HÐTP Garden Grove ủng hộ chế tài CSVN vi phạm nhân quyền

HÐTP Garden Grove ủng hộ chế tài CSVN vi phạm nhân quyền
August 12, 2014

Linh Nguyễn/Người Việt

GARDEN GROVE, California (NV)Tất cả năm thành viên Hội Ðồng Thành Phố Garden Grove vừa bỏ phiếu thuận một nghị quyết ủng hộ Dự Luật Chế Tài Giới Chức CSVN Vi Phạm Nhân Quyền, HR4254, do Dân Biểu Ed Royce giới thiệu, qua yêu cầu của Giám Sát Viên Orange County Janet Nguyễn, trong phiên họp thường kỳ tối Thứ Ba, 12 Tháng Tám.

Như vậy, Garden Grove là thành phố đầu tiên ở Hoa Kỳ thông qua nghị quyết ủng hộ HR4254.



Giám Sát Viên Janet Nguyễn trước lúc phát biểu trước Hội Ðồng Thành Phố Garden Grove, kêu gọi thông qua nghị quyết ủng hộ HR4254. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)

Dự luật này đã được giới thiệu ra Hạ Viện Hoa Kỳ, và nếu được lưỡng viện Quốc Hội thông qua, sẽ trừng phạt những cá nhân vi phạm nhân quyền đối với người dân tại Việt Nam, bằng cách cấm họ và gia đình nhập cảnh Hoa Kỳ và chịu sự chế tài khi sử dụng các định chế tài chánh của Mỹ.

Trước cuộc bỏ phiếu, Giám Sát Viên Janet Nguyễn, hiện là ứng cử viên thượng nghị sĩ California, ngỏ lời cám ơn hai nghị viên Kris Beard và Steve Jones đã giới thiệu dự luật này với các đồng viện.

“Ðã đến lúc chúng ta phải gởi một thông điệp rõ ràng cho chính quyền CSVN là Hoa Kỳ không bao giờ chấp nhận các vi phạm nhân quyền và chúng ta cần nỗ lực vận động Thượng Viện sớm thông qua dự luật này. Garden Grove là thành phố đầu tiên, sau Orange County, ủng hộ Dự Luật HR4254,” vị dân cử gốc Việt cao cấp nhất California tuyên bố.

Luật Sư Andrew Ðỗ, chánh văn phòng của vị nữ giám sát viên gốc Việt, nhấn mạnh: “Sự chế tài của dự luật này buộc những người vi phạm nhân quyền phải nghĩ đến những hậu quả khi họ bị luật pháp Hoa Kỳ trừng phạt, gia đình của họ cũng không thể được nhập cảnh, và nhất là họ không được sử dụng những định chế tài chánh của đất nước này.”

Lên tiếng kêu gọi Hội Ðồng Thành Phố ủng hộ HR4254, ông Phạm Gia Ðại, một cựu tù nhân chính trị, phát biểu: “Hai mươi mốt năm trước, tôi là một người tị nạn được may mắn đến Hoa Kỳ, sau 17 năm tù cải tạo của Cộng Sản, tôi thông cảm hoàn cảnh tù tội của những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền, của các blogger. Xin hãy ủng hộ. Bỏ phiếu thuận cho HR 4254!”



Ðông đảo đồng hương Việt Nam và người bản xứ đến chật kín phòng họp. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)

Cùng kêu gọi các dân cử ủng hộ, cựu Ðại Tá Lê Khắc Lý, chủ tịch lâm thời Cộng Ðồng Việt Nam Nam California, khẳng định: “Chiến tranh về mặt quân sự đã xong, nhưng cuộc chiến chưa chấm dứt. Hoa Kỳ hãy sử dụng dự luật này như một vũ khí!”

Không phải chỉ có những người Mỹ gốc Việt quan tâm và đến để nói lên nguyện vọng của mình, bà Malou Mariano, người Mỹ gốc Philippines, kêu gọi các nghị viên ủng hộ và làm bầu không khí của cả hội trường như một Hội Nghị Diên Hồng.

“Những ai đồng ý ủng hộ dự luật này, xin quý vị đứng lên!” bà quay lại các hàng ghế sau lưng, lên tiếng, trong tiếng vỗ tay. Trong đám đông đó có cả những cư dân là người bản xứ.

Một thiếu nữ gốc Việt sau đó lên phát biểu qua một câu nói đơn sơ nhưng dễ hiểu.

“Ai lái xe bị phạt thì có đóng tiền phạt không? Vậy thì CSVN vi phạm nhân quyền, có bị chế tài thì cũng đúng thôi!” Cô Trúc Võ, 33 tuổi, cư dân Garden Grove, nói trong khi mọi người vỗ tay tán thưởng.

“Khi vi phạm nhân quyền, CSVN phải chịu chế tài. Tôi yêu cầu Hội Ðồng Thành Phố ủng hộ,” ông Phát Bùi, cựu chủ tịch Ủy Ban Quy Hoạch Garden Grove và hiện là ứng cử viên Hội Ðồng Thành Phố Garden Grove, nói.

“Tôi tâm đắc nhất với cô bé lớn lên ở Mỹ dùng thí dụ vi phạm giao thông để so sánh với CSVN vi phạm nhân quyền,” ông Lê Phương, 61 tuổi, cư dân Hawain Gardens, nói.

Tựu trung, đa số người phát biểu đều lên tiếng ủng hộ HR4254, trong đó có Tiến Sĩ Joe Ðỗ Vinh, cũng là một ứng cử viên Hội Ðồng Thành Phố Garden Grove, và một số người khác.

Phó Thị Trưởng Dina Nguyễn và Nghị Viên Chris Phan nhấn mạnh Hoa Kỳ là tiền đồ của thế giới tự do, Dự Luật Chế Tài Giới Chức CSVN Vi Phạm Nhân Quyền, nếu được Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua, sẽ đem lại dân chủ cho đất nước và người dân Việt Nam.

–-
Liên lạc tác giả: LinhNguyen@nguoi-viet.com

Cán bộ Việt Nam trốn ở lại Mỹ?

Cán bộ Việt Nam trốn ở lại Mỹ?

Thứ tư, 13 tháng 8, 2014

Ông Trần Ngọc Phi Long từng là cán bộ quản lý tại Sở Ngoại vụ Cần Thơ

Một cán bộ thuộc diện lãnh đạo của Sở Ngoại vụ thành phố Cần Thơ được cử đi công tác ở Mỹ hơn một tháng nay ‘cơ bản vẫn chưa quay về’, một cán bộ giấu tên ở cơ quan này xác nhận với BBC.

Theo báo chí trong nước thì người cán bộ này là ông Trần Ngọc Phi Long, 31 tuổi, phó Phòng Hợp tác Quốc tế thuộc Sở Ngoại vụ Cần Thơ.

‘Gửi đơn nghỉ việc’

Báo mạng Dân Trí dẫn lời ông Phạm Thế Vinh, giám đốc Sở Ngoại vụ Cần Thơ, cho biết người cán bộ này ‘đã gửi (về Sở) một phong bì có đóng dấu bưu điện từ Mỹ, bên trong có đơn xin nghỉ việc’.

“Hiện chúng tôi đang phối hợp với các cơ quan chức năng xử lý vụ việc theo quy định của pháp luật,” ông Vinh được dẫn lời nói.

Báo mạng VietnamNet cũng dẫn lời ông Vinh cho biết thêm là trong đơn xin nghỉ việc ông Long chỉ ghi lý do là ‘vì gia đình và sức khỏe’ mà ‘không nói cụ thể gì thêm’.

Cũng theo tờ báo này thì ông Long được cơ quan cử đi học một khóa ngắn hạn ở Mỹ kéo dài 13 ngày kể từ ngày 30/6 theo chương trình hợp tác của Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam.

Tuy nhiên, đến ngày kết thúc khóa học, ông Long đã không quay về Việt Nam mà ở lại Mỹ, theo VietnamNet.

Dân Trí cho biết ông Trần Ngọc Phi Long thuộc diện ‘cán bộ nguồn’ (tức được quy hoạch cho tương lai) từng được Nhà nước cho đi học thạc sỹ tại Anh trong một năm rưỡi bằng tiền ngân sách.

Cũng theo tờ báo này thì thành phố Cần Thơ đã bỏ ra ‘khoảng 300 triệu đồng’ cho ông Long đi học.

Sau khi đi học về, ông Long được nhận nhiệm sở tại Sở Ngoại vụ và được miêu tả là ‘một cán bộ giỏi ngoại ngữ cũng như chuyên môn’.

BBC đã tìm cách liên lạc với Sở Ngoại vụ ở Cần Thơ để hỏi thêm về vụ việc nhưng được biết các cán bộ của Sở đã được lệnh không được phép nói bất cứ điều gì về việc này với báo chí.

Cách nay hơn hai năm, hai tuyển thủ quốc gia bộ môn đua thuyền của Việt Nam là Nguyễn Phương Đông, 22 tuổi, và Lương Đức Toàn, 20 tuổi, cũng đã bỏ trốn khi đang tập huấn ở Úc chuẩn bị cho vòng loại Olympic London.

Robin Williams đã ‘treo cổ tự vẫn’

Robin Williams đã ‘treo cổ tự vẫn’

Thứ tư, 13 tháng 8, 2014

Tên của Williams trên Đại lộ Danh vọng đã trở thành nơi tưởng niệm không chính thức

Diễn viên và danh hài người Mỹ Robin Williams đã tự vẫn tại nhà riêng ở California, cảnh sát xác nhận.

Cảnh sát trưởng hạt Marin, Keith Boyd, cho biết Williams, 63 tuổi, đã mắc chứng trầm cảm trước khi ông treo cổ tự vẫn.

Vợ Williams nhìn thấy ông lần cuối vào tối ngày 10/8 và phát hiện ông đã chết vào chiều ngày 11/8, ông Boyd cho biết.

Những lời chia buồn đã được gửi đến khắp nơi từ Tổng thống Obama và nhiều người khác.

Vợ Robin Williams được nói đã thấy ông trước khi đi ngủ vào tối 10/8. Bà rời khỏi nhà vào 10:30 sáng hôm sau và tưởng rằng ông đang ngủ trong một phòng khác.

Chiều ngày 11/8, thư ký riêng của Williams bắt đầu lo lắng sau khi gõ cửa nhưng không thấy ông trả lời. Người này sau đó bước vào phòng và phát hiện William đã tắt thở và thi thể đã lạnh.

Các nhà điều tra nói kết quả khám nghiệm tử thi sáng ngày 12 cho thấy nguyên nhân gây ra cái chết là bị ngạt do treo cổ, tuy nhiên nhà chức trách cũng đang đợi kết quả thử chất độc trước khi đưa ra kết luận cuối cùng.

Williams nổi tiếng với các vai diễn trong Good Morning Vietnam và được trao giải Oscar nhờ vai chính trong Good Will Hunting.

Vợ của Williams, bà Susan Schneider, nói bà hy vọng ông sẽ được nhớ đến bởi niềm vui mà ông đã mang lại cho thế giới

Williams trong lễ trao giải Oscar với các đồng nghiệp Matt Damon và Ben Afleck

Trong quá khứ Williams từng đề cập và thậm chí đùa cợt về bệnh nghiện rượu và ma túy. Người phát ngôn của ông nói hôm 11/8 rằng ông cũng bị trầm cảm nặng

Gần đây, ông cũng đã phải quay trở lại một trung tâm phục hồi để cai nghiện, Thời báo Los Angeles đưa tin hồi tháng Bảy.

Trong một thông cáo, vợ của Williams, bà Susan Schneider, nói bà “vô cùng đau khổ” và “xin được tôn trọng sự riêng tư trong thời gian khó khăn này”.

“Chúng tôi cũng hy vọng mọi người sẽ không quá tập trung vào cái chết của Robin mà hãy nhớ đến niềm vui và tiếng cười mà ông đã mang lại cho hàng triệu người.”

Tổng thống Obama nói Williams đã “khiến chúng ta cười, khiến chúng ta khóc”.

“Ông đã hào phóng mang tài năng của mình đến cho những người cần chúng nhất – từ những quân nhân đóng ở nước ngoài cho đến những người thiếu điều kiện ở quê nhà”.

Ông Terry Gilliam, đạo diễn phim The Fisher King mà Williams từng tham gia diễn xuất, nói với BBC rằng ông chưa từng gặp “bất cứ ai xuất chúng như Robin”.

“Ông có thể tiếp thu đủ thứ kiến thức, dù là tin tức, bách khoa toàn thư hay sách vở … Và kết hợp chúng lại theo cách tuyệt vời nhất, khiến chúng luôn bất ngờ, hài hước và kỳ quái”.

 

Những sức ép trước đại hội đảng

Những sức ép trước đại hội đảng

Việt Hà & Kính Hòa, RFA
2014-08-12

000_Hkg10088180.jpg

Đại diện cao cấp của EU, bà Catherine Ashton (thứ hai từ trái) họp với Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh (phải) tại Hà Nội ngày 12 tháng 8 năm 2014

AFP photo

Việt Hà và Kính Hòa phỏng vấn GS Nguyễn Mạnh Hùng, giảng dạy môn quan hệ quốc tế trường đại học George Mason, Hoa Kỳ.

Việt Hà: Thưa giáo sư câu hỏi đầu tiên muốn hỏi giáo sư là trước đại hội lần này thì những thuận lợi và thách thức của đảng cộng sản Việt Nam là gì?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Mình chỉ nên nói đến thách thức thôi. Thách thức của đảng cộng sản là lần đầu tiên đảng cộng sản đứng trước thách thức là sự chính thống của đảng cộng sản bị đe dọa vì người trong nước cho rằng phản ứng của họ với Trung Quốc là chưa đủ. Và cái quan niệm đó tôi nghĩ không phải chỉ ở trong dân chúng, trong những người trí thức, trong những phần tử gọi là bất đồng chính kiến và còn khá nhiều những người trong đảng nữa, bởi tôi nghĩ cơ quan lý luận của đảng cũng có thái độ tôi nghĩ là tương đối cứng rắn hơn với Trung Quốc.

Kính Hòa: Như giáo sư vừa đề cập thì giáo sư có đánh giá cao lá thư của 61 vị đảng viên kêu gọi đảng cải tổ vừa rồi không?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Theo tôi nghĩ là cứ kiến nghị nào thì cũng tốt thôi nhưng người ta có nghe hay không lại là chuyện khác. Tuy nhiên tôi thấy các quý vị đó cũng thúc đẩy, kêu gọi… theo tôi biết là họ còn muốn có nhiều chữ ký hơn nhưng mà chỉ có được 61 chữ ký thôi. Họ có những chữ ký của đảng viên ngay trong đảng nữa cơ nhưng mà người ta chưa ký có lẽ bởi vì hiện nay cái việc quyết định nhân sự chưa xong nên chẳng ai muốn lộ văn bản mình đánh cả.

Việt Hà: Như giáo sư nói thì ngay trong đảng cũng có người ủng hộ cái kiến nghị 61 đó như vậy thì vấn đề chia rẽ trong nội bộ đảng cộng sản trước đại hội đảng này thế nào?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Chia rẽ thì thực sự không phải chia rẽ về ý thức hệ. Tôi nghĩ chia rẽ mâu thuẫn… người ta có sự khác biệt về chính sách, một phần nhỏ thôi. Tôi nghĩ không ai hoàn toàn chịu chấp nhận áp lực hay sự lấn lướt của Tàu nhưng có sự tranh giành quyền lực. Sự tranh giành này thể hiện qua cách người ta nói về vấn đề Trung Quốc.

Kính Hòa: Thông thường trước một đại hội lớn như vậy người ta đã chuẩn bị nhân sự rồi. Giáo sư có thấy là vấn đề nhân sự có cái gì thể hiện ra chưa.

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Thực ra thì còn sớm vì chuẩn bị nhân sự nhiều khi quyết định vào phút cuối. Bây giờ người ta chuẩn bị những người đi họp đảng. Hiện nay chúng ta thấy có một số vấn đề, như là báo cáo chính trị, thường là người ta đưa ra trước cả năm để thảo luận thì lần này còn hai năm nữa. Vấn đề thảo luận nhân sự thì tương đối có sự rục rịch. Gần đây có việc cơ cấu cho những người trẻ giữ những chức vụ mà họ có thể có triển vọng vào trung ương đảng, hoặc dự khuyết hoặc chính thức. Lần này chúng ta có sự cơ cấu cái mà ta gọi là hạt giống đỏ. Chúng ta thấy con của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng được cơ cấu, con rể của ông Nghị cũng được cơ cấu, con ông Đặng Xuân Kỳ, cháu ông Đặng Xuân Khu cũng được cơ cấu… Những người này có thể là những thành phần lãnh đạo trẻ của đảng cộng sản. Nếu nhìn vào những cái đó thì mình thấy một điều là dĩ nhiên là họ phải trẻ hơn rồi, thứ hai là đa số học ở Tây phương. Thứ ba nữa là tuy họ không có kinh nghiệm đấu đá chính trị như các ông cha của họ nhưng sự tương đối về kiến thức chuyên môn của họ có nhiều hơn.

Việt Hà: Thường thì vào lúc này mọi người cũng đã bắt đầu nói về một số gương mặt sáng giá cho các chức vụ quan trọng. Giáo sư đã thấy gương mặt nào sáng giá chưa mà mọi người đang nói đến?

000_Hkg7943250-250.jpg

Thủ tướng VN Nguyễn Tấn Dũng (giữa), TBT ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng (trái) và Chủ tịch nước VN Trương Tấn Sang (phải). AFP photo

Gs. Nguyễn Mạnh Hùng: Tôi thấy thì cả ở Việt Nam lẫn ngoại quốc tôi thấy phần lớn là suy đoán nhiều hơn là sự thật. Bây giờ mình nhìn vào những thành phần lãnh đạo mới, có thể gọi là mới thì những ông lãnh đạo hiện tại các ông đều ở tuổi từ 67 đến 70 hay ngoài 70 và đã hai nhiệm kỳ rồi. Trên nguyên tắc là các ông phải đi hết. Nhưng có thể có quyết định ở lại. Một ông ở lại thì ngần ấy ông đều ở lại hết. Chúng ta thấy một người khác mà người ta cứ nói mãi là ông PHạm Quang Nghị có triển vọng thay thế. Tôi nghe không những ở ngoại quốc mà ở cả Việt Nam cũng nhiều. Nhưng trong trường hợp ông Nghị thì ông Nghị cũng đã 67 tuổi rồi, đến lúc đó là ông 67 tuổi rồi. trên nguyên tắc, thể thức của đảng là không đúng để ở lại. Nhưng mà chuyện các ông quyết định ở lại thì đã từng xảy ra chứ không phải là chưa từng xảy ra. Nhưng một ông ở lại thì các ông khác cũng ở lại.

Việt Hà: Vậy thì theo giáo sư, với những sức ép trong nước và những thay đổi ở bên ngoài, vấn đề về Trung Quốc thì chúng ta có thể có hy vọng có đột phá nào trong đại hội đảng lần này như đại hội 6 không?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Tôi nghĩ cái đó nó không mạnh. Năm 1986 thì Việt Nam đã đến đáy rồi. Người ta thường nói khi đảng cộng sản bị dồn vào chân tường thì đảng cộng sản mới hành động. Năm đó thì Việt Nam đã bị rớt đến đáy đến nỗi ông Trường Chinh nói rằng cải tổ hoặc là chết. Hiện nay thì mình chưa thấy nguy cơ đến như vậy. Tình hình kinh tế không được tốt lắm. Tiền ngoại quốc cứ đổ vào cứ 10 tỷ thì họ vẫn sống ngất ngư được. Thành ra nó không nguy hiểm như thế. Nhưng mà có một cái thách thức lớn là Trung Quốc. Trung quốc một đằng bên ngoài lớn mạnh như vậy nhưng bên trong nhân dân và nội bộ đảng viên không thích. Thành ra tôi nghĩ khó mà có thể lờ cái vấn đề Trung Quốc trong cái đại hội. Nếu mà Trung Quốc không có nhân nhượng thỏa đáng thì vấn đề sẽ được đặt ra. Cái đó tôi nghĩ là vấn đề chính. Còn những thay đổi mà thực sự có những đột phá lớn thì cái đó là có tính cách mạng.

Vấn đề nhân sự

Kính Hòa: Giáo sư có nói đến quan hệ với Trung Quốc. Trong quan hệ Việt Nam Trung Quốc thì bao giờ nó cũng được đặt bên cạnh quan hệ giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. Gần đây thì có chuyến thăm của ông Phạm Quang Nghị sang Hoa Kỳ thay vì ông Phạm Bình Minh, thì giáo sư thấy vấn đề đó thế nào?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Trước hết về ông Minh thì người ta chỉ có thể phỏng đoán thôi. Trước hết ông Minh sang về ngoại giao thì ông phải có một cái gói nào đó. Nếu không có gói điều đình nào đó thì sự thăm đó chỉ có tính cách lễ nghi và kiểu mà ông biểu diễn cho người ta thấy thì người Mỹ không thích chuyện đó. Chuyện ông Nghị sang thì không có tư cách chính thức chính phủ thì có thể ông mang gói quà hay gói hàng nào mà ông điều đình thì mình không biết được. Ông Nghị là người của Bộ chính trị nữa, có khả năng lớn nói chuyện. Ông nói cái gì mình không biết nhưng có điều chắc chắn là hai bên đã đạt được một thỏa thuận tiên khởi nào đó thì ông McCain mới sang Việt Nam bởi ông mới ở Việt Nam về ông lại sang ngay. Cái đó là chỉ dấu là có thể có những bước tiến. Vì ông McCain trong bài diễn văn ở Việt Nam ông có nói ông kỳ vọng về bước nhảy vọt chiến lược trong bang giao giữa Việt Nam và Mỹ.

f6279f21-b1b9-48a9-93de-ba6bac3c7d55-250.jpg

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry (giữa) nói chuyện tại một buổi họp của ASEAN tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế Myanmar (MICC) ở Naypyidaw hôm 09/8/2014. AFP photo

Việt Hà: Giáo sư có nói về chuyến thăm của ông McCain đến Việt Nam, trong chuyến thăm vừa rồi ông McCain có nói đến việc dỡ bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam, theo giáo sư khả năng quan hệ Việt Nam Mỹ được nâng lên quan hệ chiến lược thế nào?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Hiện nay triển vọng thì có nhưng có nhiều bước tiến trước khi đó lắm. Nói thí dụ bước đầu từ cấm vận bán vũ khí sát thương thì ngay ông McCain cũng nói là phải từ từ, từng bước một. Thành ra cái đó là từ từ. Những cái đó phải từ từ mới tiến đến quan hệ chiến lược. Và những cái đó để chuẩn bị và ông cũng nhắc đến thời điểm rất quan trọng là kỷ niệm 20 năm. Việt Nam cũng muốn mời ông Obama sang. Nếu thời điểm đó xảy ra và một chuyến thăm như vậy thì có thể có kết quả tốt và quan trọng trong mối quan hệ bang giao Việt Nam, có thể đẩy lên tầm quan hệ chiến lược. Nhưng cái đó đòi hỏi một sự chuẩn bị rất lâu, điều đình thương lượng giữa hai bên rất kỹ, và dĩ nhiên phải có sự tương nhượng. Về phía Mỹ thì ta thấy ông McCain thì lần này ông không đi một mình mà ông đi với một đồng nghiệp nữa trong đảng dân chủ, có nghĩa là ông muốn nói là có sự đồng ý của hai đảng ở thượng viện. Nếu mà chúng ta nhìn về chính sách ngoại giao của Mỹ thì ở Syria hay Ukraine cũng chẳng có lưỡng đảng. Riêng trường  hợp Việt Nam ở cái vụ giàn khoan này thì chúng ta thấy cái nghị quyết của thượng viện. Rồi cái vụ đi này của ông McCain thì ít nhất về phía các dân biểu nghị sĩ họ muốn cho thấy là ở Á châu có sự đồng thuận lưỡng đảng để đối phó với Trung Quốc.

Họ nói là họ không vây chặn Trung Quốc nhưng họ không đồng ý với những hành động của Trung Quốc thì cái đó là điểm chính, là cái thông điệp của ông McCain. Tức là ông nói ông sẵn sàng hai điểm mà Việt Nam muốn, thứ nhất là sẵn sàng về TPP, để Việt Nam được công nhận có cơ chế thị trường, thứ hai là đẩy tầm chiến lược lên cao và bán vũ khí. Cái này là những điều này là những điều mà Việt Nam muốn mà Mỹ cũng muốn nhưng nó còn tùy thuộc, mà ông McCain nói rõ và ông đại sứ mới cũng nói rõ là nó tùy thuộc vào tình hình nhân quyền ở Việt Nam. Ông nói là đã có tiến triển thì mới đi đến đoạn này và ông nói muốn có tiến triển hơn nữa. Trong cái bài của ông McCain ông cũng nhắc luôn thông điệp đầu năm của Thủ tướng Dũng mà trong đó ông Dũng nói không chỉ vấn đề nhân quyền mà còn dân chủ là xu thế của thời đại. Đó là nguyện vọng của Mỹ, cái phối cảnh để Việt Nam đàm phán với họ, để tăng cường quan hệ đến mức chiến lược.

Kính Hòa: Giáo sư nghĩ thế nào về vai trò của ASEAN, vừa kết thúc hội nghị Bộ trưởng Ngoại giao ASEAN và ngày hôm nay ông Chuck Hagel nói ở bên Úc về khả năng hợp tác quốc phòng giữa Úc, Mỹ Nhật bản và ASEAN thì trong đó giáo sư thấy Việt Nam có thể có vai trò gì không?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Nếu mà hợp tác ASEAN  thì Việt Nam là một phần của ASEAN thì hợp tác được. Việt Nam rất biết là nó rất nhạy cảm trong quan hệ quốc phòng giữa Việt Nam với Mỹ và Việt Nam nói rõ là không có liên minh quân sự với ai, không có ai đặt căn cứ quân sự trong nước mình, nhưng đi một cách gián tiếp qua ASEAN thì tương đối nhẹ nhàng hơn. Vì đó là tổ chức ASEAN và chính Trung Quốc, Mỹ đều muốn có vai trò trung tâm của ASEAN ở Á châu thì cái đó làm được như vậy thì tương đối dễ dàng cho Việt Nam hơn.

Việt Hà: Xin cảm ơn giáo sư.

 

Nhìn vào phong trào ‘thoát Trung’

Nhìn vào phong trào ‘thoát Trung’

Nguyễn Hùng

BBC Tiếng Việt

Thứ ba, 12 tháng 8, 2014

Người Việt biểu tình phản đối Trung Quốc ở London hôm 18/5

Hàng vạn người Việt khắp nơi xuống đường phản đối TQ trong thời gian qua

Những đòi hỏi thay đổi mối quan hệ ‘vừa là đồng chí, vừa là anh em’ giữa hai nước cộng sản Việt Nam và Trung Quốc không phải là điều mới.

Nhưng việc các nhà lãnh đạo Bắc Kinh cho hạ đặt giàn khoan trong vùng biển mà Hà Nội coi là vùng kinh tế đặc quyền của mình đã thổi lửa làm bùng lên phong trào ‘thoát Trung’ đã âm ỉ từ lâu.

Thực tế có cáo buộc rằng người đang chịu án tù 12 năm, blogger Điếu Cày, tức Nguyễn Văn Hải, bị bắt hồi năm 2008 và bị kết án lần đầu 30 tháng tù giam một phần vì các hoạt động chống Trung Quốc.

Các cuộc biểu tình phản đối Bắc Kinh ở Việt Nam cũng để lại những hình ảnh và câu chuyện đáng nhớ.

Đảng viên Bấm Nguyễn Chí Đức đã bị công an, theo lời anh, “khống chế như một con lợn” và bị đạp vào mặt trong một lần đi biểu tình chống Trung Quốc hồi năm 2011.

Hai năm sau Bấm ông Đức viết đơn bỏ Đảng Cộng sản và trong các lý do ông đưa ra có “mối quan hệ thiếu minh bạch và bất tương xứng giữa Đảng Cộng Sản Việt Nam với Đảng Cộng Sản Tàu.”

Giàn khoan nổi trị giá hàng trăm triệu đô la mà Trung Quốc mang ra Biển Đông tạo ra điều mà nhiều người xem như cơ hội để Việt Nam nhìn lại quan hệ với Trung Quốc.

Nhìn từ góc độ quan hệ quốc tế, Giáo sư Jonathan London từ Đại học City University of Hong Kong nhận xét:

“Vấn đề không phải là thoát Trung vì Việt Nam vẫn luôn ở cạnh Trung Quốc và như vậy phải cố gắng để tạo ra quan hệ tốt nhất có thể tạo được… phải thay đổi cơ bản quan hệ giữa hai nước.

“Rất có ích khi so sánh quan hệ giữa Hàn Quốc và Trung Quốc so với quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc bởi vì chẳng bao giờ có chuyện Hàn Quốc sẽ gọi mình là em và Trung Quốc là anh.”

‘Thời kỳ đô hộ mới’

Chính quan hệ đồng chí và anh em giữa hai nước cộng sản ít ỏi còn lại trên thế giới làm cho nhiều người Việt Nam cảm thấy bất an.

Một khảo sát hồi tháng Bảy cho thấy người Bấm Việt Nam đứng thứ nhì trong số những nước không ưa Trung Quốc ở châu Á mà nước đứng đầu là Nhật Bản.

Ông Đặng Xương Hùng, cựu quan chức ngoại giao vừa Bấm từ bỏ Đảng Cộng sản sau 30 năm và hiện đang xin tị nạn tại Thụy Sĩ, nói:

“Muốn thoát Trung phải nhìn thấy âm mưu của Trung Quốc và phải nhìn thấy chính mình.

Ủy viên Quốc vụ viên Dương Khiết Trì (trái) gặp ông Nguyễn Phú Trọng hồi tháng Sáu

Quan hệ Việt – Trung đã rạn nứt trông thấy trong mấy tháng qua

“Vì quyền lợi của quốc gia, của đất nước hay vì quyền lợi của Đảng Cộng sản Việt Nam hay của các phe nhóm lãnh đạo.

“Người Pháp [khi đô hộ Việt Nam] đã kéo Việt Nam thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc và bộ mặt của Việt Nam đã tách rời khỏi Trung Quốc. Chính người Pháp đã làm cho chúng ta Hiệp ước Pháp – Thanh [về biên giới].

Ông Hùng dẫn lời cựu Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch nói về hội nghị Thành Đô hồi năm 1990 khi các lãnh đạo Việt Nam và Trung Quốc bí mật ký thỏa ước về quan hệ song phương: “Đó là một thời kỳ đô hộ mới của Trung Quốc với Việt Nam.”

Cũng như nhiều người khác, vị cựu ngoại giao đòi phải công khai những gì ký kết ở Thành Đô và kêu gọi lãnh đạo Việt Nam cứng rắn hơn nhằm chống lại “cuộc chiến tranh không có súng đạn” của Bắc Kinh.

Ông nói: “Lãnh thổ, lãnh hải của chúng ta đã bị gặm nhấm dần dần và cách gặm nhấm của Trung Quốc rất êm dịu, tức là làm cho chúng ta có thể nghĩ họ sẽ không làm cho chúng ta mất một cái gì quá lớn để chúng ta giật nảy mình lên.

“Bằng những kỹ thuật mà chính chúng ta lại giải thích là chúng ta mất như thế là hợp lý như mất Bản Giốc, mất Ải Nam Quan.”

“Nó như cuộc chiến tranh không có súng đạn.”

Lũng đoạn kinh tế?

Một số người khác lại lo ngại về điều có thể coi là lũng đoạn kinh tế của thương lái và các nhà thầu Trung Quốc trong một số lĩnh vực.

“Trung Quốc là bậc thầy về đưa đút lót trong khi Việt Nam là bậc thầy nhận đút lót.”

Một nhà quan sát bình luận

Họ nói thương lái Trung Quốc được thoải mái thu mua nông sản mà không có giấy phép cần thiết.

Thực tế con số thống kê của Việt Nam và Trung Quốc về buôn bán giữa hai nước cũng khác nhau.

Có nhà quan sát nói trong khi Việt Nam cho biết họ nhập khẩu của Trung Quốc 28,8 tỷ đô la và xuất khẩu 12,8 tỷ sang nước láng giềng, con số tương ứng của Trung Quốc lại là 34 tỷ đô la và 16,2 tỷ đô la.

Vẫn nhà quan sát này nói nhà thầu Trung Quốc cũng thắng thầu phần lớn các dự án xi măng và nhiệt điện.

Lý do ông đưa ra là “Trung Quốc là bậc thầy về đưa đút lót trong khi Việt Nam là bậc thầy nhận đút lót.”

Những chuyên gia như ông Vũ Quang Việt, cựu quan chức thống kê cao cấp của Liên Hiệp Quốc, lại đặt câu hỏi tại sao các nhà thầu Việt Nam không thể thắng trong ngay cả những dự án tưởng chừng như đơn giản, không đòi hỏi công nghệ cao.

Tiến sỹ Việt nói thu nhập của người Việt ngày càng thấp so với người TQ

Ông cũng chỉ ra rằng Trung Quốc chỉ cần nhờ Nhật Bản giúp đỡ trong một dự án làm tàu cao tốc là họ đã có thể học để tự làm và thậm chí còn xuất khẩu được công nghệ sang Hoa Kỳ.

Tiến sỹ Việt nói cách phát triển kinh tế chủ yếu dựa vào gia công của Việt Nam đã khiến khoảng cách thu nhập đầu người giữa Việt Nam và Trung Quốc càng tăng trong những năm vừa qua.

Sự tham gia của Trung Quốc vào những dự án khai thác tài nguyên như hai dự án bauxite hiện nay ở Tây Nguyên càng làm những người phản đối Trung Quốc thêm lo ngại.

Họ sợ rằng môi trường tự nhiên và môi trường sống của người thiểu số sẽ bị hủy hoại trong khi thế hệ tương lai sẽ không được thừa kế tài nguyên mà họ cho rằng đang bị khai thác tối đa.

Ủng hộ quốc tế

Một nhà quan sát khác, Tiến sỹ Nguyễn Quang A nói sự phụ thuộc Trung Quốc là khó tránh khỏi nhưng ‘lệ thuộc’ mới là điều cần xem xét:

“Cái ý mà tôi nghĩ rằng những thảo luận thoát Trung muốn nói là cố gắng làm sao để chúng ta không lệ thuộc, lệ thuộc chứ không phải là phụ thuộc, vào Trung Quốc về mọi mặt kể cả tư tưởng, kinh tế và quan trọng nhất là hoạt động chính trị, hoạt động ngoại giao, hoạt động quân sự của mình.”

“Chúng ta có thể bỏ qua thoát Trung và thoát luôn cả châu Á như Nhật Bản hay Hàn Quốc đã làm. Họ đã thoát khỏi chính họ, thoát khỏi cả tư tưởng châu Á, những tư tưởng có tính chất bó hẹp … đến với những giá trị phương Tây để đưa đất nước đi xa hơn nữa.”

Cựu quan chức ngoại giao Đặng Xương Hùng

Đây cũng là điều được nhà văn Võ Thị Hảo chia sẻ trong tọa đàm trực tuyến hồi đầu tháng này.

Bà nói: “Ở đây vấn là làm sao cho Việt Nam thoát khỏi sự lệ thuộc, thoát khỏi sự vũ kỹ lạc hậu. Càng vận hành thể chế này càng như sự tự sát nên phải thoát Trung và trước hết là phải thoát chính mình.

“Nếu không thoát Trung hay không thoát chính mình thì sẽ lao xuống dốc và đi về phía địa ngục.”

Tiến sỹ Jonathan London trong khi đó nhấn mạnh giờ đã là Thế kỷ 21 và Việt Nam cần thoát khỏi “quan hệ không tốt” với Trung Quốc.

Ông bình luận: “Vấn đề chủ yếu của Việt Nam là muốn chống lại những hành vi phi lý, hành hung của Trung Quốc thì chắc chắn phải có ủng hộ quốc tế và chỉ có một con đường duy nhất để lấy được sự ủng hộ quốc tế là cải cách trong nước.. để thế giới thấy Việt Nam là một nước nên ủng hộ.

“Việt Nam phải cho thế giới những lý do để ủng hộ vì thế tôi thấy vấn đề thoát Trung chủ yếu là vấn đề cải cách thể chế trong nước Việt Nam để có thể chế dân chủ, minh bạch và có thể đạt được [phát triển] kinh tế ở mức cao hơn.”

Ông Jonathan London nói Việt Nam cần ủng hộ quốc tế để thoát Trung

Nhà cựu ngoại giao Đặng Xương Hùng thậm chí nói Việt Nam cần ‘thoát Á’:

“Chúng ta có thể bỏ qua thoát Trung và thoát luôn cả châu Á như Nhật Bản hay Hàn Quốc đã làm.

“Họ đã thoát khỏi chính họ, thoát khỏi cả tư tưởng châu Á, những tư tưởng có tính chất bó hẹp … đến với những giá trị phương Tây để đưa đất nước đi xa hơn nữa.”

Mặc dù vậy, điều các chính trị gia cao cấp Việt Nam quan tâm hơn cả vào lúc này có lẽ là sự chuẩn bị cho Đại hội Đảng vào đầu năm 2016.

Một nguồn thạo tin bình luận rằng sẽ có những lãnh đạo sẵn sàng có cách tiếp cận thân Trung Quốc để đảm bảo sinh mạng chính trị của chính mình.

 

Mỹ khẳng định : Chính hành động hung hăng của Trung Quốc làm Biển Đông căng thẳng

Mỹ khẳng định : Chính hành động hung hăng của Trung Quốc làm Biển Đông căng thẳng

Ngoại  trưởng Mỹ John Kerry họp báo cùng ngoại trưởng Úc Julie Bishop tại Sydney, ngày 12/08/2014.

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry họp báo cùng ngoại trưởng Úc Julie Bishop tại Sydney, ngày 12/08/2014.

Reuters

Trọng Nghĩa

Khẩu chiến Mỹ-Trung về Biển Đông vẫn tiếp diễn gay gắt sau Hội nghị Ngoại trưởng ASEAN tại Miến Điện. Ngoại trưởng Mỹ John Kerry vào hôm nay, 12/08/2014, đã kêu gọi Trung Quốc hành xử như một đối tác có thiện chí. Trước đó, Bộ Ngoại giao Mỹ đã phản bác cáo buộc của hãng tin chính thức Trung Quốc, theo đó Hoa Kỳ là kẻ gây rối ở Biển Đông. Theo phát ngôn viên bộ Ngoại giao Mỹ, chính các hành động hung hăng của Trung Quốc là nguyên do gây bất ổn định.

Phát biểu từ nước Úc, nơi ông tham dự Đối thoại thường niên Mỹ-Úc về an ninh và ngoại giao, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã nhắc lại quan điểm của Hoa Kỳ là không hề tìm cách gây sự hay đối đầu với Trung Quốc. Theo ông Kerry, Washington hoan nghênh « sự vươn lên của Trung Quốc như một đối tác toàn cầu…, một nền kinh tế cường thịnh, một thành viên tham gia một cách toàn diện và xây dựng vào cộng đồng quốc tế ».

Trên cơ sở đó, Ngoại trưởng Mỹ xác định rằng Hoa Kỳ mong muốn là Trung Quốc đóng góp một cách xây dựng vào việc giải quyết các vấn đề, « cho dù là ở Biển Đông, hoặc đối với Nhật Bản, Hàn Quốc, Bắc Triều Tiên », cũng như đối với các vấn đề khác mà hai bên phải đối phó.

Lời nhắc nhở Bắc Kinh là nên hành xử một cách có thiện chí được ông John Kerry đưa ra một hôm sau khi Trung Quốc lớn tiếng tố cáo Mỹ là đã cố tình khuấy động những mối căng thẳng tại Biển Đông.

Tại Hội nghị Ngoại trưởng ASEAN ở Miến Điện vào tuần trước, Trung Quốc đã bác bỏ một đề nghị của Mỹ, kêu gọi mọi bên tranh chấp ở Biển Đông « đóng băng » – tức là đình chỉ các hoạt động khiêu khích trong khu vực.

Ngay sau hội nghị ASEAN Trung Quốc lập tức mở cuộc tấn công vào đề nghị của Mỹ, với Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị vào hôm qua đã công khai ám chỉ rằng Mỹ có âm mưu gây hỗn loạn trong khu vực, trong lúc Tân Hoa Xã đích danh cáo buộc Hoa Kỳ là kẻ gây rối, từ việc đưa ra những đề nghị « không xây dựng » và « phản tác dụng », cho đến việc xúi giục Philippines và Việt Nam cứng rắn chống Trung Quốc.

Tại Washington, Phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ Marie Harf đã cực lực phản bác các lời tố cáo của Trung Quốc. Phát biểu với báo giới, bà Harf khẳng định : « Hoa kỳ không phải là bên gây nên tình trạng bất ổn tại nơi đó (tức là Biển Đông). Chính các hành động hung hăng mà Trung Quốc tiến hành đã tạo ra tình hinh như vậy ».

Theo bà Marie Harf : « Tất cả những gì Mỹ đang làm đều nhằm mục tiêu giảm căng thẳng, để mọi người để có thể giải quyết bất đồng bằng con đường ngoại giao, chứ không phải là thông qua các biện pháp cưỡng chế hoặc gây mất ổn định như ta thấy Trung Quốc làm càng lúc càng nhiều trong vài tháng vừa qua ».

 

Từ một xã hội tuyên truyền đến xã hội dân sự

Từ một xã hội tuyên truyền đến xã hội dân sự

Kính Hòa, phóng viên RFA
2014-08-11

08112014-diemblog-kh.mp3

034_2370683.jpg

Áp phích tuyên truyền khổng lồ trên đường phố Sài Gòn chụp hôm 25/3/2013

AFP photo

Chúng tôi xin mở đầu chương trình điểm blog hôm nay bằng nhận xét của Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn từ nước Úc:

Có thể nói không ngoa rằng VN là một xứ sở của tuyên truyền. Bật tivi, mở radio, đọc báo, tất cả đều có bóng dáng và cái air của tuyên truyền, đặc biệt là các bản tin và bài viết liên quan đến chính trị, xã hội, sử, văn học. Đó là chưa kể đến những pano nền đỏ chữ vàng xuất hiện trên khắp đường phố từ nông thôn đến thành thị, từ lộ nhỏ đến đường cao tốc đều mang nội dung tuyên truyền. Cái gì cũng tuyên truyền, từ chính trị, đóng thuế đến có con đều tuyên truyền. Tuyên truyền hàng phút, hàng giờ, hàng ngày, và ở bất cứ nơi nào.

Không hẹn mà gặp, nhạc sĩ Tuấn Khanh từ Sài gòn minh chứng cho sự tuyên truyền ấy bằng chính bản thân anh, một sản phẩm của nền giáo dục tuyên truyền. Trong nền giáo dục đó cậu học trò Tuấn Khanh hình dung một thế giới Á thần cộng sản Marxist với các lãnh tụ vĩ đại chiến đấu và hùng biện chống bọn đế quốc, bọn ngụy để bảo vệ nhân dân. Thế giới đó không khác thế giới các thần của Hy lạp, để rồi một ngày kia mọi sự thay đổi. Tuấn Khanh viết:

Nhiều năm sau, khi mọi thứ sáng dần. Khi cả thế giới nhìn thấy móng vuốt từ các tượng đài và viết vào sách giáo khoa về chủ nghĩa Cộng sản Đông Âu hay Mao lý thuyết như một thứ tội ác của loài người.

Bức tranh các ác thần Marxist, Maoist… đã lộ ra nanh vuốt và đẫm máu loài người trong nụ cười và bàn tay vẫy chào thân ái của họ.

Tuấn Khanh viết thêm rằng mọi người hãy giống sức mạnh Hercules, vùng dậy rũ bỏ để trở thành con người đúng nghĩa trên hành tinh này.

Không khí tuyên truyền của xã hội cộng sản không chỉ làm các lãnh tụ bay lên trên không gian mờ mịt khói hương của sự phong thánh, mà nó còn làm cho người ta sợ hãi, không dám sống với con người đúng nghĩa của mình, mà sống với những pano nền đỏ chữ vàng như Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn đã viết. Điều đó làm tha hóa con người, như một nghiên cứu mới đây ở nước Đức cho thấy rằng những người sống ở Đông Đức cũ thường có khuynh hướng nói dối nhiều hơn. Trong một lần trao đổi với chúng tôi, nhà địa chất Nguyễn Thanh Giang có nói:

Những con người giả dối, trong hội trường thì tung hô một nẻo, về nhà thì nói một nẻo.

” Cái gì cũng tuyên truyền, từ chính trị, đóng thuế đến có con đều tuyên truyền. Tuyên truyền hàng phút, hàng giờ, hàng ngày, và ở bất cứ nơi nào.
– Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn “

Cái kiểu phải sống giữa những pano vàng đỏ và con người thật của mình lây lất kéo dài đến cả thế kỷ 21, thế kỷ của internet cùng những sự thật trần trụi. Và theo blogger Bách Việt nó cũng là nguyên nhân làm những người trẻ tuổi học hành ở nước ngoài không dám về nước:

Ở nước ngoài họ được sống thực với mình, dám nói điều mình nghĩ. Trong khi về nước, lại phải giấu giếm ý nghĩ của mình, hoặc phải lựa chiều nói dối, không thực lòng. Đâm ra họ sợ.

Và với một nền móng con người như vậy, xã hội đi đến một tình trạng bi kịch, từ an ninh xã hội, đạo nghĩa cộng đồng, cho đến những vấn đề lớn lao hơn của quốc gia, của chủ qyền lãnh thổ, của ngoại giao nước nhà.

Nhà văn Đào Hiếu viết một cách bi quan trên trang blog của mình:

Dưới bề mặt bình an của xã hội là một con nước ngầm của cái ác do cộng dồn những ức chế mà có.

Hoang tưởng và ức chế

000_Hkg4466688-250.jpg

Cờ, phướn tuyên truyền cho ĐCSVN trên đường phố Hà Nội tháng 1/2011. AFP photo

Chúng tôi xin mượn lời nhà văn Đào Hiếu mô tả xã hội hôm nay làm tiểu tựa cho phần thứ hai của bài điểm blog hôm nay.

Cái ác kỳ cục được nhiều bloggers bàn tới trong tuần qua là việc có những toan tính sẽ không công nhận bà mẹ Việt nam anh hùng cho những người phụ nữ tái giá.

Cái toan tính kỳ cục ấy lại nảy ra trong những ngày Vu lan cận kề, ngày mà đáng ra tất cả các bà mẹ đều được nhận hoa hồng.

Nhạc sĩ Tuấn Khanh viết trong bài Vu lan không có hoa hồng:

Còn với những quan chức khác loài người vẫn đang xét duyệt các mẹ già như một sản phẩm của công việc? – họ cũng sẽ chẳng cần một bông hoa nào. Cái họ thích và mong mỏi trong trái tim, có lẽ chỉ là những huy chương và danh hiệu. Mùa Vu Lan với họ sẽ chẳng bao giờ có hoa hồng, mà chỉ có sự giả dối toả bừng trên mặt.

Nhưng cái ác trần trụi nhất trong tuần qua thì có lẽ mọi người sẽ đồng ý rằng đó là chuyện những trẻ em mồ côi bị mua bán tại một ngôi chùa ở Hà nội mà chính quyền địa phương không biết gì.

Từ miền tây sông Hậu, Giang Nam lãng tử viết:

Cái hệ thống ấy bận làm gì ? Họ chỉ lo vận động thu các loại phí đóng góp của công dân trong phường càng nhiều càng tốt. Một ngôi chùa quản lý một cơ sở với hơn một trăm em bé bị gom về chờ ngày mối lái bán mua, sống lúc nhúc trong song sắt như một đàn chuột. Lại còn 9 em bé mất tích bí ẩn.

Ở tầm mức cao hơn thì cái hệ thống mà Giang Nam lãng tử nói đến đôi khi lại gây ra những chuyện hài hước lạ lùng. Trong chuyến thăm nước Mỹ gần đây, ông Bí thư thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị đã cóp cuộc gặp gỡ Thượng nghị sĩ John McCain, một người có tiếng là thân Việt Nam. Của đáng tội, ông McCain lại từng là phi công bị bắn rơi ở hồ Trúc Bạch, Hà Nội. Và bây giờ ông Bí thư lại trao tặng cho ngài Thượng nghị sĩ yêu mến Việt Nam một bức tranh về chiến tích hồ Trúc Bạch năm xưa.

Ông Đinh Hoàng Thắng, cựu Đại sứ Việt nam tại Hà Lan nhận định về chuyện này:

” Cứ theo “chính thống” thì VN-TQ hiện nay là bạn vàng,là bạn tốt. Nhưng chả hiểu tại sao”bạn” lại chiếm Hoàng Sa của ta.
– Blog Quê Choa”

Còn chuyện quà tặng, tất nhiên đây là chuyện về lễ tân, cũng phản ánh một mức nào đó về văn hóa.

Tôi không muốn bình luận về chuyện này; nhưng riêng cá nhân tôi nếu được hỏi ý kiến thì tôi không bao giờ đưa những món quả tặng như thế. Bởi vì có một thực tế, ngay như những bia kỷ niệm, những tượng đài kỷ niệm cuộc chiến đấu của quân và dân ta chống quân Trung Quốc xâm lược, mới đây thôi năm 1979 trên biên giới phía Lạng Sơn, có người lên đục đi những dòng chữ chống quân Trung Quốc xâm lược trên những bia ở biên giới; thế thì đây là một biểu lộ giữa hai cựu thù đã 40 năm rồi mà khơi dậy làm gì. Trong khi nỗi đau mới đây lại ‘đục’ đi.

Còn ông Nghị thì giải thích với báo giới trong nước rằng ông tặng bức tranh đó cho ông McCain vì ông McCain quan tâm đến vệ sinh của thành phố Hà Nội.

Nhà văn Phạm Thị Hoài viết về chuyện này trên blog của mình và kết luận:

Hình như nhà văn trào phúng Mỹ Mark Twain từng định kể câu chuyện này, song cuối cùng bỏ cuộc vì không dám tin rằng nó còn thuộc sở trường của mình.

Chuyện hài hước suy cho cùng thì cũng không làm chết ai, nhưng cái hệ thống mà Giang Nam lãng tử đề cập trong câu chuyện buôn bán trẻ em ở Hà Nội lại sẽ rất là nguy hiểm khi hệ thống đó phải đối đầu với nguy cơ xâm lược từ phương Bắc. Hệ thống tuyên truyền đó vẫn nói rằng quan hệ Việt Nam Trung Quốc vẫn là quan hệ bạn vàng.

Trịnh Khả Nguyên viết trên blog Quê Choa:

Cứ theo “chính thống” thì VN-TQ hiện nay là bạn vàng,là bạn tốt. Nhưng chả hiểu tại sao”bạn” lại chiếm Hoàng Sa của ta. Khi mới xảy ra việc nầy, có người cho rằng “bạn giữ hộ” rồi sẽ trả lại ta. Bốn mươi năm rồi, “bạn” đã không trả lại HS cho ta mà còn chiếm thêm một số đảo thuộc TS của ta nữa. Lại có người cho rằng, đời nầy đòi không được thì để lại cho đời con, đời cháu đòi. Nhưng tới khi đó không biết tình thế sẽ ra sao?

Và ông kết luận bằng một câu Kiều: Còn tình chi nữa, là thù đấy thôi!

Civil Society

000_Hkg8346232-250.jpg

Người dân đạp xe ngang một panô tuyên truyền cho ĐCS hôm 05/3/2013. AFP photo

Nhưng cái quan trọng nhất mà hệ thống ấy tàn phá chính là Câu chuyện giáo dục. GS Nguyễn văn Tuấn viết:

Đại học VN khó trở thành một trung tâm văn hoá. Chương trình giảng dạy (nhất là các môn khoa học xã hội và nhân văn) đều chịu dưới sự kiểm soát của một cơ chế vô hình nào đó. Một báo cáo của chuyên gia nước ngoài nhận xét rằng “các trường đại học Việt Nam vẫn ở trong tình trạng bị bóp nghẹt về tri thức, trong khi công chúng đang phản ứng ngày càng lớn. Các đại học VN không thể nào hoàn thành sứ mệnh khai hóa xã hội.

Những nhà giáo dục Việt Nam đã không ngồi yên để nhìn sự tàn phá đó. Nhiều cố gắng trong mấy năm qua đã được thực hiện để tạo dựng những trường Đại học, mà nói như bà Hiệu trưởng trường Đại học Hoa sen là những trường Đại học tử tế.

Tuần qua cũng chứng kiến việc trường Đại học được nhiều người công nhận là tử tế ấy đứng giữa một cơn bão xung đột giữa lợi nhuận và phi lợi nhận. Những nhà giáo chủ trương vì một nền giáo dục lành mạnh có vẻ đang bị lấn át bởi những nhà tư bản mới nổi lên ở một quốc gia có nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.

Theo nhà giáo Vũ Thị Phương Anh, xã hội Việt Nam hiện tại vẫn còn thiếu thốn những điều kiện cho một nền giáo dục phi lợi nhuận như thế.

Và đó chính là niềm hy vọng của những người chủ trương tạo dựng một xã hội dân sự. Một xã hội dân sự tự do mới có thể làm con người tốt hơn, sẳn sàng vì mục tiêu xã hội hơn.

Nhưng để đi từ một xã hội tuyên truyền lên một xã hội dân sự, còn nhiều khó khăn phải vượt qua. Khó khăn lớn nhất đó chính là sự yếu kém và xa lạ với dân chúng của bản thân xã hội dân sự.

Để kết thúc bài này, xin điểm qua bài viết của nhà báo Đoan Trang mang tựa đề: Xã hội dân sự ở Việt nam đang nổi lên nhưng cần gần dân hơn. Cô viết rằng có nhiều việc bình thường mà các nhóm dân sự có thể làm ngay lúc này chứ không nên chờ thể chế thay đổi. Và một lời đề nghị ôn hòa được nhà báo trẻ hoạt động dân chủ này đưa ra rằngHãy làm những gì mà cộng sản không làm hoặc không làm được.”

Đòi thay đổi mật khẩu: Đợt hack mới hay chính sách riêng của Facebook cho khách hàng Việt Nam?

Đòi thay đổi mật khẩu: Đợt hack mới hay chính sách riêng của Facebook cho khách hàng Việt Nam?

Chuacuuthe.com

VRNs (12.08.2014) – Sài Gòn – Sáng hôm nay, nhiều tài khoản facebook bị khóa và yêu cầu xác nhận lại mật khẩu mới để tiếp tục đăng nhập.

Thông báo của Facebook như sau: “Tài khoản của bạn tạm thời bị khóa. Chúng tôi đã phát hiện hoạt động đáng nghi ngờ trong tài khoản FB của bạn và tạm thời khóa tài khoản đó như một biện pháp phòng ngừa bảo mật. Có vẻ như tài khoản của bạn đã bị xâm nhập do mật khẩu vào một trang web được thiết kế giống với FB. Loại tấn công này được gọi là lừa đảo.

Qua một bước tiếp theo chúng tôi sẽ hướng dẫn bạn biện pháp kiểm tra bảo mật giúp bảo mật tài khoản của bạn cũng như cho phép bạn đăng nhập lại.”

14081200

Thu Lan Nguyen kêu lên: “…Hàng loạt Facebook cá nhân bị tấn công và bị ăn cắp mật khẩu các bạn ơi!” Khanh Uyen nói: “Em cũng vừa bị xong bác ạh… đang ngồi suy nghĩ ‘em đã làm gì nên tội’ mà khóa tài khoản em.”

Vào khoảng hơn 11 giờ sáng nay, facebooker Nguyendinh Bon viết trên facebook sau khi đăng nhập được tài khoản: “Tôi vừa tấn công chiếm mật khẩu lần thứ 2, cách đây chừng 10 phút theo thông báo của fb. Xin thông báo cho “ai đó” muốn chiếm đoạt tài khoản của tôi là điều này vô ích. Giả sử mất tài khoản hiện hữu tôi sẽ làm ngay cái khác, và thông báo nó đã bị chiếm đoạt!”

Không chỉ các tài khoản ở VN bị rơi vào tình trạng này mà nhiều tài khoản Fb ở Mỹ, Đức, Pháp cũng bị tương tự. Blogger Người Buôn Gió đang du học tại Đức, viết: “Ở Đức, Pháp cũng bị cùng lúc mà”. Tin Không Lề sống ở Cali – Hoa Kỳ nói: “Mình vừa bị khóa cách đây vài phút… Lướt qua FB, thấy vài người cũng bị như vậy.”

Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh cũng bị tương tự nhưng trấn an: “Mình vừa bị khóa face giống hệt Nguyendinh Bon, gặp trường hợp nầy các bạn bình tĩnh làm theo hướng dẫn nhé”. Tiến sĩ Vu Thi Phuong Anh tiếp lời: “Nhiều người bị lắm, cứ làm theo hướng dẫn thôi”.

Nếu không đăng nhập được tài khoản Fb, mọi người cứ bình tĩnh làm theo hướng dẫn của facebook. Thứ nhất khi nhận được thông báo tài khoản fb bị khóa thì:

“- nhấn vào chữ tiếp tục.

– Thứ hai, xác nhận lại mã mật khẩu theo yêu của facebook.

– Thứ ba, đăng nhập lại một mật khẩu mới hoàn toàn.

Thực hiện 3 bước này, sẽ đăng nhập lại tài khoản Fb”.

Sau đó, nhiều facebooker đã làm theo hướng dẫn của Fb và đã đăng nhập được tài khoản. Mai Tú Ân mừng: “Em cũng vừa bị out ra nè. Không có gì đâu, đổi mật khẩu là lại vào được rồi.” Tuyet Anh Jethwa vui: “Chị cũng bị như vậy cách đây 10 phút. Phải đổi pass mới”.

Trong thời điểm đó, nhiều Facebooker hốt hoảng và lo sợ rằng, tài khoản của họ đã bị hack hoặc bị report. Suong Quynh: “Tại sao lúc nãy PB mình bị lock, xong nó bắt mình đổi password. Đổi xong thì về trang lại như cũ là sao? địch phá hoại à?”… Facebooker Trung Quan Do phản hồi: “Dạ, thực tế là không ai tấn công. Mà chỉ là chương trình chuẩn hóa các accounts từ VN do công ty FB tiến hành, bao gồm đổi pass và confirm quyền authorized, sau các đợt rối loạn vừa qua. Không có tên âm bịnh nào làm được những điều lúc này cả, dù ngôn ngữ thông báo nghe có vẻ kinh dị”.

Dẫn nguồn tin từ vietoneradio nói rằng: “Để tăng tính bảo mật, đồng thời giúp người dùng cảnh giác với những chiêu hack tài khoản tinh vi mới trong thời gian gần đây thì Fb đã gửi đồng loạt khuyến cáo và yêu cầu người dùng tại VN đổi mật khẩu mới với độ dài an toàn hơn”.

Hồi tháng 6 vừa qua nhiều trang fanpage, facebook có tiếng như Nhật Ký Yêu Nước, Việt Tân, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Lân Thắng, Thúy Nga, Phạm Thanh Nghiên… loan tải nhiều thông tin trái chiều đã bị khóa và không truy cập được. Đây được xem là trận chiến Fb do dư luận viên hay các nhóm “chuyên gia bút chiến” gây ra bằng cách báo cáo các trang fanpage, facebook này có sai phạm thì nó tự động dừng lại. Điều này đã gây xôn xao trên các trang mạng xã hội về việc nhà cầm quyền cs VN tiếp tục siết chặt và bóp nghẹt chính sách tự do ngôn luận.

Ngay sau đó, một số nhà đấu tranh dân chủ đã liên hệ trực tiếp và báo cáo tình trạng này với công ty Facebooker, Inc. Sau đó, những trang fanpage, và những tài khoản facebook này đã hoạt động trở lại bình thường.

Pv.VRNs

Chad rút giấy phép và phạt dầu khí TQ

Chad rút giấy phép và phạt dầu khí TQ

Thứ ba, 12 tháng 8, 2014

Công nhân Trung Quốc và người Chad sửa một giếng dầu ở Koudalwa năm 2013

Cộng hòa Chad vừa quyết định rút giấy phép và phạt tập đoàn dầu khí CNPC của Trung Quốc 1,2 tỷ USD vì ‘vi phạm luật môi trường’.

Cả năm giấy phép khai thác cung cấp cho CNPC bị Bộ Dầu khí của Chad rút lại, theo AFP đưa tin hôm 10/8/2014.

Bộ trưởng Djerassem Le Bemadjiel cho báo chí biết hôm thứ Bảy tuần qua về quyết định của chính quyền Chad và nêu ra “sự xuống cấp của môi trường” là lý do họ không cho công ty Trung Quốc tiếp tục làm việc.

Tập đoàn dầu khí quốc gia CNPC của Trung Quốc đã bị buộc phải ngưng hoạt động ở Chad hồi tháng 5 năm nay.

Chad nêu ra các bằng chứng về “hoạt động không thể chấp nhận được” của nhà khai thác Trung Quốc và nói nhiều bãi khoan dầu “để tràn ra bên ngoài”.

CNPC từ chối trả khoản tiền phạt lên tới 1,2 tỷ đôla Mỹ (800 triệu euro).

Đáp lại, quốc gia vùng Trung Phi cho hay họ sẽ đâm đơn kiện CNPC cả ở Ndjamena và tại một toà án ở Pháp.

Chad bác bỏ chuyện dàn xếp ngoài tòa vì “các nỗ lực đàm phán thân thiện đều trở nên vô ích”, quan chức chính phủ Chad, ông Abdoulaye Sabre nói.

Tuần tới, Chad cử người sang Paris để kiện công ty Trung Quốc ra tòa án thương mại nếu phía Trung Quốc tiếp tục từ chối trả tiền phạt.

Chad là nước thuộc nhóm nghèo tại châu Phi, với số dân trên 11 triệu người và thu nhập bình quân chỉ 720 đôla một năm, theo số liệu của Ngân hàng Thế giới năm 2011.

Giáp giới với Niger, Nigeria, Libya và Sudan, Chad có nguồn dầu khí, các mỏ vàng và uranium lớn nhưng bị coi là một trong những quốc gia tham nhũng nhất thế giới, theo BBC Monitoring.

Hồ Chad là nguồn cung cấp nước cho hàng triệu người ở bốn nước xung quanh

CHÚA CHẠNH LÒNG THƯƠNG

CHÚA CHẠNH LÒNG THƯƠNG

Is 55,1-3; Rm 8,35.37-39; Mt 14,13-21

Lm. Vinh Sơn,

Năm 1960, bà Flo Howell sinh ra một người con là John Paul. Cậu bị bại não. Bất hạnh chồng chất khi chồng bà lại đòi ly dị với bà vì không muốn nhận đứa con tật bệnh. Nhưng bà Flo vì tình thương đã quyết định giữ lại đứa con tại nhà để chăm sóc thay vì gửi cậu vào một cơ sở từ thiện như có người đề nghị.

Thế mà John Paul lại nên người thành danh trong xã hội, và đã viết cho cuộc thi “Người mẹ vĩ đại nhất nước Mỹ năm 1996” như sau: “Mẹ tôi đã hy sinh cả đời cho tôi. Bà không bao giờ rời xa tôi… giữ tôi được sạch sẽ, tắm rửa, cạo râu, mặc quần áo cho tôi… Mẹ tôi nói với tôi rằng: tôi chính là món quà Tình yêu Thiên Chúa đã ban cho bà,và đó là tất cả những gì bà muốn. Thế nhưng tôi biết, đôi khi trong phòng riêng bà đã khóc vì cô đơn, buồn bã, mệt mỏi vì gặp quá nhiều khó khăn với một đứa con bại não như tôi. Vậy mà khi bước ra khỏi phòng, bà lại mỉm cười thật tươi… Mẹ tôi quả là người mẹ tốt nhất trong các bà mẹ”.

Ban giám khảo bình chọn người mẹ vĩ đại xúc động khi đọc bức thư này, và đã nhất trí chọn bà Flo Howell là “Người mẹ vĩ đại nhất nước Mỹ năm 1996”. Người Mẹ vĩ đại vì luôn thương con mình cho mình nó tật nguyền, bị xã hội bỏ đi…

Chúa chạnh lòng thương trước sự bơ vơ của đoàn người đi bộ trong hoang địa để tìm gặp Chúa: “Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương” (Mt 14,14).

Xa xưa, dân theo Chúa, lắng nghe giáo huấn, như Tin Mừng của thánh Mattheu ghi nhận lại, Chúa Giêsu đã dạy họ bằng giáo huấn : Người gieo giống (x. Mt 13,1-23), lúa và cỏ lùng,  hạt cải lớn lên,  nắm bột dậy men (x. Mt 13,24-43), Kho tàng, Viên Ngọc quý, Lưới cá (x. Mt 13,44-52)… Theo cấu trúc của Tin mừng Mattheu, giáo huấn bằng dụ ngôn (chương 13), trước phép lạ bánh hóa nhiều (chương 14).

Dân Chúa hết lòng hết tâm đến nghe Lời, dù giữa cảnh đói khát…”Người chạnh lòng thương”. Theo các nhà chú giải : « chạnh lòng thương » chỉ thứ xúc động của tình yêu sâu xa, như bản năng, bắt nguồn từ trong tim hay trong “ruột gan” của một người mẹ: đó không phải chỉ là tình cảm thuần tuý, nhưng là lòng trắc ẩn có sức tác động. Trong Cựu Ước động từ “chạnh lòng thương”  chỉ tình yêu của Đức Giavê đối với dân Người, một tình yêu thuộc bản tính của Thiên Chúa… Cho nên Truyền thống đã trình bày việc Chúa hoá bánh ra nhiều như một cử điệu chỉ thoát ra từ lòng trắc ẩn của Đức Giêsu… ( theo F. Prud’homme).

Trước những người thiện tâm đến với Chúa Giêsu, Ngài luôn chạnh lòng thương… như Tin Mừng có ghi nhận lại : Chúa chạnh lòng thương giơ tay đụng và chữa lành  anh cùi  xin ngài (x. Mc 1,41) Chúa chạnh lòng thương đoàn dân bơ vơ đến nghe ngài (x. Mc 6,34). Chúa chạnh lòng thương hoàn cảnh của bà góa thành Naim mất con (Lc 7,13) và cho con bà sống lại, Chúa thổn thức lòng trước cái chết của bạn hữu Lagiaro với lời than khóc của gia đình bạn hữu (x. Ga 11,33.38) và Lagiaro được Chúa cho sống lại…. Ngài chạnh lòng thương, vì dân Chúa lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt, nên truyền xin Thiên Chúa các mục tử chăn dắt, các thợ gặt lúa gặt lúa (x. Mt 9,36).

Chúa chạnh lòng thương trước dân đói khát Ngài làm bánh hóa nhiều từ năm chiếc bánh và hai con cá cho năm ngàn người không kể đàn bà và con trẻ là phép lạ duy nhất được cả bốn tác giả Tin Mừng cùng thuật lại (x. Mt 14,13-21; Mc 6,35-44; Lc 9,12-17; Ga 6,1-13). Riêng hai tác giả  Matthêu và Marco còn ghi nhận thêm phép lạ bánh hóa nhiều lần hai (x.Mt 15,32-38; Mc 8,1-10). Như vậy, chắn chắn sự kiện Chúa làm phép lạ cho dân chúng mang nội dung hết sức quan trọng và Giáo Hội luôn xác tín đó là hình ảnh báo trước về Thánh Thể sẽ được dâng hiến cho muôn người.

Thật thế, Tin Mừng nhấn mạnh: “Người truyền cho đám đông ngả mình trên cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ” (Mt 14,19) đây cũng là những động tác, cử chỉ Chúa đã làm trong bữa ăn sau hết với các môn đệ”, “Cầm lấy bánh”, “đọc lời chúc tụng” (hoặc “tạ ơn”), “bẻ ra và “trao cho” (Mt 26,26) và Ngài truyền cho các môn đệ làm việc này. Cho nên, những cử chỉ này chính là những cử chỉ của truyền thống phụng vụ về nghi lễ “Bẻ bánh” diễn ra trong các buổi họp hội của các tín hữu và luôn đi vào đời sống Giáo Hội là thánh lễ mỗi ngày: nghe Lời và cử hành Thánh Thể.

Trong Thánh lễ,  Lời Chúa  được giảng dạy và Thánh Thể nuôi dưỡng trong đời sống của các cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi, cho nên người ta không còn ngạc nhiên về vai trò đặc biệt nổi bật mà việc hóa bánh ra nhiều thể hiện trong đời sống của Đức Giêsu cùng với Giáo Huấn của Ngài.

Người cất bước tìm Nước Thiên Chúa và nghe Lời giảng dạy, được Ngài: “chạnh lòng thương” –  chăm sóc đỡ nâng, chữa lành mọi vết thương, cho đủ thỏa tất cả. Hơn nữa Ngài trao ban Thánh Thể. Thật thế, chúng ta đến với Ngài, Tôi và bạn sẽ cảm nghiệm được tình yêu bao la của Thiên Chúa, một tình yêu khiến chúng ta luôn vững vàng bước đi, đó là tình yêu được Thiên Chúa ban phát.

Tuy nhiên, vấn đề luôn được đặt ra cho nhiều người Công Giáo là chúng ta tham dự Thánh Lễ: Nghe Lời Chúa giáo huấn và rước Thánh Thể thường xuyên mà tại sao không thấy con người mình thay đổi, không cạm thấy tình Chúa ”chạnh lòng thương”. Phần lớn chúng ta tham dự Thánh Lễ vì bị bắt buộc hay vì thói quen mà không thật sự ý thức về sự hiện diện thật của Chúa Giêsu đang dạy trong Lời Chúa, ngài chạnh lòng thương và trao ban trong Bí Tích Thánh Thể. Mỗi chúng ta như hờ hững với Lời và Thánh Thể nên Thánh Lễ và không đem lại sự thay đổi trong cuộc sống chúng ta.

Xin cho chúng con một lòng khao khát tìm đến bên Chúa, lắng nghe Lời giảng, được Ngài chạnh lòng thương và ban phát Thánh Thể hồng ân, như xưa Ngài ra tỏ tình thương qua phép lạ bánh hóa nhiều.

Và từ Lòng thương nơi Đức Giêsu, Đấng là nguồn mạch của Tình Yêu Thương. Chúng ta mở lòng lãnh nhận lòng yêu thương làm nên tính cách tình yêu nơi mỗi người chúng ta:  Con tim biết rung động và chạnh lòng thương.

Vâng,

…Xin cho con có lòng nhân

Giữa bao trắc ẩn, hiến thân cho người

Con nên tấm bánh tình trời

Trao ban lương thực, trao Lời Tình Yêu

( Trích Chạnh lòng thương, Mic. Cao Danh Viện).

Lm. Vinh Sơn, Sài gòn…

 

Đồng minh với Mỹ

Đồng minh với Mỹ

Quốc gia duy nhất có thể giúp đỡ Việt Nam trước sự đe dọa của Trung Quốc không ai khác hơn là Mỹ.

Quốc gia duy nhất có thể giúp đỡ Việt Nam trước sự đe dọa của Trung Quốc không ai khác hơn là Mỹ.

Nguyễn Hưng Quốc

11.08.2014

Các sự kiện dồn dập xảy ra giữa Việt Nam với Mỹ thời gian vừa qua, từ chuyến thăm Mỹ của Phạm Quang Nghị, ủy viên Bộ chính trị đến chuyến thăm Việt Nam của hai thượng nghị sĩ Mỹ, John McCain và Sheldon Whitehouse, cho thấy triển vọng nâng cấp quan hệ giữa hai nước từ hợp tác toàn diện đến đối tác chiến lược có vẻ như gần kề. Ba sự kiện chính có thể sẽ xảy ra như là hệ quả của việc nâng cấp này là: Một, hiệp định thương mại xuyên Thái Bình Dương (TPP) có thể sẽ được ký kết sớm; hai, Việt Nam có thể sẽ được phép mua các loại vũ khí sát thương của Mỹ; và ba, quan trọng nhất, Mỹ sẽ đóng vai trò tích cực hơn trong việc giúp đỡ Việt Nam đối phó với những hành động xâm lấn ngang ngược của Trung Quốc trên Biển Đông.

Nếu tất cả các điều trên được diễn ra một cách suôn sẻ thì quả là một việc đáng mừng cho Việt Nam. Lý do đơn giản là Việt Nam không thể chống cự lại Trung Quốc một cách có hiệu quả nếu không có, một, vũ khí tối tân, và hai, sự giúp đỡ từ Mỹ.

Về vũ khí, lâu nay Việt Nam chủ yếu mua từ Nga, nhưng ở đây lại có vấn đề: Nga không phải chỉ bán vũ khí cho Việt Nam mà còn bán cho cả Trung Quốc nữa. Hậu quả là những gì Việt Nam có, Trung Quốc cũng đều có. Hơn nữa, nhờ giàu hơn, Trung Quốc có thể mua vũ khí từ Nga với số lượng lớn hơn hẳn Việt Nam. Đó là chưa kể, sau mấy chục năm tập trung vào việc phát triển kỹ thuật quân sự, vũ khí do Trung Quốc tự chế tạo cũng có trình độ kỹ thuật rất cao. Đứng về khía cạnh vũ khí, Việt Nam không có lựa chọn nào khác ngoài việc mua từ Mỹ. Tuy nhiên, việc mua ấy sẽ không thể thành hiện thực được nếu chính phủ Mỹ vẫn bị ràng buộc bởi lệnh hạn chế bán các loại vũ khí sát thương cho Việt Nam vốn kéo dài từ mấy chục năm nay.

Về đồng minh, lâu nay có vẻ như Việt Nam cố gắng ve vãn nhiều quốc gia nhưng thành thực mà nói, một, không có nước nào sẵn sàng đứng bên cạnh Việt Nam và chia lửa với Việt Nam trong trận đối đầu với Trung Quốc; và, hai, nếu muốn, họ cũng không đủ sức. Ngay trong khối ASEAN, những nước có thể đứng về phía Việt Nam cũng rất ít ỏi. Việt Nam chỉ có thể đi với những quốc gia có quyền lợi xung đột với Trung Quốc như Philippines, Malaysia và Brunei. Nhưng cả bốn nước hợp lại vẫn không phải là đối thủ với Trung Quốc. Đó là chưa kể giữa bốn nước này, mâu thuẫn về chủ quyền trên biển và đảo vẫn khá gay gắt. Ở châu Á, chỉ có hai quốc gia thực sự mạnh về cả kinh tế lẫn quân sự là Nhật Bản và Hàn Quốc, nhưng do những ràng buộc về pháp lý, Nhật Bản không thể đưa quân sang giúp Việt Nam trong trường hợp có chiến tranh. Trong khi đó, Hàn Quốc ở cái thế cũng rất bấp bênh: Trung Quốc có thể sử dụng Bắc Hàn để ngăn chận mọi nỗ lực quân sự của Hàn Quốc trong việc chống cự lại Trung Quốc.

Bởi vậy, dù thích hay không thích, Việt Nam cũng nên thừa nhận một điều: quốc gia duy nhất có thể giúp đỡ Việt Nam trước sự đe dọa của Trung Quốc không ai khác hơn là Mỹ. Quan hệ đồng minh với Mỹ là con đường duy nhất để tự vệ của Việt Nam.

Lấn cấn duy nhất của mối quan hệ ấy là quá khứ chiến tranh giữa hai nước. Đối với chính phủ Mỹ, thật ra, đó không phải là vấn đề. Tất cả các chính khách Mỹ đều theo chủ nghĩa thực dụng (pragmatism) và thực tế (realism). Câu châm ngôn cửa miệng của họ là: không có bạn vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn; chỉ có quyền lợi quốc gia là vĩnh viễn. Do đó, chính phủ Mỹ sẵn sàng bắt tay với Việt Nam, kẻ thù cũ của họ, để bảo vệ Biển Đông. Họ không bảo vệ Việt Nam. Họ chỉ bảo vệ Biển Đông. Và vì Biển Đông, họ sẵn sàng xem Việt Nam là một đồng minh chiến  lược.

Nhưng trên thế giới, quan hệ đồng minh nào cũng dựa trên hai hoặc một trong hai nền tảng: quyền lợi và sự tin cậy.

Giữa Việt Nam và Mỹ hiện nay có rất nhiều điểm chung về quyền lợi: Cả hai đều cần Biển Đông. Với Việt Nam, đó là vùng biển của Việt Nam, là một trong những nguồn lợi tức lớn của Việt Nam về phương diện kinh tế đồng thời cũng là danh dự và lòng tự hào dân tộc của Việt Nam về phương diện tinh thần. Với Mỹ, đó là con đường hàng hải quan trọng vừa có ý nghĩa về kinh tế vừa có ý nghĩa về quân sự. Mỹ cần bảo vệ Biển Đông, nhưng việc bảo vệ đó trở thành khó khăn, nếu không muốn nói là bất khả nếu Việt Nam chấp nhận nhượng bộ hoặc đầu hàng Trung Quốc.

Tuy nhiên, một thứ quan hệ dựa trên quyền lợi không thể kéo dài và cũng không đủ mạnh để lôi kéo Mỹ. Nền tảng thứ hai của quan hệ đồng minh bao giờ cũng là sự tin cậy. Sự tin cậy trong chính trị khác với sự tin cậy giữa hai cá nhân vốn chỉ dựa vào tính cách. Trong chính trị, sự tin cậy chỉ được xây dựng trên nền tảng của những bảng giá trị chung cả hai quốc gia đều chia sẻ. Không phải ngẫu nhiên mà các quan hệ đồng minh sâu sắc và bền vững chỉ có thể tìm thấy giữa các quốc gia gần gũi với nhau về văn hóa, như giữa Mỹ và Anh, Úc, Tân Tây Lan, hoặc nhạt hơn một chút, giữa Mỹ và các quốc gia khác ở Âu châu. Cũng không phải ngẫu nhiên mà trong quá trình bình thường hóa quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ lâu nay, Mỹ luôn luôn đưa vấn đề nhân quyền ra như một điều kiện. Không phải Mỹ muốn cứu một số cá nhân đang bị giam giữ trong nhà tù. Với chính phủ Mỹ, những cá nhân ấy hoàn toàn vô nghĩa. Điều quan trọng nhất là Mỹ muốn thấy ở Việt Nam những sự chia sẻ chung về các bảng giá trị văn hóa: tôn trọng quyền con người. Hơn nữa, chính phủ Mỹ cũng muốn dân chúng Mỹ nhận thấy điều đó.

Có thể nói trở ngại chính trong việc nâng cấp quan hệ đồng minh giữa Việt Nam và Mỹ không phải ở Trung Quốc hay bất cứ nước nào khác mà chính là dân chúng Mỹ. Không nên quên vết thương của nhiều người Mỹ trong chiến tranh Việt Nam với 58.000 người chết vẫn chưa lành hẳn. Cái gọi là hội chứng Việt Nam trong một số thành phần dân chúng Mỹ vẫn còn sâu đậm. Những người ấy không dễ dàng để mặc cho chính phủ Mỹ muốn làm gì thì làm. Họ có những yêu sách của họ. Một trong những yêu sách ấy là: Việt Nam xứng đáng để làm bạn và để được bảo vệ. Việc tôn trọng nhân quyền là một thước đo chính. Không có một chính trị gia nào ở Mỹ dám bất chấp yêu sách chính đáng ấy của dân chúng Mỹ.

Chắc chắn Việt Nam sẽ đáp ứng một số yêu sách về nhân quyền của chính phủ và dân chúng Mỹ bằng cách thả một số tù nhân chính trị hiện đang bị họ giam giữ. Tuy nhiên, vấn đề là họ có thực tâm hay không. Cho đến nay, về vấn đề này, Việt Nam vẫn chơi một trò rất lưu manh: Trước sức ép của Mỹ, họ thả một số người nhưng lại bắt một số người khác. Đó là điều họ từng làm. Tôi chỉ hy vọng, hiện nay, trước những thử thách sinh tử của đất nước, họ sẽ không chơi cái trò lưu manh vặt ấy nữa. Nếu không, cơ hội để cứu Việt Nam ra khỏi ách Bắc thuộc rất dễ biến thành mây khói.