Bé gái Việt tiếp bước Nick Vujicic

Bé gái Việt tiếp bước Nick Vujicic
“Mẹ ơi sao con không có tay, có chân như các bạn?” là câu cô bé có hình hài giống với Nick Vujicic luôn hỏi người mẹ của mình. Khiến người mẹ đó đứng lòng, nghẹn ngào chỉ biết giải thích với bé “Do con chưa lớn như các bạn”.
Sinh ra mang dáng dấp Nick VuJicvic
Bé Nguyễn Linh Chi (tổ 67, phường Nguyễn Thái Học, thành phố Yên Bái) sinh năm 2005, không may mắn khi sinh ra đã không có tay, có chân như bao em bé khác, do bị nhiễm chất độc màu da cam từ ông nội là một Đại tá quân đội từng chiến đấu ở chiến trường miền Nam và Khe Sanh (Quảng Trị). Để rồi Linh Chi phải sống trong cảnh tự ti, không được lớn lên và trưởng thành trong hình hài bình thường.
Chị Trịnh Ngọc Thủy tâm sự trong nước mắt: “Hồi nhỏ cháu luôn thắc mắc với mẹ là vì sao con không có tay chân như bạn bè, tôi nghẹn ngào chỉ muốn ôm con mà khóc. Nhưng vì không muốn con buồn nên phải trả lời rằng do con còn bé nên chưa có tay chân. Sau này lớn khôn hơn một tí cháu lại hỏi, tôi đành phải giải thích thật cho cháu rằng, do con bị tật nên không có tay, có chân vì thế mà con phải học cách thích nghi với cuộc sống”.

http://phapluatvn.vn/dataimages/201305/original/images674077_be_gai_co_co_the_giong_nick_vuicic_khao_khat_duoc_gap_anh_phapluatvn.vn.jpg
Nguyễn Linh Chi sinh ra đã không có hình hài bình thường như những đứa trẻ khác.

Người mẹ này luôn phải cố gắng từng ngày, từng giờ bên chồng con. Khi sinh con thứ hai, chị vui mừng khi bé có đầy đủ tay chân, nhưng bé lại bị mắc bệnh dị ứng máu do nhiễm từ bố. Cuộc sống của chị vất vả hơn, khi cả chồng và con đều thường xuyên phải vào bệnh viện để điều trị. Chị hận chiến tranh, hận thứ chất độc quái ác đã gieo rắc hậu quả lên gia đình mình.
Mặc dù Linh Chi vẫn nói năng được như người bình thường, nhưng mỗi lần gặp người lạ là em lại cúi gầm mặt xuống, hoặc nằm một chỗ, vì em tự ti, em sợ những ánh mắt của người lạ nhìn em. Khi em đi ngoài đường, mọi người luôn chỉ trỏ em, cười nói và xem em như một “vật thể” lạ khiến bố mẹ, gia đình em đau đớn…
“Là cha, là mẹ sinh con ra, ai chẳng muốn con mình khỏe mạnh, ai chẳng muốn cho con mình những điều tốt đẹp nhất. Chúng tôi đâu muốn cháu trở nên như vậy?. Ấy vậy mà ra ngoài đường, nhiều người lại nhìn chúng tôi với ánh mắt dò xét, buông những lời nói miệt thị. Không những tôi buồn mà Linh Chi cũng buồn nhiều lắm”, chị Thủy tâm sự.

http://phapluatvn.vn/dataimages/201305/original/images674078_Chi_Thuy_voi_be_Linh_chi_phapluatvn.vn.jpg

Linh Chi tranh thủ ngủ bên mẹ, đợi đến giờ đi gặp chú Nick VuJicic.

Tay Linh Chi dài ra một chút là cháu lại kêu đau, chị Thủy chỉ biết nhìn con giãy giụa rồi khóc. Hai cánh tay của em một bên dài, một bên ngắn, nhưng nhìn vẫn cụt ngủn. Chân dường như không có, em phải đi trên mông của mình.
Gia đình chị Thủy hiện rất khó khăn, hai vợ chồng đều làm ở bưu điện, nhưng sắp tới chị phải nghỉ việc do viêm xoang. Mọi chi phí sinh hoạt đang trông chờ vào người chồng gầy ốm. Chị mong một ngày nào đó Linh Chi có một chiếc xe lăn, hoặc được hỗ trợ để có được một thân thể như người bình thường.
Vượt lên số phận như Nick VuJicic
Linh Chi phải tự học tập nhiều thứ trong cuộc sống để thích nghi với hình hài khuyết tật của mình. Linh Chi đã tập để tự đi lại như Nick VuJicic, tự uống nước, xúc cơm ăn, cắn hạt dưa… Đến nay em đã làm được nhiều việc để tự chăm sóc bản thân.
Bé bê các vật dụng bằng cách kẹp vào cổ và ghì chặt. Thấy bạn bè đi học, Linh Chi cũng muốn được đến trường, bố mẹ em cho em tới thính giảng lớp 1. Linh Chi đã có thể đọc được chữ, viết và vẽ những thứ mình thích.

http://phapluatvn.vn/dataimages/201305/original/images674079_Buc_tranh_Linh_Chi_ve_tang_nick_Vujicic_phapluatvn.vn.jpg
Bức tranh vẽ về Nick VuJicic mà Linh Chi đã vẽ để tặng chính nhân vật.

Những lúc thấy con cố gắng làm một việc gì, chị Thủy lại động viên: “Con không có tay chân, nên con phải tự luyện tập để thích nghi với cuộc sống. Sau này bố mẹ già rồi thì con cũng có thể tự chăm sóc mình”. Linh Chi thương bố mẹ nên luôn ngoan ngoãn, trò chuyện vui vẻ với mọi người trong gia đình.
Gia đình chị Thủy cũng luôn kể về những tấm gương khuyến tật nhưng làm được nhiều việc như người bình thường để khích lệ Linh Chi.
Thấy Nick VuJicic trên truyền hình, Linh Chi vui mừng vì có một người giống mình nhưng rất giỏi giang. Nick VuJicic nhanh chóng trở thành “thần tượng” của Linh Chi “Con chỉ mong muốn được gặp chú Nick VuJicic được một lần, để được nói chuyện với chú ấy”, Linh Chi giãi bày với bố mẹ của mình.
Biết tối 23/4, Nick VuJicic có buổi nói chuyện tại sân vận động Mỹ Đình, vợ chồng chị Thủy đã liên hệ với ban tổ chức cho Linh Chi được gặp Nick VuJicic. Khi được biết ban tổ chức đồng ý, Linh Chi hát líu lo suốt ngày.
Sáng nay, gia đình Linh Chi đã có mặt tại Hà Nội để kịp gặp Nick VuJicic. Linh Chi đã vẽ bức tranh về Nick VuJicic, và tối nay sẽ trực tiếp trao tặng Nick VuJicic.
Vũ Minh
Anh chị Thụ &  Mai gởi

Ly kỳ đám cưới song sinh

Ly kỳ đám cưới song sinh

Chủ Nhật, 05/05/2013

Lễ thành hôn của 2 cặp song sinh vừa diễn ra tại ấp Vĩnh Thuận, xã Vĩnh Hanh, huyện Châu Thành – An Giang. Nhiều cụ ông, cụ bà móm mém cho biết đây là lần đầu tiên trong đời họ tham dự một đám cưới lạ lùng như thế.

Cả ấp Vĩnh Thuận nằm ven kênh Mặc Cần Dưng thuộc xã Vĩnh Hanh náo nhiệt hẳn lên khi chứng kiến ngày vui của 2 cặp song sinh: Anh em ruột cưới chị em ruột.

Hai cặp cô dâu và chú rể giống nhau như đúc chào bàn trong tiệc cưới

Đám cưới có một không hai

Khi 2 chú rể Phan Hoàng Út và Phan Thanh Út cùng dìu cô dâu Nguyễn Thị Nhẫn và Nguyễn Thị Nhịn (cùng 24 tuổi) bước lên chiếc cầu dây giăng lắc lư để tiến về tư gia cử hành hôn lễ, mọi người đều khen: “Sao mà tụi nó đẹp đôi và vừa vặn với nhau đến thế!”.

Ngồi trong nhà ngó ra, cụ bà Phan Thị Đảnh (75 tuổi) móm mém cười: “Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, tôi mới thấy được cảnh này lần đầu tiên. Ở đây cũng có nhiều cặp sinh đôi lắm nhưng tất cả đều dựng vợ, gả chồng riêng lẻ chứ đâu có chuyện “nhồi lại một cục” vui như vầy”.

Đến ảnh cưới của 2 cặp song sinh cũng giống nhau

Trong khi đó, người dân trong ấp cũng chen lấn nhau trên bờ kênh hẹp để xem cho bằng được mặt 2 cô dâu từ nơi khác đến. Những người thân dự đám cưới cũng không giấu được niềm vui khi chứng kiến trên bàn thờ tổ tiên của gia chủ có đến 2 đôi đèn được thắp sáng. Nhiều người còn chen nhau dùng điện thoại di động chụp lại khoảnh khoắc này để làm kỷ niệm. Ông Ngô Văn Ram, một vị khách đến dự lễ cưới, nói: “Đúng là hôm nay cả ấp Vĩnh Thuận này đều vui vì cái đám cưới có một không hai. Đặc biệt, khi biết các cô dâu, chú rể đều sinh cùng năm nên những người đi ăn tiệc cũng thấy niềm vui nhân lên gấp đôi”.

Nhờ sui gia mai mối

Ông Nguyễn Chí Công (cha ruột 2 cô dâu, ngụ xã Bình Mỹ, huyện Châu Phú – An Giang) cho biết: Vào dịp trước Tết Nguyên đán, gia đình tổ chức cúng giỗ ông bà và có mời sui gia bên vợ của người con trai lớn đến chung vui. Ông sui này gợi ý: “Tôi thấy gia đình ông Tường (Phan Văn Tường, ngụ xã Vĩnh Hanh, huyện Châu Thành) có đứa con trai út lớn (Thanh Út) trong cặp song sinh muốn lấy vợ. Nếu anh sui đồng ý thì tôi nói với ông Tường đem trầu cau qua dạm hỏi”.

Do thấy con gái út lớn của mình tên Nhẫn cũng đã lớn khôn nên ông Công gật đầu ưng thuận. Thế nhưng, trong ngày dạm hỏi, khi nhìn thấy bên nhà gái vẫn còn 1 người tên Nhịn giống y như chị ruột nên ông Tường ngỏ ý muốn cưới luôn cho con trai út nhỏ là Hoàng Út. Sau khi “hội ý” với các thành viên trong gia đình, ông Công đưa ra quyết định cuối cùng là gả luôn cho có chị có em.

Thế là ông Tường gọi Hoàng Út đang làm công nhân ở tận Bình Dương về cưới vợ cùng với anh trai song sinh. Ông Tường giải thích việc tổ chức đám cưới cho 2 con gái cùng 1 ngày để bên đàng trai bớt tốn kém. Vả lại, khi về sống chung trong gia đình thì chị em cũng sẽ có người thân để mà thủ thỉ.

Chia mỗi cặp mỗi nơi để tránh nhầm lẫn

Ngồi bên bờ kênh trước khi lên xe trở về quê, cụ bà Nguyễn Thị Đặng (83 tuổi, bà nội 2 cô dâu) nghẹn ngào nói: “Hai đứa cháu nội có chồng được xứng đôi thì tôi mừng lắm. Hồi trước, tôi thường mua cái gì cũng giống hệt nhau cho chúng nó. Bởi vậy, tôi chỉ đề nghị bên cháu sui đi sính lễ cũng phải có cặp, có đôi giống như vậy là đủ vui rồi chứ không cần gì cho quý giá”.

Hai cặp cô dâu, chú rể giống nhau như đúc

Để giải tỏa thắc mắc về việc liệu 2 cặp vợ chồng có thể nhầm lẫn nhau, chú rể Thanh Út cho biết tuy diện mạo bên ngoài giống nhau là vậy nhưng từ ánh mắt, nụ cười của mỗi người sẽ làm cho người trong cuộc dễ nhận ra nhau. Vả lại, sau ngày cưới, mỗi cặp vợ chồng sẽ chia nhau đi làm ăn mỗi nơi nên cũng tránh được sự thắc mắc hoặc hoài nghi của nhiều người. “Mấy anh thấy đó, vợ em lúc nào cũng vui vẻ tươi cười khác với tính trầm ngâm của cô em. Ngoài ra, chúng em cũng có thể phân biệt được nhau bằng những cử chỉ, hành động riêng tư khác nữa” – Thanh Út phân trần.

Luật không cấm

Theo luật gia Phan Ngọc Minh, Giám đốc Trung tâm Trợ giúp Pháp lý Nhà nước, Sở Tư pháp tỉnh An Giang, Luật Hôn nhân và Gia đình quy định nam 20 tuổi và nữ 18 tuổi trở lên đều được phép lập gia đình. Pháp luật không cấm trường hợp 2 cặp song sinh là anh em ruột cưới 2 chị em ruột. “Về mặt thuần phong mỹ tục, tôi nghĩ chắc chắn sẽ được mọi người thông cảm, chia sẻ vì hiếm khi mới có một lần” – luật gia Minh khẳng định.

Bài và ảnh: THỐT NỐT

Một phóng viên hỏi một trong hai chú rể:

– Vậy anh làm thế nào để phân biệt người nào là vợ của anh

Chú Rể cười cười : Ngu sao phân biệt

Có khó chăng việc làm chứng cho Chúa ?

 

Fanxico Trần

Chúng ta thường băn khoăn , thao thức rằng: “Làm thế nào để đời sống này là đời sống làm chứng cho Chúa.”

Bao nhiêu người đã phải thốt lên , điều này thực sự là quá khó , hầu như không thể làm được vì chúng ta thì ngại ngần, yếu đuối và không xứng đáng. Có nhiều Bác , nhiều Anh Chị đã thử ra đi dạy đạo , dạy Giáo lý cho Tân Tòng  và rồi bỏ cuộc , bỏ của chậy lấy người vì chả tới đâu lại còn vướng vào tranh cãi giáo lý, tranh cãi khoa học, tranh cãi vị trí , … Điều này rất đáng tiếc và có thể sửa chữa không ?

Thế  còn lời hứa và sự giúp đỡ đầy quyền năng của Chúa thì đâu rồi? tại sao nó không đến với mình, thực ra thì với sức của Chúa giúp trong việc rao giảng , cũng đã có một số các Thánh của Chúa đã làm việc rao giảng thành công , chính họ đã  thấy, đã minh chứng  rằng điều này có thể thực hiện được và thực hiện một cách dễ dàng , đối với họ , có khó chăng việc làm chứng cho Chúa ?

Có khó gì đâu , chúng ta chỉ cần ở trong Chúa thì quyền năng hoán cải của Chúa sẽ đến cho người khác . Ở trong Chúa nghĩa là chúng ta ở trong lời cầu nguyện đơn sơ và hoàn toàn phó thác,  nhất là ở trong sự ca ngợi Chúa, rồi Chúa sẽ lo phần còn lại đó là , Ngài ban sự chữa lành và hoán cải cho người Anh Em của mình.

Cha Paulison , Giám đốc Canh tân đặc sủng Houston-Galveston đã kể, cách đây mấy chục năm, trong một lần có một nhóm nhỏ 5 người trong đó có cả một cậu thiếu niên, cỡ 15-17 tuổi đến nhà Dòng Maryknoll , họ  mượn nhà Dòng để ca ngợi Chúa , tiếng hát của họ vừa to vừa the thé ,làm  rung cả căn phòng nguyện nhỏ , vang lên tới tận trên lầu vào trong văn phòng của Cha đã làm cho Cha ngạc nhiên “sao mà hăng hái ca hát thế” , dần dần,   những lời  ca ngợi vốn khác cung giọng đó lại có sức làm cho Cha bừng tỉnh “mình cũng cần ơn yêu mến Chúa như thế này” . Sau ngày đó, Cha tìm đến với tĩnh tâm Chúa Thánh Linh  và có một cuộc cách mạng đổi đời , từ chỗ cử hành một thánh lễ Misa trong 10 phút , Cha đã nhiều khi cử hành thánh lễ và chữa lành trong 3-4 tiếng đồng hồ. Từ chỗ chỉ muốn làm công việc xây dựng building cho nhà Dòng, Cha dành toàn thời gian cho Canh Tân đặc sủng làm cho hàng chục ngàn người cũng yêu mến, say sưa Chúa như Cha. Từ chỗ lời giảng về Chúa đã không thuyết phục được chính mình đến chỗ lời nói chuyện thường cũng có thể cảm hóa , và làm cho người nghe ăn năn , muốn quay về với Chúa Jesus.

Thật là ngộ vì cái nhóm nhỏ ca hát này đâu có giỏi Kinh Thánh , về Thần học lại càng không thể so sánh với kiến thức uyên bác của Cha , họ chỉ hát ca ngời Chúa thôi mà, họ có nói gì đâu nhưng Chúa lại thay đổi lòng của Cha  !

Vâng, Có khó gì đâu phải không ạ , chúng ta chỉ cần ở trong Chúa biết cầu nguyện với hết cả tâm hồn và để cho Chúa lo phần còn lại

* Có gì khó đâu , chúng ta chỉ cần toát ra hương thơm yêu mến Chúa , và yêu mến nhau trong tình thân yêu của một gia đình rất đầm ấm. Rồi Chúa Thánh Linh sẽ làm phần còn lại. Một thí dụ minh chứng rõ rang, đó là câu chuyện Chị Diane , một gái điếm được Chúa chữa lành bịnh ung thư tử cung, khi chị đang đứng dự lễ chữa lành ở bên “ngoài hàng rào” nhà thờ trong một kỳ tĩnh tâm Thánh Linh , chị được ơn yêu mến Chúa say sưa và chị muốn giúp các cô điếm khác trong nhà Thổ của Chị , nhưng mà , làm sao có thể nói về Chúa trong nhà Thổ , nơi chỉ có gái điếm làm việc bán thân nuôi miệng , nơi mà tình yêu là một điều xa xỉ. Chuyện này xảy ra ở Cộng hòa Dominican, khi đó là vào khoảng năm 1975 do cha Emiliano Tardiff kể. Bắt đầu , chị Diane chỉ xin phép kể cho các đồng nghiệp về trường hợp xảy ra cho mình , làm sao mà mình được khỏi ung thư vốn đã phát tán nặng không còn hy vọng khỏi , sau đã hai lần mổ cắt khối u, làm sao mà Chúa mang niềm vui và sự thanh thản đến cho mình. Rồi , chị xin phép lập một nhóm cầu nguyện tại nhà chứa, và cứ mỗi thứ hai, họ đóng cửa không tiếp khách, để mở tâm hồn ra đón Chúa Yêsu. Ở đây, họ cầu nguyện, đọc Lời Chúa và ca hát.

Tiếp đến, năm sau, một cuộc tĩnh tâm Thánh Linh được tổ chức cho 47 cô gái điêm trong thành phố. Chính ở đấy, Chúa Yêsu biểu lộ tình thương xót của Ngài: người ta hối cải, ăn năn trở lại và xưng thú tội lỗi. 27 cô gái đã bỏ đường cũ, 21 cô  bên đỗ trong đường lối Chúa, vài cô đã trở thành giáo lý viên, mấy cô khác thành người hướng dẫn những nhóm cầu nguyện, làm chứng về Tình yêu hay thương xót của Chúa đã biến đổi họ.

 

Trong số 21 nhà chứa tại đường Mariano-Perez, chỉ có 4 nhà còn hoat động. Các chi em trong nhóm câu nguyên đã đên đó, và Chúa đã hoán cải những nhà đó.

Sau một thời gian củng cố , Cô Diane trở thành giáo lý viên, làm chứng cách hăng say về lòng thương xót của Chúa với một sức mạnh và quyền năng của Chúa mà người nghe phải quay trở lại với Chúa Jesus.

Thống kê chính thức cho biết, tai Nagua, trong số 500 nhà chứa, có hơn 80% đã đóng cửa. Nhiều nhà chứa trước kia đã phục vụ cho tội lỗi và ích kỷ, thì nay đã trở thành nhà cua nhóm cầu nguyên. Sự thay đổi rõ rệt đến nỗi người ta phải nói:

– Nagua trước kia là thành phố mãi dâm, nay là thành phố cầu nguyên.

Vâng, Có khó gì đâu phải không ạ , chúng ta chỉ cần để cho Chúa tỏa ra hương thơm yêu thương trong đời sống mình đó là lời làm chứng mạnh mẽ về Chúa.

Có khó gì đâu khi mà chính Chúa còn mong chờ hơn chúng ta gấp bội để ban ơn cứu rỗi cho Anh Em của ta. Kinh thánh nói “Người muốn cho mọi người được cứu thoát và được nhìn biết sự thật” (ITim2:4). Chúa sẽ hỗ trợ cho chúng ta trong việc làm chứng về Chúa cho anh me và do đó công việc nếu có Chúa sẽ nên dễ dàng.

Có khó gì đâu khi ta vin vào lời hứa của Chúa một cách đanh xác mà làm chứng cho Anh Em mình được ơn cứu rỗi . Đó cũng là cảm nghĩ của Chị N , Chị có tiệm hơt tóc bình dân $3.99 ở đường Bellaire Houston, Texas. Chị vốn là một tín hữu Phật giáo Hòa Hảo được ơn trở lại làm con cái Chúa , Chị rất yêu mến Chúa và muốn làm chứng cho Chúa.. Mỗi khi chị cắt tóc cho ai , dù là  Việt , Mễ hay các sắc dân khác, chị hỏi họ có bịnh không rồi chị nói về trương hợp mà Chúa chữa lành cho chính Chị và gia đình. Vì Chúa đã cứu Chị và gia đình từ bệnh tật cho đến cãi vã , chia rẽ và hỗn loạn làm cho gia đình của Chị rất hạnh phúc từ khi biết Chúa . Chưa hết, khi thấy khách hàng bị bịnh : “ Tai biến mạch máu não” , bị liệt chân, bị điếc tai, bị ung thư,  chị mạnh dạn cầu nguyện : “ Lạy Chúa , Chúa đã hứa hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ thấy” , “ Ở đâu có hai ba người dưới đất đồng thanh xin nhân danh Chúa Giê Su thì Chúa sẽ ở giữa họ và sẽ ban cho “. Rồi chị đặt tay lên bệnh nhân và nói “ Nhân danh tên Chúa Giêra  bệnh tật phải tan biến,  mọi cơ phận của Anh Chị này phải trở lại bình thường. Con cảm tạ , ngợi khen, tôn vinh danh Chúa Giê Su đời đời Amen.” . Điều xảy ra là những người này được khỏi bệnh tại chỗ , tay đang co rút cả mười ngón chị gọi tên Chúa Gie Su và kéo từng ngón ra, chân dang bị teo cơ, thì trong vòng 10 phút  đã nở ra bình thường trước mắt mọi người, ung thư thì ngày sau cầu nguyện , bệnh nhân đi khám được bác sĩ xác nhận khỏi,… và có nhiều người trong số bệnh nhân này sau đó , nghe Chị khuyên , họ đã hổi cải quay về Tin Chúa để được Chúa cứu đời đời thay vì chỉ cứu về phần xác vốn rất tạm thời với vài chục năm sống rồi lại chết .

Là một Tân Tòng , Chị N đâu có biết Lời Chúa hay Giáo lý nhiều đâu , Chị chỉ có sự xác tín vào Lời Chúa hứa để làm chứng cho Chúa. Quả vậy , chị đã cho rằng   làm chứng cho Chúa không khó , cứ tin vào Lời Chúa hứa mà làm chứng qua chữa lành , cầu nguyện và khuyên mời.

Chị N nói , mỗi năm cần mang về cho Chúa hai người thì chị có thể làm được.


Kết luận của Cha Elimiano Tardiff:
Chúa Yêsu không sai các môn đệ đi dạy lý thuyết hay những tư tưởng trừu tượng, nhưng sai đi để làm chứng về những gì đã thấy và đã nghe. Khốn nỗi, hình như chúng ta chỉ lo lắng dạy đạo lý hơn là thông truyền sự sống.. Chúng ta được gọi làm chứng về những gì chúng ta giảng dạy, nhưng để trở thành một chứng nhân đích thực, cần phải có kinh nghiệm bản thân về những điều mình tuyên xưng, và sống kinh nghiệm ấy trong con người của mình.

Để được lớn lên trong sự sống Thiên Chúa, trước hết, ta phải được sinh ra bởi quyền lực Thánh Thần

*  nhưng các ngươi sẽ chịu lấy quyền lực Thánh thần đến trên các ngươi. Và các ngươi sẽ là chứng tá của Thầy ở Yêrusalem, trong toàn cõi Yuđê và Samari, và cho đến mút cùng cõi đất. (CVTD1:8).

Đức Giáo Hoàng Phaolô VI nói:

*   Thế giới này đã quá mệt mỏi vì phải nghe nhiều thầy, họ chỉ bị lôi cuốn bởi các chứng nhân”.

Phần chúng ta , hãy mặc lấy Chúa và phấn khởi lên đường Đức Tin và làm chứng cho Tin Mừng.

SỐNG TRONG CHÚA BA NGÔI LÀ CỬA LÊN TRỜI

SỐNG TRONG CHÚA BA NGÔI LÀ CỬA LÊN TRỜI

(CN 8 TN, NĂM C)

Tuyết Mai

Hình như là khắp toàn thế giới người có đạo cũng như người không có đạo hiện rất vui mừng vì Giáo Hội Công Giáo chúng ta có được một Đức Giáo Hoàng ai cũng kính nể, yêu mến, và ca khen vì ngài thực sự đang sống rất thật, rất giống với Thánh Francisco và Chúa Giêsu thuở xa xưa.   Sự sửa đổi trước tiên mà do Đức Giáo Hoàng yêu quý của chúng ta muốn cho giáo dân thấy được sự sửa đổi đó là …. Trước đây khi một linh mục đang cử hành Thánh Lễ thì ta thấy linh mục đứng ở bục rất cao, cao hơn cả bàn thờ Chúa, chỉ thấp hơn Thánh Giá Chúa trên tường cao.   Nhưng nay vị trí đứng cao của các vị linh mục sẽ không còn thấy nữa! Mà vị linh mục hay cùng phó tế sẽ được ngồi hay đứng rất gần với giáo dân ở phía dưới chân của bàn thờ.

Cho đến khi vị linh mục hay cùng với phó tế cần lên phía trên của bàn thờ để cử hành mầu nhiệm Chúa Thánh Thể tức làm phép Mình và Máu Thánh Chúa Giêsu Kitô Chúa chúng ta.   Thưa sự sửa đổi ấy có làm cho nhiều linh mục khó chịu lắm không? Vì nếu linh mục là hình ảnh của Chúa thì phải nên giống Chúa là Ngài đến thế gian là để phục vụ nhân loại con người chứ không phải là ngược lại.   Sự thay đổi ấy sẽ cho giáo dân cảm thấy sự gần gũi của ngài linh mục hơn.   Chứ hình thức quá, cao sang quá, xa cách quá thì rất dễ làm cho các linh mục hiểu sai đi cái trách nhiệm và công việc chính của mình là sống phục vụ cho con người.

Thưa sự giữ đạo là bắt nguồn từ trong trái tim yêu thương giống Chúa và bắt chước Chúa Giêsu chứ không như những pharisêu, biệt phái, và các nhà thông luật xưa đã bị Chúa Giêsu lên án cách gắt gao.   Những ai đã bỏ cả cuộc đời để bước chân theo Chúa thì sao lại còn muốn dính bén thế nhỉ? Có phải mọi con chiên đều hiểu biết các ngài cũng yếu đuối cũng tội lỗi nên chúng ta phải thông cảm và phải cầu nguyện thật nhiều cho các ngài luôn mãi!?.

Nhưng có đôi khi chúng ta cũng không khỏi xốn con mắt, gai con mắt khi chứng kiến tận mắt những sự yếu đuối và tội lỗi của các ngài (ngoài công cộng).   Sự xốn hay gai con mắt ấy, tâm lý cũng dễ hiểu thôi vì thưa rằng giáo dân rất yêu quý và kính trọng các ngài.   Cũng vì hiểu rằng chiên thì nhiều mà Mục Tử tốt lành thì thiếu.   Do đó chiên thì tan tác đàng chiên, sói đội lốt Mục Tử thì dần ăn hết thịt chiên và những chiên còn sống ngoài đàn thì đông vô số kể không người chăn dắt.

“Một con sâu làm rầu nồi canh” một con sâu mà nó đã có tầm quan trọng đến mức mà có thể làm rầu một nồi canh (là một giáo xứ) thế thì tầm quan trọng như thế nào nữa khi có vài con sâu tương tự ở những nơi (giáo xứ) khác??.   Giận lắm chứ thưa có phải?   Rất giản đơn thôi vì khi ta càng yêu nhiều, cần nhiều, đặt nhiều hy vọng vào, kính trọng nhiều thì ta càng giận nhiều thế thôi!.   Có giận không và có buồn quá không khi thấy người mình yêu kính bị luật pháp điệu đi cách ê chề trước mặt mình vì những tội không ai có thể ngờ …..

Do đó Chúa Giêsu dậy “có” thì ta nói có; “không” thì ta nói không chứ không che đậy cho những thành phần xấu đã làm cho Giáo Hội ra nhơ nhuốc và làm gương mù gương xấu cho rất nhiều người trẻ noi theo và bắt chước.   Chúa chúng ta cả bao thế kỷ vẫn luôn buồn sầu vì những thành phần này khi họ chỉ sống lợi dụng Chúa mà trục lợi cho riêng họ.   Bởi đó chúng ta hiểu hơn khi Chúa nói Mục Tử thật thì biết từng con chiên và đàn chiên cũng từng con một biết và nhận ra tiếng của Ngài và đi theo Ngài.

Và không ai mà không hiểu rằng mọi sự dưới gầm trời này, những điều xấu xa của con người lại có thể giấu kín hay đậy kín cho được.   Vì điều xấu xa chúng hay có mùi xú uế không thể không xì ra cho được thưa anh chị em!.   Mục Tử chân chính có cuộc sống tốt lành không bao giờ phải cần biện hộ hay phân bua mà chỉ có sói đội lốt chúng mới cần phải đôi chối hay dễ giật mình vì chúng có tật thật nên dễ bị giật mình, thưa có phải?.

Nguyện xin Thánh Thần Thiên Chúa, luôn ban cho thế giới chúng con có được thêm nhiều Mục Tử chân chính, tốt lành, thánh thiện hơn nữa.   Để chúng con là những đàn chiên còn ở ngoài đồng cỏ xanh có được nhiều Mục Tử chăn dắt để cùng đích hết thảy là chiên chúng con được trở về sống trong Đồng Cỏ Xanh Rì và hiền hòa.   Có được cuộc sống bình an và hạnh phúc bên một Chúa Ba Ngôi.   Amen.

** Xin bấm vào mã số để nghe và để hát:

http://www.youtube.com/watch?v=Fu3Um_yF9_k

(Vui Trên Đồng Cỏ Xanh)

——————————————————————–

**::* Vui Trên Đồng Cỏ Xanh *::**
*~* Tuyết Mai(25) 10-08-03 *~*


Trời cao mênh mông bao la
Đàn chim tung bay phương xa
Đồi non xanh um mây trắng giăng
Hồ hởi với những bước chân nhịp nhàng
Đưa ta đến đồng cỏ xanh non
Sống thanh bình chỉ cần Chúa mà thôi
Sống bên Ngài hạnh phúc nhất trần đời

Ngài chăn nuôi tôi hôm nay
Ngài lo cho tôi hôm mai
Một tương lai không lo lắng chi
Vậy bạn hỡi! hãy sống cho trọn tình
Luôn tha thiết hòa với anh em
Đem tình Ngài vào cuộc sống bon chen
Tới muôn người cần được biết tình Ngài

ĐK:
Vì yêu Chúa đã hy sinh
Bỏ thân cứu lấy dân chiên
Ngài đã chuốc lấy bao muộn sầu
Trên Thánh Giá trên Thập Tự khổ đau
Cho chiên Ngài được mãi mãi bình an

Về đây dâng muôn câu ca
Ngài ơi, thương con xin tha
Vì con chiên hoang nay trở về
Vì đã chán ngán thú vui thế trần
Hôm nay đến đồng cỏ xanh non
Hứa trọn đời chỉ gần Chúa mà thôi
Sống bên Ngài hạnh phúc nhất trần đời


*** Để cảm tạ, ngợi khen, và tôn vinh Thiên Chúa là Cha chung của tất cả chúng ta, tôi chân thành mời anh chị em hãy dùng những bài hát của tôi để hát, đem đến tận phương trời xa, để làm Sáng Danh Thiên Chúa.

Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(05-22-13)

Nguyện vọng của con sâu róm

Có  một con sâu róm cảm thấy tướng mạo mình vừa xấu, hành động lại vừa  không linh hoạt, liền oán than với Thượng Ðế:“Thưa Ngài! Ngài sáng tạo  vạn vật cố nhiên rất thần diệu, nhưng con cảm thấy ngài sắp đặt cuộc đời  con không cao minh. Ngài chia cuộc đời con thành hai giai đoạn: giai  đoạn đầu  vừa xấu xí vừa chậm chạp, giai đoạn sau thì lại vừa đẹp đẽ vừa  khéo  léo; khiến con ở giai đoạn đầu bị mọi người chửi rủa, còn giai đoạn  sau lại được nhà thơ ca ngợi. Xấu thì quá xấu, đẹp thì quá đẹp. Sao  ngài  không đồng đều một chút, giá như con bây giờ tuy xấu một chút nhưng   hành động có thể khéo léo hơn, sau này khi thành bướm rồi tướng mạo   xinh đẹp, nhưng hành động chậm chạp một chút. Như thế hai giai đoạn làm  sâu róm và bướm của con chẳng phải có thể trải qua rất vui vẻ hay sao?”

Nữ tỉ phú trẻ nhất thế giới chia nửa tài sản làm từ thiện

Nữ tỉ phú trẻ nhất thế giới chia nửa tài sản làm từ thiện

Làm giàu từ chính đôi bàn tay của mình, Sara Blakely năm nay 42 tuổi đã trở thành tỉ phú sau khi thành lập nên hãng đồ lót tạo dáng cho nữ giới Spanx. Giờ đây cô là người phụ nữ đầu tiên tham gia dự án từ thiện của tỉ phú Warren Buffett và Bill Gates.

Cam k¿t cho i, Blakely, Warren Buffet, Bill Gates

Sara Blakely

Dự án “Cam kết Cho đi” được khởi động tháng 6/2010, kêu gọi những người giàu trên thế giới quyên góp phần lớn tài sản của họ vì mục đích từ thiện.

Theo Forbes, nữ tỉ phú Blakely có tài sản trị giá khoảng 1 tỉ USD và cô hứa trao tặng ít nhất nửa số tài sản của mình để làm từ thiện.

Blakely sở hữu 100 vốn của công ty của mình, và đứng đầu danh sách 50 người mẹ Quyền lực nhất nước Mỹ.

Cam k¿t cho i, Blakely, Warren Buffet, Bill Gates

Sau khi gia nhập “Cam kết cho đi“, Blakely nói chuyện với cậu con trai rằng cô sẽ cho đi một nửa số tiền của mình, và hy vọng rằng một ngày nào đó, cậu bé sẽ hiểu rằng mẹ cậu làm một điều đúng đắn.

“Được thôi mẹ, giờ chúng ta chơi xếp hình được chưa?” – con trai của Blakely nói.

Cam k¿t cho i, Blakely, Warren Buffet, Bill Gates

Trước đó, Blakely đã ủng hộ 1 triệu USD cho Học viện Lãnh đạo của Oprah dành cho các bé gái ở Nam Phi

Blakely còn thiết lập nên Quỹ Blakely, quyên góp 20 triệu USD vì phụ nữ.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Câu chuyện của nữ tài tử Angelina Jolie

Câu chuyện của nữ tài tử Angelina Jolie


Anmai, CSsR

5/18/2013

Vietcatholic.net


Chắc có lẽ chẳng cần phải giải thích thêm khi nghe đến động từ “cắt”.

Cắt được hiểu nghĩa là làm đứt bằng vật sắt, cắt sợi dây; cắt tóc, cắt một số chi tiết, tách ra khỏi cái chung … Cắt đồ vật, đất đai … thì đơn giản nhưng để cắt một cơ phận trong cơ thể không phải là chuyện giản đơn. Phải chấp nhận cơn đau đớn vô cùng để cắt đi cơ phận trong cơ thể và phải có tinh thần hết sức can đảm mới dám cắt chứ không phải cứ cắt là cắt. Vẫn là sự giằng co lớn trước khi đi đến quyết định cuối cùng.

Mới đây, chúng ta, qua truyền thông được biết Angelina Jolie phải đưa ra quyết định để cắt đi phần cơ phận đẹp nhất của cơ thể. Cô phải quyết định cắt bỏ bộ ngực của mình để chống lại căn bệnh ung thư vú, rồi dũng cảm công bố cái tin ấy trên truyền thông, nữ diễn viên nổi tiếng Angielina đã được nhiều người gọi là người hùng.

Nam tài tử điện ảnh Bratt Pritt chồng của Angelina Jolie cũng được ca ngợi là người hùng vì anh luôn sát cánh bên vợ trong những giờ phút khó khăn nhất đối mặt với phẫu thuật và dư luận.

Dù một trong những bộ phận quyến rũ nhất cơ thể, một biểu tượng của sắc đẹp bị “cắt bỏ”, nhưng hình ảnh của nữ diễn viên lại trở nên quyến rũ : “Bây giờ, Angelina thực sự là người phụ nữ đẹp nhất thế giới” (David Krumholtz); “Điều này rất cảm động và đang truyền cảm hứng. Angelina Jolie là người phụ nữ đẹp nhất, đẹp từ trong ra ngoài” (Ariana Grande).

Cả thế giới đang ngợi ca một người dám “rũ bỏ” cái vẻ đẹp bên ngoài để cắt bỏ mầm mống của khối u ác tính có thể hủy hoại mạng sống. Trong khi đó có những dự án, những công trình, những quyết định sai lầm nhưng vì sĩ diện, vì cái tôi, vì lợi nhuận có những người đã không dám cắt bỏ quyết định, dự án … dù sai lầm xảy ra trong trước mắt cuộc sống.

Không cần phải nói nhiều, ngày mỗi ngày nhan nhản qua các phương tiện thông tin đại chúng chúng ta thấy có quá nhiều bất cập. Cứ ra đường là thấy bất cập nhưng những bất cập đó lại được bao che, được che chắn bởi những người có quyền và cầm quyền : đem đấu giá gỗ xưa để gây quỹ … vì sợ gỗ quý bị ăn cắp; cầu vượt Cát Lái đã đi vào sử dụng khá lâu nhưng đến nay vẫn chưa được … nghiệm thu; nhiều trạm thu phí quá hạn hay bất cập vẫn được … để nguyên đó để thu lợi …

Thật sự ra cũng khó nói bởi lẽ đứng trước nguồn lợi của cá nhân hay của một nhóm nào đó đang dâng cao thì khó có lòng sửa sai được. Lớn kiếm lợi theo lớn, nhỏ kiếm lợi theo nhỏ … miễn làm sao thỏa mãn được lòng của con người.

Vấn đề lớn là làm sao khơi dậy, làm thức tỉnh lương tâm bấy lâu đang ngủ yên trong lòng con người. Để cắt cái sai, để sửa cái sai không dễ chút nào khi lương tâm con người đã chai cứng hay nói theo ngôn ngữ Thánh Kinh là “lòng chai dạ đá”.

Có những người, những nhóm người vì quyền lợi cá nhân hay nhóm của mình đã cố tình làm ngơ cho qua những sai phạm mà nhiều người đã thấy. Dù biết nhưng họ nhắm mắt làm ngơ để bao che cho phe nhóm của họ. Công chúng, dư luận đều biết nhưng vì thấp cổ bé họng, vì không có quyền nên đành phải nghe theo. Họ thừa biết những khối u nhưng họ không can đảm cắt và cứ để cho khối u đó ngày mỗi ngày phát triển bằng quyền lực của họ. Chính lương tâm và Thiên Chúa sẽ xét xử những hành vi nhắm mắt làm ngơ để hưởng lợi của những người dùng quyền lực để trục lợi.

Chính Chúa Giêsu cũng đã mời gọi về sự từ bỏ, cắt bỏ rất mạnh trong Tin Mừng theo Thánh Matthêu : “Nếu tay chân ngươi làm ngươi vấp phạm, thì hãy chặt và quăng nói đi khỏi ngươi; thà ngươi cụt tay, què chân mà vào sự sống, còn hơn là có hai tay, hai chân mà bị quăng vào lửa đời đời. Và nếu mắt ngươi làm ngươi vấp phạm, thì hãy móc mà quăng nó đi khỏi ngươi, thà ngươi chột mắt mà vào sự sống còn hơn là có hai mắt mà bị quăng vào địa ngục lửa thiêu”. (Mt 18, 8.9). Hơn một chút nữa, Chúa Giêsu mời gọi dứt khoát trong tin mừng Gioan : “Thầy là cây nho thật và Cha Thầy là người trồng nho. Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi; còn cành nào sinh hoa trái, thì người cắt tỉa cho sinh nhiều hoa trái hơn” (Ga 15, 1-2)

Và vì vậy, cần phải can đảm “cắt” những khối u của tham lam, của ích kỷ, của phe nhóm trong lòng mình để cho con người, cộng đoàn và xã hội được phát triển.

Angelina Jolie đã can đảm cắt bỏ cơ phận đẹp để cho các cơ phận khác trong cơ thể của cô được sống. Quyết định của cô như là lời nhắc cho những ai đang tham quyền cố vị, tham bổng lộc, lợi nhuận, chức tước mà không dám cắt bỏ những sai lầm thiệt hại cho anh chị em đồng loại.

Một chút tĩnh lặng và nhìn quyết định của Angelina Jolie để chính bản thân ta dám cắt đi những khối u của ích kỷ, giận hờn, tham sân si trong lòng đang ngày đêm hủy hoại thân xác thánh thiện ban đầu khi Thiên Chúa tạo dựng chúng ta.

Anmai, CSsR

Mỹ: Bác sĩ phá thai bị phạt ba lần tù chung thân

Mỹ: Bác sĩ phá thai bị phạt ba lần tù chung thân

Bác sĩ Kermit Gosnell (Ảnh do cảnh sát Philadelphia cung cấp)

Bác sĩ Kermit Gosnell (Ảnh do cảnh sát Philadelphia cung cấp)

nguồn:VOA

15.05.2013

Một bác sĩ phá thai đã bị đưa vào nhà giam hôm thứ Tư để thọ án phạt ba lần tù chung thân mà không được đặc xá vì đã giết nhiều bào thai sắp sửa sinh.

Hôm thứ Tư, Bác sĩ Kermit Gosnell đã lãnh bản án tù chung thân tại tòa án thành phố Philadelphia vì đã giết một bé sơ sinh mà ông mô tả là khá lớn để có thể “đi ra xe bus để đến trường.”

Tòa án này hôm thứ Ba đã tuyên ông hai lần tù chung thân, sau khi có cuộc thu xếp với các công tố viên để ông khỏi bị tử hình.

Viên bác sĩ 72 tuổi đã bị kết tội giết người bậc một vì đã giết ba bé vừa chào đời bằng kéo.

Trước đó, ông đã bị kêu án 5 năm tù về tội vô tình giết chết một bệnh nhân uống thuốc quá liều do ông kê toa, khi người này đến văn phòng ông để yêu cầu phá thai.

Các nhân chứng ra khai trước tòa kể lại cơ sở y khoa của ông dơ bẩn đến độ các công tố viên đã gọi là “một căn nhà man rợ.”

Vụ này làm dấy lên cuộc tranh luận ở nước Mỹ về chuyện hợp thức hóa phá thai.

“Tiếng đàn piano nửa đêm”

“Tiếng đàn piano nửa đêm”

Câu chuyện dưới đây tôi cũng đã từng được đọc ở đâu đó rồi, và đã quên. Nhưng sáng nay tôi nhận được thư của anh Nguyễn Đại Hoàng gửi câu chuyện này cho tôi, với mấy lời sau:
“Đây là một câu chuyện nên gởi đến cộng đồng. Xã hội mà có nhiều người biết rung động trước cái đẹp, cái khổ đau thì xã hội ấy vẫn còn cơ hội.” Hoàn toàn đồng ý với nhận định của anh NĐH, tôi đăng bài này lên đây để mọi người cùng đọc, và hy vọng câu chuyện sẽ nhắc mọi người nhớ rằng điều làm cho con người là người chính là ở lòng nhân.

—————-
Tiếng đàn Piano nửa đêm
Một người bạn gởi cho tôi câu chuyện này, không rõ tác giả, một câu chuyện thực sự cảm động và hàm chứa nhiều ý nghĩa sâu xa về cuộc sống. Bài viết gần như hoàn chỉnh tôi chỉ sửa một số lỗi chính tả và hiệu chỉnh lại một số đoạn cho rõ nghĩa hơn. Tựa do tôi đặt lại. ( NĐH).

———-Một ngày anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt :

– Ông lại bán xe rồi hay sao mà đi tàu lên đây ?

Anh cúi đầu trả lời lí nhí trong sự hổ thẹn :

– Ừ thì bán rồi, vì cũng không có nhu cầu lắm !

Chị sầm mặt xuống :

– Ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không ngóc lên đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy ?

Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều mà anh muốn nhờ chị. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh :

– Nhưng mà gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e sẽ chẳng còn được bình yên nữa !

Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối :

– Con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.

Chị thở dài :

-Ông lúc nào cũng mang xui xẻo cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã, có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau.

Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.

Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi còn học phổ thông. Anh đi lao động xuất khẩu ở Đông Đức. Chị theo học Đại học Sư phạm Hà Nội 1. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Đức. Chị tốt nghiệp đại học và về làm giáo viên cấp 3 huyện Thái Thụy, Thái Bình. Họ vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.

Khi đã có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức.

Vừa sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt, đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán, chỉ có anh là vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị trách anh vô dụng. Anh không nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu, để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đã vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được.

Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn

“Đồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng…”, đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé Hương.

Bé Hương sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nữa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, thì hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình và dồn hết tình thương cho đứa con gái xấu số.

Bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ý, vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng buộc sẽ làm khổ chị.Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con, nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm. Vì vậy mà con bé quấn quít bố hơn mẹ.Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly hôn.Ly dị được gần 1 năm thì chị tái giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới.Thành phố Bremen là thành phố nhỏ.

Người Việt ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ý chị nên chuyển về Hamburg sinh sống.

Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay Noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời gian, chị còn đến trực tiếp tặng quà cho con bé trước ngày lễ giáng sinh nữa.

Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đã sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào. Nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả vì nó nhiều. Nó bị bệnh thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó còn biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà.

Chồng chị đã đồng ý cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.

Vợ chồng chị đã mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được.

Đi học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Đứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.

Em trai nó học thêm Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở phòng khách.

Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm,.. đàn..đàn…klavia….con muốn… Anh thở dài và hát cho nó nghe.

Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần.

Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì cứ mắng nó dở chứng.

Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra phòng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đã có lần anh nói với chị, con bé ở trường khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy lòng chị nên chị không quan tâm

Chị đến gần sau lưng nó, và lặng lẽ ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm thì cái gì.

Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rõ ràng từng tiếng một, mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “…Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo…sống với cha êm như làn mây trắng…nhớ đến năm xưa còn bé, đêm đêm về cha hôn chúng con….với tháng năm nhanh tựa gió..ôi cha già đi cha biết không…”.

Chị vòng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào lòng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó. Nó chìa cho chị một tờ giấy giấy khổ A4 đã gần như nhàu nát.

Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi, con biết bố con bị ung thư lâu chưa. Nó chìa bốn ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, bốn tháng rồi hả. Nó gật đầu.

Chị nhìn chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.

Con bé hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào lòng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại ý là nó diễn đạt rằng: -” Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con..”

Chị cũng ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg….
————-
Đoạn kết :

Tôi nghe người ta kể chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.

——————————————————————————————–

Lời phụ của Nguyễn Đại Hoàng : Câu chuyện đơn giản, không nhiều tình tiết, đã lấy đi nước mắt của nhiều người đọc. Tôi hình dung được cảnh người cha Việt Nam gầy ốm bệnh tật và đứa con gái tật nguyền tội nghiệp của anh trên đất khách quê người. Tôi như thấy được hình ảnh đứa con gái tưởng nhớ người cha – mà em biết đã mất rồi – qua tiếng đàn Piano. Tôi biết tiếng đàn ấy đau đớn biết bao. Tôi nghe được cả lời ca nghẹn ngào của em Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo…sống với cha êm như làn mây trắng…nhớ đến năm xưa còn bé,đêm đêm về cha hôn chúng con….với tháng năm nhanh tựa gió..ôi cha già đi cha biết không…”. Em bé Việt Nam ở phương trời xa lạ kia ơi em thật là vĩ đại ! Tôi hãnh diện vì em biết bao !

NGUYỄN ĐẠI HOÀNG 3/2013

Hai Người Bạn.

Hai Người Bạn.

..1 bên ở Mỹ, 1 bên ở VN..

30 ThángTư Và Chuyện Hai Người Bạn

(04/30/2013)

Tác giả : ThaiNC

Bài số 3883-13-29283vb3043013

Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012.

Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.

Sau đây là hai bài viết mới: Viết ngắn cho Tháng Tư, và một truyện ngắn.

Bài I. Hàng Triệu Người Buồn

28 tháng Tư…
Ngày này 38 năm trước, tôi là cậu bé 16 tuổi đang ôm khẩu súng Carbin cổ lỗ sĩ trong một phiên gác Nhân Dân Tự Vệ.
Trời mưa. Sấm và chớp. Nhóm của tôi toán ba người đang rút vào nhà một người quen trú mưa chờ dứt phiên gác, và vô tình cùng gia đình họ ngồi nghe tường thuật trực tiếp toàn bộ buổi bàn giao chức vụ TổngThống lịch sử.
“Đây là phóng viên Hệ Thống Truyền Thanh VN, quí thính giả đang theo dõi trực tiếp truyền thanh lễ trao nhiệm chức tổng thống VNCH giữa ông Trần Văn Hương và cựu đại tướng Dương Văn Minh…
“Thưa quí thính giả vào lúc này bên ngoài Dinh Dộc Lập chúng tôi nhận thấy trời đã bắt đầu mưa nhỏ và Saigon đang trải qua một buổi chiều u ám như hoàn cảnh hiện tại của đất nước…”
Đó là nguyên văn câu tường thuật của người phóng viên trong buổi lễ. Giọng nói đầy xúc cảm của người phóng viên đã in sâu trong đầu tôi suốt bao nhiêu năm dài.
Chính câu nói đó chỉ trong mấy giây thôi, đã thay đổi tôi từ một cậu bé học trò vô tư hồn nhiên thành một… cậu bé khác. Tôi vẫn là một cậu bé, nhưng đã biết suy tư. Tôi bỗng nhận ra tôi là ai. Tôi bỗng nhận ra hai chữ “đất nước” của người phóng viên vừa nhắc đến đó chính là “đất nưóc” hiện tại của tôi đang sống, đang thở. Cái “đất nước” đã nuôi tôi khôn lớn, cho tôi những tháng ngày tươi đẹp của tuổi ấu thơ, đã dạy cho tôi bao điều hay lẽ phải trong trường lớp…
Nhưng cái “đất nước” đó của tôi nó đang hấp hối…
“Thưa quí thính giả vào lúc này bên ngoài Dinh Dộc Lập chúng tôi nhận thấy trời đã bắt đầu mưa nhỏ và Saigon đang trải qua một buổi chiều u ám như hoàn cảnh hiện tại của đất nước…”
Ôi, tôi vừa nhận ra “đất nước” của tôi, tiếc thay nó chỉ sống đưọc có đôi ngày nữa mà thôi.

Nhà tôi ngay mặt tiền đường Trương Minh Giảng. Quận 3.
Bây giờ thì họ gọi là đường Lê Văn Sĩ. Trước đó, có thời tên là đường Nguyễn Văn Trỗi.
Đây là một trong ba con đường chính dẫn đến phi trường Tân Sơn Nhất của Sài gòn. Từ nhà tôi, mấy ngày nay đã có thể dễ dàng trông thấy những cụm khói bốc lên từ phía phi trường cùng những tiếng nổ ì ầm vọng lại…

Sáng ngày 30.
Bỗng nhiên vắng lặng một cách lạ lùng. Không có tiếng súng. Không bóng người trên đường phố.
Khoảng 8 giờ sáng từng tốp nhỏ những người lính Cộng Hoà từ phía phi trường đi bộ lên. Không đội hình. Không súng ống. Một số không cả ba lô hành trang nào cả. Những người lính đi mà hình như không biết đang đi đâu. Họ chỉ đi…
Một tốp lính khoảng chừng 10 người dừng lại trước nhà tôi. Những người lính rất trẻ. Họ bắt đầu cởi áo lính …
Nhà tôi lúc đó có một người anh họ con ông bác, là Trung úy bộ binh, từ Phan Thiết dẫn được vợ con chạy kịp về SàiGòn mấy ngày trước, tỵ nạn trong nhà.
Anh ấy và ba tôi nói chuyện gì một lúc, tôi thấy hai người gom một mớ quần áo và tiền. Xong, anh tôi ôm mớ quần áo và tiền đó mở cửa bước ra trao lại cho những người lính này. Anh tôi bắt tay vài người, vỗ vai an ủi vài người lính khác… Họ có nói với nhau vài lời nhưng tôi không nghe rõ. Trước khi trở lại vào nhà, anh móc túi lấy gói thuốc trao lại cho một người lính trong đó.

Vài tiếng sau, một đoàn lính khác từ phía phi trường đi bộ lên.
Rất đông.
Họ đi ngay hàng thẳng lối, nép sát dưới những mái hiên. Đội hình kỷ luật. Ba lô súng ống đầy đủ.
Và im lặng.
Toán bộ đội chính quy Cộng Sản Bắc Việt đầu tiên tiến vào Sài Gòn từ ngả phi trường.
Thành phố tôi ở chính thức đổi chủ,
… và đổi tên.

*
Cuối năm 2004, khi nhắc đến cuộc chiến tranh đã lùi xa gần ba mươi năm, cựu Thủ tướng của nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa Võ Văn Kiệt phát biểu: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”.
Bây giờ, đã thêm gần mười năm nữa trôi qua.
Bạn ở trong số hàng triệu người vui, và vẫn còn vui thì cứ vui.
Bạn vẫn còn say men chiến thắng thì cứ tiếp tục “liên hoan” chiến thắng.
Tôi ở trong số hàng triệu người buồn kia… chất chồng theo năm tháng.
*
Sau đây là một truyện ngắn sau 30 tháng Tư

Bài 2 .HAI NGƯỜI BẠN

Suốt những năm trung học, Hào và Hữu là hai thằng bạn nối khố, cặp bài trùng. Họ thân nhau ngay từ ngày đầu tiên ngồi cạnh nhau, và bao giờ cũng sát cánh suốt bảy năm trời mài ghế nhà trường.
Sau khi cùng đỗ Tú Tài tốt nghiệp trung học, Hào ghi danh vào Luật Khoa như dự định. Tưởng bạn sẽ theo mình, hay ít ra cũng tiếp tục đường học vấn, nhưng không, Hữu cho biết hắn sẽ xin vào Hải Quân, thực hiện mộng hải hồ. Hào ngạc nhiên khi nghe hắn nói.

Tương lai, gia đình, và bè bạn không đủ cầm chân hắn.

Hữu cho biết hắn đã suy nghĩ kỹ.

Hải Quân là nơi thích hợp nhất, vừa đáp lại lời kêu gọi của núi sông, vừa là dịp cho hắn được đi khắp miền quê hương gấm vóc.
Năm đầu ở Luật Khoa buồn nản.

Hào cảm thấy thiếu vắng tình bạn thân thiết.

Hữu ra đi biền biệt, thỉnh thoảng chỉ gửi cho Hào một tấm thiệp nhỏ, cho biết từng địa danh hắn đã đi qua… Anh cảm thấy phục bạn mình hơn bao giờ. Hắn đã dám dấn thân nam nhi chi chí, còn anh vẫn mỗi ngày cắp sách đến trường, sống yên vui trong sự che chở của bao người cùng trang lứa, đang từng ngày đối diện với quân thù.
Mặc cảm hèn yếu theo đuổi Hào ngày mỗi lớn.

Khi anh có ý định ra đi như Hữu, thì Mai xuất hiện trong cuộc đời chàng. Những ánh mắt gặp nhau trong giảng đường, những ly nuớc dừa tươi của con đường Duy Tân cây dài bóng mát đã mang đến cho Hào một luồng gió mới.

Buổi hò hẹn hò trong thư viện, từng vòng tay ôm, nụ hôn vội vàng, đã cầm chân Hào trở lại. Anh tạm quên ý hướng ra đi, tạm quên Hữu để phiêu lưu trong tình yêu đầu đời.

Hữu trở lại Sàigòn lần đầu tiên sau một năm trời xa vắng, đến tìm Hào tại trường. Hắn thay đổi hẳn, mái tóc cắt ngắn, da đen sạm, khỏe mạnh trong bộ quân phục màu xanh nước biển.

Chỉ có ánh mắt tinh nghịch và phong cách cởi mở là không thay đổi.

Một lần nữa Hào lại cảm thấy mình nhỏ đi trước bạn.

Không để anh suy nghĩ lâu hơn, Hữu vỗ vai Hào thân mật:
-Đi mày, ra làm vài chai băm ba với tau rồi nói chuyện sau.
Hào vui vẻ theo Hữu ra khỏi trường, quên luôn giờ hẹn với Mai ở thư viện. …
Đơn vị Hữu đang đóng ở Vũng Tàu nên hắn về Sàigòn đều đặn hơn.

Gặp Hào, hắn nói là phép, thỉnh thoảng lại mỉm cười bí mật: tao “dù” về chơi. Hào giới thiệu Mai với Hữu.

Nhưng những cuộc đi chơi tay ba không mấy thú vị.

Hào nhận thấy bạn mình không được vui vẻ cởi mở như trước nữa.

Có thể hắn thấy sự hiện diện của Mai chia xẻ tình thân của Hào.

Cũng có thể hắn thấy lẻ loi. Hào biết bạn mình đang trống vắng.

Đời sống quân ngủ với thời gian ít ỏi đã không cho hắn những cơ hội gặp gỡ. Anh đem cảm nghĩ mình bàn lại với Mai, nhờ nàng giúp đỡ*.
Như dự định, lần sau đó khi Hữu về Sàigòn, Mai đã đến với một người con gái khác, Vân, cô em họ của nàng để giới thiệu với Hữu. Họ tổ chức một cuộc picnic tại Thủ Đức. Buổi đi chơi xa có lẽ mang lại kết quả tốt.

Hào và Mai cố ý tách ra để hai người được tự do. Vân thật hiền và ít nói. Nàng chỉ chăm chú nghe và hưởng ứng những chuyện Hữu kể về những chuyền đi biển và phong tục đặc biệt từng địa phương hắn ghé qua.
Qua mấy lần gặp gỡ, thấy bạn không có dấu hiệu gì tiến triển, Hào hỏi thẳng cảm nghĩ của Hữu về Vân.
-Vân ? Đẹp và dễ thương ghê.
-Vậy mày…. thấy sao?
Hắn tỉnh bơ:
-Tao nhận Vân làm em gái rồi.
Hào sững sờ:
Ban đầu chàng tưởng bạn mình giở trò “em gái hậu phương” để tô điểm cho cuộc tình. Nhưng anh lầm. Hữu thật tình coi Vân như em.

Hào buồn bã kể lại cho Mai và nhờ nàng kiếm giùm…một người khác. .
Cơ hội thứ hai không thể đến. Hữu được lệnh nhổ neo ra một vùng nào đó ở miền Trung. Hắn nói lần này ra đi sẽ rất lâu, chưa biết khi nào trở về.

Hào, Mai và Vân lặng lẽ tiển đưa Hữu rời bến.
Đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau.

Đất nước sụp đổ đã kéo hàng vạn người ra biển vượt thoát, trong đó có Hào.

Anh ra đi bất ngờ như tiếng gọi của định mệnh.

Từng khối người chen chúc trên con tàu già nua từ từ rời cảng Sàigòn.

Hào phóng mình bơi theo và leo lên như một mãnh lực huyền bí nào đó đã khiến anh quên tất cả.

*
Sàigòn 1980


Anh thân mến,
Chỉ còn vài tiếng nữa là bắt đầu một năm mới.

Pháo đang nổ báo hiệu cho tất cả mọi người, già cũng như trẻ, trai hay gái, tư sản hay vô sản…đều được thăng thưởng thêm một tuổi.

Có lẽ đây là điều công bằng nhất của thượng đế.

Giữa giây phút thiêng liêng của đất trời này, Mai lại nhớ anh.
Anh ơi, Mai mới ra Bắc thăm ba. Mẹ lại đau nặng và yếu quá nên năm nay Mai đi thay. Mai đáp tàu lửa ở Sàigòn đến một vùng hẻo lánh thuộc Cao Bắc Lạng gần biên giới Tàu. Cả đi lẫn về mất gần một tháng.

Nghĩ lại Mai còn rùng mình thấy sợ. Nếu không có anh Hữu chắc Mai chết mất. Cũng tức cười, anh Hữu vừa ra khỏi tù thì lại đi thăm tù.

Ba anh ấy cùng giam một chỗ với ba Mai nên tụi Mai đi chung.

Lần đầu tiên trong đời Mai đi xa như vậy, và có đi mới biết được thế nào là thân gái dặm trường. Mai chỉ còn nhớ khi tàu ra tới Huế là kiệt lực, không biết gì nữa. Mọi việc anh Hữu lo liệu hết.

Mai ngất xỉu nhiều lần, mỗi lần tỉnh lại thấy gói quà cho ba vẫn còn bên cạnh mới yên tâm, rồi lại thiếp đi. Hình như sau khi xuống sân ga Cao Bằng, tụi Mai đã đi xe hàng, đi xe, đi bộ…và có lúc anh Hữu phải cỏng Mai nữa.

Tội nghiệp anh ấy, ôm hai gói đồ trong tay lại còn đèo Mai trên lưng.

Vậy mà anh vẫn cố gắng theo kịp mọi người vào trại ở trên đồi.

Mỗi khi nghĩ lại cảnh đó Mai chỉ muốn khóc.

Cuối cùng rồi Mai cũng đưa được gói quà đến tận tay ba.

Rồi lại đi bộ, đi ghe, đi tàu về lại Sàigòn …vừa kịp đón Tết.
Không biết mình còn phải chờ bao lâu nữa mới gặp lại nhau?

Anh Hữu bảo nếu em muốn, anh ấy có thể tìm đường giùm.

Người ta đi nhiều lắm anh ơi! Mỗi ngày lại thấy vắng bóng một người quen làm Mai nóng ruột quá. Làm sao bây giờ? Ba vẫn còn tù tội, mẹ đau yếu, lũ em nheo nhóc…cả nhà chỉ còn trông chờ vào Mai.

Mai đã cố gắng hết sức và mỏi mệt lắm rồi! Nếu ba về, chắc sẽ có nhiều hy vọng hơn, nhưng biết đến khi nào?
Kìa, pháo nổ lớn, nhiều lắm! Giao thừa rồi!

Mẹ Mai đang cúng ông bà, riêng Mai nhớ anh muốn khóc đây.

Chờ Mai nhé, viết thư cho Mai nhiều hơn nghe anh.
Chúc anh một năm mới như ý.
Mai.

Hào gấp lá thư lại, thở dài. Anh đọc mãi câu cuối “…chờ Mai nhé” mà tưởng như tiếng nàng vang vọng bên tai. Mai ơi, năm sáu năm rồi anh vẫn chờ, nhưng liệu chúng ta sẽ còn chịu đựng được bao lâu nữa?
Ngẩng đầu lên, chàng nhìn lại Vân, người con gái đã ở cạnh chàng gần hai năm qua.
Ngày gặp Vân thật bất ngờ khi hội nhà thờ địa phương nhờ chàng giúp đỡ phiên dịch cho hai chị em Việt Nam mới được bảo lảnh qua. Nhìn cô gái co ro trong cái lạnh của xứ người, chàng ngờ ngợ nhưng không dám nhận. Chỉ khi Vân ngạc nhiên hỏi “Anh…Hào hả?” chàng mới reo lên mừng rỡ và ôm chầm lấy Vân. Trong một giây, Hào quên mọi người chung quanh, quên Vân là con gái, quên luôn người mới qua chưa quen lối thân mật kiểu Mỹ mà chàng ít nhiều bị ảnh hưởng. Trước mắt chàng không phảI là Vân nữa, mà là những gì chàng bỏ lại sau lưng từ tháng tư năm ấy, là Sàigòn, là em gái chàng, là Mai, là … tất cả.
Sau khi lo liệu xong mọi việc cho chị em Vân, đời sống của Hào bỗng nhiên khởi sắc. Mỗi tuần Vân đã đến. Căn phòng độc thân bề bộn được chăm sóc gọn ghẽ. Nhà bếp từ lâu vắng lạnh được hâm nóng với những món ăn quen thuộc mà Vân khéo léo chắp nối từ những gia vị của Tàu, Đại Hàn… Hào có cảm tưởng như mình đang sống trong cảnh Bích Câu Kỳ Ngộ mà chàng đã học trong một giờ Việt Văn năm xưa.
Nhưng không hẳn. Tú Uyên đã xé bức tranh và cưới Giáng Kiều làm vợ. Còn Hào và Vân vẫn còn một khoảng cách ở giữa: Mai. Đã có những lúc Hào muốn quên tất cả để xây dựng hiện tại và tiến tới hạnh phúc tương lai thì những lá thư của Mai từ quê nhà kéo anh trở lại. Những kỷ niệm êm đềm, những lời hẹn ước đằm thắm còn văng vẳng. Hình ảnh cô sinh viên Luật trẻ trung tươi thắm, theo dòng đời đổi thay đã thành một cô chợ trời lam lũ.
Mai, anh vẫn yêu em nhưng anh không là thánh nhân. Làm sao anh có thể sống mãi với một bóng hình trừu tượng? Nơi đó dù sao em cũng còn một quê hương để yêu, để ghét. Dù sao em cũng còn tình thương của gia đình, bạn bè thân thuộc. Anh ở đây nào có gì ngoài một tấm thân cô độc?
Hào nhìn Vân. Cả năm trời gần gũi mà tình thân không qua một cái nắm tay. Sự quan hệ gắng gượng giữa hai người ngày càng làm Hào bứt rứt.
-Anh ăn đi, cơm nguội hết rồi. ..Tiếng Vân nhắc nhở cắt đứt gìòng tư tưởng. Chàng nâng chén và bắt gặp Vân đang nhìn mình âu yếm. Hào cảm thấy bồi hồi xao xuyến, chỉ muốn bỏ chén xuống, ôm lấy tấm thân nhỏ nhắn kia, xiết mạnh và hôn lên đôi mắt dịu hiền, nói tiếng cám ơn.
-Em tốt với anh quá?
Vân cúi đầu thật lâu, và nói dối với chính mình:
-Em… săn sóc anh giùm cho chị Mai mà.
Hào muốn nổ tung ra như xác pháo. Nếu anh có thể xẻ mình làm hai. Một nửa ở lại chờ Mai, nửa kia giao cho Vân, đáp đền duyên tri ngộ.

*

Sàigòn 1982.
Hào thân mến,


Cám ơn thùng quà của mày đã cho tao một mùa Giáng Sinh êm đẹp. Đừng cười bạn hiền. Tao biết tiếng cám ơn giữa tao và mày quả hơi thừa thải. Nhưng nếu không như thế, tao biết lý do nào để viết thư này? Mấy lần cầm bút rồi lại buông! Có nhiều điều muốn nói với mày quá, mà sao cứ ngập ngừng. Thôi thì cũng đành nói hết một lần.
Ba tao mất rồi, trước Noel khoảng ba tháng. Khi tao ra tới nơi, chỉ còn nấm mồ hoang lạnh của ông dướI hai gốc chuối. Tao ở đó một ngày trời, không biết làm gì hơn là đọc kinh cầu nguyện cho ông. Chẳng hiểu sao đời tao gặp nhiều bất hạnh. Năm 75 khi mày ra đi thì tao mang thân tù tội. Vừa ra tù thì mẹ mất. Bây giờ người thân cuối cùng cũng bỏ ra đi. Tự nhiên tao trở thành một thằng không cha mẹ, không luôn cả thân bằng quyến thuộc. Bạn bè cũ đã từng thằng giã biệt. Bà con tao hầu hết ở ngoài Bắc và cũng không liên lạc. Hết cả rồi! Tao đã có ý định tìm đường qua đó với mày. Sàigòn không có gì cho tao lưu luyến, nếu không vì hoàn cảnh của Mai.
Cuộc sống bên này chắc mày đã biết, qua báo chí, qua thư của Mai. Nhưng Hào ạ, mày không thể tưởng tượng được hoàn cảnh sự thực qua những giòng chữ đó đâu! Mai đã thôi bán chợ trời. Tụi nó bố ráp, kiểm kê, tịch thu… và cho Mai đi cải tạo thương nghiệp 7 ngày, nhẹ thôi mà. Bây giờ Mai dọn một hàng trà đá và thuốc lá lẻ ở bến xe miền đông, gắng gượng qua ngày. Bác gái không làm gì được nữa, chỉ chăm sóc nhà cửa, đau yếu luôn. Tao từ ngày về vẫn chiếc xích lô độ nhật. Một thân một mình dầu sao vẫn dễ chịu hơn. Mỗi sáng, tao tạt ngang qua nhà phụ Mai chở đồ ra bến xe, rồi tà tà kiếm khách. Bữa nào khấm khá thì ghé làm vài ly bia quốc doanh… tối lại đến bến xe giúp Mai dọn về. Cứ thế mỗi ngày mà sống. Thỉnh thoảng ở lại dùng cơm tối với nhà Mai, tìm lại chút hơi ấm gia đình. Bác gái làm tao nhớ mẹ ray rứt.
Hào ạ, tao có lỗi với mày nếu tao yêu Mai không? Thời gian qua tao vẫn cố giúp đỡ Mai giùm mày và hằng đêm vẫn cầu nguyện cho hai người sớm gặp lại. Nhưng Chúa ở cao quá, hay có quá nhiều người cầu nguyện nên chưa tới phiên tao. Mai không thể ra đi trong hoàn cảnh này. Bác trai hầu như tuyệt vọng. Càng ngày tao càng cảm thấy số phận tao và Mai có gì ràng buộc lẫn nhau. Từ những lần tiếp tế đồ cho hai ông cụ. Những lần Mai hớt hải lo buồn khi bị đổi tiền ,gia đình bị kiểm kê tài sản. Người con gái yếu ớt cần một sự chở che, an ủi bên cạnh mà mày nào biết. Mày làm sao tưởng tượng được cô sinh viên tươi tắn ngày nào, nay đã héo hon, mòn mõi, mỗi chiều ngồi trước xe, ôm lấy từng cái ly, từng gói thuốc, bảo vệ di sản cuối cùng của nàng. Hào ơi, trái tim tao cũng không phải bằng đá. Ngày xưa, tình yêu của mày và Mai được tô thắm bằng những buổi chiều công viên, bằng vị ngọt của nước dừa. Hôm nay tình yêu của tao và Mai chỉ là những lon gạo đong, chan hòa những giọt nước mắt.
Tao biết mày vẫn chưa quên Mai và cố gắng đợi chờ. Tình đầu bao giờ cũng đẹp nhưng không có nghĩa là nó sẽ thành. Dù mày không nói nhưng tao cũng đoán Vân và mày đã yêu nhau rồi, chỉ có Mai là chút vấn vương còn sót lại. Đã đến lúc mình không thể chối bỏ sự thực. Bắt đầu già hết rồi Hào. Mình không thể ôm kỷ niệm mà sống, và để tuổi xuân của Mai và Vân phai tàn theo thời gian. Kỷ niệm dù đẹp cũng chỉ là dĩ vãng, hãy nên nhìn vào thực tại và vươn lên nắm lấy tương lai. Vân là em gái tao, mày nhớ chứ? Và tao sẽ rất vui mừng nếu có thằng em… là mày.
Những gì cần nói, tao đã nói hết, mong mày hiểu. Dù sao đi nữa tao cũng đợi thơ mày trước khi làm bất cứ chuyện gì. Chúc mày những ngày tháng đẹp.
Hữu .

Hào lặng lẽ châm điếu thuốc và đọc lại lá thư dài của Hữu. Có phải đây là kết cuộc tốt đẹp nhất cho bốn người? Tâm trạng và lời lẽ của Hữu trong thư cũng giống như những gì Hào đang nghĩ và định viết cho Mai. Không ai có thể sống mãi với kỷ niệm mà quên đi hạnh phúc trước mắt. Chàng không thể để cho Vân chờ đợi lâu hơn, mà ngay cả chính chàng cũng không thể chịu đựng được nữa những ngày dài cô độc. Vân ở đây, vẫn mỗi ngày săn sóc chàng với cả trời thương mến, tại sao chàng cứ để một bóng hình khác che khuất con tim?
Và Hữu, cuối cùng rồi hắn cũng tìm được tình yêu, cho dù là tình yêu của từng lon gạo đong chan hòa những giọt nước mắt như hắn nói. Hắn nào có lỗi gì đâu? Hào cảm thấy thông cảm và thương bạn hơn bao giờ hết. Tại sao số phận cứ dành cho anh những ưu đãi, bình yên, rồi trừ lại bằng những mất mát bất hạnh cho Hữu? Dù sao Hào cũng cảm thấy yên tâm và an ủi vi Hữu là người sẽ đưa Mai đi nốt quãng đời còn lại.

*

Đám cưới của Hào và Vân, Hữu gửi mừng một bức cưa lộng rất công phu do chính tay hắn làm lấy. Những miếng gỗ thông mịn màng do chính Hữu cưa và tỉ mỉ ghép lại theo hình con tem đám cướI Việt Nam ngày trước. Trong thư hắn viết: “Quà cưới của mày cho tao và Mai hậu hĩ quá, làm tao không biết gởi gì cho Vân và mày nữa. Bên đó đầy đủ tất cả, đành gởi tạm cái này gọi là…”
Hào cảm động trước chân tình của bạn. Hắn và chàng là đôi bạn thân nhưng từ lâu Hào biết, trong thâm tâm, Hữu hơn mình về mọi phương diện. Rời ghế nhà trường hắn đã biết chọn cho mình một lý tưởng để noi theo. Ngày bại trận, với phương tiện vượt thoát trong tay, hắn can đảm chọn ở lại để mong thấy quê hương thanh bình. Vỡ mộng, cái giá phải trả là mấy năm cải tạo, hắn vẫn chịu đựng, phấn đấu để sống còn và đùm bọc cho Mai.
Trước đó, trong thiệp cưới của Mai và Hữu gởi cho Hào và Vân, Mai kèm một bức thư ngắn: “… Mai cám ơn anh đã thông cảm cho hoàn cảnh của chúng ta. Từ nay mọi chuyện anh Hữu sẽ viết thư cho anh. Tâm hồn Mai bây giờ đã bình yên, không còn cuống quít với kỷ niệm xưa cũ nữa. Mai cảm thấy tin tưởng hơn vào cuộc sống mới, và vẫn kính trọng anh là một người bạn thân thiết nhất của đời Mai. Vân là một người hoàn toàn, anh phải đối xử tốt với nó và đừng chần chờ nữa”

*
Nhưng dòng đời không bao giờ trôi suông sẻ. Bên kia bờ đại dương, Hữu và Mai đang sống những ngày hạnh phúc. Đứa con đầu lòng của họ đã được ba tuổi. Ngày Mai khai hoa nở nhụy, Hữu đánh điện tín sang, phong cho Hào-Vân làm cha mẹ đỡ đầu đứa bé. Hào cũng vui mừng không kém. Trong giờ phút thiêng liêng được lên chức “bố” hắn vẫn nhớ đến chàng. Thư từ qua lại đều đặn hơn giữa bốn người.
Niềm sung sướng hãnh diện về đứa con Hữu và Mai làm Vân lo lắng suy nghĩ. Đã mấy năm chung sống, hai người ân ái mặn nồng như bất cứ cặp vợ chồng nào hạnh phúc nhất trên đời, vẫn không thấy có triệu chứng gì Vân sẽ cho Hào một đứa con.
Nỗi lo lắng của Vân ngày một lớn dù Hào có an ủi và không mấy quan tâm. Anh vẫn quan niệm, con cái là do trời cho, khi có là… tự nhiên sẽ có.
Nhưng Vân lại không nghĩ như vậy. Nàng bắt đầu dò hỏi, tìm tòi qua sách báo, tìm ra những phương pháp và yêu cầu Hào áp dụng khi hai người gần gũi. Thậm chí nàng còn đi lễ chùa để cầu khẩn (mặc dù đây chỉ có chùa…Nhật Bản). Nghĩa là Vân đã cố gắng hết sức, từ khoa học hiện đại cho đến mê tín dị đoan. Vẫn không thấy kết quả.
Bác sĩ cho hay Vân không thể có con. Đám mây đen đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống hai người. Cả mấy tuần Vân chẳng thiết ăn uống, chỉ nằm khóc cho số phận. Hào không biết làm cách nào để an ủi vợ. Chàng hiểu nỗi mong ước có con của Vân lớn đến chừng nào. Đến khi giải pháp xin một đứa con nuôi của Hào mới làm Vân nguôi ngoai.
Họ thực hiện ngay ý định. Những cú phone, thư từ và các thủ tục khác lần lượt qua Hội Cha Mẹ Nuôi, qua Cao Ủy Tị Nạn… đã mang bé Hạnh về với gia đình chàng. Vân và Hào được Cao Ủy cho hay, Hạnh là một số ít người còn sống sót trong chuyến tàu vượt biên bị hải tặc tấn công. Cha mẹ đều vùi thây dưới biển cả. Cô bé sống trong trại không thân nhân, không rõ gốc tích, và đang chuẩn bị được đưa sang Thụy Sĩ nhờ những bàn tay nhân ái. Hai người cảm thấy thương mến ngay đứa bé mồ côi tội nghiệp, và quyết định mang bé về với gia đình.
Sự hiện diện của bé Hạnh đã mang lại gia đình Hào nguồn sống mới. Vân như hồi sinh. Ngày đón đứa bé tại phi trường, Hào và Vân đã nắm chặt tay nhau trong niềm thông cảm sâu xa. Cuộc đời cũng không đến nỗi bất công cho lắm. Tại đây, gần mười năm trước hai người đã gặp lại nhau, vượt qua bao thử thách. Nay cũng nơi này, đang mang về cho họ một đứa con từ bên kia bờ biển xa xôi.
Vân đã chuẩn bị đầy đủ tất cả. Một căn phòng riêng cho con, áo ấm, giầy vớ, búp bê…không thiếu món gì. Nàng dạy cho bé Hạnh kêu chàng là “ba”, gọi nàng là “mẹ”. Mỗi ngày đi làm về, Hào sung sướng khi thấy hai mẹ con quấn quít bên nhau.
Tuy sống trong tình thương yêu của Vân và Hào, hai người thỉnh thoảng bắt gặp bé Hạnh một mình tư lự trong phòng. Bé có một cuốn sổ tay mang theo trong người, hàng ngày vẫn mở ra coi rồi lại buồn thiu muốn khóc, nhưng mỗi khi thấy vợ chồng chàng, nó lại dấu đi. Vân tò mò muốn xem, cuối cùng lại thôi. Hai người đều tin đó là kỷ vật còn lại của cha mẹ ruột nó. Họ phải tôn trọng người đã khuất cũng như sự riêng tư của con. Ngày tháng còn dài để tìm hiểu bé.
….

Hôm nay tại sao bé Hạnh lại đưa cho Vân coi cuốn sổ tay có tấm hình?
Tấm hình tuy đã nhòe vài chỗ nhưng vẫn rõ ràng một gia đình gồm hai vợ chồng và một đứa con, bé Hạnh.
Hai người ở phía sau, chình là Hữu và Mai.
Hào và Vân run rẩy nhìn sửng tấm hình như không thể tin được sự thật.
Chỉ một thời gian không thư từ, Hào đâu ngờ họ đã vượt biên để đi đến một kết quả bi thảm!
Nước mắt chảy dài trên má. Hào đau đớn không thể thốt ra tiếng nấc… Chàng như nghe thấy tiếng sóng biển rì rào lẫn tiếng cười man rợ của loài dã thú.
Có tiếng la hét cầu cứu!
Tiếng phụ nữ!
Tiếng của Mai…
Hào như thấy Hữu thân yếu thế cô vẫn cố xông lại mong cứu người vợ yêu dấu đang dẫy dụa trong bàn tay của loài thú dữ.
Một nhát búa!
Hai nhát búa!
Máu loang lổ!
Một cái đẩy tay tàn bạo đưa người sĩ quan Hải Quân trẻ tuổi năm xưa về với biển khơi. Chuyến hải trình cuối cùng! Hào lại thấy Mai trong phút tuyệt vọng khốn cùng, thoát khỏi bàn tay dã nhân, lao mình xuống dòng nước. Nàng lấy tay che vết thương trên đầu chồng và cùng nhau chìm xuống biển sâu.

*
Hào đón lấy bé Hạnh từ tay Vân. Đứa con của Hữu và Mai đây. Nó đã từ ngàn dặm tìm đến gia đình chàng mà chàng nào biết. Có phải hồn thiêng của hai người bạn đã đưa đứa con mồ côi của họ về cho vợ chồng chàng nuôi dưỡng?
Hữu và Mai ơi, các bạn hãy yên tâm nhắm mắt. Đây là đứa con của chúng ta. Tôi sẽ thương yêu, đùm bọc nó cho đến khi nên người.
Bé Hạnh nằm yên trong lòng. Nó cũng đang khóc và cảm nhận sự thương yêu vô cùng của cha mẹ.
Ngoài kia, trên bầu trời xanh, trong áng mây chiều lờ lững như đang có Hữu và Mai đứng đó đón nhận lời khấn nguyện của Hào.

Họ mỉm cười mãn nguyện, và nương theo làn gió bay về chốn thiên đàng./.

ThaiNC

Rủ Nhau Nhậu Tưng Bừng

Rủ Nhau Nhậu Tưng Bừng

(05/15/2013)

Tác giả : Cô Tư Sài Gòn

Vietbao.com

Đất nước đang tới những ngã rẽ kỳ dị: người ta cứ rủ nhau nhậu tưng bừng. Không chỉ dân nhậu, nam và nữ nhậu, mà cả quan chức nhậu… mà khi quan nhậu là bắt dân phải chi tiền.

Nhậu nhiều tới mức mờ mắt, không mấy ai chịu thấy chuyện Biển Đông đang bị tàu Trung Quốc vét cá, Hải quân TQ lấn chiếm biển đảo, và các hãng dầu quốc doanh TQ đang cắm mũi khoan tìm đầu trên biển Việt Nam.

Nhậu nhiều tới mức không mấy ai còn nhớ tới một thời của ngàì Trần Hưng Đạo với lời Hịch Tướng Sĩ:

“…Nay các ngươi trông thấy chủ nhục mà không biết lo, trông thấy quốc-sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng phải hầu giặc, mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến ngụy sứ, mà không biết căm; hoặc lấy việc chọi gà làm vui-đùa, hoặc lấy việc đánh bạc làm tiêu-khiển, hoặc vui thú về vườn ruộng, hoặc quyến-luyến về vợ con, hoặc nghĩ về lợi riêng mà quên việc nước, hoặc ham về săn-bắn mà quên việc binh, hoặc thích rượu ngon, hoặc mê tiếng hát. Nếu có giặc đến, thì cựa gà trống sao cho đâm thủng được áo-giáp; mẹo cờ-bạc sao cho dùng nổi được quân-mưu; dẫu rằng ruộng lắm vườn nhiều, thân ấy nghìn vàng khôn chuộc; vả lại vợ bìu con díu, nước này trăm sự nghĩ sao; tiền-của đâu mà mua cho được đầu giặc; chó săn ấy thì địch sao nổi quân thù; chén rượu ngon không làm được cho giặc say chết, tiếng hát hay không làm được cho giặc điếc tai…”

Báo Pháp Luật TP kể chuyện ở Cam Ranh, “Chịu hết xiết vì liên tục bị một trung tá CSGT mời đến… hốt cú chót trong các tiệc nhậu, doanh nghiệp làm đơn “tố”…”

Bản tin nói, vào ngày 12-5, ông TNK, Giám đốc một doanh nghiệp kinh doanh vận tải tại Ba Ngòi, TP Cam Ranh (Khánh Hòa), cho biết: Ông đã gửi đơn “tố” Trung tá Hồ Lưu Luyến, Trạm phó Trạm CSGT Cam Ranh (thuộc Phòng CSGT Công an Khánh Hòa), thường xuyên bắt ông trả tiền các độ nhậu tiếp khách của ông Luyến.

Bnả tin ghi rằng:

“Theo ông K., doanh nghiệp của ông có hơn 10 đầu xe tải chạy đường dài nên ông rất “biết điều” với lực lượng CSGT, đặc biệt là với Trung tá Luyến. “Vì tôi luôn tỏ ra “biết điều” nên ông Luyến hay mời tôi nhậu nhưng thực chất là gọi tôi đến để trả tiền cho các độ nhậu của ông ấy. Mỗi lần thấy tên ông Luyến hiện lên trong điện thoại là tôi phải chuẩn bị tiền đến một quán nhậu nào đó để trả, riết thành quen. Những lần tính tiền nhậu cho ông Luyến trước đây khi thì 2 triệu đồng, lúc 5 triệu đồng, cùng lắm là 5 triệu đồng tôi chấp nhận được. Tuy nhiên, ngày 10-1-2013, tôi “xanh mặt” với cái hóa đơn hơn 13,3 triệu đồng cho chầu nhậu tiếp khách của ông Luyến” – ông K. nói.”

Thế nhưng, khi bị ép trả tiền nhậu nhiều quá, và nặng quá, vào ngày 16-1-2013, ông K. mới làm đơn trình bày toàn bộ vụ việc gửi đến trưởng Phòng CSGT Công an tỉnh Khánh Hòa.

Bi hài là, theo báo Pháp Luật TP: “Được biết sau khi nhận đơn, Phòng CSGT và Thanh tra Công an tỉnh Khánh Hòa đã cử cán bộ đi xác minh. Công an đã gặp ông K., gặp chủ quán nhậu để tìm hiểu sự việc. “Tuy nhiên, sau khi họ đến gặp và tôi xác nhận mình là người làm đơn thì từ đó đến nay tôi không nhận được thông tin phản hồi nào từ công an về vụ việc này” – ông K. cho biết.”

Nghĩa là im luôn. Phải chăng vì các quan thanh tra cũng đang rủ nhau nhậu tiếp?

Chén rượu ngon không làm cho giặc say chết. Trước tiên là chết dân Việt, khi cứ phải trả tiền cho sếp. Và kế tiếp là đang đẩy cả nước tới cơ nguy rơi vào vòng Bắc thuộc mới vậy.