BÁC ÁI KITÔ GIÁO – BÁC ÁI KIỂU MẪU

BÁC ÁI KITÔ GIÁO – BÁC ÁI KIỂU MẪU

Tác giả: Lm. Nguyễn Thành Long

Người ta thường chia bác ái ra làm nhiều loại tuỳ theo đặc tính của nó : bác ái đổi chác, theo nghĩa “bánh ít đi, bánh qui lại”; bác ái ngân hàng là bác ái kiểu cho vay lấy lãi một cách sòng phẳng; bác ái vị tha là bác ái hoàn toàn cho đi một cách vô vị lợi; bác ái quảng đại tức là biết sẵng sàng trao ban hơn cả những gì mà đối tượng chờ đợi, v.v… Thế còn bác ái Kitô giáo là loại bác ái nào?

Câu chuyện Dụ ngôn trong Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay cho ta biết bác ái Kitô giáo đúng nghĩa là gì. Theo trình thuật của thánh Luca, thì cả 3 nhân vật trong câu chuyện: người Samaria, thầy Tư Tế và thầy Lêvi đều trông thấy nạn nhân bên đường, nhưng chỉ có người Samaria biết “chạnh lòng thương”. Tuy nhiên, ông không chỉ dừng lại ở mức độ “từ ánh mắt” (trông thấy) “đến trái tim” (chạnh lòng thương); mà còn “đến cả đôi tay”, tức là bằng những hành động rất cụ thể.

Ông ta dừng lại, đến gần bên nạn nhân, cúi xuống, đổ dầu rượu (có lẽ ông đã dốc cạn dầu và rượu để làm dịu bớt sự đau đớn cho người bị nạn) và băng bó cẩn thận sau khi đã tẩy trùng cho vết thương, rồi đặt nạn nhân lên lưng lừa và đưa tới quán trọ mà săn sóc. Hơn thế nữa, ông còn ở lại với người bị nạn: “Hôm sau ông đưa ra hai quan tiền”. Từ ngữ “hôm sau”, mặc nhiên ta có thể hiểu ông đã ở lại với nạn nhân qua đêm để cho người đó qua khỏi cơn nguy kịch đã, rồi mới an lòng ra đi. Chưa hết, ông còn thanh toán mọi chi phí, và dặn dò cặn kẽ với người chủ quán: “Nhờ bác săn sóc người này, có tốn kém bao nhiêu, chính tôi sẽ chi trả khi trở về”. “Chính tôi” sẽ chi trả chứ không phải vợ con anh ta, cha mẹ anh ta, cũng không phải nhà băng, hay dịch vụ bảo hiểm y tế. Lòng quảng đại của ông thật tuyệt vời! Ông đã không ngại hy sinh thời giờ, sức lực và cả tiền bạc. Nói cách khác, ông đã quảng đại cho đi tất cả, nhất là cho đi chính mình.

Chính cung cách cư xử của người Samaria này đã làm nỗi bật lên đức ái hoàn hảo của Tin Mừng. Dụ ngôn cũng muốn ám chỉ cho ta thấy Đức Kitô đích thực là người Samaria nhân hậu đối với nhân loại chúng ta, khi Ngài đã sống trọn hảo đức bác ái đó của Tin Mừng. Ngài đã rời bỏ mọi vinh quang Thiên Quốc để đến trần gian. Ngài đã cúi xuống trên nhân loại khổ đau để băng bó và chữa lành các vết thương do tội lỗi và sự chết gây ra. Đoạn Ngài ra đi, để nhân loại trong quán trọ là Giáo hội của Ngài, để Giáo hội trông nom và chăm sóc hộ Ngài.

Và bây giờ đến lượt chúng ta cũng phải tiếp tục nhiệm vụ của người Samaria nhân lành bên cạnh tất cả những người mà chúng ta gặp gỡ: chân tình giúp đỡ và băng bó các vết thương của họ. Vết thương của nghèo đói, đau khổ, bệnh tật, cô đơn, chết chóc,… Con đường từ Giêrusalem tới Giêricô chính là đường đời, trên đó không thiếu những con người bất hạnh, bị bỏ rơi, bị bóc lột, bị để mặc trong tình trạng sống không ra sống, chết không ra chết. Họ đang là những nạn nhân của bạo lực, bất công, bệnh tật, chiến tranh hận thù… “Hãy đi và làm như vậy” luôn là một mệnh lệnh có tính cấp bách.

Chính vì thế, sứ điệp Tin Mừng đang thôi thúc chúng ta nỗ lực mỗi ngày làm một việc bác ái cụ thể trong môi trường mà mình đang sống: nơi thôn xóm, nơi công sở, nơi trường học, trên đường đi. Hãy làm với một niềm tin tưởng rằng mỗi một cử chỉ bác ái mà ta làm cho tha nhân, dù nhỏ bé đến đâu, cũng đều góp phần làm cho tình yêu của Thiên Chúa lan toả và làm cho nền văn minh tình thương của nhân loại được thăng hoa.

Chính Chúa Giêsu đã dạy rằng: “Không phải bất cứ ai cứ kêu lên: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa’ là được vào Nước Trời cả đâu. Nhưng chỉ những ai thi hành ý muốn của Chúa Cha, kẻ ấy mới được vào mà thôi” (Mt 7, 21 ). Ngài cũng đã dạy rằng Thiên Chúa chỉ tính sổ với ta về những hành động yêu thương, bác ái mà ta đã làm hoặc đã không làm cho những người anh em của ta (x. Mt 25).

Xin cho điều Chúa dạy, “hãy đi và làm như vậy” được mỗi người chúng ta ghi tâm khắc cốt và nỗ lực đem ra thực hành, để ta “được sự sống đời đời”, sự sống mà Chúa đã hứa ban cho tất cả những ai biết lắng nghe và thực thi vuông tròn các huấn lệnh của Ngài. Amen.

Lm. Giuse Nguyễn Thành Long

Tượng

Tượng

Tác giả: Anmai, CSsR

Nét đẹp văn hóa, nét đẹp của lòng người dành cho những người có công với tổ quốc, với dân tộc đó là tạc tượng của những người có công đó để như là ghi ơn, nhớ ơn của họ. Khi bức tượng được tạc xong người ta sẽ tìm vị trí đẹp để đưa bức tượng đó vào để cho mọi người đi qua chiêm ngưỡng, ngắm nhìn, ghi ơn.

Ngày 9 tháng 7 vừa qua, trong khu vườn Vương Cung Thánh Đường Buenos Aires – nơi mà trước đây Đức Hồng Y Jorge Mario Bergoglio đã cai quản trước khi trở thành vị Giáo hoàng của Mỹ Châu Latin đầu tiên trên thế giới – xuất hiện bức tượng chân dung ĐGH Phanxicô. Bức tượng chân dung này do nghệ sĩ Fernando Pugliese thiết kế. Khi hay tin như vậy, Đức Thánh Cha đã gọi điện thoại cho những vị cai quản Thánh Đường phải gỡ bỏ ngay lập tức bức tượng chân dung của Ngài ra khỏi khu vườn.

Dĩ nhiên những người có thành ý tạc tượng Đức Thánh Cha cũng do lòng thành kính và ngưỡng mộ của Ngài nhưng họ không ngờ rằng họ đã làm phật lòng của người được tạc. Họ quên rằng một Phanxicô khó nghèo thời đại đang sống giữa họ. Họ vì nhiệt thành quá nên quên tấm lòng của người thay mặt Chúa hướng dẫn Hội Thánh. Phần Đức Thánh Cha, chắc có lẽ Ngài rất khó chịu nên ra lệnh gỡ bỏ ngay bức tượng. Khó chịu bởi lẽ quan niệm sống của Ngài rất rõ ràng, lập trường sống của Ngài rất rõ ràng về Giáo Hội, và đặc biệt là một Giáo Hội của những con người nghèo.

Những bài học giản đơn từ Đức Thánh Cha Phanxicô đã, đang và sẽ được chuyển tải đến trong Giáo Hội bằng cách này cách khác, bằng những nẻo đường nhân sinh của cuộc đời.

Trong khi giữa cuộc đời này, người ta vẫn vội vàng, vẫn ganh đua nhau để làm điều gì đó được nổi tiếng, được thành công để nhân loại ghi ơn nhớ đời. Ấy vậy mà Phanxicô – một Giáo Hoàng của người nghèo – đã làm ngược lại. Không chỉ bằng lời nói nhưng cả một tinh thần mạnh mẽ, triệt để về lối sống khó nghèo và khiêm hạ ngày mỗi ngày được diễn tả trên cuộc đời của Đức Thánh Cha.

Một lần nữa, câu chuyện bức tượng Đức Thánh Cha bị tháo dỡ là bài học cho mỗi người chúng ta.

Trong cuộc sống, nhiều lần nhiều lúc chúng ta đã quên đi thần tượng duy nhất và chỉ có một mà thôi đó chính là Thiên Chúa. Thế nhưng trong thực tại cuộc sống, ta có tôn sùng Thiên Chúa là Chúa, là Chủ cuộc đời của ta hay ta lại đi tìm cho mình những ông thần, những ông chúa của quyền lực, của vật chất, của địa vị, của danh vọng.

Và, đôi khi ta mong người khác tạc cho ta những bức tượng thật lớn, bia ghi công thật dài và những bài sớ ca tụng về những kỳ công ta đã thực hiện. Với tất cả những gì ta có, tất cả những gì ta làm âu cũng là ân huệ nhưng không mà Thiên Chúa ban cho ta. Thế nên, đừng để cho bất cứ ai tạc tượng hay ghi công cuộc đời của mình cả. Có chăng hãy tạc tượng, hãy ghi công Thiên Chúa là Đấng là Chúa, là Chủ cuộc đời của ta.

Có những người chưa chết nhưng đã được dựng lên bức tượng như đã dựng nên tượng của Đức Thánh Cha Phanxicô.

Có những người chưa kịp chết nhưng người ta đã viết một tiểu sử thật dài để ca ngợi công ơn của những người đó.

Có những người chưa được chết mà người ta đã xây lăng tẩm và đã tạc bia đá thật lớn để ghi công.

Tất cả những điều đó sẽ rất đẹp, rất tốt với thế gian, với người đời nhưng với Thiên Chúa thì lại khác. Thiên Chúa biết rõ từng người một của chúng ta.

Chuyện quan trọng là ta có được một chỗ nào trong cung lòng của Thiên Chúa hay không mà thôi. Chuyện quan trọng là ta có được Thiên Chúa ghi tạc hình ảnh của ta vào cung lòng của Ngài hay không mà thôi. Và chuyện quan trọng là khi ta nhắm mắt lìa đời ta có được hưởng nhan Thánh của Ngài hay không mà thôi.

Sống trên đời, không hệ tại ở giàu hay nghèo, sang hay hèn, giáo hoàng hay không giáo hoàng, linh mục hay không linh mục. Chuyện quan trọng là ta có được hưởng ơn cứu độ mà Thiên Chúa trao ban hay ta khước từ ơn cứu độ từ nơi Thiên Chúa mà thôi.

Anmai, CSsR

Tìm sự sống đời đời

Tìm sự sống đời đời

Tác giả: Anmai, CSsR

Mỗi người có một suy nghĩ, một cái nhìn về cuộc đời. Có những người đi tìm vinh quang chóng qua ở cõi tạm nhưng cũng có những người đi tìm sự sống đàng sau cái chết, đàng sau sự sống hiện tại.

Hôm nay, chúng ta nghe một người thông luật chất vấn Chúa Giêsu : : “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”.

Chúa Giêsu không trả lời câu hỏi của ông, Chúa Giêsu lại hỏi : “Trong Luật đã viết gì? Ông đọc thế nào? “. Nhanh mồm nhanh miệng, ông ấy thưa: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.”

Nghe ông nói rất chính xác và Chúa Giê-su bảo ông ta: “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”

Tiếp đoạn thoại của Chúa Giêsu với người thông luật, Thánh Luca thuật lại cho chúng ta về dụ ngôn người Samari nhân hậu (29-37)

Con đường đi từ Giêrusalem xuống Giêrikhô băng qua sa mạc. Đây là đoạn đường không an toàn, thường xuyên bị các đám cướp tấn công. Một người vô danh, không rõ địa vị, nòi giống, quốc tịch và tôn giáo, đã rơi vào tay bọn cướp. Ông bị đánh nhừ tử, rồi bị bỏ mặc bên vệ đường giở sống giở chết: đây là một tình cảnh hết sức quẫn bách. Nói rằng một con người ở trong tình cảnh ấy cần được giúp đỡ, và ai giúp đỡ người ấy là thân cận của người ấy, điều này thật rõ ràng trước mắt mọi người. Thầy tư tế và thầy Lêvi đã thấy con người nằm đó dở sống dở chết, nhưng đã sang bên kia đường mà tiếp tục bước đi. Sự bận tâm đến sự an toàn và sự tiện nghi thì mạnh hơn lòng đồng cảm đối với người bị nạn. Lối xử sự của người Samari khác hẳn. Ông hành động cách gương mẫu, ông đẩy mọi sự khác vào bình diện thứ hai và chỉ còn thấy tình trạng cần kíp của con người đang nằm trên đường dở sống dở chết. Ông đau lòng trước tình cảnh đáng thương, ông tìm mọi cách để kéo anh ta ra khỏi tình trạng nguy kịch càng nhanh càng tốt. Ông đã tận dụng tất cả những gì ông có để cứu giúp người bị nạn (dầu, rượu, con lừa, bạc).

Chúa Giêsu đã cố ý chọn mẫu người bị nạn là người Samari. Hạng người lạc đạo ấy, không hể có kiến thức của nhà luật học, cũng không có phẩm cách của vị tư tế hay thầy Lêvi, lại tỏ ra hết sức nhân ái và đạo đức. Ông đã thực hành hai điều răn lớn của Cựu Ước về dức mến. Do đó, chính ông mới đáng được gọi là người Ít-ra-en chân chính.

Chúa Giêsu cho thấy rằng không thể vạch ra một giới hạn trong tình yêu thương đồng loại. Chúa Giêsu cũng không đặt ra những tiêu chí, xác định một con số giới hạn gồm những kẻ mà ta phải yêu thương. Như trong nhiều bài dạy khác, Ngài luôn mở rộng tầm nhìn cho con người về lòng bác ái, về tình yêu thương.

Nghe xong câu chuyện, vị thông luật hồ hởi hỏi : “Ai là người thân cận của tôi, kẻ mà tôi phải yêu thương?”.

Chúa Giêsu lại hỏi ngược lại người thông luật : “Ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?”. Như thế, Chúa Giêsu đã đảo ngược cái nhìn bình thường của người đời. Dụ ngôn và câu hỏi của Chúa Giêsu chính là lời đáp trả về vấn nạn sự sống đời đời của người thông luạt.

Sau khi minh giải bằng câu chuyện hết sức thực tế, giản đơn và dễ hiểu, Chúa Giêsu mời gọi ông ta :  “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy” (c. 37).

Chúng ta thấy ông thông luật này cũng hay. Ông bận tâm về sự sống đàng sau cái chết. Có những chẳng hề quan tâm tìm biết là sau cái chết, sự sống có tiếp tục chăng và chuyện này xảy ra như thế nào. Nhiều người quá bận lòng với nhiều chuyện bận bịu với cuộc sống hiện tại rồi, nên không muốn nặng lòng với những mối bận tâm về sự sống đời đời. Đàng khác, người ta không biết được gì chắc chắn. Nhiều người trong chúng ta vẫn luôn tìm cách thỏa mãn các nỗi niềm chờ mong của mình trong đời sống hiện tại, chứ không quan tâm đến một sự sống đời đời.

Nếu sống và mang thái độ đó trong tâm trí nghĩ suy thì Chúa Giêsu đánh giá là “ngu” (Lc 12,13-21).

Với Chúa Giêsu, sự sống đời đời là một thực tại quyết định ngay ở đời tạm này. Giả như  không có sự sống đời đời, nếu không có trách nhiệm trước Thiên Chúa hằng sống, thì rốt cuộc người ta hành xử như thế nào với người bị nạn chẳng có gì phải bận tâm, phải nặng lòng.

Qua câu chuyện người bị nạn này, chúng ta không có quyền suy nghĩ và nói rằng người thân cận của chúng tai có thể còn là người bà con gần với chúng ta; người cư ngụ cùng đường phố với chúng ta; người cùng làm việc trong một xí nghiệp với chúng ta; người có thiện cảm với chúng ta, v.v.”.

Chúa Giêsu không chấp nhận những giới hạn cho tình yêu thương đối với người khác. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phải giúp đỡi bất cứ ai xuất hiện trên đường chúng ta đi đang ở trong tình trạng quẫn bách. Khi ấy không cần phải suy nghĩ đắn đo rằng họ có phải là người ta phải lo hay không.

Muốn thực sự giúp đỡ người lâm nạn, người ta phải dấn thân vào trọn vẹn. Việc ấy có thể làm cho ta phải mất thì giờ, tốn phí tiền bạc, gây phiền toái, làm xáo trộn sự yên tĩnh cũng như chương trình, thậm chí có thể kèm theo một nguy hiểm cho mình nữa. Nhưng đấy chính là thực sự yêu thương người thân cận, một tình yêu đưa đến sự sống đời đời. Như thế, phải luôn mở mắt và có trái tim sẵn sàng để nhận ra được rằng ai đang thật sự cần được tôi giúp đỡ và tôi phải giúp đỡ người ấy thế nào. Hôm nay trên đường đời, vẫn còn có vô số “kẻ cướp”, nên sẽ còn vô số người rơi vào tay “kẻ cướp”, nằm trên đường ta đi, và chờ đợi ta trợ giúp.

Tác giả: LM Anmai, CSsR

Bị tạt acid vì giúp dân giữ đất

Bị tạt acid vì giúp dân giữ đất

Gia Minh, RFA
2013-07-04

RFA

victim

Bà Nguyễn thị Thiêm bị bỏng toàn bộ phần ngực và hai tay

Photo by Blog Nguyễn Tường Thuỵ

Người đấu tranh tích cực

Nạn nhân là bà Đỗ Thị Thiêm. Bà là một trong những người hăng hái giúp dân trong việc giữ đất ruộng đồng Lỗ Vó,  khu phố Trịnh- Nguyễn, phường Châu Khê, thị xã Từ Sơn tỉnh Bắc Ninh.

Bà bị kẻ lạ mặt tạt acid vào người hồi sáng nay, 4 tháng 7, khi đang đi trên Quốc lộ 1A tuyến Bắc Ninh- Hà Nội. May mắn, bà còn đủ sức kêu cứu bằng điện thoại, và đượcngười thân đưa vào khoa bỏng, bệnh viện Saint Paul.

Một người dân địa phương cho biết tình tiết dẫn đến việc bà Đỗ Thị Thiêm bị tạt acid như sau:

“Họ vào nhà  bà mấy hôm nay rồi. Họ nói con bà đi làm mái ngã, bị tàn tật không đi được. Họ từ Hội Chữ Thập Đỏ muốn giúp bà đưa con vào cơ sở ở bên Đông Anh, Hà Nội để sống cho khỏi cô đơn vì bệnh tật. Họ nói họ không liên quan gì đến Dự án nước thải cả. Họ cũng nói nếu muốn đưa vào Đông Anh thì bà phải sang nói chuyện với Giám Đốc. Con bà cũng muốn đi. Thế là chúng lừa được bà đi sang và tạt acid vào bà.”

Việc giữ ruộng của đối tượng thương binh- liệt sỹ, không để cơ quan chức năng địa phương lấy giao cho công ty tư nhân triển khai dự án mà được nói là xây dựng nhà máy xử lý nước thải, lâu nay được người dân địa phương đồng tình, ủng hộ.

Người dân nêu lý do là dự án xử lý nước thải xây dựng quá gần khu nhà dân như thế sẽ tác động ô nhiễm trực tiếp đến cho dân chúng. Thêm vào đó kế hoạch xây dựng dự án này có nhiều khuất tất chưa được làm rõ, và dân chúng tiến hành khiếu kiện lâu nay nhưng vẫn chưa được cơ quan chức năng địa phương giải thích rõ ràng.

Người dân đề nghị cơ quan chức năng dời dự án xử lý nước thải xuống phía dưới cánh đồng, giữ ruộng lại cho những gia đình chính sách được tiếp tục canh tác để có nguồn thu nhập. Vùng đất đồng này là đất tốt cho việc canh tác không nên phá bỏ đi.

acid-bottle

Côn đồ để lại chai để hăm doạ, sau khi chặt phá cây của dân – photo by blog Nguyễn Tường Thuỵ

“Ác hơn phát xít”

Thế nhưng tất cả những yêu cầu, lập luận và đơn từ của dân chúng địa phương không được giải quyết. Suốt ba tuần lễ qua, người dân phải tập trung dựng lều bạt để giữ đất.

Hôm ngày 18 tháng 6, một lực lượng gồm công an và những thành phần lạ đã đến và ra tay đánh đập người dân giữ đất mà chủ yếu là những người già, phụ nữ và trẻ em.

Tiếp sau đó những cây cối quanh nơi bà con giữ đất bị chặt phá và có hai chai hóa chất được bỏ lại hiện trường.

Dân rất căm phẫn, họ vẫn đi động viên dân. Trời mưa gió mà dân cứ phải ngủ trong lều để giữ đất. Ngủ đất khổ lắm gần cả 20 ngày nay. Họ còn đánh cả trẻ con và phụ nữ. Họ ác hơn cả phát- xít. Đất của thương binh liệt sĩ để ‘uống nước nhớ nguồn’, mà chúng uống cạn nước thôi.

Đầu gấu đánh người, xe công ty đưa đến toà

Cho đến lúc này dù chưa có kết luận chính thức của cơ quan chức năng, nhưng người dân cho rằng có một âm mưu sử dụng những thành phần bất hảo lừa bà Đỗ Thị Thiêm đi sang Đông Anh, Hà Nội rồi trên đường tạt acid vào bà.

Lâu nay tình trạng người dân vì quyền lợi và sự bất minh trong việc thu hồi đất phải bảo vệ đất đai, tài sản của họ đã bị những thành phần bất hảo tấn công một cách vô cớ gây thương tích nặng nề và có khả năng mất mạng. Một trường hợp được nhiều người biết đến là hồi ngày 12 tháng 7 năm ngoái tại Văn Giang ba người gồm cụ ông ngoài 70 tuổi Lê Thạch Bàn, và hai anh em ông Đàm Văn Nghiệp, Đàm Văn Đồng bị những thành phần bất hảo đuổi đánh đến thương tích nặng.

Tuy nhiên, khi ra tòa những kẻ thủ ác chỉ bị án nhẹ. Người dân còn cho biết chính xe nhà đầu tư là Công ty Việt Hưng đưa những tội phạm đến tòa. Từ sự việc đó dân chúng tỏ ra hết sức bất mãn và họ chắc chắn là những thành phần bất hảo được sử dụng nhằm trấn áp người nào phản đối các dự án thu hồi đất.

Chuyện những thành phần bất hảo được sử dụng trong những trường hợp cưỡng chế đất của dân như ở Văn Giang không phải cá biệt, mà tại nhiều nơi khác cũng từng xảy ra tương tự như thế.

Vẫn phải đúng pháp luật

Sáng nay, ngày 4 tháng 7, mấy trăm người dân Văn Giang vẫn phải tiếp tục đến tại trụ sở tiếp dân của Trung ương Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam ở 41 Tràng Thi Hà Nội để khiếu nại về những sai phạm trong việc thu hồi đất ruộng của dân để giao cho Công ty Cổ phần Việt Hưng tiến hành dự án gọi là Khu đô thị Sinh Thái Văn Giang.

“Hôm nay đông lắm. Chúng tôi sang để đưa hai đơn tố cáo UBND huyện Văn Giang vì việc chưa xong đường mà đã thu hồi đất. Chúng tôi có giấy tờ liên quan cho biết ai lấy tiền là giao đất, còn chúng tôi chưa nhận tiền nên phải giữ đất thôi. Quá trình đấu tranh cho thấy là làm đúng pháp luật, đòi đúng quyền lợi và họ thấy dùng nhiều thủ đoạn nhưng không đạt mục đích.”

old-lady-injured

Một người già bị đánh trọng thương ở làng Trịnh Nguyễn, tháng 6-2013 – photo by blog Nguyễn Tường Thuỵ

Nhiều người dân sau khi thấy rõ những sai phạm trong việc thu hồi đất đai của họ phải đi khiếu kiện từ năm này qua năm khác; nhưng rồi đơn thư của họ bị đùn đẩy từ nơi này qua nơi khác. Cơ quan chức năng không giải quyết; trái lại nhiều trường hợp trong số họ còn phải gánh chịu đòn thù nặng nề như trường hợp của bà Đỗ Thị Thiêm.

Tệ nạn của bệnh cờ bạc

Tệ nạn của bệnh cờ bạc


Linh Tiến Khải

7/2/2013

Vietcatholic.net

Một số nhận định của bà Henrietta Bowden-Jones, người thành lập nhà thương chữa trị bệnh cờ bạc đầu tiên tại Anh quốc

Trong mọi thành phố lớn khắp thế giới hiện nay đều có các nhà đánh bạc Casino, nơi con người bị cám dỗ tới ”nướng tiền” cho các chủ sòng bài và guồng máy ăn chơi khổng lồ của nó. Nổi tiếng nhất phải kể đến Las Vegas bên Hoa Kỳ, là thành phố đỏ đen nằm giữa sa mạc, nhưng là nơi ăn chơi vô cùng sầm uất, với các sòng bài và đủ mọi màn giải trí cho du khách. Bên Á châu thì có các sòng bài Dubai và Macao. Nhưng các loại máy kéo tiền đủ loại hiện diện ở khắp mọi thành phố lớn nhỏ trên thế giới. Điều đáng ghi nhận là máu mê đánh bạc máy và ham kéo máy không phải chỉ là của người trẻ, mà của cả người già nữa.

Bên Hoa Kỳ, trong thành phố nào bắt đầu mở khu phố đánh bạc, thì chỉ một thời gian sau là cộng đoàn thấy vắng vài cụ ông cụ bà trong các giờ phụng vụ và sinh hoạt. Các cụ bắt đầu mê cờ bạc và giải trí bằng cách đi kéo máy. Có cụ sau lễ Chúa Nhật là đi giải trí cho tới khi hết tiền mới về nhà. Biết đi kéo mày là chỉ có rỗng túi, nhưng không đi không được, vì qủy cờ bạc xúi bẩy xỏ mũi kéo đi. Thế là tiền hưu và tiền của con cháu biếu tặng tới đâu cúng hết cho sòng bài tới đó.

Nghiện cờ bạc là một trong các tệ nạn trên thế giới hiên nay, khiến cho hàng triệu người lâm cảnh tán gia bại sản, gia đình tan nát. Nó đã trở thành một bệnh nguy hiểm. Thống kê của tổ chức sức khỏe thế giới OMS của Liên Hiệp Quốc cho biết trên thế giới hiện có 3% tổng số dân toàn cầu bị bệnh cờ bạc. Chỉ riêng Italia đã có tới 800 ngàn người bị bệnh cờ bạc và 1,7 triệu người có ”máu đỏ đen”. Mỗi năm số người này làm mất đi 69,7 triệu giờ làm việc, vì nạn cờ bạc. Theo kết qủa nghiên cứu của tổ chức ESPAD-Italia, do phân bộ bệnh dịch và nghiên cứu trên các cơ cấu y tế của Học viện vật lý bệnh xá, kiểu chơi ”Cạo và thắng”, Sổ số tự phát, và Siêu xổ số được 58% thiếu nữ ưa thích. Trong khi 30% thanh niên thì thích đánh cá về các trận đấu thể thao. Trong số đó có 52,5% người chơi trong các quán giải khát, 39,1% chơi tại nhà bạn bè và 22,5% chơi tại các phòng chơi. Giới trẻ thanh niên chơi bạo tay hơn, trong khi các thiếu nữ thường không chơi quá 10 Euros.

Theo các thống kê mới nhất nạn cờ bạc tại Italia là dịch vụ hàng năm thu vào 80 tỷ Euros, tức tương đương với 5% tổng sản lượng quốc gia, nghĩa là Italia chỉ đứng sau Anh quốc. Bà Katia Lanosa, chủ tịch Hiệp hội các trạng sư về hôn nhân vùng Emilia Romagna trung Italia, cho biết nạn cờ bạc ngày càng là vấn đề gây đổ vỡ trong gia đình. Nó khiến cho một phần mười các cuộc hôn nhân bị đổ bể, và gia tăng số các trẻ em ăn cắp ăn trộm để có tiền kéo máy hay đánh bạc. Nạn cờ bạc cũng ngày càng gia tăng các cuộc khủng hoảng trong gia đình dẫn đến chỗ ly dị ly thân. Ngoài ra, hậu qủa của cuộc khủng hoảng trong tương quan hôn nhân là cảnh mất công ăn việc làm. Đồng lõa với nạn cờ bạc là thời giờ rảnh rỗi và tình trang không thỏa mãn trong cuộc sống. Bà Katia Lanosa cũng cho biết bệnh cờ bạc cũng thường là lý do của các cảnh bạo lực nghiêm trọng trong gia đình và ngoài xã hội. Nhu cầu cần tiền để đánh bạc khiến cho người bệnh có thể đi đến chỗ hành hạ vợ con và giết người thân, hay cướp bóc vũ trang. Ông Ugo Pastore, Biện lý trưởng vùng Emiglia Romagna, đặc trách về người trẻ vị thành niên cho biết càng ngày càng có nhiều thanh thiếu niên bị lôi cuốn vào tệ nạn cờ bạc. Lý do vì chúng là con cái các gia đình có cha mẹ nghiện cờ bạc, bị bỏ rơi không được săn sóc các nhu cầu tối thiểu, hay chúng bị lây bệnh cờ bạc của cha mẹ. Và số người trẻ trộm cắp tiền của bạn bè người thân gia tăng.

Tại Bergamo, miền bắc Italia, dân chúng của một khu chung cư đã phẫn nộ phát động phong trào tẩy chay các quán đặt máy đánh bạc. Hiện đã có hàng chục quán, nhưng trong thời gian tới sẽ có thêm nhiều quán khác. Ông Anselmo Parolini, cha gia đình nói: ”Thật là xấu hổ. Chúng tôi lo âu cho con cái của chúng tôi. Chính vì thế chúng tôi đã phát động phong trào phản đối, tẩy chay các quán có đặt máy đánh bạc. Đã có 500 người ký tên, và chúng tôi sẽ đưa vấn đề lên văn phòng tài vụ của tình Bergamo. Chúng tôi cũng sẽ tổ chức môt cuộc biểu tình phản đối việc mở thêm các sòng bài điện tử và gây ý thức đối với tệ nạn xã hội ngày càng lan tràn và trầm trọng này. Nhưng thật ra, tuy có luật ban hành hồi tháng 12 năm 2012 thiết định các sòng bài điện tử phải ở xa các vùng nhậy cảm 400 mét, nhưng đã không có luật nào cấm mở các sòng bài điện tử như thế. Giới trẻ và cả người già ngày càng bị cám dỗ ghé vào kéo máy nơi các sòng bài điện tử này”.

Sau đây chúng tôi xin gửi tới qúy vi và các bạn một số nhận định của bà Henrietta Bowden-Jones, người thành lập bệnh viện quốc gia chữa trị bệnh cờ bạc đầu tiên tại Anh quốc, về căn bệnh cờ bạc. Bà Henrietta hiện cũng điều khiển nhóm 12 chuyên viên nghiên cứu thuộc 4 đại học Anh quốc trong nhiều chương trình khác nhau nhắm thám hiểm não bộ của những người mắc ”bệnh cờ bạc”. Bà cũng là cố vấn của chính quyền Anh quốc về vấn đề này.

Hỏi: Thưa bà Henrietta, có thể thiết định số người mắc bệnh cờ bạc trên thế giới và tại Âu châu hiện nay là bao nhiêu không?

Đáp: Không phải mọi quốc gia trên thế giới đều đã làm các cuộc nghiên cứu chuyên biệt. Vấn đề đó là khi dùng các dụng cụ khác nhau, chẳng hạn như SOGS và CPGI để chẩn đoán bệnh cờ bạc, thì khó mà có thể làm thống kê. Vì thế tại sao lại quan trọng việc chỉ nên dùng một phương pháp, ít nhất là tại Âu châu. Bên anh quốc, có 0,9% dân nghiện cờ bạc, tức khoảng nửa triệu người tất cả.

Hỏi: Những người bị bệnh cờ bạc có nguy cơ phạm pháp không thưa bà?

Đáp: Có khoảng một phần ba những người bị bệnh cờ bạc phạm pháp. Tuy nhiên, đây cũng là tỷ lệ của tất cả những người bị bệnh cờ bạc trên toàn thế giới. Các tội phạm thông thường nhất là lừa đảo và trộm cắp. Thường họ cũng ăn cắp trong nơi làm việc, sau khi đã trộm cắp nơi bạn bè và người thân.

Hỏi: Thưa bà vậy chi phí chữa trị cho một người bị bệnh cờ bạc tại Anh quốc hiện nay là bao nhiêu?

Đức Gioan-Phaolô II Và Đức Gioan XXIII Sẽ Được Phong Thánh Vào Tháng 12/2013

Đức Gioan-Phaolô II Và Đức Gioan XXIII Sẽ Được Phong Thánh Vào Tháng 12/2013
Lê Đình Thông
7/3/2013                                vietcatholic.net

Thánh bộ Phong thánh vừa chính thức công nhận phép lạ thứ hai của Đức Gioan-Phaolô II, qua đời tháng tư 2005. Đây là thủ tục cần thiết để được phong thánh.

Hãng thông tấn Ansa cho biết đại lễ phong thánh sẽ được cử hành vào tháng 12 sắp tới. Đức Giáo Hoàng Phanxicô sẽ chính thức công nhận phép lạ thứ hai. Thánh bộ Phong thánh gồm nhiều vị Hồng Y và giám mục nhận định rằng nhờ sự cầu bầu của Đức Gioan-Phaolô II, một phụ nữ Costa Rica (Châu Mỹ La tinh) mắc bệnh nan y đã được bình phục ngày 01/05/2011, đúng 5 năm 7 thánh sau ngày Đức Gioan-Phaolô II từ trần.

Phép lạ thứ nhất nhờ Đức Gioan-Phaolô II là việc nữ tu Marie Simon-Pierre Normand (người Pháp) được khỏi bệnh Parkinson. Sau khi Đức Gioan-Phaolô lâm chung, cả dòng làm tuần cửu nhật cầu xin ngài chữa lành bệnh cho vị nữ tu. Vào tháng 6/2005, sœur Normand không còn cần đần nạng gỗ để dự kinh sáng nữa.

Giáo Hội chỉ phong thánh nếu vị thánh tân phong làm ít nhất hai phép lạ. Tiến trình phong thánh tiến hành năm năm sau ngày vị thánh mới từ trần. Tuy nhiên, Đức Bênêdictô XVI đã sửa đổi thủ tục này để đẩy mạnh tiến trình phong thánh, đáp ứng nguyện vọng chính đáng của các tín hữu mong mỏi ngài được phong thánh ngay (Santo subito).

Sr. Marie Simon-Pierre Normand

Vào tháng tư 2013, ủy ban gồm 7 vị bác sĩ trực thuộc Thánh bộ Phong thánh đã công nhận phép lạ thứ hai. Qua tháng sáu, đến lượt ủy ban các nhà thần học chính thức công nhận phép lạ này. Đức Giáo Hoàng Phanxicô sẽ ký sắc lệnh phong thánh cho Đức Karol Wojtyła. Sau đó, Ngài sẽ triệu tập hội nghị Hồng Y để chính thức công bố ngày phong thánh.

Nhật báo La Stampa tiết lộ Đức Gioan XXIII sẽ được phong thánh một lượt với Đức Gioan-Phaolô II. Trong thời gian làm sứ thần tại Pháp, vào đầu thập niên 50, Đức Roncalli (sau này là Gioan XXIII) đã cử hành Thánh lễ tại Giáo xứ Việt Nam tại Paris.

Việc Đức Gioan XXIII và Đức Gioan-Phaolô II được phong thánh trước cuối năm nay, năm Đức tin kỷ niệm 25 năm phong 117 thánh tử đạo, là một sự kiện đầy ý nghĩa đối với Giáo Hội Việt Nam :

– Ngày 24/11/1960, Đức Gioan XXIII ký tông hiến Venerabilium Nostrum thiết lập hàng giáo phẩm Việt Nam.

– Ngày 19/06/1988, Đức Gioan-Phaolô II tuyên phong 117 vị thánh tử đạo Việt Nam.

Lê Đình Thông

Quân đội Ai Cập lật đổ và bắt giữ tổng thống Morsi

Quân đội Ai Cập lật đổ và bắt giữ tổng thống Morsi

Trong vòng bảo vệ của quân đội, ông Mohamed Morsi đi bỏ phiếu 23/5/2012 trong cuộc bầu cử sau đó đã đưa ông lên làm tổng thống Ai Cập . Một năm sau, ngày 03/7/2013, quân đội phế truất ông khỏi chức vụ lãnh đạo đất nước.

Trong vòng bảo vệ của quân đội, ông Mohamed Morsi đi bỏ phiếu 23/5/2012 trong cuộc bầu cử sau đó đã đưa ông lên làm tổng thống Ai Cập . Một năm sau, ngày 03/7/2013, quân đội phế truất ông khỏi chức vụ lãnh đạo đất nước.

EUTERS/Asmaa Waguih/Files

Thanh Hà

RFI

Tổng thống bị truất phế, Morsi, được đưa về bộ Quốc phòng sau khi bị quân đội tước quyền vào tối ngày 03/07/2013. Quân đội Ai Cập đình chỉ Hiến Pháp. Hàng triệu người xuống đường vui mừng chiến thắng và hoan nghênh vai trò của quân đội. Phe ủng hộ ông Morsi coi đây là một cuộc đảo chính. Chủ tịch Tòa Bảo Hiến tạm giữ quyền tổng thống. Quốc tế quan ngại về tình hình Ai Cập.

Quân đội Ai Cập đã ra tối hậu thư, đòi tổng thống Mohamed Morsi từ chức trước 14 giờ 30, giờ quốc tế ngày 03/07/2013. Vài giờ sau đó, phát biểu trên đài truyền hình, vào lúc 21 giờ 30 giờ địa phương, tức 19 giờ 30 giờ quốc tế, tổng tư lệnh quân đội Ai Cập, tướng Abdel Fattah al-Sissi thông báo tước quyền tổng thống của ông Morsi, đình chỉ Hiến Pháp.

Lãnh đạo của phe đối lập, đại diện của các giáo hội tôn giáo và của thanh niên Ai Cập đã có mặt khi tướng Sissi lên tiếng. Quân đội Ai Cập từng điều hành đất nước trong 16 tháng, kể từ khi tổng thống Moubarak bị lật đổ cho đến ngày ông Morsi được bầu vào chức vụ tối cao. Trong phát biểu tối hôm qua, tướng al-Sissi cam kết là « quân đội sẽ đứng xa các hoạt động chính trị », quân đội can thiệp lần này chỉ nhằm đưa Ai Cập thoát khỏi bế tắc, tuy nhiên không cho biết rõ là quân đội sẽ giữ vai trò này đến khi nào.

Xuất thân từ hàng ngũ Huynh Đệ Hồi giáo, thuộc cánh Hồi giáo bảo thủ, ông Morsi lên cầm quyền cách nay đúng một năm. Ngay sau khi bị truất phế, vào rạng sáng ngày 04/07/2013 Mohamed Morsi được đưa về bộ Quốc phòng. Quân đội phát lệnh truy nã hàng trăm lãnh đạo của đảng Công Lý và Tự Do, đảng của ông Morsi. Nhiều nhân vật cao cấp của đảng này đã bị bắt giữ. Theo nguồn tin từ cơ quan Tư pháp Ai Cập, chưa đầy 24 giờ sau khi tổng thống Morsi bị truất phế, chính quyền Cairo ban hành lệnh bắt giữ hai lãnh đạo cao cấp nhất của tổ chức Huynh Đệ Hồi giáo là các ông Mohamed Badie và Khairat Al Chater.

Tại quảng trường Tahrir hàng triệu người vui mừng chào đón chiến thắng của cuộc « cách mạng thứ nhì ». Cuộc « cách mạng thứ nhất » đã dấy lên vào đầu năm 2011 và đã dẫn tới sự sụp đổ của chế độ Moubarak cũng đã bắt đầu từ quảng trường này. Phe chống đối, đòi ông Morsi phải ra đi, coi tướng Sissi và quân đội Ai Cập như những vị anh hùng.

Ngược lại phe hồi giáo bảo thủ thì coi việc ông Morsi bị tước quyền là một cuộc « đảo chính » Vào 10 giờ sáng nay, tức 8 giờ sáng, giờ quốc tế, chủ tịch Tòa Bảo Hiến Ai Cập Adly Mansour chính thức tuyên thệ để giữ quyền tổng thống. Trong cương vị này, ông sẽ chỉ định chính phủ mới để bảo đảm là « lộ trình nhằm đáp ứng nguyện vọng của nhân dân » phải được thực thi. Trong phát biểu đầu tiên, quyền tổng thống Mansour khẳng định rằng tổ chức Huynh Đệ Hồi giáo là một phần của nhân dân và ông đã kêu gọi các thành viên của tổ chức Hồi giáo này cùng góp phần xây dựng lại đất nước.

Về phần mình, Mặt trận Cứu nguy Dân tộc FSN bao gồm các thành phần thế tục, các nhà đấu tranh thuộc cánh tả và các đảng phái có khuynh hướng tự do ở Ai Cập trong thông cáo đề ngày hôm nay 04/07/2013 khẳng định lập trường :không thể « loại trừ phe Hồi giáo bảo thủ khỏi guồng máy chính trị của đất nước ». Đại diện cho Mặt trận này là nhà ngoại giao có uy tín của Ai Cập, Mohamed El Baradei.

Nhiều nguồn tin từ phía quân đội và ngoại giao cùng cho biết ông El Baradei, người từng đứng đầu Cơ quan Năng lượng Nguyên từ Quốc tế, có triển vọng được chỉ định vào chức phủ thủ tướng trong giai đoạn chuyển tiếp.

ÁO TRẮNG


ÁO TRẮNG

Ngày nào áo trắng ngây thơ,
Buông dài tóc xõa bên bờ mộng mơ,
Long lanh ánh mắt nai tơ,
Cho chàng ngất lịm vần thơ trữ tình,
Tung tăng nhịp bước riêng mình,
Đôi tà lướt nhẹ thêm xinh dáng hè,
Chiều quê nắng đổ lê thê,
Lung lay cánh phượng rơi về chốn nao,
Bây giờ áo trắng phai màu,
Còn đâu suối tóc bay vào tim ai…
Còn đâu cánh mỏng ưu hoài,
Ve kêu não nuột bên ngoài lối xưa ?

Liverpool.29/6/2013.
Song Như.

Bóng đè

Bóng đè

Tác Giả: Huỳnh Văn Út

Gia đình hắn là một gia đình trí thức. Mà phải nói là đại trí thức mới đúng. Hắn có bằng tiến sĩ, ngồi ghế Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường của thành phố. Đáng tiếc là hắn chưa đứng trên bục giảng giờ nào nên không thể có thêm danh hiệu Phó Giáo sư hay Giáo sư đặt trước tên gọi. Cho nó oai. Vợ có bằng Đại học tiếng Anh, làm ở Tòa báo Vietnam Economic News. Con gái lớn đã đi lấy chồng, cũng có bằng đại học, làm kiểm toán viên. Cậu con trai út đang học ở Khoa Luật của University of Bolton, Vương quốc Anh. Lấy xong bằng cử nhân luật hắn sẽ chu cấp để con trai ở lại làm Tiến sĩ. Cậu con trai mở tài khoản ở một ngân hàng của Anh để mỗi tháng hắn rót vào đó năm ngàn đô la.

Gia đình hắn sống trong ngôi biệt thự ở Ciputra. Ngôi biệt thự ba tầng và một tầng trệt sơn màu vàng cam có mặt bằng hơn một trăm mét vuông tọa lạc trên mảnh vườn ba trăm mét vuông, ở khoảng sân rộng có hòn non bộ. Chiếc Toyota Fortuner 2.7V đậu trong tầng trệt. Cả hai vợ chồng hắn đều biết lái và có bằng lái xe. Vợ chồng hắn nuôi một cô ôsin tuổi ngoài bốn lăm, nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Một buổi tối vợ chồng hắn ngồi xem tivi. Chương trình thời sự. Ông Chủ tịch nước tiếp xúc với cử tri. Chiếc tivi LED Toshiba 42XL700T Full HD cho hình ảnh rõ nét và đẹp. Vì cảnh quay gần nên trông hình ông Chủ tịch nước trên tivi to gần bằng người thật. Mái tóc xanh đen. Đôi mắt sáng, khuôn mặt phúc hậu và điển trai so với tuổi tác. Ông nói: “ So với mục tiêu ngăn chặn và từng bước đẩy lùi tham nhũng thì chúng ta chưa làm tới. Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì chết cái đất nước này, đâu có được…”. Hắn không thích nghe chuyện sâu bọ nên cầm cái remote chuyển kênh sang chương trình du lịch. Vợ hắn phản đối: “ Thì mình cứ để em nghe xem chuyện sâu bọ nó ra thế nào”. Trẻ chưa qua, già chưa tới nên trong cách xưng hô của vợ chồng hắn ngoài anh và em còn xuất hiện thêm cái từ mình. Cái từ nghe mới dễ thương làm sao! Chiều vợ, hắn chuyển trở lại kênh thời sự. Chuyện sâu bọ đã qua mất, bây giờ ông Chủ tịch nước đang nói về đồng chí “X”. Vợ hắn thắc mắc: “tại sao lại là X hở mình?”. Hắn giải thích một cách nhấm nhẳng: “ X là ẩn số. Mình còn nhớ cách giải các phương trình không. Phương trình bậc nhất, bậc hai. Khó hơn có phương trình trùng phương. Khi người ta đã giải được phương trình thì được đáp số rõ ràng X nó bằng 3 hay bằng 4 chẳng hạn. Phương trình không giải được thì ẩn số vẫn còn đấy, X vẫn cứ là X. Hiểu chưa?”. Vợ hắn tạm bằng lòng với cách giải thích của hắn. Họ chuyển kênh sang xem một bộ phim Hàn Quốc. Xem xong đi nằm.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ngọn đèn ngủ toả ánh sáng xanh dịu xuống tấm màn tuyn trắng toát. Hắn vẫn còn suy nghĩ lan man đến chuyện sâu bọ với lại đồng chí “X” nên hơi khó ngủ. Vợ hắn đã say giấc, thở nhẹ. Mãi rồi hắn cũng chợp mắt được. Mắt hắn vừa khép lại thì hắn rơi vào một giấc mơ hãi hùng. Hắn biến thành một con sâu. Con sâu có chiều dài một mét bảy, đúng bằng chiều cao của hắn. Đôi mắt lồi ti hí và gian giảo, đôi râu cong cong ngọ ngoạy. Lông màu nâu pha những sọc đen che phủ khắp người. Chân tay hắn biến mất. Mười ngón tay và mười ngón chân còn lại bây giờ bám vào hai bên thành bụng tạo điều kiện cho hắn di chuyển. Hắn bò ra phòng khách, trèo lên ghế salon. Vợ hắn đang ngồi uống trà ở đấy thất thanh hét lên: “ Ôi con sâu!”. Hắn bực mình đáp lại, bây giờ hắn bực và cáu lắm nên chẳng anh với lại em, chẳng mình với ta gì sất. “Ừ thì tao là sâu đấy! Tao không là sâu thì lấy đâu ra cái cơ ngơi đồ sộ này. Lấy đâu ra mỗi lần đi Phú Quý mua vàng, đếm dăm ba dây bọc chất dẽo mỗi dây chục cây? Lấy đâu ra tiền gửi cho con trai ăn học?”. Vợ hắn gọi con gái về. Gọi cả con trai đang du học Anh Quốc. Con trai hắn tức tốc bay về. Hai đứa con thấy hắn thành sâu thì vừa ghê tởm, vừa thương hại, nước mắt rơi lã chã. Hắn quát lên: “Thôi đừng khóc lóc nữa! Khốn nạn thay là sự thương hại của các người!”. Hắn quát to lắm. Cái thân hình sâu của hắn gồng lên rồi lại chùng xuống. Đã đau đớn khó chịu như thế mà lại còn có người đập vào lưng. Đập mạnh lắm. Mạnh đến mức hắn ú ớ câu gì đó không rõ rồi vùng mình chồm dậy. Ôi nhẹ nhõm quá! Thoát được kiếp con sâu! Còn vợ hắn thì lầu bầu: “ Em đã bảo với mình bao nhiêu lần rồi là khi ngủ đừng nằm nghiêng bên trái. Nằm như thế tim bị sức ép của cơ thể gây ra bóng đè. Khiếp! Thét to quá đi thôi!”.