Không cầu con tài giỏi, không mong con dưỡng già, chỉ nguyện đi cùng con đoạn đường…

 

Không cầu con tài giỏi, không mong con dưỡng già, chỉ nguyện đi cùng con đoạn đường… Đây là dòng tâm sự cảm động của một bà mẹ 57 tuổi khi rời khỏi nhà con trai!

Tôi 57 tuổi, về hưu được hai năm, con trai năm nay 31 tuổi. Năm tôi mới về hưu thì con trai lấy vợ. Vì là người rất yêu thương con, do đó từ khi con lấy vợ, tôi lại gánh lên trách nhiệm chăm sóc con dâu và nghĩ rằng đó cũng là việc bình thường.

Ban đầu, tôi vốn nghĩ sau khi con trai lấy vợ, cả nhà vẫn có thể sống chung cùng một chỗ. Nhưng vì chồng khuyên can, nói rằng vợ chồng son cần có không gian riêng, do đó tôi mới cho chúng ra ở riêng. Nhưng để tiện chăm sóc vợ chồng con trai, mỗi sáng chúng tôi lại sang nhà con trai nấu bữa sáng, quét dọn nhà cửa, sau bữa tối, khi các con đi ngủ chúng tôi mới trở về nhà.

Một hôm, như mọi ngày tôi mang theo đồ ăn tươi mới mua ở chợ đến nhà con trai, trong lòng đang hân hoan, rút chìa khóa ra mở cửa thì không thể mở bởi vì con dâu đã đổi ổ khóa khác. Tôi gọi điện hỏi thì con dâu nói rằng: “Gần đây chung cư hay xảy ra mất trộm, cho nên …” . Lúc đó tôi nghĩ, sao các con đổi ổ khóa mà không đưa chìa cho mẹ? Chắc là chúng quên mình rồi.

Buổi tối, con trai tới nhà đưa cho tôi chiếc chìa khóa. Tôi vốn định không nói lại chuyện ban sáng, nhưng con lại nói một câu: “Mẹ đừng để vợ con biết.” Tôi nhận thấy sự việc này không còn đơn giản nữa rồi.

Tuy nhiên, nói xong là tôi lại quên ngay. Ngày hôm sau, tôi vẫn theo thói quen bước chân đến nhà con trai. Vừa bước tới gần cửa, tôi nghe thấy con trai và con dâu đang cãi nhau.

Lúc đó, con dâu không ngừng nói: “Anh nhất định đã đưa chìa khóa mới cho mẹ của anh rồi.”

“Anh mãi không bỏ được thói quen tắm rửa xong, quần áo ném hết vào trong chậu, đợi sang ngày hôm sau mẹ anh sang và đem giặt sạch. Nhìn quần áo mắc ở dây phơi, em không thấy vui mà chỉ thấy xấu hổ.”

“Anh nhìn xem, anh bị mẹ chiều quá mà dưỡng thành thói quen xấu, mỗi ngày về nhà đều nằm dài trên ghế sofa, không làm một việc gì, đồ đạc không thu dọn, rác không đổ, chỉ thiếu đút cơm tận miệng nữa thôi. Anh giống như một đứa trẻ miệng đầy hôi sữa vậy.”

“Mẹ lại không giống bà mẹ chồng khác, đi khiêu vũ hoặc spa, mà như một chiếc camera nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

Tôi nghe xong mà không thể tự trách mình, rằng đây là 24 giờ lo lắng cho con đổi lấy thứ này. Điều khiến tôi ghét nhất chính là, con trai chỉ biết nói một câu: “Mẹ là mẹ của anh, em làm vậy anh biết xử lý thế nào?”

Trước đây, mọi việc đối nội đối ngoại trong gia đình là do một tay tôi lo hết. Nhưng kết quả là con dâu lại cho tôi là người không hiểu chuyện.

 

 

 

 

 

 

(Ảnh minh hoạ)

Nghe xong, tôi không thể cầm được nước mắt trở về nhà và kể lại sự tình với ông bạn già: “Thằng Hướng là con trai độc nhất của chúng ta, từ bé tôi đã yêu thương và dành cho nó sự chăm sóc tốt nhất, lắm lúc còn lo lắng từng li từng tí, vậy mà giờ tôi lại phải nhận lấy lời nhận xét như vậy.”

Chồng nghe xong vừa lấy tay vỗ vỗ vào lưng tôi vừa nói: “Thật là có mắt không tròng! Có cơ hội, tôi sẽ nói chuyện với hai đứa nó.”

Rồi ông nói tiếp: “Mình nhìn các bạn đồng nghiệp cũ mà xem, họ đi du lịch khắp cả nước, còn ra cả nước ngoài nữa. Nhưng mình vì các con, đã bị dính mắc ở đây quá lâu rồi. Ngẫm lại, tôi thấy sợ cái sức chịu đựng của mình rồi đấy.”

Sau buổi nói chuyện, tôi tự hỏi, chẳng lẽ mình cứ sống vậy đến khi chết đi sao? Chẳng lẽ không muốn ra ngoài du ngoạn một chuyến?

Nói xong liền lập tức quyết định đi du lịch, đi thăm quan thắng cảnh vùng núi cao nguyên, tận mắt nhìn dê mẹ cho dê con bú sữa, tôi lại nhớ trước đây khi con trai còn nhỏ, tôi cũng cho nó bú từng tí như vậy.

“Sống du mục trên thảo nguyên, những con dê phải di chuyển thường xuyên, nếu như dê mẹ cứ chăm lo mãi thì dê nhỏ làm sao trưởng thành, làm sao học được cách sống tự lập? Như vậy, ai còn nguyện ý lấy một người mà tinh thần còn mãi cầu bú sữa như vậy được.”

Ông chồng già đứng bên cạnh cùng nhìn bầy dê với nét mặt đầy vui vẻ. Ông nói: “Tình thương của người mẹ dành cho một đứa trẻ nên buông xuống.” Nói xong, chồng liền cầm chiếc điện thoại và đọc một bài viết. Dường như bài này nói đúng tâm trạng tôi lúc này: “Cha mẹ không muốn rời xa con khi chúng đã trưởng thành, nói là thương con, nhưng lại chính là kiểm soát con cái. Cách chăm sóc như vậy là để nhằm phục vụ cảm giác sở hữu của cha mẹ, là để thỏa mãn lòng tham của chính mình…”

Nghe đến đây tôi nhìn chằm chằm vào chồng rồi chợt hỏi: “Tôi là một người mẹ như thế sao?”

Rồi ông mỉm cười nói: “Là thuộc về người có thể vãn hồi lại.”

7 ngày trên thảo nguyên, ông chồng già đã dạy tôi chụp ảnh lưu niệm, gửi thư, làm sao để có được một bức ảnh đẹp. Cùng sống trong một mái nhà, vậy mà cuộc sống sinh hoạt của hai chúng tôi lại có sự cách biệt lớn đến vậy.

Khi trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là mua một chiếc điện thoại Iphone 6, bán ngay chiếc điện thoại cục gạch của mình.

 

(Ảnh minh hoạ)

Hôm sau, tôi gọi cho con trai một cuộc điện thoại để thông báo buổi tối hai vợ chồng tôi đến nhà chơi. Con trai nghe xong không khỏi giật mình: “Mẹ, chẳng phải mẹ có chìa khóa đó sao, mẹ cứ đến, sao phải gọi trước ạ?” Tôi cười cười và không nói gì thêm nữa.

Sau khi dùng xong bữa tối, hai vợ chồng tôi tới nhà con trai. Đến nơi, con dâu ra mở cửa đón, tôi nhìn các con rồi kể lại sự tình những việc bản thân đã làm trong 7 ngày qua. Rồi tôi nửa đùa nửa thật nói với con: “Mẹ chuẩn bị một thứ quan trọng cho cuộc sống sinh hoạt tuổi già. Đây là dụng cụ mà mẹ đã mua, chẳng lẽ các con không có ý định mua tặng mẹ một chiếc.” Tôi vừa nói vừa lấy ra chiếc điện thoại Iphone 6 đặt ở trên bàn, miệng mỉm cười và ngồi quan sát phản ứng của các con.

Con dâu ngay lập tức nói: “Mẹ à, mẹ có tiền để mua không? Con cho mẹ 10 triệu đồng để mua đây ạ.”

Sau rồi tôi nhẹ nhàng lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra đưa lại cho con trai. Đối với tôi mà nói, lúc này giống như trao lại quyền tự quyết định cho con, quyền được lên tiếng, quyền gia trưởng. Tôi nói: “Sau này mẹ sẽ không thường xuyên qua nhà các con nữa, mà nếu có qua, cũng sẽ gọi điện báo trước.”

Con trai nhìn tôi với vẻ khó hiểu nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Mẹ không phải giận con, mà là đang học cách buông bỏ.” Tôi ôm con trai, mắt không khỏi rơm rớm lệ. Từ hôm đó tôi không còn quản con trai nữa, mặc dù biết buông lúc này đã quá muộn nhưng vẫn còn kịp.

Lúc tôi đang đi du lịch, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của con trai: “Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?”

Tôi nhanh chóng chụp tấm ảnh kỷ niệm và gửi cho con cùng lời nhắn: “Thế giới này thật rộng lớn, cha và mẹ còn rất nhiều nơi cần đến khám phá lắm.”

Không lâu sau, hình ảnh hai vợ chồng tôi đi du lịch được con dâu đăng lên mạng với dòng bình luận: “Đây là hình ảnh hưởng thụ tuổi già của bố mẹ chồng, sau này mình cũng học theo hai người.”

(Ảnh minh hoạ)

Nhưng không ít người đặt câu hỏi: “Sinh con thì mong muốn điều gì ở con cái, muốn con làm rạng danh tổ tiên hay muốn con dưỡng già?”

Cuối cùng tôi thấy một câu trả lời thật cảm động: “Để được cùng con trải nghiệm cuộc sống.”

Tất cả bậc cha mẹ đừng biến con trở thành vật sở hữu duy nhất, điều này khiến con không có năng lực giao tiếp với xã hội, không có hứng thú với sở thích cá nhân, không quan tâm đến niềm vui của mình là gì. Đây liệu có phải là cuộc sống hạnh phúc mà mỗi bậc cha mẹ muốn con học được hay không? Cách giáo dục này mang đến cho con điều gì? Chính là áp lực và tra tấn.

Hãy là hình mẫu cho con học hỏi, yêu thương, hạnh phúc, có sự nghiệp riêng, là một phần tử trong xã hội, là một người hạnh phúc khỏe mạnh trong mắt con cái.

Có một người nói câu mà tôi rất tâm đắc: “Tôi khâm phục những bậc cha mẹ, khi con cái còn nhỏ thì yêu thương hết mực, nhưng khi chúng trưởng thành thì liền buông tay, để chúng tự biết chăm sóc cho bản thân khi lưu lạc bên ngoài, giống như một nhiệm vụ cần hoàn thành. Tình thân không phải là dùng để chiếm hữu mãi mãi, mà là do duyên phận thâm sâu mà thành. Chúng ta không thể bỏ bê con trẻ khi chúng còn nhỏ và cũng không thể để chúng thấy áp lực vì cha mẹ khi trưởng thành.

Làm cha mẹ là để trái tim đi cùng lý trí. Không chỉ làm cha mẹ, mà trong cuộc sống đời người cần hiểu được lúc nào cần tiến cần lui.

Không cầu con hoàn hảo, không cầu con phải thay cha mẹ tranh sĩ diện, lại càng không cầu con dưỡng già. Chỉ cần thân thể con khỏe mạnh, một lần cùng cha mẹ ngắm cảnh đẹp trên thế giới này, để ta có cơ hội đi cùng con một đoạn đường…”

San San

Dương Tràng

Đừng tìm hạnh phúc nơi nào xa quá

Đừng tìm hạnh phúc nơi nào xa quá

https://thanhnientudo.files.wordpress.com/2015/11/img_7952.jpg 


Đừng tìm hạnh phúc nơi nào xa quá 
Hãy quay về tìm nó ở trong ta 
Chỉ cần tâm thanh thản sẽ nhận ra 
Vì hạnh phúc là điều đơn giản nhất 
  

Khi ăn uống biết ngon là hạnh phúc 

Khi tai còn nghe rõ những âm thanh 
Khi mắt còn thấy rõ áng mây lành 
Khi đi đứng nói làm đều tự tại 
  

Biết giúp ích nhân loại điều thiết thực 
Biết sẻ chia vật chất lẫn tinh thần 
Biết cảm thông mọi rắc rối thế nhân 
Biết trang trải bằng tình thương chân thật 
  

Người hạnh phúc nhất là người trầm tĩnh 

Trái tim người thật sự vị nhân sinh 
Mọi việc làm có chánh niệm phân minh 
Sự an tịnh tâm hồn luôn có mặt. 
  
( Tường Vân ) 
Suy ngẫm !

Tân tổng thống Nam Hàn Moon Jae-in mời linh mục làm phép dinh tổng thống

Tân tổng thống Nam Hàn Moon Jae-in mời linh mục làm phép dinh tổng thống

vietvatican.net

Seul – Như một tín hữu Công giáo tốt lành, trước khi đến định cư ở một ngôi nhà mới, tân tổng thống Hàn quốc Moon Jae-in đã nghĩ đến việc làm phép nơi ở mới, đó là “Nhà Xanh” – nơi cư ngụ chính thức của tổng thống Hàn quốc, nơi đặt các văn phòng tổng thống và cũng là nơi đón tiếp các quốc trưởng đến thăm Hàn quốc.

Tân tổng thống Hàn quốc Moon Jae-in đã mời cha xứ của mình – linh mục đang coi sóc giáo xứ Công giáo Chúa Ba Ngôi ở vùng phụ cận Hongje-dong,, Seul, nơi ông ở từ tháng một năm nay – đến làm phép “Nhà xanh”.

Cha Phaolô Ryu Jong-Man đã nhận lời mời của tổng thống và hôm 13/05, cha đã đến Nhà Xanh để ban phép lành cho những người ở đó, làm phép cho ngôi nhà và các đồ vật.

Cha xứ Phaolô đã đặt tay trên tổng thống và vợ của ông và cầu nguyện cho ông, cầu cho ông được “khôn ngoan như Vua Solomon”. Cha cũng nói với tổng thống: “Trước khi quyết định về vấn đề của đất nước, anh chị em hãy cầu nguyện với Chúa Thánh Thần. Ngài sẽ đến với anh chị em và ban cho anh chị em ánh sáng và sức mạnh của Người.

Cha Phaolô nói về tân tổng thống, người cha biết rõ, là một người khiêm nhường, cởi mở và nhân hậu. Cha cho biết ông luôn đeo một nhẫn chuỗi Mân Côi ở ngón tay thứ tư của bàn tay trái: dấu hiệu của lòng sùng kính Mẹ Maria.

Tổng thống Moon Jae-in đã chọn bắt đầu vào ở trong Nhà Xanh vào ngày lễ Đức Mẹ Fatima và do đó, việc phục vụ quốc gia của ông bắt đầu dưới sự bảo trợ của Mẹ Maria.

Cha Phaolô đã tặng cho vợ chồng tổng thống một bức tranh có ý nghĩa hòa bình. (Agenzia Fides 17/5/2017)

Hồng Thủy

Stalin: tư tưởng độc tài và gia đình bất hạnh

Stalin: tư tưởng độc tài và gia đình bất hạnh

BBC

Tù Liên Xô
Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Tù khổ sai làm kinh tế xây dựng chế độ ‘xã hội chủ nghĩa’ Liên Xô

Trong tiếng Anh, Stalinism có hai nghĩa: đó là phương pháp lãnh đạo kiểu Stalin dùng bộ máy an ninh để khủng bố nhân dân, cán bộ đảng cộng sản; và chủ nghĩa Stalin, một dòng ý thức hệ.

Nhưng các hành vi và suy nghĩ của Josef Stalin (1878 -1953) cũng ảnh hưởng nhiều đến gia đình, vợ con ông.

Phương pháp và tư tưởng của Stalin

Theo Bách khoa Toàn thư Anh (Britannica), cơ sở lý luận của Stalinism được Josef Stalin nêu ra là đề cao bộ máy nhà nước.

Nếu như ý thức hệ xã hội chủ nghĩa theo cách truyền thống nói nhà nước “sẽ dần tan biến đi” trong xã hội tương lai không còn giai cấp, Stalin lại nhấn mạnh rằng để đạt mục tiêu phi giai cấp đó, cần làm nhà nước mạnh lên đã.

Stalin cũng nêu ra khái niệm “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, đặt Liên Xô thành trung tâm của phong trào cộng sản và cánh tả thế giới.

Nói ngắn gọn thì bảo vệ Liên Xô là bảo vệ chủ nghĩa xã hội, và nhiệm vụ này có ý nghĩa cho cả nhân loại.

Điểm chính yếu khác của chủ nghĩa Stalin là “tiêu diệt các kẻ thù bên trong (Liên Xô), và bên ngoài”.

Bên trong, cho đến năm 1939, gần như tất cả các nhà cách mạng thuộc nhóm Bolshevik cũ tham gia chính biến 1917 đã bị thủ tiêu.

Đấu tranh giai cấp trở thành chính sách cơ bản để tham lọc và tiêu diệt toàn bộ tầng lớp trí thức, có của, nông dân giàu có và tư sản Nga.

Đặc biệt, dùng sức của kẻ thù giai cấp để xây dựng kinh tế cũng thành chính sách của Liên Xô thời Stalin.

Ước tính có từ 7-15 triệu người dân Xô Viết bị đầy vào cách trại tù khổ sai để khai phá các vùng đất xa xôi, lạnh lẽo.

Bên ngoài, tiêu diệt kẻ thù cũng được thực hiện chừng nào cuộc cách mạng quốc tế chưa hoàn tất trên toàn thế giới.

Từ trái: Stalin và vợ, bà Nadia
Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Từ trái: Stalin và vợ, Nadezhda Alliluyeva

Về nguyên tắc lãnh đạo, Stalinism chủ trương tập trung quyền lực vào một người, tạo ra chủ nghĩa sùng bái cá nhân.

Trong một thời gian dài cho đến khi chết, Josef Stalin vừa làm Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô, vừa làm Thủ tướng Chính phủ.

Nhưng những người bênh Stalin cũng nói đến “thành tích” của nhà độc tài Liên Xô “có quyền lực hơn bất cứ ai trong lịch sử”, theo Britannica.

“Stalin đã công nghiệp hóa Liên Xô, cưỡng bức hợp tác hóa nông nghiệp và dùng công an trị để khủng bố, đồng thời đánh thắng nước Đức trong cuộc chiến 1941-45.

“Stalin cũng đã mở rộng sự kiểm soát của Liên Xô sang cả một vùng vành đai Đông Âu.

Ông ta triệt tiêu hoàn toàn tự do cá nhân, chống lại sự thịnh vượng cá nhân nhưng cũng tạo ra một cơ sở công nghiệp và quân sự hùng mạnh và đưa Liên Xô vào kỷ nguyên hạt nhân.”

Nhiều bi kịch

Về gia đình, cuộc đời Stalin và tính cách ông ta gây ra nhiều bi kịch cho thân nhân.

Stalin
Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Phương pháp lãnh đạo kiểu Stalin dùng bộ máy an ninh để khủng bố nhân dân và cán bộ đảng cộng sản

Stalin có hai đời vợ, một con gái Svetlana Alliluyeva, các con trai Yakov Dzhugashvili, Vasily Stalin và con nuôi Artyom Sergeyev.

Bà vợ đầu tiên, Ketevan “Kato” Svanidze, người Georgia, qua đời năm 1907 sau khi sinh ra con trai Yakov được bảy tháng.

Cậu bé được nhận lễ rửa tội trong Nhà thờ của Chính Thống giáo.

Người vợ thứ hai, Nadezhda (Nadia) Alliluyeva, người Nga, có cha bà, ông Sergei Alliluyev là một nhà cách mạng.

Ông đã cùng vợ Olga cưu mang che dấu Stalin khi trốn tù từ Siberia trở về năm 1911.

Bà Nadia tự sát năm 1932 khi Stalin đang ở đỉnh cao quyền lực.

Đám tang của bà không có mặt người chồng là nhà lãnh đạo tối cao.

Cuộc đời các con của Stalin cũng phản ánh những thăng trầm của Liên Xô.

Con gái duy nhất Svetlana được Stalin yêu quý, đã trốn khi sang Dehli năm 1966 để lo đám tang cho người tình Ấn Độ.

Tại Dehli, bà vào Sứ quán Hoa Kỳ xin tỵ nạn chính trị rồi sang sống ở Mỹ.

Bà nhập tịch Hoa Kỳ, lấy chồng là kiến trúc sư William Wesley Peters, rồi chọn tên Lana Peters.

Cuộc bỏ trốn của bà đã gây một cú choáng cho dư luận Liên Xô thời Brezhnev.

Con gái duy nhất Svetlana được Stalin yêu quý
Bản quyền hình ảnh   GETTY IMAGES
Con gái duy nhất Svetlana được Stalin yêu quý

Dù đã thay tên đổi họ, cho đến khi qua đời năm 2011 ở Wisconsin, Lana Peters nói rằng bà chưa bao giờ thoát khỏi “cái bóng” của người cha.

Con trai cả của Stalin, Yakov Dzhugashvili giữ nguyên họ Georgia.

Các tư liệu nói hồi trẻ, cuộc tình của Yakov với một cô gái Nga, Zoya bị cha phản đối.

Trong một lần bị tống cổ khỏi nhà, Yakov dùng súng bắn vào ngực nhưng không chết dù viên đạn xuyên vào phổi.

Sau đó, được sự ủng hộ của mẹ kế, Yakov đã kết hôn với Zoya nhưng cuộc hôn nhân chỉ tồn tại không quá hai năm.

Ông trở thành sỹ quan pháo binh bị phát-xít Đức bắt trong trận Smolensk năm 1941.

Phải mất nhiều tuần sau quân Đức mới xác định danh tính của ông là con trai Stalin và đối xử tốt với ông.

Nhưng chính Stalin, trong quân lệnh 270, tháng 8/1941, đã viết rằng mọi sỹ quan và chính ủy Hồng quân Liên Xô chịu bị bắt làm tù binh là kẻ phản bội tổ quốc.

Họ phải nhận án tử hình khi về nước, và thân nhân họ sẽ bị công an bắt.

Theo đúng lệnh này, người vợ thứ hai của Yakov là Yulia Meltzer bị lôi khỏi nhà dù đang nuôi con gái ba tuổi và tống vào ngục ở Lefortovo trong hai năm.

Phía Đức muốn đổi Yakov với Thống chế Friedrich Paulus, tư lệnh quân phát- xít đầu hàng sau trận Stalingrad.

Nhưng Stalin đã nói câu nổi tiếng:

“Tôi không bao giờ đổi thống chế lấy trung uý.”

Yakov chết trong trại tập trung Sachsenhausen ở Oranienburg, gần Berlin, năm 1943 khi 36 tuổi.

Một điều tra kết thúc năm 2000 của nhóm chuyên gia Nga – Mỹ do Giáo sư John Erickson chủ trì đã kết luận Yakov tự sát bằng cách nhảy vào hàng rào cắm điện trong trại.

Xác ông bị quân cảnh Đức bắn nát khi đã chết.

Yakov làm điều đó vì cãi nhau với một tù binh Anh về tin tức rằng chế độ Stalin thảm sát 15 nghìn sỹ quan Ba Lan ở rừng Katyn gần Smolensk tháng 5/1940.

Giáo sư Erickson kết luận rằng nỗi ô nhục khi nghe tin về vụ Katyn đã khiến Yakov muốn kết liễu đời mình.

Năm 1977, trung uý Yakov Dzhugashvili được Liên Xô truy tặng Huân chương Ái quốc hạng nhất.

Người em trai cùng cha của Yakov là Vasily Stalin thì bị ám ảnh bởi cái chết tự sát của mẹ năm 1932 khi cậu bé mới 11 tuổi.

Yakov Dzhugashvili bị quân Đức hỏi cung sau trận Smolensk
Bản quyền hình ảnh   BETTMANN/GETTY
Yakov Dzhugashvili bị quân Đức hỏi cung sau trận Smolensk năm 1941 – ông tự sát chết trong tù năm 1943

Nghiện rượu từ hồi trẻ, Vasily vào quân đội và tốt nghiệp trường phi công.

Lợi dụng tên tuổi cha, sỹ quan này gây ra nhiều điều tiếng như tán gái, lái máy bay khi còn say xỉn.

Năm 1941, Vasily được phong thiếu tá, rồi đại tá chỉ vài tháng sau.

Sau chiến tranh, ông nhận hàm thiếu tướng nhưng không tỏ ra có tài chỉ huy.

Ngay khi Stalin qua đời, Vasily bị bắt khẩn cấp vì các nghi vấn ‘tội gián điệp’, điều các sử gia ngày nay bác bỏ.

Tuy thế, ông vẫn bị giam 7 năm và chỉ được thả năm 1960 sau khi cầu xin tân lãnh đạo Nikika Khrushchev.

Chưa đầy một năm sau, Vasily, lúc này đã bị tước quân tịch và giải ngũ, lại vào tù vì lái xe gây tai nạn.

Ông chết vì bệnh rượu lúc chưa đầy 41 tuổi ở Kazan.

Có tài liệu nêu ra thuyết Vasily đã giết cha hoặc để mặc cho Stalin bị đột quỵ trong nhà nghỉ ngoại ô mà không báo cấp cứu.

Nghi vấn này được sử gia Simon Sebag-Montefiore điều tra trong một phóng sự cho BBC Timewatch hồi 2010.

Trên thực tế, việc để mặc Stalin nằm trên nền sau đột quỵ tại nhà nghỉ ở Kuntsevo tháng 3/1953 là do Lavrentiy Beria, Nikita Khrushchev và Georgy Makenkov, cùng quyết định, theo Joshua Rubenstein.

Còn một người nữa được công nhận là con của Stalin mà không mang dòng máu và họ của ông.

Artyom Fyodorovich Sergeyev, sinh năm 1921, là con của ông Fyodor Sergeyev, bạn Stalin bị chết trong tai nạn xe lửa và được nhà lãnh đạo Liên Xô đón về nuôi.

Ông sau được phong thiếu tướng và qua đời năm 2008 ở Moscow

Quốc hội, họ đã làm gì, họ đã nói gì?

From facebook:  Bạch Hoàn

Ngân sách đã chi ra 3.600 tỉ đồng cho cuộc bầu cử tiến hành hồi giữa năm ngoái. Từng đồng từng cắc đều là tiền thuế của dân. Số tiền ấy tương đương với 200.000 tấn heo hơi những ngày qua. Nghĩa là, nhân dân phải mất tới 2.500.000 con lợn mới bầu ra được hội đồng nhân dân các cấp và đặc biệt là gần 500 đại biểu Quốc hội đang họp hiện giờ.

Mỗi ngày họp, có đại biểu từng nói tốn hết cả tỉ đồng. Quốc hội chưa từng công bố chi phí thực sự nhưng chỉ riêng tiền phụ cấp, tiền xe đưa đón, tiền ăn ở khách sạn… đã ăn không biết bao nhiêu bát cơm của người dân.

Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, là đại diện tiếng nói của nhân dân. Vậy mà, thử nhìn lại xem những ngày qua, họ đã làm gì, họ đã nói gì?

Có một dự án luật mà bao nhiêu năm làm mãi không xong. Bộ Luật hình sự thông qua rồi mới phát hiện biết bao nhiêu lỗi. Và giờ, một đại biểu với vai trò mang tiếng nói của nhân dân vào cơ quan quyền lực cao nhất đất nước, lại đi đề nghị bổ sung thêm tội danh bội nhọ lãnh đạo. Trong khi đó, giả sử dự án luật có đưa vào tội danh này, thì lẽ ra người đại biểu phải cương quyết bác bỏ. Ấy mới là một đại biểu Quốc hội. Bởi đơn giản, không một điều luật nào được phép đứng trên Hiến pháp. Mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật, không thể nào có một quy định dành riêng cho lãnh đạo.

Mang tiếng là người đại biểu nhân dân, nhưng có những tiếng nói trong nghị trường mấy hôm nay, tôi không thấy họ đứng về phía dân mà trái lại họ đang đối lập với nhân dân. Không biết, khi nói ra những điều đó, kì họp kết thúc, trở về địa phương tiếp xúc cử tri, họ sẽ ngẩng mặt hay cúi đầu? Họ sẽ nói với cử tri điều gì đây?

Đã chọn là một đại biểu quốc hội thì sứ mệnh tối thượng của họ phải là phụng sự nhân dân.

Nếu không chất vấn xem chúng ta tham gia những thứ như sáng kiến Một vành đai, một con đường của Trung Quốc thì được gì, mất gì?

Nếu không chất vấn về việc phát triển ồ ạt các nhà máy nhiệt điện đốt than, về nguy cơ trở thành bãi rác công nghệ, về việc kiểm soát để hạn chế ô nhiễm môi trường?

Nếu không chất vấn việc giải quyết hàng loạt dự án thua lỗ, chậm tiến độ liên quan đến nhà thầu Trung Quốc?

Nếu không chất vấn ai phải chịu trách nhiệm và biện pháp kiểm soát quyền lực để chấm dứt tình trạng cả họ làm quan, tình trạng con ông này cháu bà kia thăng tiến thần tốc?

Nếu không chất vấn về việc một mặt tuyên bố chú trọng chất lượng tăng trưởng kinh tế nhưng giải pháp để đảm bảo chỉ tiêu tăng trưởng lại là tăng cường hút dầu thô lên bán thì thực chất những quyết tâm bằng lời nói kia có ý nghĩa gì?

Nếu không chất vấn giải pháp cân đối ngân sách, cắt giảm chi tiêu thay vì tăng thuế môi trường và cứ thế nhấn nút thông qua thì sẽ khoan thủng sức dân?

Còn rất nhiều cái nếu. Nếu như thế thì họ ngồi ở đó để làm gì?

Và nếu cứ như thế, liệu người dân có tiếc những đàn lợn của mình không?

NƠI CHÂN TRỜI VÀ MẶT ĐẤT GIAO NHAU

 NƠI CHÂN TRỜI VÀ MẶT ĐẤT GIAO NHAU

Có hai nhà đạo sĩ kia, một hôm đọc thấy trong một cuốn sách khảo cổ cho biết: có một nơi chân trời và mặt đất giao nhau.  Hai nhà đạo sĩ bèn quyết định lên đường đi tìm cho được nơi chân trời và mặt đất giao nhau như trong sách đã cho biết.  Hai ông còn thề nguyền sẽ không trở về bao lâu chưa tìm được nơi trời đất giao nhau đó.  Bởi vì hai ông được biết ở nơi đó sẽ có một cánh cửa mở ra chân trời.  Khi cửa mở ra, người ta sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

Sau một cuộc hành trình lâu dài và gian khổ, hai nhà đạo sĩ đã tìm được nơi chân trời và mặt đất giao nhau.  Hai ông cũng đã mở được cánh cửa trời…  Nhưng đến lúc bước vào cửa trời, hai ông hết sức bỡ ngỡ, vì hai ông gặp lại chính căn phòng quen thuộc của mình…  Lúc ấy hai ông mới hiểu: con đường lên trời bắt đầu từ mặt đất này, trong đời thường, nơi mình đang sống hằng ngày.

Anh chị em thân mến, đường lên trời bắt đầu từ mặt đất này, nơi “Trời Mới Đất Mới” sẽ xuất hiện trong ngày Chúa chúng ta “trở lại cũng một cách y như Ngài đã lên trời.”  Chúa lên trời không có nghĩa là Ngài ra đi.  Bởi vì ra đi là để lại sự vắng mặt.  Đàng này, Chúa không để chúng ta đơn độc, Ngài còn “ở lại với chúng ta mãi cho đến tận thế.”

Chúa lên trời là Chúa “khuất dạng”, không còn hiện diện bằng xương bằng thịt trước mắt chúng ta nữa, để bắt đầu một sự hiện diện ẩn khuất, nghĩa là Chúa vẫn có mặt đó mà chúng ta không thấy được.  Ngài vẫn ở giữa chúng ta, trong những nơi mà Ngài đã dạy chúng ta biết để nhận ra Ngài: trong Lời Chúa, trong các bí tích, trong anh chị em, trong những người nghèo khổ…  Ngài không chỉ hiện diện mà còn ở, còn cư ngụ.  Một chỗ ở có ý nghĩa sâu sắc hơn một sự hiện diện: Người ta có thể hiện diện trên đường phố, còn ở thì chỉ ở trong nhà mà thôi.  Thiên Chúa chỉ muốn có một chỗ ở, một ngôi nhà riêng của Ngài và ngôi nhà đó là chính chúng ta: “Ngài ở với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế”, Ngài ở với chúng ta như ở trong ngôi nhà của Ngài.

Khi nói “Chúa lên trời ngự bên hữu Chúa Cha” hay khi cầu nguyện: “Lạy Cha chúng con ở trên trời”, chúng ta đừng tưởng Chúa ở xa cách chúng ta.  Ngài ở trên các tầng mây xanh.  Không!  Nếu đóng khung Chúa ở trên trời là chúng ta bắt Ngài phải di tản.  Chúng ta đánh mất Ngài!  Nhưng qua kiểu nói tượng hình của Kinh Thánh, chúng ta hãy hiểu việc Chúa lên trời là một cuộc thăng quan tiến chức, được thêm uy quyền, hiệu năng, và do đó được hiện diện một cách sâu đậm, thắm thiết hơn, chứ không phải một cuộc thăng thiên xét theo không gian, khiến Ngài xa lìa thế giới chúng ta.

Vì vậy, thiên sứ phải lay tỉnh các môn đệ đang mải mê nhìn lên trời: “Hỡi các ông, người Galilê, thôi đừng đứng đó mà nhìn lên trời nữa!”  Nhưng hãy đi mở mang Nước Chúa và sự hiện diện của Ngài bằng cách hoàn thành công trình đang dang dở của Ngài ở trần gian này: “Hãy đi đến với muôn dân, làm phép Rửa cho họ, nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.  Dạy bảo họ tuân giữ những điều Thầy đã truyền cho anh em, để muôn dân trở nên môn đệ của Thầy.”  Đó, như thế Chúa lên trời là để khởi đầu sứ vụ của Giáo Hội: Các môn đệ phải ra đi làm chứng về sự sống lại của Chúa Giêsu, không phải chỉ ở Giêrusalem và nơi những người Do Thái mà thôi, mà còn ở khắp nơi, cho đến tận cùng trái đất và nơi tất cả dân tộc.

Anh chị em thân mến, từ ngày Chúa lên trời, sứ mạng của chúng ta là phải đi vào trần gian, trở về với thực tế, nhìn kỹ vào cuộc sống của nhân loại, của mọi người anh em trên mặt đất này, để cùng với mọi người ra sức xây dựng Nước Trời đang thành hình ngay trong trần thế này, giữa thế giới hôm nay, tùy theo mức độ chính thế giới này có thể hiện được tình thương, có phản ảnh được tình yêu vô biên của Thiên Chúa hay không.  Đúng theo tinh thần của Tin Mừng: Nước Trời không phải chỉ là chuyện đời sau, mà còn phải là thực tế hiện tại: như hạt cải trong thửa vườn, như men trong bột, như muối cho đời: “Nước Trời ở giữa anh em.”

Như thế, thưa anh chị em, Thiên Chúa không đóng đô ở riêng một chỗ nào trong không gian, trên các tầng trời.  Ngài ở bất cứ nơi nào có tình yêu thương.  Nếu cứ luyến tiếc nhìn lui lại quá khứ, hãy mải mê ngước mắt lên trời, chúng ta sẽ quên rằng Thiên Chúa đang ở với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế.  Thiên Chúa đang hiện diện bất cứ nơi nào có tình yêu thương nhau, đùm bọc nhau, chia sẻ cho nhau.  Và chỗ nào có một cộng đoàn, một xã hội như vậy, lớn hay nhỏ, đang thành hình thì từ chỗ đó, Nước Trời đang bắt đầu hiện diện.

Trái lại, chỗ nào người ta còn giành giựt nhau, còn áp bức, khai thác, bóc lột nhau, còn coi nhau như thù nghịch, thì khỏi cần tìm địa ngục ở đâu xa hơn nữa: địa ngục đang bắt đầu từ chỗ đó.  Thiên đàng hay địa ngục, chúng ta đang bắt đầu xây dựng hay đào sâu ngay từ trong cuộc sống chúng ta hôm nay.

Vậy, ngày Chúa lên trời, thay vì chỉ mải mê nhìn lên trời, thụ động trông chờ ngày Chúa trở lại, chúng ta hãy nhìn xuống mặt đất, hãy cùng nhau góp sức xây dựng con đường lên trời ngay từ mặt đất này; vì chính từ mặt đất này mà “Trời Mới Đất Mới” sẽ xuất hiện trong ngày Chúa chúng ta “trở lại cũng một cách y như Ngài đã về trời.”

Công đồng Vaticanô II đã nói: “Vẫn biết rằng quê hương vĩnh cửu của chúng ta không phải ở trần gian này và chúng ta chỉ đi qua để về quê hương trên trời, nhưng thực là sai lầm, nếu vì đó mà nghĩ rằng mình có thể xao lãng nghĩa vụ của mình ở trần gian” (Mv 43,1b).  Vì thế, trông đợi “Trời Mới Đất Mới” không những không làm giảm bớt mà còn tăng thêm nơi chúng ta ý chí xây dựng trời đất hiện tại này.  Bởi vì xây dựng trời đất hiện tại là xây dựng “Trời Mới Đất Mới” (MV 39,2a), là xây dựng quê hương vĩnh cửu của chúng ta vậy.

Trích trong “Niềm Vui Chia Sẻ”

****************************** ********

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã yêu trái đất này, và đã sống trọn phận người ở đó.  Chúa đã nếm biết nỗi khổ đau và hạnh phúc, sự bi đát và cao cả của phận người.  Xin dạy chúng con biết đường lên trời, nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.  Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu, chúng con thấy mình được thêm sức mạnh để xây dựng trái đất này, và chuẩn bị đón ngày Chúa trở lại.

Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa, xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời không làm chúng con quên trời cao; và những vẻ đẹp của trần gian không ngăn bước chân chúng con tiến về bên Chúa.  Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con, mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.  Amen!

Langthangchieutim gởi

Vì sao hàng nghìn người Việt ở lại Mỹ dù quá hạn visa?

Vì sao hàng nghìn người Việt ở lại Mỹ dù quá hạn visa?


Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.

Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.

Hàng nghìn người Việt nằm trong danh sách người nước ngoài ở quá hạn thị thực ở Hoa Kỳ, trong xu hướng mà giới hữu trách nước này nói là gây “nguy cơ về an ninh quốc gia”.

Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ, công bố đầu tuần này, tính tới cuối năm 2016, con số người Việt ở quá hạn visa đi du lịch hoặc giao thương ở Mỹ là khoảng 3 nghìn người.

Lý do thứ nhất, họ sang bên này với chủ ý ở lại. Cái thứ hai, họ bị ‘gạ’ sang bên này bằng con đường du lịch, với sự hứa hẹn được đi làm này kia, nhưng mà chủ sử dụng lao động, chẳng hạn ở tiệm nail [sơn sửa móng tay] hoặc tiệm ăn, lại không gia hạn cho họ visa. Hoặc là chồng bảo lãnh họ sang xong rồi không làm giấy tờ gì hết, và coi như người vợ kẹt cứng với người chồng, cứ ở suốt ngày trong nhà.

Trong khi đó, con số du học sinh hoặc sinh viên trao đổi của Việt Nam ở quá thời hạn thị thực được cấp là hơn 1 nghìn người.

Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Giám đốc Điều hành BPSOS, tổ chức từng giúp đỡ một số người Việt gặp rắc rối vì ở quá hạn visa, nói với VOA Việt Ngữ rằng có nhiều lý do dẫn tới tình trạng này.

Ông nói thêm: “Lý do thứ nhất, họ sang bên này với chủ ý ở lại. Cái thứ hai, họ bị ‘gạ’ sang bên này bằng con đường du lịch, với sự hứa hẹn được đi làm này kia, nhưng mà chủ sử dụng lao động, chẳng hạn ở tiệm nail [sơn sửa móng tay] hoặc tiệm ăn, lại không gia hạn cho họ visa. Hoặc là chồng bảo lãnh họ sang xong rồi không làm giấy tờ gì hết, và coi như người vợ kẹt cứng với người chồng, cứ ở suốt ngày trong nhà”.

Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên, trong khi số du khách Việt tới Mỹ cũng ngày càng tăng, với hàng chục nghìn người mỗi năm.

Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên.

Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên.

Ngoài Việt Nam, công dân các quốc gia Đông Nam Á khác cũng nằm trong “danh sách đen” của Bộ An ninh Nội địa Mỹ là Campuchia, Indonesia, Lào, Malaysia, Philippines hay Thái Lan.

Khi được hỏi lý do vì sao mà người Việt lại chấp nhận rủi ro để ở lại Mỹ, tiến sĩ Thắng nói thêm: “Qua bên này, họ làm ăn, buôn bán được dễ hơn, rồi họ có những khu mà chỉ cần nói tiếng Việt thôi họ cũng có thể lẫn lộn vào trong đó. Ở bên Mỹ dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn. Mỗi ngày làm lao động thì cũng kiếm được một số tiền và dành dụm được gửi về trong nước”.

Qua bên này, họ làm ăn, buôn bán được dễ hơn, rồi họ có những khu mà chỉ cần nói tiếng Việt thôi họ cũng có thể lẫn lộn vào trong đó. Ở bên Mỹ dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn. Mỗi ngày làm lao động thì cũng kiếm được một số tiền và dành dụm được gửi về trong nước.

Ông Thắng nói thêm rằng tổ chức của ông đã “can thiệp cho một số trường hợp” và chứng minh họ có “đủ tư cách tị nạn hay là nạn nhân của nạn buôn người”.

Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.

Cho dù con số này rất nhỏ so với khoảng 50 triệu người tới thăm Mỹ, Bộ này nói trong phúc trình trên rằng những người ở quá hạn thị thực gây ra một “nguy cơ về an ninh quốc gia”.

Tin cho hay, hai kẻ không tặc trong vụ khủng bố 11/9 ở Mỹ, khiến hàng nghìn người thiệt mạng, cũng từng thuộc diện này.

Các quốc gia châu Phi nằm trong số các nước có tỷ lệ người ở quá hạn visa tại Mỹ nhiều nhất trong phúc được công bố trong bối cảnh chính quyền của Tổng thống Donald Trump “mạnh tay” với các di dân không có giấy tờ hợp lệ, nhất là từ quốc gia láng giềng Mexico.

Ân xá Quốc tế kêu gọi thả Trần Huỳnh Duy Thức

 Ân xá Quốc tế kêu gọi thả Trần Huỳnh Duy Thức

BBC

Ông Trần Huỳnh Duy Thức (trái)

Ông Trần Huỳnh Duy Thức (trái) hiện đang thi hành bản án tù 16 năm và đã trải qua tám năm ở trong tù.

Tổ chức nhân quyền Ân xá Quốc tế (Amnesty International) gửi thư ngỏ ngày 23/5/2017 kêu gọi Việt Nam thả tự do “ngay lập tức và vô điều kiện” cho ông Trần Huỳnh Duy Thức, người bị tù cách đây tròn 8 năm với tội danh âm mưu lật đổ chính quyền.

Cha của ông Thức là ông Trần Văn Huỳnh nói với BBC trong tám năm qua, gia đình ông đã nhiều lần nộp đơn xin xét lại bản án “oan sai” này, nhưng đều bị giới chức khước từ.

Ông Thức là tù nhân duy nhất trong vụ án ‘Lê Công Định và những người khác’ vẫn còn ở lại trong tù, các thành viên khác là các ông Lê Công Định, Lê Thăng Long và Nguyễn Tiến Trung đã được trả tự do trong những khoảng thời gian khác nhau.

Tổ chức Ân xá Quốc tế trong những năm qua đã nhiều lần gửi thư cho chính phủ Việt Nam về trường hợp của ông Thức nhưng “chưa nhận được bất cứ phản hồi nào”, đại diện của Amnesty, bà Janice Beanland nói với BBC.

 Trong thư ngỏ gửi Bộ trưởng Công an Tô Lâm hôm 23/5, Ân xá Quốc tế viết: “Phiên xét xử của Trần Huỳnh Duy Thức không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế cho một phiên tòa công bằng, coi nhẹ giả định vô tội và quyền được bào chữa.”

“Việc truy tố không cung cấp được bằng chứng nào để chứng minh cho bản cáo trạng,” nội dung thư nhấn mạnh.

Tổ chức Ân xá Quốc tế cũng bày tỏ lo ngại về tình trạng mà ông Thức đang bị giam giữ và về việc ông bị chuyển trại nhiều lần mà gia đình không được thông báo trước.

‘Đối xử hà khắc’

Đại diện của Ân xá Quốc tế, bà Janice Beanland, nhà vận động cho Việt Nam, Lào và Campuchia, cho BBC biết qua email rằng với việc gửi thư ngỏ, Amnesty hy vọng Việt Nam sẽ “suy xét một cách nghiêm túc việc trả tự do cho ông Trần Huỳnh Duy Thức”.

“Ít nhất họ cũng nên đảm bảo điều kiện giam giữ ông Thức được cải thiện, và ông phải được chăm sóc y tế một cách đúng mức.

“Việc các nhà hoạt động như ông Trần Huỳnh Duy Thức bị bắt giam rồi phải chịu điều kiện và cách đối xử hà khắc là điều không chấp nhận được, và là trái với luật quốc tế về nhân quyền,” bà viết.

Amnesty International

“Việt Nam đang không thực hiện trách nhiệm bảo vệ và thúc đẩy nhân quyền được nêu rõ trong những hiệp định quốc tế mà họ đã ký kết.”

‘Thăm hỏi khó khăn’

Ông Trần Văn Huỳnh cho BBC hay trong chuyến đi thăm nuôi gần đây nhất hồi tháng Tư, do điều kiện ánh sáng trong buồng giam không tốt nên thị lực của con trai ông bị ảnh hưởng.

Việc ông Thức cho biết “có hiện tượng ruồi bay ở mắt” khiến gia đình rất lo ngại sẽ “ảnh hưởng đến sức khỏe”, ông Huỳnh nói.

Được biết ông Thức vẫn còn có thể đọc sách và viết thư về nhà từ trại giam số 6 ở tỉnh Nghệ An, “nên gia đình cũng đỡ lo một phần”.

Ông Huỳnh nói với BBC rằng việc đi thăm nuôi con trai ông trở nên khó khăn hơn nhiều từ khi ông Thức bị chuyển tới Nghệ An hồi tháng 5/2016.

Trước đây, khi ông Thức bị giam ở trại giam Xuân Lộc (Đồng Nai) và Xuyên Mộc (Bà Rịa Vũng Tàu), gia đình có thể đi thăm trong ngày. Nay, khoảng cách lên tới 1.400 km nên gia đình phải đi máy bay với chi phí “rất tốn kém”, ông Huỳnh nói.

Bà Janice cho BBC biết Ân xá Quốc tế chưa nhận được phản hồi từ phía giới chức Việt Nam về thư ngỏ mới nhất này.

“Các bức thư ngỏ chủ yếu là gửi đến giới chức nhưng cũng là để thể hiện tình đoàn kết với các nạn nhân bị vi phạm nhân quyền, gia đình và bạn bè của họ cũng như các nhà hoạt động khác đang vật lộn để hành động theo niềm tin của họ trong hoàn cảnh khó khăn.

“Chúng tôi sẽ rất vui nếu chính quyền Việt Nam có phản ứng – nhất là bằng việc thả ông Thức,” bà Janice nói.

Trường dột nát, học sinh Nghệ An phải học ở nhà giữ xe

Trường dột nát, học sinh Nghệ An phải học ở nhà giữ xe

Thiếu phòng học, trường phải lấy nhà để xe, mượn nhà văn hóa xóm để làm phòng học. (Hình: Báo Phụ Nữ TP.HCM)

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Dãy phòng học hư hỏng, nứt nẻ và dột nát trong khi cơ quan chính quyền chưa có kế hoạch di dời hoặc sửa chữa, buộc nhà trường phải lấy nhà để xe, mượn thêm nhà văn hóa xóm để dạy học.

Theo Báo Phụ Nữ TP.HCM, nhiều năm qua, thầy trò trường Tiểu Học Quỳnh Lập A, xã Quỳnh Lập, huyện Quỳnh Lưu, vẫn phải nơm nớp dạy học trong ngôi trường 40 năm tuổi, đã xuống cấp nghiêm trọng.

 Trường gồm hai dãy nhà với 16 phòng học có diện tích hẹp, chật chội lại thấp nên khá ngột ngạt, nhất là với thời tiết nắng nóng. Trong đó, nhiều phòng tường đã bị nứt toác cả phía ngoài lẫn phía trong, có chỗ vết nứt đã kéo dài và tạo ra khe hở lớn hết sức nguy hiểm.

Nhiều phụ huynh phản ảnh, mỗi lúc mưa xuống, các phòng học bị dột ướt khiến học sinh phải di chuyển chỗ ngồi, trong khi trường có hơn 750 học sinh ở 24 lớp. Dù đã chia các khối lớp học xen kẽ hai ca sáng chiều, học thêm cả ngày Thứ Bảy nhưng số lượng phòng học vẫn không đủ, buộc nhà trường này phải mang bàn ghế ra nhà xe và nhà văn hóa xóm để mở thêm lớp.

Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester

Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester

Một vụ nổ xảy ra tại Manchester khi khán giả xem hòa nhạc rời khỏi địa điểm sau khi xem Ariana Grande biểu diễn.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Người dân của Manchester cùng nhau tưởng niệm nạn nhân của cuộc tấn công khủng bố tối Thứ Hai.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Những cây nến tưởng niệm các nạn nhân của vụ tấn công khủng bố tại quảng trường Albert khiến 22 người chết và 59 người bị thương.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Vụ nổ xảy ra tại sân vận động Manchester Arena khi khán giả đi xem biểu diễn của ca sĩ Mỹ Ariana Grande.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Một người phụ nữ đau buồn được người bạn an ủi khi cô nhìn xuống những đóa hoa tưởng niệm trong một đêm canh thức bên ngoài Tòa Thị chính vào ngày 23 tháng 5 năm 2017.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Đa số các nạn nhân đều là những người trẻ tuổi, thanh thiếu niên và trẻ em vô tội. Tổ chức Nhà nước Hồi giáo tự xưng (IS) hôm nay đăng tải trên các mạng xã hội thừa nhận họ đã thực hiện vụ tấn công tàn ác này.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Một vụ nổ xảy ra tại Manchester Arena khi khán giả xem hòa nhạc rời khỏi địa điểm sau khi Ariana Grande biểu diễn. Cảnh sát Greater Manchester đang điều trị vụ nổ như là một cuộc tấn công khủng bố và đã xác nhận 22 người chết và 59 người bị thương.
Tưởng niệm nạn nhân tấn công khủng bố ở Manchester
Một chiếc khăn choàng của Manchester United trong hình trái tim, nằm bên cạnh những bông hoa do các thành viên của công chúng để lại trong một đêm canh thức nến, tôn vinh và tưởng niệm các nạn nhân của vụ tấn công khủng bố. ( Hình ảnh : Getty Images )

Thành Hồ của Việt Nam bị lún chìm ở mức báo động

Thành Hồ của Việt Nam bị lún chìm ở mức báo động

Đỗ Hồng (Danlambao) lược dịch – Tin Hà Nội. – Một bản nghiên cứu hôm thứ ba 18/4 cho biết nạn đất lún tại thành Hồ đang diễn ra ở mức báo động.

Tân Hoa Xã trích dẫn kết quả nghiên cứu được loan báo bởi Bộ Tài Nguyên và Môi Trường của VN cùng Viện Đại Học Kỹ Thuật HCM, cho thấy nhiều khu vực trong 8 quận của thành phố đã bị lún chìm từ 5 tới 10 ly một năm.

Phụ Tá Giáo Sư Lê Văn Trung của Viện Đại học này nói rằng sau khi so sánh thống kê trong 25 năm, thành phố cho tới nay đã bị lún chìm khoảng 0,4 thước.

Ông cảnh cáo nếu vấn đề lún đất không được lưu ý tới, những khu vực bị lún chìm sẽ đối đầu với nạn lún đất trầm trọng, và một số khu vực thậm chí có thể bị chìm xuống nước biển.

Những lý do chính của nạn lún đất tại thành Hồ bao gồm việc khai thác quá mức về nước ngầm, việc thành thị hóa nhanh chóng và các hoạt động chuyên chở sôi nổi.

Tại những vùng đất thấp, nạn lún đất cùng mực nước biển dâng lên (trung bình khoảng 3 ly một năm do sự thay đổi khí hậu) sẽ lan rộng tới những khu vực bị ngập nước hiện tại và tạo ra những khu vực mới.

Tại những khu vực duyên hải, việc khai thác nước ngầm quá mức gây ra sự thâm nhập của nước muối một cách tổng quát sẽ có ảnh hưởng tiêu cực tới việc tăng trưởng của cây cối trong việc phát triển nông nghiệp đặc biệt và có thể chống đỡ được.

Theo Bộ Môi Trường, những vùng của Đồng Bằng Sông Cửu Long tại miền Nam VN cũng đã bị lún chìm.

Nguồn: http://zeenews.india.com/world/vietnams-ho-chi-minh-city-sinks-at-alarming-rate-1997095.html

24/5/2017

50 vụ ô nhiễm lớn trong năm 2016

50 vụ ô nhiễm lớn trong năm 2016

2017-05-24
 
Nhân viên môi trường đô thị sử dụng hóa chất để làm sạch một hồ nước bị ô nhiễm ở trung tâm thành phố Hà Nội vào ngày 19 tháng 5 năm 2016.

Nhân viên môi trường đô thị sử dụng hóa chất để làm sạch một hồ nước bị ô nhiễm ở trung tâm thành phố Hà Nội vào ngày 19 tháng 5 năm 2016.

AFP photo
 
 

Vụ ô nhiễm môi trường do nhà máy thép Formosa gây nên được chính phủ Việt Nam dành một chương riêng để báo cáo cho Quốc hội, trong phần nói chung về ô nhiễm môi trường trong cả nước vào năm ngoái.

Theo báo cáo này thì vào ngày 10 tháng 5 một cuộc họp liên ngành đã đưa ra kết luận rằng Formosa đã khắc phụcc được 52 trong tổng số 53 lỗi, lỗi còn lại là công nghệ luyện cốc sẽ được thay thế vào tháng 6 năm 2019. Ngoài ra theo chính phủ Việt Nam thì Formosa đã đầu tư 1 tỉ đô la Mỹ để cải thiện và bổ sung các công trình bảo vệ môi trường theo yêu cầu của Bộ tài nguyên và môi trường.

Nhà máy Formosa được cơ quan chức năng cho phép vận hành thử nghiệm lò cao từ ngày 21 tháng 5.

Nhà máy Formosa đóng tại khu công nghiệp Vũng Áng, tỉnh Hà Tĩnh, vào tháng tư 2016 đã xả hóa chất ra biển làm cá chết tại bốn tỉnh miền Trung là Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, và Thừa Thiên Huế. Thảm họa môi trường này làm ảnh hưởng đến đời sống của hàng ngàn ngư dân miền Trung, cũng như nền kinh tế Việt Nam. Nhiều cuộc biểu tình đã diễn ra đòi đóng cửa nhà máy Formosa, và chuyện cho phép nhà máy vận hành thử nghiệm trong khi chưa sửa đổi lỗi kỹ thuật công nghệ luyện cốc dấy lên sự chỉ trích của công luận hiện nay.

Bên cạnh đó trong báo cáo về ô nhiễm môi trường của chính phủ có nói là trong năm vừa qua có đến 50 vụ ô nhiễm lớn gây bức xúc công luận.

Theo báo cáo, hiện chỉ có 52 trong tổng số 584 cụm công nghiệp đang hoạt động có hệ thống xử lý nước thải tập trung. Ngoài ra có 36 cơ sở công nghiệp có nguy cơ gây ô nhiễm cao, cần phải giám sát đặc biệt, và 132 dự án có nguy cơ gây ô nhiễm cần thường xuyên được kiểm soát.

Các ngành công nghiệp sau đây được báo cáo của chính phủ liệt kê là có thể có những doanh nghiệp “đen”, tức là những cơ sở dễ gây tai họa môi trường:

Khai thác chế biến khoáng sản, luyện kim, nhiệt điện, sản xuất pin và bình ắc-quy, thuộc da, lọc hóa dầu, sản xuất giấy, nhuộm, dệt, chế biến thủy sản, chế biến cao su, chế biến mía đường, và xử lý nước thải.