Yêu thương và tha thứ – Phùng Văn Phụng

Yêu thương và tha thứ

Bài này đặc biệt gởi cho học trò cũ, vì lúc còn ở Việt Nam cũng như khi qua Mỹ đã làm việc cật lực, đã hy sinh, lo lắng, giúp đỡ rất nhiều cho các em. Các em không biết sự hy sinh đó và đã có những lời nói xúc phạm đến em học trò đó. Từ đó, mấy năm nay rồi, sự xung đột với các em và người cha (vì binh vực các em) vẫn còn âm ỉ, chưa chấm dứt, nên em không ngủ được và bị stress nhiều.

Mời em đọc bài này dầu cũ, nhưng cũng có thể giải tỏa tâm tư, tình cảm của em và lấy SỰ THA THỨ, YÊU THƯƠNG, thực hành lời dạy của thầy Chí Thánh là Đức Giêsu Kitô để đời sống hiện tại vui vẻ, BÌNH AN tìm lại được sự THANH THẢN của tâm hồn trong đời nay và HẠNH PHÚC Vĩnh Cửu ở đời sau, rồi chúng ta sẽ gặp lại trong ngày sau hết.

********

Yêu thương và tha thứ

 Trong một cuộc phỏng vấn giữa hằng mấy ngàn bác sĩ y khoa với câu hỏi:

Trong số các bệnh nhân đến phòng mạch bác sĩ trong tuần, có bao nhiêu phần trăm bác sĩ thấy mình có đủ khả năng để điều trị cho họ?

Câu trả lời bất ngờ, bất ngờ đến kinh ngạc.

Các bác sĩ trả lời rằng: Trong số 100 bịnh nhân thì chỉ có độ 10 người là chúng tôi nghĩ mình có đủ khả năng điều trị thôi! Còn 90 bệnh nhân kia cũng là những ngườí đau ốm thực sự. Nhưng bệnh của họ không phải là thứ bệnh về thể lý mà về tâm lý.

Bệnh họ là tâm bệnh không thể điều trị theo phương pháp y khoa.

Cội rễ cơn bệnh của họ là LÒNG GIẬN DỮ, HẰN THÙ, GHEN GHÉT và những điều khác như vậy.

Về các vấn đề như thế, chúng tôi, giới y sĩ đã không được dạy và chuẩn bị để đối phó khi còn đi theo học ở nhà trường y khoa”. Trích lịch phụng vụ Nhâm Dần 2022 (trang 125-126)

*Đa số người bịnh do tâm lý mà ra. Do thù hằn, ghen ghét, giận dữ, bất mãn người khác thành ra tâm hồn không ổn định, sinh ra mất ngủ, đau đớn về thể xác và đau đớn về tâm hồn, mà đau đớn về tâm hồn mới là quan trọng, sinh ra đủ thứ bịnh tật ung thư, đau dạ dày, trầm cảm v.v…

Cho nên để có thể được mạnh khỏe về thể xác hầu có tâm hồn vui vẻ, thoải mái nên đọc và thực hành thường xuyên Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô dạy rằng: “Đem yêu thương vào nơi oán thù, Đem thứ tha vào nơi lăng nhục. Đem an hòa vào nơi tranh chấp…”

*Dụ ngôn người Cha nhân lành, yêu thương người con thứ, sau khi đứa con hư hỏng này tiêu hết nửa gia tài của người cha, trở về xin cha tha thứ làm cho chúng ta liên tưởng đến lòng thương yêu vô tận của Cha trên trời đối với chúng ta nếu chúng ta biết yêu thương, tha thứ, chúc phúc, cầu nguyện cho những người đã ngược đãi chúng ta. (Lc15,1-3 và 11-32)

Yêu thương, tha thứ không dễ dàng đâu. Nhưng nếu chúng ta cầu nguyện thật nhiều xin Chúa giúp sức, trông cậy vào Chúa thì chúng ta có thể làm được, vì sao vậy?

Vì nếu chúng ta không yêu thương và tha thứ cho người khác, (người đã làm hại chúng ta), thì người thiệt thòi trước tiên là chúng ta. Nếu chúng ta nuôi hận thù, điều trước tiên chúng ta chịu đựng là ăn không ngon, ngủ không yên. Thời gian dài mất ngủ sẽ sinh ra bịnh hoạn, được gọi là tâm bịnh. Tâm bịnh thì không có thuốc thang nào chữa được.

*Rũi ro khi ra đi với tâm trạng không yên, lòng chất chứa hận thù thì làm sao linh hồn ta thanh thoát, bình an được?

Muốn có thiên đàng trần thế này và thiên đàng vĩnh cửu mai sau không còn cách nào khác là thực tập yêu thương, tha thứ mỗi ngày.

Phùng Văn Phụng

NGUYỄN PHÚC ÁNH

Kimtrong Lam

Nếu bạn cũng 15 tuổi như Nguyễn Phúc Ánh (cỡ mới vào lớp 10), gia đình chết hết, bơ vơ giữa một xứ sở xa lạ cách quê nhà gần 1200 cây số, lại có một kẻ thù sở hữu sức mạnh vô địch như Tây Sơn luôn săn đuổi ngày đêm, bạn sẽ làm gì tiếp theo?

Mình muốn nghe phương án hành động của bạn. Bạn sẽ tính toán ra sao để sống sót trong vòng 25 năm, báo thù, lấy lại nhà cửa và lên ngôi hoàng đế, hoàn thành cuộc chơi ở độ khó cao nhất. Let the game begin.

Riêng mình nghĩ đến là thấy nản mẹ rồi, chắc kiếm cái chùa nào đó dưới miệt vườn đi tu cho nhanh, game over. Hoặc treo cổ, hy vọng random ra được character khác với cốt truyện đỡ phức tạp hơn.

Nguyễn Ánh, năm 15 tuổi từ một vương tử trở thành một đứa nhỏ lang thang không nhà không cửa. Ông đã tan nát cõi lòng chứng kiến cảnh từng người thân của mình bị đóng cũi giải đi xử tử. Ký ức đau đớn đó luôn hằn sâu trong tâm trí cậu bé. Quân Tây Sơn đã truy sát tận cùng họ Nguyễn Phúc trong khi đôi bên không có oán hận gì, thù này không sâu sao được?

17 tuổi, Nguyễn Phúc Ánh trở thành Đại nguyên soái – lãnh tụ chống Tây Sơn ở Gia Định. Lúc ấy Tây Sơn đang độ mạnh nhất, mọi thứ của Nguyễn Ánh đều không thể so bì được, cả nhân lực lẫn thực lực. Ông thua rất nhiều trận, đếm cũng không hết. Nhiều hôm phải quây quần cùng với quân sĩ ngồi ăn bữa cơm chỉ có rau và cá muối.

Bao phen lênh đênh trên biển nhịn đói nhịn khát, Nguyễn Ánh cứ nghĩ số mình đến đây đã tận. Như lần ông vào cửa sông do thám thì quân Tây Sơn phát hiện, ra sức truy sát. Đến khi Tây Sơn không còn rượt nữa thì thuyền ông đã long đong trên đại dương được 7 ngày. Thức ăn hết, nước ngọt cũng hết, Nguyễn Ánh ngẩng mặt lên trời khóc thì bỗng đâu có nước ngọt tràn đến. Người ta nói là trời cứu ông, nhưng có thể là do Cửu Long giang đổ ra biển sau mùa lũ, lượng nước quá dồi dào nên chưa bị mặn. Rồi có phen Nguyễn Ánh bị phò mã Trương Văn Đa tìm diệt đến tận Côn Đảo nhưng gặp bão. Cơn bão đó không giết ông mà lại cứu vớt ông. Nguyễn Ánh trôi dạt giữa biển cả dưới bão tố vần vũ điên cuồng mà không chết, thật kỳ tích.

Nguyễn Ánh tiêu diệt Tây Sơn là vì trách nhiệm phục hưng lại gia tộc đã bị thảm sát đặt nặng lên đôi vai, quyết tâm của ông là vậy và mục đích sống của ông cũng là thế. Như người thường thì Nguyễn Ánh cạo đầu đi tu cho nhanh, việc gì phải lì lợm đến mức đặt bản thân vào cửa tử biết bao nhiêu lần, từ hai bàn tay trắng đối đầu với đoàn quân hùng mạnh nhất thời đó.

Có thể Nguyễn Ánh không phải một minh quân vì các sai lầm trong đời của mình, nhưng ông cũng không phải là hôn quân.

Khu vực Đông Nam Á vào cuối thế kỷ 18 không phải là những quốc gia có lãnh thổ hành chính rõ rệt được quy định theo công pháp quốc tế ngày nay, mà là những khu vực ảnh hưởng theo từng dòng họ, khi mạnh thì bành trướng, khi yếu thì co cụm.

Hai trăm năm ly khai bên bờ sông Ranh đã biến Đàng Trong thành một xứ sở với văn hóa và sắc tộc hoàn toàn khác biệt với Đàng Ngoài.

Đàng Ngoài là nước An Nam, còn Đàng Trong là nước Quảng Nam.

Đó là lý do phải nghiêm chỉnh nhìn nhận hai Đàng là hai vương quốc khác nhau.

Nguyễn Nhạc không cho Nguyễn Huệ đánh ra bắc vì ông cũng thừa nhận Đàng Ngoài là một nước lớn có truyền thống lâu đời, và cho rằng dù đời ông có chiếm được thì đời con cháu ông cũng không giữ được.

Nguyễn Ánh là người thừa kế chính danh và hợp pháp của nước Đàng Trong, thủ đô Phú Xuân. Đất nước đó do ông tổ Nguyễn Hoàng lập ra và kết thúc khi Nguyễn Cư Trinh vẽ nét bút cuối cùng.

Tổ quốc của Nguyễn Ánh mất về tay người khác là Tây Sơn, thì nghĩa vụ của ông ta là phải lấy lại.

Vương tử Nguyễn Ánh đã cố gắng rất nhiều, thua liên tục nhưng không đòi lại được nên phải mời đồng minh.

Vấn đề nằm ở chỗ này nên nhiều người nói Ánh là kẻ bán nước Việt Nam.

Nhưng lúc đó làm quái gì có nước Việt Nam, ông ta chỉ đòi lại đất Đàng Trong của tổ tiên do người khác cưỡng đoạt.

Khái niệm “Việt Nam thống nhất” hay “non sông hình chữ S” chỉ có khi vua Gia Long ghép 2 đàng lại về sau. Đừng đem bản đồ Việt Nam thế kỷ 20 rồi đánh giá tình hình thế kỷ 18.

Chưa kể Ánh mời Xiêm để đòi lại đất và đuổi Tây Sơn, chứ không phải mời Xiêm vào để cướp hiếp giết dân ổng.

Nhà Đường sau loạn An Lộc Sơn đã rất yếu sinh lý, không còn đủ sức chống lại đế chế Thổ Phồn xâm lược. Quân Thổ Phồn chiếm được Trường An, buộc vua Đường phải cầu viện đến quân Hồi Hột, vốn cũng là một đế chế thảo nguyên hùng mạnh cùng thời. Việc này về sau không ai đánh giá là vua Đường bán nước.

Chủ quyền của mỗi quốc gia được khẳng định chính xác kể từ lúc thế giới hình thành trật tự cố định sau thế chiến thứ 2.

Nên từ mốc đó trở đi chuyện xâm lược mới bị quốc tế lên án dữ dội. Trong cái thời phong kiến và thực dân, hay thời đại của chinh phạt và khởi nghĩa, biên giới các quốc gia bị thay đổi liên tục.

Đại khái thằng nào mạnh thằng đó ăn, chẳng có luật pháp quốc tế can thiệp, cũng chẳng có ai quan ngại sâu sắc giùm. Cho nên khi bị đánh thì chỉ có hai cách:

Một là tự lực cánh sinh nếu cảm thấy tự tin rằng mình đủ sức khô máu được với đối phương.

Như Anh thắng Pháp trong đại thủy chiến Trafalgar, Tôn Quyền thắng Tào Tháo ở Xích Bích… Đây là thượng sách.

Hai là khi chịu không nổi nhiệt nữa, do kẻ thù quá bá đạo thì gọi đồng minh đến cứu.

Giống như cách vua Đường, vua Triều Tiên, chúa Nguyễn Phúc Ánh, hay các liên minh chống Napoleon, Cách mạng Mỹ… thực hiện. Đây là hạ sách.

Nói chung trước 1945, giỏi thì tìm cách đòi lại đất, dở thì mất đất về tay người, tệ hơn nữa là bị sáp nhập và biến mất khỏi bản đồ thế giới.

Nên mình mới nói, đừng đem quan điểm chủ quyền thế kỷ 20 áp đặt cho tiền nhân của những thế kỷ trước. Vì những thứ mình lên án gay gắt bây giờ, ngày đó người ta lại nghĩ khác.

Xét về trình độ học vấn thì Nguyễn Huệ học cao hơn Nguyễn Ánh.

Nguyễn Huệ xuất thân trong một gia đình trung lưu giàu có (chứ không phải nông dân như nhiều bạn tưởng), thành ra từ bé đã được học hành tử tế. Thầy của Nguyễn Huệ rất nghiêm, lò luyện của ông giáo bắt buộc đứa nào học võ thì phải học cả văn, lôi thôi tống cổ ra khỏi lớp, không nói nhiều. Nguyễn Nhạc vì gánh kinh tế cho gia đình nên bỏ học sớm. Trong lúc anh trai đang chèo thuyền dọc sông Côn kết giao cùng giới hắc đạo, thì Nguyễn Huệ vẫn phải mài đít trên ghế nhà trường. Ban ngày luyện võ, ban đêm đọc sách, viết chữ cực đẹp. 18 tuổi tốt nghiệp trung học phổ thông loại giỏi, sau đó lên núi theo anh hành tẩu giang hồ.

Nguyễn Ánh khốn khó từ lúc thơ ấu, phải lưu lạc khắp nơi, chẳng mấy khi được ở yên một chỗ nên không được cắp sách đến trường, gặp gỡ bạn thân và cô giáo hiền như bao đứa bé cùng trang lứa khác.

Bản thân Ánh không hiểu ngoại ngữ, nên khi mấy ông Tây xí xố tâu bày đều phải nhờ các quan phiên dịch giùm, bù lại cậu rất hay chữ Nho và có thể làm thơ. Tính Ánh vốn tò mò nên thấy cái gì lạ đều tìm cách học cho bằng được, nhất là các bản vẽ vũ khí và những cách đắp lũy xây thành, đóng tàu, cũng như nhiều thứ khác.

Nguyễn Ánh đặt tiki mua được nhiều sách vở và địa đồ bên châu Âu, thì nhờ chăm học mà hiểu gần hết.

Tuy đường giáo dục còi cọc, nhưng bù lại kỹ năng mềm của Nguyễn Ánh rất khéo, đặc biệt là khả năng giao tiếp. Nguyễn Huệ khiến người ta rùng mình khi đối diện vì uy vũ của ông. Thì Nguyễn Ánh được người phương Tây đánh giá là cử chỉ rất dễ thương và hòa nhã, cấp dưới cũng kính trọng vì Nguyễn Ánh đối xử với họ rất tốt và thân mật.

Một điểm rất hay của Nguyễn Ánh là ông ta nắm được tâm lý con người và dùng nó để thực hiện kế hoạch của mình.

Cả Tây Sơn lẫn Nguyễn Ánh đều cưỡng bức đi lính, nhưng Tây Sơn thì bắt bừa bãi, già trẻ lớn bé bắt hết. Còn Nguyễn Ánh thì bắt mọi người làm nông nghiệp, ai lười biếng thì sung quân. Ba năm đầu từ ngày khẩn hoang sẽ miễn thuế. Nếu thu từ 70-100 thùng lúa sẽ được “khuyến mãi” như sau:

-Dân thường sẽ được miễn đào kênh, đắp thành một năm.

-Binh lính sẽ được miễn đi đánh nhau một năm.

Thành ra sau khi Tây Sơn hủy diệt Nam Bộ thì Nguyễn Ánh đã hồi sinh nó nhanh chóng nhờ kích thích mọi người hăng say lao động. Đó là việc thứ nhất.

Việc thứ hai, lúc Tây Sơn hạ xong thành Gia Định đã xảy ra vụ thảm sát Chợ Lớn vô cùng nghiêm trọng. Nhà văn Sơn Nam cho rằng có khoảng 10000 người chết, thây trôi tắc cả sông, cả tháng sau không ai dám ăn tôm cá ở đó. Nói chung ghê gấp 100 lần khủng bố nhà hát Bataclan ở Paris.

Về sau lúc Nguyễn Ánh hạ được thành Quy Nhơn, đổi tên thành Bình Định, dân chúng cũng sợ hãi vì không biết có bị thảm sát không. Nhưng trái lại, Nguyễn Ánh nghiêm cấm bất cứ hình thức cướp bóc nào và xử cực nghiêm những ai dám làm hại dân Quy Nhơn, trọng dụng những người chịu đầu hàng, đồng thời tha thuế 3 năm. Chính thế cho nên Quy Nhơn yên bình và Nguyễn Ánh về sau vẫn giữ được nơi này, dù nó là đất tổ nhà Tây Sơn.

Lúc thống nhất Việt Nam thì công việc càng khó hơn nữa, vì lúc này đất đai rộng gấp 3 lần ngày trước, lại thêm đủ nhóm dân tộc với tính cách và lịch sử khác nhau. Vua Gia Long cho lập các kho vận trữ lúa gạo (kho Bình Chuẩn Thương), cắt cử quan lại chăm lo việc cứu đói dân chúng.

Mặc dù bị chửi từ nam tới bắc nhưng Nguyễn Ánh vẫn điều hành quốc gia ổn thỏa và hùng mạnh, ông ta hiểu cách làm vua.

Nguồn: Phạm_Vĩnh_Lộc


 

Tên Bảng Hiệu Ở Việt Nam Ngày Nay – Trần Văn Giang

Kimtrong Lam

Trần Văn Giang

Năm 2024, tôi về Việt Nam chơi. Ở Saigon ngày nay việc đi bộ trên đường phố là rất nguy hiểm. Chỉ khi quá cần thiết và không có phương tiện nào khác, người ta mới đi bộ một đoạn đường ngắn. Đi bộ rất nguy hiểm, vì phải đi dưới lòng đường, chen lấn với xe cộ đủ loại. Tất cả lề đường  đã bị chiếm làm chỗ buôn bán, làm nơi để hàng vạn xe gắn máy ! Chỗ lề đường nào còn trống, thì xe gắn máy lại lưu thông…hai chiều (!!) ngay trên vỉa hè !. Vì vậy, mỗi khi đi phố, tôi phải dùng xe hơi. Ngồi trên xe hơi, có thể nhìn quang cảnh đường phố, nhưng không thể  nhìn kỹ một nơi nào, vì xe chạy lướt qua khá nhanh. Tôi thấy trên đường phố Saigon, và cả ở vài nơi ở Hà Nội và các tỉnh Miền Bắc, có những bảng hiệu của các tiệm buôn bán, ghi những tên hiệu khá khôi hài. Sự cạnh tranh buôn bán dữ dội, trong một nước tự nhận là Xã Hội Chủ Nghĩa, cố nhiên là một điều mỉa mai, chửi cha cái chế độ chuyên nghề “ đánh tư sản”. Sự Cạnh tranh khốc liệt đã khiến cho người ta phải chế ra các bảng hiệu kỳ dị, để lôi cuốn sự chú ý của khách mua. Nhưng vì cố gắng “sáng tạo” quá, cho nên lại hóa ra khôi hài. Khi đi dạo phố, tôi không cố ý, và không chuẩn bị để ghi chép, nên tôi chỉ còn nhớ được một số bảng hiệu “ấn tượng” khá…tiếu lâm. Tiếc đã không có hình chụp để…các vị thấy tận mắt ! Xin ghi lại vài tên tiệm dưới đây, mà tôi còn nhớ, để quý bạn thấy được một vẻ đặc biệt của Saigon hôm nay. Tôi có ghi lại vài nhận xét của tôi sau mỗi tên bảng hiệu, nhưng dĩ nhiên tôi không chắc đó là những nhận xét đúng. Quý bạn nên đoán thêm ý nghĩa, may ra đoán chính xác chăng!

Nhai Nhóp Nhép : đây chắc hẳn là tiệm bán đồ ăn rồi. Nhưng nó bán cái gì để “nhai nhóp nhép” thì khó mà biết được, nếu không chịu bỏ tiền để vào ăn thử!

Mô Rứa : chịu thua, không biết nó muốn bán cái gì?

Phê Đây : Có thể là tiệm bán cà phê,  hoặc bán rượu, nhưng không có gì chắc !

Bánh Mì Biết Nói : Đúng là tiệm bán bánh mì rồi . Còn như nó “nói” cái gì, thì không hiểu được!

Đây Rồi : bán cái gì vậy ? Tôi chịu thua !

Tìm Chi Nữa : không biết nó bán cái gì ?!

Sáng Còn Tối Còn: là cái quỷ gì ? Xin Chào thua !

Điều Hòa Châu Âu : Cố nhiên tiệm này không thể điều hòa bất cứ cái gì ở Châu Âu. Giản dị, nó chỉ là tiệm bán máy lạnh  chế tạo tại Châu Âu. Dễ hiểu ?

Hoa Sự Kiện : Hoa bán để dùng cho mọi việc, mọi trường hợp, như trang hoàng, tặng hoa, phúng điếu…Nghe ra “sự kiện” quá , phải không quý cụ!

Đầu Vòi Tăng Áp : Đây chắc hẳn phải là cái vòi để phun nước rửa xe hay sàn nhà, cần phun mạnh, cần có áp lực ! Nhưng cái dấu huyền – trên chữ vòi đã mòn nhạt quá, nhìn loáng quáng, tôi đã đọc nhầm là đầu VOI tăng áp, và cứ thắc mắc mãi, không biết người ta bán cái “Đầu con voi” dùng để tăng áp cái gì ?

Bò Né : Chắc chắn tiệm này bán thịt bò; Nhưng thịt bò nó “né” tránh cái gì, thì không ai hiểu !

Hình như đó chỉ là tên gọi món thịt bò nướng trên vỉ sắt ?

Khúc Xạ : Đó là tiệm bán kính, quý vị ơi ! Còn như vì sao nó không để là Tiệm Kính mà lại…Khúc Xạ, thì chắc nó muốn biểu diễn cái tài vật lý quang học của chủ tiệm chăng !

Thiết Bị Chống Lưng : Chịu thua, không biết nó bán cái gì ! Nhưng chắc chắn không phải là cái gậy hay cái nạng, để chống lưng, cho người đau chân hay đau lưng , bởi tôi không hề nhìn thấy những thứ đó trong tiệm.

Bếp Có Gu :  Có nhiều bảng hiệu bán Bếp Ga, Bếp Điện, Bếp Từ; Nhưng “Bếp Có Gu”thì không biết nó là cái “gu” gì ! Cái gọi là “Bếp Từ”, tôi cũng chỉ biết là một cái bếp, để nấu đồ ăn uống, dù không biết “Từ” là cái gì !. Còn như Bếp Có Gu thì xin vái thua !

Tôi có “chất vấn” một người ở Saigon về nghĩa lý của cái “bếp” này. Ông ta giải thích rằng: Chữ “Bếp” ở đây không có nghĩa là cái Bếp để đun, nấu. Nó có nghĩa là “ món ăn” hoặc “ Người nấu ăn”. Còn như có Gu, thì chữ Gu chính là tiếng Pháp “Gout”, nó có nghĩa là “sở thích”. Thí dụ: Cái “Gu” của ông ta là uống rượu champagne mỗi buổi sáng; Cái “gu” của thằng đó là các cô có ngực bự v..v.. Như thế thì “ Bếp Có Gu” chính là nơi bán đồ ăn cho những người sành điệu, người có “gu” vậy! Chà!  chữ nghĩa Văn miêng dữ quá ta !

Bánh Mì Rau Mầm : Chắc đây là tiệm bán bánh mì. Còn như “rau mầm” là cái rau chi, thì hơi…bị khó hiểu ! Rau có mầm ? Rau gì ?

Khoai Lang Lúc Lắc : Không biết khoai lang này được chế biến ra sao ! Chắc hẳn là khoai phải “lúc lắc” dữ lắm ! Nhưng mà lúc lắc như thế thì khoai lang ngon hơn chăng?

Trâu Tươi. Chắc là nơi bán thịt trâu mới giết mổ. Không biết có tiệm Trâu Khô nào không ?

Dê Núi : Đoán là tiệm bán thịt dê được nuôi trên núi, chắc khác với thịt dê nuôi ở các nơi không phải là núi.

Lợn Cắp Nách.  Đoán là nơi bán lợn con để nuôi ! Nhưng vô lý, vì đây có vẻ là nơi bán đồ ăn. Vậy thì “ Lợn Cắp Nách” chỉ có thể là nơi bán thịt heo con, thứ heo còn có thể “kẹp vào nách” , tức là heo còn nhỏ. Nhưng thịt heo nhỏ, con non như thế thì nó đâu có hấp dẫn gì?  (Người viết câu này không biết cái ngon của Heo Sữa)

Chim To Dần :  Đây là  tiệm bán một món… hấp dẫn nam giới chăng? Tôi hỏi một ông Bắc Kỳ đi cùng xe, xem đó là tiệm bán chim gì ? Ông lắc đầu đáp “ Hiểu được, chết liền !” ! Chắc chắn đây là tiệm bán chim, hay thịt chim. Nhưng “To Dần” thì xin chào thua !Mới đọc, có thể nghĩ là “con chim” nó bỗng nhiên lại cứ to lên dần ! Làm sao có thể chim lại to dần lên được ? Hãi lắm ! [ Why the bird gets bigger gradually ?]

Có ông kia giải thích rằng: đây là tiệm bán thức ăn đại bổ cho quý ông bị bệnh “teo chim”, thường là ông “nớn” trong các Bộ kể cả bộ Chính Chị. Các ông cần có thứ đồ ăn để ” Chim To Dần” lên !  Xứ Công sản đỉnh Cao Trí Tệ loài người mà. Phải hơn đời chứ ! Người thường như chúng ta, chớ nên đụng tới món ăn đó; vì “chim” của ta sẽ cứ to dần lên, đến mức…hết hồn luôn !.

Tôi  nghi ngờ cái cách cắt nghĩa trên đây, nên tôi muốn “cương quyết” phải tìm hiểu đến nơi đến chốn, cái Bảng Hiệu kỳ cục này đã nói cái gì!

Tôi thấy cái bảng hiệu “ Chim To Dần “ này, khi tôi đang trên đường đi tới thành phố Sa Pa ở ngoài Bắc. Về Saigon, tôi kể lại tên cái tiệm này, thì có một ông cho là tôi “sáng tác” ra cái tên này, chứ ai mà đặt cái tên lạ như rứa !. Nhưng mà, may quá, ở ngay một con đường vùng Phú Nhuận, Saigon, tôi cũng tìm thấy có một Tiệm “ Chim To Dần”. Thì ra đây là một thương hiệu đã có tiếng, chớ không phải chuyện đùa ! Các ông bà đang ở Saigon, có thể thấy cái tiệm này dễ dàng. Như đã nói, đây là một món nổi tiếng, nên có rất nhiều tiệm ” Chim To Dần” ở nhiều thành phố khác nhau, chứ đâu phải là chuyện nói giỡn.

Cho nên phải tìm xem nó bán món chim gì mà lại “to dần” lên mãi !. Một ông bạn đã giải nghĩa cho tôi cái “bí mật” này, nhưng tôi không tin ông đã nói đúng.

Ông giải thích rằng : CHIM, đây đích thị có nghĩa là…con chim ! Còn như “ TO”, thì là một tính từ, chỉ cái sự lớn. Vậy “CHIM TO” tức là chim Lớn. “DẦN” : có nghĩa là lấy một vật cứng ( như xống dao, hoăc cái chày) đập vào một vật khác, làm cho vật ấy mềm ra. Khi tức giận nhau, có người đã nói: “ Để tao DẦN cho mày một trận”, tức là dọa sẽ đánh cho nhừ tử, cho mềm người ra.

Vậy thì “ Chim To Dần” chỉ có nghĩa là một “con chim lớn” đã được “dần” ( làm mềm) ra . Vậy thôi !  Nghe ra hơi có lý ! Nhưng mà  “dần” chim như thế, thì có làm cho chim ngon hơn hoặc hấp dẫn khẩu vị hơn ? . Tôi xin để các bạn tự tìm hiểu.

Dĩ nhiên còn vô số bảng hiệu “cù léc” khác, nhưng tôi không kịp ghi lại, nên quên mất, vì không thể nhớ  hết được. Hết biết!

Trần Văn Giang.


 

QUẤY RẦY- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Dẫu người kia không dậy để cho người này vì tình bạn, thì cũng sẽ dậy để cho người này tất cả những gì anh ta cần!”.

“Hãy cứ gõ cửa, ngay cả khi trời dường như im lặng – đôi khi, im lặng là cách Thiên Chúa mở cửa từ bên trong. Đức tin dám quấy rầy Thiên Chúa là đức tin làm Ngài vui lòng nhất!” – F.B. Meyer.

Kính thưa Anh Chị em,

Như vậy, Thiên Chúa là Đấng thích được quấy rầy? Đúng thế, dụ ngôn Tin Mừng hôm nay chứng thực điều đó: người bạn bị ‘quấy rầy’ giữa đêm khuya chính là Ngài!

Sau khi dạy các môn đệ kinh Lạy Cha, Chúa Giêsu tiếp tục nhấn mạnh đến niềm tin và sự kiên trì. Dụ ngôn nói lên mức độ gắn bó thân tình mà người cầu nguyện cần có đối với Thiên Chúa – vừa là Cha, vừa là Bạn. Trừ khi đó là một người bạn rất thân, chúng ta mới dám gõ cửa giữa khuya để xin một ít bánh; và dù thân đến đâu, chúng ta vẫn ngần ngại vì sợ làm phiền. Nhưng trong câu chuyện này, điều tuyệt vời là Thiên Chúa lại vui vì sự ‘quấy rầy’ ấy! “Thiên Chúa yêu thích lời cầu nguyện không chịu buông!” – E.M. Bounds.

Thiên Chúa muốn chúng ta nài xin không ngơi nghỉ, vì đó là dấu chỉ của một tình yêu tin tưởng. Kiên trì cầu nguyện và không bao giờ nghi ngờ lòng quảng đại của Ngài, chúng ta sẽ nhận được mọi điều tốt lành từ Ngài. Dĩ nhiên, nếu cầu xin vì ích kỷ hay trái với ý muốn của Chúa, thì mọi lời khẩn nguyện trên thế gian cộng lại cũng trở nên vô hiệu. “Những lời đáp của Thiên Chúa luôn khôn ngoan hơn những lời cầu của chúng ta!” – Oswald Chambers. Thế nhưng, khi cầu nguyện trong tinh thần của Kinh Lạy Cha – nghĩa là hướng lòng về Danh Chúa, Nước Chúa và Ý Chúa – chúng ta có thể tin chắc, mọi lời cầu ấy đều sinh hoa trái, mang lại những quà tặng tốt lành nhất. “Phúc thay người đặt tin tưởng nơi Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca. Malakia khẳng định, “Đối với các ngươi là những kẻ kính sợ Danh Ta, mặt trời công chính sẽ mọc lên, mang theo các tia sáng chữa lành bệnh!” – bài đọc một.

Anh Chị em,

Cầu nguyện không chỉ là lời nói, nhưng là hành vi của lòng tin. Ai dám ‘quấy rầy’ Thiên Chúa, người ấy tin rằng Ngài luôn lắng nghe, dù trời có vẻ im lặng. Trong thinh lặng đó, Thiên Chúa không khước từ, nhưng đang chuẩn bị – mở từ bên trong – để ban điều tốt hơn. Mỗi lần chúng ta gõ cửa, Ngài mở thêm một chút – không chỉ cánh cửa ân sủng, mà còn cánh cửa lòng của mỗi người, để chúng ta học biết tin, biết chờ, và biết yêu. Hãy cứ gõ, vì chính khi gõ, bạn và tôi được biến đổi! Chớ gì chúng ta dám đến ‘làm cho Ngài vui’ với những tréo ngoe, khổ đau trong cuộc sống từ gia đình, con cái, cộng đoàn… đến sức khoẻ, công việc, và cả những đam mê, tính hư nết xấu; thậm chí cả những tội lỗi! “Thiên Chúa không bao giờ mệt vì bị nài xin – Ngài chỉ buồn khi bị lãng quên!” – Carlo Carretto.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dù trời có vẻ im lặng, con vẫn gõ. Vì con tin, trong thinh lặng ấy, Ngài đang mở từ bên trong và con sẽ được biến đổi!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***********************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXVII Thường Niên,

Anh em cứ xin thì sẽ được.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 11,5-13

5 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Ai trong anh em có một người bạn, và nửa đêm đến nhà người bạn ấy mà nói : ‘Bạn ơi, cho tôi vay ba cái bánh, 6 vì tôi có anh bạn lỡ đường ghé lại nhà, và tôi không có gì dọn cho anh ta ăn cả’, 7 mà người kia từ trong nhà lại đáp : ‘Xin anh đừng quấy rầy tôi : cửa đã đóng rồi, các cháu lại ngủ cùng giường với tôi, tôi không thể dậy lấy bánh cho anh được.’ ? 8 Thầy nói cho anh em biết : dẫu người kia không dậy để cho người này vì tình bạn, thì cũng sẽ dậy để cho người này tất cả những gì anh ta cần, vì anh ta cứ lì ra đó.

9 “Thế nên Thầy bảo anh em : anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho. 10 Vì hễ ai xin thì nhận được, ai tìm thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho. 11 Ai trong anh em là một người cha, mà khi con xin cá, thì thay vì cá lại lấy rắn mà cho nó ? 12 Hoặc nó xin trứng lại cho nó bò cạp ? 13 Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao ?”


 

Làm sao phân biệt tội nặng với tội nhẹ? – Cha Vương

Một ngày an lành trong Chúa và Mẹ. Xin một lời cầu nguyện cho nạn nhân của chiến tranh và thiên tai nhé.

Cha Vương

Thứ 4: 8/10/2025.  t3-24

GIÁO LÝ: Làm sao phân biệt tội nặng với tội nhẹ? Tội nặng cắt đứt mối quan hệ tình yêu Chúa trong lòng ta, không còn tình yêu Chúa, không thể có hạnh phúc đời đời. Tội nhẹ chỉ làm tổn thương mối quan hệ với Chúa, tình yêu Chúa vẫn còn. (YouCat, số 316)

SUY NIỆM: Một tội nặng cắt đứt con người với Thiên Chúa. Một tội như thế có thật, nếu nó phạm đến một giá trị quan trọng, nếu nó nổi lên chống lại sự sống hoặc chống lại chính Thiên Chúa (chẳng hạn giết người, phạm thượng chống lại Thiên Chúa, ngoại tình…) và nếu được phạm khi biết đầy đủ và ưng thuận hoàn toàn. Tội nhẹ liên quan đến những giá trị đứng sau các giá trị đã kể ở trước đây (danh dự, sự thật, tài sản…) hoặc là đã phạm mà không hiểu biết đầy đủ về giá trị của nó, và không hoàn toàn ưng thuận. Những tội này làm xáo trộn quan hệ với Thiên Chúa nhưng không cắt đứt. (YouCat, số  316 t.t.)

❦  Cho dù đang mắc tội trọng đi nữa, anh em cũng cứ cầu nguyện. Tôi xin đảm bảo với anh em rằng anh em sẽ đạt đến bến cảng phần rỗi. (Thánh Teresa Avila)

❦ Không sức mạnh nào có thể khuất phục được người cha cho bằng những giọt nước mắt của đứa con nhỏ, cũng không gì có thể thúc bách Thiên Chúa phải ban cho chúng ta, không phải phép công thẳng, nhưng là lòng thương xót, cho bằng nỗi buồn phiền và sự ăn năn của chúng ta. (Thánh Gioan Avila)

❦  Nước dập tắt lửa thế nào, tình yêu cũng rửa sạch tội lỗi như vậy. (Thánh Gioan Thiên Chúa)

❦ Nếu trót phạm tội, chúng ta hãy sấp mình ăn năn trước sự hiện diện của Thiên Chúa; và sau đó, bằng một hành vi tin tưởng vô giới hạn, chúng ta hãy gieo mình vào đại dương nhân lành của Người. Nơi đó, mọi sa ngã sẽ được bỏ qua và nỗi ưu phiền sẽ biến nên tình yêu. (Thánh Phaolô Thánh Giá)

❦  Con người là sa ngã, nhưng thiên thần thì chỗi dậy. (Thánh Mary Euphrasia Pelletier)

LẮNG NGHE: Vậy anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới trong con người anh em: ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu và tham lam; mà tham lam cũng là thờ ngẫu tượng. (Cl 3:5). 

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, Chúa là Đấng trọn tốt trọn lành vô cùng.  Chúa đã dựng nên con, và cho Con Chúa ra đời chịu nạn chịu chết vì con, mà con đã cả lòng phản nghịch lỗi nghĩa cùng Chúa, thì con lo buồn đau đớn, cùng chê ghét mọi tội con trên hết mọi sự, con dốc lòng chừa cải, và nhờ ơn Chúa, thì con sẽ lánh xa dịp tội, cùng làm việc đền tội cho xứng. Amen.

THỰC HÀNH: Xét mình, đi xưng tội nếu có thể. 

From: Do Dzung

*********************

Lời vọng tình yêu – Elvis Phương

Một gia đình nông dân trở thành một gia đình tù nhân chính trị

Chân Trời Mới Media

Một gia đình nông dân trở thành một gia đình tù nhân chính trị – đó không phải là lựa chọn của họ. Đó là kết quả của một hệ thống không biết lắng nghe.

Họ không chọn con đường trở thành “nhà hoạt động chính trị”. Con đường ấy được chính hoàn cảnh xô đẩy, khi công lý bị khước từ.

Và rồi, câu hỏi để lại cho tất cả chúng ta:

Có bao nhiêu người nông dân nữa sẽ phải trả giá bằng nước mắt và máu để biến thành “người phản biện xã hội”?


 

LẠI BẮT NGƯỜI BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN

Huynh Ngoc Chenh 

Ông Huỳnh Ngọc Tuấn sinh năm 1959 tại Quảng Nam, viết văn.

Năm 1992 ông bị bắt vì có ý định gởi một bản thảo do ông sáng tác ra nước ngoài. Ông bị xử 10 năm tù và 4 năm quản thúc. Ông để lại ba đứa con còn bé (mồ côi mẹ) cho bà nội và các cô nuôi dưỡng.

Ra tù ông thỉnh thoảng viết bài phản biện một cách ôn hòa. Tuy nhiên gia đình ông bị cô lập, bị gây khó dễ, ông và ba con sinh sống tại địa phương Quảng Nam rất khó khăn.

Sau đó ông phải di chuyển lên Gia Lai để sinh sống.

Ba đứa con ông đã trưởng thành, nhiều lần tham gia biểu tình chống Trung Quốc gây sự ở biển Đông nên lại bị chính quyền gây khó khăn.

Cô con gái út của ông trốn qua Pháp và xin tỵ nạn chính trị. Con trai ông bị cấm xuất cảnh. Còn cô con gái đầu của ông là Huỳnh Thục Vy là nhân vật tích cực đấu tranh nhân quyền bị bắt đi tù 3 năm, vừa được mãn hạn tù, sinh sống tại Gia Lai.

Ông Huỳnh Ngọc Tuấn là người bất đồng chính kiến ôn hòa, thỉnh thoảng viết ý kiến của mình trên mạng xã hội qua Facebook. ( tài khoản Huỳnh Ngọc Tuấn được cho là của ông hiện nay vẫn còn trên mạng)

Thời gian gần đây thấy trên tài khoản đó tập trung bình luận các vấn đề quốc tế.

Thế nhưng vào ngày 7/10/ 2025, cơ quan công an đã vào nhà riêng bắt ông đi mà gia đình không biết lý do.

Đến nay con gái của ông là Huỳnh Thục Vy vẫn chưa nhận được thông báo của công an nên chưa biết ông bị giam giữ tại đâu và bị bắt vì tội gì.

Ảnh lấy trên mạng:

Ông Huỳnh Ngọc Tuấn lúc bị bắt


 

KINH HOÀNG! HÌNH ẢNH CỦA ĐẠI LỤT HỒNG THUỶ

Chính TrựcGiáo điểm Tin Mừng

KINH HOÀNG! HÌNH ẢNH CỦA ĐẠI LỤT HỒNG THUỶ

Thái Nguyên sáng 08.10.2025

Khung cảnh trời mây bình minh đẹp quá… nhưng nhìn xuống chỉ thấy một Thái Nguyên chìm trong nước lũ.

Giữa mây trời rực rỡ là nỗi đau của bao người mất trắng.

Một khung cảnh ám ảnh đến nhói lòng.

Ảnh: Trần Duy Tiệp


 

CÁI GIÁ CỦA TUYÊN TRUYỀN NHỒI SỌ – Dương Quốc Chính

THÔNG LUẬN

Dương Quốc Chính

Trước đến giờ đảng ta vẫn có bài tuyên truyền nhồi sọ. Chơi kiểu ấy là chơi dao 2 lưỡi. Bởi vì đến ngày nào đó, vì sự phát triển, vì ngoại giao hay vì lý do nào đó, muốn cho nhân dân được biết sự thật trái ngược với nội dung đã tuyên truyền thì cực kỳ khó, cần có 1 độ trễ rất lâu, có thể đến hàng chục năm, để tuyên truyền ngược trở lại. Nó giống như cái cành cây bị uốn cong từ bé cho “đẹp” bởi “nghệ nhân cây cảnh”, muốn uốn thẳng lại cho tự nhiên rất mất công, vớ vẩn là gẫy cành.

Ví dụ như ngày thành lập đảng ban đầu là 6/1, sau 30 năm mới đổi sang 3/2. Chuyện đó không đến nỗi nhạy cảm nhưng cũng phải chờ cho thế hệ lãnh đạo đảng đầu tiên chết vãn rồi mới dám thay đổi. Không lẽ 30 năm mới biết là nhầm ngày, trong khi chính bác mình chủ trì việc thành lập đảng chứ ai?!

Hay chuyện anh Tám Lê, giờ cũng chả dám công bố sự thật, cứ lẳng lặng kệ mẹ bọn PĐ tuyên truyền cho dân biết. Đảng im, sợ dân sốc.

Rồi chuyện xe tăng nào vào dinh Độc lập đầu tiên nữa. Trót chỉ đạo cho lãnh đạo có công to nhất rồi, giờ đổi công lại cho ông lính thì phức tạp quá. Hóa ra lãnh đạo cướp công của lính? Thôi đành vùi sâu chôn chặt. Ai ngờ bọn nhà báo cứ chọc thối, nên đành công bố sự thật.

Hay như việc công bố ngày bác Hồ chết, nó không hề nhạy cảm khi nói ra sự thật. Nhưng cũng phải mất 20 năm mới dám công bố sự thật, đó cũng là sau đổi mới, tư tưởng cũng đã cởi mở hơn.

Chuyện phức tạp hơn nhiều lần là duy trì việc ướp xác. Bao năm nay đã tuyên truyền về việc PHẢI ướp xác rồi, giờ muốn thiêu là cực kỳ khó, bởi đồng bào quen với việc đi viếng lăng rồi, lại càng quen với việc sùng bái cá nhân bác. Nên giờ đố ông quan đương chức nào dám mở mồm đòi thực hiện đúng di nguyện của CT HCM. Thế nên chắc các ông đương mới phải xúi các ông cựu/hưu trí nói ra chuyện đó. Vừa rồi có ông Bin (cựu thứ trưởng) và ông Nghị (cựu bí thư HN). Nhưng mà các báo chính thống cũng ko dám đăng tin. Như kiến nghị của ông Nghị chỉ có tạp chí Xưa và Nay của Hội KH Lịch sử dám đăng. Mà TC đó có mấy ai đọc đâu. Bần nông và mấy ông CCB vào sinh ra tử mà đọc được thì sẽ đào cả mả bố tổng biên tập lên.

Tương tự vậy, về danh xưng “Ngụy”. Mình đoán thực tâm thì đảng và Tuyên giáo cũng muốn bỏ từ đó lâu rồi, thực tế báo chí CM mấy năm nay không còn dùng phổ biến nữa. Thể hiện rõ nhất khi viết về đám tang ông Nguyễn Hữu Hạnh vừa rồi, KHÔNG 1 tờ báo nào dám dùng từ Ngụy nữa. Kể cả báo đảng từ TƯ đến địa phương.

Nhưng đảng cũng chả dám ra 1 văn bản chính thức nào về việc từ bỏ danh xưng “Ngụy” để chỉ VNCH. Vì trót nhồi sọ nhân dân lâu quá rồi, bây giờ mà ra văn bản đấy, khéo bò đỏ nó biểu tình chứ chả phải mít tinh nữa đâu. Thế nên đảng mới chơi bài lẳng lặng xúi anh em sử gia sửa lại quốc sử, xóa chữ Ngụy đi. Vụ đấy chăm chăm là có chỉ đạo từ BCT, chứ bố các anh sử gia dám tự tiện. Nhưng mà đảng chơi thế cũng hèn, dám chơi mà không dám chịu, đảng ăn ốc mấy chục năm, giờ đẩy anh em sử gia đổ vỏ, làm cờ đỏ cho bò đỏ húc! Khổ thân anh em, cũng không dám nói ra với bò là bọn tao cũng đã được chỉ đạo rồi, đành đấu khẩu với bỏn. Mà gì thì gì, người húc nhau với bò thì chỉ có thiệt thân.

Việc bỏ khái niệm Ngụy là tất yếu phải làm, lý do cơ bản nhất là để có lý lẽ mà đòi HS TS (mình đã trích dẫn bài viết của Tạp chí Lý luận chính trị, cơ quan ngôn luận của HV Chính trị quốc gia HCM, chỗ đào tạo ra cả TBT và các UV BCT). Bài viết này ngang nhiên công nhận chế độ QGVN và VNCH, cũng ngang nhiên tồn tại mấy năm nay, không bị gỡ, đó chính là sự khẳng định về nhận định bên trên của mình.

Thực tế là thế nhưng tẩy não bò là vô cùng khó, chính đảng cũng phải sợ lũ này, nhất là mấy bố tướng tá, cậy dây tý máu giờ vỗ ngực công thần, nhận mình có chính nghĩa hơn cả đảng!

Mình có xem clip mấy ông tướng và 1 ông TS bò đỏ đòi gặp cả TBT để kiến nghị, bức xúc về việc bỏ từ Ngụy. TBT cáo bận, trưởng ban Tuyên giáo cáo bận, đẩy cmn cho anh Đam phó thủ ra tiếp bò! Đấy là đảng sợ mà đẩy chú phỉnh ra làm cao bồi. Xem clip đó buồn cười phết. Anh Đam dĩ nhiên không tự tin về lịch sử nên phải ngồi với anh gì GS TS Lịch sử, các anh vuốt ve xoa dịu, vuốt mông đàn bò. Đại khái là: “Mình bỏ từ Ngụy đi thôi, để còn dễ ăn nói với bạn bè quốc tế, chứ bản chất bọn kia vẫn là Ngụy mà, anh em cứ yên tâm, chỉ thay đổi cái danh xưng thôi.”

Anh em bò hỉ hả ra về ca khúc khải hoàn. Nhưng mà anh em sử gia vẫn kệ cm bỏn, vẫn chém oang oang là đéo có Ngụy ngiếc gì cả sất, báo chí CM vẫn cứ “quân lực VNCH” với “chính quyền VNCH”, coi bọn bò đúng là bọn bò.

Vừa rồi, chương trình Đối diện của VTV lúc lên sóng cho ông tướng chém gió chửi Ngụy, được đúng 1 hôm là xóa cmn luôn khỏi clip online. Đấy minh chứng của Tuyên giáo có coi bò ra gì đâu. Nhưng mà hèn, đếch dám ra mặt, chơi kiểu vừa đấm vừa xoa. Anh em bò đỏ lại lên cơn bức xúc làm đơn từ kiến nghị với anh Minh VTV, đòi phục hồi clip, mà có ăn thua đâu, bố anh Minh cũng chả dám phục hồi, khéo còn bị kiểm điểm rồi ý!

Anh em bò đỏ hiện đang lập team đấu tố bọn GS lật sử, đòi đốt Ngụy sử mới hài, mấy năm nay CM vẫn chưa thành công!

Điều nguy hiểm nữa khi nuôi bò đỏ, đó là 1 ngày đẹp trời bỏn giác ngộ CM, biết được sự thật. Thế là bỏn chạy từ thái cực này sang thái cực khác, quay ra chửi đảng như chó, vì đảng bịt mắt bịt tai, lừa bịp nó mấy chục năm! Bọn ấy mới manh động, dám giết đảng luôn, vì vẫn còn bầu nhiệt huyết trong người, ưa bạo lực CM.

Tóm lại là đảng nên bỏ cái kiểu tuyên truyền nhồi sọ đi được rồi, có bẻ lái thì cũng bẻ độ 90 độ thôi, chứ cua tay áo nó nguy hiểm lắm. Rồi lộng giả thành chân. Đảng có muốn tuyên truyền lại cho đúng sự thật cũng đếch ai tin đảng nữa. Rồi chính lũ bò do đảng tạo ra sẽ quay lại húc đảng, nếu đảng muốn đổi mới, muốn hòa hợp dân tộc, muốn bắt tay với Mỹ để phát triển đất nước và bảo vệ lãnh thổ (chính là để bảo vệ đảng).

Chính anh em bò đỏ đang là lực cản lớn nhất để đảng thay đổi. Mà cản trở thế chính là chống đảng, chống lại sự phát triển, mà đảng cũng sợ, đếch dám làm thịt bỏn, vì chính mình tạo ra bỏn. Giờ đi mắc núi về mắc sông, nên cải cách rất chi là từ từ, còn chờ bò chết già.

https://www.facebook.com/chinh.duong.quoc.kts


 

Kỷ nguyên vươn mình của Tù Nhân Lương Tâm

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Hồ Phú Bông

07/10/2025

Cấn Thị Thêu cùng 2 con trai

Người nông dân sống trong thời phong kiến bị địa chủ bóc lột cũng chỉ trong phạm vi thôn, làng. Địa chủ không thể bỏ tù hay giết họ, vì trên địa chủ có luật pháp. Địa chủ chỉ có thể mua chuộc, hối lộ quan chức địa phương để tránh bị xét xử. Vì thế đạo lý Cái Đình Làng sau lũy tre xanh dù gì thì thôn, xóm cũng giữ được yên bình. Khoan dung, tha thứ và thương yêu là cốt lõi đời sống.

Bản chất nông dân hiền lành, chân thật. Hạnh phúc là giúp nhau lo mùa màng, cày, cấy, vườn tược, đình, chùa. Câu chuyện giữa họ với nhau chỉ trong phạm vi sinh hoạt hàng ngày. Chẳng mấy ai dùng chữ “chính trị” nói gì đến phê phán hay chống đối chính phủ.

Địa chủ bóc lột thì cũng chỉ trong một khu vực nhỏ hẹp. Điều ác gây ra tự nó bị giới hạn vì chính gia đình con cháu người gây ác bị điều tiếng, khi vẫn phải sống chung ở đó.

Ngày nay Hiến pháp do đảng cộng sản viết “đất đai là sở hữu của toàn dân do nhà nước quản lý” thì đất đai ngàn đời của dân bỗng dưng trở thành của đảng. Đảng là Đại địa chủ cả nước và đang cầm quyền. Điển hình là quan chức chóp bu được tự ý chọn nơi chôn cất hoành tráng, đã thế còn được tổ chức quốc tang nữa.

Đại địa chủ cầm quyền nên quan chức của họ từ chóp bu Tứ trụ trở xuống đều tham nhũng. Hàng hàng lớp lớp tham nhũng không chừa bất cứ ban ngành nào. Đã thế họ có quyền bỏ tù, quyền giết người dám chống đối họ, cái gọi là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”. “Vặt lông vịt thật sạch mà không để vịt kêu to” như Vũ Đình Ánh, Tiến sĩ, một quan chức tiêu biểu (?) từng nói về việc đánh thuế trước đây, hẳn nhiều người còn nhớ. Nghĩ rộng ra thì luật pháp của Việt Nam đúng là như thế.

Tức nước, vỡ bờ. Tiếng súng của anh em nông dân Đoàn Văn Vươn khởi đầu. Tiếp theo là tiếng súng của Đặng Ngọc Viết, bắn cán bộ ngay tại văn phòng tỉnh Thái Bình. Rồi đến việc đảng trực tiếp xử tử đảng viên Lê Đình Kình và tuyên án tử hình, chung thân con cháu ông vì họ quyết bảo vệ đất đồng Sênh của dân làng, đi ngược lại lợi ích nhóm, phe phái của đảng.

Tiêu biểu sức mạnh của Đại địa chủ cầm quyền là Đỗ Hữu Ca, Giám đốc công an Hải Phòng, người dùng công an và quân đội đánh cướp đất đầm Cống Rộc, công sức quai đê lấn biển của gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn. Chiếm xong còn tự hào “là trận đánh đẹp có thể viết thành sách”. Anh em nông dân Đoàn Văn Vươn thì đi tù còn Đỗ Hữu Ca thăng lên cấp Tướng.

Hiện tại 4 lao động chính trong gia đình nông dân Trịnh Bá Khiêm đã và đang bị tù nhiều lần, tổng cộng 40 năm, vì họ cương quyết bảo vệ đất ở Dương Nội. Vợ là bà Cấn Thị Thêu và con trai Trịnh Bá Tư mỗi người đang bị tù 8 năm. Con trai lớn là Trịnh Bá Phương thì 10 năm vì có thêm tội tuyên truyền chống nhà nước. Ngày 27 tháng Chín vừa qua anh bị thêm án chồng án 11 năm, tổng cộng là 21 năm tù, vì viết hai câu “Đả đảo cộng sản vi phạm nhân quyền” và “Đả đảo tòa án kết án oan cho tôi” trên giấy A-4.

Hai câu viết trên cất trong phòng giam, hoàn toàn cách ly xã hội bên ngoài, thì “tuyên truyền chống phá nhà nước” với ai? Do đó phiên tòa là phi pháp, bản án là phi lý, phi nhân.

Vì thế có thể hiểu là đảng CSVN muốn dùng bản án kỳ quái đó vì mục đích khác.

– Trước hết là họ răn đe, tạo thêm tâm lý sợ hãi vốn đã có sẵn trong xã hội. Điều này cho thấy hiện tượng âm thầm chống đảng của người dân là có thật, đang phát triển mạnh và nhanh, chế độ có thể bị nguy hiểm nên họ cần phải ra tay. Dứt khoát, không khoan nhượng.

– Mâu thuẫn trong nội bộ đảng giữa phe bảo thủ và phe đổi mới họ cần phải giải quyết. Xử thêm 11 năm tù với anh Trịnh Bá Phương phe đổi mới muốn chứng tỏ họ dứt khoát với “bọn phản động”. Không có chuyện vì đổi mới sẽ giảm án hay trả tự do sớm cho Tù Nhân Lương Tâm như công luận đòi hỏi, điều phe bảo thủ đang lo ngại. “Ân xá” tù nhân nổi tiếng Trần Huỳnh Duy Thức và vài cá nhân chỉ là cá biệt để hình ảnh Tô Lâm bớt lem luốc khi lần đầu tiên xuất hiện tại diễn đàn Liên hiệp quốc. Hiểu như vậy thì dù phe bảo thủ của Nguyễn Phú Trọng đã bị cho ra rìa nhưng, phần chắc, còn mạnh và đang chống đối phe của Tô Lâm.

Thế nhưng, Án Chồng Án với anh Trịnh Bá Phương lại đưa tinh thần tranh đấu anh dũng, kiên cường, bất khuất với độc tài cộng sản của Tù Nhân Lương Tâm từ trong bóng tối ra ánh sáng. Tinh thần yêu nước, chính nghĩa vì hạnh phúc, vì tự do, dân chủ của dân tộc sáng ngời của Tù Nhân Lương Tâm lại thêm một lần nữa đánh thức lương tâm con người trong thế giới văn minh.

“Kỷ nguyên vươn mình” của Tô Lâm còn xa và mơ hồ nhưng, sự thật, là Tù Nhân Lương Tâm đang viết từng trang lịch sử của kỷ nguyên vươn mình chống độc tài cộng sản của người Việt Nam thời hiện tại, ngay trong ngục tù.

Thế sự xoay vần, ai dám bảo bản án chồng án của anh Trịnh Bá Phương hôm nay không phải là bản án chồng án của chế độ CSVN tự xử chính họ trong ngày tháng năm sắp tới?

29/9/2025


 

Tìm đâu ra những người biết đau và biết nhục

Ba’o Tieng Dan

Trần Trung Đạo

7-10-2025

Milovan Djilas là nhà nghiên cứu lý thuyết Cộng sản và từng là ủy viên Bộ Chính trị đảng Cộng sản Nam Tư, Phó Chủ tịch Nhà nước Cộng sản Nam Tư, Chủ tịch Quốc hội Cộng sản Nam Tư. Sau khi phản tỉnh ông viết trong tác phẩm Giai Cấp Mới: Một phân tích về hệ thống Cộng sản, xuất bản năm 1957 như sau:

Trong một thời gian dài, đảng Cộng sản cố tình che giấu bản chất của mình. Quá trình hình thành của giai cấp mới không chỉ được che đậy bằng những thuật ngữ xã hội chủ nghĩa mà quan trọng hơn bằng hình thức sở hữu mới, sở hữu tập thể … Bản chất giai cấp của hình thức sở hữu này được che đậy bằng bình phong quyền lợi của toàn dân tộc“. (Giai Cấp Mới, Phạm Minh Ngọc dịch theo bản tiếng Nga, Talawas, 2005).

Cũng trong tác phẩm Giai Cấp Mới, Milovan Djilas viết: “Năm 1936, nhân dịp công bố Hiến pháp mới, Stalin tuyên bố rằng ở Liên Xô đã không còn giai cấp bóc lột, nhưng trên thực tế người ta không chỉ thực hiện xong quá trình thủ tiêu các nhà tư sản và các giai cấp khác của chế độ cũ mà còn thiết lập một giai cấp hoàn toàn mới, chưa từng có trong lịch sử”.

Nhưng câu này của Milovan Djilas mới là chí lý: “Các lãnh đạo Cộng sản xử lý tài sản quốc gia như của riêng họ, nhưng đồng thời họ cũng lãng phí nó như thể nó là của người khác”.

Thời gian dài trôi qua từ khi tác phẩm ra đời nhưng bản chất của chế độ Cộng sản tại năm nước Cộng sản còn lại, trong đó có Việt Nam, vẫn đúng như Milovan Djilas nhận xét.

“Giai cấp mới” hình thành sau cuộc “đấu tranh giai cấp” tại các nước cộng sản, trong đó có Việt Nam. “Giai cấp mới” nắm giữ toàn bộ quyền lực. Tài sản xã hội trở thành tài sản của “giai cấp mới” này.

Sự tiêu pha và lãng phí của họ đã làm cho Việt Nam, một đất nước nhiều tiềm năng, thành là một nước nghèo so với tiêu chuẩn phát triển chung của thế giới. Các thế hệ Việt Nam đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu để nuôi dưỡng “giai cấp mới” hoàn toàn không làm một việc gì hữu ích cho xã hội ngoài hút máu dân tộc Việt.

Khái niệm “nhân dân làm chủ” chỉ là một chiếc bình phong để “giai cấp mới” toàn quyền sử dụng tài sản của đất nước như của chính mình, cũng như có toàn quyền lãng phí tài sản đất nước như không phải của mình.

“Giai cấp mới” hình thành bằng phương tiện “bạo lực cách mạng”. Cha đẻ của phương tiện này là Lenin và Felix Dzerzhinsky. Lenin khai triển quan điểm “đấu tranh giai cấp” của Marx trong Tuyên ngôn Đảng Cộng sản nhưng Felix Dzerzhinsky mới là người áp dụng một cách tàn bạo để tiêu diệt mọi mầm mống đối kháng tại Nga sau 1917.

Sergei Melgunov, một sử gia Nga nổi tiếng, chủ bút của tạp chí Tiếng vọng từ Quá khứ (Voice of the Past) và tác giả của nghiên cứu Khủng Bố Đỏ tại Nga 1918-1923 (The Red Terror in Russia 1918-1923) được in lần đầu tại Đức năm 1924, cho biết, danh từ “Red Terror” không phải là tiếng để báo chí hay dân chúng ám chỉ tội ác của Felix Dzerzhinsky hay kết án y, mà danh từ do chính Dzerzhinsky thừa nhận và cơ quan an ninh Cheka đã dùng trong các tài liệu chính thức của tổ chức.

Trong tài liệu của Cheka, mục đích của tổ chức này là “tận diệt mọi kẻ thù của giai cấp vô sản”.

Không riêng đàn ông mà vợ con những người tình nghi là phản cách mạng cũng bị giết. Trong nhiều trường hợp, trẻ em bị xử bắn trước sự chứng kiến của cha mẹ nhưng cũng có khi cha mẹ bị xử bắn trước mắt con cái còn rất nhỏ của họ.

Dzerzhinsky công khai thừa nhận và ủng hộ phương pháp khủng bố: “Chúng ta ủng hộ khủng bố có tổ chức. Khủng bố là một điều cần thiết trong thời kỳ cách mạng. Mục tiêu của chúng ta là chiến đấu chống kẻ thù của Chính quyền Xô Viết và trật tự sống mới. Chúng ta kết án nhanh chóng. Trong hầu hết trường hợp, chỉ cần một ngày, giữa bắt giữ kẻ phạm tội và xử án”.

Do đó, không lạ gì tượng Dzerzhinsky được dựng tại Việt Nam.

Lễ khánh thành tượng Dzerzhinsky ở Hà Nội. Nguồn: Học viện Cảnh sát Nhân dân VN

Milovan Djilas viết về bản chất, nguồn gốc lịch sử hình thành nên “giai cấp mới” nhưng ông có thể đã sót một đặc điểm quan trọng, “giai cấp mới” còn gồm những con người ích kỷ, vô lương tâm và vô cảm.

Mấy năm trước, nhìn bức hình các bà cụ đứng trong cơn mưa tầm tã để nhận một “bằng khen” trong khi chiếc dù duy nhất được dùng để che cho Nguyễn Xuân Phúc để thấy sự băng hoại, thối rữa về đạo đức trong xã hội Việt Nam ngày nay trầm trọng đến mức độ nào.

Nguồn: Internet

Thời gian đó nếu ai phê bình ông Nguyễn Xuân Phúc, có thể bị kết án 15 năm tù dù hôm nay cả nước đều biết các ông Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ v.v.. là ai.

Tham nhũng dưới chế độ Cộng sản không phải phát xuất từ bản chất tham lam của một số người ở đâu cũng có thể có.

Tham nhũng tại Việt Nam có tính đảng vì chính đảng Cộng sản tạo môi trường cho tham nhũng sinh sôi, nuôi dưỡng tham nhũng lớn và tạo điều kiện để tham nhũng hoành hành.

Đối diện với tầng lớp cai trị, bộ máy tuyên truyền và bạo lực trấn áp khủng khiếp và thường trực của chế độ Cộng sản đã biến phần lớn người Việt thành một tầng lớp chỉ biết phục tùng vì mất hết khả năng chống đối.

Trời hành họ còn biết kêu trời nhưng đảng hành thì không ai dám kêu đảng. Nhà tù đang chờ họ. Trấn áp đang chờ họ. Chết đói, chết khát đang chờ họ. Bộ máy kìm kẹp của đảng Cộng sản siết chặt đến mức làm tê liệt ý thức phản kháng của con người. Họ lầm lũi như đoàn nô lệ da đen đi tìm một nơi để gọi quê hương.

Suốt thời gian chịu đựng Covid, hàng triệu người dân phải đã trở về trong căn nhà trơ trọi và bên ngoài mùa mưa đang đến, nước lụt đang dâng. Có tiếng than, tiếng khóc nửa đêm nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời hay an ủi.

Nhưng rồi đại dịch qua đi, những người dân bất hạnh lại sẽ vào thành phố tìm đường sống vì không còn gì để sống trên nơi chôn nhau cắt rốn. Và cứ thế, cuộc đời của tầng lớp người bị trị tại Việt Nam sẽ bị vùi dập trong trầm luân thống khổ cho đến chết.

Tìm ra những người biết đau và biết nhục tại Việt Nam rất khó nhưng phải tìm cho ra. Bởi vì, bài học từ các nước bị độc tài cai trị cho thấy, chính những người biết đau và biết nhục đã thay đổi vận mệnh đất nước họ.

Việt Nam có thể còn khá lâu nhưng nguyên lý không thay đổi, chỉ có những người biết đau, biết nhục mới thay đổi được vận mệnh Việt Nam.


 

 NHÂN VIÊN NHÀ XÁC (2)-Đỗ Trí Hùng

Chau Nguyen

Đỗ Trí Hùng

1 –  Tôi là kẻ sợ ma nhưng vẫn liều lĩnh xin việc làm nhân viên trực nhà xác ở bệnh viện N, rồi đêm đầu tiên tôi đã sợ thế nào và cô bạn gái tên Huyền đến thăm để giúp tôi vơi đi nỗi sợ ra sao…

Và, chúng tôi đã ôm nhau, rồi hôn nhau, cú ôm hôn chứa chan tình yêu đó, xảy ra ngay trong sân … nhà xác bệnh viện, trong ánh sáng nhá nhem, trước sự chứng kiến của các hồn ma, và tôi tin, họ cũng vui vẻ chúc phúc cho tôi!

2 – Quay lại đoạn dở dang, khi Huyền đã về và tôi trở lại phòng trực, ở đó đã tụ tập 6, 7 người, họ chờ tôi về mở cửa nhà xác, và họ rất tức giận vì phải chờ lâu

Họ chính là bố mẹ, anh chị, vài cô gái bạn thân và ông lỏi “ bạn trai”, tức người yêu của cô gái kia…

Tôi vội thanh minh rồi mở cửa cho họ.

Họ vào, lật tấm khăn đậy xác chết lên và tất cả khóc rú, rất thê thảm. Cô bé hotgirl mới 19 tuổi, rất xinh đẹp, trong đêm tưng bừng gì đó, họ phóng xe máy tốc độ cao, vừa hò hét “ tự hào quá… bu ôi, tự hào hát mãi … bu ôi!”, thì xe lao thẳng gốc cây, cô gái vỡ toác thủ cấp, người bạn ngồi sau chấn thương sọ não nặng…

Hai bác sĩ thực tập lúc này quay ra, bảo tôi đang đứng ngơ ngẩn ở cửa ra vào:

– Anh cứ về phòng đi, kệ họ, anh đừng vào! Lát nữa hết giờ thăm, chúng tôi sẽ đưa xác chết vào ngăn lạnh, rồi báo anh sang khóa cửa là xong!

Tôi gật đầu, quay về phòng trực, cắm ấm điện đun nước pha trà, bật tivi nghe thời sự, tin kinh tế phát triển, văn hóa thành công…. cho đỡ sợ cảnh nhà xác

3 – Nước sôi, vừa châm vào ấm trà, rồi tráng chén chuẩn bị thưởng thức, thì một gã đàn ông xộc vào. Gã này tuổi ngoài 40, đi cùng nhóm người nhà xác chết, chính là tay “ hóa trang cho tử thi” đến để gặp đối tượng mà mình sẽ trang điểm…

Anh ta vừa cười nhăn nhở vừa chào tôi:

– Xin chào, có thuốc lá tớ xin điếu, lúc đi vội quá quên mang thuốc, mà vào phòng lạnh, nhìn xác chết một lúc … là thèm thuốc không chịu nổi!

Tôi có thuốc, nhân tiện vừa pha trà nên mời anh ta uống chén trà luôn thể. Anh hào hứng rít thuốc, rồi nhấp ngụm trà, rồi khoe:

– Tớ vừa nhận thỏa thuận miệng thôi, mai ký hợp đồng, mười triệu!

Tôi hơi choáng, vì 10 triệu thời những năm 199x to lắm, bèn hỏi:

– Trang điểm xác chết … được trả cao thế à?

– Đâu có, nếu chỉ trang điểm, oánh tý phấn bôi tý son, thì giá 500 ngàn thôi! Nhưng cô bé này sọ vỡ toác, mặt nát bét biến dạng, thì trang điểm con khỉ gì, tớ phải làm lại mặt cho cô ấy, gọi là … phục hồi giao diện nên giá là 10 triệu.

Tôi tò mò hỏi thêm về chuyên môn, rằng anh phục hồi mặt cho xác chết bằng chất liệu gì, dựa trên ảnh của nạn nhân hay sự miêu tả của người thân

Đang cơn hào hứng vì có trà thuốc, anh khoe tôi, chả cần giấu diếm, rằng chất liệu thì bột mì trộn thạch cao, rồi dựa theo ảnh chân dung mà làm ra cái khuôn, rồi đổ thạch cao trộn bột mỳ vào khuôn, sẽ cho ra sản phẩm là cái “ mặt nạ”, mặt nạ đó sẽ lắp vào thủ cấp của xác chết…

– Tuy nhiên, làm thế thì mất công lắm, vì căn cứ theo ảnh để làm khuôn là việc rất khó, phải tỷ mẩn mất ít nhất vài hôm cho nên tôi cứ làm sẵn vài cái khuôn….

– Khuôn làm sẵn? – Tôi kinh ngạc – Khuôn làm sẵn thì giống làm sao được?

– Hầu hết, những người trẻ tuổi như cô hotgirl này, khi sống chỉ mơ ước mình giống Kim Chin Su, ngay cả ước mơ của họ cũng giống nhau. Họ cố ăn mặc, trang điểm y chang thần tượng, giờ họ chết rồi, người nhà họ cũng muốn giúp họ thực hiện giấc mơ mà lúc sống họ chưa làm được. Vậy là, tôi chỉ cần làm ra cái mặt nạ Kim Chin Su, rồi đắp vào cho họ, cho nên, cứ đúc sẵn một cái khuôn, mười cô chết trẻ thì cả mười cô muốn được giống Kim Chin Su…

Nhân tiện, Kim Chin Su là ai tôi chả biết đâu!

4 – Về giấc mơ được giống Kim Chin Su của các hotgirl  thời của tôi, họ chỉ có cách bắt chước lối trang điểm và ăn mặc thời trang thôi…

Ngày nay, các bạn biết rồi, giấc mơ đó dễ thực hiện hơn, chỉ cần sang Hàn quốc và đem theo chừng 300 triệu

Vậy là lúc đi, những bậc phụ huynh tiễn con là Lê Thị Thảo Toét để 1 tháng sau, đón về một Kim Tea Hee, Kim Chin Su, Pắc Giun Kim .v.v.. gì đó, đến nỗi chính bố mẹ họ cũng không nhận ra con mình…

Gần đây, trên newfeed của tôi hiện một bài viết, kèm bức ảnh 3 hotgirl ngồi bên nhau, trong một ks sang chảnh, quả tút ngắn đại ý “ Chỉ phụ nữ mới đem hạnh phúc cho nhau”. Mới nhìn tôi tưởng họ là chị em … sinh 3, vì họ giống nhau kinh hoàng, giống đến từng milimet. Xem kỹ hóa ra họ chả liên quan gì đến nhau, bố mẹ ông bà họ cũng chả quen nhau. Họ chỉ làm lại mặt cùng đợt, cùng lò, cùng xuất xứ … mà thôi!

5 – Quay lại với chuyện anh chuyên gia trang điểm tử thi, anh kể rằng anh làm sẵn mấy cái khuôn, rồi cứ mỗi đợt bóng đá quê mình chiến thắng, hoặc ngày kỷ niệm, ngày … chẳng ngày gì cả!

Lớp trẻ cứ vui lên là đua xe, mà đua xe thì thể nào cũng vài mạng về giời…

Thế là anh lại nhận hợp đồng tơi tới, kiểu “ Con tôi nó muốn giống Kim Chi Sun” “ Con tôi muốn thành Pắc Cu Xoăn…” là anh lại tha hồ mà kiếm xèng…

Chúng tôi trò chuyện một lúc, anh chuyên gia khuyên tôi nên học thêm nghề của anh, chứ lương trông nhà xác chả được bao nhiêu, tôi cười bảo, trước hết tôi phải học để không còn sợ ma nữa, rồi đủ can đảm nhìn xác chết mà không vãi đái, rồi cuối cùng mới đủ can đảm sờ mặt xác chết, rồi tô son điểm phấn cho nó….

Chừng 30 phút sau thì tiếng khóc bên nhà xác cũng ngừng, rồi hai ông bác sĩ thực tập sang phòng tôi bảo tôi sang khóa cửa nhà xác.

Anh chuyên gia trang điểm cũng chào tôi rồi về.

Đêm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ giấc mơ kỳ dị. Cô bé hotgirl nằm bên phòng lạnh bỗng trở dậy, sang bên này, ngồi ngay cạnh giường ngủ của tôi, mặt cô chính là mặt Kim Chi Sun, cô nói rằng cô chưa muốn chết. Tôi bảo chẳng ai muốn chết cả, nhưng chết rồi thì phải chịu thôi.

Tôi hỏi cô rằng, vì sao cô từ chối gương mặt cũ cha sinh mẹ đẻ của mình để lắp gương mặt người khác vào làm gì, vì mặt cũ của cô cũng rất đẹp cơ mà

Cô gái lại giải thích:

– Con người, anh biết đấy, là sinh vật … không bằng lòng, đầu tiên là không bằng lòng với gương mặt của mình, rồi không bằng lòng với bố mẹ mình, tiếp theo là không bằng lòng với xã hội, với chính quyền, bởi vậy, con người mới sáng tác ra cả một học thuyết triết học về “ Cải tạo xã hội”, mà cải tạo xã hội luôn bắt đầu bằng việc cải tạo … chính khuôn mặt mình, đúng không? Nếu con người biết bằng lòng, thì đã không có ngành phẫu thuật thẩm mỹ, không có các lớp dạy làm giàu, không có khát vọng vươn lên, và chẳng có … cuộc cách mạng nào sinh ra cả!

Tôi sửng sốt, sao một hotgirl lại có thể nói như triết gia vậy?

Rồi tôi chợt hiểu, ai chết rồi, cũng thành triết gia cả!

Đỗ Trí Hùng