Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ VN đòi 1 tỷ USD

 Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ VN đòi 1 tỷ USD

 

Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ VN

Dân Làm Báo

Huỳnh Bá Hải (Danlambao) – …Tổ hợp luật sư của ông Trịnh Vĩnh Bình kỳ này cũng là các luật sư từng giúp cho tỷ phú dầu mỏ của Nga là ông Khodorkovsky. Thuận lợi cho ông Bình và tổ hợp Luật sư của ông là chính Tòa án Quốc tế này đã tuyên án chính phủ Nga phải có nghĩa vụ bồi thường 50 tỷ USD cho ông Khidorkovsky. Lần này cùng với các hiệp ước thương mại giữa Việt Nam và Hoà Lan cùng với án lệ có sẵn thì phía Việt Nam thua kiện là rất cao…

Một nguồn tin thân cận cho chúng tôi biết là ông Trịnh Vĩnh Bình chính thức đưa chính phủ Việt Nam ra Tòa án Trọng tài Quốc tế ở Den Haag-The Hague (Tiếng Anh) hay La Haye (Tiếng Pháp) – Hoà Lan.

Vụ kiện chính thức khởi hành vào tháng 1.2015. Ngày 30.4.2015 phía Tòa án Quốc Tế đã chính thức gởi lệnh thông báo đến nhà nước Việt Nam vào đúng ngày đảng cộng sản ăn mừng 40 năm cưỡng chiếm Miền Nam. Người đứng tên là ông Trịnh Vĩnh Bình, mang quốc tịch Haà Lan. Nội dung đòi chính phủ Việt Nam với các liên can trực tiếp là Bộ kế hoạch đầu tư và UBND tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu phải bồi thường cho ông 1 tỷ USD vì đã trắng trợn vi phạm cam kết mật giữa ông và phía chính phủ Việt Nam vào năm 2005.

Ông Trịnh Vĩnh Bình sinh năm 1947. Ông đến Hoà Lan tỵ nạn  và vào năm 1987 ông đã đem 3,5 triệu USD về Việt Nam đầu tư. Ban đầu ông đã rất thành công và nâng tổng số tài sản đầu tư lên đến 30 triệu USD. Tuy nhiên, sau đó nhà nước Việt Nam đã tịch thu tài sản của ông và đem ông ra xét xử 2 cấp sơ thẩm kết án 13 năm tù qua phúc thẩm giảm xuống 11 năm tù. Sau khi bị giam tù ông tìm cách trốn qua Cambodia và về Hoà Lan kiện ra một Trung tâm trọng tài quốc tế tại Stockholm, Thụy điển đòi bồi thường 100 triệu USD vào năm 2005. Cầm chắc thất bại nên phía Việt Nam chọn hòa giải ngay với các cam kết:

A. Phía Việt Nam có các nghĩa vụ:

1. Bồi thường cho ông Trịnh Vĩnh Bình 15 triệu (mười lăm triệu) USD là tiền chi phí đi kiện số tiền này giao ngay trong năm 2005

2. Phía Việt Nam trao trả toàn bộ tài sản ở VN cho ông Trịnh Vĩnh Bình bao gồm phân xưởng, nhà kho, đất đai bất động sản. Việc trao trả tài sản chậm nhất vào năm 2012.

3. Phía Việt Nam cho ông Trịnh Vĩnh Bình ra vào Việt nam tự do để làm từ thiện.

B. Phía ông Trịnh Vĩnh Bình:

Có nghĩa vụ giữ kín cam kết mật nói trên không được tết lộ cho bất cứ cơ quan truyền thông nào.

Cho đến hết năm 2014 thì phía Việt Nam chỉ thực hiện được 2 việc là trả 15 triệu USD tiền mặt cho ông Bình. Không như nhiều nguồn tin nói là trả 150 triệu. Và cho ông vào ra Việt Nam làm từ thiện ở bãi biển tại Tuy Hòa- Phú Yên. Còn chuyện trao trả tài sản thì chưa trả bất cứ động sản hay bất động sản nhà kho phân xưởng nào cho ông Trịnh Vĩnh Bình.

Thấy việc cam kết ban đầu bị vi phạm ông Trịnh Vĩnh Bình lần này nhờ đến một Tòa án quốc tế can thiệp.

Tổ hợp luật sư của ông Trịnh Vĩnh Bình kỳ này cũng là các luật sư từng giúp cho tỷ phú dầu mỏ của Nga là ông Khodorkovsky.

Thuận lợi cho ông Bình và tổ hợp Luật sư của ông là chính Tòa án Quốc tế này đã tuyên án chính phủ Nga phải có nghĩa vụ bồi thường 50 tỷ USD cho ông Khidorkovsky. Lần này cùng với các hiệp ước thương mại giữa Việt Nam và Hà Lan cùng với án lệ có sẵn thì phía Việt Nam thua kiện là rất cao.

Không như giải pháp im lặng như cam kết bị Việt Nam trắng trợn vi phạm. ông Trịnh Vĩnh Bình có hứa dùng 90% tiền được sau khi trừa các chi phí vụ kiện sẽ được dùng từ thiện, hoạt động nhân đạo hay giúp các nạn nhân của chế độ cộng sản đi kiện ra các tòa án quốc tế đòi bồi thường, việc hỗ trợ bao gồm tư vấn cả tiền bạc nhằm giúp cá nạn nhân lấy lại công lý cho mình. Không loại trừ khả năng một số tiền sẽ được giúp các tổ chức xã hội dân sự ở Việt Nam.

Ban đầu tổ hợp Luật sư muốn ông Bình khóa toàn bộ vụ việc cho họ nhưng ông chọn phương án đồng hành cùng họ.

Chuẩn bị cho tiến trình vụ kiện có thể lâu dài hay bị nhà nước Việt Nam cho người đi ám sát ông Trịnh Vĩnh Bình thì ông Bình cũng đã hoàn tất lập chúc thư thừa kế vụ kiện cho các thừa kế của ông ngõ hầu theo đuổi vụ việc đến cùng. Nguồn tin cho hay là ông Bình được chính Tòa án quốc tế khuyến cáo không nên quay về Việt Nam lúc này, ông cũng tuyên bố sẽ không về Việt Nam cho đến khi công lý thực thi hoàn toàn cho ông.

Trong vài ngày tới các cơ quan truyền thông tại Hòa Lan và EURO-zone sẽ thông báo tin này trên các phương tiện truyền thông nhằm khuyến cáo Việt kiều cân nhắc khi về Việt Nam đầu tư làm ăn.

Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi vụ kiện khi nó bị nhà nước Việt Nam chà đạp trắng trợn các cam kết do chính họ đặt bút ký kết.

KHÔNG ĐỒ LÓT, KHÔNG BĂNG VỆ SINH”

From facebook: Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoa Kim Ngo and 3 others.
KHÔNG ĐỒ LÓT, KHÔNG BĂNG VỆ SINH”

Đồ lót và băng vệ sinh phụ nữ có kinh tháng lên trang báo lớn quốc tế.

Tờ báo quốc tế có số lượng phát hành và truy cập lớn thứ nhì thế giới The Guardian viết về Mẹ Nấm.

*

Tờ báo viết:

Ghê tởm cách Việt Nam giam giữ blogger nổi tiếng nhất.

Mẹ Nấm được Đệ nhất Phu nhân Hoa Kỳ – bà Melania Trump – trao tặng Giải thưởng Những người Phụ nữ Can đảm nhất Thế giới.

Mẹ Nấm là một trong những blogger chính trị có ảnh hưởng nhất của Việt Nam. Cô phải nhận bản án 10 năm tù vì lòng yêu nước và tích cực bảo vệ môi trường mà nhà cai trị trị cho là phản động.

Tờ báo có đoạn:

Theo luật sư Võ An Đôn Đôn An Võ, trong suốt 7 tháng bị biệt giam trong nhà tù, người phụ nữ 37 tuổi – Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – không được ban quản trị trại giam cho phép sử dụng đồ lót và băng vệ sinh phụ nữ.

*

Theo nhà báo Trương Duy Nhất:

“Chuyện Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh “7 tháng trong trại giam không đồ lót, không băng vệ sinh” chẳng những ngập tràn mạng, mà nhiều hãng truyền thông lớn trên thế giới cũng đã lên tiếng.

“Thông tin này, từ chính Quỳnh báo cho luật sư. Tất nhiên có giám sát chặt chẽ của lực lượng quản giáo, và cả cán bộ điều tra. Quỳnh không thể xạo, dựng chuyện vu khống trước mặt họ”.

*

Người phụ nữ cứ mỗi tháng có kinh sự bất tiện này là một cực hình ghê gớm. Đây là một sự trả thù hết sức hèn hạ và đê tiện của an ninh tỉnh Khánh Hòa.

Một sự đối xử vô nhân đạo, phi nhân của công an Khánh Hòa, mà tất cả mọi người phụ nữ cần mạnh mẽ lên án.

*

The Guardian là tờ báo quốc tế có lượng lưu hành đạt 283.063 bản tính ở thời điểm tháng 3 năm 2010. Thành lập năm 1821, tờ báo The Guardian có tuổi đời gần 200 năm.

Trang web guardian.co.uk là một trong những website tin tiếng Anh có lượng truy cập lớn nhất thế giới.

Theo biên tập viên của tờ báo, The Guardian có lượng độc giả online cao thứ hai trên thế giới, chỉ sau tờ New York Times.

Mời các bạn xem thêm chi tiết:
https://www.theguardian.com/…/mother-mushroom-how-vietnam-l…

Image may contain: 3 people, people sitting and text
Image may contain: 3 people, people standing

Tưởng nhớ 64 năm ngày giỗ bà Cát Hạnh Long (Nguyễn Thị Năm)

From facebook:   Viet Quan‘s post.
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 3 people, people standing

Viet Quan added 2 new photos — with Hoa Kim Ngo and 51 others.

Hôm nay, 9 tháng 7, thắp tâm hương đau đớn tưởng nhớ  64 năm ngày giỗ bà Cát Hạnh Long (Nguyễn Thị Năm)

* Sau khi bà Năm bị giết dã man, hai tuần sau HCM cho đăng bài “Địa chủ ác ghê”. Vì sao? (*)
&1&

Bà Nguyễn Thị Năm bị hành hình vào ngày 9/7/1953, mở màn cho cuộc thảm sát mang tên “Cải cách ruộng đất”.Theo chỉ thị, đám du kích đi mua một cỗ quan tài rất hẹp, không đặt lọt thi thể bà Năm. Chúng bèn giẫm lên xác, xương kêu răng rắc, vừa hô: “Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?”. Thi thể bà Năm vẹo vọ, cuối cùng lọt hẳn vào trong cỗ quan tài (theo lời kể của nhân chứng, trong tác phẩm “Đèn Cù” của Trần Đĩnh).
&2&

Đọc một số bài viết biện bạch rằng ông Hồ Chí Minh không muốn hạ bút ký lệnh tử hình bà Nguyễn Thị Năm, một ân nhân đã cưu mang, giúp đỡ nhiều cán bộ Việt Minh; nhưng trước sức ép của Cố vấn Trung Cộng, HCM không thể chống lại.

Nói vậy, lại lộ ra một sự thật khác: Thể chế VNDCCH của Hồ Chí Minh chẳng có chủ quyền của một nhà nước, “độc lập” gì mà quái gỡ vậy, Tàu khựa chỉ đạo giết người Việt là giết?

Và thực ra, theo tư liệu trong “Đèn Cù”, trong những buổi đấu tố bà Nguyễn Thị Năm, Hồ Chí Minh đã lẳng lặng hóa trang “bịt râu đến dự một buổi”, Trường Chinh cũng có mặt, “đeo kính râm”!
&3&

Ngày 9/7/1953 bà Năm bị giết một cách dã man, táng tận lương tâm.
Ngày 21/7/1953, nghĩa là sau cái chết của bà Năm gần hai tuần, bài “Địa chủ ác ghê” mới xuất hiện trên tờ Nhân Dân. Tại sao Hồ Chí Minh cho dăng bài “Địa chủ ác ghê” vào lúc này, do chính HCM viết?

Trong ba lần đấu tố bà Nguyễn Thị Năm, cả ba đều không đạt yêu cầu. Nguyên nhân là vì bà Năm ăn ở nhân đức, đối đãi với nhân công, người giúp việc như bát nước đầy, nên không ai tìm được tội gì để có thể tròng án tử lên đầu bà.

Lương tâm của nhiều người VN vẫn chưa bị đỏ hóa thành súc vật.
“Phong trào” đấu tố, sát hại địa chủ mới “nổ súng” mà đã lượng sượng như vậy, không khéo mất khí thế. Bằng bài báo “Địa chủ ác ghê”, ký tên C.B (mà Hà Nội công bố C.B là bút danh của Hồ Chí Minh), khích động căm thù trong từng chữ từng câu, “Cải cách ruộng đất” được thổi bùng lên.
Mục đích của bài báo là tạo ra một KỊCH BẢN MẪU cho hàng loạt cuộc đấu tố kế tiếp.

Phải công nhận HCM rất điêu luyện trong chữ nghĩa để vùi người khác xuống biển máu.

Bài báo “Địa chủ ác ghê” (**) là một “mẫu mực” về kỹ thuật dựng chuyện, vu khống (mà người bị vu khống không được quyền biện hộ cho rõ trắng đen, nên HCM muốn nói sao chẳng được)! Bài “Địa chủ ác ghê” cho thấy một sự ngậm máu phun người vô tiền khoáng hậu, mà khi đọc phải dựng tóc gáy!

THAY LỜI KẾT: Theo niềm tin của người VN, vong linh những người chết oan thường nấn ná nơi dương trần, chỉ vì nỗi oan chưa được rửa. 

Đối với những ai vẫn còn cuồng si HCM, xin hãy ít nhất một lần tự vấn lương tâm, rằng: cái kẻ ăn cháo đá bát, ngậm máu phun người thì có đáng gọi là “có đạo đức” hay không? 

Đừng vô cảm trước sự oan khuất của đồng bào nữa. 
——————————————————————————
(*) Dẫn lại từ fb Trần An Lộc.

(**) Đăng toàn văn bài báo “Địa chủ ác ghê” dưới đây, để mọi người biết được thề nào là sự điêu luyện trong chữ nghĩa nhằm vùi người khác xuống chỗ chết, vu khống vô tội vạ (vì người bị kết tội đâu được quyền bào chữa cho rõ trắng đen):

ĐỊA CHỦ ÁC GHÊ

Thánh hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân”. Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá – thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
– Giết chết 14 nông dân.
– Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
– Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
– Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
– Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !
Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:
– Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
– Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
– Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
– Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
– Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
– Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953)
C.B.

LÀM ĐIỀU THIỆN ĐỂ ĐỨC CHO CON

Lời CHÚA

C Ngôn – C 11 -21 Hẳn ác nhân không thoát khỏi hình phạt,nhưng giống nòi người công chính sẽ được cứu nguy.

Châm Ngôn – C 16 -5   Đứa kiêu căng làm ĐỨC CHÚA ghê tởm, hẳn nó không thoát khỏi án phạt đâu.

Châm Ngôn – C17 -5    Chế giễu kẻ lâm cảnh túng nghèo là sỉ nhục Đấng tạo thành nên họ. Vui mừng khi người gặp tai ương thì sẽ không thoát khỏi án phạt.

Châm Ngôn – Ch 19 -9    Kẻ làm chứng gian không thoát khỏi hình phạt,người nói năng dối trá sẽ phải mạng vong

Châm  Ngôn – C 28 -20    Người trung tín được đầy dư phúc lành,  kẻ muốn mau giàu sẽ không thoát khỏi hình phạt.
Huấn Ca – C 7 -17    Hãy khiêm nhường hạ mình xuống,vì lửa và giòi bọ là hình phạt dành cho kẻ vô đạo.

Giêrêmia – C 1 -16    Ta sẽ tuyên án phạt cư dân xứ này, lên án mọi hành vi gian ác của chúng,vì chúng đã bỏ Ta, đã đốt hương kính các thần khác và đã sụp lạy những sản phẩm tay chúng làm ra.

Êdêkien – C 14 -21    Quả thật, ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng phán thế này: Dù Ta có cho bốn   án phạt khủng khiếp là gươm đao, đói kém, thú dữ và ôn dịch đến trừng phạt Giê-ru-sa-lem, khiến người và vật phải tiêu vong,

Êdêkien – C16 -41   Chúng sẽ phóng hoả đốt nhà ngươi và thi hành án phạt ngươi trước mắt đám đông phụ nữ. Ta sẽ khiến cho ngươi từ bỏ thói hoang dâm và ngươi sẽ không còn tặng quà cho tình nhân.

Thư Rôma – C 1 -27     Đàn ông cũng vậy, không quan hệ với đàn bà theo lẽ tự nhiên, mà lại đem lòng thèm muốn lẫn nhau: đàn ông bậy bạ với đàn ông. Như vậy là chuốc vào thân hình phạt xứng với sự lầm lạc của mình.

Thư Do Thái C10 -29   Phương chi kẻ đã chà đạp Con Thiên Chúa, đã xúc phạm đến Máu Giao Ước đã thánh hiến mình và nhục mạ Thần Khí ban ân sủng, thì anh em thử nghĩ xem, kẻ ấy đáng chịu hình phạt ghê gớm hơn biết mấy!

Thư Do Thái – Chương 12 -25   Anh em phải coi chừng, chớ từ chối không nghe Đấng phán dạy. Quả thật, những ai từ chối không nghe Đấng tuyên sấm ở dưới đất đã không thoát khỏi hình phạt; huống hồ là chúng ta, làm sao chúng ta thoát được, nếu chúng ta quay lưng lại  không chịu nghe Đấng tuyên sấm từ trời!

Thư Giuđa – C 1 -7     Còn Xơ-đôm, Gô-mô-ra và các thành lân cận làm chuyện gian dâm như họ và chạy theo những thú vui xác thịt trái tự nhiên, thì đã phải chịu lửa đời đời làm hình phạt để nêu gương.

…………………………………………………………………………………………………….
LÀM ĐIỀU THIỆN ĐỂ ĐỨC CHO CON

Vị Quan Thường Làm Mười Điều Thiện

Vào đời nhà Minh, ở Trung Quốc có một vị quan rất nhân từ độ lượng, tên là Dương Tuần. Trong suốt mười năm trời, ông ta thường làm mười điều thiện để cứu giúp mọi người. Mười điều thiện đó là:

  1. Có vụ án nào oan ức, quyết làm sáng tỏ.
  2. Thâu nhận trẻ mồ côi không nơi nương tựa rồi thuê người nuôi dưỡng.
  3. Tặng gạo thóc cho những người già, trẻ em nghèo khổ.
  4. Cấp phát thuốc men miễn phí.
  5. Cấp quan tài cho những người nghèo khổ qua đời.
  6. Tặng quần áo, vải lụa cho các cô gái nghèo khi lấy chồng.
  7. Tự mình không giết hại mà còn phóng sanh các loài vật.
  8. Mua gạo thóc cứu giúp người già, người tàn tật trong những năm mất mùa.
  9. Sửa cầu cống, khai thông đường xá.
  10. Cấp tiền đi đường cho những người nghèo khổ ở phương xa.

 

 

 

 

 

 

 

Dương Tuần càng làm thiện càng phấn khởi và cảm thấy an vui. Nếu hôm nào không có việc thiện để làm thì cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu. Cậu con trai ông nhờ đó mà được cảm hoá nên học tập càng tiến bộ và về sau thi đỗ trạng nguyên.

Kính khuyên mọi người nên làm nhiều việc thiện để tích phước đức cho hiện tại cũng như tương lai. Đừng thấy lợi trước mắt mà chạy theo các việc ác. THIÊN CHÚA , ĐẤNG TẠO HOÁ sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm điều ác cả. Bởi vậy chúng ta phải nên thận trọng trong mỗi việc làm.

S.T.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Có một thời như thế đó!

 httpv://www.youtube.com/watch?v=LUDqkjRo-r0&list=PLTOW-LJ7Z_drsqk3_xv4TfF4UVxZuA9AH&index=2

ASIA 50 -NHẬT TRƯỜNG TRẦN THIỆN THANH -Disk 1 & 2 (Full HD)

  *    *     *
Có một thời như thế đó!
 

Nếu ai hỏi tôi rằng sau ngày 30 tháng 4, 1975 cái gì mà cộng sản không thể “giải phóng” được; cái gì vẫn âm thầm nhưng vũ bão giải phóng ngược lại tâm hồn khô khốc của người dân miền Bắc lẫn nhiều cán binh cộng sản; cái gì vẫn miệt mài làm nhân chứng cho sự khác biệt giữa văn minh và man rợ, giữa nhân ái và bạo tàn, giữa yêu thương và thù hận; cái gì đã kết nối tâm hồn của những nạn nhân cộng sản ở cả hai miền Nam Bắc… Câu trả lời là Âm Nhạc Miền Nam.
  Nếu ai hỏi tôi, ảnh hưởng lớn nhất để tôi trở thành người ngày hôm nay, biết rung động trước hình ảnh của Ngoại già lầm lũi quang gánh đổ bóng gầy dưới ánh đèn vàng, biết nhung nhớ một khe gió luồn qua hai tấm ván hở của vách tường ngày xưa nhà Mẹ, biết man mác buồn mỗi khi đến hè và trống vắng với một tiếng gà khan gáy ở sau đồi, biết tiếc nuối một mặt bàn lớp học khắc nhỏ chữ tắt tên người bạn có đôi mắt người Sơn Tây, biết ngậm ngùi trăn trở chỉ vì một tiếng rao hàng đơn độc đêm khuya… Câu trả lời là Âm Nhạc Miền Nam.

   Âm Nhạc Miền Nam đã trở thành một chất keo gắn chặt cuộc đời tôi vào mảnh đất mang tên Việt Nam. Âm Nhạc Miền Nam đã làm tôi là người Việt Nam.

  *Tôi lớn lên theo những con đường đất đỏ bụi mù trời và cây reo buồn muôn thuở. Niềm say mê âm nhạc đơm mầm từ các anh lớn của Thiếu và Kha đoàn Hướng Đạo Việt Nam, trổ hoa theo những khúc hát vang vang của các anh giữa vùng trời Đạt Lý đang vào mùa cà phê hoa trắng nở: *”Tôi muốn mọi người biết thương nhau. Không oán ghét không gây hận sầu. Tôi muốn đời hết nghĩa thương đau. Tôi muốn thấy tình yêu ban đầu…”* Các bậc đàn anh như nhạc sĩ Lê Hựu Hà, Nguyễn Trung Cang của Phượng Hoàng đã lót đường nhân ái cho đàn em nhỏ chúng tôi chập chững trở thành người, để biết ngước mặt nhìn đời và *”cười lên đi em ơi, dù nước mắt rớt trên vành môi, hãy ngước mặt nhìn đời, nhìn tha nhân ta buông tiếng cười…”* Những đêm tối, giữa ngọn đồi nhiều đại thụ và cỏ tranh, bên nhau trong ánh lửa cao nguyên chập chờn, chúng tôi cảm nhận được niềm hãnh diện Việt Nam với bước chân của cha ông và bước chân sẽ đi tới của chính mình: *”Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng. Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm. Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng chân tươi. Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời…”* Và anh Nguyễn Đức Quang, người nhạc sĩ của thị xã đèo heo hút gió đã trở thành thần tượng của chúng tôi. Có những buổi chiều buông trong Rừng Lao Xao bạt ngàn, những đứa bé chúng tôi theo anh ngậm ngùi số phận *”Xương sống ta đã oằn xuống, cuộc bon chen cứ đè lên. Người vay nợ áo cơm nào, thành nợ trăm năm còn thiếu. Một ngày một kiếp là bao. Một trăm năm mấy lúc ngọt ngào. Ôi biết đến bao giờ được nói tiếng an vui thật thà.”* Nhưng cũng từ anh đã gieo cho chúng tôi niềm lạc quan tuổi trẻ: *”Hy vọng đã vươn lên trong màn đêm bao ưu phiền. Hy vọng đã vươn lên trong lo sợ mùa chinh chiến. Hy vọng đã vươn lên trong nhục nhằn tràn nước mắt. Hy vọng đã vươn dậy như làn tên…”* Và từ anh, chúng tôi hát cho nhau *”Không phải là lúc ta ngồi mà đặt vấn đề nữa rồi. Mà phải cùng nhau ta làm cho tươi mới.”* 

Cô giáo Việt văn của tôi đã mắng yêu tôi – tụi em thuộc nhạc Nguyễn Đức Quang hơn thuộc thơ của Nguyễn Công Trứ! Nguyễn Công Trứ. Đó là ngôi trường tuổi nhỏ có cây cổ thụ già, bóng mát của tuổi thơ tôi bây giờ đã chết. Tôi nhớ mãi những giờ cuối lớp tại trường, Cô Trâm cho cả lớp đồng ca những bài hát Bạch Đằng Giang, Việt Nam Việt Nam, Về Với Mẹ Cha… Đứa vỗ tay, đứa đập bàn, đứa dậm chân, chúng tôi nở buồng phổi vang vang lên:* “Từ Nam Quan, Cà Mau. Từ non cao rừng sâu. Gặp nhau do non nước xây cầu. Người thanh niên Việt Nam. Quay về với xóm làng. Tiếng reo vui rộn trong lòng…”* 

 Nhìn lên lớp học lúc ấy, có những biểu ngữ thủ công nghệ mà cô dạy chúng tôi viết: *Tổ quốc trên hết, Ngày nay học tập ngày sau giúp đời, Không thành công cũng thành Nhân.*.. Nhưng đọng lại trong tôi theo năm tháng vẫn là những câu hát* “Tình yêu đây là khí giới, Tình thương đem về muôn nơi, Việt Nam đây tiếng nói đi xây tình người…”* Cô giáo của tôi đã ươm mầm Lạc Hồng vào tâm hồn của chúng tôi và cứ thế chúng tôi lớn lên theo dòng suối mát, theo tiếng sóng vỗ bờ, theo tiếng gọi lịch sử của âm nhạc Việt Nam, để trở thành những công dân Việt Nam yêu nước thương nòi và hãnh diện về hành trình dựng nước, giữ nước của Tổ tiên. Trong cái nôi nhiều âm thanh êm đềm nhưng hùng tráng ấy, trừ những ngày tết Mậu Thân khi tiếng đạn pháo đì đùng từ xa dội về thành phố, cho đến lúc chui xuống gầm giường nghe tiếng AK47 và M16 bắn xối xả trước nhà vào ngày 10 tháng 3, 1975, tuổi thơ tôi được ru hời bởi dòng nhạc trữ tình của miền Nam để làm nên *Những Ngày Xưa Thân Ái*của chúng tôi.

*Những ngày xưa thân ái xin buộc vào tương lai*

*Anh còn gì cho tôi tôi còn gì cho em*

*Chỉ còn tay súng nhỏ giữa rừng sâu giết thù*

*Những ngày xưa thân ái xin gởi lại cho em…*

 Các anh, những người anh miền Nam đã khoác áo chinh nhân lên đường đối diện với tử sinh, làm tròn lý tưởng Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm, đã hy sinh cuộc đời các anh và để lại sau lưng các anh những ngày xưa thân ái cho đàn em chúng tôi. Nhờ vào các anh mà chúng tôi có những năm tháng an lành giữa một đất nước chiến tranh, triền miên khói lửa.

 Lần đầu tiên, chiến tranh tưởng như đứng cạnh bên mình là khi chúng tôi xếp hàng cúi đầu đưa tiễn Thầy của chúng tôi, là chồng của cô giáo Việt Văn, một đại úy sĩ quan Dù đã vị quốc vong thân. Cô tôi, mồ côi từ nhỏ, một mình quạnh quẻ, mặc áo dài màu đen, tang trắng, đứng trước mộ huyệt của người chồng còn trẻ. Cô khóc và hát tặng Thầy lần cuối bản nhạc mà Thầy yêu thích lúc còn sống – *”Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo… Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa! Trên cõi đời này, trên cõi đời này. Từ nay mãi mãi không thấy nhau…”* Và tôi say mê Mùa Thu Chết từ dạo đó. Trong những cụm hoa thạch thảo đầy lãng mạn ấy có đau thương đẫm nước mắt của Cô tôi. Có hình ảnh lá cờ vàng ba sọc đỏ phủ nắp quan tài của người Thầy Đại úy Sĩ quan Binh chủng Nhảy Dù vào mùa Hè hầm hập gió Nồm năm ấy.

 Từ những ngày xa xăm tuổi nhỏ, những người lính VNCH là thần tượng của chúng tôi. Tôi mơ được làm một người lính Dù bởi *anh là loài chim quý, là cánh chim trùng khơi vạn lý, là người ra đi từ tổ ấm để không địa danh nào thiếu dấu chân anh*, và cuối cùng anh bi hùng ở lại Charlie. Giữa những đau thương chia lìa của chiến tranh, những dòng nhạc của Trần Thiện Thanh đã cho tôi biết thương yêu, kính trọng những người lính không chân dung nhưng rất gần trong lòng chúng tôi. Những *”cánh dù ôm gió, một cánh dù ôm kín đời anh”* cũng là những cánh dù ôm ấp lý tưởng đang thành hình trong tâm hồn tuổi nhỏ của chúng tôi.

 Nhìn lại quãng thời gian binh lửa ấy, tôi nhận ra mình và các bạn cùng lứa không hề biết rõ Phạm Phú Quốc là ai, chỉ biết và say mê huyền sử của một người được *”Mẹ yêu theo gương người trước chọn lời. Đặt tên cho anh, anh là Quốc. Đặt tên cho anh, anh là Nước. Đặt tên cho Người. Đặt tình yêu Nước vào nôi”*, chỉ ước ao một ngày chúng tôi cũng được như anh, cũng sẽ là những *”Thần phong hiên ngang chẳng biết sợ gì!”.*

 Chúng tôi, nhiều đứa núi đồi, rừng rú, chưa bao giờ thấy biển nhưng thèm thuồng màu áo trắng và đại dương xanh thẳm, thuộc lòng câu hát *”Tôi thức từng đêm, thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng. Mẹ là mẹ trùng dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau. Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi. Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội. Mà lòng thì chưa hề yêu ai”* .

 Chúng tôi cũng không tìm đọc tiểu sử, cuộc chiến đấu bi hùng của Đại tá Nhảy Dù Nguyễn Đình Bảo, cũng không biết địa danh Charlie nằm ở đâu, nhưng Đại tá Nguyễn Đình Bảo là biểu tượng anh hùng của chúng tôi để chúng tôi thuộc lòng khúc hát *”Toumorong, Dakto, Krek, Snoul. Trưa Khe Sanh gió mùa, đêm Hạ Lào thức sâu. Anh! Cũng anh vừa ở lại một mình, vừa ở lại một mình. Charlie, tên vẫn chưa quen người dân thị thành.”*

 Chúng tôi không biết “Phá” là gì, “Tam Giang” ở đâu, nhà thơ Tô Thùy Yên là ai, nhưng “*Chiều trên phá Tam Giang anh chợt nhớ em, nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận. Em ơi, em ơi…” *đã thân thiết chiếm ngự tâm hồn để chúng tôi biết thương những người anh chiến trận đang nhớ người yêu, nhớ những người chị, cô giáo của chúng tôi ngày ngày lo âu, ngóng tin từ mặt trận xa xăm.

 Trong cái nôi của những ngày xưa thân ái ấy, từ nơi khung trời đầy mộng mơ của mình chúng tôi chỉ biết đến nỗi niềm của các anh bằng những *”Rừng lá xanh xanh lối mòn chạy quanh, Đời lính quen yêu gian khổ quân hành”*. Giữa mùa xuân pháo đỏ rộn ràng con đường tuổi thơ thì chính âm nhạc nhắc cho những đứa bé chúng tôi biết đó cũng là *”ngày đầu một năm, giữa tiền đồn heo hút xa xăm, có người lính trẻ, đón mùa xuân bằng phiên gác sớm”*.

 Giữa những sum vầy bình an bên cạnh mai vàng rực rỡ, thì ở xa xăm có những người con rưng rưng nhớ đến Mẹ già và gửi lời tha thiết *”bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường, không lẽ riêng mình êm ấm, Mẹ ơi con xuân này vắng nhà…”* Âm nhạc Việt Nam đã gieo vào tâm hồn chúng tôi hình ảnh rất bình thường, rất người, nhưng lòng ái quốc và sự hy sinh của thế hệ đàn anh chúng tôi – những người lính VNCH – thì ngời sáng. Và chúng tôi biết yêu thương, khâm phục, muốn noi gương các anh là cũng từ đó.*

  Sau ngày Thầy hy sinh, chúng tôi gần gũi với Cô giáo Việt Văn của mình hơn. Nhiều đêm thứ bảy, tôi và các bạn ghé nhà thăm Cô. Đó là lúc chúng tôi đến với Một thời để yêu – Một thời để chết. Chúng tôi bắt đầu chạm ngõ tình yêu với những Vũng lầy của chúng ta, Con đường tình ta đi, Bây giờ tháng mấy, Ngày xưa Hoàng Thị, Tình đầu tình cuối, Em hiền như Ma Soeur, Trên đỉnh mùa đông, Trả lại em yêu… Đó là lúc Cô đọc thơ Chiều trên Phá Tam Giang của Tô Thùy Yên cho chúng tôi nghe, giảng cho chúng tôi về tài nghệ “thần sầu” của Trần Thiện Thanh trong lời nhạc *”anh chợt nhớ em, nhớ ôi niềm nhớ… ôi niềm nhớ…….. đến bất tận. Em ơi… em ơi!…”* khi diễn tả nỗi nhớ ngút ngàn, và sau đó chú Trần Thiện Thanh Toàn – em ruột của nhạc sĩ Nhật Trường ở Sài Gòn lên thăm Cô, vừa đàn vừa hát. Những buổi tối này, mình tôi ở lại với Cô tới khuya. Cô đọc thơ và hát nhạc phổ từ thơ của Nguyễn Tất Nhiên, chỉ cho tôi tính lãng đãng của lời nhạc Từ Công Phụng, khắc khoải của Lê Uyên Phương, mượt mà của Đoàn Chuẩn – Từ Linh, sâu lắng của Vũ Thành An… Và qua âm nhạc, Cô kể tôi nghe chuyện tình của Cô và Thầy. Hai người đến với nhau khởi đi từ bản nhạc mà Cô hát khi Cô còn là nữ sinh Đệ Nhất và Thầy là Sinh Viên Sĩ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam. Bản nhạc ấy có những dòng như sau:

*”Nhưng anh bây giờ anh ở đâu*

*con ễnh ương vẫn còn gọi tên anh trong mưa dầm*

*tên anh nghe như tiếng thở dài của lòng đất mẹ*

*Dạo tháng Ba tên anh lẫn trong tiếng sấm đầu mùa mưa*

*nghe như tiếng gầm phẫn nộ đến từ cuối trời.”*

 Thầy và cô tôi yêu nhau từ sau khúc hát Người Tình Không Chân Dung và *”người chiến sĩ đã để lại cái nón sắt trên bờ lau sậy này” * cũng là định mệnh Thầy, của cuộc tình bi thương giữa một cô giáo trẻ và người lính VNCH. Cô tôi sống một mình và qua đời vào năm 2010. Bạn cùng lớp của tôi là Phương lùn, vào một ngày cuối năm, từ Sài Gòn trở về Ban Mê Thuột, xách đàn đến trước mộ Cô và hát lại *”Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch Thảo”* để thay mặt những đứa học trò thơ ấu kính tặng hương hồn của Cô. Còn tôi, năm tháng trôi qua nhưng tôi biết rõ trong dòng máu luân lưu và nhịp đập của tim mình vẫn đầy tràn những thương yêu mà Cô đã gieo vào tôi bằng Âm Nhạc Miền Nam.

 Một buổi tối chúng tôi ngồi hát với nhau. Các bạn từ Hà Nội, Nam Định, Yên Bái, Đà Nẵng, Sài Gòn… nhưng chỉ có mình tôi là sinh ra và lớn lên trước 1975. Các bạn tôi, hay đúng ra là những người em đang cùng đồng hành trên con đường đã chọn, đã thức suốt đêm hát cho nhau nghe. Rất tự nhiên, rất bình thường: toàn là những ca khúc của miền Nam thân yêu.

 Đêm hôm ấy, cả một quãng đời của những ngày xưa thân ái trong tôi sống lại. Sống lại từ giọng hát của những người em sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ độc tài. Các em hát cho tôi nghe về những người lính miền Nam mà các em chưa bao giờ gặp mặt *”Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó, đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ, đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ, anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về…”.*

 Tôi hát cho các em mình về những ngày tháng mộng mơ trước “giải phóng” của những “*Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ, bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi…”* Các em tâm sự về cảm nhận đối với người lính VNCH qua những dòng nhạc êm đềm, đầy tình người giữa tàn khốc của chiến tranh: “*Tôi lại gặp anh, người trai nơi chiến tuyến, súng trên vai bước lê qua đường phố; tôi lại gặp anh, giờ đây nơi quán nhỏ, tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ…”* Tôi chia sẻ với các em về nỗi ngậm ngùi quá khứ: *”Như phai nhạt mờ, đường xanh nho nhỏ, hôm nay tình cờ, đi lại đường xưa đường xưa. Cây xưa còn gầy, nằm phơi dáng đỏ, áo em ngày nọ, phai nhạt mây màu, âm vang thuở nào, bước nhỏ tìm nhau tìm nhau”…*

 Đêm ấy, khi các bạn nói lên cảm nhận về những mượt mà, êm ả, nhân ái của Âm Nhạc Miền Nam, tôi đã tâm sự với các bạn rằng: Chỉ cần lắng nghe và hát lên những dòng nhạc ấy, các em sẽ hiểu thấu được những mất mát khủng khiếp của con người miền Nam. Những mất mát không chỉ là một cái nhà, một mảnh đất, mà là sự mất mát của cả một đời sống, một thế giới tâm hồn, một đổ vỡ không bao giờ hàn gắn lại được. Khi những mượt mà, nhân ái ấy đã bị thay thế bởi những *”Bác cùng chúng cháu hành quân” *và *”Tiến về Sài Gòn” *thì các em hiểu được tuổi thanh xuân và cuộc đời của những thế hệ miền Nam đã bị đánh cắp hay ăn cướp như thế nào.

 Gần 42 năm trôi qua, Âm Nhạc Miền Nam vẫn như dòng suối mát trôi chảy trong tâm hồn của người dân Việt. Chảy từ đồng bằng Cửu Long, xuôi ngược lên Bắc, nhập dòng sông Hồng để tưới mát tâm hồn của mọi người dân Việt đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa bạo tàn cộng sản. Dòng suối trong mát ấy cũng cuốn phăng mọi tuyên truyền xảo trá của chế độ về xã hội, con người miền Nam trước 1975 cũng như về tư cách, phẩm giá, lý tưởng của những người lính VNCH và tình cảm trân quý, yêu thương của người dân miền Nam dành cho họ.

 Gần 42 năm trôi qua, trong tuyệt vọng của những kẻ thật sự đã thua trận trong cuộc chiến giữa chính nghĩa và gian tà, nhà cầm quyền cộng sản đã tìm mọi cách để tiêu diệt Âm Nhạc Miền Nam. Nhưng họ không biết rằng, dòng âm nhạc đó không còn là những bản in bài hát, những CD được sao chép, bán buôn… Âm Nhạc Miền Nam đã trở thành máu huyết và hơi thở của người dân Việt, bất kể Bắc – Trung hay Nam, bất kể sinh trưởng trước hay sau 1975.

 Bạo tàn và ngu dốt có thể đem Âm Nhạc Miền Nam vào những danh sách cấm đoán vô tri vô giác, nhưng không bao giờ đem được Âm Nhạc Miền Nam ra khỏi con người Việt Nam.

 Ai giải phóng ai? Hãy hỏi* Con Đường Xưa Em Đi* và đốt đuốc đi tìm xem *Bác Cùng Chúng Cháu Hành Quân* đang nằm trong cống rãnh nào trên những con đường Việt Nam!!! 

 Vũ Đông Hà

From Phung Tran gởi

Little Saigon: Ông Việt Nam bị bắt vì cho ‘thuê’ nhà người khác lấy tiền

Little Saigon: Ông Việt Nam bị bắt vì cho ‘thuê’ nhà người khác lấy tiền

Nghi can Nguyễn Gia Phong. (Hình: Huntington Beach Police Department)

HUNTINGTON BEACH, California (NV) – Ông Nguyễn Gia Phong, 32 tuổi, cư dân Westminster, thiệt là liều mạng và coi thường pháp luật.

Ông vừa bị cảnh sát Huntington Beach, cạnh vùng Little Saigon, bắt hôm Thứ Sáu vừa qua.

Theo cảnh sát cho biết, qua trang Facebook của họ, ông Phong đăng trên mục Rao Vặt của các báo địa phương là ông có phòng cho “share.”

Thế rồi, khi người ta gọi đến, ông dẫn họ đến những căn nhà không phải của ông, rồi đòi tiền đặt cọc và lấy trước một tháng tiền nhà.

Khi người thuê đến, mang theo đồ đạc, quần áo, và các vật dụng cần thiết, mới phát hiện là phòng đã có người ở.

Có tất cả tám người bị nghi can Nguyễn Gia Phong lừa đảo trong vụ này, theo cảnh sát Huntington Beach, và tổng cộng, ông Phong bỏ túi hơn $15,000.

Sau khi được nạn nhân báo, cảnh sát bắt đầu theo dõi và bắt nghi can.

Số tiền $100 và chìa khóa mà cảnh sát bắt được trong người nghi can Nguyễn Gia Phong. (Hình: Huntington Beach Police Department)

Khi bị bắt, trong túi nghi can có hơn $3,000, toàn tiền giấy $100, và sáu cái chìa khóa.

Đây không phải là lần đầu tiên lừa đảo kiểu này xảy ra trong cộng đồng Việt Nam ở Little Saigon.

Hồi Tháng Sáu, 2015, một người tên Đoàn Đinh Tuấn Anh, 33 tuổi, cư dân Midway City, nhưng sử dụng tên Đoàn Trần, bị bắt vì cũng dùng chiêu na ná như của ông Phong để lừa hàng chục người ở vùng Little Saigon.

Chiêu của ông Đoàn Đinh Tuấn Anh là “lấy tiền cọc, hủy hợp đồng trước ngày dọn, từ chối trả lại tiền” để gạt tiền của rất nhiều người đến thuê nhà mà ông quảng cáo trên các báo tiếng Việt và cả trên Craigslist.

Cách thức mà ông này thực hiện là đăng quảng cáo cho thuê nhà 3 phòng ngủ, 2 phòng tắm ở ngay trung tâm Little Saigon với giá khoảng từ $1,500 đến $1,800, tùy thời điểm đăng quảng cáo – một giá rất rẻ so với giá thị trường.

Những người ký hợp đồng thuê đều được ông hứa hẹn cho dọn đến khoảng một tháng đến một tháng rưỡi sau đó. Dĩ nhiên những người này đều phải đặt tiền cọc thuê nhà và một số người thậm chí phải trả cả tiền thuê nhà tháng đầu tiên.

Nghi can Đoàn Đinh Tuấn Anh bị bắt hồi năm 2015. (Hình: Orange County Sheriff’s Department)

Tuy nhiên, đến ngày khách dọn đến thì ông này đổi ý, không cho thuê, và hứa trả lại tiền.

Nhưng đó chỉ là lời hứa.

Nhiều người trở thành nạn nhân của thủ đoạn lừa gạt này. Một số người báo cảnh sát. Một số im lặng năn nỉ, chờ đợi, và hy vọng ông trả được đồng nào hay đồng đó.

Điều quan trọng hơn, sau khi tìm hiểu thì người ta biết ông này không phải là chủ nhà thật sự, mà cũng chỉ là người đi thuê nhà.

Trước khi bị bắt, ông Đoàn Đinh Tuấn Anh lừa được hàng chục người và bỏ túi chừng hơn $38,000.

Khi bị đưa ra tòa hồi Tháng Bảy, 2015, ông không nhận tội.

Nếu bị kết tội, ông có thể bị tù tối đa 20 năm. Lúc đó, tiền tại ngoại hậu tra của ông được ấn định là $500,000.

Trở lại vụ nghi can lừa đảo Nguyễn Gia Phong, cảnh sát Huntington Beach cho biết rằng, có thể còn nhiều người khác là nạn nhân trong vụ này.

Và nếu ai là nạn nhân, xin báo cho cảnh sát viên Lopez qua số điện thoại 714-536-5992. (Đ.D.)

Sau bạo loạn, biểu tình ôn hòa đánh dấu kết thúc hội nghị G-20

Sau bạo loạn, biểu tình ôn hòa đánh dấu kết thúc hội nghị G-20


Cảnh sát chống bạo động hộ tống một cuộc biểu tình phản đối hội nghị G-20 ở thành phố Hmaburg, phía bắc nước Đức, ngày 8 tháng 7, 2017.

Cảnh sát chống bạo động hộ tống một cuộc biểu tình phản đối hội nghị G-20 ở thành phố Hmaburg, phía bắc nước Đức, ngày 8 tháng 7, 2017.

Tuần hành trên một tuyến đường gần tới nơi mà một số vụ bạo lực nghiêm trọng nhất diễn ra suốt đêm tới sáng, người biểu tình hô khẩu hiệu, hát, nhảy múa và chơi nhạc trong khi các nhà lãnh đạo thế giới khép lại hội nghị thượng đỉnh kéo dài hai ngày tại thành phố cảng này của Đức.

Một đám đông nhiều thành phần, bao gồm các gia đình đẩy xem nôi em bé, những nhóm người Kurd, những người theo phái chủ nghĩa xã hội và vô chính phủ Scotland vẫy cờ và hô lớn các khẩu hiệu chống chủ nghĩa tư bản, đi qua các ngả đường trong với hàng ngàn cảnh sát đi cùng.

Dù bạo loạn nổ ra vào tối thứ Sáu và rạng sáng thứ Bảy, nhiều cảnh sát viên tuần tra tháo mũ bảo hiểm và có vẻ thoải mái khi đám đông khổng lồ đi ngang qua. Ban tổ chức cho biết có khoảng 78.000 người biểu tình tham gia, trong khi cảnh sát ước tính có khoảng 50.000 người.

Cuộc tụ tập lớn diễn ra sau những vụ bạo loạn dữ dội trong khu Schanzenviertel của thành phố, chỉ cách khuôn viên hội nghị vài trăm mét. Hàng trăm cảnh sát đặc nhiệm chống bạo động đã đi vào các tòa nhà để bắt giữ những người gây bạo loạn đeo mặt nạ từ trên nóc nhà trong khi bị tấn công bằng thanh sắt và bom xăng. Khoảng 500 người đã cướp bóc một siêu thị trong khu phố này cũng như những cửa hàng nhỏ hơn. Xe hơi bị phóng hỏa và những đám cháy bùng lên trên đường phố trong khi người biểu tình dựng rào chắn bằng thùng rác và xe đạp.

Người biểu tình nổi lửa trên đường phố Hamburg, Đức, ngày 7 tháng 7, 2017.

Người biểu tình nổi lửa trên đường phố Hamburg, Đức, ngày 7 tháng 7, 2017.

Thủ tướng Đức Angela Merkel đã bày tỏ sự bàng hoàng và tức giận về tình trạng “bạo lực và hung bạo không bị chế ngự” bùng ra ở Hamburg.

“Không hề có sự biện mình nào cho những vụ cướp bóc, đốt phá và tấn công tàn bạo nhắm vào sinh mạng của cảnh sát,” nói rằng lực lượng an ninh đã “làm việc xuất sắc và cảm ơn họ thay mặt cho tất cả những người tham dự hội nghị.”

Vài ngàn người bạo loạn, một số người đến từ những nơi khác ở Châu Âu, đã gây nên cảnh tàn phá trong thành phố. Họ chiến đấu với cảnh sát chống bạo động hai ngày liên tiếp, bày tỏ giận dữ đối với chủ nghĩa tư bản và sự toàn cầu hóa và kêu gọi mở rộng biên giới để cho tất cả người tị nạn nhập cảnh Châu Âu.

Sự tức giận của họ không hẳn tập trung vào Tổng thống Donald Trump hay các nhà lãnh đạo khác, mà vào cảnh sát như biểu tượng của quyền hành.

Cảnh sát đã bắt giữ 143 người, và 122 nhà hoạt động đã bị tạm giam. Khoảng 213 cảnh sát viên bị thương kể từ khi các cuộc biểu tình bắt đầu vào tối thứ Năm. Cảnh sát và nhân viên cứu hỏa nói rằng họ không có thông tin về số người biểu tình và thường dân khác bị thương.

HRW kêu gọi tự do cho ông Lưu Hiểu Ba nhân G-20

2017-07-07
 
Ông Lưu Hiểu Ba (trái) và vợ, Lưu Hà tại một bệnh viện không xác định được ở Thẩm Dương, Trung Quốc, hôm 6/7/2017.

Ông Lưu Hiểu Ba (trái) và vợ, Lưu Hà tại một bệnh viện không xác định được ở Thẩm Dương, Trung Quốc, hôm 6/7/2017.

 EyePress/AFP
 
 Tổ chức theo dõi nhân quyền quốc tế Human Rights Watch, trụ sở tại Hoa Kỳ, kêu gọi các vị lãnh đạo G-20 áp lực buộc Trung Quốc trả tự do cho nhà bất đồng chính kiến-khôi nguyên Hòa Bình Lưu Hiểu Ba.

Bà Lotte Leicht, đại diện của Human Rights Watch tại Liên minh Châu Âu nói rằng nhà cầm quyền Trung Quốc không hề nương tay trong cách đối xử của họ với ông Lưu, ngay cả khi, vào ngày 20 tháng sáu, có tin nói là ông đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối.

Hiện ông Lưu được tại ngoại để điều trị tại một bệnh viện ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Xung quanh bệnh viện có công an Trung Quốc canh gác rất cẩn mật.

Tuy nhiên ông Lưu cũng được vợ là bà Lưu Hà, cùng người em trai bà đến thăm. Qua một nguồn tin thân cận với gia đình thì bà Lưu Hà mong muốn chồng bà được ra nước ngoài chữa bệnh.

Hôm 5 tháng 7, Cơ quan Tư pháp thành phố Thẩm Dương thông báo rằng chính quyền đã mời các bác sĩ Đức và Mỹ đến chữa trị cho ông Lưu Hiểu Ba, vì theo lời nhà cầm quyền, ông Lưu không đủ sức khỏe để có thể thực hiện một chuyến đi ra hải ngoại. Nhưng hiện không có một nguồn tin y khoa độc lập nào có thể đưa ra lời chẩn đoán bệnh tình ông Lưu.

Bên cạnh đó nhà cầm quyền lại cho lưu hành một bang video, trong đó ông Lưu Hiểu Ba được chăm sóc sức khỏe một cách chu đáo, còn bà Lưu Hà cùng người em trai thì ngỏ lời cảm ơn các bác sĩ đã tận tình chăm sóc. Người ta không biết là hai chị em bà Lưu có biết mình bị quay phim hay không? Hay là họ đồng ý cho làm việc đó.

Xin nhắc lại là ông Lưu Hiểu Ba là một nhà hoạt động nhân quyền Trung Quốc đã khởi xướng kiến Nghị ‘Hiến chương 08’ kêu gọi Bắc Kinh thực hiện cải tổ chính trị sâu rộng. Vào năm 2009, ông bị kêu án 11 năm với cáo buộc ‘kích động lật đổ chính quyền’.

Văn phòng Nhân quyền Liên hiệp vào ngày 7 tháng 7 bày tỏ quan ngại về thông tin cho biết sức khỏe của ông Lưu Hiểu Ba suy kiệt.

Phát ngôn nhân Liên hiệp quốc Elizabeth Throsell cho báo giới biết như vừa nêu tại cuộc họp báo thường kỳ ở Geneva, thông tin thêm là Cao ủy Nhân quyền Liên hiệp quốc Zeid Ra’ad al Hussein có yêu cầu Trung Quốc cho phép một quan chức của Liên hiệp quốc được tiếp cận người bệnh là ông Lưu Hiểu Ba và vợ ông Lưu Hà; tuy nhiên cho đến nay Trung Quốc vẫn chưa phúc đáp cho yêu cầu đó.

Cũng tin liên quan đến tình trạng nhân quyền tại Trung Quốc, ông Lưu Thiểu Minh, một nhà hoạt động cho quyền lợi người lao động tại Trung Quốc vào ngày 7 tháng 7 bị tòa tuyên án 4 năm rưỡi tù giam .

Luật sư của ông Lưu nói rằng bản án này được một tòa trung thẩm tại tỉnh Quảng Đông đưa ra, ông Lưu bị kết án với cáo buộc kích động phá hoại nhà nước. Người luật sư này nói thêm là gia đình ông Lưu sẽ kháng án.

Cũng theo lời luật sư thì tại tòa, ông Lưu Thiểu Minh khẳng định mình vô tội.

Ông Lưu bị bắt hồi tháng 5 năm 2015, khi ông cho lưu truyền những bài viết của mình về phong trào Thiên An Môn của sinh viên Trung Quốc đòi dân chủ hồi năm 1989 bị đàn áp đẫm máu tại thủ đô Bắc Kinh.

Một nhà nghiên cứu của tổ chức theo dõi nhân quyền Ân Xá Quốc tế nói rằng ông Lưu Thiếu Minh là một tù nhân lương tâm, và ông cũng là một trong những nhà hoạt động công đoàn độc lập đầu tiên tại Trung Quốc.

Mong manh và ngắn ngủi

Mong manh và ngắn ngủi

 

Hãy thử tưởng tượng đi chỉ 5 phút thôi thân thể này sẽ biến thành tro ngay

lập tức trong lò thiêu, Chỉ vài phút thôi khi hơi thở không còn trong thân xác này thì một dấu chấm hết, không còn gì cả, mất tất cả , không còn 1 dấu vết gì của 1 con người này trên thế gian cả ! biến mất như 1 cơn gió thổi qua !.

Vậy mà ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức nuôi dưỡng cái thân này,

bao nhiêu công sức xây dựng cơ ngơi, hoạch định tương lai lâu dài, dùng

hết cả sức lực của mình đấu tranh giành giựt, tính toán thâu đêm để rồi chỉ

5 phút thôi tất cả thành tro bụi ngay lập tức.

Ngắn ngủi làm sao 1 kiếp người, mong manh làm sao 1 cuộc đời, ta bất lực

với sự chấm dứt của nó, không thể kéo dài, không thể van xin mà thật ra

kéo dài để làm chi nếu sự tồn tại của con người chỉ là 1 chuổi những phiền

muộn, lo toan, tranh giành, tính toán, hồi hộp, giận hờn, đau đớn bệnh hoạn,

Thế mà chúng ta không nhận ra giá trị của sự tồn tại cái thân này để tận

hưởng và sử dụng cho xứng đáng những tháng ngày nó còn tồn tại, để khi

nó hoại ta không thấy tiếc nuối mà sẽ hài lòng vì mình đã sử dụng, sống đầy  ý nghĩa 1 cuộc đời .

Nhận thức sâu sắc về thực tế này là 1 sự tỉnh thức đầy trí tuệ,

nó giúp ta sống đúng nghĩa, cư xử hợp lý, hành động không nông nổi bởi ta

biết được hạnh phúc trong thực tại mới có ý nghĩa, còn những gì mong đợi

cho tương lai……..
Hãy sống thật sự, hãy cảm nhận từng phút giây trong hiện tại, ta còn đây,

hiện hữu ngay giờ phút này, hãy hạnh phúc với những gì mình đang có,

trân trọng nó.

Hãy tự nhủ mình sẽ là cơn gió mát cho những tâm hồn nóng nảy, là bóng

râm cho những người bạn lử hành, là ánh đèn cho người đi trong đêm đen.
Lợi lạc thay 1 cuộc đời.

Pháp Đăng

Anh chị Thụ & Mai gởi

CHUYÊN CỦA NGƯỜI VĂN MINH, NGƯỜI THUA VĨ ĐẠI.

CHUYÊN CỦA NGƯỜI VĂN MINH, NGƯỜI THUA VĨ ĐẠI.

Phan Nguyên Luân

Lịch sử ghi lại rằng vào sáng ngày 9 tháng 4 cách đây 140 năm, thủ đô

miền Nam là Richmond thất thủ, kỵ binh của miền Bắc cùng với 3 quân

đoàn bộ binh vây hãm quân miền Nam hết đường tháo lui.  Bộ tham mưu

của Tướng Lee đề nghị phân tán để giữ lực lượng đánh du kích, nhưng

Tướng Lee quyết định đầu hàng. Vị danh tướng của Hoa Kỳ trải qua bao

nhiêu chiến thắng nhưng sau cùng vì quân số và tiếp vận bị giới hạn

nên đành bất lực chấp nhận thua cuộc. Với lá thư riêng ông gửi cho

Tướng Grant của miền Bắc yêu cầu thu xếp buổi họp mặt.

Ông Grant nhận được thư hết sức vui mừng và bỗng nhiên thấy hết ngay

cơn bệnh nhức đầu ghê gớm hành hạ ông từ nhiều ngày qua. Vị tư lệnh

miền Bắc ra lệnh nghiêm cấm các sĩ quan và binh sĩ trực thuộc không

được tỏ ra bất cứ hành động nào vô lễ với ông tướng tư lệnh miền Nam

bại trận.  Trưa ngày lịch sử 9 tháng 4-1865, Tướng Lee và một đại tá

tùy tùng cưỡi ngựa vượt qua phòng tuyến đến nơi hẹn ước. Hình ảnh ghi

lại hai người đi qua đoàn quân nhạc của lính miền Bắc thổi kèn chào

đón. Các sĩ quan miền Bắc đưa vị tư lệnh miền Nam vào phòng họp. Nửa

giờ sau Tướng Grant và đoàn tùy tùng miền Bắc đến.

Cả hai vị tư lệnh đã biết nhau trong cuộc chiến tranh với Mễ Tây Cơ.

Họ đã nhắc lại một thời bên nhau trong quá khứ. Tướng Grant sau này

thú nhận là ông rất ngần ngại và thực sự hổ thẹn khi phải hỏi Tướng

Lee nói về quyết định đầu hàng.

Theo quy luật chiến tranh thời đó, quân miền Nam phải giải giới, tước

bỏ khí giới và quân dụng. Tự do trở về quê cũ như các dân thường.

Tướng Lee đồng ý nhưng chỉ đòi hỏi một điều sau cùng là yêu cầu cho

binh sĩ của ông được giữ lại lừa ngựa, vì lính miền Nam đem ngựa từ

các nông trại của họ đi chiến đấu. Không phải ngựa của chính phủ cấp

như lính miền Bắc. Tướng Grant thỏa hiệp là sẽ không sửa chữa chính

thức trên văn bản nhưng thực tế sẽ cho lệnh để lính miền Nam đem lừa

ngựa về nhà mà xây dựng lại nông trại.

Sau này khi viết về văn bản đầu hàng, lịch sử ghi rằng đây là thỏa

hiệp của những người quân tử (The Gentlemen’s Agreement). Trên các bảo

tàng viện và đặc biệt là bảo tàng viện ở Appomattox Virginia có tranh

sơn dầu hình Tướng Lee hiên ngang quắc thước trong bộ quân phục xanh

dương, tóc và râu bạc, thể hiện hình ảnh người Mỹ anh hùng không bị

khuất phục dù thua trận. Toàn thể nước Mỹ hiểu rằng khi một người Mỹ

bị nhục, thì dù là Mỹ miền Nam hay Mỹ miền Bắc cũng vẫn là một người

Mỹ bị sỉ nhục.

Và hình Tướng Lee cưỡi ngựa đi đến nơi họp mặt với đoàn quân nhạc miền

Bắc chào đón. Hình Tướng Lee ký tên xong ra đi được sĩ quan và binh sĩ

miền Bắc tiễn đưa và vẫy tay chào.  Bây giờ hình tượng của tướng Lee

tràn ngập ở miền Nam Virginia. Câu lạc bộ Lee, bảo tàng viện Lee, Lee

High Way, Fort Lee và các đồn trại của quân đội liên bang mang tên vị

tướng thua trận như là một biểu tượng anh hùng. Bởi vì người Mỹ đã

thấm nhuần bài học rất Hoa Kỳ. Bài học của người lính dũng cảm cả hai

phe trong chiến tranh và người quân tử của thời hậu chiến.

Năm 1900 tức là gần 40 năm sau cuộc chiến, mở đầu cho giai đoạn hòa

giải dân tộc và năm 1901 thì các liệt sĩ miền Nam được cải táng đưa

vào một khu đặc biệt trong nghĩa trang Arlington gọi là Confederate

Section. Tổng cộng gần 500 mộ phần quây tròn chung quanh một tượng đài

do nhà tạc tượng danh tiếng là điêu khắc gia Moses Ezekiel thực hiện.

Trên đỉnh của chân bệ hình vòng cung như nóc Tòa Quốc Hội là hình

tượng cao 32 feet của một thiếu phụ tượng trưng cho miền Nam. Ðây là

hình ảnh bà mẹ của phe bại trận đã có con trai hy sinh cho cuộc chiến.

Phía dưới là bài thơ đại ý như sau:

“Ở đây chẳng có vinh quang hay tưởng lệ.

Ở đây chẳng phải binh đoàn hay cấp bậc.

Ở đây chẳng có tham vọng hay mưu cầu.

Ở đây chỉ đơn thuần là nhiệm vụ.

Những người nằm ở đây đã hiểu rõ

là họ trải qua gian khổ, đã hy sinh

đã liều thân và sau cùng đã chết.”

Nước Mỹ đã có những bước ngoạn mục đầy màu sắc văn minh ngay từ khi

chiến tranh chấm dứt để chấp nhận và tôn trọng người bại trận như

những anh hùng….

***

Trong khi đó, Việt Nam sau biến cố 1975, bộ đội Bắc Việt hay gọi là

Việt cộng, đã đối xử tàn độc, dã man đối với chiến binh và người dân

VNCH… Hôm nay, 42 năm ngày mất của Đại Tá VNCH- Hồ Ngọc Cẩn với lời

nói bất hủ trước khi bị bên thắng cuộc xử bắn: “Nếu tôi thắng trong

cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi

cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không

hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người

dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch

sử sẽ phê phán xét đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy……..”

From Nghĩa Trương gởi

MỘT CHUYỆN “ĐỘNG TRỜI” Ở THUỴ ĐIỂN

From facebook: Trần Bang
 

MỘT CHUYỆN “ĐỘNG TRỜI” Ở THUỴ ĐIỂN

Gävle, một thành phố nhỏ ở miền trung Thuỵ Điển đã xảy ra một chuyện tai tiếng cho thành phố đó.

– Một bé gái 10 tuổi đã phải ở trong một nhà xe với bố nó trong gần 6 tháng trời mà không ai biết.

Bố mẹ nó bỏ nhau , nó ở với bố.

Bố nó không có nhà phải ở trong một “nhà” xe (husvagn).

Nó vẫn đi học và không hề nói với bạn bè chuyện đó.

Một đứa bạn đã tình cờ phát hiện ra và mách cho cô giáo.

Ôi ! Chuyện không thể tưởng tượng nổi !

Một đứa bé 10 tuổi sống trong một nhà xe chật chội trong gần 6 tháng trời ?

Chính quyền thành phố không hề biết ? Nhà trường không hề biết và các thầy cô giáo cũng không hề biết ?

Chuyện đó quả thật là ……….kinh khủng !

Các báo chí đăng tải .

Chuyện ầm ỹ làm tất cả dân Thuỵ Điển phẫn nộ .

Tại sao một đứa trẻ lại phải bị ảnh hưởng bởi sự sai lầm của người lớn ?

Tại sao chính quyền thành phố , nhà trường lại không quan tâm đến công dân, học sinh của mình để chuyện đó đã xảy ra?

Sau đó hàng ngàn gia đình đã muốn xin nhận cô bé đó về để chăm sóc . Nhưng nó quyết định ở trong một nơi chăm sóc trẻ em ở thành phố cho gần trường và có thể thăm bố nó hàng tuần.

Tỉnh trưởng thành phố xin lỗi dân chúng . Bà trưởng phụ trách về xã hội ở hội đồng thành phố xin từ chức. Bà hiệu trưởng trường học xin từ chức bởi ân hận vì sự thiếu quan tâm , vì sự việc …..” khó mà có thể tha thứ” được này.

Hàng bao người dân Thuỵ Điển đã khóc và thương cho cô bé.

Tôi cũng khóc……… nhưng không phải khóc thương cho cô bé ( sorry em nhé! ) mà tôi khóc cho quê hương Việt Nam có hàng triệu đứa bé đang sống với hoàn cảnh tồi tệ mà chẳng được ai quan tâm , những đứa trẻ lang thang trên hè phố để kiếm miếng ăn ,tối ngủ vỉa hè hay các gầm cầu.

Tôi khóc vì thấy đất nước này từng đứa trẻ phải được quan tâm , chăm sóc từ cái nôi cho đến lúc trưởng thành.

Nếu thành phố nào , nơi nào không làm được điều đó thì những người phụ trách trực tiếp phải chịu trách nhiệm bởi vì người đó được đồng lương từ tiền thuế của người dân để có trách nhiệm đó .

Một đất nước văn minh Dân Chủ và Độc Tài thì hoàn toàn khác nhau ngay cả những điều nhỏ nhặt hàng ngày như vậy đấy !

Quan tâm đến từng cá nhân hay bỏ mặc kệ công dân của mình .

(Fb Thanh Nguyen, đọc được trên FB Đinh Văn Đinh Văn Hải 
Ảnh Copy trên FB quyên Nick )

Image may contain: one or more people and indoor