TA ĐÒI MÁU NÓ BỞI TAY NGƯƠI.

TA ĐÒI MÁU NÓ BỞI TAY NGƯƠI.

Ed 33, 7-9

Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, C.Ss.R.

Ta đã làm cho ngươi trở nên người lính canh nhà Israel:

vậy khi nghe lời miệng Ta nói,

ngươi hãy thay Ta loan báo cho chúng .

“Hỡi kẻ gian ác, mi sẽ phải chết”;

nếu ngươi không chịu nói để kẻ gian ác bỏ đường lối mình,

thì chính kẻ gian ác sẽ chết trong sự gian ác của nó,

nhưng Ta đòi máu nó bởi tay ngươi.

Còn khi ngươi loan báo cho kẻ gian ác bỏ đường lối nó,

nếu nó không chịu bỏ đường lối nó,

thì nó sẽ chết trong sự gian ác của nó,

nhưng ngươi cứu được mạng sống ngươi.

Thế giới chung quanh đầy rẫy sự gian ác,

mỗi ngày sự gian ác bày ra trên các phương tiện truyền thông,

mỗi ngày sự gian ác tung hoành ngay trước mắt mọi người.

Hỡi tôi, người lính canh được Chúa kêu gọi,

tôi sẽ lặng thinh mãi cho đến bao giờ ?

Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, C.Ss.R.

Chúa nhật XXIII TN.A

Việt Nam : Tọa đàm về Kiểm điểm nhân quyền tại Sài Gòn bị chính quyền làm khó

Việt Nam : Tọa đàm về Kiểm điểm nhân quyền tại Sài Gòn bị chính quyền làm khó

Tọa đàm về UPR ngày 05/09/2014 tại Văn phòng Công lý-Hòa bình, Dòng Chúa Cứu thế, số 38, Kỳ Đồng, quận 3, TP Hồ Chí Minh.

Tọa đàm về UPR ngày 05/09/2014 tại Văn phòng Công lý-Hòa bình, Dòng Chúa Cứu thế, số 38, Kỳ Đồng, quận 3, TP Hồ Chí Minh.

Ảnh : VRNs – Truyền Thông Chúa Cứu Thế

Trọng Thành

Hôm thứ Sáu 05/09/2014, tại Dòng Chúa Cứu thế, TP Hồ Chí Minh, đã diễn ra cuộc Tọa đàm để phổ biến các kết quả của cơ chế Kiểm điểm định kỳ về nhân quyền toàn cầu (UPR) năm 2014 của Việt Nam, do liên minh ba nhóm xã hội dân sự tổ chức. Nhiều tổ chức xã hội dân sự độc lập Việt Nam và đại diện các sứ quán Hoa Kỳ, Úc, Thụy Sĩ đã tham dự. Khách sạn New World – nơi Tọa đàm dự định tổ chức – buộc phải từ chối thực hiện hợp đồng do chính quyền áp lực. Một số khách mời bị an ninh ngăn cản.

Cuộc Tọa đàm mang tên “UPR Việt Nam : Tiến trình – Tiềm năng và Thực tiễn” do ba tổ chức xã hội dân sự thực hiện : Diễn đàn Xã hội Dân sự, Phong trào Con đường Việt Nam và Văn phòng Công lý-Hòa bình. Đây là tọa đàm đầu tiên về UPR mở ra cho công chúng rộng rãi, kể từ khi Việt Nam hoàn thành cuộc Kiểm điểm lần 2 tại Genève hồi tháng 6/2014.

Diễn giả của Tọa đàm là bốn thành viên của các hiệp hội dân sự đã tham dự các kỳ UPR tại Genève : Tiến sĩ Nguyễn Quang A, ông Phạm Lê Vương Các, ông Bùi Tuấn Lâm, ông Trần Văn Huỳnh (thân phụ tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức).

Gần 50 người tham dự buổi tọa đàm. Ngoài thành viên một số nhóm xã hội dân sự, có Đại sứ Thụy Sĩ, ông Andrei Motyl, đại diện Tổng lãnh sự quán Hoa Kỳ, ông Charles Sellers.

Kiểm điểm định kỳ về nhân quyền toàn cầu (The Unviversal Periodic Review – UPR) là một cơ chế nơi tình trạng nhân quyền tại 193 quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc được xem xét, đánh giá thường xuyên. Ngày 20/06/2014, Việt Nam – với tư cách tân thành viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc – tuyên bố chấp nhận 182 trên tổng số 227 khuyến nghị do 106 quốc gia đề xuất.

Phổ biến nội dung các cam kết mà chính quyền Việt Nam tuyên bố và giám sát việc thực thi cam kết là một trong các nội dung chủ yếu của cuộc Tọa đàm.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Hà Nội:

 

07/09/2014

 

Nghe (03:50)

 

 

 

Về ý nghĩa và nội dung cuộc Tọa đàm, sau đây là một số nhận định của Tiến sĩ Nguyễn Quang A.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A : “… Một trong những nghĩa vụ sau UPR là Nhà nước Việt Nam phải tổ chức giới thiệu cho công chúng biết. Họ đã không làm những chuyện như thế. Chúng tôi làm với tinh thần rất là xây dựng để giúp cho các tổ chức xã hội dân sự, giúp cho công chúng và cho cả Nhà nước Việt Nam nữa, nhưng họ tìm mọi cách ngăn chặn…

Theo Tiến sĩ Nguyễn Quang A, cuộc tọa đàm buộc phải chuyển địa điểm tới Dòng Chúa Cứu thế, sau khi Khách sạn New World, một địa điểm rộng rãi mà công chúng có thể dễ dàng tham gia, phải từ chối thực hiện hợp đồng do áp lực của chính quyền địa phương. Nhiều khách mời tham gia Tọa đàm đã bị lực lượng an ninh ngăn cản.

Năng suất lao động VN thấp nhất châu Á Thái Bình Dương

Năng suất lao động VN thấp nhất châu Á Thái Bình Dương

05-09-2014

Công nhân thực tập trong một xưởng máy ở Bạc Liêu

Công nhân thực tập trong một xưởng máy ở Bạc Liêu

Courtesy giaoduc.net

Việt Nam nằm trong số những nước có năng suất lao động thấp nhất khu vực châu Á Thái Bình Dương trong năm 2013, theo báo cáo mới được công bố hôm 4 tháng 9 của Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO).

Theo báo cáo mới, năng suất lao động của Việt Nam chỉ bằng 1/5 so với Malaysia và 2/5 so với Thái Lan. Còn nếu so với Nam Hàn, năng suất lao động của Việt Nam kém hơn 10 lần, và nếu so với Singapore thì năng suất lao động của Việt Nam kém hơn đến 15 lần.

Kể từ năm 2008 đến nay, tăng trưởng năng suất lao động trung bình năm của Việt Nam chỉ đạt 3.3%, thấp hơn rất nhiều so với con số 5.2% trong giai đoạn từ 2002 đến 2007.

Cũng theo báo cáo mới của ILO, 20% lực lượng lao động của Việt Nam được đào tạo tốt nhưng còn rất nhiều công nhân vẫn chưa đáp ứng được tiêu chuẩn của thị trường lao động.

THƯƠNG TIẾC CHỊ TRẦN THỊ LÀI (1929 – 2014)

THƯƠNG TIẾC CHỊ TRẦN THỊ LÀI (1929 – 2014)

Đoàn Thanh Liêm

Qua điện thư, bà con người Việt ở Ba Lan vừa thông báo cho tôi biết là “Bác Lài đã qua đời vào ngày 15 tháng 8 vừa qua”. Tin buồn này không làm tôi ngạc nhiên lắm, bởi lẽ chị bạn chúng tôi đã bị bệnh alzheimer suy giảm trí nhớ từ mấy năm nay – đến nỗi không còn nhận ra con gái là cháu Lan Marzena khi cháu từ bên Pháp về thăm cha mẹ ở thành phố Cracovie là cố đô của Ba Lan vào hồi cuối năm 2012.

Chị Lài là trưởng nữ của cụ Trần Văn Lý, là người đã giữ chức vụ Thủ Hiến Trung Việt hồi năm 1950 dười thời chính phủ Bảo Đại. Chị theo học tại Đại học Văn khoa Sài gòn hồi giữa thập niên 1950. Sau đó chị dậy môn Pháp văn tại Trung học Gia long. Vào đầu thập niên 1960, chị qua học thêm tại Pháp và vào năm 1964 chúng tôi được tin chị Lài lập gia đình với anh Stefan Wilkanowicz và theo chồng qua sinh sống ở Ba Lan luôn từ ngày đó.

Vào mùa hè năm 2012, tôi đã có dịp qua Ba Lan thăm gia đình anh chị Lài và Stefan trong ít ngày và sau đó đã viết bài “Tôi đã gặp lại chị Trần Thị Lài ở Ba Lan” – bài viết này đã được đăng trên nhiều báo giấy và báo điện tử ở hải ngọai.

Có thể nói chị Lài là người đầu tiên từ miền Nam Việt nam mà đi làm dâu tại Ba Lan là một quốc gia thuộc khối cộng sản ở Đông Âu vào thời kỳ sau thế chiến thứ hai. Điều đáng ghi nhận hơn cả trong suốt 50 năm chị sinh sống ở Ba Lan, đó là chị đã bỏ khá nhiều công sức và thời gian để dịch thuật các tác phẩm và bài viết của Đức Tổng Giám Mục Karol Wojtyla ở Cracovie từ nguyên tác tiếng Ba Lan sang tiếng Pháp. Karol Wojtyla sau này chính là vị Giáo Hòang John Paul 2 mà vừa mới được phong thánh hồi tháng 6 năm 2014 này. Chị Làicũng giúp việc dịch tài liệu về sự Tôn Vinh Lòng Thương Xót Chúa (Divine Mercy) của nữ tu Faustina từ tiếng Ba Lan qua tiếng Việt.

Nay đến lượt chị Lài ra đi từ giã cõi tạm này, chắc chắn chị sẽ gặp lại các bạn thân thiết xưa trong Nhóm Sinh viên Công giáo ở Sài gòn như cha Tuyên úy Nguyễn Huy Lịch các chị Nguyễn Thị Oanh, Vũ Thị Kim Liên, các anh Trần Quý Thái, Nguyễn Đức Quý v.v…

Xin vĩnh biệt chị Maria Teresa Trần Thị Lài

Với niềm quý mến và thương tiếc khôn nguôi.

Và xin gửi lời chia sẻ nỗi mất mát này tới anh Stefan và các cháu.

Costa Mesa California, ngày 21 tháng Tám 2014

Tác giả: Luật sư Đoàn Thanh Liêm

Cái thời công chức hầu hết đều là con cháu các cụ cả

Cái thời công chức hầu hết đều là con cháu các cụ cả

Văn Quang – viết từ Sài Gòn

Trong tuần qua, hơn 40,000 người đã xếp hàng nộp đơn thi vào ngành thuế trên toàn quốc, mặc dù ngành này chỉ tuyển dụng 1,700 nhân viên. Ngành thuế được xem là tốt để ăn hối lộ, còn được gọi là “ăn vặt” và là niềm mơ ước cho nhiều người. (Getty Images)

Cái thời công chức hầu hết đều là con cháu các cụ cả

Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh Thanh Hóa.

Hiện nay ebola đang là thứ dịch khó chữa trên thế giới, nhưng ở VN chưa phát hiện thứ bệnh quái ác đó và dù có chăng nữa thì nó cũng chỉ hoành hành trong một khoảng thời gian rồi lại có thể bị chặn đứng. Ở VN có một thứ bệnh nguy hiểm hơn đã hoành hành từ lâu mà đến bây giờ không những không thể ngăn chặn mà nó còn có nguy cơ phát triển mạnh mẽ ngày càng nặng. Đó là thứ bệnh gian dối.

Có người cho rằng người ta phải sống bằng 2 mặt, bởi cái hội chứng “sợ đủ thứ” nên buộc người ta phải nói dối với khẩu hiệu “nói dối để tồn tại.” Lâu dần rồi thành thói quen, “nó nói thế mà không phải thế,” chẳng ai tin ai được cả. Điều nguy hiểm hơn, nó lây từ dân sự sang cả lĩnh vực hành chánh từ tỉnh đến bộ, nó nhảy cả sang lãnh vực giáo dục và nhân cách của giới trí thức.

Trong thời gian này dư luận lại đang sôi sục vì những vụ việc vừa được phát hiện xung quanh những gian trá của lớp người được coi là “trí thức” trong xã hội. Những người có kiến thức, thường được kính nể thuộc vào hàng thượng đẳng trong xã hội, nhất là ở VN như một “định kiến” đã hình thành từ xa xưa.

Nhưng tiếc thay đến nay đã có quá nhiều những chuyện gian trá xảy ra trong cái “thế giới được kính trọng” ấy. Có những nhà trí thức đã đánh mất danh dự, bỏ quên nhân cách của mình chỉ vì đồng tiền. Như thế làm sao xã hội không đảo điên được. Lũ học trò và con cháu họ sẽ chịu ảnh hưởng khốc liệt vì những bài học phản phúc lương tâm này.

Mới đây dư luận lại rộ lên với những chuyện vừa khôi hài vừa quá “bẩn” ở mấy trường Đại học, ở cả cái gọi là “Trung tâm văn hóa” nhìn thật đồ sộ trang nghiêm và ngay đến cả kỳ thi tuyển công chức vào làm việc ở những bộ ngành quan trọng của đất nước cũng có gian lận.

Thật ra thì chẳng phải chỉ có mấy “trung tâm” ấy mà nó xảy ra ở nhiều nơi, chỉ có điều nơi nhỏ nơi lớn, nơi bị khám phá không thể che giấu được, nơi được che đậy kín đáo hoặc bị nhận “chìm xuồng” cho đỡ mất mặt. Nhưng chẳng có nơi nào che mắt được người dân, nó vẫn là những dư luận âm ỷ như ung thư ủ bệnh trong đời sống con người. Quá nhiều chuyện đáng nói, ở đây tôi chỉ tường thuật vài vụ gần nhất:

Nộp tiền ‘chống trượt’

Danh sách 40 học viên đóng tiền “chống trượt.”

Quý vị đã nghe thấy từ này bao giờ chưa? Từ thượng cổ tới nay, tôi mới chỉ nghe thấy nộp tiền “chống trượt” là lần đầu. Thoạt nghe tôi cứ nghĩ lại là môt thứ “thuế phí mới” ở nông thôn, người dân phải nộp thuế để các ủy ban sửa đường làng, vốn là những con đường đất, cho dân đi lại không bị trơn trượt. Nhưng không phải thế, nộp tiền “chống trượt” ở đây là “không bị giám khảo cuộc thi đánh trượt” hay còn gọi là “không bị thi rớt.” Rất rõ ràng đây là một kiểu ăn tiền công khai. Những thí sinh đi thi hoàn toàn tin rằng chỉ việc nộp thứ tiền này là chắc đậu trăm phần trăm.

Sự việc bắt đầu từ tháng 6/2013, nghe thông tin tuyển sinh lớp Thạc sĩ Quản lý kinh tế của ĐH Kinh tế (ĐH Quốc gia Hà Nội) từ Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh Thanh Hóa, hơn 50 học viên đã nộp đơn dự thi. Trung tâm Giáo dục thường xuyên sau khi thu hồ sơ đã phối hợp với ĐH Kinh tế tổ chức cho các học viên học một số chuyên đề chuyển đổi kiến thức để họ có đủ điều kiện ghi tên dự thi.

Học xong phần chuyển đổi kiến thức, một số cán bộ Phòng Quản lý đào tạo đã thông báo: những ai muốn đỗ lớp Thạc sĩ Kinh tế sắp tới thì ngoài số tiền ôn thi nộp cho ĐH Kinh tế theo dự trù, cần nộp thêm 27 triệu đồng ($1,275 đô) để được giúp “chống trượt.” Tổng cộng đã có 40 học viên nộp hơn một tỷ đồng để lo lót cho kỳ thi được tổ chức vào trung tuần tháng 9/2013 tại Hà Nội.

Quá nửa là các quan chức đang làm việc ở các cơ quan từ huyện đến tỉnh

Trong danh sách 40 học viên đóng tiền thì 29 người là cán bộ công chức nhà nước đang làm việc ở một số huyện, thị và sở, ban ngành trong tỉnh Thanh Hóa. Gồm có các quan chức đang làm việc tại Sở Công Thương có 3 người, Chi cục Thuế 5 người, Sở Kế hoạch Đầu tư 3 người, Sở Tài nguyên và Môi trường, Bệnh viện Nhi, Bệnh viện mắt, Huyện ủy Quảng Xương, Huyện ủy Triệu Sơn, Đài Phát thanh Truyền hình Thanh Hóa… mỗi đơn vị có một người. Trong đó, nhiều người là cán bộ chủ chốt hoặc cán bộ thuộc diện có thể đưa lên làm sếp lớn ở các ban ngành. Có lẽ cũng chính vì thế nên các vị này cần phải có một tấm bằng thạc sĩ cho bọn cấp dưới nó sợ. Đối với các vị này thì số tiền 27 triệu để chống trượt chẳng thấm thía gì, như muỗi đốt gỗ.

Ba cán bộ Phòng Quản lý đào tạo của trung tâm gồm các ông Bùi Sĩ Hồng (Trưởng phòng), Lê Trọng Sơn (Phó trưởng phòng) và bà Lê Thị Liên (giáo viên) đã tổ chức thu tiền của 40 học viên.

Vì đâu nên nỗi

Thế nhưng, khi có kết quả kỳ thi, trong số 40 vị đã nộp tiền chống trượt, chỉ có 7 vị đỗ, còn lại 33 vị trượt vẫn hoàn trượt. Tức mình vì bị lừa nên các vị này kéo đến trung tâm yêu cầu trả lại tiền, đồng thời tố cáo sự việc với cơ quan điều tra.

Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh Thanh Hóa đã thành lập tổ công tác xác minh vụ việc, sau đó ra quyết định cảnh cáo ông Bùi Sĩ Hồng và bà Lê Thị Liên, ông Lê Trọng Sơn bị khiển trách.

Hình thức kỷ luật như thế là quá nhẹ. Ở một Trung tâm giáo dục mà quan chức quản lý lại đi lừa gạt thì cần phải áp dụng luật pháp nặng hơn mới đúng. Phạt cái kiểu cảnh cáo hay khiển trách qua loa như không phạt, chỉ là cách chạy tội cho nhau mà thôi. Dư luận một lần nữa lại bất bình nổi sóng.

Trước sức ép của dư luận, UBND Thanh Hóa sau đó đã yêu cầu Sở GD&ĐT phải kiểm tra, xử lý nghiêm vụ việc.

Tại kết luận thanh tra mới ban hành, Sở Giáo dục đã đề nghị hủy bỏ quyết định kỷ luật với ba cán bộ Phòng Quản lý đào tạo ban hành ngày 18/12/2013, đồng thời yêu cầu lãnh đạo Trung tâm Giáo dục thường xuyên tổ chức xét kỷ luật ba cán bộ trên thật nghiêm minh theo đúng quy định của pháp luật.

Cũng trong kết luận thanh tra, Sở Giáo Dục đề nghị UBND tỉnh chỉ thị cho các sở, ban, ngành, huyện thị có học viên đã đóng tiền “chống trượt” phải tổ chức kiểm điểm, xử phạt nghiêm cán bộ công chức, viên chức thuộc đơn vị quản lý.

Nếu các vị bị trượt biết thân biết phận thì “cắn răng chịu đòn lừa” là êm re hết, chẳng ai biết ma ăn cỗ ở chỗ nào. Nhưng quá giận mất khôn, đến nay sự việc đã tóe tòe loe ra cả nước cùng biết nên cùng chịu phạt và mang tiếng xấu khó rửa sạch vì cái thói ham mê danh vọng. Ôi danh tiếng của cả một trung tâm giáo dục “hoành tráng” nay đã tan tành xíu oách.

Con cháu các cụ cả

Chuyện thứ hai, cách đây 9 tháng (10/2013), lần đầu tiên Cục Quản lý Thị trường (QLTT) tổ chức thi tuyển công chức theo phân cấp của Bộ Công Thương. Có tới 299 thí sinh ghi tên xin thi nhưng chỉ tuyển có 10 người (tỉ lệ chọi 1/30). Sau khi công bố kết quả, nhiều đơn thư khiếu nại tố giác cuộc thi lộ đề và cả 10 thí sinh trúng tuyển này đều được cho là “toàn 5C” tức là “con cháu các cụ cả” của những quan chức trong Cục!

Trước các nghi vấn trên, Cục An ninh kinh tế tổng hợp (A85) Bộ Công An vào cuộc và đã kết luận có vi phạm xảy ra trong kỳ thi này. Theo bản danh sách thí sinh trúng tuyển trong kỳ thi tuyển công chức Cục QLTT (Bộ Công Thương) công bố kèm theo công văn số 21 của Cục QLTT ngày 24/12/2013 có 10 người trúng tuyển. Thực tế, khi điều tra, PV báo Tiền Phong phát hiện trong 10 thí sinh trúng tuyển đã có 5 người là con, cháu, nhân viên trong ngành Công Thương.

Danh sách khá dài nên tôi chỉ tóm tắt đó là con cháu của các ông Đỗ Thanh Lam, Phó bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Đảng ủy Cục QLTT.

Cháu của ông Đào Minh Hải, nguyên Cục phó QLTT, nguyên Chánh văn phòng Bộ Công Thương, hiện là Phó Bí thư thường trực Đảng ủy Bộ Công Thương. Con của ông Lưu Bách Chiến, Đội trưởng Đội QLTT số 2 (Chi cục QLTT Hà Nội). Ngoài ra, trong danh sách trúng tuyển còn có hai người trước khi dự thi là nhân viên hợp đồng tại Cục QLTT. Còn ai nữa thì chưa biết vì có thể họ trúng tuyển theo kiểu khác hoặc họ hàng xa tít mù tắp được gửi gấm.

Anh Trần Hưng Thái sinh năm 1984, đã lấy bằng thạc sĩ tại Singapore, ghi tên thi vào Phòng Tuyên Truyền và Quan Hệ Đối Ngoại (phòng này chỉ lấy 2 người). Trong 5 môn thi, anh Thái được miễn thi môn ngoại ngữ và tin học. Kết quả, anh Thái có tổng số điểm 297, xếp thứ ba. Nhưng vẫn trượt vì chỉ môn này chỉ lấy 2 người .

Anh Thái còn cho biết người ta mang tài liệu vào phòng thi, mặc sức chép. Cũng theo anh Thái, tại phòng thi của anh, sau khi bóc đề thi, đã có thí sinh đứng dậy bỏ về ngay và tuyên bố “thi thế này thì gọi là kỳ thi công bằng hay không, khi có người đã biết trước mình đỗ.” Sau đó, thí sinh đó bỏ về mà không ai ngăn cản. Thậm chí ở phòng thi bên cạnh, có thí sinh dọa đánh giám thị, to tiếng rồi bỏ về.

Người dân thường nói “cái thời công chức hầu hết đều là con cháu các cụ cả” thì người dân không chằng không rễ không còn chỗ đứng, dù có tài giỏi đến đâu.

Trước những dư luận đó Bộ Công Thương ra thông báo quyết định hủy kết quả kỳ thi, đồng thời có hình thức xử lý kỷ luật những cán bộ Cục QLTT sai phạm.

Bộ Công Thương đồng ý với các hình thức kỷ luật, hạ bậc lương đối với ông Nguyễn Đăng Khoa (Trưởng phòng Pháp chế) và cảnh cáo đối với ông Nguyễn Đức Lê (Phó phòng Pháp chế) đã vi phạm nghiêm trọng quy định trong việc bảo mật đề thi (trao đổi với 4 thí sinh tham gia thi tuyển công chức. Hình thức kỷ luật nêu trên đã xét đến… tình tiết giảm nhẹ của cán bộ vi phạm như là thương binh, sắp nghỉ hưu và có nhiều đóng góp, có thái độ thành khẩn nhận sai phạm.

Là cán bộ sướng thật. Dân chỉ ăn cắp con gà con chó cũng tù vài năm, có khi còn bị đánh đấm tơi tả; quan gian dối chỉ bị phạt nhẹ vì có nhiều thành tích. Thế nên anh nào làm quan cũng thích lập thành tích, bất chấp thủ đoạn.

Chỉ cần 2 đến 3 triệu đồng mua được điểm đậu vào đại học

Khu giảng đường Trường ĐH Quy Nhơn.

Đó là chuyện xảy ra tại Đại Học Quy Nhơn. Sinh viên (SV) được nâng điểm có ở nhiều khoa, chủ yếu là khoa Kinh tế – Kế toán và Tài chính – Ngân hàng – Quản trị kinh doanh. Phòng Đào tạo và các khoa liên quan của Trường ĐH Quy Nhơn được xác định có dấu hiệu thực hiện việc nâng điểm. Khóa 33 Trường ĐH Quy Nhơn có 3.734 SV Đại học Cao đẳng hệ chính quy được công nhận kết quả tốt nghiệp. Đây cũng là khóa đầu tiên của trường đào tạo theo hình thức tín chỉ.

Giữa tháng 4/2014, khi biết số điểm tổng kết các môn học theo hình thức tín chỉ của mình không đủ điều kiện xét công nhận tốt nghiệp, S. rất lo lắng. Nghe nhiều người mách nước, S. tìm đến một SV học cùng khóa trong trường nhờ giúp đỡ. Sau khi “nghiên cứu” bảng điểm của S., SV này quả quyết chỉ cần chi 3 triệu đồng ($142) mua điểm môn tài chính doanh nghiệp thì điểm tổng kết sẽ đủ điều kiện xét công nhận tốt nghiệp.

S. liền đưa đủ số tiền cho bạn. Sau đó không lâu, S. kiểm tra trên mạng thì quả nhiên thấy điểm môn tài chính doanh nghiệp được nâng lên, dẫn đến điểm tổng kết đạt trung bình nên được xét công nhận tốt nghiệp. Chạy điểm trót lọt, cuối tháng 6-2014, S. nghiễm nhiên được nhận bằng tốt nghiệp ĐH.

Lễ phát bằng tốt nghiệp cho sinh viên khóa 33, Trường ĐH Quy Nhơn. Trong này có bao nhiêu SV mua điểm?

Không chỉ chạy điểm để được vớt từ rớt thành đậu và thăng hạng tốt nghiệp từ trung bình lên khá, khá lên giỏi, nhiều SV Trường ĐH Quy Nhơn còn bỏ tiền mua bảng điểm đẹp (như tốt nghiệp loại khá, giỏi…) để dễ xin việc!

TS Nguyễn Hồng Anh, hiệu trưởng, cho biết hiện vụ việc vẫn đang trong thời gian thanh tra, chưa có kết luận chính thức. “Kết quả thanh tra sẽ được công bố rõ ràng, minh bạch. Nhà trường sẽ làm rõ có hay không tiêu cực. Nếu phát hiện sai phạm thì ai sai sẽ bị xử lý nghiêm.” Lại một lời hứa “sẽ bị xử lý nghiêm.” Nghe quen tai như cụ cố Hồng gắt lên, “Biết rồi khổ lắm , nói mãi.” Câu nói bất hủ trong tiểu thuyết Số Đỏ đến nay vẫn nguyên giá trị và những vị có số đỏ vẫn ung dung phè phỡn trên lưng đám dân ngu vì cố tình bị làm cho ngu.

200 triệu đồng lấy được bằng tiến sĩ y khoa

Ông Phó Giáo sư Đàm Khải Hoàn, Trưởng bộ môn Y học Cộng đồng, Đại học Y Thái Nguyên ra giá bằng tiến sĩ y khoa 200 triệu.

Bạn khó có thể tin được chuyện “thần sầu” này nhưng nó vẫn xảy ra. Một anh lái gỗ chi 200 triệu (gần $9,500) được hứa sẽ có bằng tiến sĩ y khoa. Câu chuyện khá dài tôi chỉ tóm tắt những nét chính.

Một anh phóng viên (PV) trong Nhóm PV Điều tra (Dòng Đời) giả làm “nghiên cứu sinh” tìm được người giới thiệu đã tìm gặp Phó Giáo Sư (PGS) Đàm Khải Hoàn, Trưởng bộ môn Y học Cộng đồng, Đại học Y Thái Nguyên để nhờ vị Phó GS này tìm cách “tậu” cho tấm bằng Tiến sĩ Y khoa danh giá. Sau khi cá đã cắn câu anh PV lại thú thật mình chỉ là anh lái buôn gỗ. Tuy nhiên vị Phó giáo sư này vẫn thản nhiên hứa sẽ lấy cho anh ta cái bằng danh giá kia.

Sau khi câu chuyện đã cởi mở, ông Hoàn nói rõ trình tự trong “kỹ nghệ lấy bằng tiến sĩ” cho anh lái buôn gỗ, “Trước tiên, tôi sẽ viết cho cậu vài bài báo khoa học để đăng trên tạp chí Y Học Thực Hành. Mấy bài báo này sẽ ký tên cậu. Cậu chỉ việc tới tòa soạn, đưa cho họ mấy đồng rồi nhờ họ đăng bài, tôi sẽ có lời cho cậu.

Đại học Y – Dược Thái Nguyên.

Ông Hoàn còn cẩn thận dặn dò thêm, “Việc tiếp theo, cậu phải nhờ các mối quan hệ của gia đình mình để có tên trong một cơ quan hoặc tổ chức phi chính phủ nào đó để khi hội đồng xét duyệt hồ sơ, họ tin rằng cậu đã làm ở cơ quan, tổ chức đó chứ không phải là anh buôn gỗ. Tôi đã hướng dẫn nhiều người rồi! Cần gặp ai thì tôi sẽ bảo cậu đến gặp. Mấy người đó toàn… đàn em của tôi thôi mà!” (Ý nói mấy vị trong hội đồng xét tuyển). “Việc cậu đi làm, cậu cứ đi. Tôi sẽ làm đề cương đề tài cho cậu” (đây là phần quan trọng nhất mà thí sinh phải trình bày trước Hội đồng các Giáo sư, Phó GS để được chấp nhận đậu đầu vào nghiên cứu sinh).

Trước tình hình trên, PV đồng ý sẽ lo giúp thầy Hoàn 100m2 gỗ nghiến loại dày 5cm.

Tại lần gặp thứ hai, PV đã một lần nữa hỏi về số tiền phải đưa cho Phó GS Đàm Khải Hoàn để lo chuyện đầu vào. Lần này, ông Hoàn đã đồng ý với mức giá 200 triệu đồng và cho tôi số tài khoản ngân hàng để chuyển tiền vào.

Ngày 4-8-2014, ông Đặng Kim Vui, Giám đốc Đại học Thái Nguyên nhìn nhận, “Việc anh Hoàn trao đổi chuyện làm bằng tiến sĩ kiểu đó là sặc mùi mua bán. Không thể chấp nhận được! Chúng tôi sẽ không bao che cho những hành động tiêu cực này!”

Chưa biết vụ này Trường Đại học Thái Nguyên sẽ xử ra sao. Dù xử thế nào thì đây cũng là vết nhơ cho trường và những bộ mặt thí thức đốn mạt đang làm tan nát lòng tin của thế hệ mai sau. Và vị Phó giáo sư này đã nổi tiếng như thế thì đã “sản xuất” ra bao nhiêu vị tiến sĩ giấy nằm rải rác ở các cơ quan nào đó rồi?

Đổ xô xin vào ngành thuế để được ‘ăn vặt’

Lò ấp tiến sĩ – Tranh khôi hài.

Có lẽ chính vì được “ăn vặt” mà nơi tuyển công chức ngành thuế đang là niềm mơ ước của rất nhiều người.

Năm nay, toàn bộ ngành thuế chỉ cần tuyển dụng 1,700 nhân viên vào làm, phân bổ cho 21 Cục thuế các tỉnh, như Hà Nội, Hải Phòng, Quảng Ninh, Bắc Ninh. Năm 2011, toàn ngành thuế chỉ cần tuyển vào hơn 2,000 người, có 51 Cục thuế tỉnh tổ chức thi tuyển và 12 Cục thuế tỉnh, thành phố được xét tuyển. Con số ghi tên thi ban đầu cũng cao ngất ngưởng, với 43,000 hồ sơ.

Hàng ngàn người đội mưa xếp hàng nộp hồ sơ dự tuyển vào Cục Thuế

Hàng ngàn người đã xếp hàng mấy ngày giữa tuần qua để nộp hồ sơ thi tuyển công chức ngành thuế của TP Hải Phòng. Cùng thời gian này, gần 9,000 hồ sơ cũng được nộp để dự tuyển vào Cục Thuế Hà Nội. Trong 5 ngày tuần qua, khu vực trụ sở Cục Thuế Hà Nội ở phố Giảng Võ lúc nào cũng đông nghịt người xếp hàng nộp hồ sơ thi tuyển công chức.Nắng cũng như mưa, những gương mặt trẻ ngồi chờ la liệt ngoài vệ đường, trên bãi cỏ của dải phân cách, trên vỉa hè chờ đến lượt nộp hồ sơ. Có người đi lại mất 3-4 ngày mới đưa hồ sơ qua cửa.

Nhiều địa phương khác cũng thế, cứ mỗi lần tuyển cán bộ, công chức thì lại ùn ùn người tham dự. Có một số sinh viên tốt nghiệp nhưng không tìm được việc làm, cứ thấy chỗ nào có thi tuyển là ghi tên. Nhưng thật ra còn có rất nhiều người vì ham chỗ làm “béo bở” trong số những “cửa quan nhiều bổng lộc và uy quyền” nhất tại VN hiện nay. Ngay cả Bộ Trưởng Tài Chính Đinh Tiến Dũng đã nói thẳng trước cán bộ ngành thuế, “Cán bộ thuế toàn ăn vặt. Ngay cả việc mua hóa đơn, người nộp thuế phải đi lại nhiều cơ quan, thậm chí nhiều trường hợp phải chi bồi dưỡng cho cán bộ thuế.”

Xã hội băng hoại

Một điều đáng sợ nữa là ngay từ gia đình, học đường họ cũng đã được dạy dỗ học để kiếm mảnh bằng rồi nhảy ra kiếm tiền và danh vọng chứ không phải là giá trị của tri thức và thiếu hẳn cách biết sống có trách nhiệm với cộng đồng. Không có tài, không có người nhà đỡ đầu thì có tiền, chạy chọt để được vào làm công chức. Bởi vậy mới có câu, “Nhất hậu duệ, nhì tiền tệ, ba quan hệ, bốn trí tuệ….” Đối với đại đa số dân chúng, kiểu này có lâu rồi, nó bình thường như người ta đi chợ mua mớ rau, con cá. Người ta phải chạy nhiều thứ lắm, nào chạy chức, chạy quyền, chạy án, chạy tội, chạy tuổi, chạy bằng cấp, chạy vào đại học… thế thì chạy vào công chức không có gì lạ cả. Chỉ lạ là ngày càng có nhiều nhà trí thức trơ tráo ra sức kiếm đồng tiền bất lương bất cần đến nhân cách.

Hồi còi báo động về thời mạt vận của trí thức đang vang lên. Nếu các nhà trí thức không biết dừng lại hoặc các cơ quan có trách nhiệm về nền Giáo Dục VN không quyết tâm ngăn chặn thì xã hội sẽ băng hoại vô phương cứu chữa.

Văn Quang (22 tháng 8, 2014)

XIN CHÚA THƯƠNG GÌN GIỮ…

XIN CHÚA THƯƠNG GÌN GIỮ…

Tác giả: Lm. Vĩnh Sang, DCCT

Chiều qua, như đã hứa với lòng mình, tôi sắp xếp giờ đi thăm cha Cố, ngài là bác của tôi. Nhiều năm qua ngài nghỉ hưu ở một Tu Viện, tuổi đã quá già ( 98 tuổi ) nhưng Chúa lại ban cho ngài còn rất khỏe mạnh và minh mẫn. Ngài nói với tôi rằng: “Chúa quên bác rồi” ! Có lúc khác ngài nói đùa với người ta: “Mấy ông thiên thần vui chơi đánh mất sổ nên Chúa không biết đâu mà gọi” !

Mỗi ngày ngài vẫn dùng cơm với cộng đoàn anh em trong Tu Viện, còn ăn được một mình, không cần người khác trợ giúp nhiều, người giúp chỉ cần gắp thức ăn vào chén của ngài, còn ngài có thể múc đồ ăn bằng muỗng để tự ăn, riêng phần sữa chua thì cần người đút, vì tay đã run nên thường bị rớt ra ngoài. Dùng cơm xong, ngài ngồi chơi với anh em, cũng còn nghe được đôi chút nên thỉnh thoảng vẫn còn nói đùa góp vui. Sau giờ cơm ngài chống gậy đi bộ chung quanh Nhà Thờ đúng một vòng rồi về phòng nghỉ.

Mỗi ngày ngài vẫn dâng Thánh Lễ đồng tế trong Tu Viện và tham dự một giờ chầu Thánh Thể, không bỏ sót một giờ kinh nguyện chung nào trừ khi đau yếu. Có một người giúp việc cho ngài, ngài vẫn chậm rãi đọc những suy niệm Lời Chúa cho ghi lại, đọc thư muốn viết cho con cháu và những người thân quen, thậm chí lấy sổ tay xem địa chỉ con cháu và nhờ người đi gọi lại để ngài gặp, giúp đỡ những đứa cháu nào khó khăn nghèo hèn. Tôi hỏi tiền ở đâu mà giúp, ngài nói: “Xin Bề Trên”.

Chiều qua tôi đến thăm, ngài mừng lắm, dĩ nhiên trong số các cháu, tôi là đứa cháu được ngài thương quý và tôn trọng nhất, vì tôi là Linh Mục thế thôi. Ngài cuống quýt nói cười, hỏi thăm đủ điều, ngài bảo: “Lúc thường nhớ đến cha có nhiều sự muốn nói lắm, sao bây giờ gặp chẳng còn nhớ gì ?!?” Người giúp việc mách “tội” của ngài cho tôi nghe, cụ cúi gầm mặt xuống lắng nghe không cãi một lời nào. ( Ảnh chỉ có tính minh họa ).

Cách đây mấy tuần, cha Bề Trên gọi điện thoại hỏi ý tôi một việc của cụ. Có một người tự xưng là cháu của ngài, đến thăm đôi ba lần rồi bảo sẽ đón ngài về nhà thăm con cháu, cụ nghe bùi tai đòi đi, cha Bề Trên bối rối vì sợ mất lòng ngài nên cho người giúp việc gọi điện hỏi ý tôi, cha Bề Trên tế nhị không muốn trực tiếp với tôi vì cũng ngại tôi khó xử. Tôi nói với người giúp việc là không cho ngài đi vì ngài quá lớn tuổi.

Sau đó tôi được biết ngài đã quyết định không đi, nhưng người cháu trở lại gặp Bề Trên nói quá khẩn thiết, Bề Trên đành gọi cho tôi, tôi cũng trả lời không nên để cho ngài đi và xin Bề Trên dùng quyền Bề Trên mà khuyên ngài, từ đó ngài mới thôi không thao thức nữa.

Người giúp việc đưa cho tôi xem một cuốn vở, trong đó viết đủ thứ mà ngài muốn viết, lật một trang đưa tôi xem, trang chia làm hai cột, một bên là “nên đi”, bên kia là “không nên đi”. Ngài yêu cầu người giúp thực hiện hai hàng cột và cùng ngài phân định vấn đề. Bên “nên đi”, ngài đưa ra hai lý lẽ để nên đi, bên “không nên đi”, ngài đưa ra 6 lý lẽ để không nên đi. Tôi ngạc nhiên về cách làm việc của ông cụ, rất rõ ràng và chuẩn mực.

Tôi đặt vấn đề lại với chính tôi và những anh em cộng sự, đứng trước các vấn đề nan giải, có bao giờ chúng ta làm một cuộc phân định rõ ràng và trong sáng như cụ đã làm ? Không chỉ làm một mình nhưng xin người khác giúp mình biện phân vấn đề cho chính xác, khách quan và minh bạch ? Không để cho tình cảm lấn át, những cảm xúc nhất thời làm lung lạc.

Điều còn làm tôi tâm đắc hơn nữa, đó là trong cuộc phân định, ngài đã đưa tiêu chuẩn Tin Mừng vào trong các lý lẽ. Để những giá trị Tin Mừng thấm đẫm vào các kênh sống, mọi ngóc ngách cuộc đời, là trách nhiệm hôm nay của việc Tân Phúc Âm hóa. Ông cụ đã 98 tuổi, không còn lên tòa giảng để nói Lời Chúa, nhưng Lời Chúa đã thầm thấu và chiết xuất ra trong từng hành vi của cụ. Ước gì chúng ta mỗi người cũng chọn lựa cho mình cách sống như vậy trong thế giới hôm nay.

Bây giờ tôi không còn trẻ, nhưng chưa hẳn là đã già, nhưng nếu một mai “Chúa quên tôi” như đã quên bác tôi, liệu tôi có được những ngày sống bình an, thanh thản và thánh thiện như bác tôi ? Xin Chúa thương gìn giữ con và mọi người.

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 6.9.2014

Thoát Trung về kinh tế ngày càng xa vời

Thoát Trung về kinh tế ngày càng xa vời

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-09-05

namnguyen09052014.mp3

000_Hkg9926960.jpg

Thương lái vận chuyển hàng hóa Trung Quốc qua cửa khẩu Lào Cai hôm 9/5/2014.

AFP

Báo chí Việt Nam từng một dạo sôi nổi với vấn đề thoát khỏi lệ thuộc kinh tế Trung Quốc, đặc biệt trong cuộc khủng hoảng giàn khoan Hải Dương 981. Thế nhưng thực tế đang đi ngược lại mong muốn đó, thể hiện qua sự kiện 8 tháng vừa qua nhập khẩu của Việt Nam từ Trung Quốc tăng gấp ba lần xuất khẩu qua thị trường này.

Sản phẩm chiến lược phụ thuộc nguyên liệu TQ

Trong cuộc phỏng vấn vào tối 4/9/2014, từ Hà Nội chuyên gia Bùi Kiến Thành nhận định:

“Báo chí nói rất nhiều nhưng thực sự có làm được gì đâu. Vấn đề nhập siêu từ Trung Quốc, nhập rất nhiều nguyên liệu để sản xuất thí dụ nguyên liệu về giày dép, may mặc… những cái gọi là sản phẩm chiến lược của Việt Nam phần lớn nhập nguyên liệu từ Trung Quốc về, mình tăng xuất khẩu chừng nào thì tăng nhập khẩu nguyên liệu chừng ấy, đó là nói về công nghiệp.

Sản phẩm chiến lược của VN phần lớn nhập nguyên liệu từ TQ về, mình tăng xuất khẩu chừng nào thì tăng nhập khẩu nguyên liệu chừng ấy, đó là nói về công nghiệp.
-Ô. Bùi Kiến Thành

Ngoài ra về sản phẩm tiêu dùng, biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc như là một biên giới mở, nó vào bao nhiêu qua tiểu ngạch con đường không chính thức và từ những đường chính thức hàng hóa của Trung Quốc vào Việt Nam có ai kiểm soát gì đâu. Nhất là những hàng hóa không chỉ rẻ tiền mà còn độc hại nữa, lương thực, trái cây, chân gà hư thối, thịt hư thịt thối… làm gì có chính sách chặn bớt hàng hóa từ Trung Quốc qua Việt Nam, quan sát của tôi ở Việt Nam chưa hề có chính sách nào để giảm thiểu vấn đề nhập siêu từ Trung Quốc vào từ nguyên liệu cũng như hàng tiêu dùng.”

Các báo điện tử như Tuổi Trẻ, Thời báo Kinh tế Sài Gòn, Đất Việt, Dân Trí những ngày cuối tháng 8 đầu tháng 9 có nhiều tin bài mang tính trình bày sự kiện để dóng lên hồi chuông cảnh báo. Đất Việt và Dân Trí có bài “Chính sách mua rẻ, bán rẻ: Nhập siêu tăng mạnh, lệ thuộc càng nhiều” hoặc Tuổi trẻ Online với bài Nhập khẩu từ Trung Quốc chạm mốc 40 tỉ USD trọn năm 2014. Cán cân thương mại Việt-Trung mất cân bằng ngày càng nghiêm trọng, nhập siêu trên 17 tỉ trong vòng 8 tháng, trung bình mỗi tháng nhập siêu 2 tỷ 160 triệu USD.

Bạn đọc góp ý trên Thời báo Kinh tế Sài Gòn Online đặt câu hỏi với các cơ quan chức năng: hàng hóa Trung Quốc độc hại, kém chất lượng ai cũng biết. Nhưng ai quản lý việc này, ai kiểm tra chất lượng? Trong khi đó, xuất khẩu qua Trung Quốc thì gặp nhiều khó khăn mà còn bị Trung Quốc ép muốn dở khóc dở cười. Ai giúp gánh bớt khó khăn cho dân.

Nhà giáo Đỗ Việt Khoa ở Hà Nội, trong tư cách một công dân, một người tiêu dùng góp ý:

000_Hkg9926949-400.jpg

Hai người Trung Quốc qua cửa khẩu Lào Cai hôm 9/5/2014. AFP PHOTO.

“Sau những vụ gây hấn của Trung Quốc và nhìn vào thực lực kinh tế Việt Nam, tôi không kêu gọi tẩy chay hàng Trung Quốc. Bởi vì không thể tẩy chay được, khi mà phụ thuộc nó quá nhiều mặt hàng mà Việt Nam không sản xuất được, từ cái kim sợi chỉ cho đến đồ dùng rất thông thường như bát đũa cũng phải dùng của Trung Quốc, máy móc đồ dùng như đinh ốc cũng vậy rất khó tẩy chay hàng của Tàu.”

Theo nhà giáo Đỗ Việt Khoa, phải đặt vấn đề trách nhiệm của nhà nước khi mấy chục năm thống nhất đất nước mà không phát triển sản xuất hàng tiêu dùng có đủ sức cạnh tranh cả về chất lượng cũng như giá cả. Ông nói:

“Người công dân bình thường như chúng tôi có thể nói là bất bình với chính quyền, trải qua mấy chục năm hòa bình phát triển đất nước nhưng mà tiền thuế của nhân dân họ đã mải mê tham nhũng và đổ đi đâu mà họ không phát triển được những ngành kinh tế chủ chốt cho đất nước. Ngoài việc gia công làm thuê, phát triển nông sản thì ngành công nghiệp của Việt Nam đến giờ là con số không. Công nghiệp chế tạo cơ bản là không làm được gì cả. Vừa rồi có phê bình là ngay đến cái vỏ điện thoại Samsung, con ốc vít chẳng hạn cũng không tìm được doanh nghiệp nào gia công cho, điều ấy là thảm họa. Chúng tôi không phải là con vật chỉ cần ăn no, chúng tôi là con người đòi hỏi đất nước phải khác, phải phát triển nhanh hơn nữa. Chúng tôi có nhu cầu được chứng kiến đất nước vững mạnh về mặt kinh tế, về công nghiệp và đặc biệt mong muốn xã hội dân chủ văn minh.”

Trách nhiệm của doanh nghiệp và người tiêu dùng

Nếu như nhà nước chịu trách nhiệm về tình trạng lệ thuộc hàng hóa Trung Quốc về mặt chính sách chiến lược, thì cộng đồng doanh nghiệp và cả người tiêu dùng cũng góp phần ràng buộc với hàng hóa Trung Quốc. Chuyên gia Bùi Kiến Thành cho rằng doanh nghiệp Việt Nam chạỵ theo thiết bị máy móc và nguyên liệu giá rẻ của Trung Quốc trong khi chính sách của nhà nước thì không rõ ràng. Theo lời ông Việt Nam đang biến thành bãi rác của công nghệ Trung Quốc, doanh nghiệp Việt Nam và nhà nước cũng nên ngồi lại suy nghĩ bàn tính như thế nào để bớt lệ thuộc hàng hóa của Trung Quốc. Ông Bùi Kiến Thành tiếp lời:

Người VN dùng hàng VN nhưng chỉ nói không thì không được. Phải làm sao trong nước có được hàng chất lương tốt giá cả cạnh tranh được với TQ.
-Ô. Bùi Kiến Thành

“Chúng ta không bài ngoại nhưng phải suy nghĩ xem làm như thế nào để Việt Nam có thể có những nguồn nguyên liệu khác, hay những nguồn hàng khác. Việc này cũng chưa thấy thể hiện qua một chính sách nào quyết liệt. Còn đối với dân chúng Việt Nam hàng Trung Quốc giá rẻ dù có độc hại tràn lan từ thành thị tới thôn quê. Người Việt Nam dùng hàng Việt Nam nhưng chỉ nói không thì không được. Phải làm sao trong nước có được hàng chất lương tốt giá cả cạnh tranh được với Trung Quốc. Không tổ chức được việc này mà chỉ tuyên truyền không. Trong khi người dân cầm một số tiền đi ra chợ người ta đâu có nghĩ mua hàng đắt hơn vì đó là hàng Việt Nam đâu. Nên có một phương án để làm rõ việc giao doanh nghiệp Việt Nam có khả năng sản xuất những mặt hàng nào Việt Nam cần dùng, hiện nay chưa làm được việc ấy.”

Báo chí Việt Nam trích các số liệu từ Bộ Công Thương cho biết, 8 tháng của năm 2014 Việt Nam xuất khẩu qua Trung Quốc hàng hóa trị giá 9,79 tỷ USD trong khi nhập khẩu ngược lại từ nước này tới 27,09 tỷ USD. Khuynh hướng thương mại này có khả năng tiếp diễn đến hết năm 2014. Được biết Việt Nam bán qua Trung Quốc gạo và trái cây, thủy sản, khoáng sản thô với giá rẻ và nhập lại các sản phẩm chế biến và máy móc thiết bị, nguyên liệu phụ liệu dệt may da giày.

TS Lê Đăng Doanh nguyên Viện trưởng Viện Quản lý Kinh tế Trung ương được báo Đất Việt và Dân Trí trích lời nói rằng, thực tế thương mại của Việt Nam với Trung Quốc tiềm ẩn rủi ro. Việt Nam phụ thuộc vào thị trường Trung Quốc, nếu Trung Quốc sử dụng vụ thế là người xuất cũng như người nhập lớn thì kinh tế Việt Nam sẽ thiệt thòi.

Cũng trên hai tờ Đất Việt và Dân Trí GSTS Đặng Đình Đào, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Kinh tế và Phát triển Đại học Kinh tế Quốc dân, đặt vấn đề về sự tỉnh táo và sự chuẩn bị để định hướng lại thị trường xuất nhập khẩu và thương mại của Việt Nam. Điều quan trọng theo chuyên gia này là không để hàng hóa Việt Nam bị lệ thuộc vào thị trường của Một nước. GSTS Đặng Đình Đào nhấn mạnh rằng, quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trên biển Đông hiện vẫn đang căng thẳng, cách đối xử của Trung Quốc rất ngang ngược.

Những băn khoăn của GSTS Đặng Đình Đào, TS Lê Đăng Doanh và giới trí thức chuyên gia Việt Nam vẫn cứ là một một vấn đề chưa có lời giải đáp rõ ràng từ người chỉ đạo toàn diện là Đảng Cộng sản Việt Nam.

Đừng bỏ dở cuộc vận động thoát Trung

Đừng bỏ dở cuộc vận động thoát Trung

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-09-05

09052014-trungquoc-namnguyen.mp3

000_Hkg10094037.jpg

Một cửa hàng tại Hà Nội bán lồng đèn, đồ chơi mùa Trung Thu nhập từ Trung Quốc. Ảnh chụp hôm 05/9/2014.

AFP photo

Phong trào vận động thoát Trung, bớt lệ thuộc về kinh tế với Trung Quốc được làm nóng sau vụ giàn khoan Hải Dương 981, nay có vẻ đang trầm lắng. Phải chăng ảnh hưởng chính trị với Bắc Kinh đang chi phối vấn đề này và làm cho cuộc vận động của giới nhân sĩ trí thức trở nên vô nghĩa. Nam Nguyên tìm hiểu vấn đề này.

Cuộc khủng hoảng giàn khoan Hải Dương 981 và thái độ gây hấn trịch thượng của Trung Quốc với Việt Nam đã làm cho người Việt Nam sực tỉnh và có thêm một cơ hội để đặt vấn đề thoát khỏi ảnh hưởng Trung Quốc, bớt lệ thuộc Trung Quốc về kinh tế.

Khi chủ đề thoát Trung lan đến Quốc hội, Nhà nước Việt Nam trong chừng mực đã để cho giới học giả nhân sĩ trí thức tổ chức các cuộc hội thảo, tọa đàm với chủ đề thoát Trung, ít ra là trên lĩnh vực kinh tế và văn hóa, báo chí cũng được đưa tin khá thoái mái về chủ đề này. Tuy vậy sau khi Trung Quốc rút giàn khoan Hải Dương 981 sớm hơn dự định, việc Việt Nam tự nhận lỗi về các cuộc biểu tình bạo động chống doanh nghiệp Trung Quốc và sau chuyến đi cầu hòa Bắc Kinh của ông Lê Hồng Anh, nhân vật đứng hàng thứ 5 trong Bộ Chính trị, Đặc phái viên của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thì dư luận cho là nỗ lực vận động thoát Trung đã trở nên vô nghĩa?

Chúng tôi nêu câu hỏi này với nhà phản biện TS Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS, một tổ chức tư nhân ở Hà Nội đã tự giải thể và được ông trả lời:

“Tôi nghĩ cũng không phải là vô ích vì đây là một quá trình, những thảo luận bàn luận như thế còn phải bàn luận nhiều nữa. Mình cũng đừng nghĩ rằng khi bàn luận một việc như thế thì nó tìm ra được giải pháp ngay và giả sử có tìm ra một giải pháp mà một số giới nào đó, ví dụ các nhà trí thức chẳng hạn nghĩ rằng đó là giải pháp hay, nhưng chưa chắc đó đã là giải pháp thật hay, cần yêu cầu nhà nước phải thực hiện ngay. Tôi nghĩ quá trình như thế nên tiếp tục và nó có cái lợi của nó. Còn những người nghĩ rằng có cuộc thảo luận như thế rồi chẳng có ý nghĩa gì cả bởi vì nhà nước, nhà chức trách người ta chưa thèm để ý đến. Tôi nghĩ rằng nếu mà phán xét như vậy nó hơi vội và không hiểu đúng tình hình. Bởi vì những người phán xét như thế có thể là những người rất nóng vội mà cuộc sống thì không thể nóng vội được.”

Nhà nước Việt Nam tự hào về mức Tổng sản phẩm nội địa năm 2013 đạt 176 tỷ USD, tổng kim ngạch xuất khẩu hơn 130 tỷ USD. Tuy vậy xuất khẩu hàng hóa của Việt Nam ra thế giới lệ thuộc nguyên liệu, máy móc của Trung Quốc. Không những thế, hàng hóa Trung Quốc cũng tràn ngập thị trường Việt Nam từ thành thị cho tới thôn quê. Hàng tiêu dùng Trung Quốc có giá rất rẻ, dù mang tiếng xấu về tính độc hại vẫn được đại đa số người dân Việt Nam chấp nhận. Dự kiến trọn năm 2014 tổng lượng hàng hóa mà Việt Nam nhập khẩu từ Trung Quốc trị giá khoảng 40 tỷ USD. Trong đó chênh lệnh cán cân thương mại hay nhập siêu của Việt Nam với Trung Quốc sẽ ở mức trên dưới 25 tỷ USD.

Không dễ thoát Trung

Theo Giáo sư Vũ Văn Hóa, Phó Hiệu trưởng trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội, Việt Nam phải xây dựng lại nền tảng, cơ sở hạ tầng, tổ chức lại sản xuất và tiêu thụ, nếu muốn thực hiện giảm lệ thuộc về kinh tế với Trung Quốc. Đây là một quá trình có thể kéo dài tới 10 năm. Chừng nào mà Việt Nam chưa thực tế khởi sự một tiến trình thoát Trung thì đích đến lại càng xa vời hơn.

Chuyên gia tài chính Bùi Kiến Thành, hiện sống và làm việc ở Hà Nội phân tích tình trạng thực tế của Việt Nam, khiến cho Việt Nam vẫn phải lệ thuộc kinh tế đối với Trung Quốc:

“Hiện nay từ 2011, 2012, 2013, 2014 doanh nghiệp Việt Nam chết như rơm rạ sau một trận bão, hàng trăm nghìn doanh nghiệp chết thì làm sao nền kinh tế phát triển được. Từ chỗ doanh nghiệp chết thì lấy hàng hóa nào mà bán ra sản xuất hàng hóa gì bây giờ đây. Ngoài ra vấn đề chi phí sản xuất của Việt Nam, một loại chi phí lớn của Việt Nam là chi phí quan hệ chi phí tham nhũng chiếm bao nhiêu phần trăm? có lĩnh vực thì 5%, lĩnh vực thì 10%, có lĩnh vực còn cao hơn nữa. Chi phí quan hệ nó như thế góp vào chi phí sản xuất thì làm sao cạnh tranh với nước ngoài, không riêng gì với Trung Quốc. Việc này Đảng và Nhà nước đưa ra các chính sách gọi là phòng chống tham nhũng, học theo đạo đức Hồ Chí Minh ..v..v.. nói thì nhiều nhưng mà làm chưa được bao nhiêu. Đó là những vấn đề về quản lý nhà nước, vấn đề lãnh đạo.”

Thoát Trung không chỉ là sự mong muốn của giới nhân sĩ trí thức chuyên gia mà còn là của đại đa số người dân Việt Nam. Nhà giáo Đỗ Việt Khoa, hiện sống và làm việc ở Hà Nội góp ý:

“Người dân bình thường nào cũng thấy Việt Nam lệ thuộc vào Trung Quốc quá nhiều. Lệ thuộc vào chính sách, lệ thuộc vào các quyết định chính trị, lệ thuộc cả từng mặt hàng sản xuất nữa. Gần đây phong trào báo chí trả lời người dân phản ánh rất nhiều, người dân mong muốn tìm cách thoát Trung, nhưng mà thoát thế nào khi mà những người đứng đầu quốc gia này không muốn thoát, thậm chí họ lại muốn lệ thuộc chặt hơn nữa thì thoát thế nào?

Theo giới chuyên gia đặt ra vấn đề thoát Trung về kinh tế tất nhiên đi trước phải là giảm lệ thuộc chính trị, tiến tới một thế đứng chính trị độc lập. Việt Nam dù chịu ảnh hưởng ít nhiều từ Trung Quốc nhưng vẫn phải có tư duy độc lập. Có một số ý kiến cho rằng, nếu Việt Nam trở thành một quốc gia giàu mạnh dân chủ văn minh thì sẽ không còn phải đặt vấn đề thoát Trung nữa. Đông đảo người dân Việt Nam từng góp ý trên báo chí do nhà nước quản lý: “Đừng bàn ‘thoát Trung’ nữa mà hãy hành động.”

MỤC ĐÍCH CỦA ĐỜI SỐNG

MỤC ĐÍCH CỦA ĐỜI SỐNG

Lm. MARK LINK, Dòng Tên

Trích EPHATA 624

Vào khoảng 3 giờ sáng ngày 17.9.1999, một trong những trận động đất kinh hoàng nhất đã xảy ra trong lịch sử Thổ Nhĩ Kỳ. Nó đã san bằng hàng trăm công trình kiến trúc và làm thiệt mạng hàng ngàn người. Khi động đất xảy ra, một kế toán viên 40 tuổi người Thổ Nhĩ Kỳ là Yuksel Er vừa mới đi ra từ phòng vệ sinh ở lầu ba trong khu chung cư sáu tầng lầu.

Bỗng dưng, mọi thứ bắt đầu quay cuồng. Chính ông cũng lảo đảo và bị rơi vào dòng thác cuốn của đồ vật. Trong 45 giây tiếp đó tai ông như điếc vì tiếng động mạnh. Và rồi, bỗng dưng mọi sự im lặng một cách ghê sợ.

Khi Yuksel tỉnh dậy, ông thấy mình bị kẹt dưới đống gạch vụn trong một vùng thật tối. Trong khoảng cách nhỏ bé đó, ông không thể nào cựa quậy được, chỉ có thể nằm yên ở đó. Trên mình ông và chung quanh ông là những vụn vỡ của tòa chung cư sáu tầng lầu. Lúc đầu ông tưởng là tận thế. Nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ ở xa xa, ông biết là một điều gì khác đã xảy ra.

Trong bốn ngày liền, ông không ăn uống gì. Ông dùng thời giờ để cầu nguyện, suy nghĩ về đời sống và tự hỏi đời sống sau khi chết sẽ như thế nào. Lúc đầu, ông còn la lớn kêu cứu. Nhưng thấy vô ích ông im lặng dưỡng sức. Ông bắt đầu nhớ đến gia đình, và nhất là đứa con trai 13 tuổi mà ông vừa mới la rầy nó chỉ vài giờ trước trận động đất – vì nó cứ dành máy computer của gia đình để chơi “game”.

Sau đó vào ngày thứ tư, khoảng một giờ sáng, ông nghe có tiếng gọi quen thuộc. Chỉ trong vài phút, ông nhận ra tiếng của đứa cháu và thằng con 13 tuổi. Chúng đào xới đống vụn để lôi ông lên. Khi đứa con trai lôi được ông ra khỏi đống gạch vụn, điều đầu tiên nó nói là: “Bố ơi, con sẽ không bao giờ làm bố giận nữa”. Ông Yuksel trả lời: “Bây giờ thì chuyện ấy không còn quan trọng nữa, con ơi, vì bây giờ mọi sự đều đã khác trước đây !” ( Ảnh chụp ông Yuksel và con trai ).

Sau này, khi ở trong bệnh viện, Yuksel nói với gia đình và bạn hữu: “Đây là cuộc đời thứ hai của tôi. Tôi sẽ cố gắng tận dụng cuộc đời ấy.” Và rồi ông khóc, khóc y đứa bé khóc lúc mới lọt lòng mẹ. Trước trận động đất, Yuksel sống với những ưu tiên và mục đích, không khác gì những ưu tiên và mục đích của chúng ta. Sau cảm nghiệm ấy, các ưu tiên và mục đích của ông thay đổi cách đáng kể.

Điều này đưa chúng ta đến lời Chúa Giêsu bảo: “Nếu ai trong các con muốn đến với Thầy, phải từ bỏ mình, vác thập giá của con và theo Thầy.” Ở đó chúng ta cũng thấy Chúa Giêsu cảnh cáo các môn đệ về sự ngu dại khi giành được thế gian nhưng đánh mất điều quan trọng nhất trong tất cả: là sự sống vĩnh cửu ở đời sau. Sau cùng, chúng ta cũng thấy Chúa Giêsu nói: “Con Người sẽ thưởng cho họ tùy theo hành động của họ.”

Hãy trở về với câu chuyện của Yuksel. Khởi đầu tưởng rằng là một thập giá nặng nề, nhưng sau cùng lại là một phước lành lớn lao. Nó đã dạy cho ông và thúc giục ông sống thời gian còn lại theo một phương cách xứng hợp với Chúa, và với suy nghĩ của Thiên Chúa chứ không phải của Satan.

Cũng giống như trận động đất đã thay đổi cuộc đời ông Yuksel, bài Phúc Âm hôm nay cũng nhắm đến một kết quả tương tự cho chúng ta – tối thiểu cho một số người trong chúng ta. Có lẽ, như Phêrô, lối suy nghĩ về đời sống của chúng ta trở nên nguy hiểm hơn và càng giống với kiểu cách suy nghĩ của Xatan hơn là của Thiên Chúa.

Có lẽ, giống như Phêrô, chúng ta đang mất dần ý nghĩa của đời sống. Một đời sống không hoàn toàn vì vui thú và không muốn tránh càng nhiều thập giá càng tốt. Đúng ra, đó là một đời sống để được phần thưởng là sự sống đời đời. Đó là lối sống trong những năm còn lại của chúng ta ở đời này để giúp chúng ta gặt được phần thưởng là sự sống vĩnh cửu ở đời sau. Rõ rệt hơn nữa là vác thập giá hằng ngày của chúng ta và chấp nhận các thập giá ấy trong tinh thần mà Chúa Giêu đã chấp nhận thập giá của Người.

Và đây là phần đáng kể. Một khi chúng ta bắt đầu sống như Chúa Giêsu đã dạy, chúng ta sẽ khám phá ra điều mà Yuksel đã tìm thấy. Nó sẽ thay đổi mọi sự, và bỗng dưng, điều tưởng như một thập giá to lớn lại trở nên một ơn sủng lớn lao trong đời này và đời sau.

Hãy kết thúc với câu chuyện để nói lên điều chúng ta muốn nói:

Một vài năm trước đây, Gene Stallings đã huấn luyện đội banh trường đại học Alabama để thắng được 22 trận và được coi là trường đứng hạng hai về “football”. Nhưng không phải biến cố này, mà là một biến cố khác, đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cuộc đời của ông. Đó là việc sinh hạ đứa con trai, Johnny. Khi bác sĩ nói với ông Stallings rằng Johnny sẽ bị hội chứng Down ( chậm phát triển ) và có lẽ không sống lâu hơn bốn năm, ông đã ngất xỉu.

Ba mươi năm sau, Johnny vẫn còn sống. Nói về ảnh hưởng của Johnny trong cuộc đời, ông Stallings cho biết: “Cháu rất đặc biệt ! Tất cả sự yêu thương của cháu thì vô điều kiện. Cháu không đạt thành tích gì. Cháu hoàn toàn vị tha.” Trong rất nhiều dịp, ông Stallings tuyên bố rằng cho dù có thể đảo ngược mọi sự và bắt đầu lại với một đứa con không bị bệnh Down thì ông cũng không muốn như vậy. Ông nói, “Tôi cảm nhận được rất nhiều ơn lành.”

Điều mà ông Stallings nghĩ rằng sẽ là một thập giá lớn lao trong đời thì lại trở nên một ơn sủng lớn lao – cả ở đời này và ngay cả ở đời sau.

Đây là Tin Mừng khi chúng ta vác thập giá của mình và theo Chúa Giêsu, có thể thay đổi cuộc đời chúng ta. Nhưng nó sẽ đem lại một bình an và phước lành mà chưa bao giờ chúng ta tưởng tượng ra hay hy vọng tới – và ngay cả dám mơ tưởng đến.

Lm. MARK LINK, Dòng Tên

Cựu Đệ nhất tình nhân tung hồi ký: Đòn đau cho Tổng thống Pháp

Cựu Đệ nhất tình nhân tung hồi ký: Đòn đau cho Tổng thống Pháp

Bà Valérie Trierweiler cùng với Tổng thống François Hollande tại điện Elysée ngày 07/05/2013.

Bà Valérie Trierweiler cùng với Tổng thống François Hollande tại điện Elysée ngày 07/05/2013.

REUTERS/Charles Platiau/Files

Thụy My

Trong cuốn sách mới ra đời mang tên « Merci pour ce moment » (tạm dịch: « Cảm ơn thủa bên nhau »), sẽ phát hành ngày mai 04/09/2014, bà Valérie Trierweiler, người từng được mệnh danh là Đệ nhất tình nhân đã vẽ ra một chân dung không lấy gì làm đẹp đẽ của Tổng thống Pháp. Theo người tình bị phản bội, ông François Hollande ngày càng thiếu đi tính nhân bản, theo với quá trình vươn lên đỉnh cao quyền lực của ông.

Chính thức chia tay với ông François Hollande từ ngày 25/1, cựu « Đệ nhất tình nhân » trả đũa bằng cuốn hồi ký này, và các tiết lộ trong sách được xem là rất tai hại cho ông. Hôm nay tuần báo Paris Match nơi bà Valérie Trierweiler làm việc và nhật báo Le Monde cho đăng các trích đoạn đầu tiên của cuốn sách được chuẩn bị trong bí mật, có số lượng in lên đến 200.000 bản.

Tác phẩm dày 320 trang được in tại Đức để giữ kín đến phút chót, hứa hẹn sẽ bán rất chạy. Hôm nay tuy chưa chính thức có mặt trên kệ sách, nhưng « Merci pour le moment » đã đứng hàng đầu trong số tựa sách được bán trên trang Amazon tại Pháp. Trong đó bà Trierweiller mô tả : « Ông ta lạnh lùng, không cười. Tôi là vật làm tăng giá trị cho ông ta, nhưng đối với ông tôi chẳng có giá trị gì cả ». « Tôi say đắm một con người mà tôi cảm thấy khi thành công càng trở nên xa cách. Tất cả đều đảo lộn ».

Theo hồi ký, Tổng thống cánh tả Pháp khi có quyền lực trong tay đã mất đi tính nhân văn, và buông thả trong cuộc sống riêng tư. Cựu « Đệ nhất tình nhân » viết : « Tổng thống tự giới thiệu là một người không ưa các nhà giàu nhưng trong thực tế, ông ta không thích người nghèo ».

Ông François Hollande hiện có tỉ lệ ủng hộ ở mức thấp nhất trong các cuộc thăm dò dư luận. Cuốn sách được tung ra lúc này có thể càng làm cho công chúng mất thêm cảm tình với ông. Trước đó cựu Bộ trưởng Gia cư Cécile Duflot cũng đã viết sách mô tả ông Hollande : « Cố gắng làm Tổng thống của mọi người, nhưng ông ta chẳng biết cách trở thành Tổng thống của một ai cả ».

Một người thân cận của ông François Holllande cho rằng : « Về mặt chính trị đương nhiên chẳng tốt lành gì cả, chính trị bị biến thành những chuyện phù phiếm ». Nhân vật này lo ngại hình ảnh của Tổng thống Pháp – một người « không gây ác cảm và cũng không phải là người độc địa » – sẽ bị ảnh hưởng dưới mắt công chúng.

Bà Valérie Trierweiler, người phụ nữ 49 tuổi xinh đẹp, theo phong cách cổ điển, vốn bị người Pháp không mấy ưa vì tính cách của bà. Ngay từ tháng 5/2012, bà vẫn đề cao tự do cá nhân, cho rằng vẫn có thể duy trì công việc viết báo ở tờ Paris Match song song với tư cách đệ nhất phu nhân tại điện Elysée.

Một tháng sau, bà gây tranh cãi dữ dội khi gởi đi tin Twitter ủng hộ đối thủ tranh cử với bà Ségolène Royal, người đã sống chung với ông Hollande gần 30 năm và có với ông bốn mặt con, ngáng đường vào Quốc hội của tình địch.

Ngày 10/01/2014, tuần báo Closer tiết lộ quan hệ lén lút giữa Tổng thống Pháp với nữ diễn viên Julie Gayet, dẫn đến sự chia tay giữa bà Valérie Trierweiler và ông François Hollande 15 ngày sau đó bằng một thông báo ngắn gọn của Tổng thống với AFP. Trong cuốn sách, bà cho biết ông Hollande ban đầu cam đoan là mối quan hệ với diễn viên trên chỉ mới bắt đầu có một tháng, sau nói ba rồi sáu, chín tháng, và rốt cuộc là một năm.

Điện Elysée khẳng định cho đến tối qua vẫn chưa hay biết gì về sự xuất hiện của cuốn hồi ký này, và từ chối mọi bình luận.

 

Ai còn có niềm tin đối với Đảng?

Ai còn có niềm tin đối với Đảng?

Hòa Ái, phóng viên RFA
2014-09-04

  • RFA

Hình minh họa chụp năm 2011 tại Hà Nội.

AFP

000_Hkg4466727-305.jpg

Trong những ngày kỷ niệm mùa thu năm 1945 và 69 năm ngày Quốc khánh, mùng 2/9, một lần nữa, vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN được truyền thông tập trung ca ngợi. Thế nhưng niềm tin của dân chúng cũng như của chính các đảng viên có thay đổi hay không sau gần 7 thập niên?

“Lỗi là ở gốc rễ”

Truyền thông trong nước những ngày qua đồng loạt đăng tải thông tin nhắc nhớ về cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 do Đảng CSVN lãnh đạo đã làm nên một trang sử vẻ vang, giải phóng nhân dân VN khỏi chế độ thực dân, phong kiến. Nước VNDCCH được ông Hồ Chí Minh tuyên bố thành lập vào ngày 2/9/1945 với một Nhà nước của dân và vì dân. Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhấn mạnh trong một bài viết nhân dịp kỷ niệm ngày Quốc Khánh sau 69 năm rằng chỉ sợ nhân dân mất niềm tin vào Đảng chứ không sợ bất cứ một thế lực nào, dù là hung bạo nhất. Ông Trương Tấn Sang còn nhắc lại câu nói của Nguyễn Trãi “làm lật thuyền mới biết sức dân mạnh như nước” cũng như ông Hồ Chí Minh từng nói “dân là gốc” cho nên mối quan hệ máu thịt, sinh tử giữa Đảng với nhân dân phải được chăm lo ở tầm cao mới, chất lượng mới để đất nước phồn vinh và trường tồn.

Một đảng viên Đảng CSVN không muốn nêu tên chia sẻ suy nghĩ của mình sau khi đọc bài viết tâm huyết của vị Chủ tịch nước đương quyền trên Tạp chí Cộng Sản:

” Nói chung niềm tin cũng không còn nhiều vào Đảng nữa nhưng mà bắt buộc người ta vẫn phải ở trong Đảng. Còn nhân dân thì mất niềm tin nhiều hơn đảng viên.
-Một đảng viên”

“Có đến 80% không tin rằng Đảng còn vững mạnh nữa. Nói chung đã trải qua nhiều thứ rồi. Bây giờ bọn mình cứ đọc báo, kệ các ông nói gì nói. Ví dụ đơn giản cái nghị quyết Trung ương 4 mà vẫn cứ phải học nhưng bây giờ một đảng bộ chỉ đi học một nửa, còn lại một nửa chỉ đọc báo. Nói chung niềm tin cũng không còn nhiều vào Đảng nữa nhưng mà bắt buộc người ta vẫn phải ở trong Đảng. Còn nhân dân thì mất niềm tin nhiều hơn đảng viên.”

Nghị quyết Trung ương 4 có tiêu đề “Một số vấn đề cấp bách trong xây dựng Đảng hiện nay” đang được triển khai với kỳ vọng Đảng sẽ có sức mạnh mới xứng đáng với niềm tin của nhân dân.

Trong khi các bộ ngành, địa phương được cho là đang thực hiện nghiêm túc nghị quyết Trung ương 4 thì dân chúng ngày càng đón nhận tin tức có nhiều đảng viên lần lượt tuyên bố ra khỏi Đảng CSVN. Những người tuyên bố ra khỏi Đảng đều giống nhau ở điểm họ không còn lòng tin vì Đảng CSVN mà họ từng thề tuyệt đối trung thành đã không đi theo đúng tôn chỉ, mục đích như lúc ban đầu là đem lại độc lập, tự chủ, hạnh phúc, dân chủ khi Đảng CSVN hình thành cách nay xấp xỉ một thế kỷ. Tiến sĩ – Bác sĩ trung tá quân đội Đinh Đức Long là người vừa công khai ra khỏi Đảng hồi cuối tháng 8 nói với đài RFA “lỗi là ở gốc rễ”.

Nhồi nhét không thực tế

024_138495-250.jpg

Một bức tranh cổ động trên đường phố Sài Gòn, ảnh minh họa chụp trước đây. AFP PHOTO.

Một thầy giáo ở Hà Nội, yêu cầu đài RFA không tiết lộ danh tánh, vừa được trường học nơi mình giảng dạy đề cử đi học lớp “đối tượng Đảng” cho đài ACTD biết trong suốt 1 tuần tham gia, Ban Tuyên giáo và giảng viên trường Đảng nhồi nhét những điều không thực tế. Trong khi công nghệ thông tin phát triển một cách mạnh mẽ mà những “cảm tình viên” phải bị nhồi sọ rằng “yêu Đảng mới đồng nghĩa với yêu Tổ quốc” và “vào Đảng vì mục đích xây dựng tổ chức Đảng, xây dựng đất nước chứ không phải vì mục đích tư lợi cá nhân, vì thăng quan tiến chức” càng khiến cho bản thân mất “cảm tình” với Đảng. Thầy giáo này lên tiếng:

“Thật ra, trước khi đi học, Hiệu trưởng đã dặn 1 câu là ‘người ta có dạy như thế nào cũng cấm cháu không được giơ tay phát biểu. Để cho người ta dạy’. Bởi vì người ta rất hiểu bây giờ thông tin đa chiều nên có nhiều điều người ta nói sai lệch. Có thể cán bộ xã ở vùng sâu vùng xa người ta thích nghe nhưng đối với mình việc nhồi nhét những điều không thực tế, không chính xác vào đầu thì cảm thấy rất là lố bịch. Vào lớp học người ta dạy đúng như một con vẹt. Mình cũng là một giáo viên, dạy thế nào thì phải rất khéo léo. Thời buổi này đâu có thể thích nói hưu nói vượn là được. Mình đi học thì mới biết được trong lớp học là như thế. Chắc chắn là học để biết thôi. Không vào Đảng.”

” Có thể cán bộ xã ở vùng sâu vùng xa người ta thích nghe nhưng đối với mình việc nhồi nhét những điều không thực tế, không chính xác vào đầu thì cảm thấy rất là lố bịch.
-Một thầy giáo”

Khi đề cập đến Đảng CSVN, hơn bao giờ hết, đại đa số người dân trong nước đều cho rằng đó là tập hợp của một nhóm người “ăn trên ngồi trước”. Những người tham gia vào Đảng ngày nay thường vì mục tiêu tư lợi cho bản thân, dễ dàng trong con đường quan lộ hơn là thực tâm cống hiến và phục vụ cho xã hội, cho nhân dân như lý thuyết vốn dĩ ban đầu được đề ra của Đảng CSVN. Trong thời gian gần đây, Đảng CSVN được dư luận đánh đồng với “lợi ích nhóm”.

Câu hỏi đặt ra có phải nhiều đảng viên của Đảng CSVN vào Đảng đúng theo như nhận xét của công luận? Người đảng viên không muốn nêu tên cho đài RFA biết thêm:

“Cái này nói chung không phải mình mà rất nhiều. Người ta tham gia thì có rất nhiều yếu tố, như cho tương lai. Như bọn mình có thẻ Đảng thì nhiều cái có lợi hơn trong công việc hay có một lý lịch sạch, chẳng hạn. Đơn giản vậy thôi.”

Lời bộc bạch này không đại diện cho tất cả đảng viên Đảng CSVN. Tuy nhiên, nỗi lo sợ niềm tin của người dân đối với Đảng bị đánh mất mà Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đề cập đến không phải là không có cơ sở. Trong bài viết “Phải giữ gìn Đảng ta thật trong sạch” của ông Trương Tấn Sang nhấn mạnh Nhà nước của dân, do dân và vì dân được toàn dân ủng hộ nhưng Chủ tịch nước đã không bàn đến phương hướng chuyển đổi mà lòng dân đang trông đợi thì con thuyền chở 90 triệu dân VN do Đảng CSVN lèo lái chắc chắn sẽ chìm vì thời đại nào sức dân cũng mạnh như nước.

Số người tự vẫn cao hơn con số chết vì chiến tranh, thiên tai gộp lại

Số người tự vẫn cao hơn con số chết vì chiến tranh, thiên tai gộp lại

Bức tượng một người đang an ủi một người khác đặt trên Cầu Mapo, trên sông Hàn ở Seoul, Nam Triều Tiên nhằm quảng bá một thông điệp về cuộc sống và niềm hy vọng tại chiếc cầu nổi tiếng với lý do không ai muốn - đó là những người muốn tự tử thích tìm đến đó

Bức tượng một người đang an ủi một người khác đặt trên Cầu Mapo, trên sông Hàn ở Seoul, Nam Triều Tiên nhằm quảng bá một thông điệp về cuộc sống và niềm hy vọng tại chiếc cầu nổi tiếng với lý do không ai muốn – đó là những người muốn tự tử thích tìm đến đó

Lisa Schlein

04.09.2014

GENEVE—

Tổ chức Y tế Thế giới WHO báo cáo mỗi năm có hơn 800 ngàn người tự vẫn chết. Công bố bản phúc trình cầu đầu tiên về phòng chống tự vẫn, WHO nói số người chết vì tự vẫn cao hơn số người chết vì các cuộc xung đột, chiến tranh và thiên tai gộp lại. Từ nơi công bố bản phúc trình ở Geneve, thông tín viên Lisa Schlein gửi về bài tường thuật cho đài VOA.

Tổ chức Y tế Thế giới báo cáo cứ mỗi 40 giây lại có một người ở nơi nào đó trên thế giới tự vẫn. Bất kể con số thống kê cao một cách đáng kinh ngạc này, WHO nói chỉ có một số ít các quốc gia có các chính sách nhằm phòng chống tự tử.

Giám đốc WHO về Sức khoẻ Tâm thần và Lạm dụng Ma tuý Shekhar Saxena nói còn có nhiều thứ mà các cộng đồng có thể làm để cung cấp sự hỗ trợ cho những người dễ bị thương tổn. Ông nói tự tử là hậu quả cuối cùng cho những người cảm thấy bị cô lập, trầm cảm và vô vọng. Ông nói xã hội có thể làm nhiều hơn để cung cấp sự hỗ trợ dành cho họ vào một thời khắc hết sức đau khổ:

“Những người cuối cùng đi đến chỗ tự vẫn, gần như trong mọi trường hợp, đã đi tìm sự giúp đỡ của ai đó. Có thể là một người bạn, có thể là một người thân, có thể là một hệ thống chăm sóc xã hội. Có thể là một tổ chức tôn giáo và rất nhiều khi yêu cầu xin giúp đỡ này đã không được đáp lại một cách tích cực. Vì thế các cộng đồng, các gia đình có trách nhiệm phải sẵn sàng cung cấp hình thức hỗ trợ mà người ta cần đến.”

Tổ chức Y tế Thế giới gọi tự tử là một vấn đề sức khoẻ toàn cầu. Tổ chức này nói một quan niệm sai lầm chung là tự tử là một hiện tượng Tây phương và của một nước đã phát triển. Trên thực tế, tổ chức này nói khoảng 75 phần trăm các vụ tự tử xảy ra ở các nước có thu nhập thấp và trung bình.

WHO viện dẫn các phương pháp tự tử thông thường nhất trên toàn cầu là dùng thuốc độc trừ sâu bọ, treo cổ và súng ống. Các dữ liệu của một số quốc gia Âu châu, Hoa Kỳ và những nước phát triển cho thấy việc hạn chế các phương tiện vừa kể có thể giúp ngăn chặn mọi người chết vì tự vẫn.

Cơ quan y tế Liên Hiệp Quốc nhận thấy tỷ lệ tự vẫn trên toàn cầu cao nhất nơi những người từ 70 tuổi  trở lên. Tuy nhiên, bác sĩ Saxena nói người trẻ cũng có nguy cơ rất cao. Ông nêu ra điểm tự vẫn là nguyên do hàng thứ nhì gây ra cái chết trong những người từ 15 đến 29 tuổi:

“Nói chung trên toàn thế giới, nam giới tự vẫn nhiều hơn nữ giới. Mặc dầu ở các nước giàu hơn, ở các nước phát triển hơn, tỷ lệ nam giới tự vẫn nhiều hơn so với nữ giới. Ở các nước đang phát triển thì bớt chênh lệch hơn. Điều đó, đương nhiên có nghĩa là số nam giới vẫn cao hơn, nhưng dứt khoát không nhiều bằng so với các nước đã phát triển.”

WHO nói các tỷ lệ cao nhất về tự vẫn là ở Trung và Đông Âu và một số nước Á châu. Tổ chức này nói tỷ lệ tự vẫn ở châu Phi dường như nghiêng về phần thấp. Nhưng tổ chức cảnh báo rằng các số liệu từ khu vực đó rất hiếm hoi và không đáng tin cậy lắm.

Các giới chức y tế đồng ý rằng số người nổi tiếng tự vẫn có thể gây ra một thái độ bắt chước. Nhà khoa học thuộc Phân bộ Sức khoẻ Tâm thần và Lạm dụng Dược chất của WHO, bà Alexandra Fleischmann nói với đài VOA rằng có một sự liên hệ giữa cách thức tường thuật các vụ tự vẫn nơi các cơ quan truyền thông và các hành động thực hiện sau đó. Bà nói:

“Vì thế, sự kiện này làm nổi bật và nhấn mạnh đến vai trò của truyền thông trong các vụ tự vẫn. Không nên thi vị hoá hay thổi phồng các vụ tự vận trên các phương tiện truyền thông bởi vì tiếp theo có thể là những vụ bắt chước.”

Trong các đề nghị, Tổ chức Y tế Thế giới kêu gọi chấm dứt việc tội phạm hoá âm mưu tự sát. Tổ chức này nói hiện có 25 quốc gia trên thế giới – ở châu Phi, Nam Mỹ và châu Á – nơi cả tự tử lẫn âm mưu tự tử bị coi là các hành vi tội phạm. Tổ chức này nói ngay cả những người vô tình dùng thuốc quá liều có thể bị bỏ tù thay vì được đưa vào một cơ sở y tế có thể giúp họ chữa lành.