NGƯỜI YÊU CỦA CHÚA – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

“Thưa ngài Thêôphilô, sau khi đã cẩn thận tra cứu đầu đuôi mọi sự, thì thiết tưởng cũng nên tuần tự viết ra để kính tặng ngài!”.

“Thánh Kinh như một viễn vọng kính. Người chỉ nhìn vào nó sẽ không thấy gì khác ngoài nó; nhưng ai biết ‘nhìn xuyên qua’ nó, sẽ thấy những thế giới bên ngoài. Thánh Kinh, Lời tỏ tình của Chúa – một thứ cần ‘nhìn xuyên qua’ – để thấy bao huyền nhiệm. Tiếc thay! Hầu hết người ta chỉ ‘nhìn’ nó, nên nó chỉ là những bức thư chết; họ không nhận ra đó là những bức thư tình Chúa gửi cho những người Ngài yêu!” – Phillip Brooks.

Kính thưa Anh Chị em,

Như Brooks gợi ý, chúng ta hãy đọc Lời Chúa như những ‘người yêu của Chúa!’. Thật thú vị, đó là một đề nghị khá bất ngờ nhân Chúa Nhật Lời Chúa hôm nay.

“Thưa ngài Thêôphilô!”. Luca bắt đầu câu chuyện của mình như thế! Thật ý nghĩa và lãng mạn! “Thêôphilô” – tiếng Hy Lạp – không phải là tên của một người, nhưng theo các nhà chú giải, “Thêôphilô” là tên của tất cả những ai yêu mến Chúa, những người bạn, người yêu của Chúa. Luca muốn nói rằng, “Tôi viết cho bạn câu chuyện lạ lùng nhất mà nhân loại từng biết; câu chuyện mà nhiều nhân chứng và sứ giả của Lời đã công khai giải thích. Tôi muốn bạn và tất cả những ai đọc tường thuật của tôi “nhận thức được rằng, giáo huấn đã học hỏi thật là vững chắc”. Rằng, Chúa Giêsu đã đến để loan báo Nước Thiên Chúa, mang lại cho chúng ta niềm vui được nghe Tin Mừng, cũng là niềm vui được giải thoát khỏi mọi xiềng xích gông cùm!”.

Nhờ Luca, Giáo Hội được tặng một kiệt tác chuyện kể những gì ít ai biết nhất về Chúa Giêsu. Không có Luca, sẽ không ai biết gì về cuộc Truyền Tin, Thăm Viếng; không có Luca, không có câu chuyện Đứa Con Hoang Đàng hay câu chuyện Chúa Phục Sinh tại Emmaus. Chúng ta cũng sẽ không có các tường thuật về cuộc khổ nạn được các Phúc Âm khác kể lại cách khái quát. Nhờ Luca, chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn việc đổ mồ hôi máu của Con Thiên Chúa hay sự đùa cợt của hai tên trộm cạnh thập giá Ngài.

Tin Mừng Luca được gọi là Tin Mừng của lòng thương xót và sách Công Vụ Tông Đồ của Luca đã giúp cho những ‘người yêu của Chúa’ khám phá cuộc đời Chúa Giêsu, lời dạy của Ngài; đặc biệt, hoạt động của Chúa Thánh Thần vào buổi sơ khai. Phaolô cũng nói rất rõ về các cộng đoàn này. Đó là những “Thêôphilô”, ‘người yêu của Chúa’, những chi thể sống động trong Thân Thể Mầu Nhiệm Chúa Kitô, tức là Hội Thánh – bài đọc hai. Bởi lẽ, “Lời Chúa là thần trí và là sự sống!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Lời của Chúa Giêsu không trừu tượng; đó là những lời dạy chạm vào và định hình cuộc sống chúng ta, thay đổi cuộc sống chúng ta, giải phóng nó khỏi sự mờ mịt của điều ác, thoả mãn và truyền vào nó một niềm vui không bao giờ mất!”; “Hãy bắt đầu ngày mới bằng Lời Chúa. Hãy dành thời gian vào buổi sáng để đọc, suy niệm trước khi bắt đầu một ngày bận rộn. Hãy tự hỏi, bắt đầu một ngày mới của mình, tôi có lao đầu ngay vào những việc cần làm không, hay trước tiên tôi tìm kiếm sự soi dẫn trong Lời Chúa?”; “Nếu chúng ta rời khỏi nhà với việc ghi nhớ một lời của Chúa Giêsu, thì chắc chắn ngày đó sẽ có được một cung điệu được đánh dấu bằng lời đó, là lời có quyền năng để định hướng hành động của chúng ta theo mong muốn của Chúa!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chỉ “nghe suông và tự lừa dối mình” khi Lời Chúa – đối với con – chỉ là những bức thư chết!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

******************************************

Hôm nay ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.

Khởi đầu Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.  Lc 1,1-4 ; 4,14-21

1 1 Thưa ngài Thê-ô-phi-lô đáng kính, có nhiều người đã ra công soạn bản tường thuật những sự việc đã được thực hiện giữa chúng ta. 2 Họ viết theo những điều mà các người đã được chứng kiến ngay từ đầu và đã phục vụ lời Chúa truyền lại cho chúng ta. 3 Tôi cũng vậy, sau khi đã cẩn thận tra cứu đầu đuôi mọi sự, thì thiết tưởng cũng nên tuần tự viết ra để kính tặng ngài, 4 mong ngài sẽ nhận thức được rằng giáo huấn ngài đã học hỏi thật là vững chắc.

4 14 Khi ấy, được quyền năng Thần Khí thúc đẩy, Đức Giê-su trở về miền Ga-li-lê, và tiếng tăm Người đồn ra khắp vùng lân cận. 15 Người giảng dạy trong các hội đường, và được mọi người tôn vinh.

16 Rồi Đức Giê-su đến Na-da-rét, là nơi Người đã được dưỡng dục. Người vào hội đường như Người vẫn quen làm trong ngày sa-bát, và đứng lên đọc Sách Thánh. 17 Họ trao cho Người cuốn sách ngôn sứ I-sai-a. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng : 18 Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, 19 công bố một năm hồng ân của Chúa.

20 Đức Giê-su cuộn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. 21 Người bắt đầu nói với họ : “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.”


 

Mâm Ngũ Quả – Nguyễn Gia Việt

Nguyễn Gia Việt

Người Miền Nam mà nói “chưng mâm ngũ quả” nghe kỳ cục!

Một bạn hỏi rằng, “ngũ quả” là cách của Miền Bắc trăm phần trăm, vì chữ “quả”. Bạn nói nếu trúng Nam Kỳ phải kêu là “chưng 5 thứ trái cây”

  1. Người Miền Nam không có “quả”, kêu trái hết.

Ca dao Nam Kỳ thì có câu:

“Đưa em cho tới Đông Hồ

Em trả trái mít, em bù trái thơm.”

Nam Kỳ kêu trái,  Bắc Kỳ kêu “quả”. Người Miền Bắc kêu bưởi, đào, táo, cam, quýt…đều là “quả”hết. Chữ quả là chữ Hán Việt, 果quả là trái cây.

“Đôi ta ăn một quả cau

Cùng mặc áo vá nhuộm nâu một hàng

Bao giờ cho gạo bén sàng

Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh.”

Nhưng người Miền Nam lại không kêu quả, mà kêu là “trái”. Chữ “trái” là chữ bổn địa Miền Nam.

“Nghe vẻ nghe ve, nghe vè trái cây

Dây ở trên mây là trái đậu rồng,

Có vợ có chồng là trái đu đủ,

Chặt ra nhiều mủ là trái mít ướt

Hình tựa gà xước, vốn thiệt trái thơm

Cái đầu chơm bơm, thiệt là bắp nấu

Hình thù xâu xấu, trái cà dái dê

Ngứa mà gãi mê là trái mắt mèo

Khoanh tay lo nghèo là trái bần ổi

Sông sâu chẳng lội là trái mãng cầu.”

Người Bắc đọc “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” thì Nam Kỳ dạy “Ăn trái nhớ kẻ trồng cây.”

Sơn Nam trong “Cá tính của Miền Nam” viết về “Đào mương lên liếp” của Miệt Vườn. Miệt Vườn là văn minh Miền Nam, là nơi trồng nhiều trái cây.

Cây ổi thì cho ra trái ổi và trái bưởi, trái cam, trái nho, trái lựu, trái bòn bon, trái dâu, trái măng cụt, trái cà chua, trái dưa leo, trái nhãn …đều là trái hết

Hãy đọc những câu ca dao của người Nam Kỳ:

“Đói lòng ăn trái ổi non

Nhịn cơm nuôi mẹ cho tròn nghĩa xưa.”

Và:

“Thân em như trái bần trôi

Gió dập sóng nhồi biết tấp vào đâu?”

Nam Kỳ là xứ sở của vườn trái cây, của những vựa trái cây, chành trái cây.

Bài vè “Bậu lỡ thời” so sánh con gái quá lứa như trái cây chín rục:

“Bậu lỡ thời như trái chín cây

Trái chín cây người ta làm mứt

Bậu lỡ thời như giấy trôi sông

Giấy trôi sông không ai thèm ngó.”

Miền Nam có quả, nhưng là “quả phụ” tức đàn bà góa chồng còn kêu là “cô phụ”, “sương phụ”. Ngoài ra còn có “nhơn quả” , “công quả” trong nhà Phật .

Trong thể thao môn túc cầu hay còn kêu là môn “đá banh” , các cầu thủ giành nhau “trái banh”. Người Miền Nam không kêu quả banh.

  1. Chưng trái cây Miền Nam:

Tết thấy nhiều bạn viết “trưng bông”, ”trưng trái cây”.

Nếu bạn là người Nam Kỳ viết “trưng bông” là sai. Người Bắc hay viết “trưng diện” và ‘trưng ngũ quả”.

Nam Kỳ phải là chưng bông và chưng trái cây.

Chưng trái cây xuất xứ từ chữ chưng diện.

Hồ Biểu Chánh viết vầy:

”Còn cô Hai Phục thì cô chưng diện theo cái phẩm “hoa khôi sắc đẹp.”

-Bàn thờ Nam Kỳ mình sao ta?

Nhà Nam Kỳ có cái tủ thờ ở giữa, hai bên mé chái tả hữu là hai bộ ván (bộ ngựa), giữa nhà là cái bàn dài có chừng 10 cái ghế dựa, khách tới nhà thường được gia chủ mời ngủ ở hai bộ ngựa này.

Người Lục Tỉnh chưng trên tủ thờ có bộ tam sự gồm hai chưn đèn, cái đỉnh trầm vuông trái đào, cái lư hương (vùa hương), bên trái là cái bình bông, bên phải là bàn thang chưng trái cây, giữa ngay cái vùa hương là ba chung nước, để cái đèn hột vịt nhỏ xíu hoặc sau này có thêm cây đèn điện màu đỏ để suốt ngày đêm.

Người Miền Nam khác Miền Bắc là chưng trái cây trên cái chò cây cao cao, trên cái chò là dĩa lớn kêu là dĩa bàn thang hay dĩa chưng trái cây.

Người Bắc kêu là “dĩa quả tử”, trên bàn thờ người Bắc chỉ có dĩa trái cây mà không có cái chò.

-Nghệ thuật chưng trái cây Miền Nam:

Nhà giàu, nhà quý tộc:

Trái cây Nam Kỳ mình nhiều không kể hết nên ông bà mình có nghệ thuật chưng trái cây, kêu chính xác là “Chưng nghi ở Nam Kỳ.”

Nam Kỳ mình hồi xưa ở những nhà điền chủ, quý tộc không có chưng trái cây trên bàn thờ bình thường, họ xếp trái cây thành hình tứ linh Long, Lân, Qui, Phụng trên cái dĩa bàn thang lớn.

Đó là chưng nghi, kêu là tạo hình mâm quả.

Đám cưới nhà giàu có mâm chưng nghi, họ sẽ lấy những thứ trái cây như bưởi, khóm, dừa, xoài, nhãn, ớt, đậu đũa, đậu que, cà tím, đậu bắp hòa cùng đinh lăng, nha đam, mạch môn, lưỡi cọp …mà tạo thành hình rồng phụng.

Thí dụ mâm đám cưới tên là mâm “Loan phụng hòa minh” có hình con rồng quấn quít bên con phụng thì ớt hiểm, ớt sừng trâu đỏ chót thành móng rồng, lá thiên tuế kết thành hình đuôi rồng, trái muối đỏ xỏ kẽm xen kẽ với bông vẹt làm đuôi phụng, trái đậu bún làm miệng rồng, đậu bắp làm mặt phụng, vỏ trái cám, trái cóc kèn làm vảy rồng, trái mận làm mắt rồng…

Bàn thờ chưng mâm quả lớn này cũng phải rộng, lớn mới đủ, kết hợp với hai cặp chưn đèn và cái lư hương cũng lớn.

Với trung lưu và bình dân:

Tết nhứt, các gia đình Miền Nam ngày xưa chứng rất nhiều loại trái cây và xếp lên trên dĩa bàn thang. Hồi xưa chưng tuỳ thích, tức là có gì chưng nấy, ba loại cũng được, chục loại cũng xong.

Có nhà chưng hai thứ là bưởi và quýt. Có nhà chưng bưởi và mãng cầu. Có nhà chưng chuối sứ và trái bưởi trên bàn thờ cũng xong.

Thuật ngữ “Mâm ngũ quả” rõ ràng không phải của người Miền Nam xưa.

3.Tại sao Miền Nam lại có “mâm ngũ quả”?

Chữ “quả” chỉ trái không phải của Miền Nam. Người Miền Nam rất tự do không gò bó trong chưng trái cây thì làm sao có “chưng mâm ngũ quả” trong năm thứ?

Trong truyện Hồ Biểu Chánh không thấy dòng nào “mâm ngũ  quả”. Và đương nhiên đọc Trương Vĩnh Ký cũng không thấy nói.

Sao mờ thấy vì dân Lục Tỉnh Nam Kỳ tánh tự do chưng bao nhiêu trái là tuỳ thích, tuỳ hòan cảnh, không bó buộc.

Nhưng đọc Hồ Trường An thấy viết rằng: ”chưng ngũ huê ngũ quả”.

Có thể hiểu, chưng “ngũ quả” có lẽ ảnh hưởng từ người Bắc di cư vào trong Miền Nam. Nhưng từ trước 1975 không ảnh hưởng nhiều lắm trong Miền Nam vì người Miền Nam vẫn có gì chưng nấy.

Người Miền Bắc thích áp đặt này nọ, trong chưng trái cây cũng vậy. Thí dụ trái Phật thủ như bàn tay Đức Phật nhưng chưng thôi, không ăn được.

Con số 5 là tượng trưng cho “ngũ hành ”kim – mộc – thủy – hỏa – thổ” là năm thứ tạo ra thế gian.

Mâm ngũ quả ở Bắc Kỳ phải có chuối và bưởi là không thể thiếu vì nó tượng trưng cho âm-dương. Ngoài  ra còn có thứ không thể thiếu là trái sung hoặc trái mây, rồi thêm trái “quất” (tắc).

Cái chữ “mâm ngũ quả” xuất hiện rầm rộ ở Miền Nam sau 1975 sau khi “giải phóng Miền Nam”, khi mà truyền thông, tuyên truyền là do người Miền Bắc nắm hết.

Trên báo người ta đọc được những bài về “Nghệ thuật trưng ngũ quả Miền Nam”.

Chưng ngũ quả của người Nam Kỳ theo truyền thông thường là : Mãng cầu Xiêm. – Sung. – Dừa. – Đu đủ. – Xoài. ngụ ý “cầu sung túc vừa đủ xài”.

Kinh tế bao cấp, cuộc sống khó khăn, vượt biên, đi kinh tế mới, đánh tư sản đói rách nên làm người ta mơ về bàn thờ ngày Tết kêu là “mâm ngủ quả” kiểu “Cầu Dừa Đủ Xoài Sung” hay “Cầu Vú Dừa Đủ Sung”.

Trái sung là trái vô dụng trong các loại trái cây Miền Nam vì không ăn được. Xóm làng Nam Kỳ sung chín rục đỏ đất không ai dòm. Trước 1975 không ai chưng trên bàn thờ trái sung, chưng cho ông bà quở à? Sau 1975 nghèo quá, đói quá, mơ quá nên bắt chước người Bắc lôi trái sung lên bàn thờ luôn.

Thiệt ra chưng hơn 5 loại hoặc ít hơn 5 loại trái cây cũng được.

  1. Trái chuối trong văn hoá chưng trái cây của người Nam Kỳ. 

Ngày xưa, trước 1975 người Miền Nam chưng trái cây luông tuồng, tự do. Nhà có bụi chuối sứ, chuối cau cứ ra chặt đem chưng lên dĩa bàn thang.

Chuối cúng ở Miền Bắc phải là chuối già lớn trái  và cong vút lên. Còn Nam Kỳ thì không cúng chuối già vì nó giống cái kia. Nam Kỳ chưng chuối sứ và chuối cau thôi.

Ngày thường, đám giỗ, đám cưới Nam Kỳ hồi xưa chưng chuối thoải mái.

Nhưng cũng sau 1975, sau những năm đói khát bao cấp, người Miền Nam bắt đầu “sợ phong long”.

Tết người Nam Kỳ không cúng chuối vì sợ chúi nhủi, chúi lúi.

Dân Miền Nam Tết chưng chuối sẽ bị phản ứng liền, nhứt là những nhà làm ăn, nhà thượng lưu, đó là quy tắc hình thành theo năm tháng.

Ông bà mình từ từ loại chuối ra khỏi cái dĩa bàn thang ngày Tết và đám cưới, chuối chỉ còn trong đám ma, đám giỗ và chưng ngày thường.

Từ trước do ảnh hưởng người Tàu, Tết và đám cưới người Miền Nam cũng kiêng chưng bông trắng. Bông huệ trắng được xem là bông đám ma.

Tết Nam Kỳ kiêng cử từ đó.

Xin khẳng định chữ “kiêng cử”, “kiêng kị” không phải là mê tín dị đoan, phạm trù mê tín dị đoan nó qua cái nghĩa sùng kiểu thần thánh và u mê, đôi khi lạc hậu và có hậu quả, kiêng kị thì chẳng hậu quả chi hết.

“Có thờ có thiêng

Có kiêng có lành”

Ngày Tết người Nam Kỳ kiêng kị chưng bông trắng, mặc đồ đen. Nếu Tết mặc áo dài trắng mà màu trắng là màu tang tóc và màu đen cũng tốc tang, người Tàu cũng kiêng hai màu này.

Nam Kỳ chưng bông vạn thọ và bông mai, bông cúc vàng, mặc áo dài xanh, vàng, đỏ, xanh đậm và có hoa văn.

Cái đỏ lòm đáng yêu của người Nam Kỳ ngày Tết là dưa hấu, dưa hấu ngon ngọt và đỏ xẻ ra cát mịn nguyên trái, màu đỏ của quê nhà làm người ta yêu thương xứ sở.

Cây chưng ngày Tết, Bắc Kỳ chưng tắc vì nó là cây quất, quất Tết sướng quíu. Tàu thích chưng tắc vì nó vàng vàng tròn tròn giống vàng, rồi 稷子 tắc tử có nghĩa hạt kê là sung túc. Nhưng người Nam Kỳ lại có “Tắc tử” có nghĩa là “Thì chết” trong câu “Phúc thống phục nhân sâm tắc tử”( Đau bụng uống nhân sâm thì chết).

Nhưng Nam Kỳ cũng không quan niệm hết về cây tắc.

Bắc Kỳ kêu cây tắc là cây quất, Trung Kỳ kêu cây tắc là cây quật, vùng Sài Gòn xung quanh tới Mỹ Tho kêu cây tắc, xuống miệt dưới Miền Tây né kêu là cây hạnh.

Nam Kỳ kiêng chưng cam trên bàn thờ vì nó cam phận, chỉ chưng quýt chưng bưởi. Nhưng nghĩ vầy, cam là trái nuôi người bịnh, Tết nhứt thấy trái cam là nghĩ tới cái cảnh lê lết ở bịnh viện nên kiêng nó chăng?

Tết Nam Kỳ có một món nhà nào cũng có, đi chung thịt kho hột vịt, đó là nồi khổ qua nhồi cá thát lát hầm.

Vì sao nó tên khổ qua thì không ai biết, nhưng làm nồi khổ qua xả xui là tâm lý dân Nam Kỳ ta ngày Tết.

Mà ngẫm cũng rất khoa học, ăn đồ Tết rất nóng táo bón -nổi ghèn muốn chết, ăn khổ qua vô cho mát, dù nó có vị đắng nhưng đâu ai nói nó đắng nghét cuộc đời đâu.

Tết Nam Kỳ không ăn vịt, có người nói vịt lẹp bẹp chậm, cũng có thể, nhưng thịt vịt có tính hàn, khó tiêu, có lẽ kiêng bị Tào Tháo rượt chăng?

From: haiphuoc47 & NguyenNThu

 


 

PHÂN ĐỊNH TRONG ĐỜI THƯỜNG – PHẦN 2 – Nguyễn Cao Siêu, S.J.

 Nguyễn Cao Siêu, S.J.

TẠI SAO PHẢI PHÂN ĐỊNH ĐỂ TÌM Ý CHÚA?

Làm sao để tìm được chọn lựa tốt nhất là ước mong của mọi người.  Để làm điều đó cần biết phân định (discern, discernment).  Đức Thánh Cha Phanxicô đã muốn đưa thái độ phân định vào lối hành xử của mọi Kitô hữu.  Người trẻ cũng cần tập phân định.  Không phải chỉ phân định trước những chọn lựa lớn như chọn bậc sống (đi tu hay lập gia đình) hay chọn người bạn trăm năm, mà còn phải phân định trước những chọn lựa nho nhỏ hàng ngày.  Phân định trở thành một thói quen tự nhiên làm cho cả cuộc sống được thống nhất theo một hướng.

Thiên Chúa không giấu ý muốn của Ngài đối với ta, nhưng Ngài vẫn muốn chúng ta phân định để tìm ý Ngài như một cử chỉ khiêm tốn của lòng kính trọng và yêu mến.  Hơn nữa, tìm ý Chúa cũng là hành vi mà chỉ con người có lý trí, ý chí và tự do mới làm được.  Đó là một hành vi nhân linh.  Mỗi người phải tìm ý Chúa cho cuộc đời mình.  Chẳng ai làm thay cho mình được, vì trong từng hoàn cảnh, mỗi người có những câu hỏi rất riêng tư.  Hùng tự hỏi có nên vào chủng viện khi ở nhà chỉ có người mẹ già sống một mình không?  Hương sẽ chọn ai làm chồng, anh Thắng giàu có, đạo đức, nhưng không cùng tôn giáo, còn anh Phúc thì nghèo hơn, ít đạo đức hơn, nhưng cùng tôn giáo và được lòng mẹ của Hương?  Phát được làm trong Ban giám hiệu của một trường quốc tế.  Anh suy nghĩ có nên tiếp tục làm việc ở trường này nữa không vì thấy nó quá chú tâm vào lợi nhuận?  Phát có nên ở lại trường với hy vọng từ từ mình có thể đổi được hướng đi của trường?  Duyên phải giúp cha mẹ nuôi các em.  Cô tìm được một chỗ làm lương cao để nuôi các em, nhưng cô lại không được nghỉ ngày Chúa nhật, ít có giờ đi lễ hay tham gia một nhóm sống đạo.  Duyên có nên tìm một việc khác ít lương hơn nhưng có sự thảnh thơi hơn không?

Tìm ý Chúa không phải là chọn giữa một điều tốt và một điều là tội.  Thánh Inhaxiô Loyola nhắc chúng ta không được phép chọn một điều xấu hay ngược với giáo lý của Hội Thánh (Linh Thao số 170).  Thí dụ không được lấy một người đã lập gia đình và vẫn đang sống với người phối ngẫu; không được ly dị người bạn đời của mình để lấy người khác; không được phá thai…  Tìm ý Chúa là tìm xem Chúa muốn tôi làm điều nào giữa hai (hay nhiều điều) được phép làm.  Giữa hai điều tốt, tôi chọn điều tốt hơn mà tôi biết mình có thể làm được nhờ ơn Chúa.

Ngay cả khi đã biết ý Chúa, chúng ta cũng sẽ phải trả lời nhiều câu hỏi cụ thể hơn.  Thí dụ, bác sĩ Phong mới ra trường, phải suy nghĩ xem Chúa muốn mình phục vụ ở vùng quê hay ở thành phố.  Nếu về vùng quê thì có nhiều cơ hội giúp người nghèo, nhưng đời sống vật chất của mình và sự thăng tiến trong nghề sẽ ra sao?

Một bạn trẻ quyết định đi Mùa Hè Xanh cũng phải phân định để tìm ý Chúa.  Nên đi khi nào?  Địa điểm nào cần sự hiện diện của tôi hơn?  Tôi sẽ làm gì khi đến đó?  Tôi sẽ ở đó bao lâu?  Có câu trả lời chỉ tìm ra được khi đến nơi mình phục vụ.  Ánh sáng của Chúa đến với tôi qua thực tế tôi đang trải nghiệm.  Nếu tôi còn nhiều môn phải thi lại hay tôi còn phải hoàn tất bài luận văn ra trường, thì năm nay tôi có nên đi Mùa Hè Xanh, hay chỉ đi một tuần thôi?

Nói chung, hàng ngày ai cũng phải đối diện với những chọn lựa.  Trước đây, trên đường lên Đà Lạt, có ngôi nhà thờ căng một tấm bảng lớn có ghi câu: Sống là Chọn.  Mà chọn thì phải bỏ.  Bỏ nhiều khi làm tôi thấy mình bị giằng co, xâu xé, tiếc nuối, đau đớn.  Tôi không thể nào chọn mọi sự, vì tôi không thể nào làm hết mọi sự, dù lòng tôi có tốt đến đâu.  Tôi không thể vừa muốn đi tu, vừa muốn tiếp tục nuôi dưỡng mối tình với người ấy.  Tôi không thể lập gia đình với hai người, dù tôi đã có nhiều kỷ niệm với cả hai, dù mỗi người đều có những nét riêng làm tôi ngưỡng mộ.  Chấp nhận chọn là chấp nhận có thể bị tổn thương, ít là lúc đầu.  Không muốn chịu tổn thương thì cũng không chạm đến chọn lựa một cách triệt để.

Thường thường người ta chọn lựa dựa theo cái tôi của mình.  Cái tôi của tôi là trung tâm.  Tôi chọn điều tôi thích.  Tôi chọn điều đem lại cái lợi cho tôi: tiếng tăm, tiền bạc, khoái lạc, quyền lực…  Tôi chọn điều đem lại cái lợi cho đất nước tôi, cho gia đình tôi, cho những người thân của tôi, cho tổ chức hay nhóm của tôi, dù cái lợi ấy gây hại cho nước khác hay người khác.  Khi đọc báo hàng ngày, chúng ta thấy nhiều người đã chọn theo kiểu ấy, vì thế biết bao thảm kịch đã xảy ra khắp nơi trên toàn cầu: chiến tranh, xung đột, giết chóc, bất công, tham nhũng, dối trá, bóc lột, áp bức, kỳ thị, hố sâu giữa người giàu người nghèo…  Mọi nỗi khổ đau của nhân loại đến từ những chọn lựa quy về cái tôi và những gì là của tôi.  Khi cái tôi trở thành tiêu chuẩn để chọn lựa, thì tôi không thể nghĩ đến người khác, không thể tôn trọng quyền lợi của họ.

Như thế để làm một lựa chọn đúng đắn, tôi phải được giải phóng khỏi cái tôi ích kỷ.  Tôi không bị nô lệ cho cái tôi đầy thèm muốn chiếm đoạt của mình.  Dĩ nhiên là tôi phải yêu tôi, nhưng tôi lại không phải là trung tâm để mọi sự, mọi người phải quy hướng vào đó.  Trung tâm của tôi phải ở ngoài tôi, phải ở trên tôi.  Đối với một Kitô hữu, trung tâm của tôi là Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa, nhờ Đấng ấy mà tôi hiện hữu trên đời này.  Mọi chọn lựa của tôi phải quy về Đấng ấy.

Các nhà luân lý nói đến việc mỗi người cần xác định đâu là lựa chọn căn bản của đời mình (fundamental option).  Tôi chọn tôi hay chọn Thiên Chúa?  Tôi chọn tôi hay chọn tha nhân?  Lựa chọn căn bản này sẽ chi phối mọi lựa chọn nhỏ khác của đời tôi.

(Còn tiếp)

Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Nguồn: https://dongten.net

From: Langthangchieutim


 

Phạm Lan Phương: Bốn ngàn đồng và 500 ngàn đồng

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Đàn Chim Việt

24/01/2025

“Yêu nữ” quỵt tiền và xua em trai, người yêu, bạn ra đánh chết shipper. Ảnh mạng xã hội

Một người shipper đã bị giết ở Hoà Vang khi anh đến đòi lại số tiền mà anh nhận thu hộ khi giao đơn hàng cho cô Trần Thanh Thảo.

Anh để lại một người vợ, một con gái 5 tuổi quỳ lạy ảnh của anh trước quan tài.
Cô Thảo sau khi đã nhận gói hàng gồm nước lau sàn, thảm, khăn ướt, trị giá 375.000 đã không chuyển tiền thu hộ lại cho anh.

Cô đánh giá anh 1 sao và bắt anh đến xin lỗi mình. Công ty chuyển phát hàng của anh Thành “gọi điện cho chị hỏi lý do, gửi lời xin lỗi và đề nghị rút lại đánh giá để anh Thành không bị phạt 500.000 đồng.” (Vnexpress viết).

Nếu giao đơn hàng này suôn sẻ, anh kiếm được 4.000đ tiền công. Để kiếm được 4.000đ cho đơn hàng này, anh Thành đã hai lần bị đẩy vào thế yếu trong một phương thức làm việc hoàn toàn bất công với người lao động tay trắng.

  1. 1. Anh phải thu hộ được tiền từ tay người nhận hàng, nếu không thu được, gần như hàm nghĩa anh sẽ phải đền số tiền này cho bên bán hàng. Anh Thành chỉ là một case trong hàng ngàn shipper chúng ta đã coi trên mạng, khi những người khách bom 20 ly trà sữa hay 10 hộp cơm.

Ở đây bạn có thể tự hỏi: “Ồ sao lại dại dột nhận một công việc mà lợi thế đàm phán không thuộc về mình, mình nắm dao đằng lưỡi như thế?

Shipper – nghề trong ngành kinh tế gig- dành cho những người vốn đã luôn nắm dao đằng lưỡi và chẳng có quyền thoả thuận gì ngoài việc bào sức khoẻ lấy tiền. Đương nhiên (hoặc các cơ quan quản lý lao động xem là đương nhiên), đơn vị tạo ra cái app hay công ty vận tải không cần phải chịu trách nhiệm gì phụ với anh shipper nếu anh bị bom hàng.
Trong nền kinh tế gig thần thánh mà chúng ta vô cùng ca ngợi, những công ty startup hào nhoáng như Grab, Uber, Lyft… đang ngồi trên cổ của người giao hàng vì pháp luật lờ họ đi (như một ưu thế).

  1. Công ty chuyển phát trên sẽ phạt anh Thành 500 ngàn nếu khách hàng đánh giá 1 sao. Lần thứ hai, anh Thành nắm thêm một lưỡi dao.

Giả định người nhận hàng vẫn trả đủ tiền nhưng đ.é.o vui và đánh giá anh một sao, thì dù anh đã hoàn thành nhiệm vụ giao hàng, thu đủ tiền hàng cho bên bán và công ty chuyển phát (nghĩa là hoàn thành nghĩa vụ lao động, bỏ công sức đi làm). Anh kiếm được bốn ngàn. Sau đó anh sẽ bị trừ 500 ngàn vì có người không cuối. Túm lại, hôm đó anh sẽ mất 496 nghìn đồng nếu lỡ đi làm và gặp khách hàng hãm lol.

Tới đây chúng ta đều thấy người shipper đã nắm cả hai lưỡi dao cả hai tay, không có gì bảo vệ họ để họ làm việc lương thiện.

Bạn nghĩ gì nếu mình chỉ kiếm được bốn ngàn đồng và bị phạt 500 ngàn đồng? Bạn có thể mưu sinh không?

Nhưng câu hỏi trên nặng mùi đạo đức quá, thôi bạn không cần hỏi. Giờ mình thử tìm xem luật lao động nói gì.

Theo Điều 127, Bộ luật Lao động 2019 quy định các hành vi bị nghiêm cấm khi xử lý kỷ luật lao động, và trong đó có cấm “Phạt tiền, cắt lương thay việc xử lý kỷ luật lao động.”
Đồng thời Khoản 3, Điều 19, Nghị định số 12/2022/NĐ-CP cũng ghi rõ nếu công ty thuê người lao động “dùng hình thức phạt tiền hoặc cắt lương thay việc xử lý kỷ luật lao động” thì sẽ bị phạt tiền 20 – 40 triệu đồng nếu họ là chủ lao động cá nhân, nếu họ là công ty, thì công ty sử dụng lao động sẽ bị phạt từ 40-80 triệu đồng.

Đến đây, tôi không tìm được bài báo nào nêu tên công ty đã thuê anh Thành là shipper là ai trên hầu hết các trang báo tôi đọc. Nếu bạn biết công ty chuyển phát đó là công ty nào, bạn có thể cho tôi biết không?

Tại sao một bên có tác động vô cùng quan trọng đến sinh mạng của người shipper này (mức phạt khốc liệt, gọi điện thoại dỗ dành chị Thảo bỏ đánh giá 1 sao) lại có thể được phép ẩn nấp và vô danh khi vụ án nghiêm trọng và kinh khủng thế này khiến mọi người bàng hoàng?

Tại sao công ty này không phải trả lời trước dư luận rằng nó lấy quyền gì để phạt anh Thành 500 ngàn đồng nếu anh bị đánh giá 1 sao? Tại sao không một tờ báo nào ghi rõ nơi làm việc của anh Trần Thành là ở đâu? Nhà sử dụng lao động đã làm gì để khiến anh đêm hôm phải quay lại đi đòi công bằng vì bị phạt 500 ngàn.

Công ty chuyển phát đã làm sai luật lao động bằng cách phạt tiền người lao động. Hay nó đã tự “làm đúng” bằng cách gọi tên anh Thành là “cộng tác viên”, tức không phải người lao động, không có hợp đồng, không phải nhân viên, phủi tay cực dễ.

Dù anh Trần Thành đã bỏ mạng khi làm shipper trong cơ chế thưởng phạt vô nhân tính của công ty ship hàng, kết hợp cùng bàn tay giết người của nhóm người nhà chị Thảo, và nước mắt mong muốn người yêu và em trai được tha bổng về ăn Tết của chị Thảo, chúng ta vẫn không hiểu vì sao những công ty chuyển phát “kinh tế gig” đang sử dụng người lao động yếu thế nhất trong xã hội để làm giàu cho chính nó, lại có thể tàn nhẫn đến mức ấy.

Và chúng vẫn được phép núp bóng, vô danh, lẩn đi, khi người lao động bị thương tật trên đường tác nghiệp.

Phải giao bao nhiêu đơn hàng anh Thành (nếu còn sống) mới kiếm được một sao trị giá 500 ngàn của chị Thảo?

Là 125 quốc xe.

Hoặc bỏ mạng.

(Facebook Pham Lan Phuong)


 

Tùy Bút những ngày Giáp Tết Ất Tỵ 2025-Khang Duy Nguyen

Khang Duy Nguyen

Trong ký ức của tôi, ngày Tết Nguyên Đán cổ truyền của dân tộc là một lễ hội truyền thống rất thiêng liêng và gần như là một điều gì đó không thể thiếu vắng trong gia đình tôi mỗi độ Xuân về.

Quan niệm về thời gian tuần hoàn thể hiện rõ nhất trong sự quay vòng 4 mùa xuân, hạ, thu, đông. Xuân kỳ diệu trong hoài niệm, mong ngóng, đợi chờ những điều tốt đẹp sẽ đến, những niềm vui “quay trở lại”” thay thế cái cũ, cái buồn, cái không may… Mùa xuân hoa mai khoe sắc thay cho hình ảnh hoa cải cuối mùa đông. Sự quay trở lại ngoạn mục của mùa xuân, làm cho thi ca mang màu tươi trẻ, khi thời tiết, cảnh vật và tâm trạng của thi nhân quyện hòa trong các ca từ chào đón xuân sang.

Con người đến một độ tuổi nào đó thường hay hoài niệm về quá khứ. Có lẽ bởi vì đến lúc trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời, người ta càng biết trân trọng những gì đẹp đẽ khó quên của thời đã qua, nhất là thời thơ ấu. Hoài niệm giúp người ta giữ lại những kỷ niệm in đậm trong tâm khảm, nhất là kỷ niệm về người thân. Những thời khắc quan trọng thường là những lúc hoài niệm về quá khứ lại tràn về trong tâm tưởng…

Đời người, trong tất cả những năm tháng đã qua cũng như những năm tháng của tương lai, Tết bao giờ cũng là một khoảng thời gian thiêng liêng, lắng đọng, mang đến cho mỗi chúng ta thật nhiều xúc cảm. Người thì đến với Tết bằng đoàn tụ sum vầy, người thì đến với Tết bằng lạc quan hy vọng, người thì đến với Tết bởi những khắc khoải nhớ thương… Riêng tôi, Tết mang đến cho tôi hai tâm trạng: Vui niềm vui sum vầy có bố có mẹ và anh chị em bạn bè bên cạnh và cũng mang đến nỗi Buồn khắc khoải nhớ thương ông bà, cô dì đã khuất.

Nhớ đến Tết là đêm giao thừa ấm áp bên bếp lửa hồng canh nồi bánh chưng, bánh tét, chờ tiếng pháo nổ đì đùng; là sáng mùng Một xúng xính quần áo mới, nhận những phong bao lì xì, hít hà hương vị đất trời vào xuân…. Và mỗi lần tết đến, những ký ức tết xưa lại ùa về. Với người Sài Gòn xưa, vào đêm giao thừa, ngoài Lăng Ông Bà Chiểu thì các chùa như Chùa Ông, Chùa Bà… là nơi đông đúc người dân tìm đến cầu may, khấn vái những điều tốt lành cho gia đạo, cầu bình yên cho sơn hà xã tắc. Vì gia đình bên Nội của tôi theo Đạo Thờ Ông Bà do đó ngày nhỏ, đêm giao thừa năm nào cả nhà đều đến Đền Đức Thánh Trần _ vị anh hùng dân tộc (Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn) trên đường Hiền Vương (VTS) để cầu cho gia đình và người thân trong gia đình. Lớn lên chút nữa, anh em chúng tôi theo Đạo Công Giáo là nhất định phải đi tham dự Thánh lễ giao thừa tại nhà thờ Tân Định và cả ba ngày Tết để cùng nhau Tạ ơn Thiên Chúa và cầu nguyện bình an cho gia đình và bạn bè thân yêu. Truyền thống tốt đẹp này gia đình anh em chúng tôi vẫn duy trì cho đến hiện nay mặc dù sống ở hải ngoại hơn 35 năm nhưng vẫn chưa bao giờ quên ba ngày lễ Tết _ Mùng Một: Tạ ơn Thiên Chúa, Mùng Hai: cầu cho cha mẹ và ông bà tổ tiên, Mùng Ba: cầu nguyện cho công ăn việc làm.

Tết không nhắc đến ẩm thực là một thiếu sót lớn. Tết về không thể thiếu vị chua chua, ngọt ngọt, giòn giòn của dưa món và củ kiệu, những món ăn đặc trưng mang hương vị truyền thống, góp phần làm nên mâm cơm ngày Tết thêm trọn vẹn như Bánh Chưng, giò thủ, Thịt đông, canh măng, canh bóng, bún mộc, miến gà, thịt gà luộc với muối tiêu chanh và món chè kho mà bà nội tôi thường nấu…. là những món ăn quen thuộc, đặc trưng của miền bắc Việt Nam trong những ngày Tết. Những món ăn ngày Tết của Miền Trung thì phải nhắc đến món bánh Tét, Tôm chua, giò bò, Nem chua và cuối cùng là Tré: Tré vừa là món ăn quen thuộc hàng ngày vừa là món ngon ngày Tết được nhiều người yêu thích. Tré chế biến từ những nguyên liệu chính như bì heo, thịt heo, dầu trộn cùng với gia vị đặc trưng. Miền Nam thì có Bánh Tét, Nem chua, Thịt kho tàu nước dừa với trứng, dưa giá, củ kiệu với tôm khô, canh khổ qua. Tất cả các món ăn ngày Tết, tôi nghĩ củ kiệu không chỉ là một món ăn quen thuộc trên mâm cơm gia đình mà còn là một nét ẩm thực truyền thống không thể thiếu vào dịp Tết của người dân Việt Nam. Dưa Món và Củ kiệu muối chua ngọt có hương vị chua thanh, ngọt dịu đặc trưng. Đây là một món ăn kèm hoàn hảo với các món mặn như bánh chưng, bánh tét, tôm khô. Vị chua ngọt thanh tao của dưa món và củ kiệu còn tượng trưng cho cuộc sống đủ đầy, khỏe mạnh. Chính vì thế mà dưa món và củ kiệu đã trở thành món ăn không thể thiếu trên mâm cơm ngày Tết, với niềm hy vọng và mong ước một năm mới an lành, thịnh vượng. Tôi nhớ khi còn ở quê nhà, những ngày đầu tháng Giêng, Bà nội và mẹ của tôi phải chuẩn bị dưa món, củ kiệu ngâm và nhất là phơi củ cải trắng ngoài sân dưới ánh nắng chói chang để kịp ủ ướp để cả nhà sẽ dùng trong ba ngày Tết.

Về trái cây ngày Tết, Trái Dưa Hấu là một loại trái cây không thể thiếu trong ba ngày Tết…. còn biết bao nhiêu trái cây khác cũng không kém phần quan trọng nhưng không thể không nhắc đến người miền Nam nói chung luôn chuộng các loại trái cây mà âm của nó đọc lên là “cầu vừa đủ xài”_ phiên âm theo 4 loại trái cây tiêu biểu trên bàn thờ tổ tiên (Mẵng Cầu, Dừa, Đu Đủ và Trái Xoài). Thậm chí có nhà còn loại bỏ luôn cả trái sung, trái tắc dù nó chẳng tội tình gì cũng chỉ vì khi đọc lên gợi nhớ đến… xung khắc, xung đột hoặc tắc tị, bế tắc. Riêng gia đình tôi không có theo truyền thống này…. bản thân tôi nếu có thì phải là: “Cầu Dừa Đủ Xài Liếp Ba Ga” (Cầu Dừa Đủ Xài hết cỡ).

Ngoài bánh chưng xanh, câu đối đỏ, cành mai vàng thì mứt Tết cũng là một món không thể thiếu trong ngày tết cổ truyền Việt Nam. Các loại Mứt….Mứt Mãng Cầu, Mứt Bí, Bí Tăm, Mứt Chùm Ruột, Mứt Dừa, Mứt Hạt Sen, Mứt vỏ trái Bưởi, Mứt Cà rốt, Mứt Gừng, Mứt Me, Mứt trái thơm, Mứt Khoai Lang, Trái Hồng khô, Chuối Khô và sau cùng là Thèo lèo cứt chuột hay còn được gọi là kẹo đậu phộng mè đen, đây cũng là một trong những món ăn vặt thường xuất hiện trên mâm bánh mứt ngày Tết của hầu hết mọi gia đình. Dẫu rằng với tuổi này, phải kiêng cữ đủ thứ nhất là những loại có chất Đường nhưng “tín đồ hảo ngọt” như tôi cũng không quên nhâm nhi Mứt Hạt Sen Bảo Hiên Rồng Vàng với tách trà thơm nồng trong những ngày Tết.

Ngày Tết từ xưa tới nay không thể thiếu hoa. Mai Vàng rực rỡ tươi sáng của Miền Nam và Cành Đào e ấp những nụ nhú ra với sự lịch lãm và quý phái của Miền Bắc mà gần như nhà nào cũng phải mua về để chưng trong phòng khách của ba ngày Tết. Vì tôi sinh trưởng tại Sài Gòn nên gần như năm nào Bố Mẹ tôi hay dẫn cả nhà đi chợ hoa Nguyễn Huệ và những năm cuối khi gia đình còn ở Việt Nam là Hội Hoa Xuân tại công viên Tao Đàn ngay nhà ông ngoại của tôi. Những nhà vườn ở Gò Vấp, Hóc Môn, Thủ Đức… và từ các nhà vườn từ các tỉnh miền Tây cũng có mặt cung cấp hoa kiểng đa dạng đủ màu sắc rực rỡ, bắt mắt. Các cây kiểng như Cây Quất (tắc), Cành Mai, Cành Đào, Nụ Tầm Xuân, Hoa Thủy Tiên, Hoa Mặt Trời, Thược Dược, Hoa Mồng Gà, Hoa Lan, Hoa Vạn Thọ, Cúc Đại Đóa, Mãn Đình Hồng, Hoa Sống Đời và cả những chậu Ớt xanh đỏ đủ màu sắc… luôn hấp dẫn khách thưởng xuân vui Tết. Dọc bến Bình Đông vào những ngày cuối năm, nay vẫn còn hình ảnh tấp nập tàu bè bán hoa như đã từng có từ ngày xửa ngày xưa. Những năm sau này thì nghe nói chợ hoa được bày bán ở ngay tiền sảnh công viên Lê Văn Tám (nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi cũ)… Rồi một trong những dấu ấn khiến người Sài Gòn xưa yêu thích, tha hồ ngắm hoa ngày Tết vẫn là du xuân ở đường Nguyễn Huệ mà nay đã trở thành đường hoa truyền thống hằng năm. Truyền thống chưng hoa trong 3 ngày Tết này vẫn mãi theo trong gia đình tôi đến tận hôm nay.

Một trong những nét đẹp trong văn hóa Tết Sài Gòn trước 1975 cho đến hiện nay còn là báo xuân. Hình thức in đẹp hơn, số trang nhiều hơn, có báo còn in tặng kèm ảnh nghệ sĩ, diễn viên mà công chúng ái mộ như quà chúc Tết. Đặc biệt là báo nào cũng xuất hiện mục Sớ Táo Quân nhằm trình bày về những chuyện quan trọng trong năm qua một cách khôi hài và tinh tế.

Những ngày giáp Tết, âm thanh của những bài hát mừng Xuân mới luôn vang lên trên khắp mọi nhà với những bài hát xưa và nay đã đi vào tâm khảm của biết bao nhiêu người Việt sống khắp nơi trên thế giới. Nhiều nhạc sỹ đã thi vị tình yêu quê hương đất nước qua các bài hát Xuân cả vài thế kỷ xuyên suốt hành trình của dân tộc. Nhạc xuân ngày tết, mỗi thời kỳ có phong cách khác biệt, nhưng tất cả đều có cái hay, nét chấm phá độc đáo, mới lạ, làm phong phú đóng góp một gia sản nhạc phẩm trong nền âm nhạc nước nhà. Người nghe cũng tùy chọn cho mình dòng nhạc, bài hát mà mình yêu thích. Để rồi, khi chào đón một mùa xuân mới, các khúc hát về xuân lại vang lên, đưa nhiều người trở lại với những hoài niệm dấu yêu hay thúc đẩy nguồn năng lượng mới, để thêm yêu những mùa xuân tươi đẹp…Riêng tôi nhạc Xuân xưa vẫn là gu nghe nhạc của riêng mình. Mặc kệ có ai nói sao toàn nghe nhạc xưa, nhưng với tôi nghe nhạc là mình sống lại với kỷ niệm, với ký ức xưa. Lời ca của những bài hát Xuân xưa nó hay và thi vị bóng bẩy làm sao. Âm nhạc mang ta trở về với quá khứ vàng son một thuở mà không thể nào có thể quên được. Một mùa xuân mới lại đang tới, sắc xuân đã rực rỡ trên những phố phường, cây cỏ dang cành lá quấn quít với gió xuân, lòng người tràn ngập niềm vui sướng trong sự thanh bình. Chợt lắng lại bên chén rượu ấm, trà ngon, bồi hồi nghe những khúc ca mùa xuân rộn rã để thấy tâm hồn được bay bổng vào cõi chân – thiện – mỹ, để thấy lòng đầy viên mãn cùng mùa xuân trẻ mãi không già, để những điệu tứ mùa xuân lại có đất đâm chồi nảy lộc, mang đến cho đời những khúc ca vui.

Nhắc đến nhạc xuân, tôi xin được nhắc tới nhạc sỹ Hoài Bắc Phạm Đình Chương, người nhạc sỹ đã sáng tác bài hát ca ngợi Mùa Xuân bất hủ nhất mỗi độ xuân về “Ly Rượu Mừng”. Bài hát đã để lại dấu ấn khá đậm trong âm nhạc những năm 60, 70 của thế kỷ trước: “Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi, mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi, người thương gia lợi tức, người nông dân ấm no, thoát ly đời gian lao nghèo khó…”. Nét nhạc phơi phới hân hoan, dễ nghe dễ hát, lời ca lại mang nội dung thích hợp với mọi tầng lớp thính giả, vì thế mà Ly rượu mừng từng thịnh hành đến nỗi với nhiều người thời đó, đêm giao thừa có thể không cần nghe tiếng pháo nổ nhưng không thể không nghe âm hưởng của khúc xuân ca này.

Những trò chơi dân gian trong những ngày Tết mang lại niềm vui và có từ rất lâu đời mang tính giải trí mà các tiền nhân đã để lại trong văn hóa Việt Nam suốt bao thế hệ trải dài khắp ba miền đất nước. Phải kể đến là chơi Bài, Bầu Cua Cá Cọp, đánh bài Tổ Tôm, Mạc Chược, Đánh Chắn, Bài Tam Cúc và bài Tứ Sắc là những trò chơi tiêu biểu của dịp đầu Xuân. Ngoài ra lễ hội còn có kéo co, đấu vật là những môn thể thao thường được diễn ra trong những ngày Tết cổ truyền của dân tộc.

Khoảng hai mươi ba tháng chạp đưa ông Táo về trời, Tết xem như đã bắt đầu chạm ngõ. Nhà nào cũng tất bật lo chuẩn bị đón Tết. Không khí rộn ràng khắp trong làng, ngoài xóm. Đêm giao thừa là những giây phút rất quý báu, rất thanh bình, rất riêng tư cho mỗi gia đình đoàn tụ sau một năm xuôi ngược mưu sinh, thắt chặt thêm mối dây liên kết gắn bó. Đó là những mảnh ghép trong bức tranh đất nước đón năm mới thái bình, an lạc. Tiếng pháo đêm giao thừa như đánh dấu cột mốc tôn nghiêm, thời khắc chuyển giao giữa cũ và mới, giữa mùa đông giá lạnh và mùa xuân ấm áp, giữa những buồn vui, nhọc nhằn trong năm cũ và những hy vọng tốt đẹp đang chờ đón trong năm mới. Thời khắc lòng người như giao hòa cùng đất trời, cùng thiên nhiên, vừa xao xuyến vừa hoan ca, như thỏa lòng mong đợi sau một năm với bao lo toan vất vả.

Những ngày giáp tết, lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy bơ vơ, hụt hẫng. Sự thiếu hụt tình thương của ông, bà như đứa trẻ mồ côi thèm thuồng hơi ấm. Xúc cảm đó ứ đọng trong lòng, dần dần dâng lên cay xè khóe mắt, tràn thành từng giọt tủi thân lăn dài trên gò má. Lớn lên, đi xa, ngắm nhìn rất nhiều thành phố, học hỏi được nhiều điều mới mẻ mới nhận ra rằng khung cảnh đẹp nhất có lẽ là trước hiên nhà ông bà, bình yên nhất có lẽ là màn sương đêm còn khẽ đọng lại giỏ thành từng giọt trên phiếm lá xanh ngoài vườn. Người ta thường nói trưởng thành là một hành trình đơn độc mà tự thân mỗi người phải trải qua nhưng có lẽ người ta cũng quên mất một điều rằng hành trình ấy sẽ rực rỡ biết bao khi có những người thương yêu ta luôn kề cạnh.

Không biết những người xa quê vào những ngày giáp tết thường có xúc cảm gì, lòng có mong ngóng, háo hức để trở về nơi thân thuộc khi xưa. Nhưng với riêng bản thân tôi, mỗi khi nhận được một dòng tin nhắn của bạn bè hoặc cuộc gọi của người thân phương xa với lời chúc Tết đầu năm mới, nỗi niềm hân hoan, mong ngóng cứ kéo dài suốt cả những ngày giáp tết. Tết có bao giờ cũ không? hẳn nhiên là không rồi nhưng dư vị tết có nhạt màu theo thời gian không? thì chắc hẳn là mỗi người phải tự hỏi chính mình. Câu trả lời rõ ràng nhất có lẽ nằm sâu trong trái tim mỗi người. Tết chưa bao giờ nhạt đi chỉ là ta không còn giữ được sự háo hức như khi còn bé thơ nữa.

Tùy Bút những ngày Giáp Tết Ất Tỵ 2025

Nguyễn Duy Khang


 

Mối đe dọa từ Trump đối với ngành tình báo Mỹ-Peter Schroeder

Mối đe dọa từ Trump đối với ngành tình báo Mỹ

23:10 | Posted by BVN1

Peter Schroeder, “Trump’s Threat to U.S. Intelligence,” Foreign Affairs, 17/01/2025

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Sự gián đoạn và yêu cầu lòng trung thành sẽ làm suy yếu an ninh quốc gia.

Vào ngày 21/01/2017, một ngày sau lễ nhậm chức, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã đến thăm Trụ sở Cục Tình báo Trung ương (CIA) tại Langley, Virginia. Đây là một trong những sự kiện chính thức đầu tiên của ông trong tư cách là Tổng thống và cũng là cơ hội để thiết lập lại quan hệ với cộng đồng tình báo. Chỉ mười ngày trước đó, ông đã cáo buộc các cơ quan tình báo làm rò rỉ một báo cáo tuyên bố rằng các điệp viên Nga có thông tin cá nhân và tài chính của ông.

Nhưng Trump đã nhanh chóng đi chệch hướng và làm thay đổi hoàn toàn quan hệ của ông với cộng đồng tình báo trong suốt phần còn lại của nhiệm kỳ đầu tiên. Đứng trước Bức tường Tưởng niệm CIA – địa điểm quan trọng và trang nghiêm nhất của cơ quan này – Trump đã đưa ra những phát biểu giống như một sự kiện vận động tranh cử, nói lan man từ chủ đề ngẫu nhiên này sang chủ đề ngẫu nhiên khác, bao gồm cả việc đám đông lớn như thế nào tại lễ nhậm chức của ông. Sự đối lập giữa những lời phàn nàn của Trump về giới truyền thông với những hàng ngôi sao đại diện cho các đặc vụ đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ khiến nhiều sĩ quan cảm thấy ghê tởm. Đó là một bàn phản lưới nhà đã gây ra sự ngờ vực và thiếu lòng tin trong bốn năm tiếp theo.

Trong lúc Trump chuẩn bị cho lễ nhậm chức lần thứ hai của mình, cộng đồng tình báo có thể lại một lần nữa cảm thấy bất an. Với một đội ngũ quản lý có tổ chức và ổn định hơn, tổng thống đắc cử có thể đặt mục tiêu khai thác cộng đồng tình báo để bảo vệ quê hương và lợi ích của Mỹ ở nước ngoài. Nhưng cho đến nay, các đề cử của ông cho vị trí Giám đốc CIA, Giám đốc Tình báo Quốc gia (DNI), và Giám đốc Cục Điều tra Liên bang (FBI) cho thấy ông đang ưu tiên lòng trung thành hơn là chuyên môn. Bị thúc đẩy bởi lòng hận thù chính trị, Trump có thể sẽ phát động một cuộc tấn công toàn diện vào cái mà ông gọi là “nhà nước ngầm”: một nhóm quan chức chính phủ bí mật hợp tác để cản trở chương trình nghị sự của Trump, bao gồm các nhân viên đang theo dõi người Mỹ một cách bất hợp pháp và rò rỉ thông tin cho giới truyền thông.

Các viên chức tình báo nên cố gắng để không bị cuốn vào những lời lẽ khoa trương của Trump. Lịch sử cho thấy cộng đồng tình báo thường có thể thành công, ngay cả khi có quan hệ khó khăn với tổng thống. Và bất chấp những thất bại trong nhiệm kỳ đầu của Trump, ông đã giám sát những thành tựu tình báo quan trọng, chẳng hạn như vụ tiêu diệt thủ lĩnh và người sáng lập Nhà nước Hồi giáo Abu Bakr al-Baghdadi.

Tuy nhiên, cộng đồng tình báo có thể sẽ phải đối mặt với một loạt rủi ro trong nhiệm kỳ tiếp theo của Trump, bao gồm cả các vấn đề nhân sự và tổ chức, việc thu thập và sử dụng thông tin, các cơ quan chức năng và phái bộ, cũng như các quan hệ đối tác nước ngoài. Cộng đồng tình báo sẽ phải vượt qua các cuộc khủng hoảng trong ngắn hạn và tránh mọi thiệt hại dài hạn có thể xảy ra cho các thể chế và năng lực của cộng đồng. Và họ có thể làm như vậy, phần lớn, bằng cách tập trung vào mục tiêu cốt lõi của mình: khám phá các thông tin giúp bảo vệ đất nước và do đó chứng minh tính thiết yếu của họ. Nhưng cộng đồng tình báo sẽ phải nỗ lực hết sức để đảm bảo rằng căng thẳng với Trump vẫn chỉ là những cuộc đấu đá nhỏ nhặt trong bộ máy, chứ không phải những cuộc ẩu đả không có giới hạn làm suy yếu an ninh quốc gia của Mỹ.

“Thoát nước đầm lầy[1]

Mối đe dọa từ Trump đối với cộng đồng tình báo bắt đầu từ nguồn lực cơ bản nhất của họ: con người. Ý định của tổng thống đắc cử – hạn chế ảnh hưởng của các cơ quan an ninh quốc gia và thu hẹp quy mô chính phủ liên bang – có thể làm cạn kiệt nguồn nhân lực của cộng đồng tình báo, và do đó, làm giảm hiệu quả chung của cộng đồng này. Elon Musk và Vivek Ramaswamy, những người được Trump lựa chọn để lãnh đạo Bộ Hiệu quả Chính phủ mới, đã lập luận kêu gọi cắt giảm lực lượng lao động liên bang trên diện rộng, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến các nhân viên tình báo. Bản thân Trump đã hứa sẽ sa thải những người mà ông gọi là “những nhân tố tham nhũng” trong bộ máy an ninh quốc gia.

Vẫn chưa rõ liệu việc cắt giảm lực lượng lao động liên bang có được áp dụng cho cộng đồng tình báo hay không và áp dụng như thế nào. Nhưng nếu Nhà Trắng của Trump cắt giảm quá sâu, hoặc cắt giảm ở những lĩnh vực quan trọng, thì điều đó sẽ làm suy yếu năng lực của cộng đồng tình báo. Ví dụ, việc cắt giảm nhân sự có thể làm suy yếu các kỹ năng mà cộng đồng tình báo đang cố gắng phát triển để giải quyết các mối đe dọa trong tương lai từ các tác nhân như Trung Quốc, hoặc trong các lĩnh vực như công nghệ tiên tiến. Ngay cả khi Trump không cắt giảm gì cả, thì lời lẽ thù địch của ông vẫn có thể làm suy yếu chức năng của cộng đồng tình báo. Giống như trong nhiệm kỳ đầu tiên của ông, các nhân viên tình báo cấp trung tài năng có thể sẽ rời đi thay vì làm việc cho một tổng thống đòi hỏi lòng trung thành, một xu hướng sẽ chỉ trở nên trầm trọng hơn do áp lực đè nặng lên vai các công chức.

Rất khó để thay thế nhân sự trong ngành tình báo bởi vì bản chất đặc biệt của công việc này, đòi hỏi những kỹ năng, kiến thức, và chuyên môn riêng. Ví dụ, vào tháng 10/1977, Giám đốc CIA khi đó là Stansfield Turner đã đột ngột sa thải khoảng 800 nhân viên tác chiến tình báo, làm sụt giảm tinh thần tại cơ quan và gây ra bước thụt lùi cho các hoạt động tình báo con người suốt nhiều năm sau đó. Sau khi Liên Xô sụp đổ, nhân sự của cộng đồng tình báo đã bị cắt giảm 25%, ngân sách của CIA giảm 18%, và cơ quan này đã áp dụng lệnh đóng băng tuyển dụng đối với các nhà phân tích, nhân viên tác chiến, và chuyên gia công nghệ. Tác động của những đợt cắt giảm này kéo dài đến cuối những năm 1990 và những năm 2000, cản trở khả năng của cộng đồng tình báo trong việc đối phó với mối đe dọa đang gia tăng từ chủ nghĩa khủng bố toàn cầu. Ngày nay, việc thay thế những nhân viên đã ra đi có thể còn khó khăn hơn nữa. Vào tháng 10/2021, Giám đốc CIA William Burns lưu ý rằng CIA mất trung bình hơn 600 ngày để xử lý và tuyển dụng các nhân viên mới. Trump cũng có thể ngăn các ứng viên đủ tiêu chuẩn quyết định nộp đơn ngay từ đầu. Rốt cuộc thì, hiếm có ai thấy vui khi làm việc cho một vị tổng thống coi thường công việc của họ.

Ngay cả khi Trump không cắt giảm quy mô của cộng đồng tình báo, thì các cải cách của ông vẫn có thể làm suy yếu nguồn nhân lực của cơ quan này. Dự án 2025, bản kế hoạch của Quỹ Di sản (Heritage Foundation) cho quá trình chuyển giao quyền lực của tổng thống, lập luận rằng Trump nên chỉ thị cho giám đốc CIA của mình thay thế người đứng đầu các trung tâm và ban quản lý phái bộ –những cơ quan giám sát công việc của cộng đồng tình báo ở các lĩnh vực khác nhau – để đảm bảo rằng các hoạt động của CIA phù hợp với chương trình nghị sự của tổng thống. Nếu kế hoạch này trở thành hiện thực, nhiều nhà quản lý tài năng có thể sẽ bị thay thế bằng các nhân viên được giám đốc cho là trung thành hơn hoặc phù hợp với đảng phái hơn. Dự án 2025 cũng kêu gọi di dời vĩnh viễn các bộ phận của CIA ra khỏi khu vực Washington, D.C. để giảm bớt ảnh hưởng của cơ quan này – một hành động có thể một lần nữa đẩy những người tài năng ra đi và phá vỡ liên hệ cộng sinh giữa tình báo và chính sách. Viện Chính sách Nước Mỹ Trên Hết, một viện do các cựu quan chức của Trump thành lập vào năm 2020, cũng đề xuất các quy tắc ứng xử yêu cầu các nhân viên tình báo phải ký một thỏa thuận không “lạm dụng thông tin xác thực về an ninh quốc gia của họ cho mục đích chính trị,” ngay cả sau khi rời khỏi cơ quan chính phủ. Các tiêu chuẩn không rõ ràng và có tính mở như vậy có thể gây ra nỗi sợ rủi ro trong hoạt động và phân tích của các nhân viên cộng đồng tình báo.

Chí ít thì, những nỗ lực của chính quyền Trump có thể sẽ gây xáo trộn khiến cộng đồng tình báo mất tập trung khỏi các nhiệm vụ chính của mình. Ngay cả những cải cách có thể hữu ích, chẳng hạn như trao cho giám đốc tình báo quốc gia quyền hạn lớn hơn đối với ngân sách của cộng đồng, cũng sẽ tạo ra những cuộc chiến tranh giành địa bàn giữa 18 cơ quan trong cộng đồng tình báo. Những nhà lãnh đạo tập trung vào việc bảo vệ nguồn lực và ngân sách của mình – cũng như công việc của chính họ – ít có khả năng làm việc hiệu quả cùng nhau.

Gíán đoạn dòng chảy thông tin

Trong nhiệm kỳ đầu tiên của mình, Trump đã thể hiện sự coi thường đối với kết quả công việc của cộng đồng tình báo. Ông đăng một hình ảnh vệ tinh mật lên Twitter. Ông công khai nói với những người đứng đầu các cơ quan tình báo rằng họ nên “quay lại trường học” sau khi ông không đồng ý với lời chứng hàng năm của họ trước Quốc hội về mối đe đọa từ Iran. Trong những ngày cuối cùng của chính quyền đầu tiên, ông đã trốn đến Mar-a-Lago với các tài liệu tình báo được xếp loại tối mật.

Những xu hướng này đã gây báo động trong giới chuyên gia tình báo. Và thật không may, có khả năng rất cao là chúng sẽ quay trở lại. Ví dụ, những người được Trump đề cử vào các cơ quan tình báo chính cũng chia sẻ sự coi thường của Tổng thống đối với công việc của cộng đồng và coi trọng lòng trung thành chính trị. Người được đề cử làm Giám đốc DNI Tulsi Gabbard là người chỉ trích lâu năm đối với các phát hiện của tình báo Mỹ. Người được đề cử làm Giám đốc FBI Kash Patel đã lập ra một danh sách những kẻ thù “nhà nước ngầm” cần phải thanh trừng. Ngay cả người được đề cử làm Giám đốc CIA John Ratcliffe, người ít gây tranh cãi nhất trong ba người, cũng có hồ sơ mang tính đảng phái. Ratcliffe là cựu Giám đốc DNI của Trump, và vào đầu tháng 01/2021, thanh tra phân tích cộng đồng tình báo đã báo cáo rằng các quan chức tình báo do Trump bổ nhiệm, bao gồm cả Ratcliffe, đã chính trị hóa các phân tích về sự can thiệp của Trung Quốc và Nga vào cuộc bầu cử tổng thống năm 2020. Tuần này, Chủ tịch Hạ viện Mike Johnson đã thay thế Hạ nghị sĩ Đảng Cộng hòa Mike Turner làm Chủ tịch Ủy ban Chọn lọc Thường trực của Hạ viện về Tình báo, mà Turner nói rằng là do “những quan ngại từ Mar-a-Lago.” Turner đã bỏ phiếu phê chuẩn kết quả bầu cử của Biden vào năm 2020 và là người ủng hộ sự hỗ trợ của Mỹ cho Ukraine. Một thành viên trong đội ngũ chuyển giao của Trump tập trung vào CIA, Robert Greenway, đã lập luận rằng những cuộc họp tình báo hàng ngày hiện tại của Tổng thống, trong đó các cơ quan tình báo cung cấp các đánh giá phối hợp trực tiếp cho Tổng thống, nên được thay thế bằng một hệ thống để chuyển thông tin đến những nhân vật được bổ nhiệm chính trị cấp thấp hơn của Nhà Trắng. Một hệ thống như vậy sẽ làm tăng khả năng Trump chỉ nghe những gì ông muốn nghe, thay vì những gì ông cần nghe.

Nếu Trump và đội ngũ của ông tiếp tục hành xử với thái độ khinh thường như vậy, thì thái độ của họ đối với cộng đồng tình báo có thể làm suy yếu việc chia sẻ thông tin, khi các cơ quan tình báo hạn chế dòng chảy thông tin vì sợ rằng thông tin có thể bị sử dụng sai mục đích. Các viên chức tình báo phải chịu trách nhiệm về mạng sống của các đặc vụ, cũng như các nền tảng thu thập dữ liệu đắt tiền và không thể thay thế; do đó, họ có thể lo ngại rằng việc làm xói mòn các biện pháp bảo vệ thông tin của các cơ quan của họ sẽ khiến mạng sống và tài sản của họ gặp rủi ro. Kết quả là, việc kết nối các manh mối về những thách thức an ninh quốc gia sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Và hậu quả có thể rất thảm khốc. Ví dụ, báo cáo của Ủy ban 11/9, được công bố vào năm 2004, phát hiện ra rằng những thất bại trong việc chia sẻ thông tin (đặc biệt là giữa CIA và FBI) là một yếu tố chính góp phần khiến cộng đồng tình báo không phát hiện và ngăn chặn được các cuộc tấn công khủng bố.

Ngay cả nhận thức về chính trị hóa cũng sẽ làm tăng nguy cơ tự kiểm duyệt. Các nhân viên tình báo có thể trở nên do dự khi đưa ra thông tin không phù hợp với chương trình nghị sự của Tổng thống. Ngoài ra, họ có thể cố bám chặt lấy các phân tích ban đầu của mình, và xem những đánh giá khác là nhằm phục vụ lợi ích chính trị của chính quyền thay vì đánh giá khách quan dựa trên thông tin có sẵn. Theo báo cáo tháng 01/2021 của thanh tra phân tích cộng đồng tình báo, động lực này thực sự hiện diện trong phân tích về sự can thiệp của Trung Quốc vào cuộc bầu cử tổng thống năm 2020. Theo thanh tra, các nhà quản lý CIA đã cố chấp tin vào phán đoán của họ, rằng Trung Quốc không cố gắng làm suy yếu Trump trong cuộc bầu cử năm 2020, và cố gắng ngăn chặn các đánh giá thay thế. Cũng giống như nhận thức về xung đột lợi ích, nhận thức về tình báo bị chính trị hóa có thể bóp méo quá trình phân tích, làm suy yếu các cuộc tranh luận cần thiết nhằm giải quyết các vấn đề khó khăn.

Vượt qua giới hạn

Việc chính trị hóa cộng đồng tình báo sẽ đi kèm với những rủi ro vượt ra ngoài việc để mất nhân viên và thúc đẩy các cuộc chiến nội bộ. Các quan chức tình báo có thể lo ngại về tác động lâu dài mà các chính sách của Trump sẽ gây ra cho vai trò và thẩm quyền của các cơ quan của họ, dẫn đến sự thận trọng và do dự vốn có thể gây tổn hại đến hiệu quả hoạt động. Riêng CIA có lẽ sẽ không quên những chiến dịch do Nhà Trắng thúc đẩy nhưng cuối cùng lại gây hậu quả nghiêm trọng cho chính cơ quan này, chẳng hạn như vụ Iran-Contra vào những năm 1980 và việc sử dụng tra tấn trong “cuộc chiến chống khủng bố.” Cả hai đều dẫn đến nhiều năm điều tra và gây tổn hại đến danh tiếng của CIA. Xét đến quá khứ theo đuổi các chính sách vì lợi ích cá nhân của Trump – cuộc luận tội đầu tiên của ông diễn ra sau khi ông yêu cầu Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky điều tra Joe và Hunter Biden – các nhân viên tình báo nhiều khả năng sẽ xem xét kỹ lưỡng sự tham gia hoặc chỉ đạo của ông đối với các chiến dịch của họ, lo ngại rằng động cơ chính trị hoặc việc vượt quá quyền hạn có thể khiến họ phải ra trước Quốc hội. Thái độ miễn cưỡng này đã xuất hiện trong nhiệm kỳ đầu tiên của Trump. Theo Wired, Trump đã cố gắng yêu cầu CIA lật đổ nhà độc tài Venezuela Nicolás Maduro, nhưng chỉ nhận được sự ủng hộ hờ hững và việc triển khai chiến dịch không mấy nhiệt tình từ các quan chức lo lắng về một phản ứng dữ dội.

Quan điểm chính sách đối ngoại phi truyền thống của Trump và sự sẵn sàng chống lại các đồng minh cũng có thể tạo ra những thách thức cho việc chia sẻ thông tin tình báo với các đối tác nước ngoài. Dự án 2025 khuyến nghị rằng Nhà Trắng nên tìm cách kiểm soát và giám sát nhiều hơn các quan hệ đối tác tình báo nước ngoài, thay vì để chúng nằm dưới sự kiểm soát của các cơ quan tình báo. Việc Trump đề cử Gabbard đã làm dấy lên quan ngại trong số các đồng minh của Mỹ, vì cách tiếp cận tương đối thân thiện của bà đối với Nga và cựu Tổng thống Syria Bashar al-Assad (người mà bà đã gặp vào năm 2017). Vào tháng 07/2024, một số quan chức nước ngoài nói với Politico rằng các cố vấn của Trump đã thông báo với họ rằng cựu tổng thống và tổng thống tương lai đang cân nhắc việc giảm chia sẻ thông tin tình báo với các đối tác NATO như một phần của kế hoạch cắt giảm hỗ trợ cho liên minh. Vào tháng 05/2017, tờ New York Times đưa tin rằng Trump thậm chí đã chuyển thông tin tình báo có nguồn gốc từ Israel cho Ngoại trưởng Nga trong một cuộc họp tại Phòng Bầu dục.

Các quan hệ đối tác tình báo lành mạnh là có lợi cho cộng đồng tình báo. Các chính phủ nước ngoài có thể thu thập và chuyển giao những hiểu biết và thông tin mà các cơ quan của Mỹ không thể tiếp cận hoặc không có nguồn lực để thu thập. Nhưng nếu các đối tác lo ngại rằng Tổng thống Mỹ hoặc Giám đốc Tình báo Quốc gia sẽ không bảo vệ những gì họ chia sẻ, hoặc thông tin đó sẽ được sử dụng để hỗ trợ các chính sách có hại, thì các đối tác này có thể dừng lại. Nếu vậy, không chỉ cộng đồng tình báo phải chịu thiệt hại lớn. Các quan hệ đối tác tình báo căng thẳng và việc giảm chia sẻ thông tin sẽ khiến toàn bộ chính quyền khó sử dụng tình báo Mỹ như một công cụ hoạch định chính sách, chẳng hạn bằng cách cung cấp thông tin cho các chính phủ đồng minh để hỗ trợ các sáng kiến. Ví dụ, Washington đã cảnh báo về cuộc xâm lược Ukraine của Nga từ rất lâu trước khi nó xảy ra vào tháng 02/2022, giúp tạo động lực cho các lệnh trừng phạt quốc tế mạnh mẽ.

Làm hòa

Nhiều nhân viên tình báo chắc chắn đang chờ đợi nhiệm kỳ thứ hai của Trump trong lo lắng, nhớ lại những điểm nhấn trong bốn năm tại nhiệm đầu tiên của ông – chuyến thăm CIA đầu tiên của ông và cuộc nổi loạn ở Điện Capitol. Nhưng các nhân viên tình báo có quan điểm chính trị khác nhau, và khi nói đến công việc của họ, hầu hết đều phi chính trị. Thay vào đó, họ muốn tập trung vào sứ mệnh của mình: đảm bảo an toàn và an ninh cho người dân Mỹ.

Nếu Trump muốn, ông có thể khai thác sự tập trung và năng lượng đó để bảo vệ Mỹ ở cả trong và ngoài nước. Và với quá trình chuyển giao ít hỗn loạn hơn, và nhiều kinh nghiệm hơn, Trump đã được chuẩn bị tốt hơn để làm việc với cộng đồng tình báo trong nhiệm kỳ này so với nhiệm kỳ đầu tiên của mình. Tuy nhiên, Trump vẫn giữ thái độ khinh thường đối với các viên chức liên bang và vẫn ôm mối hận thù dai dẳng về cuộc điều tra do cộng đồng tình báo dẫn đầu về sự can thiệp của Nga vào cuộc bầu cử tổng thống năm 2016. Và con đường mà ông đang ẩn ý, thông qua các phát biểu và các cuộc bổ nhiệm của mình, là có tính đối đầu.

Nếu cuối cùng Trump lựa chọn thái độ đối kháng, thì các cơ quan tình báo Mỹ sẽ phải đối mặt với những thách thức nghiêm trọng trong việc thực hiện các hoạt động hàng ngày và tập trung vào các nhiệm vụ cốt lõi của họ. Nhưng các chuyên gia tình báo vẫn có công việc phải làm, và có lẽ cách phòng thủ tốt nhất của họ là làm cho tốt công việc đó. Năm 1961, thất bại của cuộc xâm lược Vịnh Con Lợn do CIA chỉ huy ở Cuba gần như đã phá hỏng quan hệ của cơ quan này với Tổng thống mới nhậm chức John F. Kennedy. Nhưng chỉ một năm sau, cộng đồng tình báo đã lấy lại được một phần lòng tin của Kennedy khi cung cấp thông tin rằng Liên Xô đang chuyển giao tên lửa hạt nhân cho Cuba. Ngay cả những vị tổng thống hay hoài nghi, đối kháng cũng thường thay đổi thái độ khi nhận ra rằng họ cần đến sự hiểu biết hoặc năng lực của cộng đồng tình báo.

Cộng đồng tình báo cũng có nhiều cơ chế giám sát mà họ có thể sử dụng để khiến đội ngũ của Trump khó sử dụng thông tin tình báo sai mục đích – theo những cách vượt ra ngoài việc thúc đẩy các mục tiêu chính sách. Chúng là những cơ chế đã phát triển song song với các vai trò và thẩm quyền độc đáo của họ. Bộ máy bí mật, lan rộng của họ không thích hợp với kiểu quản lý vi mô của Nhà Trắng, nhất là khi Trump không phải người chịu tập trung và kiên trì. Phần lớn công việc của cộng đồng tình báo sẽ tiếp tục trong bóng tối, bất kể Trump theo đuổi chính sách nào.

Và cuối cùng, nhiệm kỳ tổng thống của Trump chỉ kéo dài bốn năm. Ông nói năng rất hùng hồn, nhưng thực ra lại không làm được gì nhiều. Chìa khóa cho các viên chức tình báo sẽ là tránh bị sao nhãng và tìm cách tập trung vào các nhiệm vụ cốt lõi. Bằng cách đó, họ có thể đảm bảo rằng sự gián đoạn của Trump chỉ là tạm thời, chứ không phải là bước thay đổi lớn đối với cộng đồng.

Peter Schroeder là nghiên cứu viên cấp cao của Trung tâm An ninh Mỹ Mới. Ông là nhà phân tích và thành viên của Cơ quan Phân tích Cấp cao tại Cục Tình báo Trung ương Mỹ và từ năm 2018 đến năm 2022 giữ chức Phó Giám đốc Tình báo Quốc gia phụ trách Nga và Âu Á tại Hội đồng Tình báo Quốc gia.

———————

[1] Một cụm từ thường được các chính trị gia Mỹ sử dụng để nói về việc cắt giảm ảnh hưởng của các nhóm lợi ích

<?XML:NAMESPACE PREFIX = “[default] http://www.w3.org/2000/svg” NS = “http://www.w3.org/2000/svg” />FacebookLinkedInEmailMessengerWhatsAppTelegramPrintChia sẻ

Nguồnnghiencuuquocte.org


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Bữa Cơm Chiều 29

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

25/01/2025

Dường như tôi không hợp lắm với không khí gia đình, nhất là cảnh gia đình xum họp hay đầm ấm. Ngay lúc thiếu thời, vào những chiều giáp Tết, thay vì quanh quẩn ở nhà – phụ cha lau chùi lư hương; giúp mẹ bầy biện mâm cơm cúng cuối năm – tôi hay lặng lẽ tìm lên một ngọn đồi cao nào đó (lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang) với tâm cảm của một … kẻ giang hồ, đang trên bước đường phiêu bạt.

Ôi! Tưởng gì chứ chuyện “phiêu bạt” thì nào có khó chi, khi sinh trưởng trong một đất nước chiến tranh và ly loạn. Muốn là được liền thôi. Trời – đôi khi – cũng chiều lòng người, và chiều tới nơi tới chốn!

Những tháng ngày niên thiếu vụt qua như một cánh chim. Tôi bước vào tuổi đôi mươi, đúng vào Mùa Hè Đỏ Lửa, cùng với lệnh Tổng Động Viên. Thế là tôi “xếp bút nghiên để theo việc đao cung.” Hay nói một cách ít kiểu cọ hơn là tôi đi lính.

Sau lính đến tù, với tội danh (nghe) hơi nặng là “cầm súng chống lại nhân dân.” Ra tù, vừa lếch thếch về đến nhà chiều hôm trước, ngay sáng sớm hôm sau ông công an khu vực đã vội vã ghé “thăm” và “nhắc nhở” đôi điều cần thiết:

  • Vì không có hộ khẩu ở thành phố nên tôi sẽ phải đi kinh tế mới.
  • Trong khi chờ đợi, bắt đầu từ ngày mai, tôi phải sắm “một cuốn sổ đi lại.” Khi đi đâu phải ghi ngày giờ khởi hành với chữ ký xác nhận của tổ trưởng dân phố, và đến đâu gặp ai cũng phải có sự xác minh của viên chức chính quyền ở nơi đó.
  • Mỗi tuần phải mang sổ lên phường để công an kiểm tra.
  • Mỗi tháng phải đọc kiểm điểm trước tổ dân phố để nhân dân nhận xét và phê bình ưu/khuyết điểm.

Nghe xong, mẹ tôi lặng lẽ móc túi đưa cho thằng con mấy tờ giấy bạc cùng lời căn dặn:

  • Thế thì mua luôn cái bút nữa con ạ. Đi đâu, đến đâu cũng phải nhờ người ký thì dắt viết theo luôn cho nó đỡ phiền.
  • Dạ.

Tôi cầm tiền bước ra khỏi nhà, ghé vào cái quán nhỏ bên đường mua một ly rượu trắng và mấy điếu thuốc lẻ. Ực xong ly rượu, tôi châm thuốc hút rồi lủi thủi bước đi, vừa đi vừa lầm bầm mấy câu thơ của Thâm Tâm  (Mẹ thà coi như chiếc lá bay/ Chị thà coi như là hạt bụi/ Em thà coi như hơi rượu say) và đi luôn cho tới bây giờ.

Mấy chục năm qua, không ít lúc, tôi cũng nhớ nhà mà chả rõ nhớ ai. Bố mẹ đã từ trần từ lâu. Anh chị em thì kẻ mất người còn nhưng đều tứ tán cả rồi. Tôi nhớ quê chứ không phải nhớ nhà, chắc vậy.

Tôi nhớ Đà Lạt cùng tiếng mưa đêm rầm rì, thầm thì qua mái ngói. Nhớ những bữa cơm chiều và món con cá nục hấp (chiên vàng rồi mới kho chung với tóp mỡ) cùng những lát ớt đỏ tươi. Nhớ những buổi sáng sớm tuy vẫn còn nằm trong chăn ấm (lắng nghe tiếng chim sẻ ríu rít trên mái ngói) nhưng biết được rằng cơn bão rớt đã qua, hôm nay trời sẽ nắng tươi vàng.

Đôi khi, tôi cũng nhớ Rạch Giá vào những ngày biển động. Trời sụt sùi mưa, mây mù thấp xám, sóng dạt bờ kè tung tóe. Tôi lần dò đến thành phố này với hy vọng tìm được đường chui, dù chả quen biết một ai và cũng không một đồng xu dính túi.

Ban đêm, tôi thường nằm quấn mình trong một tấm vải nhựa ở chân cầu Đúc. Ngày thì hay đi loanh quanh trong chợ Nhà Lồng. Lòng buồn, bụng đói, dạ hoang mang nhưng mắt vẫn không rời những chiếc bàn ăn với ước mong có thể kiếm được chút gì còn sót lại trong tô hay trên dĩa. Niềm mong ước rất mỏng manh vì vào thời gian này (những năm cuối của thập niên 1970 – khi phong trào vượt biên đang lên tới đỉnh) thì gần như mọi người đều đói cả, chứ chả mấy kẻ no.

Rạch Giá có một tiệm ăn nổi tiếng (Tây Hồ) ở số 6 đường Nguyễn Du. Tôi thường   thập thò trước cửa nhưng không mấy khi chạy vội vào bên trong, ngay khi thực khách vừa buông đũa. Tôi ngượng, đã đành; điều khó đành hơn là ánh mắt thèm thuồng của mấy đứa bé bẩn thỉu, gầy gò đứng cạnh bên. Chúng cũng đang chầu chực “khẩn trương” chả khác chi mình.

Cả đám – chắn chắn – đã không đến nỗi này, nếu tôi không phải là một kẻ bại trận trong cuộc chiến vừa qua. Tôi vẫn nghĩ thế nên cái mặc cảm của kẻ có lỗi đã luôn giữ chân tôi lại, với không ít buồn rầu!

Có lẽ nhờ chút sĩ diện (còn sót) này mà tôi đã được những người chạy bàn “đối đãi cách riêng.” Họ cho tôi cái đặc ân quí giá là được sớt vô lon guigoz ít thức ăn thừa, vào giờ đóng cửa.

Nhờ thế mà tôi biết canh chua cá chẻm của quán Tây Hồ ngon lắm, canh chua cá lóc còn ngon hơn nữa, còn cá rô kho tộ (có lần tôi được hưởng gần cả nguyên con) thì ngon hết biết luôn. Nó ngon đến độ khiến tôi suýt hóc xương chỉ vì nhai vội quá!

Nhiều người nói là ở Mỹ muốn ăn thứ gì cũng có – bất kể là món của Tây, Tầu, Cận Đông, Trung Đông, Viễn Đông hoặc Phi Châu lục địa. Tôi đã lê la qua hàng ngàn quán ăn ở đất nước này nhưng không tìm đâu ra được canh chua cá lóc và cá rô kho cả.

Từ California, muốn tìm lại được hai thức ăn này, phải mất đến hơn 20 giờ bay lận! Xin ghi địa chỉ đây cho người đồng điệu, khi cần: Nhà Hàng Ngon (Preah Sihanouk Blvd 274, Tonle Bassac) Phnom Penh – Cambodia.

Tôi mới ghé đây chiều qua, chiều 29 Tết. Không thể đến vào ngày mai vì 30 quán đóng. Tôi đã bỏ cái thói quen thập thò trước tiệm ăn tự lâu rồi. Bây giờ tôi đàng hoàng thong thả bước vào bên trong, cười đùa thân thiện với những nhân viên (đứng chào khách ngay  tận cửa) và không quên đút nhẹ vào túi trên của họ mấy tờ giấy bạc lì xì.

Dù chỉ có mặt xuân thu nhị kỳ, tôi không phải là khách lạ vì khó ai quên được một ông già Á Châu nhưng không nói được tiếng Tầu (tiếng Thái hay tiếng Miên cũng nỏ) luôn vui vẻ đùa cợt, và lúc nào cũng chỉ gọi một thứ thức ăn duy nhất: cá rô kho.

Tôi luôn được tiếp đón hơi quá nồng hậu vì có thói quen over tiping, không bỏ sót một cô hay cậu chạy bàn nào đang có mặt, và cũng không quên người đứng bếp. Chắc các em nghĩ là tôi giầu có và hào phóng, chứ đâu có biết rằng tôi buộc phải trả thêm tiền cho những  cơm (ngon tuyệt vời) mà mình vẫn còn thiếu nợ ở quán Tây Hồ, từ mấy mươi năm trước.

Phải mất gần nửa tiếng món ăn ruột của tôi mới được dọn ra. Mấy chú cá rô bé bỏng chỉ bằng ba ngón tay thôi, tiêu đen rắc lấm tấm trông giống như mè, thơm phức. Cơm trắng cũng ngạt ngào hương gạo mới nhưng tôi không cảm thấy đói, dù đã uống “khai vị” hơi nhiều.

Ơ cá chiều nay – không dưng – khiến tôi hơi nghèn nghẹn, dù tuổi già hạt lệ như sương. Lại nhớ nhà chăng? Tôi không nhớ nồi cá nục kho vào những chiều mưa Đà Lạt khi mình còn thơ ấu (và còn được sống trong yên ấm) nhưng nhớ những ngày biển động ở Rạch Giá, và lũ trẻ thơ bất hạnh năm nào.

Đứa bé nhất thì nay cũng đã đến tuổi ngũ tuần rồi. Cũng sắp xong một kiếp người đen đủi. Đúng như ước mơ của thời niên thiếu, nửa thế kỷ rồi, tôi “được giang hồ phiêu bạt” qua rất nhiều nơi (những vùng đất văn minh phú túc, cùng những xứ sở lạc hậu nghèo nàn) nhưng chưa thấy đâu mà kiếp nhân sinh lại nhọc nhằn, cay đắng, cơ cực và tủi nhục như ở cái phần quê hương khốn khổ khốn nạn của mình.


 

Lễ Thánh Phaolô trở lại (25/01)-Cha Vương

Chúc một cuối tuần an lành và mọi sự tốt đẹp trong bàn tay quan phòng của Chúa nhé. Hôm nay 25/1 Giáo Hội mừng kính Lễ Thánh Phaolô trở lại, ta hãy xin cho được sự hoán cải trong tâm hồn. Xin một hy sinh nhỏ để cầu nguyện cho những người tội lỗi được ăn năn trở lại.

Cha Vương

Thứ 7: 25/01/2025

Toàn thể cuộc đời của Thánh Phaolô có thể nói hệ tại ở một biến cố — ngài được gặp Ðức Giêsu trên đường đi Damascus. Ngay khoảng khắc đó, mọi sự hăng say của một người nhiệt huyết như ngài đều trở nên vô ích, như quả đấm ngàn cân của một tay quyền anh bị hụt hẫng. Có lẽ ngài chưa bao giờ được gặp Ðức Giêsu, mặc dù chỉ lớn hơn Ðức Giêsu vài tuổi.

Nhưng ngài ghét cay ghét đắng những gì Ðức Giêsu chủ trương khi ngài bắt đầu bắt bớ Giáo Hội: “đi vào từng nhà và bắt bỏ tù những người đàn ông cũng như đàn bà” (CVTÐ 8:3b). Bây giờ, chính ngài được “đi vào”, được chiếm ngự, mọi năng lực của ngài được khai thác cho một mục đích — trở nên một người nô lệ cho Ðức Kitô trong sứ vụ hòa giải, thành một khí cụ giúp người khác cảm nhận được Ðấng Cứu Thế.

Câu nói sau đã xác định lập trường đức tin của ngài: “Ta là Giêsu, người mà ngươi đang bách hại” (CVTÐ 9:5b). Một cách huyền nhiệm Ðức Giêsu đã đồng hóa với dân của Ngài – là những người mà Thánh Phaolô trước đây đã từng săn đuổi như các tội nhân. Ngài nhìn thấy nơi Ðức Giêsu, sự hoàn tất một cách huyền nhiệm những gì ngài đang theo đuổi cách mù quáng.

Từ đó trở đi, công việc của ngài là “giúp mỗi người trở nên hoàn thiện trong Ðức Ki-tô. Vì đó mà tôi phải vất vả chiến đấu, nhờ sức lực của Người hoạt động mạnh mẽ trong tôi” (Colossê 1:28b-29). “Vì tin mừng được loan báo cho anh chị em không chỉ bằng lời nói, mà còn trong quyền năng và trong Thánh Thần và với niềm xác tín sâu xa (1 Thess. 1-5a).

Cuộc đời Thánh Phaolô trở nên sự rao truyền không mệt mỏi và ngài sống sứ điệp thập giá: qua sự rửa tội, người Kitô chết cho tội lỗi và được mai táng với Ðức Kitô; họ là người chết đối với những gì sai trái và không giúp đưa đến sự cứu chuộc của thế gian. Họ được tạo thành một tạo vật mới, được chia sẻ vinh quang của Ðức Kitô và một ngày nào đó họ sẽ được sống lại từ cõi chết như Người. Qua Ðức Kitô phục sinh, Thiên Chúa Cha tuôn đổ Thánh Thần trên họ, biến họ trở nên hoàn toàn mới.

Do đó thông điệp vĩ đại của Thánh Phalô cho thế giới là: Bạn đã được Thiên Chúa cứu chuộc, không do bởi bất cứ gì bạn thi hành. Ðức tin cứu độ là món quà tặng cho những ai tận hiến cho Ðức Kitô một cách tuyệt đối, tự nguyện và cá biệt, mà sự tận hiến ấy mang lại kết quả trong “công việc” nhiều hơn là những gì luật lệ mơ tưởng. (Nguồn: Người Tín Hữu)

❦  “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Tình yêu tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Côrintô 13:4-7).

Lạy Chúa, xin hãy dẫn dắt con đi từ cõi chết đến sự sống, từ lầm lạc đến chân lý. Xin hãy dẫn dắt con đi từ thất vọng đến hy vọng, từ sợ hãi đến tín thác. Xin hãy dẫn dắt con đi từ ghen ghét đến yêu thương, từ chiến tranh đến hòa bình. Xin hãy đổ đầy bình an trong trái tim chúng con, trong thế giới chúng con, trong vũ trụ chúng con.

 (Nguồn:TGP Saigon) 

From: Do Dzung

************************

LỄ THÁNH PHAOLÔ TRỞ LẠI | ST: Sr. Têrêsa | TB: Cs.| Thành Danh

“Điểm nghẽn” việc shipper Trần Thành bị đánh chết -Hồ Phú Bông

Ba’o Tieng Dan

Hồ Phú Bông

25-1-2025

Anh Trần Thành, người đi giao món hàng có giá trị 375.000 đồng (khoảng 15 đô la Mỹ) cho công tyTiền công giao món hàng đó là 4.000 đồng (khoảng 16 xu Mỹ).

Khoảng 11 giờ ngày 17/1, anh Thành shipper đến nhà bà Trần Thanh Thảo giao hàng nhưng bà đi vắng. Người nhà nhận thay. Anh gọi bà Thảo chuyển khoản để công ty hoàn tất đơn giao hàng. Vì lý do gì đó bà Thảo không làm. Anh Thành hối thúc rồi lời qua tiếng lại. Công ty bán hàng cũng trực tiếp giải thích với bà Thảo nhưng 10 tiếng đồng hồ vẫn không xong.

Trong thời gian đó anh Thành có nhậu và cùng vợ lo làm thịt gà tại nhà để kịp giao cho khách đặt trước vì cận Tết. Đến 11 giờ đêm có phone gọi, anh quay lại nhà bà Thảo, lại cãi với người nhà của bà. Một lúc sau bà Thảo về cùng hai người thân, trực tiếp cự cãi nhau. Thấy vậy hai người thân (cũng có bia rượu) nhào vô đánh anh Thành, rồi gọi người thứ ba về, dùng cả nón bảo hiểm cùng nhau đánh, “đa số vào vùng đầu của anh Thành”.

Anh shipper tơi tả về nhà cho biết mình bị đánh, lên giường nằm đến 00:30 phút ngày 18/1 thì chết.

Vấn đề chính của cuộc cãi là anh Thành sẽ bị công ty phạt 500.000 đồng theo điều lệ công ty, vì bị bà Thảo ghi điểm xấu (đánh giá một sao). Điều mà chính công ty đã giải thích với bà trước đó.

Thử đặt mình vào trường hợp anh Thành shipper: Giao một món hàng với tiền công 4.000 đồng sau 10 tiếng đồng hồ vẫn không được bà Thảo giải quyết lại còn bị công ty phạt 500.000 ngàn đồng!

Ở đây chỉ nói về quyền lợi và công sức của shipper, chưa bàn đến vấn đề shipper với luật riêng của công ty. Công ty có đăng ký hợp pháp, có vi phạm luật lao động hay không là chuyện khác.

***

Báo chí tường thuật không mấy khác nhau về nội vụ và gia cảnh anh Thành shipper. Nghèo đến “rớt mùng tơi” lại bị đánh chết vào những ngày bận rộn kiếm ăn nhứt trong năm nên dư luận phản ứng khá mạnh.

Vấn đề là, ba nghi can đánh chết anh Thành, hoàn toàn không phải vì căm thù hay chủ mưu. Họ đánh chỉ là phản ứng nóng giận mất kiểm soát, nhất thời, để bảo vệ bà Thảo bị xúc phạm mà không hề nghĩ gì xa hơn. Nói khác đi, đánh rồi chết xảy ra không phải cố tình (!)

Phần chắc họ không phải là giang hồ đường phố. Cũng không phải là an ninh của chế độ. Vì, nếu là an ninh, họ đã được dạy cách đánh mà không để lại dấu vết, nói gì đánh đến chết. Trường hợp an ninh đánh chị Phạm Đoan Trang nhiều lần (hiện chị Trang đang bị tù với bản án 9 năm vì tội tuyên truyền chống nhà nước) đến độ tàn tật chỉ là một ví dụ rất nhỏ!

Đánh có chủ mưu trả thù mang tính cá nhân, đương nhiên là tội nặng. Nhưng đánh không có chủ mưu, không phải để trả thù mà gây chết người là nan đề nghiêm trọng của xã hội.

Mọi người đều biết xã hội Việt Nam hiện tại là một xã hội hung dữ. Mạnh được, yếu thua, đánh nhau, giết nhau trở thành chuyện bình thường đôi khi chẳng vì lý do gì đáng gọi là “nguyên nhân”.

Va quẹt xe trên đường, ghét nhau vì một câu nói, giành hát karaoke hay vì một cái nhìn khó ưa… đưa đến đánh, giết nhau. Đặc biệt ngay tại môi trường giáo dục, thầy cô đánh học trò, học trò đánh thầy cô, học sinh đánh nhau xé áo quần, phát tán videos không còn là chuyện lạ.

Có hơn trăm nghi can bị chết ngay tại đồn công an khi mới bị bắt. Người thì chết vì “dùng dao rọc giấy tự cắt cổ”, người thì “dùng dây điện thoại để bàn thắt cổ”, đã thế có người còn “viết thư cảm ơn công an đối xử tốt nhưng tự tử vì ân hận”…

Vụ 6 sĩ quan công an trói nghi can Lê Thanh Kiều vô ghế rồi cùng nhau đánh đến chết ở Phú Yên năm 2014 được xử quá nhẹ, là ly nước tràn. Bị phản ứng dữ dội, chủ tịch nước phải can thiệp, là tiêu biểu việc công an dùng bạo lực.

Công an là người thực thi pháp luật, tòa án là nơi xét xử mà như thế thì xã hội không tràn lan bạo lực mới là chuyện lạ.

Con người sống trong xã hội giống như sinh vật sống trong nước. Khi nước bị ô nhiễm thì đương nhiên sinh vật sống trong đó không thể nào thoát khỏi được.

20 năm nội chiến người phía Bắc có “văn hóa chửi”, “văn hóa chỉ điểm”. Rình mò, nịnh bợ, báo cáo để lập công là thứ văn hóa truyền thống XHCN! Vì thế không ai tin ai. Nghi ngờ đưa đến ganh ghét. Điểm chính là chương trình giáo dục cổ vũ sự căm thù để khích lệ lòng yêu nước, đưa người vô Nam đánh “Mỹ – Ngụy”.

Trong khi đó, phía Nam lại hình thành được một nếp sống văn minh. Lấy nhân bản và khai phóng làm trọng tâm giáo dục. Dù trong chiến tranh con người vẫn cư xử với nhau tử tế. Tử tế với cả tù binh phía Bắc, với người hồi chánh. Trọng năm chữ Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí và Tín. Sống nhân ái, hiền hòa.

50 năm sau, từ 30/ 4/ 1975, nền văn hóa văn minh mới chớm nở ở miền Nam bị giẫy chết. Tròn nửa thế kỷ qua nền “văn hóa XHCN” vẫn hừng hực căm thù và bạo lực thống trị cả nước.

***

Ba người đánh chết shipper nghèo “rớt mùng tơi” trong những ngày kiếm sống cuối năm có thể sẽ bị những bản án không nhẹ. Nhưng liệu có bản án nào dành cho một chế độ tàn độc biến người Việt Nam thành man rợ, hung dữ như hiện tại hay không?

Ba người Toàn, Tùng và Thiên đánh chết shipper Trần Thành. Nguồn: VnExpress


 

CUỐN THEO THẦN KHÍ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

KÍNH THÁNH PHAOLÔ TÔNG ĐỒ TRỞ LẠI, 

“Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, mà loan báo Tin Mừng!”.

“Thập giá – cột thu lôi của ân sủng – làm tắt cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, để chỉ còn lại ánh sáng của tình yêu Ngài! Trên đường Đamas, một Saun hung hãn đã bị cột thu lôi của ân sủng quật ngã, và con người này đã cuốn theo Thần Khí của Đấng Phục Sinh!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hôm nay, Giáo Hội kính nhớ một con người đã bị “cột thu lôi của ân sủng quật ngã”; đúng hơn, một vị thánh mà sự cải đạo của ngài – có thể nói – là một trong những sự kiện quan trọng nhất sau biến cố tử nạn và phục sinh của Chúa Kitô vào những năm đầu Kitô giáo. Bởi lẽ, ân sủng của Ngài đã biến đổi Phaolô, một người đã để mình ‘cuốn theo Thần Khí’.

Trước khi được Chúa tỏ mình, Phaolô “đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”; tuy nhiên, theo cách rất phá hoại! Ông đàn áp những người tin “Đạo mới”; để rồi, cuộc hiện ra của Chúa Phục Sinh trên đường Đamas đã khiến Phaolô dừng bước – bài đọc một. Từ đó, Ngài đã biến “Saun” – có nghĩa là ‘tìm kiếm, đòi hỏi và khát vọng’ thành một “Phaolô” – có nghĩa là ‘hèn mọn, nhỏ bé và khiêm nhường’. Phaolô đã chỗi dậy, tiến về phía trước, ‘cuốn theo Thần Khí’, phục vụ Chúa theo một cách rất khác – loan báo tình yêu Ngài như lệnh đã truyền, “Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, mà loan báo Tin Mừng!” – Thánh Vịnh đáp ca.

“Tôi ngã xuống đất”; “Ánh sáng chói loà kia làm cho tôi không còn trông thấy”. Một nghịch lý mang nhiều ý nghĩa! Không chỉ trong bóng tối, con người mới không nhìn thấy; nhưng ngay cả trong ánh sáng, nó cũng mù loà! Lúc tưởng mình sáng, đó là lúc tăm tối nhất đời ông. Phaolô buộc phải nhắm mắt để thấy rằng, sự bốc đồng theo kế hoạch của riêng mình là mù tối và chỉ tình yêu trong trái tim Đấng Phục Sinh mới thật là ngời sáng. Ngài quật Phaolô xuống tận đất; để sau đó, nâng lên đến mức “Tông Đồ Dân Ngoại”. Thế nhưng, hình ảnh đẹp nhất vẫn là thước phim người ta cầm tay dắt Phaolô vào thành, một ‘Phaolô chập chững’ trong hành trình ‘một con người mới’ ‘cuốn theo Thần Khí’ trong Chúa Kitô!

“Chính cuộc gặp gỡ với Chúa Phục Sinh đã biến đổi toàn bộ con người Phaolô. Nhân tính và niềm đam mê của ông đối với Thiên Chúa và vinh quang của ông không bị huỷ diệt, nhưng được biến đổi bởi Thánh Thần. Người duy nhất có thể thay đổi trái tim chúng ta là Chúa Thánh Thần, và điều đó đã xảy ra trong mọi khía cạnh cuộc sống Phaolô. Bất kỳ ai ở trong Chúa Kitô, người đó là một tạo vật mới được biến đổi từ bên trong!” – Phanxicô.

Anh Chị em,

“Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, mà loan báo Tin Mừng!”. Mệnh lệnh của Chúa Kitô “Là một mệnh lệnh mang chiều kích truyền giáo của đức tin! Hoặc đức tin có chiều kích truyền giáo, hoặc không phải là đức tin. Đức tin không phải là điều gì đó chỉ dành cho riêng tôi để tôi có thể lớn lên với nó: đây là một tà giáo ngộ đạo! Đức tin luôn dẫn bạn thoát khỏi chính mình, đi ra ngoài và truyền tải nó! “Hãy đi, để mọi người thấy anh sống thế nào!”. Trong việc truyền bá đức tin, hành động vì đức tin, có Chúa luôn đồng hành với tôi. Tôi không bao giờ đơn độc. Chính Chúa, Đấng truyền đạt đức tin ở cùng tôi; miễn sao tôi để mình được tự do ‘cuốn theo Thần Khí’ của Ngài!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, chớ gì cột thu lôi ân sủng Chúa quật ngã con mỗi khi con mải mê chạy theo những phù phiếm thế gian. Cho con mềm mại ‘cuốn theo Thần Khí’ mỗi ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: Kim Bang Nguyen

*****************************************

Thứ Bảy Tuần II Thường Niên, Năm Lẻ

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

15 Khi ấy, Đức Giê-su hiện ra với Nhóm Mười Một và nói với các ông rằng: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. 16 Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án. 17 Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. 18 Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ.”


 

Viết để những oan nghiệt như thế này đừng bao giờ lặp lại trên quê hương-Phan Thuý Hà

Ba’o Tieng Dan

25/01/2025

Phan Thuý Hà

Viết để những oan nghiệt như thế này đừng bao giờ lặp lại trên quê hương. Nếu vẫn lặp lại, việc viết chỉ có tác dụng an ủi cho những số phận kiếp người. Viết cho những hồn ma và cả cho người còn sống.Quê tôi, mấy ngôi làng nhỏ, mờ nhạt, bảy mươi năm trước. Hôm nay nhìn lại để suy ngẫm.

_____

Bấy giờ đang mưa lụt, nước dâng lên trắng đục cánh đồng và con đường đi từ làng nọ sang làng kia. Ở Châu Hạ, có mấy gia đình cố nông được chọn ra làm nơi ở cho các ông đội. Mỗi ngày, ông đội và cốt cán đi sang Hương Đồng làm việc phải đi bằng bè. Mùa lụt năm đó nước dâng cao. Nước lụt trắng xóa đồng Cồn Cừa, Cồn Chạo.

Một ông đội cải cách đến từ huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Sau buổi đấu tố tại hội quán Hương Đồng, ông đội và hai cốt cán lên bè về nhà bên Châu Hạ.

Ông đội và chị dân quân lên một bè. Hai ông cốt cán lên bè đi trước.

Ông đội quàng tấm nylon che mưa. Loại nylon màu cánh gián này ở làng quê chưa ai có nên người ta nhớ mãi.

Mưa xối xả, gió mạnh. Bè mới lướt được một đoạn đã gặp sự cố. Đầu chiếc sào đẩy bè cắm sâu trong bùn, bị những thân rạ quấn chặt, giữ lại. Ông đội cố sức rút sào lên. Bè trôi nhanh theo gió. Ông đội chới với giữa mặt nước, tấm nylon trùm lên người. Ông đội không biết bơi. Cô dân quân kêu cứu. Hai ông cốt cán quay bè lại thì thấy ông đội đâu nữa.

Hai ngày sau xác ông đội mới được tìm thấy đưa lên bờ.

Ai đã giết ông đội? Đoàn cải cách, cán bộ huyện về làng Châu Hạ họp gấp. Rễ, chuỗi được gọi đến. Ban điều tra vụ án được thành lập.

Hai ông cốt cán đi bè lướt trước bị kết tội đã giết ông đội.

Một trong hai ông cốt cán là người bà con với ông Hóa. Một bà nông dân đứng lên nói: Chính mắt tôi đã nhìn thấy ông Hóa làm cho thật nhọn cái sào tre để bẫy chết ông đội.

Làm cho cái sào thật nhọn để khi sào cắm xuống mắc sâu vào trong bùn không nhấc lên được.

Ô Hóa bị vu cho là chủ mưu vụ giết người.

Người ta dựng lại hiện trường tại con sông làng. Ông đội là hình nộm ngồi trên bè. Hai ông cốt cán diễn cảnh đẩy ông đội rơi xuống bè, nhấn chìm ông đội xuống nước. Nhà báo ở Tỉnh lên chụp ảnh, viết bài.

Ông Hóa là cha tôi.

Cha tôi ngày thường vào rừng lấy măng, lấy nứa. Đợt này mưa lụt nên ở nhà. Cha đang ngồi bên bàn hút thuốc lào thì một đoàn người đến.

Hôm đội về họp phân chia thành phần. Gia đình tôi là “trung nông lớp dưới”. Nghĩa là khá hơn bần nông một chút và dưới mức trung nông. Với xếp thành phần như thế, gia đình tôi ở ngoài cuộc đấu tranh cải cách. Không đi kể khổ, đấu tố ai và cũng không là đối tượng bị đấu tố.

Nhưng xảy ra cái chết của ông đội.

Cha tôi bị bắt.

Nhà tôi chẳng có của cải gì mà tịch thu. Trong bếp có vài cái nồi. Mở vung nồi ra thấy có ít cơm nguội. Là phần cơm chiều mẹ để dành cho tôi nhưng bây giờ là cơm của nông dân. Mỗi người một vốc ăn hết ngay trong bếp. Ngoài vườn có cái sành đựng nước tiểu, họ đổ nước tiểu, lấy sành.

Chúng tôi đến ở dưới mái nhà hoang. Nửa tháng sau, thêm một gia đình cũng bị đuổi ra ở mái nhà bên cạnh. Gia đình tôi bị quy là phản động. Gia đình kia là địa chủ. Hai gia đình địa chủ và phản động ở sát nhau sẽ câu kết tạo sức mạnh chống phá. Gia đình tôi bị đuổi ra ở một căn lều gần ngoài đường tàu.

Tôi đi men theo đường tàu chọt rau má, kiếm lá tàu bay. Mẹ và chị đi bắt cua. Ngày hôm nay đi bắt cua, ngày hôm sau đi chợ. Tôi đang ngủ say thì mẹ thức dậy, con đi ra đầu đường cho mẹ gặp lấy may. Gặp lấy may là trên đường đi chợ không bị dân quân bắt. Đã có lần giỏ cua bị giật khỏi tay mẹ. Họ đổ cua ra bên đường, giẫm nát. Tôi nghe mẹ gọi, bật dậy, vừa đi vừa dụi mắt. Gọi là đường nhưng chỉ là lối đi giữa đồng lên đường tàu. Chờ một lúc chưa thấy mẹ đi ra, tôi ngủ lăn trên bãi cỏ. Tỉnh dậy mặt trời đã lên. Tôi đi vào nhà xem có gì ăn. Hôm thì mẹ để cho củ khoai hoặc đọi ngô, hôm chẳng có gì, nhịn đói chờ mẹ về. Chờ mãi, quá trưa rồi sang chiều, mẹ chưa về, chị cũng chưa về, tôi đói, tôi khóc. Mẹ và chị mỗi người đã xong việc nhưng về đến gần làng thì trốn trong núi, đợi tối mịt, đoán chừng dân quân không chặn nữa thì mới dám về nhà.

Sau mỗi phiên chợ, mẹ dành được một chút tiền, mẹ giấu tiền trong cái bạng tre. Bạng tre là cái ống tre, thông hết các mắt tre, mỗi buổi tối người ta mang vào nhà đi tiểu, sáng mai ra tưới cây, tưới rau hoặc đổ vào cái sành tích lại để dành tưới rau.

Mẹ đi chợ, dân quân đến nhà dỗ dành tôi, hỏi tôi mẹ giấu gạo, giấu tiền ở đâu không, có phải mẹ dắt tiền tiền trên cặp tranh không. Tôi lắc đầu, không phải trên cặp tranh đâu, mẹ giấu trong cái bạng. Họ đổ bạng ra, lấy hết rồi đi.

Tối mẹ về nghe tôi kể lại, mẹ buồn vì con còn dại quá.

Anh trai tôi đi chăn trâu cho một gia đình công giáo ở dưới Phương Mỹ, làng ven sông Ngàn Sâu. Ở Hương Mỹ chuyện đấu tố địa chủ cũng có nhưng không ghê gớm như ở Hương Châu. Anh trai tôi được nhà người ta thương. Khi anh về thăm mẹ, họ gửi cơm nếp, gạo, mắm. Nhận được quà của người giáo dân, đêm hôm mẹ lén lút mang chia cho mấy gia đình cùng cảnh ở lân cận.

Buổi chiều hôm đó mẹ và chị ra đồng chặt sim. Mẹ bị đau bụng. Cơn đau khiến mẹ nằm vật vã giữa đồng sim. Chị dìu mẹ về. Một người đi qua lều ném vào một nắm chè xanh. Chị vò chè đun sôi, rót nước ra cho mẹ một bát. Uống bát nước chè nóng, mẹ thấy ấm bụng, cơn đau dịu bớt.

Sáng hôm sau, chị tôi đi qua ngõ nhà người chị họ, nghe tiếng khóc. Chị lén vào nghe ngóng xảy ra chuyện gì. Thoáng thấy bóng chị, chị họ khóc to. Chú Hóa bị bắn chiều qua rồi.

Chị tôi đưa tay lên bịt miệng lao về nhà.

Chiều qua, khi mẹ tôi đang chặt sim.

Nơi bắn cha tôi là trường cơ bản ở bên Hương Đồng. “Oan quá trời ơi”. Cha kêu lên một tiếng. Một nắm giẻ nhét vào mồm. Cha không kêu chi được nữa.

Phát súng đầu tiên không nổ. Phát thứ hai không nổ.

Thứ ba không nổ.

Chỉnh lại súng. Thay một bà nông dân khác lên bắn. Cha tôi gục xuống. Tràng vỗ tay hoan hô. Có người sợ quá nhắm tịt mắt lại.

Một đoạn dây thừng tròng vào cổ. Xác cha tôi bị kéo đi từ trường cơ bản xuống Bến Nại. Đoạn đường đá lởm chởm sắc nhọn. Đá chọc vào da thịt. Da thịt găm vào mỏm đá sắc. Con mương dài là lối trâu đi ra đồng. Xác cha nằm đó. Trong lối trâu đi. Xác ông Long cũng nằm đó, ông mới bị bắn chết hôm qua.

Trong con mương lối trâu đi. Xác cha tôi và ông Long, hai người làng Châu Hạ. Úp mặt xuống đất.

Chị gái tôi điên dại khi nghe kể lại. Chị lên cơn đau tim. Chị ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

Ông Thành, một trong hai ông cốt cán bị đưa ra nhà tù ngoài huyện Thanh Chương. Khi được ra tù, ông Thành mang một cơi trầu xuống gặp mẹ tôi. Ông khóc. Bác tha tội cho con. Con sợ bị bắn nên con khai bác Hóa là chủ mưu.

Ông Thành đã thuật lại cho chúng tôi biết buổi chiều mưa lụt ngày năm đó.

Đội đi rồi, những người tù còn sống về làng. Mẹ con tôi được về vườn cũ, dựng lại nhà. Anh trai tôi không đi ở nữa, anh đi học, hết lớp bảy, anh ra Hà Nội học in tráng phim, khóa học 1964-1967. Năm 1968 anh nhập ngũ đi B. Trên đường hành quân, qua nhà, anh và đoàn quân nghỉ một đêm ở làng, đêm đó anh về nhà, giữa đêm anh gánh cho mẹ đầy chum nước. Sáng sớm anh đi, tôi chạy theo anh một quãng đường, các anh trong đoàn quân bảo em gái về đi, đôi chân tôi vẫn không ngừng được, tôi cứ chạy theo, cho đến con dốc dài, tôi đứng dưới nhìn theo. Mười năm không có tin tức gì về anh. Chiến tranh xong rồi, ba năm sau giấy báo tử đến nhà. Mẹ không đi làm đồng được nữa. Đêm đêm mẹ tôi ngồi bó gối trên giường. Mẹ không tin anh đã chết. Một buổi sáng tôi đi làm đồng về thấy mẹ nằm bất động. Mẹ đã bay cao đi tìm anh.