Đạo bất khả tu du ly dã.

        Đạo bất  khả tu du ly dã.                                                                                                                         (Không thể rời xa Đạo dù chỉ trong tích tắc.)                                                                                                            Trung Dung 

Đây là chuyện tôi nghe: 

Có thầy nọ sống đời tu hành rất mực thánh thiện. Không kể những lúc bắt buộc phải nhín chút thời gian dành cho các sinh hoạt cần thiết của đời thường, thầy luôn cố gắng thu xếp tối đa thời gian trong ngày để cầu nguyện, tụng kinh, ngồi thiền, v.v… Đầu óc thầy hầu như không còn chỗ nào trống trải cho các tà niệm sái quấy có thể thừa cơ len lỏi vào. Sau nhiều năm dài tu hành tinh nghiêm, cẩn mật như thế, thầy thấy mãn nguyện trước sự tiến bộ tâm linh. 

Thế rồi khuya hôm nọ, sau khi xong cữ thiền giờ Tý, thầy đi ngủ và mơ thấy mình dự một buổi tiệc lớn gồm toàn những bậc đạo cao đức trọng. Trong lúc chủ tiệc chưa ra tiếp khách, mọi người lần lượt được rước tới bàn ăn rất to và dài. Ai cũng có chỗ ngồi trang trọng theo đúng thứ bậc vì chủ tiệc đã gắn sẵn trên mặt bàn những tấm thẻ nhỏ ghi họ tên từng thực khách. Thầy thấy mình được vinh dự xếp ngồi gần chủ tiệc, nhưng ở vị trí thứ nhì. Vị trí thứ nhất dành cho người bán tạp hóa ở khu phố không xa nơi thầy cư trú. 

Sáng hôm sau, thầy tìm tới tiệm tạp hóa, lựa một góc và nhẫn nại đứng quan sát rất lâu. Tiệm không lớn lắm nhưng lúc nào cũng có khách hàng vào ra nườm nượp. Chủ tiệm chẳng hở tay bán hàng, thu tiền, thối tiền… vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, nói năng hòa nhã… Tuyệt nhiên không thấy chủ tiệm có cử chỉ, động tác đặc biệt gì tỏ ra ông đang tĩnh tâm hay cầu nguyện. 

Nhân một lúc ngớt khách, thầy bước tới chào chủ tiệm và kể lại giấc mơ kỳ lạ. Chủ tiệm ôn tồn nói: “Tôi cần chiết dầu ăn từ cái thùng hai mươi lít ra hai mươi cái chai xếp sẵn ở góc kia. Xin thầy giúp một tay. Đừng để chai nào đầy quá hay vơi quá. Đừng làm sánh dầu ra ngoài chai nhớp nháp. Lát nữa sẽ tiếp tục câu chuyện của thầy.” 

Thầy chiết dầu vừa xong thì đúng lúc chủ tiệm được ngơi tay bán hàng. Ông ta bước tới hỏi: “Nãy giờ cắm cúi lo chiết dầu ra chai, trong đầu thầy có giây phút nào nhớ nghĩ tới Trời tới Phật không?”

Thầy bẽn lẽn: “Tôi làm không quen, ráng tập trung rót dầu vào từng chai theo đúng yêu cầu của ông, mệt toát mồ hôi. Do đó chẳng được phút giây nào rảnh trí mà nhớ nghĩ tới Phật Trời!”

Chủ tiệm cười hiền: “Nếu thầy bận bịu buôn bán như tôi cả ngày, lu bu quanh năm suốt tháng, thì tâm thầy ắt xa Trời xa Phật mịt mù luôn! Tôi không có phước lớn để được rảnh rang chuyên lo tu hành như thầy. Tôi chỉ ráng tập thành thói quen cho tâm tôi lúc nào cũng nhớ Trời nhớ Phật. Khi bán hàng cho khách tôi nguyện không để ai phải phiền lòng vì bị cân non đong thiếu. Khi chiều chuộng khách hàng tôi nguyện không để ai mích lòng vì thấy tôi thiên vị. Gặp khách hàng xấu tính, tôi nói cười nhã nhặn, thầm nhắc nhở: Thánh Thần giả dạng thường dân tới thử thách mình đây. Tôi tu như vậy đó, thưa thầy.

Huệ Khải

 

Ăn đói sống lâu

Có nhiều người tin tưởng chìa khóa để có thể sống thêm 20 năm là luôn luôn giữ sao cho ở tình trạng đói một chút thì hơn. Đừng quên thái quá và bất cập trong ăn uống đều làm cơ thể suy nhược khó chống với bệnh tật và tuổi già.
Quan niệm này được gọi là hạn chế calori và một trường hợp điển hình của tín đồ đạo này là Oprah Winfrey, một ngôi sao điều khiển một chương trình nổi tiếng trên màn ảnh truyền hình Mỹ, đã thực hiện. Oprah đã quảng cáo cho phép giữ cho thân thể thon thon trong mấy chục năm bằng chính vẻ trẻ trung và năng động của mình.
Hạn chế calori đã có nhiều người ứng dụng và thành công. Cứ xem cư dân Okinawa, Nhật Bản, thì rõ. Nơi này có thể kể là có nhiều cư dân sống tới tuổi bách niên nhiều nhất trên thế giới cho tới khi nó phải nhường kỷ lục cho vùng Shimane ở duyên hải phía nam Nhật. Theo con số thống kê chính thức của chính quyền Nhật Bản thì trong năm nay quận Shimane cho biết đổ đồng cứ 100.000 người dân có tới 74,3 vị thọ ở tuổi bách niên trong năm 2010, trong khi Okinawa chỉ có 66,7 vị.

Mặc dù đối với tuổi thọ thì vai trò của di truyền rất quan trọng. Cái gien sống lâu trong cơ thể một người được cho rằng giữ vai trò quyết định tới khoảng trên dưới 50 phần trăm cho tuổi thọ của người đó. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu tìm thấy những vị thọ tới trăm tuổi ở Okinawa đã theo một chế độ sinh hoạt khắc khổ khác thường, năng động và tất cả dựa trên sự điều độ. Dân Okinawa chỉ ăn già lưng bụng (khoảng 80 phần trăm) chứ không ăn no căng và trong thực đơn thì nhiều trái cây, rau đậu nành và cá.

Trong ăn uống để có sức khỏe, không mấy ai trong chúng ta không biết phải theo tiêu chuẩn nào, như nên ăn uống ra sao và chọn thực phẩm nào. Nhưng một nhóm những người theo nguyên tắc sống này đã đi sâu hơn trong việc thực hành và tin tưởng rằng bỏ bớt bữa ăn và tìm cách giảm mức hấp thụ calori vào cơ thể khoảng 30 phần trăm sẽ hy vọng trẻ mãi không già.

Brian Delaney, chủ tịch của hiệp hội quốc tế chủ trương giảm calori có tên là Calorie Restriction Society International, thì thực đơn hằng ngày có thể khởi đầu bằng một bữa ăn với một chén lớn đầy hạt (như mì, mạch…), trái cây và yogurt, sẽ đem lại cho cơ thể khoảng chừng 900 calori. Bữa ăn này có thể giúp nuôi dưỡng cơ thể trong 10 tiếng đồng hồ tới khi cơ thể có thể ăn một bữa trưa giản dị và khiêm tốn với cá và rau.

Trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại, Delaney ở Colombia, tiết lộ với một ký giả: Khi tôi mới bắt đầu chương trình này tôi muốn sống lâu hơn. Nhưng sau đó động lực thúc đẩy là tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều.

Craig Willcox, một chuyên gia lừng danh nghiên cứu về lão niên (gerontologist), giáo sư tại Đại học Okinawa International, trong bao nhiêu năm qua đã nghiên cứu các trường hợp thọ trăm tuổi tại Nhật Bản, đã cho biết trong thực tế giảm thiểu lượng calori nhập vào cơ thể có thể giúp giảm các căn bệnh do tuổi già mang lại như tim mạch, ung thư và sự suy thoái toàn bộ nói chung.

Brian Delaney, chủ tịch của hiệp hội quốc tế chủ trương giảm calori có tên là Calorie Restriction Society International, thì thực đơn hằng ngày có thể khởi đầu bằng một bữa ăn với một chén lớn đầy hạt (như mì, mạch…), trái cây và yogurt, sẽ đem lại cho cơ thể khoảng chừng 900 calori. Bữa ăn này có thể giúp nuôi dưỡng cơ thể trong 10 tiếng đồng hồ tới khi cơ thể có thể ăn một bữa trưa giản dị và khiêm tốn với cá và rau.

Trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại, Delaney ở Colombia, tiết lộ với một ký giả: Khi tôi mới bắt đầu chương trình này tôi muốn sống lâu hơn. Nhưng sau đó động lực thúc đẩy là tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều.

Craig Willcox, một chuyên gia lừng danh nghiên cứu về lão niên (gerontologist), giáo sư tại Đại học Okinawa International, trong bao nhiêu năm qua đã nghiên cứu các trường hợp thọ trăm tuổi tại Nhật Bản, đã cho biết trong thực tế giảm thiểu lượng calori nhập vào cơ thể có thể giúp giảm các căn bệnh do tuổi già mang lại như tim mạch, ung thư và sự suy thoáitoàn bộ nói chung.

Giảm thiểu mức thu calori giúp cơ thể không phải miễn cưỡng hấp thụ năng lượng không cần thiết, một việc tránh cho bộ máy đã bắt đầu suy yếu phải làm việc quá sức dẫn tới bệnh hoạn tuổi già dễ dàng ập tới. Mặc dù nhìn nhận yếu tố di truyền giúp cho nhiều tinh hoa của Okinawa sống tới tuổi bách niên nhưng Willcox vẫn cho rằng nhìn chung, ngăn ngừa tuổi già tới quá nhanh và giữ được sức khỏe thì ước lượng 30 phần trăm nhờ di truyền còn 70 phần trăm nhờ cách sinh hoạt điều độ.

Nhà nghiên cứu này viết trong một email: Tôi cho rằng thói quên sinh hoạt rất quan trọng cho sức khỏe tuổi già. Gien và môi sinh luôn luôn đồng bộ tác dụng vào cuộc sống nhưng nếp sống của quý vị cũng là một yếu tố không thể coi nhẹ.

Hạn chế calori là một trong chiến lược đã kể như Willcox đã cùng với người em là Bradley, viết trong bộ sách Okinawa Program được New York Times từng giới thiệu là sách bán chạy nhất. Các tác giả cho rằng thay vì nhịn đói, thì nên dùng các thực phẩm có ít calori (căn cứ vào thành phần ghi trên thực đơn hay ngoài bao bì là một lượng thực phẩm chứa đựng có bao nhiêu calori).

Trong những thập niên mới đây, các nhà nghiên cứu sau những công trình nghiên cứu hạn chế lượng calori đối với loài vật thì thấy loài gặm nhấm nếu giảm thiểu số lượng calori hấp thụ từ 30 tới 60 phần trăm thì tuổi thọ có khả năng tăng tới 60 phần trăm. Loài chuột hạn chế mức hấp thụ calori cũng ít bệnh tuổi già mạn tính kéo dai dẳng hơn nhưng con được ăn uống thỏa thích.

Một số chuyên gia cho rằng vì chúng ta hạn chế lượng calori thu nhập vào cơ thể, thì cơ thể có khả năng trở nên hoạt động bén nhạy hơn. Thay vì nó phải cố gắng làm việc cho sự tăng trưởng và quá trình biến hóa cần thiết, thì nó có thể chú trọng tới việc bảo trì và sửa chữa những gì cơ thể cần thiết để sinh tồn. Delaney giải thích trong tình trạng đói cơ thể chuyển sang dạng sinh tồn (survival mode) và ưu tiên cho việc bảo vệ hơn là sản xuất và tăng trưởng.

Như thế nếu chúng ta biết ăn uống một cách lành mạnh, chẳng phải chúng ta có thể kéo dài thời điểm hết hạn sử dụng của bộ máy cơ thể của chúng ta hay sao?

Theo nhà chuyên nghiên cứu về bệnh tuổi già Michael Gordon thuộc hệ thống Baycrest săn sóc bệnh già có tên Baycrest Geriatric Health Care System, thì nhờ giảm calori chúng ta đã tích cực giảm được yếu tố di truyền bệnh hoạn mà chúng ta nhận được từ cha mẹ từ khi lọt lòng. Chẳng hạn nếu bệnh tim là chứng bệnh gia đình thường gặp, thì ăn uống kiêng khem và tập luyện thường xuyên có khả năng giúp chúng ta sống khỏe mạnh thêm nhiều năm trước khi phát bệnh và cũng giúp cho chúng ta nếu bị bệnh cũng hy vọng bình phục.

Bea Levis, một vị cao niên ở Mỹ, cho rằng một cuộc sống có thói quen lành mạnh giúp cho tuổi già khỏi đau đớn và phiền muộn. Nhà giáo 92 tuổi này mỗi ngày ăn một bữa xà lát và cà tô mát và đi bộ ít nhất 30 phút. Bà không ăn thịt đỏ và cho tới nay ngoài chứng thấp khớp, sức khỏe của bà còn rất tốt.
Còn một bí quyết sống lâu và khỏe mạnh là hoạt động. Bea Levis lúc nào cũng lạc quan và năng động. Gordon nhận xét: Những người tính tình lạc quan thích giao tiếp xã hội và tiếp xúc với mọi người, khi già sẽ có nhiều cơ hội sống thoải mái với môi trường chung quanh. Đó là một yếu tố bổ ích cho sức khỏe.

Ngoài những công việc tình nguyện, tham gia các câu lạc bộ và trong bữa cơm với gia đình và bè bạn, Bea chẳng mấy khi nhàn rỗi. Bà tuyên bố: Tôi rất tin tưởng vào việc dấn thân vào cộng đồng. Ta càng dấn thân vào thế giới chung quanh bao nhiêu, thì càng có cơ hội giao tiếp qua lại với người khác bấy nhiêu , nhờ đó phẩm chất cuộc sống của ta tốt hơn và động lực sống của ta càng mạnh.

Từ thế kỷ XVI, đại triết gia Nguyễn Bỉnh Khiêm của ta đã từng khuyên mọi người:

Như sơ đương nhục, bộ đương cư
Tâm dật thân nhàn tứ thể thư

(Ăn rau thay thịt, bộ thay xe

Thần khí an nhàn, bụng hả hê.)


Phải chăng lời khuyên ăn rau quả và hoạt động chính là phương pháp trường xuân và trường thọ mà ngày nay các khoa học gia xác nhận.

(Theo Aging gracefully is all about food –

Tác giả Vivian Song, đăng trên Toronto Star ngày 20/11/2010)

Trỗi dậy từ cõi chết

Lễ Phục sinh 2012                                                                                          +TGM.Giuse Ngô Quang Kiệt

Cv 10, 34a.37-43; Col 3, 1-4; Ga 20, 1-9

Chúa Giêsu đã sống lại. Sống lại lúc nào và thế nào thì không ai được chứng kiến. Tuy nhiên chắc chắn Chúa đã sống lại vì các tông đồ đã được gặp Chúa Phục Sinh. Cuộc gặp gỡ đó làm thay đổi cuộc đời và con người của các ngài.

Ta thấy sự thay đổi cụ thể của thánh Phêrô trong Bài trích sách Công vụ Tông đồ hôm nay. Trước cuộc Khổ Nạn của Chúa, Ngài nhút nhát chối Thầy, nay Ngài mạnh mẽ, hùng hồn rao giảng Chúa Kitô Phục Sinh cho đông đảo quần chúng, kể cả nơi công đường trước mặt các vị chức sắc cao cấp. Trước đây Ngài không hiểu Lời Chúa, nay Ngài thông suốt Sách Thánh và minh chứng rằng “Tất cả các tiên tri đều làm chứng về Người”. Có sự thay đổi đó vì Ngài đã được gặp gỡ Chúa Phục Sinh như lời Ngài xác quyết: “Còn chúng tôi đây xin làm chứngNgày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy, và cho Người xuất hiện tỏ tưởng”.

Sáng sớm ngày thứ nhất, mọi người đổ xô ra mộ và đã không thấy gì trừ ngôi mộ trống. Hòn đá bật tung, khăn liệm xếp gọn gàng, còn Người thì họ không thấy. Tất cả không phải là những bằng chứng thuyết phục. Chỉ sau khi gặp Chúa Phục Sinh, các môn đệ mới thật sự tin tưởng và hiểu được ý nghĩa của việc Chúa Phục Sinh. Niềm tin và hiểu biết đó có những bước tiệm tiến.

Thoạt tiên khi gặp Chúa Phục Sinh, các tông đồ tưởng là thấy ma. Trong đời sống bình thường, thấy người chết là thấy hồn ma của họ.  Hồn ma thuộc về thế giới kẻ chết. Nhưng Chúa Phục Sinh không phải là hồn ma. Người cho các ông xem chân tay. Ma đâu có da thịt thế này. Người ăn uống với các ông. Ma đâu có ăn uống thế này(x. Lc 24, 36-43). Rõ ràng Chúa Phục sinh đang sống. Và Chúa là Thiên Chúa của kẻ sống nên Người ở trong thế giới kẻ sống.

Không phải hồn ma, Chúa Phục Sinh cũng không phải con người cũ, trở về sự sống cũ trong thân xác cũ. Chúa Phục Sinh không giống như đứa con trai bà góa thành Naim, hay như Lazaro Chúa cho chết bốn ngày sống lại. Sống lại như thế là trở lại thân xác cũ, để rồi một ngày kia cũng phải chết như mọi người khác. Chúa Phục Sinh có một thân xác khác. Tuy vẫn còn mang những vết thương nhưng đó là thân xác hiển vinh. Có thể đi qua những cánh cửa đóng kín. Có thể cùng lúc hiện diện ở nhiều nơi khác nhau. Có thân xác nhưng không còn là thân xác cũ nên các môn đệ không nhận ra Người nếu Người không cho họ biết. Như Bà Madalena(x. Ga 20, 11-18). Như hai môn đệ trên đường đi Emmaus(x. Lc 24, 13-33). Như các môn đệ đánh cá tại Biển Hồ(x. Ga 21, 1-8). Sự sống sau phục sinh của Chúa có gì rất mới, rất lạ. Đó là sự sống trong Thiên Chúa, đồng hiện hữu với Thiên Chúa.

Tuy đồng hiện hữu với Thiên Chúa, Chúa Kitô Phục Sinh không phải là Thiên Chúa xa cách. Gặp gỡ Chúa vẫn là gặp gỡ sống động với một nhân vật cụ thể, chứ không phải chỉ là một cảm nghiệm thần bí. Chúng ta có thể chiêm ngưỡng các cuộc gặp gỡ thật sống động và cảm động khi Chúa cho ông Tôma đụng tay vào các vết thương(x. Ga 20, 24-29). Khi Chúa nướng cá và cùng ngồi ăn với các môn đệ(x. Ga 21, 9-14). Khi Chúa giải nghĩa Kinh Thánh cho các môn đệ trên đường Emmaus(x. Lc 24, 13-33). Khi Chúa hỏi Phêrô về tình yêu mến và trao quyền cho ông bên bờ hồ Galilê(x. Ga 21, 15-19). Đức Thánh Cha Bênêđíchtô, trong tác phẩm “Chúa Giêsu thành Nagiaret tập 2 đã ghi nhận điều đó nơi thánh Phaolo: “Thánh Phaolo phân biệt rõ ràng giữa những kinh nghiệm thần bí – tỉ như được nâng cao lên tầng trời thứ ba như được diễn tả trong 2 Cor 12, 1-4 – với cuộc gặp gỡ của ngài với Đấng Phục Sinh trên đường Đamas, đó là một sự kiện trong lịch sử, một cuộc gặp gỡ với một nhân vật sống động” (Joseph Ratzinger, Chúa Giêsu thành Nagiaret tập 2, bản dịch Nguyễn văn Trinh, nxb Tôn giáo, 2011, tr. 328).

Chính những cuộc gặp gỡ sống động này đã biến đổi các tông đồ. Mở ra cho các ngài một chân trời mới lạ chưa từng có. Một cảm nghiệm thực đến từng chân tơ kẽ tóc đó là Chúa Phục Sinh vượt lên trên tất cả. Vượt qua mọi không gian và thời gian. Chẳng  có gì giam hãm được Người. Người vượt qua thế giới hữu hạn để bước vào thế giới vô biên, trong bầu trời tự do vô hạn. Tự do đối với quyền lực phàm trần. Với Chúa Phục Sinh các môn đệ xác tín rằng cái ác không thể có tiếng nói cuối cùng. Công lý của Chúa cao vượt trời xanh. Chúa Phục Sinh vượt lên trên trần gian tầm thường, nhỏ nhen, ti tiện. Người đã mở ra chân trời cao thượng, tha thứ tất cả, chấp nhận tất cả, yêu thương tất cả. Và nhất là Chúa Phục Sinh mở ra chiều kích mới cho hiện sinh con người để con người không còn tuyệt vọng vì những giới hạn và tính chất bọt bèo của thân phận, nhưng tràn đầy hi vọng vì con người có thể triển nở đến vô biên và đạt đến tầm vóc viên mãn trong Thiên Chúa. Từ cõi chết, Chúa Phục Sinh làm một bước nhẩy vọt, vươn đến một cuộc sống mới với những phẩm chất cao vượt. Mở ra cho con người một tương lai tràn đầy niềm tin yêu và hi vọng. Đó là một tin vui mừng lớn lao. Đó là lẽ sống của nhân loại.

Xác tín vì gặp Chúa Phục Sinh sống động. Choáng ngợp vì chân trời mới lạ do Chúa Phục Sinh mở ra, các tông đồ phấn khởi, mạnh dạn ra đi loan tin vui mừng cho mọi tạo vật, bất chấp mọi khó khăn, gian lao, thử thách, kể cả tù đầy, khổ hình và tử hình.

Chúa nhật Phục Sinh được gọi là Chúa Nhật Áo Trắng. Vì đây là ngày dành riêng cho người Tân Tòng. Người Tân Tòng vừa được chịu bí tích Thánh Tẩy, mặc áo trắng tượng trưng cho linh hồn rất tinh tuyền đã được rửa sạch trong máu Chúa Kitô. Linh hồn người tân tòng vừa cùng Chúa Kitô chết đi cho con người cũ và cùng Chúa Kitô Phục Sinh sống lại cho con người mới. Con người trong sạch. Con người vượt trên sự sống trần gian. Con người mới thuộc thượng giới. Con người trở thành con Thiên Chúa.  Xin chúc mừng chị Maria Giang đã được sống  lại với Chúa Kitô trong đời sống mới. Và xin mượn lời của thánh Phaolo trong thư gửi tín hữu Côlose trong bài Sách Thánh thứ 2 gửi đến chị: “Anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Kitô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới… Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”. Đó chính là ý nghĩa của tất cả đời sống người tín hữu.

Lạy Chúa Kitô Phục Sinh, xin cho con được sống lại thật về phần linh hồn. Amen.

+TGM.Giuse Ngô Quang Kiệt

Uống bia có lợi cho sức khỏe như thế nào ?

 

 
Có lẽ đây là một điều khá ngạc nhiên cho nhiều người, nhưng dựa vào những kết quả nghiên cứu gần đây, thì nếu uống bia có chừng mực sẽ tạo nhiều tác dụng tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, cũng xin lưu ý với độc giả là với bài viết này, chúng tôi không khuyến khích các bạn nên uống bia, vì có khi bia cũng có những điều đáng quan tâm…   

  1-Khiến cho xương được cứng cáp hơn.

Nghiên cứu của đại học Tuft năm 2009 cho thấy cường độ đặc của xương cao hơn ở những người uống từ một đến 2 lon bia một ngày, nhất là bia làm bằng lúa mạch dựa theo kết quả sau khi thí nghiệm trên 100 loại bia.

2-Làm cho tim mạnh hơn.

 Kết quả nghiên cứu năm 2011 dựa trên 200.000 người cũng chứng minh là nguy cơ bị nhồi máu tim giảm 31% ở những người uống bia chừng mực trong khi nguy cơ này lại tăng cao ở những người uống quá nhiều.
Một báo cáo của đại học Harvard cho biết uống chút bia mỗi ngày sẽ làm lượng HDL tăng lên, giảm nguy cơ bị nghẽn mạch máu.

3- Làm cho thận tốt hơn.

 Vì bia ngăn ngừa và làm giảm việc cấu thành sạn thận đến 40% dựa theo sự giải thích là chất calcium sẽ hỗ trợ cho xương được cứng hơn, và calcium sẽ không xâm lấn và thành sạn trong thận.

4- Tăng cường trí nhớ.

Tác dụng khác của bia là chống lão hóa. Dựa vào một thống kê so sánh 11.000 phụ nữ lớn tuổi thì những vị uống một lon bia mỗi ngày có trí óc trẻ hơn những ai không uống đến 18 tháng tuổi.5- Giảm nguy cơ bị ung thư. Ướp thịt với bia trước khi nướng cũng đã được thử nghiệm để chứng minh là chất đường tiết ra từ bia khi nướng đã ngăn ngừa sự cấu thành của acid HCA, một chất tố có thể gây ung thư.

6-Tăng trưởng chất bổ trong cơ thể.
 

 Viện nghiên cứu về dinh dưỡng và thực phẩm ở Hòa Lan khám phá rằng những người uống bia điều độ có 30% lượng vitamin B6 nhiều hơn người không hề uống, ngoài ra bia cũng tạo nhiều hàm lượng B9 và B12 cho cơ thể.

 7- Giúp chống liệt não.Đây cũng là kết quả một công trình nghiên cứu ở Harvard, cho thấy nếu hấp thụ đúng liều lượng rượu hoặc bia sẽ ngừa được việc máu bị đóng cục, giúp máu lưu thông dễ dàng lên tim, lên cổ và não như vậy sẽ giảm cơ nguy bị liệt não Các nhà nghiên cứu ở Harvard cũng khuyến khích những người trung niên uống bia điều độ hơn vì kết quả quan sát 31.000 nam giới ở độ tuổi trung niên là khả năng bị bệnh tiểu đường loại 2 giảm 25%.
 

8-Giảm nguy cơ bị tiểu đường.

Các nhà nghiên cứu ở Harvard cũng khuyến khích những người trung niên uống bia điều độ hơn vì kết quả quan sát 31.000 nam giới ở độ tuổi trung niên là khả năng bị bệnh tiểu đường loại 2 giảm 25%.

9- Giảm bệnh cao áp huyết.

Rượu đỏ có tiếng là tốt cho tim nhưng căn cứ vào thử nghiệm của Harvard với 25.000 phụ nữ trong khoảng từ 25 đến 40 tuổi, thì những người tiêu thụ một liều lượng bia vừa phải gần như không hề bị cao áp huyết so với những người uống rượu.


10- Sống lâu hơn.

Kết luận này được nêu lên dựa vào sự tổng hợp của hơn 50 nghiên cứu, bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ ước lượng rằng việc uống bia điều độ đã góp phần giảm mức tử vong đến 26 ngàn người mỗi năm. Và một báo cáo ở bên Châu Âu cũng có kết quả tương tự cho rằng nếu ngưng uống bia một cách chừng mực thì tuổi thọ có thể giảm đi 2 năm.

Vậy thì quy luật chung để có kết quả tốt nhất cho sức khỏe thì dù là uống rượu đỏ hay bia cũng phải có sự chừng mục và điều độ. Nếu lạm dụng thì phản ứng sẽ ngược lại và còn tai hại hơn là không uống. Dựa vào rất nhiều công trình nghiên cứu, mức độ tiêu thụ vừa phải là một chai hoặc lon bia 12oz đối với nữ giới và nhiều nhất là 2 chai đối với nam giới cho mỗi ngày.

 Phước An

 

 

Lại một chuyến về thăm quê nhà

LẠI MỘT CHUYẾN VỀ THĂM QUÊ NHÀ

                                                                            tác giả: Phùng văn Phụng

Tôi quyết định vượt nửa vòng trái đất về thăm má tôi vì má tôi tuổi hạc đã quá cao. Năm nay đã được 69 tuổi rồi.Tháng 12 năm tới, năm 2012, má tôi được tròn 100 tuổi. Tôi cũng muốn thăm lại các người thân, bà con hai bên, thăm lại bạn bè cũ và nhân tiện gặp gỡ lại các bạn đồng nghiệp cũ cũng như các em cựu học sinh trường Lương văn Can. Tôi cũng muốn về thăm lại nhà tôi ở hồi còn nhỏ, chỗ tôi lần đầu tiên cắp sách đến trường, được mang tên trường tiểu học Rạch Núi.

Tôi về Việt nam vỏn vẹn có 5 tuần lễ. Sinh hoạt, ăn ngủ, sống ở trong căn nhà cũ .. khi tôi còn học lớp đệ nhất (lớp 12) trường Chu văn An hồi 1961. Cách nay đúng 50 năm, ở đây ba tôi dựng tạm một nhà lá để ba tôi và tôi cùng vài người tài xế xe lam ăn uống, sinh hoạt nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc. Xung quanh nhà tôi ở chưa có ai cất căn nhà nào khác cả. Năm này má tôi vẫn còn sống dưới quê, bán tiệm tạp hóa nhỏ ở làng Đông Thạnh, Chợ núi.

Về Việt nam lần này, tôi đi hảng máy bay Singapore. Máy bay đi từ Houston sang Moscow (Nga) rồi từ Moscow đi Singapore và từ Singapore về Sài gòn. Thời gian đi từ Mỹ về Việt nam cũng như từ Việt nam sang Mỹ mất khoảng 26 tiếng ngồi trên máy bay, kể cả giờ chờ đợi để chuyển máy bay ở phi trường Singapore và phi trường Moscow mất thêm khoảng 6, 7 tiếng nữa. Hôm trở về Mỹ, 5 giờ chiều mới được vào để “check in”lấy vé lên máy bay, vậy mà đến 2 giờ trưa ngày hôm sau mới tới được phi trường “George Bush” ở Houston. Ngồi trên phi cơ gần hai đêm một ngày mới tới nơi. Nếu đi hảng khác như hảng “Continental” chẳng hạn, từ Houston vượt Thái Bình Dương sang Nhật, rồi về Sài gòn, thời gian sẽ ngắn hơn nhiều.
Sau khi rời phi trường Tân Sơn Nhất, vừa về đến nhà, tôi vội vàng gọi cho anh Hồ công Hưng báo tin tôi đã về tới Việt nam để hy vọng anh Hưng tổ chức buổi gặp gỡ các bạn đồng nghiệp cũ cũng như các em cựu học sinh trường Lương văn Can để cùng nhau tâm sự vui buồn với nhau.
Tháng 3 năm 2009, tôi có về dự cuộc họp mặt với các thầy cô cũ và các em cựu học sinh trường Lương văn Can, ra trường 1975 tại nhà hàng Đồng Diều ở quận 8. Tôi có gặp Huỳnh văn Cung. Chuyến về thăm nhà lần này (2011) tôi không còn gặp được Huỳnh văn Cung nữa. Khoảng năm 1985, sau khi Cung ra tù tôi có mời Cung đến nhà tôi ăn một bửa cháo. Tôi cũng ra tù trước Cung chừng hai năm. Về lần này, tôi cũng không còn gặp được bạn đồng nghiệp rất thân là Nguyễn Kim Hùng, cùng tốt nghiệp trường sư phạm, cùng đổi về dạy học tại Quận Đất Đỏ (Bà rịa) những năm 1964,1965. Sau này Hùng đổi về trường Nguyễn An Ninh, đã mất vì bịnh ung thư máu.

Đi thăm quê nội làng Tân Tập, quận Cần Giuộc Long An.

Tôi về Việt Nam lần này gặp mùa mưa bảo. Hai trận bảo liên tiếp theo nhau. Hết bảo số 5 thổi vào miền Trung kế tiếp là bảo số 6 thổi vào Hà nội, Hải phòng. Do đó miền Nam bị ảnh hưởng mưa nhiều.Tôi về thăm mộ ba tôi ở làng Tân tập, nằm sâu giữa ruộng, phải xắn quần lên tới đầu gối, lội dưới nước sình mới tới được khu đất chứa nhiều ngôi mộ có mộ ông bà, chú bác tôi … trong đó có mộ của ba tôi. Ba tôi được chôn cất ở đây từ năm 2005, hơn sáu năm rồi. Có tin đồn sẽ giải toả khu mồ mả này, sẽ phải bốc mộ dời di nơi khác. Nhà nước sẽ lập khu thương cảng, chừng nào lập, có lập cảng không, không ai biết. Ở vùng Tân Tập này người ta đã bỏ hoang ruộng đất rất nhiều. Đất xấu, năng xuất thấp, cỏ năng mọc đầy, giá nhân công cao nên họ bỏ ruộng hoang không trồng lúa. Một số bà con chuyển sang nghề nuôi tôm hy vọng còn lời chút đỉnh để sống. Đa số người dân vùng này lên Sài gòn làm công hay buôn bán lặt vặt để có tiền lo cái ăn, cái mặc và lo cho con cái học hành. Xe đò có thể chạy từ Chợ lớn xuống tới bờ sông Soi Rạp luôn. Kỳ trước (2009) đường đang làm, xe cộ chưa chạy được, tôi phải đi bộ từ ngả tư đến nhà tôi gần chợ Rạch Núi. Kỳ này xe đò 16 chỗ ngồi có thể chạy trên đường này và đậu trước nhà cũ của tôi. Nơi tôi đã sinh ra, đã lớn lên, đã học từ lớp một cho tới lớp 5. Thầy hai Lang, thầy ba Hương, ông đốc Kiệt v.v…đã dạy cho tôi biết đọc biết viết, dạy cho tôi có kiến thức, hiểu biết thông thường để ra đời làm ăn sinh sống và quý thầy cô cũng dạy cho tôi biết yêu mến cha mẹ, anh chị em, bà con thân thuộc, yêu quê hương đất nước qua các bài giảng trong sách Quốc văn Giáo Khoa Thư. Ngày nay đọc lại sách này vẫn còn xúc động, tình nghĩa thầy trò, bạn hữu, xóm giềng thân thương quý mến v.v. Tôi nhìn lại căn nhà cũ tôi ở hồi nhỏ, nay thuộc về chủ mới, chị mười Não con cô Bảy tôi. Căn nhà này ngày nay đã hoàn toàn đổi khác, không còn phảng phất chút gì của khung cảnh cũ mà tôi đã sống từ hồi tấm bé.

Đi thăm Nhà thờ Tắc Sậy và mộ Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp.

Tháng 03 năm 2005 tôi có viếng nhà thờ Tắc Sậy và thăm mộ Cha Trương Bửu Diệp để cầu nguyện, xin ơn. Lúc đó nhà thờ cũ chưa xây. Mộ Cha ở sâu phía trong bên trái nhà thờ Tắc Sậy. Năm nay nhà thờ mới đã xây xong. Mộ của Cha được dời ra phía trước, xây cất khang trang hơn. Khách hành hương viếng mộ Cha Phanxicô càng ngày càng đông hơn. Nhà nghỉ, khách sạn, quán ăn phục vụ cho khách hành hương tươm tất sạch sẽ hơn nhiều so với năm 2005.
Cha Phanxicô sinh ngày 01-01-1897, thụ phong Linh mục năm 1924 tại Nam Vang. Tháng 03 năm 1930 là cha sở họ đạo Tắc Sậy. Năm 1945-1946 chiến tranh loạn lạc, bà con di tản, Cha bề trên địa phận kêu Ngài lánh mặt khi nào yên ổn lại trở về họ đạo, nhưng Ngài trả lời: “Con sống giữa đoàn chiên, nếu chết cũng chết giữa đoàn chiên”. Ngày 12 tháng 03 năm 1946, Ngài bị bắt cùng với trên 70 giáo dân thuộc họ đạo Tắc Sậy và cuối cùng Ngài đã hy sinh, chết thay cho những người giáo dân bị bắt chung.
Trong bản tóm lược tiểu sử của Cha có ghi :
Tận Hiến Cuộc Đời cho Thiên Chúa
Hy Sinh Kiếp Sống Giúp Con Người.

Ngày nào cũng có khách hành hương đến viếng nhà thờ Tắc Sậy và mộ Cha. Riêng ngày thứ bảy, chúa nhật càng đông khách hành hương. Đặc biệt, hằng năm vào những ngày 11 và 12 tháng ba dương lịch ngày Cha Trương Bửu Diệp qua đời là lúc nhiều người không kể lương giáo từ khắp nơi nô nức đến họ đạo Tắc Sậy, một họ đạo nhỏ nay thuộc giáo phận Cần Thơ, nằm trong địa bàn của xã Tân Phong, huyện Gia Rai, tỉnh Bạc Liêu.
Người ta đến đây để cầu nguyện với Thiên Chúa thông qua Cha Trương Bửu Diệp xin các ơn cần thiết cho bản thân, cho gia đình, cho thân nhân như xin được khỏi bịnh ngặt nghèo, làm ăn được may mắn, trôi chảy, cầu nguyện cho con cái chịu khó học hành, con hư hỏng trở về đường ngay v.v…hay cầu nguyện cho nhiều nhu cầu về đời sống tâm linh khác nữa. Con người ngoài đời sống vật chất cơm ăn, áo mặc, nhà ở còn đời sống tinh thần, đời sống tâm linh như sự đau khổ, bịnh hoạn, tật nguyền, sự sống, sự chết… con người cần đến Đấng Tối Cao là Thiên Chúa, là ông Trời nâng đỡ, an ủi, che chở, cứu giúp cho. Và ở đây có rất nhiều tấm bảng cũng như ghế ngồi của khách hành hương dâng cúng để tạ ơn Thiên Chúa, cám ơn Cha Trương Bửu Diệp cầu thay nguyện giúp những ơn lành mà Thiên Chúa đã ban cho bản thân và gia đình họ. 

                            Nhà thờ Tắc Sậy
Vài suy nghĩ thoáng qua?
* Nếu sống ở Mỹ, khi cảnh sát thấy trẻ em đi ngoài đường trong giờ học từ thứ hai đến thứ sáu, thì trẻ em đó sẽ bị bắt và gọi cha mẹ đến phạt sao không cho con em đến trường và bảo lảnh các em này về, vì ở Mỹ trẻ em đến tuổi đi học bắt buộc phải đến trường. Giáo dục ở bậc tiểu học và trung học hoàn toàn miễn phí. Miễn phí từ lớp một đến lớp mười hai. Phụ huynh học sinh không phải đóng bất cứ học phí nào. Nếu học sinh thật sự nghèo còn được cho ăn trưa miễn phí. Hàng ngày các em còn có xe “bus”đưa rước đến trường. Dầu nghèo, dầu giàu các em đều có cơ hội đồng đều đến trường để mở mang kiến thức. Con của nông dân hay ngư phủ đều có thể trở thành Bác sĩ, Luật sư hay bất cứ ngành nghề nào nếu các em có ý chí và chịu khó siêng năng học tập. Khi đến tuổi vào Đại học các em được vay tiền đóng học phí với lãi xuất nhẹ. Sau khi học thành tài, ra trường làm việc các em trả nợ sau. Ở Việt nam 12 năm đầu đóng nhiều thứ tiền quá nên có nhiều trẻ em phải bỏ học vì cha mẹ nghèo, thật là một thiệt thòi cho các em, từ đó nhân tài có thể bị mai một. Có một buổi sáng khoảng 10 giờ, tôi đã nhìn thấy một cháu khoảng 9,10 tuổi đi bán vé số, đáng lẽ giờ đó em phải đến trường học.
Buổi chiều, nhiều người đi bán vé số quá từ trẻ tuổi đến người lớn tuổi đều có. Đa số họ sinh quán từ miền Trung như Quảng Nam, Quảng Ngãi v.v… Ở Mỹ việc bán vé số dành cho các tiệm tạp hóa (grocery) bán bằng máy không cần người đi lang thang chào bán, cho nên đỡ rất nhiều nhân công.

* Sau 1975, vì không thể làm ăn sinh sống bình thường nên rất nhiều người phải bỏ đất nước Việt nam mà ra đi. Những kỹ nghệ gia, thương gia, bác sĩ, giáo sư những trí thức bị o ép, không được tự do làm việc, tự do phát triển khả năng nên họ tìm đất mới mà dung thân. Sự ra đi ồ ạt của giới trí thức, kỹ nghệ gia, thương gia, những người có tài, học vấn cao đã làm chảy máu chất xám. Các viên chức chế độ cũ bị tù đày (cải tạo) trên ba năm cũng đều được cho đi định cư tại nước ngoài. Đa số họ có trình độ văn hóa lớp 11 trở lên, đó là thành phần ưu tú của miền Nam Việt nam. Nếu ở đất nước cũ họ không được trọng dụng, là thành phần sống bên lề xã hội, nhưng qua đất nước khác, họ là thành phần đóng góp đáng kể vào xã hội mới. Con cái họ với “gene” di truyền của cha mẹ đã cố gắng học tập, chịu khó làm việc nên đã khá thành công trong xã hội mới. . Ngày nay những đứa con thuộc thành phần ưu tú đó đã tốt nghiệp ở các trường Đại học ở Mỹ, ở Âu Châu hay ở Úc. Hiện nay không khéo “cuộc di cư mới của những người con ưu tú” vẫn còn tiếp diễn, chảy máu chất xám vẫn chưa chấm dứt. Tất cả những học sinh giỏi sau lớp 12 hay sau bậc Cử nhân mà đi du học, nếu tốt nghiệp, nếu đậu Master hay PhD đều được các nước sở tại mời làm việc với lương bổng cao. Và dĩ nhiên, các sinh viên này sẽ ở lại nước mình đi du học thay vì trở về Việt nam làm việc. Muốn cho các em sau khi tốt nghiệp ở Đại học nước ngoài này trở về Việt nam làm việc, tài năng của các em phải được phát huy thực sự, các em phải được trọng dụng thực sự, lương trả cho các em phải tương xứng, lúc đó mới hy vọng lôi kéo được các em này trở về nước để phục vụ.Trước năm 1975, đa số các sinh viên đi du học đều trở về nước chứ ít khi họ chịu ở lại. Còn ngày nay đa số đều mong muốn ở lại nước sở tại sau khi tốt nghiệp hơn là trở về Việt nam mặc dầu đất nước Việt hơn 36 năm qua không có chiến tranh. Tại sao vậy?

* Trước cửa nhà tôi là chỗ sửa xe gắn máy và vá vỏ xe. Hai cháu nhỏ tuổi 9X đã văn tục, dùng ngôn từ đ.m. để tỏ thái độ giận dữ vì vỏ xe bị xẹp. Thế hệ trẻ tuổi của Sài gòn có thể phát ngôn thiếu văn hoá như thế sao? Tôi không thể tin rằng “văn hoá chửi thề” do miệng các cháu gái thế hệ 9X lại có thể xảy ra giữa Sài gòn được coi là “Hòn ngọc viễn đông” của Đông Nam Á này.

* Quán xá ăn uống quá nhộn nhịp nhất là về ban đêm. Chỗ nào cũng có thể bán quán nhậu được. Con đường Đào Cam Mộc, khoảng năm trăm mét đã mọc lên chừng 10 quán nhậu. Mà quán nhậu nào cũng đông khách. Có vẻ như dân Sài gòn ăn nhậu nhiều quá chăng?

* Một người cháu làm nghề điện lạnh đã đến một trường học để sửa chửa hệ thống máy lạnh của nhà trường. Anh ta than phiền là ông Hiệu trưởng đã đòi “lại quả” 10% số tiền mà anh đã nhận. Và anh Hiệu trưởng nói: “ anh đưa thẳng cho tôi không cần đưa bao thơ làm gì cả”. Và người cháu này đã nói một câu cũng đáng cho chúng ta suy ngẫm: “Thầy giáo gì mà lại đòi hối lộ.”
Thầy giáo gì mà lại đòi hối lộ? Có nghĩa là anh ta vẫn rất quý mến nhà giáo, là những kỹ sư tâm hồn hiện nay, anh ta hoàn toàn tin tưởng người làm giáo dục thường rất đàng hoàng, không tham lam, “nghèo cho sạch, rách cho thơm”, bởi vì thầy cô giáo không chỉ dạy dỗ cho các em nên người hữu dụng cho xã hội mai sau, nhưng nhà giáo còn phải là chứng nhân (làm guơng) cho các em học sinh mà còn làm gương tốt cho xã hội nữa. Cho nên nhiều người vẫn mong muốn: “Thời đại ngày nay không cần thầy dạy mà cần những chứng nhân”.

* Chạy vô đường ngược chiều được xem là bình thường. Khi gặp đèn đỏ xe vẫn chạy là bình thường vì nếu không chạy thì xe phía sau sẽ bóp còi. Xe gắn máy qua mặt rồi chận đầu xe đang chạy phía trước. Khi phải đậu lại vì đèn đỏ, nhiều xe chạy lấn tràn qua phía bên trái, chận đầu, cản trở xe ngược chiều không thể chạy lên được.v.v.. Ở Mỹ xe chạy theo “lane” của mình, muốn sang “lane” chớp đèn báo hiệu trước, rồi sang “lane”. Khi chạy xe ít dùng đến còi xe. Ở Việt nam đường hẹp, lưu lượng xe gắn máy quá nhiều, thường dùng còi xe inh ỏi, lúc nào cũng có vẻ bực mình, tôi có cảm tưởng như người Sài gòn muốn lao vùn vụt đi phía trước, để giải tỏa bớt sự nóng bức của thời tiết, bởi áp lực công việc, bởi nhiều thứ “stress” khác đè nặng lên tâm hồn con người Sài gòn ngày hôm nay.

Thăm Vĩnh hưng, Mộc hóa mùa nước nổi.

Lần đầu tiên thăm vùng nước nổi phải đi ghe máy để vào căn nhà của ông mười Mích, là thân hữu rất thân tình của anh Hưng. Căn nhà gạch lọt thỏm giữa vùng nước mênh mông ở Mộc Hóa gần biên giới Campuchia. Xung quanh toàn là nước phù sa màu gạch bùn. Chính phù sa này sau khi nước rút, đã giúp cho đồng bằng màu mở tốt tươi để bà con nông dân trồng lúa thu hoạch mùa màng năng xuất cao cũng như đem lại đủ loại cá tôm sau khi nước rút.
Xin xem “Về thăm lại Đồng Tháp Mười mùa nước nổi” tác giả Hồ Công Hưng.

Buổi tiệc tại nhà hàng 241:

Một buổi tiệc do anh Hồ Công Hưng và một nhóm Cựu Học sinh trường Lương văn Can tổ chức tại nhà hàng 241 vào trưa ngày 09 tháng 10 năm 2011. Gặp lại Thầy Hiệu Trưởng Uông Đại Bằng, Cựu Nghị viên Dương văn Long đã hồi phục rất nhiều sau trận tai biến cách nay mấy năm. Gặp lại rất nhiều thầy cô cũ, thầy Trương sui gia với người anh bạn dì ruột, thầy Đinh Trọng Kỳ, thầy Truyền, thầy Trọng v.v…Gặp lại rất nhiều Cựu học sinh Lương van Can mà nay đã đến tuổi U60, đã có sui gia, đã làm ông bà nội, ông bà ngoại. Không khí ấm cúng, yêu thương, lưu luyến của tình đồng nghiệp, thầy trò ngày xưa. Những mẫu chuyện vui buồn hơn 36 năm về trước được kể lại, được nhắc nhở như gói ghém tình nghĩa yêu thương gắn bó với nhau dường như không muốn chấm dứt.

– Ngày 21.10.2011 –
Phùng văn Phụng

Hồng Ân làm con cái Chúa

  

HỒNG ÂN LÀM CON CÁI CHÚA

                                                                                           Thịnh Trần

Vào cuối năm 2000 và chỉ còn 3 tiếng nữa thì sẽ qua năm mới của 2001( tết Tây). Lúc bấy giờ, gia đinh tôi chuẩn bị đón năm mới và hai cháu mở TV ra, và coi những chương trình “countdown” Năm Mới của Mỹ. Bỗng nhiên điên thọai reo lên và tôi chỉ nghĩ đây là bạn bè gọi để chúc mừng mà thôi. Nhưng khi nghe tiếng của Bác Lĩnh, bố chồng của chị vợ tôi, với một giọng hoảng hốt la lên: “Anh Minh, chị Thái và cháu Jeremy bị lật xe….và … chị Thái thì không qua khỏi…. chị….đã… chết rồi cháu”…Khi nghe tới lúc đó thì người tôi bàng hoàng và không cầm vững được điện thoại. Vợ tôi lúc nghe được tin này thì la lên mà khóc…. Vợ tôi nói: chị Thái mới ở nhà mình sáng này, hai chị em còn đùa giỡn lúc chia tay về New Mexico mà giờ đây thì chỉ đã mất rồi….

Chúng tôi thì đạo Phật, còn chị Thái thì đạo Công Giáo theo chồng…. Chị Thái lúc nào cũng nói cho vợ tôi là nên vô đạo đi, tại vì chị thấy rất tốt, rất đạo đức, bình an..v…v… Nhưng lúc nào gia đình chúng tôi cũng gạt bỏ ý kiến đó…..

Vì theo đạo chồng, cho nên lễ an táng phải theo nghi lễ Công Giáo…. Tôi vẫn còn nhớ khi mà gia đình tôi bước vào nhà thơ Thánh Linh, ở Fountain Valley, tôi, vợ tôi và hai cháu cảm thấy quá “Linh Thiêng” và rất xúc động.  Nước mắt chúng tôi không cầm được. Trong đầu tôi chỉ biết nói là: “CHÚA, xin cho con một hy vọng vào CHÚA”…. Và vợ tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không ai nói cho ai biết….Sau buổi lễ đó thì tôi và vợ tôi muốn tìm hiểu về Đạo….và từ đó cả gia đình chúng tôi vô Đạo…..

Câu chuyện khi viết ra thì rất nhiều thiếu thốn và chi tiết vì gia đình chúng tôi còn cảm nghiệm được hồng ân CHÚA quá bao la….

Thịnh Trần

Phép lạ tình yêu

Phép lạ tình yêu
 
 
Bác sĩ Gerald Jampolsky
 
Bác sĩ tâm lý Gerald Jampolsky viết: “Tôi lớn lên trong Do Thái giáo. Khi lên 16, một người bạn bị chết trong tai nạn xe hơi và từ đó tôi bỏ mọi niềm tin vào Chúa. Tôi là người vô thần hầu suốt đời tôi. Theo tiêu chuẩn xã hội, tôi có đủ thứ tôi muốn. Tôi có tiền, tôi nổi tiếng là một bác sĩ tâm lý giỏi. Nhưng tôi bị dằn vặt bên trong. Tôi cảm thấy trống vắng, một cảm giác cô đơn, không được thương, một cảm giác bị xa cách với mọi người và với Chúa. Tôi trở nên say rượu đến nỗi cảnh sát bắt tôi. Nghề nghiệp tôi như bị đổ vỡ, đời tôi như tan tành. Nếu có ai nói với tôi về Chúa tôi sẽ đi ngay sang bên kia đường. Tôi không muốn nghe. Rồi một hôm tôi như nghe có tiếng bên tai: “Thầy thuốc hãy chữa lấy mình.” Tôi cảm được ngay sự nối kết với Chúa và với mọi người. Tôi biết tôi sẽ sống đời tôi phục vụ cho Chúa, cho đi chứ không tìm lấy. Từ đó, bác sĩ Jampolsky khởi công một trung tâm cho những người bệnh gần chết, dựa trên nguyên tắc Chúa Giêsu dạy: “Khi quên mình để lo cho người khác là khi ấy sống trọn vẹn hơn cả.” Đúng thế, chỉ có cuộc sống thật khi chỉ có một thực tại là tình yêu, yêu không điều kiện, tình yêu mạnh đủ để thắng mọi cám dỗ kết án một ai khác, tình yêu mạnh đủ để sống mọi giây phút tin tưởng rằng tha thứ là chìa khóa duy nhất của hạnh phúc. Chỉ có sống thật khi tin rằng cảm nghiệm được Chúa khi giúp đỡ người khác và khi làm như vậy, chúng ta liên kết Chúa, ta và tha nhân.” Tới nay ông đã mở trên 35 trung tâm cho những người bệnh nguy kịch như thế tại Hoa Kỳ, Anh và Úc.
Trong các trung tâm, các em trải qua cơn bệnh hiểm nghèo, lập tức trở thành tông đồ cho các em khác. Có một cậu 11 tuổi đã được bác sĩ cho biết sắp chết. Trong nhóm chia sẻ, một em khác hỏi: “Greg, cậu nghĩ gì khi biết chắc trong 3 tuần nữa cậu sẽ chết?” Cậu thanh thản trả lời: “bạn hãy để thân xác sang một bên bởi vì nó không thực sự tồn tại. Khi bạn vào thiên đàng bạn trở nên một với mọi người. Và đôi khi bạn trở lại, bạn đóng vai một thiên thần cho người nào đó.”
Vào một dịp nọ, các môn đệ đến với Chúa Giêsu và hỏi Người, “Ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Chúa Giêsu gọi một em bé, để giữa các ông rồi nói: “Thật, Ta nói cho anh em, anh em phải trở nên trẻ nhỏ mới được vào Nước Trời. Ai không đón nhận Nước Trời với thái độ một em bé không thể vào được. Ai hạ mình xuống như những trẻ nhỏ sẽ là người lớn trong Nước Trời” (Mt 18:1-4).
Sự viên mãn đời đời của chúng ta là do đức tin, không phải đức tin như chúng ta xác định  nhưng đức tin như Chúa Giêsu xác định. Đức tin có nghĩa là tin một cách đơn sơ, cởi mở, vô điều kiện vào Thiên Chúa toàn năng, Đấng tạo dựng và ban sự sống. Đức tin có nghĩa là tin tưởng như trẻ nhỏ vào lời hứa của Chúa, Ngài là Đấng không bao giờ rút lại tình yêu đối với mỗi người chúng ta. Đức tin có nghĩa là tin như trẻ nhỏ vào sự chiến thắng của Chúa ngay cả trên sự chết. Đức tin có nghĩa là tin tưởng vào quyền năng cứu chuộc của tình yêu Chúa được mạc khải nơi Chúa Kitô. Đức tin có nghĩa là tin tưởng như người đàn bà trong Phúc Âm hôm nay. “Xin thương xót tôi, lạy Con Vua Đavít, con gái tôi bị quỉ ám” bà kêu lên (Mt 15:22). Bà không nghe được câu trả lời của Chúa, chỉ có các môn đệ muốn đuổi bà đi cho rồi. Họ không làm lay chuyển đức tin của bà nơi sức mạnh cứu độ của Chúa Giêsu. Bà đến quì trước Ngài và van xin một cách chân thành và đơn sơ, “Lạy Ngài, xin giúp đỡ tôi” (Mt 15:25). Chúa Giêsu trả lời, “Này bà, đức tin của bà mạnh. Bà được như bà tin” … “Lập tức, con gái bà được lành” (Mt 15:28).
Tin ở Chúa và chúng ta sẽ được ban những ơn hơn lòng chúng ta mong ước. Bác sĩ Jampolsky một lần viết đơn xin giúp đỡ 20 ngàn Đô. Những người phân phối tiền từ thiện không thích lắm đơn xin của Jampolsky. Họ gặp ông và hỏi làm sao ông điều hành nổi nhà thương. Jampolsky trả lời: “Làm sao tôi có tiền để trang trải nhà thương ư, làm sao chúng tôi có sự hiện diện ư! Chúng tôi tin ở Chúa.” Hai mươi phút sau, ông giám đốc từ thiện đề nghị: “Chúng tôi cấp cho nhà thương ông 300 ngàn Đô.”
Tin ở Chúa không phải trong những việc có thể nhưng nhất là những việc thật khó khăn. Chúa sẽ giúp ta tìm ra cách giải quyết. Một cô gái không xem thấy từ mới sinh, vì những sơ ý của nhân viên nhà thương. Cô đến bác sĩ Jampolsky xin giúp đỡ. Cô hỏi, “Liệu có thể xem thấy được không?” Bác sĩ nói, “Luôn luôn có hy vọng.” Bác sĩ nói tiếp, “Sức khỏe là sự chữa lành từ trong trí, sức khỏe là sự yên tĩnh trong người, chữa lành là bỏ đi sự lo âu. Cách chúng ta chữa lành từ trong trí là học để tha thứ.” Ông hỏi cô mù là cô chưa tha thứ cho ba má và nhân viên nhà thương. Cô nhận thật là chưa. Họ cảm nhận sự hiện diện của Chúa và bỏ qua quá khứ. Chỉ trong tám tháng, khả năng nhìn xem dần dần trở lại. Bác sĩ nha khoa của cô lấy làm ngạc nhiên. Cô đã không cần chó dẫn, đang tập lái xe và dự định lập gia đình. Hằng ngày cô bắt đầu bằng lời cầu nguyện: “Hôm nay, con nhìn mọi sự theo cái nhìn của Chúa. Xin cho con không kết đoán ai nhưng đem lại cho mọi người phép lạ của tình yêu. Nơi thánh thiêng nhất là nơi trước kia oán ghét, nay trở nên yêu thương.” Sức mạnh chữa lành của Chúa đến với chúng ta khi chúng ta trao mọi khó khăn cho Chúa và để Ngài biến đổi chúng.

Đức tin không phải tự nhiên xảy đến. Đức tin được dọn đường bằng khiêm nhượng nhận thật chúng ta không thể tự mình giải quyết điều gì. Đức tin được dọn đường bằng chân nhận chúng ta lệ thuộc vào một nguồn lực bên trên chúng ta. Người đàn bà xứ Cana, qua hành động đức tin, nhận thực bà hoàn toàn lệ thuộc vào Chúa Giêsu. Và đó là sứ điệp của Phúc Âm hôm nay. Lạy Chúa xin thương con, xin cứu giúp con!

Bác sĩ Gerald Jampolsky

Đức Tin: Một Gia Tài Vô Giá

 
ĐỨC TIN – MỘT GIA TÀI VÔ GIÁ
 
                                                                      tác giả: Túc Lynh
 
Con là một tân tòng nhỏ bé, yếu đuối. Quan trọng nhất, là con còn rất non trẻ trong việc sống đạo và phương pháp giữ đạo. Con xin tự giới thiệu về mình như thế, để quý vị có cách nhìn rộng lượng hơn dành cho con, khi con được chia sẻ về đức tin còn mong manh của con.  
Thời gian gần đây, con đã được dịp tiếp xúc với nhiều người con cái yêu quý của Chúa.
 Người thì con được nhìn thấy một niềm tin và cách sống theo Thánh Ý Chúa rất gương mẫu – Ở gia đình đó con thấy tràn ngập hạnh phúc khi họ có một đức tin tuyệt đối vào Chúa.
 Người thì con được nhờ hiệp lời cầu nguyện, vì theo anh bạn nhỏ này có thể vì con là người mới theo Chúa. Nên Chúa đặc biệt ưu ái mà nhận lời nhanh hơn, những gì cậu bé đó cầu xin Chúa.
 Người thì bảo, con là đứa được Chúa ra tay chữa lành một cách kịp thời. Cô ấy cho rằng, con đã được Chúa trao ban một ơn đặc biệt. Và muốn con nên thường xuyên hiệp lời để gia tăng thêm niềm tin tuyệt đối vào Vị Đại Thiên Y là Chúa.
 Người thì muốn con phải được thêm nhiều ơn Chúa, bằng việc tìm mọi cách để được gần gũi và tiếp cận với Chúa qua nhiều hình thức. Chị đã rất nhiệt tình đưa con tham gia vào nhiều hội nhóm trong giáo xứ.
 Nhưng cho dù bằng cách nào, phương pháp hay hình thức nào thì con cũng nhận ra rằng Chúa  đã nhận lời con cầu xin mỗi khi con rước Chúa vào lòng.
Có rất nhiều người nói với con rằng: Đức tin là một cái ơn, không phải ai cũng được, không phải ai cũng nhận ra.
Theo con thì đức tin được con xem như là một “gia tài”. Mà “gia tài” này không bắt buộc phải có một di chúc thì mình mới được thừa hưởng.
Gia tài theo thói thường thì khi muốn hưởng thì phải có di chúc, hoặc muốn có được nó thì ít nhất phải có công tạo dựng, hay có công trạng gì đó. Mà có người chỉ vì một gia tài nhỏ bé đã đánh mất bản chất và mạng sống của mình. Ngày trước khi con có dịp chứng kiến những nghịch cảnh chỉ vì một gia tài, mà cha mẹ, vợ chồng, con cái chống lại nhau. Ngày đó, con đã được nghe những lời rất đau lòng từ người mẹ, người cha than thở rằng. Không ngờ có ngày chính những đứa con thân yêu của mình, vì chút tài sản của do mình tạo ra mà con mình lại kiện ngược mình hòng tranh giành chút tài sản. Những tình cảm anh chị em thân nghĩa ngày nào, chỉ vì một căn nhà tự mà ngoảnh mặt không nhìn nhau và lôi nhau ra tòa để xỉ vả nhau. Bằng mọi cách họ tìm thật nhiều chứng cứ để tranh lợi về phần mình. Con tin rằng khi quý vị chứng kiến những tình cảnh trái ngang đó, quý vị sẽ rất chán ngán cho cái tình đời.
Con đã từng chứng kiến nhiều người đã sở hữu được những gia tài là tiền của, nhà đất. Chỉ sau một thời gian thì gần như họ khổ sở vì nó. Người thì lo lắng tìm cách gìn giữ, nhất quyết không chia sẻ cho người khác khi cần thiết, người thì tìm mọi cách để kiếm thêm. Nói chung là gần như ít có người nào cảm thấy an toàn khi sở hữu trong tay một gia tài. Gia tài nhiều thì lo nhiều, gia tài ít thì lo ít. Họ được nó nhưng họ lại không có được cái bình an thật sự.
Nói tóm lại, để hưởng một gia tài không phải là một vấn đề đơn giản. Mà cái gia tài này, lại không được vững bền. Ở bên nó, con người ta không bao giờ nhìn thấy được cái gia tài trên cả tuyệt vời là “Đức tin”. Vì người ta rất thích bám chặt vào những giá trị vật chất hiện tại.
Sở dĩ con phân tích về gia tài một cách cụ thể như thế để chứng minh cho quý vị hiểu là vì sao con ví Đức tin là một gia tài vô giá.
Khi con sở hữu được Đức tin là gần như con cảm thấy rằng, con đang được thừa hưởng một  gia tài vô cùng to lớn. Mà gia tài này nếu mình thật tâm xin thì Người Chủ, Người Cha, Một Người có đầy đủ quyền thế trao ban bất cứ lúc nào cho mình, mà không cần phải có bất cứ một loại giấy xác nhận nào và thời hạn.
Khi con nhận ra con có Chúa, thì điều đầu tiên con xin Chúa cho con biết tin vào Chúa. Để được Chúa trao tặng ơn này thì con không quên nhờ Đức Mẹ đã cầu giúp cho con. Và con đã được.
Giờ đây, khi chính con được Chúa trao tặng Đức tin. Và những người bạn của con (tất cả họ đều chưa là người Công Giáo), nhưng đều có được “đức tin” nơi Chúa thì chúng con cảm thấy mình rất giàu có. Giàu có ân sủng, giàu có bình an, giàu có tình yêu…
Khi con xin con rất ao ước được rước Chúa vào lòng, thì bây giờ con đã được. Khi con xin con được nhiều dịp để gần gũi với Chúa thì con lại được một chị cho con tham gia vào một hội trong giáo xứ. Hội này lại được cầu nguyện cùng với các linh mục, và được Chầu Thánh Tâm Chúa hàng tuần. Con gần như rất vui và bình an.
Khi chúng con có được “gia tài” này thì chúng con rất an vui, trái với những người được thừa hưởng của cải vật chất thế gian, luôn sợ phải bị mất, tìm cách cất giấu… Gia tài của chúng con không những đem lại hạnh phúc bền vững, mà còn cứu giúp chúng con thoát những lần nguy hiểm trong đời sống. Gia tài chúng con còn cứu giúp chúng con thoát khỏi những cơn bệnh hiểm nghèo, mà cho dù có bỏ ra bao nhiêu tài sản cũng không được chữa lành. Và đặc biệt là chúng con luôn muốn chia sẻ gia tài này, với tất cả những ai chúng con quen biết.
Chúa bảo là chính đức tin của con đã cứu con, chúng con đã tin và chúng con, đứa thì được chữa lành ung thư, người thì được chữa lành bệnh hư thận… Đức tin không những chữa lành bệnh tật thể xác mà còn cho cả tâm hồn nữa. Khi chúng con được gia tài này thì trong lòng chúng con luôn thấy bình an, vui tươi và nhẹ nhàng.
Con rất chân thành cám ơn quý vị đã đọc tâm tình chia sẻ của con. Mục đích của con là chỉ mong mọi người đều có một gia tài thật trù phú cho riêng mình để được an vui hơn. Và nhân đây con cũng xin quý vị cho con một lời cầu nguyện để con biết cách gìn giữ và làm gia tài đức tin của con được vững chắc và phong phú hơn.
Saigon, ngày 25 tháng 7 năm 2011
Con,
 Túc Lynh

 

 

Tại sao phải cầu nguyện?

 

 
“Bạn không thể nói yêu một người mà bạn không hề nghĩ đến người đó, tâm sự với người đó, và chứng tỏ tình yêu của mình qua hành động đối với người đó!”
 
Bạn thân mến,
 
Sau khi bài viết “Cầu Nguyện Như Thế Nào?” được gởi đi, thì có một bạn email hỏi tôi là:
“Khi cầu nguyện thì mình nên nói những gì?” Câu hỏi này làm tôi liên tưởng đến một câu chuyện khá thú vị mà tôi xin chia sẻ với quý bạn như sau:
 
Hồi đó tôi khoảng độ 9, 10t, rất tinh nghịch, tò mò, và hay chọc phá người khác. Gần nhà tôi có một công viên, và cứ khoảng chập tối, thì có nhiều cặp tình nhân đến đó ngồi tâm sự hay tán tỉnh gì đó. Vì tôi tò mò muốn biết họ nói với nhau những gì, nên tôi mới rủ thêm một thằng bạn cũng trạc tuổi với tôi, lén ra ngồi sau một cặp tình nhân để rình nghe lén họ nói chuyện với nhau. Chúng tôi còn bàn tính với nhau là sẽ đốt một viên pháo đại trước khi “rút quân” để cho “địch” hốt hoảng khỏi “truy nã” và chúng tôi dễ bề tẩu thoát. Lần đầu tiên chúng tôi nghe họ nói những chuyện mà chúng tôi chưa từng được nghe, và tôi thấy cũng hơi lạ và ngồ ngộ. Nhiều khi tôi cũng thấy buồn cười nhưng phải ráng nhịn. Quay qua thằng bạn, tôi thấy nó cũng đang lấy tay bịt miệng để khỏi cười thành tiếng. Trong lúc 2 đứa chúng tôi đang hồi hộp nín thở vì câu chuyện đang “hấp dẫn”, thì đột nhiên thằng bạn “phải gió” của tôi nó hắt xì một cái thật to, thế là 2 chúng tôi phải bỏ chạy….. mất dép!
 
Tôi nghĩ là nếu tôi lén ghe nhiều cặp khác nhau thủ thỉ, thì tôi cũng sẽ được nghe những lời tâm sự khác nhau. Trong vấn đề cầu nguyện cũng vậy, không ai cầu nguyện giống ai, vì cách tỏ tình mỗi người mỗi khác.
 
Trở lại vấn đề cầu nguyện, như tiêu đề của bài viết, thì cầu nguyện không phải là một việc nên làm, nhưng là một việc phải làm! Đó là điều răn thứ nhất trong 10 điều răn của Thiên Chúa: “Phải thờ phượng một Đức Chúa Trời và kính mến Người trên hết mọi sự.”
Nếu tôi nói tôi kính mến Chúa, mà tôi lại không cầu nguyện cùng Chúa, thì tôi là một kẻ nói dối. Có lẽ bạn cũng đồng ý với tôi về điểm này?
 
 
Cầu nguyện Là gì?
 
Trước khi nói về vấn đề phải cầu nguyện, tôi xin được giải thích cầu nguyện là gì. Vì nếu chúng ta không hiểu cầu nguyện là gì, thì chúng ta cũng không thể hiểu tại sao chúng ta phải cầu nguyện. Tôi thường được nghe nhiều người giải thích:  “Cầu nguyện là nâng tâm hồn lên với Chúa”. Lời giải thích tuy ngắn gọn, nhưng rất mơ hồ, và không giúp ích được gì cho người ta biết cầu nguyện thế nào cho đúng. Nếu nói “cầu nguyện là tâm sự với Chúa”, thì có lẽ dễ hiểu và đúng nghĩa hơn, vì cầu nguyện không phải chỉ là độc thoại, chỉ có ta nói chuyện với Chúa, nhưng ta cũng phải lắng nghe Ngài nói với ta (qua Kinh Thánh và qua những biến cố trong
cuộc đời).
 
Theo như Kinh Thánh đã dạy, thì cầu nguyện là:
 
a)  Chúc tụng, ngợi khen, tôn vinh Thiên Chúa như trong Kinh Lạy Cha và Kinh Sáng
      Danh, và lắng Nghe Lời Chúa như Chúa Cha đã phán khi Chúa Giêsu biến hình trên
      núi Tabore: “Đây là Con Ta yêu dấu, các con hãy lắng nghe Lời Người!”  (Mc. 9:7)  
 
b) Tạ ơn, và xin ơn như trong Kinh Lạy Cha.
 
     Trong trường hợp cầu nguyện cùng Đức Mẹ cũng vậy, trong phần 1 của Kinh Kính
     Mừng, chúng ta chúc tụng, tôn vinh và ngợi khen Mẹ, và phần 2 của Kinh Kính Mừng
     là chúng ta cầu xin Mẹ cầu bầu cho chúng ta.
 
 
Có nhiều lý do mà chúng ta phải cầu nguyện, nhưng tôi chỉ xin được chia sẻ với quý bạn một ít lý do căn bản và thiết yếu như sau:
 
1)      Cầu nguyện để khỏi bị cám dỗ và thoát khỏi sự dữ.
2)      Cầu nguyện là thể hiện lòng tin, cậy, mến một cách thiết thực nhất.
3)      Cầu nguyện là thể hiện sự công bằng.
4)      Cầu nguyện là điều kiện thiết yếu để nên thánh.
5)      Cầu nguyện là trở nên giống Chúa Kitô.
 
 Cầu nguyện để khỏi bị cám dỗ và thoát khỏi sự dữ.
 
Nếu quý bạn theo dõi hằng ngày trên báo chí, truyền hình và trên Internet,  quý bạn thấy là khắp nơi trên thế giới, kể cả những nước tân tiến như Anh, Mỹ, Pháp, Ý, Nhật, v.v…. đều xảy ra những thiên tai, nhân tai, bạo loạn, ngộ độc, bệnh tật, scandals, v.v… GHCG bị bách hại từ những thế lực trần thế, từ những tổ chức bí mật, từ những tổ chức công khai với những chiêu bài “tự do”, “bình đẳng”, “nhân quyền”, “từ thiện bác ái”, v.v… và đau buồn hơn nữa, là chính những người trong GH lại bách hại GH nhiều nhất và gây nên những sự hoang mang cho đoàn chiên của Chúa! Nếu như chúng ta không cầu nguyện để khỏi sa chước cám dỗ và để thoát khỏi mọi sự dữ, thì chúng ta làm sao tránh khỏi những nguy hiểm đang rình rập khắp nơi?
 
“Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn để có thể thoát khỏi những việc sắp xảy đến, và để có thể đứng vững trước mặt Con Người.” (Lc. 21:36)
 
“Anh  em hãy tỉnh thức mà cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ, vì tinh thần thì nhanh nhẹn, nhưng thể xác thì nặng nề”. (Mc. 14: 38)
 
Các môn đệ hỏi Chúa Giêsu: ”Tại sao chúng con lại không thể trừ quỷ đó được?” Chúa Giêsu đáp: ”Loại quỷ đó không thể trừ được, nếu không cầu nguyện và ăn chay.” (Mc. 9,20-29).
 
Cầu nguyện và ăn chay có thể có thể ngăn ngừa được chiến tranh, thiên tai, bệnh tật, và nhiều sự dữ khác. Bởi nhiều người không nghe lời khuyên của Mẹ Fatima, nên thế ngày nay mới lâm vào tình trạng “văn minh sự chết”. 
 
 Cầu nguyện là thể hiện lòng tin, cậy, mến một cách thiết thực nhất.
 
Nếu chúng ta không cầu nguyện, có nghĩa là chúng ta không tin rằng Thiên Chúa là Cha của chúng ta; hoặc nói cách khác, là chúng ta không cần Thiên Chúa! Chúng ta tin vào chính mình hơn là chúng ta tin vào Ngài. Theo thời gian. Chúng ta có thể mất đức tin lúc nào mà chúng ta cũng không hay. Đức tin được tăng trưởng qua sự cầu nguyện. Nếu không cầu nguyện, đức tin  dễ bị thoái hóa (yếu dần), hoặc biến hóa (lạc giáo). “Thầy bảo các con: hãy xin và sẽ được ban cho, hãy tìm thì sẽ thấy, hãy gõ cửa thì sẽ được mở. Bời vì ai xin thì nhận được, và ai tìm thì sẽ thấy và ai gõ thì sẽ được mở” (Lc. 11,9-10).
 
Khi chúng ta muốn xin sự giúp đỡ của người khác, thì chúng ta hy vọng là người đó sẽ giúp chúng ta. Nếu chúng ta không hy vọng là người đó có thể giúp chúng ta, thì chúng ta không dại gì mất công và mất thì giờ để cầu xin người đó. Đối với Thiên Chúa cũng vậy, khi chúng ta cầu nguyện xin Chúa giúp chúng ta, thì chúng ta cũng hy vọng là Chúa sẽ ban cho chúng ta, nếu chúng ta cầu xin với niềm xác tín, và những điều chúng ta xin là chính đáng và đẹp lòng Ngài.
 
Nếu bạn yêu ai, thì bạn mới tâm sự với người đó. Trừ khi chúng ta cầu nguyện theo thói quen, Chúng ta sẽ cảm thấy cầu nguyện là một niềm hạnh phúc, vì chúng ta được tâm sự với Người Cha và Người Mẹ tuyệt hảo và yêu thương chúng ta nhất. Bằng chứng là có những vị thánh,
như thánh Đa Minh, thân ngài bay bổng lên không trung khi ngài cầu nguyện. Ngài có thể
cầu nguyện suốt đêm trước Thánh Thể mặc dù sau một ngày dài làm việc mệt nhọc, vì ngài cầu nguyện với tất cả niềm tin, cậy, mến một cách trọn hảo.
 
Khi chúng ta cầu nguyện cho một linh hồn trở lại, thì cả Thiên Đàng vui mừng. Đó là chúng ta thể hiện lòng yêu mến đối với Thiên Chúa và đối với tha nhân một cách thiết thực nhất. Còn gì cao quý hơn, khi chúng ta cầu nguyện cho những kẻ thù ghét và ngược đãi mình? Chỉ khi chúng ta ở trong Chúa, và Chúa ở trong chúng ta, thì chúng ta mới làm được những điều đó.
 
Tôi bảo các ông: Cũng vậy, trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải, hơn là vì chín mươi chín người công chính, những kẻ không cần phải ăn năn (Lc.15:7)
 
“Các con hãy yêu thương kẻ thù địch, làm ơn cho những người ghét chúng con, chúc lành cho những người nguyền rủa các con, cầu nguyện cho cả những người vu cáo chúng con…”
(Lc. 6: 27-28).
 
“Còn Thầy, Thầy bảo anh em: Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho kẻ ngược đãi anh em.”
(Mc. 5,44)
 
 Cầu nguyện là thể hiện sự công bằng.
 
Theo như kinh nghiệm của tôi, thì khi tôi được ơn hoán cải, là không phải do tôi, mà do những lời cầu nguyện của nhiều người khác mà tôi cũng không biết những người đó là ai. Một con chim bị nhốt vào lồng thì tự nó không thể nào thoát ra được. Bởi vậy, khi chúng ta cầu nguyện, thì chúng ta cũng phải cầu nguyện cho những người đã cầu nguyện cho chúng ta, mặc dù chúng ta không biệt họ là ai. GHCG là GH thông công, nên mọi người cũng cầu nguyện cho nhau, và đó là luật công bằng: được nhận thì cũng phải cho đi.
 
 Cầu nguyện là điều kiện thiết yếu để nên thánh.
 
Bạn không thể nên thánh nếu bạn không thích cầu nguyện! Đối với các thánh nhân, các ngài
rất hạnh phúc khi cầu nguyện. Các ngài muốn có cơ hội để được cầu nguyện. Nếu chúng ta nói “phải cầu nguyện”, thì đó chỉ là cầu nguyện một cách tiêu cực. Chỉ khi nào chúng ta thích được cầu nguyện, thì chúng ta mới có hy vọng trở nên thánh, nghĩa là chúng ta đã tìm được Nước Trời ở nơi trần thế này.
 
 Cầu nguyện là trở nên giống Chúa Kitô.
 
Trước khi Chúa Giêsu đi rao giảng, thì Ngài bắt đầu bằng 40 ngày đêm ăn chay cầu nguyện và chịu ma quỷ cám dỗ. Mặc dù Thánh Kinh không đề cập tới Ngài nhiều trước khi Ngài bắt đầu sứ mạng của Ngài, chắc chắn là Ngài cũng rất thường cầu nguyện cùng Đức Chúa Cha. Trong thời gian 3 năm rao giảng, Kinh Thánh nhiều lần có đề cập tới việc cầu nguyện của Chúa Giêsu. Ngài cầu nguyện sáng tối, và có khi Ngài thức suốt đêm để cầu nguyện.
 
“Sáng sớm hôm sau khi trời hãy còn tối, Chúa Giêsu thức dậy ra khỏi nhà. Ngài đến một nơi vắng vẻ và cầu nguyện ở đó” (Mc. 1,35).
 
“…Và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa.” (Lc 6,12)
 
Nếu bạn yêu một người nào, thì bạn cũng muốn trở nên giống người đó. Bạn thích những gì người yêu thích: “yêu nhau yêu cả đường đi”. Nếu bạn yêu mến Chúa Giêsu, thì bạn cũng
muốn trở nên giống Ngài. Bạn không thể trở nên giống Ngài nếu bạn không có sự liên hệ mật thiết với Ngài qua sự cầu nguyện. Có khi chúng ta nói yêu Chúa Giêsu, nhưng chúng ta chỉ
thích nhìn những phép lạ Người làm, thích nghe những Lời Người giảng dạy, và thích chiêm ngắm khi Ngài lên Trời, nhưng chúng ta không thích thấy Ngài ăn chay cầu nguyện, không thích thấy Ngài đánh đuổi các con buôn trong đền thờ, không thích nghe Ngài lên án quở trách những người luật sỹ và Pharixieu, không thích thấy Ngài vác thập giá và chịu chết treo trên thập giá. Chúng ta không muốn mình phải trở nên giống Chúa, nhưng chúng ta muốn Chúa phải trở nên giống mình. Chúng ta không muốn tuân phục GH, nhưng chúng ta muốn GH phải theo ý riêng của chúng ta. Những trường hợp đó, chắc chắn là chúng ta không cầu nguyện, hoặc chúng ta cầu nguyện không đúng, không đẹp lòng Chúa, vì chúng ta  không muốn vâng theo ý Chúa, nhưng chúng ta  muốn Chúa theo ý chúng ta.
 
 Cầu nguyện phải đi đôi với việc làm, sự hy sinh (ăn chay hãm mình), và lòng tin cậy mến.
 
“Không phải những người thưa với Thầy: Lạy Chúa, lạy Chúa, là được vào Nước Trời cả đâu. Nhưng là những người thi hành ý muốn của Cha Thầy, là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi” (Mt. 7,21).
 
Nếu bạn yêu một người, mà bạn chỉ có nói mà không chứng minh bằng việc làm cụ thể đối với người đó, thì người đó sẽ nghĩ gì về bạn? Con người ta khôn lanh hơn ma quỷ ở chỗ là: “những gì tốt là do mình làm ra, còn những gì xấu là do ma quỷ”. Nhiều khi ma quỷ cũng bị oan ức lắm, nhưng xét cho cùng thì nó cũng đáng thôi! Nhiều khi chúng ta cho rằng những của cải chúng ta có được là do công lao khó nhọc của chúng ta làm ra. Nhưng chúng ta quên mất một điều, là nếu Chúa không ban cho chúng ta tài năng sức lực, thì chúng ta cũng không có được những của cải đó. Nhiều khi chúng ta đem của cải giúp đỡ những người nghèo khó mà không vì tình yêu mến Chúa, thì cũng chẳng khác gi chúng ta, nói theo kiểu dân gian,  “mượn hoa cúng Phật”. Những gì chúng ta có riêng ta để dâng lên Thiên Chúa chính là tấm lòng tin yêu, những sự hy sinh hãm mình, chịu đựng những đau khổ và nghịch cảnh trong cuộc sống, và sự quan tâm tới tha nhân.
 
Hy vọng những sự chia sẻ của tôi, không phải chỉ là một mớ lý thuyết, nhưng là những kinh nghiệm và cảm nghiệm của cả một đời người, có thể giúp cho những bạn trẻ tìm được hạnh phúc thật sự ngay giữa trần thế đầy chông gai và thử thách này…!
 
Cám ơn quý bạn đã cùng tôi chia sẻ, và xin Chúa chúc lành cho qúy bạn và những người thân!
 
San Jose, ngày 7, tháng 7, năm 2011
 
Joseph V. Bùi

Chúa đi tìm tôi, tôi đi tìm Chúa

CHÚA ĐI TÌM TÔI, TÔI ĐI TÌM CHÚA 


                                                     Anne du Saint’ Esprit NGUYỄN HẢI TRIỀU

 Chúa đã phải vất vả đi tìm tôi nhiều lần.
 
1. Hồi nhỏ, tôi ở cùng cha mẹ, anh chị em tôi trong một ngôi chùa nhỏ miệt Gia Định. Những năm sống trong chùa, tôi tụng kinh với sư thầy, chơi đùa và học chữ với các ni cô, cho đến khi Chúa vào chùa tìm gặp tôi, Người quyết định đem tôi đi nơi khác . Tôi từ giã gốc đa sân chùa để theo cha mẹ lên sống trên cao nguyên.
 
2. Trên cao nguyên, cha tôi có cơ hội gặp gỡ một linh mục dòng Châu Sơn, rồi cha mẹ tôi trở lại Đạo, đồng thời Chúa cũng tạo điều kiện cho tôi chọn Chúa. Tiếc thay, ở chặng này, tôi đã không hợp một ý với cha tôi là đem hình Phật Thích Ca, tượng Quan Thế Am Bồ Tát, chuông, mõ, bát nhang dâng cúng chùa để lập bàn thờ Chúa. Bấy giờ, tôi ngắm Tượng Chúa Chịu Nạn cha tôi mới đưa về một cách lạnh lùng và ác cảm, . Hỡi ôi, chẳng hiểu vì sao, từ lúc bấy giờ, tôi bắt đầu ghét Chúa, tôi ghét Người Chịu Chết Treo Đau Thương trên Thánh Giá ấy biết bao ! Tôi dõng dạc thưa cha tôi rằng con vẫn theo đạo Phật.
 
Có lẽ hồi đó Chúa khóc nhiều vì tôi….
 
 Chúa tìm dịp khác để được gần gũi tôi . Hồi đó, cha tôi mang về nhà những tập Thánh Ca khổ nhỏ với nhiều bài hát ngắn dễ thuộc, để anh tôi làm bài tập đàn ghitar …. Tôi tuy còn nhỏ, nhưng nghe anh đàn hát cũng thuộc được nhiều bài hát mà chỉ có người Công Giáo quen đi nhà thờ mới biết hát. Như bài :”Con kính dâng Cha cùng bánh và rượu nho, hồn con đây với xác con đây”, thì tôi thuộc luôn cả các Tiểu Khúc sau đó. Không biết khi nghe một tiểu Phật Tử như tôi hát Thánh Ca mà lòng vô tư như hát “ Tết Trung Thu rước đèn đi chơi “vậy thôi thì Chúa có mỉm cười không nhỉ !
 
Vậy rồi vài năm sau đó, Chúa lại đưa gia đình tôi trở xuống Saigon. Ở Sàigòn, chúng tôi rơi vào giữa một xóm Đạo, riêng tôi phải học trường Dòng. Hai môi trường này làm cực lòng tôi lắm. Chúa đang đi tìm một Phật Tử trong một gia đình Công Giáo đây, nhưng tôi đã ghét Chúa, bây giờ càng ghét thêm, bởi vì tôi phải đọc kinh, phải học chung với những người mặc áo Dòng đen, phải trốn vào buồng tắm mỗi sáng Chúa Nhật vào giờ các bà Quản, ông Trùm ghé nhà viếng thăm và dạy Giáo lý cho anh em chúng tôi.
 
Một ngày nọ, cha tôi ra lệnh: “Thôi các con hãy chịu đi Rửa Tội thì các ông bà sẽ không tới nhà ta nữa”. Lập tức, tôi bị điệu vào cha Xứ để người chọn ngày rửa tội cho. Tôi là đứa ương ngạnh và đang trong tâm trạng bất mãn vì bị ép buộc như vậy nên khi linh mục ban Bí Tích Rửa tội cho tôi, tôi đã lãnh nhận mà bất phục, bất ưng. Trời ơi, làm sao thành việc !
 
Về nhà, tôi không đi lễ, không đọc kinh. Tôi chối Chúa rồi.
 
Chúa lại phải đi tìm tôi lần nữa, bởi vì tôi còn bỏ cả trường Dòng, bởi vì ở đâu có sự hiện diện của Chúa, của Đạo Công Giáo thì tôi ghét cay ghét đắng nơi đó.
 
Nhưng không dễ cho tôi đâu. Chúa lôi cổ tôi trở về nơi chốn cũ, bắt tôi phải học chung với các Tu sĩ áo đen nọ.
 
Tôi học chăm vì không thích nói chuyện với ai, tan học là về nhà, hóa ra lại thuộc hạng có hạnh kiểm tốt, vì thế có một soeur rủ tôi : “Đi tu nhé. ” Cho tới nay, thật tình tôi không hiểu nổi tại sao, chỉ sau một ngày, ngày hôm sau, chính tôi lại là người mở miệng xin với soeur ấy dẫn tôi vào gặp Bề Trên tu viện để xin nhập Dòng . Ai thay đổi lòng dạ tôi lúc bấy giờ ? Ai mở miệng tôi ? Tôi không biết. Chúa biết. Chỉ có Chúa biết . Chúa tìm tôi làm gì và Chúa định gì thì cứ thế mà theo. Lần đầu tiên trong đời tôi tỏ ra ngoan ngoãn với Chúa. Chắc hồi đó Chúa cười vui rồi.
 
Tôi đi tu. Vào Dòng, tôi được rửa tội lại với đầy đủ ý thức, ý muốn, tự do và lòng yêu mến. Tôi thực sự gia nhập vào đời sống của một Tu sĩ Công Giáo, đó là cầu nguyện và làm việc theo Tôn chỉ Dòng. Tôi yêu mến đời sống tu trì. Bây giờ tình thế đảo ngược rồi : Tôi đi tìm Chúa. Tôi đon đả, háo hức đi tìm Chúa và muốn tận hiến cho Người.
 
Nhưng không, sau một thời gian dài, Chúa lại dọn đường cho tôi đi nẻo khác. Tôi hiểu rằng tôi phải về với gia đình thôi vì bây giờ chính gia đình mới là nơi tôi sống chứ không phải nơi nào khác. (Lần này tôi cũng vâng lời Chúa rất ngoan). Tôi tiếp tục đi tìm Chúa nơi hoàn toàn vô định, đầy rẫy khó khăn chứ không hề êm ả, bằng yên như trong nhà Dòng, nơi có cha tôi đang trong cơn lâm tử, nơi có mẹ tôi vất vả trăm chiều, nơi không có 1 hạt gạo trắng mà chỉ có bo bo, mì sợi, nơi tôi lao động mà chẳng có lương và cần thiết nhất, nơi ấy, những người thân tôi đang xa Chúa. Ước mong sao anh chị em tôi nhận ra tiếng Chúa gọi trong đời, Chúa vẫn đang đi tìm họ, Chúa thương yêu và muốn họ trở về với Người biết bao. Kính xin độc giả, người đọc những dòng tâm tình này, vì cánh đồng của Chúa, xin cho họ một lời cầu. Xin đa tạ.
 
Cảm tạ lòng Thương Xót Chúa một đời con, trăm triệu bài Thánh Ca không nói hết.
 
 Con đã gặp Chúa rồi, xin đừng bao giờ để con xa lìa Chúa nữa.
 
 
Sài gòn, ngày 16 tháng 10 năm 2008.
 
 Kỷ niệm ngày mẹ tôi thuận đến với
 
 Giờ Cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa.
 
 Anne du Saint’ Esprit NGUYỄN HẢI TRIỀU
 
 (Cựu thành viên Ban Thánh Nhạc GP Sài gòn)

Phép lạ: Mẹ Hằng Cứu Giúp che chở


                             PHÉP LẠ: MẸ HẰNG CỨU GIÚP CHE CHỞ

 

 

                                                                                  Kim Nguyễn

Chúa Nhật 11-5-2008 vừa qua, chúng con trong “Hội Bảo Trợ Ơn Gọi Dòng Chúa Cứu Thế” đã được kêu gọi tới để dự phiên họp TỔ CHỨC KỲ 10 cho Tĩnh Tâm 3 ngày hành hương kính Đức Mẹ Hằng Cứu Gíup vào cuối tháng 6 năm 2008 này tại Nhà Dòng Chúa Cứu Thế Houston, Texas.

Sau đó Cha Bề Trên Phụ Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế là Cha Dominic Đinh Minh Hải có bàn một chút về “Căn Nhà Hành Huơng ĐỨC MẸ”. Chúng con được biết phí tổn dự trù khoảng trên một triệu. Lễ đặt viên đá đầu tiên đã khởi sự vào ngày 14-10-2006. Tuy sự trợ giúp của Cộng Đồng Dân Chúa và các cơ sở thương mại cũng khá nhưng cho tới nay vẫn chứa thể tiến hành được vì nguồn tài trợ vẫn chưa đạt đủ tiêu chuẩn. Cha Bề Trên Phụ Tỉnh Đominic Đ- M -Hải đã xin mọi người góp ý tìm cách nào để có thêm được sự đóng góp cho công cuộc xây cất “NHÀ MẸ” được mau chóng hoàn thành hầu giúp khách hành hương khắp nơi về Tĩnh Tâm có chỗ tiện nghi an toàn không sợ mưa gió bão táp làm sập lều như hồi năm 2005.

Cũng chính về vụ Lều bị sập nên Nhà Dòng CCT đã quyết định xây “Đền Mẹ”. Con còn nhớ kỳ hè năm đó, chính là năm 2005. Cũng như mọi năm , hành hương kính Đức Mẹ tại Nhà Dòng Chúa Cứu Thế (Texas) lại được tổ chức. Hôm đó, vào ngày thứ Bảy tức là ngày thứ nhì của “Tĩnh Tâm”. Mưa gió đã bắt đầu từ thứ sáu, sang ngày thứ Bảy thì có vẻ trầm trọng hơn như là bão sắp tới. Con cũng muốn đi tham dự, nhưng vì nhà Dòng xa nhà con khỏang gần 1 giờ lái xe mà khí hậu lại không tốt, đường đi thì trơn trượt, nên con đành ở nhà cầu kinh thôi. Chiều tối có 3 chị trong Hội Đạo Binh Hồn Nhỏ đã kêu điện thoại cho con để báo một hung tin: lều bị sập, làm con kinh hoàng.
Con mường tượng lại chiếc lều khổng lồ này có thể chứa tới cả 1000 người như không.

Hằng năm cứ vào khoảng tháng 6 là có những ngày Tĩnh Tâm kính Đức Mẹ HCG và căn lều lại được dựng lên với biết bao công lao khó nhọc của các Cha, các Thầy trong Dòng và nhiều người trong Cộng Đồng các giáo xứ đã đến giúp. Thật không ngờ, đến kỳ Hành Hương thứ 7 lại xẩy ra chuyện không hay. Cha Bề Trên lúc đó là Cha Châu Xuân Báu đang ở trong Nhà Nguyện khi vừa hay tin không lành liền quì sấp xuống đất đấm ngực ăn năn tội để nài xin Lòng Chúa Thương Xót cùng xin Mẹ đỡ nâng, phù hộ. Nhiều người đã bật lên tiếng than khóc thảm thiết và chạy toán loạn để tìm người thân, cũng như tìm đường về nhà. Thật là hỗn loạn, như sắp tận thế đến nơi.  Nhưng qúa lạ lùng ! Lúc đó, trong Lều với số người khá đông khoảng 300 người và khi gió thổi mạnh , những cây cột gỗ dựng lều chuyển động rồi thình lình đổ ập xuông tứ phía và căn lều siêu vẹo sụp xuống. Ai ai cũng kinh sợ, cho rằng các cây gỗ cao và lớn như vậy mà ngã xuống rồi đè lên đám đông thì chắc chắn sẽ có nhiểu người thiệt mạng, nêú không cũng bị thương tích rất nặng . Nhưng không như mọi ngừơi tưởng . Kiểm điểm tổng quát lại tất cả sau khi biến cố xẩy ra, chỉ có vài người bị sướt da đôi chút là vì xô nhau chạy nên té mà thôi. (Con chỉ nghe có 3 người : 2 người bị trầy da chút xíu và 1 người bị đau cánh tay, thế thôi) không một ai bị nặng cả . Cũng như các nơi dùng cho Cung Thánh, bàn thờ và các dụng cụ âm thanh , đều còn nguyên không hư hại . Một điều nữa là hệ thống dây điện được giăng khắp nơi cho đèn và âm thanh cũng không có dây đìện nào chạm nhau để có thể gây ra hoả hoạn.

Các dụng cụ cũng không bị hư hại gì. Đó là điều mà tất cả mọi người có mặt đều phải tin rằng có “Bàn tay Hiền Mẫu” nhúng vào che chở con cái Mẹ. Nhà Dòng đã dâng Thánh Lễ Tạ Ơn sau đó. Chúng con nghe được chuyện “Lều Sập” và mọi người được an toàn nên đã sấp mình xuống cảm tạ Thiên Chúa và Mẹ vô cùng vì có Mẹ cầu bầu liên lỉ với Chúa nên con cái được bảo vệ cách riêng.

Giờ đây thấy Cha Bề Trên, các Cha và các Thầy lo lắng xin mọi người cầu nguyện và góp ý cho việc tài trợ xây cất ĐỀN MẸ HCG CHÓNG HOÀN THÀNH thay thế cho căn lều đã bị sập. Chúng con chỉ biết ngày đêm cầu xin cùng cố gắng đóng góp trong khả năng mình có thể và kêu gọi kính mời mọi người xa gần hửơng ứng.  Mong rằng có thể đạt được mục đích thiêng liêng mà Nhà Dòng ước nguyện:
*Tổ chức Đại Hội & Hành Hương kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp.
*Đón Tiếp các cuộc Tỉnh Tâm, Cấm Phòng, các Khóa Giáo Lý, Tĩnh Huấn, Canh Tân Đức Tin cho người lớn & giơí trẻ.
*Tiện dụng cho các hội họp Tông Đồ của mọi đoàn thể Công Giáo và các sinh hoạt văn hóa.
 

Có một điều chúng con cũng xin thưa rõ hơn là hằng năm khách hành hương kéo về Dòng Chúa Cứu Thế không phải chỉ có Giáo Dân khắp nơi, mà còn rất nhiều người ngọai đạo và đã có nhiều người được Chúa ban nhiều ơn qua các linh mục đã xin Mẹ Hằng Cứu Giúp cầu bầu cùng CHÚA như chuyện Bác B. M. trên 70 tuổi, là nhà văn đã đi nhiều nhà thờ để nghe giảng. Cho đến một hôm , bác đến nhà Dòng CCT và được nghe Cha Antôn N-Q-Dũng thuyết giảng, tự nhiên Bác cảm nhận được Tình Yêu tuyệt vời của Thiên Chúa. Bác ra về và đã viết một bài đăng báo về sự cảm nhiệm này. Bác cũng tỏ ý định muốn được làm con cái Chúa. Kính xin mọi người cầu cho Bác và cho dân ngoại. Nếu đúng là Ý Chúa thì Dòng Chúa Cứu Thế sẽ trở thành Trung Tâm Truyền Giáo mạnh mẽ nhất.
 

Chúng con nhớ đến một năm , hành hương kính Mẹ . Đó là năm 2004 cũng chính là năm bão lụt ở Houston,Texas rất nặng. Cha Micae Giuse N-T-Luân từ Nhà Dòng Chúa Cứu Thế ở Long Beach, Cali. đã về Nhà Dòng CCT ở Houston, Texas Tĩnh Tâm, và có nhiều người được ơn chữa lành. Đặc biệt có 1 ngừơi bị tê liệt cả 2 chân , phải ngồi trên xe lăn đã lâu vì các bắp thịt ở chân teo nhỏ lại , được Chúa chữa lành đi lại được, và bắp thịt ở chân đã trở lại bình thường sau khi Cha đặt tay cầu nguyện, trước sự chứng kiến trên 400 người. Ngày hôm sau, con đã tới Nhà Dòng và may mắn tiếp xúc trực tiếp với anh đó, trông anh thật khỏe mạnh, đi lại bình thường.  Kỳ tổ chức Đại Lễ kinh Lòng Chúa Thương Xót 2007. Có một tấm hình chụp khi rước kiệu, khi rửa ra thì thấy hình có 2 luồng ánh sáng đỏ và trắng chiếu từ trời xuống trên đoàn người đi rước chỗ Cha PhaoLô Ng-v-Thạch. Còn nhiều dấu lạ khác nữa nếu có dịp chúng con xin chia xẻ sau.

Riêng chúng con trong Hội Đạo Binh Hồn Nhỏ cũng xin cảm tạ về muôn Hồng Ân Chúa ban xuống cho mọi người và cho chúng con qua các Linh mục đã xin Mẹ HCG cầu bầu.
*** Năm nay,cuối tháng 6(27, 28, 29) năm 2008, lại một lần nữa , cha Micae-Giuse N-T-Luân về thuyết giảng với đề tài “ĐỨC MẸ THƯƠNG XÓT”, và đặt tay cầu nguyện xin Thiên Chúa chữa lành phần hồn, phần xác. Xin thông báo tới toàn thể Cộng Đồng Dân Chúa xa gần.

Sau đây , con xin trích một đọan các Cha Nhà Dòng đã kêu mời đóng góp như sau:
YỂM TRỢ XÂY DƯNG NHÀ HÀNH HƯƠNG DÂNG KÍNH ĐỨC MẸ HẰNH CỨU GIÚP
Xin Qúy Vị rộng rãi hổ trợ chúng tôi xây dựng Mái Nhà Hành Hương Tôn Kính Mẹ Hằng Cứu Giúp và phục vụ nhu cầu tâm linh cho mọi giới đoàn chiên Chúa. Qúi Ân Nhân Nhà Mẹ sẽ được hưởng quyền lợi thiêng liêng gồm Thánh Lể và lời khẩn cầu chúng tôi dâng mỗi ngày tại Nguyện Đường Mẹ HCG, theo ý chỉ đặc biệt của Qúi Vị.

Chính vì vậy kính xin Quí Cha , Quí Tu Sĩ và Cộng Đồng Dân Chúa dâng lời cầu xin cho “ĐỀN MẸ” được thành hình mau chóng.
Rất mong ý kiến xây dựng, cầu nguyện và lòng hảo tâm đóng góp của tất cả Qúi vị khắp nơi .
Kính chúc Qúi Cha, Qúi tu sĩ và Quí vị hồn an xác mạnh trong Chúa và Mẹ

Mọi chi tiết và yểm trợ, xin vui lòng gởi thẳng về:
DÒNG CHÚA CỨU THẾ TẠI HOUSTON , TEXAS
3417 W. Little York St. Houston , TX 77091
Phone: (713) 681-5144

Số không trong Hội Đaọ Binh Hồn Nhỏ
Kim Nguyễn

                                                                                                           

Chúa đã biến đổi cuộc đời của tôi

                             Chúa đã biến đổi cuộc đời của tôi 

                                                                                       Maria Thanh Nguyễn

 Tôi tên là Maria Thanh Nguyễn xin làm chứng và chia sẻ, về những ơn Chúa Thánh Thần đã biến đổi con người và chữa lành bệnh tật cho tôi.  Nhờ những lần đi Tĩnh Tâm CTDS, Chúa Thánh Thần đã dạy cho tôi biết nhận ra ý nghĩa của một cuộc sống làm người Kitô. Tôi luôn đọc chuỗi Kính Lòng Chúa Thương Xót lúc 3 giờ, năng xưng tội và đi Lễ hàng ngày, lúc trước tôi không bao giờ đi Lễ ngày thường.

Sau ngày 30 – 4 -1975, chúng tôi cũng chung một số phận nước mất nhà tan, nhà tôi ở trong quân đội phải đi trình diện và không thấy về.

 Lúc ấy tôi mang thai được hơn 3 tháng, đang sống hạnh phúc, nay còn một mình trong căn nhà của gia đình tôi.  Mãi gần 4 năm sau, nhận được thư của nhà tôi từ miền Bắc gửi về, tôi lo đưa con đi thăm chồng. Gặp mặt và nói chuyện chừng 20 phút là hết giờ, cha biết mặt con gái đầu lòng, bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu chuyện muốn nói mà không nên lời.

 Hơn 7 năm chờ đợi nhà tôi cũng được về với gia đình, chúng tôi có thêm 1 cháu trai và chờ đoàn tụ với gia đình, bất ngờ nhà tôi phát bệnh, những chứng bệnh ảnh hưởng thời gian tù đày , thiếu thốn nơi rừng thiêng nước độc. Anh đã bỏ lại tất cả, ra đi một mình.

 Rồi mẹ con tôi cũng được bảo lãnh sang Mỹ, tôi cứ tưởng Mỹ là thiên đàng như mọi người ở VN đều nghĩ vậy, sang đến nơi mới thấy trở ngại đủ thứ, thời tiết thì khắc nghiệt. Gia đình tôi ở miền Bắc nước Mỹ mùa đông thì dài, mùa hè rất ngắn. Các cháu đi học, còn tôi thì thầy chẳng ra thầy, thợ chẳng ra thợ, tôi chán nản và chỉ muốn trở về VN, nhưng biết có về cũng không được sống an lành, nghĩ đến tương lai các con nên tôi ở lại. Từ đó tôi lạnh nhạt và xa Chúa, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra cho gia đình, tôi đã oán trách và còn có ý định bỏ Chúa nữa, lúc đó tôi chỉ biết oán trách, mà không nghĩ đến mình là kẻ tội lỗi, vô ơn bội nghĩa. Nhưng Thiên Chúa đầy lòng nhân hậu, đã tha thứ hết lỗi lầm, Ngài luôn đồng hành che chở và gìn giữ chúng ta.

Năm 2001 con gái tôi đi học về lái xe đường trơn tuyết đụng vào thành cầu, xe hoàn toàn hư.  Hai năm sau, con trai tôi vì lái xe nhanh đụng vào những thanh sắt mà người ta để vào những khúc đường quanh co, xe lật nhiều vòng thành 1 đống sắt.  Chúa đã bảo vệ, gìn giữ các cháu không bị thương tích gì, một phép lạ rõ ràng, tôi cũng chỉ biết cảm tạ Chúa, đi tạ ơn nhưng rồi lại quên, vẫn không thay đổi đời sống của mình.

Cũng trong năm này trong gia đình tôi lại xảy ra chuyện buồn nữa, tôi đau khổ đến tận cùng gần ngã gục, tôi đã chạy đi xin khấn khắp nơi. Chúa đã nhẹ nhàng đưa tay đỡ tôi lên, và cứu chúng tôi.  Ngài thật là tuyệt vời, đã làm những điều kỳ diệu, và bao ân sủng Ngài đã thương ban cho chúng tôi. Gia đình con muôn đời cảm tạ Chúa, chúng con nguyện yêu Chúa với hết cuộc đời còn lại của chúng con.  Muôn đời cảm tạ Chúa đã cho con cơ hội ăn năn sửa lỗi lầm , thay đổi đời sống, nhờ những lần đi Tĩnh Tâm do cha Phêrô Nguyễn Đức Mầu hướng dẫn, Chúa Thánh Thần đưa cha về nhà thờ St Helena ở Philadelphia, Pa. Hôm đó tôi đi cùng vợ chồng người em gái, cô ấy đã đi khóa ở CA. Còn tôi thì mới đi lần đầu, thật sự cũng vì tò mò mà đi, nhưng Chúa Thánh Thần đã đến và thanh tẩy tôi, rồi những khóa kế tiếp, qua bàn tay cha Mầu, Chúa Thánh Thần đã chữa lành bệnh đau bao tử, và tay phải của tôi đã hết đau.

 Nhờ những lời dạy dỗ của Cha mà chúng tôi biết mở lòng ra, thương yêu chia sẻ với mọi người, biết đọc kinh Phụng Vụ, Thánh Kinh. Ngày trước không bao giờ tôi đọc vì mỗi lần mở sách thấy chữ nhiều chi chít nên ngại lắm, rồi lại bỏ, bây giờ tôi đọc say mê mà chỉ sợ hết, nên phải đọc từ từ. Tôi biết đọc chuỗi Kính Lòng Chúa Thương Xót, và thích nghe những bài hát Thánh Linh, mở mắt ra là hát cả ngày, các con tôi nói ” mẹ lúc này vui vẻ yêu đời qúa”, tôi nói với các cháu “Phải luôn nhớ cảm tạ Chúa, vì bao nhiêu ơn lành Ngài đã thương ban cho chúng ta”.  Chúng con cũng cảm tạ Chúa đã ban cho Giáo Hội có nhiều nam nữ Tu Sĩ, Kitô hữu tài giỏi sáng tác ra những bài Thánh Ca tuyệt vời đầy ý nghĩa, đánh động những tâm hồn chai đá, làm thay đổi đời sống nhiều người.

Chúa Thánh Thần cũng đã đưa cha Mầu về Giáo Xứ chúng tôi ở Pennsylvania. Sau 3 ngày Tĩnh Tâm như luồng gió mới của Chúa Thánh Thần thổi đến cộng đồng, rất nhiều người được chữa lành, và thay đổi đời sống Tâm Linh, cộng đồng tôi đã có 2 người xin vào đạo. Cha còn lập nhóm cầu nguyện Betania (Canada), nhóm Phoenixville, Philadelphia bây giờ lại có thêm nhóm Lòng Chúa Thương xót ở NJ.

Chúng con cám ơn cha, cám ơn các anh chị trong nhóm Betania lúc nào cũng sát cánh, đã không ngại đường xa, đi giúp cha tĩnh tâm ở khắp nơi, kể cả VN và Âu Châu, các anh chị đã bỏ công ăn việc làm và bỏ cả tiền túi để làm phương tiện di chuyển. Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho cha và các anh chị.

Nay tôi đã dọn về Oklahoma, nhưng vẫn liên lạc với các em để biết về sinh hoạt của các nhóm, và những lần cha về Tĩnh Tâm, rất tiếc vì không có cơ hội đi nhiều như hồi còn ở bên đó. Tôi nhận thấy tất cả anh chị em trong các nhóm Thánh Linh đều dễ thương, ai cũng có lòng bác aí hi sinh và luôn nghĩ đến những người khác.  Mới về Ok tôi buồn và nhớ những lần được đi Tĩnh Tâm, cảm tạ Chúa nay tôi đã gặp được các bạn cùng chung một chí hướng. Chúng con xin cảm tạ chúc tụng, tôn vinh Chúa Cha Chúa Con và Chúa Thánh Thần, đã thương yêu và biến đổi cuộc đời chúng con.  

 Và sau hết, Đấng mà chúng con luôn kính mến là Đức Maria Trọn Đời Đồng Trinh Vô Nhiễm Nguyên Tội, là Mẹ Thiên Chúa và là Mẹ của chúng con, xin ấp ủ chúng con trong vòng tay yêu thương của Mẹ. Lạy Nữ Vương Thiên Đàng xin nhận nơi đây lòng yêu mến chân thành của chúng con.

 Maria Thanh Nguyễn, OK