Phạm Nhật Vượng ‘thao túng’ tư pháp Việt Nam

Ba’o Nguoi-Viet

April 1, 2025 

Sonnie Tran

Vụ kiện kéo dài tại dự án Grand World Phú Quốc không chỉ là một tranh chấp thương mại thông thường. Nó đang vạch trần một thực tế đáng lo ngại về hệ thống tư pháp Việt Nam, nơi tiếng nói của người dân dường như bị át đi bởi sức mạnh của các tập đoàn kinh tế khổng lồ.

Hành trình đòi công lý của những nguyên đơn, những người đã đặt cược tiền bạc và hy vọng vào dự án Grand World, đã trở thành một cuộc chiến đơn độc, kéo dài hơn 18 tháng, trải qua vô vàn gian truân với những phiên tòa trì hoãn liên miên, những quyết định khó hiểu, và cuối cùng là sự “tạm đình chỉ” vô thời hạn, gieo vào lòng người dân sự thất vọng và nghi ngờ sâu sắc vào nền pháp quyền.

Vụ án kéo dài bất thường

Ngày 28 Tháng Tám năm 2023 đánh dấu sự khởi đầu chính thức của hành trình pháp lý khi Tòa Án Nhân Dân TP. Phú Quốc thụ lý đơn kiện của các nguyên đơn. Yêu cầu của họ không hề mơ hồ: tuyên bố vô hiệu hợp đồng mua bán với Công ty Newvision, công ty dự án của tập đoàn Vingroup, bởi họ tin rằng Newvision đã bán những tài sản mà công ty này chưa có quyền sở hữu hợp pháp. Vụ việc ngay lập tức thu hút sự quan tâm đặc biệt của dư luận, nhất là cộng đồng khách hàng đã đầu tư vào Grand World, bởi nó liên quan trực tiếp đến quyền lợi thiết thân của họ.

Tuy nhiên, con đường tìm kiếm công lý của các nguyên đơn ngay lập tức gặp phải muôn vàn trắc trở. Phiên tòa sơ thẩm, lẽ ra phải diễn ra nhanh chóng để bảo vệ quyền lợi chính đáng của người dân, lại bị kéo dài một cách bất thường qua hàng loạt lần trì hoãn. Đầu tiên, phiên tòa dự kiến diễn ra vào ngày 12 Tháng Giêng 2024 đã phải lùi lại do yêu cầu hoãn từ Ngân hàng Techcombank, một bên liên quan đến vụ án, với lý do không được công khai.

Tiếp đó, phiên tòa được dời lại vào ngày 31 Tháng Giêng 2024, nhưng lại tiếp tục bị hoãn, lần này do Công ty Sao Thủy, một doanh nghiệp khác có liên quan, cũng đưa ra yêu cầu tương tự. Đến lần thứ ba, điều khó tin đã xảy ra khi Công ty Newvision, bị đơn chính và là một phần của tập đoàn Vingroup hùng mạnh, lại xin hoãn phiên tòa với lý do “chưa tìm được luật sư.” Lý do này, đối với một tập đoàn tầm cỡ như Vingroup, nghe có vẻ vô lý và khó chấp nhận, làm dấy lên nghi ngờ về sự thành khẩn của bị đơn trong việc giải quyết vụ án.

Không dừng lại ở đó, Newvision tiếp tục trì hoãn phiên tòa lần thứ tư, vào ngày 26 Tháng Tư năm 2024, lần này viện dẫn lý do “luật sư chưa có thời gian tiếp cận chứng cứ”. Dù lý do này có vẻ hợp lý hơn, nhưng vẫn không thể xoa dịu sự bức xúc của các nguyên đơn, những người cảm thấy vụ án đang bị kéo dài một cách vô lý.

Cuối cùng, sau bốn lần trì hoãn, phiên tòa cũng được mở vào ngày 10 Tháng 5 năm 2024. Phiên tòa này đã thu hút sự tham dự đông đảo của khách hàng và người dân, những người bị ảnh hưởng trực tiếp bởi vụ việc, đến để theo dõi và mong chờ một phán quyết công bằng. Tuy nhiên, niềm hy vọng vừa nhen nhóm đã nhanh chóng tan biến khi phiên tòa bị tạm ngừng ngay trong ngày.

Tại phiên tòa ngày 10 Tháng Năm 2024, phía bị đơn Newvision bất ngờ đưa ra lập luận rằng Công văn số 535 ngày 26 Tháng Ba 2024 của Sở Tài Nguyên và Môi Trường (TNMT) Kiên Giang là không chính xác về nội dung và thẩm quyền, cho rằng chỉ UBND tỉnh Kiên Giang mới có thẩm quyền cao nhất để xác định tính pháp lý của dự án. Điều đáng chú ý là Viện Kiểm sát (VKS) đã nhanh chóng ủng hộ quan điểm này, đề nghị Hội đồng xét xử (HĐXX) tạm ngừng phiên tòa để “thu thập thêm chứng cứ” từ UBND tỉnh Kiên Giang. Đề nghị này của VKS, được đưa ra ngay sau khi phần trình bày của bị đơn kết thúc, đã khiến các nguyên đơn không khỏi cảm thấy bất an và nghi ngờ về sự khách quan của cơ quan công tố trong vụ án này. Họ tự hỏi: liệu VKS thực sự cần thêm thông tin từ UBND tỉnh, hay đây chỉ là một “động tác” nhằm kéo dài thời gian và tạo lợi thế cho bị đơn? HĐXX cuối cùng đã chấp thuận đề nghị của VKS, và phiên tòa bị tạm ngừng để chờ phản hồi từ UBND tỉnh Kiên Giang. Tuy nhiên, sự chờ đợi này đã kéo dài một cách khó hiểu.

Ngày 18 Tháng Năm 2024, nguyên đơn nhận được Công văn 1103 từ Sở Xây Dựng Kiên Giang, một cơ quan chuyên môn khác của tỉnh, cung cấp thông tin về pháp lý dự án. Mặc dù vậy, Tòa án vẫn không mở lại phiên tòa.

Ngày 31 Tháng Năm 2024, các nguyên đơn gửi đơn kiến nghị khẩn thiết yêu cầu mở lại phiên tòa, nhưng vô vọng. Ngày 13 Tháng Sáu 2024, họ nhận được Quyết định số 27 ký ngày 10 Tháng Sáu về việc tạm đình chỉ vụ án. Đến cuối Tháng Mười Hai 2024, chánh án Tòa Án Nhân Dân TP. Phú Quốc thông báo vụ án vẫn “tạm đình chỉ” với lý do “chưa nhận được phản hồi” từ UBND tỉnh Kiên Giang. Và cho đến giữa Tháng Ba 2025, vụ án vẫn chìm trong bóng tối “tạm đình chỉ,” kéo dài hơn 18 tháng, bỏ mặc quyền lợi chính đáng của hàng trăm khách hàng.

Sự kéo dài bất thường của vụ án Grand World Phú Quốc, với hàng loạt lần trì hoãn phiên tòa, quyết định tạm ngừng khó hiểu, và sự im lặng kéo dài từ các cơ quan quản lý nhà nước, đang dấy lên những câu hỏi nhức nhối về tính độc lập và hiệu quả của hệ thống tư pháp Việt Nam. Liệu Tòa Án Nhân Dân TP. Phú Quốc có thực sự “bất lực” trước sức ép từ một tập đoàn kinh tế khổng lồ như Vingroup? Hay có một sự “thao túng” ngầm nào đó đang diễn ra, khiến cho công lý bị “bẻ cong” và quyền lợi của người dân bị xem nhẹ?

Những sai phạm tố tụng có dấu hiệu rõ ràng: Tòa án đã vượt quá thời hạn chuẩn bị xét xử theo quy định của pháp luật. Quyết định tạm đình chỉ vụ án để chờ thông tin từ UBND tỉnh, trong khi Sở TNMT đã cung cấp thông tin, là một hành động khó giải thích về mặt pháp lý. Và tại phiên tòa ngày 10 Tháng Năm năm 2024, sự thiếu công bằng, bình đẳng trong quá trình xét hỏi, khi nguyên đơn bị hạn chế trình bày, còn bị đơn lại được tạo điều kiện tối đa, càng làm tăng thêm những nghi ngờ về tính khách quan của quá trình xét xử.

Sự “im lặng” đáng ngờ từ UBND tỉnh Kiên Giang, sự “phớt lờ” ý kiến chuyên môn của Sở TNMT, và sự “thiếu giám sát” của UBND TP. Phú Quốc trong giai đoạn đầu của dự án Grand World, tất cả những yếu tố này cộng hưởng lại, tạo nên một bức tranh u ám về vụ án Grand World Phú Quốc. Phải chăng, có một “mạng lưới” quyền lực nào đó đang bao trùm lên vụ án này, khiến cho các cơ quan nhà nước, từ Tòa án đến chính quyền địa phương, đều trở nên “e dè,” “né tránh,” hoặc thậm chí “hợp tác” để kéo dài thời gian và gây khó khăn cho các nguyên đơn?

Vụ án Grand World Phú Quốc không chỉ là câu chuyện của những người mua nhà. Nó là một hồi chuông cảnh tỉnh về tình trạng pháp quyền ở Việt Nam, về nguy cơ “thao túng” tư pháp bởi những thế lực kinh tế, và về sự cần thiết phải bảo vệ quyền lợi chính đáng của người dân trước những bất công và khuất tất. Trong bối cảnh đó, tiếng nói của các luật sư, của giới truyền thông, và của toàn xã hội là vô cùng quan trọng để đòi lại công lý cho các nguyên đơn, và để củng cố niềm tin vào một nền tư pháp thực sự công bằng và minh bạch. Đây không chỉ là vụ án Grand World, mà là vụ án của niềm tin vào công lý, một niềm tin đang bị thử thách nghiêm trọng.

Phi vụ lừa đảo hơn $1 tỷ của VinGroup tại dự án Grand World Phú Quốc 

Grand World Phú Quốc là một tổ hợp giải trí, du lịch và đầu tư lớn, nằm tại Bãi Dài, Gành Dầu, huyện Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang, Việt Nam. Dự án này được phát triển bởi Công ty TNHH Bất động sản New Vision, với Vinpearl là cổ đông, và được quản lý bởi Vincom Retail, thuộc tập đoàn Vingroup.

Dự án này có tổng diện tích 85.3ha, tọa lạc trên khu đất được cấp hai sổ đỏ, cả hai đều ghi rõ mục đích sử dụng là “đất thương mại, dịch vụ.” Sổ đỏ CU 861652 ghi nhận gần 40.8ha đất được Nhà nước cho thuê trả tiền hàng năm, trong khi sổ đỏ CU 861653 ghi nhận 37.5ha đất được Nhà nước cho thuê trả tiền một lần.

Theo quy định tại Phụ lục số 01 ban hành kèm theo Thông tư 27 của Bộ TNMT, “đất thương mại, dịch vụ” chỉ được sử dụng để xây dựng các cơ sở kinh doanh, dịch vụ, thương mại và các công trình phục vụ cho mục đích kinh doanh, dịch vụ, thương mại. Nói cách khác, đất thương mại dịch vụ chỉ là đất thuê để doanh nghiệp khai thác và vận hành các hoạt động thương mại và dịch vụ, chứ không phải là đất để phân lô, bán nền kèm theo công trình xây dựng.

Tuy nhiên, bất chấp quy định pháp luật rõ ràng, Vingroup đã ngang nhiên “phân lô, bán nền” toàn bộ dự án Grand World, từ Shophouse, Boutique Hotel, Condotel Vin Holiday, với tổng giá trị giao dịch ước tính lên đến hơn $1 tỷ. Tất cả các giao dịch này đều mang bản chất của một vụ lừa đảo nhà đầu tư, bởi Vingroup đã bán những sản phẩm bất động sản không đúng với mục đích sử dụng đất được cấp phép, vi phạm nghiêm trọng quy định pháp luật về đất đai và kinh doanh bất động sản.

Sự “lừa dối” khách hàng càng trở nên rõ ràng khi Sở Xây Dựng tỉnh Kiên Giang, vào ngày 15 Tháng Chín 2023 có Văn bản số 2479 trả lời về pháp lý dự án cho một khách hàng (người đã mua sản phẩm tại dự án), khẳng định: “Đến nay Sở Xây Dựng chưa nhận được hồ sơ pháp lý liên quan đến việc mua bán nhà của dự án. Vì vậy, Sở Xây Dựng không có cơ sở để trả lời.” Điều này cho thấy, ngay cả cơ quan quản lý nhà nước về xây dựng cũng không hề hay biết về các giao dịch mua bán bất động sản tại dự án Grand World, càng khẳng định tính “mờ ám” và “bất hợp pháp” của các giao dịch này.

Văn bản số 535 ngày 26 Tháng Ba 2024 của Sở TNMT Kiên Giang, gửi Tòa Án Nhân Dân TP. Phú Quốc, càng “vạch trần” những sai phạm nghiêm trọng tại dự án Grand World. Văn bản này khẳng định rõ ràng: “Khu đất có diện tích 374.975.4 m2. Hiện nay Sở TNMT chưa thực hiện tách thửa và chưa cấp sở hữu tài sản trên đất cho Công ty TNHH bất động sản Newvision.” Như vậy, đến thời điểm đó, Newvision vẫn chưa được cấp giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản trên đất, và việc “phân lô, bán nền” dự án càng trở nên phi lý và trái pháp luật.

Trong Thông báo số 521 ngày 08 Tháng Sáu 2022, chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang, ông Lâm Minh Thành, cũng đã khẳng định một thực tế “không thể chối cãi”: “Đối với việc hướng dẫn doanh nghiệp về quy trình cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền trên đất cho từng công trình riêng lẻ trong cùng ô đất thương mại dịch vụ đã được phê duyệt quy hoạch chi tiết 1/500… giao sở TNMT tiếp tục theo dõi, khi trung ương ban hành hướng dẫn thì thông báo cho nhà đầu tư biết thực hiện theo quy định.” Lời khẳng định này cho thấy, ngay cả chính quyền tỉnh Kiên Giang cũng thừa nhận rằng việc cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất cho từng ô đất riêng lẻ trong các dự án đất thương mại dịch vụ là không thể thực hiện được.

Một thông tin “gây sốc” khác được hé lộ, đó là Vingroup, đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ tài chính cho Dự án Grand World Phú Quốc, nhưng vẫn “ung dung” thực hiện các giao dịch mua bán, thậm chí còn “cao tay” cấu kết với Ban Quản Lý Khu Kinh Tế Phú Quốc để “xù” luôn 97 tỷ đồng tiền thuê đất dự án. Hành vi này không chỉ vi phạm pháp luật, mà còn thể hiện sự coi thường pháp luật và đạo đức kinh doanh của tập đoàn này.

Khu quần thể giải trí Grand World Phú Quốc (Hình: VietnamNet)

Hợp đồng mua bán công trình dịch vụ du lịch – Bình phong che đậy hành vi lừa đảo

Để qua mặt khách hàng và cơ quan chức năng, Vingroup đã sử dụng một “chiêu bài” tinh vi, đó là mập mờ đánh lận con đen, quảng cáo và chào bán dự án Grand World như một dự án bất động sản thông thường, nhưng lại phát hành hợp đồng giao dịch với tên gọi “Hợp đồng mua bán công trình dịch vụ du lịch.” Tên gọi này, thoạt nghe có vẻ “hợp pháp”, nhưng thực chất lại là một “vỏ bọc” che đậy bản chất phi pháp của giao dịch.

Điều 19 Luật Kinh doanh bất động sản năm 2014 quy định rõ nguyên tắc mua bán nhà, công trình xây dựng (hay “công trình du lịch” theo cách gọi của Vingroup) là phải gắn với quyền sử dụng đất. Tuy nhiên, như đã phân tích ở trên, Vingroup không thể chuyển nhượng quyền sử dụng đất cho khách hàng đối với dự án Grand World, vì đây là đất thương mại dịch vụ, không phải đất ở, và cũng không được phép phân lô, bán nền.

Điều 174 Luật Đất Đai năm 2013 quy định chủ đầu tư có thể chuyển nhượng quyền sử dụng đất của đất thuê nhà nước trả tiền một lần, nhưng chỉ khi chuyển nhượng toàn bộ dự án hoặc khu đất đó, chứ không được “chia nhỏ từng phần” (phân lô) để bán. Đối với đất thuê nhà nước trả tiền hàng năm, thì càng không được phép chuyển nhượng.

Như vậy, “Hợp đồng mua bán Công trình du lịch” mà Vingroup ký với khách hàng là hoàn toàn vô hiệu và vi phạm pháp luật, bởi quyền sử dụng đất từng khu là không thể chuyển nhượng. Việc Vingroup đem một sản phẩm bất động sản không thể chuyển nhượng bán cho khách hàng, không thể gọi là gì khác ngoài hành vi lừa đảo.

Techcombank đồng lõa trong vụ lừa đảo

Sự cấu kết giữa Vingroup và Techcombank (TCB) trong vụ án Grand World càng làm dấy lên nghi ngờ về một âm mưu lừa đảo có hệ thống. TCB, với vai trò là ngân hàng bảo trợ tài chính cho dự án, không những không ngăn chặn hành vi sai phạm của Vingroup, mà ngược lại, còn bị tố cáo là “cấu kết” với Vingroup để “chiếm đoạt” tài sản của khách hàng bằng những thủ đoạn “không khác gì mafia cho vay nặng lãi.”

Bởi vì các “Công trình du lịch” tại dự án Grand World là những tài sản không thể “chia nhỏ từng phần” để chuyển nhượng, nên “Hợp đồng mua bán” và “Hợp đồng tín dụng” để thực hiện thanh toán, về nguyên tắc, là không đủ điều kiện đăng ký công chứng “tài sản giao dịch đảm bảo” lên Sở TN-MT để thực hiện thế chấp theo đúng quy định pháp luật.

Để “lách luật” và “lừa” cả khách hàng lẫn cơ quan quản lý, Vingroup đã “bắt tay” với TCB, “dựng lên” một “vở kịch” cho vay đầy “ma giáo”. Để được giải ngân khoản vay, TCB yêu cầu khách hàng (người mua “Công trình du lịch” dự án GW Phú Quốc) phải ký một “Hợp đồng ủy quyền” toàn bộ tài sản mua cho Sao Thủy – một công ty con của TCB chuyên về đòi nợ thuê. Hợp đồng ủy quyền này, về bản chất, cho phép Sao Thủy “khủng bố” bên vay nếu trả chậm hoặc “chiếm hữu” tài sản mà không cần thông qua thủ tục thi hành án phát mãi tài sản theo quy định pháp luật. Đây chính là thủ đoạn “siết nợ” kiểu “xã hội đen” mà các băng nhóm mafia cho vay nặng lãi thường áp dụng.

Tại sao khách hàng lại “nhắm mắt” ký vào một hợp đồng vô lý và bất lợi đến như vậy? Bởi vì họ đã “trót” thanh toán trước một khoản tiền đặt cọc không nhỏ (30-40% giá trị bất động sản) cho Vingroup. Nếu không ký “Hợp đồng ủy quyền”, khách hàng sẽ đối mặt với nguy cơ không được vay vốn, mất trắng tiền cọc, hoặc phải “gồng mình” thanh toán 100% giá trị hợp đồng. Trong tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, nhiều khách hàng đã buộc phải “cắn răng” chấp nhận điều khoản bất công này. Hậu quả của việc ký “Hợp đồng ủy quyền” là khách hàng đã tự “trói mình”, giao toàn bộ quyền kiểm soát tài sản cho TCB, tạo ra một “kẽ hở pháp lý” khổng lồ, cho phép TCB và Vingroup “cấu kết” chiếm dụng tài sản của khách hàng một cách “hợp pháp,” vi phạm nghiêm trọng quy định về hoạt động ngân hàng và đạo đức kinh doanh.

Một thông tin “chấn động” khác được phanh phui, đó là chỉ trong vòng 8 ngày (từ 17 đến 25 Tháng Mười 2023), Công ty Thiên An – một “công ty vỏ bọc” của ông Phạm Nhật Vượng – đã phát hành thành công 2 lô trái phiếu DTACH2328001 và DTACH2328002 với tổng giá trị hơn 2.146 tỷ đồng. Cả hai lô trái phiếu này đều có kỳ hạn 5 năm, đáo hạn lần lượt vào năm 2028.

Điều đáng phẫn nộ là, dự án Grand World Phú Quốc, vốn đã “bán sạch” cho khách hàng từ năm 2021, lại tiếp tục được Công ty Thiên An đem ra làm tài sản đảm bảo cho cả 2 lô trái phiếu này. Hành động này đặt ra câu hỏi lớn: nếu TCB có thể đem sản phẩm dự án Grand World đi thế chấp theo đúng quy định khi cho người mua vay, thì tại sao Vingroup lại có thể đem chính dự án này đi thế chấp lần nữa để vay tiền thông qua công ty “sân sau” Thiên An? Phải chăng, đây là một chiêu trò “tay không bắt giặc” tinh vi, nhằm “rút ruột” dự án Grand World lần cuối, trước khi “bỏ của chạy lấy người,” mặc kệ số phận của hàng ngàn khách hàng đã tin tưởng vào Vingroup?


 

SAU ĐỘNG ĐẤT KHÔNG CÒN AI GIÀU – KHÔNG CÒN AI NGHÈO

My Lan Pham

Một đêm dài.

Hàng ngàn con người nằm sát bên nhau, không mái che, không giường nệm, không phân biệt.

Chỉ có mặt đất lạnh lẽo và bầu trời đêm là tấm chăn chung.

Sau động đất, không còn ai giàu – không còn ai nghèo.

Tất cả đều chung một cảm giác: mất mát, trống rỗng, và mong manh.

Bức ảnh này không đơn giản là cảnh người ta ngủ ngoài trời.

Nó là bằng chứng sống động rằng:

Khi thiên nhiên nổi giận, mọi thứ ta tích góp, sở hữu, tự hào – có thể sụp đổ chỉ trong vài giây.

Căn biệt thự vài chục tỷ cũng hoang tàn như túp lều nhỏ.

Chiếc xe sang cũng bị chôn vùi y như chiếc xe đạp cũ.

Danh tiếng, địa vị, chức tước – bỗng trở nên bất lực trước tiếng gầm của đất.

Nhưng trong mất mát, có một điều đáng để suy ngẫm:

Chúng ta đã từng quen sống trong tách biệt, giờ lại học cách gần nhau.

Người lạ nằm cạnh người lạ.

Người già nép bên người trẻ.

Có khi, một ánh mắt, một bàn tay nắm vội, lại ấm hơn cả bức tường bê tông từng bao bọc ta suốt đời.

Thiên tai không công bằng – nhưng nó nhắc nhở ta một điều rất công bằng:

Rằng con người, dù khác biệt đến đâu, cũng đều yếu ớt như nhau.

Và trong khoảnh khắc đó – sự tử tế, lòng nhân ái và tình người… chính là nơi trú ẩn duy nhất còn sót lại.

Cầu mong cho những vùng đất đang oằn mình sau thiên tai sớm được chữa lành.

Cầu mong lòng người không co lại vì đau thương, mà mở ra – để yêu thương sâu sắc hơn.

#aChúngTaLàMột

Chia sẻ từ fb Mai-Agnetha Pham


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thời hậu chiến

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến 

01/04/2025

Tên chị là gì? 

  • Thưa em tên Mơ. 
  • Mơ gì? Mộng mơ hay quả mơ? 
  • Tùy, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu… 
  • Quê quán ở đâu vậy? 
  • Em ở Thạch Thất, Hà Tây. 
  • Chị công tác ở cơ quan nào? 
  • Thưa, ở ty Văn Hóa Thông Tin Hà Sơn Bình. 
  • Chắc chưa vào Ðảng…? 

 “Nơi em về trời xanh không em…?” Bên này vĩ tuyến 17 không có một câu hỏi thơ mộng, lãng mạn như vậy … Vì vậy những lời yêu đương được mở đầu bằng “Ðồng chí công tác ở cơ quan nào ?” (Thế Giang. Thằng Người Có Đuôi. Westminster, CA: Nguời Việt, 1987).

Ngoài những câu hỏi “thơ mộng” và “lãng mạn” như trên, bên kia vỹ tuyến còn có nhiều câu hỏi (nghe) rất … linh tinh:

Anh không biết bây giờ tháng mấy, em không biết anh đi về đâu, và hết nửa phần đất nước đều chia chung một nỗi băn khoăn (lớn) dù đang trong hoàn cảnh chiến tranh: Kẻ thù ta đâu có phải là người. Giết người đi thì ta ở với ai?

Ở nửa phần còn lại thì không ai mơ hồ về thời gian cả. Mọi người đều biết chính xác ngày/tháng/năm sinh của vị lãnh tụ kính yêu, cũng như thời điểm phân phối khẩu phần lương thực (ngoài tiêu chuẩn) nhân ngày sinh nhật của NGƯỜI.

Cũng chả bao giờ nghe ai hỏi ai “đi về đâu” vì ai cũng biết là mọi con đường đều dẫn ra mặt trận, và đường ra trận thì mùa nào cũng đẹp: những binh đoàn kéo nhau ra tiền tuyến, như tình yêu nối lời vô tận … Chỉ có mỗi một câu hỏi “cảm động” duy nhất được cho phép nghêu ngao trên môi mọi người thôi, dù nghe cũng không tình tứ gì cho lắm: hết rau rồi em có lấy măng không?

Không chỉ bị ám ảnh bởi cái đói mà cả nửa nước (bên kia) còn bị nhồi nặn, và kích động bởi căm thù:

“Phải ngày đêm hành quân để kịp tới chiến trường trước khi hòa bình, trước khi chiến thắng. Vào chậm, chỉ còn mỗi việc thu nhặt ống bơ gỉ, tháo gỡ dây thép gai thôi. Chẳng còn địch đâu mà đánh. Xe trước hát vang: Giải phóng miền Nam chúng ta thề quyết tiến bước. Xe thứ hai tiếp theo hào hùng: Diệt đế quốc Mỹ phá tan bè lũ bán nước. Xe thứ ba tiếp lời: Ôi xương tan máu rơi, lòng hận thù ngút trời.” (Bùi Ngọc Tấn. Biển và Chim Bói Cá. Nhã Nam & NXB Hội Nhà Văn: 2010).

Ở bên này thì không thế. Ngoài những băn khoăn siêu hình về hố thẳm tư tưởng và nỗi dằn vặt triết lý nhân sinh giết người đi thì ta ở với ai (?) có kẻ còn chắp tay nguyện cầu cho chim bồ câu trắng hiện với không ít thơ ngây:

Mẹ già cười xanh như lá mới trong khu vườn
Ruộng đồng Việt Nam lên những búp non đầu tiên
Một đoàn tàu đi nhả khói ấm hai bên rừng …

Thực tại, tiếc thay, hoàn toàn không như dự tưởng:

  • “Tôi từng đi trên những chuyến tàu hỏa hành trình bắc nam mất 72 tiếng đồng hồ, trên đó chất đầy xe đạp, khung xe đạp, vải vóc, đường sữa, gạo, giấy… chuyển từ nam ra bắc. Những chuyến hàng thực chứ hoàn toàn không giả tạo chút nào đổ về nơi từng được coi là hạnh phúc, no ấm. Nhiều người vỡ lẽ, lắc đầu ngao ngán.” (Nguyễn Thông. “Thành Ngữ Mới: Phồn Vinh Giả Tạo”).
  • Bottom of Form
  • “Ở mỗi ga, khoang tàu biến thành cái chợ hay hàng ăn, tùy vào thời điểm. Ngoài sự nghèo đói, lộn xộn, mất vệ sinh và nói chung là kém văn hóa là đặc trưng của những gì xảy ra trên chuyến tàu đó hay cho cả đất nước ta thời đó, điều tôi nhớ nhất và thất vọng vô cùng là: từ Nam ra Bắc tôi hầu như không thấy một nụ cười trên gương mặt một ai cả.” (Trần Thành Nam. “Hãy Trả Lại Rổ Tép Khô Cho Tôi”).

Dự đoán của Trịnh Công Sơn, rõ ràng, hơi trật: Khi đất nước tôi không còn giết nhau/ Mọi người ra phố mời rao nụ cười. Ước mơ của người nhạc sỹ tài hoa, xem ra, cũng khác với hiện thực hơi xa: Mẹ già cười xanh như lá mới trong khu vườn. Cười gì nổi khi con vừa hoàn thành xong nghĩa vụ quốc tế (Giải Phóng Miền Nam) thì đến ngay lượt cháu Giải Phóng Cambodia. Thế là Em Ở Nông Trường Anh Ra Biên Giới:

Từng vai áo phai sẽ xanh thêm đời
Bàn tay làm nên những mùa vui
Từ trên đất này, những con người mới
mọc lên

Mạng người chớ có phải là giá, nấm, hay rau cỏ đâu mà cứ mọc lên hoài vậy được, hả Trời? Hết cuộc chiến ở biên giới phía Tây rồi đến chiến cuộc ở biên giới phía Bắc, cuộc nào cũng phải trả giá bằng hàng mấy vạn sinh linh mà không nghe ai lên tiếng phản đối (hay phản chiến) gì ráo trọi. Cũng chả thấy ai (dám) chắp tay nguyện cầu cho chim bồ câu trắng hiện.

Rồi sau khi bốn phương im tiếng súng, Đảng “dũng cảm và quyết tâm đổi mới” để chuyển đổi sang Kinh Tế Thị Trường (theo định hướng XHCN) thì đất nước lại phát sinh ra thế lực thù địch mới – giặc nội sâm:

Khi đã phải thay phong bì bằng bao tải mới đủ chỗ chứa (hằng triệu Mỹ Kim) tiền lại quả, và khi mà số lượng ma túy bị tịch thu được tính theo đơn vị tấn (chứ không phải ký hay tạ nữa) thì mặt trận nội xâm đã kể như … toang!

Ngoại xâm cũng vậy. Ngày 19 tháng 4 năm 2020, BBC loan tin: Trung Cộng lập hai hai huyện đảo quản lý Trường Sa, Hoàng Sa. Qua hôm sau, Thông Tấn Xã Việt Nam cho biết: “Việt Nam phản đối mạnh mẽ việc thành lập cái gọi là thành phố Tam Sa … Việt Nam yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền…”

Trong Lịch sử nhân loại chưa có một cuộc xâm lăng nào bị ngăn chận bởi những lời “phản đối” hay “yêu cầu” (yếu xìu) như thế cả. Thù trong giặc ngoài, nợ công cao lút đầu, đạo đức xuống thấp đến gót chân, không khí ô nhiễm, sông hồ cạn kiệt, rừng núi điêu tàn, đất nước tan hoang… là “thành quả” của cuộc cách mạng vô sản hiện nay ở Việt Nam.

Ông Nguyễn Hộ, một đảng viên lão thành của ĐCSVN, coi đây là “điều sỉ nhục.” Ông TBT kiêm CTN Nguyễn Phú Trọng thì không, ổng không thấy nhục nhã gì ráo trọi và vẫn nhơn nhơn ban hành Nghị Quyết Về Cuộc Cách Mạng 4.0 với những mục tiêu trời/biển như sau:

  • Năm 2025, internet băng thông rộng phủ 100% các xã, duy trì xếp hạng về chỉ số đổi mới sáng tạo toàn cầu (GII) thuộc 3 nước dẫn đầu ASEAN.
  • Năm 2030, mạng di động 5G phủ sóng toàn quốc; mọi người dân được truy cập internet băng thông rộng với chi phí thấp. Kinh tế số chiếm trên 30% GDP; năng suất lao động tăng bình quân khoảng 7,5%/năm.
  • Năm 2045, Việt Nam trở thành một trong những trung tâm sản xuất và dịch vụ thông minh, trung tâm khởi nghiệp, đổi mới sáng tạo thuộc nhóm dẫn đầu khu vực châu Á.

Tuy nghe hơi hoang đường nhưng cũng không khác lắm với những lời hứa hẹn của những nhân vật tiền nhiệm:

Toàn là thần chú và phép lạ cả. Điều mầu nhiệm là tuy chỉ được ăn bánh vẽ nhưng cả nước vẫn không ai kêu đói, và có người cò tấm tắc khen ngon. Mầu nhiệm hơn nữa là một dân tộc dễ chịu (và dễ dậy) tới cỡ đó mà vẫn sống sót được mãi cho đến đầu thế kỷ này.

CHẶNG THỨ 9: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ ba-Cha Vương

Chúc bạn một ngày thật sáng suốt khi xét khuyết điểm của mình, mà mù tối đối với khuyết điểm của người khác. Hãy cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

Thứ 3, 4MC: 01/04/2025

CHẶNG THỨ 9: Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ ba

TIN MỪNG: Tưởng mình như tan dần ra nước, toàn thân con xương cốt rã rời, con tim đau đớn bồi hồi, mềm như sáp chảy tơi bời ruột gan. (Tv 22:15)

SUY NIỆM: Phạm tội thì dễ, xin lỗi thì khó, quyết tâm đừng phạm tội nữa thì càng khó hơn. Việc Chúa ngã xuống đất lần thứ ba nhắc nhở cho bạn về sự yếu đuối và mỏng dòn của con người, khi đã được tha thứ lại quay trở về những thói quen xấu trước đây. Căn tính “ngựa quen đường cũ” này làm cho Chúa hoàn toàn đuối sức kiệt quệ. Nhưng Ngài không nằm đó! Ngài gượng dậy một cách khó khăn đau đớn vì chỉ muốn cứu sống nhân loại. Tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa là thế đấy! Để đáp trả lại tình yêu này bạn hãy cố gắng và quyết tâm vươn lên để quay về ẩn náu trong mái ấm của người Cha nhân hậu và đừng nằm bẹp trong vũng bùn của tội lỗi nữa nhé.

XÉT MÌNH: Nếu bạn chân thành nhìn lại cuộc đời mình, có những tội nào bạn cần đến sự tha thứ của Chúa? Như bạn cần lương thực hàng ngày thế nào thì  bạn cũng cần được tha thứ như thế để được sống bình an và hạnh phúc. 

Mời bạn bỏ ra đôi phút, trong thinh lặng hãy tự xét mình và xin ơn hoán cải trong lối suy nghĩ, trong cách cảm nhận, và trong hành động của mình.

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, khi con kiệt sức đừng để con bỏ cuộc nhưng hãy nâng con lên. Dù quá khứ con thể nào chăng nữa, xin giúp con biết quay về với Chúa để bắt đầu làm lại cuộc sống mới trong lòng đại dương của lòng thương xót Chúa.

From: Do Dzung

***************************

Đại dương thương xót – tinmung.net

NƯỚC CỨU SỐNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Tôi đã thấy dòng nước từ cửa đông đền thờ tuôn ra!”.

“Một phụ nữ cùng đứa con đi dạo dọc bờ sông. Đột nhiên đứa trẻ trượt xuống dòng nước. Cô hét lên kinh hãi. Cô không biết bơi; hơn nữa, đang ở giai đoạn cuối của thai kỳ. Sau cùng, có người nghe tiếng, họ lao xuống. Bi kịch tột cùng là, khi bước xuống dòng nước đục ngầu để vớt đứa trẻ, họ phát hiện nó đã chết và nước chỉ sâu đến thắt lưng! Người mẹ đó lẽ ra có thể dễ dàng cứu con mình nhưng cô đã không làm được vì thiếu hiểu biết!” – Ray Comfort.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay không nói đến một dòng nước cạn, nước giết chết một đứa bé; nhưng nói đến một dòng nước sâu, ‘nước cứu sống’ muôn người!

Nước từ đền thờ thời Êzêkiel báo trước ‘nước ân sủng’ thời Giêsu. “Nước này chảy tới đâu, thì nó chữa lành; sông này chảy đến đâu, thì ở đó có sự sống” – bài đọc một. 

Tin Mừng Gioan cho biết, bên hồ nước, một người bại liệt lây lất những 38 năm, tương đương 40 năm của Israel trong sa mạc. Và xem ra anh này cũng ‘lang thang’ trong sa mạc đời anh ngần ấy năm.

‘Lang thang!’, một hành động mang tính biểu tượng cho sự ‘tê liệt’. Đó là hậu quả của tội lỗi. Khi phạm tội, chúng ta ‘tê liệt’ và ‘lang thang’ trong sa mạc đời mình. Tội lỗi có những hậu quả nghiêm trọng khiến chúng ta không thể đứng dậy và bước đi đúng hướng. Đặc biệt, tội trọng, nó khiến chúng ta bất lực trong việc yêu thương và sống trong tự do; cùng lúc, không thể quan tâm đến đời sống tinh thần của mình hoặc của người khác.

Chúa Giêsu tự nguyện đi đến với người bại liệt này; và dù không được mời, Ngài bước vào sự cô lập của anh. Ngài thấy anh, biết hoàn cảnh của anh và trực tiếp hỏi anh, “Anh có muốn khỏi bệnh không?”. Anh không trả lời nhưng chỉ phàn nàn, “Thưa Ngài, khi nước khuấy lên, không có người đem tôi xuống hồ!”. Anh mắc bệnh bi quan, phát ốm vì buồn; anh mắc bệnh lười! “Đúng, tôi muốn lành, nhưng!” và anh đợi ở đó. Thế mà mấu chốt là chính cuộc gặp gỡ của anh với Chúa Giêsu; dẫu xem ra – rất “thiếu hiểu biết” – anh không cần Ngài. Và dường như anh vẫn tiếc nuối ‘thuở lang thang?’.

Thật tuyệt vời! Chúa Giêsu đã chữa anh mà không cần dìm anh xuống hồ Bêthesda. Bêthesda có nghĩa là “Ngôi nhà của lòng thương xót”, “Ngôi nhà của ân sủng”. Người này cần lòng thương xót và ân sủng cả khi không ý thức. Và Chúa Giêsu không phải là dòng nước giết chết nhưng là dòng ‘nước cứu sống’ đã cứu anh. “Vết thương của chúng ta rất nghiêm trọng, nhưng vị Thầy Thuốc thì toàn năng. Tôi sẽ tuyệt vọng về vết thương chí mạng của tôi, nếu tôi không tìm thấy một Thầy Thuốc vĩ đại như Ngài!” – Augustinô.

Anh Chị em,

“Tôi đã thấy dòng nước từ cửa đông đền thờ tuôn ra!”. Chúa Giêsu là dòng nước sâu, là đền thờ mới. Đỉnh của đền thờ là Canvê, nơi nước và máu của phép Rửa và các Bí tích chảy ra từ cạnh sườn Ngài. Và cho đến ngày nay, dòng nước cứu độ ấy vẫn tiếp tục chảy, tiếp tục nuôi sống, tiếp tục rửa sạch mọi thương tích trong tâm hồn chúng ta. ‘Nước cứu sống’ có tên Giêsu đó tiếp tục đem lại hạnh phúc viên mãn cho con người ngay trong sa mạc khô khốc trần gian; Ngài đang nói với bạn và tôi, “Thôi! Đừng thiếu hiểu biết!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con tiếc nuối thuở lang thang. Xin giải thoát con, dìm con vào lòng thương xót Chúa mà đừng thèm hỏi con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*****************************************************

Thứ Ba Tuần IV Mùa Chay

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

1 Nhân một dịp lễ của người Do-thái, Đức Giê-su lên Giê-ru-sa-lem. 2 Tại Giê-ru-sa-lem, gần Cửa Chiên, có một hồ nước, tiếng Híp-ri gọi là Bết-da-tha. Hồ này có năm hành lang. 3a Nhiều người đau ốm, đui mù, què quặt, bất toại nằm la liệt. 5 Ở đó, có một người đau ốm đã ba mươi tám năm. 6 Đức Giê-su thấy anh ta nằm đấy và biết anh sống trong tình trạng đó đã lâu, thì nói: “Anh có muốn khỏi bệnh không?” 7 Bệnh nhân đáp: “Thưa Ngài, khi nước khuấy lên, không có người đem tôi xuống hồ. Lúc tôi tới đó, thì đã có người khác xuống trước mất rồi!” 8 Đức Giê-su bảo: “Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà đi!” 9 Người ấy liền được khỏi bệnh, vác chõng và đi được.

Hôm đó lại là ngày sa-bát. 10 Người Do-thái mới nói với kẻ được khỏi bệnh: “Hôm nay là ngày sa-bát, anh không được phép vác chõng!” 11 Nhưng anh đáp: “Chính người chữa tôi khỏi bệnh đã nói với tôi: ‘Anh hãy vác chõng mà đi!’” 12 Họ hỏi anh: “Ai là người đã bảo anh: ‘Vác chõng mà đi’?” 13 Nhưng người đã được khỏi bệnh không biết là ai. Quả thế, Đức Giê-su đã lánh đi, vì có đám đông ở đấy. 14 Sau đó, Đức Giê-su gặp người ấy trong Đền Thờ và nói: “Này, anh đã được khỏi bệnh. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại phải khốn hơn trước!” 15 Anh ta đi nói với người Do-thái: Đức Giê-su là người đã chữa anh khỏi bệnh. 16 Do đó, người Do-thái chống đối Đức Giê-su, vì Người hay chữa bệnh ngày sa-bát.


 

THÁNH PHANXICÔ PAOLA ẨN TU (1416-1507) 

Phanxicô chào đời tại Paola miền Calabria ngày 27 tháng 5 năm 1416.  Cha mẹ Ngài là những người nghèo khổ nhưng rất đạo đức.  Lập gia đình đã lâu mà không có con, họ xin thánh Phaxicô khó khăn cần bầu.  Họ được nhận lời và khi đưa con trẻ tới bờ giếng rửa tội, họ đã đặt tên cho con trẻ là Phanxicô để tỏ lòng biết ơn. 

Người mẹ thánh thiện đã muốn tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ và có thể nói, bà đã cho con hấp thụ nền đạo đức cùng với dòng sữa mẹ.  Bởi thế ngay từ thuở ấu thơ, Phanxicô đã yêu thích cầu nguyện và hy sinh là hết lòng sùng kính Đức Trinh Nữ Maria.

 Một ngày trời lạnh, bà mẹ thấy con quỳ lần chuỗi ngoài vườn, bà bảo: “Cầu nguyện lâu như vậy sao con không lấy nón mà đội?”

 Phanxicô nói mình phải để đầu trần vì: “Việc đó lại không phải để lòng tôn kính Đức Trinh Nữ là Nữ Vương Thiên quốc sao?”

 Một trẻ em đạo đức cũng là một gương mẫu vâng phục.  Người ta kể lại rằng: ngày kia bà thân mẫu bảo Phanxicô ngừng cầu nguyện để giải trí đôi chút, thánh nhân đã mau mắn trả lời: “Mẹ biết con rất thích nói chuyện với Chúa, nhưng con xin vâng theo lời mẹ dạy.”

 Lúc 13 tuổi, Phanxicô vào dòng thánh Marcô của các cha dòng Phanxicô, để thực hiện lời khấn của cha mẹ Ngài, khi Ngài bị bệnh sưng mắt.  Tại tu viện, Phanxicô dù không có lời khấn, nhưng đã sống đời gương mẫu nhiệm nhặt.  Các thầy dòng cảm kích vì gương mẫu của thánh nhân đã tìm cách giữ Ngài lại trong dòng.  Nhưng hai năm sau, Phanxicô cùng với cha mẹ đi hành hương Roma.  Trở về, Ngài biết rõ ý Chúa muốn kêu gọi mình cách khác.  Được sự đồng ý của cha mẹ, Ngài lui vào nơi thanh vắng và nhiệt tâm sống đời cầu nguyện hy sinh.

 Hương thơm nhân đức của vị ẩn sĩ 15 tuổi lan rộng khắp nơi.  Đến năm 19 tuổi, vì sự khẩn nài tha thiết Ngài đã nhận một số bạn trẻ.  Họ làm ba phòng và một nhà nguyện gần hang đá của Ngài.  Hàng ngày một lần đến cử hành thánh lễ và ban các phép bí tích.  Đó là nguồn gốc của dòng Anh em rất hèn mọn (Minimes), được tòa thánh phê chuẩn năm 1506.  Các tu sĩ của dòng này kiên trì thực hành Đức khiêm tốn và Bác ái.  Ngoài ba lời khấn họ còn giữ chay trường.

 Chắc chắn trong dòng không ai sống đời nhiệm nhặt khắc khổ, khiêm tốn và vui tươi hơn thánh Phanxicô.  Đời sống như một hiến tế không ngừng ấy làm đẹp lòng Chúa, khiến thánh nhân được ơn làm nhiều phép lạ.

 Chúng ta ghi lại một vài phép lạ như sau:

 – Một lần kia, thánh nhân muốn đi từ Calabria về Sicilia.  Nhưng vì không có tiền trả lộ phí cho mình và cho một người bạn đường, các thủy thủ đã không cho Ngài xuống tàu, Thánh nhân liền trải áo xuống nước và cùng với người bạn đường áp con tàu kỳ lạ này về Sicilia.

 – Một lần khác công nhân xây cất tu viện của Ngài thiếu nước Ngài làm cho một cái giếng nước chảy ra từ một phiến đá.  Giếng này không bao giờ cạn.

 – Đặc biệt nhất phải kể đến việc Ngài phục sinh cho đứa cháu của mình.  Em Ngài là Birgitta có một đứa con muốn vào tu dòng của cậu.  Nhưng với sự quyến luyến tự nhiên của một người mẹ, bà luôn tìm cách ngăn cản.  Đứa bé đã chết.  Bà tìm đến gặp anh mình để mong được an ủi.  Bà nói: – Chính em đã gây ra cái chết này, nếu em đồng ý cho nó đi tu thì nó đã không phải chết.

 Thánh nhân trả lời em mình: – Nếu nó còn sống thì em có đồng ý không?

 – Dĩ nhiên nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi.

 Không nói thêm một lời, Phanxicô đến gần đứa trẻ và làm cho nó sống lại.  Người mẹ dường như không tin ở mắt mình nữa.  Người ta còn nói có tới 60 người được thánh nhân làm cho sống lại như vậy. 

Đức giáo hoàng Phaolô II muốn biết rõ những lời đồn thổi về thánh nhân.  Ngài sai một người đến tìm hiểu thực hư.  Vị sứ giả đến tu viện mà không báo tin trước.  Thấy Phanxicô, Ngài muốn cung kính hôn tay thánh nhân, nhưng vị tu sĩ đã phản đối.

 Ngài nói: – Chính con phải hôn đôi tay đã 33 năm dâng hy lễ mới phải.  Vị sứ giả rất đỗi kinh ngạc vì Phanxicô đã không hề biết tới Ngài trước đây.  Để sáng tỏ hơn, Ngài đàm luận riêng với thánh nhân và rất thán phục vì những lời đáp đầy khôn ngoan và đức tin của Thánh nhân.  Trở về trình bày cho Đức Giáo hoàng, vị sứ giả cho biết những lời đồn thổi về công việc và công đức của thánh Phanxicô Paola còn kém xa sự thực rất nhiều. 

Vua Luy XI đau nặng.  Ông muốn mời thánh nhân đến Pháp để xin được chữa lành.  Thánh nhân còn ngập ngừng, nhưng vâng lệnh Đức giáo hoàng, Ngài liền lên đường không một suy nghĩ đắn đo.  Đáp lại nguyện vọng sống lâu của nhà vua Thánh nhân trả lời: – Cuộc sống của vua Chúa cũng có giới hạn như bao người khác.  Lệnh của Thiên Chúa không thể xoay đổi được, tốt hơn cả là hãy vâng theo ý Chúa và dọn mình chết lành. 

Cảm động vì những lời khuyên này, nhà vua đã hối cải và qua đời cách thánh thịên.

 Phanxicô vội trở về Italia.  Nhưng vua Charles VIII đã giữ không lại.  Cả vua Luy XII sau này cũng vậy.  Thánh nhân được coi như vị cố vấn soi sáng lương tâm và trong cả việc nước của hai vị vua nước Pháp ấy.  Tại đây Ngài thiết lập nhiều nhà dòng.

 Khi cảm thấy sắp phải lìa trần, thánh nhân như được tiếp nhận một tin vui.  Ngày thư năm tuần thánh, Ngài tập họp các tu sĩ lại, khuyên họ giữ chay trường và luật dòng.  Cầm than nóng trong tay Ngài nói: – Cha đoan quyết với con rằng: đối với người yêu mến Chúa, việc hoàn thành điều mình đã hứa với Chúa không khó hơn việc Cha cầm lửa trong tay này dâu.

 Sau đó dựa vào một tu sĩ, Ngài dự lễ và rước mình thánh Chúa.  Vì được ơn nói tiên tri và làm phép lạ, được mọi người từ vua quan tới dân chúng kính trọng, Ngài cột giây vào cổ và muốn người chết như một tội nhân.  Ngày thứ sáu tuần thánh sau khi chỉ định người kế vị, chúc lành cho con cái, Ngài hôn thánh giá và tắt thở.  Hôm ấy là ngày 02 tháng 04 năm 1507, hưởng thọ 91 tuổi.

Sưu tầm

From: Lanthangchieutim


 

Hình ảnh một vị vua trong những khoảnh khắc cuối đời

Công Tú Nguyễn – Chuyện tuổi Xế Chiều

“Đây là hình ảnh một vị vua trong những khoảnh khắc cuối đời.”

Được chụp bởi Larry Pannell, bức ảnh mạnh mẽ này ghi lại hơi thở cuối cùng của một con sư tử—vua của thảo nguyên.

“Chúng tôi tìm thấy nó nằm trên cỏ, kiệt sức và không thể cử động. Chúng tôi chỉ cách nó không quá một mét khi nó chết dưới bóng cây. Tôi đánh rơi máy ảnh. Chúng tôi nhìn nhau, nhắm mắt lại… và chỉ đứng im lặng.

Nó đang vật lộn để thở, ngực nó chỉ thỉnh thoảng nhô lên. Một cơn co giật cuối cùng—và sau đó, im lặng. Vị vua đã ra đi.”

Cuộc sống ngắn ngủi. Quyền lực thì phù du. Vẻ đẹp thì phai tàn. Dù hùng mạnh đến đâu, tất cả các sinh vật sống một ngày nào đó cũng sẽ trở nên yếu đuối.

Vì vậy, hãy khiêm tốn, tử tế và hiện diện. Giúp đỡ người bệnh, chăm sóc người yếu đuối và đừng bao giờ quên: một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều rời khỏi sân khấu cuộc đời.

Larry Pannell


 

Tôi không sợ chết đâu bác sĩ à – Truyện ngắn HAY

Bài viết hay và rất xúc động. Tôi viết trên tường chỗ làm việc để thường xuyên nhắc nhở tôi rằng “ làm sao vui để đợi chết “ làm sao vui lúc chết nếu đang bị bịnh nặng, đang chịu nhiều đau đớn??? Đang tự hỏi và SUY NGẪM? Làm sao và làm sao????? Phụng

Trần Thị Minh Hiền

Một bài viết thật hay của Bs Nguyễn Bảo Trung. Mình chia sẻ về để cả nhà cùng đọc

– Tôi không sợ chết đâu bác sĩ à. Tôi chỉ sợ sống mà không biết mình sống vì điều gì.

Tôi đã sống cả một đời với những tháng ngày nhàm chán của một người đàn bà tủn mủn, cáu gắt và tẻ nhạt. Năm 25 tuổi, tôi đã yêu. Hắn bỏ 1 vợ bốn con dưới quê lấy tôi vì tôi giàu có. Rồi khi tôi mang thai thì hắn đi vượt biên. Hắn cầm của tôi 100 cây vàng với lời thề rằng sẽ quay về đón mẹ con tôi. Vậy mà khi hắn tới Mỹ, hắn đã có vợ mới, một lá thư không gửi về. Sau này gặp lại vài người quen tôi mới biết.

Nhân nào quả nấy phải không bác sĩ? Mình chiếm chồng người ta mà. Mình để 4 đứa con người ta bơ vơ.

Tôi hiểu điều này sau khi đã hận thù đã đời.

Rồi tự dưng một ngày nghe tin dữ. Thằng con tôi bị xe tông chết khi đang đi phượt.

Tôi gào lên sao cái gì ông Trời cũng lấy đi của tôi.

Tôi đóng chặt cửa lòng mình lại.

Không hiểu sao cậu An xuất hiện. Cậu An là nhân viên hốt rác sáng nào cũng đi hốt rác khu phố tôi ở.

Tôi chẳng hiểu sao lúc nào cậu ấy cũng cười tươi trên xe rác. Cậu ấy hay chào tôi: Bà ơi bà có cần con mang cái này cái kia đi giúp không?

Rồi tôi xin được tên và số chứng minh thư của cậu.

Bác sĩ thấy đó, cậu ấy luôn giúp mọi người mang rác đi, khi thì cái sofa khi thì cái tủ lạnh hư … nếu người khác là xin thêm tiền rồi.

– Thế nên bà viết di chúc tặng 2 căn nhà ở phố cho cậu ấy.

– Tôi nhờ bác sĩ và hai cô điều dưỡng ở đây làm chứng tôi hoàn toàn minh mẫn trước khi chết. Nhờ 3 người đưa di chúc này cho luật sư.

– Bà ơi, con không biết bà sống cuộc đời ra sao, nhưng trong giây phút này con thấy bà sống rất rực rỡ, và khuôn mặt bà đó không nhăn nhúm, không khô héo, đặc biệt là đôi mắt rất hiền hoà phúc hậu … không như những người sắp chết khác.

– Mình đâu thể khước từ hay trốn chạy cái chết được. Thôi thì mình hân hoan đón nhận nó thôi bác sĩ à. Bác sĩ cũng thật phúc hậu.

Bà nói xong từ từ nhắm đôi mắt lại.

Mình cầm một bao hồ sơ cùng 2 điều dưỡng bước ra ngoài.

Bầu trời hôm đó thật xanh trong và đẹp. Mình tưởng tượng ra cảnh, cậu An 21 tuổi kia, sẽ hạnh phúc biết chừng nào khi biết được mình đã được yêu thương.

Chúng ta đến thế gian này cố gắng thu góp chắt chiu thật nhiều … rồi cuối cùng rời đi với bàn tay trắng. Không có gì mang theo cả.

Mình quay qua nói với hai em điều dưỡng: Để cuộc sống này được vận hành và để nuôi sống bản thân, mỗi người chúng ta phải có một nghề. Có người làm giám đốc thì có người làm thuê. Có người làm bác sĩ thì có người làm thầy giáo. Có người làm người mẫu thì có người đổ rác. Nghề nào cũng đáng trân trọng. Nhưng hai em thấy đó, khi làm hãy làm với cái tâm với những niềm vui tự mình phải biết tạo ra.

Như cậu An hốt rác. Nghề hốt rác có gì vui? Suốt ngày ngửi mùi hôi thối, bóc những thứ dơ bẩn … nhưng cậu ấy làm với một trái tim vui vẻ. Biết giúp đỡ người khác, đặc biệt là người già.

Thái độ sống với nghề khác nhau dù cùng nghề sẽ cho chúng ta những kết cục khác nhau.

Nghề Y này cũng vậy, cực lắm. Nhưng nếu chúng ta làm với trái tim yêu thương, vui vẻ, nghĩ cách giúp người bệnh … không cần họ phải mang ơn, không cần họ đáp lại điều gì, trước tiên chúng ta đã tìm được niềm vui và mục đích sống của mình rồi. Và trước tiên chúng ta đã có một trái tim vui vẻ!

Làm mà như trả nợ quỷ thần. Làm mà qua quýt đợi tới cuối tháng lãnh lương. Làm mà không có trái tim ở đó. Thì nghề chỉ giúp chúng ta tồn tại, không giúp chúng ta sống!”

Chúc mừng ngày quốc tế hạnh phúc 20.3. Hãy hạnh phúc trong chính sự chọn lựa của chính mình và nên an vui vì điều đó!


 

CHẶNG THỨ 8: Chúa Giêsu gặp các phụ nữ thành Giê-ru-sa-lem – Cha Vương

Chúc bạn ngày Thứ 2 đầu tuần được nhiều ân sủng của Chúa nhé.

Cha Vương

Thứ 2, 4MC: 31/03/2025

CHẶNG THỨ 8: Chúa Giêsu gặp các phụ nữ thành Giê-ru-sa-lem

TIN MỪNG: Dân chúng đi theo Người đông lắm, trong số đó có nhiều phụ nữ vừa đấm ngực vừa than khóc Người. Đức Giê-su quay lại phía các bà mà nói: “Hỡi chị em thành Giê-ru-sa-lem, đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu. (Lc 23:27-28)

SUY NIỆM: Thương xót (thương cảm) nghĩa là đặt cảm xúc của mình vào hoàn cảnh khốn khổ của người khác để thấu hiểu nỗi đau của họ và được thể hiện qua hành động, còn thương hại (tội nghiệp) là chia sẻ nỗi đau mà một người dành cho người khác nhưng không được thể hiện qua hành động cụ thể để giúp đỡ/hỗ trợ. Những người phụ nữ này đã thể hiện cả hai phẩm chất này khi họ đồng hành với Chúa Giê-su, khi họ thấy thân xác Ngài bị bầm dập rách nát. Là những người theo Chúa, thốt lên hai chữ “tội nghiệp” không thì chưa đủ, bạn phải có lòng thương cảm nữa. Noi gương các phụ nữ thành Giê-ru-sa-lem, ước mong bạn có tấm lòng thương cảm khi bạn lắng nghe những khó khăn hoặc đau khổ của người khác, khi bạn nắm tay người ốm đau trên giường bệnh hoặc ôm ấp người đang đau buồn vì mất đi người thân yêu. 

XÉT MÌNH: Thái độ của bạn thế nào khi bạn gặp kẻ đói ăn, kẻ khát uống, kẻ rách rưới ăn mặc, kẻ vô gia cư? Đối với những người đau yếu bệnh tật, bạn đối xử với họ như thế nào? Có bao giờ bạn tự nguyện chia xẻ nỗi đau vì sự mất đi người thân yêu bằng cách đi tham dự nghi thức an táng cho người không liên hệ gì đến bạn không?

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin cho con luôn biết sống vị tha, đừng khép kín trong cuộc sống ích kỷ cá nhân, đừng chạy theo những thú vui bên ngoài mà quên đi bổn phận và trách nhiệm cá nhân lo cho gia đình và những người chung quanh con. 

From: Do Dzung

***************************

Thập giá đời con – Nguyễn Hồng Ân – (sáng tác : Lm. Phong Trần)

NHỮNG NGÀY CUỐI ĐỜI CỦA ĐẠI TƯỚNG CAO VĂN VIÊN – Giao Chỉ – San Jose

Giao Chỉ – San Jose,

Jan 25, 2008

Cali Today News – Bài viết của chúng tôi về đại tướng Cao văn Viên gồm có ba phần, ghi nhận vào ba thời gian khác nhau. Năm 2003, năm 2005 và năm 2008.

Mon General: (Tháng 10-2003)

Mùa Ðông năm nay, niên trưởng Cao Văn Viên sẽ trải qua những ngày băng giá khó khăn. Năm nay 82 tuổi, ông mới bị té ngã. Tưởng đã quỵ luôn, nhưng một lần nữa y khoa Hoa Kỳ đã đỡ vị Tổng Tham Mưu Trưởng cuối cùng của QLVNCH đứng lên để tập cho ông đi lại từng bước ngắn.

Chắc chắn là các bác sĩ và chuyên viên Mỹ đều không biết vị cao niên Á Châu này là người đã từng làm chức vụ gì ở Việt Nam. Bởi vì hàng ngày cũng không có nhiều người đến thăm ông. Sau trận té gẫy xương chậu, chưn ông đã sưng thật to, nhưng mãi cả mấy tuần lễ sau ông mới có cơ hội chiếu điện và chữa trị chánh thức. Trước đó ông tự soa lấy bằng dầu nóng và mùi Nhị Thiên Ðường thơm ngát cả căn phòng tại khu chung cư cao niên lầu hai của quận Fairfax miền Virginia. Ông đang cố gắng đứng lên tập đi trở lại trong một chương trình hồi phục để tránh phải ngồi xe lăn là điều mà tuổi già rất quản ngại.

30 năm trong quân ngũ, ông Cao Văn Viên chỉ sống với cấp trên và cấp dưới. Riêng cá nhân ông, gần như không có nhiều bằng hữu tương giao để chén tạc, chén thù. Gần 30 năm sống cuộc đời di tản, vị Ðại Tướng đứng đầu Bộ Tổng Tham Mưu, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa bây giờ cũng vẫn tiếp tục độc hành. Ông luôn luôn cố tránh liên hệ vào các tranh chấp chánh trị ngay từ lúc còn trong quân đội cũng như trong hoàn cảnh di dân tỵ nạn hiện nay.Từ khi người vợ quán xuyến của ông qua đời, rồi đến người con trai duy nhứt của ông cũng vắn số, ông Cao văn Viên đã trải qua những mùa đông cô độc ở Nữu Ước, hoàn toàn xa cách mọi người. Ông đi chợ nấu ăn lấy, đóng vai ông già Á Châu vô danh giữa chốn đô thị phồn hoa đông đảo nhứt thế giới. Những năm gần đây ông dọn về ở luôn trong một căn hộ của khu chung cư ở miền Ðông Huê Kỳ, bên cạnh Thủ Ðô Hoa Thịnh Ðốn.

Nơi đây đa số là người già Ðại Hàn. Ông tiếp tục đi chợ và nấu ăn lấy. Cô con gái lớn trưởng thành của ông đã tốt nghiệp luật, đi dạy học, lập gia đình và làm việc ở nơi xa. Ðời sống đã không cho phép cha con được gần nhau và vị tướng già cũng đã quen sống như thế. Bây giờ thực ra ông cũng không có nhiều nhu cầu. Người già ở Huê Kỳ lợi tức thấp hoặc không có lợi tức được lãnh bao nhiêu thì niên trưởng Viên của tôi cũng lãnh được bằng đó. Số tiền này đã dành trả hết cho gian phòng ông đang cư ngụ. Trung tá Tâm là một sĩ quan hiếm hoi trong số các thân hữu quân ngũ còn lại quanh ông. Vâng, chính cái anh Tâm đó đang tìm cách xin cho niên trưởng của anh vào một Nursing Home có người săn sóc ngày đêm. Ðó là nhu cầu thực tế và là một ước mơ nhỏ bé của một con người đã một thời mang hình ảnh lớn lao của quân đội chúng ta. Vào đầu thập niên 50’s, gặp nhau tại tiểu khu Hưng Yên, bên bờ sông Hồng Hà có 3 sĩ quan Việt Nam còn trẻ. Trung úy Nguyễn Văn Thiệu, quê Phan Rang miền Trung, lém lỉnh tinh ranh. Ðại úy Trần Thiện Khiêm quê miền Nam, ít nói, thâm trầm. Trung úy Cao Văn Viên, quê miền Bắc, cao lớn, trắng trẻo và đẹp trai nhứt. Nếu coi đây là nhóm bạn đầu đời quân ngũ thì quả thực họ đã từng là chiến hữu. Và Trung úy Cao văn Viên lại là niên trưởng.

Ông Viên tuy người Bắc nhưng thực ra vì cha mẹ làm ăn bên Lào nên ông ra đời tại Vạn Tượng và Thủ Ðô Vientian là dấu ấn của thân phụ đặt tên cho con trai. Vào thời còn trẻ trung, các sĩ quan quốc gia bắt đầu trưởng thành trong vòng tay của quân đội Liên Hiệp Pháp. Các ông quan một, quan hai còn đeo trên vai những gạch kim tuyến vàng chóe với tương lai mở rộng một đời binh nghiệp. Nhưng không ai có thể nghĩ rằng Trung úy Thiệu sẽ trở thành Tổng Thống. Ðại úy Khiêm trở thành Thủ Tướng và Trung úy Viên trở thành Ðại Tướng, Tổng Tham Mưu Trưởng. Ðó là chuyện sau này. Ðịnh mệnh quả nhiên đã có những ước hẹn với lịch sử. Cả ba người chiến binh Bắc Trung Nam, cùng thăng trầm với chiến tranh, với đất nước để cùng thăng tiến. Họ làm việc với nhau, họ chia nhau những chức vụ tối cao của quân đội và chánh quyền. Cùng yểm trợ nhau, nhưng đồng thời cũng rất xa cách dù ở bên trong hay bên ngoài công vụ. Họ không còn ngồi với nhau những giây phút tửu hậu trà dư. Ông Viên đã nói rằng mối liên hệ của ông với Tổng Thống Thiệu hoàn toàn là công vụ. Các niên trưởng của tôi khi nói chuyện đều thưa gửi với nhau bằng chức vụ. Thưa Tổng Thống, Thủ Tướng, Ðại Tướng vân vân. Khách sáo vô cùng. Cái thời “toa moa” ngày xưa ở Secteur Hưng Yên bây giờ đã xa lắm rồi, chẳng ai còn nhớ nữa.

Với sĩ quan Cao Văn Viên, từ cấp Úy lên cấp Tá, ông luôn luôn là người cần mẫn và hòa nhã. Bước ngoặt của đời ông là cánh chim bằng nhảy dù trên ngực áo. Khi ông còn là Trung Tá tại Tham Mưu Biệt Bộ lúc đó ông Nguyễn Chánh Thi đang coi Liên đoàn Nhảy dù. Cả hai cùng là bạn cũ. Thi rủ Viên học nhảy dù để gột rửa bớt cái vẻ sĩ quan văn phòng. Nhảy thì nhảy. Trung tá Viên lấy bằng Dù và tiếp tục ngồi bên Tham Mưu Biệt Bộ thời kỳ ông Diệm còn đang tại chức. Ðảo chính xẩy ra, Ðại tá Nguyễn Chánh Thi, Tư Lệnh Dù chạy qua Cam Bốt. Tổng thống Diệm vừa thoát nạn, ngó tới ngó lui thấy ông sĩ quan thân cận gần gũi có bằng cấp nhẩy dù bèn đưa qua nắm liên đoàn Mũ Ðỏ. Từ đó ông Cao Văn Viên bắt đầu làm tư lệnh và cuộc đời đi vào khúc quanh mới. Nhảy dù vốn là đơn vị ưu tú của quân đội, nhưng mũ đỏ đang bị thất sủng vì cú đảo chánh hụt. Giai đoạn này là lúc thử thách của cả vị tư lệnh lẫn các tiểu đoàn nhảy dù. Hai bên thăm dò lẫn nhau. Ông Viên trở thành một vị Ðại Tá tư lịnh hăng hái xông xáo từ kỹ thuật nhảy dù đến các chiến trường trên khắp bốn quân khu. Ông lấy bằng huấn luyện viên Dù và nhảy biểu diễn tự điều khiển cùng với các cố vấn Huê Kỳ. Cuộc đảo chánh ông Diệm lần thứ hai mới là giai đoạn đặc biệt của Ðại tá Cao Văn Viên. Trong khi hầu hết các tư lệnh quân đội đều ngả theo cách mạng thì riêng mình ông từ chối. Ðó là hành động mà sau này ông cũng không chắc là một thái độ khôn ngoan.

Ông Viên thực sự cũng không muốn đóng vai anh hùng, nhưng chỉ muốn giữ tấm lòng chung thủy. Ðã có những người chống đảo chánh bị giết chết như vị Tư lịnh Hải quân, Tiểu đoàn trưởng Nhảy dù và sau này chính anh em Tổng thống Diệm cũng bị giết chết. Nếu viên Tư lịnh Nhảy dù không chịu theo cách mạng mà bị thanh toán thì cũng là chuyện có thể xảy ra. Nhưng chính bà vợ quán xuyến và can đảm đã lên tiếng khi ông chồng bị giam riêng một chỗ. Bà Viên đã quyết liệt can thiệp trực tiếp với tất cả các tướng lãnh đảo chánh mà ngày hôm trước vẫn còn là anh em thân hữu với gia đình ông. Cho đến sau này ông Viên vẫn còn ghi nhớ thái độ mạnh mẽ của người vợ đã cứu sống ông trong năm đảo chánh. Ông cũng không ngần ngại mà nói thẳng ra như thế. Sau khi cách mạng thành công, ngôi sao bản mệnh của ông lại trở nên rực rỡ. Phe thân hữu của Ðệ Nhứt Cộng Hòa tuy đang bị thất thế nhưng vẫn kín đáo ca ngợi thái độ của vị Tư lệnh Nhảy dù. Ngay cả các tướng lãnh và sĩ quan phe cách mạng cũng đều vì nể thái độ của ông. Ông Cao Văn Viên gần như là người duy nhất không theo cách mạng nhưng vẫn được tiếp tục về chỉ huy nhảy dù.

Ðịnh mệnh vẫn tiếp tục chiều đãi. Ông tham dự hành quân Cao Lãnh miền Tây đạt chiến thắng và bị thương. Thêm vào chiến thương bội tinh với ngôi sao đỏ, ông lên Thiếu Tướng với hai sao lấp lánh trên cổ áo và nón đỏ vẫn đội trên đầu.Trong thời gian đảo chánh ông Diệm xảy ra, ông Cao Văn Viên đã không có những kỷ niệm tốt đẹp với tướng Dương Văn Minh. Mấy năm sau, vào giai đoạn chỉnh lý bắt các tướng cách mạng giam lỏng trên Ðà Lạt và cô lập Big Minh thì cũng toàn là lính Nhảy dù của ông Cao Văn Viên. Vì vậy lại thêm một kỷ niệm không đẹp giữa hai người.

Ðó cũng là lý do mà sau này ông nghĩ rằng không thể ngồi lại trong chính phủ Dương Văn Minh. Phải chăng đây cũng là một cái cớ chính thức để có thể ra đi vào đúng thời điểm cần thiết. Tuy nhiên, đó là câu chuyện 75. Trở lại với giai đoạn giữa thập niên 60’s, từ giã nhảy dù, tướng Viên về làm Tư lịnh Quân đoàn III và sau cùng lên chức Tổng Tham Mưu Trưởng. Với chức vụ quan trọng nhứt của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, tướng Viên là người có vóc dáng đường bệ nên trong các cuộc thăm viếng đơn vị, hình ảnh của ông cạnh các tướng lãnh Huê Kỳ đem lại niềm hãnh diện cho các binh đoàn. Lớn tuổi hơn các tướng lãnh cùng thời, nhưng ông có khuôn mặt trẻ trung và giữ được thân thể gọn gàng của một cựu huấn luyện viên thể dục lúc còn niên thiếu. Và mặc dù có dư luận chê trách, nhưng tướng Viên vẫn thực sự là người hiếu học ngay từ lúc còn làm Tư lịnh Quân đoàn III. Ông rất chịu những bài giảng về triết học bay bướm của thầy Trần Bích Lan tức thi sĩ Nguyên Sa đã một thời là Trung úy Quân nhu. Phần lớn các tư lịnh quân chủng và các quân đoàn đều kính nể vị Ðại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng vốn từ bên Nhảy Dù đi lên. Ngay cả sau này khi các Tư lịnh Quân đoàn liên lạc thẳng với Tổng thống Thiệu những vẫn giữ lễ độ lịch sự với Bộ Tổng Tham Mưu. Tướng Viên có biệt nhãn với ngành Tiếp Vận vì ngày xưa ông đã từng là trưởng phòng 4 đầu tiên dưới thời quân đội quốc gia phôi thai năm 1954. Mặt khác, ông cũng giữ mối thiện cảm và theo dõi các hoạt động của binh chủng mũ đỏ mà ông luôn luôn hãnh diện đã góp phần trong binh nghiệp. Tướng Viên cũng được sự tin cậy và vị nể của các giới chức Huê Kỳ. Tuy nhiên, chính ông cũng tự nhận thấy chưa bao giờ nghĩ đến ngày có thể lên đến chức tước lớn lao như vậy. Ông luôn luôn mong được làm tròn nhiệm vụ, nhưng ông không phải là hàng tướng lãnh nóng nẩy ồn ào, lấy gậy chỉ huy đập vào đầu sĩ quan, hay la hét thuộc cấp tối ngày. Tướng Viên cảm nhận vai trò phối hợp của một vị Tổng Tham Mưu Trưởng Liên Quân như bên Ngũ Giác Ðài Hoa Kỳ chứ không phải là Tổng Tư Lịnh ban hành các lịnh trực tiếp. Như ông đã giãi bày trong tác phẩm mới xuất bản, khi nhận thấy bị Tổng thống Thiệu qua mặt dành trực tiếp quyền điều hành bộ máy chiến tranh thì ông lặng lẽ lui vào vai trò tư vấn cho đến khi xin từ nhiệm.

Tháng 10-2003 khi dịch giả Nguyễn kỳ Phong cho phát hành bản Việt ngữ tác phẩm của Ðại tướng Cao Văn Viên, phóng viên BBC Luân Ðôn có hỏi đi hỏi lại Kỳ Phong nhiều lần một câu hỏi. Ðó cũng là thắc mắc của rất nhiều thính giả và độc giả. Tại sao Ðại Tướng bị thất sủng, xin từ nhiệm lại không được chấp thuận. Dịch giả Kỳ Phong không thể thay mặt tác giả mà trả lời cho suôi câu hỏi phức tạp này. Quả thực đã có lúc ông Thiệu muốn tìm người thay ông Viên nhưng không phải là dễ dàng. Chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng phải lựa chọn trong các Tư lệnh Quân đoàn xuất sắc. Tướng Ngô Quang Trưởng với sự yểm trợ của phía Hoa Kỳ cũng không phải là người làm ông Thiệu an tâm. Tướng Ðỗ Cao Trí cũng đã được phía Hoa kỳ tiến cử trong danh sách nhưng ông Trí vừa nghe tin đã tuyên bố lăng nhăng nên đã làm ông Thiệu quản ngại và gạch tên ngay cả trước khi trực thăng của ông Trí lâm nạn.

Ðối với Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, việc thay thế tướng Cao Văn Viên chưa phải là nhu cầu cấp thiết. Ông Thiệu hoàn toàn yên tâm với một vị Tổng Tham Mưu Trưởng dứt khoát không chịu tham dự vào các cuộc đảo chánh chính trị. Ông không sợ ông Viên làm phản. Trước sau như một tướng Viên đã kiên định như thế. Thông thường ông Viên thân với tướng Kỳ hơn là gần gũi ông Thiệu. Nhưng không bao giờ ông Kỳ rủ được ông Viên tham gia đảo chánh ông Thiệu, ngay như vào giờ thứ 25 của thời điểm năm 75.Ông Thiệu và ông Viên, như trên đã viết ra, các niên trưởng của tôi sinh hoạt xa cách và khách sáo. Không có cái kiểu như thời kỳ còn ở Hưng Yên: “Này, Moi làm ở État Major lâu quá, thôi Toi kiếm thằng khác để Moi nghỉ một thời gian. Việc gì Toi cũng chơi thẳng với các Quân đoàn như thế thì còn cần Moi ở đây làm gì?” Không, các Xếp của tôi không ăn nói lăng nhăng như vậy. Ðại Tướng thưa rằng xin Tổng Thống cho tôi tạm nghỉ vì sức khỏe. Tổng Thống nói là xin Ðại Tướng vui lòng tiếp tục ở lại một thời gian. Bây giờ là lúc khó khăn, quân đội cần ổn định v.v… Và Ðại tướng Viên có lúc đã nhờ quân nhu tìm cho một số dụng cụ làm vườn để thực sự chuẩn bị vui thú điền viên, nhưng khi ông Thiệu nói như vậy đành chần chờ ở lại Bộ Tổng Tham Mưu cho qua ngày.

Cũng phải ghi lại là trong chức vụ cao cấp nhất của quân đội, tướng Viên đã có lần phác thảo kế hoạch tấn công ra Bắc và đó là một trong các phương cách tự vệ mãnh liệt nhất. Tuy nhiên chắc chắn rằng phía Huê Kỳ hoàn toàn không yểm trợ và ông Thiệu không thể nào đơn phương quyết định được. Thêm vào đó, một trong các quyết định quan trọng nhất của tướng Cao Văn Viên là xử dụng tướng Ðồng Văn Khuyên từ Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy 3 Tiếp Vận lên Tổng Cục Trưởng, Tổng Cục Tiếp Vận rồi là Tham Mưu Trưởng Liên Quân. Ông Khuyên đã không phụ lòng tin cậy của tướng Viên trong các chức vụ này và đặc biệt ông cũng được Huê Kỳ hoàn toàn yểm trợ. Và chính guồng máy Tiếp Vận với viện trợ Mỹ là con bài tẩy của chiến tranh Việt Nam.

Trong phần ghi chú của tác giả Cao Văn Viên viết trong tác phẩm Việt ngữ mới phát hành, một đề nghị chiến lược tối mật quan trọng nhứt cho chiến tranh Việt Nam là việc bỏ đất, triệt thoái do Tổng Cục Tiếp Vận, Tổng Tham Mưu soạn thảo. Hoàn toàn dựa vào bài toán quân viện, nghiên cứu khả năng thực sự giữ đất, giữ dân, Việt Nam Cộng Hòa muốn tồn tại thì phải thu về các vùng đồng bằng và duyên hải. Kế hoạch phải áp dụng ngay từ sau Hiệp Ðịnh Paris chứ không thể căng mỏng quân lực ra khắp nơi theo kiểu dành dân lấn đất và chôn chân các đơn vị Tổng Trừ Bị tại các tiền đồn. Ðại tướng Viên đã chỉ thị tướng Ðồng Văn Khuyên lên trình riêng Tổng Thống để rồi không hề nghe được bất cứ một chỉ dấu gì của ông Thiệu cho đến những ngày đau thương 30 tháng 4-1975.

Chuyến đi thăm: (Tháng 4-2005)

Ba mươi năm trôi qua như một giấc mộng dài. Tháng tư năm 2005 từ San Jose CA, chúng tôi lên thủ đô tổ chức họp mặt anh em chiến hữu trại Trần Hưng Ðạo. Ðây chính là tổng hành dinh của bộ Tổng tham Mưu ngày xưa. Ba mươi năm hội ngộ, gặp lại lần đầu nhưng ai cũng biết đây là lần cuối. Ðại tướng lấy lý do già yếu nên không đến được. Hội họp xong, tôi nhờ trung tá Tâm đưa đến thăm ông. Tháng tư là tháng không vui mà cảnh trí nơi ông ở trông thật là buồn. Tâm nói rằng, đại tướng rất đúng hẹn và rất nguyên tắc. Khi chúng tôi bước vào phòng khách của khu cao niên Á châu, “Mon General” đã đứng chờ sẵn, quần áo chỉnh tề. Hình ảnh của vị tướng lãnh cao lớn mang 4 sao, áo hoa dù, mũ đỏ không còn nữa.

Ðại tướng của tôi bây giờ là một cụ già tóc bạc lưng còng, vóc dáng nhỏ bé, chỉ còn lại cặp mắt long lanh, và tiếng nói dịu dàng. Chúng tôi ngồi xuống bên nhau nói chuyện không có chủ đề. Trung tá Tâm ngồi một bên luôn luôn để ý săn sóc cho ông cụ.

Bao nhiêu câu hỏi cần tìm hiểu vị niên trưởng mà tôi đã chuẩn bị bây giờ buông suôi hết. Nào là rút quân, nào là tử thủ, từ chuyện ông Thiệu đến chuyện ông Kỳ, chuyện Mỹ, chuyện Tàu. Trong cái buổi chiều buồn và ảm đạm đó, tôi chợt thấy tất cả đều trở nên vô nghĩa. Toàn quân, toàn dân, cấp trên cấp dưới, bây giờ không quá khứ, chẳng vị lai.

Lời người xưa còn vẳng bên tai. Bại binh chi tướng, bất khả ngôn dũng. Tướng lãnh thua trận, không thể nói mạnh. Bây giờ là tháng tư, 30 năm sau ngồi đây mà đổ tội cho ai. Nhứt tướng công thành, vạn cốt khô. Mà công thành, có thành công cho cam. Tôi không hỏi và ông cũng chẳng nói. Tôi đưa cả hai tay cho ông nắm thật chặt. Hình như có một lời ca từ 50 năm trước trong bài Tình Lính: Thương nhau, tay nắm lấy bàn tay; Ông nắm thật chặt và Ông bắt đầu giảng cho tôi về Thiền Tông và Phật Pháp. Chẳng có thu thanh, thu hình phỏng vấn gì cả.

DT Cao Van Viên đi giữa hai thân hữu.

Hai mươi năm chinh chiến điêu linh và ba mươi năm lưu lạc tù đầy của cả đạo quân nay bỏ qua một bên để ngồi bàn về đường đi của Phật. Trước khi chia tay, tôi ngỏ lời xin đại tướng một di vật cho viện Bảo tàng. Ông nói: Tôi có còn gì đâu. Bèn hỏi rằng hôm niên trưởng ra đi đem theo cái gì. Ông cho biết có cầm cái cặp. Bên trong có cuốn sách viết về đạo Phật. Tôi xin ông cuốn sách đó, có bút tự ghi dấu của đại tướng. Quay sang anh Tâm, tôi xin xác nhận, khi nào… Chúng tôi ra xe, ông cụ đứng ngó theo… Giữa những người lính trẻ ngày xưa, cuộc ra đi nào cũng có thể là lần cuối.

Bây giờ chúng tôi là những người lính già, chắc chắn phải hẹn nhau gặp lại ở nơi khác.

Lần cuối. (Tháng Giêng 2008)

Giây phút .. khi nào.. đã đến. Ðại tướng Cao văn Viên ra đi ngày 22 tháng 1 năm 2008 tại Fairfax, VA. cũng không xa nơi ông cư ngụ những ngày sau cùng. Gia đình tuy đơn chiếc nhưng chiến hữu rất đông đảo.

Những vị niên trưởng lừng lẫy của tôi, quý vị do thời thế tạo nên. Lúc còn trẻ tôi có thể đã kỳ vọng và trách cứ quý vị rất nhiều, nhưng bây giờ cấp dưới chúng tôi cũng già rồi, tôi đã suy nghĩ khác đi nhiều. Quả thực chúng ta không thay đổi được định mệnh và không vượt qua được thời thế. Tôi cũng đã từng là anh Thiếu Úy trẻ Bắc kỳ của mùa thu 54, bây giờ cũng đã cao niên như mọi người. Tôi bao dung với chính tấm thân già của mình.

Nhìn cuộc đời nhẹ nhàng hơn và tôi thông cảm với niên trưởng Cao Văn Viên. Tôi vẫn hình dung những buổi chào cờ đầu năm ở Bộ Tổng Tham Mưu. Lá cờ sao của Ðại Tướng Tổng Tư Lịnh bay trên nhà lầu chính. Tướng Cao Văn Viên đội mũ đỏ, áo hoa dù đứng giữa hàng quân để đọc nhật lệnh tại Vũ Ðình Trường Tổng Tham Mưu mênh mông. Hàng chục ông tướng xếp hàng ngang. Trên 50 cấp Ðại Tá xếp hàng dọc. Các sĩ quan, HSQ và binh sĩ của các phòng sở với đủ mọi loại quân phục Liên Quân. Bên trái là đoàn xe với quân cảnh hộ tống thật uy nghi lẫm liệt. Phía xa là trực thăng riêng đậu chờ sẵn.

Cách đó thật xa hơn nữa về cả không gian lẫn thời gian là hình ảnh Trung úy Cao Văn Viên trẻ trung của Secteur Hưng Yên trên chiến trường Bắc Việt. Rồi đến những ngày qua khi niên trưởng Cao Văn Viên sống một mình từ Nữu Ước đến DC. Ông chậm chạp đi bộ từ chợ về nhà, leo lên lầu hai của căn phòng nhỏ, tự mình chuẩn bị bữa ăn. Sáng nay ông ăn món gì? Bánh mì trứng hay trứng bánh mì? Ông có uống sữa hay không? Ông còn nhớ gì đến chuyện di tản ở miền Bắc 54.

Chuyện di tản ở miền Nam 75. Trung úy Thiệu ngày xưa nay đã đi xa rồi, Ðại úy Khiêm ngày xưa vẫn im lìm như thuở nào. Và Trung úy Viên ngày xưa mãi mãi vẫn cô đơn. Tuổi trẻ và danh vọng rồi cũng qua đi. Ai rồi cũng chỉ còn lại một mình. Khi ra đi lần cuối cũng chỉ có một mình. Tất cả quý niên trưởng và chúng tôi ai cũng muốn sống lại cái thời đeo lon cấp Úy của tuổi hoa niên. Phải mà được làm lại từ đầu thì chúng ta sẽ làm biết bao nhiêu điều tử tế hơn, đẹp đẽ hơn, cho bản thân, cho chiến hữu và cho đất nước.“ Tuổi hoa niên cùng mặc áo chinh y. Lòng mở rộng giữa dòng đời ấm áp. Tám mươi năm, kiếp người như gió thoảng. Chiều cô đơn về chậm hồn cao niên.”

Giao Chỉ – San Jose