Nhiều ủng hộ cho luật sư nhân quyền Lê Quốc Quân trước phiên phúc thẩm

Nhiều ủng hộ cho luật sư nhân quyền Lê Quốc Quân trước phiên phúc thẩm

VOA

Thắp nến tại nhà thờ Thái Hà ở Hà Nội để ủng hộ, và cầu nguyện cho luật sư Lê Quốc Quân.

Thắp nến tại nhà thờ Thái Hà ở Hà Nội để ủng hộ, và cầu nguyện cho luật sư Lê Quốc Quân.

Trà Mi-VOA

17.02.2014

Các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế, giới lập pháp Hoa Kỳ, và những người ủng hộ trong nước kêu gọi phóng thích một nhà cổ xúy nhân quyền Việt Nam được thế giới biết tiếng.

Phiên phúc thẩm xét kháng cáo của luật sư Lê Quốc Quân dự kiến diễn ra ngày 18/2 tại Hà Nội. Ông bị tuyên án 2 năm rưỡi tù giam hồi tháng 10 năm ngoái về tội danh ‘trốn thuế’, một bản án bị giới bảo vệ nhân quyền tố cáo là đòn trả thù của Hà Nội đối với các hoạt động ôn hòa của ông Quân kêu gọi tự do-dân chủ và đấu tranh bảo vệ công lý, công bằng xã hội.

Một liên minh quốc tế gồm 16 tổ chức phi chính phủ ngày 13/2 ra thông cáo kêu gọi nhà nước Việt Nam phóng thích ông Quân ngay lập tức.

Liên minh, trong đó có tổ chức Phóng viên Không Biên giới tại Pháp, Cơ quan Quốc gia Hỗ trợ Dân chủ của Hoa Kỳ, viện dẫn kết luận của Nhóm Công tác Liên hiệp quốc Chống Giam giữ Tùy tiện tố cáo việc Hà Nội bắt giữ ông Quân là vi phạm các nhân quyền được bảo đảm trên toàn thế giới bao gồm quyền tự do bày tỏ quan điểm, quyền được tư vấn pháp lý, và quyền được có một phiên tòa xét xử công minh.

Ngày 14/2 bốn dân biểu Hạ viện Hoa Kỳ viết thư cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng của Việt Nam bày tỏ quan ngại về bản án của luật sư Quân và tình trạng sức khỏe suy yếu của ông trong trại giam.

Trong thư các dân biểu Zoe Lofgren, Frank Wolf, Loretta Sanchez, và Alan Lowenthal nêu rõ họ hiểu rằng nhà hoạt động nhân quyền Lê Quốc Quân bị bắt và bị tuyên án ‘trốn thuế’ vì động cơ chính trị. Bốn nhà lập pháp Hoa Kỳ đề nghị Việt Nam chứng tỏ cam kết tôn trọng nhân quyền  bằng cách trả tự do cho ông Quân, ‘người đang bị giam cầm tùy tiện chỉ vì thể hiện chính kiến ôn hòa’.

Tối 16/2, hàng ngàn người đã tham gia các buổi thắp nến tại nhà thờ Thái Hà (Hà Nội) và nhà thờ Kỳ Đồng (Sài Gòn) để bày tỏ tinh thần hiệp thông, ủng hộ, và cầu nguyện cho luật sư Lê Quốc Quân.

Gia đình ông Quân cho biết ông tuyệt thực trong trại giam kể từ ngày 2/2 tới nay để phản đối bản án bất công.

Các cuộc thăm gặp theo dự kiến của các luật sư Hà Huy Sơn và Bùi Quang Nghiêm với ông Quân trong trại giam trước phiên phúc thẩm cũng bất thành, khiến gia đình hoài nghi về tình trạng sức khỏe của ông hiện nay.

Em trai luật sư Quân, ông Lê Quốc Quyết nói với VOA Việt ngữ:

“Anh Quân mong muốn gặp luật sư để bàn thảo về bài bào chữa trong phiên phúc thẩm ngày 18/2. Thế nhưng, khi luật sư Hà Huy Sơn vào hôm thứ sáu vừa rồi, trại giam nói anh Quân từ chối gặp luật sư. Điều này làm gia đình nghi ngờ. Hôm nay, luật sư Bùi Quang Nghiêm vào, họ lại bảo người duyệt thăm gặp đi vắng. Luật sư có giấy bào chữa rồi mà phải có người duyệt thăm gặp mới được vào thì việc đấy không thể tin được. Tôi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh Quân vì anh tuyệt thực đến hôm nay là ngày thứ 17 rồi.”

Gia đình luật sư Quân công bố thư trên các trang mạng xã hội kêu gọi mọi người đến dự phiên phúc thẩm ngày 18/2 để quan sát diễn tiến của phiên tòa mà nhà nước gọi là ‘công khai’ và để ‘chấn chỉnh kịp thời những khuất tất, những hành vi vi phạm pháp luật như đã từng vi phạm thời gian qua đối với luật sư Lê Quốc Quân’.

Hai chị em sinh đôi tìm lại nhau sau 26 năm nhờ mạng xã hội

http://tivituansan.com.au/Uploads/EditorImage/13022014/20213205029.jpg 

Cặp sinh đôi Samantha Futerman và Anais Bordier gặp lại nhau sau 26 năm. Photo Courtesy: Chosun Ilbo

Một câu chuyện hy hữu đã xảy ra cho hai chị em sinh đôi gốc Hàn Quốc, sau 26 năm xa cách họ đã vô tình tìm lại nhau nhờ mạng xã hội.

Samantha Futerman và Anais Bordier, lớn lên tại Pháp và Mỹ bất, ngờ biết rằng mình có chị em sinh đôi sau khi những người bạn nhận thấy có người giống hệt họ trên mạng Youtube và Facebook.

Hai chị em sinh đôi này đã xuất hiện trong một chương trình truyền hình của Mỹ hôm 11.2 để kể về câu chuyện của họ. Futerman là một diễn viên tại Mỹ, còn Bordier là nhà thiết kế thời trang hiện sống tại Anh.

Hai chị em này sinh ngày 19.11.1987 ở thành phố Busan, miền nam Hàn Quốc. Theo Chosun Ilbo, khi được ba tháng tuổi, một trong hai bé được một gia đình người Mỹ nhận nuôi, bé còn lại được trao cho một gia đình người Pháp. Hai người lớn lên mà không hề biết mình có chị em sinh đôi.

Tuy nhiên vào năm ngoái, bạn của Bordier nói với cô rằng có người giống hệt cô trong một đoạn video trên Youtube. Sau khi tìm kiếm trên Facebook, Bordier thấy rằng cô gái kia không chỉ trông giống mình mà còn có cùng ngày sinh và nơi sinh. Cô lập tức gửi tin nhắn cho Futerman.

Futerman tâm sự rằng cô rất bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Bordier từ London, và cô càng bất ngờ hơn khi biết rằng mình lại có một người chị em song sinh ở đâu đó trên thế giới.

Cả hai đã tiến hành xét nghiệm DNA xác minh và chứng thực họ đúng là chị em ruột. Futerman đang dự định làm một bộ phim tài liệu về cuộc đoàn tụ đầy kịch tính của mình nhờ sự ủng hộ và đóng góp của những người sử dụng mạng xã hội.

Ngoại trưởng Mỹ : Cần sớm có Quy tắc Ứng xử trên Biển Đông để giúp châu Á ổn định

Ngoại trưởng Mỹ : Cần sớm có Quy tắc Ứng xử trên Biển Đông để giúp châu Á ổn định

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry (T) và tổng thư ký ASEAN Lê Lương Minh trong cuộc họp ở Jakarta, ngày 16/02/ 2014.

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry (T) và tổng thư ký ASEAN Lê Lương Minh trong cuộc họp ở Jakarta, ngày 16/02/ 2014.

REUTERS/Evan Vucci/Pool

Trọng Nghĩa

RFI

Phát biểu vào hôm nay 17/02/2014 tại Indonesia, chặng cuối cùng trong vòng công du châu Á lần này của ông, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry vừa lên tiếng cảnh báo : Sự ổn định của châu Á Thái Bình Dương tùy thuộc vào tiến trình hoàn tất một bộ quy tắc ứng xử tại Biển Đông mang tính chất ràng buộc. Văn kiện này sẽ cho phép các bên giải quyết hào bình các tranh chấp, tránh được xung đột tại một trong những tuyến hàng hải chiến lược quan trọng nhất thế giới.

Phát biểu nhân cuộc họp báo chung tại Jakarta với đồng nhiệm Indonesia Marty Natalegawa, Ngoại trưởng Mỹ xác định : « Không phải là quá cường điệu khi nói rằng tình hình ổn định trong tương lai của khu vực sẽ phụ thuộc một phần vào sự hoàn tất kịp thời một bộ quy tắc ứng xử (trên Biển Đông)… Tiến trình hoàn tất càng kéo dài, tình trạng căng thẳng càng thêm sục sôi, và nguy cơ một ai đó tính toán sai lầm gây nên xung đột càng lớn. Điều đó không có lợi cho ai cả ».

Theo hãng tin Anh Reuters, với tuyên bố vừa kể, Ngoại trưởng Mỹ đã tăng áp lực ngoại giao trên Trung Quốc, thúc đẩy nước này giải quyết tranh chấp trên biển với các quốc gia Đông Nam Á dựa trên nguyên tắc pháp lý quốc tế thay vì thông qua đàm phán song phương như Bắc Kinh vẫn chủ trương.

Trong thực tế, các nước ASEAN, dưới sự « đốc thúc » của Indonesia, đã sẵn sàng tiến tới một bộ quy tắc ứng xử, trong lúc Trung Quốc cho đến nay đã tỏ vẻ rất miễn cưỡng trên hồ sơ này, và viện mọi lý do để trì hoãn tiến trình thiết lập bộ quy tắc ứng xử đó.

Tuyên bố của Ngoại trưởng Mỹ có tác dụng hậu thuẫn thêm cho Hiệp hội các nước Đông Nam Á ASEAN, vốn đang nỗ lực thuyết phục Trung Quốc đi nhanh hơn nữa trong việc đúc kết một bộ luật ứng xử mang tính ràng buộc này.

Ngay từ hôm qua, 16/02, Ngoại trưởng Mỹ đã tranh thủ cơ hội ghé Jakarta để tiếp xúc với Tổng thư ký ASEAN Lê Lương Minh. Nhân dịp này, hai bên Mỹ và ASEAN đã nhấn mạnh đến nhu cầu tôn trọng luật pháp quốc tế trong tranh chấp tại Biển Đông, bao gồm cả Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển UNCLOS.

Trong một thông cáo chung công bố sau cuộc họp giữa hai ông John Kerry và Lê Lương Minh, hai bên cũng tái khẳng định « sự cấp thiết của việc sớm hoàn tất một bộ Quy tắc Ứng xử (DOC) trên Biển Đông, và tầm quan trọng của việc tự kiềm chế ».

 

Tại sao các sinh hoạt chính trị tự phát ít lôi kéo được người dân?

Tại sao các sinh hoạt chính trị tự phát ít lôi kéo được người dân?

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2014-02-16

 

RFA

 

000_Hkg9489125-600.jpg

Những người biểu tình Hà Nội hô khẩu hiệu chống Trung Quốc trong một cuộc biểu tình đánh dấu 35 năm chiến tranh biên giới với Trung Quốc. Ảnh chụp hôm 16/2/2014

AFP photo

 

 

Biểu tình, tụ họp tưởng niệm, kỷ niệm … là những sinh hoạt chính trị của công dân được Hiến pháp quy định. Nhưng vì sao các cuộc biểu tình hay tham dự các phiên tòa ở Việt nam lại không lôi kéo được đông đảo người dân tham gia?

Không như mong đợi

Hoạt động chính trị đường phố hay còn gọi là phong trào xuống đường tự phát của dân chúng ở Việt Nam đã có từ thế kỷ trước. Đó là các cuộc biểu tình ôn hòa, các lễ tưởng niệm, kỷ niệm một sự kiện chính trị…. hoặc các hoạt động tham dự các phiên toà xét xử các nhà hoạt động chính trị – xã hội.

Khi những người có cùng lợi ích tập hợp nhau lại, thì tiếng nói của họ sẽ phát huy tác dụng, phần nào đánh động và tạo áp lực để các cơ quan chính quyền để họ lắng nghe nguyện vọng của một bộ phận dân chúng.

Nhìn chung, phong trào đấu tranh cho dân chủ ở Việt nam thời gian qua đã có những bước phát triển đáng kể, nhưng các hoạt động chính trị tự phát vẫn diễn ra lẻ tẻ, thiếu tổ chức. Với số người tham gia còn rất khiêm tốn và không thu hút được sự tham gia của đông đảo người dân thuộc mọi tầng lớp trong xã hội.

Đánh giá tình hình chung của các hoạt động này hiện nay, ông Vũ Quốc Ngữ một nhà hoạt động xã hội ở Hà nội cho rằng: phong trào dân chủ tuy chưa mạnh mẽ, nhưng đã có các bước tiến lớn trong mấy năm vừa qua. Do phong trào phải đối mặt với một chính quyền rất tàn bạo và tinh vi trong việc đàn áp đối lập. Còn nhân dân thì nói chung ngại va chạm với chính quyền, sợ bị gây khó dễ đến cuộc sống gia đình, công việc.

Trao đổi với chúng tôi, ông Vũ Quốc Ngữ nói:

“Phong trào dân chủ tuy không được mạnh mẽ như mong đợi nhưng cũng là bước tiến lớn trong mấy năm vừa qua. Khi gặp nhiều cựu tù chính trị như Phạm Hồng Sơn, Phạm Thanh Nghiên và Nguyễn Văn Đài, họ cho biết trong thời điểm họ bị bắt cách đây 5-6 năm, có rất ít người tranh đấu dân chủ, và khi đó họ cảm thấy rất cô đơn. Nhưng bây giờ thì lớn mạnh rất nhiều“

Khi được hỏi nguyên nhân do đâu các hoạt động chính trị tự phát ít được sự hưởng ứng của đa số người dân? Blogger Lê Anh Hùng từ Quảng trị cho rằng, gần đây việc thăm dò độc giả chọn thích và không thích trong một số bài viết ca ngợi chế độ trên các trang mạng chính thống đã cho kết quả với tỷ lệ lớn nghiêng về phía không thích. Đây có thể coi là một “hàn thử biểu” khá chính xác về mức độ thức tỉnh của dân chúng.

Tuy vậy, theo ông Hùng thừa nhận trên thực tế thời gian qua, các cuộc tụ tập đông người do các cá nhân, tổ chức dân chủ kêu gọi lại ít được sự hưởng ứng của đa số người dân. Nói về các nguyên nhân, trao đổi với chúng tôi, ông Lê Anh Hùng cho biết:

Phong trào dân chủ tuy không được mạnh mẽ như mong đợi nhưng cũng là bước tiến lớn trong mấy năm vừa qua.
– Ông Vũ Quốc Ngữ

“Theo tôi, có mấy nguyên nhân chủ yếu sau đây: Mặc dù nhiều người dân đã thức tỉnh, nhưng đa số họ vẫn chưa vượt qua được cả nỗi sợ hãi lẫn sức ỳ vốn đã bén rễ qua hàng chục năm sống dưới chế độ hà khắc và mị dân hiện nay. Tổ chức của phong trào dân chủ còn lỏng lẻo. Điều này dĩ nhiên là hạn chế hiệu quả của phong trào. Và một nguyên nhân nữa là sự đàn áp vừa tàn khốc, vừa xảo quyệt của bộ máy cầm quyền, với đủ mọi hình thức khác nhau.”

Từ Hà nội, ông Trịnh Toàn một người đã nhiều lần tham gia biểu tình cho rằng, phong trào dân chủ đã có các tiến bộ vượt bậc. Song các hoạt động chính trị đường phố không thu hút được người dân vì chưa đánh trúng và các nội dung không gắn chặt với quyền lợi của số đông người dân. Đặc biệt là vấn đề các nhân vật nổi danh trong các hoạt động này chưa có tính thuyết phục và không được người dân chấp nhận. Trao đổi với chúng tôi, ông Trịnh Toàn nhận xét:

“Những nhược điểm chính của những người hoạt động dân chủ của chúng ta là cái tôi của họ quá cao. Truyền thông lề trái của chúng ta thì đang tôn vinh các thần tượng một cách quá đáng, thiếu thực tế và không thật. Vì những người ấy không có sức lan tỏa. Người Việt nam chịu nhiều ảnh hưởng truyền thống nên vấn đề đạo đức, phẩm chất là hết sức quan trọng. Một người đứng đầu đám đông lên tiếng thuyết phục, muốn có trọng lượng trước tiên họ phải là người có phẩm chất đạo đức hơn nhiều những người khác.”

Vì sao?

000_Hkg8584638-250.jpg

Một nhóm nông dân lên Hà Nội biểu tình khiếu kiện đất đai hôm 29/8/2012. AFP photo

TS. Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS cho biết một vài lý do đã khiến các hoạt động chính trị không thu hút được người dân. Theo ông Nguyễn Quang A thứ nhất là do bị đàn áp kinh khủng khiến người dân sợ tham gia và dần dần teo mất ý chí, thứ hai là Đảng CS vô cùng sợ mọi loại tổ chức, nên không có tổ chức nào ra đời mà ra hồn, khi không có tổ chức thì làm sao huy động được đông người. Trao đổi với chúng tôi, TS. Nguyễn Quang A cho nói:

“Hàng năm có hàng trăm cuộc biểu tình, những cuộc biểu tình lớn nhỏ của bà con nông dân, bà con dân oan hoặc các cuộc tuần hành của giới đồng tính. Nhưng nó không ảnh hưởng gì đến mối anh nguy của chế độ. Đối với các cuộc biểu tình hoặc các cuộc tham gia vào các phiên xử là các hoạt động mang tính chính trị. Và một khi đã là các hoạt động chính trị thì họ chuẩn bị một cách hết sức chu đáo, nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần trước đó với bài bản hẳn hoi”.

Nói về các giải pháp cơ bản để khắc phục các tồn tại đã nêu trên, trao đổi với chúng tôi blogger Lê Anh Hùng nói:

“Cần không ngừng tuyên truyền dưới nhiều hình thức khác nhau để ngày càng nhiều người dân nhận ra được bản chất của chế độ, cũng như sự cần thiết phải lên tiếng bày tỏ thái độ. Hình thành các tổ chức xã hội dân sự đa dạng để liên kết các thành viên có tinh thần đấu tranh trong xã hội. Và quan tâm đến những người đấu tranh, cũng như thân nhân của họ, để họ yên tâm dấn thân cho công cuộc chung của nước nhà.”

” Cần không ngừng tuyên truyền dưới nhiều hình thức khác nhau để ngày càng nhiều người dân nhận ra được bản chất của chế độ, cũng như sự cần thiết phải lên tiếng bày tỏ thái độ.
– Blogger Lê Anh Hùng

Ông Vũ Quốc Ngữ đồng tình với các giải pháp khắc phục của blogger Lê Anh Hùng, theo ông Ngữ cần mở rộng đấu tranh về các vấn đề thiết thực để lôi kéo được người dân như : phong trào tẩy chay một mặt hàng, một dịch vụ nào đó nếu cảm thấy người tiêu dùng bị bóc lột, lừa dối để bảo vệ quyền lợi trực tiếp của họ. Và các phong trào đường phố cần tổ chức theo nhóm, lên kế hoạch cụ thể về địa điểm, hình thức thể hiện…, phân công việc cụ thể, tính đến các phương án dự phòng khi bị cản trở.

Trao đổi với chúng tôi, ông Vũ Quốc Ngữ nói:

“Cần phải viết các bài lôi kéo tầng lớp trung lưu: công chức, sinh viên, doanh nhân: cách mạng dân chủ không làm mất ổn định xã hội, trái lại, nó sẽ mang lại sự ổn định bền vững trong tương lai. Quyền lợi của nhiều người, kể cả hưu trí, công chức được đảm bảo. Vận động, tuyên truyền trong chính gia đình mình, bạn bè và những người quen biết, để họ có thể tham dự vào mà không thờ ơ với thời cuộc.”

Quan hệ giữa Nhà nước và cá nhân – người có mối liên hệ trực tiếp về mặt pháp lý với Nhà nước luôn là mối quan hệ nền tảng mà mọi Nhà nước cần phải tạo lập và điều chỉnh. Các sinh hoạt chính trị của người dân luôn có giá trị tích cực, nó thúc đẩy và buộc nhà nước phải quan tâm tới nguyện vọng của một nhóm dân chúng, viecj này cần được khuyến khích.

 

TIN NÀO MANG LẠI NIỀM VUI ?

TIN NÀO MANG LẠI NIỀM VUI ?

Lm. VĨNH SANG, DCCT

Như thói quen mọi năm, năm nay tôi đi Cần Giờ để đón Giao Thừa Giáp Ngọ. Ra khỏi Sàigòn, vượt thoát cái không gian náo động làm tôi cảm nhận được sự thoải mái, cho dù chiều 30 Tết, Sàigòn đã vắng vẻ nhiều, xe cộ đi lại dễ dàng và đường phố thoáng đãng hơn. Nói ra khỏi Sàigòn có vẻ khó nghe, vì Cần Giờ vẫn là một huyện của Sàigòn cơ mà, nhưng trong thực tế, Cần Giờ vẫn là một vùng xa xăm dù trung tâm Cần Giờ chỉ cách trung tâm Sàigòn trên dưới 40 cây số.

Xa xăm vì nếp sống và mức sống rất khác nhau: một bên là thành phố ồn ào, hàng quán tấp nập kẻ ra người vào, những ngôi nhà cao ngất trời, đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy quảng cáo khắp nơi; một bên là những rừng đước mênh mông, những con kênh chằng chịt, những nhà tranh vách đất hoặc phên lá, những ruộng muối trắng bệch trơ màu xơ xác.

Thật ra những năm gần đây, nhất là khi con đường rộng thênh thang được mở ra, người ta đã thấy lác đác vài căn biệt thự kiên cố xuất hiện, cổng cao rào kín với vườn cây ăn trái như xác nhận “đẳng cấp” của gia chủ giữa vùng nghèo khó mạt cùng. Mặt khác, cái sang trọng của Saigon đang lan rộng ra theo nhiều chiều, theo hướng Cần Giờ nó đang liếm dần ra biển, phần nào khựng lại ở bên này bến phà Bình Khánh. Con sông Sàigòn bỗng dưng chỗ này rộng phình ra, con phà qua lại làm người ta có cảm giác hơi hướm của thế kỷ 19 vẫn còn vương vấn đâu đây, thuở chúng đã viết nên những chuyện tình lãng mạn vùng sông nước.

Tôi “rời” Sàigòn qua những con phố đìu hiu… Ngang khu trung tâm, tôi chứng kiến những vạt hoa ế ẩm của chiều 30 trên các vệ đường, trên những mảng công viên, người bán đượm đầy vẻ lo âu trên gương mặt, quần áo xốc xếch, những vạt hoa cứ vậy như thấm đẫm nỗi buồn của người “đưa đò” cho nó. Tình hình buôn bán khá ế ẩm, không biết tôi có cảm nhận sai lầm không nhỉ ?

Đêm Giao Thừa tôi ở cộng đoàn Cần Giờ, ngồi ăn cơm chiều nói chuyện với nhau, tôi đã trở thành mồi ngon cho loài muỗi đói, nó xông ra từ những bụi đước, lao thẳng đến, ghim vào da thịt như những chiếc phi cơ chiến đầu cảm tử lao vào mục tiêu. Cảnh giác với đôi chân thì chúng lại tìm cách xuyên qua cả quần áo, chỗ nào cũng thấy bị nó tấn công. Anh em ở vùng khó khăn, tắm bằng nước nhiễm phèn, da thịt ai cũng bóng lưỡn, dày cộm và đã quen mùi gian khổ, còn mình “dân thành phố” ăn trắng mặc trơn, anh em bảo da có mùi thơm, chịu sao nổi với gian lao khổ ải ?

Đêm Giao Thừa người ta bắn pháo bông ở trung tâm xã Cần Thạnh, dân chúng quanh vùng chạy ra xem thích thú, từng ngọn pháo bông bay lên nổ tung trên không trung, tỏa ra muôn vàn ánh sáng kỳ diệu lung linh sắc màu. Cuộc bắn pháo bông chào mừng năm mới diễn ra chừng 20 phút, sau đó mọi sự lại chìm vào thinh lặng của biển và của ruộng nương.

Sáng Mồng Một anh chị em tín hữu kéo đến đầy Nhà Thờ, tràn cả ra ngoài sân, cha sở ngạc nhiên vì có nhiều “kẻ lạ mặt” đi dự lễ, hỏi ra mới biết con cháu từ xa về ăn Tết với gia đình. Không khí vui tươi náo nhiệt nơi Nhà Thờ kéo dài khoảng hơn 1 giờ đồng hồ, tôi hỏi cha sở: “Sau đó thì sao ?” Ngài nói: “Ai về nhà ấy, bắt đầu những… sòng bạc và những chiếu nhậu”. Hết ! Tết ở đây là vậy !

Chiều Mồng Hai mới có Lễ, làm lễ sáng… chẳng ma nào đi ! Tôi, cha sở và một cha nữa, bóc tấm bánh chưng ra ăn, cha sở lấy chai xì dầu xịt xịt vài cái vào chén của mình như thói quen ngày trước trên bàn cơm khi ngài còn sống chung với chúng tôi ở Tu Viện Sàigòn. Ngài nổi tiếng là ăn cơm tốn… xì dầu ! Bữa sáng Mồng Một Tết của chúng tôi ở vùng truyền giáo, một huyện thuộc Sàigòn, cách trung tâm Sàigòn hơn kém 40 cây số, nối với Sàigòn bằng một con đường ngang 26 mét, rộng thênh thang…

Trên đường trở về thành phố, tôi đi ngang qua các ruộng muối, các vuông tôm, lác đác người diêm dân ra thăm ruộng, co ro trong tấm áo mỏng tang, chiếc quần cộc và cái nón lá. Buổi sáng sớm, 7g30 ngày Mồng Một Tết, họ đón Tết như những ngày lao động bình thường, vẫn là ruộng, vẫn là muối, có một chị đàn bà nhấp nhô đạp guồng nuôi tôm quần quật cả ngày chắc vẫn không… đủ ăn.

Không biết từ bao giờ cái Tết bỗng mất bầu khí vui tươi, trong lành và đậm đà tình tự, chỉ còn là cơ hội của một số người trục lợi ( chắc tôi không quá bi quan và cũng không vơ đũa cả nắm đâu ! ), ngay tại sát nách thành phố này mà còn có những cảnh đời như vậy nói gì đến những vùng sâu vùng xa hơn nữa ? Ngay tại đường huyết mạch Cần Giờ – Sàigòn mà còn thế thì những vùng sâu bên trong dân chúng sống thế nào ?

Một xã hội như vậy đó, Chúa bảo chúng ta dấn thân để rao giảng Tin Mừng, tin nào sẽ làm cho những người nghèo được mừng ? Một câu hỏi đầu năm cho chúng ta, thật nhức nhối !

Lm. VĨNH SANG, DCCT, Minh Niên Giáp Ngọ

Tác giả: Lm. Vĩnh Sang, DCCT (Ephata 597)

LHQ ra phúc trình về tội trạng Bắc Hàn

LHQ ra phúc trình về tội trạng Bắc Hàn

Thứ hai, 17 tháng 2, 2014

Gia tộc nhà Kim bị tố cáo cai trị bằng cách gieo rắc sự sợ hãi

Kết quả điều tra kéo dài một năm của Liên Hiệp Quốc về vi phạm nhân quyền của Bắc Hàn được đăng tải và Liên Hiệp Quốc kêu gọi trừng phạt quốc gia này vì những vi phạm có hệ thống.

Một ban chuyên trách do Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc ủy quyền nói người dân Bắc Hàn đang gánh chịu ‘sự tàn ác khủng khiếp’.

Nhóm chuyên gia này đã nghe những bằng chứng về tra tấn, lao động khổ sai, bạo lực tình dục, đàn áp chính trị nghiêm trọng và một số tội ác khác.

‘Cai trị bằng khủng bố’

Phóng viên BBC Imogen Foulkes ở Geneva nói rằng bản phúc trình về tình hình nhân quyền ở Bắc Hàn được cho là chi tiết nhất và nghiêm trọng nhất mà Liên Hiệp Quốc từng đưa ra.

Những người làm chứng trước ủy ban này bao gồm một người phụ nữ buộc phải nhấn nước con nhỏ của mình, những đứa trẻ bị bỏ tù từ khi sinh ra và để cho chết đói và những gia đình bị tra tấn vì xem phim tình cảm tâm lý của nước ngoài.

Bản phúc trình đầy đủ được cho là có hàng trăm trang đưa ra thêm bằng chứng về chính sách cai trị bằng khủng bố của quốc gia này, phóng viên của chúng tôi cho biết.

Hãng tin Mỹ AP dẫn nội dung bị rò rỉ của phúc trình này nói rằng chế độ Bắc Hàn đã có những quyết định nhằm để duy trì quyền cai trị và họ hoàn toàn ý thức được rằng những quyết định này sẽ làm gia tăng nạn đói và chết chóc trong dân chúng.

Trong nhiều năm, những người dân Bắc Hàn chạy trốn khỏi đất nước đã kể lại chi tiết những câu chuyện đau thương dưới triều đại tàn bạo của nhà Kim.

“Chế độ Bắc Hàn đã có những quyết định nhằm để duy trì quyền cai trị và họ hoàn toàn ý thức được rằng những quyết định này sẽ làm gia tăng nạn đói và chết chóc trong dân chúng.”

Trích báo cáo nhân quyền Bắc Hàn

Chính quyền Bình Nhưỡng nhốt hàng chục ngàn tù chính trị trong các trại và phân loại người dân ra theo mức độ trung thành với chế độ.

Người dân sống trong một hệ thống bị giám sát chặt chẽ từ nơi cư trú. Họ được khuyến khích đấu tố lẫn nhau, theo các nhân chứng.

Mặc dù những thông tin như thế này đã được công chúng biết đến trong nhiều năm, cuộc điều tra của Liên Hiệp Quốc là nỗ lực quốc tế nổi bật nhất để điều tra các cáo buộc này.

Bình Nhưỡng từ chối tham gia và cuộc điều tra và bác bỏ các cáo buộc vi phạm nhân quyền và tội ác chống loài người.

Theo AP thì bản phúc trình này kết luận rằng những thông tin mà họ thu thập được cần phải được một cơ quan công lý quốc gia hoặc quốc tế có năng lực tiến hành điều tra hình sự.

Tuy nhiên, nhiều khả năng Trung Quốc sẽ phong tỏa bất cứ nỗ lực nào đưa Bắc Hàn ra Tòa Hình sự Quốc tế.

Và tòa án kiểu như ở Rwanda, Sierra Leone hay Campuchia sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự hợp tác từ những thành phần bên trong đất nước.

Phúc trình này sẽ được chính thức trình lên vào tháng Ba. Khi đó, Hội đồng Nhân quyền sẽ quyết định ủng hộ đề xuất nào trong phúc trình.

Xem thêm: Các lãnh đạo Bắc Triều Tiên phạm tội ác chống loài người (VOA)

Bộ Chính trị ‘sẽ quyết vụ ông Ngọ’

Bộ Chính trị ‘sẽ quyết vụ ông Ngọ’

Thứ hai, 17 tháng 2, 2014

Ông Ngọ được thăng chức từ trung tướng lên thượng tướng vào 22/07/2013.

Ban Nội chính Trung ương nói Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ quyết định việc xử lý những tố cáo của ông Dương Chí Dũng với ông Phạm Quý Ngọ vì Thứ trưởng Công an “thuộc diện Bộ Chính trị quản lý”.

Ông Phạm Anh Tuấn, Phó Trưởng ban Nội chính Trung ương, được báo Bấm Người Lao Động ngày 17/02 dẫn lời cho biết “đã có một số ý kiến đề xuất đình chỉ công tác đối với Thứ trưởng Bộ Công an Phạm Quý Ngọ” để đảm bảo việc điều tra những nội dung tố cáo của cựu Cục trưởng Cục Hàng hải Việt Nam Dương Chí Dũng.

“Về nguyên tắc thì phải tạm đình chỉ nhưng ông Ngọ đang bệnh nặng nên việc này nhạy cảm. …nếu sốc mạnh thì cũng không lợi lắm, còn thực hư đúng sai thì vẫn phải chờ.

“Việc điều tra vụ án vẫn do cơ quan điều tra thực hiện theo quy trình tố tụng. Ban Nội Chính Trung ương chỉ giải quyết vụ việc theo quy định của Đảng chứ không làm thay cơ quan điều tra được. Đối tượng bị tố cáo thuộc diện Bộ Chính trị quản lý nên cơ quan điều tra, tố tụng vẫn làm theo quy trình về tố tụng”, ông Phạm Anh Tuấn cho biết.

“Đối tượng bị tố cáo thuộc diện Bộ Chính trị quản lý nên cơ quan điều tra, tố tụng vẫn làm theo quy trình về tố tụng”

Phạm Anh Tuấn, Phó Trưởng ban Nội chính Trung ương.

Tại một hội nghị của Bộ Công an vào ngày 15/1/2014, người ta thấy có mặt gần như tất cả các lãnh đạo chủ chốt của Bộ Công an, bao gồm Bộ trưởng Trần Đại Quang và các thứ trưởng, trừ Thượng tướng Thứ trưởng Phạm Quý Ngọ.

Tại phiên tòa xét xử vụ án “Tổ chức cho người khác trốn đi nước ngoài”, ông Dũng khai Thượng tướng Phạm Quý Ngọ là người đã mật báo quyết định khởi tố và bắt tạm giam ông, dẫn tới việc ông bỏ trốn theo sự trợ giúp một số người trong đó có em trai là Dương Tự Trọng, nguyên Phó giám đốc Công an Thành phố Hải Phòng.

Ông Trần Duy Thanh, nguyên Cục trưởng Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng (C48) Bộ Công an cũng bị ông Dũng cáo buộc nhận hối lộ để giúp ông trong việc bị triệu tập điều tra việc mua ụ nổi 83M.

‘Tin lãnh đạo công an’

“Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang và tập thể Đảng ủy công an Trung ương chắc cũng đủ sáng suốt để điều tra một cách khách quan”

Đại biểu Quốc hội Lê Như Tiến trả lời BBC ngày 11/01/2014

Trong lời khai tại tòa với tư cách nhân chứng, ông Dũng nói ông “nhờ Bấm anh Hùng con trai anh Ngọ, nhờ dẫn đến nhà anh Thanh, gặp anh Thanh, đưa quà cho anh Thanh 20.000 USD và 1 chai rượu”, theo báo Bấm Thanh Niên.

Ngoài lời khai tại tòa, báo Bấm Tuổi Trẻ cho biết chiều 14/2/2014, một lãnh đạo Ban Nội chính trung ương xác nhận tố cáo của ông Dương Chí Dũng bao gồm cả đơn thư.

Thứ trưởng Bộ Công an Phạm Quý Ngọ cũng bị cáo buộc nhận ít nhất 1 triệu 500 nghìn đôla tiền hối lộ trong lời khai của ông Dương Chí Dũng.

Ngày 8/01/2014, Tòa Án Nhân dân TP Hà Nội quyết định khởi tố vụ án “Cố ý làm lộ bí mật nhà nước” đối với người đã mật báo cho Dương Chí Dũng thông tin sắp bị khởi tố nhưng chưa khởi tố cáo buộc liên quan tới đưa và nhận hối lộ.

Ngày 9/1 báo mạng PetroTimes đã đăng bài viết của Tổng biên tập Bấm Nguyễn Như Phong với lập luận ủng hộ Tướng Phạm Quý Ngọ rất rõ ràng và nói rằng lời khai của Dương Chí Dũng là điều mà ông gọi là “không đáng tin”.

Thứ trưởng Công an Phạm Quý Ngọ

  • Sinh năm 1954, Ủy viên Trung ương Đảng, Thượng tướng
  • Cựu Tổng Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát Phòng chống Tội phạm.
  • Được tặng thưởng nhiều huân huy chương và chưa từng bị kỷ luật (theo báo chí VN)
  • Từng giữ chức Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Công an tỉnh Thái Bình, hàm đại tá. Trong thời gian này, được giao xử lý những biến động tại Thái Bình.
  • Sau này được Bộ trưởng Bộ Công an giao nhiệm vụ theo dõi, chỉ huy, xử lý vụ Tiên Lãng.
  • Gần đây được giao làm Trưởng ban chuyên án điều tra các sai phạm tại Tổng Công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines)

Ông Bấm Trần Đình Triển, luật sư bào chữa cho ông Dương Chí Dũng, cựu Tổng Giám đốc Vinalines, từng nói với BBC rằ̀ng thân chủ của ông không có động cơ để khai man cho Thượng tướng Phạm Quý Ngọ là người đã mật báo cho ông bỏ trốn.

Báo Người Lao Động mô tả một trong những nhiệm vụ quan trọng của Ban Nội chính Trung ương trong thời gian tới là việc giải quyết đơn tố cáo của ông Dương Chí Dũng.

Trưởng Ban Nội chính Trung ương Nguyễn Bá Thanh đã trực tiếp đến theo dõi phiên tòa xét xử các “đại án” gần đây, gồm cả vụ xử ông Dương Chí Dũng và ông Dương Tự Trọng.

Đầu tháng 01/2014, ông Thanh nói trong năm nay ”Ban Nội chính Trung ương sẽ tham mưu, thành lập và phục vụ các đoàn công tác nhằm kiểm tra, giám sát các vụ việc, khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử các vụ án tham nhũng nghiêm trọng, phức tạp.”

Hiện chưa rõ cơ quan nào dược giao điều tra vụ án lộ bí mật nhà nước tuy dư luận dường như quan tâm nhiều hơn tới cáo buộc đưa và nhận hối lộ liên quan tới ông Phạm Quý Ngọ.

Đại biểu Quốc hội Bấm Lê Như Tiến từng nói với BBC ”dư luận e ngại nếu giao cho Bộ Công an làm thì thiếu khách quan vì một đồng chí [trong vụ này] là lãnh đạo của bộ nhưng tôi vẫn tin tưởng vào lãnh đạo ngành công an, nhất là Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang và tập thể Đảng ủy công an Trung ương chắc cũng đủ sáng suốt để điều tra một cách khách quan.”

Vài Kỷ Niệm Với Công Ty Đại Dương

Vài Kỷ Niệm Với Công Ty Đại Dương

Tác giả : Chu Tất Tiến

Năm 1981. Đi tù “cải tạo” mới về, lên trình diện Phường, “con bé” Chủ Tịch, tên Mỹ (1), hầm hầm nhìn tôi, nói:

– Anh có việc làm gì chưa? Nếu không, thì chuẩn bị đi lao động xã hội chủ nghĩa 3 năm nữa. Thành phần như anh cần cải tạo nhiều.

Tôi nhìn “con bé” Chủ Tịch mà máu nóng trong người tôi dồn lên mắt. Đúng là đồ mất dậy! Mới năm nào… Khi ấy, “con bé” Mỹ mới có khoảng 13,14 tuổi gì đó, ở sâu bên trong hẻm, chưa biết vắt mũi cho sạch, vẫn thỉnh thoảng chạy qua nhà tôi, đứng nhìn vào nhà. Tôi vẫy con bé vào, và cho nó kẹo bánh hoài. Con bé nhe răng cười, nói ba tiếng “cám ơn chú” rồi chạy biến vào trong hẻm. Bây giờ, con bé lên làm Chủ Tịch Phường! Chừng như nhớ lại những ngày tháng đó, nó xấu hổ, nên phải lên mặt, ra cái điều ta đây. Tôi muốn chọc quê nó vài câu, nhưng nhớ lại, bọn Việt Cộng đâu có trái tim người, nói gì nó cũng chẳng cho lọt vào tai, uổng phí thời gian.

Tôi nghiến răng, cố hít hơi sâu vào lồng ngực rồi mới thở ra, nói bừa:

– Tôi sắp có việc làm rồi.

Con bé nhìn tôi trừng trừng một lát rồi nói:

– Tôi cho anh một tuần, nếu không có việc, thì về nhà gói quần áo, lên trình diện Phường.

Lẳng lặng quay ra, tôi không thèm chào nó nữa. Cái đồ Cộng Sản mất dậy!

Về đến nhà, tôi không dám nói cho gia đình hay, mà lôi cái xe đạp ra, đạp đến nhà bạn bè, tìm hỏi xem ai biết có việc gì thì chỉ bảo. May quá, ngay đợt thăm viếng đầu tiên, tới nhà T., một anh đồng môn Quốc Gia Hành Chánh, anh ấy bảo:

– Ông đi với tôi đến công ty Đại Dương. Tôi có thằng quen, hồi xưa cũng Quốc Gia Hành Chánh, nhưng bây giờ nó làm lớn lắm. Nó có thể cho ông việc làm.

Thế là tôi đạp xe đi theo T. đến Công Ty Đại Dương. Hồi đó, nghe nói Giám Đốc Công Ty này là Charles Đức, chồng của đào cải lương Bạch Tuyết, chấp nhận tuyển dụng các cựu tù cải tạo mới về. Lòng tôi mừng khấp khởi. Phen này đỡ khổ rồi! Nếu họ nhận cựu tù cải tạo vào, thì chắc cũng là những người tốt…

Đến nơi, T. dẫn tôi vào ngày Phòng Tổ Chức, là nơi quan trọng nhất của mọi cơ sở của nhà cầm quyền. Phòng này lo đặt chỉ tiêu, tuyển dụng nhân viên, điều động nhân lực, sa thải hay nhận vào làm đều do một tay Trưởng Phòng Tổ Chức, cho nên uy quyền sinh sát ghê gớm lắm.

Sau khi xưng tên với tay thư ký gác cửa ngoài, và được Xếp cho vào, T. giới thiệu tôi với Xếp là một người dong dỏng, khuôn mặt khắc khổ, ít nói, lạnh lùng, không thấy nở một nụ cười nào. Anh ta nghe bạn tôi nói về tôi xong, là hý hoáy viết ngay vài chữ vào một miếng giấy nhỏ, bảo bạn tôi dẫn tôi xuống phòng làm lương để lo việc lương lậu.

Thật không ngờ, việc làm lại dễ thế! Tôi cảm động đến lập bập quên không chào hỏi tay Trưởng Phòng Lương. Bạn tôi đưa miếng giấy cho tay Xếp lương một cách thành thạo, có vẻ như anh đã từng giới thiệu nhiều lần rồi.

Tên Xếp phòng lương, già già, cằm bạnh ra, dưới cái mũi to và cặp mắt lồi, nhìn trừng trừng vào tôi, nói vắn tắt:

– Lương lao động 30 đồng một tháng, nhưng mà đừng lấy lương, thì tôi cho làm!

Gì mà kỳ vậy? Bạn tôi nhìn tôi, hỏi ý xem tôi có chịu làm không lương không. Giờ phút đó, thì còn chọn lựa gì nữa! Nếu không về báo cáo là có việc, là đời tàn trong ngõ hẹp, vì đi tù cải tạo, còn có gia đình thăm nuôi, nhưng đi lao động xã hội chủ nghĩa là “mút chỉ cà tha”, không ai biết mình ở đâu mà tìm! Tôi gật đầu, nhận điều kiện làm việc không lương.

Chừng như đã biết hết câu trả lời, tên xếp kia viết một miếng giấy nhỏ, hất tay cho tôi, nói trống không:

-Cầm giấy này, tới số.. đường Nguyễn Tri Phương, Khánh Hội, trình diện.

Tôi gật đầu rồi đi ngay, sau khi cám ơn người bạn tốt đã giới thiệu tôi vào làm. Hồi ấy, bạn tôi, nguyên Phó Quận thời Cộng Hòa, đi tù về làm nghề đứng đường, thu mua “dàng dụn, bạc dụn, đồng hồ, máy móc” linh tinh, kiếm sống cũng khá, tuy có vất vả và đen đúa, nhưng lại tự do, thoải mái, muốn đến “sở” giờ nào thì tới…Khi đến ‘”sở” là góc đường Lý Thái Tổ, anh chỉ để có mỗi một miếng bìa nhỏ ghi mấy chữ: “Thu mua vàng vụn, bạc vụn, đồng hồ, máy cũ..” rồi kéo cái ghế xếp ra, ngồi nhìn xe chạy. Có ngày ngồi từ sáng đến tối, chả có ma nào hỏi, nhưng cũng có ngày, liên tiếp hai ba người, thuộc chế độ cũ, đói ăn, mang những đồ linh tinh đến bán. Anh trả giá, mua xong, thì đi lại những điểm thu mua lớn, và bán lại, lấy tiền lời mua gạo.

Làm việc đó thật là nhàn rỗi! Còn tôi đạp xe đi đến Sở thật sự, chả biết ra sao.

Tới đúng địa chỉ là một “bin-đinh” cũ của người di tản buồn nào đó, có cánh cổng sắt xộc xệch như răng bà lão, nhìn vào trong thấy tối um um. Thấy tôi dựng xe, đứng nhìn nhớn nhác, môt tay bảo vệ chạy ra, hất hàm:

– Anh kia! Làm gì đứng đó?

Tôi nhếch miệng cười xã giao rồi đưa tờ giấy đen đúa ra. Tay bảo vệ cầm lấy, nhìn tôi một lần nữa, rồi chạy vào trong. Chừng một hai phút sau, một tên mập mạp đi ra, cùng với hai ba trự ăn theo phía sau. Tên mập cười hô hố:

– Ồ! Ma mới đây rồi! Muốn đi làm hả? Được, ta đi ăn sáng nhé!

Rồi phất tay vào trong cho đám lâu la tiến ra. Tôi chới với, nhìn lũ người ăn bám này mà hết hồn. Tiến đâu ra mà chi cho lũ này? Chỉ còn cách lập bập nói:

– Xin lỗi các anh, tôi không chuẩn bị, anh cho tôi về nhà lấy tiền..

Tên mập kia trở mặt nhanh như cắt, phẩy tay:

– Thôi! Về thì về luôn đi! Đừng trở lại nữa!

Rồi quay vào, vừa đi vừa lầm bầm cái gì, nghe như “đù mẹ.. thằng…”

Tôi thở ra, chán nản, quay xe về Công Ty Đại Dương. Tới nơi, tôi xin vào thẳng gặp xếp Trưởng Phòng Tổ chức và trình bầy rằng ở đó không nhận! Xếp không nói không rằng, viết một tờ giấy lọ lem khác đưa cho tôi địa chỉ và dưới ký tên.

Lần này, để chắc ăn, trước khi tới nơi, tôi chạy về nhà, thủ một ít tiền vào túi, rồi mới đến trình diện. Nhưng sự thể lại khác hẳn. Tên trưởng công trường, da ngăm đen, miệng vêu như miệng nhái, nhìn tôi nói dõng dạc:

– Tôi nhận cho anh vào làm. Lương ở đây là 30 đồng, nhưng anh không được lấy lương, và phải làm thông tầm, nghĩa là làm một lèo từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Buổi trưa, ăn cơm tại chỗ, nhưng không được mang cơm theo. Phải nộp một lon gạo để ở đây, người ta nấu cơm cho ăn. Muốn ăn canh thì nộp thêm 1 đồng nữa. Chịu không?

Thật đúng là quân bóc lột. Công Ty Đại Dương này phải đặt lại tên là Đại Ác mới đúng. Làm đã không có lương, mà còn phải nộp thêm tiền. Một lon gạo giá 1 đồng, thêm một đồng canh nữa là hai đồng, một tháng như vậy, làm 26 ngày, phải nộp thêm 52 đồng, trong khi lương công nhân viên hồi đó có khoảng 30,40 đồng! Tôi muốn chửi thề quá đỗi, nhưng lại nhớ đến cái “con bé Chủ Tịch” ở nhà đang hầm hầm muốn ăn thịt tôi, tôi phải nghiến răng gật đầu.

Trưởng Công trường, tên Quang, sau này mới biết nó nguyên gốc Đại Úy Công Binh, vì có vợ là Cách Mạng lớn, nên được cử làm Xếp Chúa ở đây. Tên khốn này, có đứa con gái khoảng 18, 19 gì đó, ngày nào cũng vào với bố, đi lanh quanh, tìm đồ để “chôm”. Chiều nào cũng thấy nó mang một bao cát ra cửa, trong đó chứa những vật liệu sửa xe hơi, như bạc đạn, pít tông… là đồ ăn cắp của xưởng, mang về bán lại làm giầu. Bảo vệ thấy nó thì cho qua, còn tụi công nhân như tôi, phải chìa túi xách mình ra cho nó khám.

Ngay ngày đầu làm việc, tôi tưởng như đã biến thành môt thứ nô lệ thời La Mã. Tên Quang chỉ cho tôi một đống sắt là những thanh sắt ở thành cầu bị phá hỏng, cong queo và bảo tôi cầm búa tạ, đập “nguội”, (không nướng trên lửa) cho thanh sắt thẳng ra! Hãy tưởng tượng thanh sắt dài cong, có chiều ngang khoảng hơn 20 xăng ti mét, được đúc thành chữ “i” La Mã giống như hai chữ T nối lại với nhau, kiên cố như thế nào, mà bắt tôi đập “nguội” cho thẳng! Nếu nướng cho đỏ lên, thì cũng khó mà đập cho thẳng, đằng này lại đập “nguội”.

Đột nhiên, tôi nổi máu xung lên, vác búa tạ nặng 5 kí lô dang thẳng cánh tay, đập xuống. “Choang!” cái búa bật trở lại, chút nữa thì bắn vào mặt tôi, vỡ mặt! Bọn nô lệ cũ vẫn đứng nhìn tên ma mới này làm việc, thấy vậy thì cười lên hô hố. Tôi nóng tiết, quay búa liên tiếp “choang! Choang!”. Miếng sắt cũng nẩy lên theo cái búa.. Quay chừng 10 cái búa, là tôi thấy chả vai của tôi muốn lìa cái thân thể còm nhom của tôi. Đầu váng, mắt hoa, tay mỏi.. Tôi muốn rủ người xuống, nhưng nghe thấy những tràng cười nhạo của bọn kia, danh dự của một Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lại bùng lên, làm tôi nghiến răng, quay búa…. Đến khi tôi không điều khiến được cánh tay nữa thì mới chịu ngừng lại, ngồi bệt xuống đất. Lúc ấy, tôi thèm chết quá chừng! Phải chi chết được, nhắm mắt xuôi tay, không thở nữa, thì sướng biết mấy! Nhưng thực tại lại trừng trừng nhìn tôi, thách đố. Tôi đứng dậy, tiếp tục đập…”Choang! Choang! Choang!”..

Sức người có hạn. Tôi đập búa chừng môt tiếng đồng hồ thì nằm lăn ra, nín thở! Bọn vô lại lại cười ồ. Có đứa nói lớn:

– Đù má! Mấy thằng cải tạo chả biết làm đéo gì!

Nghe thấy thế, tôi cố ngồi dậy, thở một lúc, lấy tay trái xoa bóp tay phải cho dãn ra, rồi lê cái thân còm đứng dậy, tiếp tục đập. Đống khung sắt khổng lồ cứ nhìn tôi, dỡn mặt, nhẩy lên, nhẩy xuống…

Tới giờ ăn cơm. Tên phát cơm gọi tôi:

– Ê! Anh kia! Lại lấy cơm.

Nhìn tô canh “toàn quốc”, nghĩa là tô đầy nước, chứa mấy lá cải, hai ba chú tôm bé như cái tăm trốn dưới đáy tô, tôi chán đời dễ sợ. Thà là tù cải tạo…

Nhưng thôi, đời chó má thế, cứ chấp nhận đi. Tôi hát trong miệng: “Lâu dần đời người cũng qua…”

Làm được hai ngày, thì tên xếp Chúa thấy đống sắt vẫn trơ trơ, bảo tôi đổi việc. Khi mới nhận tôi vào làm, nó cố tình chơi tôi, vì nếu là Sĩ Quan Công binh, nó phải biết muốn uốn sắt thép, phải nung lửa! Không một lực sĩ nào có thể đập sắt nguội như thế! Thay vì đập sắt, nó bảo tôi kéo đá! Chỉ cho tôi cái xe cút kít có một bánh xe sắt và hai cái càng cua thò ra ngoài một cái hộp hình khối Pyramid lộn ngược, nó bảo tôi phải múc đá xanh cho đầy vào rồi kéo chạy lên dốc trên, đổ xuống cho người ta dậm ra, đổ xi măng vào. Tôi ra nhận xe, mà phẫn nộ, vì mọi xe đều có hai người, môt kéo, một đẩy, còn tôi chỉ có một mình mà lại là chiếc xe bự nhất. Bọn khốn kia nó muốn giết tôi chết vì đau tim! Uất quá mà không biết nói sao, nếu đòi hỏi, bọn chúng lại ồ lên “đồ cải tạo biết đéo gì”, thì nhục, tôi nghiến răng kéo đá. Vì hai tay đưa ra phía sau, làm ngực căng ra hết cỡ, bắp thịt ngực còm của tôi dàn ra mỏng dính, muốn lòi xương sườn ra ngoài da. Hai bắp chân tôi chạy trên lớp đá xanh lạo xạo được vài chuyến thì cũng muốn từ giã tôi mà ở lại đống đá kia. Tôi thở không ra hơi, nhưng vẫn cố..”Cố lên, cố lên, cố lên..mày ơi! Thà chết, không thể chịu nhục!” Tôi cứ xúc, cứ kéo, cứ chạy như cái máy không hồn, để buổi trưa được ăn tô canh “toàn quốc” do chính mình bỏ tiền ra mua. May mà hồi đó, tôi chưa đến 40 tuổi, còn sức mạnh, nhất là tôi đã tập võ từ khi còn nhỏ, rồi đi sang Mỹ, được huấn luyện “Biệt Động” (Ranger) tại Georgia năm ấy, nên không chết lăn quay với những công việc nô lệ kia.

Điều làm tôi chấp nhận công việc khốn nạn này, đã làm không lương như trâu, lại phải nộp tiền cho chủ, là việc “con bé Chủ Tịch” không còn quấy quả tôi nữa. Công Ty Đại Ác kia, đã giúp cho những người tù cải tạo như thế đấy! Tôi nghĩ, không lẽ người đồng môn làm Trưởng Phòng Tổ Chức lại mù, điếc, nên không biết thực tế của những con người khốn khổ này?

Thôi, kệ! Ta sống với Trời, không sống với loài người gian ác! Mặc cho Trời định đoạt!

Làm được đúng một tháng, hôm ấy, kiểm điểm thành tích công tác tháng vừa qua. Cả bọn nô lệ ngồi xếp bằng trên đất đá, nghe tên Quang, Trưởng công Trường nói chuyện. Sau khi nói vớ vẩn vài câu ca ngợi Bác Đảng, đột nhiên, nó chỉ tay vào tôi, nói thật to:

– Địt mẹ chú mày! Tao biết chú mày đéo biết làm gì, nhưng tao thương hại, nên cho chú mày làm việc ở đây. Chú mày liệu mà làm việc đàng hoàng nghe chưa?

Nghe mấy lời khốn nạn của một thằng từng là Sĩ Quan Việt Nam Cộng Hòa nói với người cũng từng là chiến hữu của nó, máu nóng trong người tôi xông lên khiến tôi hoa mắt, ù tai, muốn xỉu!

Trong lòng tôi, lúc ấy, chỉ có lòng căm thù, căm thù, muốn giết người, muốn bóp cổ nó, muốn làm Ma cà rồng, làm Franskeintein hút máu nó, phải hút máu cho đến khi nào nó xanh lè, dẫy đành đạch rồi chết.. Tôi gào lên trong đầu những câu chửi tục nhất mà mấy tên ma cô, đĩ điếm vẫn xài.. nhưng chỉ ở trong đầu thôi, nên cơn uất nghẹn càng lúc càng tăng, khiến tôi gục xuống. Bọn khốn kia, thay vì chạy lại đỡ tôi lên, lại cười ồ:

– Xem kìa! Thằng kia trúng gió rồi!

Tai tôi càng ù thêm, nhưng bất chợt, máu nóng quân đội tôi chợt trở về, tôi gượng ngồi dậy, không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng về phía trước, thấy mông lung, không gian như mờ mờ ảo ảo, chẳng có chi là thực…

Thằng khốn nạn tên Quang kia, chừng như cũng có chút sót ruột, nên hất hàm bảo cả bọn:

– Thôi, đi về!

Tôi lảo đảo đứng dậy và ra cửa. Vẫn thấy đứa con gái của thằng Quang vác một bao cát đựng đồ gì bên trong, kêu lục cục.

Hôm sau, tôi không đến làm nữa. Đủ rồi! Đủ rồi! Còn gặp lũ chó má kia nữa làm gì? Làm như nô lệ, không có lương, lại phải nộp tiền! Đời này có sự oái oăm như vậy sao? Phải! Có đấy! Có trong chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa của những tên lãnh đạo là “người chết biết đi” (Walking dead), không có tim, tai đã bịt chặt, mắt cũng bị mù, nhưng tay luôn nắm cò súng…

Vì thế, Đại Dương thật sự bao la vẫn đón người vượt biên, dù chết trên biển hay bị hãm hiếp tơi bời! Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ chẩy máu nhiều quá!

Chu Tất Tiến.

(1) Con bé Mỹ này, năm 2010 (?), gạt tiền đồng bọn, bị đồng bọn chém giữa trụ sở, nhưng không chết, chỉ bị thương tật. Còn con bé Phó Chủ Tịch tên Hồng thì bị chém chết thẳng cẳng ngay giữa Phường 15, Quận Phú Nhuận, Saigon.

LS Trần Quốc Thuận : “Nếu còn yêu nước thì phải tưởng niệm đàng hoàng cuộc chiến Việt-Trung”

LS Trần Quốc Thuận : “Nếu còn yêu nước thì phải tưởng niệm đàng hoàng cuộc chiến Việt-Trung”

RFI

Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội (DR)

Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội (DR)

Trọng Thành

Ngày 17/02/2014 là tròn 35 năm cuộc chiến biên giới Việt-Trung. Gần đến ngày này, có nhiều câu hỏi đặt ra về thái độ của chính quyền Việt Nam trước một sự kiện suốt hàng chục năm nay bị dìm trong im lặng. Trong lúc một số hội nhóm thuộc xã hội dân sự sẵn sàng tổ chức lễ tưởng niệm biến cố này vào ngày mai 18/02, chính quyền dường như vẫn chưa có một động thái chính thức nào. Về vấn đề này, RFI đặt câu hỏi với Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội.

Luật sư Trần Quốc Thuận

 

15/02/2014

 

Nghe (08:12)

 

 

 

Nhiều kêu gọi tưởng niệm 35 năm cuộc chiến chống Trung Quốc

Nhiều kêu gọi tưởng niệm 35 năm cuộc chiến chống Trung Quốc

Nghĩa trang các liệt sĩ trong chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979 bên ngoài thủ đô Hà Nội.

Nghĩa trang các liệt sĩ trong chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979 bên ngoài thủ đô Hà Nội.

Trà Mi-VOA

14.02.2014

Các nhóm dân sự độc lập trong và ngoài nước kêu gọi tưởng niệm 35 năm cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung ngày 17/2/1979.

Cuộc chiến xâm lược của Trung Quốc trên toàn tuyến biên giới phía Bắc Việt Nam đã gây ra những tổn thất nặng nề cho Việt Nam. Cho tới nay vẫn chưa có số liệu thống nhất về số thương vong từ phía Việt Nam và Hà Nội cũng chưa chính thức tưởng niệm sự kiện lịch sử nhuốm đầy xương máu này.

Đánh dấu 35 năm cuộc chiến bảo vệ chủ quyền dân tộc, hơn 70 nhân sĩ-trí thức trong nước bao gồm những vị có tên tuổi như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Công Giàu, Huỳnh Kim Báu…ngày 12/2 công bố Lời Kêu gọi trên các trạng mạng xã hội, lên án hành động xâm lược của Trung Quốc và yêu cầu chính phủ Việt Nam phải tôn vinh những người đã hy sinh vì đất nước.

Những người ký tên trong Lời Kêu gọi nói cuộc tấn công của Trung Quốc là ‘tội ác’ và là một ‘điều sỉ nhục, hèn hạ’, đồng thời cũng bày tỏ phẫn nộ về việc nhà cầm quyền Việt Nam ‘nín nhịn không cho phép công bố sự thật về cuộc chiến tranh xâm lược bẩn thỉu và dã man này.’

Chúng tôi kêu gọi các cơ quan chức năng, công an, an ninh hiểu được thiện ý rằng các hoạt động của chúng tôi là để bảo vệ Tổ quốc, thức tỉnh nhân dân đấu tranh xây dựng xã hội tự do-dân chủ.

Anh Nguyễn Lân Thắng, thành viên của NO-U Hà Nội.

Các nhân sĩ-trí thức Việt Nam nói sẽ ‘hèn hạ không kém nếu không dám công khai và quyết liệt vạch trần tội ác xâm lược của kẻ thù, càng phi đạo lý hơn nữa khi thỏa hiệp với luận điệu xảo trá về cái gọi là giữ gìn đại cục, chui đầu vào thòng lọng của mười sáu chữ lừa bịp để tự trói tay, trói chân mình, quay lại đàn áp nhân dân biểu tỏ lòng yêu nước, lên án giặc ngoại xâm, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc.’

Nhóm nhân sĩ trí thức đề nghị nhà nước Việt Nam chính thức tổ chức lễ tưởng niệm cuộc chiến tranh biên giới 1979 bằng nhiều hình thức, trả lại vị trí xứng đáng cho những anh hùng-liệt sĩ đã hy sinh, và lấy ngày 17/2 hằng năm làm ngày kỷ niệm ‘cuộc chiến tranh chống quân xâm lược Trung Quốc như cách ông cha từng làm với Giỗ Trận Đống Đa kỷ niệm chiến thắng đánh tan 20 vạn quân xâm lược nhà Thanh thế kỷ XVIII.’

Cùng lúc đó, nhóm hoạt động phản đối bản đồ đường lưỡi bò của Trung Quốc ở Biển Đông với tên gọi ‘NO-U Hà Nội’ ra thông báo kêu gọi mọi người đến tham gia Lễ Kỷ niệm Ngày Biên giới Việt Nam để tri ân những liệt sĩ hy sinh bảo vệ đất nước trước ngoại xâm Trung Quốc.

 

Người biểu tình giương biểu ngữ tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa bị Trung Quốc cưỡng chiếm tại vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội, ngày 19 tháng 1, 2014.

Người biểu tình giương biểu ngữ tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa bị Trung Quốc cưỡng chiếm tại vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội, ngày 19 tháng 1, 2014.

Lễ Kỷ niệm dự kiến diễn ra lúc 9 giờ sáng chủ nhật, 16/2, tại Tượng đài Lý Thái Tổ, Hồ Gươm, Hà Nội.

Anh Nguyễn Lân Thắng, một thành viên tích cực của NO-U Hà Nội, cho biết thêm chi tiết:

“NO-U Hà Nội chúng tôi tổ chức sự kiện này để dâng hương, dâng hoa, đọc những lời tri ân đối với các anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống cho Tổ quốc. Tùy theo tình hình, chúng tôi sẽ có nhiều hoạt động khác, còn chờ xem thái độ của chính quyền và sự ngăn trở của họ ra sao.”

Buổi tưởng niệm tương tự đúng ngày này năm ngoái ở Hà Nội đã gặp phải sự sách nhiễu của chính quyền địa phương. Anh Thắng nói những sự cản trở như vậy không hề làm cho việc tổ chức sự kiện này thất bại, vì:

“Chúng tôi không nghĩ rằng việc tổ chức trọn vẹn buổi lễ là thành công vì tất cả các hoạt động của chúng tôi là nhằm tưởng niệm các liệt sĩ và kêu gọi sự quan tâm của tất cả quần chúng nhân dân đến các vấn đề của đất nước. Đồng thời, chúng tôi cũng kêu gọi các cơ quan chức năng, công an, an ninh hiểu được thiện ý rằng các hoạt động của chúng tôi là để bảo vệ Tổ quốc, thức tỉnh nhân dân đấu tranh xây dựng xã hội tự do-dân chủ.”

NO-U Hà Nội kêu gọi chính quyền và các lực lượng an ninh của nhà nước bảo đảm an toàn cho buổi lễ, không tổ chức hát hò, vui chơi thể thao và thi công trong khu vực quanh Hồ Gươm cũng như không gây khó dễ cho những người tham gia Lễ Kỷ niệm này.

Anh Nguyễn Lân Thắng tiếp lời:

“Nếu như họ có bất kỳ động thái nào ngăn trở người tham gia lễ tưởng niệm, ném mắm tôm, cắt đá, hay dùng loa phá rối sẽ là thông điệp gửi cho thế giới về thái độ của chính quyền Việt Nam đối với nhân dân, đối với xương máu của bao nhiêu đồng bào chiến sĩ đã bỏ mình vì Tổ quốc như thế nào.”

Cùng lúc đó, cộng đồng người Việt tại Philippines cũng ra thông báo kêu gọi đồng hương đang sinh sống, học tập, và làm việc ở Manila tham gia buổi tưởng niệm 35 năm cuộc chiến tranh biên giới 1979 được tổ chức trước đại sứ quán Trung Quốc.

” Nếu họ có bất kỳ động thái nào ngăn trở người tham gia lễ tưởng niệm…sẽ là thông điệp gửi cho thế giới về thái độ của chính quyền Việt Nam đối với nhân dân, đối với xương máu của bao nhiêu đồng bào chiến sĩ đã bỏ mình vì Tổ quốc như thế nào.

Anh Nguyễn Lân Thắng.”

Ban tổ chức cho biết các sinh hoạt tưởng niệm từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều ngày 17/2 sẽ bao gồm thắp nến, cầu nguyện, hát quốc ca, kêu gọi gìn giữ hòa bình, và lên án tội ác chiến tranh.

Cuối năm ngoái, báo chí nhà nước dẫn lời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng loan báo chính phủ Việt Nam sẽ kỷ niệm sự kiện 40 năm cuộc hải chiến Việt-Trung ở Hoàng Sa (19/1/1974) và 35 năm cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung ở phía Bắc (17/2/1979).

Tờ Thanh Niên trích phát biểu của ông Dũng tại buổi làm việc với Hội Khoa học Lịch sử rằng: ‘Phải kỷ niệm. Nhưng kỷ niệm thế nào để ổn định’, ‘chứ không phải Bộ Chính trị không quan tâm’.

Bản tin này sau đó đã bị gỡ xuống và hầu như tất cả báo chí trong nước đều ngưng đưa tin về cuộc hải chiến Hoàng Sa 1974 một hôm trước ngày tưởng niệm 19/1.

Chương trình tưởng niệm, thắp nến tri ân ‘Hướng về Hoàng Sa’ dự kiến diễn ra tại Công viên Biển Đông (Đà Nẵng) cũng bị hủy vào giờ chót với lời cáo lỗi của ông Đặng Công Ngữ, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân huyện Hoàng Sa, rằng ‘do công tác chuẩn bị chưa được chu đáo’.