Trong mùa bầu cử TT Mỹ năm ngoái, báo chí Nhà nước CS chẳng những theo dõi, tường thuật mà còn sôi nổi bình luận, ủng hộ bên này, chống đối bên kia nhiều khi còn hăng say, nhiệt tình hơn cả công dân Mỹ.
Người dân Campuchia đi bỏ phiếu ở ngoại ô Phnom Penh, 4/6/2017
Những phân tích, bình luận của các “nhà báo” Việt Nam không phải vì ứng cử viên nào thắng sẽ có lợi hay gây bất lợi cho Việt Nam mà chỉ nhắm vào việc thỏa mãn tính tò mò của người đọc.
Đối với họ, bầu cử ở Mỹ hồi hộp và gay cấn như một trận bóng trong giải vô địch của các liên đoàn bóng đá chuyên nghiệp ở châu Âu chứ không phải là quyền rất thiêng liêng của mỗi con người mà ai cũng có.
Tuần này cũng thế. Các báo Việt Nam tường thuật khá chi tiết diễn tiến cuộc bầu cử địa phương tại Campuchia, một nước từng nghèo nàn, chậm tiến hơn Việt Nam trên nhiều lãnh vực. Lần đầu tiên sau 30 năm, vị trí của Hun Sen và Đảng Nhân dân Campuchia của ông ta bị đe dọa.
Hun Sen, nguyên là trung đoàn phó của một đơn vị Khmer Đỏ đào thoát theo CS Việt Nam. Sau một thời gian dài núp dưới bóng CSVN, những năm vừa qua Hun Sen đã nghiêng về phía Trung Cộng. Lý do, nếu kinh tế Campuchia không phát triển, đảng Cứu quốc Campuchia sẽ chiếm lấy quyền lãnh đạo đất nước.
Theo kết quả bầu cử mới nhất, tại các địa phương xa, Đảng Nhân dân Campuchia vẫn còn chiếm đa số nhưng tại các trung tâm du lịch và cả thủ đô Nam Vang, Đảng Cứu quốc Campuchia đang thắng thế. Một hình thức lưỡng đảng đang hình thành tại Campuchia. Cuộc bầu cử Quốc hội năm tới chắc sẽ rất hấp dẫn. Ai thắng ai thua chưa biết nhưng cạnh tranh dân chủ tương xứng đã bắt đầu. Những bông hoa dân chủ đang mọc lên trên những Cánh đồng Chết (The Killing Fields) Campuchia. Mừng cho dân tộc này.
Nếu thế kỷ 19 là thế kỷ của thuộc địa bóc lột, thế kỷ 20 là thế kỷ của thế giới chiến tranh và độc tài cộng sản, thế kỷ 21 đang chứng minh là thế kỷ của dân chủ và phát triển toàn diện trên phạm vi toàn cầu. Hành trình hướng đến một tương lai tươi sáng đang được hầu hết các dân tộc trên thế giới hăng say phát động.
Dân chủ đối với đa số nhân loại không còn là khát vọng mà là một thực tế, không còn là ước mơ mà là hành động, không còn là một mục tiêu khai phá mà là một tiến trình không thể đảo ngược. Từ Botswana, Ghana ở châu Phi cho đến Mông Cổ, Campuchia ở châu Á, con người đang sống ra người.
Việt Nam thì sao?
Đối với một số không nhỏ người Việt trong nước, chuyện ứng cử hay bầu cử là chuyện nước ngoài.
Với họ, sự có mặt của Đảng CS tại nước Việt Nam cũng chẳng khác gì thời tiết. Con người chỉ có thể xoay xở để sống quanh năm nhưng không thể nào thay đổi được nắng mưa. Họ vui khi hoa mai nở vào xuân và cắn răng chấp nhận cái rét căm căm khi mùa đông đến.
Bộ máy tuyên truyền và bạo lực chuyên chính CS đã xoay ngược kim đồng hồ nhận thức của họ lui lại thời phong kiến ngày xưa, xa đến mức chấp nhận chế độ đang cai trị mình như số phận an bày.
Hôm trước đọc một số nhận xét trên các trang mạng về chuyện ai sẽ là bí thư Sài Gòn thay thế Đinh La Thăng mà không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho trình độ nhận thức chính trị của một số người.
Những người này bất bình khi nghe tin Tòng Thị Phóng được Nguyễn Phú Trọng đề nghị thay thế Đinh La Thăng và sau đó thở dài nhẹ nhõm khi nghe tin Nguyễn Thiện Nhân lên thay. Lý do, Nguyễn Thiện Nhân mặt mày sáng sủa, đẹp trai trong khi Tòng Thị Phóng mặt mày xấu xí, giống sinh vật này, động vật kia. Họ không biết dù Tòng Thị Phóng hay Nguyễn Thiện Nhân họ vẫn phải sống trong cái rọ CS của ngày hôm qua và sẽ tiếp tục sống cho tới đời con cháu.
Nhưng không phải ai cũng sống theo chủ nghĩa số phận như lớp người tệ hại vừa nêu.
Rất đông người Việt nhận thức được hiểm họa Trung Cộng không chỉ ngoài biển Đông mà cả trong đất liền, ý thức được sự cấp bách phải thay đổi cơ chế chính trị, căm giận tập đoàn cầm quyền bán nước hại dân, đau xót cho một dân tộc có truyền thống hào hùng đã phải chìm sâu trong độc tài nô lệ. Vâng, nhưng tiếc thay thành phần dân tộc có nhận thức đúng này lại cũng đang im lặng.
Dân chúng Việt Nam ví von, sau giai đoạn “đứng cho vay”, hệ thống ngân hàng Việt Nam đang trong giai đoạn “quỳ đòi nợ”.
VIỆT NAM (NV) – Tranh luận kịch liệt nhưng cuối cùng Quốc hội Việt Nam vẫn chưa đồng thuận về cách thức giải quyết nợ xấu – giờ mới được xác định là khoảng 600.000 tỉ đồng Việt Nam.
Nợ xấu là nợ không có khả năng thu hồi cả vốn lẫn lãi. Nói cách khác, nợ xấu càng cao thì khả năng gặp rủi ro của hệ thống ngân hàng càng lớn.
Trước, chính phủ Việt Nam liên tục trấn an cả Quốc hội lẫn dân chúng rằng họ đã kiểm soát được nợ xấu và tỉ lệ nợ xấu tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng cho vay đã giảm đáng kể.
Các báo cáo chính thức về nợ xấu, tổng hợp từ báo cáo của những tổ chức tín dụng tại Việt Nam, xác định, đến hết năm 2015, cac tổ chức tín dụng tại Việt Nam đã xử lý được 493.000 tỉ đồng nợ xấu. Tới hết năm 2016, tỉ lệ nợ xấu đã giảm xuống còn 2,46% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.
Đến tháng 4 vừa qua, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam mới thú thật là tỉ lệ nợ xấu có thể gấp ba lần báo cáo chính thức. Nếu xét cả nợ xấu mà Công ty Quản lý tài sản các tổ chức tín dụng Việt Nam (VAMC) đang xử lý và những khoản nợ tiềm ẩn rủi ro trở thành nợ xấu thì tỉ lệ nợ xấu xấp xỉ 8,86% tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.
Nay, lúc đề nghị Quốc hội Việt Nam thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” (ấn định các giải pháp hỗ trợ hệ thống ngân hàng, kể cả sử dụng công quỹ để bù đắp những khoản từng cho vay, giờ gần như không thể thu hồi), chính phủ Việt Nam tiết lộ, tỉ lệ nợ xấu hiện là… 17,21% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay. Tổng nợ xấu chừng… 600.000 tỉ đồng!
Choáng váng trước những số liệu này, nhiều đại biểu của Quốc hội Việt Nam đã đề nghị tạm gác việc thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” bởi việc đệ trình và đề nghị thông qua nghị quyết quá đột ngột, nằm ngoài chương trình nghị sự, họ cần có thời gian nghiên cứu kỹ hơn trước khi bỏ phiếu.
Để thuyết phục các đại biểu của Quốc hội Việt Nam gật đầu, ông Lê Minh Hưng, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, trấn an, khác với những lần trướ, “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” lần này rất chặt chẽ, không tổ chức hay cá nhân nào có thể lợi dụng. Mặt khác, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đang chấn chỉnh hoạt động của hệ thống ngân hàng. Từ năm 2011 đến 2016, công an Việt Nam đã khởi tố 95 vụ án kinh tế xảy ra trong lĩnh vực ngân hàng, khởi tố khoảng 200 viên chức ngân hàng. Nhiều cá nhân là Chủ tịch, thành viên Hội đồng quản trị, Tổng Giám đốc, Phó Tổng Giám đốc, một số ngân hàng thương mại đã bị kết án tử hình, phạt tù chung thân,…
Ông Nguyễn Văn Thắng, một người vừa là đại biểu Quốc hội, vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng Công Thương Việt Nam (Vietinbank), dọa thêm, gần như toàn bộ nợ xấu là tiền dân gửi và các ngân hàng gom lại cho vay, thành ra phải có “cơ chế đặc thù” để bảo vệ những người dân đã gửi tiền cho hệ thống ngân hàng. Cũng theo lời ông Thắng thì Việt Nam là quốc gia duy nhất không có ngân hàng hàng nào sụp đổ khi nợ xấu vượt 10% tổng số tiền cho vay.
Một số đại biểu Quốc hội tán thêm rằng nợ xấu như “cục máu đông” có thể làm kinh tế quốc gia đột quị.
Cần nhắc lại rằng, nhiều chuyên gia kinh tế từng khẳng định, nợ xấu của Việt Nam phình to vì hàng loạt chủ trương sai lầm của giới lãnh đạo Việt Nam: Phê duyệt vô tội vạ các dự án phát triển, cho phép các tập đoàn nhà nước đầu tư vào bất động sản, chứng khoán, lĩnh vực tài chính,… Một số chuyên gia công khai bày tỏ sự nghi ngờ rằng những sai lầm vừa kể là cố ý, nhằm hỗ trợ việc moi tiền của hệ thống ngân hàng. Giới lãnh đạo Ngân hàng Nhà nước cũng bị họ cáo buộc là thủ phạm làm nợ xấu của Việt Nam phình to khi hành xử hết sức khó hiểu đối với việc mua bán, sáp nhập nhiều ngân hàng, khiến một số cá nhân, nhóm dù không có thực lực vẫn thâu tóm được ngân hàng để biến tiền mà dân chúng gửi vào thành nợ xấu. Tuy nhiên khi bàn về nghị quyết mới để xử lý nợ xấu, cả Thống đốc Ngân hàng Nhà nước lẫn các đại biểu Quốc hội đều lờ chuyện truy cứu trách nhiệm. (G.Đ)
Phi đạo phi trường Cát Bi, Hải Phòng, hiện xuống cấp nghiêm trọng. (Hình: Báo Thanh Niên)
HẢI PHÒNG, Việt Nam (NV) – Phi đạo cất cánh, hạ cánh cũ của cảng hàng không quốc tế Cát Bi hiện đang trong tình trạng hư hỏng, có thể gây tai nạn cho máy bay.
Cục Hàng Không Việt Nam cho biết, từ Tháng Sáu, 2016, đến nay, cảng hàng không Cát Bi đã bảy lần sửa chữa, trám vá các ổ gà và điều chỉnh kế hoạch lăn bánh của máy bay để tránh các vị trí ổ gà trên phi đạo cũ (phi đạo N) nhưng đường này vẫn hư hỏng, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây mất an toàn khi máy bay cất cánh, hạ cánh.
Theo báo Thanh Niên ngày 7 Tháng Sáu, cơ quan này đã quyết định giảm số lần khai thác các chuyến bay thương mại đi/đến cảng Cát Bi.
Cụ thể, các chuyến bay của Vietnam Airlines đều phải giảm tối thiểu từ 6 đến 7 tấn/chuyến đối với hàng hóa hoặc giảm từ 20-34 ghế đối với hành khách. Cơ quan này cũng cắt chặng bay Hải Phòng-Cam Ranh, giảm số chặng bay Hải Phòng-Ðà Nẵng từ bảy chuyến xuống bốn chuyến/tuần.
Việc giảm trọng tải, số 1ần khai thác chuyến bay tại cảng Cát Bi không chỉ ảnh hưởng lớn đến hiệu quả khai thác máy bay, giảm doanh thu mà còn ảnh hưởng không nhỏ tới dịch vụ của các hãng hàng không.
Cục Hàng Không Việt Nam cũng kiến nghị Bộ Giao Thông-Vận Tải xem xét, chấp thuận cho Tổng Công Ty Cảng Hàng Không Việt Nam tiến hành sửa chữa phi đạo cũ này ngay trong năm 2017. (Tr.N)
Sáng nay Tuổi Trẻ đăng bài điều tra công phu về sân golf bên trong sân bay Tân Sơn Nhất.
Sân golf này rộng 157 ha, xây từ năm 2007, khai trương năm 2015. Bên trong sân golf có gì? Điều đáng nói là không chỉ có sân golf 36 lỗ rộng thênh thang, mà còn có khách sạn, biệt thự, căn hộ, nhà hàng… như cung điện lộng lẫy nguy nga.
Làm sao người ta có thể vô tư đánh golf, ở, nghỉ ngơi, ăn nhậu ở đây khi bà con kẹt xe nhúc nhích từng tí đường bên ngoài sân bay?
Trong khi đây là đất của sân bay, lấy đi rồi sân bay kẹt cứng phải loay hoay giải pháp bên ngoài, phải tìm tiền xây sân bay ở Long Thành, để góp phần làm nợ công tăng cao ngất.
Câu trả lời của vị thiền sư về tình yêu, hôn nhân, hạnh phúc khiến chàng trai bừng tỉnh
Dưới đây là màn đối thoại giữa một vị sư già và một chàng trai trẻ về tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc. Hi vọng thông qua câu chuyện, bạn có thể rút ra cho mình những bài học bổ ích.
1. Tình yêu là gì?
Một ngày kia, có một chàng trai trẻ tìm đến hỏi lão thiền sư rằng:“Thưa thầy, thầy có thể nói cho biết tình yêu là gì được không ạ?”
Lão thiền sư nhìn chàng trai trẻ, mỉm cười: “Cậu hãy đi xuyên qua ruộng lúa mạch này, ngắt một tua lúa mạch lớn nhất, vàng óng nhất về đây. Nhưng có một điều kiện là: cậu không được quay đầu trở lại con đường cũ đã đi qua, và chỉ có thể hái một lần duy nhất.”
Chàng trai trẻ liền đi làm theo lời lão thiền sư và rất lâu sau anh mới trở về, nhưng lại đi về với với hai bàn tay không.
Thấy vậy, lão thiền sư liền hỏi:“Tại sao con lại trở về tay không?”
Chàng trai trẻ đáp: “Khi con đi đến giữa cánh đồng lúa mạch, con đã nhìn thấy mấy tua lúa mạch rất là lớn, rất là vàng óng, nhưng, con nghĩ rằng phía trước chắc có lẽ cũng sẽ có cọng lúa mạch khác lớn hơn và tốt hơn nữa, vậy nên con không có hái; nhưng mà, khi con tiếp tục đi nữa, những tua lúa mạch khác mà con nhìn thấy, luôn cảm thấy không được đẹp như đã thấy trước đó, vậy nên sau cùng con không có hái được gì cả…”
Lão thiền sư nói một cách ngụ ý sâu sa:“Đây chính là tình yêu.”
2. Hôn nhân là gì?
Một ngày khác, chàng trai trẻ tìm đến hỏi lão thiền sư: “Thưa thầy, thầy có thể cho con biết hôn nhân là gì được không ạ?”
Lão thiền sư nói: “Thế con hãy đi xuyên qua khu rừng này, chặt lấy một cái cây to nhất, rắn chắc nhất về đặt ở trước cửa nhà làm cây thông Noel, nhưng có một điều kiện bắt buộc là: con không được đi ngược trở lại và con chỉ có thể chặt một lần.”
Chàng trai trẻ liền đi vào rừng. Rất lâu sau đó, anh ôm theo một thân cây vốn không được coi là cao lớn rắn chắc nhất, lại cũng không phải là tốt nhất về.
Lão thiền sư hỏi: “Tại sao con lại chặt một thân cây như vậy mang về?”
Chàng trai trẻ liền trả lời:“Khi con đi xuyên qua khu rừng, có mấy lần con nhìn thấy có mấy cây rất là tốt, nhưng lần này, con đã tiếp thu bài học hái tua lúa mạch lần trước, khi nhìn thấy cây này vẫn không tệ, nên đã chọn trúng nó, con sợ nếu con không chọn nó, thì sẽ bỏ lỡ cơ hội chặt cây mà trở về tay không, dù rằng nó vốn không thể được coi là cái cây tốt nhất mà con gặp được.”
Lão thiền sư mỉm cười hài lòng:“Đây, chính là hôn nhân.”
3. Hạnh phúc là gì?
Một ngày kia rảnh rỗi, chàng trai trẻ lại tìm đến hỏi lão thiền sư: “Thưa thầy, xin thầy chỉ cho con biết thế nào là hạnh phúc?”
Lão thiền sư nói: “Cậu hãy băng qua cánh đồng ruộng này và hái lấy một bông hoa đẹp nhất. Nhưng có một quy định: Cậu không được đi ngược trở lại, hơn nữa cậu chỉ có thể hái một lần.”
Chàng trai trẻ nghe xong liền đi làm ngay. Rất lâu sau đó, anh cầm trên tay anh một bông hoa khá đẹp trở về.
Lão thiền sư liền hỏi anh:“Đây có phải là bông hoa đẹp nhất không?”
Chàng trai trẻ đáp: “Khi con đi ngang qua cánh đồng ruộng con đã nhìn thấy bông hoa rất đẹp đẽ này. Con đã hái nó xuống, đồng thời quả quyết rằng nó chính là bông hoa đẹp nhất, mặc dù về sau con lại nhìn thấy rất nhiều bông hoa đẹp đẽ khác nhưng con vẫn vững tin không một chút lay động rằng đây là bông hoa đẹp nhất. Vậy nên con đã hái bông hoa đẹp nhất này mang về.”
Lão thiền sư gật đầu, mỉm cười:“Phải rồi. Đây chính là hạnh phúc.”
4. Ngoại tình là gì?
Một ngày khác, chàng trai trẻ lại tìm đến hỏi lão thiền sư:“Thưa thầy, thế nào là ngoại tình ạ?”
Lão thiền sư bảo anh hãy đi vào khu rừng một lần nữa. Nhưng lần này có thể đi ngược trở về, và khi đi hãy hái một bông hoa đẹp nhất trên đường.
Chàng trai trẻ lòng tràn đầy hứng khởi mà đi. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, anh hăng hái mang về một bông hoa màu sắc sặc sỡ nhưng lại có chút héo tàn.
Lão thiền sư liền hỏi anh:“Đây có phải là bông hoa đẹp nhất không?”
Chàng trai đáp: “Trong suốt 2 giờ đồng hồ tìm kiếm, con phát hiện đây là bông hoa nở rộ nhất, đẹp đẽ nhất, nhưng trên đường hái xuống mang về đây, nó đã dần dần trở nên khô héo.”
Lúc này, lão thiền sư cười trả lời:“Đó chính là ngoại tình.“
5. Cuộc sống là gì?
Mấy ngày sau, chàng trai lại tìm đến thỉnh giáo lão thiền sư: “Thưa thầy, thế nào là cuộc sống ạ?”
Lão thiền sư bảo anh đi vào trong khu rừng một lần nữa. Có thể đi ngược trở về, trên đường hãy hái một bông hoa đẹp nhất mà anh thấy.
Nhờ những bài học trước đó, chàng trai trẻ cảm thấy tràn đầy niềm tin, đi thẳng vào trong khu rừng. Nhưng lần này đến ba ngày ba đêm vẫn không thấy anh trở ra. Lão thiền sư đành phải đi vào trong khu rừng tìm anh, cuối cùng phát hiện anh đã dựng một túp lều tạm trong khu rừng.
Lão thiền sư hỏi anh: “Cậu đã tìm được bông hoa đẹp nhất chưa?”
Chàng trai vội đứng dậy, chỉ vào một bông hoa bên cạnh, nói:“Thưa thầy, đây chính là bông hoa đẹp nhất con tìm thấy.”
“Thế tại sao con lại không hái nó mang về?” Lão thiền sư hỏi.
“Nếu như con hái nó xuống, nó sẽ khô héo ngay lập tức, dù con không hái nó, nó sớm muộn cũng sẽ héo tàn. Vậy nên con nhân lúc nó vẫn còn đang nở rộ, con muốn được ở bên nó. Đợi đến khi nó héo rụng rồi, con lại đi tìm một bông hoa khác. Đây thực ra đã là bông hoa thứ hai đẹp nhất mà con tìm được.”Chàng trai đáp.
Lão thiền sư liền vỗ vào vai anh, cười bảo:“Vậy là con đã hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống rồi đó.”
Xem xong câu chuyện này, bạn có cảm nghĩ thế nào?
Điều mà ta dễ dàng bỏ lỡ nhất chính là tình yêu.
Sau khi trải qua những điều bất trắc trong tình yêu, thái độ của bạn đối với hôn nhân sẽ phát sinh những chuyển biến rất lớn. Lúc đó bạn sẽ lựa chọn một người thích hợp nhất với mình, chứ không phải là đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Hạnh phúc chính là thỏa mãn với những tìm thấy được trên hành trình tới cái đích cuối của cuộc đời.
Ngoại tình nhìn thì đẹp đấy, nhưng sẽ héo tàn, cuối cùng chẳng còn lại gì cả.
Còn cuộc sống chính là quá trình không ngừng tìm kiếm hạnh phúc!
Thủ tướng Mark Rutte ( Hà Lan ) hàng ngày đạp xe đạp đi làm, kể cả lúc tới gặp Obama . – Không thèm đi xe hơi của công – Không cần cảnh vệ đi kèm – Không cần cảnh sát dẫn đường
* Điều đó cho thấy : – Đất nước họ ” giàu mà bình yên “ – Thủ tướng nước họ rất có ý thức tiết kiệm tiền ngân sách và gương mẫu giữ gìn môi trường trong sạch – Nhìn Thủ tướng rất gần gũi thân thiện .
Kết luận : Hình ảnh Thủ tướng Mark Rutte ( Hà Lan ) như vậy thì dân Hà Lan ai dám bôi nhọ ? Ai dám ám sát
– Tôi nhớ suốt đời một buổi ngồi coi TV với một gia đình người Pháp. Một phóng sự về ẩm thực VN. Một ông đầu bếp cầm dao, rạch bụng con rắn quằn quại, lấy máu, uống và mời khách. Ông ta cười cợt, hãnh diện như vừa thực hiện một kỳ công, trước con mắt hãi hùng của người làm phóng sự. Ông chủ nhà người Pháp nhăn mặt, bà chủ nhà che mắt không dám nhìn. Nếu nền nhà không bằng xi măng, tôi đã đào một cái hố chui xuống cho đỡ xấu hổ. Lại thêm một cơ hội muốn chối không phải là người Việt.
Những cảnh bạo lực trong xã hội VN càng ngày càng nhiều trên Internet, trên Facebook. Những cảnh ẩu đả tàn nhẫn, trẻ em bị đối xử dã man, bị bắt nhịn ăn, phơi nắng, học sinh kéo bầy đánh đập một cách hung bạo một em nhỏ yếu ớt hơn, công an tàn nhẫn với dân thấp cổ bé miệng, người ta chửi nhau thậm tệ, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, sau một tai nạn lưu thông hay một chuyện bất đồng.
Ở các nước Tây phương, thỉnh thoảng người ta đưa những vidéo về cảnh súc vật bị đối xử dã man trong các nhà hoả lò. Những vidéo này chiếu trên TV, gây phẫn nộ, hoả lò bị đóng cửa, ban giám đốc bị cách chức.
Ở VN, người ta đưa những hình ảnh tàn bạo, dã man, không phải chỉ giữa người với vật, mà giữa người với người. Và đưa lên Internet, ít khi để tố cáo, nhiều khi để khoe khoang một hành động vẻ vang, anh dũng. Cảnh một tên lỗ mãng, cầm gậy đập đầu con chó dẫy đành đạch, cắt tiết, uống máu trước máy quay phim. Cảnh một đàn xúm lại đạp vào đầu, vào mặt một cô bé, một chú bé gầy yếu. Cảnh ông chủ nắm tay đấm mặt một cô bé sưng vù, trước sự hỗ trợ, tán thưởng của gia đình, vì cô bé ăn trộm tiền, đưa lên facebook, với dòng chữ: “hãy nhớ mặt con chó này”. Và thiên hạ chuyển đi, thú vị như chuyển một bài thơ, một tác phẩm nghệ thuật.
Ở những xứ có văn hóa, luật pháp cấm đưa hình, đưa tên những vị thành niên trên báo, dù tội nặng tới đâu. Để đương sự có cơ hội làm lại cuộc đời. Ở VN, người ta đưa hình những cô gái, nhiều khi vị thành niên, bị bắt về tội mại dâm lên báo, lên mạng, với những lời bình phẩm độc ác, thô bỉ, khiến gia đình nhục nhã và nạn nhân phải tự vẫn. Những cô gái bán mình để nuôi thân, nuôi gia đình ở cái tuổi, tại một xứ khác, chắc chắn còn cắp sách đi học, đi coi hát, đi du lịch, chạy nhẩy, cười đùa với bạn bè.
Những người đã rời quê hương từ nhiều năm không tưởng tượng đất nước mình sa đọa đến như vậy. Người Việt có nhiều khuyết điểm, nhưng người ta vẫn nghĩ người Việt bản chất hiền lành, từ tâm, chất phác. Ngay cả cái tính tốt cuối cùng ấy cũng đã mất? Người ta nói đến một xã hội vô cảm. Ghê rợn hơn cả một xã hội vô cảm, đó là một xã hội bất nhân.
Bất cứ một người bình thường nào, ở một xứ bình thường nào, cũng không có can đảm nhìn những video man rợ trên Internet, facebooks VN, nhưng người Việt ta coi, dửng dưng, thích thú, đồng lõa. Đối xử với nhau như vậy, trách gì người Tầu đối xử tàn bạo với anh em mình?
Lần đầu tôi có cái cảm tưởng ngỡ ngàng khi tiếp xúc với một nhóm học sinh du học. Một nhóm nữ sinh viên khả ái, thông minh, có kiến thức, có kiến thức hơn là tôi nghĩ, với cái thành kiến của những người đứng từ xa nhìn về. Tôi hỏi: các cô nghĩ VN sẽ có thay đổi gì không. Một cô bé, rất dễ thương, rất lễ độ, trả lời: “thưa chú, cháu nghĩ đéo có gì thay đổi. Đâu lại vào đó”. Hai người sững sờ là tôi và một ông bạn đã xa nhà từ lâu. Những cô bạn của người phát biểu không bày tỏ một chút khó chịu. Đó là chuyện tự nhiên. Chữ “đéo” trở thành một chữ hàng ngày, rất bình thường, như chào ông, chào bà…
Sự bạo hành bắt đầu bằng ngôn ngữ. Tôi không chê trách cô bé. Tôi rùng mình. Nếu sống trong xã hội đó, giờ này tôi cũng ăn nói như vậy. Cũng nói với khách: Dạ, cám ơn, đéo muốn ăn cơm, còn no bụng quá. Tôi nhìn cô bé, rất dễ thương, ái ngại. Chúng ta chỉ là sản phẩm của xã hội, của môi trường sống.
Nhưng đó là chuyện nhỏ, so với cái văn hoá man rợ, người này trèo lên cổ người khác để sống. Hay chỉ để chứng minh mình hiện diện. Đạp mặt người khác chứng tỏ tôi hiện diện. Je cogne donc je suis (1). Tại sao có thể mất nhân tính đến như vậy? Bởi vì sống trong một xã hội độc tài, suốt đời bị chèn ép, bị áp bức, bị đối xử như con vật, người ta không có cách gì giải tỏa hơn là quay lại hành hạ những người yếu hơn mình. Lại càng kính nể hơn nữa những người sống trong xã hội chụp dựt đó nhưng vẫn giữ cái thiện, giữ lòng nhân ái.
Tất cả những nghiên cứu xã hội đứng đắn đều đi tới kết luận: những người có hành vi bạo hành thường thường đã là nạn nhân của bạo hành. Là nạn nhân, người ta có một trong hai thái độ. Hoặc đứng về phe kẻ yếu, tranh đấu chống bất công, nhưng rất hiếm. Hiếm, bởi vì phải có nghị lực và lòng bao dung phi thường. Hoặc để trả thù đời, trút lên đầu những người yếu hơn mình những cái mình đã phải chịu đựng.
Đó là cái vòng di truyền luẩn quẩn, bệnh hoạn (cercle vicieux) trong một gia đình. Trên tầm vóc quốc gia, một đại họa. Mỗi người theo hay chống chủ nghĩa CS vì những lý do khác nhau. Tôi từ chối chủ nghĩa CS trước hết vì lý do đó: nó làm tiêu tan cái đẹp của một xã hội tử tế. Nó đưa chúng ta lại gần với thú vật. Ở một xã hội văn minh, người ta kính trọng, lễ độ với mọi người, kể cả, nhất là, những người yếu hơn mình.
Trên Internet, người ta dạy cách trừ chuột hữu hiệu nhất, không cần thuốc độc, không cần bẫy. Mổ đít con chuột, cắt tinh hoàn của con vật, thay vào đó hai hạt đỗ tương, rồi khâu lại. Dần dần hạt đậu chương lên, con chuột đau quá, phát khùng, cắn đồng loại như điên dại. Đám chuột sợ quá, bỏ chạy, nhà hết chuột. Trước đây có một truyện ngắn, rất hay, tựa là “Khâu đít chuột”, quên tên tác giả, nói bóng nói gió về một xã hội như vậy.
Người Việt ta là những con chuột bị thiến, bị khâu, nổi khùng, cắn nhau chí choé. Viết mấy giòng này, tôi nghĩ cả tới những người quá khích, chống bạo lực thì ít, chống nhau, hại nhau, chụp mũ nhau thì nhiều.
Chúng ta đều là những con chuột điên cuồng. Bao giờ mới ý thức được mình bị khâu, những người chung quanh cũng chỉ là nạn nhân bị khâu như mình. Và nhận diện những người khâu đít chuột, thực sự là những kẻ làm khổ mình, biến đời mình, đất nước mình thành địa ngục?
Paris, 05 /2017
Từ Thức
( 1 ) Je cogne donc je suis. Tôi đánh đập vậy tôi hiện hữu. Nhại câu nổi tiếng của Descartes, ‘’Je pense donc je suis ‘’, tôi suy nghĩ, vậy tôi hiện hữu.
Các quan chức quân sự Philippine cho biết họ đã yêu cầu các công ty truyền thông xã hội bao gồm Facebook xóa đoạn video có cảnh các chiến binh xúc phạm các biểu tượng thiêng liêng trong một nhà thờ Công giáo tại một thành phố phía nam.
Hãng tin AP ngày 7/6 cho biết nguyên nhân các quan chức này làm như vậy là vì họ lo sợ đoạn video sẽ gây thù hằn và có thể dẫn đến một cuộc chiến tranh tôn giáo.
Đoạn video được AP tường thuật lại có những cảnh chiến binh lật đổ một cây thánh giá, và dẫm đạp, đốt cháy các bức tượng tôn giáo.
Tin cho biết thêm phát ngôn nhân quân đội Phi, ông Brig. Gen. Restituto Padilla cũng kêu gọi cư dân mạng không chia sẻ video này.
Trong thánh lễ ban phép Bí tích Thêm sức, Đức Tổng Giám mục hỏi một ứng viên định nghĩa Ba Ngôi Thiên Chúa là gì. Một bé gái 14 tuổi nhỏ nhẹ trả lời: “Thưa Ba Ngôi Thiên Chúa là Ba Ngôi trong một Thiên Chúa”. Đức Tổng giám mục đã lớn tuổi, nặng tai, nghe không rõ, bèn hỏi lại: “Cha không hiểu con nói gì?” Vị linh mục giúp lễ cho ngài là một nhà thần học bèn trả lời: “Thưa Đức cha, Đức cha không cần phải hiểu. Ba Ngôi là một mầu nhiệm!”
Hôm nay Giáo Hội mừng lễ Chúa Ba Ngôi, chúng ta biết rằng mình không thể hiểu được, vì đó là một mầu nhiệm. Nhưng cũng biết chắc rằng chúng ta đang sống mầu nhiệm đó. Ai cũng sống trong dòng đời, nhưng mấy ai đã hiểu được cuộc đời. Ai cũng cảm được dòng nhạc hay, nhưng lại không thể lấy được cái hay đó ra cho người khác xem!
Tách ra khỏi dòng sông, con cá sẽ chết. Biệt lập ra khỏi dòng đời, con người sẽ không tìm thấy hạnh phúc. Lẩy ra một nốt nhạc, nó chỉ là một âm thanh trơ trọi, không còn là một bài ca. Một vũ khúc được liên kết bởi các cử điệu trong sự liên tục trôi chảy và nhịp nhàng. Đó chính là những hình ảnh sống động giúp ta hiểu phần nào về mầu nhiệm Thiên Chúa Ba Ngôi.
Có một cuốn sách tuyệt hay với tựa đề “Flow” – “Sự Trôi Chảy” của Mihaly Csikzentmihalyi, giáo sư tâm lý học trường Đại học Chicago. Tác giả đã trình bày những kết quả của việc nghiên cứu nhằm xác định một cách chính xác câu hỏi: “Điều gì làm cho con người hạnh phúc?” Sau khi thử nghiệm và phỏng vấn hàng trăm người trong nhiều năm, giáo sư đã đi đến kết luận rằng con người cảm thấy hạnh phúc nhất khi chúng ta sống “trong sự trôi chảy”.
Qua lời khẳng định này, tác giả muốn nói đến khả năng tự làm mất đi cái bản ngã của mình để hòa điệu vào cái khác hay người khác, hy sinh cuộc đời mình cho một người, một công trình, hay một hoạt động, nhẩy ra khỏi sự hạn hẹp của cái tôi chủ quan để hòa mình vào dòng suối cảm nghiệm của cuộc đời.
Sống “trong sự trôi chảy” có thể thực hiện dưới vô số những hình thức: leo núi, đánh cờ, nghe nhạc, hàn huyên trong câu chuyện gẫu, đắm chìm vào trong cuốn tiểu thuyết trinh thám, hay hăng say làm việc giúp đỡ người nghèo. Bất cứ cái gì thúc đẩy chúng ta ra khỏi bản thân mình, bất cứ cái gì làm cho chúng ta ngây ngất, hay tạo nên hoan lạc có thể được coi như “trong sự trôi chảy”. Đồng thời, khi chúng ta bị ngã bật ngửa ra, qua sự chán chường hay lo âu, khi chúng ta tê cóng lại thay vì chuyển động trôi chảy, chúng ta trở nên bất mãn, không hạnh phúc.
Đối với người Công giáo thì chẳng có gì ngạc nhiên, vì chúng ta ngầm khẳng định cái kinh nghiệm nội tâm này và biểu tỏ ra một cách sâu xa mỗi khi làm dấu thánh giá. Tôi tự hỏi chúng ta có thường ý thức rằng Thiên Chúa mà chúng ta thờ phượng không phải là một tĩnh vật bất động nhưng là một tập thể của những ngôi vị linh hoạt và năng động: Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Thần.
Từ nguyên thủy, Đức Chúa Cha, nguồn thần tính vô tận và phong phú, biểu tỏ qua Chúa Con, một cuộc hành trình đi ra khỏi chính mình trong kiến thức và tình yêu. Và Đức Chúa Con, từ nguyên thủy tự cho phép mình được phát biểu và rồi trở về với Đức Chúa Cha trong hoan lạc. Trong tình yêu hỗ tương, sự chia sẻ thân mật sâu xa của Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con là Đức Chúa Thánh Thần.
Diễn tả theo ngôn ngữ gợi cảm của thánh Bernard of Clairvaux: Đức Chúa Cha là người hôn, Đức Chúa Con là người được hôn, và Đức Chúa Thánh Thần chính là nụ hôn mà Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con chia sẻ với nhau. Thiên Chúa của chúng ta là một sự nhịp nhàng, một vũ khúc, một dòng sông, một dòng đời. Bản chất của Đức Chúa Cha là hướng về người khác, là đi ra khỏi chính Ngài. Bản tính của Đức Chúa Con là quên mình, trong khi bản tính của Đức Chúa Thánh Thần là yêu thương và được thương yêu.
****************************** ******
Ôi Thiên Chúa của con, con thờ lạy Ba Ngôi, xin giúp con quên hẳn mình đi để ở trong Chúa, bất động và bình an như thể hồn con đang sống trong vĩnh hằng; xin đừng để điều gì quấy phá sự bình an của con, và làm con phải ra khỏi Chúa, ôi Đấng bất biến của con, nhưng xin cho mỗi phút đem con vào sâu hơn trong mầu nhiệm của Chúa! Xin cho tâm hồn con được bình an và trở thành thiên đường của Chúa, nơi cư ngụ Chúa yêu thích, nơi Chúa nghỉ ngơi. Xin cho con đừng bao giờ để Chúa một mình, nhưng luôn có mặt, trọn vẹn, tỉnh thức trong đức tin, hết lòng thờ kính, hiến dâng trọn vẹn để Chúa tác tạo.
Lúc 1:30 sáng ngày 4/6, Quân đoàn 38 với danh nghĩa binh lính giới nghiêm đã là “đội quân đầu tiên” hoàn tất thanh trừng và tiến vào Thiên An Môn từ phía tây. Theo hồi ức của La Vũ, con trai của cố Đại tướng La Thụy Khanh, Tổng Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Trung Quốc: “Khi binh lính tiến vào đã bị dân chúng chặn lại, khi hỏi ý kiến cấp trên xem nên làm thế nào thì ‘bên trên’ có người nói: ‘Cái thứ đồ trong tay các cậu chẳng lẽ chỉ là que đánh lửa thôi sao?’”
Khoảng từ 2:00 – 2:30 sáng ngày 4/6, một chiếc xe buýt đi từ đại lộ Nam Trì Tử về phía quảng trường Thiên An Môn theo hướng từ đông sang tây. Trước khi đến phía đông cầu Kim Thủy, nó rẽ phải đi ngang qua khu vực của binh linh đang dàn đội ngũ và rời khỏi đường Trường An hướng về phía sinh viên và người dân tập trung. Đúng lúc đó, chiếc xe bị súng bắn hạ, tài xế chết ngay tại chỗ. Sau đó, quân nhân kéo 5, 6 người còn sống ra khỏi xe. Người bị kéo ra khỏi xe cuối cùng là một nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Kinh tên Quách Hải Phong. Tại hiện trường còn có một người tên là Trương Kiện. Người này cố gắng tiến về phía trước, định kéo bạn của mình tách ra khỏi chỗ những người lính. Một viên sĩ quan rút súng và bắn về phía anh này 5 phát đạn. Một phát bắn trúng đùi phải, xuyên qua một phần ba đùi phải và làm gẫy xương đùi. Do viên đạn không xuyên qua nên đầu đạn nằm ở trong xương đùi, phần còn lại nằm trong cơ chân. Đến tận ngày 22/11/2008, Trương Kiện mới đến được Pháp để phẫu thuật gỡ viên đạn. Viên đạn đã nằm trong người anh suốt 19 năm.
Ảnh bên phải: Trương Kiện ở quảng trường giống như một vị đội trưởng; Ảnh dưới bên phải: Trương Kiện trúng đạn nằm tại bệnh viện Đồng Nhân để điều trị; Ảnh dưới bên trái: Ảnh chụp X Quang Trương Kiện bị thương ở đùi (Ảnh do Trương Kiện cung cấp)
Sau đó, để che đậy vụ bắn chết người vô cớ, quân giới nghiêm đã ngụy tạo vụ việc “Đốt thành Thiên An Môn” và đổ cho chiếc xe buýt định tiến vào Thiên An Môn phóng hỏa.Theo tờ “Văn Hối Báo” (Hồng Kông), “Trong thời gian này, trừ phía bắc của quảng trường là hoàn toàn do quân đội chiếm giữ, còn có một số lớn xe có vũ trang và xe tăng trải dài theo hướng từ tây sang đông ở phía ngoài quảng trường. Phía tây quảng trường, phía đông Đại lễ đường Nhân dân đều xuất hiện rất nhiều binh lính. Hàng ngàn binh lính đóng tại khoảng trống trước cửa thành, đồng loạt hô lớn yêu cầu dân chúng phải rời khỏi. Không bao lâu sau đó, cục diện đã biến thành binh lính nổ súng về phía người dân.”
Lúc này, các sinh viên vốn trước đó bị phân tán ra nhiều nơi trong quảng trường Thiên An Môn, đi theo lá cờ của trường mình và tập trung ở gần Bia tưởng niệm Anh hùng Nhân dân, sau đó ngồi hết ba tầng bình đài của bia tưởng niệm và các bậc thang, họ ngồi hết cả khoảng trống ở phía bắc Bia tưởng niệm. Sinh viên chuẩn bị sẵn sàng cho lần phản kháng phi bạo lực cuối cùng.
4:00 sáng, đèn trên quảng trường đột ngột tắt. Sau đó, Phó Chính ủy Quân đoàn 27 giải thích rằng đây là tín hiệu thống nhất báo hiệu cho việc dọn dẹp quảng trường. Một tác dụng khác là đánh đòn tâm lý lên những dân có mặt tại hiện trường. Sau đó ở phía đông nam, tây nam của quảng trường, Quân đoàn 15, Quân đoàn 39 và Quân đoàn 54 hướng từ phía nam lên phía bắc để chia cắt người trong quảng trường. Toàn bộ phía nam quảng trường bị bao vây, chỉ chừa lại phía đông nam để cho các sinh viên có thể rời khỏi theo một lối đi hẹp.
4:30 phút, hành động thanh trừng bắt đầu. Cảnh sát có vũ trang ở phía trước, bộ binh ở giữa, xe cơ giới ở sau, từ từ tiến từ phía bắc xuống phía nam. Binh lính kiểm tra kỹ từng khu vực, sau đó xe cơ giới mới đi qua.
Một nhân chứng đã cung cấp cho Tổ chức Ân xá Quốc tế thông tin, một nhân viên cứu hộ y tế khi đó đã thấy nhiều rất nhiều binh lính ngồi trước bậc thang của Bảo tàng Lịch sử nhiều giờ đồng hồ. Có khoảng 15 đến 20 người bị thương được sinh viên đưa đến nằm trên trạm cấp cứu. Phía tây nam của Bia tưởng niệm liên tục có tiếng xả súng. Sau một loạt súng nổ, có 3 sinh viên bị thương được đưa đến trạm cấp cứu, họ đều bị trúng đạn. Mỗi lần có tiếng của loạt súng nổ, các binh lính trên bậc thang của Bảo tàng Lịch sử đều hô to: “Làm tốt lắm”...
Có người còn thấy binh lính trên các xe vũ trang khi thấy sinh viên chạy khỏi quảng trường ở đường phía đông nam, đã không hề bắn chỉ thiên cảnh cáo mà nhắm bắn thẳng vào người. Một thành viên của Hội Liên hiệp Sinh viên Hồng Kông nhìn thấy một sinh viên Đại học Sư phạm Bắc Kinh “Khắp đầu đầy máu, gần như cả đầu bị nổ tung” mà chết. Một phóng viên của Đài truyền hình Quốc gia Ba Lan cho biết, ông nhìn thấy một binh lính giống như là đang đùa cợt, tùy tiện nhằm vào hướng sinh viên đang bỏ chạy mà nổ súng. Một sinh viên đứng cách ông này 1 mét, sau khi lên tiếng về việc binh lính lạm dụng súng đạn đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Phó chủ biên kiêm phụ trách tin nước ngoài của tờ “Thời báo Trung Quốc” (Đài Loan), Từ Tông Mậu, vào khoảng 6:00 sáng đã bị trúng đạn, viên đạn xuyên từ sau cổ, qua cổ họng, làm gãy một chiếc răng, sau đó xuyên qua miệng ra ngoài.
Nơi từng xảy ra các vụ bắn người ở phía Đông Nam quảng trường Thiên An Môn sáng ngày 4/6/1989.
Nam Trì Tử: “Lần đầu tiên tôi thấy cảnh giết người như bắn chim”
Theo một nhân chứng tại hiện trường kể lại: “Ở đường Trường An, cách khoảng 100 mét về phía đông của đài quan sát đông Thiên An Môn, có một khu phố bị rào chắn tạo ra một đường dài hẹp. Một nhóm binh lính khoảng hơn 100 người có vũ trang đứng hướng về phía đông. Những người này tùy lúc lại tiện tay bắn một vài phát súng về phía cuối con đường.”
Phía đông của con đường này chính là khu vực Nam Trì Tử, đi qua là đến cửa chính của Bộ Công an, có vài trăm người dân đang đứng lập thành một hàng rào ngăn những người muốn chạy về phía Thiên An Môn, cho họ biết nếu đi qua thì sẽ bị bắn, rằng có nhiều người đã bị bắn chết. Đồng thời, họ cũng hô to về phía quân đội thiết quân luật rằng “Bộ đội giải phóng không bắn nhân dân”, “Sinh viên vô tội”, v.v.. Sau đó, có người trong số họ cũng bị bắn, khẩu hiệu mới đổi thành: “Binh lính giới nghiêm là hung thủ giết người!”
“Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giờ đồng hồ, ở khu vực Nam Trì Tử này, tôi đã nhìn thấy hơn 40 người bị bắn. Trong số họ có một phụ nữ hơn 50 tuổi bị trúng đạn ở bụng, một em bé cỡ 7-8 tuổi trúng đạn ở tay trái. Hàng trăm người (có thể trên ngàn người), cơ bản đều là những người dân bình thường của Bắc Kinh. Trong số đó có cả phụ nữ và trẻ em, tay họ còn đang cầm quạt.”
Tổ chức Ân xá Quốc tế còn nhận được một lời xác minh khác cho biết, tuyến cảnh giới được thiết lập vào khoảng 2:00 sáng: “Họ lập thành ba hàng. Một hàng lính quỳ phía trước, hàng sau đứng cao hơn, hàng thứ ba đứng ở trên trạm gác. Họ hướng về phía đám đông ở phía đông bắc quảng trường nổ súng vài phút thì ngừng lại. Sau đó một giờ đồng hồ, họ từng bước chậm tiến về phía đông của đường Trường An, rồi nổ loạt súng thứ hai. Đám đông chạy trốn khi súng nổ nhưng sau đó lại quay lại quảng trường.”
Một thông tin khác kể rằng vào khoảng 3:30 sáng, có người nhìn thấy “khoảng 36 đến 38 người bị thương được đưa đi”, ngực, lưng, bụng bị thương, thậm chí có người “đỉnh đầu bị vạt hẳn một phần”.
Một người lính trinh sát sau khi giải ngũ cho biết: “Lần đầu tiên tôi thấy người ta giết người như bắn chim”, “Bị bắn đều là những người dân tay không tấc sắt, giống như là bắn chim vậy. Một sĩ quan cấp úy cầm khẩu súng lục 54, hướng về phía những người dân trốn ở phía sau thùng rác xả súng, bắn từng người một, cứ hét một câu thì bắn 1 phát, lại có một người dân ngã xuống đất,” “Một người đàn ông đi xe đạp, nói rằng ông chỉ đi làm, vừa thò tay vào ngực để lấy giấy chứng nhận thì đã bị bắn một phát vào ngực, cả xe cả người đều đổ nhào.”
Câu chuyện của “Bạch y thiếu nữ”
10 năm sau, một nhân chứng tên Hình Thôn kể lại: “Vào khoảng 3:00 sáng, tôi ngồi ở trên con đường đi vào phía bắc đường Trường An thì đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng. Tôi mới đi về phía nam xem thử thì chỉ nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc bộ đồ trắng đang bước những bước dài về phía binh lính giới nghiêm. Sau đó, ngay lập tức có một loạt đạn nổ, những người trúng đạn đều ngã xuống đường. Ở khoảng giữa binh lính giới nghiêm và đám đông, có khoảng 6, 7 người trúng đạn đang nằm lại. Tuy nhiên, cô gái mặc đồ trắng không bị trúng đạn và tiếp tục một mình tiến về phía binh lính. Khi cô chỉ còn cách vài mét thì một loạt đạn khác lại nổ và lần này cô gục xuống. Sau đó cô được cứu. Viên đạn trúng vào đùi của cô.”
Một nhà báo khác có mặt tại hiện trường cho biết, lúc đó ông này trốn ở gần khu vực của Bộ Công an và nhìn thấy một thanh niên mắng binh lính là “Lũ khốn!” và bị bắn chết ngay tại chỗ.
Nhà xác bệnh viện Hiệp Hòa, phòng lạnh không thể đóng được cửa
Theo một vị bác sĩ, cô giúp đưa người chết đến nhà xác của bệnh viện nhưng phòng lạnh đã đầy đến mức không đóng được cửa.
Một vị bác sĩ trên 50 tuổi của Bệnh viện Đại học Bắc Kinh cho biết, sau khi binh lính nổ súng, những người bị thương trên quảng trường Thiên An Môn đều chủ yếu được đưa đến Bệnh viện Đại học Bắc Kinh và Bệnh viện Hiệp Hòa. Nhiều lúc, xe cứu thương chở lẫn cả người bị thương và người chết. Sau đó, khi số xác người gặp nạn ở Bệnh viện Hiệp Hòa “đến hơn một trăm” thì họ quyết định rằng những người nào đã chết rồi thì không cho lên xe nữa.
Theo điều tra của bà Đinh Tử Lâm, trong số những người thương vong có một số người tra được danh tính thật như sau:
Vu Địa, 32 tuổi, kỹ sư của Sở Nghiên cứu Năng lượng Mặt trời của thành phố Bắc Kinh. Anh này bị bắn lúc khoảng 2:00 sáng ở Nam Trì Tử trong lần xả súng đầu tiên. Đạn xuyên qua sườn bên trái, đâm thủng thận và gan. Lúc được đưa đến bệnh viện Hiệp Hòa, các bác sĩ đã mổ 4 lần để tìm cách cứu chữa nhưng anh này không qua khỏi.
Dương Minh Hồ, 42 tuổi, cán bộ phòng Pháp chế của Hội Xúc tiến Giao dịch Quốc tế Trung Quốc. Anh này bị bắn ở trước cửa Bộ Công An, bụng bị trúng đạn xé toạc bàng quang, được đưa đến Bệnh viện Đồng Nhân và qua đời tại đó.
Nam Hóa Thông, 31 tuổi, công nhân xây dựng ở Bắc Kinh, khoảng 5:00 sáng ngày 4/6 đi từ nhà tới đường Trường An, người nhà sau đó tìm thấy thi thể tại Bệnh viện Hiệp Hòa và thấy đạn bắn xuyên từ phía sau bả vai trái, lồng ngực bị xé toạc.
Lạc Nghi Vy, 35 tuổi, kỹ sư của Viện Nghiên cứu và Thiết kế sắt thép Bao Đầu, bị bắn ở Nam Trì Tử vào lúc rạng sáng, chết ở bệnh viện Hiệp Hòa.
Ngoài ra còn có một sinh viên Đại học Đường Sơn, Hà Bắc, bị trúng đạn tại Nam Tử Trì ở giữa đùi, sau đó được đưa đến Bệnh Viện Tích Thủy Đàm chữa trị.
Mũi nhọn linh đạo của cha Tony chính là điểm thứ ba mà tôi đã đề cập ngay ỏ’ phần đầu của chương này;
Tin một cách thực tế rằng
nhờ ân sủng, chúng ta có thổ trực tiếp kinh nghiệm được Thiên Chúangay ở đời này,
và đó là việc chúng ta phải cưong quyết nỗ lực chứ không được trì hoãn.
Điều ấy đem lại mục tiêu cho lời cầu nguyện xin ơn, khởi hứng cho những cuộc chiêm niệmlâu giờ, trào đổ một khát vọng tha thiết cho việc cầu nguyện nhóm, chú tâm vào những nhịp thở của Lòi Kinh Chúa Giêsu, và biến tất cả cuộc sống khó nghèo, những thiếu thốn và những gian nan trở nên dễ dàng trước viễn tượng của mục đích cao cả và khả dĩ đạt được ấy.
Cha Tony khai mào các cuộc tĩnh tâm của ngài bằng những cứ liệu được cẩn thận tuyển chọn từ Thánh Kinh, các giáo phụ, truyền thống Kitô Giáo và giáo huấn các thánh để minh chứng việcgặp gỡ Thiên Chúa nhãn tiền ngay ở đời này không phải là đặc ân hãn hữu của một vài nhà thần bí, nhưng là quyền bẩm sinh của mọiKitồ hữu.
Tiếp theo những lập luận hữu lý ấy, cha Tony đã khẩn thiết kêu mời, nếu như hồng ân cao cả kia được rộng ban cho chúng ta, thi tại sao chúng ta lại đành mất cơ hội được ngồi vào bàn tiệc để rồi bằng lòng với những mụn bánh rơi?
Từ đó, kinh nghiệm về Thiên Chúa đã trở thành tâm điểm của tất cả những nỗ lực và nỗi lòng khao khát của chúng ta.
Cha Tony còn to tiếng nói thẳng với chúng tôi;
“Các bạn đúng là thứ Kitô hữu ‘hữu danh vô thực,’
không phải hay sao?
Các bạn tin vì ngưòi ta bảo các bạn tin, tất cả chỉ có thế.
Các bạn tốt thật đấy. Rồi sao nữa, vì sao các bạn biết mình là Kilô hữu?
Bởi vì các bạn có thể trưng ra chứng thư rủa tội của mình phải không?
Tôi nói với các bạn thế này;
Các bạn chỉ là những Kitô ‘có đóng mộc’ mà thôi.
Nói nhưthế thật quá đúng!
Kitô hữu đích thực phải là một người đã nhìn thấy, đã nghe, đã cảm nghiệm và đã sống Chúa Kitô.
Ngưòi tông đồ là một ‘chứng nhân của sự phục sinh’;
các bạn có phải là những người như thế không?
Nếu không, các bạn không được quyền mở miệng. Các bạn không cảm thấy xấu hổ thẹn thùng hay sao khi các bạn rao giảng về Thiên Chúa tại đất nước Ấn Độ này là một nơi mà chỉ có những ai đã từng nhìn thấy Thiên Chúa mói được quyền nói về Nguời?
Các bạn là con cái của thánh Ignatius, vị thánh đã mong ước các con cái của ngài trực tiếp ‘liên lạc’ với Thiên Chúa mà không cần qua một hình thức trung gian nào cả hay sao?
Trong cuộc tĩnh tâm này,
hoặc là các bạn đạt được kinh nghiệm ấy,đích thân gặp gỡ Chúa Kitô Phục Sinh,
hoặc là các bạn chẳng được một cáigì cả.
Các bạn có sẵn sàng vứt đi một tháng trời của mình hay không?
Trong tâm tư sôi nổi của mình, lúc ấy tôi nhớ lại câu định nghĩa sắc bén của Fritz Perls nói về việc “dạy học.”
Theo ông, “Dạy học là minh chứng rằng một điều gì đó làđiều có thể. ”
Tôi đã áp dụng câu định nghĩa ấy vào trường hợp của riêng mình;