CHUYẾN BAY DELTA 15

CHUYẾN BAY DELTA 15

Jerry Brown

Vào sáng ngày Thứ Ba, 11 Tháng Chín năm 2001, chúng tôi đã rời khỏi Frankfurt khoảng 5 giờ đồng hồ rồi và đang bay qua Bắc Đại Tây Dương.

Thình lình tấm màn ngăn cách giữa buồng lái với khoang tàu chứa hành khách vén mở và tôi được gọi vào buồng lái gặp phi công trưởng ngay lập tức.

Vừa bước vào buồng lái là tôi để ý nhận thấy ngay nét nghiêm trọng lộ trên khuôn mặt mọi người. Phi công trưởng đưa cho tôi một bản in ra vừa nhận từ trụ sở chính của hãng Delta Airlines ở Atlanta viết vỏn vẹn câu:Mọi tuyến không lưu trên lục địa Hoa Kỳ đều ngăn cấm giao thông hàng không thương mại. Hãy đáp khẩn cấp càng sớm càng tốt xuống phi trường nào gần nhất. Hãy thông báo điểm đáp. “

Không ai nói một lời nào cho tôi biết điều này mang ý nghĩa. Chúng tôi biết đây là một tình thế nghiêm trọng và chúng tôi cần phải tìm đất liền để đáp ngay. Phi công trưởng xác định sân bay gần nhất là phi trường Gander, Newfoundland, cách 400 dặm. Ông liên lạc với trạm không lưu Canada để xin cho thay đổi đường bay và được chấp thuận ngay mà không cần hỏi lý do. Tất nhiên sau đó chúng tôi đã hiểu ra lý do tại sao họ chấp thuận không do dự.

Trong khi phi hành đoàn chuẩn bị cho máy bay hạ cánh, một tin nhắn đến từ Atlanta báo cho chúng tôi biết có hoạt động khủng bố trong khu vực New York. Vài phút sau tin cập nhật cho biết có không tặc.

Chúng tôi quyết định nói dối với hành khách trong khi chúng tôi vẫn còn ở trên không. Chúng tôi nói với họ rằng máy bay gặp một trục trặc nhỏ về cơ khí và cần phải hạ cánh tại sân bay gần nhất ở Gander, New Foundland để kiểm tra. Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh ở Gander. Có nhiều hành khách phàn nàn, nhưng điều đó không có gì là lạ. Bốn mươi phút sau, chúng tôi hạ cánh xuống Gander. Giờ địa phương lúc bấy giờ tại Gander là 12:30 PM tức là 11:00 AM New York.

Khi chúng tôi đáp thì đã có khoảng 20 máy bay khác trên mặt đất đến từ khắp nơi trên thế giới và họ cũng đã phải chọn lối đi vòng này trên đường đến Hoa Kỳ.

Sau khi chúng tôi đã đậu trên phi đạo chờ lệnh mới, phi công trưởng thông báo như sau: “Thưa quý vị, chắc quí vị thắc mắc phải chăng tất cả các máy bay xung quanh chúng ta có vấn đề cơ khí tương tự như chúng ta. Thật ra chúng ta đang ở đây một lý do khác.” Sau đó, ông tiếp tục giải thích thêm đôi chút cho chúng tôi biết về tình hình tại Hoa Kỳ. Có những tiếng thở hổn hển ồ to lên những tia nhìn hoài nghi thảng thốt. Phi công trưởng thông báo cho hành khách biết rằng giới hữu trách của phi trường Gander bảo chúng tôi giữ yên tại chỗ.

Bấy giờ trách nhiệm và quyền quyết định về tình trạng của chúng tôi tùy thuộc ở chính phủ Canada và lệnh của họ là không ai được ra khỏi máy bay. Và cũng không ai dưới đất được phép đến gần bất kỳ phi cơ nào. Chỉ có cảnh sát sân bay cứ lâu lâu lại đến dòm ngó chúng tôi một lúc, xong đi qua các máy bay khác. Trong khoảng một giờ đồng hồ kế tiếp, thêm nhiều máy bay hạ cánh và sau cùng Gander tiếp nhận tất cả là 53 máy bay từ khắp nơi trên thế giới, 27 chiếc trong số đó là phi cơ hàng không thương mại của Mỹ.

Trong khi đó, những mảnh tin tức bắt đầu phát ra trên hệ thống âm thanh của phi cơ. Lần đầu tiên chúng tôi được biết các phi cơ bị không tặc đã đâm vào Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới ở New York và vào Ngũ Giác Đài trong vùng Washington DC. Mọi người cố gắng ng điện thoại di động của họ, nhưng không thể kết nối hệ thống truyền sóng ở Canada khác. Một số người gọi thông qua được, nhưng chỉ có thể với tổng đài ở Canada họ cho biết rằng các làn sóng nối kết vào đất Mỹ đã bị chặn hoặc bị nghẹt.

Khoảng vào buổi tối trong ngày, tin tức cho chúng tôi rằng hai tòa cao ốc Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới đã sụp đổ và chiếc phi cơ thứ tư bị không tặc đã đâm xuống đất. Bấy giờ hành khách đều kiệt sức về thể chất lẫn cảm xúc, không kể nỗi sợ hãi, nhưng tất cả mọi người đều bình tĩnh đáng kinh ngạc. Chúng tôi chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thấy 52 phi cơ bị lạc khác để nhận ra rằng chúng tôi không phải là người duy nhất trong tình trạng khó khăn này.

Trước đó chúng tôi được thông báo rằng họ sẽ cho phép hành khách lần lượt ra khỏi máy bay mỗi lần một chiếc. Lúc 6 giờ chiều, sân bay Gander nói với chúng tôi rằng phiên chúng tôi được phép rời phi cơ sẽ 11 giờ sáng hôm sau. Hành khách không hài lòng tí nào, nhưng họ cũng buông xuôi chấp nhận tin không vui này mà không phản đối ồn ào; họ bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng để ở qua đêm trên máy bay.

Gander hứa với chúng tôi sẽ chăm sóc y tế, nếu cần thiết, nước, và dịch vụ vệ sinh. Và họ đã giữ lời. May mắn thay chúng tôi không có tình huống y tế nào phải lo lắng. Chúng tôi có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần. Chúng tôi đã chăm sóc rất chu đáo cho thai phụ đó. Đêm trôi qua không gặp biến cố nào ngoại trừ sự xếp đặt chỗ ngủ không được thoải mái.

Khoảng 10 giờ 30 sáng ngày 12, một đoàn xe buýt trường học chạy đến. Chúng tôi ra khỏi máy bay và được đưa đến nhà ga, nơi chúng tôi thông qua thủ tục nhập cảnh và quan thuế, và sau đó phải ghi danh với Hội Hồng Thập Tự.

Sau đó chúng tôi (phi hành đoàn) được tách ra khỏi đám đông hành khách và được xe van đưa đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách của chúng tôi được đưa đi đâu. Nhân viên của Hội HTT cho chúng tôi biết rằng thị trấn Gander có dân số 10.400 người và họ đang có khoảng 10.500 hành khách phải chăm sóc từ tất cả các máy bay đã buộc phải đáp xuống Gander! Họ bảo chúng tôi hãy yên tâm nghỉ ngơi tại khách sạn và họ sẽ liên lạc khi các phi trường Mỹ mở và hoạt động trở lại, nhưng chắc cũng mất một thời gian.

Chỉ khi chúng tôi đến khách sạn và bật TV lên, chúng tôi mới biết hết toàn diện của cuộc tấn công khủng bố ở quê nhà (nước Mỹ), 24 giờ sau khi bắt đầu diễn ra.

Trong lúc đó, chúng tôi có rất nhiều thì giờ rảnh rỗinhận thấy rằng người dân Gander vô cùng thân thiện. Họ bắt đầu gọi chúng tôi là “người máy bay.” Chúng tôi hưởng nhận tính hiếu khách của họ, khám phá thị trấn Gander và kết cuộc là đã được trải qua một khoảng thời gian khá tốt đẹp ở nơi đây.

Hai ngày sau, chúng tôi được gọi và được đưa trở lại sân bay. Trên máy bay, chúng tôi đoàn tụ với các hành khách và km phá những gì họ đã làm trong hai ngày qua. Những điều chúng tôi khám phá đó thật không thể tin được.

Gander và tất cả các cộng đồng xung quanh (trong vòng bán kính 75km) đã đóng cửa tất cả các trường trung học, hội trường, nhà nghỉ, và bất kỳ nơi tập hợp lớn nào khác. Họ biến đổi tất cả các cơ sở vật chất đó thành chỗ trú ngụ chung cho tất cả lữ khách lỡ đường. Có chỗ thì trải chiếu, chỗ thì trải nệm, chỗ thì trải túi ngủ và gối nằm.

Tất cả các học sinh trung học được kêu gọi tình nguyện thì giờ để chăm sóc cho “khách.” 218 hành khách của phi cơ chúng tôi được đưa tới một thị trấn có tên là Lewisporte, cách Gander khoảng 45 cây số, nơi đó họ được trú ngụ trong một trường trung học. Hành khách phụ nữ nào muốn có khu ngủ riêng cũng được sắp xếp theo ý muốn. Các hành khách đi chung cả gia đình cũng được giữ lại chung với nhau. Tất cả các hành khách lớn tuổi được đưa tới nhà riêng.

Các bạn còn nhớ người phụ nữ trẻ mang thai chứ? Bà ấy được đưa đến một nhà riêng đối diện bên kia đường với một cơ sở chăm sóc khẩn cấp 24 giờ. Có một nha sĩ được cử sẵn nếu cần đến, các y tá nam và nữ túc trực cạnh đám đông trong suốt thời gian tạm trú.

Các cuộc gọi điện thoại và e-mail cho Mỹ và thế giới được thiết lập sẵn để tất cả mọi người có thể dùng mỗi ngày một lần. Vào ban ngày, hành khách được cung cấp các chuyến du ngoạn“. Một số chọn đi du ngoạn bằng tàu thuyền trên các hồ và bến cảng. Một số chọn đi băng đồng trong các khu rừng của địa phương. Các tiệm nướng bánh địa phương tiếp tục mở cửa để làm bánh mì tươi cho khách hàng.

Thức ăn được các cư dân nấu nướng ở nhà rồi mang đến cho các trường học. Người nào thích dùng bữa ở nhà hàng theo sự lựa chọn của họ cũng được đưa đi và được cung cấp các bữa ăn tuyệt vời. Tất cả mọi người đều được cấp phiếu đến các tiệm giặt địa phương để giặt quần áo vì tất cả hành lý vẫn còn giữ trên máy bay.

Nói cách khác, mỗi nhu cầu thuần nhất của lữ khách lỡ đường cũng đều được đáp ứng đầy đủ. Hành khách đã khóc khi kể lại với chúng tôi những câu chuyện này.

Cuối cùng, khi có tin tất cả phi trường ở Mỹ đã mở cửa trở lại, họ được chở đến sân bay đúng giờ không thiếu một hành khách nào. Hội HTT địa phương đã nắm đầy đủ tất cả các thông tin của mọi hành khách và đã đưa trả hành khách về lại đúng chuyến bay. Họ phối hợp tất cả mọi thứ một cách tốt đẹp. Thật đúng là hoàn toàn không thể tin được.

Khi hành khách đã trên tàu, nó giống như họ vừa mới đi một chuyến du hành trên biển. Tất cả mọi người đều biết tên nhau. Họ trao đổi những câu chuyện của họ trong mấy ngày qua, khoe với nhau xem người nào được đối xử tốt hơn.

Chuyến bay của chúng tôi về đến Atlanta trông giống như một chuyến bay du ngoạn ăn chơi được thuê bao. Phi hành đoàn tránh ra để họ tự do. Thật không thể tưởng. Hành khách hoàn toàn hàn gắn với nhau và gọi nhau bằng tên một cách thân mật, cùng nhau trao đổi số điện thoại, địa chỉ nhà, địa chỉ email.

Và sau đó là một điều rất lạ thường xảy ra. Một trong những hành khách của chúng tôi đến gần tôi và hỏi tôi rằng ông ta có thể dùng hệ thống âm thanh của phi cơ để nói vài lời được không. Chúng tôi không bao giờ cho phép điều đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi nói “tất nhiên” và đưa máy vi âm cho ông. Ông nhắc mọi người về những gì họ vừa trải nghiệm trong mấy ngày qua. Ông nhắc nhở họ về lòng hiếu khách mà họ đã nhận được từ tay của những con người hoàn toàn xa lạ. Ông tiếp tục nói rằng ông muốn làm một điều gì đó để đền đáp lại cho những cư dân tốt bụng của Lewisporte.

Ông cho biết ông sẽ thành lập một Quỹ tín thác dưới tên của DELTA 15 (Số hiệu chuyến bay của chúng tôi). Mục đích của quỹ tín thác là cung cấp học bổng đại học cho học sinh trung học của Lewisporte. Ông kêu gọi mọi khách đồng hành cùng chuyến bay đóng góp bất kỳ số tiền bao nhiêu cũng được. Khi chúng tôi đã gom góp đủ hết các tờ giấy ký hứa có ghi số tiền, tên họ, số điện thoại và địa chỉ, tổng số khoản tài trợ là trên $14.000!

Người đề xướng đó là một bác sĩ ở Virginia, ông hứa phần ông sẽ đóng góp bằng với số tiền đó sẽ tiến hành thủ tục giấy tờ lập học bổng. Ông cũng nói rằng ông sẽ chuyển đề nghị này đến Công Ty Hàng Không Delta và sẽ yêu cầu họ cùng hiến tặng.

Khi tôi viết bài này, quỹ tín thác đã lên hơn $1.5 triệu và đã hỗ trợ 134 học sinh theo học đại học.

Tôi chỉ muốn chia sẻ câu chuyện này bởi vì bây giờ chúng ta cần những câu chuyện đẹp như thế này. Nó mang lại cho tôi một chút hy vọng khi biết rằng người ta dù ở nơi xa xôi vẫn có thể đối xử tử tế với người lạ trôi dạt tới. Nó nhắc tôi thế giới này có bao nhiêu điều tốt đẹp. Bất chấp mọi điều xấu xa chúng ta thấy đang diễn ra trong thế giới ngày nay, câu chuyện này khẳng định rằng vẫn còn rất nhiều người tốt và thánh thiện trên thế giới và họ sẽ hiện ra khi tình thế xấu tệ đi.

Xin thượng đế ban phước cho Hoa Kỳ. Xin thượng đế ban phước cho người dân Canada… và đặc biệt là xin thượng đế ban phước cho người dân Newfoundland.”

(Phan Hạnh chuyển ngữ)

Mắng dân ‘vô ơn’, bí thư thành phố Trung Quốc bay chức

Mắng dân ‘vô ơn’, bí thư thành phố Trung Quốc bay chức

Hình ảnh bí thư đảng ủy Lương Văn Dũng ở thành phố Cô Sơn Tử trong đoạn video quay lén, sau đó đã được tải lên trang Sina

Hình ảnh bí thư đảng ủy Lương Văn Dũng ở thành phố Cô Sơn Tử trong đoạn video quay lén, sau đó đã được tải lên trang Sina

18.09.2013

Một quan chức Trung Quốc bị bãi chức sau khi một video trên mạng quay cảnh ông này phàn nàn về sự vô ơn của người dân thường Trung Quốc trong khi ông đang thưởng thức tôm hùm và uống rượu cao cấp, một vụ việc khiến dư luận phẫn nộ.

Ðoạn video dài năm phút phát tán trên những trang mạng xã hội Trung Quốc quay cảnh bí thư đảng ủy Lương Văn Dũng ở thành phố Cô Sơn Tử, thuộc tỉnh Hà Bắc, mắng mỏ người dân thường Trung Quốc trong lúc đang ăn uống linh đình tốn kém.

Ðược quay bí mật hồi tháng Năm nhưng đưa lên Internet vào giữa tháng Chín, video ghi lại phát biểu của vị quan chức to béo tại bàn ăn: “Bọn chúng có gạo trong tay, thịt trong miệng mà còn chửi mình. Bọn dân này là vậy đấy, thật không biết xấu hổ là gì.”

Thông tin trong đoạn video cho biết bữa tiệc của nhóm quan chức này, gồm hải sản, rượu và thuốc lá đắt tiền, có chi phí gần 10.000 nhân dân tệ (khoảng hơn 1.500 đô la Mỹ).

Cơ quan truyền thông nhà nước – Đài phát thanh quốc tế Trung Quốc – cho biết hôm thứ Ba rằng, giới chức kỷ luật huyện xác nhận video này là thật và ông Lương đã bị bãi chức vô thời hạn sau khi video nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã phát động một chiến dịch quyết liệt bài trừ tận gốc tham nhũng sau khi nhậm chức vào tháng Ba năm nay.

Nguồn: Reuters, Business Insider

Người siêu giàu ở Việt Nam đứng thứ hai Đông Nam Á?

Người siêu giàu ở Việt Nam đứng thứ hai Đông Nam Á?

17.09.2013

Tỉ lệ người siêu giàu ở các nước Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam, với tài sản từ 30 triệu đôla trở lên vẫn tăng trong năm 2012.

Đó là kết luận của một phúc trình của công ty tư vấn và đánh giá tài sản cá nhân Wealth-X và ngân hàng UBS có trụ sở ở Thụy Sĩ.

Trong số 6 nước Đông Nam Á được nêu trong phúc trình, Thái Lan có số người siêu giàu tăng cao nhất, tiếp đến là Việt Nam với tỷ lệ tăng 14.7% và sau đó là Indonesia.

Phúc trình nói số người siêu giàu ở Việt Nam hiện nay là 195 người với tổng tài sản ước tính là khoảng 20 tỷ đôla.

Con số một năm trước ở Việt Nam là 170 triệu phú.

Phúc trình cho rằng Việt Nam và Miến Điện tiếp tục là những thị trường triển vọng với giới tiêu dùng tăng trưởng ổn định và tầng lớp người giàu gia tăng.

Đánh giá của Wealth-X và UBS không nêu rõ số người siêu giàu ở Việt Nam có khối tài sản khổng lồ như vậy nhờ các hoạt động kinh doanh như thế nào.

Năm nay, trong danh sách tỉ phú thế giới do tạp chí Forbes công bố, lần đầu tiên có một người Việt Nam.

Ông Phạm Nhật Vượng, chủ tập đoàn Vingroup, đứng thứ 974 với tài sản là 1,5 tỷ đôla.

Nguồn: WSJ, Wealth-X, UBS

Mẹ 18 năm bán rau nuôi con đậu đại học


Mẹ 18 năm bán rau nuôi con đậu đại học

Bước chân tập tễnh, chị Nguyễn Thị Ngãi nặng hơn 30 kg vẫn tần tảo gánh rau đi chợ. 18 năm qua, chị sống cảnh một mình nuôi con gái thi đậu Đại học Y Hà Nội (*).

Sáng sớm, chị Ngãi ở xóm 27, Xuân Tín, Thọ Xuân, Thanh Hóa, đội chiếc nón mê rồi xách chiếc thúng và xô ra đồng. Trước ngày con gái ra Hà Nội nhập học, chị tranh thủ hái thêm vài bó rau đi chợ làm lộ phí cho con. Mặt trời lên cao bằng con sào, nắng bắt đầu rát. Người mẹ 51 tuổi tay thoăn thoắt vừa hái rau, vừa lấy rơm bó. Nhờ ruộng rau này mà chị nuôi được cô con gái Nguyễn Thị Hương học giỏi, vừa thi đậu Đại học Y với 28 điểm.

tu-hao-1377851764.jpg

Đôi mắt người mẹ âu yếm nhìn con gái, trong khi Hương luôn tự hào vì mẹ. Em quyết định học y khoa để lo cho sức khỏe của mẹ.

Căn nhà của hai mẹ con sát chân đê, thấp hơn mặt đê tới 4 m. Từ bên ngoài nhìn vào, gian nhà trống huơ hoắc giống nơi hàng quán lâu ngày bị bỏ hoang. Trong nhà chỉ có bộ bàn ghế cũ kỹ và chiếc giường để hai mẹ con nằm. Nền nhà quyện thứ đất đen ẩm mốc do bị mưa dột nhiều. Nhà không có điện, mỗi khi có khách tới chơi, chị Ngãi phải sang nhà hàng xóm mượn quạt, kéo ổ điện về. Tối đến, hai mẹ con thắp đèn dầu, dùng quạt mo cho đỡ nóng.

Trong bếp, Hương thổi phù phù những thanh củi ẩm để nhóm lửa nấu cơm, trong khi mẹ sắp xếp hộ quần áo vào ba lô. Người mẹ nhỏ thó, phát âm từng tiếng khó nhọc do miệng bị biến dạng sau cơn phong giật hồi lên 7 tuổi.

Tuổi xuân cô quạnh của chị Ngãi trôi đi trong ngôi nhà nhỏ ven đê. Năm 32 tuổi, chị đánh liều “xin” một đứa con để lấy chỗ dựa sau này. Ngày bé Hương chào đời, hàng xóm xung quanh ai cũng thương, người nấu cháo, người mang cho cái tã lót… cùng đùm bọc hai mẹ con chị trong lúc khó khăn nhất. Trông vào hai sào ruộng không đủ ăn, chị Ngãi mượn đất của người quen trồng thêm rau để bán. Mảnh trên cao thì trồng rau đay, rau cải, đến mùa đông trồng xà lách, cải bắp. Miếng ruộng ngập nước thì trồng rau muống bán quanh năm.

Ngày nắng cũng như mưa, hàng xóm thường thấy người đàn bà đội nón mê, đi ra ruộng rất sớm. Chị bảo rau phải hái vào buổi sớm mai mới tươi nên thường ra ruộng từ lúc 4h30 rồi đi chợ. Người mẹ tập tễnh từng bước chân với mẹt rau muống, rau cải, đi bán cách nhà hơn 2 km. Hương vào cấp ba, được hàng xóm cho chiếc xe đạp cũ, em thường tranh thủ giúp mẹ bó rau,  rồi đèo mẹ đi chợ trước khi đến trường.

Hơn hai chục bó rau, chị bán 1.000 đồng một bó, rau lên giá cũng chỉ nghìn rưỡi đồng. Mỗi phiên chợ chị kiếm được 10.000 đến 15.000 đồng. Hết vụ rau kéo dài 3 tháng, chị thu được khoảng một triệu đồng. Hai mẹ con chỉ dám ăn đậu phụ, thi thoảng có thêm quả trứng. Chị cười: “Dân làng vẫn trêu bảo sẽ học theo tôi, cho con gái ăn đậu phụ mà vẫn trắng trẻo, học giỏi. Nghĩ thương con lắm nhưng nhà nghèo quá, đành thế”.

Giọng người mẹ tự dưng chùng xuống: “Nhìn con người khác đủ đầy lại thấy thương con gái mình quá”. Không có bố, Hương lớn lên dưới sự  bao bọc của mẹ và xóm làng.

 

Bước vào phòng thi, Hương trào nước mắt khi nghĩ tới mẹ.

Chị Ngãi vất vả ruộng rau sớm hôm lo cho con gái.

12 năm liền, Hương đạt học sinh giỏi, chị Ngãi chưa mua được món quà nào tặng con, chỉ có những lời động viên con học giỏi để bước ra khỏi nghèo túng. Biết học trò khó khăn nên các thầy cô trong trường rất thương, miễn giảm hết các khoản đóng góp, cũng không lấy tiền học thêm của Hương. Đến Tết, thầy cô còn cho quà và mừng tuổi cô học trò nghèo hiếu học.

Chị Ngãi bảo, con gái lớn 18 tuổi nhưng chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ một thứ gì. Mỗi lúc đi học về ngang qua cổng chợ, thấy mẹ ngồi đó, Hương lại chỉ cho bạn “Mẹ tớ đấy”. Ngồi bên mẹ, Hương bảo: “Con tự hào về mẹ còn không hết, việc gì con phải ngại”. Bước chân vào cấp 3, Hương xác định sẽ thi vào Đại học Y Hà Nội. Hương tâm sự: “Mẹ em bệnh nhiều quá nên em muốn học y”. Hương còn thổ lộ muốn trồng cho mẹ một bộ răng. Trước đây mắc bệnh phong giật, chị Ngãi bị rụng hết răng, chỉ ăn được cháo hoặc cơm nhão.

Nhà không có điện, tối tối Hương lại mang sách vở sang nhà cô họ học bài. Hai cô cháu bằng tuổi, cùng “rủ” nhau thi trường y. Hương đậu Đại học Y Hà Nội cũng là lúc người cô nhận được giấy báo nhập học của Đại học Y Thái Bình.

Ngày thi đại học, Hương một mình bắt xe lên Hà Nội ứng thí. Em tâm sự, đứng trước cửa phòng thi tự dưng nước mắt trào ra khi nghĩ đến dáng mẹ liêu xiêu trên triền đê với mẹt rau đầy. “Em không nghĩ mình thiệt thòi hơn những bạn khác vì không có mẹ đi cùng. Trái lại, mẹ chính là nguồn động lực lớn nhất. Cảm ơn mẹ vì đã sinh em ra đời, thương em gấp 2 lần thay tình thương của bố”, Hương nhớ lại.

Biết con gái đậu đại học, chị Ngãi vui đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai mẹ con thức tâm sự tới sáng. “Nó bảo ra ngoài Hà Nội học sẽ cố gắng đi gia sư. Ở nhà, tôi mượn thêm đất trồng rau đi chợ. Số tiền vay vốn hộ nghèo được 20 triệu đồng chưa dám tiêu, để dành cho con đi học dần. Thế nào hai mẹ con cũng vượt qua được 6 năm đại học”, chị Ngãi cho hay.

Ông Nguyễn Văn Khải, trưởng xóm 27, Xuân Tín, Thọ Xuân, cho biết, gia đình chị Ngãi thuộc diện nghèo nhất xóm, lại đơn thân nuôi con. “Ngoài chính sách hộ nghèo và trợ cấp người tàn tật 180.000 đồng mỗi tháng, mẹ con chị Ngãi không được hỗ trợ gì thêm vì trong thôn có nhiều gia đình khó khăn nữa”, ông Khải nói.

* Ở VN, hiện nay để vào được Đại Học Y Khoa rất khó vì phải chọi với rất nhiều thí sinh với số điểm cao, khi đậu phải hoàn toàn tự túc chi phí (hầu như chưa được nhà nước hổ trợ).

Hoàng Phương

Đăk Lăk xả đập, hàng chục người mắc kẹt trong lũ

Đăk Lăk xả đập, hàng chục người mắc kẹt trong lũ

vnexpress.net

Mưa lớn nhiều ngày khiến nước ở các đập dâng cao kết hợp với việc xả lũ lưu lượng lớn đã khiến nhiều nhà bị cuốn trôi, hàng chục người dân mắc kẹt.

Do ảnh hưởng bão số 8 kết hợp với hoạt động của gió mùa Tây nam cường độ mạnh, tại Đăk Lăk, mưa diễn ra trên diện rộng kéo dài nhiều ngày qua. Đến ngày 18/9, lượng mưa phổ biến đạt 150-250 mm, cá biệt tại huyện Ea H’leo có khi lên đến 516 mm. Mực nước các sông trong tỉnh đang dao động theo xu thế tăng và xuất hiện lũ tại một số địa phương. Các hồ chứa thủy lợi, thủy điện vừa và nhỏ trên địa bàn tỉnh hiện nay mực nước đã tràn qua.

lu-lut-1-8695-1379487621.jpg

Lũ cuốn trôi nhiều ngôi nhà chiều 17/9. Ảnh: Việt Linh

Trên địa bàn huyện Ea H’leo mưa lớn đã gây lũ trên các sông, suối và nhiều địa bàn khu dân cư. Sáng 17/9, hồ chứa nước Ea Drăng (thuộc địa bàn thị trấn) có dung tích 1,2 triệu m3 nước hồ tràn qua đập gây xói mái hạ lưu đập. Để đảm bảo an toàn công trình, UBND huyện đã cho xả lũ qua tràn với lưu lượng lớn nhất để hạ thấp mực nước hồ, do đó gây lũ lớn cho vùng hạ du.

Thống kê sơ bộ, trên địa bàn huyện đã có 11 nhà dân bị cuốn trôi, 3 nhà sập và 71 nhà ngập úng. Lũ quét cũng cuốn hết tài sản những ngôi nhà này. Ngoài ra, nhiều công trình giao thông, thủy lợi trên địa bàn hư hỏng nặng; hàng trăm héc ta hoa màu của người dân bị ngập chìm trong nước lũ

Trên địa bàn huyện Ea Súp, do mưa lớn vùng đầu nguồn, hiện lượng nước đổ về hồ EaSúp đang rất lớn, lượng nước xả qua tràn là 200 m3/s, đã gây ngập úng nhiều điểm trên địa bàn huyện.

Vào chiều tối 17/9, 38 người xã Cư Kbang và 12 người ở xã Ea Rốc đi làm rẫy do nước suối lên nhanh không kịp về đã bị cô lập. Ban chỉ huy PCLB huyện này đã tổ chức lực lượng ứng cứu và đưa về nơi an toàn 37 người, hiện còn kẹt lại 13 người chưa tiếp cận được. Trên địa bàn xã Ea H’leo cũng có 43 người dân bị mắc kẹt trong rẫy vì nước suối lên nhanh…

Tại xã Ya Tmốt, nước lũ gây ngập hơn 10 thôn và buôn M’tha ở xã Ea Rốc. Tại xã Cư Kbang, một số tuyến đường bị ngập gây chia cắt các vùng như: tỉnh lộ 1 đoạn từ xã Ea Lê sang Ea Rốc, đường liên xã Ea Bung – Ya Tmốt, đường liên huyện EaSúp – CưM’gar ngập sâu trên 0,5m ách tắc giao thông. Tại công trình thủy lợi đập Ia Jlơi đã xuất hiện sự cố rò rỉ.

lu-lut-3210-1379487622.jpg

Nhiều tuyến đường tại Đăk Lăk bị chia cắt. Ảnh: Việt Linh

Tại huyện Krông Búk, theo dự báo của Ban chỉ huy PCLB tỉnh, nếu mưa lớn kéo dài thì nhiều công trình thủy lợi có nguy cơ mất an toàn gồm: Đập Ea Gin xã Cư Né mực nước dâng lên nhanh, tràn xả lũ thoát nước không kịp, hiện tại mực nước đã dâng lên khá cao; Đập Buôn Thia, xã Cư Né hiện tại nước đã tràn qua thân đập; Đập Thủy điện, xã Chứ Kbô, do công trình đang thi công tràn xả lũ dở dang, nên việc thoát nước chậm, có nguy cơ mất an toàn nếu mưa lớn kéo dài.

>> Video: Lũ tràn về Krông Buk, Đăk Lăk

Việt Linh

Giáo Hội Hồng Kông kêu gọi Bắc Kinh ngưng đàn áp

Giáo Hội Hồng Kông kêu gọi Bắc Kinh ngưng đàn áp

Theo báo cáo của Giáo Hội Hồng Kông, các linh mục không phục tùng chế độ Bắc Kinh, bị uy hiếp - REUTERS/Stringer

Theo báo cáo của Giáo Hội Hồng Kông, các linh mục không phục tùng chế độ Bắc Kinh, bị uy hiếp – REUTERS/Stringer

Tú Anh

RFI

Ủy ban Công lý và Hòa bình Hồng Kông đã gửi một văn kiện lên Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc yêu cầu can thiệp. Lời kêu gọi Trung Quốc « chấm dứt hành vi chống lại dân mình » nêu lên tình trạng giáo dân và tu sĩ, trung thành với Vatican hay theo Nhà nước, cũng đều bị trấn áp một cách có hệ thống tại Hoa lục.

Văn kiện của Giáo Hội Công Giáo Hồng Kông đã được chuyển đến Hội Đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc dự trù cho phiên họp vào ngày 22/10/2013 tới, xem xét tình trạng nhân quyền tại châu Á.

Theo Asia News, nội dung văn kiện đã được hoàn tất từ tháng 7 liệt kê những trường hợp đàn áp cụ thể mà cả hai Giáo hội dù trung thành với Tòa thánh Vatican (Giáo hội thầm lặng) hay do nhà nước kiểm soát (Giáo hội yêu nước) đều bị khổ đau như nhau.

Các linh mục không phục tùng chế độ bị theo dõi, bị quản chế thậm chí bị tra tấn, bị bắt cóc. Giáo dân bị chính sách tôn giáo của chính quyền, qua trung gian của các tổ chức « bù nhìn » như Hiệp Hội Tổ Quốc và « đại biểu công giáo tại Quốc hội » gây chia rẽ.

Giám mục, Linh mục của hai Giáo hội bị ép buộc nhóm họp chung , những người từ chối đều bị bắt cóc, cưỡng chế học tập chính trị. Trong hai năm 2010 và 2012, để tiến hành hai vụ tấn phong giám mục mà không có sự đồng ý của Tòa thánh Vatican, công an đã chận bắt nhiều linh mục đưa về địa điểm hành lễ.

Nghèo

Nghèo

Lạy Chúa,

Xin cho con nhìn thấy những người nghèo

ở quanh con, ở trong gia đình con,

…đang cần đến con.

Bất cứ ai cần đến con đều là người nghèo,

Xin cho con thấy Chúa trong họ.

Dần dần con hiểu rằng

cả người giàu cũng nghèo,

nghèo vì cần thấy đời họ có ý nghĩa.

Dần dần con chấp nhận rằng

cả bản thân con cũng nghèo

và cần đến người khác.

Lắm khi con cần một nụ cười, một ánh mắt,

một lời thăm hỏi đỡ nâng…

Cám ơn Chúa đã dựng nên chúng con

Ai cũng nghèo về một mặt nào đó,

Ai cũng cấn đến người khác.

Như thế là chúng con được mời gọi sống cho nhau,

Làm cho nhau thêm giàu có.

Cám ơn Chúa vì Chúa cũng nghèo

Vì Chúa rất cần đến chúng con

để hoàn thành công trình cứu độ.

Xin cho con khiêm tốn nhận mình nghèo

để được nhận lãnh.

Xin cho con can đảm nhận mình giàu

để quảng đại hiến trao.

Amen.

Giọt nước mắt… vì niềm kiêu hãnh

Giọt nước mắt… vì niềm kiêu hãnh

 

 

 

 

Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh

Tôi là người thù dai. Thù dai có cái xấu và có cái tốt. Tôi nghĩ thù dai cũng có điểm tốt.

Thù dai để không quên những chuyện xấu người khác làm cho mình. Không thù dai thì làm sao Nguyễn Trãi nằm gai nếm mật suốt mười năm để trả thù nhà, để đền nợ xã tắc, giang sơn?

Thù từ năm 1975 đến nay thì có dai thật.
Năm 1975, với đợt tị nạn đầu tiên đến Mỹ, tờ Newsweek đăng một bài viết của Shana Alexander về những người Việt được đưa sang Mỹ tị nạn. Người đàn bà này lo ngại là những người Việt Nam tị nạn chưa biết sử dụng cái máy giặt, cái máy sấy, không biết Michael Angelo là ai, thì làm sao sống được ở Mỹ.

Ðó là những câu nhục mạ những người Việt quá nặng.

 

 

 

Nhưng chuyện không biết dùng cái máy giặt thì cũng dễ hiểu. Kìa, như thái tử Naruhito của hoàng gia Nhật, mãi đến khi sang học tại Merton College ở Oxford, ông hoàng tử này mới biết dùng cái máy giặt để khoe nhắng lên. Vậy thì dùng cái máy giặt không phải là chuyện đáng kiêu hãnh. Không biết dùng cái máy giặt thì cũng không phải là điều xấu xa gì như bài báo ngu xuẩn của Shana Alexander đã úp mở.

 

 

 

 

Từ đó, năm nào, cứ đến tháng Tư là tôi lại nhớ đến bài báo của Shana Alexander, và cứ nghĩ đến những câu nhục mạ ấy là lại run người lên vì giận.


Nhưng người Pháp vẫn nói là trả thù cũng như thức ăn nguội, ăn lạnh mới ngon. Shana Alexander nghỉ viết từ lâu, không biết đang ở đâu để rảnh rang kiếm nàng, mời nàng đi đến thăm vài ba đại học Mỹ, ghé lại Little Saigon chơi cho bõ những ngày cơ cực và để cho nàng thấy tận mắt những người nàng khinh bỉ ấy đã sống như thế nào.

Ðó là cách trả thù vậy. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy hả dạ được như cuối tuần qua, khi nhận được tờ Newsweek, tờ báo 32 năm trước từng đăng bài báo của Shana Alexander, tôi đọc được bài viết của George Will trong mục The Last Word ở trang 84 số báo NewsWeek đề ngày 17 tháng 12 năm 2007.

 

 

George Will dùng nguyên một trang để nói về đóng góp của một người Việt Nam, một phụ nữ Việt, một trong những người Việt lếch thếch kéo nhau sang Mỹ và bị Shana Alexander đem ra nhục mạ trong bài báo.

Tôi có thể nói là chưa bao giờ tôi đọc được một bài báo viết về một người khác như George Will đã viết.

Nếu bài báo ấy do một cây bút Việt Nam viết thì người đọc cũng dễ dàng coi đó là chuyện hai con mèo khen nhau có những cái đuôi dài.

Nhưng bài viết này là của George Will một trong những cây bút bình luận chính trị bảo thủ, lỗi lạc nhất của báo chí Mỹ, thì nó là một bài báo giá trị. Mười lần Shana Alexander cũng không thể bác được điều đó.

 

 

 

 

Bài báo của George Will viết về Dương Nguyệt Ánh, mẹ đẻ ra một loại bom mói tên là Thermobaric. Chương trình nghiên cứu được hạn cho ba năm để hoàn thành, nhưng chỉ sau 67 ngày, bà Ánh đã thành công, chế ra được loại bom mới để dùng cho mặt trận Afghanistan. Loại bom mới này công hiệu hơn tất cả các loại bom khác của thế giới. Bom ném vào hang đá ở Afghanistan không công phá ngay như các loại bom cũ, mà sức nóng và sức nổ của bom ở lại lâu, tiến sâu vào các hang hốc khiến khả năng công phá và hủy diệt của bom hơn hẳn mọi loại võ khí khác.

Nước Mỹ đã phải cám ơn bà Dương Nguyệt Ánh về loại võ khi mới này. Tờ Washington Post mới đây có viết một bài khá dài về bà Ánh nhân dịp bà được trao tặng một huy chương về những thành quả và đóng góp của bà cho nước Mỹ.

 

 

 

 

George Will kể lại cảnh bà tiến ra trước máy vi âm, không đọc một bài viết sẵn, mà ứng khẩu trước một cử tọa rất đông đảo smoking, nơ đen trang trọng. Bà Dương Nguyệt Ánh nói rằng 32 năm trước, bà tới nước Mỹ với tư cách một người tị nạn, hai bàn tay trắng và một túi hành trang đầy những ước mơ tan nát.


Nhưng nước Mỹ, với bà, là một thiên đàng, không phải vì vẻ đẹp và tài nguyên phong phú, mà vì người dân Mỹ vị tha, rộng lượng đã giúp gia đình của bà khi mới tới Nước Mỹ và giúp hàn gắn những thương tích trong tâm hồn, đem lại lòng tin vào con người và cảm hứng cho công việc của bà. Bà muốn tặng lại danh dự của tấm huân chương bà nhận được cho 58 ngàn người Mỹ đã tử trận tại Việt Nam và hơn 260 ngàn chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh để cho những người như bà có được cơ hội sống trong tự do. Bà xin Thượng đế ban phúc cho những người sẵn sàng chết cho tự do, và nhất là những người sẵn sàng chết cho tự do của những người khác. Bà cám ơn nước Mỹ.

 

 

 

 

George Will kết bài viết của ông bằng mấy câu này: Cám ơn Dương Nguyệt Ánh. Xin cô hiểu là cô đã trả món nợ mà cô nói cô nợ của nước Mỹ, cô đã hoàn trả đầy đủ, không thiếu một chút nào. Cô đã trả hết món nợ đó, và luôn cả tiền lời nữa. Tiền lời, là đóng góp rất lớn của Dương Nguyệt Ánh cho tự do và an ninh của nước Mỹ, quốc gia đã mở cửa đón gia đình của bà.
Shana Alexander ở đâu, có đọc bài báo này chưa ?

Bùi Bảo Trúc

CHỈ CẦN CA NGỢI CHÚA RỒI ƠN LÀNH SẼ ĐẾN IV

CHỈ CẦN CA NGỢI CHÚA RỒI ƠN LÀNH SẼ ĐẾN phần IV
Phan Sinh Trần
09/2013.
Từ phần III của loạt bài này, tôi cho rằng Bạn vẫn còn đang thắc mắc, không biết những sự “chạm vào lòng con” trong khi Ca Ngợi Chúa đó, có thực mang lại một sự ích lợi gì hay ý nghĩa nào không ?
Vâng , đã có nhiều thay đổi, như trong trường hợp của Chị N, sau những lần được Chúa tỏ mình ra cho và biết rằng không có gì ở trên đời quí giá bằng một đời sống làm con của Thiên Chúa , đời sống Chị đã hoàn toàn thay đổi, Chị khao khát tìm kiếm Chúa, đi khắp nơi, không biết mệt, để làm chứng cho Chúa, chị đã về Việt Nam đôi ba bận, làm chứng cho Chúa tại những vùng xa xôi hẻo lánh nhất, vùng mà dân chúng nghèo khổ nhất như Cà Mau, Tây Ngu­yên, Miền Trung. Chị cũng đã bỏ cả “job” để đi làm chứng cho Chúa. Tại Cà Mau, có lần chị bị du kích xã triệu về văn phòng, gặp Chủ Tịch xã, không chút ngại ngần, Chị đã nói về Chúa cho Chủ Tịch Xã , thay vì bị no đòn vì tội giỡn mặt chính quyền, như đã từng xảy ra với các nhà truyền đạo khác, hay bị tù đầy, Chị lại được phép tiếp tục qui tụ mọi người lại nhà người quen để tiếp tục ca ngợi Chúa, tình yêu của Chị, sức mạnh của Chúa Thánh Linh qua ơn đổi mới và chữa lành đã đem về cho Chúa nhiều anh chị em Tân Tòng. Ngay cả tại Texas, USA, đã hơn 4 năm qua, Chị dùng nhà của mình làm nơi ca ngợi Chúa, kính Mẹ Maria, mỗi tuần hai đến ba lần, mỗi lần từ 2 đến 3 giờ trở lên. Người tham dự hầu hết là Tân Tòng, nhờ được ơn mà đi theo Chúa. Sự đụng chạm của Chúa Thánh Thể đã làm nên kỳ tích trong đời sống chị N, ơn Chúa ban cho rất nhiều, cần cả mấy bài mới nói hết.
Còn tôi thì sao khi được Chúa đụng chạm? Như Bạn đoán đó, phần tôi thì ít ỏi hơn Chị N nhiều , vì chỉ là hưởng phần sót lại thôi mà, nhưng ơn đụng chạm của Chúa cũng đủ cho tôi thao thức ngày đêm và viết lên lời làm chứng để gởi tới Bạn trong giờ này. Ơn đụng chạm của Chúa làm cho tôi nay ước ao được nói về Chúa, điều mà tôi rất ngại ngần và luôn cảm phục lòng can đảm nói về Chúa của Anh Chị Em Tin Lành. Nay thì tôi hiểu được, nếu khám phá ra Chúa thực sự là một kho tàng vô giá, môt kho tàng vô tận, thì ai mà không ước ao nói về Chúa, ai mà không thấy nhu cầu khẩn thiết phải thông báo cho Bà Con mình về kho tàng này để cùng hưởng dùng đến muôn thuở, khôn cùng. Không thế mà thánh Phao lô đã phải thốt lên: “Khốn cho tôi, nếu tôi không loan báo Tin Mừng!” (1Corinto 9:16)
Hãy bắt đầu bằng những buổi Ca ngợi, thờ phượng Chúa hết lòng rồi chúng ta sẽ cảm biết Chúa kính yêu cùng với ơn Cứu Độ của Ngài tuyệt vời và vô giới hạn như thế nào.
2. Ca ngợi Chúa để chiến thắng vực thẳm u tối của nền văn minh sự chết, hơn lúc nào hết ta cần cầu nguyện vì sự sụp đổ của gia đình ở mọi quốc gia, vì sự lên ngôi của bạo lực khi mà bắn giết, cướp đoạt xảy ra khắp nơi, vì tôn giáo mất sức hấp dẫn và suy thoái, vì muôn vàn vấn nạn của thời đại… Tuy nhiên, Bạn đừng lo buồn , thất vọng vì khi có càng nhiều u tối thử thách thì ơn Chúa lại ban xuống càng nhiều, chưa bao giờ hồng ân Chúa ban lại đầy dẫy như thời này, khi mà Cộng Đoàn nào hết lòng thờ phượng Chúa cũng có thể trải nghiệm vinh quang và quyền năng của Chúa Thánh Thần giống như thời Hội Thánh Sơ khai. Qua sự Ca Ngợi, thờ phượng Chúa , Ngài đã ban cho rất nhiều ơn diệu kỳ như lời Chúa hứa về ơn phước dành cho con cái vào thời mạt vận thế gian:
Sẽ xảy ra trong những ngày sau hết, Thiên Chúa phán:
Ta sẽ đổ Thần khí Ta trên mọi xác phàm.
…………
Ta sẽ tung ra điềm thiêng tại trời trên cao,
cùng những dấu lạ trên đất phía dưới, máu cùng lửa và khói hơi nghi ngút.
Mặt trời biến thành tối tăm,và mặt trăng sẽ thành máu,
trước khi đến Ngày vĩ đại huy hoàng của Chúa… (Công vụ Tông đồ 2:17-20)
Vậy Tôi và Bạn chúng ta đừng sợ hãi nhưng hãy cùng nhau ca ngợi, thờ phượng Chúa để có thể thắng được các khủng hoảng điên loạn bủa vây giới trẻ, bao vây các gia đình, thắng các làn sóng vật chất đang cuốn đi mọi thế hệ vào vực thẳm tối tăm, … trong hoảng loạn , tôi chỉ có thể tìm thấy bằng an vượt thắng cám dỗ nhờ Ca Ngợi Chúa. Sau đây là kinh nghiệm của hai Bác H và N về cầu nguyện cho con.
Chuyện xảy ra khoảng năm 2005 , ngày đó cả hai Bác H và N đều có vấn nạn về gia đình . Trường hợp của Bác H thì nhẹ hơn, cô con gái lớn của Bác chỉ muốn lấy một Anh bên lương, ngặt một nỗi anh này không muốn đi Đạo , chỉ muốn kết hôn theo nghi thức đời và sống chung thôi. Điều này hoàn toàn cấm kỵ đối với Bác H, một người luôn muốn con cái mình được hạnh phúc vì bắt đầu bằng một gia đình yêu mến Chúa. Bác cầu nguyện, khóc lóc, khuyên răn nhưng không có hiệu quả vì con gái Bác đã quá yêu anh chàng sau một thời gian mấy năm hẹn hò. Cô nói sẽ lấy Anh ta bằng bất cứ giá nào !. Bác H đến Nhóm Ca ngợi Chúa , dâng con mình lên cho Chúa và cùng nhóm cầu nguyện cho Cháu thêm ơn khôn ngoan để quyết định. Rồi vài tháng sau, vào một buổi cuối tuần đẹp trời, Cô gái lớn của Bác đã ở nhà không đi hẹn hò với Anh Chàng nữa và nói với mẹ một cách nhẹ nhàng, “Con tính hoãn lại ít lâu để xem có hợp nhau không ?”. Nhóm và Bác càng gia tăng ca ngợi Chúa , và cầu nguyện thêm nhiều, rồi đến vài tuần sau thì cô gái quyết định “không tiến đến hôn nhân” vì không hơp. Bác thử hỏi cô, “chịu nổi chia tay không ? tình đầu đó hỉ”. Cô nói, chịu được . .. Đúng là như vậy, có Chúa giúp thì chịu được chứ! bẳng đi đã 7 năm trời , nay Cô gái này đã thành hôn với người khác và có một gia đình yêu mến Chúa rất hạnh phúc , Chồng rất tốt đạo và bày con ngoan. Chúng tôi nói đùa với Bác H rằng “ Ca ngợi Chúa có thể thay đổi cả người tình đầu “.
Trường hợp của Bác N thì khó khăn, nặng nề hơn, Con gái Bác đã thương một người đã ly dị vợ, anh này vốn ăn nói duyên dáng và đẹp trai , làm cho nhiều cô mê mẩn, Anh là một người dày dạn kinh nghiệm trong tình trường. Con Gái Bác N cũng không ra ngoài lệ, Cô yêu chết mê, chết mệt, Cô tuyên bố nếu Mẹ không chịu thì dọn ra sống chung với Anh chàng, Cô “không thể sống nổi nếu không có Chàng”. Thoạt đầu , Bác N lo lắng tưởng phát điên lên được, nhưng rồi bình tâm lại, Bác lo làm tuần cửu nhật cầu nguyện Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp liên tiếp, hết đợt này đến đợt khác , kéo dài trong sáu tháng và đến Nhóm xin cầu nguyện, Bác bền bỉ cảm tạ Chúa vì tin vào điều Chúa sẽ làm cho con gái, cho nó nhận ra tình yêu thật ở đâu, Bác Ca Ngợi Chúa vì Chúa yêu con gái bác còn hơn chính Bác nhiều, Bác hoàn toàn phó thác “nó” cho Chúa mỗi khi lo lắng làm cho tinh thần Bác gần như phát điên.
Đến một ngày, cô con gái bỗng khám phá ra vẻ đẹp của Chàng chỉ có ở bên ngoài và không thực ở bên trong, tê hơn nữa, cô khám phá ra là Anh chàng còn có cả tá bạn gái đang ngày đêm hẹn hò và Chat , Email tới tấp vì bận bịu như vậy nên Anh không có nhiều giờ làm việc và nhiều giờ cho Cô. Lòng Cô như khô cứng lại và không còn thấy vẻ hấp dẫn, thu hút đó của Anh chàng là quan trọng, cô thấy cần đến một cái gì bên trong. Một ngày nọ, Cô chạy đến xin lỗi Mẹ và nói “con thôi không gặp Anh và nói Anh ta đừng đến gặp con nữa”. .. Ngày nay, thì cô đã lập gia đình với một con cái Chúa, rất hạnh phúc bên người chồng Tiến Sĩ của mình cùng mấy đứa con vừa xinh như Mẹ, vừa giỏi như Bố. Ca ngợi Chúa đã mang đến chiến thắng cho Bác N bên bờ vực sụp đổ. Ca ngợi Chúa đã chữa lành cho lo lắng của Mẹ và tránh đi yêu lầm của Con.
Thực ra , thì Chúa chăm sóc cho mọi gia đình, Gia đình chị N có con trong băng đảng, gia đình tôi có con ở tuổi chứng, quậy cãi om xòm… Cũng vậy, các người con đó đều được ơn đổi mới và muôn ơn lành khác nhờ Bố Mẹ chạy đến Chúa trong Ca Ngợi và dâng con mình, vấn nạn của mình cho Chúa. Bạn hãy thử Ca ngợi Chúa hết lòng đi, cho biết Chúa ngọt ngào dường bao khi Ngài chăm lo cho Bạn, cho con cái Bạn, cho người thân của Bạn !!!
3 Hãy hát mừng Người một bài ca mới,
hãy tấu nhạc du dương trong tiếng hò reo.
….
9 Hãy nếm và xem Yavê tốt lành nhường bao!
Phúc cho ai ẩn náu bên Người!
(Thánh vịnh 33-34)
Phan Sinh Trần