Việt Nam muốn đòi người bị oan phải có đơn yêu cầu mới được xin lỗi

Việt Nam muốn đòi người bị oan phải có đơn yêu cầu mới được xin lỗi

Nếu ông Nguyễn Thanh Chấn (trái) không gửi đơn yêu cầu, xem như cơ quan tố tụng “lơ” chuyện công khai xin lỗi oan ông. (Hình: Báo Pháp Luật TP.HCM)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Dự án “Luật Trách Nhiệm Bồi Thường Của Nhà Nước (sửa đổi)” tiếp tục quy định người bị oan phải có đơn mới được xin lỗi. Điều này khiến không chỉ nhiều người dân mà cả đại biểu Quốc Hội cũng phản ứng mạnh.

Nói với báo Pháp Luật TP.HCM ngày 1 Tháng Sáu, ông Hàn Đức Long, quê Bắc Giang, bị ngồi tù oan 11 năm với mức án tử hình, cho biết: “Tôi không bao giờ đồng ý với việc người bị oan phải làm đơn thì mới được xin lỗi. Chẳng hạn như tôi từ một người vô tội bỗng dưng chịu 11 năm ngồi tù với bản án tử hình oan, rồi sau đó bắt tôi phải có đơn để được xin lỗi là điều không hợp lý.”

“Khi tôi bị bắt, họ bắt công khai, cả làng cả nước biết tôi là kẻ giết người, hiếp dâm. Vậy khi tôi được minh oan thì phải công khai xin lỗi. Với tôi, xin lỗi công khai vô cùng quan trọng, nó lấy lại danh dự cho tôi và dòng họ tôi. Thời điểm được về nhà, dân làng cho rằng tôi mới chỉ được tạm tha, có thể bị bắt bất cứ lúc nào,” ông nói tiếp.

“Ở vùng nông thôn, nhất là những nơi như nhà tôi, hiểu biết pháp luật rất kém. Khi được tự do, tôi biết đến ông Nguyễn Thanh Chấn (Bắc Giang) cũng là người bị oan và được nhà nước tổ chức xin lỗi công khai. Khi đó tôi cứ nghĩ rằng mình cũng sẽ tự được như vậy nên cứ chờ. Đến khi có luật sư tư vấn rằng phải có đơn đề nghị xin lỗi thì mới được xin lỗi. Lúc này tôi mới vỡ lẽ,” ông chua chát nói.

Trường hợp ông Mai Văn Hà, người bị Viện Kiểm Sát huyện Bắc Bình, Bình Thuận, truy tố oan khá hy hữu. Ông cho biết đã nhận 330 triệu đồng bồi thường cho 21 tháng bị giam oan, và dù đã làm đơn để được xin lỗi nhưng, “Sau đó tôi chờ mãi mà vẫn chưa thấy họ thực hiện. Đến đầu năm 2017, họ mới mời tôi lên xuống nhiều lần để đặt vấn đề xin lỗi. Do thấy đi lại quá tốn kém tiền bạc, thời gian nên tôi chấp nhận khỏi xin lỗi. Lần này họ yêu cầu tôi làm lá đơn khác xác nhận không yêu cầu xin lỗi.”

Tương tự, bà Huỳnh Thị Tú Anh trước đây bị Viện Kiểm Sát thành phố Phan Thiết, Bình Thuận, truy tố, phê chuẩn lệnh bắt giam oan hơn 15 tháng về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nhưng dù bà đã làm đơn yêu cầu xin lỗi vẫn chưa được thực hiện. “Trước khi bị bắt giam, tôi là chủ doanh nghiệp, chủ cơ sở cá hấp với hơn 30 công nhân ở thị xã La Gi. Ra tù, muốn vực dậy cơ sở nhưng vô cùng khó khăn vì nhiều người vẫn cho rằng tôi phạm tội lừa đảo nên quay lưng, không thèm làm ăn. Tại sao họ không tổ chức xin lỗi tôi ngay để tôi còn làm ăn mà lại đề nghị viết đơn yêu cầu xin lỗi rồi để đó?” bà bực tức nói.

“Tôi ớn mấy ông bà làm luật lắm! Họ để cho mình yên là khỏe rồi. Đấu với họ đau đầu quá!” bà Trần Thị Huệ (huyện Bình Chánh, Sài Gòn) bực tức khi nói về việc phải làm đơn yêu cầu công khai xin lỗi và bồi thường oan thì mới được xin lỗi. Chính vì lẽ đó, dù đã gần một năm trôi qua nhưng tới nay bà vẫn chưa làm đơn yêu cầu.

Chuyện của ông Nguyễn Thanh Hải (xã Tân Hào, Giồng Trôm, Bến Tre) còn thê thảm hơn. Ông được tòa tuyên không phạm tội giết người từ năm 1988 nhưng đến nay ông vẫn chưa được xin lỗi. “Sau khi được trả tự do, những năm đầu tôi phải nằm một chỗ, khi gượng dậy làm được chút việc thì sức khỏe kém, cứ nhớ đó quên đó. Vất vả mưu sinh vì đói nghèo, hiểu biết pháp luật có hạn, lại không ai chỉ vẽ nên tôi không biết mần (làm) đơn yêu cầu xin lỗi, bồi thường. Đến lúc biết ra thì đã hết thời hiệu,” ông nói.

Ông khẳng định, đáng lẽ tòa án tỉnh Bến Tre khi biết bản án kết tội ông đã bị tòa phúc thẩm sửa thì phải chủ động xin lỗi ông như lẽ thường ai sai phải chủ động xin lỗi. “Tôi chỉ mong tòa án công khai xin lỗi tôi trước bà con lối xóm một tiếng để tôi không còn mang tiếng là kẻ giết người, để con cháu tôi khỏi bị điều tiếng mà cũng không được,” ông nói như khóc.

Cùng với phản ứng của người dân, nhiều đại biểu Quốc Hội cũng cho rằng người bị oan, sai đã chịu đủ cơ cực vì lỗi cơ quan công vụ gây ra. Khi phục hồi danh dự lại bắt họ có đơn mới được xin lỗi là vô lý.

Bà Nguyễn Thị Thủy, đại biểu Bắc Kạn, cho rằng, “Điều này là chưa phù hợp. Bởi vì ở đây không phải là cá nhân bị thông tin làm ảnh hưởng xấu đến danh dự mà cá nhân đã bị cơ quan tố tụng làm oan trong quá trình giải quyết vụ án. Do đó, phục hồi danh dự cho người bị oan phải là trách nhiệm công vụ chứ không phải quan hệ dân sự.”

Theo bà, việc bắt người, còng tay trước sự chứng kiến của xóm giềng, đồng nghiệp rồi sau này bị oan mà phải có đơn yêu cầu thì mới được xin lỗi là không ổn.

Ông Lưu Bình Nhưỡng, ủy viên thường trực Ủy Ban Về Các Vấn Đề Xã Hội của Quốc Hội, cho hay không phải tất cả người dân đều hiểu được quyền của mình, đặc biệt là người có trình độ văn hóa thấp, ở vùng sâu, vùng xa. Vì vậy trách nhiệm phổ biến pháp luật là của nhà nước. (Q.D.)

Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ: Không đổi Biển Đông lấy Triều Tiên

Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ: Không đổi Biển Đông lấy Triều Tiên

03/06/201

TTO – Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ nhấn mạnh Washington cần Bắc Kinh trong vấn đề Triều Tiên, nhưng điều đó không có nghĩa Mỹ sẽ chấp nhận Trung Quốc quân sự hóa các đảo nhân tạo.

Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ: Không đổi Biển Đông lấy Triều Tiên
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ James Mattis phát biểu tại phiên toàn thể thứ nhất chủ đề “Mỹ và An ninh châu Á – Thái Bình Dương” ở Đối thoại Shangri-La lần thứ 16 tại Singapore sáng 3-6 – Ảnh: QUỲNH TRUNG

Trong bài phát biểu hơn 20 phút, người đứng đầu Lầu Năm Góc đã trình bày các vấn đề nóng của khu vực châu Á – Thái Bình Dương (CA-TBD) như Biển Đông, vấn đề hạt nhân của Triều Tiên và cách tiếp cận của Washington.

Bài phát biểu ngày hôm nay (3-6) của ông Mattis tại Singapore đã được kỳ vọng sẽ làm rõ hơn các chính sách của Mỹ đối với khu vực dưới thời Tổng thống Donald Trump.

Tình trạng công dân VN trong thời đại XHCN là có nguy cơ mất quê hương.

From facebook:  Phan Thị Hồng added 2 new photos 
Tình trạng công dân VN trong thời đại XHCN là có nguy cơ mất quê hương.

 

Việc thầy Phạm Minh Hoàng vừa biết tin đã bị mất quốc tịch VN khi chính thầy Hoàng không tự ý xin từ chối quốc tịch, cho thấy thể chế chính trị cộng sản đang nhân danh nhà nước VN vi phạm Tuyên ngôn nhân quyền và Công ước quốc tế về quyền dân sự, mà VN tự nguyện ký tên làm thành viên tuyệt đối không có một ngoại trừ nào, của người bản địa.

Điều này khi được căn cứ vào các điều khoản của Hiếp pháp và Luật của VN lại cho thấy toàn bộ hệ thống văn bản luật của chế độ là lập lờ, lừa dối chứ không phục vụ công lý và công dân.

Lm. Lê Ngọc Thanh
—-

TÂM THƯ
(Phạm Minh Hoàng)

Kính gởi cộng đồng Facebook,
cùng các bạn bè, thân hữu xa gần,

Ngày 1/6/2017 vừa qua, Tổng Lãnh Sự (TLS) Pháp tại Sàigòn đã mời tôi lên để thông báo một tin “rất xấu”: nhà nước Việt Nam ngày 17/5 đã ký quyết định hủy bỏ quốc tịch Việt Nam của tôi, và điều này đưa đến việc trục xuất tôi về Pháp (tôi có song tịch Pháp Việt).

Khi tôi đặt bút xuống viết những dòng này, tôi có cảm tưởng như còn đang say rượu. Vợ và con tôi nghe tin này khóc ngất. Anh tôi (thương phế binh VNCH tật nguyền gần 100%) cũng bàng hoàng. Hoàn cảnh gia đình không cho phép vợ tôi đi cùng, vì còn phải chăm sóc mẹ già cũng như lo cho ông anh tật nguyền, điều này có nghĩa gia đình chúng tôi sẽ phải ly tán.

Tháng 11/1973…

nhưng tôi còn nhớ như ngày hôm qua, tôi cất bước sang Paris du học. Khi máy bay đang lượn trên bầu trời Sàigòn, tôi nhìn qua cửa sổ và tự nhủ sẽ trở về để xây dựng quê hương đang điêu tàn vì chiến tranh. Hai năm sau, mọi suy tính của tôi sụp đổ và tôi bắt buộc phải bước vào một cuộc đời mới, nơi một phương trời mới với những suy nghĩ mới, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn canh cánh hướng về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Sau một thời gian sinh sống và làm việc, tư tưởng trở về Việt Nam lại nhem nhúm trở lại và tôi đã cắp sách đến trường để trang bị cho mình những kiến thức ích lợi cho công việc ở Việt Nam. Trở về nước năm 2000, tôi trầy trật mới tìm được một công việc thích hợp trong Đại học Bách Khoa SG với đồng lương ít ỏi. Trong suốt 10 năm giảng dạy, tôi vẫn tự nhủ mình không phải là một người thầy giỏi, tôi chỉ được mỗi cái chăm chỉ và tận tâm. Tôi tự hài lòng với bản thân vì đã đem hết sinh lực và tâm trí của mình để truyền đạt kiến thức đến cho giới trẻ. Khi tôi bị bắt vào năm 2010 vì đã lên tiếng về tình hình đất nước, tôi đang dạy cùng lúc 5 môn toán khác nhau và đó là lúc khả năng và óc sáng tạo của tôi đang ở mức sung mãn vượt bực.

Nhờ sự can thiệp của chính phủ Pháp và sự lên tiếng của các tổ chức nhân quyền cũng như sự đấu tranh của nhiều người trong, ngoài nước, án của tôi tương đối nhẹ, chỉ 17 tháng tù giam và 3 năm quản chế. Có điều sau đó thì hoài bão đi dạy của tôi cũng sụp đổ. Thỉnh thoảng tôi tính mở lớp Pháp văn nhưng họ vẫn rầy rà đủ thứ. Thậm chí vào năm 2016, khi cùng các bạn trẻ chia sẻ và trao đổi các kiến thức về quyền con người, về pháp luật Việt Nam, về kỹ năng sống cũng bị công an giải tán một cách thô bạo, máy móc bị tịch thu. Cho đến ngày hôm nay những khiếu kiện của tôi vẫn bay vào hư vô.

Cho dù khó khăn và đe dọa đủ điều, tôi vẫn cố gắng duy trì những phản ứng và những đóng góp của mình về các vấn đề của đất nước. Những bài viết của tôi mang tính phê bình nhưng bao giờ cũng chừng mực, ôn hòa và không thể kết luận là nguy hại đến an ninh quốc gia. Tuy nhiên, dưới mắt nhà cầm quyền cộng sản, chừng ấy là chưa đủ. Qua các kênh thông tin, tôi biết tôi vẫn là một cái gì đó tiềm tàng đe dọa đến họ, và mặc dù đã duy trì phản ứng của mình một cách rất chừng mực và thận trọng, họ cũng không yên lòng, để sau cùng đi đến quyết định tước quốc tịch của tôi.

Việc tước quốc tịch đồng nghĩa với việc trục xuất, nghĩa là tôi không có quyền sống và chết trên quê hương của mình.

Tôi còn nhớ, khi tiếp xúc với TLS Pháp vào năm 2010-2011 khi còn ở trong tù, tôi có minh định rằng tôi chọn ở tù hơn bị trục xuất. Ngài TLS lúc ấy đã ghi nhận và nhắc đi nhắc lại nguyện vọng của tôi và hứa sẽ giúp tôi toại nguyện.

Ngày hôm nay tình hình có vẻ đã thay đổi. Việc bỏ tù một công dân Pháp có lẽ sẽ phức tạp cho cả hai chính phủ và cuối cùng họ đã chọn một giải pháp đỡ phiền phức nhất nhưng cũng vô nhân đạo nhất, vì hơn ai hết, họ biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi đơn chiếc như thế nào.

Ngày xưa, khi bị tù, tôi nghĩ đó sẽ là những chuỗi ngày đau khổ nhất của một con người, nhưng bây giờ tôi thấy còn một thứ kinh khủng hơn, đó là không được sống trên quê hương của mình.

Ngay trong lúc này, tôi chưa nhận được bất cứ văn bản nào về vụ tước quốc tịch, nên chỉ biết gởi đến bà con thân thương những dòng tâm sự này và mong được sự cảm thông và hậu thuẫn của mọi người bằng cách chia sẻ rộng rãi bức Tâm Thư này đến cho bạn bè. Gia đình chúng tôi cũng đã liên hệ với luật sư để tìm hiểu thêm và tôi được biết hành vi tước quốc tịch tôi là sai pháp luật Việt Nam (xin xem tài liệu dưới đây).

Cuối thư, tôi xin chép lại đây một câu nói của một người đấu tranh đã bị trục xuất: “Người ta có thể đưa tôi ra khỏi Việt Nam, nhưng không ai có thể đưa Việt Nam ra khỏi tôi.”

Phạm Minh Hoàng

Image may contain: 2 people, people sitting and indoor
Image may contain: 1 person
 
 

Cử tri Campuchia xuống đường trước ngày bầu cử

Cử tri Campuchia xuống đường trước ngày bầu cử

2017-06-02
Những người ủng hộ Đảng Cứu Quốc Campuchia (CNRP) mít tinh vào ngày cuối cùng của chiến dịch bầu cử ở Phnom Penh vào ngày 2 tháng 6 năm 2017.

Những người ủng hộ Đảng Cứu Quốc Campuchia (CNRP) mít tinh vào ngày cuối cùng của chiến dịch bầu cử ở Phnom Penh vào ngày 2 tháng 6 năm 2017.

AFP photo
 
 Hằng chục ngàn người dân Campuchia tham gia các cuộc tập trung tranh cử tổ chức tại thủ đô Phnom Penh trước khi diễn ra cuộc bầu cử cấp địa phương vào ngày chủ nhật tới đây.

Phía ủng hộ Đảng Nhân dân Campuchia cầm quyền nghe chính thủ tướng Hun Sen phát biểu. Điểm được ông này nhấn mạnh là mang lại ổn định cho đất nước Chùa Tháp kể từ khi chấm dứt cuộc diệt chủng của chế độ Khmer Đỏ.

Trong khi đó lãnh đạo phía đối lập, Đảng Cứu Nguy Dân tộc Campuchia, ông Kem Sokha tuyên bố với các ủng hộ viên Đảng này là tương lai của Xứ Chùa Tháp.

Trong kỳ bầu cử năm 2013, Đảng đối lập gần như lật được thủ tướng Hun Sen và phong trào đối lập bị đàn áp mạnh mẽ bởi chính quyền của thủ tướng Hun Sen từ đó cho đến nay. Theo tổ chức theo dõi nhân quyền Ân Xá Quốc tế thì có ít nhất 27 nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền và nhà hoạt động Campuchia bị bỏ tù kể từ sau năm 2013.

Cuộc bầu cử vào ngày 4 tháng 6 tới đây được cho là thước đo cơ hội loại trừ thủ tướng Hun Sen trong kỳ bầu cử vào năm tới. Ông này nắm quyền tại Xứ Chùa Tháp 32 năm rồi và chưa có ý định thôi chức.

Giáo viên phản ứng đối với đề nghị ‘giải cứu giáo viên’

Giáo viên phản ứng đối với đề nghị ‘giải cứu giáo viên’

Học sinh trường Tiểu Học Thành Sơn, huyện Khánh Sơn, tỉnh Khánh Hòa. Nếu đề nghị “giải cứu giáo viên” được chấp thuận, cha mẹ của những đứa trẻ này phải đóng góp để tăng thu nhập cho thầy cô của chúng. (Hình: Báo Người Lao Động)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Đề nghị “giải cứu giáo viên” bằng cách cha mẹ của mỗi học sinh đóng thêm 100,000 đồng/tháng, của chủ tịch hội đồng quản trị một trường đại học đã làm dấy lên cuộc tranh luận kịch liệt, chưa có hồi kết tại Việt Nam.

Hiện nay, “giải cứu” đã được mở rộng từ lĩnh vực nông nghiệp sang giáo dục, đối tượng giải cứu không chỉ là nông sản mà còn là giới được xem như lõi của hệ thống giáo dục Việt Nam. Trong khi trước đây, “giải cứu” là hai từ được sử dụng thường xuyên trong việc kêu gọi người tiêu dùng mua gia súc, gia cầm, rau, củ, trái cây… bị ứ đọng, mất giá có thể khiến nông dân của cả một vùng phá sản.

Theo báo Lao Động, mới đây, ông Lê Trường Tùng, chủ tịch Hội Đồng Quản Trị trường Đại Học FPT, kêu gọi “giải cứu giáo viên.”

Ông Tùng nói với báo giới rằng, tuy có và còn nhiều thứ cần “giải cứu” nhưng “giải cứu giáo viên” là quan trọng và cấp bách nhất để giáo viên có thể sống được bằng lương.

Theo đề nghị của ông Tùng, trước mắt cần “giải cứu” ngay giáo viên các trường tiểu học công lập vì đó là bậc học đông giáo viên nhất (khoảng 390,000 người), lương thấp nhất (khởi điểm chỉ có 1.3 triệu đồng, sau 10 năm chỉ được 3.5 triệu đồng/tháng), trong khi là bậc học quan trọng nhất vì là nền tảng của các bậc học còn lại.

Ông cho rằng, cần “giải cứu” ngay giáo viên các trường tiểu học công lập vì đó là tương lai 7.7 triệu học sinh tiểu học công lập.

Với mức lương và giá sinh hoạt như hiện nay, mỗi giáo viên tiểu học công lập cần thêm khoảng 2 triệu đồng/tháng mới đủ sống.

Để đạt được mục tiêu này trong bối cảnh ngân sách đang “giật gấu, vá vai,” chủ tịch hội đồng quản trị Đại Học FPT đề nghị cha mẹ của mỗi học sinh đóng thêm 100,000 đồng/tháng cho một quỹ mà ông Tùng đề nghị gọi là “Quỹ Giải Cứu Giáo Viên Tiểu Học,” hoặc “Quỹ Khuyến Dạy.”

Đề nghị vừa kể đã dẫn đến một cuộc tranh luận nảy lửa. Tờ Lao Động vừa tạm tóm tắt ý kiến một số độc giả về đề nghị của ông Tùng. Theo đó, nâng lương của giáo giới lên để họ không phải nhịn đủ thứ như vừa qua là cần thiết. Không chỉ cần nâng ngay lương của giáo viên tiểu học công lập mà còn cần nâng ngay lương của giáo viên các bậc học khác, kể cả nhà trẻ, mầm non.

Nhiều phụ huynh tán thành việc chăm sóc cho giáo giới để giáo giới yên tâm trong việc chăm sóc con cháu của mình nhưng theo tờ Lao Động, nhiều độc giả của họ cho rằng, đóng tiền để “giải cứu giáo viên” không phải là cách giải quyết vấn đề thu nhập của giáo giới tới nơi, tới chốn.

Tờ báo này dẫn lời hai phụ huynh, một bảo rằng, khi đến trường, con cháu của họ đã phải đóng đủ thứ tiền, đối với nhiều gia đình, đóng thêm 100,000 đồng/tháng/đứa trẻ học tiểu học là vấn đề lớn. Nâng lương cho tương xứng với công sức của giáo giới là trách nhiệm của ngành giáo dục, của chính quyền, không thể đổ trách nhiệm đó lên đầu phụ huynh. Tương tự, một phụ huynh khác nêu thắc mắc, “giải cứu giáo viên” như đề nghị của ông Tùng thì ai “giải cứu phụ huynh?”

Đáng chú ý là nếu đề nghị của ông Tùng được hiện thực hóa, dù thu nhập có thể tăng nhưng nhiều giáo viên không tán thành.

Nói với báo điện tử Infonet, Giáo Sư Văn Như Cương, chủ tịch Hội Đồng Quản Trị trường Trung Học Phổ Thông Lương Thế Vinh (Hà Nội), cho hay: “Đó là một đề xuất phi lý và không thể thực hiện được. Tôi tin rằng, nếu đưa ra đề xuất đó thì nhiều phụ huynh sẽ phản đối và tôi cũng vậy. Việc bảo đảm cho giáo viên có thể sống bằng lương của mình là việc cần làm nhưng đó là trách nhiệm của nhà nước.”

Ông Vũ Hoàng Sơn, giáo viên trường Tiểu Học Bình Hòa (quận Bình Thạnh, Sài Gòn), cho hay: “Cá nhân tôi không đồng tình việc lập quỹ để ‘giải cứu giáo viên như giải cứu dưa hấu, giải cứu lợn.’ Điều này đã làm tổn thương không nhỏ đến giáo viên nói chung và giáo viên tiểu học nói riêng. Điều này, phần nào cũng xem giáo viên tiểu học như là một ‘món hàng’ cần đến sự giúp đỡ, giải cứu của mọi người.”

Bà Nguyễn Hương T., giáo viên trường Tiểu Học Ngô Gia Tự (Gia Lâm, Hà Nội), cho hay: “Ai cũng biết nghề giáo chúng tôi vất vả trong khi thu nhập lại thấp. Nhiều đồng nghiệp của tôi đã phải làm những nghề phụ như buôn bán, cắt may để có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống. Tuy nhiên, chúng tôi không phải ăn mày trên mồ hôi công sức của phụ huynh học sinh.” (G.Đ)

Dân biểu Mỹ gốc Việt thăm nhà tù Hỏa Lò

Dân biểu Mỹ gốc Việt thăm nhà tù Hỏa Lò

Dân Biểu Stephanie Murphy (thứ hai từ phải) chụp hình với các đồng viện trước nhà tù Hỏa Lò, Hà Nội. (Hình: Văn Phòng Dân Biểu Mac Thornberry)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Trong lúc Tổng Thống Donald Trump tiếp Thủ Tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc tại Tòa Bạch Ốc vào hôm Thứ Tư, 31 Tháng Năm, nữ Dân Biểu Stephanie Murphy, tên Việt Nam là Đặng Thị Ngọc Dung, tháp tùng 11 thượng nghị sĩ và dân biểu Hoa Kỳ đến thăm nhà tù Hỏa Lò ở Hà Nội.

Chuyến thăm Việt Nam của các vị dân cử Mỹ là để “thảo luận hợp tác quốc phòng, cùng nhau tìm kiếm tù binh mất tích và hài cốt binh sĩ Mỹ, và an ninh khu vực,” theo thông báo của Văn Phòng Dân Biểu Mac Thornberry (Cộng Hòa-Texas), chủ tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ Viện.

Ông Thornberry là người dẫn đầu phái đoàn gồm 12 dân cử liên bang Hoa Kỳ đến Việt Nam.

Theo báo mạng floridapolitics.com, nữ dân biểu gốc Việt chụp hình với ông McCain, cựu tù binh chiến tranh Việt Nam, ngay bên ngoài nhà tù mà ông từng bị Cộng Sản giam cách đây hơn bốn thập niên, với hàng chữ: “Với Thượng Nghị Sĩ Arizona John McCain tại Việt Nam, bên ngoài nhà tù ông từng bị giam hơn năm năm như là tù binh chiến tranh. Ông thật sự là một anh hùng của nước Mỹ vì đã phục vụ đất nước này cả vào thời bình lẫn thời chiến.”

Hình ảnh trên trang web của Dân Biểu Mac Thornberry cho thấy bà Murphy cũng ký sổ lưu niệm và chụp hình với các đồng viện ngay trước cửa nhà tù, mà nay là viện bảo tàng.

Bà Stephanie Murphy (Dân Chủ-Florida), thắng cử vào Hạ Viện Mỹ lần đầu tiên năm 2016, và hiện là thành viên Ủy Ban Quốc Phòng và Ủy Ban Doanh Nghiệp Nhỏ của Hạ Viện Hoa Kỳ.

Bà Murphy là phụ nữ gốc Việt đầu tiên được bầu vào Hạ Viện Hoa Kỳ, và hiện là dân cử gốc Việt cao cấp nhất nước Mỹ.

Ông John McCain (Cộng Hòa-Arizona) hiện là chủ tịch Ủy Ban Quốc Phòng Thượng Viện.

Sau đó, theo thông tấn xã Việt Nam, Thượng Nghị Sĩ John McCain và một số đồng viện đến Bộ Quốc Phòng và họp với Đại Tướng Ngô Xuân Lịch, bộ trưởng quốc phòng Việt Nam.

Sang ngày hôm sau, 1 Tháng Sáu, ông McCain và phái đoàn gặp và thảo luận với ông Trần Đại Quang, chủ tịch nước.

Hôm Thứ Sáu, 2 Tháng Sáu, ông McCain cùng hai thượng nghị sĩ khác, ông John Barrasso (Cộng Hòa-Wyoming), chủ tịch Ủy Ban Chính Sách Cộng Hòa Thượng Viện, và ông Chris Coons (Dân Chủ-Delaware), thành viên ba ủy ban ngoại giao, chuẩn chi, và tư pháp của Thượng Viện Mỹ, đi thăm khu trục hạm trang bị hỏa tiễn USS John S. McCain đang đậu tại quân cảng Cam Ranh, theo tòa đại sứ Mỹ ở Hà Nội cho biết.

Chuyến thăm Việt Nam của phái đoàn Quốc Hội Mỹ diễn ra vào dịp Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc vừa kết thúc cuộc hội đàm với Tổng Thống Donald Trump tại Tòa Bạch Ốc mà bản tuyên bố chung đưa ra sau đó nói hai nước “đồng ý tăng cường quan hệ quốc phòng song phương trên cơ sở bản ghi nhớ về thúc đẩy hợp tác quốc phòng song phương năm 2011 và tuyên bố tầm nhìn chung về quan hệ quốc phòng năm 2015” và “tăng cường hợp tác an ninh và tình báo. Việt Nam và Hoa Kỳ cam kết hợp tác chống khủng bố, tội phạm xuyên quốc gia và tội phạm mạng.”

Khi đến Bộ Quốc Phòng Việt Nam, ông McCain được thuật lời cho biết “sau chuyến thăm lần này, ông sẽ đề xuất với quốc hội và chính phủ Mỹ tiếp tục hợp tác, hỗ trợ Việt Nam thực hiện dự án xử lý môi trường ô nhiễm chất độc da cam/dioxin, khắc phục hậu quả chiến tranh, hợp tác bảo đảm an ninh, an toàn hàng hải…”

Dân biểu Mỹ gốc Việt thăm nhà tù Hỏa Lò
Thượng Nghị Sĩ John McCain thăm khu trục hạm USS John S. McCain tại Cam Ranh. (Hình: Tòa đại sứ Mỹ tại Việt Nam)

Thượng Nghị Sĩ John McCain, 81 tuổi, khá quen thuộc với người Việt Nam. Ông từng là phi công hải quân bị bắn rơi và bị tù năm năm rưỡi tại nhà giam Hỏa Lò, Hà Nội, thời chiến tranh Việt Nam. Sau khi được thả, ông ứng cử, và trở thành thượng nghị sĩ Hoa Kỳ. Ông và cựu Thượng Nghị Sĩ John Kerry (Dân Chủ-Massachusetts) đóng góp rất lớn trong việc vận động bình thường hóa quan hệ ngoại giao giữa hai kẻ cựu thù.

Một ngày trước khi đến Việt Nam, ông McCain phát biểu trong một cuộc tọa đàm ở thủ đô Canberra, Úc, là Trung Quốc hành xử như một “kẻ bắt nạt” trên Biển Đông khi xây dựng các căn cứ quân sự quy mô tại các đảo nhân tạo chiếm của Việt Nam ở quần đảo Trường Sa. Theo ông, hành động của Trung Quốc là vi phạm luật pháp quốc tế.

Nhiều nhà phân tích thời sự từng cảnh báo rằng Trung Quốc gấp rút quân sự hóa khu vực Biển Đông nhằm khống chế toàn bộ khu vực, đẩy Mỹ đi chỗ khác. Hãng thông tấn Reuters dẫn lời ông John McCain nói ở Canberra rằng: “Nếu Trung Quốc ngăn chặn chúng ta thực hiện quyền tự do hàng hải thì sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho cả khu vực.”

Lời phê phán của ông McCain đối với Trung Quốc được đưa ra chỉ vài ngày trước khi có cuộc hội thoại về an ninh khu vực diễn ra tại Singapore, thường được gọi là Shangri La Dialogue, vào cuối tuần này mà cả Hoa Kỳ và Trung Quốc đều có phái đoàn tham dự.

Khi phát biểu ở thủ đô Úc, ông McCain cũng kêu gọi các đồng minh của Mỹ tiến hành các cuộc tập trận hải quân hỗn hợp quy mô trên Biển Đông. Khi việc này xảy ra sẽ chứng tỏ các nước thách đố tuyên bố chủ quyền của Bắc Kinh, vốn chỉ là tham vọng bá quyền bành trướng của những nhà lãnh đạo Trung Quốc.

Mới đây, chính phủ Mỹ cấp viện cho cảnh sát biển Việt Nam sáu tàu tuần tra cao tốc cỡ nhỏ đóng mới tại tiểu bang Louisiana và một tàu tuần tra cỡ lớn nguyên là tàu tuần duyên 3,250 tấn cho nghỉ hưu.

Chuyến công du của các dân cử Hoa Kỳ qua bốn quốc gia là nhằm gia tăng quan hệ và đối tác giữa Hoa Kỳ và các quốc gia Đông Nam Á-Thái Bình Dương, theo báo mạng floridapolitics.com. (TN, Đ.D.)

Hạnh phúc lang thang &Trả lại em yêu – Dậu Nguyễn

httpv://www.youtube.com/watch?v=XFz2NXgaCeA&index=1&list=PLYNu2WsZ1JUhQ7J1GGZCKRwWY41IaYbRS ‘

Hạnh phúc lang thang – Dậu Nguyễn  

“Hạnh phúc lang thang”. Nhạc và lời: Trần Ngọc Sơn. Tiếng hát: Hồ Hoàng Yến. Hình ảnh và video clips: Internet. Thực hiện nhạc cảnh: Dậu Nguyễn.

 httpv://www.youtube.com/watch?v=0jW2WZgFko4&index=2&list=PLYNu2WsZ1JUhQ7J1GGZCKRwWY41IaYbRS

 

Trả lại em yêu – Dau Nguyen (4K)

Cứ Xin Thì Sẽ Được, Cứ Tìm Thì Sẽ Thấy, Cứ Gõ Thì Cửa Sẽ Mở!

Cứ Xin Thì Sẽ Được, Cứ Tìm Thì Sẽ Thấy, Cứ Gõ Thì Cửa Sẽ Mở!

  • Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt

… Joseph là thanh niên bất toại, tuổi hơn 30. Anh đi bằng hai đầu gối và rất nghèo. Tuy Joseph nghèo của cải nhưng không nghèo niềm tin, lòng hy vọng và nhất là tình yêu thương. Niềm hạnh phúc duy nhất và tràn trề của anh là dành trọn thời giờ để giúp đỡ tha nhân.

Joseph sinh trưởng trong gia đình ở làng nhỏ tại Auvergne (Trung Pháp). Tuổi thơ Joseph trôi qua trong bình lặng nơi khung cảnh gia đình nghèo. Sau khi học xong tiểu học, cậu bé bắt đầu làm việc giúp đỡ cha mẹ.

Không bao lâu sau cảnh thiếu ăn gây ảnh hưởng mạnh trên thân xác gầy còm của cậu bé. Joseph mất dần sức mạnh nơi hai cánh tay: không cầm nổi các vật dụng để làm việc. Cậu cũng không đứng vững nữa. Đến năm 20 tuổi thì Joseph hoàn toàn không sử dụng được đôi chân. Chàng phải bò lết hoặc đi bằng hai đầu gối.

Tàn tật vào lúc 20 tuổi, quả là thử thách nặng nề! Joseph cảm thấy đau đớn khi phải sống nương tựa vào gia đình, trong khi gia đình lại nghèo thật nghèo, cần chàng giúp đỡ một tay. May mắn Joseph là tín hữu Công Giáo nhiệt thành. Chàng sống thật niềm tin của mình. Chàng đặt trọn cuộc đời trong bàn tay Quan Phòng của THIÊN CHÚA. Thêm vào đó, Joseph rất có lòng sùng kính Đức Mẹ MARIA. Và đây là phương thuốc hiệu nghiệm cứu chàng thoát mọi chán nản thất vọng. Chàng lần hột Mân Côi hàng ngày và tìm cách giúp đỡ tha nhân thay vì sống co rút vào nỗi khổ vào cái bất hạnh của chính mình. Chàng cố gắng làm những gì có thể hầu giúp người khác và đỡ gánh nặng cho gia đình. Chàng tự sáng chế hai ống gỗ bao đầu gối và dùng đầu gối đi lại. Nhiều khi chàng đi bằng đầu gối những quãng đường dài đến 8 hay 10 cây số.

Sau đó, chàng ghi tên làm người canh gác đền thờ Đức Mẹ Orcival. Nhờ công việc này, Joseph nhận rất nhiều an ủi. Nhất là chàng hãnh diện vì được phục vụ Đức Trinh Nữ MARIA, Hiền Mẫu thiên quốc. Đền thánh này hàng năm có nhiều tín hữu hành hương đến khẩn cầu cùng Đức Mẹ MARIA. Nhưng rồi dần dần có người đến gặp Joseph, nhờ anh an ủi hoặc chỉ dạy nhiều điều họ cần biết.

Để giúp đỡ tha nhân cách đắc lực hơn, Joseph dọn đến ở với anh rể và xin đặt điện thoại riêng cho mình. Như thế, anh có thể liên lạc thẳng với các bàn giấy, dịch vụ chuyên môn hầu chỉ dẫn lại cho người khác. Anh nghiên cứu kỹ lưỡng các vấn đề liên quan đến trợ cấp xã hội, bảo hiểm v.v. Anh trở thành nhân vật quan trọng. Mỗi ngày, số người đến gặp anh đông hơn đến gặp ông trưởng phòng tòa thị trưởng thành phố.

Anh lắng nghe tâm sự, khó khăn của người khác, rồi anh tìm cách khuyên lơn, an ủi, khiến ai ai cũng cảm thấy thỏa lòng mát dạ. Tất cả những gì người ta mang đến dâng biếu, cảm tạ anh, anh phân phát lại cho người nghèo. Nhưng thường thì anh tiếp khách vào ban chiều, và đôi khi kéo dài đến nửa đêm hoặc hai giờ sáng. Nếu có ai tỏ dấu lo ngại cho sức khỏe, anh chỉ mỉm cười trả lời:

– Nếu như đó là tiếng Chúa gọi tôi thì sao?

Kinh nguyện và nhất là lòng sùng kính Đức Mẹ MARIA gìn giữ bảo trợ Joseph luôn luôn trong trạng thái vui vẻ và tin tưởng phó thác. Anh thật hạnh phúc. Và niềm hạnh phúc này anh thông truyền sang những ai có dịp tiếp xúc, tỏ bày tâm sự với anh. Anh giải thích lý do niềm vui nội tâm sâu xa:

– Không biết tôi sẽ ra sao, nếu tôi không bị tàn tật? Quả thật tàn tật trở thành kho tàng, suối nguồn hạnh phúc. Không bị tàn tật, có lẽ tôi sẽ khốn khổ. Trong khi nhờ tàn tật tôi sống tình trạng nghèo khó, thiếu thốn nhưng bù lại, tôi hạnh phúc và có thể trao hạnh phúc cho người khác.

… “Thế nên Thầy bảo anh em: Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho. Ai trong anh em là một người cha, mà khi con xin cá, thì thay vì cá lại lấy rắn mà cho nó? Hoặc nó xin trứng lại cho nó bò cạp? Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của lành, phương chi CHA trên Trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao?”(Luca 11,9-13).

(Albert Pfleger, “FIORETTI de la Vierge Marie”, Mambre Editeur-Diffuseur, 1990, trang 92-94)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt,

Bài thơ về cậu bé đánh giày

Bài thơ về cậu bé đánh giày 

Bài thơ được phổ lại theo một truyện ngắn Anh có tên “Một tâm hồn cao thượng” và là một bài trong sách giáo khoa Giáo dục Công dân lớp 7 chương trình phổ thông cơ sở.

Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở


Chú nhóc năn nỉ mời
Ông đánh giày cho con
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ


Chạnh lòng thương trẻ khó
Ông lơ đãng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ…


Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 200 ngàn
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi


5 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút…


 

 

 

 

 

 

 

 

Đã qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm…

Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực mình trẻ gạt…

Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận mình
Lộn xộn tao bắt nhốt…

Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy gò
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày đó…

Có việc gì đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …

Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi

Chẳng may bị xe cán
Gãy mất chân rồi ông
“Một trăm chín lăm đồng”
Bảo tìm ông trả lại !

Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …
Một lần nữa chạnh lòng
Rảo bước theo thằng bé

Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm
Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối

Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con…
Cha mẹ đã không còn
Con đánh giày nuôi nó…

Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này :…
Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …

Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …
Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …

Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con
Cho ăn học bình thường
Như bao đứa trẻ khác

Cứ bình tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho…
Thằng anh đã xuội lơ
Hồn bay về thiên giới

Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ cười
Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng

Bao người giàu-danh vọng
Đã chắc gì bằng đâu ! …


Đây là câu chuyện có thật do chính người trong truyện thuật lại. Ông là một giáo viên người Anh. Mỗi khi kể, ông thường không cầm được nước mắt, xúc động nghẹn ngào. Ông nói:


Nhà tôi ở một phố giữa Thủ đô Luân Đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi ăn mặt tồi tàn, rách rưới; mặt mũi gầy gò, xanh xao; chìa những bao diêm khẩn khoản mời tôi mua giúp một bao. Tôi mở ví tiền và chép miệng:


– Rất tiếc là tôi không có xu lẻ.


– Thưa ông , không sao ạ.Ông cứ đưa cho cháu một đồng tiền vàng . Cháu chỉ chạy loáng một lát đến hiệu buôn để đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.


Tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự :


– Thật chứ ?


– Thưa ông , thật ạ. Cháu không phải là một đứa dối trá.


Nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng. Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ:” Cần rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này”! Vài giờ sau, khi trở về nhà, tôi ngạc nhiên , thấy có một cậu bé đang đợi tôi.
 mang đến trả ông…Diện mạo cậu bé này rất giống cậu bé đã cầm tiền của tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng:

– Thưa ông , có phải ông vừa đưa cho Rô-be một đồng tiền vàng không ạ ?

Tôi kẽ gật đầu . Cậu bé tiếp :


– Thưa ông , đây là tiền lẻ hoàn lại… Rô-be nhờ cháu…
 

Rô-be là anh cháu… chúng cháu mồ côi… Anh cháu không thể mang tiền trả ông được.. vì anh ấy bị xe chẹt… đang nằm ở nhà và khó lòng… sống nổi… Em bé không nói được hết câu vì những tiếng nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:

– Vậy bây giờ Rô-be ở đâu? Hãy đưa tôi đến.


Sau khi dừng lại một chút trước chiếc hầm nhỏ của một căn nhà đổ nát, em bé nói:


– Thưa ông, đây là nhà của chúng cháu.

Trong một góc tối của căn hầm, cạnh chiếc bếp lò cũ kĩ đã tắt ngắm từ lâu, giữa một đống giẻ rách, tôi nhận ra Rô-be nằm dài, bất động. Mặt em lúc này trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống. Rô-be đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng thều thào, yếu ớt:

– Thưa ông, ông hãy lại gần đây.


Tôi quỳ xuống bên em, cầm lấy bàn tay em- bàn tay khẳng khiu, gầy gò, đáng thương, lạnh ngắt.

– Sác-lây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?

Cậu bé gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.


– …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa dối trá mà.


Tôi cúi sát xuống người em, cầm lấy bàn tay em, hôn vào chỗ trán bị thương nứt rạn và nói với Rô-be rằng:” Em hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ nuôi nấng Sác-lây cho em”. Tôi nói dịu dàng, âu yếm an ủi Rô-be, để cái chết của em được thanh thản. Bàn
 tay khốn khổ của em nằm gọn trong tay tôi lạnh dần, lạnh dần…


Em bé nghèo túng của tôi đã từ giã cõi đời quá ngắn ngủi như vậy đấy. Cái chết đó làm cho tôi thấy rằng, trong cuộc đời tôi chưa hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao cả như vậy. Một tâm hồn vô cùng cao thượng ẩn náu trong một em bé sống trong
 cảnh rất đỗi cực khổ nghèo nàn.

Nguồn zings.

Nguy hiểm do chính BLHS tạo ra?

From facebook: Trần Bang

QUAN ĐIỂM CỦA PGS – TIẾN SĨ VÕ TRÍ HẢO

Nguy hiểm do chính BLHS tạo ra?

Bận quá, ko lên tiếng và nghĩ rằng lãnh đạo sẽ sáng suốt để gạt đi những ý kiến tầm phào, chứa đựng lợi ích nhóm (lợi ích của nhóm “luật sư buộc tội”), nay thấy ko ổn, nên có vài comment:

1. Thiếu hiểu biết căn bản về nhà nước pháp quyền (rule of law # rule of majority);

2. Thiếu hiểu biết về nhân quyền không thể bị tước đoạt bởi lợi ích hay ý muốn của số đông;

Hình dung chiếc xe bus bị mất phanh (đứt thắng) trong khi xuống đèo Hải Vân, bên phải là biển, bên trái là quán nước chè của cụ già 80 tuổi; không thể vì lợi ích của số đông (50 thanh niên trên xe bus) pháp luật lại cho phép lái xe tông chết cụ già, tránh cho xe rơi xuống biển. Việc giữ cho xe không rơi xuống biển là việc của lái xe, không thể đẩy nghĩa vụ đó sang cho cụ già hành hành nghề bán nước chè bên đường.

3. Thiếu hiểu biết về “bản chất hành pháp” của chức năng công tố của Viện Kiểm, nên trao quyền cho “luật sư buộc tội” (General Attorney tiếng Anh, Staatsrechtsanwalt tiếng Đức) soạn thảo ra một đạo luật mà thông qua đó tước đi vũ khí của “luật sư gỡ tội” để công việc của “luật sư buộc tội” được nhàn nhã, khách hàng của “luật sư buộc tội” (cơ quan hành pháp) được an toàn;

4. Thiếu hiểu biết về vị thế của luật sư gần như đồng nhất với vị thế của bị can, bị cáo, bị đơn -> vô hình dung tước đi quyền im lặng của bị cáo, thông qua việc trừng phạt luật sư không tố cao.
Xây dựng nhà nước pháp quyền mà tiếp tục dựa vào các lập luận của một nhà nước cai trị, đàn áp giai cấp của thời kỳ bao cấp, thay vì dựa vào “nhà nước của dân, do dân, vì dân” & nhà nước pháp quyền ở Điều 2, “quyền con người” ở Điều 14 Hiến Pháp 2013 thì sẽ đưa xã hội đến chỗ bất an. Và có thể nói Dự thảo BLHS 2015 tiềm ẩn vi hiến (tổn hại quyền con người tại Điều 31 Hiến pháp 2013)

P/S:
– Đưa BHLS trở về giống với tập quán văn minh của cộng đồng quốc tế, là góp phần đưa dân tộc Việt Nam đi chung con đường văn minh của nhân loại. Hãy chung tay, nếu có thể làm được gì đó tốt đẹp ở phút chót. Please! Share it!
– Các nhà báo thoải mái trích dẫn mà không cần phải hỏi lại nhé!

Pgs, Ts Võ Trí Hảo.

(FB Bảo Nhi Lê)

Có hai thứ cha mẹ cần trang bị cho con cái, và chỉ hai thứ đó là đủ

Có hai thứ cha mẹ cần trang bị cho con cái, và chỉ hai thứ đó là đủ

Tỉ phú Hồng Kông Yu Pang-Lin vừa qua đời ở tuổi 93, để lại di chúc hiến toàn bộ tài sản trị giá khoảng 2 tỉ USD cho hoạt động từ thiện.

“Nếu các con tôi giỏi hơn tôi thì chẳng cần phải để nhiều tiền cho chúng.

Nếu chúng kém cỏi thì có nhiều tiền cũng chỉ có hại cho chúng mà thôi” – ông Yu Pang-Lin khẳng định.

Yu Pang-Lin không phải là người đầu tiên trên thế giới “keo kiệt” với con nhưng lại hào phóng với xã hội. Người giàu nhất thế giới – Bill Gates – từng tuyên bố sẽ chỉ để lại cho con 0,05% tổng tài sản kếch xù của mình. Báo chí hỏi tại sao lại như vậy, ông trả lời đại ý: Con tôi là con người, mà đã là con người thì phải tự kiếm sống, không chỉ kiếm sống để phục vụ chính bản thân mình mà còn phải góp phần thúc đẩy xã hội. Đã là con người thì phải lao động. Tại sao tôi chí Time bầu chọn là 1 trong 25 nhân vật ảnh hưởng nhất thế giới, tác giả cuốn sách nổi tiếng 7 thói quen để thành đạt – viết di chúc để lại tiền cho con và ra đi năm 2012.


Cả chín người con không ai nhận tiền. Họ lý giải rất giản dị rằng họ là những người bình thường và hoàn toàn có thể tự lao động, tự kiếm sống được.

Tương tự, tỉ phú Warren Buffett viết di chúc chỉ để lại 10% tài sản của mình cho con, còn lại là làm từ thiện. Tuy nhiên, ba người con, dù không phải quá giàu có, cũng từ chối và dành luôn số tiền đó cho từ thiện.

Những người cha kiên quyết không để lại tiền cho con hoặc những người con quyết liệt không nhận tài sản thừa kế chắc chắn không phải là những người không coi trọng đồng tiền, vì hơn ai hết họ đã phải đổ mồ hôi, công sức và trí tuệ cả đời để tạo dựng nên sản nghiệp.

Tuy nhiên, họ cũng hiểu có một thứ còn quý giá hơn tiền, quan trọng hơn tiền, đó chính là trách nhiệm, mà trước hết là trách nhiệm với chính mình (tự mình phải chịu trách nhiệm về mình), rồi trách nhiệm với gia đình, cộng đồng, xã hội… Họ cũng ý thức được một cách sâu sắc ẩn họa của việc xài những đồng tiền không do chính mình làm ra.

Có người nói rằng có hai thứ mà cha mẹ cần trang bị cho con cái và chỉ hai thứ đó là đủ, còn không, nếu có để lại cho con thứ gì đi nữa mà thiếu hai thứ đó thì coi như chưa cho con gì cả.

Hai thứ đó là: ý thức tự chịu trách nhiệm về bản thân mình và năng lực để tự chịu trách nhiệm.

Một con người biết trách nhiệm và có năng lực để thực hiện điều đó khi đi học sẽ học thực, học vì mình (và do đó sẽ khó có kiểu học đối phó; mua điểm, mua bằng; học vì cha, vì mẹ); khi đi làm sẽ làm hết mình, tự giác và luôn hướng tới hiệu quả cao nhất (và do đó sẽ không có kiểu làm “giả cầy”, thụ động; làm gian, làm dối như một vài trường hợp mà không khó cũng có thể nhận diện được ở nhiều cơ quan, công sở)…

Không để lại tiền cho con nhưng để lại cho con ý thức trách nhiệm và trang bị cho con năng lực để tự chịu trách nhiệm thông qua giáo dục làm người, giáo dục làm việc, ấy là đã để lại một sản nghiệp đồ sộ cho con rồi.