Yết hầu Hải Vân Quan

Yết hầu Hải Vân Quan

Nguoi-viet.com

Tạp ghi Huy Phương

Cái tin “Huế cho tư bản Trung Cộng thuê núi Hải Vân” đã làm cho những người yêu nước, thương nòi xót xa, suy nghĩ và chắc chắn những nhà quân sự phải lạnh toát người. Trong thời thơ ấu cũng như lúc lớn lên trong chiến tranh, tôi đã qua lại đèo Hải Vân nhiều lần, có khi chui đèo bằng xe lửa, có khi lên đèo bằng xe hơi.

Chúng tôi thường gọi tên đèo là Hải Vân thay vì Ải Vân, đỉnh đèo cao hơn mực nước biển khoảng 400 mét và đường đi quanh co 20 cây số qua những ngọn núi cao thấp chập chùng, như ca dao đã mô tả: “Đường bộ thì sợ Hải Vân/Đường thủy thì sợ sóng thần Hang Dơi.”

Đường lên đèo Hải Vân. (Hình: Hoang Dinh Nam/AFP/Getty Images)

Ngày xưa ngọn đèo chính là ranh giới giữa Đại Việt và Chiêm Thành, sau này là cột mốc chia hai xứ Thuận Hóa (Huế-Thừa Thiên) và Quảng Nam-Đà Nẵng. Vua Lê Thánh Tông (1470) đã phong tặng thắng cảnh này là “Thiên hạ đệ nhất hùng quan.”

Đi xe lửa từ Bắc vào Nam hay từ Nam ra Bắc thì phải chui qua nhiều đường hầm do người Pháp đục xuyên núi để đặt đường xe lửa, trong đó nổi tiếng là Hầm Sen dài nhất đến 562 mét đào dưới núi Liên. Địa thế của đèo rất hiểm trở, có nơi núi chênh vênh chạy ra sát với biển sâu thẳm. Chính nơi đoạn đường này, thời Việt Minh, nhiều chuyến xe lửa đã bị giật mìn gây chết chóc cho đồng bào, hơn là thiệt hại cho quân đội Pháp. Mãi đến năm 1953, khi đi xe lửa qua khu vực này, chúng tôi còn thấy nhiều mảnh vải áo quần của nạn nhân còn sót lại dưới khe núi.

Vào mùa Đông mây bao phủ một vùng, phải khó khăn, cẩn thận lắm khi lái xe qua đèo. Vào ban đêm, có khi sương mù, có lần ở Đà Nẵng ra trễ, có đoạn đường, chúng tôi phải theo sát đèn đỏ của xe trước mà đi, khoảnh khắc sơ sẩy là xe rơi xuống vực thẳm.

Đường bộ thì độc đạo, cheo leo, có lúc xe chỉ được chạy một chiều, do vậy khi lên đèo có khi phải mất một hai tiếng đồng hồ, khách phải dừng lại chờ đợi trên đỉnh đèo, nên chỗ này, nhiều hàng quán buôn bán được mở ra để phục vụ du khách.

Không chỉ hiểm trở, Hải Vân còn là yếu điểm quân sự, quan trọng cho con đường huyết mạch giữa hai tỉnh Thừa Thiên-Quảng Nam, mà được coi như yết hầu của miền Trung nước Việt, nếu ai đó muốn khống chế, áp đảo chia cắt đất nước này làm hai. Do vậy, thời VNCH, luôn luôn có các cuộc hành quân của quân đội trong vùng núi hiểm trở Hải Vân để bảo vệ an ninh cho trục lộ huyết mạch Nam Bắc.

Tháng Ba, 1975, Đà Nẵng đang còn yên tĩnh, quân đội VNCH lui binh về phía Nam, nhưng không thể sử dụng xe cộ qua đèo Hải Vân, một mặt vì đã bị tắc nghẽn vì dân chúng chạy loạn, một mặt đây là một đoạn đường không thể sử dụng trong tình huống lui binh, nếu nguy hiểm, nếu xẩy ra một cuộc bao vây chia cắt hay pháo kích. Thảm kịch tại An Dương, Thuận An cho đến cửa biển Tư Hiền của Lữ Đoàn 147 TQLC và của các đơn vị khác, phần chính là nguyên nhân chúng ta không sử dụng được con đường đèo “yết hầu” Hải Vân.

Hiện nay nhiều tỉnh trong nước cả ba miền Bắc Trung Nam đã cho các công ty ngoại quốc thuê những vùng đất biên giới, đầu nguồn hay những vùng quan trọng của đất nước, 87% là những yếu điểm về mặt quốc phòng. Tại những vùng đất này, với sự tiếp tay của cán bộ tham nhũng địa phương, ngoại nhân đã thao túng biến những vùng đất này thành những lãnh địa riêng. Trung Cộng đã trúng thầu và thâu tóm hơn 90% các công trình trọng điểm quốc gia trải dài khắp mọi miền đất nước Việt Nam. Mới đây, khoảng giữa Tháng Giêng, các báo của nhà nước còn cho biết, 60% doanh nghiệp phía Bắc là của Trung Cộng hay do Trung Cộng đứng đằng sau. Hiện nay Trung Cộng đã đầu tư lớn vào hai vùng Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh và Cửa Việt, tỉnh Quảng Trị, chỉ cách căn cứ hải quân Du Lâm của Trung Cộng 200 km. Các vùng đất này thành một nơi “cấm địa”không cho người Việt lai vãng, trong tương lai, vùng này sẽ trở thành một căn cứ biển đất của Tàu, dễ dàng chia cắt Việt Nam thành hai miền.

Về cứ điểm Hải Vân, nhiều tướng lãnh CSVN đã lên tiếng, cho đây là “một hiểm họa rất lớn liên quan đến an ninh nhiều mặt của quốc gia” và “mất của cải còn làm lại được, còn mất đất là mất hẳn.” Theo lời cảnh báo này thì mỗi khi ngoại quốc đã thuê rừng, họ có quyền phá rừng, gieo tai họa cho dân chúng, điều đáng lo nhất là nạn di dân ồ ạt, nhất là từ Trung Cộng, xâm nhập vào trên danh nghĩa là công nhân làm việc cho các dự án thuê đất, thuê rừng này.

Với câu hỏi “Vị trí của dự án Trung Quốc trên núi Hải Vân trọng yếu như thế nào?” những cấp chỉ huy quân sự tại Đà Nẵng đã lên tiếng báo động việc cho Trung Cộng đầu tư một khu nghỉ mát trên núi Hải Vân, đưa đến việc chúng nắm “yết hầu” có thể chia cắt đất nước, khống chế toàn bộ vịnh Đà Nẵng!

Giới quân sự này nói rõ, “Nắm vị trí Hải Vân là nắm cả vùng trời, vùng núi, vùng biển khu vực phòng thủ Đà Nẵng!” Điều ai cũng biết là nếu chiến tranh xẩy ra, địch chiếm được vùng núi biển Hải Vân thì rất dễ chia cắt Việt Nam ra làm đôi.

Đây không phải là chuyện không thể xảy ra. Theo báo chí trong nước, “Các nhà phân tích quân sự Trung Quốc sau khi duyệt lại trận chiến năm 1979, đã từng nhiều phen bàn chiến lược đánh úp ngang hông Việt Nam, nhân đó chia cắt Việt Nam thành hai nước để trị!”

Các cấp lãnh đạo Đảng Cộng Sản ở Việt Nam, nhất là các cán bộ đưa chia quyền hùng cứ mỗi địa phương có cái đầu rất nhỏ, nhưng có miệng tham ăn và cái bao tử rất lớn. Từ khi cướp được miền Nam đến nay, tài sản của họ càng ngày càng lớn, mà lòng tham thì vô đáy, đầu óc không có nơi dành cho tiền đồ và số mệnh của đất nước, quê hương. Miễn có tiền, nên cái gì họ cũng có thể đem bán.

Tình trạng hiện nay, rõ ràng là Trung Cộng, tùy theo nhu cầu kinh tế và nhất là quốc phòng, muốn thuê, mướn vùng đất nào trên lãnh thổ Việt Nam cũng được, vì ở Việt Nam hiện nay, cái gì mà không mua được, “Không mua được bằng tiền, thì mua được bằng nhiều tiền!”

Nếu lần này, bọn tham ô sơ suất để cho Trung Cộng thuê Hải Vân, yết hầu của miền Trung thì chẳng khác gì mua dao, đưa cổ cho bành trướng Bắc Kinh cứa.

Trong chuyện di cư bỏ quê hương, làng mạc, anh và tôi, có người chỉ có một lần, nhưng cũng có người hai lần. Riêng trong câu chuyện này, chúng ta có thể đều mất nước đến hai lần: một lần về tay Việt Cộng và một lần nữa về tay Trung Cộng!

Chỉ những điều nhỏ mọn

Chỉ những điều nhỏ mọn

Chuacuuthe.com

VRNs (22.11.2014) – Tin Mừng CN 34 TN (Mt 25, 31- 46) – Lễ Trọng Chúa Kitô Vua

Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng đã tạo dựng đất trời vạn vật, qua đó Ngài đã ban cho con người có được và làm chủ nhiều loại tài nguyên, có “rừng vàng biển bạc”, có khoáng sản vô tận nằm sâu dưới lòng đất, lòng biển,… Ngài cũng là Thiên Chúa Công Bình, tạo dựng nên con người ai cũng như ai, với hai bàn tay trống không đi vào thế giới. Đúng ra, mọi loại tài sản trên toàn cầu, phải được phân chia đồng đều cho tất cả mọi người thuộc mọi chủng tộc quốc gia, như là ý định của Thiên Chúa ngay từ thuở khai thiên lập địa.

Nhưng rồi vì hoàn cảnh, vì điều kiện, vì lý do này lý do khác, cuộc sống con người sau đó đã có nhiều khác biệt, không ai giống ai. Người thì có của ăn của để, người thì không ăn nên làm ra. Đúng như người Việt mình thường nói: “Kẻ ăn không hết người lần không ra”!

Việt Nam là một quốc gia đang phát triển, hiện khoảng cách chênh lệch giàu nghèo đã tăng gấp gần 10 lần. Có không ít tỉnh, người dân ở vùng sâu vùng xa đời sống nghèo đói còn chiếm tỷ lệ cao: hơn 50%.

Qua các kênh truyền thông gần đây chúng ta đã được biết: Em Phạm Thị Nhung 10 tuổi, học sinh lớp 3 ở Hà Tĩnh. Gia đình quá nghèo, sáng sớm đi học không có gì lót dạ. Nên lúc học về đói quá, đạp xe chao đảo ngã vào thành cầu, lọt xuống sông chết tức tưởi! Hoặc có những em học sinh ở Yên Bái phải ăn cơm với lá rừng, những em khác ở Sơn La phải bẫy chuột để làm thức ăn cho các bữa cơm. Trong khi quá nhiều người dân còn đói khổ, có hoàn cảnh thương tâm là thế, thì một số không ít những đại gia vẫn vô tư “chơi ngông”, làm “lác mắt” thiên hạ, cụ thể: Ông Lê Ân – đại gia Vũng Tàu, sắm chiếc giường đắt nhất thế giới, 6 tỷ đồng. Ông Vũ Hữu Lợi – đại gia Tuyên Quang, dùng chiếc kính mát chỉ…4 tỷ đồng. V.v…và v.v…, còn không ít những người cũng đã “sống chết mặc bây” như thế!

Hôm nay, Chúa nhật cuối cùng của Năm Phụng vụ, Giáo Hội mừng trọng thể Lễ Chúa Giêsu Vua Vũ trụ. Tin Mừng hôm nay nói về Ngày phán xét chung – ngày tận cùng của vũ trụ. Vua Vũ trụ là Vua Tình Yêu – nhưng cũng là Vị Vua Công Bình sẽ xuất hiện trong vinh quang, để xét xử người lành kẻ dữ: “Khi Con Người đến trong vinh quang của Người, có tất cả thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự trên ngai vinh hiển của Người. Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người…”(Mt 25, 31-32a)

Vì là Vua Tình Yêu, nên Ngài dựa vào tình yêu để xét xử, nhưng cũng vì là Vua Công Bình, nên Ngài cũng xét xử rất công minh chính trực,“không thiên tư tây vị” (Cv 10, 34).

Đọc đoạn Tin Mừng hôm nay khá dài, nhưng chúng ta thấy nội dung không có gì nhiều, chỉ quanh quẩn những đối đáp, phán quyết của Vua vũ trụ với hai loại người bên phải và bên trái Ngài: “Ta đói, các ngươi đã/không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã/không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã/không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã/không cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã/không thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đã/không đến hỏi han”.

Đơn giản chỉ có thế, nhưng không ít người đã phải đứng “bên trái” Chúa!

Vì Đạo Chúa là đạo Tình Yêu, khởi đi từ 10 Điều răn của Chúa, được tóm gọn trong hai điều quan trọng là Kính Chúa – Yêu Người. Suốt cuộc đời 33 năm ở trần gian của Chúa Giêsu, Ngài đã sống yêu thương và cũng dạy các môn đệ sống yêu thương. Phải chăng Ngài đã biết rằng, ngày cuối cùng Ngài sẽ xét xử căn cứ luật yêu thương?

Thánh Phaolô Tông đồ trong 1Cr 13, 1-3 đã nhắc nhớ chúng ta: “Giả như tôi nói được các thứ tiếng nhân loại và thiên thần, giả như tôi được ơn tiên tri và biết mọi sự nhiệm mầu toàn cả trí tri. Và giả như tôi được tất cả lòng tin, khiến chuyển được đồi núi, mà tôi lại không có lòng mến, thì tôi vẫn là không! Và giả như tôi đem cả gia tư vốn liếng mà phát chẩn, và giả như tôi nộp mình chịu thiêu, mà tôi lại không có lòng mến, thì cũng hư không vô ích cho tôi!”.

Qua đó chúng ta thấy rằng lòng yêu mến (mến Chúa yêu người) thật vô cùng quan trọng!

Chúa đã không phán xử con người về những chuyện gì to tát, chỉ duy nhất Ngài đã đồng hóa mình với những anh em hèn mọn, nghèo đói, khổ đau, bệnh tật, tù đày… và nghiêm trị chúng ta, vì: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi đã/không làm như thế cho một trong những kẻ bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã/không làm cho chính Ta vậy!”(Mt 25. 40, 45).

Trong cuộc sống, hằng ngày chúng ta tiếp xúc, gặp gỡ không ít người anh em đói khổ, rách rưới, bệnh tật, tù đày… Nhưng có lẽ đã rất nhiều lần, chúng ta mắc bệnh “vô cảm” như nhiều người trong xã hội hôm nay.

Người hàng xóm nghèo đói bên cạnh nhà, chúng ta đã “mackeno”!; người ăn xin khốn khổ vào nhà, quán càfé, quán ăn ngữa tay xin bố thí, chúng ta “mackeno”!; người bị tai nạn bên đường không ai giúp đỡ, vì sợ liên lụy, phiền phức, chúng ta đi ngang qua vẫn “mackeno”!; người bệnh khốn khổ thập tử nhất sinh đang cần chạy chữa cứu sống, nhưng vì quá nghèo không biết trông chờ ở đâu, chúng ta biết đấy, có điều kiện đấy, nhưng cũng “mackeno”!; những kẻ phải khốn khổ trong vòng lao lý tù tội, hoặc những tai ương khốn khó khác, chúng ta hầu như cũng ít thăm viếng, sẻ chia, vẫn “mackeno”! V.v…và v.v…vẫn “mackeno”!

Chúng ta xem mình như một hòn đảo xa xa ngoài đại dương! Không “sống cùng”, “sống với” ai cả! Chỉ là người ngoại đạo đã không thể sống như vậy được rồi, huống hồ chúng ta là người được gọi là “con Chúa”! Những ngày đầu lúc Đạo Chúa mới được truyền vào nước ta, người lương dân hay gọi đạo chúng ta là “Đạo Giatô” hay “Đạo yêu thương”. Thật chính xác!

Đọc lại đoạn Tin Mừng hôm nay, Bạn và tôi – chúng ta xin Chúa thứ tha nhiều thiếu sót, vì đã không làm gì cho người anh em bên cạnh. Có lẽ vì sự vô tâm, cũng có lẽ vì điều kiện không khá gì hơn, nên chúng ta nghĩ rằng không giúp đỡ được gì nhiều cho họ và bỏ qua những việc chia sẻ nhỏ nhặt. Nhưng chúng ta đâu biết rằng, họ cần tình cảm của chúng ta hơn. Và nếu chỉ được giúp đỡ một chút ít thôi, nhưng đó lại là sự cần thiết vô cùng và niềm hạnh phúc lớn lao của họ. Chuyện nhỏ nhưng tấm lòng lớn, việc mọn nhưng tình yêu bao la!

Đức Hồng y PX Nguyễn Văn Thuận đã viết trong Đường Hy Vọng: “Ẵm đứa bé là chuyện bình thường, nhưng được mẹ ẵm, đối với em bé là hạnh phúc lớn nhất mà em không chịu đổi với bất cứ giá nào”(ĐHV 809).

Và chúng ta không nhớ câu nói mà Chúa đã nói với các môn đệ của mình sao: “Ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu”(Mt 10, 42)?

Rõ rồi nhé! Chúa không đòi hỏi gì quá đỗi lớn lao, chỉ là những việc làm “nhỏ như con thỏ” thôi, nhưng gói trọn tình bác ái yêu thương của mỗi người chúng ta. Và đương nhiên, rồi Chúa sẽ trả công xứng đáng vô cùng cho chúng ta.

Giữa hai câu phán quyết rõ ràng sau đây của Vị Vua vũ trụ trong ngày Phán xét chung cho toàn thể nhân loại:

“Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa!”(Mt 25, 34).

“Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó!”(Mt 25, 41).

Bạn và tôi, chúng ta muốn được là “con chiên”, được xếp vào bên phải, là “kẻ Cha Ta chúc phúc”; hay là “con dê”, bị đứng vào bên trái, là “quân bị nguyền rủa”?

Muốn được là “bên phải” Chúa, ngay bây giờ Bạn và tôi hứa với nhau, quyết tâm cố gắng, luôn quan tâm đến Chúa nơi người anh em, để sẵn sàng “cho ăn”, “cho uống”, “cho mặc”, “tiếp rước”, “thăm viếng”, “hỏi han” lúc có thể, Bạn nhé!

Hy vọng vào ngày phán xét sau cùng, chúng ta sẽ được gặp lại nhau trong số những “chiên con” bên phải Chúa!

Micae Hữu Liên

Một nền báo chí tự do cho Việt Nam: Bài viết gây xôn xao dư luận

Một nền báo chí tự do cho Việt Nam: Bài viết gây xôn xao dư luận

Hoài Hương-VOA

22.11.2014

Trong bài viết đăng trên tờ the New York Times hôm 19 tháng 11, nguyên Tổng Biên Tập báo Thanh Niên kêu gọi một nền báo chí tự do cho Việt Nam. Ông Nguyễn Công Khế nói đã đến lúc chính phủ Việt Nam phải cho phép truyền thông hoạt động tự do, và đó là điều kiện thiết yếu để Việt Nam có thể tiếp tục nỗ lực cởi trói kinh tế và chính trị. Ông cảnh báo rằng có làm như vậy, Đảng Cộng sản Việt Nam mới lấy lại được niềm tin của nhân dân hầu có thể sống còn.

Bài viết này đã gây xôn xao dư luận cả trong lẫn ngoài nước.

Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, một nhà đấu tranh cho dân chủ đang sống ở Hoa Kỳ, người đã thành lập Diễn Đàn Dân chủ, một tờ báo chui vào năm 1990, nhận định về bài báo này như sau:

“Bài báo này tôi nghĩ, ra rất là đúng lúc, cái vấn đề tự do báo chí đáng nhẽ ra phải được đặt ra lâu rồi. Một cái tiếng nói như Nguyễn Công Khế không đủ để tạo thêm được cái niềm tin. Bây giờ có cởi trói cho tự do báo chí, thì tôi nghĩ là cái niềm tin cũng không chắc đã lấy lại đươc, trừ phi có những cái hành động mạnh mẽ hơn nữa, may ra thì Đảng Cộng sản còn có hy vọng là tồn tại được ở trong nền chính trị Việt Nam trong những thập niên tới.”

Từ trong nước, nhà báo độc lập từng lên tiếng mạnh mẽ đòi hỏi tự do ngôn luận và tự do báo chí, ông Nguyễn Khắc Toàn từng bị tù đầy vì lập trường kiên cường của ông ủng hộ dân chủ, tự do và một chế độ đa nguyên, cho biết ý kiến về bài báo của ông Nguyễn Công Khế:

“Tôi rất hoan nghênh cái lập trường của anh Nguyễn Công Khế đã công khai đòi nhà nước, đòi Đảng Cộng sản Việt Nam phải thực hiện trước mắt là cái quyền tự do báo chí cho xã hội Việt Nam. Thì đây là một cái đòi hỏi rất chính đáng và rất cần thiết. Tiếng nói của anh ấy đã góp phần vào công cuộc đấu tranh đòi tự do hoá ở Việt Nam, trong đó có một cái quyền rất căn bản của xã hội và của nhân dân Việt Nam, đó là cái quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.”

Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn đồng ý với quan điểm với ông Khế rằng đã có một số thay đổi lớn trong giới truyền thông Việt Nam trong 5 năm trở lại đây, và nhà nước Việt Nam đang mất dần sự kiểm soát đối với giới truyền thông. Ông nói:

“Cái sự quản lý, cái sự kiểm soát, cái sự kìm kẹp của bộ máy nhà nuớc, bộ máy Đảng Cộng sản Việt Nam mà đứng đầu là Ban Tuyên giáo, đã quá lỗi thời và lạc hậu, cho nên những gì mà anh Nguyễn Công Khế đã làm việc, đã đứng trong cái hệ thống truyền thông quốc doanh này và anh ấy đã nói là hoàn toàn chính xác.”

Trong bài viết đăng trên báo New York Times, ông Nguyễn Công Khế nói tự do báo chí, tự do ngôn luận là tốt cho đất nước và cũng tốt cho chế độ, nhưng giới quan sát trong và ngoài Việt Nam tin rằng chế độ cầm quyền toàn trị của Cộng sản Việt Nam khó có thể sống chung với tự do báo chí. Giáo sư Đoàn Viết Hoạt cho biết:

“Tôi nghĩ rằng phải có một bản Hiến Pháp hoàn toàn mới, mà không những vậy mà còn phải có một tiến trình để đi đến một bản Hiến Pháp mới, và cái tiến trình ấy nó đòi hỏi một cái quốc hội khác, một cái quốc hội lập hiến. Mà quốc hội lập hiến chỉ có thể xảy ra khi ta có một cuộc bầu cử thật sự tự do và đa đảng. Do đó tôi nghĩ rằng phải thay đổi chế độ thì chúng ta mới có thể có được một nền tự do trong đó có tự do báo chí. ”

Ông Nguyễn Khắc Toàn nói:

“Đảng Cộng sản và chế độ toàn trị mà Đảng đang duy trì không thể sống chung được với cái nền tự do báo chí, cũng như là tôn trọng các quyền con người thực sự ở đất nước này.”

Là một đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, và trong hơn hai thập niên đã từng đứng đầu tờ báo có số lượng độc giả lớn nhất nước, ông Nguyễn Công Khế là một nhân vật từng có ảnh hưởng rất lớn. Liệu ông có gặp khó khăn như những nhà đấu tranh cho các quyền dân chủ và tự do báo chí? Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn chia sẻ quan điểm của ông về phản ứng có thể có từ phía chính quyền Việt Nam:

“Tôi tin chắc rằng hiện nay ban Tuyên giáo ở trung ương và Bộ Chính trị Việt Nam và bộ máy kiểm soát, kìm kẹp truyền thông của nhà nước là hiện nay rất bối rối. Đàn áp Nguyễn Công Khế, bịt miệng Nguyễn Công Khế, bắt Nguyễn Công Khế… thì bối cảnh ngày nay không cho phép làm những chuyện đó, nhất là Nguyễn Công Khế là một đảng viên Cộng sản từng đứng đầu một tờ báo tương đối có uy tín trong nước, có số lượng độc giả rất lớn ở trong và ở ngoài nước.”

Ông Nguyễn Khắc Toàn là một cựu chiến binh và cũng là phóng viên tự do, ông từng bị tù đày vì đã đấu tranh để dân chủ hoá đất nước và đòi các quyền tự do, trong đó có tự do báo chí. Cùng với luật sư Lê thị Công Nhân, ông là người đồng sáng lập Công đoàn Việt Nam độc lập để bênh vực và bảo vệ quyền lợi cho những người lao động ở trong nước.

Giáo sư Đoàn Viết Hoạt là một nhà đấu tranh để dân chủ hoá Việt Nam đang sống tại Hoa Kỳ, ông cũng là một trong những nhà đi tiên phong trong cuộc đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền, và tự do báo chí, từng bị cầm tù lâu năm ở Việt Nam vì những hoạt động của ông. Ông được phóng thích và sang Hoa Kỳ đoàn tụ với gia đình từ năm 1998.

Xin xem thêm:

Đã đến lúc những người từng nằm trong cơ chế cũng không chịu được nữa “chiếc áo” chật cứng của cái gọi là “tự do báo chí XHCN” (Bauxite Việt nam)

VƯƠNG QUỐC TÌNH YÊU

VƯƠNG QUỐC TÌNH YÊU

Bài Tin Mừng hôm nay cho ta thấy nhiều sự thật quan trọng về kết cục của con người.

Sự thật thứ nhất là: thế giới này sẽ chấm dứt.  Không có gì vĩnh cửu ở đời này.  Mọi sự sẽ qua đi. Những gì được coi là bền vững lâu dài rồi cũng tan thành cát bụi.  Của cải, tài năng, công danh cũng sẽ trở thành hư vô.  Cả đến con người cũ cũng không còn.  Sau cùng mọi người bằng nhau và phải đến trước tòa Chúa để chịu phán xét.

Sự thật thứ hai là: mọi người sẽ bị xét xử.  Tất cả mọi người sẽ tụ tập lại.  Tất cả mọi người sẽ phải trả lời về những gì mình đã làm trong cuộc đời.  Cuộc xét xử sẽ diễn ra công khai.  Những trách nhiệm liên đới sẽ được sáng tỏ.  Những liên hệ thầm kín sẽ được phơi bày.  Nếu trên trần gian ta phải chứng kiến bất công thì tại phiên xử cuối cùng này sẽ có công bằng tuyệt đối.  Chẳng ai có thể mua chuộc vị quan tòa tối cao, quyền uy và công thẳng.

Sự thật thứ ba: sẽ có một vương quốc mới.  Tuy nhiên kết thúc thế giới cũ không phải là chấm dứt tất cả.  Chúa Giêsu tổng kết thế giới cũ để đưa nhân loại vào một thế giới mới.  Thế giới không còn thời gian.  Thế giới vĩnh cửu.  Thế giới không còn đau khổ.  Thế giới hạnh phúc tràn đầy.  Vì Chúa sẽ thiết lập một vương quốc mới: vương quốc tình yêu.  Cuộc xét xử chính là một cuộc tuyển lựa những công dân cho vương quốc mới.  Vì là vương quốc tình yêu nên chỉ những ai có tình yêu mới được vào.  Luật lệ trong vương quốc mới chỉ có một luật duy nhất: luật tình yêu.  Việc cai trị cũng chỉ theo một nguyên tắc duy nhất: tình yêu.  Chúa Giêsu trở thành Vua Tình Yêu.

Sự thật thứ bốn: đời này là cơ hội duy nhất.  Thế giới mới và vương quốc mới không phải bất ngờ mà có, nhưng được xây dựng ngay từ đời này.  Đời này tuy chóng qua nhưng là cơ hội để ta xây dựng vương quốc mới.  Những ai có lòng yêu thương anh em, đặc biệt những anh em nghèo khổ, bé mọn, sẽ được tuyển chọn vào Nước Trời.  Đời này ngắn ngủi nhưng lại là cơ hội duy nhất.  Hết đời này sẽ không còn cơ hội nữa.  Sẽ đi đến chung cuộc.  Vì thế ta phải vội vàng mau mắn thực hành giới luật yêu thương, kẻo không kịp.

Với dụ ngôn ngày phán xét cuối cùng, Chúa Giêsu đã tỏ lộ cho ta hết những bí mật của vận mạng thế giới.  Và chỉ vẽ cho ta con đường để được nhận vào Nước Chúa: thực hành yêu thương bằng những việc làm cụ thể.  Cho người đói ăn.  Cho người khát uống.  Cho người rách rưới ăn mặc.  Thăm viếng người đau yếu và kẻ tù đầy.  Đây là những việc vừa tầm tay mọi người.  Ai cũng có thể làm được.  Ai cũng có điều kiện để làm.

Lạy Chúa Giêsu Vua Tình Yêu, xin cho con biết thực hành yêu thương, để được nhận vào Nước Chúa. Amen.

ĐTGM Ngô Quang Kiệt

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Cầu Tiêu & Quốc Hội

Cầu Tiêu & Quốc Hội

FRA

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Cách tổ chức lấy phiếu tín nhiệm của Quốc hội Việt nam có quá nhiều điều bất cập, có lẽ đấy chính là nguyên nhân khiến cho kết quả việc lấy phiếu tín nhiệm của Quốc hội là một việc làm vô ích và không có hiệu quả như mong muốn. Kết quả cuối cùng thì cũng đã thấy, tức là chẳng có ai mất chức, hay bị cách chức như nhiều người kỳ vọng, nghĩa là mọi cái vẫn giữ y nguyên.

Kami

Tôi có việc phải trở lại Singapore, chút xíu. Ai nói gì thì nói, tôi cứ Vietnam Airlines mà chọn mặt gửi vàng.

Đi hãng hàng không của ta, ít ra, cũng có ba cái lợi: khỏi phải nói tiếng nước người, được nghe mọi thông báo của phi hành đoàn bằng tiếng nước mình, và vừa bước chân vào khoang máy bay là các em tiếp viên  phát ngay cho vài ba tờ báo tiếng Việt. Đọc báo nhà nước không chỉ đỡ mệt mà còn thấy khoẻ thêm vì thường chỉ có những tin tức (cùng hình ảnh) vô cùng lạc quan về đồng bào và tổ quốc.

Y như rằng, ngay trang đầu đã có  tin vui:

8h45 sáng, thay mặt ban kiểm phiếu, Trưởng ban Đỗ Văn Chiến đã lần lượt công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm đối với 47 chức danh chủ chốt…

Chủ tịch Quốc hội nhận định, những vị trong danh sách lấy phiếu đều có trọng trách liên quan tới vấn đề lớn. “Đối với những lĩnh vực nóng như ngân hàng, giáo dục, y tế, xây dựng thì Quốc hội đòi hỏi trách nhiệm cao hơn. Phiếu tín nhiệm cao của Quốc hội là sự động viên khích lệ đồng thời là sự đánh giá kết quả đất nước đạt được thời gian qua. Còn phiếu tín nhiệm thấp thể hiện sự đòi hỏi nghiêm túc đối với người được lấy phiếu để các vị này có thể hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ được giao”, Chủ tịch Quốc hội nhận xét.

Cũng theo ông, Quốc hội đã hoàn thành trọng trách nhân dân cả nước giao về đánh giá tín nhiệm bước đầu. Đây sẽ là cơ sở để các lần sau rút kinh nghiệm khi tiến hành quy trình này ở các cấp HĐND.

“Kết quả cuối cùng rất tốt”, người đứng đầu cơ quan lập pháp chốt.

Thật là là “phấn khởi” và yên tâm biết mấy: “Quốc hội đã hoàn thành trọng trách nhân dân cả nước giao về đánh giá tín nhiệm bước đầu”  và tất cả “47 chức danh chủ chốt” đều vẫn được tín nhiệm như thường, dù tỉ số (thấp/cao) cũng có xê xích phần nào hay chút đỉnh.

Phải uống mừng với được, dù chỉ là mừng thầm. Đợi máy bay bình phi, tôi nói nhỏ với một em tiếp viên:

  • Cho chú hai chai Vodka Smirnoff nha.

Nói là “chai” cho nó oai, chớ dung tích chỉ 50ml nhỏ xíu xiu hà, ngó thấy “thương” lắm. Nốc xong hết trơn vẫn chả thấy bõ bèn gì mà niềm vui (về “trọng trách do nhân dân giao phó cho quốc hội đã hoàn thành”) vẫn cứ còn âm ỉ nên tôi nói khẽ với một em tiếp viên khác, vừa chợt đến:

  • Khi nào rảnh, cho chú hai lon Heineken.
  • Hai lận sao?
  • Thì khỏi mất công cháu phải đi tới đi lui, mỏi cẳng, chớ sao!

Tôi nhâm nhi đậu phụng với bia xong thì sự “hồ hởi” cũng nguôi dần nên ngủ thẳng một giấc cho đến khi máy bay đáp xuống phi trường Changi, Singapore.

Đến lúc này mới thấy là bụng hơi nằng nặng. Đúng là mình có hơi quá chén nhưng chả lẽ trước nềm vui “vỡ oà” của cả nước mà mình giữ thái độ lạnh lùng (không uống giọt nào) thì coi sao được, đúng không.

Vừa bước ra khỏi máy bay là đi ngay đến W.C. Dù hơi vội vã trong việc “xả bầu tâm sự” nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên là sao cầu tiêu, cầu tiểu của họ trắng tinh và sạch bóng vậy nè – Trời?

Phần lớn restroom ở trong tất cả những sân bay quốc tế đều sạch sẽ nhưng sạch quá cỡ thợ mộc, sạch như lau như li thì thiệt là chưa từng thấy, và có lẽ chỉ có ở cái phi trường này thôi.

Tôi chỉ bớt kinh ngạc khi bước ra, và nhìn thấy trên bức tường bên phải lối đi có bức hình một phụ nữ chừng đã đứng tuổi (đeo bảng tên Loh Kam Beng) đang cầm chổi tươi cười, với câu chào (“Good Afternoon”) cùng hàng chữ “Please rate our toilet – Xin chấm điểm nhà vệ sinh của chúng tôi,” và bên dưới là 5 cái nút tròn ghi thang điểm theo thứ tự: tuyệt hảo, tốt, trung bình, tệ, rất tệ.

Thường dân Loh Kam Beng và thường dân Tưởng Năng Tiến ở phi trường Changi. Ảnh: NCB

Chỉ có chuyện vệ sinh trong cầu tiêu mà sao thiên hạ lại thực hiện một cách đàng hoàng, rõ ràng, minh bạch, và tiện dụng dữ vậy cà? Không dưng tôi bỗng nhớ lại chuyện lấy phiếu tín nhiệm (kín) của quốc hội ở nước ta, bữa rồi, và chợt cảm thấy có hơi … ngường ngượng!

Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng phát biểu trước QH sáng  14.11 – Ảnh: Ngọc Thắng

Nhìn kỹ bức ảnh với nét tự tín và tươi vui của người phụ trách việc chùi rửa phòng tiêu tiểu ở Singapore, rồi liên tưởng đến bức hình (chụp sáng 14 tháng 11) của ông Chủ Tịch Quốc Hội Việt Nam – trông âu lo và ngượng ngập ra mặt – khiến tôi cũng có đôi chút … lăn tăn: Quả là không có nghề nào đê tiện hay hèn hạ, chỉ có tư cách của người hành nghề mới là điều cần phải quan tâm.

Thì cũng “lăn tăn đôi chút” thế thôi chớ một anh già nát rượu (cỡ  tôi) mà “quan tâm” nhiều quá về chuyện triều đình (e) cũng không… tiện lắm. Không khéo lại còn rách việc thêm ấy chứ. Phát biểu linh tinh là tù tội như không chớ đâu phải chuyện giỡn, mấy cha?

Chui vào taxi, lục xục một hồi mới kiếm ra cái địa chỉ của nơi tạm trú ngụ lần rồi: Hotel 81 Gold, 20 Lorong 20 Geyleng, Singapore 398738.

Gọi là khách sạn cho nó sang chứ thực ra đây chỉ là một thứ phòng ngủ rẻ tiền, với một cái giường bé xíu xiu, và cái phòng tắm nhỏ chưa bằng một nửa … cái giường. Đất ở Singapore không rẻ, và riêng ở Phố Đèn Đỏ Geyleng (chắc) phải mắc cũng cỡ kim cương nên phòng chật, và giá cả “không nhân nhượng” là chuyện tất nhiên.

Biết vậy nhưng tôi vẫn muốn trở lại khu này, trở lại những quán cà phê ở hai con hẻm 20 và 21 (Lorong 20 & 21) với hy vọng được gặp lại những khuôn mặt đồng hương cũ – những phụ nữ mà tôi đã có dịp tiếp chuyện mấy tuần lễ trước, và đã giới thiệu họ (cũng trên diễn đàn này) như Những Cánh Bèo Trôi Ở Geyleng.

Sở dĩ họ trôi dạt đến đây vì Việt Nam không còn chỗ chen chân cho những người bán hàng rong hay bán vé số nữa. Singapore tuy cũng chật hẹp nhưng lòng người, xem chừng,vẫn còn rộng rãi.

Đây là một đảo quốc giầu có, với lợi tức bình quân đầu người hàng năm cao nhất nhì thế giới. Dân bản xứ không ai phải đi làm điếm, bán hàng rong, hoặc đi ăn xin nên họ “nhường”  việc làm này cho những người Việt tha hương – đang bị đẩy đến bước đường cùng.

Người Singapore không chỉ hào phóng mà còn vô cùng cởi mở.  Họ chấp nhận đến bốn thứ ngôn ngữ chính thức khác nhau: tiếng Anh, tiếng Mã, tiếng Tầu, và tiếng Tamil.

Bán giấy chùi miệng là một nghề tương đối mới mẻ của người Việt ở Singapore. (Cũng có người bán vé số nhưng rất ít vì ai cũng ngại phải “ngậm” những tấm vé không bán kịp trước giờ sổ). Dù thời hạn cho phép “du lịch” chỉ trong vòng một tháng, mỗi một chuyến đi – sau khi trừ chi phí máy bay và ăn ở – trung bình một người chịu khó đi bán không ngừng (chừng mười hai tiếng mỗi ngày) có thể để dành được từ tám trăm đến một ngàn đô. Một năm nếu đi được vài lần thì mang về được ba bốn ngàn Mỹ Kim.

Thực khách ở Singapore không ai cần giấy chùi miệng nhưng họ vẫn vui vẻ (và tế nhị) chia sẻ vài đồng tiền lẻ với những kẻ không may ở nước láng giềng, qua hình thức bán/mua. So với dịch vụ xuất khẩu lao động rất nhiêu khê, tốn kém, phải cầm cố nhà cửa, và bị lường gạt đều đều thì “thương vụ” bán giấy chùi miệng (rất lương thiện này) quả một là phát kiến thần tình, rất đáng được hoan nghênh.

Tắm rửa xong, tôi ngủ một giấc cho đến khuya rồi lò dò ra quán đầu đường kêu hai chai bia Carlsberg và một đĩa cơm gà Hải Nam. Cơm giá chỉ ba đô Singapore thôi, nghĩa là chưa tới 2 đồng 50 xu tính theo Mỹ Kim bản vị. Chỉ có điều là hơi ít nhưng  với tôi thì ăn không thành vấn đề, uống mới là … chủ yếu!

Chưa kịp nhấp môi đã nghe tiếng gọi:

  • Ủa, chú còn ở Sing hả? Qua đây ngồi chơi với tụi con đi…

Bàn góc bên kia già trẻ toàn là đàn bà, con gái. Tôi cầm chai bia xề lại, với cái cảm giác dễ chịu như vừa gặp lại người thân:

  • Sao không ai làm ăn buôn bán gì ráo trọi mà tụ tập hết cả xóm ở đây vậy cà?
  • Tụi con ngồi chơi với con Bẩy chút xíu, mai nó về rồi.
  • Sao vậy?
  • Visa hết hạn chú à.
  • Kỳ này Bẩy đi kiếm “bộn” không?
  • Không dám “bộn” đâu! Trừ tiền ăn, tiền ghép phòng chưa chắc còn ngàn đô mà đi bộ ròng rã cả tháng trời thiếu điều muốn “gớt” cái cẳng ra luôn. Làm gái như hai con này mới khá, chớ bán giấy thì cũng như đi ăn xin thôi, được nhiêu đó cũng mừng muốn chết rồi.
  • Đợt sau qua lại nhằm mùa Noel với tết Tây chắc đỡ hơn nhiều.
  • Không chắc có qua được nữa không đó. Nghe nói họ sắp “xiết” lại rồi. Người mình qua mỗi lúc một đông và qua liền liền như vậy mà ai chịu cho thấu …
  • Thiệt, nếu không qua đây được nữa thì ở nhà riết biết làm gì ra mà ăn …

Câu chuyện giữa chúng tôi dù lan man tới đâu, cuối cùng, vẫn dẫn vào một cái ngõ cụt. Tương lai, rõ ràng, không rộng mở cho những cô gái và những người đàn bà Việt Nam mà tôi gặp lại khuya nay – ở Geyleng.

Họ là những người mẹ, người chị đã tảo tần thương khó để giữ cho dân tộc này chưa đến nỗi bị diệt vong. Tôi nhớ là đã có đọc (đâu đó) câu này của Solzhenitsyn khi ông nhắc đến phụ nữ của nước Nga, vào thời Stalin.

Ở Geleyng dường như người ta không ngủ nhưng dù sao thì đêm vẫn cứ tàn dần,   rồi trời bắt đầu hửng sáng. Chúng tôi, cuối cùng, rồi chia tay. Ai đi đường nấy.

Khu Đèn Đỏ Geyleng. Ảnh: NCB.

Tôi mệt mỏi lê bước trở lại khách sạn mà lòng nặng trĩu. Tuy uống khá nhiều bia nhưng trong cái váng vất của hơi men tôi vẫn cứ còn nhớ đến “kết quả tốt đẹp của cuộc lấy phiếu tín nhiệm của quốc hội, đối với 47 chức danh chủ chốt” vừa qua. Tín nhiệm cao, tín nhiệm, tín nhiệm thấp gì cũng vẫn cứ còn tín nhiệm như thường. Nghĩa là vẫn vẫn … y như cũ. Tuyệt nhiên chả có chút thay đổi nào ráo trọi.

Lại chợt nghĩ đến lời của ông T.B.T Nguyễn Phú Trọng: “Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa. ”Nhà đương cuộc Hà Nội vẫn chưa tiến đến giai đoạn đổi mới (thật) nên sẽ còn rất nhiều thế hệ con dân Việt Nam đến Geyleng để bán thân, hay bán giấy, nếu người dân của đất nước  láng giềng vẫn còn tiếp tục mở rộng vòng tay chào đón chúng ta.

Thiệt là quá đã, và quá đáng!

Thị trưởng đắc cử người Mỹ gốc Việt ‘ghi nhớ sự hy sinh của cha mẹ’

Thị trưởng đắc cử người Mỹ gốc Việt ‘ghi nhớ sự hy sinh của cha mẹ’

Nếu sau khi kiểm phiếu lại, anh Bảo vẫn dẫn trước, chính trị gia 34 tuổi này sẽ trở thành thị trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành phố Garden Grove.

Nếu sau khi kiểm phiếu lại, anh Bảo vẫn dẫn trước, chính trị gia 34 tuổi này sẽ trở thành thị trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành phố Garden Grove.

VOA Tiếng Việt

20.11.2014

Một người Mỹ gốc Việt mới đánh bại một ứng cử viên kỳ cựu trong cuộc chạy đua vào vị trí thị trưởng thành phố Garden Grove thuộc khu Little Sài Gòn, nơi nhiều người Việt cư ngụ, ở California.

Anh Nguyễn Bảo, Ủy Viên Học Khu Garden Grove, đã giành chiến thắng sát nút trước thị trưởng kỳ cựu đương nhiệm Bruce Broadwater chỉ với 15 lá phiếu.

Anh nói với VOA Việt Ngữ: “Tôi nghĩ rằng đây là một chiến thắng quan trọng, mang lại hy vọng cho những người trẻ tuổi rằng lá phiếu của họ quan trọng, và sự tham gia của họ trong chính phủ sẽ mang lại lợi ích cho nhiều người trong cộng đồng mà họ lớn lên. Tôi cũng hy vọng nó sẽ mang lại cảm hứng cho những người nghĩ rằng lá phiếu của họ không có ý nghĩa gì tham gia nhiều hơn vào tiến trình chính trị ở địa phương”.

Nếu sau khi kiểm phiếu lại, anh Bảo vẫn dẫn trước, chính trị gia 34 tuổi này sẽ trở thành thị trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành phố Garden Grove.

Cuộc kiểm phiếu lại sẽ được tiến hành vào thứ Hai tuần sau, và anh Bảo cho biết anh tự tin rằng mình sẽ vượt qua được thử thách cuối cùng này để trở thành thị trưởng.

” Mẹ tôi có thai 8 tháng khi bà tháo chạy khỏi Việt Nam vào giữa đêm khuya khoắt, bất chấp nguy hiểm đối với tính mạng của bà, và của bào thai chính là tôi. Tôi sau đó sinh ra trong trại tị nạn. Lý do họ ra đi là bởi vì chính phủ không đối xử tốt với họ. Tôi muốn chính phủ tại đây hoạt động tốt, một cách có trách nhiệm, vì quyền lợi của tất cả mọi người.

Anh Nguyễn Bảo nói.”

Trên trang Twitter của mình, anh Bảo viết: “Tôi là con trai của những người nhập cư tới nước Mỹ trong hoàn cảnh khắc nghiệt”.

Anh kể thêm với VOA Việt Ngữ: “Mẹ tôi có thai 8 tháng khi bà tháo chạy khỏi Việt Nam vào giữa đêm khuya khoắt, bất chấp nguy hiểm đối với tính mạng của bà, và của bào thai chính là tôi. Tôi sau đó sinh ra trong trại tị nạn. Lý do họ ra đi là bởi vì chính phủ không đối xử tốt với họ. Tôi muốn chính phủ tại đây hoạt động tốt, một cách có trách nhiệm, vì quyền lợi của tất cả mọi người”.

“Người Mỹ gốc Việt đầu tiên đắc cử Thị trưởng Garden Grove” và “Thành phố Mỹ có thị trưởng gốc Việt trẻ nhất” là hai trong số nhiều hàng tít trên báo chí Việt Nam.

Nhưng tất cả các bài báo này đều lược bỏ thông tin về nơi chính trị gia trẻ tuổi này chào đời cũng như cuộc ra đi rời bỏ tổ quốc của cha mẹ anh.

Khi được hỏi là anh nghĩ sao về đất nước Việt Nam sau những trải nghiệm mà gia đình anh trải qua, anh Bảo nói: “Việt Nam là một quốc gia với dân số trẻ, và có rất nhiều tiềm năng. Nhưng thật không may là còn có quá nhiều vấn đề trong chính phủ nước này, trong đó có nhân quyền và dân chủ. Tôi nhìn Joshua Wong (thủ lĩnh biểu tình sinh viên) ở Hong Kong, và tôi hy vọng rằng những người trẻ tuổi ở Việt Nam sẽ có cảm hứng từ những người như Joshua Wong”.

” Việt Nam là một quốc gia với dân số trẻ, và có rất nhiều tiềm năng. Nhưng thật không may là còn có quá nhiều vấn đề trong chính phủ nước này, trong đó có nhân quyền và dân chủ. Tôi nhìn Joshua Wong (thủ lĩnh biểu tình sinh viên) ở Hong Kong, và tôi hy vọng rằng những người trẻ tuổi ở Việt Nam sẽ có cảm hứng từ những người như Joshua Wong.

Anh Nguyễn Bảo nói.”

Anh Bảo cho biết không ai trong gia đình anh theo nghiệp chính trị, và mọi người đều tự hào về thành quả bước đầu của anh.

“Tôi muốn chống lại những bất công, và lắng nghe mọi tiếng nói từ người dân. Tôi cảm thấy đó như là trách nhiệm từ sâu thẳm trong tôi,” chính trị gia trẻ tuổi nói. “Tôi luôn ghi nhớ những hy sinh của cha mẹ tôi để tôi có được ngày hôm nay”.

Trước anh Bảo, tại thành phố Westminster cũng thuộc Little Sài Gòn, anh Tạ Đức Trí đã thắng cử chức thị trưởng ở độ tuổi ngoài 30 năm 2012, và vừa qua đã tái đắc cử.

Anh Trí được coi là thị trưởng gốc Việt đầu tiên tại một thành phố của Hoa Kỳ. Trả lời VOA Việt Ngữ khi ấy, anh nói rằng sự  tham gia của người Việt, nhất là giới trẻ, vào các cơ quan chính quyền tại Mỹ vô cùng quan trọng.

Anh lên tiếng khuyến khích các bạn trẻ trong cộng đồng gốc Việt ‘dấn thân, ra tranh cử vào các chức vụ trong dòng chính bởi vì tôi tin tưởng rằng chúng ta phải có tiếng nói ở trong các cấp chính quyền thì những vấn đề, những quan tâm trong cộng đồng Việt mới được lắng nghe, mới được giải quyết’.

Bi kịch ‘đi tắt đón đầu’

‘Bi kịch ‘đi tắt đón đầu’

 

Tin của trang Diễn Đàn Thế Kỷ về ông 'Hai Lúa' Trần Quốc Hải.

Tin của trang Diễn Đàn Thế Kỷ về ông ‘Hai Lúa’ Trần Quốc Hải.

Bùi Tín

20.11.2014

Mạng Diễn Đàn Thế Kỷ ngày 12/11/2014 loan tin một nông dân Việt Nam quê ở Tân Châu, Tây Ninh, vừa được Nhà Vua Campuchia Norodom Sihamoni phong danh hiệu “Đại tướng quân”. Đó là ông “Hai Lúa” Trần Quốc Hải.

Cũng theo Diễn Đàn Thế Kỷ, năm 2006 ông Hai Lúa chế tạo một chiếc trực thăng. Công trình này gây tranh cãi một thời rồi bị “xếp xó”. Nhưng ông Hai Lúa không bỏ cuộc. Ông say mê sáng chế, cải tiến các máy nông nghiệp như máy nhổ củ mì, máy làm cỏ đồng ruộng, máy rải phân, cả máy thu hoạch mủ cao su. Tuy nhiên, theo lời ông kể lại cho một phóng viên của báo Một thế giới thì ông bị rắc rối với cả trung ương Hà Nội và địa phương Tây Ninh. Nhà nước khuyên ông: Thôi nhé đừng làm nữa.

Diễn Đàn Thế Kỷ thuật lại rằng thế là ông khăn gói sang Campuchia. Các máy nông nghiệp của ông có khách hàng. Ông còn sửa chữa nhiều máy nông nghiệp cũ của nước bạn. Một hôm ông đi qua một doanh trại bộ đội cơ giới có xe bọc thép đã cũ. Ông quan sát nhiều lần và nảy ra sáng kiến có thể tham gia việc bảo quản, sửa chữa, cải tiến xe bọc thép BRDM2. Phía Campuchia đồng ý. Thế là ông và cậu con trai Trần Quốc Thanh lao vào việc. Chẳng bao lâu 5 chiếc xe bọc thép được cải tiến, tiêu thụ xăng giảm từ 40 lít xuống 25 lít/100km, tháp pháo tự động, Campuchia rất hài lòng, vì từng có chuyên gia quân sự VN sang sửa nhưng không đạt, vẫn trục trặc, hư hỏng.

Campuchia đánh giá cao, quý trọng khả năng hiếm có, tinh thần tìm tòi cải tiến, lối sống giản dị khiêm tốn của ông Trần Quốc Hải, rất trọng thị dành cho ông tiêu chuẩn ăn, ở, đi lại như cán bộ cấp cao của quân đội. Gần đây Nhà Vua còn phong cho ông danh hiệu “Đại tướng quân”. Hiện nay cha con ông đang nhận đóng mới 25 chiếc xe bọc thép cải tiến, nâng 6 bánh lên 8 bánh, có thể di chuyển thuận lợi trên địa hình phức tạp hơn.

Trước đây, hồi tháng 6/2014 mạng Đất Việt thuật lại câu chuyện một nhà phát minh khác không được trọng dụng trên đất nước mình. Đó là kỹ sư Phan Bội Trân, học từ Pháp về. Ông ham mê nghiên cứu về tàu ngầm, mò mẫm làm ra tàu ngầm nhỏ cho ngành thể thao du lịch biển . Chiếc tảu làm thử đẩu tiên đặt tên là Yết Kiêu 1, dài 3 mét 2, nặng 1 tấn, vỏ bằng composite, có ống kính viễn vọng, máy cung cấp khí, có bánh lái ở phía trước, phía sau và chiều ngang, có thể lặn sâu 70 mét trong nửa giờ, tất cả bộ phận đều làm từ trong nước, trừ động cơ phải nhập. Tàu ngầm tự tạo cho thể thao, du lịch biển được thử nghiệm từ năm 2010 ở hồ bơi Trường Trung cấp Kỹ thuật Hải quân Sài Gòn. Kết quả được đánh giá là khả quan, thiết thực. Giá thành chừng 10.000 US$. Sáng chế này cũng không được trong nước hoan nghênh, bị ế.

Nhân các sự kiện trên, đã có nhiều tờ báo mạng và blogger trong nước bình luận vì sao chính quyền trong nước không khuyến khích, còn ghẻ lạnh với các nhà sáng chế phát minh từ nhỏ đến lớn của nước mình. Có blogger đau xót nhắc rằng một nước có 24.000 tiến sỹ, 10.000 giáo sư mà chưa sản xuất nổi một chiếc đinh vít hiện đại đúng tiêu chuẩn.

Ai nấy đều rõ Việt Nam là thuộc nhóm đèn đỏ của toàn thế giới về sáng chế, phát minh, về số lượng các bài nghiên cứu có tính chất tìm tòi, khai phá về khoa học và kỹ thuật.

Về nhà khoa học, ngoài nhà toán học Ngô Bảo Châu còn ai nữa? Đây là hậu quả của lối học vẹt, học thuộc lòng, nhồi sọ các công thức chết, không khuyến khích óc tưởng tượng, suy luận, tự tìm hiểu mọi hiện tượng và sự vật, tò mò tìm ra cái mới.

Trao đổi chuyện này với một nhà báo Pháp chuyên về kinh tế các nước châu Á, ông có cách nhìn sâu và độc đáo. Ông bảo cái nguyên nhân của nguyên nhân là nền kinh tế VN không bình thường, không giống ai. Ông giải thích:

– Bình thường mở đầu cho phát triển kinh tế trong một nước nông nghiệp là phải tập trung vào sự nghiệp công nghiệp hóa, từ tích lũy ban đầu rồi tiến dần lên với quá trình hiện đại hóa. Quá trình đó có khi dài hàng thế kỷ, với sự hình thành của một đội ngũ ngày càng đông công nhân tay nghề cao và cán bộ kỹ thuật chuyên sâu, gắn liền với nền giáo dục cung cấp công nhân và cán bộ kỹ thuật lành nghề, mang tinh thần cải tiến, sáng chế phát minh kết hợp với nền khoa học kỹ thuật không ngừng đi kịp với thế giới.

–  Sau vài chục năm nền sản xuất đạt mức công nghiệp hóa, hiện đại hóa cao, vốn tư bản được tích lũy, tích tụ lớn lên dần mới xuất hiện những nhóm tài phiệt hùng mạnh, những đế chế kinh tê – tài chính đại tỷ phú, như ở phố Wall Street ở New York, Hoa Kỳ, từ đó sinh ra những ngân hàng ngày càng lớn để chuyên kinh doanh tiền tệ, cổ phiếu, chứng khoán.

–  Về mặt thuần sản xuất ra giá trị của cải thì nông dân, công nhân, lao động tri thức – kỹ thuật , nhà kinh doanh… mới thật là cái gốc, là những người làm giàu thêm cho xã hội. Còn giới tài phiệt – ngân hàng chỉ là kẻ lợi dụng ăn bám vào giới lao động nói trên, lấy của người này chuyển cho người khác. Cho nên một chế độ tốt là chế độ chăm lo cái gốc, là ưu tiên cho việc sản xuất ra ngày càng nhiều của cải, đào tạo nhiều công nhân tay nghề cao, nhiều cán bộ kỹ thuật tài giỏi, có nền khoa học giáo dục khai phóng khuyến khích tìm tòi, phát minh, sáng chế phong phú, tạo nên nền sản xuất năng suất không ngừng được nâng cao.

Có vẻ như Bộ Chính trị cầm quyền trong nước đã rất coi nhẹ cái phần gốc nói trên, cho nên năng suất lao động xã hội rất thấp, công nhân chuyên nghiệp thiếu trầm trọng, sáng chế phát minh hầu như vắng bóng, kỹ thuật lạc hậu đến mức tận cùng của khu vực, nền giáo dục vẫn theo kiểu giáo điều nhồi sọ. Trong khi đó ngân hàng nhan nhản: ngân hàng Nhà nước, ngân hàng quân đội, ngân hàng xây dựng, gân hàng thương mại, ngạn hàng ngoại thương, ngân hàng tỉnh, ngân hàng huyện, ngân hàng ngành.

Trong Quốc hội không thấy tiếng nói của nhà khoa học – kỹ thuật, không ai biết bộ trưởng khoa học và công nghệ là ông nào. Quốc hội vẫn bàn nhiều đến ngân sách, tiền lương, đến các khoản nợ, nợ quốc gia, nợ của các cơ sở quốc doanh, nợ của ngành ngân hàng, vẫn chỉ lo các nguồn ODA và FDI bị giảm bớt do nền kinh tế của trong nước vẫn chưa đủ sức tự phát triển bình thường.

Phải chăng đây là “nét sáng tạo độc đáo” của Bộ Chính trị các khóa gần đây, đã tạo nên cho giới lãnh đạo của đảng một cuộc đi tắt, đón đầu hoành tráng, không cần chờ cho nền kinh tế trải qua thời kỳ tư bản tích tụ ban đầu để tạo nên cả một hệ thống ngân hàng hùng hậu với những nhóm tài phiệt – tỷ phú đô-la Mỹ, hầu hết là bà con anh chị em bạn hẩu của các quan chức ở đỉnh cao quyền lực.

Với chiến lược đi tắt đón đầu như thế, thì phải 40 năm nữa thu nhập trung bình của người dân VN mới có thể bằng dân Nam Triều Tiên hiện nay, nhưng ngay bây giờ tài sản của các tỷ phú đô-la VN đâu có thua kém các tỷ phú Nam Triều Tiên hay Thái Lan.

Một bạn Pháp ghé tai tôi: Dân Việt Nam các ông hiền quá. Sự phi lý quái đản của nước Việt Nam không thể trông đợi gì ở cuộc cách mạng hoa hồng hay hoa huệ hay hoa sen mà cần phải có một cú điện chấn (un electro-choc). Phải chịu đau, choáng váng, xáo trộn một chút, mọi người thức tỉnh, giật mình, mới có cuộc đổi đời cần thiết và xứng đáng với dân tộc Việt Nam.

‘Lòi’ thêm dự án Trung Quốc ở đèo Hải Vân

‘Lòi’ thêm dự án Trung Quốc ở đèo Hải Vân

Nguoi-viet.com

HUẾ 20-11 (NV) – Không phải một mà là hai dự án đầu tư của Trung Quốc ở khu vực đèo Hải Vân được tỉnh Thừa Thiên – Huế cấp giấy phép đầu tư, bị coi là khu “nhậy cảm” quốc phòng.

Khu vực Cửa Khẻm đang tranh cãi giữa Thừa Thiên – Huế và Đà Nẵng về cấp giấy phép đầu tư cho người Trung Quốc. (Hình: thi ảnh đẹp của VNExpress, Phạm Hồng Hà)

Theo tờ Lao Động hôm Thứ Năm 20 Tháng Mười Một, đưa tin, ngoài dự án lập khu nghỉ dưỡng, biệt thự sang trọng, khách sạn, trung tâm hội họp ở khu vực Cửa Khẻm của công ty World Shine của Trung Quốc, sát đó, còn có dự án nghỉ dưỡng nhỏ hơn của một nhà thầu khác, cũng Trung Quốc, đã được cấp giấy phép đầu tư.

Nguồn tin thuật theo lời ông Nguyễn Quê, phó trưởng ban phụ trách Ban Quản Lý Khu Kinh Tế Chân Mây – Lăng Cô, cho biết “năm 2009 Cty TNHH MTV Bãi Chuối (Tổng giám đốc là ông Lim Kam Lo, dân tộc Hoa – quốc tịch Canada) đã được tỉnh Thừa Thiên – Huế cấp 100ha đất ở khu vực Bãi Chuối (thị trấn Lăng Cô, Thừa Thiên – Huế) để xây dựng khu nghỉ dưỡng.”

Báo Lao Động nói dự án này có vốn đầu tư $102 triệu, thời hạn thực hiện 50 năm, tiến độ thực hiện qua hai giai đoạn (khởi công từ Tháng Giêng, 2009 đến Tháng Tám, 2014). “Tỉnh đang làm tiến độ với Cty này. Vị trí thực hiện dự án nằm cạnh Khu du lịch nghỉ dưỡng quốc tế World Shine – Huế,” ông Quê nói.

Như vậy, người Trung Quốc làm chủ cả hai dự án được tỉnh Thừa Thiên – Huế cấp phép xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng ở chân đèo Hải Vân ở mỏm Đông Nam nhìn ra vịnh Đà Nẵng. Khu vực bị một số tướng lãnh quân đội nói là nhậy cảm quốc phòng, không thể cấp phép cho người ngoại quốc đầu tư khai thác.

Hôm Thứ Năm, tỉnh Thừa Thiên – Huế mở cuộc họp báo phản bác lại các lời cáo buộc của giới chức dân sự và quân sự của thành phố Đà Nẵng, quả quyết khu vực họ cấp phép cho nhà đầu tư ngoại quốc “không có tranh chấp” và cũng không nhạy cảm quốc phòng.

“…dự án khu du lịch nghỉ dưỡng này thuộc khu vực Mũi Khẻm và hòn Sơn Chà, thuộc Khu kinh tế Chân Mây- Lăng Cô của tỉnh. Ranh giới hành chính giữa tỉnh Thừa Thiên- Huế và TP.Đà Nẵng là ranh giới lịch sử, có tính pháp lý, được xác định rõ ràng và tồn tại ổn định từ bao đời nay. Do vậy, việc phân định ranh giới giữa hai địa phương không thuộc diện giải quyết tranh chấp. Tỉnh Thừa Thiên- Huế hoàn toàn không có tranh chấp về ranh giới với Đà Nẵng về khu vực cấp phép dự án,” ông Hoàng Ngọc Khanh, chánh văn phòng UBND tỉnh Thừa Thiên- Huế, cho biết trong cuộc họp báo, theo tường thuật của tờ Dân Việt.

Còn Đại Tá Trần Đình Phòng, chỉ huy trưởng Bộ Chỉ Huy Quân Sự tỉnh Thừa Thiên- Huế, thì có vẻ  bất nhất. Trước thì nói phía quân đội đã khảo sát thấy “không ảnh hưởng” nên không xin ý kiến Bộ Quốc Phòng, nhưng sau lại nói khác.

Khúc trước bản tin Dân Việt thuật lời ông Phòng nói “ngày 21.3.2014, sau khi có chủ trương cấp phép dự án  Khu du lịch nghỉ dưỡng quốc tế World Shine- Huế, Ban quản lý Khu kinh tế Chân Mây- Lăng Cô đề nghị Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh có ý kiến về dự án này. Tại thời điểm đó, phía Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh tiến hành khảo sát và thấy khu vực này không nằm vào các quy hoạch liên quan đến quốc phòng và không ảnh hưởng đến quốc phòng.”

Đoạn sau thì ông nói, theo báo Thanh Niên kể “Ngày 14.10 vừa qua, UBND tỉnh có triệu tập cuộc họp để xem xét báo cáo quy hoạch chi tiết dự án, chúng tôi thấy có một số nội dung liên quan đến an ninh quốc phòng nên đã đề nghị UBND tỉnh có văn bản chính thức báo cáo với Quân Khu 4 và Bộ Quốc Phòng để xin ý kiến.”

Theo lời ông, UBND tỉnh cũng giao nhiệm vụ cho Bộ Chỉ Huy Quân Sự tỉnh xin ý kiến của Bộ Tư Lệnh Quân Khu 4 và Bộ Quốc Phòng về khu vực này. Cho nên “Ngày 17.11, Bộ Chỉ Huy Quân Sự tỉnh đã có văn bản xin ý kiến của Quân Khu 4 và Bộ Quốc Phòng về khu vực 199 ha này. Hiện nay, sau khi chúng tôi xin ý kiến thì Bộ Quốc Phòng cũng đã có ý kiến và cho biết sẽ cử đoàn cán bộ chức năng vào khảo sát lại khu vực này để có ý kiến chính thức có được đầu tư hay không ở khu vực này”.

Còn ông Nguyễn Văn Cao, chủ tịch Thừa Thiên – Huế, thì nói: “Chúng tôi đã làm đúng quy trình và đợi chỉ đạo của thủ tướng để thực hiện. Việc thu hồi dự án cũng sẽ ảnh hưởng đến môi trường đầu tư, tổn thất cho các bên nhưng chúng tôi sẽ thực hiện nếu thủ tướng chỉ đạo.” (TN)

‘ Sự giàu có mang lại bất hạnh’

‘ Sự giàu có mang lại bất hạnh’

Maria Atasanov BBC Capital

Có lẽ tất cả chúng ta đều mơ một ngày nào đó sẽ trở nên giàu có, trừ những người sinh ra trong những gia đình khá giả.

Và có lẽ ai cũng từng mơ về việc sở hữu khối tài sản khổng lồ, lối sống xa hoa của những người giàu có và nổi tiếng, nhưng căn biệt thự với sân vườn được cắt tỉa tỉ mỉ và những hồ bơi khổng lồ, những hòn đảo của riêng mình, xe thể thao đắt tiền, phi cơ riêng và nói chung là tiền để phung phí vào bất cứ thứ gì bạn muốn.

Vậy, điều gì đã xảy ra với những người đạt được giấc mơ đó?

Góc tối của sự giàu có

Tiền mang lại những thay đổi, đôi lúc là theo hướng tích cực, đôi lúc lại là tiêu cực.

Carol Philo đã chứng kiến cha mẹ mình, từ những người nghèo khó, biến thành những triệu phú sau khi công ty in ấn của họ làm ăn phát đạt.

Tuy nhiên lợi nhuận càng nhiều thì tham vọng cũng càng tăng.

“Mẹ tôi trở thành người mê tiền … Không có gì là đủ đối với bà,” Philo nói.

Sau một thời gian, quan hệ gia đình bắt đầu đổ vỡ.

“Là người đã chứng kiến tất cả những điều đó, tôi có thể khẳng định rằng có thể phấn đấu để sống thoải mái, nhưng để giàu có thì không nên”.

Murat Morrison cũng đồng ý với quan điểm trên.

Ông đã kiếm được nhiều tiền sau khi bán một công ty vận tải vào cuối những năm 90. Thế nhưng điều mà ông rút ra được, đó là “tiền chỉ mua sự thoải mái”.

“Sự thoải mái không tạo nên hạnh phúc hay sự mãn nguyện. Tôi cảm thấy trống trải suốt nhiều năm trời. Dù sống thoải mái là điều tốt, nhưng hạnh phúc sẽ mang lại cho bạn cảm giác trọn vẹn”.

Sự giàu có cũng làm lộ ra bản chất của con người, ông Paul Buchheit nhận định.

“Nói chung nó khắc đậm hơn những tính cách mà một người đã sở hữu,” ông nói.

“Nếu bạn là một kẻ đáng ghét, việc trở nên giàu có sẽ khiến bạn trở nên đáng ghét hơn”.

“Thế nhưng nếu bạn là người sống có mục đích và muốn lẽ sống của mình không chỉ đơn thuần là chạy theo đồng tiền, thì sự giàu có sẽ giúp bạn có thêm khả năng để theo đuổi ước mơ của mình”.

Liệu vật chất có làm nên hạnh phúc?

Sống với thực tế

Khía cạnh tiêu cực của sự giàu có đôi lúc có thể áp đảo những điều tích cực.

“Có lẽ khi nghe ai nói như vậy, bạn sẽ nghĩ họ nói dóc, vì bạn nghĩ người ta không có quyền than thở vì sự giàu có của mình,” một người ẩn danh, vốn đã kiếm được 15 triệu đôla sau khi bán một công ty công nghệ, nói.

“Nếu như bạn là người giàu có, bạn không có quyền được biểu lộ những bức xúc hay nhu cầu của mình trước công chúng. Người ta không nhìn bạn giống như một người thường”.

“Sự giàu có cũng làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với bạn bè và gia đình. Người ta bắt đầu trông đợi được hưởng lợi từ bạn, và bạn bắt đầu tự hỏi liệu người ta có quý mến bạn thực sự, hay chỉ đến vì tiền”.

“Nếu bạn còn độc thân, việc biết được ai đó tìm đến với mình vì bản thân mình hay vì tiền còn khó khăn hơn”.

Thế nhưng phần lớn những người khác đều cho rằng sự giàu có mang lại nhiều lợi ích.

“Có nhiều tiền vẫn tốt hơn, nhưng có điều chắc chắn là sự giàu có không phải tuyệt vời như nhiều người tưởng tượng”, người này nói thêm.

Christopher Angus, một người kiếm nhiều tiền sau khi bán bốn công ty do mình thành lập, nói “tôi thà có tiền hơn là không. Bảy năm qua, tiền bạc đã cho tôi sự thoải mái và trải nghiệm mà người khác không thể có được trong cả cuộc đời.”

“Ví dụ như tôi đã đi nghỉ mát 25 lần trong một năm và đã xài hết 20 nghìn đôla chỉ trong một tối thứ Bảy”.

Sự cô lập

Sự thoải mái không làm nên hạnh phúc hay sự mãn nguyện

Doanh nhân Morat Morrison

Thế nhưng sự giàu có cũng khiến cho tiêu chuẩn của bạn tăng lên.

“Ban đầu bạn lái một chiếc Audi hoặc ăn trong một nhà hàng sang trọng”.

“Nhưng sau đó bạn bắt đầu quen với điều đó và bắt đầu trông đợi vào những thứ ở tầm cao hơn, và những thứ dưới mức đó sẽ không làm bạn hứng thú nữa”.

Angus, một người từng có nhiều tiền hơn nhu cầu khi chỉ mới 20 tuổi, nói cảm giác chán ngán đến với ông rất sớm.

“Tôi cảm thấy việc có đủ tiền cho gần như tất cả mọi thứ vật chất đã khiến tôi mất hết hứng thú và động lực để đạt được những điều mình từng mong ước trước khi trở nên giàu có.”

“Một chiếc Porsche và những thứ khác không còn đáp ứng nhu cầu của tôi nữa. Ba năm sau đó tôi mua 5 chiếc Porsche và những chiếc xe thể thao khác,” Angus nói.

Tôi trở nên nghiện ngập những thứ chỉ có giá trị hình thức để thu hút sự chú ý và khiến người ta muốn giao du với mình chỉ vì những gì tôi có và những gì tôi có thể mang lại cho họ.”

Một người giàu có khác, với khối tài sản hơn 20 triệu đôla, nói với điều kiện ẩn danh rằng “tôi đã luôn muốn trở nên giàu có và thực tế tôi đã đạt được giấc mơ đó.”

“Nhưng giờ đây tôi cảm thấy dường như nó không giống những gì tôi tưởng tượng”.

“Có lẽ con người ta cần tiến tới sự giàu có một cách chậm rãi hơn để có thể làm việc và sống lành mạnh hơn”.

“Tất nhiên là một khi đã giàu có thì khó mà từ bỏ nó. Bạn sẽ muốn được như vậy mãi mãi”.

Trên 1 thước tuyết phủ kín thành phố Buffalo

Trên 1 thước tuyết phủ kín thành phố Buffalo

buggtue

Category: FeaturedTin Hoa Kỳ

Buffalo, New York: Một trận bão tuyết đầu mùa và khủng khiếp diễn ra ở thành phố Buffalo, tiểu bang New York trong hai ngày thứ ba và thứ tư 19 tháng 11 năm 2014, đã khiến ít nhất 4 người chết và hàng trăm xe cộ bị kẹt trên xa lộ nhiều tiếng đồng hồ, trên khúc xa lộ kéo dài 6 cây số.

Nhiều người trên những xe bị kẹt đã phải nhịn đói trong đêm thứ ba. Nhiều người đã bị kẹt trong xe, trên xa lộ trên 24 tiếng đồng hồ.

Anh Bryce Foreback, 23 tuổi, đã nói chuyện qua cell phone với phóng viên hãng AP, là anh ta bị kẹt gần 20 tiếng trên xa lộ, không ngủ trong 30 tiếng đồng hồ, và thật là cơn ác mộng dường như không chấm dứt.

Một đoàn nữ tuyển thủ bóng rổ gồm 25 người, của trường đại học Niagra đã bị kẹt gần một ngày trên xe bus. Nhiều nữ cầu thủ không có nước uống, phải ăn tuyết. Các tuyển thủ này đã ra khỏi xe bus vào lúc 4 giờ sáng hôm thứ tư.

Chính quyền tiểu bang Buffalo đã tạm đóng cửa một khoảng xa lộ dài 200 cây số trong hồm thứ ba.

Một người Mỹ bị chết trong tai nạn giao thông, trong khi ba người khác chết vì đau tim, khi đang xúc tuyết.

Cũng trong ngày thứ tư, 50 tiểu bang Hoa Kỳ và Canada đã chìm trong một tủ lạnh khổng lồ, khi nhiệt độ trong ngày ở hầu như trên toàn nước Mỹ, đã xuống dước mức 0 độ C.

Sở khí tượng quốc gia Mỹ cũng tiên đoán là sô tuyết rơi tring vùng Đại Hồ có thể lên đến 6 feet (180 cm), cao ngập đầu người.

Cũng trong hôm thứ tư, thống đốc Andrew Cuomo cùa tiểu bang New York đã điều động 150 vệ binh quốc gia trợ giúp việc cào tuyết.

Nhiều cư dân trong thành phô Buffalo đã không mở cửa ra ngoài được, vì tuyết phủ kín các cửa ra vào,các cửa sổ. Họ phải nhờ những nhân viên cứu hỏa, những cấp cứu viên, cào tuyết từ bên ngoài.

Tại Canada, sở Khí tượng Canada cũng khuyến cáo cư dân trong tỉnh bang Ontario không nên ra ngoài nếu không cần thiết, khi lượng tuyết rơi ở nhiều vùng trong tỉnh bang sẽ lên đến 25 cm, và sức gió có thể lên đến 80 cây số một giờ.

Tuyết cao phủ kín cửa ra vào

Tuyết cao phủ kín cửa ra vào

“Trong quan tài không có túi đựng tiền”

“Trong quan tài không có túi đựng tiền”
httpv://www.youtube.com/watch?v=O1zhW-2-vOA&list=UU8Z8xvp0-Qwkhlsfcll6Zqg

Thật thế ai chẳng biết rằng khi nhắm mắt xuôi tay không ai có thể mai theo cho mình được đồng xu nào.
Tiền bạc tưởng là những gì có thể nắm bắt được cuối cùng cũng chỉ là một thứ ảo ảnh.
Qua cuộc sống và lời giảng dạy của Ngài, Chúa Giêsu đã cho chúng ta thấy được giá trị và ý nghĩa của cải vật chất. Ngài đã sinh ra trong nghèo khó và sống khó nghèo nói với chúng ta rằng của cải vật chất không phải là cứu cánh tối hậu của con người. Quan hệ của con người đối với của cải vật chất là một quan hệ quyết liệt đến độ Chúa Giêsu đã tuyên bố rằng con người phải chọn lựa giữa Thiên Chúa và Tiền Của: Không ai có thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được.
Thật ra con người còn có tiền của như một phương tiện để sống xứng với phẩm giá con người. Chúa Giêsu không đến trong trần gian để bần cùng hóa loài người. Sự sống sung mãn mà Ngài mang đến bao gồm cuộc sống vật chất xứng với nhân phẩm.
Qua dòng lịch sử Kitô giáo cũng đã mang đến ánh sáng văn minh cho loài người. Tuy nhiên của cải vật chất là con dao hai lưỡi: nó có thể là phương tiện giúp con người sống xứng với phẩm giá của mình mà cũng có thể là Chủ nhân ông sai khiến và làm cho con người đánh mất phẩm giá của mình.
Qua cuộc sống, cái chết và giáo huấn của Ngài, Chúa Giêsu không ngừng cảnh cáo chúng ta về mối nguy hiểm ấy của của cải vật chất. Sinh ra trong nghèo khó, sống nghèo và chết đơn côi, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta rằng: Chỉ có sự hiến thân sự hiến thân vô vị lợi mới mang lại ý nghĩa cho cuộc sống con người mà thôi.

LẠY CHÚA TRONG KHI MƯU CẦU CHO CUỘC SỐNG CHÓNG QUA NÀY, XIN CHO CHÚNG CON LUÔN BIẾT TÌM KIẾM VÀ XÂY DỰNG NHỮNG GIÁ TRỊ VĨNH CỬU LÀ KHO TÀNG MÀ TRỘM CƯỚP KHÔNG MÀNG ĐẾN VÀ MỐI MỌT KHÔNG THỂ NÀO ĐỤC KHOÉT ĐƯỢC.