Mẹ dạy con tự lớn thành người

Mẹ dạy con tự lớn thành người

Mẹ có thể không ở cạnh con khi con đau đớn và thất vọng nhất, nhưng khi nhìn lại mọi thứ đã qua, con nhận ra rằng mẹ yêu con nhiều lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và trưởng thành.

Mười tuổi, con đòi mặc áo mới nhưng mẹ lại bảo đến nhập học mẹ sẽ cho mặc. Con lôi chiếc áo cũ ra cố tình cắt một vết rách không thể vá trên chiếc áo trắng cũ.

Khi phát hiện ra, mẹ lẳng lặng cất chiếc áo mới vào cuối ngăn tủ rồi khóa cửa tủ. Thế là ngày nhập học ngày con đến lớp với chiếc áo đã ngả màu vàng úa. Tan học, con lại phải thay ra để giặt, phơi nắng cho chóng khô ngày mai còn mặc tiếp. Từ đó, con không dám đòi hỏi gì nếu mẹ chưa đồng ý.


Buổi tối, mẹ nhắc con: “Ngày mai kiểm tra nên tranh thủ ôn bài, còn đi ngủ sớm”. Con vâng dạ, rồi mãi mê chát chít với mấy đứa bạn rỗi việc. Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Gần sáng con mới dứt khỏi cái máy vi tính và lăn ra ngủ. Con không hẹn đồng hồ, vì nghĩ thế nào ngày mai mẹ cũng gọi dậy.

Khi thức giấc muộn, con quáng quàng chạy vội đến lớp. Mẹ đang thu bài kiểm tra. Hôm sau, mẹ trả bài, cột điểm một tiết của con với con một đỏ son. Con gục mặt xuống bàn, ấm ức khóc.
Con vào đại học, con và cha thuyết phục mẹ mua xe máy cho con nhưng mẹ không đồng ý. Tháng đầu tiên xa nhà, nhận tiền mẹ gửi con đem đi mua chiếc áo mới nên tháng ấy con hết tiền sớm hơn mọi khi, con viết thư cho mẹ. Con nghĩ chắc mẹ phải lo lắng lắm và sẽ vội vàng gửi tiền lên ngay cho con như chúng bạn con vẫn thường làm với mẹ chúng.

Nhưng không… con chỉ nhận được giấy gọi lấy tiền vào đầu tháng như mọi khi. Suốt một tuần, con phải ăn mì tôm thay cơm. Từ đấy, con biết cách chi tiêu một cách hợp lý.

Một hôm, con nhận được thư. Con tưởng tượng sẽ có biết bao lời yêu thương trìu mến. Nhưng không mẹ chỉ viết ngắn gọn những dòng thông báo cùng một câu hỏi được gạch chân cẩn thận: “Sao con không kiếm gì làm thêm? Sinh viên năm hai rồi còn gì!”. Con ngạc nhiên, nhà mình có phải khó khăn, thiếu thốn gì đâu?

Nhưng vì tự ái, con cũng theo chân lũ bạn long đong đến các trung tâm gia sư. Rồi khóc nức nở vì đóng tiền mà vẫn không có được việc làm thêm. Sau mấy lần con biết cách để không bị lừa nữa.

Những trưa nắng chang chang, đạp xe đi dạy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Những buổi tối mưa nặng hạt, con co rúm đứng chờ xe buýt vẫn không nản. Tháng lương đầu tiên, sau khi mua quà gửi mẹ, con tự thưởng cho mình một chiếc áo. Đó không phải là chiếc áo con thích nhất nhưng con luôn giữ gìn một cách cẩn thận. Con quý nó gì đó là do công sức mình lao động để mua.

Suốt một thời gian dài, con nghĩ mẹ không hề yêu con. Mẹ nghiêm khắc, lạnh lùng và luôn đẩy con vào những hoàn cảnh khó khăn mà đáng lý con không phải chịu như thế.

Mẹ có thể không ở cạnh con, ngay cả khi con đau đớn và thất vọng nhất. Nhưng đến bây giờ, khi nhìn lại tất cả mọi điều đã qua, con nhận ra rằng mẹ yêu con nhiều lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và trưởng thành.

Sưu tầm

HAI NGẢ,

HAI NGẢ,


Anh vừa nhận được bài thơ,
Muôn ngàn kỷ niệm ngày mơ với người,
Trông mây giữa cảnh lưng trời,
Tung bay chiếc lá vàng rơi cuối mùa,
Long lanh giọt nắng vui đùa,
Tan trong hạt nước hai mùa nắng,mưa,
Gom về gói lại cho vừa,
Đưa vào góc nhỏ còn chừa đáy tim,
Tình yêu bảy nổi ba chìm,
Cho đây mất đấy …ai tìm giúp cho…
Em ơi vạn dặm không đò,
Mênh mang mộng ảo sầu lo được gì…!
Liverpool.10/9/2013.


Song Như.

Kính gởi quý Thầy Cô và các bạn LVC.
Kính chúc sức khỏe.
KT.

ĐÊM BUỒN,



ĐÊM BUỒN,

Song Như.

Chuông đêm vọng lại thêm buồn,
Lời kinh báo hiếu…ai nguồn lệ rơi,
Sầu chi cứ phải đầy vơi,
Tâm tư héo úa dòng đời đắng cay,
Sương bay đọng mối ưu hoài,
Về đâu cánh nhạn non đoài thoáng mơ,
Đò ngang lạc bến xa bờ,
Đàn gieo lỗi nhịp dây tơ rối lòng,
Trăng vàng ánh đỗ mênh mông,
Ngồi đây bến vắng nhìn sông nhớ người,
Ra đi khuất bóng quên cười,
Bây giờ trở lại ba mươi năm tròn…
Vì sao nước chảy đá mòn,
Tương tư sống mãi như hòn núi cao…

Liverpool.5/9/2013.
Song Như.

Kính gởi quý Thầy Cô và các bạn LVC.
Kính chúc sức khỏe.
KT.

CUỘC ĐỜI TÙ ĐÀY

CUỘC ĐỜI TÙ ĐÀY


“Anh em hãy học với Thầy,
vì Thầy có lòng hiền hậu và khiêm nhu.”

(Mát-thêu 11:29)


Đời tù đày Đức Hồng Y
Mười ba năm sống khiêm ti từng ngày
Người môn đệ quyết theo Thầy
Thương yêu nhân chứng vơi đầy chứa chan
Khổ đau nhưng chẳng thở than
Phút giây hiện tại bình an vô vàn
Niềm Tin không chút phàn nàn
Dẫu rằng thiếu thốn cơ hàn khó khăn
Ngục nào thừa thãi của ăn?
Kẻ cầm giữ tựa “chó săn” rình mò
Ý Cha huyền nhiệm khôn dò
Nguyễn Văn Thuận chính học trò chân tu
Ra đi mãn cuộc chu du
Nay trên Vương Quốc thiên thu vui mừng!

* Nguyễn Sông Núi


(San Jose, “Thung lũng hoa vàng”, CA, Sep. 13, 2013)

Thiên Kim và chị Nguyễn Kim Bằng gởi

KHOAN DUNG

KHOAN DUNG

Bạn thân mến,

Có bao giờ bạn bị lạc mất một món đồ mà phải vất vả đi tìm không?  Lúc chưa kiếm được thì tâm trạng bạn ra sao?  Có bồn chồn nóng nảy, bực mình cay cú không?  Còn khi tìm được rồi thì bạn cảm thấy thế nào nhỉ?  Có thấy vui và nhẹ nhõm không?

Tuần trước tôi để cái thẻ nhớ của máy chụp hình trong chiếc áo khoác ngoài mà quên bẵng đi.  Rồi cứ loay hoay cả buổi đi tìm.  Moi móc từng góc cạnh của căn phòng nhỏ để tìm cho bằng được.  Tìm mãi không ra, cứ ngỡ rằng đã mất, mãi cho đến khi tình cờ đem quần áo đi giặt, lục túi áo mới bắt gặp nó.  Tôi thở phào nhẹ nhõm!

Mất cái thẻ nhớ của máy hình thì tôi có thể mua mấy cái khác thay thế.  Nhưng tôi quyết tâm kiếm cho được vì trong đó có chứa một vài tấm hình phong cảnh tôi chụp ở VN.  Những tấm hình đó có đầy ở trên internet, có khi còn đẹp hơn là hình tôi chụp nữa.  Nhưng đây là những tấm hình quan trọng, có giá trị với tôi nên tôi đã vất vả đi tìm.

Bài Tin Mừng hôm nay cũng nói lên một tâm tình tương tự như thế.  Ba dụ ngôn của Tin Mừng Luca chương 15 nói về con chiên lạc, đồng bạc bị mất, và người con đi hoang.  Cả ba dụ ngôn đều nói lên trọn vẹn tâm tình của một Thiên Chúa yêu thương và nhẫn nại.  Cả ba đều diễn tả niềm vui khi tìm được cái đã mất.  Cả ba dụ ngôn đều nhấn mạnh vào hai cụm từ được lập đi lập lại: “mất” (Hy lạp: apollymi) và “tìm đuợc” (heuriskô) và sự  vui mừng khi tìm thấy điều đã thất lạc.

Này nhé, trong dụ ngôn con chiên lạc, ta nghe thấy: “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó!’”

Cũng tương tự như thế trong dụ ngôn đồng bạc bị đánh mất, ta lại nghe: “Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được? Tìm được rồi,
bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.”


Và trong dụ ngôn người cha và hai đứa con, ta cũng nghe: “Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.  Và họ bắt đầu ăn mừng…  Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.”

Trong phụng vụ Lời Chúa hôm nay, điểm nhấn là hai dụ ngôn đầu chứ không phải là dụ ngôn thứ ba vốn đã được đọc trong Chúa nhật thứ IV Mùa Chay năm nay.  Ở đây nói lên sự quan tâm của Thiên Chúa cho từng cá nhân.  Lòng khoan dung của Thiên Chúa, chứ không phải thái độ ăn năn thống hối của tội nhân, là đề tài Hội Thánh mời chúng ta cùng suy tư.

Con chiên, đồng bạc và người con thứ bị thất lạc trong những hoàn cảnh khác nhau.  Con chiên đi lạc vì nó không định hướng được với đàn.  Có thể vì nó u mê đi lạc, có thể vì nó ham ăn quên cả đường về, hay có thể vì nó vấp ngã đâu đó, bị cả đàn bỏ lại đằng sau.  Còn đồng bạc không tự mình đi, nhưng có thể nó bị mất vì rơi rớt đâu đó.  Có khi nó bị lẫn lộn trong hàng trăm thứ vật dụng cỏn con.  Nhưng đồng bạc lại không thể kêu lên như con chiên để người chủ đi kiếm.  Nó phải an phận trong bóng tối cho đến khi ai đó tìm thấy được.  Còn người con thứ thì có đủ tự do chọn lựa, nhưng anh ta đã chọn lầm và đã phải trả một giá đắt cho sự sai lầm của mình.  Thông thường chúng ta nghĩ rằng anh ta ra đi vì ham chơi đua đòi, muốn độc lập, hoặc bất mãn với cha mình.  Nhưng biết đâu đó là vì hoàn cảnh mà anh ta phải ra đi.  Có thể vì cuộc sống ở gia đình quá ngột ngạt buồn tẻ, có khi vì bị người anh ganh tị chèn ép.  Dù sao anh ta cũng đã bỏ nhà ra đi, và đối với gia đình làng xóm, anh ta đã thất lạc.

Dù đến từ nguyên nhân nào, sự thất lạc cũng đều gây cho người bị mất mát một nỗi xót xa nuối tiếc.  Một con chiên, có thể là một con chiên nhỏ trong đàn, có đáng giá là bao mà người chăn phải vất vả đi tìm cho kỳ được?  Một đồng bạc, chỉ là một đồng trong chuỗi tiền dùng làm đồ trang sức, có giá trị thế nào để người đàn bà phải đốt đèn quét nhà tìm cho kỳ được?  Phải chăng hai dụ ngôn này cho thấy hình ảnh của mỗi người chúng ta trong ánh mắt yêu thương của Thiên Chúa?

Từ cấp số 100 đến cấp số 10, Thiên Chúa luôn quan tâm đến từng cá nhân và quý trọng từng người một, như họ là những người duy nhất.  Không phải bởi vì 99 con chiên không lạc mà Ngài bỏ qua một con nhỏ nhoi.  Không phải vì 9 đồng bạc còn đó mà Ngài bỏ mặc một đồng bị rơi vào xó xỉnh nào đó.  Càng tha thiết gắn bó với của bị mất bao nhiêu, thì càng thôi thúc kiếm tìm bấy nhiêu.  Càng quý trọng vật bị mất bao nhiêu, thì càng làm cho nỗi vui mừng thêm chất ngất khi tìm gặp lại bấy nhiêu.

Đó cũng là tâm tình của người cha.  Ông vui mừng khôn tả khi thấy bóng con thất thểu từ đằng xa.  Ông quên hết những ưu phiền sầu muộn, những sỉ nhục dằn vặt mà đứa con thứ đã để lại cho ông khi nó đòi chia của rồi ra đi.  Ông quên hết tất cả.  Ông tha thứ tất cả.  Bây giờ chỉ còn lại trong ông là nỗi vui mừng hoan hỉ vì “con ta đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.” Niềm hân hoan sung sướng là tiếng cười dòn dã, là lời khoe báo tin vui cho mọi người.

Thiên Chúa của chúng ta là thế đó.  Như lời thánh vịnh mô tả
“Ngài chậm giận và chan chứa tình thương.  Ngài không xử với ta như ta đáng tội.  Và không trả cho ta theo giá của ta” (TV 103).

Như người chăn chiên tìm lại được con chiên bị lạc, như người phụ nữ kiếm được đồng bạc bị mất, như người cha mở tiệc, giết bê béo ăn mừng, Thiên Chúa hân hoan vui mừng khi một người con của Ngài ăn năn trở về hơn là bao người lành thánh.  Và Ngài mong ước chúng ta chia sẻ niềm vui này với nhau.  Trong dụ ngôn thứ ba người cha kiên nhẫn mời người anh cả bước vào bàn tiệc để cùng chung vui với cha, với em.

Ba dụ ngôn của Tin Mừng Luca chương 15 là câu trả lời của Đức Yêsu cho những lời phàn nàn và ganh tị của người Biệt Phái.  Nhưng đó cũng là những lời cảnh tỉnh cho chúng ta hôm nay.  Thông thường mỗi khi phạm tội, chúng ta có khuynh hướng khoan hồng nhân nhượng với chính mình, nhưng lại ít khoan dung với kẻ khác.  Qua ba dụ ngôn này Đức Yêsu nhắc nhở chúng ta về lòng thương xót vô lượng của Thiên Chúa, cho chúng ta và ngay cả cho những người chúng ta không chấp nhận trong cuộc sống của mình – những người mà chúng ta coi là con chiên lạc hay người con hoang đàng.

Trong cuộc sống chúng ta hôm nay có biết bao người sa đọa, lầm đường lạc lối.  Như người con thứ, họ cũng đã phải trả một giá khá đắt cho những sai lầm của họ.  Nhưng liệu chúng ta có sẵn sàng đón nhận họ trở về?  Liệu chúng ta có là những chướng ngại vật ngăn cản họ đến với Chúa Cha?  Liệu thái độ xét đoán và óc phê bình của chúng ta có làm họ chùn bước để trở về với Thiên Chúa qua Hội Thánh?  Liệu chúng ta có tập mở rộng lòng thương xót, đồng cảm để đón nhận họ như người anh chị em cùng một Cha trên trời?

Lòng quảng đại và khoan dung của chúng ta là thước đo mối tương giao mật thiết với Thiên Chúa.  Chúng ta cần tập lòng khoan dung để có thể đón nhận người anh chị em lầm đường lạc lối với lòng thương xót, như lòng từ bi Thiên Chúa đã dành cho chúng ta.  Và như thế, chúng ta tiếp tay với Thiên Chúa để chia sẻ sự tha thứ và hoà giải trong thế giới hôm nay.

Lạy Chúa, xin cho con biết mở lòng khoan dung với anh em con như Chúa đã khoan dung nhân hậu với con.

Antôn Bảo Lộc


From: ngocnga_12 &

Anh chị Thụ Mai gởi

 

 

 

 

 

 

Trưởng đặc khu Hồng Kông sẽ không được bầu một cách dân chủ

Trưởng đặc khu Hồng Kông sẽ không được bầu một cách dân chủ

RFI

Ảnh biểu tình đòi dân chủ cho Hồng Kông ngày  01/07/ 2013. Người biểu tình với cò thời thuộc địa để tố cáo chính sách Trung Quốc và đòi bầu cử trực tiếp.

Ảnh biểu tình đòi dân chủ cho Hồng Kông ngày 01/07/ 2013. Người biểu tình với cò thời thuộc địa để tố cáo chính sách Trung Quốc và đòi bầu cử trực tiếp.

Reuters

Thụy My

Theo hãng tin Reuters hôm nay 13/09/2013, đại diện của Bắc Kinh tại Hồng Kông đã bác bỏ việc tổ chức bầu cử Trưởng đại diện đặc khu này vào năm 2017 bằng phương thức dân chủ.

Trong một lá thư gởi đến phong trào dân chủ Civic Party, ông Trương Hiểu Minh (Zhang Xiaoming), phụ trách văn phòng liên lạc của Bắc Kinh tại đặc khu này nhấn mạnh, Luật cơ bản của Hồng Kông dự kiến việc bầu Trưởng đặc khu thông qua « một ủy ban bầu cử định danh đại diện cho rộng rãi các tầng lớp ». Ông Trương nói thêm là « Không có lựa chọn nào khác ».

Như vậy việc lựa chọn người đứng đầu đặc khu Hồng Kông lại tiếp tục nằm trong tay một nhóm người chủ yếu là các nhân vật trung thành với Bắc Kinh, luôn thẳng tay loại ra tất cả các ứng viên đối lập.

Khi Anh trao trả cho Trung Quốc năm 1997, Hồng Kông có được quy chế tự trị, đảm bảo một nền tư pháp và báo chí độc lập. Lãnh thổ có bảy triệu dân này được hưởng nhiều quyền tự do nhất so với tất cả các đô thị lớn của Trung Quốc. Tuy nhiên hàng năm cứ đến ngày kỷ niệm trao trả vào tay Bắc Kinh, hàng ngàn người dân Hồng Kông lại xuống đường để đòi hỏi quyền được bầu lên người đại diện một cách dân chủ.

Tòa án Ấn Độ kết án tử hình 4 người về tội cưỡng hiếp tập thể

Tòa án Ấn Độ kết án tử hình 4 người về tội cưỡng hiếp tập thể

Người tụ họp bên ngoài tòa án ở New Delhi 13/9/13 chờ nghe bản án. Tòa tuyên án tử hình 4 bị can, một quyết định mà thẩm phán nói rằng chuyển đi thông điệp cho xã hội rằng một tội ác dã man như vậy không thể dung thứ

Người tụ họp bên ngoài tòa án ở New Delhi 13/9/13 chờ nghe bản án. Tòa tuyên án tử hình 4 bị can, một quyết định mà thẩm phán nói rằng chuyển đi thông điệp cho xã hội rằng một tội ác dã man như vậy không thể dung thứ

13.09.2013

Một tòa án Ấn Độ đã kết án tử hình bằng cách treo cổ 4 người đàn ông bị kết tội trong vụ hiếp dâm tập thể một phụ nữ trẻ trên một xe buýt ở New Delhi hồi năm ngoái, gây tử vong cho nạn nhân.

Trong phán quyết đưa ra hôm nay, Thẩm phán Yogesh Khanna nói tội này rơi vào loại “hiếm nhất trong các loại tội hiếm đáng bị xử tử hình”.

Một trong 4 người đàn ông đã òa khóc khi bản án được tuyên.

Cha của nạn nhân nói ông cảm thấy được an ủi khi con gái ông có được công lý.

Nạn nhân 23 tuổi bị hiếp dâm và tấn công bằng một thanh sắt vào tháng 12 năm ngoái. Bạn trai của cô cũng bị đánh đập trước khi cả hai bị ném ra khỏi xe buýt. Nạn nhân qua đời vì những vết thương tại một bệnh viện Singapore nơi cô được chữa trị hai tuần sau khi bị tấn công.

Vụ tấn công đã khơi dậy những cuộc biểu tình phẫn nộ trên khắp Ấn Độ về cách đối xử với phụ nữ tại nước này và dẫn tới  việc ban hành những đạo luật về tấn công tình dục tại Ấn Độ.

Phán quyết tử hình được đưa ra hôm nay cần phải được Tòa án Cấp cao New Delhi phê chuẩn. Luật sư của những bị cáo cho biết sẽ kháng án.

Bị cáo thứ 5, 17 tuổi vào lúc vụ tấn công xảy ra, bị kết án 3 năm tù trong một trại cải tạo—bản án tối đa dành cho một bị can vị thành niên.

Một bị cáo thứ sáu, một người trưởng thành, đã chết trong tù vào tháng Ba.

Bộ trưởng Nội vụ Ấn Độ Sushil Kumar Shinde nói án tử hình này đưa ra một tiền lệ và hy vọng sẽ ngăn ngừa được những tội như thế.

Bình luận về cái chết của anh Đặng Ngọc Viết

Bình luận về cái chết của anh Đặng Ngọc Viết

Đăng bởi lúc 1:53 Sáng 13/09/13

chuacuuthe.com

VRNs (13.09.2013) – Sài Gòn – Các báo đài trong nước loan tin, anh Đặng Ngọc Viết (SN 1971) nổ súng khiến ông Vũ Ngọc Dũng, Phó giám đốc Trung tâm phát triển Quỹ đất TP Thái Bình tử vong và có ít nhất 4 cán bộ khác bị thương, tại Trung tâm Phát triển Quỹ đất Thành phố, thuộc UBND TP. Thái Bình, vào 14 giờ, ngày 11.09.2013. Sau đó, anh Viết dùng súng tự vẫn.

Hành động nổ súng của anh Viết là sai trái, vì nó đã cướp đi mạng sống, làm tổn thương người khác, nhưng nhiều người khi bình luận về vụ việc này cũng đưa ra những nguyên nhân sâu xa của nó.  Và nếu nhà cầm quyền không quay về với nhân dân, không đặt lợi ích của nhân dân lên lợi ích của nhóm nhỏ đang cầm quyền nước VN thì có thể sẽ xảy ra nhiều vụ việc tương tự như thế. Trầm Tử nhận xét: “Những dấu hiệu cho một “cuộc cách mạng” trong tương lai gần nếu chính quyền Cộng sản này không chịu sáng mắt ra.” Ngọc Thu bình phẩm: “Mình không khuyến khích những hành động thanh toán lẫn nhau, nhưng một khi công lý, lẽ phải không được tôn trọng, thì những chuyện xảy ra như thế là điều tất yếu. Người dân đã bị dồn tới bước đường cùng rồi. Nếu họ không biết lắng nghe dân sẽ còn nhiều vụ thảm khốc xảy ra hơn thế nữa.” Lê Anh Hùng cho rằng: “Gần 90 triệu “thế lực thù địch” sắp sửa vùng lên hết rồi”.

“Anh Viết bỏ trốn về quê ở xã Trà Giang, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình và dùng súng tự sát.” Báo Nhân Dân xác nhận.

Theo báo Vietnamnet, anh Viết đã dùng loại súng col quay bắn đạn chì do Trung Quốc sản xuất (lại Trung Quốc !).

Cư dân mạng bày tỏ sự thương tiếc cho hoàn cảnh của anh Viết. Trương Ba Không chia buồn: “Mình đã khóc khi đọc 6 bài báo về một chủ đề. Khóc âm thầm cho những nỗi đau riêng của những kiếp người kém may mắn so với số đông cộng đồng nhưng khi chợt biết anh Đặng Ngọc Viết đã tự sát sau khi xả súng vào một nhóm quan chức địa phương Thái Bình thì mình đã khóc oà thành tiếng cho nỗi đau của cả một xã hội loạn.” Tien Hung Tran bày tỏ: “Tay cán bộ và cả cậu Viết đều là nạn nhân của cái xã hội đen tối khi mà toàn trị đến hồi điên loạn. Thôi thì nghĩa tử là nghĩa tận… Xin cho người nằm xuống, thấy bóng Thiên đàng, cuối trời thênh thang.”

Trong bài viết Tiếng gọi từ cái chết của tác giả Lê Diễn Đức  nhận định: “Bi kịch về cái chết của anh làm lắng đọng một điều tâm đắc: Cuộc sống là vô cùng cao quý, nhưng đôi khi vì những giá trị đích thực của nó, con người buộc phải chết khi không còn nơi nào nương tựa cho pháp lý, không còn lòng tin nào đối với thế lực cầm quyền. Cái chết của anh là tiếng gọi đánh thức lương tri và tinh thần tranh đấu chống lại bạo quyền của những người còn sống. Con giun xéo mãi cũng quằn, đó là bài học lớn cho chế độ chuyên quyền, cố vị hiện tại của Đảng Cộng Sản Việt Nam.”

“Nguyên nhân ban đầu được xác định là do chuyện mâu thuẫn giải phóng mặt bằng. Cách đây khoảng 1 tháng, Đội giải phóng mặt bằng có tiến hành giải quyết đền bù cho một số trường hợp, trong đó có trường hợp của gia đình anh Việt nhưng gia đình anh Viết không đồng tình với quan điểm giải quyết của cơ quan chức năng”. Đất Việt cho hay.

Osin HuyDuc nhận định: “Cái gọi là “chênh lệch địa tô” mà những người cộng sản đòi xóa bỏ đang trở lại và khiến họ trở nên mù lòa đồng thời đẩy người dân tới “bước đường cùng”. Quả bom Đoàn Văn Vươn đã không đủ để cảnh báo một hệ thống đã cạn kiệt khả năng thức tỉnh.” Sinh Lão Tà nhận xét: “Cuộc đấu tranh giai cấp có vũ trang ở Thái Bình đã có hậu quả đầu tiên. Nguyên nhân được tạm xác định là do việc giải tỏa, đền bù đất không hợp lòng dân”

Những lời nhận định trên có thể hiểu rõ hơn qua lời của bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan nói: “Từ tiền thương binh liệt sĩ, đến tiền của trẻ em vùng cao, tiền dành cho người nghèo…, ăn hết. Ngay ở giữa thủ đô Hà Nội cũng xảy ra chuyện ăn vacxin…”. Báo Tiền Phong kết luận: “[Họ] ăn của dân không từ cái gì”.

Theo Wikipedia, tỉnh Thái Bình thành lập từ năm 1890, tách từ Nam Định và phủ Tiên Hưng và huyện Hưng Nhân (từ tỉnh Hưng Yên) là tỉnh có truyền thống cách mạng. Tháng 5-1930, ở Thái Bình đã diễn ra nhiều cuộc biểu tình. Tháng 6-1942, nông dân Tiền Hải đòi chia ruộng công. “Tiếng trống Tiền Hải” đã đi vào lịch sử của Đảng Cộng Sản.

Trong vòng 10 năm (1987 – 1997) ở Thái Bình đã “xảy ra trên 300 (ba trăm) vụ mâu thuẫn, tranh chấp, khiếu tố, khiếu nại về đất đai, tố cáo cán bộ xã đã cấp, đã bán (nhiều diện tích đất) sai thẩm quyền; tham nhũng, tiêu cực trong quản lý kinh tế, tài chính ngân sách xã…”.

HT, VRNs

Khi lòng tin bị đánh mất.

Khi lòng tin bị đánh mất.


Lm. Minh Tường

9/10/2013
Đọc bản cam kết đề ngày 3/9/2013 giữa lãnh đạo xã Nghi Phương-Nghi Lộc-Nghệ An với bà con giáo dân Mỹ Yên, Gp Vinh, tôi buồn cho cả lãnh đạo và người dân, cho quê hương đất.

Đối với lãnh đạo vì đã không giữ lời hứa với người dân

Đối với người dân vì đã mất niềm tin nơi người lãnh đạo.

Theo tôi được biết, phần đa người dân chỉ biết ông chủ tịch xã là người “to nhất”; là người điều hành mọi việc, lo cho người dân về đời sống tinh thần cũng như vật chất.

Ngoài ra họ ít quan tâm, hay không quan tâm ông bí thư xã là ai, làm gì… hay là công an cũng vậy.

Bởi đó, lời hứa của ông chủ tịch là một điều vô cùng cao quý, trân trọng và tin tưởng đối với họ. Sau bao ngày chờ đợi khi người thân của họ bị bắt giam mà không hiểu lý do gì, được ông chủ tịch hứa (bản cam kết) họ đã vui mừng chờ đợi. (Trước yêu cầu của người dân, tôi Nguyễn Trọng Tạo thay mặt UBND xã cam kết với người dân sáng mai trực tiếp đề nghị công an tỉnh thả người trước 16 giờ ngày mai (04/9/2013).Nếu đến thời gian trên mà công an tỉnh Nghệ an không thả ông Ngô Văn Khởi và ông Nguyến Văn Hải thì UBND xã chịu trách nhiệm trước nhân dân).

Chắc rằng đêm đó rất nhiều người đã không ngủ để ”đến hẹn lại lên” để nhận người thân về với gia đình như lời hứa của ông chủ tịch. Đến hẹn lại lên; họ lại không thấy như vậy, mà thay vào đó là “họ ngỡ ngàng nhận ra là không hề có chuyện thực hiện lời cam kết đó! Không hề có chuyện thả người. Ngược lại nhà cầm quyền đã bày binh bố trận với hàng trăm công an, cảnh sát cơ động, dân quân tự vệ, chó nghiệp vụ. lựu đạn cay…để án ngữ lối vào trụ sở của UBND xã.

Chưa dừng lại ở đó (theo video và người dân thuật lại) họ còn khơi mào cho “côn đồ” ra tay trước để hy vọng người dân bị kích động (nếu có), để có cớ bảo là người dân “gây rối trật tự “, theo kiểu ba ông cảnh sát không mặc sắc phục lục soát đồ đạc của người đi Lễ, sau đó lại kết tội cho hai ông, Hải và Khởi là người gây rối trật tự.

Và kết cục lời hứa của ông chủ tịch là “ít nhất 30 người bị thương, trong đó có cả phụ nữ và thiếu niên. Một số nạn nhân còn trong tình trạng nguy kịch tính mạng”TCTGM.

Đúng là:

“Bước sang năm con Khái

Sáng ăn phở bò tái

Họp nghe thơ “chị gái”

Ra về khéo vãi đái.

Chưa giải thích lời hứa cũng như sự thất hứa của mình đối với dân, ông chủ tịch này tiếp tục “phán” với dân qua kiểu nói: “Qua các nhà báo, tôi xin gửi lời đến bà con giáo dân hãy bình tĩnh, nhận thức được rõ vấn đề, đừng để bị xúi giục, lợi dụng làm những việc sai trái mà tập trung vào lao động, sản xuất, phát triễn kinh tế gia đình, xây dựng quê hương, đoàn kết lương giáo, sống tốt đời đẹp đạo”.Báo QĐND

Đến đây tôi nhớ tới câu nói của ai đó “Cả thế giới phải kiêng nễ người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm. Nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm rồi mới nói. Người Nhật lại sợ Trung Quốc vì Trung Quốc không nói mà làm. Người Trung Quốc lại sợ Việt Nam vì Việt Nam nói một đàng làm một nẽo…”

Qua bản cam kết này, tôi chắc rằng, nếu sau này ông chủ tịch xã Nghi Phương có họp hành hay ban hành nghị quyết gì thì người dân vẫn luôn nhớ về “chị gái”cùng với kết quả mà “chị gái” đã tặng cho họ. Nói cụ thể hơn vì bản cam kết này đã đẩy người dân hiền lành vô tội phải đi tới chỗ: “Gây hỗn loạn, hoang mang và bất bình cho quần chúng; đặc biệt, ít nhất 30 người trong đó có nhiều phụ nữ bị đánh trọng thương, nhiều người trong tình trạng nguy kịch tính mạng” .

Lm Minh Tường.

Bất bình đất đai : Nổ súng giết cán bộ ở UB Thái Bình

Bất bình đất đai : Nổ súng giết cán bộ ở UB Thái Bình

Di ảnh của ông Đặng Ngọc Viết, thủ phạm vụ xả súng tại trụ sở chính quyền Thái Bình. Ảnh : Báo trong nước

Di ảnh của ông Đặng Ngọc Viết, thủ phạm vụ xả súng tại trụ sở chính quyền Thái Bình. Ảnh : Báo trong nước

Thụy My

Theo tin từ báo chí trong nước, chiều ngày 11/09/2013, tại trụ sở Ủy ban Nhân dân thành phố Thái Bình, một người đàn ông đã xông vào Trung tâm Phát triển Quỹ đất thành phố và nhắm bắn thẳng vào các cán bộ đang họp. Kết quả là một người chết, ba người bị thương nặng, kẻ nổ súng sau đó trở về quê và tự sát. Nguyên nhân vụ việc được cho là do đền bù giải tỏa không hợp lý.

Cụ thể, báo mạng Dân Trí dẫn nguồn tin từ người nhà của hung thủ Đặng Ngọc Viết (42 tuổi) cho biết, căn nhà ông Viết đang ở có diện tích khoảng 200 mét vuông, nếu muốn chuyển sang tái định cư phải bù thêm tiền nhưng ông Viết không xoay sở được. Sau khi nhận ba đợt tiền đền bù, ông Viết muốn chuyển sang nhận đất và trả lại tiền nhưng không được chấp nhận.

Cũng theo báo chí Việt Nam, Đặng Ngọc Viết đã tự sát bằng viên đạn cuối cùng trong khẩu súng colt dùng để gây án, để lại hai con nhỏ. Trước đó, hung thủ đã chuẩn bị sẵn di ảnh : Tự đi chụp ảnh và treo lên khung. Do bị can duy nhất đã tự sát nên cơ quan điều tra sẽ ra quyết định đình chỉ vụ án.

Đây là lần đầu tiên tại Việt Nam có việc một người dân dám nổ súng bắn vào cán bộ ngay tại trụ sở ủy ban một thành phố, vì bất bình trong vấn đề giải tỏa đất đai. Khác với vụ anh em Đoàn Văn Vươn chống cưỡng chế ở Tiên Lãng, Hải Phòng, lần này người dân có liên quan đến giải tỏa đất đã chủ động tấn công một cách kiên quyết.

Do luật pháp quy định đất đai tại Việt Nam là « sở hữu toàn dân », trong những năm gần đây liên tiếp xảy ra những vụ cưỡng chế đất của dân một cách tùy tiện để lấy đất làm dự án, gây phản ứng nơi những người dân bị giải tỏa nhưng cho rằng không được đền bù thỏa đáng.

Bắt đầu buổi canh thức cầu nguyện cho hòa bình tại Siria

Bắt đầu buổi canh thức cầu nguyện cho hòa bình tại Siria


G. Trần Đức Anh OP

VATICAN. Chiều tối ngày thứ bẩy 7-9-2013, ĐTC Phanxicô đã bắt đầu chủ sự buổi canh thức cầu nguyện tại Quảng trường Thánh Phêrô cho hòa bình tại Siria, Trung Đông và các nơi trên thế giới.

Buổi cầu nguyện, được chính ĐTC loan báo trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa chúa nhật 1-9 vừa qua, đã khởi sự lúc 7 giờ tối và kéo dài đến 12 giờ đêm. Đây là buổi cầu nguyện dài nhất từ trước đến nay do một vị Giáo Hoàng chủ sự. Rất nhiều nơi trên thế giới đã hưởng ứng lời kêu gọi của ĐTC và tổ chức các thánh lễ, các buổi cầu nguyện cầu cho hòa bình. Cả các tín hữu Kitô không Công Giáo, tín đồ tôn giáo khác cũng tổ chức cầu nguyện theo thể thức của họ.

Trong số hàng chục ngàn người hiện diện tại Quảng trường, cũng có đại diện của các cộng đoàn Arập và những người không tín ngưỡng, nhiều giới chức chính quyền Italia và thành phố Roma, như ông Mario Mauro, Bộ trưởng quốc phòng, Ông Mario Giro, thứ trưởng ngoại giao Italia, với phái đoàn Cộng hòa Trung Phi gồm 17 người. Nhiều đại biểu quốc hội, các vị đại diện 20 nước cạnh Tòa Thánh, v.v. Về phía các chức sắc có hơn 40 HY và GM, cùng với một số GM Chính Thống giáo.

Từ 4 giờ rưỡi chiều, Quảng trường Thánh Phêrô bắt đầu mở ra để đón nhận các tín hữu tham dự. Vì ngày 7-9 cũng là ngày ăn chay trong tinh thần thống hối để cầu xin ơn hòa bình, nên từ lúc 5 giờ 45, đã có 50 LM giải tội túc trực tại hai vòng cột bên phải và bên trái của Quảng trường để đón nhận các tín hữu muốn hòa giải với Thiên Chúa và Giáo Hội. ĐTC Phanxicô nhắc nhở rằng ”hòa bình đích thực nảy sinh từ con tim của người được hòa giải với Thiên Chúa và anh chị em mình”.

Lúc 6 giờ rưỡi, bài Huấn dụ của ĐTC trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa chúa nhật vừa qua (1-9) đã được một xướng ngôn viên đọc lại để nhắc nhở các tín hữu hiện diện về ý nghĩa buổi canh thức cầu nguyện đặc biệt này.
ĐTC đã tiến vào quảng trường lúc 7 giờ tối, và sau lời chào phụng vụ của ngài, ca đoàn và các tín hữu hát kinh ”Veni Creator” cầu xin Thánh Linh của Chúa Phục Sinh linh hoạt và hướng dẫn buổi cầu nguyện. Tiếp đến là ảnh Đức Mẹ là Phần Rỗi của dân Roma đã được 4 vệ binh Thụy sĩ rước lên lễ đài. Có hai thiếu nữ và 2 thanh niên tháp tùng mang hoa kính mừng Đức Mẹ.

Phần đầu tiên của buổi cầu nguyện là kinh Mân Côi với 5 mầu nhiệm mùa Vui. Vào đầu mỗi chục kinh có một đoạn Kinh Thánh được công bố, kèm theo một bài suy niệm và một bài thơ của Thánh Mữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu. Và sau mỗi chục kinh Kính Mừng có thêm lời cầu: ”Lạy Nữ Vương Hòa Bình, xin cầu cho chúng con!” Kinh Mân Côi kết thúc với bài thánh ca Lạy Nữ Vương và kinh cầu Đức Bà.

Bài suy niệm của Đức Thánh Cha

”Thiên Chúa thấy đó là điều tốt lành” (St 1,12.18.21.25). Trình thuật Kinh Thánh về khởi đầu lịch sử thế giới và nhân loại nói với chúng ta về Thiên Chúa, Đấng nhìn xem công trình sáng tạo, hầu như là chiêm ngưỡng công trình ấy và lập lại: đó là điều tốt lành. Điều này đưa chúng ta vào con tim của Thiên Chúa, và chính từ thẳm sâu của Thiên Chúa, chúng ta lãnh nhận sứ điệp của Ngài.

”Chúng ta có thể tự hỏi sứ điệp ấy có nghĩa là gì? Sứ điệp này nói gì với tôi, với bạn, với tất cả chúng ta?

1. Sứ điệp ấy nói với chúng ta đơn giản rằng thế giới này ở trong tâm trí Thiên Chúa là ”căn nhà hòa hợp và hòa bình” và là nơi trong đó tất cả có thể tìm được chỗ đứng của mình và cảm thấy thoải mái như ở nhà mình, vì đó là ”điều tốt lành”. Toàn thể công trình sáng tạo họp thành một tập hợp hài hòa, tốt lành, nhưng nhất là con người, được dựng nên theo hình ảnh giống Thiên Chúa, họ là một gia đình duy nhất, trong đó những tương quan huynh đệ đích thực không những được công bố bằng lời nói mà thôi: tha nhân là anh chị em cần yêu thương, và tương quan với Thiên Chúa là tình thương, là lòng trung thành, là sự thiện hảo phản ánh trên tất cả các quan hệ giữa con người với nhau và mang lại sự hài hòa cho toàn thể công trình sáng tạo. Thế giới của Thiên Chúa là một thế giới trong đó mỗi người cảm thấy có trách nhiệm đối với tha nhân, đối với thiện ích của tha nhân. Tối hôm nay, trong sự suy tư, chay tịnh, cầu nguyện, mỗi người chúng ta, tất cả chúng ta hãy suy tư trong thâm tâm mình: phải chăng đây là thế giới mà tôi mong muốn? Phải chăng đây là thế giới mà tất cả chúng ta mang trong con tim? Thế giới mà chúng ta mong muốn chẳng phải là một thế giới hài hòa và hòa bình trong chúng ta, trong các quan hệ với tha nhân, trong gia đình, trong các thành thị, trong và giữa các quốc gia sao? Và tự do đích thực trong việc chọn lựa những con đường cần đi theo trên thế giới này có phải là con đường duy nhất hướng về thiện ích của tất cả mọi người và được tình thương hướng dẫn hay không?

2. Nhưng giờ đây chúng ta hãy tự hỏi: phải chăng đó là thế giới mà chúng ta đang sống? Công trình tạo dựng giữ nguyên vẻ đẹp của nó làm cho chúng ta đầy kinh ngạc, tiếp tục là một công trình tốt đẹp. Nhưng cũng có cả ”bạo lực, chia rẽ, đụng độ, chiến tranh”. Điều này xảy ra khi con người, – ở tột đỉnh của việc tạo dựng-, không còn nhìn chân trời của vẻ đẹp và của sự tốt lành nữa, để rồi khép kín mình trong sự ích kỷ.

Khi con người chỉ nghĩ đến mình, tới lợi lộc riêng của mình và đặt mình ở trung tâm, khi con người để cho mình bị thu hút vì những thần tượng thống trị và quyền lực, khi con người coi mình thay Thiên Chúa, thì lúc đó nó làm hư hỏng mọi tương quan, làm tan vỡ tất cả, và mở cửa cho bạo lực, cho sự dửng dưng, cho xung đột. Đó chính là điều mà đoạn sách Sáng Thế ký muốn cho chúng ta hiểu, đoạn sách trong đó có thuật lại tội lỗi của con người: con người bắt đầu xung đột với chính mình, nhận thấy mình trần truồng và ẩn nấp vì sợ hãi (St 3,10), con người sợ cái nhìn của Thiên Chúa; cáo buộc người nữ vốn là thịt bởi thịt của mình (v.12); con người phá vỡ sự hài hòa với thiên nhiên, đi tới độ giơ tay chống lại em mình để giết hại em. Chúng ta có thể nói rằng từ sự hòa hợp, người ta tiến tới sự thiếu hòa hợp (disarmonia) hay chăng? Không, không có sự thiếu hòa hợp: hoặc là có sự hòa hợp, hoặc người ta rơi vào tình trạng hỗn độn, trong đó có bạo lực, tranh giành, đụng độ và sợ hãi.

”Con người ở trong tình trạng xáo trộn ấy khi Thiên Chúa hỏi lương tâm con người: ”Abel em ngươi ở đâu?” Và Cain trả lời: ”Tôi không biết. Tôi có phải là người canh giữ em tôi đâu?” (St 4,9). Câu hỏi này cũng được gửi đến chúng ta và chúng ta cũng nên tự hỏi: ”Tôi có phải là người canh giữ anh em tôi không?” Đúng, ngươi là người canh giữ anh em ngươi! Là người có nghĩa là người canh giữ nhau! Và trái lại, khi người ta phá vỡ sự hài hòa, thì xảy ra một sự biến thái: người anh em cần phải canh giữ và yêu thương trở thành một đối thủ phải bài trừ, phải tiêu diệt. Bao nhiêu bạo lực xảy ra từ lúc ấy, bao nhiêu xung đột, bao nhiêu chiến tranh xảy ra trong lịch sử chúng ta! Chỉ cần nhìn xem nỗi đau khổ của bao nhiêu anh chị em chúng ta. Đây không phải là một cái gì tình cờ, nhưng là một sự thật: trong mỗi bạo lực và trong mỗi chiến tranh chúng ta làm tái sinh Cain. Tất cả chúng ta! Và cả ngày nay chúng ta tiếp tục để cho những thần tượng, lòng ích kỷ, những lợi lộc riêng tư hướng dẫn, và thái độ này đi xa hơn: chúng ta đã kiện toàn các võ khí, lương tâm chúng ta ngái ngủ, chúng ta làm cho những lý luận của mình trở nên tinh tế để biện minh cho mình. Chúng ta tiếp tục gieo rắc tàn phá, đau thương, chết chóc, như thể đó là một điều bình thường!

3. Về điểm này tôi tự hỏi: có thể đi theo một con đường khác hay không? Chúng ta có thể ra khỏi cái vòng lẩn quẩn đau thương và chết chóc hay không? Chúng ta có thể học lại cách bước đi trên những con đường hòa bình hay không? Khi cầu khẩn ơn phù trợ của Thiên Chúa, dưới cái nhìn từ mẫu của Đức Mẹ là Phần Rỗi của dân Roma, là Nữ Vương hòa bình, tôi muốn trả lời rằng: Có, tất cả chúng ta đều có thể đi theo một con đường khác! Tối hôm nay, tôi muốn rằng từ mọi nơi trên trái đất chúng ta kêu lên: Có, tất cả mọi người đều có thể đi con đường khác! Đúng hơn, tôi muốn mỗi người chúng ta, từ nhỏ chí lớn, cho tới cả những người được kêu gọi cai trị các dân nước, hãy trả lời: Có, chúng tôi muốn con đường khác! Đức tin Kitô của tôi thúc đẩy tôi nhìn lên Thánh Giá.

Tôi ước ao rằng trong lúc này đây tất cả mọi người nam nữ thiện chí nhìn lên Thánh Giá! Tại đó người ta có thể đọc được câu trả lời của Thiên Chúa: tại đó, người ta không đáp trả bạo lực bằng bạo lực, không dùng ngôn ngữ chết chóc để đáp lại chết chóc. Trong thinh lặng của Thánh Giá, tiếng bom đạn im bặt và người ta nói với ngôn ngữ của sự hòa giải, tha thứ, đối thoại, hòa bình. Tối hôm nay tôi muốn cầu xin Chúa cho chúng ta là các tín hữu Kitô, cho các anh chị em thuộc các tôn giáo khác, mỗi người nam nữ thiện chí mạnh mẽ kêu lên: bạo lực và chiến tranh không bao giờ là con đường hòa bình! Ước gì mỗi người nhìn vào thẳm sâu của lương tâm mình và lắng nghe tiếng nói: ngươi hãy ra khỏi lợi lộc riêng tư đang góp nghẹt con tim ngươi, hãy vượt thắng sự dửng dưng đối với tha nhân, sự dửng dưng làm cho con tim ngươi không còn nhạy cảm, hãy chiến thắng những lý lẽ chết chóc của ngươi và hãy cởi mở đối thoại, hòa giải: hãy nhìn nỗi đau khổ của anh em ngươi và đừng chất thêm những đau khổ khác, hãy ngừng tay lại, hãy tái tạo sự hòa hợp đã bị phá tan; và thực hiện điều này không phải bằng sự đụng độ, nhưng bằng sự gặp gỡ! Hãy chấm dứt những tiếng ồn của võ khí! Chiến tranh luôn đánh dấu sự thất bại của hòa bình, luôn luôn là một sự thất bại cho nhân loại. Một lần nữa những lời của Đức Phaolô VI vang vọng: ”Đừng chống lại nhau nữa, đừng bao giờ nữa!.. Đừng bao giờ chiến tranh, đừng chiến tranh nữa!” (Diễn văn tại LHQ, 4-10-1965: AAS 57 [1965], 881). ”Hòa bình chỉ được khẳng định bằng hòa bình, hòa bình không tách rời khỏi nghĩa vụ công lý, nhưng được nuôi dưỡng bằng sự hy sinh của mình, bằng lòng khoan nhân, từ bi, bác ái” (Sứ điệp Ngày Hòa bình thế giới 1976: AAS 67 [1975], 671). Tha thứ, đối thoại, hòa giải, đó là những lời hòa bình: tại quốc gia Siria yêu quí, tại Trung Đông, trên toàn thế giới! Chúng ta hãy cầu nguyện cho sự hòa giải và cho hòa bình, hãy làm việc cho hòa giải và hòa bình và tất cả chúng ta đều trở thành những người hòa giải và hòa bình trong mỗi môi trường. Amen”

Chầu Mình Thánh Chúa

Sau bài suy niệm của ĐTC là phần Thờ Lạy Mình Thánh Chúa. Hai nữ tu Phi châu mang lên bàn thờ hai bó hoa lớn rồi Mặt Nhật Mình Thánh Chúa được thày phó tế đặt trên bàn thờ.

Buổi chầu Mình Thánh Chúa có phần hướng dẫn, diễn ra qua 5 hồi: mỗi hồi có một bài sách thánh về đề tài hòa bình, rồi lời nguyện của ĐTC cũng về chủ đề hòa bình, sau đó là những lời khẩn cầu dưới hình thức đáp ca để xin ơn bình an. Tiếp đến là bài thánh ca, và nghi thức dâng hương. Có 5 đôi vợ chồng đến từ Siria, Ai Cập, Thánh Địa, Hoa Kỳ và Nga tiến lên bỏ hương vào lò than đặt bên phải bàn thờ. Mỗi hồi trong buổi chầu Thánh Thể được kết thúc trong thinh lặng để mỗi người thờ lạy Thánh Thể trong tâm hồn.

Buổi cầu nguyện được nối tiếp với giờ độc vụ với hình thức dài hơn dành cho các buổi canh thức, với các thánh vịnh, bài đọc trích từ sách Ngôn Sứ Giêrêmia (37,21;38,14-28), đoạn bài giảng của thánh Lêô Cả Giáo Hoàng về các mối phúc (Disc. 95,6-8) và sau cùng là đoạn Tin Mừng được chọn cho phần canh thức này trích từ Tin Mừng theo thánh Gioan, đoạn 20, kể lại cuộc hiện ra của Chúa Giêsu Phục Sinh với các môn đệ ở trong nhà đóng kín vì sợ người Do thái. Chúa chúc bình an cho họ, trao ban Thánh Thần và sai họ ra đi. Chúa cũng ban quyền tháo giải cho các môn đệ. Chúa hiện ra 8 ngày sau đó và lần này có cả Tông đồ Tôma. Ngài đã hoán cải và làm cho ông tuyên xưng niềm tin nơi ngài.

Cuối giờ độc vụ, trời đã quá 10 giờ 15, ĐTC và cộng đoàn đã cầu nguyện trong thinh lặng, gần 30 phút, rồi mọi người Chầu Mình Thánh trước khi ngài ban phép lành kết thúc. (SD 7-9-2013)

G. Trần Đức Anh OP

Canh thức cầu nguyện cho Hoà Bình tại Vatican.

Trần Mạnh Trác
Sep 07/2013
Khoảng 100 ngàn người đã tham gia buổi canh thức ăn chay và cầu nguyện cho Hoà Bình Thế Giới tại quảng trường Thánh Phêrô vào chiều thứ Bảy, 7 tháng 9, vừa qua.

Hãng AP cho biết đây là cuộc biểu dương lớn nhất ở phương Tây chống lại đề xuất quân sự cuả Mỹ đòi trừng phạt Syria.

Cuộc tấn công bằng vũ khí hoá học, đã gây thương vong cho khoảng 1000 thường dân, được coi như là một hành động cuả chính phủ Syria, bởi vì trong số các phe tham chiến, chỉ có quân chính phủ mới có khả năng sử dụng loại vũ khí hoá học tối tân và triển khai một số lượng nhiều và mau chóng như vậy.

Đức Thánh Cha Phanxicô, với vẻ mặt âu sầu, đã giữ yên lặng để suy tư và cầu nguyên hầu như trong suốt buổi canh thức.

Trong bài giảng ngắn, Ngài lên án mọi hình thức bạo lực và nói :” Tối nay tôi cầu nguyện cùng Chúa để cho chúng ta, là những Kitô hữu, cũng như các anh chị em cuả các tôn giáo khác , và mọi người có thiện tâm, gióng lên một tiếng nói mạnh mẽ rằng: bạo lực và chiến tranh không bao giờ là con đường đưa tới hòa bình”

Ngài nói về trách nhiệm của mỗi cá nhân là phải chăm sóc cho nhau , đó là cơ sở cho hòa bình và hòa hợp .

“Khi người ta chỉ nghĩ về mình mà thôi, đặt lợi ích của mình (lên trên hết) và đặt mình làm trung tâm (vũ trụ ), thì người đó thả mình vào cơn mê hoặc cuả các thần tượng của thống trị và quyền lực, khi (người ta) tự đặt mình làm Thiên Chúa, thì tất cả các mối giao hảo sẽ bị phá vỡ và tất cả sẽ bị hủy hoại, sau đó chỉ còn là cánh cửa cuả bạo lực , thờ ơ và xung đột ” .

Ngài dùng câu chuyện của Abel và Cain như là một thí dụ cuả loài người đã không coi mình có trách nhiệm với tha nhân. Hậu quả là con người đã thất bại nhiều lần và chiến tranh đã bùng nổ.

Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi tất cả mọi người , đặc biệt các nhà lãnh đạo thế giới , hãy ” chuyển hướng ” khỏi bạo lực và tìm kiếm hòa bình.

“Hãy lo lắng cho những nỗi đau buồn của người anh em khác chứ đừng ‘đổ thêm dầu vào lửa’ , hãy rụt nắm tay cuả bạn lại, hãy xây dựng lại sự hài hòa đã bị tan vỡ , và tất cả những điều này sẽ đạt được không phải là do xung đột nhưng là do những gặp gỡ ! ”

Trong một cử chỉ tượng trưng cho mục đích của đêm canh thức, năm cặp vợ chồng đến từ Syria , Ai Cập , Đất Thánh , Nga , và Hoa Kỳ đã dâng hương trước bức linh ảnh Đức Mẹ. Đồng thời các em giúp lễ cũng đã được chọn từ trường North American College ở Rome.

Buổi canh thức kép dài 4 giờ trong một bầu không khí ảm đạm và im lặng.

Trước buổi lễ đã có số người dương lên cờ cuả Syria và những áp phích viết “Hảy để yên Syria , ” và ” Obama , ông không phải đang nằm mơ đâu, ông đang có ác mộng đấy”. Nhưng khi buổi cầu nguyện bắt đầu thì các áp phích và cờ đã biến mất.

Nhân viên giữ trật tự đã yêu cầu họ không biểu tình chính trị tại Quảng trường Thánh Phêrô, để tôn trọng ý định của Đức Thánh Cha là đây chỉ là một dịch vụ tôn giáo .

Người ta ghi nhận sự có mặt cuả nhiều nhà lãnh đạo cuả các tôn giáo khác và nhiều chính trị gia trong đó có một nhóm người Hồi Giáo ở Ý dẫn đầu bởi ông đạo trưởng Yaha Pallavicini.

Buổi canh thức cũng đã được tổ chức ở các nơi khác trên thế giới , Đài phát thanh Vatican báo cáo những buổi lễ ​​tương tự đã diễn ra trên khắp nước Ý. Hãng thông tấn Reuters cho biết đã có những buổi lễ diễn ra tại Jerusalem , Assisi, Milan, Boston và Baghdad .

Tại thủ đô Damascus cuả Syria, hãng Ap cho biết một số ít Kitô hữu Syria đã tụ họp tại nhà thờ al-Zaytoun. Đức Thượng phụ Gregorios III Laham tuyên bố rằng trong khi hầu hết các nước ủng hộ một giải pháp chính trị cho cuộc khủng hoảng ở Syria thì vẫn có một số nước muốn hành động quân sự. “Nhưng đây là một sự khởi đầu, ” Ngài nói với các tín hữu ở Damascus ” Không chiến tranh . Có hòa bình.”

Đài phát thanh Vatican cũng cho biết vị đạo trưởng cuả Hồi Giáo ở Damacus đã cảm ơn Đức Thánh Cha trong một bức thư gởi cho Ngài tuần trước và ông kêu gọi người Hồi Giáo cùng tham gia ăn chay.

Riêng tại Argentina nơi quê hương cuả Đức Thánh Cha, nhiều nhóm nhân quyền và tôn giáo đã tổ chức buổi cầu nguyện tại Buenos Aires Plaza de Mayo và ở mọi thành phố trong nước.

httpv://www.youtube.com/watch?v=DELLQ5aMA1M