Xe hơi điện của Trung Cộng tiếp tục đại hạ giá

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam

Các nhà sản xuất ô tô Trung Cộng đã đưa ra mức đại hạ giá bán  xuống tới con số kỷ lục, giảm giá trung bình 16,8 phần trăm vào tháng 4, từ mức 16,3 phần trăm trong tháng 3, theo kết quả nghiên cứu của nhà băng JPMorgan

Chiếc SUV U8L của Yangwang, một thương hiệu xe sang thuộc tập đoàn xe điện khổng lồ BYD của Trung Quốc, được trưng bày tại Triển lãm ô tô Thượng Hải vào ngày 23 tháng 4 năm 2025. Ảnh: Reuters

Triển vọng có lời của các nhà sản xuất xe điện (EV) Trung Cộng vẫn còn ảm đạm vì biên lợi nhuận của họ tiếp tục giảm trong bối cảnh cạnh tranh giá khốc liệt tại thị trường ô tô lớn nhất thế giới, theo JPMorgan Chase .
Theo báo cáo gần đây của ngân hàng đầu tư Hoa Kỳ, các nhà lắp ráp ô tô của Trung Cộng đại lục đã đưa ra mức chiết khấu trung bình kỷ lục 16,8 phần trăm vào tháng trước để duy trì tăng trưởng doanh số, so với mức 16,3 phần trăm vào tháng 3. Ngân hàng này đã theo dõi thông tin thay đổi giá xe điện hai tuần một lần của quốc gia này kể từ năm 2017. Theo Hiệp hội xe du lịch Trung Cộng (CPCA), mức chiết khấu trung bình vào năm 2024 là 8,3 phần trăm.

Phát hiện này làm trầm trọng thêm tâm lý bi quan về hiệu suất tài chính của các nhà sản xuất ô tô Trung Cộng trong năm nay, vì hầu hết các nhà lắp ráp EV vẫn chưa công bố lợi nhuận.

“Giá phản ánh sự cân bằng giữa cung và cầu”, Nick Lai, giám đốc nghiên cứu ô tô tại Châu Á – Thái Bình Dương của JPMorgan cho biết. “Cạnh tranh về giá đã trở nên khốc liệt hơn trong năm nay. Thật không may, cho đến nay chúng tôi vẫn chưa thấy nhu cầu mua xe [EV] tăng đột biến”.

Dữ liệu từ báo cáo của JPMorgan cho thấy cuộc chiến giảm giá tàn khốc trên thị trường ô tô Trung Cộng vẫn chưa có hồi kết, bất chấp những lời kêu gọi ngày càng tăng từ Bắc Kinh và các quan chức ngành công nghiệp về việc tránh xa sự cạnh tranh khốc liệt.

Các loại xe được JPMorgan theo dõi bao gồm cả xe chạy bằng xăng và xe chạy bằng điện.

Robot hàn vỏ thân xe ô tô tại một nhà máy của hãng sản xuất xe điện Trung Quốc Li Auto ở Thường Châu, một thành phố ở phía đông tỉnh Giang Tô. Ảnh: Xinhua
Robot hàn vỏ thân xe ô tô tại một nhà máy của hãng sản xuất xe điện Trung Cộng Li Auto ở Thường Châu, một thành phố ở phía đông tỉnh Giang Tô. Ảnh: Xinhua

Theo CPCA, tất cả các loại xe điện thuần túy đều giảm giá trung bình 10 phần trăm vào tháng 12. Tổng thư ký của CPCA, Cui Dongshu cho biết mức giảm giá lớn như vậy hiếm khi xảy ra trên thị trường trong nước.

Trong số hơn 50 nhà sản xuất xe điện của đất nước, chỉ có ba nhà sản xuất được biết là có lợi nhuận. Đó là BYD, nhà lắp ráp xe điện lớn nhất thế giới ; Li Auto , đối thủ cạnh tranh gần nhất của Tesla tại Trung Cộng; và Seres , nhà sản xuất xe thông minh mang thương hiệu Aito.

Các công ty xe điện khác phải gánh chịu chi phí phát triển và tiếp thị cao, khiến họ khó đạt được biên lợi nhuận cao và đảm bảo lợi nhuận.

Theo Phate Zhang, người sáng lập công ty cung cấp dữ liệu về xe điện có trụ sở tại Thượng Hải là CnEVPost, biên lợi nhuận xe của hầu hết các nhà sản xuất xe điện Trung Cộng – khoảng cách giữa giá bán và các chi phí hữu hình như nguyên liệu thô, nhân công và hậu cần – đã thu hẹp xuống còn khoảng 10% vào năm 2024, từ mức khoảng 20% ​​của bốn năm trước.

“Gần như tất cả đều là nạn nhân của cạnh tranh giá cả”, ông nói. “Nhưng nếu bất kỳ ai trong số họ chọn thoát khỏi cuộc chiến giá cả, doanh số của họ sẽ giảm và khiến việc ghi nhận thu nhập ròng trở nên khó khăn hơn”.

Những chiếc ô tô mới, bao gồm cả xe điện do Trung Quốc sản xuất từ ​​BYD, được nhìn thấy đỗ tại cảng Zeebrugge ở Bỉ vào ngày 24 tháng 10 năm 2024. Ảnh: Reuters
Những chiếc ô tô mới, bao gồm cả xe điện do Trung Cộng sản xuất từ ​​BYD, được nhìn thấy đỗ tại cảng Zeebrugge ở Bỉ vào ngày 24 tháng 10 năm 2024. Ảnh: Reuters

Vào cuối năm 2024, bốn nhà sản xuất xe điện cao cấp được giao dịch công khai lớn của đất nước – Nio , Xpeng , Zeekr của Geely và Leapmotor do Stellantis hậu thuẫn – đã công bố kế hoạch tương ứng của họ nhằm ngăn chặn thua lỗ trong bối cảnh thị trường cạnh tranh khốc liệt.

Các nhà phân tích dự đoán rằng những công ty nhỏ hơn sẽ bị buộc phải rời khỏi thị trường hoặc bị các đối thủ lớn hơn mua lại trong hai năm tới.

Lai của JPMorgan cho biết hoạt động xuất khẩu sôi động sẽ giúp củng cố lợi nhuận của các nhà sản xuất xe điện Trung Cộng vì xe của họ có biên lợi nhuận cao hơn ở nước ngoài.

“Những chiếc xe được vận chuyển ra nước ngoài đã giúp hầu hết các công ty kiếm được nhiều tiền”, ông nói. “Doanh số bán hàng ở nước ngoài có lợi nhuận giúp họ có cơ hội theo đuổi lợi nhuận cao hơn”.

Vào tháng 4, xe điện hoàn toàn và xe hybrid cắm điện sản xuất tại Trung Cộng chiếm 38% kim ngạch xuất khẩu ô tô của đại lục.

Theo báo cáo của JPMorgan, xe điện chiếm 43% tổng doanh số bán ô tô trong nước từ tháng 1 đến tháng 4, so với 41% cùng kỳ năm ngoái. Báo cáo cũng dự báo xe điện Trung Cộng sẽ chiếm 80% thị trường ô tô của đại lục vào năm 2030.


Thánh Bênađinô Siêna (1380 – 1444)- Cha Vương

Hôm nay Giáo Hội mừng kính thánh Bênađinô Siêna, mừng quan thầy đến những ai chọn ngài làm quan thầy nhé.

Cha Vương

Thứ 3, 5PS: 20/05/2025

Thánh Bênađinô Siêna sinh năm 1380 tại một thị trấn gần thành phố Siêna, nước Ý. Ngài là con trai của một nhà chức sắc người Ý. Song thân Bênađinô qua đời khi ngài mới lên bảy. Những người bà con của Bênađinô quý mến ngài như con ruột của họ. Họ cũng cho Bênađinô ăn học đến nơi đến chốn. Bênađinô trưởng thành với dáng vẻ một cậu trai cao to đĩnh đạc. Bênađinô có tính pha trò nên các bạn bè của Bênađinô thích được ở bên ngài. Tuy nhiên, họ biết rằng không nên nói bất cứ lời thô tục nào khi có sự hiện diện của Bênađinô, vì ngài sẽ không khoan thứ cho điều ấy. Hai lần khi một gã thanh niên kia dụ dỗ Bênađinô phạm tội, cả hai lần Bênađinô đã tặng cho hắn một quả đấm và đuổi hắn đi.

        Thánh Bênađinô Siêna có một tình yêu đặc biệt nồng nàn đối với Đức Trinh Nữ Maria. Chính Đức Mẹ là Đấng gìn giữ tâm hồn ngài trong sạch. Ngay khi còn ở tuổi niên thiếu, Thánh Bênađinô Siêna đã đơn sơ cầu nguyện với Đức Mẹ y như một con trẻ thưa truyện với mẹ nó vậy.

        Bênađinô Siêna có tâm hồn nhạy cảm. Ngài rất thương mến những người nghèo khổ. Lần kia, người cô của Bênađinô Siêna không còn thức ăn cho thêm một người hành khất nữa, cậu bé liền la lớn tiếng: “Thà con chịu bỏ đói còn hơn là để cho người đàn ông đáng thương ấy phải ra đi mà chẳng được chút gì!” Năm 1400, khi cơn dịch tả tấn công thành phố, Thánh Bênađinô và các đồng bạn của ngài đã tình nguyện tới giúp bệnh viện. Họ ngày đêm săn sóc những người đau yếu và hấp hối suốt sáu tuần lễ cho tới khi cơn dịch chấm dứt.

        Khi lên hai mươi hai tuổi, Bênađinô Siêna gia nhập dòng Thánh Phanxicô khó khăn. Rồi Bênađinô Siêna làm linh mục. Sau nhiều năm phục vụ, thánh nhân được chỉ định tới các thị trấn và thành phố rao giảng. Thánh Bênađinô Siêna đã nhắc nhớ cho mọi người về lòng yêu thương của Đức Chúa Giêsu. Trong những ngày ấy, các thói xấu làm suy vi tinh thần đạo đức của cả người già lẫn con trẻ. “Làm sao con có thể tự mình cứu lấy những người này?” trong lời kinh, Bênađinô Siêna đã hỏi Thiên Chúa. “Con có thể dùng thứ vũ khí nào để chống lại ma quỷ?” và Thiên Chúa trả lời: “Thánh Danh Ta đủ cho con!” Vì thế, Bênađinô Siêna đã rao giảng lòng tôn sùng Thánh Danh Chúa Giêsu. Ngài sử dụng Thánh Danh này rất nhiều lần trong mỗi bài giảng. Thánh nhân xin người ta in Thánh Danh Chúa Giêsu và dán trên các cổng ra vào của thành phố, trên khắp các cánh cửa… Nhờ việc tôn sùng Thánh Danh Chúa Giêsu và lòng sùng kính Mẹ Maria, Bênađinô Siêna đã đem hàng ngàn người trên khắp nước Ý trở về với Giáo hội.

        Thánh Bênađinô Siêna đã trải qua bốn mươi hai năm trong đời tu dòng Phanxicô. Thánh nhân qua đời ngày 20 tháng Năm năm 1444 tại Aquila, nước Ý, hưởng thọ sáu mươi tư tuổi. Chỉ sáu năm sau, năm 1450, Bênađinô Siêna được đức thánh cha Nicôla V tôn phong hiển thánh.

    Thánh Bênađinô Siêna đã thực sự quan tâm đến mọi người. Thánh nhân đã dùng tất cả nghị lực và niềm vui của mình để phục vụ Đức Chúa Giêsu và làm cho người ta yêu mến Thánh Danh Chúa. Chúng ta cũng hãy năng cầu xin “Thánh Danh Chúa Giêsu.” 

(Nguồn: dongten)

From: Do Dzung

*****************************

Chúc Tụng Danh Chúa – Thánh Vịnh 144

 Nỗi hối hận muộn màng- Anton Pavlovich Chekhov – Truyen ngan HAY

 

Nhà văn Anton Pavlovich Chekhov 

Anton Pavlovich Chekhov (1860–1904) là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của nước Nga, được coi là bậc thầy của truyện ngắn hiện đại. Ông sinh ngày 29 tháng 1 năm 1860 tại Taganrog, một thành phố cảng nhỏ ở miền nam nước Nga, trong một gia đình nghèo khó. Cha ông là một người bán hàng tạp hóa, tính tình khắt khe với con cái, trong khi mẹ ông là một phụ nữ hiền hậu, có ảnh hưởng sâu sắc đến tính cách của Chekhov.

Tuổi thơ của Chekhov gắn liền với những năm tháng cơ cực, khi gia đình ông phá sản và phải chuyển đến Moscow. Dù hoàn cảnh khó khăn, Chekhov vẫn cố gắng học tập và sau này theo học trường Y tại Đại học Moscow. Ông trở thành bác sĩ và luôn coi nghề y là một phần quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng văn chương mới là đam mê lớn nhất.

Chekhov bắt đầu viết truyện ngắn từ những năm 1880 để kiếm sống và nhanh chóng khẳng định được tên tuổi. Các tác phẩm của ông thường tập trung vào cuộc sống hàng ngày của con người, khai thác tâm lý sâu sắc và chứa đựng những triết lý nhân sinh.

Bên cạnh việc viết truyện ngắn, Chekhov cũng là một nhà biên kịch xuất sắc với các vở kịch như Uncle Vanya (Chú Vanya), Three Sisters (Ba chị em) và The Cherry Orchard (Vườn anh đào). Những sáng tác này phản ảnh sự chuyển biến xã hội và mối quan hệ giữa con người trong một thời đại đầy biến động ở nước Nga cuối thế kỷ XIX.

Không chỉ nổi tiếng ở Nga, Chekhov còn có ảnh hưởng lớn đến nền văn học thế giới. Các nhà văn như Ernest Hemingway, William Faulkner, Raymond Carver đều chịu ảnh hưởng từ phong cách viết của ông.

Khác với nhiều nhà văn cùng thời, Chekhov không cố gắng đưa ra những kết luận rõ ràng trong truyện của mình. Ông tin rằng nghệ thuật không phải để trả lời câu hỏi, mà là để đặt ra câu hỏi. Các câu chuyện của ông thường kết thúc mở, để lại dư âm, những suy gẫm trong lòng người đọc.

Các đặc điểm nổi bật trong văn chương của Chekhov là sự miêu tả cuộc sống một cách chân thực, không tô vẽ hay cường điệu. Thay vì những tình tiết gay cấn, ông tập trung vào những khoảnh khắc đời thường nhưng giàu cảm xúc. Chekhov luôn thể hiện sự thấu hiểu sâu sắc với nỗi khổ và tâm trạng của con người.

Một trong những tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ phong cách này chính là truyện ngắn Nỗi Đau (Grief), nói về sự hối tiếc muộn màng của một người chồng trong cách đối xử với vợ mình.

Grigory Petrov, một người thợ mộc ở một vùng quê nghèo khổ và thiếu thốn của nước Nga vào cuối thế kỷ XIX. Vợ Grigory Petrov lâm bệnh gần cả một năm trời. Họ đã dốc hết tiền bạc vào thuốc men nhưng dường như vô ích. Lúc này, bà đang trên bờ vực của cái chết. Grigory Petrov cố đưa vợ đến bệnh viện trong thị trấn với suy nghĩ còn nước còn tát, còn chút hy vọng nào không?

Trời tuyết rơi nhiều, đường trơn trợt, Grigory đặt vợ lên chiếc xe ngựa cũ kỹ. Con ngựa già nua lê từng bước rã rời, mệt nhọc. Cả hai không nói gì nhiều, chỉ có tiếng gió rít qua những hàng cây, tiếng bánh xe nặng nhọc lăn trên nền tuyết lạnh. (Hình ảnh tuyết rơi nhiều là hình ảnh của cuộc đời lạnh quá. Hình ảnh con ngựa già lê bước là hình ảnh Grigory mang vợ mình về chốn mãi chia xa!)

Trên đường đi, Grigory bắt đầu nói chuyện với vợ, nhưng thực ra Grigory đang tự nói với chính mình. Ông nhắc lại những năm tháng họ sống bên nhau, những khó khăn, gian khổ mà vợ ông đã phải chịu đựng. Suốt 40 năm qua, bà đã làm việc quần quật, gánh vác cả gia đình mà chưa bao giờ nhận được một lời yêu thương hay một cử chỉ dịu dàng từ chồng mình.

Chỉ đến lúc này, khi cái chết cận kề, Grigory mới nhận ra lỗi lầm của mình. Ông nói với bà bằng giọng nghẹn ngào: “Lẽ ra tôi nên đối xử với bà tốt hơn… Cuộc đời quá bất công với bà, và tôi cũng quá bất công. Tôi chưa bao giờ dành cho bà một lời tử tế, một nụ cười dịu dàng. Tôi thật tệ…” Bà vợ khẽ rên lên, hơi thở yếu dần.

“Cố lên bà nhé… Chúng ta sắp đến nơi rồi. Bà sẽ khỏe lại thôi…” Nhưng trong thâm tâm, Grigory biết đó là điều không thể.

Minh họa truyện ngắn Nỗi Đau (Grief)- nguồn X

Cuối cùng, họ cũng đến thị trấn. Ông dừng xe, vội vã bước xuống. Lần đầu tiên trong đời, ông bế bà trên tay để đưa bà vào bệnh viện. Nhưng khi chạm vào bà, ông sững người. Bà đã lạnh ngắt. Bà đã chết. Bà trút hơi thở cuối cùng trên đường đi, trước khi kịp nghe những lời yêu thương muộn màng của chồng mình.

Chekhov không lên án, vì Grigory không phải là người xấu. Ông chỉ là một người nông dân bình thường. Nhà quá nghèo, kiếm được miếng ăn trầy vi tróc vảy, sao mà không cơ cực? Grigory quá bận rộn với cuộc sống mà quên đi giá trị của tình yêu.

Câu chuyện đặt ra một câu hỏi nhức nhối: “Tại sao con người chỉ nhận ra giá trị của nhau khi đã quá muộn?”

Những lời hối tiếc của Grigory chẳng còn ý nghĩa khi người cần nghe chúng đã không còn nữa.

Chekhov không kết luận, không dạy đời phải làm thế này hay phải làm thế nọ. Ông chỉ kể lại một tình huống mà ai cũng có thể thấy được chính mình trong đó, để rồi tự rút ra bài học cho bản thân.

Thông điệp của câu chuyện thật giản dị nhưng thấm thía. Chekhov nhắc nhở chúng ta rằng những điều tốt đẹp về sự yêu thương, chăm sóc cho nhau trong nghĩa vợ chồng không nên để quá muộn. Khi yêu thương một ai đó, hãy thể hiện ngay khi còn có thể, bởi thời gian không chờ đợi ai.

Câu chuyện của Chekhov không chỉ là một tác phẩm văn học xuất sắc mà còn là một bài học sâu sắc về cuộc sống. Nó khiến người đọc phải suy ngẫm về những giá trị quan trọng trong đời: “Đừng trì hoãn yêu thương. Một lời yêu hôm nay đáng giá hơn cả ngàn câu hối tiếc sau này.”

Người phương Tây có câu: “Whispered words—too late. Echoes in the empty room, love left unspoken.”

Lời thì thầm quá muộn để nói ra chỉ vang vọng trong căn phòng trống, lời yêu thương chưa nói, giờ mới nói ai nghe?

Đoàn Xuân Thu (Tác giả)
From: TU-PHUNG

NHỮNG LỜI CẦU NGUYỆN THẬT SỰ CÓ ÍCH KHÔNG? –  Lm Alain Bandelier

Nếu Thiên Chúa biết điều chúng ta cần trước khi chúng ta xin Người, vậy mục đích của lời cầu nguyện là gì?

Tất cả chúng ta đều biết lời cầu nguyện không phải là câu “thần chú” mà con người sử dụng đối với Thiên Chúa.  Hành vi cầu nguyện không phụ thuộc vào việc kể lể dài dòng hoặc phát minh ra một vài công thức phép thuật cho phép chúng ta điều khiển thời gian và những biến cố để giảm bớt nỗi sợ hãi, cũng như thỏa mãn mong muốn của mình.  Chúa Giêsu đã dạy rất rõ về điểm này: “Khi cầu nguyện anh em đừng lải nhải như dân ngoại; họ nghĩ rằng: cứ nói nhiều là được nhận lời” (Mt 6, 7).  Điều lạ lùng là lời cầu nguyện không tác động nhiều trên Thiên Chúa, nhưng nó lại tác động nhiều trên chúng ta.

 Đó là lý do tại sao Thánh Tông đồ Phaolô kêu gọi chúng ta “cầu nguyện luôn” (1Tx 5, 17).  Chúng ta phải luôn cầu nguyện để: quay về với Thiên Chúa, mở lòng hướng về sự hiện diện của Người, lắng nghe điều Người nói với chúng ta, đặt Người vào trong cuộc sống chúng ta và trong anh chị em chúng ta, kết hiệp chúng ta với Thánh ý Người.  Đằng sau mỗi lời cầu xin cá nhân, cần có một điều cơ bản, đó là ước muốn của chúng ta phải vì Chúa.  Không có điều đó, chúng ta có nguy cơ rơi vào mâu thuẫn thiêng liêng, và đời sống thiêng liêng của chúng ta sẽ bị suy yếu.  Thật vậy, lời cầu xin vì Chúa bao gồm việc mong đợi tất cả mọi sự theo Chúa, nhưng sẽ là mâu thuẫn khi trong thực tế chúng ta không mong đợi gì theo Chúa.

 Thiên Chúa rất vui khi chúng ta cầu nguyện

 Thánh Gioan Thánh giá khuyến cáo chúng ta: chúng ta nên yêu mến Thiên Chúa là Đấng ban ơn, hơn là yêu thích ơn mà Người ban cho ta.  Trong cùng một logic như thế, chúng ta nên hiểu những lời đầu tiên của Đức Giêsu trong Tin Mừng thứ tư: “Các anh tìm gì?”  Chúng ta đang háo hức tìm kiếm quá nhiều thứ!  Nhưng chính Đức Giêsu là Đấng cho chúng ta câu trả lời đúng đắn: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.” (Mt 6, 33).  Điều này cũng soi sáng cho chúng ta về “những ý nguyện” rõ ràng trong lời cầu nguyện của mình.

 Chúng ta có thể dễ dàng xin Thiên Chúa hàng ngàn điều liên quan đến những vấn đề toàn cầu trong đời sống chúng ta, cũng như đến những chi tiết nhỏ bé, dựa trên tình huống mà những điều này liên hệ trực tiếp hoặc gián tiếp đến vinh quang Thiên Chúa.  Như Thánh Augustinô đã viết ở phần kết trong lá thư gửi Proba về cầu nguyện: “Chúng ta không xin gì, nhưng những điều chúng ta xin đã thật sự chứa trong Kinh Lạy Cha.”  Lời Kinh mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta cũng là lời nguyện của chính Ngài, đã trở thành lời nguyện của chính chúng ta: “Xin cho Ý Cha được thể hiện.”  Vì thế, lúc này chúng ta có thể trở lại với vấn đề ban đầu của chúng ta: Nếu Cha chúng ta ở trên Trời biết con cái Người cần gì ngay cả trước khi họ nói với Người, và nếu Người luôn mong muốn ban cho họ điều tốt nhất, thì tại sao chúng ta phải thưa với Người về những ước muốn của chúng ta?

 Chúng ta có thể nói rằng Thiên Chúa Cha không phải là người cha theo chủ nghĩa gia trưởng.  Người không muốn chống lại ý muốn của chúng ta, kể cả khi cứu chúng ta.  Vì thế, Thiên Chúa hạnh phúc khi chúng ta biết kết hợp và thêm tình yêu và sự dấn thân của chúng ta vào lời cầu nguyện mạnh mẽ, thuần khiết và hoàn hảo của Con Yêu Dấu của Ngài, một lời cầu nguyện vốn luôn được nhậm lời.  Và Thiên Chúa cũng hạnh phúc khi chúng ta cầu nguyện nhân Danh Chúa Giêsu Kitô và Chúa Thánh Thần – Đấng chuyển cầu cho chúng ta được theo như ý Thiên Chúa muốn.

 Lm Alain Bandelier – Dung Hạnh chuyển ngữ từ aleteia.org

From: Langthangchieutim


 

33 NĂM TÌM ĐƯỢC XÁC CHỒNG – GIAO CHỈ – SAN JOSE

TRUYỆN CÓ THẬT TẠI MIỀN NAM VN 

SAU 30 – 4 – 1975

33 NĂM TÌM ĐƯỢC XÁC CHỒNG – GIAO CHỈ – SAN JOSE

Câu chuyện tình bi thảm của 1 thời chinh chiến – Giáo sư Bùi văn Phú bên Oakland nói rằng học sinh Nguyễn Bá Tòng 70 ai cũng biết hoa khôi Ngọc Di – Thầy Mạc Bìa ở San Jose nói rằng anh em không quân ai cũng biết phi công Nguyễn văn Lộc – Ngọc Di, quê Nha Trang vào học tại Saigon – Trung úy Lộc quê Đà Lạt về Nha Trang đi lính tàu bay – Ghé chơi nhà bạn chợt thấy tấm hình cô gái có đôi mắt “U uẩn chiều luân lạc” đâu biết rằng anh sẽ mê mệt vì đôi mắt người Nha Trang. – Niên khóa 71-72 Trung úy Lộc đi Hoa Kỳ học lái phản lực. – Năm 71-72 cô nữ sinh Nguyễn Bá Tòng tốt nghiệp tú tài toàn phần và ghi danh trường luật.

Đám cưới ở Nha Trang ngày 6 tháng 2/1974. – Một năm sau căn cứ không quân Phan Rang di tản. – Chồng đưa vợ có bầu lên máy bay chạy vào Saigon.– Trung úy phi công ở lại lo phi vụ hành quân.– Chia tay nhưng hẹn gặp lại tại Saigon.– Rồi vợ chồng tái ngộ trong niềm hạnh phúc.– Lại chia tay thêm lần nữa ngày 28 tháng 4/1975. – Ngọc Di có bầu 6 tháng lên máy bay đi Mỹ.– Người phi công phản lực ở lại với những phi vụ cuối cùng.– Chia tay nhưng vẫn hẹn găp lại, nhưng lần này là vĩnh biệt.– Người mẹ trẻ sinh con gái trong tỵ nạn ngày 18 tháng 7/1975. – Vợ vẫn không biết tin chồng, con không thấy mặt cha.– Anh phi công của Việt Nam Cộng Hòa nằm trong trại tù Long Giao tính được gần đúng ngày vợ sinh. – Ngày đêm anh sống với đôi mắt người tình Nha Trang. – Việt cộng hẹn 6 tháng học tập rồi sẽ trả tự do. – Sáu tháng trôi qua chưa được thả, anh âm mưu vượt ngục. – Bị bắn chết ngày 25 tháng 3/1976.– Chôn cùng người bạn phi công trốn trại. – Vợ con bên Hoa Kỳ hoàn toàn không có tin tức. – 10 năm sau, những người bạn tù qua được Hoa Kỳ lần lượt kể chuyện về chuyến vượt thoát bất thành. – Nhưng không ai biết xác chồng của Ngọc Di ở nơi nào.– Ba mươi ba năm sau, những bạn tù không quân mới tìm lại được xác chiến hữu.– Người quả phụ không quân đem con gái 33 tuổi về nhận di hài của phi công Nguyễn văn Lộc. – Trên chuyến bay hãng EVA đáp xuống phi trường LA ngày 3 tháng 11/2008 cô Ngọc Di ôm bình tro cốt của chồng. – Con gái cô ôm thêm bình tro cốt của người chiến hữu cùng chết bên cạnh anh.– Năm nay 2010 là ba mươi lăm năm nhìn lại con đường. – Tôi xin kể lại ngọn ngành 35 năm cuộc đời của người góa phụ không quân anh dũng muôn đời.

Một thời chinh chiến

Mỗi người trong chúng ta đều có riêng cho mình những kỷ niệm về tháng 4 năm 1975. Chuyện của cô Nguyễn Thị Ngọc Di thường được kể thêm vài hàng bên cạnh câu chuyện của người chồng anh hùng trốn trại và đã hy sinh. Nhưng tôi lưu ý riêng đến hoàn cảnh người vợ nên đã nghe cô Ngọc Di kể lại tâm sự cuộc tình. Cô nói rằng, dù đã đem được di hài anh Lộc về nhưng tâm tình u uẩn chưa nguôi. Con gái của cháu tương đối ổn định, nhưng phần cháu, cuộc chiến vẫn chưa yên. Từ lúc 10 tuổi, hình ảnh mẹ cháu đi nhận xác chồng với di hài và vết máu trên áo trận của ba cháu vẫn theo đuổi cháu trong nhiều năm. Đến thời gian cháu ở Phan Rang có mấy tháng đã chứng kiến cảnh cô vợ trẻ miền Tây, đẹp não nùng đi nhận xác anh không quân tử trận. Phi cơ bị rơi vẫn còn mang bom. Phi công không kịp nhảy dù. Bom mang theo nổ cùng con tàu. Xác chẳng còn gì. Căn cứ lấy 2 cây chuối cho vào quan tài, thêm 1 ít da thịt rồi đóng hòm thực kín. Khi cô vợ ra nhận xác chồng, vật vã xin mở ra nhìn mặt, nhưng còn thấy làm sao được. Cháu chứng kiến mà thấy tê dại cả người. Anh Lộc dìu cháu vào nhà ở khu sĩ quan độc thân. Anh nói rằng, anh cam đoan sẽ không bao giờ bị như thế. Như vậy là làm sao. Phải chăng lời tiên tri cho cả cuộc đời sau này. Lấy nhau từ tháng 2/74, chẳng bao giờ được gần nhau 1 tháng. Anh đi bay khắp mọi nơi. Đầu năm 75, cháu có bầu mới ra sống ở căn cứ Phan Rang. Vì không có nhà bên cư xá gia binh, phải tạm trú ở khu độc thân. Chứng kiến toàn chuyện hy sinh chết chóc. Cháu mới 19 tuổi, bác nghĩ coi làm sao mà sống được. Mới năm trước từ thời học sinh vô tư qua thời sinh viên hết sức thần tiên. Chợt bước chân vào đời vợ lính, lo lắng sợ hãi biết chừng nào.

Một thời để yêu

Chờ cô Ngọc Di bớt cơn xúc động, tôi xin cô kể lại chuyện tình bắt đầu ra sao. Cô bình tĩnh và kể hết, không hề dấu diếm kề cả chuyện bay bướm và ngang tàng của anh Lộc.

Bác biết không, trước khi gặp cháu, anh Lộc đã quen với cô giáo Hương bên Ba Làng cũng tại Nha Trang. Bạn bè đã có người gọi anh là Lộc Ba Làng. Chuyện này về sau cháu mới biết. Ông anh họ không quân của cháu cũng không biết mới dẫn Lộc về nhà coi mắt chị cháu ở Nha Trang. Nhà cháu có đến 9 anh chị em. Nhưng coi bộ anh Lộc với chị Như Khuê của cô không hợp duyên, nên chỉ chuyện trò qua loa. Chợt anh Lộc thấy hình của Ngọc Di còn đang trọ học Saigon. Anh nói là đã mê đôi mắt từ lúc đó.

Qua niên khóa 71-72 Trung úy Lộc đi học bay tại Hoa Ky. Ngọc Di bắt đầu nhận được thư làm quen. Bạn bè của anh ở Mỹ nói rằng mỗi tuần anh đều nhận được thư của 2 cô. Cô giáo bên Ba Làng và cô nữ sinh Nguyễn Bá Tòng. Nhưng xem chừng đôi mắt người Nha Trang đã lấy trọn vẹn tình yêu của anh chàng không quân gốc Đà Lạt. Dù rằng về phần Ngọc Di vẫn chưa thực sự rung động với tình yêu chiến sĩ.

Hồi hương được 3 ngày, Trung úy Lộc bèn vào trường Nguyễn Bá Tòng lừa cha giám học nhận là anh vào thăm cô em cùng họ Nguyễn. Đây là đầu tiên 2 người gặp mặt. Từ trước chỉ biết qua hình ảnh. Anh chị có 2 tuần lễ đi chơi khắp Saigon, bao nhiêu là quà bên Mỹ, anh phi công hào hoa dành hết cho cô hoa khôi trường trung học.

Giáo sư Bùi Văn Phú thời đó học Nguyễn Bá Tòng cùng lớp với Ngọc Di kể lại rằng hình ảnh anh không quân xuất hiện đã làm cho biết bao nam sinh đau lòng.

Một hôm anh Lộc dẫn cô Di về nhà bà chị tại Saigon, chợt gặp cô giáo Ba Làng ra thăm.

Cuộc gặp gỡ bất chợt như trong thoại kịch trên sân khấu. Người yêu cũ chợt thấy bị phản bội, người yêu mới chợt thấy bị lừa dối. Anh không quân đưa Ngọc Di về nhà, nhưng cô cho rằng cuộc tình ngắn ngủi coi như chấm dứt. Cô cũng chưa yêu nên không thấy thực sự bẽ bàng. Sẵn sàng để anh Lộc trở về với người xưa của anh. Nhưng anh không quân đã trở thành Phạm Thái của Tiêu Sơn Tráng sĩ nhất định chết trong cặp mắt của giai nhân Trương Quỳnh Như.

Ngày hôm sau, trung úy phản lực trở lại nói là đã giải quyết xong mục tiêu. Cô gái Ba Làng buồn tủi trở về Nha Trang và anh Lộc quyết một lòng đi tới với Ngọc Di.

Cuộc tình duyên trải qua suốt năm tháng dài cho đến ngày đám cưới ở Nha Trang 6 tháng 2-1974.

1974 – Một thời hoạn nạn:

Khi đôi trẻ bắt đầu xây dựng gia đình qua lễ cưới là lúc đất nước bước vào năm tang tóc cuối cùng. Ngọc Di nhắc đi nhắc lại là cháu đâu có được làm vợ lính cho trọn vẹn một đời. Tuy hòa bình đã ký nhưng 2 bên vẫn còn chiến tranh dành dân lấn đất. Cô sinh viên vẫn lấy bài học luật đi về giữa Saigon Nha Trang và người chồng bất chợt lúc gặp ở Nha Trang, lúc thì Saigon. Mấy tháng cuối cùng sống chung ở căn cứ Phan Rang ngày đêm nghe tiếng phi cơ phản lực và những giây phút ngóng đợi chồng về.

Rồi khi tình thế nguy ngập, anh chồng đẩy cô vợ mang bầu lên C.130 với toàn những người xa lạ. Phi cơ cất cánh, nhìn anh còn đứng trên phi trường Phan Rang, nào biết bao giờ gặp lại nhau. Nhưng rồi anh đem phản lực về Saigon yểm trợ cho mặt trận Long Khánh.

Có tin vợ con phi công chiến đấu vào hết Tân Sơn Nhứt để chờ di tản. Đêm định mệnh cuối cùng Ngọc Di vẫn còn ở nhà với mẹ và thân quyến tại Saigon. Các ông anh cũng có chương trình di tản cả nhà.

Nửa đêm 28 tháng 4/75 chợt có tiếng xe hồng thật tự chớp đèn bấm còi ầm ỹ. Anh Lộc gõ cửa kêu Ngọc Di khẩn cấp lên đường. Bà mẹ nói rằng hay con ở lại để đi với mẹ và anh em, nhưng Lộc kiên quyết kéo vợ đi ngay. Ánh mắt mẹ già buồn bã trông theo. Nhưng sau này cả nhà đều bị kẹt lại. Lên xe hồng thập tự thấy cảnh tượng hãi hùng, Trung úy Giới ngồi bên vợ là cô sản phụ vừa sinh con, ôm con trong khăn còn vết máu.

Thì ra xe bus chở gia đình phi công đã nổ máy chờ trong căn cứ, ông trung úy Giới lấy xe cứu thương của không quân chạy ra nhà thương rước vợ. Anh Lộc nhảy theo, sau khi đón được vợ con mày, phải ghé nhà cho vợ tao đi. OK.

Xe Hồng thập tự bóp còi chớp đèn chạy như bay trong đêm Saigon. Các gia đình trên xe bus đang nổ máy chờ, thấy 1 bà mới sinh con và 1 bà bầu mặt còn trẻ thơ bước lên xe. Hai ông chồng vất vả đứng trông theo. Ngọc Di nhìn lại anh Lộc qua khung kính. Anh phi công hẹn sẽ gặp lại bên Mỹ. Vợ con đi rồi, còn mấy anh lái phản lực thì xoay sở dễ dàng, Ngọc Di không thể nghĩ rằng đấy là hình ảnh cuối cùng. Đó là ngày 28 tháng 4-1975. Cô đi C.130 qua Côn Sơn rồi sau đó di tản qua đảo Guam. Hết sức cô đơn, không gia đình, không bà con thân thuộc. Ngay cả gia đình bạn bè trong không quân cô cũng không quen ai. Cô sống 1 cuộc đời tiểu thư từ nhỏ, số mệnh đột nhiên ném vào cuộc đời. Cô bắt đầu cuộc sống trong chờ đợi, đen tối mịt mùng, hoàn toàn tự lập suốt một phần tư thế kỹ.

Một thời định cư

Vẫn tràn đầy hy vọng, cô nằm chờ ở đảo Guam. Các phi công lần lượt đến tìm vợ con và đoàn tụ bay vào lục địa. Anh chị Giới của chuyến xe Hồng thập tự định mệnh cũng đến rồi đi, không có tin gì về anh Lộc và không ai biết là Lộc mất tích, đã chết hay còn lạc loài nơi đâu. Rồi người ta không cho bà bầu ở lại đảo Guam. Cô phải đi vào Mỹ để còn lo sinh đẻ.

Ngọc Di lên đường mắt còn ngó lại biển Đông. Các trại tỵ nạn Cali và Arkansas đã tràn ngập người di tản. Người ta đưa cô về Florida. Nơi đây ngày xưa anh Lộc đã từng đến học bay.

Mỗi ngày vẫn còn người đến trại, dù muộn nhưng vẫn còn tìm được hạnh phúc đoàn tụ bên nhau. Nhưng cô vẫn mòn mỏi đợi chờ. Ngày 18 tháng 7/1975 Ngọc Di hạ sanh 1 bé gái. Nỗi truân chuyên và sống trong ray rứt đợi chờ đã hành hạ thêm cô gái trẻ với 16 giờ đồng hồ đau đớn chuyển dạ. Trước sau vẫn chỉ có một mình. Anh Lộc một năm trước đã đặt tên cho con trai tương lai là Phi Hải. Nhưng cô con gái được mẹ đặt tên là Nguyễn Lộc Đan Vi. Nguyễn là họ của cha và mẹ, Lộc là tên cha. Đan Vi là ý kiến của cô học sinh Nguyễn bá Tòng khi nghĩ đến những cây hoa tường vi đan vào nhau ở cổng nhà chồng trên Đà lạt.

Sau khi sanh con, mẹ con cô tỵ nạn Việt Nam được ông bà bảo trợ đón về nông trại. Ngôn ngữ không quen, suốt vùng quê không có 1 người Việt Nam. Những năm đầu vừa buồn về cảnh ngộ vừa buồn vì cảnh vật. Ngọc Di ôm con sống bằng nước mắt. Duy chỉ có điều, bé gái với cặp mắt thần tiên của mẹ là nguồn an ủi cuối cùng.

Một thời để chết

Cùng lúc đó trong trại tù, anh phi công thấy rằng không còn hy vọng được trả tự do. Thời gian ngộ nhận 15 ngày đã qua từ lâu. Thời gian hứa hẹn học tập 6 tháng cũng qua rồi. Cặp mắt người yêu Ngọc Di thôi thúc ngày đêm, anh phi công ngang tàng 1 thuở nhất định trốn trại, tìm tự do. Hai anh phi công Nguyễn văn Lộc và Lê văn Bé cùng vượt trại. Hy vọng tìm đường qua biên giới Cam Bốt rồi Thái Lan. Giữa 1 đêm mưa gió, cả 2 vượt thoát còn đem theo cả lựu đạn phòng thân.

Lính cộng sản đuổi theo. Lộc chạy trước. Bé ném lựu đạn chận hậu nhưng bị thương ngã xuống. Lộc bèn quay lại, đánh lựu đạn cứu bạn. Được biết lính cộng sản cũng bị chết vì lựu đạn. Vì vậy sau khi 2 anh phi công đã gục ngã chúng còn bắn điên cuồng vào 2 xác chết.

Hai anh chết ngày 25 tháng 3-1976. Cộng sản cho kéo xác để giữa sân trại Long Giao để dằn mặt anh em rồi đem chôn xấp 2 ngôi mộ bên nhau, nhưng không có mộ bia. Các bạn tù tìm cách làm dấu nhưng không rõ ràng. Vài năm sau, không còn ai biết rõ di hài của 2 người anh hùng không quân nằm ở đâu.

Một thời định cư

Mẹ con Ngọc Di rời bỏ nông trại tìm đường về ở với bà con trên Nữu Ước. Cô nữ sinh hoa khôi Nguyễn bá Tòng, sinh viên luật Saigon tiếp tục cuộc sống lủi thủi với đứa con ngày càng rực rỡ với dấu vết người cha Đà Lạt và đôi mắt bà mẹ Nha Trang.

Mấy năm sau, anh em và gia đình không quân họp mặt, nên mẹ con cô Di có dịp về Cali gặp gỡ mọi người. Sau cùng cô định cư tại quận Cam. Phải bắt đầu từ thập niên 80 trở đi mới có tin tức về cuộc trốn trại hào hùng và chuyện hy sinh của anh Lộc. Mẹ con bắt đầu nghĩ đến chuyện đi tìm dấu vết của người xưa. Tuy nhiên tất cả đều vô vọng. Không ai còn nhớ những ngôi mộ ở đâu, Cuộc sống vẫn bình thản diễn tiến. Anh chị em đoàn tụ. Me già gặp lại con gái. Cháu Đan Vi tốt nghiệp bác sĩ nhãn khoa rồi lập gia đình. Vợ vẫn không thấy xác chồng. Con vẫn chưa thấy xác cha.

Một lần, hết sức vô tình, Ngọc Di gặp người trong gia đình HO. Anh ở Bắc Cali nói rằng trước có ở Long Giao. Cô Di hỏi rằng anh có biết trung úy Lộc không. Anh HO nói ngay rằng cô có phải là Ngọc Di không. Ngạc nhiên đến sững sờ, cô nói tôi là Nguyễn thị Ngọc Di, sao anh biết. Anh bạn trả lời: « Tôi ở gần anh Lộc trong trại. Anh ấy nói về đôi mắt của cô suốt ngày. Khi cô mới bước vào nhà tôi đã cảm thấy. Khi cô hỏi anh Lộc, tôi biết ngay cô là vợ anh.» Và câu chuyện 20 năm xưa tuôn chảy, nhưng sau cùng cũng không biết mộ anh ở đâu.

Một thời ngoại cảm

Câu chuyện đi tìm mộ của anh Lộc đã trải qua 1 thời gian hết sức đặc biệt dựa trên các câu chuyện linh thiêng về lãnh vực ngoại cảm. Sau cùng, người bạn tù, người chiến hữu tận tụy của anh Lộc đã tìm được 2 ngôi mộ của những người phi công trốn trại năm 1976.

Các ngôi mộ được khai quật năm 2008 có cả sự tiếp sức của thầy Mạc Đìa, ngồi tại San Jose mà chỉ dẫn qua điện thoại. Mặc Đìa ngày xưa cũng là sĩ quan của không lực Việt Nam Cộng Hòa. Sau cùng cô Ngọc Di đưa con gái là Nguyễn Lộc Đan Vi về nhận xác người thân.

Ngày 3 tháng 11-2008 mẹ con ngồi trên phi cơ Eva ôm mỗi người một bình tro về Hoa Kỳ. Mẹ ôm tro của chồng, con ôm bình tro chiến hữu. Gia đình anh phi công Lê văn Bé nói rằng chiến hữu đã chết bên nhau thì cho đi Mỹ với nhau. Tuy nhiên bình tro của anh Bé chỉ có 1 nửa. Phân nửa gia đình lưu lại quê hương.

Ngày 8 tháng 11-2008 không quân Nam Cali làm lễ truy điệu cho 2 người anh hùng của họ. Có lễ trao cờ lại cho cô Ngọc Di cùng con gái.

Ngọc Di làm vợ lính có hơn 1 năm và làm quả phụ 33 năm mới nhận được xác chồng bằng tro tàn. Bác sĩ Đan Vi không bao giờ thấy được người cha dù ở trên trời hay ở dưới đất.

Khi khai giấy tờ người ta hỏi rằng con đến Mỹ năm nào. Con khai là đi năm 1975. Con đi bằng phương tiện gì. Con nói là con đi trong bụng mẹ. Cha con bây giờ ở đâu. Con không biết. Có thể còn đang bay ở trên trời. Con không có cha làm sao ai nuôi con học thành bác sĩ. Trả lời: Mẹ con.

Đan Vi là loài hoa tường vi, đan vào nhau mọc ngoài cổng nhà anh phi công Nguyễn Văn Lộc.

Tuổi của cô là tuổi của cộng đồng. Cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại năm nay 35 tuổi, cũng là tuổi của Đan Vi, một cô gái khác ngày xưa sinh ra trên tàu Trường Xuân, trên biển Nam Hải, tên cô là Chiêu Anh, cũng 35 tuổi.

Chiều văn nghệ 35 năm nhìn lại tại San Jose vào ngày 23 tháng 5/2010 chúng tôi sẽ mời cả 2 cô lên sân khấu CPA. Một cô đi tàu biển vào Mỹ. Một cô đi tàu bay vào Mỹ. Lúc ra đi cả 2 đều trong bụng mẹ.

Cả 2 cô đều không phải là ca sĩ, nhưng vẫn được mời lên sân khấu trình diễn. Hai cô đều không biết hát, chỉ đứng đó cho khán giả vỗ tay. Bởi vì cuộc đời của các cô chính là những bài ca của nửa thế kỷ trầm luân. Đó là những hài nhi của cộng đồng di tản, những công dân của thế hệ mới trưởng thành sau những đau thương của đất nước.
Các bạn hỏi rằng văn nghệ của chúng tôi sẽ có những danh ca nào trình diễn.
Chúng tôi có các nữ danh ca có tên có tuổi nhưng không biết hát.Vậy ai là những người biết hát thì xin đến giúp một tay.
Và trời đất sẽ trả công cho quý vị.

Tất cả chỉ cần hát có 1 bài: Bài “Cô Gái Việt” của Nhạc sĩ Hùng Lân.

GIAO CHỈ – SAN JOSE

Thương Tiếc ĐKG. Nguyễn Thanh Thu – Thơ Trần Quốc Bảo

Thơ Trần Quốc Bảo 

  

Thương Tiếc Điêu Khắc Gia  Nguyễn Thanh Thu

 Anh đã ra đi, nhưng anh không chết

Như bức tượng Thương Tiếc, mãi vẫn còn

Dù ngoại hình theo vận Nước hao mòn

Hồn vẫn trường sinh trong Quân Sử Việt

 

Nguyễn Thanh Thu điêu khắc gia trác tuyệt

Pho “Thương Tiếc” mang Hồn Lính oai hùng

Dáng ngồi như núi! Trầm tĩnh ung dung

Thường linh hiển, những đêm trăng huyền ảo

Nhiều tượng khác, xuất thần đầy sáng tạo

Như pho tượng lừng danh, tên “Ngày Về”

Hình người chiến sĩ trở lại đồng quê

Biểu tượng hòa bình, niềm vui chất ngất

 

Tượng ấy đoạt giải Văn Chương Nghệ Thuật

Của Tổng Thống Diệm, Đệ Nhất Cộng Hòa

Nguyễn Thanh Thu sống bình dị, xuề xòa

Song đích thực một tài năng siêu việt

   

                                    ĐKG Nguyễn Thanh Thu (2024) 

Tượng “Chiến Sĩ Vô Danh”, tượng “Trung Liệt”

Đặt trong nghĩa trang “Quân Đội Cộng Hòa”

Tại quận Gò Vấp, nơi anh sinh ra

Cả hai tượng đều mang Hồn Tử Sĩ

 

Đặc biệt tượng “An Dương Vương” hùng vĩ

Tọa lạc ngã sáu Chợ Lớn nguy nga

Ghi tích Vua Nam Việt đánh Triệu Đà

Dùng nỏ thần Kim Quy, đuổi giặc

 

Nguyễn Thanh Thu chỉ miệt mài điêu khắc

Thế mà sau Quốc Hận cũng vô tù

Trong tù, quyết không khắc tượng cáo Hồ

Cam chịu tám năm khổ sai ác liệt

 

Nay, Nguyễn Thanh Thu về miền Tịnh Viễn

Dâng hương trầm, tôi tiễn Bạn tri âm

Với những dòng thơ xuất tự thâm tâm

Ngậm ngùi Thương Tiếc, thay lời tống biệt.

  Trần Quốc Bảo – Richmond, Virginia  

 From: haiphuoc47 & NguyenNThu

3 nguyên tắc trường sinh, kéo dài tuổi thọ ?

ĐH Harvard nghiên cứu 80 năm: Không phải tập thể dục khỏe, đây mới là 3 nguyên tắc trường sinh, kéo dài tuổi thọ

Cơ thể cường tráng, khỏe mạnh không phải yếu tố duy nhất quyết định tuổi thọ của bạn.

 Ngày nay, đời sống vật chất được cải thiện, con người bắt đầu chú ý đến sức khỏe thể chất, tìm cách để sống khỏe, kéo dài tuổi thọ. Nhiều người cho rằng, một cơ thể cường tráng, mạnh khỏe là chìa khóa để sống thọ. Tuy nhiên, Đại học Harvard đã thực hiện 1 nghiên cứu kéo dài hơn 80 năm và rút ra kết luận đáng ngạc nhiên.

 Năm 2018, họ công bố kết qua khảo sát hơn 800 tình nguyện viên trong khoảng thời gian 80 năm và phát hiện ra rằng thói quen sống và tình trạng sức khỏe của họ chứa đựng bí quyết kéo dài tuổi thọ.

 Trong nghiên cứu này, bí quyết sống lâu không phải là một cơ thể cường tráng như nhiều người nghĩ, điều mà mọi người cần làm là những điều sau đây.

1.Thói quen ăn uống lành mạnh

Chế độ ăn uống tốt là rất quan trọng. Dù một người có khỏe mạnh hay không, ngay cả đối với những người có gen trường thọ, một lối sống hợp lý cũng có thể góp phần kéo dài tuổi thọ.Lối sống trường thọ bao gồm ăn một chế độ ăn uống cân bằng, ăn ít thực phẩm giàu chất béo và giàu protein, và tránh tiêu thụ quá nhiều thực phẩm chế biến sẵn, tăng cường tiêu thụ rau quả tươi, kiểm soát lượng muối, đường, dầu ăn nạp vào cơ thể.

 Bằng cách ăn uống điều độ và kiểm soát tổng năng lượng nạp vào, bạn có thể giảm nguy cơ tăng cân và hội chứng chuyển hóa do ăn quá nhiều calo, chẳng hạn như tăng huyết áp, tăng lipid máu, tăng axit uric máu, tiểu đường và các bệnh mãn tính khác.

 Tạp chí y học nổi tiếng ” The Lancet ” đã công bố nghiên cứu cho thấy chế độ ăn của nhiều người hiện tại thiếu chất xơ nghiêm trọng. Trong khi chất cơ đông vai trò quan trọng đối với sức khỏe con người. Kết quả nghiên cứu cho thấy ăn nhiều chất xơ có thể giảm 1/3 nguy cơ tử vong, đồng thời có thể ngăn ngừa bệnh tim và nhiều bệnh mãn tính ở một mức độ nhất định. Những người tiêu thụ nhiều chất xơ có thể giảm tỷ lệ tử vong do mọi nguyên nhân xuống 15% và tỷ lệ tử vong do ung thư khoảng 13% so với người ít tiêu thụ chất xơ.

 Tuy nhiên, ăn nhiều chất xơ không phải là điều kiện duy nhất để duy trì sức khỏe tốt và sống lâu. Bạn còn chú ý đến cân bằng dinh dưỡng. Nếu cơ thể con người bị thiếu hụt 3 dưỡng chất cung cấp năng lượng chính là protein, chất béo và carbohydrate cũng có thể dẫn đến suy nhược cơ thể, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe.

 2.Chế độ vận động thường xuyên

Không phải tập thể dục cường độ cao, mà luyện tập, vận động thường xuyên mới là yếu tố thiết yếu của một cuộc sống khỏe mạnh và là cách hữu hiệu để sống lâu hơn. Các chuyên gia sức khỏe khuyê’n nghị, người lớn cần đi bộ 6.000 bước mỗi ngày. Tương đương đương với chạy bộ 18 phút, tập yoga 40 phút và đạp xe trong 40 phút, khiêu vũ trong 36 phút… Vận động vừa phải, thường xuyên không chỉ thúc đẩy quá trình trao đổi chất của cơ thể mà còn thư giãn tinh thần, giảm căng thẳng và cải thiện khả năng miễn dịch của cơ thể.

 3.Thái độ sống lạc quan

Đời sống tinh thần rất quan trọng. Các nghiên cứu cho thấy, những người bi quan có nguy cơ tử vong sớm cao hơn 42% so với những người lạc quan. Tiếng cười, sự lạc quan giúp giảm căng thẳng, cải thiện chất lượng cuộc sống. Vì vậy, duy trì một thái độ sống tích cực sẽ giúp chúng ta sống thọ hơn. Tinh thần lạc quan, vui vẻ không chỉ cải thiện chức năng miễn dịch của cơ thể mà còn giảm nguy cơ mắc nhiều bệnh tật.

 Vì vậy, một cơ thể khỏe mạnh không phải là chìa khóa duy nhất để sống lâu hơn. Để duy trì một cuộc sống dài lâu, chúng ta còn cần phải chăm chỉ cải thiện về nhiều mặt cả thể chất và tinh thần. 

Nguồn: m.cafef.vn

From: haiphuoc47 & NguyenNThu


 

THÔI XAO XUYẾN- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Nếu anh em yêu mến Thầy, thì hẳn anh em đã vui mừng!”.

“Để có thể trải nghiệm niềm vui, chớ gì không một giây phút nào trong đời tôi nằm ngoài ánh sáng, tình yêu và sự hiện diện của Chúa! Như chiếc bình rỗng, tôi trao toàn thân cho Ngài, Đấng sẽ đổ đầy nó bằng tình yêu và Thánh Thần!” – Andrew Murray.

Kính thưa Anh Chị em,

Không ‘rỗng’ như Murray, bạn và tôi thường ‘đầy’; vì thế, chúng ta luôn thiếu bình an, mất tự do và ít niềm vui. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu tiết lộ một bí quyết để chúng ta ‘thôi xao xuyến’, tìm lại tự do, lòng đầy niềm vui: “Nếu anh em yêu mến Thầy!”.

Một trái tim sợ hãi và xao xuyến không phải là điều Chúa Giêsu muốn; nó không phải là của Ngài! Sợ hãi và xao xuyến là những gánh nặng tì đè đóng chặt cánh cửa tâm hồn. Chúa Giêsu muốn chúng ta thoát khỏi những gánh nặng không đáng có đó. Vậy đâu là gánh nặng ‘nặng nhất’ của bạn? Hoặc gánh nặng đó dẫu có thể không khiến bạn ngắc ngoải, nhưng nó thường xuyên đeo bám, dai dẳng, và có thể là một gánh nặng – khá khó khăn – khi nó cứ kéo dài từ năm này qua năm khác! Tại sao? Chúa Giêsu cho biết, vì chúng ta chưa yêu mến Ngài đủ!

Để tự do yêu mến Chúa Giêsu, bước đầu tiên không thể thiếu là bạn cần nhận ra gánh nặng đó là gì; xác định nó, gọi tên nó và tìm cách truy nguyên nó! Vậy nếu nguyên nhân của nó là một tội lỗi, bạn hãy ăn năn và đi xưng tội; đây là cách tốt nhất để tìm lại và trải nghiệm tự do nhanh nhất. Tuy nhiên, nếu gánh nặng của bạn là do người khác, hoặc do một số tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, bạn cứ yên tâm! Chỉ cần quy phục, tín thác vào Chúa, trao phó toàn thân cho Ngài; và rồi, tự do sẽ đến với bạn – ‘phần còn lại Ngài lo’ – dù hoàn cảnh có là gì!

Cho sự tín thác đó, câu chuyện của Phaolô là một minh hoạ. Phaolô đối mặt với một tình huống hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Bị ném đá, người ta tưởng ông đã chết; nhưng biết mình còn sống, Phaolô càng vững tin. Bởi thế, thay vì trốn chạy, Phaolô lập tức vào thành, đi đến các địa danh khác nhau để rao truyền Đấng ông yêu mến – bài đọc một. Nhờ đó, dân các thành nhận biết vinh quang Nước Chúa. Thánh Vịnh đáp ca báo trước, “Kẻ hiếu trung phải nói lên rằng: Triều đại Ngài vinh hiển!”.

Anh Chị em,

“Nếu anh em yêu mến Thầy!”. Đấng nói cho chúng ta biết điều kiện để ‘thôi xao xuyến’ cũng là Đấng đã từng xao xuyến, sợ hãi, lo lắng và buồn phiền đến chết. Ngài từng bị nhục mạ, giết chết và vùi trong lòng đất; nhưng vì luôn yêu mến Chúa Cha, Ngài đã có thể thưa lên, “Con phó thác linh hồn con trong tay Cha!”. Vì thế, Chúa Cha đã làm phần còn lại – phục sinh Chúa Con. Vậy, bao lâu chưa yêu mến đủ, nghĩa là bao lâu còn “nằm ngoài ánh sáng, tình yêu và sự hiện diện của Chúa”, chúng ta vẫn tiếp tục bất an! Để có niềm vui, bạn và tôi hãy trở nên những “chiếc bình rỗng”, cầu xin Thánh Thần đổ đầy yêu mến nhờ việc quen thân với Lời Chúa, Thánh Thể và các Bí tích; đặc biệt, Bí tích Hoà Giải, suối nguồn tha thứ và chữa lành!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, linh hồn con bất an vì còn đầy ‘các thứ tục luỵ’. Giúp con làm rỗng nó để có thể yêu mến Chúa ngày một hơn!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

************************************

Thứ Ba Tuần V Phục Sinh

Thầy ban cho anh em bình an của Thầy

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. Ga 14,27-31a

27 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi. 28 Anh em đã nghe Thầy bảo : ‘Thầy ra đi và đến cùng anh em’. Nếu anh em yêu mến Thầy, thì hẳn anh em đã vui mừng vì Thầy đi về cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao trọng hơn Thầy. 29 Bây giờ, Thầy nói với anh em trước khi sự việc xảy ra, để khi xảy ra, anh em tin.

30 “Thầy sẽ không còn nói nhiều với anh em nữa, bởi vì Thủ lãnh thế gian đang đến. Đã hẳn, nó không làm gì được Thầy. 31a Nhưng chuyện đó xảy ra là để cho thế gian biết rằng Thầy yêu mến Chúa Cha và làm đúng như Chúa Cha đã truyền cho Thầy.”


 

HÃY YÊU THƯƠNG GIA ĐÌNH BẠN KHI CÒN CÓ THỂ

Lm Trần Chính Trực

Trong cuộc sống hiện đại, chúng ta dành nhiều thời gian và công sức để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp, bạn bè và những người xung quanh. Tuy nhiên, không ít lần chúng ta lại quên mất rằng, những người thực sự quan trọng và xứng đáng nhận được tình thương yêu của mình nhất lại chính là các thành viên trong gia đình.

Có một sự thật phũ phàng mà có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng mắc phải – đó là tử tế với người ngoài nhưng lại cộc cằn, thậm chí là lạnh nhạt với người thân trong gia đình mình. Không phải vì chúng ta không yêu thương họ, mà bởi vì chúng ta quá tin rằng họ sẽ luôn ở bên cạnh mình, dù cho mình có xử sự thế nào đi nữa.

Lý do chính khiến điều này xảy ra có thể xuất phát từ bản chất con người ta luôn muốn được công nhận và đánh giá cao trong xã hội. Chúng ta cố gắng hết mình để tạo ấn tượng tốt đẹp với người khác, đôi khi là bằng mọi giá, trong khi đó lại lấy sự thoải mái và tự nhiên khi ở bên gia đình làm cớ để giải thích cho sự thiếu kiên nhẫn và thiếu tôn trọng với chính người thân.

Nhưng chính sự thoải mái và tự nhiên ấy lại trở thành con dao hai lưỡi, khiến cho người thân cảm thấy bị coi thường và không được trân trọng. Sự ấm áp và yêu thương mà gia đình mang lại là nền tảng vững chắc nhất cho mỗi cá nhân phát triển. Khi mất đi sự gắn kết này, dù thành công đến mấy, cuộc sống của chúng ta cũng trở nên trống vắng và thiếu ý nghĩa.

Hãy dành thời gian suy ngẫm về những lần chúng ta đã vô tình làm tổn thương những người thân yêu nhất của mình. Đôi khi, một cái ôm, một lời nói dịu dàng, hay đơn giản chỉ là sự chia sẻ không lời cũng đủ để hàn gắn những vết thương lòng, khơi dậy tình cảm và sự gắn kết giữa các thành viên trong gia đình.

Cuộc sống quá ngắn ngủi để chúng ta phung phí thời gian vào những cơn giận dỗi vô ích hay những mối quan hệ không lành mạnh. Hãy chọn cách sống tích cực, trân trọng và yêu thương gia đình mình mỗi ngày, bởi họ chính là điều quý giá nhất mà chúng ta có.

(Sưu tầm)


 

THỨ CÒN LẠI SAU CÙNG – Lm. Anmai, CSsR

Người Giồng Trôm

Bước chân vào cuộc đời này, ai trong chúng ta cũng mải miết tìm kiếm thứ gì đó để chứng minh mình tồn tại: tiền bạc, danh vọng, sức khỏe, hay sắc đẹp. Thế nhưng, giữa những bộn bề của cuộc sống, có mấy ai từng dừng lại để tự hỏi:

Ai mới thật sự là người giàu? Ai thực sự là kẻ nghèo? Đâu là bậc trí giả? Đâu là người hành khất khốn cùng?

Bạn có thể trả lời được không? Tôi thì không thể.

Khi mọi sự còn tồn tại, người ta dễ dàng phân biệt nhau qua từng bộ áo, chiếc xe, ngôi nhà, hay chức vị. Nhưng rồi một ngày, khi tất cả chỉ còn là những mảnh xương mục nát, nằm lẫn lộn trên mặt đất cằn cỗi, những ranh giới kia bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Không còn ai giàu hơn ai, không còn ai nghèo hơn ai. Những bộ xương nằm cạnh nhau trong thinh lặng vĩnh hằng, sọ vỡ, hốc mắt trống không, hàm răng khép chặt như còn giấu kín bao bí mật của kiếp nhân sinh ngắn ngủi.

Ngày trước, họ từng là ai? Một vị vua quyền uy, luôn có kẻ phục vụ? Một cô gái kiêu kỳ, khiến bao người say đắm? Một kẻ ngạo mạn, chẳng biết trời cao đất dày? Hay chỉ là đứa trẻ chưa kịp gọi tên cha mẹ?

Giờ đây, tất cả đều hòa vào nhau như những mảnh vụn của ký ức sau giấc mộng dài. Những vương miện, danh xưng, quyền lực… tất cả đều tan biến. Không còn ai phân biệt được đâu là “ta”, đâu là “họ”. Chỉ còn một sự im lặng vô cùng, như nhắc nhở ta về lẽ vô thường của cuộc đời.

Vì vậy, đừng tự mãn vì mình giàu có. Tiền bạc, danh lợi chẳng thể mua nổi một giây phút tồn tại vĩnh hằng.

Đừng kiêu hãnh vì tuổi trẻ. Thanh xuân như chiếc lá non, chỉ chạm nhẹ vào sương sớm cũng đủ khiến nó úa tàn.

Đừng tự hào vì khỏe mạnh. Thân thể này chỉ là căn nhà trọ mà ta mượn tạm, rồi một ngày, ta phải trả lại cho đất trời.

Những gì bạn giữ chặt trong tay hôm nay không phải là của bạn. Bạn chỉ là kẻ đang vay mượn chúng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Sẽ có người lìa đời trong bệnh viện lạnh lẽo, có người ngã xuống trên chiến trường khốc liệt, và có người sẽ ra đi trong cô độc không ai hay biết. Nhưng đau đớn nhất vẫn là những người chết ngay khi đang sống, sống mà không tỉnh thức, không biết mình tồn tại vì điều gì, không biết mình đang đi về đâu.

Hãy nhớ, đừng sợ những chiếc xương khô, hãy sợ khi tim mình còn đập nhưng tâm đã lạnh nguội.

Đừng sợ cái chết đến gần, hãy sợ một cuộc đời trôi qua mà chưa từng tỉnh thức, chưa từng sống trọn vẹn dù chỉ một ngày.

Rồi một ngày, thân xác này cũng sẽ nằm xuống, hòa chung giữa những bộ xương vô danh kia. Không ai hỏi ta là ai, đã từng sở hữu những gì, từng sống ra sao. Chỉ còn lại sự im lặng của cát bụi.

Nếu từng sống trong u mê, những gì còn lại chỉ là một chiếc sọ trống rỗng như bao chiếc sọ vô danh khác.

Nhưng nếu từng sống với chánh niệm và tỉnh thức, thì dù thân xác này có tan thành tro bụi, ánh sáng ấy sẽ không bao giờ tắt theo những mảnh xương khô.

Lm. Anmai, CSsR


 

 “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy (Ga 14:23)-Cha Vương

Ngày Thứ 2 tràn đầy hy vọng trong Chúa Phục Sinh nhé.

Cha Vương

Thứ 2, 5PS: 19/5/2025

TIN MỪNG: Đức Giê-su đáp: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy. (Ga 14:23)

SUY NIỆM: Người Việt mình có tục lệ “đi thưa, về gửi” có nghĩa là lời chào khi đi ra và lời chào khi đi về, nó nói lên tính lễ độ và lễ phép của một người trẻ đối với lớn. Một lần mình đến thăm gia đình người bạn có bố mẹ già sống chung vơi họ. Mình quan sát mỗi lần rời khỏi nhà anh thường nói với ÔB “thưa Bố Mẹ con đi…” Mình nghĩ thầm rằng: “Đã lớn rồi mà con thưa với gửi gì nữa”. Nhưng nghĩ sâu thêm một tí đây cũng là một tập tục rất đẹp bạn ạ. Hẳn bố mẹ anh ta không cần anh xin phép, nhưng chắc chắn bố mẹ anh rất vui khi anh làm như vậy. Đúng là một người con ngoan. Mình nghĩ rằng chắc chắn Chúa cũng rất vui khi bạn để ý, thưa gửi, lắng nghe và tuân giữ lời Ngài. Lắng nghe để biết Chúa đang mời gọi bạn làm một điều gì đó tốt lành và tuyệt vời hơn mỗi ngày.

LẮNG NGHE: CHÚA nói: “Này tôi đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng tôi và mở cửa, tôi sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa tối với người ấy, (Kh 3:20)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin cho con biết yêu mến và thực hành Lời Chúa để luôn được hiệp thông với Ngài. 

THỰC HÀNH: Tập chào Chúa mỗi khi thức dậy, đi ngủ, hoặc đi qua nhà thờ Công Giáo vì Chúa đang ngự trong nhà tạm. 

From: Do Dzung

**************************

Lắng Nghe Lời Chúa – Nguyễn Hồng Ân & Hiền Thục

Giờ Chết của tôi sẽ như thế nào?

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam và các báo Khoa Học Được phát triển bởi Embodied Labs, trải nghiệm được thực hiện tại Đại học Minnesota đi kèm với lời cảnh báo rằng khi đọc báo cáo này bạn sẽ bị chi phối với ‘cảm xúc mạnh mẽ”.
Trải nghiệm hấp hối tại Đại học Minnesota là một phần của loạt mô phỏng VR nhập vai, góc nhìn thứ nhất do Embodied Labs phát triển, cũng bao gồm những gì xảy ra khi mắc chứng mất trí nhớ, bệnh Alzheimer hoặc Parkinson; bị mất thị lực hoặc thính lực; bị cô lập về mặt xã hội; và trải nghiệm quá trình lão hóa như một người LGBTQ. Ảnh: Shutterstock

Khi trường Đại học Minnesota đề nghị cho tôi trải nghiệm cảm giác chết là như thế nào, đương nhiên tôi đã đồng ý. Chẳng phải chúng ta đều tò mò một cách bệnh hoạn về một vùng đất chưa được khám phá, như Hamlet đã nói, nơi không một du khách nào quay trở lại hay sao?

Ngoại trừ lần này, thật may mắn là tôi sẽ được quay lại vì đó sẽ là một cái chết ảo, một trải nghiệm trong một studio VR thuộc hệ thống Thư viện Khoa học Sức khỏe của trường đại học Hoa Kỳ. Trải nghiệm hấp hối là một phần của loạt mô phỏng VR – Thực tế Ảo được phát triển bởi Embodied Labs, một công ty chín năm tuổi có trụ sở tại California.

Là một phần trong trải nghiệm VR về cái chết của Embodied Labs, người dùng nhìn sang bên kia giường và thấy những người thân yêu của mình tụ tập xung quanh, chăm chú nhìn anh ta nhưng buồn bã. Ảnh: embodiedlabs.com
Là một phần trong trải nghiệm VR về cái chết của Embodied Labs, người dùng nhìn sang bên kia giường và thấy những người thân yêu của mình tụ tập xung quanh, chăm chú nhìn anh ta nhưng buồn bã. Ảnh: embodiedlabs.com

Nó đã tạo ra những trải nghiệm nhập vai, chân thực về những người mắc chứng mất trí nhớ, bệnh Alzheimer hoặc Parkinson; bị mất thị lực hoặc thính lực; bị cô lập về mặt xã hội; và trải nghiệm quá trình lão hóa như một người LGBTQ.

Và cảm giác khi chết là như thế nào?

Tại Đại học Minnesota, sinh viên trường y đã sử dụng trải nghiệm Phòng thí nghiệm thể hiện để hiểu quan điểm của một người phụ nữ tên là Beatriz, người đang phải đối mặt với sự thất vọng, bối rối và xung đột gia đình khi bà trải qua giai đoạn tiến triển của bệnh Alzheimer.

Trong khi đó, sinh viên tại chương trình Khoa học tang lễ của trường đại học đã trải nghiệm mô phỏng Embodied Labs, trong đó họ vào vai một người đàn ông 74 tuổi tên là Alfred, người bị thoái hóa điểm vàng do tuổi tác và mất thính lực tần số cao. Ông gặp khó khăn trong việc nghe và hiểu những gì người thân và người chăm sóc nói với ông.

Janet McGee, giảng viên chương trình Khoa học tang lễ, cho biết: “Những sinh viên trải nghiệm Phòng thí nghiệm Alfred “cảm thấy thất vọng và khó chịu vì bị đối xử như trẻ con”.

Janet McGee là giảng viên tại chương trình Khoa học tang lễ của Đại học Minnesota. Ảnh: Linkedin/janetmcgeemba
Janet McGee là giảng viên tại chương trình Khoa học tang lễ của Đại học Minnesota. Ảnh: Linkedin/janetmcgeemba
McGee cho biết kết quả mà sinh viên đạt được có thể là họ sẽ cần các kỹ năng để  lắng nghe và sự thông cảm nhiều hơn, điều này sẽ hữu ích khi họ sắp xếp tang lễ cho những khách hàng có vấn đề về nhận thức liên quan đến tuổi tác.
Tôi không chắc liệu mình có bao giờ trở thành nhân viên chăm sóc hay không, hoặc liệu tôi có mắc bệnh Alzheimer hay thoái hóa điểm vàng hay không.

Nhưng tôi biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết. Đó là lý do tại sao tôi muốn thử trải nghiệm Embodied Labs cuối đời có tên là Clay Lab.

Bạn sẽ vào vai một người đàn ông 66 tuổi tên là Clay Crowder, người đang phải đối mặt với chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối. Và do đó, “Những cảm xúc với phản ứng mạnh mẽ là điều thường thấy”, lời giới thiệu về trải nghiệm VR cảnh báo.

“Cái đó thật dữ dội,” Carrie Shaw, CEO và nhà sáng lập của Embodied Labs, cho biết. “Chúng tôi muốn mô tả cái chết chủ động là như thế nào.” Trải nghiệm này bao gồm một cảnh vợ và con gái đưa bạn đến phòng khám bác sĩ để nghe phán quyết, “Tôi e rằng đó không phải là tin tốt”, một bác sĩ chuyên khoa ung thư nói. “Kết quả tầm quét mới nhất được thực hiện đến hai lần nhưng lại cho kết quả không may là không tốt”. Con gái tôi đang phủ nhận. “Mẹ sẽ lặp lại liệu trình điều trị, đúng không?”. Nhưng bác sĩ nói rằng việc tiếp tục điều trị có thể gây hại nhiều hơn là có lợi. Cô ấy nhẹ nhàng hướng dẫn chúng ta chấp nhận rằng chăm sóc giảm nhẹ (an tử) là lựa chọn tốt nhất hiện nay.

Trong trải nghiệm hấp hối, người dùng sẽ vào vai một người đàn ông 66 tuổi tên là Clay Crowder, người đang phải đối mặt với chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối giai đoạn bốn. Ảnh: YouTube/VirtualRealityNews-u5v
Trong trải nghiệm hấp hối, người dùng sẽ vào vai một người đàn ông 66 tuổi tên là Clay Crowder, người đang phải đối mặt với chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối giai đoạn bốn. Ảnh: YouTube/VirtualRealityNews-u5v

Tiếp theo, tôi đang ở những ngày cuối đời, thấy mình nằm sấp trên giường, nhìn xuống chân và thân mình. Trong một khoảnh khắc, da tôi trở nên trong suốt và tôi thấy các cơ quan đang vật lộn và lồng ngực của mình chuyển động khi tôi thở hổn hển vì khó chịu. Nếu tôi giơ tay lên, đầu ngón tay tôi trông có vẻ xanh xao. Nhưng tôi được dùng một số thuốc giảm đau và hơi thở và nhịp tim của tôi trở nên dễ dàng hơn.

Tôi nhìn quanh phòng ngủ trong nhà mình. Những người thân yêu của tôi tụ tập quanh tôi, chăm chú nhìn tôi, nhưng buồn bã. Tôi nghe họ nói về tã lót, ống thông tiểu và dịch tiết từ phổi của tôi.

Một y tá ở bệnh viện khuyên tôi không nên đặt ống cho ăn vì nó sẽ cản trở “quá trình ra đi tự nhiên” trong hành trình của tôi.

“Vào thời điểm này, anh ấy thực sự không đói”, cô ấy nói về tôi.

Tôi cứ thế chìm vào sự lơ tơ mơ,  rồi mất ý thức.

“Mắt anh mở rồi. Chào buổi sáng, Clay. Anh thấy thế nào?” y tá ở bệnh viện nói vào một lúc nào đó. Có vẻ như không nóng lắm, tôi nghĩ vậy.

Con gái tôi nhận xét về việc cơ thể tôi lạnh thế nào. Sau đó, đến một lúc nào đó, y tá chăm sóc cuối đời gọi vợ tôi vào phòng vì “đã đến giờ”.

“Các bạn đã nói với anh ấy rằng anh ấy có thể đi chưa?” cô ấy hỏi mọi người.

Một trong những cô con gái của tôi đang khóc lóc đọc to một bài thơ khi thị lực của tôi mờ dần. Sau đó mọi thứ biến mất, và tất cả những gì tôi thấy là một con chim – một con diệc xanh, tôi nghĩ vậy – bay đi về phía một luồng sáng trắng.

Tôi không tạo ra những hình ảnh này trong đầu – chúng đều là một phần của chương trình VR.

Shaw nói về cảnh đó rằng: “Về mặt cảm xúc, mục đích của chúng tôi là tạo ra một chút không gian”.

Tiếp theo, chương trình VR thay đổi góc nhìn của tôi. Tôi dường như đang lơ lửng đâu đó gần trần nhà của căn phòng. Tôi đang nhìn xuống cơ thể của chính mình. Những người thân yêu của tôi trao cho tôi những cái ôm và nụ hôn cuối cùng. Tôi có thể nghe thấy những người chăm sóc nói chuyện với tôi.

“Chúng tôi sẽ tắm cho bạn và thoa kem dưỡng da cho bạn”, họ nói. Tôi nhìn cơ thể mình được đẩy ra khỏi nhà trên một chiếc xe đẩy và được đặt vào một chiếc xe.

McGee cho biết cô có thể thấy trải nghiệm Clay VR sẽ được các sinh viên khoa học tang lễ thực tập vì những người làm nghề tang lễ thấy cần phải hợp tác với những người chăm sóc bệnh nhân ở giai đoạn cuối đời .

“Tôi không nghĩ nhiều về cái chết”, Ryn Gagen, một thủ thư trường y 29 tuổi, cho biết. Nhưng việc thử trải nghiệm Clay khiến Gagen đồng cảm và tự hỏi về những người thân yêu và người chăm sóc có thể ở bên họ vào cuối cuộc đời.

“Tôi nghĩ về bản thân mình trong tương lai trong tình huống đó,” Gagen nói. “Tôi nên nghĩ về những gì tôi muốn xảy ra, những gì tôi muốn xung quanh mình.”

Việc nhìn thấy bản thân mình sẽ chết trong tương lai cũng thúc đẩy tôi tham gia lớp học giáo dục thường xuyên để có thể viết di chúc.

Một trải nghiệm VR khác của Embodied Labs cho phép người dùng vào vai Beatriz, một phụ nữ Latina trung niên, khi căn bệnh Alzheimer tiến triển gây ra những thay đổi trong não của bà. Ảnh: embodiedlabs.com
Một trải nghiệm VR khác của Embodied Labs cho phép người dùng vào vai Beatriz, một phụ nữ Latina trung niên, khi căn bệnh Alzheimer tiến triển gây ra những thay đổi trong não của bà. Ảnh: embodiedlabs.com

Shaw, người từng học về hình ảnh y sinh và phát triển trò chơi tại Đại học Illinois Chicago, cho biết Embodied Labs ra đời từ công việc chăm sóc mẹ cô, người mắc bệnh Alzheimer giai đoạn đầu.

Shaw đã dùng băng dính để che một phần tròng kính bảo hộ và yêu cầu những người khác đang chăm sóc mẹ cô thử đeo chúng để họ có thể hiểu được vấn đề về thị lực mà mẹ cô đang gặp phải .