Dư Âm Của Một Ngày Lễ Lớn

Dư Âm Của Một Ngày Lễ Lớn

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Đi nước ngoài, mới biết mình mất những gì.

Bùi Ngọc Tấn

Mấy lúc gần đây, thỉnh thoảng, tôi vẫn có việc phải ghé qua Kampong Channang. Đây là một thành phổ nhỏ, nằm ở tả ngạn của dòng Tonlé Sap, cách thủ đô Nam Vang khoảng trăm cây số.

Tôi hay đi lơ ngơ qua những con phố ngập nắng (và ngập bụi) nhìn mấy bảng hiệu loằng ngoằng chữ Miên – đôi khi chữ Tầu – với ít nhiều lơ đãng. Riêng chiều qua, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy một bảng gỗ nhỏ, trước một căn nhà, có ghi hàng chữ: KHMER KAMPUCHEA KROM HUMAN RIGHTS ASSOCIATION KG. CHANNANG.

Ảnh: Sovanrith

Thiệt không vậy cà? Tui đứng chết trân, nhìn chăm chăm vào tấm bảng mà không còn dám tin vào đôi mắt của mình nữa. Không lẽ ở một tỉnh lỵ xa xôi, và nhỏ bé (téo teo) đến thế này mà cũng có văn phòng Hiệp Hội Nhân Quyền Của Người Khmer Kampuchea Krom sao?

Cửa mở sẵn nên tôi bước vào bên trong. Phòng khách trống trơ, chỉ độc một cái bàn làm việc với điện thoại và computer nhưng không có ai hết trơn hết trọi.

Tần ngần một lát, tôi vừa định bước ra thì nghe tiếng gọi phía sau. Tôi quay lưng không hiểu cô gái muốn nói điều gì nhưng nhìn nét mặt và nụ cười tươi tắn của người đối diện thì đoán là mình đang được đón chào. Chả hiểu sao, tôi lại chợt nhớ đến hai câu thơ của Phan Ni Tấn:

Chả hiểu em nói cái gì

Nhìn không một đoá xuân thì cũng thương!

Cô bé xinh xắn và dễ thương quá sức. Chỉ tiếc là tôi đã qua cái tuổi gặp ai cũng có thể thương được (và thương đại) mất rồi. Lúng túng, tôi chỉ tay vào tấm bảng gỗ trước nhà lắp bắp:

  • Human rights,  human rights …

Cô nhỏ nhắc lại (y chang) với giọng nói không dấu được ít nhiều hãnh diện:

  • Human rights,  human rights …

Thiếu nữ nói thêm một tràng tiếng Khmer như có ý hỏi “tôi có cần giúp đỡ gì không?” Tôi không biết trả lời sao nên đành cười (trừ) đưa tay ra dấu từ biệt, rồi bẽn lẽn bỏ đi.

Tôi đi mà mặt đỏ vì hơi ngượng, và cũng vì giận cho sự dốt nát của chính mình. Phải chi tôi nói được chút xíu tiếng nước người thì đỡ “khổ” biết chừng nào.

Về đến nhà trọ, tôi “google” liền và khám phá ra rằng Trụ Sở Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc – the Office of the United Nations High Commissioner for Human Rights (OHCHR) –  đã có mặt  ở xứ Chùa Tháp từ năm 1993 lận.

OHCHR Office in Phnom Penh. Ảnh:cambodia.ohchr.org

Họ còn có chi nhánh ở tỉnh Battambang. Còn những phân nhánh nho nhỏ, cỡ như ở Kampong Channang, như tôi vừa thấy chiều nay thì chắc chắn là vô số.

OHCHR Office in Battampang. Ảnh:cambodia.ohchr.org

Qua hôm sau, tôi nhờ một người bạn (dân bản xứ) đưa đi thăm Trụ Sở Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc ở thủ đô Nam Vang cho nó biết. Anh lắc đầu:

  • Để bữa khác đi. Hôm nay lễ, chắc họ không mở cửa đâu.
  • Lễ gì?
  • National Human Rights Holiday. Đây là một trong những ngày lễ chính của Cambodia. Công sở, trường học, ngân hàng … đều đóng cửa hết mà.
  • Thiệt không cha nội?
  • Thiệt chớ!

Bán tín bán nghi, tôi lại “google” nữa (Public holidays in Cambodia) và tìm được dòng chữ này đây: December 10. This national holiday was established to commemorate the United Nations General Assembly‘s adoption and proclamation of the Universal Declaration of Human Rights.

Ai mà dè cái xứ Chùa Tháp này lại đàng hoàng và văn minh dữ dội, vậy Trời?

Cùng ngày, ngày 10 tháng 12 năm 2014, Phom Penh Post có phóng sự (“Five-day march for rights”) thực hiện bởi Griff Tapper và Tat Oudom qua youtube.

Từ Phnom Penh, thông tín viên Quốc Việt (RFA) cũng có bài tường thuật: Hơn 200 tổ chức bảo vệ nhân quyền Campuchia cùng khoảng 6 ngàn dân chúng địa phương tổ chức biểu tình tuần hành khắp đường phố ở thủ đô Phnom Penh nhân Ngày Quốc tế Nhân quyền (10/12). Mục đình đòi chấm dứt tình trạng những hành vi tội ác đã không bị trừng phạt và có một tòa án độc lập.

Hàng người biểu tình Ngày Quốc tế Nhân quyền đòi chính phủ thả các nhà đấu tranh độc lập ngày 10/12/2014. Ảnh và chú thích: Quốc Việt.

Nhìn dân chúng Cambodia diễn hành khắp thủ đô, rồi tụ tập đông đảo trước quốc hội, cùng với hình ảnh của những tù nhân lương tâm của xứ sở họ khiến tôi lại thốt nhớ đến cái cách chào đón Ngày Quốc Tế Nhân Quyền (tại gia, chỉ cùng với chó và mèo) của một thành viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam – cô Phạm Thanh Nghiên:

Tôi ăn mừng ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12 sớm hơn 1 ngày. Cho nó… lành! vì theo kinh nghiệm đau thương quá khứ của năm trước, ngày 10 tháng 12 cũng là ngày côn-đồ-giả-dạng xuống đường để thực hiện quyền… cước võ tàu đối với những ai muốn tổ chức ăn mừng ngày trọng đại này của nhân loại. 10 tháng 12 cũng là sinh nhật 1 năm của Mạng Lưới Blogger Việt Nam mà tôi là một thành viên.

Để buổi tiệc kỷ niệm ngày Quốc Tế Nhân Quyền (QTNQ) được trang trọng tôi đã trang trí “nội thất nhà tù” của mình. Ở trên tường làm “phông” là 27 giấy “triệu tập” và giấy “phạt” (thật ra là 30 nhưng có tờ tôi xé trước mặt “họ”, có tờ bé Múc nhà tôi xơi mất). 27 tờ giấy này cũng có nghĩa lắm đấy bạn. Nó cho thấy những câu viết “blogger Phạm Thanh Nghiên đã được trả tự do vào ngày 18/09/2012” tưởng vậy mà không phải vậy!

Cùng tham dự với tôi để ăn mừng ngày QTNQ năm nay là bé Múc và bé Bi Trố.

Nguồn ảnh:phamthanhnghien

Chào mừng NQTNQ tại gia có lẽ là cách an lành nhất mà một người Việt có thể thực hiện mà không bị hành hung hay xách nhiễu bởi những người đang cầm quyền tại Việt Nam. Làm khác đi là đổ máu như không, theo như thông tin của Dân Làm Báo:

Lúc 15:30′ chiều ngày 9/12/2014, côn an CS đã huy động hàng chục những kẻ lạ mặt đánh đập dã man blogger Nguyễn Hoàng Vi. Đây là hành vi trả thù nghiêm trọng của nhà cầm quyền CSVN đối với Hoàng Vi vì các hoạt động vinh danh ngày Quốc tế Nhân quyền 10/12 và kỷ niệm tròn 1 năm ngày thành lập Mạng Lưới Blogger Việt Nam của cô.

Vụ tấn công xảy ra trước sự chứng kiến của hàng chục viên côn an, dân phòng đang bao vây và chốt chặn trước nhà riêng của Hoàng Vi tại hẻm 107 (đường Phan Văn Năm, quận Tân Phú, Sài Gòn).

Khi Hoàng Vi đang đi bộ gần nhà, cô bất ngờ bị 3 người phụ nữ lạ mặt lao xe đến tấn công. Hoàng Vi vừa tránh được cú lao xe đầy ác ý thì bất ngờ xuất hiện hàng chục kẻ lạ mặt khác chặn từ hai đầu xông đến túm tóc, rồi đánh đập cô túi bụi.

Trận đòn thù tàn ác của bọn chúng khiến Hoàng Vi nằm gục xuống đất.

Ảnh: Dân Làm Báo

N.N.Q.Q.T ở V.N đã được trang Dân Luận “tóm lược” với ít nhiều chua chát:

Ngày 10 tháng 12 hàng năm được tôn vinh là Ngày Nhân quyền Quốc tế, được các nước trên thế giới kỷ niệm, là ngày Liên Hợp Quốc công bố Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Ngày này vào năm 1948, bà Eleanor Roosevelt, nguyên Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ đã đại diện Liên Hợp Quốc tuyên đọc bản Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền lịch sử này tại Paris, Pháp. (Theo Wikipedia)

Cũng ngày này vào năm 2014, Mạng lưới blogger Việt Nam cùng các tổ chức XHDS khác đã tổ chức những hoạt động chào mừng ngày này như: phát Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền, bóng bay vào ngày 8/12 tại Thành phố HCM, và Hà Nội ngày 10/12. Những hoạt động này hầu hết đều bị sách nhiễu, cản trở, thậm chí chính quyền nghi dùng côn đồ để tấn công các nhà hoạt động.

Một năm sau, tình hình nhân quyền của Việt Nam cũng không trở nên sáng sủa, thậm chí tồi tệ hơn khi hàng loạt những nhà hoạt động bị bắt mới, đánh đập hoặc sách nhiễu khi gần kề đến ngày Nhân quyền quốc tế. Chúng ta cùng điểm lại những sự vụ mới đây mà chính quyền đã gây ra với các nhà hoạt động.

  • Bắt giam các tiếng nói đối lập…
  • Hành hung những nhà hoạt động…
  • Sách nhiễu, bắt bớ tùy tiện…

Những việc làm của chính quyền VN đối với những nhà hoạt động nhân quyền đi ngược lại với những gì VN đã cam kết khi gia nhập thành viên của Hội đồng nhân quyền Liên Hợp Quốc, cũng như các khuyến nghị UPR của các nước mà Việt Nam chấp thuận.

Thả một người và bắt nhiều người khác có lẽ là chiêu bài quen thuộc của một thể chế độc Đảng. Tù nhân lương tâm VN vẫn là nguồn cung dồi dào cho những hợp động thương mại với quốc tế, hay đó chỉ là con bài để nội bộ lãnh đạo răn đe lẫn nhau? Những dự đoán sẽ mãi là dự đoán cho đến một ngày sự thật phơi bày khi quyền con người được tôn trọng trên quê hương Việt Nam. Chúng tôi tin là như vậy!

Bằng giờ này tháng trước, trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC, nhà văn Bùi Ngọc Tấn có đôi lời chua chát:

“Đi nước ngoài, mới biết mình mất những gì… Tôi sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm. Bên nhà chúng ta vừa đi vừa nghĩ mưu, thành ra ấn tượng nhất cho tôi là sự tự tin của bước chân, nét mặt người bên đó.”

Tôi chưa bao giờ có dịp đặt chân đến Âu Châu nên không thể biết “dáng đi nét mặt” của người dân nơi đây “khác dân mình” ra sao. Chỉ quanh quẩn vài ba nước láng giềng – như Cambodia, Lào, và Thái – tôi cũng có thể biết là chúng ta mất những gì, và cảm thấy rất xấu hổ chỉ vì mình là người Việt!

Nguyễn Quang Lập & Những Tiếng Kêu Ca

Nguyễn Quang Lập & Những Tiếng Kêu Ca

RFA

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Trước sau bọ Lập xin làm một người lái đò nhỏ chở con thuyền SỰ THẬT đến với dân, chỉ vậy thôi, không có gì khác.

Nguyễn Quang Lập

Có nhiều người, nhứt là những người khác phái – thỉnh thoảng – vẫn chê ỏng chê eo tui là “cái thằng khô khan tình cảm.” Hổng dám “khô” đâu. Thiên hạ, chả qua, vì hiểu lầm mà tưởng vậy (và tưởng vậy là tưởng năng thối) chớ thiệt tình là tui “ướt át” và cải lương muốn chết luôn.

Nói thiệt tình là tui đa cảm và mong manh như một cánh lá me non vậy đó. Chuyện nhỏ xíu xiu cũng có thể khiến tôi bị bồi hồi xúc động, và dư âm của sự xúc cảm thì cứ âm ỉ kéo dài (có khi) đến cả chục năm!

Cách đây đã lâu, vào ngày 28 tháng 12 năm 2007, tôi có đọc trên báo Công An Đà Nẵng một viết ngắn (“Ấm Lòng Tình Đảng Chan Chứa Lòng Dân”) về chuyến đi thăm của ônng Nông Đức Mạnh – tại huyện Hòa Vang, Đà Nẵng – mà tuốt tới bây giờ những dòng chữ (“đầm ấm đến nao lòng”) vẫn còn cứ như in trong trí nhớ:

“Bà con ùa ra, vây quanh Tổng Bí Thư, chân tình, ngây ngất như đón người thân trở về gia đình. Những cái bắt tay, những nụ cười rạng rỡ. Tất cả tạo nên sự đầm ấm đến nao lòng.”

Thiệt là cảm động hết biết luôn!

Đảng với dân – rõ ràng – tuy hai mà một, hay nói cách khác là dân với Đảng tuy một mà hai, nên tình cảm mới mặn nồng và thắm thiết (tới) cỡ đó. Còn tình đồng chí giữa những người trong Đảng với nhau thì (ôi thôi) thiết tha, khắng khít và gắn bó biết chừng nào mà nói:

Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí!

Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

Ảnh: vnq.edu.vn

Bỏ qua cái vụ dư luận dị nghị về chuyện “nắm lấy bàn tay” (ngó bộ hơi gay) thì ai cũng phải công nhận bài thơ “Tình Đồng Chí” của thi sĩ Chính Hữu rất hay. Lời bàn thêm (và bàn vô) của nhà văn Hoa Quỳnh cũng hay không kém:

“Tình đồng chí, tình thiêng liêng rất riêng của ‘Anh Bộ đội Cụ Hồ’ ấy được gìn giữ và thăng hoa trong cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước, trên con đường Hồ Chí Minh trên biển hay đường Trường Sơn huyền thoại, trong mỗi trận đánh càn hay bên cánh võng trong dải rừng U Minh xanh ngút mắt, trong cả mỗi lời ca giữa hai trận đánh ‘Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn/ Hai đứa ở hai đầu xa thẳm/ Đường ra trận mùa này đẹp lắm’… Tình đồng chí hun đúc thêm vẻ đẹp của lí tưởng tất cả vì độc lập tự do của Tổ Quốc. Và hôm nay, trên chiến tuyến bảo vệ sự bình yên của Tổ quốc, tình đồng chí thiêng liêng ấy vẫn chảy nồng nàn trong mỗi cán bộ chiến sĩ lực lượng vũ trang Quân đội nhân dân Việt Nam. Và chúng ta có quyền tin vào sự vững bền muôn thủa của giang sơn Tổ quốc.”

Giang sơn tổ quốc không chỉ “vững bền muôn thưở” mà mỗi lúc còn một thêm giàu mạnh và tươi đẹp, nhờ vào sự dẫn dắt của những đồng chí lãnh đạo vô cùng anh minh và tài đức – theo như nhận định của báo giới Canada:

“Từ khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhận chức vào năm 2006, ông đã khiến xã hội Việt Nam thay đổi đáng kể. Việt Nam, từ một nước thế giới thứ ba tù túng, đã trở thành ‘Con rồng châu Á’ mới và tiếp theo là ‘Điều kỳ diệu Châu Á.’ Điều đó xảy ra chỉ trong chưa đầy một thập kỷ… Nhân dân Việt Nam đã kiên định vượt lên khỏi những tàn tích của ‘chiến tranh chống Mỹ’, cuộc chiến mà chúng ta vẫn được nghe nói đến.”

Bởi vậy, không phải là vô cớ mà khi còn tại chức đồng chí Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết đã từng tuyên bố: “Ngày nay, chúng ta ngẩng cao đầu, sánh vai cùng cường quốc…” Người kế nhiệm, đồng chí Trương Tấn Sang cũng không không nén được sự hân hoan: “Những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của gần 30 năm đổi mới mà nhân dân ta đạt được khiến chúng ta hãnh diện và tự hào, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.”

Đây không phải là những nhận định (chủ quan) của riêng những đồng chí lãnh đạo quốc gia mà là đều là những sự thực (khách quan) đã được phản ảnh từ thế giới bên ngoài.

Theo Business Insider :Việt Nam đứng thứ 16 trong top 20 điểm đến đáng sống nhất, cao hơn Nhật Bản và Bỉ.

Tổ chức News Economics Foundation (NEF) cũng xếp hạng Việt Nam vào top 5 nước hạnh phúc nhất thế giới.

Dựa trên những dữ kiện này, cùng với công trình nghiên cứu nghiêm túc, Tiến Sĩ Viện trưởng Nguyễn Xuân Kiên (Viện Chiến Lược Phát Triển Kinh Tế – Xã Hội Việt Nam và Đông Nam Á) khẳng định: “Với tiềm năng sẵn có của các doanh nghiệp hiện nay, chỉ 20 -30 năm nữa, Việt Nam sẽ là một trong 20 nền kinh tế lớn nhất thế giới. 40 năm nữa, Việt Nam sẽ đứng trong top 15 nền kinh tế lớn nhất thế giới.”

Tất nhiên, không phải tất cả mọi nỗ lực phát triển đất nước đều xuôi thuận cả. Chúng ta vẫn còn đang gặp phải một số trở ngại và khó khăn nhất định vì tàn dư thối nát của chế độ cũ, vì âm mưu phá hoại của bọn thù địch nước ngoài, và (đôi khi) cũng vì sự chưa hoàn toàn chưa nhất trí giữa những đồng chí đảng viên trong công việc phân chia chiến lợi phẩm hay lợi nhuận.

Lúc “áo anh rách vai quần tôi có hai miếng vá” chả ai lại thèm muốn có thêm một mảnh y phục tả tơi của anh bạn đang cùng chiến đấu (kề bên) nhưng đến khi mỗi người làm chủ vài cái ngân hàng thì tình đồng chí, tất nhiên, phải khác. Tuy nhiên, dù có ở vào tình huống nào chăng nữa những người cộng sản Việt Nam vẫn không quên những đồng chí của mình.

Qua cuốn băng ghi âm  giữa ông Hà Văn Thắm và nghĩa muội (bàn về việc “thâu tóm ngân hàng Bảo Việt”) anh em họ Hà vẫn  nhắc đến những đồng chí vắng mặt một cách rất ân cần:

– Mà em có gặp mấy đồng chí đấy (Vietnamnet) không? Bọn nó định xử lý mấy đồng chí đấy thật nhưng mà không sao, em bảo không sao đâu, các bác ấy không ủng hộ, các bác ấy bảo vệ, công an nó còn có 1 đồng chí…

– Thì em phải bịa, em gọi điện để mà là mai kia gì đấy em sang, nhưng nghe giọng nó có vẻ hơi ngại ngại, có vẻ e dè, hay là mấy ông ấy sợ bị ai theo dõi.

– Thực ra thì có 1 cái văn bản 1 đồng chí nguyên công an gửi cho Thủ tướng đề nghị là điều tra, xem xét động cơ của Vietnamnet về chuyện viết ảnh hưởng đến uy tín của tài chính ngân hàng nhưng mà Bộ Chính trị phản ứng rất căng cái vụ đấy mà nên không sao, em bảo các anh ấy thế.

– Em gọi định nhờ vụ TOSY thôi nhưng mà có vẻ dè chừng quá.

– Thì có thể là nó cứ bảo là là anh nhờ các bác các đồng chí ấy, nên các đồng chí ấy ngại, có thể thế, cái thứ 2 nữa là là vụ này anh Son anh bảo vệ quyết liệt lắm, anh Son Bộ trưởng, trực tiếp anh Son ảnh chỉ đạo.

– Cái người ta quan tâm đến là chiêu chính trị đằng sau đấy ở việc thôn tính ấy,

– Chiêu chính trị là chiêu gì?

– Tức là đằng sau đấy là sẽ gồm nhưng thế lực nào đấu đá nhau như thế nào.

Ngay cả khi chuyện “đấu đá” không còn giữ kín được trong nội bộ, qúi vị lãnh đạo quốc gia vẫn cứ còn (cố) giữ được cái tình nên  không hài tên ai trước công luận mà chỉ lịch sự gọi (nhau) là đồng chí Y hay đồng chí X… thôi. Thiệt là tế nhị và qúi hoá hết sức!

Sở dĩ Đảng ta giữ được mối thâm tình này là hoàn toàn nhờ vào di chúc (thiêng liêng) của Bác, trước lúc đi xa:

“Đoàn kết là một truyền thống cực kỳ quý báu của Đảng và của dân ta. Các đồng chí từ Trung ương đến các chi bộ cần giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của Đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình.” ( Hồ Chí Minh Toàn Tập, Tập 12, NXB CTQG, H.2002, tr. 510).

Câu nói thường được nhân gian truyền tụng (“Kính thưa các đồng chí trong chi bộ. Kính thưa các đồng chí chưa bị lộ”) đã phản ảnh rốt ráo tinh thần đoàn kết, và truyền thống về tình đồng chí muôn năm vững bền của những đảng viên C.S. Việt Nam.

Cả nước, kể cả đứa bé lên năm, đều biết như thế – trừ nhà văn Nguyễn Quang Lập:

“Trong một thời gian dài, ông Nguyễn Quang Lập đã viết và đăng tải lên mạng rất nhiều bài gây chia rẽ nội bộ lãnh đạo Đảng và Nhà nước cơ quan An ninh điều tra Công an Thành phố Hồ Chí Minh đã bắt quả tang, sau đó ra lệnh khám xét khẩn cấp và tạm giữ hình sự đối tượng Nguyễn Quang Lập, sinh năm 1956, hộ khẩu thường trú tại căn hộ B505 – Lô B2 – Chung cư Hoàng Anh – Gia Lai, 37 Nguyễn Văn Hưởng, phường Thảo Điền, quận 2, thành phố Hồ Chí Minh.”

Coi:

Theo Business Insider :Việt Nam đứng thứ 16 trong top 20 điểm đến đáng sống nhất, cao hơn Nhật Bản và Bỉ.

Tổ chức News Economics Foundation (NEF) cũng xếp hạng Việt Nam vào top 5 nước hạnh phúc nhất thế giới.

Và trong khi toàn dân, toàn đảng đều nỗ lực không ngừng để giữ vị thế của một “con rồng Châu Á” của Việt Nam được “vững bền muôn thưở” mà Nguyễn Quang Lập lại “gây chia rẽ nội bộ lãnh đạo Đảng và Nhà nước” thì thằng chả bị bắt – theo điều 258 Bộ luật hình sự là đúng người đúng tội rồi, chớ có oan ức gì đâu (mà kêu la um xùm vậy) mấy cha?

Trước sau bọ Lập xin làm một người lái đò nhỏ chở con thuyền SỰ THẬT đến với dân, chỉ vậy thôi, không có gì khác. Sống ở nước C.H.X.H.C.N.VN  mà lại nằng nặc đò “chở con thuyền SỰ THẬT đến với dân” thì đi tù là cái chắc! Ở xứ sở này những đồng chí lãnh đạo đâu có sợ hãi bất cứ điều gì, ngoài sự thật!

Có một người luôn mãi yêu con

Có một người luôn mãi yêu con

Chuacuuthe.com

VRNs (13.12.2014) – Trong cuộc sống, chúng ta hay có những giây phút nhận định sai lầm, nếu sai lầm thuộc về hạ giới thì có thể sửa chữa được, nhưng nếu đã sai lạc đường chân lý thì khó bề cứu vãn.

Chân lý thuộc về niềm tin nhưng niềm tin không tự nhiên mà có. Niềm tin trước hết là một ân ban đến từ Thiên Chúa cùng với sự đáp trả quảng đại của con người. Thật ra Thiên Chúa ban đức tin cho tất cả nhân loại, nhưng do lòng con người đáp trả lại nhiều hay ít mà dẫn đến những sai lạc chân lý.

Con đường dẫn đến niềm tin cũng đầy chông gai và thử thách, không phải cứ nói tin là được. Niềm tin còn phải thể hiện qua dòng lịch sử. Có thể hôm nay bạn tin nhưng ngày mai bạn đã phản bội chính niềm tin của mình. Làm thế nào để chúng ta có thể thủ đắc một niềm tin tinh tuyền, thánh thiện, không tỳ vết?!

Đức tin không có trong những con người luôn cậy vào tài năng, sức lực của mình. Đức tin luôn đến từ những tâm hồn đơn sơ nghèo khó, tin tưởng và phó thác tuyệt đối vào Thiên Chúa. Tin như tổ phụ Apraham, đi mà không biết mình đi đâu, đến nơi ông không hề biết mình sẽ đến. Hoàn toàn phó thác trọn vẹn cho quyền năng và thánh ý Đấng làm chủ đời mình.

Cuộc đời chúng ta là của Thiên Chúa, là do quyền năng và thuộc quyền sở hữu của Ngài. Chúng ta có trách nhiệm trên cuộc đời của mình nhưng dưới quyền sở hữu của Thiên Chúa. Ngay từ lúc ta được hình thành trong lòng mẹ, cho đến khi nhắm mắt lìa đời, cả hành trình cuộc đời đều nằm trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa.

Cái khó của nhân loại chính là không nhận biết được điều cốt yếu căn bản đó. Ai cũng nghĩ rằng Thiên Chúa ở đâu xa lắm và không có thực. Từ quan niệm đó, đã kéo theo hàng loạt những sai lầm nghiêm trọng về mặt tâm linh. Nếu như ai cũng biết sống dưới con mắt của Thiên Chúa, thế giới đã thực sự tốt hơn rất nhiều.

Cũng vậy, những người dân Do Thái thời Đức Giêsu, đang khi được diện đối diện với Ngài qua những phép lạ, những lời rao giảng, những lời tiên tri… nhưng chẳng mấy ai có thể nhận biết và tin vào Ngài. Người ta luôn luôn hoài nghi ngờ vực, đặt một câu hỏi thật to về Ngài thay vì nhìn nhận quyền năng và thần tính của Ngài. Họ đi dò hỏi, đi tìm hiểu không phải để biết, để tin, để yêu nhưng là để thỏa mãn sự ganh ghét, đố kỵ.

Nghe tin đồn về thánh Gioan Tẩy Giả làm phép rửa và kêu gọi mọi người đón chờ Đấng Cứu Thế, người Do Thái đã tìm đến ông để dò la tin tức. Nhưng thánh Gioan đã tuyên bố rất minh bạch: “Tôi không phải là Đấng Kytô.” (Ga 1, 20) Ông nhìn nhận mình chỉ là: “Tiếng người hô trong hoang địa, hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi.” (Ga 1, 23)

Ngày nay cũng có nhiều người đội lốt tiên tri giả. Khi làm sứ mệnh loan báo Tin mừng, họ tự vinh danh bản thân để được khen tụng. Thậm chí còn cho mình có quyền năng, phép lạ như Thiên Chúa để có thể đổi núi dời non. Trong tất cả mọi hoạt động, nếu như chúng ta thực hiện chỉ nhằm mục đích tôn vinh tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa chứ không phải vinh danh chính mình, đó mới là lúc chúng ta làm đẹp lòng Thiên Chúa.

Vậy đấy, Thiên Chúa luôn luôn ở giữa chúng ta, ngay bên cạnh chúng ta nhưng dường như nhân loại đã không thể tin. Do vậy mà bao nhiêu ngàn năm qua rồi, người đời vẫn mải miết đi tìm chân lý nơi những bụt thần vật chất do họ tự tôn. Thế giới đã bỏ quên Thiên Chúa. Nhân loại đả ngoảnh mặt làm ngơ không biết Ngài ở đâu. Trong khi Ngài luôn ở giữa chúng ta ngay trong cuộc sống thường nhật: “Có một vị đang ở giữa các ông mà các ông không biết. Người sẽ đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai dép cho Người.” (Ga 1, 27)

Lạy Chúa, Ngài luôn ở giữa con nhưng con không hề hay biết. Không biết không phải vì không thể ý thức nhưng chính là sự lãng quên cố tình. Con bỏ quên Chúa vì bộn bề mưu kế sinh nhai, vì ham danh lợi thú, vì đam mê tham vọng, vì thỏa mãn nhục dục… Có một Đấng luôn ở bên con, chăm lo, bảo vệ, yêu thương và nâng đỡ con mỗi ngày, cho con cuộc sống nhưng con lại vô tình lãng quên. Suốt ngày con chỉ nhớ đến cái ăn cái mặc, đồng tiền tấm áo cùng mớ của cải vật chất vô hồn và những thú vui chóng qua mau tàn Con đã bỏ quên những giá trị tâm linh mất rồi. Xin giúp con hiểu rằng, có ai hơn được Chúa, có gì quyền năng và quan trọng hơn Ngài. Thôi thì xin Ngài hãy cứ ở lại, giữa tâm hồn con, mặc dầu vô cùng tội lỗi và bất xứng, nhưng nếu đã tin rằng có một Người luôn hiện diện trong cuộc đời con mà con không hay biết, thì còn hạnh phúc vui sướng nào viên mãn hơn thế đâu.

Hoàng Thị Thùy Trang.

Tướng công an lạm quyền xây biệt thự chui

Tướng công an lạm quyền xây biệt thự chui

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-12-12

namnguyen12122014.mp3

UzFUEM51-622.jpg

Khu biệt thự rộng 17.500 m2 của Thiếu tướng Công an Phan Như Thạch đang xây dựng ở chân đèo Hải Vân, Đà Nẵng.

Photo courtesy of TTO

Your browser does not support the audio element.

Tham nhũng lạm quyền khắp nơi

Sự kiện Thiếu tướng Công an Phan Như Thạch xây dựng trái phép khu biệt thự rộng 17.500 m2 ở chân đèo Hải Vân Đà Nẵng đang gây sôi nổi công luận. Vụ việc cho thấy tham nhũng lạm quyền xảy ra khắp nơi ở Việt Nam và một lần nữa báo chí là người phát hiện chứ không phải các cơ quan có chức năng giám sát của Đảng hay Nhà nước.

Phản ứng về vấn đề này Luật sư Nguyễn Văn Hậu, Phó Chủ tịch Hội Luật gia TP.HCM nhận định rằng vụ nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền là phát pháo lệnh cho chiến dịch chống tham nhũng ở Việt Nam và bây giờ là vụ biệt phủ của Thiếu tướng Công an Phan Như Thạch ở chân đèo Hải Vân thuộc địa giới TP.Đà Nẵng. LS Nguyễn Văn Hậu nhấn mạnh:

“Việc này không thể chìm xuồng được và nói chung dư luận cũng đã biết. Tôi nghĩ rằng Ủy ban phòng chống tham nhũng của Nhà nước sắp tới đây cũng phải xử lý những trường hợp này. Chúng ta đã có Luật về Nhà ở, mỗi hành vi vi phạm pháp luật thì phải khắc phục và trở lại tình trạng ban đầu. Ở Việt Nam có một câu là đảng viên đi trước làng nước theo sau. Anh là đảng viên thì anh phải gương mẫu, Việt Nam có luật và các tổ chức Đảng cũng có qui định… những chuyện như thế này tôi nghĩ là cũng sẽ được xử lý một cách nghiêm minh.”

” Việc này không thể chìm xuồng được và nói chung dư luận cũng đã biết. Tôi nghĩ rằng Ủy ban phòng chống tham nhũng của Nhà nước sắp tới đây cũng phải xử lý những trường hợp này.
-LS Nguyễn Văn Hậu”

Các báo điện tử  Pháp Luật TP.HCM, Tiền Phong, Dân Trí, Tầm Nhìn, Infonet, VTC News có nhiều tin bài về sự kiện Thiếu tướng Phan Như Thạch, nguyên Giám đốc Công an Tỉnh Quảng Nam người vừa về hưu mới đây, nhưng trong thời gian tại chức đã xây dựng một khu biệt thự trái phép trên diện tích 1,7 ha ở bìa rừng Nam Hải Vân. Đây là khu vực cấm xây dựng, nhưng tướng Thạch và gia đình vẫn bất chấp pháp luật và thực hiện nó từ 7-8 năm trước. Ngoài khu biệt thự của mình, gia đình tướng Thạch còn mua gom đất lâm nghiệp bằng giấy tay của các hộ trồng rừng Nam Hải Vân và chuyển nhượng cho một đại gia ngành khai thác vàng ở Quảng Nam. Ông này sau đó đã xây dựng cả một quần thể biệt thự trên đất rừng.

Thông tin từ Tiền Phong Online có những chi tiết khác biệt với các báo Pháp Luật TP.HCM và VTC News. Theo đó  từ năm 2001 gia đình tướng Thạch mua rất nhiều đất bằng giấy viết tay ở khu rừng đặc dụng Nam Hải Vân, biệt thự đồ sộ không giấy phép của tướng Thạch nằm trên phần đất 3.000 m2, ngoài ra còn phần đất 15.000m2 thì đã bán lại cho một đại gia ngành khai thác vàng và ông này đã xây dựng một cụm biệt thự ngay trên vùng rừng đặc dụng hoàn toàn cấm xây dựng. Gia đình tướng Thạch nói với nhà báo là khu đất lớn đã được bán từ năm 2009 nên họ không có trách nhiệm với khu biệt thự đó. Theo Tiền Phong Online, anh Vũ Việt Hùng con trai Thiếu tướng Phan Như Thạch đại diện gia đình đã gặp gỡ báo chí vào chiều 10/12, anh nhìn nhận việc xây cất trái phép và nhận lỗi cá nhân. Tuy vậy anh Hùng nói nguyên văn : “ở đây chỉ là xây nhà không phép và người ta cố dựng câu chuyện để quy chụp cá nhân vì cha anh là tướng công an.”

1418361696-nha-dat-400.jpg

Những căn nhà của dân lụp xụp bên cạnh khu biệt thự rộng 17.500 m2 của Thiếu tướng Công an Phan Như Thạch ở chân đèo Hải Vân, Đà Nẵng. Photo courtesy of 24h.

Báo chí đưa tin vụ Tướng Công an xây biệt thự trái phép ở chân núi Hải Vân ngay thời điểm Hội đồng Nhân dân Đà Nẵng họp và các giới chức Đảng cũng như chính quyền TP. Đà Nẵng mới đầu còn hoãn binh nói chờ xem báo cáo. Nhưng sau đó trên mạng Infonet của Bộ Thông tin Truyền Thông, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân TP. Đà Nẵng Văn Hữu Chiến nói rằng, nếu tướng Công an xây nhà trái phép sẽ xử lý không vướng bận gì cả. Ông Văn Hữu Chiến qui trách nhiệm cho chính quyền Quận Liên Chiểu vì đã được giao kiểm tra xử lý nhưng làm không đến nơi đến chốn. Ông Chiến nói như thế khi trả lời câu hỏi rất nhiều biệt thự được xây dựng trái phép ở chân đèo Hải Vân, địa phương biết nhưng sao vẫn không bị xử lý. Vẫn theo Infonet, ông Trần Thọ, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân TP. Đà Nẵng nói là ông biết biết thự của Thiếu tướng Phan Như Thạch đã xây từ 7-8 năm trước, nhưng lâu nay ông không nhận được phản ánh nào về việc biệt thự này xây trái phép.

Kết quả của quyền lực độc tôn?

Về chuyện tham nhũng lạm quyền đang lộng hành mà việc đối phó không có kết quả, Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh một nhà hoạt động xã hội dân sự hiện sống làm việc ở Đà Nẵng phát biểu:

“Chúng ta phải thấy được cái kết cấu quyền lực và hệ thống chính trị Việt Nam rất là dễ dẫn đến việc người cầm quyền tham nhũng và lạm quyền. Vì quyền lực hiện nay là do độc tôn một đảng lãnh đạo là đảng Cộng sản. Thứ hai nữa, tất cả lãnh đạo các ngành từ lập pháp, hành pháp cho tới tư pháp, công an tất cả họ đều là đồng chí với nhau cho nên rất khó để kiểm soát quyền lực. Hơn nữa truyền thông báo chí các tổ chức xã hội dân sự là do đảng Cộng sản nắm giữ tuyệt đối. Cho nên trong một chính quyền như vậy thì có một triết gia đã nói quyền lực dẫn đến tha hóa mà quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hóa tuyệt đối. Bất kỳ một người nào có trí tuệ bình thường mà nhìn vào hệ thống này đều thấy rằng rủi ro do tham nhũng và lạm quyền rất là cao.”

” Chúng ta phải thấy được cái kết cấu quyền lực và hệ thống chính trị Việt Nam rất là dễ dẫn đến việc người cầm quyền tham nhũng và lạm quyền.
-Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh”

Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh mô tả sự kiện tướng Công an xây biệt thự nguy nga ở Nam Hải Vân Đà Nẵng là kết quả của hệ thống quyền lực độc tôn, tinh thần không thượng tôn pháp luật cho nên họ nghĩ cứ xây rồi tìm cách hợp thức hóa sẽ dễ dàng. Không may hiện nay Đảng đang vận động chiến dịch chống tham nhũng để lấy lại niềm tin của dân, hay là trước sự kiện Đại hội Đảng người ta tìm cách kềm chân nhau để nắm giữ quyền lực cho nên nó mới lòi ra những chuyện tày đình. Điển hình như cả một cái biệt thự nguy nga như vậy mà ngang nhiên xây trên mảnh đất rừng cấm. Kỹ sư Thạnh cho rằng người có tinh thần thượng tôn pháp luật sẽ đều phải giật mình.

Nhà báo Phạm Thành từng nhiều năm phục vụ truyền thông nhà nước nhận định rằng không thể chống tham nhũng có hiệu quả ở Việt Nam vì không có cơ chế đích thực, hơn nữa những người có chức có quyền không thể tự tiến hành việc chống lại chính mình. Từ Hà Nội nhà báo Phạm Thành nhấn mạnh:

“Trong khi đó họ không có cơ chế khác, ví dụ trước đây người ta có thể phát hiện chống tiêu cực bằng thư nặc danh, sau đó nhà nước lại cấm tố cáo nặc danh. Thế rồi người ta lại cấm khiếu nại tập thể, cấm cả đảng viên tổ chức khiếu nại. Họ không tạo ra một cơ chế đích thực để chống tham nhũng thì không thể chống tham nhũng hiệu quả được. Ông Tổng Thanh tra Huỳnh Phong Tranh trong hội nghị chống tham nhũng ông ấy nói trong ba năm vừa rồi tham nhũng ổn định, một câu nói rất khôi hài.”

Theo dõi báo chí Việt Nam do nhà nước quản lý thì trong một thời gian ngắn trước khi bước vào năm bản lề trước Đại hội Đảng khóa tới, báo chí thường đánh cấp tập vào một số vụ việc nhất định. Điển hình như Dự án Trung Quốc trên đèo hải Vân, để phơi bày sự lạm quyền ra công luận và qui trách nhiệm sai phạm cho người lãnh đạo của tỉnh Thừa Thiên Huế. Việc này sẽ dẫn tới trách nhiệm của lãnh đạo cao hơn ở Trung ương. Rồi nay thì Chính quyền Đà Nẵng bị báo chí soi mói về sai phạm quản lý vì trong nhiều năm liền đã để cho một viên tướng Công an xây dựng cả một quần thể biệt thự trái phép trên đất cấm ngay chân đèo Hải Vân. Nhớ lại Đà Nẵng chính là nơi nổ phát súng đầu tiên tố cáo Thừa Thiên Huế giao đất chiến lược cho công ty Trung Quốc dẫn tới việc dừng và thu hồi giấy phép dự án.

Giới am hiểu tình hình chính trị Việt Nam cho rằng, khi càng nhiều sự phơi bày sai phạm của các cấp chính quyền địa phương, thì nhiều vị có chức có quyền sẽ mất cơ hội ở Trung ương Đảng khóa tới. Điều này đã từng xảy ra nhiều lần trong quá khứ và báo chí thì bất ngờ được hưởng những bữa tiệc thông tin thịnh soạn.

Tham nhũng vẫn… ổn định là gì?

Tham nhũng vẫn… ổn định là gì?

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2014-12-12

anhvu12122014.mp3

toa_dam_tr_BVDG-622.jpg

Buổi tọa đàm “Chung tay phòng, chống tham nhũng vì sự phát triển” diễn ra ngày 9.12. 2014 tại Hà Nội.

Courtesy VOV

Your browser does not support the audio element.

Gần đây, Tổng Thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh đánh giá về thực trạng tham nhũng ở VN có nói rằng, trong 3 năm qua, tham nhũng có tính ổn định. Vậy tham nhũng vẫn ổn định có nghĩa là gì?

Không tụt, không tăng là ổn định

Ngày 3.12. 2014, Tổ chức minh bạch quốc tế (TI) công bố chỉ số cảm nhận tham nhũng 2013, theo đó Việt Nam xếp hạng 116 trên tổng số 177 quốc gia và vùng lãnh thổ với điểm số bằng năm ngoái: 31/100 (trong đó 0 chỉ mức độ tham nhũng cao và 100 là rất trong sạch).

Đánh giá về thực trạng tham nhũng ở VN,  TS. Đinh Văn Minh Phó Viện trưởng Viện Khoa học Thanh tra – Thanh tra Chính phủ nhận định:

“Ở VN có đủ loại tham nhũng, đã gây ra sự bức xúc cho người dân, bởi vì tham nhũng nhỏ đa số ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của người dân trong việc liên hệ với các cơ quan công quyền. Cái đó làm cho hình ảnh cơ quan hành chính công bị méo mó và người dân thiếu sự tin tưởng, thậm chí là họ rất khó chịu. Nguyên nhân không phải do nhà nước không quan tâm đến cái đó đâu, mà vấn đề là thiếu giải pháp đồng bộ hơn.”

” Tôi nghĩ tại sao lại nói là tham nhũng ổn định? Vì thông thường từ ổn định được dùng khi nói về những vấn đề tốt chứ không phải là những mặt tiêu cực.
-Nhà báo Võ Văn Tạo”

Trong buổi tọa đàm “Chung tay phòng, chống tham nhũng vì sự phát triển” diễn ra ngày 9.12. 2014 vừa qua, Tổng Thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh nói rằng, trong 3 năm qua, chỉ số cảm nhận tham nhũng không tụt, không tăng có nghĩa là có tính ổn định.

Nhận xét về phát biểu này của ông Huỳnh Phong Tranh, Tổng Thanh tra Chính phủ, từ Nha trang Nhà báo Võ Văn Tạo nói với chúng tôi:

“Tôi cũng như nhiều người khác rất ngạc nhiên và không tin vào tai của mình nữa, tôi nghĩ tại sao lại nói là tham nhũng ổn định? Vì thông thường từ ổn định được dùng khi nói về những vấn đề tốt chứ không phải là những mặt tiêu cực. Tôi nghĩ phát biểu đó là sự chọc giận công luận, chọc giận những người tiến bộ và có tâm huyết đối với đất nước. Vậy mà ông ấy nói tình hình tham nhũng mấy năm qua vẫn ổn định thì không ai, kể cả dư luận trong nước cũng không thể hiểu nổi? Còn nhớ, khi lên giữ chức Thủ tướng, ông Nguyễn Tấn Dũng có nói rằng nếu không chống được tham nhũng ông ấy sẽ từ chức. Giờ chỉ cần nói như ông Huỳnh Phong Tranh là tham nhũng ổn định, thì thử hỏi ông Nguyễn Tấn Dũng có từ chức hay không?”

Trả lời câu hỏi nguyên nhân chính do đâu khiến cho việc chống tham nhũng ở VN không phát huy được hiệu quả?

TS. Đinh Văn Minh thấy rằng: đây là vấn đề nhạy cảm vì có liên quan đến tiền bạc và quyền lực. Theo ông người tham nhũng hầu hết là người có chức vụ, có quyền lực và cả một hệ thống nên không dễ có thể làm được. Song theo ông quan trọng là nhà nước chưa có các biện pháp xử lý thích đáng.

toan-canh-toa-dam-chtvspt-400.jpg

Quan khách tham dự Buổi tọa đàm “Chung tay phòng, chống tham nhũng vì sự phát triển” diễn ra ngày 9.12. 2014 tại Hà Nội. Courtesy thanhtra.gov.vn

TS. Đinh Văn Minh nói:

“Chúng tôi dưới góc độ nghiên cứu cũng như trong quá trình cải cách thể chế và tình hình thực tế diễn ra thì có một nhận xét là hiện nay chúng ta chống tham nhũng nhưng tham nhũng “chay”nhiều quá. Tham nhũng thực chất là hành vi hướng tới chiếm đoạt tiền và tài sản, cho nên chống tham nhũng là chúng ta phải hướng tới việc đòi lại hay giành lại những cái tài sản mà những kẻ tham nhũng lấy lại của nhà nước và nhân dân. Mục đích của nó phải là như vậy và điều đó phải được nhấn mạnh, nhưng tiếc rằng do các thiết chế từ trước tới nay của chúng ta chưa được quan tâm đến một cách đúng mức và thỏa đáng cho nên kết quả hết sức hạn chế.”

Nhà báo Võ Văn Tạo cho rằng có rất nhiều nguyên nhân, song nguyên nhân cơ bản nhất là vấn đề tham nhũng chính trị, mà theo ông nó là nguyên nhân của mọi nguyên nhân.

Nhà báo Võ Văn Tạo khẳng định:

“Tôi nghĩ rằng đây là hệ quả của cái gọi là tham nhũng chính trị. Vì ở những xứ sở độc tài thì những kẻ cầm quyền nắm quyền lực bằng bạo lực, bằng quân đội, nhà tù, cảnh sát, bằng tuyên truyền nhồi sọ… và họ vơ hết vào tay họ, bắt toàn dân phải nói như họ nói, phải tuyên truyền như họ tuyên truyền. Nghĩa là không được ai nói khác, chính vì thế mà họ nắm được quyền lực chính trị trong tay, từ tham nhũng chính trị mới đẻ ra tham nhũng mọi thứ khác. Còn những nước phi độc tài thì chính trị cũng chỉ là một quyền lực cũng như các quyền lực khác. Ở VN hiện nay đang còn độc tài chính trị, thì theo tôi không còn cách nào để chống tham nhũng.”

Theo báo Tuổi trẻ, ông Lê Như Tiến, Phó Chủ nhiệm UB Văn hóa , giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng cho biết: “Có vị đại biểu tâm sự mỗi lần ra họp Quốc hội là lãnh đạo địa phương căn dặn rất kỹ: phát biểu gì cũng được, trừ tham nhũng, vì nếu còn cơ chế xin cho thì mình xin ai cho. Càng không nên phát biểu tham nhũng ở địa phương vì dại gì vạch áo cho người xem lưng. Vậy là cuộc chiến chống tham nhũng có nguy cơ triệt tiêu trên diễn đàn Quốc hội”.

Tham nhũng là chủ trương của Đảng CSVN?

Khi được hỏi, liệu tham nhũng có là một chủ trương của Đảng CSVN nhằm tạo ra một tầng lớp có đặc quyền đặc lợi để trung thành với Đảng hay không?

” Theo tôi nghĩ về mặt kinh tế thì Đảng CSVN dung túng, dung dưỡng cho tham nhũng, họ chỉ trừng phạt khi không còn khả năng che đậy được nữa.
-Nhà báo Võ Văn Tạo”

Nhà báo Võ Văn Tạo cho biết:

“Theo tôi nghĩ về mặt kinh tế thì Đảng CSVN dung túng, dung dưỡng cho tham nhũng, họ chỉ trừng phạt khi không còn khả năng che đậy được nữa. Và cũng như các Đảng CS trên thế giới họ sử dụng chống tham nhũng để tiêu diệt các phe cánh mà thôi. Nên nói là chủ trương thì tôi nghĩ không tới mức độ như thế.”

Nói về giải pháp chống tham nhũng trong điều kiện thể chế chính trị độc đảng lãnh đạo hiện nay, TS. Nguyễn Quang A – Nguyên Viện trưởng Viện phản biện IDS cho rằng một khi bản thân thể chế chính trị đã tạo điều kiện sinh ra và khuyến khích tham nhũng thì khó có thể chống tham nhũng được.

TS. Nguyễn Quang A cho biết:

“Muốn chống tham nhũng thì phải có tự do ngôn luận, phải có sự kiềm chế quyền lực từ bên ngoài hoặc là giữa các bên ở bên trong, như các bên trong nội bộ của Đảng. Nhưng kiềm chế thì phải cương quyết, chứ không phải là sợ vỡ cái bình vôi. Và những người ấy phải được lựa chọn theo tài năng và đức độ, chứ không phải theo tiêu chuẩn vừa Hồng vừa Chuyên. Các điều kiện như thế đã không có ở chính quyền hiện nay ở VN thì làm sao mà chống tham nhũng được? Do vậy những hô hào chống tham nhũng từ trước đến nay chỉ là mị dân mà thôi.”

Tham nhũng đã trở thành một vấn nạn trầm trọng của xã hội VN hiện nay và được ví như giặc nội xâm, có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của chế độ. Điều này đã được Đảng CSVN công khai thừa nhận. Tuy nhiên, quyết tâm chống tham nhũng của Đảng CSVN chưa được coi trọng và được quan tâm ở một mức độ cần phải có. Đặc biệt là vấn đề thể chế chính trị cũng là nguyên nhân chính khiến cho tham nhũng ở VN ngày càng trở nên phổ biến và không có dấu hiệu thuyên giảm.

Đồng rúp của Nga tiếp tục trượt giá

Đồng rúp của Nga tiếp tục trượt giá

Giá trị đồng rúp đã giảm 42% trong năm nay.

Giá trị đồng rúp đã giảm 42% trong năm nay.

12.12.2014

Giá trị đồng rúp của Nga đã tụt xuống mức thấp mới so với đồng đôla Mỹ và đồng euro, ngay cả khi ngân hàng trung ương của Moscow một lần nữa nâng lãi suất chủ chốt trong một nỗ lực nhằm vực dậy nền kinh tế đang sa sút của nước này.

Đồng nội tệ của Nga lần đầu tiên vượt lên trên mức 55 rúp đổi một đôla hôm thứ Năm, và cũng tụt xuống đáy mới so với đồng euro được sử dụng trong 18 nước thuộc khối đồng tiền chung châu Âu.

Giá trị đồng rúp đã giảm 42% trong năm nay. Nền kinh tế Nga đã chao đảo vì những biện pháp trừng phạt do Mỹ và châu Âu áp đặt do Tổng thống Vladimir Putin can thiệp ở Ukraine ủng hộ quân nổi dậy thân Nga, đang chiến đấu với lực lượng chính phủ Ukraine. Ngoài ra, dầu thô – một trụ cột của nền kinh tế Nga – đã sụt giá mạnh.

Ngân hàng trung ương đã tăng một điểm phần trăm lãi suất cơ bản lên 10,5%, một động thái nhằm giảm bớt áp lực bán tháo đồng rúp và làm chậm lại giá cả tiêu dùng tăng cao ở Nga. Ngân hàng cho biết lạm phát dự kiến sẽ đạt 10% trong năm nay và tiếp tục tăng trong những tháng đầu năm 2015.

Chính phủ Nga đã dự đoán nền kinh tế sẽ rơi vào suy thoái vào năm sau.

VN phản đối dự luật Thượng viện Canada

VN phản đối dự luật Thượng viện Canada

Dự luật S-219 lấy ngày 30/4 hàng năm là ngày kỷ niệm làn sóng người tỵ nạn từ Việt Nam sau khi cuộc chiến kết thúc năm 1975

Bộ Ngoại giao Việt Nam vừa lên tiếng phản bác một dự luật vừa được Thượng viện Canada thông qua, trong đó lấy ngày 30/4 là ngày kỷ niệm người tỵ nạn cộng sản Việt Nam.

Dự luật S-219, do Thượng nghị sỹ gốc Việt Ngô Thanh Hải khởi xướng, được thông qua ngày 8/12. Tuy nhiên, nó còn phải qua Hạ viện.

Theo dự luật, ngày 30/4 hàng năm được cho là ngày kỷ niệm làn sóng người tỵ nạn từ Việt Nam sau khi cuộc chiến kết thúc năm 1975.

“Việt Nam phản đối việc Thượng viện Canada thông qua dự luật S-219 ngày 8/12/2014″, người phát ngôn Lê Hải Bình được truyền thông trong nước dẫn lời nói hôm 12/12.

“Dự luật S-219 bao gồm những nội dung sai trái, xuyên tạc lịch sử, khơi lại quá khứ đau buồn, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc Việt Nam nhằm phục vụ những mục đích chính trị cá nhân”.

“Việc Thượng viện Canada thông qua dự luật S-219 đã đi ngược lại tình cảm của nhân dân Việt Nam, cộng đồng người Việt đang sinh sống tại Canada cũng như quan hệ đang phát triển tốt đẹp giữa Việt Nam và Canada”.

Trước đó, hôm 9/12, báo chí Canada dẫn lời một trong các quan chức Đại sứ quán Việt Nam ở Ottawa, ông Vũ Việt Dũng, nói việc này “sẽ gây ảnh hưởng xấu tới quan hệ song phương giữa Việt Nam và Canada, cũng như nỗ lực làm sâu rộng quan hệ trong cả các lĩnh vực thương mại và đầu tư”.

Ông Dũng cho hay Đại sứ Việt Nam Tô Anh Dũng đã ‘bày tỏ quan ngại’ với Ngoại trưởng Canada John Baird về dự luật này, mà Việt Nam cho rằng sẽ ‘gửi thông điệp không đúng’ tới người dân Việt Nam và cộng đồng quốc tế.

Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh cũng từng gửi thư cho người đồng nhiệm Canada về việc này.

‘Tự do không miễn phí’

Tự do không miễn phí và các thuyền nhân đã phải trả giá cho tự do bằng các chuyến đi nguy hiểm của mình

Thượng Nghị Sỹ Ngô Thanh Hải

Trong một thông cáo, Nghị sỹ Hải đã cho hay ông rất ‘vinh dự’ được giới thiệu dự luật này.

“Dự luật này đề cập tới Ngày Con đường tới tự do, hay còn gọi là Ngày tháng Tư đen khi hàng nghìn người Việt rời khỏi Việt Nam để tìm tự do…”, ông nói.

“Trong 39 năm qua, người Việt tại Canada đã tụ họp vào ngày 30/4 để kỷ niệm một sự khởi đầu mới và cảm ơn Canada. Năm 2015, cộng đồng người Việt sẽ kỷ niệm 40 năm ngày thuyền nhân tới định cư tại đây.”

“Tự do không miễn phí và các thuyền nhân đã phải trả giá cho tự do bằng các chuyến đi nguy hiểm của mình.”

Trong bài viết gửi BBC từ Canada hôm 11/12, Luật sư Vũ Đức Khanh cho rằng dự luật này là “cơ hội để hòa giải”.

“Có ai có mất mát, đau thương trên chuyến “Hành trình đến Tự do” này mới cảm thông với Thượng nghị sỹ Ngô Thanh Hải, mới thấu hiểu được vì sao một đạo luật như thế này là liều thuốc chữa lành cơn bệnh mà gần 40 năm qua hàng triệu người Việt phải mang nó trong lòng,” ông Khanh viết.

“Đưa ra trước ánh sáng và nói lên sự thật không phải là để trả thù trả oán gì ai hay để tiếp tục gieo thù hận mà để giúp chữa lành vết thương cũ, tạo cơ hội làm hòa với nhau và cuối cùng để sự thật phải được tôn trọng.

“Đó cũng là di sản yêu thương, nhân bản, tình tự dân tộc mà chúng ta để lại cho thế hệ tương lai,” luật sư Khanh nêu quan điểm.

TÔI ĐÃ ĐỨNG BÊN NGƯỠNG CỬA CỦA CÁI CHẾT

TÔI ĐÃ ĐỨNG BÊN NGƯỠNG CỬA CỦA CÁI CHẾT

Cà Cuống

Số là cách nay trên 10 năm, tôi đã đứng trên ngưỡng cửa của cái Chết.

Dr. Monsour rất có uy tín ở Houston, Texas, đã đích thân điều trị cho tôi, cuối cùng cũng phải tuyên bố bó tay (give up) trước căn bệnh viêm gan C mãn tính của tôi, ông còn lưu ý tôi là đừng mất công chạy chữa nữa, vì ông mà phải đầu hàng và cũng không còn thuốc nào trị nổi, thì không còn bác sỹ nào có thể giúp cứu mạng tôi được, dĩ nhiên tôi tin lời ông, vì tôi biết rõ khả năng và kinh nghiệm chuyên môn của ông, nhưng có lẽ vì cái máu tếu trong người tôi quá nhiều, nên tôi vẫn tủm tỉm cười.

Ông rất ngạc nhiên và hỏi tôi là không sợ chết sao mà còn cười được. Tôi bật cười thành tiếng, và trả lời ông rằng, nếu bác sỹ bảo tôi sợ mà thoát chết, thì tôi xin sợ ngay, còn nếu đàng nào cũng chết thì tại sao lại sợ.

Thực tế cho thấy là có những vua chúa giầu sang, quyền uy tột bực, với cả đàn ngự y tài giỏi, mà cũng vẫn chết, thì tôi là cái thá gì mà không chết, và khi đã biết là sớm muộn gì cũng phải chết, thì sợ cũng chết, vậy ngu gì mà sợ, cứ “enjoy to the fullest” những ngày còn lại, và “ready” để đáp chuyến tàu định mệnh đi đoàn tụ với vợ con tôi đã ra đi trước tôi.

Cũng xin nói thêm là trước khi phát giác ra bị lây nhiễm Viêm Gan C, vì vô máu quá nhiều trong một ca đại phẫu thuật trước đó khoảng mười năm, chết lên chết xuống, phải nằm bệnh viện tới cả hai tháng rưỡi.

Vào thời điểm đó y khoa chưa tiến bộ tới mức có thể “scan” để khám phá ra trong máu người hiến có virus gì hay không, nên tôi mới bị lãnh đủ.

Ông bác sĩ cũng cười theo, đồng ý với tôi, nhưng còn vớt vát rằng, đúng vậy, nhưng lần đầu tiên ông nghe một bệnh nhân chết đến nơi, mà vẫn dám lý luận ngang tàng như thế.

Ông hỏi tôi là tuy không bác sỹ nào có thể cứu mạng tôi được nữa, nhưng chính bản thân tôi có thể tự cứu mình được,  có muốn ông chỉ cho không.

Tôi đáp là tuy không sợ chết, nhưng nếu có cách gì kéo dài mạng sống để “enjoy” cuộc đời, thì dĩ nhiên là muốn chứ.

Ông tâm tình với tôi rằng, ông cũng đã chỉ cho nhiều người, nhưng chưa thấy ai có đủ ý chí mạnh mẽ và kiên nhẫn mà áp dụng được, vì nói ra thì tưởng dễ, nhưng làm được không dễ, nhưng ông cho là tôi có đủ ý chí qua sự đối đáp với ông, nên ông nghĩ là chắc tôi làm được, và nếu làm được, thì có thể sống khỏe mạnh thêm hai ba chục năm nữa, còn không thì chỉ trong thời gian ngắn, bệnh sẽ phát triển sang ung thư và hậu quả ra sao thì ai cũng biết rồi khỏi cần nói nữa.

Ông còn lưu ý tôi là nếu làm được và thấy có hiệu quả tốt thì nên phổ biến rộng rãi tới mọi người, coi như làm chuyện phúc đức vậy.

Bí quyết của ông là:

1/ Phải empty hoàn toàn cái đầu, không được để cái gì lảng vảng trong đầu. Khi có chuyện cần giải quyết, thì ngồi xuống lấy giấy bút ra mà “brainstorm”, rồi ghi ngay xuống giấy, sau đó phải “clear” liền cái “mind”, chỉ khi nào tới lúc phải giải quyết thì lấy cái “note” đó ra mà áp dụng như cái máy thôi. Nói thì tưởng là dễ, nhưng ai mà không có “bill” nọ  “bill” kia, lại còn bị những người chung quanh làm phiền tới mình, nhưng cần quyết tâm mà làm cho bằng được, vì đó là sự lựa chọn giữa lằn ranh sống và chết.

2/ Phải ráng cười thật nhiều, cười từ khi mở mắt buổi sáng tới khi lên giường ngủ buổi tối. Nếu tự mình không cười được, thì phải nghĩ cách chọc sao cho thiên hạ cười để có thể cười theo.

3/ Nếu có hoàn cảnh, có điều kiện thì nên đi du lịch thật nhiều, ngoại cảnh sẽ giúp cho hào hứng, quên đi căn bệnh chết người của mình.

Cà Cuống tui đã cân nhắc giữa tiền bạc và mạng sống, cuối cùng chọn lựa “retire” non vào tuổi 62, để có thể hoàn toàn nghỉ ngơi, và đi du lịch, đi “cruise” khắp nơi khắp chốn, đồng thời kiên trì luyện tập, vậy mà cũng phải mất trên 6 tháng mới có thể giữ cho cái đầu rỗng bông được.

Bây giờ thì không còn tham, sân, si, không còn thù hận, ghen ghét, đố kỵ ai, cho nên khi nhìn ngược vào cái đầu mình, thì chỉ còn thấy trống rỗng mà thôi.

Trong quá trình luyện tập, một hình thức như thiền vậy, đôi khi bị phân tâm, là thấy phía dưới xương sườn bên tay mặt như bị kiến cắn, hiểu ngay là “virus C” thừa cơ ra ăn lá gan, lại phải lập tức “clear” liền mọi sự cho cái đầu trống rỗng ra ngay.

Ai ghét bỏ, hay kiếm chuyện mắng chửi, cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười tha thứ, và còn cầu xin ơn trên ban phước lành xuống cho họ nữa, không còn như hồi xưa, ăn miếng trả miếng theo kiểu “oeil pour oeil, dent pour dent” ngay.

Để có thể chọc cười mọi người, Cà Cuống tôi sưu tầm đầy một bụng tiếu lâm, để hoạt náo trên xe cho bà con vui cười trong những chặng đường dài, hầu quên đi mệt mỏi.

Và kể như đã thành công, cả hai căn bệnh chết người là viêm gan C mãn tính, gan đã bị xơ cứng tới 3/4, và tiểu đường nữa, nhưng nhờ bí quyết của ông bác sỹ tài ba chỉ dạy, mà cả hai căn bệnh hiểm nghèo đều vẫn còn “under control”.

“Empty” cái “mind” là chính yếu, còn cười và du lịch là hai cái phụ, nhằm hỗ trợ cho cái đầu mà thôi.

Kinh nghiệm bản thân là trên mười năm trước, ai biết tôi, kể cả bà vợ, cũng không tin là tôi có thể sống sót được, vì qua hai thời kỳ hóa trị (chemotherapy), mỗi kỳ sáu tháng, cộng chung là đúng một năm, tôi chỉ còn như cái xác chết biết đi.

Trước đó, tôi cân nặng 170 lbs, nhưng sau thời gian điều trị, bệnh đã không thuyên giảm, mà còn sụt xuống chỉ còn 110 lbs, không thể tự ngồi lên được, mà bà nhà tôi phải vực dậy, tóc rụng đầy gối, ăn không được, ngủ không được. Nhất là bộ mặt của tôi mới thực thảm thê, nó bị choắt lại nhăn dúm như trái ô mai khô, nhưng mầu sắc thì xám xịt lại như da người chết. Ai quen biết, và ngay cả bà nhà tôi, cũng tin chắc là tôi không thể nào qua khỏi.

Tôi rất biết ơn Dr. Monsour đã động viên tinh thần tôi, ổng nói là tin tưởng tôi có ý chí mạnh, nhất định sẽ làm được.

Và quả thiệt tôi đã làm được, trước sự ngạc nhiên của mọi người quen biết, trọng lượng đã leo dần từ 110 lên 142 lbs, ăn ngon ngủ khỏe, năm ngoái khi trở lại Sapa, vẫn còn có thể leo lên tận cổng trời với sự trợ giúp của cây gậy kỷ niệm, vật bất ly thân.

Tôi vẫn tiếp tục đi du lịch đều đều trên khắp 5 châu 4 biển. Riêng tại quê hương tôi, thì không còn xó xỉnh nào là không có dấu chân tôi, có nơi đi đi lại lại cả năm sáu lần, mà vẫn cảm thấy thích thú như thường.

Theo Dr Monsour, thì nếu áp dụng được bí quyết của ông, thì ngay cả ung thư cũng có cơ may thoát hiểm.

Tôi kể lại kinh nghiệm sống thực tế của tôi, theo lời dặn dò của ông bác sỹ tài ba và giầu tình người, để nếu ai chẳng may rơi vào hoàn cảnh như tôi, thì có thể vững niềm tin mà tự cứu lấy minh.

Đặc biệt là đừng bận tâm tới chuyện chết chóc, vì đó là quy luật tự nhiên của Trời Đất, có sinh là phải có tử, không ai có thể tránh né được, thì cứ hoan hỉ mà chấp nhận thôi. Do đó, tôi rất tin vào thuyết định mệnh, và luật Nhân Quả.

Mến chúc tất cả mọi người thật nhiều may mắn và luôn vui cười, như bản thân tôi đã từ cõi chết trở về, chỉ nhờ vào bí quyết trong đó có cười, đó cũng là lý do thúc đẩy Cà Cuống tôi khai sinh ra Câu Lạc Bộ Cười, hầu mang lại cho bà con bằng hữu những tiếng cười thật sảng khoái, cho cuộc đời lên hương, và trẻ mãi không già.

CHỨNG NHÂN CỦA ÁNH SÁNG

CHỨNG NHÂN CỦA ÁNH SÁNG

Thánh Gioan Baotixita, tranh của Bartolomeo Veneto thế kỷ 16
tiên tri, thuyết giảng, tử đạo

Trên đời có nhiều thứ ánh sáng: ánh sáng vật lý, ánh sáng văn hoá, ánh sáng khoa học, ánh sáng tâm linh.  Để nhìn ra ánh sáng, cần có một khả năng nào đó.  Để thấy ánh sáng vật lý, chỉ cần có đôi mắt bình thường.  Nhưng để nhìn thấy ánh sáng khoa học, phải có một số vốn kiến thức cần thiết.  Để thấy ánh sáng văn hoá, cần được khai tâm mở trí.  Và để thấy được ánh sáng tâm linh, cần có các chứng nhân chiếu dọi.  Thánh Gioan Baotixita là chứng nhân của Đức Kitô ánh sáng.  Ngài làm chứng cho Đức Kitô bằng chính cuộc đời trong sáng của ngài.  Nhìn vào cuộc đời ngài, ta thấy toả ra các làn ánh sáng sau đây:

Làn ánh sáng thứ nhất mà ta thấy nơi cuộc đời thánh nhân là làn ánh sáng của sự khiêm nhường.  Ngài khước từ mọi vinh quang người ta phủ quanh ngài.  Ngài thành thực nhận mình không phải là Đấng Cứu Thế toàn dân mong chờ, không phải là Êlia vĩ đại, cũng không phải là một tiên tri cao cả.  Ngài tự nhận mình chỉ là một “tiếng kêu trong sa mạc.”  Ngài khiêm nhường nói rằng ngài không xứng đáng xách giày cho Đấng Cứu Thế.  Thật là khiêm nhường tự hạ.  Đức khiêm nhường ấy chiếu lên dung mạo ngài một làn ánh sáng.  Ánh sáng ấy khiến cho lời chứng của ngài càng có sức thuyết phục.  Ánh sáng ấy phản chiếu dung mạo đích thực của Đấng Cứu Thế, Đấng tuyệt đối khiêm nhường.

Làn ánh sáng thứ hai ta thấy nơi cuộc đời của thánh nhân là làn ánh sáng của sự khổ hạnh. Phần lớn đời ngài ẩn dật trong sa mạc.  Sống trong sa mạc đồng nghĩa với sống khổ hạnh.  Ngoài sự khắc nghiệt của thời tiết, sự hoang vu cô tịch, sự đe dọa của thú dữ, thánh Gioan Baotixita còn tự nguyện sống khó nghèo, đơn sơ, đạm bạc.  Y phục của ngài chỉ là mảnh da thú quấn quanh thân thể. Thức ăn của ngài là châu chấu và mật ong rừng.  Sự khổ hạnh không chỉ lóe sáng lên một ý chí mạnh mẽ biết vượt thắng chính bản thân mình, mà còn chiếu ánh sáng hy vọng vào tương lai.  Người lệ thuộc vào vật chất là người bị trói buộc trong hiện tại.  Người khổ hạnh là người đặt niềm hy vọng ở tương lai.  Niềm hy vọng ấy chiếu sáng vào cuộc đời hiện tại vì làm cho cuộc sống có một ý nghĩa cao đẹp và sâu xa.  Tương lai tươi sáng mà thánh Gioan Baotixita chờ đón chính là Đức Giêsu Kitô mà ngài loan báo.

Làn ánh sáng thứ ba nơi cuộc đời thánh nhân là làn ánh sáng của sự trung thực.  Trung thực trong những lời nói về chính mình, nên ngài không dám nhận những vinh quang người đời tưởng lầm Ngài có.  Ngài chỉ nhận những sự thực rất khiêm nhường, rất bé nhỏ của mình.  Trung thực với lòng mình, nên ngài sống một cuộc sống khổ hạnh, không phô trương, không giả dối.  Trung thực trong những phán đoán về người khác, nên ngài đã thẳng thắn khuyên vua Hê-rô-đê không được phép lấy chị dâu.  Chính sự trung thực này đã phải trả giá bằng cái chết chẳng toàn thây.  Nhưng sự trung thực ấy đã làm sáng lên cuộc đời chứng nhân.  Làn ánh sáng ấy cho ta thoáng thấy ánh sáng đích thực của Đấng là Sự Thật, là chính Đức Giêsu Kitô.

Làn ánh sáng thứ tư nơi cuộc đời thánh nhân là làn ánh sáng của sự quên mình.  Biết mình chỉ là người đưa tin, thánh nhân luôn xoá mình đi, để cho Đấng là chính Tin Mừng được nổi bật.  Biết mình chỉ là người mở đường, thánh nhân luôn tự hạ để cho Đấng là Đường được mọi người nhận biết.  Làm chứng cho sự thật, thánh nhân đã tự nguyện hy sinh để cho Đấng là Sự Thật được trân trọng.  Khi mọi người tuốn đến với Ngài, Ngài đã không giữ lại cho mình, nhưng đã giới thiệu họ đến với Đức Giêsu, nên ngài nói: “Người đến sau tôi, nhưng tôi không đáng cởi dây giầy cho Người” (Ga 1, 27).  Nhiều môn đệ đã theo Ngài, nhưng Ngài giới thiệu để họ theo làm môn đệ Đức Giêsu.  Khi thấy đám đông đã bỏ ngài để đi theo Đức Giêsu, ngài hài lòng vì thấy nhiệm vụ đã hoàn tất, nên ngài nói: “Chúa phải nổi bật lên, còn tôi phải lu mờ đi” (Ga 3, 30).

Thánh Gioan Baotixita thật là một chứng nhân tuyệt hảo.  Ngài đã biết tự hạ mình xuống để Chúa được nổi bật lên.  Ngài đã biết ẩn mình trong bóng tối để Chúa được xuất hiện trong ánh sáng.  Ngài đã biết tự hủy mình đi để Chúa được nhận biết.  Ngài đúng là người đi mở đường cho Chúa.  Ngài thực là chứng nhân của ánh sáng.

Mùa Vọng này, mọi người đang chờ đón Chúa đến.  Chúa muốn tôi hãy đi mở đường cho Chúa. Chúa muốn tôi làm chứng cho Chúa.  Chúa muốn tôi giới thiệu Chúa cho anh em.  Nhưng rất nhiều khi, thay vì mở đường cho Chúa, tôi chỉ lo mở đường cho tôi.  Rất nhiều khi thay vì làm chứng cho Chúa, tôi chỉ lo làm chứng cho tôi.  Rất nhiều khi thay vì giới thiệu Chúa, tôi chỉ giới thiệu bản thân mình.

Hôm nay, Chúa mời gọi tôi hãy soi mình vào tấm gương của thánh Gioan Baotixita để biết cách dọn đường cho Chúa ngự đến.

Xin thánh Gioan Baotixita giúp chúng con sống trong sáng để trở nên chứng nhân của ánh sáng.

ĐTGM Giuse Ngô Quang Kiệt

suyniemhangngay1 & Anh chị Thụ Mai gởi

 

Thượng viện Canada thông qua dự luật công nhận 30/4 là Ngày Hành Trình Đến Tự Do

Thượng viện Canada thông qua dự luật công nhận 30/4 là Ngày Hành Trình Đến Tự Do

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2014-12-12

RFA

thanhtruc12122014.mp3

ngo-thanh-hai-622.jpg

Thủ tướng Canada, Stephen Harper (trái) và Thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải, ảnh minh họa chụp trước đây.

Photo by NTH

Hôm thứ Hai ngày 8/12 vừa qua, thượng viện Canada thông qua dự luật đề nghị công nhận ngày 30 tháng Tư hàng năm là Ngày Hành Trình Đến Tự Do. Đây là dự luật do thượng nghị sĩ Canada gốc Việt Ngô Thanh Hải đệ trình ra quốc hội.

Tưởng nhớ những người đã ra đi

Trả lời Thanh Trúc từ Ottawa, Canada, thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải trình bày chi tiết:

TNS Ngô Thanh Hải: Dự luật S-219 tôi dự định đưa ra năm rồi, tháng Mười 2013. Bởi vì năm 2015 là 40 năm thì tôi nghĩ cách mình có thể làm được là một dự luật tưởng niệm ngày 30 tháng Tư 75, nhớ lại hành trình chúng ta đi.

Trong dự luật tôi đưa ra là để tưởng nhớ làn sóng hai triệu người đã ra đi, để tưởng nhớ 250.000 người chết trên biển cả, để cám ơn Canada nhận 300.000 và để cám ơn chính phủ Canada và nhân dân Canada đã mở rộng vòng tay để đón tiếp chúng ta, cũng đồng thời để công nhận rằng Canada là quốc gia duy nhất được Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc trao giải thưởng Nelson là một giải thưởng đã đóng góp rất nhiều trong vấn đề tị nạn. Đó là có 5 điều tôi cám ơn và đồng thời để nhớ những người đã ra đi.

Thanh Trúc: Thưa ngay từ đầu dự luật S-219 được ông đặt tên như thế nào cho đến khi nó được quyết định đổi lại là Ngày Con Đường Tới Tự Do?

Trong dự luật tôi đưa ra là để tưởng nhớ làn sóng hai triệu người đã ra đi, để tưởng nhớ 250.000 người chết trên biển cả, để cám ơn Canada nhận 300.000.
-TNS Ngô Thanh Hải

TNS Ngô Thanh Hải: Cộng đồng mình nghĩ ngày 30 tháng Tư là Black April Day Tháng Tư Đen, thì tôi cũng đệ trình lên là Black April Day. Nhưng mà cộng đồng người Việt mình không nghĩ là thủ tướng và chính phủ cho rằng dùng chữ “black” nó hơi nhạy cảm.

Thứ hai, khi dùng chữ Black April Day dân Canada không rõ ý nghĩa của cái đó là gì. Thành ra thủ tướng Canada đề nghị là Journey To Freedom Day nó dễ hiểu hơn, đọc tới thì dân Canada hiểu rằng đó là ngày người Việt của mình bỏ nước ra đi, Journey To Freedom Day Hành Trình Đến Tự Do thì nó đầy đủ ý nghĩa hơn.

Tuy nhiên trong cái preambule lời nói đầu của tôi thì tôi để là đa số người Việt Canada đều coi ngày 30 tháng Tư năm 75 là Black April Day Ngày Tháng Tư Đen. Một số người thì cứ khăng khăng nói rằng ngày 30 tháng Tư là ngày quốc hận. Cộng đồng mình muốn dùng chữ 30 tháng Tư gì cũng được hết, khi đã được công nhân rồi mình có thể nói Ngày 30 tháng Tư Đen hoặc Ngày Quốc Hận cũng được như thường. Đó là lý do sửa đổi tên vì chử “black” rất là nhạy cảm và không rõ y nghĩ của dự luật.

000_APP2000051812935-305.jpg

Tàu hải quân HQ-504 đến cảng Vũng Tàu, miền Nam Việt Nam chở người tị nạn tại biến cố 30/4/1975

Thanh Trúc: Thưa ông, báo Canadian Press phát hành ở Ottawa khi đưa tin dự luật S-219 do ông giời thiệu và đã được thượng viện Canada thông qua, sẽ gây sóng gió cho quan hệ ngoại giao Việt Nam Canada bởi chính phủ của thủ tướng Stephen Harper đang muốn tăng cường quan hệ với Việt Nam. Phía Việt Nam thì nói dự luật S-219 gởi một thông điệp không đúng đến người dân Việt Nam và đến cộng đồng quốc tế. Ông có lời bình luận nào về nhận xét này?

TNS Ngô Thanh Hải: Nếu như vậy thì Việt Nam không chịu nhìn sự thật. Nói rằng sẽ làm cản trở quan hệ giữa hai quốc gia thì đó là do chính phủ Việt Nam nêu lên mà thôi. Dự luật này không liên hệ gì đến chính phủ cộng sản Việt Nam cả. Hai triệu người bỏ nước ra đi, 250.000 người chết trên biển, 300.000 người được Canada đón nhận, đó là những thức tế không thể nào chối cãi được.

Dự luật này không nói gì đến vấn đề liên hệ ngoại giao Canada Việt Nam. Đó là một lý do mà Việt Nam nêu lên để làm áp lực với chính phủ Canada mà thôi. Cộng sản Việt Nam không công nhân sau 75 là có hơn hai triệu người Việt Nam mình đi tị nạn. Ở xứ tự do này mình không thể nào cấm cản được nhưng tôi thấy dự luật của tôi không có chú trọng đến vấn đề củ cộng sản Việt Nam mà chỉ chú trọng đến gần hai triệu người Việt Nam đã bỏ nước ra đi sau khi chiến tranh chấm dứt năm 1975.

Phản ứng của Việt Nam

Thanh Trúc: Theo chỗ ông biết thì Tòa Đại Sứ Việt Nam ở Ottawa và Bộ Ngoại Giao Việt Nam thông qua Bộ Ngoại Giao Canada, đã có những phản ứng như thế nào đối với dự luật S-219 thưa ông?

TNS Ngô Thanh Hải: Tòa đại sứ Việt Nam tại Canada và chính phủ Việt Nam đã mướn một người để lobby và đánh phá cho dự luật này không được thông qua. Đó là chuyện của Tòa Đại Sứ Việt Nam và chính phủ cộng sản Việt Nam. Đối với tôi nó không có liên hệ gì cả bởi vì đó là cái dự luật chỉ đề cập đến những người tị nạn bỏ đất nước ra đi. Không bằng lòng hay không thích là chuyện của cộng sản Việt Nam chớ không phải chuyện của cộng đồng Việt Nam tại Canada hoặc trên thế giới. Phải nhìn đúng sự thật chứ đâu thể nào trốn tránh sự thật đó.

Lập luận của chính phủ Việt Nam thực ra tôi không muốn bàn đến, nói gì thì nói thực tế nó vẫn có đó và chúng ta phải công nhận thức tế đó.

Lập luận của chính phủ Việt Nam thực ra tôi không muốn bàn đến, nói gì thì nói thực tế nó vẫn có đó và chúng ta phải công nhận thức tế đó.
-TNS Ngô Thanh Hải

Thanh Trúc: Tờ Canadian Press cũng có nói rằng dự luật S-219 tuy đã được thượng viện thông qua nhưng còn phải chờ hạ viện. Cũng có ý kiến cho rằng còn lâu thì dự luật S-219 mới được mang ra thảo luận tại hạ viện. Ý của ông như thế nào?

TNS Ngô Thanh Hải: Vấn đề lâu hay chậm thì ăn thua công việc của hạ viện. Tuy nhiên tôi cũng cho biết rằng ngày hôm qua, thứ Tư ngày 11 tây tháng Mười Hai vào lúc 4 giờ 15, dự luật này đã được đệ nạp tại hạ viện do ông dân biểu Mark Atler đưa ra tại hạ viện, nó kêu là 1st reading. Còn cái 2nd reading và 3rd reading nữa rồi sau đó thì bỏ phiếu.

Sau khi mà hai viện chấp nhận thì mới có chữ ký của đại diện nữ hoàng, kêu là Royal Ascension. Có cái Royal Ascension đó rồi mình mới ra hạ viện và thượng viện.

Thanh Trúc: Ông kỳ vọng bao nhiêu chục phần trăm là S-219 này có thể ra thành luật được?

TNS Ngô Thanh Hải: Hy vọng dự luật thành công trong vòng năm tới bởi vì cái thứ nhất là tất cả những đảng phái đều phải công nhận cái thực tế và sự thật của dự luật này. Đảng Bảo Thủ cũng đã nhận thấy cái đó, đảng Tự Do cũng phải nhận thấy bởi vì đảng Tự Do cũng là một trong chính phủ thời đó đã chấp nhận người tị nạn cộng sản chúng ta. Và đảng Tân Dân Chủ cũng phải nhận cái thực tế đó.

Tôi hy vọng tất cả những đảng phái không vì áp lực của chính phủ Việt Nam mà không bỏ phiếu 100%. Nói tới chính trị là nói tới quyền lợi của từng đảng một thành ra tôi không biết nó như thế nào, tuy nhiên tôi hy vọng dự luật này sẽ ra đúng ngày 30 tháng Tư năm 2015.

Dự luật này bị cộng sản Việt Nam mướn người đánh phá thành ra cũng hơi khó khăn, mà hy vọng mình là con người làm việc ngay thẳng, hai là có sự yểm trợ của đồng bào và của cộng đồng thì tôi hy vọng dự luật được thông qua trong năm tới, kỷ niệm 40 năm chúng ta bỏ nước ra đi.

Thanh Trúc: Cảm ơn ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải.

Việt Nam hôm nay lên tiếng chỉ trích dự luật S-219 do thượng nghị sĩ Ngô thanh Hải bảo trợ và được thượng viện Canada thông qua.

Phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao Việt Nam, ông Lê Hải Bình, nói dự luật yêu cầu công nhận ngày 30 tháng Tư là ngày kỷ niệm Hành Trình Đến Tự Do mà thượng viện Canada thông qua hồi đầu tuần này là một dự luật xuyên tạc lịch sử, vì chính trị cá nhân, khơi lại quá khứ đau buồn, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc Việt Nam. Vẫn theo lời ông Lê Hải Bình, việc thượng viện Canada thông qua dự luật này là đi ngược tình cảm của nhân dân Việt Nam, cộng đồng người Việt sống tại Canada cũng như mối quan hệ tốt đẹp giữa hai quốc gia.

VN bắt trưởng ca vụ sân bay sập điện

VN bắt trưởng ca vụ sân bay sập điện

Sự cố tại ACC Hồ Chí Minh khiến gần 100 chuyến bay bị ảnh hưởng

Người đứng đầu ca trực trong vụ sập nguồn điện ở Trung tâm Kiểm soát Đường dài Hồ Chí Minh và Tiếp cận Tân Sơn Nhất (ACC Hồ Chí Minh) vừa bị bắt sáng hôm 11/12.

Ông Lê Trí Tình bị bắt tại nhà riêng và bị khám xét nơi làm việc, báo Giao thông loan tin.

Báo Giao thông dẫn lời ông Đinh Việt Thắng, Tổng giám đốc Tổng công ty Quản lý bay Việt Nam xác nhận sự cố hôm 20/11 là do lỗi con người: “Trong thiết kế đảm bảo 99,9% nguồn điện sẽ không bao giờ bị ngắt nếu không có sự tác động của con người.”

Những thông tin giới chức công bố cho thấy đã có hàng loạt các hành động của con người trong vụ sập nguồn toàn bộ này, tuy nhiên giới chức không nói rõ đó là những hành động có chủ đích hay do trình độ kỹ thuật yếu kém.

‘Liên tiếp thao tác sai’

Chỉ ít hôm sau vụ việc, ông Đinh Việt Thắng được trang Thời báo Tài chính Việt Nam dẫn lời nói sai sót đầu tiên xảy ra do ông Lê Trí Tình “không nắm được kỹ thuật”.

Cụ thể, ông Tình đã nhấn nút cắt điện nguồn của toàn bộ hệ thống lưu điện (UPS) khi một trong ba hệ thống UPS báo lỗi, trong lúc hệ thống điện lưới trước đó đã được chủ động cắt để kiểm tra định kỳ.

Việc “không nắm được kỹ thuật” dường như hơi khó biện minh cho thao tác sai của trưởng ca Lê Trí Tình, khi mà, vẫn theo lời ông Thắng, “ngay trên máy đã dán biển chữ rất lớn và rõ ràng để cảnh báo”.

Dường như cũng lý do “không nắm được kỹ thuật” khiến cho nhóm kỹ thuật thay vì tiến hành đóng lại điện lưới ngay lập tức, lại đi sửa UPS trong suốt 14 phút sau khi hệ thống UPS sập.

Và có vẻ lại vì lý do “không nắm được kỹ thuật” cho nên trưởng ca Lê Trí Tình tiếp tục có thêm hành động, mà như mô tả của trang Thời báo Tài chính Việt Nam là “can thiệp sai vào UPS khiến UPS nhảy ngược lại và hệ thống lại tiếp tục mất điện”.

Sự cố sập nguồn xảy ra tại ACC Hồ Chí Minh trưa ngày 20/11 kéo dài hơn một tiếng rưỡi vào thời điểm đang có nhiều máy bay đang hoạt động trong vùng thuộc quyền kiểm soát, điều hành của trung tâm này.

Sự cố khiến toàn bộ các thiết bị trong hệ thống điều hành bay, kể cả radar đều ngưng hoạt động.

Được biết có tổng số 92 chuyến bay bị ảnh hưởng do sân bay Tân Sơn Nhất không thể tiếp nhận các chuyến đến, đi, hoặc bay qua vùng thông báo bay Hồ Chí Minh.

Hồi đầu tháng 12, Tổng Công ty Quản lý bay Việt Nam đã đề nghị Bộ Giao thông Vận tải cử cán bộ công an biệt phái sang tham gia hoạt động quản lý bay ở cương vị phó tổng giám đốc phụ trách an ninh nội chính, theo báo Người Lao động.

Trong cuộc họp hôm 3/12 về an toàn hàng không, Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng được dẫn lời nói ông không loại trừ nguyên nhân phá hoại.

Cũng tại cuộc họp này, ông Thăng đã yêu cầu Cục Hàng không Việt Nam mời Bộ Công an tham gia điều tra nguyên nhân sự cố ACC Hồ Chí Minh.

Ngoài nghi ngờ có phá hoại, ông bộ trưởng cũng không loại trừ chất lượng yếu kém của nhân viên, và đặt yêu cầu phải cho nghỉ việc những ai không đạt tiêu chuẩn công tác.

Bà Bùi Hằng ‘đả đảo’ phiên tòa bất công

Bà Bùi Hằng ‘đả đảo’ phiên tòa bất công

Bà Hằng đã từng tham gia tích cực vào các cuộc biểu tình chống Trung Quốc

Tòa án tỉnh Đồng Tháp vừa y án sơ thẩm đối với bà Bùi Thị Minh Hằng và hai nhà hoạt động khác, luật sư Nguyễn Văn Miếng, người bào chữa cho bà Hằng, nói với BBC.

“Tòa đã quyết định y án Bà Hằng 3 năm tù giam, ông Nguyễn Văn Minh y án 2 năm rưỡi và bà Nguyễn Thị Thúy Quỳnh y án 2 năm,” ông Miếng cho biết.

Hồi tháng Tám, cả ba người đã bị tòa sơ thẩm ở Đồng Tháp kết án tù vì tội ‘Gây rối trật tự cộng cộng’, theo Điều 245, Bộ Luật hình sự.

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) trong thông cáo ngày 12/12 đã gọi phiên tòa là “chiến thuật của chính phủ nhằm trấn áp các nhà hoạt động nhân quyền.”

“Câu nói cuối cùng tại tòa của bà Hằng là ‘đả đảo phiên tòa bất công của chính quyền cộng sản’,” luật sư Miếng nói.

“Bà Hằng vẫn quyết tâm không nhận tội”.

Luật sư của bà Hằng cho biết ông đã hy vọng cả ba người có thể được giảm án.

“Trước khi tòa tuyên án, tôi vẫn còn tin vào hệ thống tư pháp của Việt Nam,” ông nói.

Trả lời BBC trong chiều cùng ngày, bà Đặng Thị Quỳnh Anh, con gái bà Hằng, cho biết gia đình đã bị lực lượng an ninh ngăn chặn không cho dự phiên tòa.

“Chúng tôi sẽ tiếp tục đâm đơn ở trong nước và các cơ quan tối cao để kêu oan cho mẹ,” bà nói.

“Sau khoảng 20 ngày nữa tôi sẽ đi thăm nuôi mẹ và sẽ tùy tình hình sức khỏe của mẹ để quyết định bước tiến tiếp theo”.

Bà Quỳnh Anh cũng cho biết sẽ tăng cường vận động tại các tổ chức quốc tế để kêu gọi trả tự do cho bà Hằng.

HRW lên tiếng

Trong những vụ án chính trị như vậy, tòa án không có một chút độc lập nào trước Đảng Cộng Sản. Tất cả những gì xảy ra đã được dàn xếp trướcÔng Phil Robertson, Phó Giám đốc phụ trách châu Á của HRW

Trong thông cáo gửi đến BBC ngày 12/12, ông Phil Robertson, Phó giám đốc phụ trách châu Á của HRW, đã lên án phiên tòa tại Đồng Tháp.

“Bà Bùi Thị Minh Hằng đã từ lâu là một cái gai trong mắt chính quyền Việt Nam, vì vậy Hà Nội đã sáng chế ra những cáo buộc với động cơ chính trị như “Gây rối trật tự công cộng” nhằm bịt miệng bà cùng hai blogger khác,” ông Robertson nói.

“Đây chỉ là một phần chiến thuật của chính phủ nhằm trấn áp các nhà hoạt động nhân quyền, với những cáo buộc về gây rối trật tự công cộng thay vì hình sự hóa việc thực thi quyền con người”.

“Thế nhưng mục đích của chúng là hoàn toàn giống nhau – ném người dân vào ngục tù chỉ vì dám đòi hỏi sự minh bạch, một chính quyền dân chủ và tôn trọng nhân quyền”.

“Trong những vụ án chính trị như vậy, tòa án không có một chút độc lập nào trước Đảng Cộng Sản. Tất cả những gì xảy ra đã được dàn xếp trước”.

Cả ba người bị bắt vào ngày 11/2/2014, khi đang trên đường thăm gia đình vợ chồng cựu tù nhân chính trị Nguyễn Bắc Truyển tại huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp.

“Lúc đi cùng với mẹ tôi còn có 20 người khác … trên đường đi thì bị một lực lượng lớn công an huyện Lấp Vò chặn lại và dùng dùi cui đánh đập cả đoàn, cướp giật tài sản, máy móc rồi dẫn cả đoàn về giam tại công an huyện Lấp Vò,” anh Trần Bùi Trung, con trai bà Hằng, nói với BBC hồi tháng Hai.

Anh Trung hiện đang có mặt ở Hoa Kỳ để vận động trả tự do cho bà Hằng.

Đại sứ quán Hoa Kỳ hồi tháng Tám đã ra thông cáo kêu gọi trả tự do cho các nhà hoạt động, sau khi tòa sơ thẩm ở Đồng Tháp tuyên án tù cả ba người.

“Việc các cơ quan chức năng Việt Nam sử dụng các điều luật về trật tự công cộng để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ vì họ bày tỏ quan điểm chính trị một các ôn hoà là điều đáng báo động”, thông cáo viết.

“Việc kết án này dường như không phù hợp với quyền tự do ngôn luận và những nghĩa vụ của Việt Nam theo Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị cũng như các cam kết thể hiện trong Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế.”