơn, và xin củng cố đức tin của con.

THỰC HÀNH: Cố gắng sắp xếp thời giờ để đi tham dự Thánh Lễ thường xuyên hơn. 

From: Do Dzung

****************************

Tình Con Trong Tình Chúa – St : Huỳnh Tấn Dũng -Tb: Lm. Nguyễn Minh Tâm

NHƯNG CÒN LÀ GIÁO HỘI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy ở lại trong tình thương của Thầy!”.

“Để làm công việc của Chúa Kitô – đúng theo nghĩa đen – Giáo Hội là đôi tay; để lên đường rao truyền Chúa Kitô, Giáo Hội là đôi chân; để công bố Lời Chúa Kitô, Giáo Hội là tiếng nói. Yêu mến Chúa Kitô là yêu mến Giáo Hội; chống đối Chúa Kitô, thì không chỉ chống đối Ngài, nhưng còn là Giáo Hội của Ngài!” – William Barclay.

Kính thưa Anh Chị em,

Khi nói “Hãy ở lại trong tình thương của Thầy”, Chúa Giêsu không chỉ nói đến tình yêu của chúng ta đối với Ngài; ‘nhưng còn là Giáo Hội’ của Ngài!

Như Eva hình thành từ cạnh sườn Ađam, Giáo Hội hình thành từ cạnh sườn Chúa Kitô. Bạn không thể nói, “Lạy Chúa, vâng! Và Giáo Hội, không!”. Chính nhờ Giáo Hội, chúng ta chào đời trong đức tin, lãnh nhận bao ân tứ đức tin và lớn lên trong đức tin.

Tình yêu của Chúa Kitô thể hiện rõ nét qua ‘tông sắc’ của ‘Công Đồng đầu tiên’ về việc “Cắt bì hay không cắt bì!”. Các tông đồ với sự trợ giúp của Thánh Thần đã tìm ra giải pháp tối ưu cho nan đề! Nhờ đó, Giáo Hội tránh được những thực hành không là trọng tâm của đức tin; cùng lúc loại bỏ những gì không thiết yếu – cho dẫu “cắt bì” là một truyền thống hàng ngàn tuổi. Nguyên tắc vàng ‘khoan dung’ và ‘hiệp nhất’ được tuân thủ từ cả hai phía ‘bảo thủ’ lẫn ‘tiến bộ’. Nhờ vậy, Tin Mừng tiếp tục toả lan, “Hãy kể cho muôn dân được biết những kỳ công Chúa làm!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Gần gũi chúng ta hơn, tình yêu của Chúa Kitô thể hiện tỏ tường qua mật nghị bầu chọn Đức Lêô XIV. Hồng y người Pháp Pierre nhận xét – bằng cách đảo ngược câu nói thời danh của nhà thơ Charles Péguy – theo đó, “Mọi thứ bắt đầu bằng thần bí và kết thúc bằng chính trị!”; “Trong mật nghị, tôi đã trải nghiệm rằng, mọi thứ bắt đầu bằng chính trị và kết thúc bằng thần bí!”. Thế giới bàng hoàng! Bạn có tin cơn lốc của Thánh Thần đã vần vũ một góc trời Rôma trong những ngày qua? Hãy tin và biết rằng, Chúa Kitô muốn chúng ta yêu thương các Giám mục, Linh mục; đặc biệt, Đức Thánh Cha. Chỉ cần một chút thời gian, bạn có thể tiếp cận ngài; biết các khó khăn của các mục tử, cả sự kiên trì của họ. Chính nhờ các ngài, Thánh Thể hiện diện khắp nơi. Hãy cám ơn Đức Thánh Cha, các Giám mục, Linh mục; cám ơn Giáo phận, Giáo xứ và cộng tác theo sức mình!

Anh Chị em,

“Yêu mến Chúa Kitô là yêu mến Giáo Hội!”. “Bạn không trở thành Kitô hữu từ phòng thí nghiệm; Giáo Hội sinh chúng ta như bà mẹ sinh con! Tại giếng Rửa Tội Latêranô, có một bản khắc Latin: “Nơi đây, sinh ra một dân tộc, dòng dõi Thiên Chúa, bởi Thánh Thần, Đấng làm nước này nên phong phú. Mẹ Giáo Hội sinh con cái trong sóng nước này!”. Đẹp không? Chúng ta không thuộc về Giáo Hội như thuộc về một hiệp hội; nhưng như ‘cuống rốn’ nối kết sinh tử với mẹ mình!”. Mọi bà mẹ đều thiếu sót. Khi ai nói tới các thiếu sót của mẹ mình, chúng ta che lại, chúng ta yêu chúng, thế thôi! Tôi có yêu Giáo Hội như yêu Mẹ tôi? Tôi có giúp Mẹ tôi đẹp hơn không?” – Phanxicô. Đừng quên, tôi càng thánh thiện, khuôn mặt Mẹ tôi càng xinh; tôi càng bất xứng, khuôn mặt Mẹ tôi càng khó nhìn! Mẹ tôi sáng láng hay lấm lem, tuỳ ở tôi!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không chỉ là con, ‘nhưng còn là Giáo Hội’ và Giáo Hội là Mẹ con. Đừng để con quên, khuôn mặt Mẹ con xinh đẹp hay lấm lem, tuỳ con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

****************************************

Thứ Năm Tuần V Phục Sinh

Hãy ở lại trong tình thương của Thầy, để niềm vui của anh em được nên trọn vẹn.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. (Ga 15,9-11)

9 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. 10 Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. 11 Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn.”


 

LY HƯƠNG, SỰ LỰA CHỌN NGHIỆT NGÃ

Xuyên Sơn

Cuối cùng cũng đến ngày em gái út cùng chồng và con sang Mỹ định cư. Thế là lại thêm một gia đình người thân nữa của tôi rời bỏ đất nước này.

43 tuổi, em đang có việc làm ổn định ở một doanh nghiệp với mức thu nhập vài chục triệu đồng mỗi tháng.

Hai vợ chồng có biệt thự, xe hơi và chồng còn sở hữu một cơ ngơi làm ăn riêng, tuy nhỏ nhưng cũng đáng để cho nhiều người phải mơ ước.

Vậy mà điều gì đã khiến các em bỏ hết mọi thứ và dắt díu ba đứa con nhỏ dại từ giã quê hương để bắt đầu làm lại cuộc sống nơi xứ người cách đây nửa vòng trái đất?

Câu trả lời nghe vẫn quen thuộc như nhiều lần tôi đã từng nghe:

“Vì tương lai con cái!”.

Vâng! Đó là lý do mà rất nhiều người Việt trong dòng chảy nhập cư nước ngoài những năm gần đây thường nêu lên để giải thích cho việc ra đi của mình.

Thật chua chát khi hơn 40 năm sau ngày 30-4-1975, ký ức “thuyền nhân” lại trở về dưới một dạng thức khác.

Lần này, các “thuyền nhân” ra đi không phải trong tâm thế trốn chạy hoảng loạn, vội vã mà là được cân nhắc, chuẩn bị cẩn thận.

Không phải trên những chiếc thuyền lênh đênh đầy bất trắc mà là trên những chuyến bay tiện nghi, an toàn.

Không phải lén lút, vô định mà là công khai và được chuẩn bị sẵn mọi thứ cho đến khi cầm visa trong tay mới lên đường.

Các công ty tư vấn nhập cư dạo này nhan nhản khắp nơi với những chương trình mời gọi đi định cư châu Âu, Mỹ, Canada, Úc…

Giờ gặp nhau, người ta hỏi thăm đã có PR (permanent resident) của nước nọ nước kia chưa, như một điều bình thường!

Người có tài tìm đường đi theo dạng skill worker hoặc doanh nhân khởi nghiệp.

Người có tiền thì bỏ tiền ra mua quốc tịch hoặc “thẻ xanh” cho nhanh.

Người ít cả tiền và tài thì hy vọng kiếm được một suất đi lao động nước ngoài rồi tìm đường ở lại bằng đủ cách.

Lớp trẻ đi du học hầu hết cũng không muốn trở về.

Năm 2014, báo chí thông tin có 12/13 quán quân của cuộc thi “Đường lên đỉnh Olympia”

không trở về nước sau khi kết thúc thời gian du học ở Úc với học bổng toàn phần cho người chiến thắng chung cuộc.

Con số đó đến nay chắc đã tăng thêm sau.

Tháng 7-2017, Hiệp hội Quốc gia chuyên viên địa ốc Hoa Kỳ công bố báo cáo hằng năm cho thấy Việt Nam đứng trong top 10 nước hàng đầu mua nhà tại Mỹ.

Trả lời BBC, tổ chức này cho biết chỉ trong thời gian từ tháng 4-2016 đến tháng 3-2017, công dân Việt Nam đã mua bất động sản tại Mỹ trị giá lên tới 3,06 tỷ USD.

Đó là mới tính số tiền chuyển đi để mua nhà tại Mỹ chứ chưa tính ở các nước khác và tất nhiên, đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng!

Đất nước như một bao gạo bị thủng để trí lực, tài lực cứ chảy dần ra nước ngoài cho đến khi rỗng ruột.

Quê hương chôn rau cắt rốn ở đây mà dường như chỉ là chốn dừng chân tạm bợ với rất nhiều người Việt bây giờ…

Làm sao có thể trách em tôi cũng như hàng triệu người dân khác đã và đang tính bỏ nước ra đi?

Bởi cái lý do “vì tương lai con cái” nghe nhẹ bâng vậy mà trĩu nặng quá chừng!

Sự lo toan và hy sinh vô bờ cho con cái vốn là nét văn hoá đặc trưng của người Việt.

Những bậc cha mẹ thuộc nhiều thế hệ đã trải qua các cuộc chiến tranh trên đất nước nhỏ bé này, càng khổ cực nhiều ở đời mình lại càng thấm thía sâu sắc ước mơ về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho đời con cháu.

Nhưng nỗi lo bây giờ không còn là chuyện cơm ăn áo mặc hàng ngày cho phần “con”, như trong thời kỳ phải thắt lưng buộc bụng vì chiến tranh và sự mông muội.

Nỗi lo bây giờ là về chất lượng cuộc sống cho nhu cầu của phần “người”.

Có thể nào sống an yên khi môi trường bị phá hoại tàn khốc, tài nguyên đất nước bị khai thác tới cạn kiệt, thực phẩm bẩn tràn lan khắp nơi và tham nhũng thì như ổ dịch bệnh hoành hành từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài?

Có thể nào sống hạnh phúc khi nền giáo dục và y tế ngày càng xuống cấp,

các phúc lợi xã hội không chỉ kém chất lượng mà còn tiếp tục giảm sút,

các giá trị văn hoá – đạo đức bị tha hoá và đảo lộn?…

Bây giờ, bước ra đường là thấy lo:

Lo nạn cướp giật, móc túi;

lo tai nạn giao thông;

lo ăn uống bị ngộ độc thực phẩm;

lo hít khói bụi bị ung thư;

lo bọn trẻ bị dụ dỗ sa vào ma túy hoặc bị xâm hại, bắt cóc…

Cứ thế mà ngút ngàn triền miên lo.

Thà chỉ phải lo cơm áo như ngày xưa còn dễ hơn bội phần!

Xã hội càng bất ổn, lòng người càng bất an.

Làm sao có thể yên tâm để con cái lớn lên trong một môi trường sống như vậy?

Chưa kể, những lời đồn đoán về một tương lai xám xịt của đất nước gắn với những thỏa thuận của Việt Nam và Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô năm 1990 cũng là một trong những nguyên nhân gây hoang mang khiến cho nhiều người phải tính đường tháo chạy trước.

28 năm qua, Đảng cộng sản và Nhà nước Việt Nam vẫn giữ bí mật, nhất quyết không công khai những nội dung đã ký kết với Đảng cộng sản và Nhà nước Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô.

Vì thế, những đồn đãi càng ngày càng lan rộng, bất chấp mọi nỗ lực trấn an dân chúng của chính quyền.

Và dù đã bước sang thế kỷ 21, thế nhưng nhà nước Việt Nam vẫn chủ trương quản lý, định hướng về tư tưởng và bưng bít thông tin không khác gì ở trong thế kỷ trước.

Hôm biết tin Quốc hội đã thông qua Luật An ninh mạng, một người quen của tôi là tiến sĩ trong lĩnh vực tài chính từng hăm hở từ Mỹ trở về nước cách đây 10 năm ngậm ngùi chia sẻ:

“Em đã hoàn tất thủ tục cho cả gia đình trở lại Mỹ cách đây mấy tháng,

Znhưng vẫn còn cố nấn ná…Giờ thì phải ra đi thôi chị ạ, không thể để bọn trẻ lớn lên trong bầu không khí ngày càng ngột ngạt thế này…”.

Bao nhiêu người trẻ có tri thức và nặng tình với quê hương đã “vội vã trở về, vội vã ra đi”

như thế?

***

Hồi đi thăm Israel, tôi thường đứng lặng thật lâu trước hình ảnh những con tàu hồi hương hiện diện khắp mọi nơi, như một niềm kiêu hãnh trong lịch sử lập quốc của đất nước này.

Đó là những chuyến tàu từ châu Âu, châu Mỹ… đưa hàng triệu người Do Thái ở khắp nơi trên thế giới trở về xây dựng quê hương sau khi Israel chính thức được thành lập vào năm 1948.

Những gương mặt người Do Thái hồi hương khi ấy còn vương nét nhọc nhằn sau Thế chiến, nhưng vẫn bừng sáng niềm hy vọng vào tương lai và ý chí quyết tâm kiến thiết quốc gia.

70 năm sau khi lập quốc, ngày nay Israel đã trở thành một trong số các quốc gia phát triển hàng đầu và là nền kinh tế lớn thứ 34 thế giới (tính theo GDP danh nghĩa năm 2016). Những chuyến tàu hồi hương ngày đó đã mang về cho quốc gia này vốn liếng quý nhất là những con người tinh hoa để xây dựng thành công một đất nước đã từng không có tên trên bản đồ thế giới.

Còn chúng ta?

Sau hơn 73 năm thành lập và thống nhất đất nước (dài hơn thời gian lập quốc của Israel),

những chuyến tàu (cả tàu thuỷ và tàu bay) sao lại chỉ mang dân ta ra đi mà không có trở về?

Lịch sử dân tộc Việt Nam dường như gắn liền với các cuộc di dân, nhưng chua xót hơn là cho tới tận bây giờ, những cuộc di dân ra nước ngoài vẫn chưa biết bao giờ mới dừng lại?

Bao câu hỏi cứ quay quắt trong tôi khi nghĩ đến em gái.

Ngoài kia, trời Sài Gòn vẫn vần vũ mưa.

Tiếng hát Thái Thanh vọng từ nhà ai đó nghe nức nở:

“Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui, khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi…”.

Và trong tôi, không hiểu sao cứ thấp thoáng khôn nguôi hình ảnh những con tàu hồi hương về Israel cùng những con tàu ly hương rời Việt Nam…

Chúa Nhật, 12 tháng Tư năm 2020 20:37

Tác Giả: Nguyễn Thị Oanh


 

Cai trị bằng công lý hay bằng sợ hãi?- Tuấn Khanh

Ba’o Tieng Dan

Tuấn Khanh

18-5-2025

Thỉnh thoảng những đề xuất của các đại biểu ở Quốc hội Việt Nam vẫn làm người dân ngỡ ngàng. Bởi những tuyên bố hay giới thiệu ý tưởng của họ thường xa rời đời sống, xa con người… mà các đại biểu “không dân cử” này, lên tiếng chủ yếu như tìm chỗ đứng gần với chính sách hơn, bày tỏ sự nhiệt thành với hệ thống, chứ không phải đại diện cho con người Việt Nam.

Tháng 5-2025, Đại biểu Nguyễn Thị Xuân (đoàn Đắk Lắk) đề xuất rằng nên tăng mức phạt giao thông lên đến 200 triệu đồng, vì bà cho rằng mức xử phạt vi phạm hành chính lĩnh vực giao thông đường bộ theo luật hiện hành chưa đủ mạnh để răn đe.

Hiện mức phạt tối đa của việc vi phạm giao thông là 75 triệu đồng. Tức gần bằng một năm tiền lương trung bình của một người lao động Việt Nam. Bà Xuân nói cần nâng lên mức 200 triệu đồng, hơn gấp đôi, với lý do mà bà Xuân đưa ra là phạt nặng như vậy mới đủ mức “răn đe” và phạt nặng thì mới “nâng cao ý thức” của người dân.

Dĩ nhiên, tuyên bố này của bà Xuân gây nhiều tranh luận. Chẳng hạn, có không ít thắc mắc là, dựa trên nghiên cứu nào mà bà Thiếu tướng công an, Phó Giám đốc công an Đắk Lắk khẳng định chính xác là mức phạt 200 triệu sẽ đủ răn đe? Và “xây dựng ý thức” trong dân bằng tiền phạt nặng không tưởng, có phải tên gọi khác của nó là cai trị bằng sợ hãi, chứ không coi nhân dân là đối tượng để đối thoại và xây dựng một chính sách văn hóa đời sống quốc gia lâu dài?

Không có giải pháp đúng, hợp lòng dân, đồng nghĩa là quan trường lập pháp bất lực và thất bại. Và thất bại, thì không thể chọn thay thế bằng biện pháp khắc nghiệt vô luân.

Dùng roi vọt, hình phạt hà khắc để tạo “ý thức”, là hành động dễ thấy của tầng lớp quan lại thời hiện đại hôm nay, vốn êm ấm trong vị trí và chọn quay lưng lại với nhân dân. Họ thích lên giọng vỗ về chính sách, hay nói trắng là trơ trẽn xu nịnh để làm lộ sáng chỗ đứng như tự giới thiệu về một bầy tôi trung thành và quyết liệt.

Một chính quyền thật sự vì dân, thì sẽ chẳng để tâm hay lắng nghe những ngôn luận xuôi chiều rác rưởi không có gương mặt con người đó. Vì loại ngôn luận thuần bợ đỡ đó, là thuốc độc của một quốc gia, và có thể là nền tảng khởi đầu của mọi sụp đổ trong một thời đại, nếu được trọng dụng.

Thời Chiến Quốc, khi các quốc gia tranh đoạt, nhà Tần muốn xây dựng một chính quyền trung ương mạnh, cai trị dân bằng kỷ luật thép, đã dễ dàng thuận theo các đề xuất của lớp quan lại xu nịnh, luôn đưa ra những hình luật gây hoảng sợ trong dân chúng. Từ đó hình thành Pháp gia, do Hàn Phi Tử, Thương Ưởng… luôn chọn quỳ gối, hô to đề xuất dùng pháp luật nghiêm khắc để cai trị, bất cần nhân nghĩa. Quan điểm cốt lõi là: “Dân ngu dễ trị, người trung là kẻ đáng nghi”.

Trích dẫn từ Hàn Phi Tử, loại ngôn từ “nâng cao ý thức” cho người dân, có viết: “Bề tôi chỉ cần biết phục tùng, chứ không cần tranh luận đúng sai với quân vương”. Hình phạt càng nặng, dân càng sợ thì quan và và vua mới oai phong lẫm liệt trong cai trị hồ đồ.

Hệ quả thì đã thấy bằng giá trị lịch sử: Triều đại nhà Tần dưới Tần Thủy Hoàng – được coi là hùng mạnh vô song – đã áp dụng triệt để sự áp đặt, dẫn đến chính sách hà khắc, nghe lời tấu của các loại quan lại khinh dân, dẫn đến đốt sách chôn nho, làm bá tánh oán thán, và rồi sụp đổ nhanh chóng chỉ sau 15 năm.

Thời đại mông muội và mạt vận bắt đầu, khi trí thức và quan lại giỏi biến triết lý thành công cụ phục vụ quyền lực thay vì phục vụ chân lý, đánh mất đi giá trị của trí thức soi sáng xã hội. Thay vào đó, tranh nhau nói xuôi chiều, họ trở thành “bồi bút của bạo lực”, khiến nhân dân bị áp bức kéo dài dưới danh nghĩa chính danh, đạo đức, và ý chí của lãnh đạo.

Pháp luật tốt nhất để “nâng cao ý thức”, là pháp luật để người dân tâm phục, chứ không phải để quy chụp và gây sợ hãi trong quốc gia. Nền văn minh thế giới đã chỉ rõ hai con đường quản lý xã hội: trị dân bằng công lý, hoặc trị dân bằng sợ hãi. Và bất cứ khi nào cán cân nghiêng về phía sau – tức khi quyền lực chọn con đường trừng phạt thay vì giáo dục, răn đe thay vì cải hóa – thì chính quyền ấy sớm muộn cũng đánh mất lòng dân, dẫn tới suy vong.

Việc cường quyền, đề nghị tăng mức phạt vi phạm giao thông lên đến 200 triệu đồng, không chỉ là một con số vô lý với người dân, mà còn phản ánh một loại tư duy quản lý hà khắc, xa rời đời sống thực tế, nguy hiểm hơn: có khả năng đẩy luật pháp trở thành công cụ gây oán chứ không tạo được tâm phục.

Nếu mức phạt 200 triệu đồng được áp dụng, có thể thấy rõ là cùng một lỗi vi phạm, người nghèo gánh hậu quả nặng gấp nhiều lần người giàu. Pháp luật lúc này không còn là công cụ công lý, mà là một gánh nặng bất công. Nhiều quốc gia văn minh – như Thụy Sĩ, Phần Lan – đã phạt giao thông theo thu nhập cá nhân, để đảm bảo công bằng thực chất. Một triệu phú Thụy Sĩ từng bị phạt gần 300.000 USD vì chạy quá tốc độ – không phải vì nhà nước muốn tịch thu tiền cho ngân sách, mà vì pháp luật phải có giá trị răn đe công bằng cho mọi tầng lớp.

Quốc hội – không cần nói ra – thì ai cũng biết là nơi để thể hiện sức sống, khó khăn và nguyện vọng của người dân, chứ không phải lớp người như bà Nguyễn Thị Xuân, chỉ đến Quốc hội và đánh trống thổi kèn theo nghị quyết, tốn kém cho tiền thuế dân mà không có giải pháp nào xứng đáng hơn là chỉ tái hiện một tư duy của tầng lớp quan lại xa dân, từng xuất hiện trong lịch sử, với đầy những những sụp đổ và oán thán.

Bất chợt ngẫm nghĩ, bà Nguyễn Thị Xuân đã từng có đề xuất nào răn đe, nâng cao ý thức cho giới quan chức tham nhũng, sai phạm đang được giảm án ngày càng nhiều, so với dân thường? Hay cụ thể, bà đã có ý kiến gì chính trực trong chuyện ông đồng nghiệp tướng công an Đỗ Hữu Ca được đặc xá, về nhà khi chưa ngồi tù được 1/3 bản án đã tuyên?


 

Charles Kushner – Thông Gia của Trump, Cựu Tù Nhân Liên Bang, Được Bổ Nhiệm Làm Đại Sứ Mỹ Tại Pháp

Ba’o Dat Viet

May 21, 2025

Thượng viện Hoa Kỳ vừa phê chuẩn quyết định gây tranh cãi: ông Charles Kushner – cha của Jared Kushner và là thông gia của Tổng thống Donald Trump – chính thức trở thành tân Đại sứ Mỹ tại Pháp. Với tỷ lệ phiếu sít sao 51–45, cuộc bỏ phiếu ngày 20 Tháng Năm đã khép lại một tiến trình bổ nhiệm bị bao phủ bởi nhiều dư luận trái chiều.

Ông Charles Kushner, 71 tuổi, là một nhà phát triển bất động sản và cựu luật sư bị đình chỉ hành nghề. Từng là một nhân vật có tiếng tại New Jersey, ông sa ngã vào năm 2005 khi bị kết án với 18 tội danh liên bang, bao gồm trốn thuế, trả thù nhân chứng và khai man với Ủy ban Bầu cử Liên bang. Ông thụ án hai năm tù trước khi được Tổng thống Trump ân xá vào năm 2020.

Vụ án năm đó từng gây chấn động giới chính trị và pháp lý Mỹ vì tính chất nghiêm trọng và động cơ trả thù gia đình liên quan đến cuộc chiến nội bộ giữa các thành viên trong dòng họ Kushner. Tuy nhiên, giờ đây, ông trở lại chính trường với vị trí là đại diện ngoại giao cấp cao của Hoa Kỳ tại một trong những quốc gia quan trọng nhất châu Âu – nước Pháp.

Đáng chú ý, trong số 100 Thượng nghị sĩ, chỉ có duy nhất một đảng viên Dân chủ – ông Cory Booker (New Jersey) – ủng hộ việc phê chuẩn ông Kushner. Ngược lại, Thượng nghị sĩ Cộng hòa Lisa Murkowski (Alaska) là người duy nhất trong đảng bỏ phiếu phản đối. Đảng Cộng hòa hiện nắm thế đa số tại Thượng viện với 53 ghế, và đã nhanh chóng thông qua hầu hết các đề cử quan trọng của ông Trump kể từ nhiệm kỳ thứ hai của ông bắt đầu từ tháng Giêng.

Phát biểu trước Ủy ban Đối ngoại Thượng viện trong phiên điều trần, ông Kushner thẳng thắn thừa nhận: “Tôi không phải là người hoàn hảo. Tôi đã phạm những sai lầm nghiêm trọng và đã phải trả giá đắt cho chúng.” Ông cho rằng chính quá khứ sai lầm đã giúp ông rèn luyện khả năng phán đoán, và rằng “tôi tin mình có năng lực và sự trải nghiệm để đảm nhiệm trọng trách này.”

Dù gây tranh cãi, ông Kushner vẫn nhận được sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ chính quyền Trump. Trước Thượng viện, ông cam kết sẽ thúc đẩy mối quan hệ thương mại song phương với Pháp và “khuyến khích Paris đầu tư mạnh hơn vào năng lực quốc phòng,” cũng như đưa EU đến gần hơn với tầm nhìn an ninh của Washington.

Là người sáng lập Công ty Kushner năm 1985 – một tập đoàn bất động sản có tiếng – Charles Kushner có tầm ảnh hưởng rộng trong giới doanh nghiệp nhưng lại thiếu kinh nghiệm ngoại giao, khiến nhiều nhà quan sát lo ngại về khả năng ông điều phối hiệu quả một quan hệ ngoại giao phức tạp như Mỹ – Pháp.

Trong khi Pháp là một đồng minh lâu đời của Mỹ, hai bên cũng thường bất đồng sâu sắc về chiến lược an ninh, thương mại và khí hậu. Việc cử một nhân vật có quá khứ hình sự vào vị trí này không chỉ là quyết định táo bạo mà còn là tuyên bố chính trị mạnh mẽ từ Tổng thống Trump – người luôn coi trọng lòng trung thành cá nhân hơn hồ sơ chuyên môn trong các quyết định nhân sự cấp cao.

Dư luận tại Washington hiện vẫn chia rẽ, nhưng điều rõ ràng là: Charles Kushner sẽ bước vào Paris không chỉ với tư cách đại diện chính thức của nước Mỹ, mà còn mang theo cả bóng dáng của quá khứ gây tranh cãi và mối quan hệ gia đình gắn liền với trung tâm quyền lực Nhà Trắng.


 

Về già cảm giác như thế nào?

Một ngày nọ, một người trẻ hỏi tôi: – Về già cảm giác như thế nào?

Tôi rất ngạc nhiên về câu hỏi, vì tôi không coi mình là già. Khi anh ấy nhìn thấy phản ứng của tôi, anh ấy có vẻ mắc cỡ, nhưng tôi giải thích rằng đó là một câu hỏi thú vị. Và sau khi suy ngẫm, tôi kết luận rằng già đi là một món quà.

Đôi khi tôi ngạc nhiên về hình dáng của mình khi đứng trước gương. Nhưng tôi không lo lắng về những điều đó lâu. Tôi sẽ không đánh đổi tất cả những gì mình có để có ít tóc bạc hơn và một cái bụng thon gọn. Tôi không tự trách mình vì đã không dọn dẹp giường sau khi ngủ dậy, hay ăn thêm một vài món đồ “hơi béo”. Tôi được quyền sống lộn xộn một chút, ngông nghênh và dành nhiều giờ hơn để nhìn ngắm những bông hoa của mình.

Tôi đã chứng kiến ​​một số người bạn thân yêu của tôi rời bỏ thế giới này, mà chưa được hưởng sự tự do thoải mái khi già đi.

Ai quan tâm nếu tôi đọc sách hay chơi trên máy tính đến 4 giờ sáng và sau đó ngủ cho đến khi nào muốn dậy thì thôi?

Tôi sẽ sống lại nhịp điệu của những năm 50 và 60. Và nếu tôi muốn khóc cho một cuộc tình đã mất nào đó … thì tôi sẽ làm vậy mà không phải e ngại!

Tôi sẽ đi bộ xuống bãi biển trong bộ đồ bơi trải dài trên cơ thể tròn trịa mập mạp của mình và thả mình vào những con sóng, mặc cho những ánh nhìn thương hại của các cô gái trẻ mặc bikini. Tôi nghĩ rồi họ cũng sẽ già đi như tôi, nếu họ may mắn …

Đúng là bao năm qua trái tim tôi từng đau đớn vì mất đi người thân yêu, vì nổi đau của một đứa trẻ, hay chứng kiến ​​một con thú cưng chết. Nhưng chính sự đau khổ lại cho chúng ta sức mạnh và khiến chúng ta trưởng thành. Một trái tim chưa từng tan vỡ là một trái tim khô khan và sẽ không bao giờ biết được hạnh phúc khi mất mát.

Tôi tự hào vì đã sống đủ lâu để tóc tôi ngả sang màu trắng và giữ lại nụ cười của tuổi trẻ, trước khi xuất hiện những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.

Bây giờ, để trả lời câu hỏi một cách trung thực, tôi có thể nói: – Tôi thích già, bởi vì tuổi già khiến tôi khôn ngoan hơn, tự do hơn!

– Tôi biết mình sẽ không sống mãi mãi, nhưng khi đang còn sống, tôi sẽ sống theo quy luật của chính mình, của trái tim mình.

Tôi sẽ không hối tiếc về những gì chưa đạt được, cũng như không lo lắng về những gì sẽ xảy ra.

Thời gian còn lại, đơn giản tôi sẽ yêu cuộc sống như tôi đã từng sống cho đến ngày hôm nay, phần còn lại tôi phó mặc cho Chúa.

về già cảm giác như thế nào?

lunyta

Chia sẻ từ fb anh Lê Văn Quý

32 bài học thay đổi cuộc sống từ Abraham Lincoln

Minh Nguyệt

Khi nhắc đến Abraham Lincoln, người ta nghĩ ngay đến vị anh hùng vĩ đại nhất của nước Mỹ. Một người đàn ông đã, đang và sẽ luôn là tấm gương về việc vượt lên trên hoàn cảnh xuất thân, dù khiêm tốn đến đâu, để trở thành một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nhân loại.

Câu chuyện cuộc đời, tính cách và trí tuệ phi thường của ông trong nhiều năm được đúc kết thành 32 bài học thay đổi cuộc sống được đúc kết từ Abraham Lincoln.

  1. Phấn đấu để trở thành tất cả những gì cuộc sống tạo ra bạn

Tôi không biết ông nội tôi là ai; Tôi quan tâm nhiều hơn đến việc biết cháu trai của ông ấy sẽ là người như thế nào.” – Abraham Lincoln
Bạn phải tự mình phát triển dù ông nội của bạn có cao đến đâu.” Đừng để quá khứ hay dòng dõi định nghĩa bạn. Điều quan trọng là bạn trở thành con người tốt nhất mà bạn có thể.

  1. Đừng để lại bất cứ việc gì cho ngày mai mà có thể làm hôm nay

Đừng để lại bất cứ việc gì cho ngày mai mà có thể làm hôm nay.” – Abraham Lincoln

Bạn không thể trốn tránh trách nhiệm của ngày mai bằng cách trốn tránh nó ngày hôm nay.”Hãy sống trọn vẹn cho hiện tại, đừng trì hoãn những việc bạn có thể làm ngay bây giờ.

  1. Dù bạn là ai, hãy là một người tốt

Dù bạn là ai, hãy là một người tốt.” – Abraham Lincoln. Hãy luôn cố gắng sống một cuộc sống có ích và tử tế.

  1. Hạnh phúc của bạn là trách nhiệm của chính bạn

Hạnh phúc của mỗi người là trách nhiệm của chính họ.” – Abraham Lincoln.
Đừng trông chờ người khác mang lại hạnh phúc cho bạn. Hãy chủ động tìm kiếm và tạo dựng hạnh phúc cho chính mình.

  1. Hãy chuẩn bị, và một ngày nào đó cơ hội của bạn sẽ đến

“Tôi sẽ chuẩn bị và một ngày nào đó cơ hội của tôi sẽ đến.” – Abraham Lincoln. Hãy luôn trau dồi bản thân và sẵn sàng nắm bắt cơ hội khi nó đến.

  1. Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên

“Một người đàn ông ngày ngày ngắm cây lê của mình, nóng lòng chờ quả chín. Nếu anh ta cố gắng thúc ép quá trình này, anh ta có thể làm hỏng cả quả và cây. Nhưng hãy để anh ta kiên nhẫn chờ đợi, và cuối cùng quả lê chín sẽ rơi vào lòng anh ta.” – Abraham Lincoln

Kiên nhẫn là chìa khóa để đạt được thành công. Đừng cố gắng thúc ép mọi thứ, hãy để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

  1. Cách tốt nhất để dự đoán tương lai của bạn là tạo ra nó

Cách tốt nhất để dự đoán tương lai của bạn là tạo ra nó.” – Abraham Lincoln
Bạn chính là người quyết định tương lai của mình. Hãy chủ động hành động để tạo ra cuộc sống mà bạn mong muốn.

  1. Thành công có thể đạt được bởi tất cả mọi người

Việc một số người đạt được thành công lớn là bằng chứng cho thấy những người khác cũng có thể đạt được điều đó.” – Abraham Lincoln
Thành công là đi từ thất bại này đến thất bại khác mà không đánh mất nhiệt huyết.”
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Hãy tin rằng bạn cũng có thể đạt được thành công như bao người khác.

  1. Điều quan trọng không phải là số năm trong cuộc đời bạn. Mà là cuộc sống trong những năm tháng đó

    Cuối cùng, điều quan trọng không phải là số năm trong cuộc đời bạn. Mà là cuộc sống trong những năm tháng đó.” – Abraham Lincoln
    Hãy sống một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa, đừng chỉ đơn thuần là tồn tại.
  2. Phấn đấu để xứng đáng với sự công nhận

“Đừng lo lắng khi bạn không được công nhận, nhưng hãy phấn đấu để xứng đáng với sự công nhận.” – Abraham Lincoln

  1. Thà làm người tầm thường còn hơn kẻ xấu xa

Tôi thà làm một người vô danh tiểu tốt, còn hơn là một kẻ xấu xa có danh tiếng.” – Abraham Lincoln

  1. Nhân cách giống như một cái cây và danh tiếng là bóng của nó

    Nhân cách giống như một cái cây và danh tiếng là bóng của nó. Cái bóng là những gì chúng ta nghĩ về nó, còn cái cây mới là thứ thật.” – Abraham Lincoln
  2. Sống với chính trực

Tôi không bị ràng buộc phải chiến thắng, nhưng tôi bị ràng buộc phải trung thực. Tôi không bị ràng buộc phải thành công, nhưng tôi bị ràng buộc phải sống theo ánh sáng mà tôi có. Tôi phải đứng cùng bất kỳ ai đứng về phía lẽ phải, và đứng cùng anh ta khi anh ta đúng, và rời bỏ anh ta khi anh ta sai.” – Abraham Lincoln “Bạn có thể lừa dối một số người trong mọi lúc, và tất cả mọi người trong một số lúc, nhưng bạn không thể lừa dối tất cả mọi người trong mọi lúc.”

  1. Sự thật là người bạn chân thật nhất của bạn

Sự thật thường là cách minh oan tốt nhất trước những lời vu khống.” – Abraham Lincoln “Tôi không bao giờ khuyến khích sự lừa dối, và sự dối trá, đặc biệt nếu bạn có trí nhớ kém, là kẻ thù tồi tệ nhất mà một người có thể gặp phải. Sự thật là sự thật là người bạn chân thật nhất của bạn, bất kể hoàn cảnh nào.”

  1. Làm điều tốt, bạn sẽ cảm thấy tốt. Làm điều xấu, bạn sẽ cảm thấy xấu

Khi tôi làm điều tốt, tôi cảm thấy tốt. Khi tôi làm điều xấu, tôi cảm thấy xấu. Đó là tôn giáo của tôi.” – Abraham Lincoln

  1. Phấn đấu để trở nên quá vĩ đại để bị xúc phạm, và quá cao thượng để xúc phạm người khác “Chúng ta nên quá vĩ đại để bị xúc phạm và quá cao thượng để xúc phạm người khác.” – Abraham Lincoln
  2. Đừng bao giờ bỏ cuộc

“Khi bạn đến cuối sợi dây của mình, hãy thắt một nút và bám vào.” – Abraham Lincoln

  1. Một ngôi nhà chia rẽ thì không thể đứng vững

Một ngôi nhà chia rẽ thì không thể đứng vững.” – Abraham Lincoln

  1. Tìm kiếm cái xấu ở người khác và bạn chắc chắn sẽ tìm thấy nó

    Những người tìm kiếm cái xấu ở người khác chắc chắn sẽ tìm thấy nó.”
  2. Nếu bạn không thích ai đó, hãy tìm hiểu họ kỹ hơn

    Tôi không thích người đàn ông đó. Tôi phải tìm hiểu anh ta kỹ hơn.” – Abraham Lincoln
  3. Bạn tiêu diệt kẻ thù của mình khi bạn biến họ thành bạn của mình

    Tôi không tiêu diệt kẻ thù của mình khi tôi biến họ thành bạn của mình sao?”
  4. Xoa dịu nỗi đau của người khác là quên đi nỗi đau của chính mình

    Xoa dịu nỗi đau của người khác là quên đi nỗi đau của chính mình.” – Abraham Lincoln
  5. Nếu bạn không có bạn bè, bạn không có niềm vui

    “Nếu chúng ta không có bạn bè, chúng ta không có niềm vui; và nếu chúng ta có họ, chúng ta chắc chắn sẽ mất họ, và sẽ đau khổ gấp đôi vì sự mất mát đó.”
  6. Không luật nào có thể cho chúng ta quyền làm điều sai trái

    Không luật nào có thể cho tôi quyền làm điều sai trái.” – Abraham Lincoln
  7. Cây xấu không thể sinh trái tốt

    Nhìn quả biết cây. Cây xấu không thể sinh trái tốt.” – Abraham Lincoln
  8. Nếu bạn muốn thử thách tính cách của ai đó, hãy trao quyền cho họ

    Gần như tất cả đàn ông đều có thể chịu đựng nghịch cảnh, nhưng nếu bạn muốn thử thách tính cách của một người đàn ông, hãy trao quyền cho anh ta.” – Abraham Lincoln  
  9. Bạn không thể giúp đỡ người khác mãi mãi bằng cách làm những việc mà họ nên tự làm

    Bạn không thể giúp đỡ người khác mãi mãi bằng cách làm những việc mà họ có thể và nên tự làm.”
  10. Những người từ chối tự do cho người khác, không xứng đáng có được nó cho chính họ

    Đây là một thế giới của sự bù trừ, và người không muốn làm nô lệ thì phải đồng ý không có nô lệ. Những người từ chối tự do cho người khác không xứng đáng có được nó cho chính họ, và dưới một vị Chúa công bằng, họ không thể giữ nó lâu dài.” “Bất cứ khi nào tôi nghe ai đó tranh luận về chế độ nô lệ, tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ để xem nó được áp dụng cho chính anh ta.”
  11. Không có gì tốt đẹp trong chiến tranh ngoài việc nó kết thúc

    Không có cách nào danh dự để giết chóc, không có cách nào nhẹ nhàng để hủy diệt. Không có gì tốt đẹp trong chiến tranh ngoài việc nó kết thúc.” – Abraham Lincoln
  12. Không người đàn ông nào nghèo khó khi có một người mẹ mộ đạo

    Tất cả những gì tôi đang có, hoặc hy vọng sẽ có, tôi đều nợ người mẹ thiên thần của mình.”
  13. Chúa luôn luôn đúng

    “Thưa ngài, mối quan tâm của tôi không phải là liệu Chúa có đứng về phía chúng ta hay không; mối quan tâm lớn nhất của tôi là đứng về phía Chúa, vì Chúa luôn luôn đúng.”  
  14. Thà im lặng và bị coi là kẻ ngốc còn hơn lên tiếng và xóa tan mọi nghi ngờ

Thà im lặng và bị coi là kẻ ngốc còn hơn lên tiếng và xóa tan mọi nghi ngờ.”

Phần thưởng: “Tôi đã nhiều lần bị ép quỳ gối bởi niềm tin mãnh liệt rằng tôi không còn nơi nào khác để đi. Sự khôn ngoan của riêng tôi và của tất cả những người xung quanh tôi dường như không đủ cho ngày hôm đó.”

“Chúng ta không phải là kẻ thù, mà là bạn bè. Chúng ta không được là kẻ thù. Mặc dù niềm đam mê có thể đã căng thẳng, nhưng nó không được phá vỡ mối ràng buộc tình cảm của chúng ta. Những sợi dây huyền bí của ký ức sẽ trỗi dậy khi được chạm vào một lần nữa, chắc chắn là như vậy, bởi những thiên thần tốt đẹp hơn trong bản chất của chúng ta.”

Minh Nguyệt

From: Tu-Phung

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Trường làng Kandal

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

20/05/2025

Người Việt rất lạc quan và hãnh diện về tính hiếu học của dân tộc mình, trừ nhà văn Phạm Thị Hoài:

“Nhân đây cũng xin nói ngoài lề là cái tinh thần rất nổi tiếng và thường xuyên được ca ngợi rằng, người Việt hiếu học, cha mẹ muốn con hay chữ, yêu thầy, theo tôi một phần cũng rất đáng kể xuất phát từ tinh thần yêu địa vị và trọng quyền lực. Nếu chữ nghĩa không mở ra được một triển vọng thơm tho như vậy, một người đi học thi đỗ làm quan thì cả họ được nhờ, tôi tin rằng cái sự hiếu học kia chắc chắn là giảm đi đáng kể.”

Cái kiểu nói (“nhân đây”) của bà nhà văn nghe “mích lòng” thấy rõ nhưng e là hoàn toàn không trật, với mọi người dân Việt – trừ ông Út Em:

– Đời mình thì chịu thua rồi nhưng con cháu thì phải lo cho tụi nó học được cái chữ, con số để mai mốt lỡ mượn tiền ai rồi lúc trả còn biết đường ghi vô sổ là mình đã trả ngày nào, hay đã trả bao nhiêu, để không họ cứ đòi hoài cái chết mẹ … – anh Tư thấy ý tui nói đúng không?

– Dạ, đúng!

Tui lật đật tán thành ý kiến của Út Em, dù hoàn toàn không thấy đương sự có gửi gắm chút mộng ước quan quyền gì ráo trọi cho tương lai con cháu, trong khi chúng tôi đang ngồi nhậu (lai rai) tại căn nhà nổi của ổng ở làng Kandal – xã Phsar Chhnang – thuộc tỉnh Kampong Chhnang.

Địa phương này nằm trên giòng Tonlé Sap, tuy chỉ cách thủ đô Nam Vang chưa tới một trăm cây số nhưng lại quá xa những địa điểm du lịch nên chả có ma nào ghé.

Và có lẽ vì vậy (vì cái gì hiếm thì qúi) nên tôi được Út Em tiếp  đãi rất tận tình, dù không được linh đình gì lắm. Trước khi ngồi “uống sương sương vài ly” ổng đã chống ghe đưa tôi đi thăm ngôi trường Samaki, cùng với lời giới thiệu say sưa và hãnh diện:

Việt kiều bên Úc xây đó, tốn cả trăm ngàn đô chớ không phải ít đâu nha.

Sao tự nhiên ngay lúc đó tui muốn mình biến được (liền) thành một “Việt kiều bên Úc.” Thiệt là quá đã. Đúng là một niềm hãnh diện lớn lao.

Giữa cái làng nổi chen chúc lổn nhổn những mái lá xiêu vẹo xác sơ thì trường Kami nổi bật như một công trình kiến trúc hết sức tân kỳ, và vô cùng hoành tráng. Út Em tự hào là phải.

Dù trường ốc đã có sẵn sàng, và đàng hoàng đâu ra đó nhưng “quan niệm và triết lý giáo dục” (rất khiêm tốn) của Út Em – xem chừng –  vẫn chưa được phần đông người dân địa phương chia sẻ. Đời sống có những nhu cầu căn bản được sắp sẵn, theo thứ tự ưu tiên: ăn/học. Ăn  chưa đủ no, lo chi tới học!

Mà trường làng Kandal lại dậy tới ngày hai buổi lận: sáng học tiếng Miên, chiều tiếng Việt. Coi như mất nguyên ngày.

Tuổi thơ là một thành quả đặc thù thế kỷ XX. Trước đó, nhân loại phải dồn hết nỗ lực vào việc mưu sinh nên trẻ con chỉ là một người lớn thu nhỏ (miniature adult) với trách nhiệm đè nặng lên vai gần như bố mẹ.

Nhân loại đã bước vào thế kỷ 21 nhưng dân làng Kandal thì chưa, và chắc còn phải chờ lâu. Hy sinh “nguyên” cả một thành viên trong gia đình cho việc giáo dục là một kiểu đầu tư hơi xa xỉ (và cũng có vẻ rất xa vời) ngoài tầm tay với của rất nhiều cư dân, ở nơi đây.

Tui chợt “ngộ” ra điều này nhưng loay hoay mãi vẫn chưa tìm ra được thứ ngôn ngữ thích hợp để chia sẻ ý nghĩ của mình với ông bạn đồng hương, và đồng ẩm, ngồi bên. Út Em vẫn chậm rãi nhai khô (thứ thực phẩm mà tôi nghi ngại là thằng chả phải nhai một ngày hai lần, và đúng 365 ngày mỗi năm) chợt hất hàm nhìn ra phía trước:

– Anh Tư ngó cái con Sáu bán chuối nướng này nè. Nó đi bán mình ên cũng được vậy, ráng cực thêm chút xíu thôi, để cho thằng con tới trường mà nó nhứt định không chịu. Phải chi nó làm nghề cá mà tới mùa cần người phụ thì tui không trách …

“Con Sáu” đang chèo nghe ngang nhà, và chắc chắn không biết đang bị Út Em “đấu tố” nên còn ráng xề tới thiệt gần (chắc tại thấy khách lạ) cất tiếng chào mời:

– Ai chuối nướng hông?

Người phụ nữ còn rất trẻ nhưng đen đủi và gầy guộc như một con khô. Còn thằng bé thì tóc cháy nắng vàng hoe nhưng trông rõ có nét thông minh và lém lỉnh. Tôi không quen chụp ảnh nên lính quýnh một hồi mới mở được máy, và vì vụng về nên không thu được hình của cả hai mẹ con khi họ lướt qua.

– Chớ ba thằng nhỏ đâu anh Út?

Hai đứa đã khổ quá mà con này nó có cái tật hay nhằn nên thằng kia bỏ lên Nam Vang rồi. Nghe đâu đi phụ hồ nhưng bữa có việc, bữa không, không có tiền gửi về cho vợ nuôi con nên tui sợ nó trốn luôn quá. Nó với tui cũng có bà con xa nhưng mình lo thân còn chưa xong làm sao hụ hợ gì cho ai được.

– Anh Út ở đây bao lâu rồi vậy?

– Tui sinh ngay tại đây chớ đâu – giọng Út Em chợt có vẻ phẫn uất như thể tôi vừa mới chạm đến một vết thương (lòng) nào đó – hồi trào Lon Nol sợ bị nó “cáp duồn” nên tui chạy về bển. Tới chừng thấy êm êm vừa quay trở lại ở chưa ấm chỗ thì tiếp tới trào Khmer Rouge nên chạy thêm lần nữa, cứ chạy hoài thiếu điều muốn xút quần luôn.

Tất cả những người dân Việt sinh trưởng nơi đây thuộc thế hệ Út Em đều có có cái cái lý lịch (“chạy muốn xút quần luôn”) na ná như nhau cả. Họ sinh trưởng ở Cambodia, hốt hoảng bỏ về Việt Nam tị nạn (đôi lần) nhưng quê hương cũng không phải là nơi nương náu được nên rồi lại đành phải tiếp tục tha phương cầu thực.

Sau vài lần chạy qua/chạy về như vậy thì tài sản, đất đai, nhà cửa của đám Việt Kiều ở Miên đều mất ráo. Đến tấm giấy tuỳ thân để lận lưng (rồi) cũng mất luôn nên họ không còn gì để có thể chứng minh mình là ai nữa. Tình trạng vô tổ quốc của họ kéo dài từ đời mình … qua đến đời con cháu.

Út Em nói nghe như khóc:

– Ở đây thì tụi nó kêu mình là Duồn: “Tụi Duồn về quê mày hết đi.” Về tới bển thì họ kêu mình là Miên: “Đám Miên qua đây làm cái gì?” Riết rồi tui thiệt tình cũng không biết mình là cái giống gì nữa, anh Tư à.

Tôi ngồi chết trân, làm bộ ngó mông ra mặt sông đang loang loáng nắng, cứ như thể là mình không hề nghe gì về tình trạng không Miên/không Việt (“không biết mình là cái giống gì nữa”) của Út Em nhưng vẫn thấy mắt cay cay. Út Em ấm ức thêm:

– Đời tụi tui cam chịu như vậy thì đã đành rồi nhưng còn con cháu mình nữa chớ. Tui ước ao tụi nó đều được đi học. Học biết con số, biết cái chữ thì sẽ đỡ bị người ta ăn hiếp – đúng không, anh Tư?

– Dạ, đúng!

Tui lại nhiệt liệt tán thành “quan niệm và triết lý giáo dục” (vô cùng) khiêm tốn của Út Em, dù thâm tâm vẫn e ngại rằng niềm “ước ao” này  – xem ra – vẫn còn hơi xa, so với những thực tế (não lòng) mà tôi đang nhìn thấy ở đất nước này, trong mấy tháng qua.

Nhà cầm quyền Phnom Penh và Hà Nội có rất nhiều điểm dị biệt trong đường lối, và chính sách điều hành quốc gia nhưng chắc chắn họ có điểm này chung: cả hai đều (nhất định) bỏ mặc, không ngó ngàng gì đến đám dân Việt trôi sông lạc chợ ở Cambodia.

Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn đã từng mạnh miệng tuyên bố “sẽ không để vùng trống, vùng trắng trong công tác kiều bào.” Lẽ ra, ngài nên nói thêm rằng: “Trừ đám kiều bào ở Miên thì khỏi.”  N.Q 36 chắc cũng có một điều khoản bất thành văn, và chỉ được hiểu ngầm là: “Không tiền, không kiều hối gửi về quê mẹ thì khúc ruột gần/xa gì cũng đều là ruột thừa ráo nạo.”

– Anh Út còn ai ở VN không?

– Còn bà dì, em má, ở Trà Vinh nhưng già lắm nên chắc bả cũng chết luôn gồi.

– Bộ không liên lạc gì hết trơn sao?

– Liên lạc cách nào, Trời?

Thay vì rượu vào lời ra, tuy chúng tôi vẫn uống tì tì nhưng chuyện trò – rõ ràng – mỗi lúc lại một thêm buồn bã và bế tắc. Tôi rụt rè gợi ý:

– Anh Út chống ghe cho tui trở lại trường học Nghe nói buổi chiều dậy tiếng Việt nên tui muốn ngó qua mấy cái lớp học này coi sao?

– Ở đâu mà ra tới mấy lớp?

– Có cả trăm em học sinh lận mà.

Nhưng mà có một cô giáo tiếng Việt hà, nên dồn hết vô một lớp luôn.

– Ý Trời, đông quá ai mà dậy nổi? Sao không mướn thêm thầy cô?

– Ngoài cái cô này ra, cả xã có ai biết chữ đâu mà đòi làm thầy giáo hay cô giáo. Cổ ở Việt Nam mới qua đó.

Út Em nói không sai. Tôi gặp cô giáo VN rồi mới biết đây một cành lan hiếm hoi và quí giá của cái xã này, hay (dám) của cả tỉnh Kampong Chhnang luôn nữa.

– Cháu tên là Bạch Lan, quê ở Sóc Trăng. Cháu theo chồng qua đây …

– Làm sao cháu dậy được cả trăm em học trò.

– Dạ thì cháu cũng phải “ráng” thôi. Cái khó là các em học mấy trình độ khác nhau. Lớp một nhỏ thì mới học a,b,c. Lớp một lớn thì đọc chạy mặt chữ rồi. Lớp hai thì tập viết, và bắt đầu tập làm toán cộng trừ …Bị không có sách giáo khoa, cái gì cũng phải viết lên bảng nên mất thì giờ, và dậy chậm rì hà…

– Lương lãnh đủ sống không cháu?

– Dạ, hơn trăm đô. Chồng cháu cũng đi làm nên “ráng” thì cũng được nhưng hổng biết là sẽ được bao lâu nữa?

– Ủa, sao vậy?

Nghe nói là hội chỉ đủ tiền trả cho tới cuối năm thôi. Qua Tết mình thì chưa biết vì còn phải chờ ngân quỹ.

Tôi quay qua hỏi một nhân viên MIRO (Minority Rights Organization) người Khmer đứng cạnh:

– Tổ chức của ông có tiếp tục tài trợ cho trường không?

Thằng chả nhún vai, cứ y như là Tây vậy:

– Tụi tao là N.G.O (non governmental organization) chớ có phải là chính phủ Cambodia đâu mà có tiền để trả ai hoài hoài được. Nếu vẫn nhận được tiền từ Vidan Foundation thì “project” này vẫn tiếp tục chớ, còn không thì phải ngưng thôi.

Đúng lúc, tôi thấy anh Nguyễn Công Bằng, đại diện Hội Thiện Nguyện Vì Dân (trụ sở ở Houston, TX) đang sớ rớ gần bên nên hỏi tiếp:

– Sang năm hội còn tài trợ cho ngôi trường ở làng Kandal không anh?

– Hy vọng là còn, tụi tui đang “ráng”…

– Xin lỗi, anh nói “đang ráng” là “đang” làm sao?

–  Dạ thì “ráng” tiếp tục kêu gọi sự tiếp tay của đồng bào mình khắp nơi coi bà con ủng hộ ra sao. Có đủ tiền thì mới dám ký contract cho MIRO dạy tiếp, chớ đâu làm sao khác được…

Chiều vẫn rơi mênh mông trên sông, khiến tôi thốt nhớ đến bản nhạc Chiều Về Trên Sông của Phạm Duy:

Chiều buông trên giòng sông Cửu Long
Như một cơn ước mong, ơi chiều
Về đâu ơi hàng cây gỗ rong
Nghiêng mình trên sóng sông yêu kiều

Thấy tôi có vẻ trầm tư, Út Em nhắc nhỏ:

– Thôi mấy anh chuẩn bị trở lại thành phố đi. Ban đêm ngủ lại không tiện đâu. Nói nào ngay thì ở đây cũng không được an ninh gì cho lắm.

Nghe tới chuyện “không được an ninh” là tui lật đật nhẩy xuống ghe liền. Út Em ái ngại nhìn theo, ngập ngừng (chút xíu) rồi nói với:

– Bữa nào ghé nhậu nữa không, anh Tư?

– Ờ, thế nào tui cũng… “ráng” mà!

Thì cũng nói đại như vậy cho qua chuyện, chớ cái trường làng Kandal này mà đóng cửa luôn thì tui mặt mũi nào mà gặp lại Út Em cho được. Đ…mẹ, sao tui già đầu rồi mà vẫn cứ hay vướng vào nhiều chuyện lôi thôi (dữ) vậy Trời!


 

NHIỀU HƠN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Cành nào sinh hoa trái, Người cắt tỉa cho nó sinh hoa trái nhiều hơn!”.

“Một khu vườn không chăm sóc, cỏ dại sẽ sớm mọc; một trái tim không trau dồi chân lý sẽ sớm ‘hoang vu thần học’; một linh hồn không cắt tỉa sẽ không bao giờ là khí cụ của ân sủng vốn có khả năng sinh hoa trái nhiều hơn!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến cắt tỉa! Hội Thánh sơ khai cần được cắt tỉa; các môn đệ cần được cắt tỉa. Chúa Giêsu muốn dùng chúng ta như những khí cụ ân sủng; nhưng bạn và tôi chỉ có thể sinh hoa trái ‘nhiều hơn’ nếu – trước hết – dám sẵn sàng để Ngài cắt tỉa!

‘Công Đồng đầu tiên’ được triệu tập khi một vấn đề gai gốc nảy sinh: “Cắt bì hay không cắt bì?” – bài đọc một. Để Tin Mừng có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, Giáo Hội cần được cắt tỉa cả với những gì ‘được coi là truyền thống’ nhất. Đó có thể là những ‘nghi thức’, ‘tập tục’ lâu đời nhưng đã mai một theo thời gian. Sẽ luôn có những căng thẳng giữa hai xu hướng – vốn đều cần thiết – ‘bảo thủ’ và ‘tiến bộ’; tuy nhiên, một khi được xem xét, điều chỉnh, dưới sự dẫn dắt của Thánh Thần, kết quả sẽ là những hoa trái của hiệp nhất. Và đây là dấu hiệu của một Giáo Hội trưởng thành vốn có thể thích ứng với con người của mọi thời.

Việc cắt tỉa thúc đẩy sự tăng trưởng và sinh hoa trái ‘nhiều hơn’. Chúa Thánh Thần sẽ cắt tỉa, loại bỏ những ‘cỏ dại và lỗi lầm’ ra khỏi cuộc sống chúng ta; nhờ đó, các nhân đức được nuôi dưỡng để trái tim của chúng ta không ‘hoang vu thần học’. Công việc này có thể gây thương tổn, nhưng những ‘vết cắt’ tâm linh sẽ góp phần mở ra cánh cửa trưởng thành trong đời sống thiêng liêng. “Ngày nay, trong những cuộc khủng hoảng về ý tưởng và phong tục khác nhau, đôi khi chúng ta cảm thấy thất vọng và thất bại; có thể cảm thấy như đây là giờ của Ghếtsêmani, giờ của thập giá. Nhưng đó cũng phải là giờ tin tưởng tuyệt đối vào “ân sủng” vốn hoạt động cách vô hình, không thể đoán trước và bí ẩn, thậm chí thông qua sự giày vò của những bất lực nơi con người!” – Gioan Phaolô II.

Vậy bạn và tôi cần cắt tỉa điều gì trong cuộc sống để phát triển trong sự hiệp nhất với Chúa và trở thành những môn đệ sinh hoa trái ‘nhiều hơn?’. Chớ gì chúng ta không kháng cự, nhưng tỉnh thức đủ, để đừng vì đau nhức mà bỏ cuộc. Hãy mềm mỏng với Thánh Thần, hầu có thể trở nên một công cụ tốt, sinh ích cho tha nhân và cho thế giới!

Anh Chị em,

“Cành nào sinh hoa trái, Người cắt tỉa cho nó sinh hoa trái nhiều hơn!”. Bản thân Chúa Giêsu, Ngài cũng chịu cắt tỉa; cái chết trên thập giá là cắt tỉa nghiệt ngã nhất của Ngài; nhưng cũng từ đó, Ngài trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho nhân loại! Với Chúa Giêsu, thập giá và khổ đau như là điều kiện không thể thiếu cho việc xây dựng Vương Quốc. Cũng thế, với chúng ta, Thiên Chúa – Chủ Vườn đại tài – biết cần cắt tỉa cành nào và cắt tỉa lúc nào, vì “một linh hồn không được cắt tỉa sẽ không bao giờ là một khí cụ của ân sủng vốn có thể sinh hoa trái ‘nhiều hơn!’”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, không cuộc giải phẫu nào mà không chảy máu, xin cứ cắt tỉa con! Nhờ đó, con không là một khí cụ tồi, mà là một công cụ sắc bén trong tay Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********************************

Thứ Tư Tuần V Phục Sinh

Ai ở lại trong Thầy, và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. (Ga 15,1-8)

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. 2 Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi ; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn. 3 Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em. 4 Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy.

5 “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được. 6 Ai không ở lại trong Thầy, thì bị quăng ra ngoài như cành nho và sẽ khô héo. Người ta nhặt lấy, quăng vào lửa cho nó cháy đi. 7 Nếu anh em ở lại trong Thầy và lời Thầy ở lại trong anh em, thì muốn gì, anh em cứ xin, anh em sẽ được như ý. 8 Điều làm Chúa Cha được tôn vinh là : Anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy.”


 

Xe hơi điện của Trung Cộng tiếp tục đại hạ giá

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam

Các nhà sản xuất ô tô Trung Cộng đã đưa ra mức đại hạ giá bán  xuống tới con số kỷ lục, giảm giá trung bình 16,8 phần trăm vào tháng 4, từ mức 16,3 phần trăm trong tháng 3, theo kết quả nghiên cứu của nhà băng JPMorgan

Chiếc SUV U8L của Yangwang, một thương hiệu xe sang thuộc tập đoàn xe điện khổng lồ BYD của Trung Quốc, được trưng bày tại Triển lãm ô tô Thượng Hải vào ngày 23 tháng 4 năm 2025. Ảnh: Reuters

Triển vọng có lời của các nhà sản xuất xe điện (EV) Trung Cộng vẫn còn ảm đạm vì biên lợi nhuận của họ tiếp tục giảm trong bối cảnh cạnh tranh giá khốc liệt tại thị trường ô tô lớn nhất thế giới, theo JPMorgan Chase .
Theo báo cáo gần đây của ngân hàng đầu tư Hoa Kỳ, các nhà lắp ráp ô tô của Trung Cộng đại lục đã đưa ra mức chiết khấu trung bình kỷ lục 16,8 phần trăm vào tháng trước để duy trì tăng trưởng doanh số, so với mức 16,3 phần trăm vào tháng 3. Ngân hàng này đã theo dõi thông tin thay đổi giá xe điện hai tuần một lần của quốc gia này kể từ năm 2017. Theo Hiệp hội xe du lịch Trung Cộng (CPCA), mức chiết khấu trung bình vào năm 2024 là 8,3 phần trăm.

Phát hiện này làm trầm trọng thêm tâm lý bi quan về hiệu suất tài chính của các nhà sản xuất ô tô Trung Cộng trong năm nay, vì hầu hết các nhà lắp ráp EV vẫn chưa công bố lợi nhuận.

“Giá phản ánh sự cân bằng giữa cung và cầu”, Nick Lai, giám đốc nghiên cứu ô tô tại Châu Á – Thái Bình Dương của JPMorgan cho biết. “Cạnh tranh về giá đã trở nên khốc liệt hơn trong năm nay. Thật không may, cho đến nay chúng tôi vẫn chưa thấy nhu cầu mua xe [EV] tăng đột biến”.

Dữ liệu từ báo cáo của JPMorgan cho thấy cuộc chiến giảm giá tàn khốc trên thị trường ô tô Trung Cộng vẫn chưa có hồi kết, bất chấp những lời kêu gọi ngày càng tăng từ Bắc Kinh và các quan chức ngành công nghiệp về việc tránh xa sự cạnh tranh khốc liệt.

Các loại xe được JPMorgan theo dõi bao gồm cả xe chạy bằng xăng và xe chạy bằng điện.

Robot hàn vỏ thân xe ô tô tại một nhà máy của hãng sản xuất xe điện Trung Quốc Li Auto ở Thường Châu, một thành phố ở phía đông tỉnh Giang Tô. Ảnh: Xinhua
Robot hàn vỏ thân xe ô tô tại một nhà máy của hãng sản xuất xe điện Trung Cộng Li Auto ở Thường Châu, một thành phố ở phía đông tỉnh Giang Tô. Ảnh: Xinhua

Theo CPCA, tất cả các loại xe điện thuần túy đều giảm giá trung bình 10 phần trăm vào tháng 12. Tổng thư ký của CPCA, Cui Dongshu cho biết mức giảm giá lớn như vậy hiếm khi xảy ra trên thị trường trong nước.

Trong số hơn 50 nhà sản xuất xe điện của đất nước, chỉ có ba nhà sản xuất được biết là có lợi nhuận. Đó là BYD, nhà lắp ráp xe điện lớn nhất thế giới ; Li Auto , đối thủ cạnh tranh gần nhất của Tesla tại Trung Cộng; và Seres , nhà sản xuất xe thông minh mang thương hiệu Aito.

Các công ty xe điện khác phải gánh chịu chi phí phát triển và tiếp thị cao, khiến họ khó đạt được biên lợi nhuận cao và đảm bảo lợi nhuận.

Theo Phate Zhang, người sáng lập công ty cung cấp dữ liệu về xe điện có trụ sở tại Thượng Hải là CnEVPost, biên lợi nhuận xe của hầu hết các nhà sản xuất xe điện Trung Cộng – khoảng cách giữa giá bán và các chi phí hữu hình như nguyên liệu thô, nhân công và hậu cần – đã thu hẹp xuống còn khoảng 10% vào năm 2024, từ mức khoảng 20% ​​của bốn năm trước.

“Gần như tất cả đều là nạn nhân của cạnh tranh giá cả”, ông nói. “Nhưng nếu bất kỳ ai trong số họ chọn thoát khỏi cuộc chiến giá cả, doanh số của họ sẽ giảm và khiến việc ghi nhận thu nhập ròng trở nên khó khăn hơn”.

Những chiếc ô tô mới, bao gồm cả xe điện do Trung Quốc sản xuất từ ​​BYD, được nhìn thấy đỗ tại cảng Zeebrugge ở Bỉ vào ngày 24 tháng 10 năm 2024. Ảnh: Reuters
Những chiếc ô tô mới, bao gồm cả xe điện do Trung Cộng sản xuất từ ​​BYD, được nhìn thấy đỗ tại cảng Zeebrugge ở Bỉ vào ngày 24 tháng 10 năm 2024. Ảnh: Reuters

Vào cuối năm 2024, bốn nhà sản xuất xe điện cao cấp được giao dịch công khai lớn của đất nước – Nio , Xpeng , Zeekr của Geely và Leapmotor do Stellantis hậu thuẫn – đã công bố kế hoạch tương ứng của họ nhằm ngăn chặn thua lỗ trong bối cảnh thị trường cạnh tranh khốc liệt.

Các nhà phân tích dự đoán rằng những công ty nhỏ hơn sẽ bị buộc phải rời khỏi thị trường hoặc bị các đối thủ lớn hơn mua lại trong hai năm tới.

Lai của JPMorgan cho biết hoạt động xuất khẩu sôi động sẽ giúp củng cố lợi nhuận của các nhà sản xuất xe điện Trung Cộng vì xe của họ có biên lợi nhuận cao hơn ở nước ngoài.

“Những chiếc xe được vận chuyển ra nước ngoài đã giúp hầu hết các công ty kiếm được nhiều tiền”, ông nói. “Doanh số bán hàng ở nước ngoài có lợi nhuận giúp họ có cơ hội theo đuổi lợi nhuận cao hơn”.

Vào tháng 4, xe điện hoàn toàn và xe hybrid cắm điện sản xuất tại Trung Cộng chiếm 38% kim ngạch xuất khẩu ô tô của đại lục.

Theo báo cáo của JPMorgan, xe điện chiếm 43% tổng doanh số bán ô tô trong nước từ tháng 1 đến tháng 4, so với 41% cùng kỳ năm ngoái. Báo cáo cũng dự báo xe điện Trung Cộng sẽ chiếm 80% thị trường ô tô của đại lục vào năm 2030.