ĐỪNG TỨC TỐI MỘT CÁCH VÔ LÝ

ĐỪNG TỨC TỐI MỘT CÁCH VÔ LÝ

Nguyễn Trọng Vĩnh

Việt Nam và Ấn Độ hợp tác khai thác dầu khí tại vùng biển phía nam của Việt Nam, Trung Quốc cũng phản đối. Sau chuyến thăm Ấn Độ của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, hai nước sẽ lại tăng cường hợp tác khai thác dầu khí ở biển Đông thuộc vùng biển của Việt Nam.

Báo nhân dân TQ tức tối phản đối, nói: ” Hà Nội phải thực tâm trên vấn đề tranh chấp chủ quyền biển, đảo,… Việt Nam đã khai thác trái phép trên biển Đông thu lợi khổng lồ,… dùng nước khác để chọc tức TQ,… Việt Nam nên chứng tỏ thực tâm trong quan hệ với TQ” .

Ô hay! Việt Nam và Ấn Độ hợp tác khai thác trong lãnh hải và thềm lục địa của mình phù hợp với UNCLOS, công ước Liên Hợp Quốc về luật biển 1982, việc gì mà TQ phải hằn học?

Ai trái phép? Nhà cầm quyền TQ chỉ dựa vào cái “đường chín đoạn” (lưỡi bò) mà chính phủ Tưởng Giới Thạch tự vẽ từ năm 1948 phi lý, phi pháp, không giải thích được, bị quốc tế phủ nhận để tuyên bố chủ quyền gần hết biển Đông mới là trái phép vì biển Đông là đường hàng hải quốc tế, chứ đâu phải là cái “ao nhà” của TQ! Đúng là sự tức tối của lòng tham bành trướng, bá quyền.

Ai không thực tâm?

Chính là TQ không thực tâm với Việt Nam.

Khi TQ nêu ra phương châm 16 chữ và 4 tốt, lãnh đạo Việt Nam thực hiện nghiêm chỉnh. TQ đã không thực hiện, trái lại còn gây ra bao nhiêu điều tai ác trên bộ và trên biển đối với Việt Nam.

Ngày 27/10/2014, Dương Khiết Trì sang Hà Nội, thái độ tỏ ra ôn hòa, đấu dịu nói những là: “quan hệ hữu nghị giữa Việt Nam và TQ đang phát triển lành mạnh, tranh chấp cần giải quyết hòa bình, song phương, việc ổn định tình giữa hai bên là phù hợp với nguyện vọng giữa hai nước, có lợi cho hòa bình, ổn định và phát triển…“, trong khi đó TQ vẫn xúc tiến hoàn thiện đường bay và căn cứ quân sự tại cụm bãi đá Gạc Ma chiếm của Việt Nam năm 1988 nhằm đến thời cơ nào đó đánh chiếm nốt Trường Sa của Việt Nam, còn chuẩn bị xây dựng “bến tàu nổi” ở đây nữa. Rõ là “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”. TQ thật tâm với quan hệ Việt -Trung như thế ư?!

Nhớ lại trước đây, trong thời kỳ TQ đặt giàn khoan HD 981 trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, bị chúng ta phản đối quyết liệt, dư luận thế giới phê phán, Dương Khiết Trì cũng đã sang Việt Nam lúc đó ông ta vẫn còn nêu ra với ta nhiều yêu cầu vô lý có tính vị kỷ nào là: “Việt Nam không nên làm quá ồn ào vấn đề tranh chấp, không nên kiện TQ, không nên công bố những tư liệu mà Việt Nam nói là có về các quần đảo Tây Sa (Hoàng Sa) và Nam Sa (Trường Sa) làm cho Thế giới “hiểu nhầm” (!), không nên xích gần với Mỹ, v.v.”. Sau khi ông ta về, báo chí TQ còn láo xược đăng :“Đồng chí Dương Khiết Trì sang Việt Nam để kêu gọi đứa con hoang đãng trở về“!!

Lần này (27/10/2014), ông ta sang đội lốt ôn hòa, hạ giọng (tạm giấu bồ dao găm đi), cố ý làm như tình hình biển Đông đã lắng dịu là nhằm mục đích gì?

Chả là trước các hội nghị APEC, ASEAN, EAS trong đó có TQ và nhiều nước tham dự, ông Tập muốn khoác lại cho mình chiếc áo “trỗi dậy hòa bình” giả dối để trong các hội nghị đó, người ta không nêu vấn đề biển Đông và chỉ trích TQ gây tình hình căng thẳng. Đó là thủ đoạn ngoại giao xảo quyệt của nhà cầm quyền TQ: “hòa dịu là sách lược, bá chiếm biển Đông là chiến lược”, “hòa dịu tạm thời, để thực hiện quyết tâm không thay đổi”.

Các nước ASEAN và cộng đồng quốc tế sẽ không mất cảnh giác.

N.T.V.

Hàng chục người Sài Gòn tố bị lừa xuất cảng lao động qua Mỹ

Hàng chục người Sài Gòn tố bị lừa xuất cảng lao động qua Mỹ

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN 9-11 (NV) – Hàng chục nạn nhân tố cáo một phụ nữ và công ty ở quận Bình Thạnh, Sài Gòn, hứa hẹn đưa họ sang Mỹ làm việc, nhưng thực chất là lừa đảo, chiếm đoạt tiền của họ.

Trụ sở công ty VietNam Daily bị cáo buộc lừa xuất khẩu lao động. (Hình: VietnamNet)

Bản tin của Vietnamnet hôm Chủ Nhật cho hay như vậy về lá đơn của khoảng 20 người tố cáo phụ nữ tên Nguyễn Thị Mỹ Phương và công ty cổ phần đầu tư thương mại xây dựng và du lịch VietNam Daily (gọi tắt là công ty VietNam Daily, trụ sở trên đường Nguyễn Hữu Cảnh, phường 22, quận Bình Thạnh) có “dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tài sản” thông qua hình thức “xuất khẩu lao động sang Mỹ.”

Nguồn tin kể rằng “Anh N.V.T (SN 1992, quê Tiền Giang) trình báo, khoảng nửa năm trước anh quen biết với bà Phương. Lúc này bà Phương giới thiệu là kế toán công ty VietNam Daily. Bà này tư vấn với anh T rằng, hiện công ty đang có nhu cầu tuyển dụng lao động đưa sang Mỹ làm việc, có thu phí dịch vụ.”

Hy vọng có cơ hội kiếm tiền cũng như tin lời bà Phương, Vietnamnet nói “giữa Tháng Sáu anh T nộp cho bà Phương 50 triệu đồng và mang đến công ty VietNam Daily giao nộp các hồ sơ, giấy tờ mà bà Phương yêu cầu. Tuy nhiên nhiều tháng trôi qua, anh T thường xuyên hỏi thăm nhưng phía công ty lẫn bà Phương liên tục hứa hẹn…”

Đến cuối Tháng Chín, nguồn tin trên nói bà Phương gọi cho anh T “thông báo thủ tục của anh không đi Mỹ được và yêu cầu anh đến công ty nhận lại tiền. Từ đó đến nay anh T nhiều lần đến công ty VietNam Daily đòi tiền nhưng được một số người ở đây thông báo bà Phương đã nghỉ việc. Anh T tìm gặp tổng giám đốc công ty nhưng không được.”

Vì không biết cách nào đòi lại tiền, anh T làm đơn tố cáo vụ việc đến công an phường 22, quận Bình Thạnh. Được biết, tại thời điểm anh T tố cáo, trước đó có khoảng 20 người cũng nộp đơn tại công an địa phương này tố cáo bà Phương và công ty VietNam Daily có dấu hiệu lừa tiền của họ với hình thức tương tự. Các nạn nhân này khai báo đã nộp cho bà Phương và công ty VietNam Daily khoản tiền hơn 800 triệu đồng.

Hồi Tháng Tám vừa qua, hai anh em Nguyễn Văn Tuấn và Nguyễn Văn Tú giới thiệu là công an công tác tại “Cục An Ninh” và “cảnh sát kinh tế” ở Hà Nội, nên đã lừa được ông Nguyễn Đình Tiến (Hải Dương) số tiền 200 triệu đồng để lo lót đi xuất khẩu lao động tại Anh, theo tin Người Lao Động.

Hồi Tháng Ba, một đường dây lừa xuất khẩu lao động đi Canada, Nam Hàn… ở tỉnh Nghệ An đã bị cáo buộc lừa tiền lối 2.5 tỷ đồng cho những người muốn được xuất cảng lao động, hy vọng thoát đói nghèo, theo tin tờ Tuổi Trẻ ngày 28 Tháng Ba.

Theo tờ Tuổi Trẻ, tính đến ngày hai kẻ chủ mưu bị bắt, có tất cả 28 nạn nhân đã nộp tiền, có người mất đến $10,000, nhưng chờ mãi không thấy gọi lấy vé máy bay đi nước ngoài.

Hồi Tháng Bảy, theo VNExpress, khoảng 30 người đã bị một tổ chức lừa xuất cảng lao động sang Nhật với số tiền lên khoảng 3 tỷ đồng. (TN)

Sau 25 năm Việt Nam vẫn kém Đông Âu

Sau 25 năm Việt Nam vẫn kém Đông Âu

Nguyễn Giang bbcvietnamese.com

Châu Âu làm lễ kỷ niệm ngày đập tường Berlin 9/11/1989

Đúng một phần tư thế kỷ đã trôi qua từ ngày Bức tường Berlin sụp đổ, một khoảng thời gian đủ dài – một phần ba cuộc đời, năm nhiệm kỳ tổng thống, tổng bí thư – để so sánh Việt Nam và Đông Âu.

Tôi sang Berlin hè năm 1990 từ Ba Lan bằng hộ chiếu Việt Nam với visa Đông Đức, một trong số tấm thị thực cuối cùng Đại sứ quán của họ ở Warsaw cấp cho người nước ngoài, vì đến tháng 10 năm đó, Đông Đức chấm dứt tồn tại.

Lúc tôi đến xem, Bức tường Berlin khi ấy vẫn còn dài, chạy vòng vèo qua các khu phố, bờ sông, cánh rừng của thành phố đầy ắp dấu ấn của sự chia cắt.

Nhưng cổng thành Brandenburg đã mở để ai thích thì đi xe thênh thang sang phía Tây, xem chủ nghĩa tư bản là cái gì mà sáng choang như thế.

Các bạn bè và thân nhân của tôi ở Đông Berlin vào năm 1990 thì đều băn khoăn với câu hỏi về hay ở, và ở thì làm ăn tại chỗ hay đi tiếp sang Tây Đức.

Giữa cơn sốt buôn bán, đổi tiền, mua hàng, tích trữ quà cáp, ai cũng nhớn nhác suy tính xem ở lại sẽ có một tương lai tốt hơn hay về nước.

Bao trùm lên nỗi băn khoăn đó thực ra là câu hỏi ‘Việt Nam sẽ ra sao những năm tới?’

Nhưng dù phải lo kinh tế và cuộc sống cá nhân, không phải người ta không thấy vụ kéo đổ tường Berlin báo hiệu một cơn bão chính trị.

Chủ nghĩa xã hội đã phá sản ngay trên quê hương của nó.

Nhưng Việt Nam đã không chọn con đường của các nước đầy những người bạn giàu lòng nhân hậu, tư duy thoáng đãng, bao dung, không xỏ lá, trịch thượng, không bắt nạt kẻ kém hơn mình.

Giờ nhìn lại, theo cảm quan của riêng tôi, một người bám sát các biến đổi ở Đông Âu từ đó đến nay, thì sự lựa chọn của các vị thế hệ cha anh của tôi về đường hướng cho Việt Nam là hoàn toàn thông cảm được vào thời điểm đó nhưng là quyết định chỉ đạt điểm trung bình kém.

Nhiều tác giả đã phân tích về sự nghiệp Đổi Mới ở Việt Nam và nói về lựa chọn của lãnh đạo nước này khi Đông Âu chuyển mình.

Nỗi sợ đổ vỡ, sợ bị ‘bọn tư bản’ lấn chiếm, lật đổ…là điều hoàn toàn hiểu được bởi các lãnh đạo quá nửa đời sống trong cuộc chiến mà kẻ thù chính là Phương Tây.

Bức tường Berlin một thời chia cắt Đông và Tây Âu

Không chỉ bác bỏ mô hình mà Ba Lan, Hungary, CH Czech…chọn lựa, báo chí ở Hà Nội từng có lúc tự hào là không cần thay đổi thể chế mà vẫn phát triển được kinh tế, vẫn hội nhập quốc tế thành công.

Ta hãy so sánh tiêu chuẩn kinh tế, xã hội và mức độ hội nhập để xem lựa chọn của Việt Nam và Đông Âu cũ hơn kém ra sao, chưa nói đến nhân quyền, dân chủ.

Đầu tiên là về thu nhập bình quân đầu dân.

Theo tiêu chuẩn Liên Hiệp Quốc, GNI năm 2012 thì không tính vùng Đông Đức nay thuộc Cộng hòa Liên bang Đức giàu mạnh nhất châu Âu, dân các nước Ba Lan (12 nghìn USD), Hungary (12 nghìn USD), Lithuania (11 nghìn USD), Slovakia (8600 USD), Romania (7700 USD), Bulgaria (6000 USD), đều nhiều tiền hơn dân Việt Nam.

Thậm chí dân Albania, quốc gia nghèo nàn lạc hậu nhất châu Âu từ thời cộng sản đến nay, và chưa là thành viên EU vẫn có thu nhập 3800 USD, bỏ xa Việt Nam ở mức 1600 USD.

Cuộc chiến khốc liệt sau khi Nam Tư tan rã từng làm nhiều người Việt Nam lo sợ.

Nhưng nay các nước đó đều ổn định, phát triển và giàu có hơn Việt Nam.

Bosnia nghèo cũng có GNI 4500 USD, còn Croatia không chỉ giàu hơn (13 nghìn USD) mà còn là điểm du lịch nổi tiếng với bờ biển đẹp, các di tích cổ và cả bảo tàng về cuộc chiến 1991, thu hút đông đảo du khách châu Âu.

Như thế, không thể nói mô hình Việt Nam chọn 25 năm qua là điều gì kỳ diệu vì nó mới chỉ giúp nước này thoát nghèo mà thôi.

Thứ nhì là về công bằng và an sinh xã hội.

Sau chừng 15 năm chuyển đổi cơ chế, từ 2004 đến 2013, một loạt quốc gia Đông Âu đã gia nhập ngôi nhà chung EU.

Công dân họ ở lại hay sang Đức, Hà Lan, Anh, Pháp… đều được hưởng các quyền lợi như các nước dân chủ tư bản lâu đời, từ an sinh xã hội đến quyền giáo dục, y tế, bầu cử…

Nếu không thỏa mãn với toà án nước mình, họ có thể kiện lên các toà nhân quyền châu Âu để đòi công lý.

Việt Nam cũng tiến triển trong hội nhập quốc tế và công dân đã có thể sang ASEAN không cần thị thực nhưng không được hưởng quyền gì hết, đôi khi còn bị kỳ thị như ở Thái Lan, Singapore gần đây.

Và để tìm vận hội, người Việt nghèo lại tìm đến vùng Đông Âu cũ nay thuộc EU.

Các nước gốc Đông Âu cộng sản như Romania vẫn có thu nhập cao hơn Việt Nam

Ở Việt Nam, ai có thu nhập cao hơn mức trung bình 1300 USD một năm đó thì cũng nên thận trọng vì điều đó có nghĩa là còn một số rất đông sống dưới mức đó.

Mất cân bằng thu nhập và thiếu cơ hội vươn lên trong một bộ phận dân cư đông đảo đang là quả bom nổ chậm cả về an ninh lẫn kinh tế.

Thứ ba là về chính cơ chế kinh tế và tốc độ hội nhập.

Cải cách, ‘cải nhiều mà vẫn cách đó’, ở Việt Nam đã ngày càng lộ ra tính nửa vời vì không tôn trọng các nguyên tắc bình đẳng của thị trường.

Vốn liếng của quốc gia thường bị dồn vào cho các tập đoàn nhà nước làm ăn yếu kém, lãng phí.

Khối tư nhân đóng thuế cao, tạo nhiều công ăn việc làm hơn thì bị kỳ thị, bóp nặn.

Tư duy chính trị độc tôn ‘Đảng và Nhà nước trên hết’ vì không bị kiềm chế nên các quán tính xấu của nó như dùng quyền lực can thiệp vào kinh tế không hề giảm đi mà còn ngày càng mạnh lên.

Các sự kiện như gia nhập WTO được báo chí nhà nước ở Việt Nam đề cao như một thành tích về tiến bộ của cải cách.

Đa số các nước Đông Âu cũng đã vào WTO và còn vào sớm hơn Việt Nam.

Ví dụ như Romania vào năm 1995 khi Việt Nam mới bắt đầu đàm phán để gia nhập chính thức năm 2007.

Nghèo như Albania và vừa thoát khỏi nội chiến như Croatia cũng đã vào WTO từ năm 2000.

Điều này cho thấy sức ì của cải tổ cơ chế chính trị nói chung đã khiến Việt Nam chậm chân hơn nhiều so với các nước Đông Âu trong việc hội nhập kinh tế thế giới, bất kể tuyên truyền nói gì.

Điều cần nói nữa là di sản rất đặc thù, khủng khiếp hơn ta vẫn tưởng của mô hình Liên Xô.

Một khi đã dính vào mô hình này, quốc gia nào cũng sẽ phải trả giá, trả giá rất cao, rất lâu dài.

Nhiều lần quay lại các bang thuộc Đông Đức cũ cho tôi cảm nhận rất rõ rệt về điều này.

Cùng một dân tộc thuộc hàng văn minh nhất của nhân loại, người Đông Đức chỉ phải chịu đựng mô hình Liên Xô trong 40 năm mà ngày nay các bang phía Đông vẫn chưa thực sự hồi sinh.

Đến thăm một số bạn Việt Nam ở Chemnitz, thành phố từng mang tên Karl Marx, tôi thấy chỉ có mấy hộ gia đình ở cả một toà nhà nhiều tầng, phần còn lại bỏ hoang.

Lý do là người dân Đức cứ còn sức, còn tuổi trẻ là bỏ đi sang phía Tây, để lại những khu phố gió lùa vắng lặng, công viên lá vàng đẹp rực rỡ nhưng thiếu bóng người.

” Bạo lực chuyên chính do mô hình Liên Xô tích tụ, ép xuống, dồn nén vào dân đã gây ra các xung lực đa chiều phá tung các tế bào xã hội, bẻ cong nhiều chuẩn mực, làm biến dạng nhân cách”

Về đêm, Đông Berlin vẫn ít ánh đèn, tối hơn hẳn Tây Berlin sau 25 năm thống nhất.

Việt Nam từng tự hào là tránh được nội chiến, xung đột sắc tộc như ở Nam Tư một thời.

Nhưng bạo lực chuyên chính do mô hình Liên Xô tích tụ, ép xuống, dồn nén vào dân đã gây ra các xung lực đa chiều phá tung các tế bào xã hội, bẻ cong nhiều chuẩn mực, làm biến dạng nhân cách.

Y tế và giáo dục tiếp tục trên đà xuống dốc, giao thông thì kinh khủng hơn và hệ thống công quyền tham nhũng, tư pháp hà khắc chính là ‘món quà từ mối tình Liên Xô’ còn gây di hại.

Việt Nam ngày hôm nay đã khác nhiều.

Hiển nhiên, Việt Nam hôm nay không phải là những ngày tháng u ám của thập niên trước Đổi Mới.

Xã hội và con người đã tiến bộ lên rất nhiều, tự do cũng tăng và tư duy từ quan chức đến người dân đều cởi mở hơn trước vượt bậc.

Điều này một phần nhờ làn sóng giao lưu con người, thông tin tăng cao trên toàn thế giới, nhờ sự hỗ trợ tài chính, khuyến khích kiên trì không ngừng nghỉ của các cường nước có trách nhiệm toàn cầu.

Nhưng cũng phải ghi nhận đóng góp của nhiều vị lãnh đạo, các nhà hoạch định kinh tế, giới ngoại giao, doanh nghiệp, văn nghệ sỹ, giới vận động dân chủ, nhân quyền và người dân nói chung cho sự biến đổi dần nhận thức, thúc đẩy các xu hướng mới.

Việt Nam cũng nhanh chóng nối lại quan hệ thân thiện với toàn bộ các nước Đông Âu cũ và tỏ quyết tâm làm bạn, làm đối tác chiến lược với Đức, Anh, Pháp trong EU.

Xã hội Việt Nam cần xây dựng chung một tương lai dựa trên những điều tiến bộ chính mình đạt được.

Tuy thế, trong nhận thức mới này vẫn cần một đánh giá công minh về thành quả của Đông Âu và lòng dũng cảm để nói rằng lựa chọn của Việt Nam 25 năm qua còn nhiều thiếu hụt.

Ngày nay người Việt lại tiếp tục trở lại Đông Âu làm ăn

Bài học cho Việt Nam vì thế là bài học của các nước nhỏ vùng Đông Âu đã thành công trong cả cải cách chính trị và kinh tế, không chạy theo đại cường hạt nhân như Trung Quốc và Nga vốn luôn có tính toán của họ.

Vào những đêm sôi động đập tường Berlin 25 năm về trước, nhiều bạn tôi đã ‘chui nách’ các công dân Đức to cao để sang xem phía Tây có gì lạ.

Ngày nay, hàng triệu người Việt, từ quan chức đến người dân đã đi nước ngoài, đã biết rõ những điều hay dở của thế giới ngày nay.

Để bước hẳn sang miền văn minh, tiến bộ, cần dỡ bỏ nốt những bức tường lo sợ trong tư duy và nghiệm lại bài học của các nước Đông Âu một thời là đồng minh đồng chí.

Bài đã đăng trên trang Facebook của BBC Tiếng Việt và của tác giả.

Bài thơ đôi dép

Bài thơ đôi dép

Tác giả: Nguyễn Trung Kiên

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu
[1][2]

Ông Phùng Quang Thanh dối trá Quốc hội?

Ông Phùng Quang Thanh dối trá Quốc hội?

Nguyễn Đình Ấm

http://thanhtra.com.vn/portals/0/news_images/2014/10/huonggiang/bo_truong_qp_phung_quang_thanh_tra_loi_pv_1.JPG

Trả lời chất vấn đại biểu Quốc hội “Tại sao có sân golf trong sân bay?”, chiều 4/11/2014, ông đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh giải trình: “…Trước hết là sử dụng đất, thì đất ở đây là đất lưu không, đất ở loại khung sườn, tức là không dùng gì vào việc xây dựng hạ tầng ở bên dưới…”.

Tôi cũng như dư luận rộng rãi ở ngành hàng không Việt Nam (HKVN) hết sức kinh ngạc, bất bình về lời giải thích này của ông PQT. Ông Thanh nói, đất mà doanh nghiệp quân đội làm sân golf trong sân bay Tân Sơn Nhất (TSN) là đất “lưu không, đất khung sườn, tức không dùng gì vào việc xây dựng hạ tầng…” là hoàn toàn xuyên tạc. Bởi vì: Ở một sân bay, để máy bay hoạt động an toàn thì nó phải có khoảng tĩnh không rộng đủ cho việc hạ, cất cánh nên ở sân bay nào cũng phải có quỹ đất để trống rộng gấp nhiều lần những diện tích có công trình như đường băng, nhà ga, xưởng… Những khoảng đất trống ấy phải bằng phẳng, không có vật cứng (địa không), thoáng đãng (tĩnh không) để phòng khi máy bay gặp sự cố hạ cánh bắt buộc không trúng đường băng trượt ra đó mà vẫn an toàn. Ngoài tác dụng trên, những khoảng đất trống đó còn làm quỹ đất dự trữ để đáp ứng giai đoạn phát triển sau đó của sân bay. Vậy khu đất làm sân golf ở TSN có địa hình đồi núi, ao hồ nhân tạo, có nhà nghỉ, biệt thự, chung cư… có đáp ứng với khu địa không, tĩnh không, dự trữ phát triển cho sân bay hay không?

Ông PQT nói khu đất làm sân golf là “khung sườn” tức đất bên rìa, không vuông vắn, bề ngang hẹp… Vậy hãy xem một khu đất 157,6 ha mà “loại sườn” thì nó dài đến bao nhiêu, có thể làm được sân golf “khủng” như vậy? 157,6 ha đất khu vực “đất vàng” của TP HCM mà là “vô dụng” ư?

Từ những năm 2005, 2006 sân bay TSN đã quá tải chỗ đỗ, nhiều chuyến bay đến TSN giờ cao điểm không có chỗ đậu phải bay vòng chờ hoặc đỗ ở nơi xa, thuê chỗ đỗ bên quân sự sân bay TSN, ngành HKVN đề nghị dùng đất dự trữ bên quân sự để làm thêm sân đỗ. Cuối năm năm 2007 chính phủ cho phép TSN quy hoạch theo hướng tăng thêm 30 ha đất sang bên quân sự để làm thêm 30 vị trí đỗ máy bay nhưng “bên quân sự không thỏa thuận”. Từ đó TSN luôn thiếu chỗ đỗ, hãng HK quốc gia phải thuê bên quan sự để hoạt động (chưa rõ số tiền này ai hưởng?).

Vì vậy, việc ông PQT nói đất làm sân golf, biệt thự, chung cư, tổ hợp thương mại, giải trí… trong sân bay TSN như là khu đất “vô tích sự” là không đúng sự thật, lừa dối quốc hội.

Tại đây, ông PQT cũng khẳng định “Những cái này (sân golf, biệt thự, chung cư…) làm từ năm 2005, 2006 được các bộ, ngành liên quan như Bộ Xây dựng, Bộ Giao thông, cục HKDD, Bộ KHĐT thẩm định đồng ý…”. Xin khẳng định: Việc làm sân golf 157,6 ha trong đất quốc phòng khi không theo luật đất đai, chưa được Quốc hội cho phép là sai pháp luật. Những người, cơ quan ông Thanh dẫn ra kia không có thẩm quyền để cho phép một doanh nghiệp lấy đất tĩnh không, địa không, đất dự trữ của một sân bay quốc tế, một sân bay quân sự, một khu đất chuyên dùng cho an ninh, quốc phòng làm các công trình kinh doanh gây ô nhiễm môi trường, cản trở sự hoạt động và phát triển của TSN. Có dấu hiệu ông cũng bịa ra việc này: Tại kỳ họp Quốc hội tháng 11 năm 2011 khi đại biểu chất vấn Bộ trưởng GTVT Đinh La Thăng, ông Thăng không trả lời và khẳng định: “Đó là công trình của Bộ Quốc phòng, đại biểu chất vấn nhầm”. Còn Bộ trưởng KHĐT Bùi Quang Vình thì: “Khi đi kiểm tra thì cơ bản dự án đã làm xong” (GTVT onlines 20/11/20110)…

Cần khẳng định hai sân golf của doanh nghiệp dưới sự quản lý của ông PQT ở TSN và Gia Lâm là sai pháp luật. Có luật nào cho phép các ông lấy đất phục vụ an ninh quốc phòng làm cơ sở kinh doanh cho cá nhân để “không phải bồi thường” khi thu hồi để đẩy sân bay TSN đến chỗ chật hẹp, “quá tải”? Luật nào cho phép các ông lấy 75 ha đất quốc phòng ở sân bay Gia Lâm và 40 ha đất nông nghiệp màu mỡ, hai vụ lúa, một vụ màu (nguồn sinh sống quan trọng của dân phường Phúc Đồng, Gia Thụy…) làm sân golf, nhà hàng, khách sạn kinh doanh trong khi sân bay Gia Lâm đã được chính phủ phê duyệt quy hoạch trong hệ thống sân bay quốc gia?

clip_image002[5]

Xe của đại gia sân golf sân bay Gia Lâm qua cầu Vĩnh Tuy chở đất (quá tải) rải đầy đất cát ra cầu không hề bị phạt

Năm 2010, 2011 ngành HKDD đã bàn với Bộ Quốc phòng lập dự án sử dụng sân bay Gia Lâm rất ít máy bay quân sự hoạt động để chuyển các chuyến bay nội địa ngắn từ Nội Bài về Gia Lâm, tiết kiệm thời gian, nhiên liệu và giảm tải cho Nội Bài, nhưng cũng không thành. Nay tại sân bay Gia Lâm về đêm sân golf sáng rực đèn còn họat động bay thì vắng teo, cả tuần chỉ có vài chuyến bay quân sự…

Ban đêm sân bay Gia Lâm vắng teo nhưng sân golf sáng rực bởi hàng nghìn bóng đèn cao áp

Tại hội nghị Shang-ri 13 ở Singapore tháng 6/2014, khi Trung Quốc đang xâm phạm lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam, ông PQT phát biểu ví hành vi xâm lược đó chỉ như chuyện xích mích trong gia đình, trái hẳn với sự phản kháng của cộng đồng quốc tế và với thủ tướng Nguyễn tấn Dũng; hôm cùng 9 tướng đi Trung Quốc về ông nói quần đảo Trường Sa của VN như là bãi đất vô chủ “Trung Quốc xây công trình, Philippines cũng xây, ta cũng xây”… thì có lẽ chuyện cấp dưới, người nhà hoặc người thân của ông xây công trình kinh doanh trong khu đất an ninh quốc phòng, đất dự trữ của sân bay và nói dối Quốc hội để đẩy hàng không dân dụng TSN đi chỗ khác cũng chỉ là chuyện nhỏ.

N.Đ.A.

Nguyên nhân đưa đến sự sụp đổ bức tường Berlin

Nguyên nhân đưa đến sự sụp đổ bức tường Berlin

Những mảnh tường của Bức tường Berlin được trưng bày để bán tại thành phố Teltow, gần Berlin, Đức, vào dịp kỷ niệm 24 năm bức tường này sụp đổ.

Những mảnh tường của Bức tường Berlin được trưng bày để bán tại thành phố Teltow, gần Berlin, Đức, vào dịp kỷ niệm 24 năm bức tường này sụp đổ.

Andre DeNesnera

29.10.2014

WASHINGTON—

Ngày 9 tháng 11 đánh dấu 25 năm ngày bức tường Berlin sụp đổ.

Các sử gia nói trong các thập niên 1960 và 1970, Tây Đức đã phát triển một nền kinh tế vững mạnh, và Tây Berlin chia sẻ sự thịnh vượng đó.

Ông Frederick Taylor, một chuyên gia về Bức tường Berlin, tác giả cuốn The Berlin Wall – A World Divided 1961-1989 – tạm dịch là Bức tường Berlin – Một Thế giới chia cách 1961-1989, nói rằng Đông Đức cũng có một hình thức tiến bộ kinh tế nào đó, tuy không ở mức ngang với Tây Đức.

Ông Taylor nói: “Trong thời gian từ 1961 đến khoảng 1973-74, tiêu chuẩn sinh hoạt và sự sẵn có của hàng hóa tiêu thụ bên trong Đông Đức được cải thiện rất nhiều. Có máy giặt, máy truyền hình, thậm chí cả xe hơi – có thể phải đợi 5 năm mới mua được một chiếc, nhưng tôi nghĩ vào năm 1961, chỉ có ba phần trăm người Đông Đức có được xe hơi, và đến 1975 thì tỷ lệ đó là 15 phần trăm. Không phải là nước Mỹ, nhưng cũng rất tốt so với tình trạng trước đó. Vấn đề là tất cả là nhờ vào dầu và nguyên liệu do Nga trợ cấp.”

Vào giữa thập niên 1970 diễn ra vụ chấn động về dầu hỏa ở Trung Đông, đẩy mạnh giá dầu. Các khoản trợ cấp của Liên bang Xô viết bị cắt và theo ông Taylor, giới lãnh đạo Đông Đức không còn có khả năng cung cấp cho công dân hàng tiêu thụ nữa.

Ông Taylor nói: “Hoa quả và rau cỏ nhập khẩu chẳng hạn, bắt đầu biến mất khỏi các quầy hàng. Chỉ là những thứ lặt vặt – như không có đủ hắc ín để rải đường, nên đường càng ngày càng xấu. Lúc đầu đã khá xấu, nhưng còn tệ hơn nữa vào thập niên 1970 và bước vào thập niên 1980. Các tòa nhà không được sửa chữa. Mọi thứ không được nhập – các mặt hàng xa xỉ vân vân – chỉ có được nếu có những khoản ngoại tệ lớn, tiền có giá, cụ thể là đôla Mỹ hay đồng Mark của Đức chẳng hạn.”

Ông Taylor và những người khác nói cho đến khi ông Ronald Reagan lên làm tổng thống năm 1980, quân đội, nhưng nhất là sự yếu kém về kinh tế của Đông Âu và toàn bộ khối Xô viết đã trở nên rõ ràng.

(Ảnh tư liệu) Tổng thống Mỹ Ronald Reagan (phải) và nhà lãnh đạo Liên bang Xô viết Mikhail Gorbachev ký Hiệp ước Các lực lượng Hạt nhân tầm trung (INF) tại Tòa Bạch Ốc, 8/12/1987.

(Ảnh tư liệu) Tổng thống Mỹ Ronald Reagan (phải) và nhà lãnh đạo Liên bang Xô viết Mikhail Gorbachev ký Hiệp ước Các lực lượng Hạt nhân tầm trung (INF) tại Tòa Bạch Ốc, 8/12/1987.

Các nhà phân tích nói một người cảm thấy sự yếu kém này và biết rằng chế độ cộng sản phải thay đổi là ông Mikhail Gorbachev, người đã trở thành nhà lãnh đạo liên bang Xô viết vào tháng 3 năm 1985.

Ông Serge Schmemann là một cựu thông tín viên ở Moscow và Bonn của tờ New York Times, nêu nhận xét:

“Một khi ông Gorbachev đề xuất chính sách đổi mới glasnost, một khi ông nới lỏng những dây trói, là tất cả các nước Đông Âu bắt đầu cảm nhận một hình thức phong trào hoặc bên trong các đảng cộng sản hoặc từ bên dưới lên – một sự cởi lỏng.”

Tại Đông Âu, sự độc quyền của các đảng cộng sản, được Liên bang Xô viết hỗ trợ từ mấy chục năm, đang trên đường bị phá huỷ. Ba Lan và Hungary dẫn đầu.

Các chuyên gia phân tích nói năm 1989 là một năm quyết định. Sử gia Frederick Taylor nói một quyết định của ông Gorbachev đã có hậu quả tức thời cho Đông Âu – nhất là Đông Đức.

Ông Taylor kể: “Điểm thực sự cấp thiết vào năm 1989 xuất hiện vào mùa hè khi mọi sự rõ ra là ông Gorbachev, nhà lãnh đạo cải cách mới ở Liên bang Xô viết không sẵn sàng sử dụng Hồng Quân để đàn áp giới bất đồng, đàn áp các cuộc biểu tình, đàn áp sức ép đòi cải cách ở bên trong Đông Đức. Và giờ khắc mà theo một cách nào đó, ông ấy rút đi một phần tư triệu ngọn mác đã giữ vững toàn bộ nước cộng sản Đông Đức, cũng chính là lúc bức tường trở nên vô vọng.”

Ông Gorbachev thực sự đã bác bỏ chủ thuyết Brezhnev nói rằng nếu bất cứ nước nào tìm cách tách ra khỏi sự kiểm soát của Xô viết, thì Moscow có thể dùng vũ lực can thiệp như vào năm 1956 ở Hungary, và năm 1968 ở Tiệp Khắc.

Các chuyên gia phân tích nói một khi ông Gorbachev có quyết định đó, các diễn biến ở Đông Âu và nhất là ở Đông Đức tăng hẳn nhịp độ.

Ông Taylor nói vào tháng 8, chính phủ Hungary đã có quyết định quan trọng là mở cửa biên giới với nước Áo.

Ông Taylor kể: “Điều này có nghĩa là thực ra, lần đầu tiên từ gần 30 năm, người dân Đông Đức có thể ra khỏi nước để sang một nước bạn cộng sản, đó là Hungary – và bước vào một nước tư bản là nước Áo, rồi từ đó đi bất cứ nơi nào họ thích: đi Munich, Miami, Montevideo – bất cứ nơi nào họ muốn. Và sau đó những người còn ở lại Đông Đức đã biểu tình đòi cải cách, đòi được phép đi lại một cách dễ dàng và hợp pháp, đòi chấm dứt những cuộc bầu cử gian lận, đòi cải thiện kinh tế.”

Nhà sử học nói các cuộc biểu tình tăng lên khắp Đông Đức trong các tháng 9 và tháng 10 năm 1989. Các cuộc biểu tình đó ôn hoà. Các cuộc biểu tình lớn nhất diễn ra ở thành phố Leipzig.

Ông Taylor nói vào đầu tháng 10, một cuộc tập hợp ồ ạt được tổ chức ở thành phố ấy. Các binh sĩ dù tinh nhuệ sẵn sàng chờ lệnh. Họ được phép sử dụng đạn thật nếu cần. Ông Taylor nói người đứng đầu đảng Cộng sản Đông Đức là ông Erich Honecker cùng các nhà lãnh đạo khác xem cuộc biểu tình trên đài truyền hình.

Ông Taylor nhắc lại: “Họ phải quyết định phải làm gì. Và đây là điểm then chốt mà ông Honecker, một người theo chủ trương cứng rắn cũ, vẫn còn lẩm bẩm, ‘ta phải có biện pháp nào đó. Ta phải đưa tất cả những tay cảnh sát này và đám binh sĩ này tới, mà chúng ta lại không làm gì cả.’ Và ông đã quay ra nói với vị tướng lãnh quân đội trong phòng. Và vị tướng lãnh quân đội nói ‘Tôi sẽ không làm điều đó. Tôi sẽ không ra lệnh ấy.’ Và đó chính là lúc – thời điểm đó và việc ông Gorbachev không muốn sử dụng Hồng quân. Và rõ ràng là không thể ngăn được các cuộc biểu tình bằng vũ lực. Có thể nói sẽ không giống như Quảng trường Thiên An Môn. Phải lưu ý rằng Bộ chính trị của đảng Cộng sản Đông Đức là một trong số ít các nước Đông Âu đến năm 1989 đã gửi lời chúc mừng ban chấp hành trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc sau vụ đàn áp Thiên An Môn hồi tháng 6 năm 1989.”

Trong vòng vài tuần lễ, ông Erich Honecker đã ra đi. Ban lãnh đạo mới chuẩn bị các quy định cập nhật cho việc du hành ra nước ngoài.

Một cảnh vệ Tây Berlin đứng trước bức tường bê tông chia cắt Đông và Tây Berlin ở Bernauer Strasse, trong khi các công nhân Đông Berlin chất các khối gạch lên bức tường để xây cao bức tường chắn này, 7/10/1961.

Một cảnh vệ Tây Berlin đứng trước bức tường bê tông chia cắt Đông và Tây Berlin ở Bernauer Strasse, trong khi các công nhân Đông Berlin chất các khối gạch lên bức tường để xây cao bức tường chắn này, 7/10/1961.

Tại một cuộc họp báo ngày 9 tháng 11 ở Đông Berlin, ông Guenter Schabowski, một thành viên của Bộ chính trị cầm quyền Đông Đức, tuyên bố du hành tư nhân và xuất cảnh vĩnh viễn khỏi Đông Đức nay được phép. Được hỏi khi nào thì luật lệ có hiệu lực, ông Schobowski nói ngay lập tức, không trì hoãn.

Sau đây vẫn là lời sử gia Frederick Taylor:

“Đa số dân chúng ở Đông Berlin, nhất là vào thời điểm khi các diễn biến quan trọng xảy ra hàng ngày, đã không theo dõi tin tức chính thức của Đông Đức kể lại toàn bộ việc này theo một phiên bản được sửa đổi và nói hãy xếp hàng một cách có trật tự tại văn phòng cấp hộ chiếu ở địa phương vào ngày mai. Họ xem truyền hình của Tây Đức và đài truyền hình Tây Đức nói ‘bức tường đã sập, bức tường đã mở.’ Và trước cuối bản tin 15 phút, mọi người bắt đầu đến nơi, người dân Đông Đức, người dân Đông Berlin bắt đầu đến các trạm kiểm soát khác nhau và nói, ‘được rồi, chúng tôi phải làm gì để ra khỏi đây?’”

Rất mau chóng, hàng ngàn người Đông Đức đã tụ tập ở các trạm kiểm soát. Ông Taylor nói vụ chen lấn tại các chốt biên giới này không thể tưởng tượng được. Binh sĩ canh gác không được lệnh nào. Cuối cùng họ nói, “Hãy mở các cổng ra.”

Ông Taylor kể tiếp: “Thế là hàng ngàn người, dĩ nhiên ùa vào Tây Berlin và mọi việc bung ra. Đến hết đêm, tất cả các chốt biên giới khác đều mở và người Đông Berlin tràn vào Tây Berlin, còn người Tây Berlin, thì tràn vào Đông Berlin, bởi vì, tại sao không? Ta có thể trở lại mà.”

Cựu thông tín viên của tờ New York Times Serge Schmemann có mặt ở đó.

Ông nói: “Vào khoảng nửa đêm, tôi đến bức tường và buổi liên hoan lên đến cực điểm. Có người nhảy múa trên bức tường, đổ xô qua bức tường, và tất cả những người Tây Đức đem rượu sâm panh tới. Rượu đổ tràn hàng trăm thước về mọi hướng. Đó là một buổi liên hoan trác tuyệt kéo dài nhiều ngày. Và tôi còn nhớ đó là một trong những bữa tiệc đẹp nhất mà tôi từng đến dự. Thực là một giờ khắc hân hoan tột cùng.”

Cuối cùng, bức tường Berlin đã sụp đổ mà không có một tiếng súng nổ. Như sử gia Anh Frederick Taylor nói, vào cuối ngày 9 và 10 tháng 11 mọi người đều cảm thấy rằng mọi thứ và bất cứ thứ gì đều có thể xảy ra được.

Janet Nguyễn, người phụ nữ VN đầu tiên được bầu vào Thượng viện California

Janet Nguyễn, người phụ nữ VN đầu tiên được bầu vào Thượng viện California

Hoài Vũ, phóng viên RFA
2014-11-09

11092014-janet-ngy-win-senat.mp3

Janet Nguyễn, người phụ nữ gốc Việt đầu tiên trở thành thượng nghị sĩ tiểu bang California.

Janet Nguyễn, người phụ nữ gốc Việt đầu tiên trở thành thượng nghị sĩ tiểu bang California.

Photo Ngọc Lan, RFA

Cộng đồng người Việt khắp nước Mỹ hân hoan vui mừng sau khi có tin Janet Nguyễn đắc cử vào thượng viện bang California. Ở tuổi 37, Janet Nguyễn là phụ nữ châu Á đầu tiên của đảng Cộng hoà được bầu vào thượng viện bang California và là phụ nữ gốc Việt đầu tiên là thượng nghị sĩ đắc cử ở một bang của nước Mỹ. Tạp chí phụ nữ tuần này xin giới thiệu chân dung người phụ nữ giỏi giang này.

Trước hôm 4/11, cái tên Janet Nguyễn đã nổi đình đám trong cộng đồng người Việt nói riêng, cộng đồng Mỹ ở bang California nói chung. Bà Janet Nguyễn, năm nay mới 37 tuổi, hiện là phụ nữ gốc Việt giữ vị trí cao nhất trong chính phủ Mỹ.

Janet Nguyễn tranh cử vào thượng viện bang California với chủ trương cổ vũ giáo dục cấp đai học cho thanh niên, bảo vệ duy trì thuế, đặc biệt là thuế đất. Bà cũng đứng về phía các doanh nghiệp ở California, để có thể tạo nhiều công ăn việc làm ở bang này.

Bà vừa được bầu vào thượng viện bang, đại diện cho quận 34, từ Long Beach tới Orange County. Phát biểu về cảm nghĩ sau khi đắc cử, Thượng nghị sĩ đắc cử Janet Nguyễn cho biết:

Janet Nguyễn: Mình rất là mừng, cái mừng đó không phải mừng cho riêng Janet Nguyễn mà mình mừng cho cộng đồng chúng ta, cộng đồng Việt Nam, cộng đồng Mỹ gốc Việt đã trong 40 năm qua Mỹ, bỏ nước mẹ của chúng ta, bỏ quê hương, bây giờ mình có được một đứa con gái, một đứa cháu của cộng đồng thành thượng nghị sĩ của tiểu bang lớn nhất ở trong nước Hoa Kì. Số phiếu mình mà số đầu tiên nó rất là mạnh, rất là nhiều. Cái đó nói sức mạnh của cộng đồng và tiếng nói của mình đã đoàn kết  bởi vì không có cách nào Janet thắng được con số rất mạnh mẽ như vậy được mà không có cộng đồng đoàn kết với nhau.

” Mình rất là mừng, cái mừng đó không phải mừng cho riêng Janet mà mình mừng cho cộng đồng chúng ta, cộng đồng VN, cộng đồng Mỹ gốc Việt đã trong 40 năm qua Mỹ, bỏ nước mẹ của chúng ta, bỏ quê hương, bây giờ mình có được một đứa con gái, một đứa cháu của cộng đồng thành thượng nghị sĩ của tiểu bang lớn nhất ở Hoa Kì

Janet Nguyễn”

Giấc mơ Mỹ

Trong video phát động tranh cử, Janet Nguyễn cho biết quá khứ của gia đình bà đã định hướng cho những suy nghĩ của bà. Bà nói rằng gia đình bà đã đạt được cái gọi là “Giấc mơ Mỹ” song cũng phải trải qua đủ đắng cay ngọt bùi.

Câu chuyện của gia đình Janet Nguyễn cũng giống nhiều người Việt Nam từng làm việc cho chính quyền Việt Nam Cộng hoà trước đây. Janet Nguyễn sinh năm 1976 tại Sài Gòn. Cha của bà từng là một người lính trong dhính quyền Sài Gòn cũ. Sau năm 1975, cả gia đình đã phải trốn về quê sống cùng bà ngoại của Janet Nguyễn để tránh không phải vào trải cải tạo của chế độ mới.

Gia đình của nữ thượng nghị sĩ đắc cử đã trốn đi nước ngoài nhiều lần, tuy nhiên cũng nhiều lần thất bại. Sau mỗi lần thất bại như thế, cha mẹ của Janet Nguyễn bị tống giam còn anh chị em của bà thì ở cùng bà ngoại. Cuối cùng, khi bà 3-4 tuổi, gia đình bỏ đi sang Thái Lan. Lúc này, Thái Lan không thể tiếp nhận thêm người tị nạn do quá nhiều người bỏ sang quốc gia này. Họ không có nhiều sự lựa chọn nào nữa. Janet Nguyễn kể lại về chuyến vượt biên cùng mẹ:

Janet Nguyen: Lúc đó, chúng tôi chỉ có ba sự lựa chọn. Trở về Việt Nam mà không còn đồ ăn và nước uống thì cũng chết thôi. Nếu trở về được thì dễ bị giết. Sự lựa chọn thứ ba là đánh đắm cái thuyền rồi bơi vào bờ.

Khi đến Thái Lan, cả gia đình được đoàn tụ và sau đó họ được một nhà thờ giúp đỡ làm giấy tờ sang Mỹ vào năm 1981, khi đó Janet Nguyễn mới 5 tuổi. Janet Nguyễn nhớ lại:

Janet Nguyễn: Khi qua Mỹ, gia đình mình rất nghèo mà lại không biết tiếng Anh. Mình cũng sống nhờ trợ cấp và tem phiếu.

Nữ thượng nghĩ sĩ cho biết bà đi học trường công và nhận đồ từ thiện, chẳng hạn như quần áo thì nhận từ Salvation Army. Có lúc, bà phải mặc đồ con trai đi học do họ không có đủ đồ dành cho các cô bé gái. Đến Giáng sinh, gia đình họ không có tiền để mua quà mà phải nhờ tới lòng thương của nhà thờ.

” Mình muốn đóng góp vào trong tiến trình này, rằng những cái luật gì mà ảnh hưởng tới một người như Janet, một người phụ nữ, một người Mỹ gốc Việt, một người mẹ, một người trả thuế, một người có doanh nghiệp nhỏ, một người đi làm, mình muốn nêu lên những mối quan tâm của những người đó tới những người dân cử

Janet Nguyễn “

Cha mẹ của Janet Nguyễn hết lòng vì con cái. Trong khi đi học tiếng Anh ở một trường học, ông còn tranh thủ làm bồi bàn cho một nhà hàng. Cả hai cha mẹ của Janet Nguyễn đều đi làm để con cái có thể đến trường học đại học và trở thành bác sĩ, luật sư. Janet Nguyễn đáng lẽ sẽ trở thành một bác sĩ như mong ước của cha mẹ bà. Trong năm thứ hai đại học ở trường California tại Irvine, bà học một lớp về chính trị và từ đó say mê con đường này. Lớp học của Janet Nguyễn khi đó do một giáo sư khách mời đứng lớp. Đó chính là chủ tịch ban giám sát Bill Steiner. Bà Janet Nguyễn khi đó vừa đi học vừa đi làm ba công việc ngoài giờ đã xin thực tập ở chỗ của vị giáo sư kia. Sau khi đợt thực tập kết thúc, bà cảm thấy muốn đóng một vai trò tích cực hơn trong quá trình xây dựng luật ảnh hưởng tới phần đông dân số.

Janet Nguyễn kể lại:

Janet Nguyen: Mình thấy đi làm bác sĩ giúp người cũng tốt thôi, nhưng trong xã hội thì mọi thứ đều do chính phủ lãnh đạo. Vì thế, mình muốn đóng góp vào trong tiến trình này, rằng những cái luật gì mà ảnh hưởng tới một người như Janet, một người phụ nữ, một người Mỹ gốc Việt, một người mẹ, một người trả thuế, một người có doanh nghiệp nhỏ, một người đi làm, mình muốn nêu lên những mối quan tâm của những người đó tới những người dân cử đưa ra luật ảnh hưởng tới đời sống của mình.

Kể từ đó, Janet ngày càng đi sâu vào con đường chính trị. Bà trở thành người phụ nữ gốc Á đầu tiên của đảng Cộng hoà trong Thượng viện bang California. Bà hiện vẫn giữ chức giám sát viên của quận Cam, bang California.

” Một cái mình muốn cho các em gái biết là mình chỉ cần làm việc chăm chỉ thôi, đừng tạm ngừng sự nghiệp vì mình muốn có một gia đình. Chúng ta có thể có cả hai. Có thể khó khăn hơn nhưng mình làm được

Janet Nguyễn”

Chiến thắng của Janet Nguyễn trong cuộc bầu cử vừa qua có thể coi là một chiến thắng lịch sử cho phụ nữ di dân. Nó cũng cho thấy sự trưởng thành của cộng đồng gốc Việt trong xã hội Mỹ sau gần 40 năm có mặt trên mảnh đất của những cơ hội đổi đời này.

Người vợ, người mẹ

Người ta biết đến Janet Nguyễn với vai trò một chính trị gia thành công. Ngoài ra, bà còn là một người vợ và là mẹ của hai cậu con trai, Tommy, năm nay 3 tuổi, và Timothy mới 21 tháng tuổi. Đối với người phụ nữ này, gia đình chính là một chỗ dựa vững chắc cho bà. Bà cho biết làm chính trị cũng chính là vì thế hệ tương lai.

Janet Nguyen: Cái chính trị mình làm là vì tương lai con cái, không phải là chỉ vì con cái của Janet mà là con cái của cả cộng đồng mình, con cái của hạt 34.

Chồng của Janet Nguyễn, tên là Tom Bonikowski, luôn ủng hộ bà trong con đường sự nghiệp làm chính trị. Ông chính là người đầu tiên bà hỏi ý kiến khi muốn ra tranh cử thượng nghị sĩ bang California. Trong những tháng ngày vận động tranh cử cam go, Tom luôn đảm bảo hai cậu con vẫn duy trì cuộc sống thường nhật. Bà Janet Nguyễn cho biết:

Janet Nguyen: Chồng mình rất ủng hộ mình. Hai đứa con còn thỉnh thoảng tham gia các cuộc họp với mình. Tommy, ba tuổi, còn đi gõ cửa từng nhà để xin phiếu (cho mẹ).

Dù công việc vận động tranh cử bận rộn, nữ thượng sĩ đắc cử cho biết bà luôn về nhà ăn bữa tối một tuần ba lần. Gia đình bà cũng đi theo các cuộc họp để gắn kết nhau hơn.

Bà khẳng định rằng một phụ nữ có thể có tất cả, cả gia đình hạnh phúc lẫn sự nghiệp chính trị thành công. Bà khuyên các cô gái như sau:

Janet Nguyễn: Một cái mình muốn cho các em gái biết là mình chỉ cần làm việc chăm chỉ thôi, đừng tạm ngừng sự nghiệp vì mình muốn có một gia đình. Chúng ta có thể có cả hai. Có thể khó khăn hơn nhưng mình làm được.

Nữ chính trị gia Janet cho rằng chìa khóa của sự thành công là tìm được một sự nghiệp mà bản thân thực sự say mê. Bà nói niềm đam mê của bà là phục vụ cộng đồng. Bà nói rằng bà muốn có mặt tại nơi mà các quyết định được đưa ra ảnh hưởng tới những người như bà. Đó chính là chìa khoá thành công của nữ chính trị gia gốc Việt, người phụ nữ gốc Việt đầu tiên được bầu vào trong thượng viện của bang California.

Tạp chí phụ nữ tuần này xin tạm dừng tại đây. Hải Ninh xin cảm ơn quý vị đã quan tâm theo dõi. Mọi đề nghị hay thắc mắc liên quan tới nội dung của trang tạp chí phụ nữ, xin mời quý thính giả gửi tới hộp thư của ban Việt Ngữ tại vietweb@rfa.org hoặc trang Facebook của đài Á châu Tự do tại www.facebook.com/rfavietnamese.

Hải Ninh xin chúc quý vị một tuần mới vui vẻ.

Việt Nam tịch thu sách Đèn Cù

Việt Nam tịch thu sách Đèn Cù

Thiên An/Người Việt

SÀI GÒN, Việt Nam (NV)- Một thời gian sau ngày sách lẽ ra đã về nhà, một số khách hàng tại Việt Nam mua sách Đèn Cù qua trang mạng Amazon cuối cùng nhận được thư báo của Bưu Cục Ngoại Dịch nói rằng sách bị tạm giữ, cho 45 ngày để viết “giấy từ chối nhận hàng vi phạm,” trước khi bưu phẩm “được giải quyết theo thể lệ bưu chính quốc tế.”

Đèn Cù- tự truyện gây xôn xao dư luận của tác giả Trần Đĩnh. (Hình: Thiên An/Người Việt)

“Hôm nay (6 Tháng Mười Một) tôi nhận được thư báo của Bưu Cục Ngoại Dịch cho biết cuốn Đèn Cù mà tôi mua qua Amazon.com đã bị tịch thu vì ‘Vi phạm luật xuất bản 2012,’” một nữ tiến sĩ tên P.A. cho biết. Cô xin giấu tên để tránh phiền phức với chính quyền Việt Nam.

“Tôi chưa đọc luật xuất bản 2012 vì nghĩ nó chỉ liên quan đến những ai làm nghề xuất bản, chứ không liên quan đến độc giả. Nhưng tôi sẽ tìm đọc để biết mình vi phạm điều gì.” Cô P.A. nói. Số tiền mua sách cô đã bỏ ra là gần 800,000 đồng, cô không biết có lấy lại được hay không.

Thư báo Bưu Cục Ngoại Dịch tịch thu sách. (Hình: Nhân vật cung cấp)

Đèn Cù là tên gọi tắt cho tác phẩm “Đèn Cù- Số Phận Việt Nam Dưới Chế Độ Cộng Sản” của tác giả Trần Đĩnh.

Ông Trần Đĩnh vào đảng Cộng Sản từ năm 18 tuổi, sau đó làm báo đảng, từng giữ chức phó trưởng ban tuyên truyền văn nghệ báo Nhân Dân, và từng viết tiểu sử Hồ Chí Minh và nhiều lãnh đạo cao cấp khác như Nguyễn Lương Bằng và Phạm Hùng… Ông bị khai trừ đảng năm 1976.

Đèn Cù được viết theo dạng tự truyện, với nhiều tình tiết được cho là “thâm cung bí sử” của các nhân vật cao cấp nhất của đảng Cộng Sản Việt Nam từ những năm 1945.

Sách được Nhà Xuất Bản Người Việt ở Nam California chính thức phát hành ngày 20 Tháng Tám. Từ đó đến nay, sách gây nhiều chú ý của dư luận trong và ngoài Việt Nam.

Đơn mẫu để “từ chối nhận hàng vi phạm”. (Hình: Nhân vật cung cấp)

Cũng trong ngày 6 Tháng Mười Một, một khách hàng khác có tên T.S. Cũng nhận được thư báo tương tự của Bưu Cục Ngoại Dịch.

Thư báo ba trang gồm ba phần: một trang Bưu Cục Ngoại Dịch cho biết “nội dung hàng hóa” là sách Đèn Cù 597 trang – “có nội dung nói xấu chế độ, xúc phạm lãnh tụ Việt Nam, không được nhập khẩu;” một trang đơn mẫu để “từ chối nhận hàng vi phạm”- khi gửi “nhớ kèm giấy chứng minh nhân dân photo hoặc passport photo;” và một trang về quyết định của Phòng Xuất Bản, In và Phát Hành của Sở Thông Tin và Truyền Thông – “đề nghị không cho nhận sách.”

Theo Bưu Cục Ngoại Dịch, việc mua sách Đèn Cù vi phạm Luật Xuất Bản 2012, nhưng không nêu rõ là vi phạm khoản mấy, điều nào, trong 54 điều về xuất bản, in ấn, và phát hành của luật này.

Một phần của thư báo tịch thu sách. (Hình: Nhân vật cung cấp)

“Cuốn ấy trên mạng có đầy ra rồi. Mình đọc chùa nên thấy cần phải mua để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản,” cô P.A cho biết.

“Tôi mua sách qua mạng nhiều lần rồi, nhưng là sách chuyên môn. Sách gửi về tận nhà nhanh chóng. Vì lâu nay hình như sách vở được mua qua Amazon thường xuyên nên tôi nghĩ họ có thể không kiểm duyệt xuể. Tuy có nghĩ có thể bị tịch thu, nhưng cũng có thể thoát.”

“Nếu nhận được thì tốt, mà không nhận được thì tặng cho mấy an ninh văn hóa họ đọc để mở mang đầu óc vậy,” cô P.A nói.

Về thời gian 45 ngày Bưu Cục Ngoại Dịch cho để “phản hồi,” cô P.A và anh T.S. nói “sẽ để mặc họ xử lý,” “không muốn khiêu khích chế độ.”

“Khi mình đặt mua cũng biết trước là sẽ bị thu sách nhưng cũng thử may rủi,” anh T.S. nói với nhật báo Người Việt, và cho biết không lấy làm phiền lòng về trục trặc này.

Khác với cô P.A, anh T.S. cho biết đây là lần đầu tiên mua sách qua mạng Amazon, anh đã không đọc những bản sao của sách bị tung lên mạng, nhưng “đã có người bạn từ Mỹ về tặng cho cuốn sách rồi.”

Về việc Bưu Cục Ngoại Dịch sẽ giải quyết “theo thể lệ bưu chính quốc tế” số sách Đèn Cù mà người trong nước đặt mua qua Amazon,  nhật báo Người Việt gọi đến bưu cục và công ty Amazon, nhưng hiện chỉ mới liên lạc được với phía Amazon.

“Vì bất kỳ một lý do nào đó mà khách hàng không nhận được sách trong khoảng một tháng sau ngày của dự tính, hãy liên lạc với chúng tôi, Amazon sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền mua sách theo luật công ty,”  ông Edwin R., một nhân viên phục vụ khách hàng, cho biết.

Sau cuốn Đèn Cù 1, Đèn Cù 2 sắp được xuất bản trong những ngày tới. Anh T.S. bày tỏ “mua cuốn một đã không lọt, cuốn hai làm sao lọt được, muốn đọc thì tự tìm cách khác,” trong khi chị P.A. ngao ngán: “Người trong nước phải chấp nhận lên mạng đọc chùa thôi.”

–Liên lạc tác giả: vu.an@nguoi-viet.com

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P1

httpv://www.youtube.com/watch?v=6gTAvS3w5LQ

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P2

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P3

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P4

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P5

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P6

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P7

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P8

Cuộc Đời Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – P9

Cái Tách Thân Thương

Cái Tách Thân Thương

Đức Ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

Thánh Phanxico Assisi, nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết: “Người nghèo của Chúa” do văn sĩ Hy Lạp Nikos Kazantakis (1883-1957) biên soạn, đã kể cho anh Lêô nghe câu chuyện như sau:

“Có một vị ẩn sĩ nọ được nhìn thấy Chúa, nhưng không bao giờ đạt được ước nguyện.  Vẫn còn một cái gì vướng mắc trong cái nhìn khiến ông không thể nào nhìn thấy Chúa được.  Càng cố gắng đọc kinh cầu nguyện bao nhiêu, càng ăn chay hãm mình bao nhiêu, ông càng thất vọng bấy nhiêu.  Ông vẫn không hiểu đâu là chướng ngại khiến ông không thể trông thấy Chúa được.

Thế rồi, một buổi sáng nọ, khi vừa ra khỏi giường, ông bỗng reo hò sung sướng, thì ra ông đã tìm ra lý do.  Ðó là một cái tách uống nước nhỏ, nhưng rất đẹp mà gia đình đã tặng cho ông.  Ðây là kỷ niệm duy nhất của gia đình mà ông cố gắng gìn giữ như một báu vật.  Và dĩ nhiên, đây cũng là của cải trần thế duy nhất mà ông còn bám víu vào.

Không một chút do dự luyến tiếc, vị ẩn sĩ cầm lấy chiếc tách thân yêu ném xuống nền nhà:  Từng mảnh vụn vỡ ra, từng luyến tiếc tan vỡ…

Vị ẩn sĩ ngước nhìn lên, và sáng hôm sau ông đã nhìn thấy Chúa”.

Sách xuất hành đoạn 33 từ câu 18 đến câu 23 thuật lại rằng:  Một hôm Môisen thưa với Chúa rằng ông ước ao được nhìn thấy dung nhan Ngài.

Lúc bấy giờ Chúa mới trả lời cho Môisen: “Không ai có thể nhìn thấy Ta mà vẫn còn sống”.  Liền sau đó, Thiên Chúa bảo Môisen nấp sau một tảng đá lớn để chỉ nhìn thấy sau lưng của Ngài mà thôi.

Khao khát được nhìn thấy Chúa: đó cũng phải là ước mơ duy nhất của người tín hữu Kitô.  Chúng ta được tạo thành cho Chúa, chúng ta chỉ được yên nghỉ khi được ngắm dung nhan Ngài mà thôi!  Nhưng không ai có thể nhìn thấy nhan Chúa mà vẫn còn sống.  Ðiều đó có nghĩa là nỗi khao khát được thấy Chúa chỉ lớn lên trong chúng ta khi chúng ta biết dẹp bỏ những vướng bận và vướng ngại trong chúng ta…

Chúa Giêsu nói với chúng ta rằng: của cải chúng ta ở đâu thì tâm trí chúng ta cũng ở đó.  Nếu chúng chạy theo tiền của, danh vọng, lạc thú thì lòng trí chúng ta sẽ không muốn tưởng nghĩ đến Chúa.

Có chết đi cho bản thân, chúng ta mới khao khát gặp gỡ Chúa… Thiên Chúa cho chúng ta thấy được đằng sau lưng của Ngài, phải chăng đó không phải là sự hiện diện và tác động của Chúa trong các biến cố và những gặp gỡ của chúng ta với tha nhân?…

Có ra khỏi chúng ta, chúng ta mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Chúa trong các biến cố của cuộc sống chúng ta.

Có ra khỏi chúng ta, chúng ta mới thấy được sự hiện diện của Chúa trong người anh em của chúng ta.

Đức Ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

From: KittyThiênKim  & Nguyễn Kim Bằng gởi

Quận Cam: Họp Báo Công Bố Giải Nhân Quyền VN 2014

Quận Cam: Họp Báo Công Bố Giải Nhân Quyền VN 2014; Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, Nguyễn Bắc Truyển, và hai nhạc sĩ Võ Minh Trí (tức Việt Khang) và Trần Vũ Anh Bình

Vietbao.com

Share on facebook

blank

Garden Grove (Bình Sa)- – Vào lúc 4 giờ chiều Thứ Sáu ngày 7 tháng 11 năm 2014, tại hội trường Thư Viện Việt Nam, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam tổ chức buổi họp báo để thông báo kết qủa giải Nhân Quyền Việt Nam Năm 2014.

Tham dự buổi họp báo có hầu hết các cơ quan truyền, về phía quan khách có: cựu Đại Tá Lê Bá Khiếu, ông Nguyễn Việt Hùng, Nhà Văn Trần Phong Vũ, Nhà Văn Nguyễn Quang, ông Phan Thanh Thắng Bí Thư Đảng Vụ Việt Nam Quốc Dân Đảng, ông Nguyễn Kim Bình, Phó Chủ Tịch Nội Vụ Cộng Đồng Việt Nam Nam California, ông Nguyễn Khanh, Giám Đốc Chương Trình Phát Thanh Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do, Giáo Sư Lưu Trung Khảo, Nhạc Sĩ Xuân Điềm và Thanh Liễu, cô Julie Hạnh Nguyễn, Hội Trưởng Đồng Hương Quảng Ngãi… về phía Mạng Lưới Nhân Quyền có: Tiến Sị Nguyễn Bá Tùng, Trưởng Ban Phối Hợp Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam; Tiến Sĩ Lê Minh Nguyên, Phụ Tá Trưởng Ban; và một số các thành viên MLNQVN gồm có Luật Gia Trần Thanh Hiệp đến từ Paris, và các Ông: Đỗ Anh Tài, Đoàn Thế Cường, Kỹ Sư Đỗ Như Điện, Nhà Văn Nguyễn Ninh Thuận… Đặc biệt có sự hiện diện của nhà báo Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải.

Sau phần nghi thức chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ, phút mặc niệm, tiếp theo Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng mời một số qúy vị lên bàn chủ tọa, sau đó Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng lên cho biết nhân buổi họp báo hôm nay Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam chính tận tay trao giải nhân quyền năm 2008 cho nhà báo Điếu Cầy, vì trước đây định gởi về Việt Nam nhưng gia đình nhờ Mạng Lưới Nhân Quyền giữ lại, vì vậy, nhân dịp nầy trao tận tay đến anh trong đó có số hiện kim là $3,000. Tiếp theo Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng cho biết giải nhân quyền năm nay 2014 sẽ được tổ chức trao giải tại Thành Phố San Jose, Bắc California vào ngày 7 tháng 12 năm 2014.


Sau đó là phần trình bày về thành tích những tổ chức và cá nhân được trao giải nhân quyền năm 2014 trong đó có: Dòng Chúa Cứu Thế……

Nhà hoạt động nhhân quyền Nguyễn Bắc Truyền, và hai Nhạc Sĩ Trần Vũ Anh Bình và Võ Minh Trí (Việt Khang).

Sau phần trình bày thành tích để được trao giải nhân quyền là những câu hỏi dành cho giới truyền thông.

Cho biết: danh sách khôi nguyên Giải Nhân Quyền Việt Nam Năm 2014 gồm: Dòng Chúa Cứu Thjế Việt Nam, Nhà hoạt động Nhân Quyền Nguyễn Bắc Truyền và hai Nhạc Sĩ Võ Minh Trí (tức Việt Khang) và Trần Vũ Anh Bình. Những khôi nguyên Giải Nhân Quyền Việt Nam năm nay được bầu chọn từ 22 đơn đề cử từ Việt Nam và Hải Ngoại.

Bản tin Mạng Lưới Nhân Quyền VN viết như sau:

Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, nhà hoạt động nhân quyền Nguyễn Bắc Truyển, và hai nhạc sĩ Võ Minh Trí (tức Việt Khang) và Trần Vũ Anh Bình được bầu chọn từ 22 hồ sơ đề cử.

Giải Nhân Quyền Việt Nam (GNQVN) do MLNQVN thành lập vào năm 2002 và được tổ chức hàng năm nhằm tuyên dương thành tích tranh đấu bất bạo động của những người đã chấp nhận hy sinh, kể cả mạng sống của chính mình, cho lý tưởng nhân quyền và dân quyền của nhân dân Việt Nam. Ngoài ra, GNQVN còn nhằm bày tỏ sự liên đới, hậu thuẩn và quyết tâm của người Việt khắp nơi trong nỗ lực đấu tranh giành lại quyền làm người cho mọi người dân Việt Nam.

Từ ngày thành lập đến nay, MLNQVN đã tuyên dương và trao tặng GNQVN cho những nhà đấu tranh hàng đầu cho nhân quyền tại Việt Nam. Lễ trao GNQVN năm nay sẽ được long trọng tổ chức vào ngày 7 tháng 12 năm 2014, nhân dịp kỷ niệm Ngày Quốc Tế Nhân Quyền lần thứ 66 tại thành phố San Jose, TB California với sự hợp tác của nhiều đoàn thể người Việt địa phương.

* * *

blank

Sau đây là tóm tắt thành tích đấu tranh cho nhân quyền của các khôi nguyên GNQVN năm 2014:

Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam

Là một dòng tu Công giáo, Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam (DCCTVN) là một tổ chức khá đông đảo với gần 600 tu sĩ và tu sinh. DCCTVN có 22 cơ sở truyền giáo trên toàn quốc, hoạt động trên khắp đất nước Việt Nam, từ Bắc chí Nam, từ đồng bằng đến miền núi, tới các vùng sâu xa ít được biết tới. Với truyền thống dấn thân đem lý tưởng tôn giáo vào mọi sinh hoạt trần thế, đặc biệt chú trọng tới những thành phần xã hội bị bỏ rơi, quyền con người bị xâm phạm tước đoạt bất công, DCCTVN trong nhiều năm qua đã có rất nhiều hoạt đông đa dạng nhằm tranh đấu cho “Công Lý và Hòa Bình”, cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam. Ngoài lãnh vực tự do tôn giáo, bảo vệ sự sống, chống nạn buôn người, bảo vệ dân oan, giúp đỡ đồng bào sắc tộc nghèo và các thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa, DCCTVN còn tiên phong trong công tác huấn luyện truyền thông ngoài luồng và tổ chức các buổi hội thảo học hỏi về nhân quyền và dân chủ. Cơ quan Truyền thông Chúa Cứu Thế VN (VRNs) có nội dung rất phong phú đa dạng, gồm nhiều chuyên mục về nhân quyền.

Nhưng nổi bật hơn hết, DCCTVN là một tổ chức xã hội dân sự quan trọng có khả năng nối kết các nỗ lực bảo vệ và thăng tiến phẩm giá con người và các nhân quyền căn bản. Ở đây những người hoạt động cho nhân quyền thuộc nhiều thành phần xã hội có cơ hội ngồi lại với nhau, chia sẻ cho nhau những ưu tư về tình hình đất nước và ấp ủ với nhau những ước mơ cho một Việt Nam có tự do và nhân quyền được tôn trọng.

Nhà hoạt động nhân quyền Nguyễn Bắc Truyển

Với kiến thức bậc đại học về kinh tế và pháp luật, tuy bước vào đời hoạt động qua ngả thương trường trên cương vị giám đốc xí nghiệp, nhưng ông Nguyễn Bắc Truyển đã đặc biệt quan tâm đến các vấn đề dân sinh xã hội. Ông tận tình hướng dẫn giúp dân oan khiếu kiện và, mặt khác, không ngần ngại công khai thách thức bạo quyền, đẩy mạnh phong trào đấu tranh đòi Tự do – Dân chủ – Nhân quyền tại Việt Nam. Ông viết báo giấy, báo điện tử lên tiếng tố cáo sự thối nát của chế độ đương quyền và giãi bày nổi thống khổ của người dân. Năm 2006, Ông bị kết án 3 năm 6 tháng tù cộng thêm 2 năm quản chế về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước”.

Ra tù và bị quản chế nhưng ông vẫn theo đuổi cuộc đấu tranh cho Tự Do, tham gia Đảng Dân Chủ Nhân Dân, Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo Việt Nam, tiếp tục làm tư vấn pháp lý cho các gia đình có thân nhân bị bắt vì tham gia các hoạt động đấu tranh tại Việt Nam cùng vận động tài chính giúp đỡ những cựu tù nhân chính trị và gia đình tù nhân chính trị. Ông thường xuyên bị công an theo dõi và nhều lần bị hành hung. Khi được phỏng vấn về cảm nghĩ của ông về những hành vi đàn áp bạo ngược này, ông đã thẳng thắn trả lời rằng ông không có gì để tự vệ cả, nên ông đành chiu nhưng không vì thế mà ông ngưng tranh đấu.

blank
Hai nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình và Võ Minh Trí (Việt Khang)

Nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình, bút hiệu Hoàng Nhật Thông, và Nhạc sĩ Võ Minh Trí, bút hiệu Việt Khang là những biểu tượng cho sự trưởng thành và dấn thân của thế hệ thanh niên mới. Hai người được nối kết với nhau bằng lòng yêu mến tổ quốc, bất bình trước những hành động đàn áp, vi phạm nhân quyền và âm mưu bán nước của nhà cầm quyền cộng sản VN. Hai người đã cùng chia sẻ nhiều hoạt động chung, đặc biệt dùng sáng tác ca nhạc để đánh động lòng người, nhất là giới trẻ, cùng tham gia các hoạt động yêu nước, đòi dân chủ, nhân quyền và vẹn toàn lãnh thổ cho đất nước.

Những sáng tác của họ, đặc biệt là hai bản nhạc “Anh Là Ai?” và “Việt Nam Tôi Đâu?” của Việt Khang đã trở thành động lực giúp tuổi trẻ tại Việt Nam vượt qua nỗi sợ hãi, dũng cảm đứng lên đấu tranh, đòi hỏi công bằng, dân chủ, nhân quyền, và toàn vẹn lãnh thổ cho Tổ QuốcViệt Nam. Chính vì những sáng tác âm nhạc nầy mà Trần Vũ Anh Bình bị kêu án án 6 năm tù giam và 2 năm quản chế, và Võ Minh Trí bị kết án 4 năm tù giam và 2 năm quản chế trong phiên tòa ngày 30 Tháng Mười 2012.

Ngoài lãnh vực sáng tác âm nhạc, Trần Vũ Anh Bình đã cùng một số thanh niên sinh viên thành lập nhóm “Tuổi Trẻ Yêu Nước” vào tháng Tư năm 2011, và trang mạng “Tuổi Trẻ Yêu Nước”, là nơi các bạn trẻ tại Việt Nam dùng để trao đổi phổ biến những ý thức về dân chủ, nhân quyền, dân quyền, và các vấn nạn xã hội khác, và nhất là nạn ngoại xâm từ phương Bắc.

Hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình là biểu tượng của quyền tự do sáng tác và quyền tự do diễn đạt. Ảnh hưởng của các nhạc sĩ nầy đã có tác động sâu rộng nơi quần chúng, làm khơi dậy lòng yêu nước và ý thức về những quyền tự do căn bản khác. Việc chính quyền cộng sản huy động hàng trăm công an cảnh sát ngăn cản dân chúng tham dự phiên tòa xử Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình đã chứng tỏ sự lo sợ của bạo quyền trước sức mạnh của âm nhạc kết hợp với lòng yêu nước và quyết tâm cho tự do-nhân quyền.