Đọc sách để làm gì?

Trầm Mặc Huơng Lai

 — Thưa thầy, con đã đọc biết bao nhiêu sách… nhưng phần lớn con quên hết. Vậy đọc để làm gì?

Một cậu học trò tò mò hỏi thầy mình như thế.

Ông lão không trả lời. Chỉ nhìn cậu, lặng im.

Vài ngày sau, họ ngồi bên bờ sông.

Đột nhiên, thầy nói:

— Thầy khát. Con lấy cho thầy ít nước… nhưng dùng cái rổ cũ kia nhé.

Cậu học trò sững lại.

Thật vô lý. Làm sao múc nước bằng một cái rổ đầy lỗ?

Nhưng cậu không dám cãi.

Cậu cầm rổ, thử.

Một lần. Hai lần. Rồi nhiều lần nữa…

Cậu chạy nhanh hơn, đổi góc, thậm chí lấy ngón tay bịt vài lỗ.

Vẫn không được. Chẳng giữ lại nổi một giọt.

Kiệt sức, bực bội, cậu ném cái rổ xuống chân thầy:

— Con xin lỗi. Con thất bại rồi. Việc này bất khả thi.

Thầy nhìn cậu hiền hậu, khẽ bảo:

— Con không hề thất bại. Nhìn cái rổ đi.

Cậu cúi xuống… và nhận ra điều khác lạ.

Cái rổ cũ kỹ, đen bám bẩn giờ sáng bóng.

Nước, tuy chẳng ở lại, đã rửa nó hết lần này đến lần khác cho đến khi nó lấp lánh.

Thầy nói tiếp:

“Đọc sách cũng như thế.

Không quan trọng con nhớ từng chữ, từng ý.

Không sao nếu tri thức trôi tuột qua tay con như nước qua rổ…

Vì khi con đọc, tâm trí được gột rửa. Tâm hồn được làm mới.

Ý nghĩ được thở. Và dù con không nhận ra ngay, con đã đổi khác — từ bên trong.”

Đó mới là mục đích thật sự của việc đọc:

không phải nhồi đầy trí nhớ, mà là thanh lọc và làm giàu tâm hồn.

St TG Văn Chương


 

HÂN HOAN MỪNG LỄ CÁC THÁNH NAM NỮ TRÊN QUÊ TRỜI

Huong Duongthanh

 01.11.2025

HỌ LÀ AI?

Họ là những người đã yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự.

Họ là những người đã trải qua gian khổ nhưng vẫn giữ được đức tin cho đến cùng.

Họ là những người tầm thường nhưng đã biết phó thác cuộc đời trong tay Chúa.

Họ là những vua chúa, chức cao quyền trọng nhưng đã hết lòng phục vụ và quên mình vì tha nhân.

Họ là những người chồng người vợ đã hết lòng tha thứ và yêu thương nhau cho đến trọn đời.

Họ là những thai nhi vô tội đã bị giết vì những ích kỷ của cha mẹ chúng.

Họ là những người hàng xóm láng giềng đã âm thầm chịu đựng những ghen ghét của chúng ta.

Họ là những người tội lỗi đã biết tỉnh thức trong giờ phút ân sủng của sự chết.

Họ là tổ tiên, ông bà, cha mẹ, anh chị em, bạn hữu, con cháu của chúng ta.

HỌ ĐÃ LÀM GÌ?

Họ đã hằng ngày chu toàn bổn phận trong tin yêu và phó thác.

Giờ đây Họ đang hạnh phúc bên Chúa.

XIN CÁC NGÀI PHÙ GIÚP CHÚNG CON MỖI NGÀY LUÔN BIẾT CHU TOÀN BỔN PHẬN TRONG AN VUI VÀ PHÓ THÁC, ĐỂ CŨNG ĐƯỢC SUM HỌP VỚI CÁC NGÀI MUÔN ĐỜI TRONG VINH QUANG NƯỚC CHÚA. AMEN


 

ĐAM MÊ CỦA THÁNH AUGUSTINO – EYMARD An Mai Đỗ O. Cist. 

EYMARD An Mai Đỗ O. Cist.

O. Wide đã khẳng định: “Mỗi vị Thánh có một quá khứ, mỗi tội nhân có một tương lai.”  Câu nói này được áp dụng triệt để cho cuộc đời của Thánh Augustino, một con người sống với nhiều nỗi đam mê.  Có những đam mê đã kéo theo một đời sống lệch lạc và truỵ lạc, cũng có những đam mê giúp ngài sống thật và sống thánh.  Tất cả được bộc bạch trong cuốn Tự Thuật, một trước tác của ngài.

 Lược qua tác phẩm, chúng ta ghi nhận hai điểm nổi bật nơi đam mê của thánh nhân: danh vọng và sắc dục.  Thông thường, chỉ có những đau khổ hay mất mát lớn lao cách nào đó mới khiến con người giảm trừ hay chấm dứt đam mê quá đà hoặc bất chính; thánh nhân cũng không phải trường hợp ngoại lệ.  Nhưng với ơn Chúa, ngài đã “lột xác” trải qua một cuộc biến đổi ngoạn mục mà đó cũng là một phần thao thức ngài muốn trình bày trong tác phẩm Tự thú này.

 Trước tiên, chúng ta bàn đến đam mê danh vọng nơi ngài.  Đam mê này được chính thánh Augustino nhìn nhận, thích trổi vượt hơn người khác, vì vậy vinh dự của ngài là làm đẹp lòng người khác[i] .  Thật ra, nếu ngài có trí khôn và tài giỏi thì việc trổi vượt hơn người hay được người khác khen ngợi, đó là điều chính đáng.  Nhưng ngài đã lừa dối giáo sư, giấu giếm cha mẹ vì ham chơi, say mê những vở kịch nhảm nhí, điên cuồng; bắt chước các trình diễn đó rồi sinh ra kiêu hãnh, tìm tiếng khen…  Chúng ta nghe chính ngài tự thú: “Về các loại cám dỗ khác, còn có một cách nào đó dò xét được mình, còn về loại này (đam mê danh vọng), thì hầu như không có cách nào cả”[ii].  Nói như thế, ngài tỏ ra bất lực nhưng kỳ thực với ơn Chúa, ngài nỗ lực rất nhiều.  Ngài ý thức đam mê này quá quy về bản thân nên ngài hướng ra tha nhân, ngài viết: “Con thấy rõ là các tiếng khen của người ta đã làm cho con chăm chú đến lợi ích của con”[iii]Điều này được chứng thực qua việc ngài dùng tài hùng biện để thuyết phục người khác tìm đến chân lý.

 Quả thật, với vinh dự sinh viên thủ khoa môn này, ngài nhanh chóng trở thành nhà hùng biện.  Đam mê này đã khiến ngài tìm đến Cicéron là tác giả cuốn Hortensius.  Chính tác phẩm này làm thay đổi nguyện vọng và ước muốn của thánh nhân, muốn quay về sự khôn ngoan bất tử.  Bắt đầu ngài tìm đọc Kinh Thánh nhưng cảm giác vô vị.  Có thể nói, đây chỉ là một cảm xúc nhất thời vụt tắt.  Nhưng dù sao, ngài cũng biểu hiện một cảm thức đam mê đi tìm Chân, Thiện, Mỹ.

 Đam mê chân lý là một điều đáng ước ao nhưng chân lý là một thực tại không dễ thủ đắc vì lý trí đã ra tối tăm vì “vết thương tội lỗi.”  Một khi lý trí sai lầm, chân lý ấy biến thành một loại nguỵ biện.  Do đam mê hiếu tri đi tìm chân lý, thánh Augustino vương phải bè rối mà ngài ví như người có cặp mắt mù tối vướng phải cạm bẫy giăng trên đường.  Bè rối ấy âm mưu đẩy khoa học lên đến đỉnh điểm để loại tôn giáo khỏi đời sống con người.  Sự thể càng thêm trầm trọng khi một Giám Mục tên là Faustus cũng theo bè rối này.  Với tài hùng biện và lối nói dí dỏm đã làm say mê thánh nhân khiến ngài càng xác tín về những “chân lý” sai lầm; dầu là những gì thánh nhân tiếp xúc chỉ là nguỵ biện.  Nhưng điều tệ hại là một khi nhổ hết cỏ mọc hoang, mảnh đất tâm hồn trở nên trống rỗng vì không có một giáo lý lành mạnh khác trồng vào cho đến khi ngài gặp được Giám mục Ambrôsiô, từ những bài giảng hùng hồn và không kém phần hùng biện của Đức Cha này, ngài đã nhận ra được chân lý mình phải tin nhận.

 Nhưng cuộc trở về của ngài không phải một sớm một chiều.  Chúng ta nghe ngài tâm sự: “Sự xấu kinh niên có sức mạnh trên con hơn là sự lành mới mẻ đối với con.  Cái giây phút mà con sẽ được thay đổi càng gần tới, thì làm cho con càng sợ hãi; nó không làm cho con lùi bước, cũng chẳng đổi chiều, nhưng là lưỡng lự.”  Đây là một cuộc chiến giằng co nội tâm nhưng “giờ Chúa đã đến.”  Ngài tỏ ý muốn bằng chính dấu chỉ bên ngoài.  Ngài viết: “Việc dạy học quá vất vả đã làm cho phổi con yếu đi, con khó thở và sự đau ngực chứng tỏ có vết thương” [iv].  Nỗi đau này đồng nghĩa với việc từ bỏ nỗi đam mê hùng biện là mối cản trở lớn khiến ngài không thể hợp nhất với Giáo Hội.  Thêm một dấu lạ khác nữa, “Chúa hành hạ con với cái bệnh đau răng nguy kịch đến nỗi làm cho con không nói được nữa.  Trong lòng con nảy ra ý nghĩ là kêu gọi các bạn có mặt tại nhà, cầu xin Chúa cho con…  Nhưng chúng con vừa quỳ gối để khẩn khoản cầu xin thì cơn đau biến mất… Và tự đáy lòng, con cảm thấy một sự khuyến cáo của Chúa và vui vẻ trong đức tin”[v].

 Từ những lời tự thuật trên, chúng ta có thể xác tín rằng đức tin là hồng ân Chúa ban và “giờ Chúa đến” thì không ai có thể ngăn cản được!  Vì ý muốn của Chúa là ý muốn quyền năng, nghĩa là muốn gì thì được vậy!

 Hành trình đi đến đức tin của thánh nhân còn nếm trải một nỗi đam mê chết người là đam mê sắc dục.  Có thể nói, nó chi phối toàn bộ cuộc sống của ngài.  Augustino đã tự thú: “Con không biết phân biệt sự sáng sủa của tình yêu và sự tối tăm của nhục dục.  Cả hai tình yêu đều bốc cháy lẫn lộn trong con, lôi kéo tuổi xuân khờ dại của con qua những ghềnh dốc đam mê và dìm con xuống vực thẳm các nết xấu…  Sự dâm đãng đã làm con dao động và xiêu té, phung phí và tiêu tan sức lực” [vi].  Ngài và các bạn của ngài ganh đua nhau không phải tập tành nhân đức hay nghiên cứu tri thức mà lại so kè xem ai làm chuyện xấu xa đồi bại hơn.  Có lúc, vì muốn hơn chúng bạn, ngài phải nói dối, ngài tâm sự: “Con sợ bị khinh thị vì vô tội, bị coi hèn hạ hơn vì trong sạch”[vii].

 Ngài mô tả đam mê nhục dục: “Chúng xuất hiện lờ mờ trước mặt khi con tỉnh thức, nhưng trong giấc ngủ, chúng gợi lên không những cảm giác thú vui, mà còn sự ưng thuận và như có cả hành động nữa”[viii].  Ở đây, có sự can dự của tiềm thức; những hình ảnh đập vào mắt, chúng ám ảnh toàn diện con người nên dịp tội và ưng thuận là khoảng cách mong manh.  Đến nỗi, khi nghĩ về những điều này, ngài thốt lên: “Trước thánh nhan Chúa, con là một bí mật cho con và đó chính là sự yếu đuối của con” [ix].  Quả thật, đam mê nào cũng đi kèm với khoái lạc, mà đam mê nhục dục chi phối toàn bộ sinh hoạt con người nên khi muốn từ bỏ ngay đối tượng đam mê, khoái lạc lại khuấy động, cảm xúc trào dâng, giác quan dễ tìm lại cảm giác cũ.  Với những nguy hiểm rình chờ, ngài chỉ còn cách kêu cầu Chúa: “Con đã nói cho Chúa nhân lành biết hiện trạng yếu đuối của con: con vui mừng mà run sợ về những ơn Chúa đã ban, con khóc lóc về những  thiếu sót trong con, con hy vọng Chúa sẽ hoàn tất nơi con lòng thương xót của Chúa, cho tới sự bình an trọn vẹn, mà mọi quan năng bề trong bề ngoài của con được hưởng nơi Chúa”[x].

 Chúng ta vừa lược qua những đam mê của thánh Augustino, xem ra rất con người xác thịt nhưng nhờ ơn Chúa, ngài đã chuyển hướng biến nó thành phương tiện mang ơn cứu độ.  Chắc hẳn, đây sẽ là sứ điệp về niềm hy vọng cho mỗi chúng ta, rằng: chúng ta vẫn sống hoài nỗi đam mê mà không làm nguôi ngoai khát vọng nên thánh.  Một hành trình đến đức tin, một hành trình dài nên thánh đòi buộc ngài phải xét mình luôn, ngài tâm sự: “Con thường xuyên kiểm điểm về cái yếu đuối tội lỗi của con dưới những hình thức đam mê”[xi].  Và xác tín như thánh Phao lô: chính lúc tôi yếu là lúc tôi mạnh.

 Phải chăng chính khi ngài trải qua những đêm tối lầm lạc, đam mê nhiều phen mà Giáo hội đã có một hướng nhìn đúng đắn và cởi mở từ học thuyết đam mê của ngài?

 EYMARD An Mai Đỗ O. Cist. 

[i] X. Thánh Augustino, Tự Thuật, QI, XIX, 30.

[ii] Sđd, QX, XXXVII, 60.

[iii] Sđd, Q X, XXXVII, 62.

[iv] Sđd, Q IX, II, 4.

[v] Sđd, Q IX, IV, 12.

[vi] Sđd, Q II, II.

[vii] Sđd, Q II, III,7.

[viii] Sđd, Q X, XXX, 4.

[ix] Sđd, Q X, XXXIV, 50.

[x] Sđd, Q X, XXX, 42.

[xi] Sđd, Q X, XLI, 66.

From: Langthangchieutim


 

CHÚA HẰNG MƠ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!”.

“Cha hy vọng – trong số các bạn đang nghe – sẽ có một số vị thánh tương lai của thế kỷ 21. Điều Chúa muốn trên hết đối với chúng ta là nên thánh! Ngài yêu chúng con hơn những gì chúng con có thể tưởng tượng, Ngài muốn điều tốt nhất cho chúng con – lớn lên trong sự thánh thiện – Hãy là một vị thánh hơn là một người nổi tiếng!” – Bênêđictô XVI.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy là một vị thánh!” – vì ‘Chúa hằng mơ’ chúng ta nên thánh, không cần nổi tiếng! Đó cũng là lời mời gọi của ngày Lễ Các Thánh, những người đã “tìm kiếm thánh nhan Ngài” – Thánh Vịnh đáp ca.

Hôm nay Giáo Hội tưởng nhớ tất cả những tâm hồn thánh thiện gồm đàn ông, phụ nữ, trẻ em, các vị tử đạo, mục tử… những ai tuyên xưng đức tin và những con người vô danh đã rửa tội hoặc chưa rửa tội; trong đó, có cả những người thân yêu của chúng ta. Đó là “Một đoàn người thật đông”; đã “Giặt áo mình trong Máu Con Chiên” – bài đọc một – theo những cách thức khác nhau để phản ánh một nhân đức về chân dung người môn đệ được Chúa Giêsu phác hoạ. “Thánh thiện đích thực không làm bạn bớt người, nhưng khiến bạn nên ‘người’ trọn vẹn hơn!” – Gioan Phaolô II.

Và nếu các mối phúc là chân dung hoàn hảo của chính Chúa Giêsu, thì từng mối phúc là chân dung của từng vị thánh; mỗi vị mỗi vẻ làm nên triều thần thiên quốc. “Họ chính là bản chú giải sống động của các mối phúc!” – Von Balthasar. Họ không để mình “rơi vào tinh thần thế tục của thời đại”, nhưng “vượt lên thời đại”; một số, thậm chí đã “thay đổi thời đại!”. Giữa sai trái, họ cuốn hút bao người tìm về Chân Lý, Đấng họ phụng thờ. Không cần người đời biết đến, họ chỉ mong trở nên con người ‘Chúa hằng mơ’ họ trở thành.

Các thánh còn là những con người đang cầu nguyện cho bạn và tôi. Họ nói, sự thánh thiện có thể có ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào; chúng ta sẽ nên giống Chúa; nhưng ‘lúc này và ở đây’, “Chúng ta được gọi là con Thiên Chúa” – bài đọc hai – chia sẻ sự sống thần linh nhờ phép Rửa – nền tảng sự thánh thiện của mỗi người!

Anh Chị em,

“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài!”. “Tìm kiếm thánh nhan Ngài” không là làm điều phi thường, nhưng để Chúa làm điều phi thường trong chúng ta. Như Carlo Acutis, người trẻ của thời kỹ thuật số; như đôi phu thê Louis và Zélie Martin, nên thánh giữa bổn phận hằng ngày và tình yêu gia đình; như Henry Newman, trí thức can đảm tìm kiếm Chân Lý. Tất cả họ cho thấy, nên thánh không phải là trốn đời, nhưng là để Chúa Kitô sống trọn trong đời. “Như các vì sao tạo nên chòm sao – một ngôi sao đơn lẻ, chỉ có một điểm sáng, nhưng nhiều ngôi sao hợp lại, sẽ thành một chòm sao soi sáng cả bầu trời. Mỗi người là một vì sao của Thiên Chúa. Đừng chỉ ngước nhìn sao băng với ước mơ mong manh, nhưng hãy hướng lên Chúa Kitô, Mặt Trời Công Chính!” – Lêô XIV.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con là sao băng vụt tắt, nhưng là vì sao trong chòm sao các thánh; không ‘rơi vào tinh thần thế tục của thời đại’, nhưng ‘vượt lên thời đại’; và sẽ ‘thay đổi thời đại!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************************

LỜI CHÚA KÍNH TRỌNG THỂ CÁC THÁNH NAM NỮ 

Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 5,1-12a

1 Khi ấy, thấy đám đông, Đức Giê-su lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên.

2 Người lên tiếng dạy họ rằng :

3“Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.
4Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp.
5Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.

6Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng.

7Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.

8Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

9Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.

10Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.

11Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa.

12aAnh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.”


 

 “Có được phép chữa bệnh ngày sa-bát hay không ?” – Cha Vương

Hôm nay là ngày cuối của Tháng 10, tháng Mân Côi, xin bạn đọc một tràng Kinh Mân Côi cầu nguyện cho các linh hồn trong luyện ngục. Đa tạ.

Cha Vương

Thứ 6: 31/10/2025

TIN MỪNG: Người lên tiếng nói với các nhà thông luật và những người Pha-ri-sêu: “Có được phép chữa bệnh ngày sa-bát hay không ?” Nhưng họ làm thinh. Người đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về. (Lc 14:3-4)

SUY NIỆM: Giữa hai chữ “luật” và chữ “tình” bạn chọn chữ nào? Đây là một câu hỏi cũng hơi khó trả lời đó. Thảm nào người Pha-ri-sêu phải làm thinh vì họ là người thông thạo về luật. Ở đời có câu “Khi không biết làm gì thì làm thinh”. Câu này ám chỉ thái độ tiêu cực khi không biết phải xử lý như thế nào thì giải pháp tốt nhất là làm thinh để cho sự việc nó qua đi (cứ lờ đi mà sống!). Thái độ “làm thinh” được coi như là một triệu chứng của một căn bệnh “vô cảm” của thời đại—tỏ thái độ dửng dưng trước nỗi đau khổ của người khác. Có bao giờ bạn không hề động lòng trước những nỗi đau của người khác?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin bạn cho con một tấm lòng thấu cảm để con biết chia sẻ nỗi đau của người khác bằng những hành động yêu thương cụ thể. 

THỰC HÀNH: Sống giới luật yêu thương trong môi trường sống của bạn.

From: Do Dzung

*********************

Sẻ Chia Nỗi Đau Với Mẹ 

Khổ cho dân ta

Lê Vi

 Năm 2010 tui sang Cali chơi. Thông qua người bạn thân, tui quen biết với một người trong giới xã hội liên quan đến cờ bạc, cá độ.

Anh chàng xã hội đó đưa tui và bạn tui từ Cali qua Las Vegas chơi. Bọn tui được ngủ lại trong phòng president của ks 5 sao mấy đêm liền mà không tốn tiền.

Tôi tìm hiểu thì trên đường lái xe về lại Cali, anh chàng xã hội kể: Em là khách VIP của sòng bạc nên được ưu đãi, mỗi năm em mang lợi đến cho họ vài chục triệu đô là bình thường.

Tui hỏi làm sao? Anh ta kể, đại gia, quan chức VN qua Cali chơi đều nhờ em đưa đi Las Vegas, ai đến chơi cũng đều thua sạch, có người mỗi lần chơi thua vài triệu đô là bình thường.

Lúc đó tui không tin lắm.

Nhưng về sau này thì tui rất tin vì biết quan chức và đại gia ở VN kiếm được tiền rất nhiều và rất dễ.

Khổ cho dân ta

– Huỳnh Ngọc Chênh


 

Ở đất nước này, công lý chỉ dành cho kẻ biết nộp tiền!

Tri Nguyen Ông Tám 

Trịnh Văn Quyết, kẻ thao túng thị trường chứng khoán, rút ruột hàng nghìn tỷ của dân, được ân xá chỉ sau vài năm “ngồi chơi xơi nước” trong trại giam sang trọng. Đỗ Hữu Ca, tướng công an tham nhũng cả trăm tỷ, cũng được “khoan hồng” thả ra như chưa từng có chuyện. Trong khi đó, Nguyễn Văn Chưởng và Hồ Duy Hải – hai án oan ngút trời, bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, nhân chứng sống còn – vẫn bị giam cầm, bị treo lơ lửng án tử như con rối trong tay công lý méo mó. Công lý Việt Nam không bằng một ký lông, đúng hơn là không bằng một đồng xu lẻ! Thả kẻ có tiền, giữ kẻ không tiền – đó là luật rừng, là đạo đức chợ búa, chứ không phải pháp luật!

Công lý ở Việt Nam giờ là vở hài kịch do Đảng Cộng sản đạo diễn, kịch bản đã viết sẵn: ai nộp được mớ tiền “khắc phục hậu quả” thì được tự do, ai không có thì chết trong tù. Thả Quyết ra để lấy lại tiền, thả Ca ra để giữ thể diện nội bộ, nhưng thả Hải ra thì phải đền bù oan sai, phải thừa nhận sai lầm, phải đối diện tai tiếng quốc tế. Thế nên công lý bị liệt, nằm im thin thít, để mặc oan hồn kêu khóc. Xã hội này, kẻ có ngân hàng và bạch kim đầy túi mới là “thằng thắng” – còn dân đen, dù đúng dù sai, chỉ đáng làm nền cho trò hề pháp đình. Công lý đã chết, chỉ còn cái xác được trang điểm bằng khẩu hiệu!

Án oan sai chồng chất trong dân, từ Cà Mau đến Hà Giang, ai cũng biết, ai cũng thấy, nhưng pháp luật thì cố che đậy bằng những phiên tòa dàn dựng, những bản án cắt sẵn. Họ lừa dân, lừa tiền, rồi bắt dân nộp tiền để “khắc phục” – như thể tội lỗi chỉ là món nợ có thể trả bằng tiền mặt. Dân biết hết, dân thấy hết, nhưng tiếng nói bị bóp nghẹt, bằng chứng bị tiêu hủy, nhân chứng bị đe dọa. Công lý không còn là công lý, chỉ là công cụ để bảo vệ kẻ mạnh, trừng phạt kẻ yếu. Đảng Cộng sản đạo diễn, tòa án diễn viên, công an bảo kê – còn dân thì ngồi xem, cười ra nước mắt, vì biết rằng: ở đất nước này, công lý chỉ dành cho kẻ biết nộp tiền!


 

Bao giờ Việt Nam mới hết đi xin?

Hieu Trung Nguyen is with Nguyễn Trung Hiếu.

Việt Nam, một quốc gia được thiên nhiên ban tặng tài nguyên phong phú, từ dầu khí, khoáng sản đến đất đai màu mỡ, lại sở hữu dân số trẻ, chăm chỉ và hàng vạn trí thức, giáo sư, tiến sĩ, nhà khoa học. Thế mà suốt 80 năm qua, từ ngày thành lập nước, dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản, chúng ta vẫn kiên trì lập kỷ lục thế giới về… đi xin. Xin vũ khí, lương thực từ Trung Cộng để đánh Pháp; xin Nga-Xô, Trung Cộng để xây dựng chủ nghĩa xã hội và đánh Việt Nam Cộng Hòa; rồi xin các nước phương Tây ODA để xóa đói giảm nghèo, phát triển kinh tế. Tám thập kỷ, không phải xây dựng tự cường, mà là giơ tay xin xỏ, biến dân tộc thành “cái bang” chuyên nghiệp của thế giới.

Bao giờ Việt Nam mới hết đi xin? Cứ nhìn Cuba thì biết: vẫn nghèo đói, vẫn cô lập, vẫn sống bằng viện trợ và lòng kiêu hãnh giả tạo. Ở Việt Nam, “còn xã nghĩa là còn ăn xin” – câu nói nghe chua chát nhưng lại là sự thật phũ phàng. Quan chức thì ra nước ngoài “đề nghị hợp tác”, thực chất là đi xin, về nước thì cướp đất, cướp dự án, cướp của dân. Suốt cả thế kỷ, ăn cướp không được thì ăn mày, ODA trở thành “truyền thống gia tộc” của cái bang cầm quyền. Dân chăm chỉ lao động, đóng thuế, nhưng tiền lại chảy vào túi quan tham và các dự án xin-cho thất thoát.

Thật xấu hổ khi một dân tộc anh hùng, từng đánh bại thực dân, đế quốc, giờ đây lại tự biến mình thành kẻ ăn xin chuyên nghiệp. Xin được là có cái để đớp, để chia chác, để xây biệt phủ, để gửi con du học nước ngoài. Còn dân đen thì mãi nghèo, mãi chịu thuế phí, mãi nhìn quan chức vênh váo với thành tích “vận động viện trợ”. Kỷ lục thế giới đi xin không phải niềm tự hào, mà là nỗi nhục quốc thể. Bao giờ mới dứt khoát đứng thẳng lưng, tự lực tự cường, thay vì quỳ gối trước bàn xin xỏ? Hay cứ thế này mãi, để con cháu mai sau vẫn phải ngẩng mặt… cúi đầu xin thiên hạ?

Nguồn ảnh: internet


 

GIỮA CƠN GIẬN, NGƯỜI KHÔN SẼ CHỌN IM LẶNG

Có những lúc, chỉ cần một lời nói trong cơn tức giận –

Cũng đủ làm đổ vỡ một mối quan hệ, đánh mất một người thương, hoặc khiến ta ân hận cả đời.

Tức giận là bản năng, kiềm chế mới là bản lĩnh.

Không ai sống mà không từng nóng nảy, nhưng người trưởng thành hiểu rằng: một phút bốc đồng có thể đổi lấy mười năm hối tiếc.

 KHI CẢM XÚC LÊN NGÔI, LÝ TRÍ LÊN ĐƯỜNG

Con người không thua vì nghèo, không thua vì thất bại, mà nhiều khi thua vì không kiểm soát được chính mình.

Một người nói lời tổn thương khi tức giận, như tự đâm vào chính tâm hồn mình.

Một hành động bột phát có thể phá hỏng cả những gì ta gầy dựng suốt bao năm.

Thế nên, mỗi khi muốn phản ứng, hãy tạm dừng lại.

Hít sâu, nhắm mắt, và tự hỏi:

“Nếu tôi làm điều này, hậu quả sẽ là gì?”

“Có đáng để đánh mất lòng tin, sự tôn trọng, hay tình cảm này chỉ vì một phút tức giận không?

 NGƯỜI LỚN KHÔNG CẦN THẮNG TRONG MỌI CUỘC CÃI

Đôi khi, im lặng chính là câu trả lời thông minh nhất.

Không phải vì ta yếu đuối, mà vì ta đủ mạnh để không bị điều khiển bởi cảm xúc.

Người biết nhịn một chút lúc nóng, sẽ bớt đi trăm điều hối hận sau này.

Khi ta giữ được bình tĩnh, ta mới giữ được tất cả:

Danh dự, công việc, lòng tin, và cả sự bình yên trong tâm.

 CƠN GIẬN GIỐNG NGỌN LỬA

Nếu biết dùng, nó giúp ta soi sáng vấn đề.

Nếu không kiểm soát, nó sẽ thiêu rụi tất cả.

Người thành công không phải là người chưa từng giận dữ —

Mà là người biết đứng dậy giữa cơn giông cảm xúc,

biết biến cơn giận thành động lực để trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và nhân hậu hơn.

 HÃY NHỚ

Khi giận, đừng nói.

Khi buồn, đừng quyết định.

Khi mệt, đừng hứa hẹn.

Mọi điều trong cuộc sống đều có thể sửa chữa, trừ những lời nói làm tổn thương người khác.

Cuộc đời không đòi hỏi ta phải luôn đúng – mà đòi hỏi ta phải biết dừng đúng lúc.

Giữ bình tĩnh là giữ phước.

Biết kiềm chế là giữ hạnh phúc.

Và biết im lặng – chính là giữ được chính mình

From: ngocnga_12 – NguyenNThu


 

KHI TÌNH YÊU KHÓC – Lm. Minh Anh Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh Tgp. Huế

“Lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi!”.

Về hưu, cựu Tổng thống Thomas Jefferson lập Đại học Virginia, tin rằng sinh viên sẽ học hành nghiêm túc. Nào ngờ, một vụ bạo động đổ máu xảy ra, các giáo sư bị tấn công! Hôm sau, trong cuộc họp có mặt Jefferson, ông nghẹn ngào nói, “Đây là sự kiện đau đớn nhất đời tôi!”, rồi bật khóc. Các sinh viên nổi loạn bước lên nhận lỗi. Sau này, một người nói, “Không phải lời ông, mà là nước mắt của ông ấy đã cảm hoá chúng tôi!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Jefferson chạm phải một nỗi đau; và ‘khi tình yêu khóc’, nó đã chạm đến điều sâu thẳm nhất! Lời Chúa hôm nay cho thấy một nỗi đau còn lớn hơn – nỗi đau của Phaolô, của Chúa Giêsu. Trước sự cứng lòng của đồng bào mình, Phaolô thở than, “Lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi!”; Chúa Giêsu cũng đau một nỗi đau tương tự.

Một lý do khiến Phaolô vô cùng đau đớn là việc những người anh em của ông từ chối Chúa Kitô. Ở nhiều nơi, họ còn chống lại các Kitô hữu mà họ coi là bội giáo. Thế nhưng, ‘khi tình yêu khóc’, nó không oán trách, nhưng dâng chính mình làm của lễ. Phaolô sẵn sàng chịu tách khỏi Chúa Kitô, nếu điều ấy giúp anh em ông nhận biết Ngài. Đó là một tình yêu có dáng dấp thập giá. “Đau khổ và tình yêu là đôi cánh nâng linh hồn lên cùng Chúa!” – Fulton Sheen.

Tin Mừng hôm nay cho thấy một nỗi đau tương tự nơi Chúa Giêsu. Một biệt phái mời Ngài dùng bữa vào một ngày Sabbat; họ dò xét Ngài. Một người phù thũng xuất hiện – có thể là một cái bẫy! Ngài thừa biết ý định của họ; nhưng với Chúa Giêsu, chỉ có xót thương, và ‘khi tình yêu khóc’, nó vẫn chọn xót thương. Ngài hỏi, “Có được phép chữa bệnh ngày Sabbat hay không?”. Họ im lặng! Ngài “đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về”. Chính sự im lặng của họ làm trái tim Ngài tan vỡ – một trái tim yêu không mỏi mệt.

Trong một thế giới khước từ Thiên Chúa, trái tim người môn đệ Chúa Giêsu không thể dửng dưng. Những tranh luận về sự sống, di dân, nạn buôn người; tranh luận về phẩm giá, tội lỗi và tự do… đang khiến Giáo Hội rướm máu. Chính trong những vết thương ấy, Thiên Chúa vẫn đang khóc qua chúng ta, và tiếp tục cứu độ bằng nước mắt của tình yêu. “Yêu là chịu khổ; yêu sâu là chịu khổ sâu!” – Victor Hugo.

Anh Chị em,

“Lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi!” – đó là tiếng khóc của Phaolô, của Chúa Giêsu, và cũng phải là của chúng ta. Trước sự cứng cỏi của những con người chúng ta yêu thương, khi họ từ chối niềm tin hay đang đắm chìm trong một nghiện ngập, một tội lỗi nào đó; thiết thực hơn, những người bỏ nhà thờ, bỏ Chúa, chúng ta có nhức nhối không? Chỉ ‘khi tình yêu khóc’, nó mới biết mình còn sống; và chính trong nước mắt ấy, Thiên Chúa tiếp tục cứu độ thế gian – không bằng quyền năng, nhưng bằng xót thương; cụ thể bằng những đầu gối đêm ngày cầu nguyện, những việc làm của đôi tay. “Những giọt lệ rơi vì người khác là hình thức cầu nguyện tinh tuyền nhất!” – Kahlil Gibran.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, có những đêm, con không còn lời để cầu nguyện, chỉ còn nước mắt – và con tin, Chúa hiểu thứ ngôn ngữ ấy hơn mọi lời kinh!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

************************************************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXX Thường Niên, Năm Lẻ

 Ai trong các ông có đứa con trai hoặc có con bò sa xuống giếng, lại không kéo nó lên ngay, dù là ngày sa-bát ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 14,1-6

1 Một ngày sa-bát kia, Đức Giê-su đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu để dùng bữa : họ cố dò xét Người. 2 Và kìa trước mặt Đức Giê-su, có một người mắc bệnh phù thũng. 3 Người lên tiếng nói với các nhà thông luật và những người Pha-ri-sêu : “Có được phép chữa bệnh ngày sa-bát hay không ?” 4 Nhưng họ làm thinh. Người đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về. 5 Rồi Người nói với họ : “Ai trong các ông có đứa con trai hoặc có con bò sa xuống giếng, lại không kéo nó lên ngay, dù là ngày sa-bát ?” 6 Và họ không thể đáp lại những lời đó.