Thầy Năm Chén

Thầy Năm Chén

Tiểu Tử

Sau trận Tết Mậu Thân (1968) ở Huế, gia đình ông thầy thuốc Nam đó chết hết, chỉ còn lại có hai cha con. Nhà cửa tiêu tan, sự nghiệp tiêu tan, thầy không muốn ở lại cái vùng đất mà thầy cho là còn gần với quân xâm lăng miền Bắc. Thầy gạt nước mắt, dẫn thằng con trong tuổi quân dịch đi vô Nam.

Thầy nói: “Ở trong nớ tuy tứ cố vô thân nhưng chắc chắn là mình được yên ổn lâu dài.” Trên chuyến xe vào Sài Gòn, ông bắt chuyện với một sư ông lên xe ở trạm Nha Trang. Thì ra sư ông cũng là thầy thuốc Nam nữa. Nhờ vậy, tâm sự được dàn trải dễ dàng. Sư ông trụ trì ở chùa Thiền Lâm Gia Ðịnh, vừa làm phật sự vừa bắt mạch vừa bốc thuốc. Sư ông nói:

– Tôi làm không xuể.

– Bịnh nhân có đông không ?

– Tùy mùa. Nói chung chung thì cũng nhiều. Với tôi, Phật sự là chánh, còn chữa bịnh là phụ. Vì không đủ thời giờ nên tôi đành từ chối bịnh nhân…

Thấy cũng tội nghiệp! Khi sư ông biết tình cảnh của cha con ông thầy thuốc Nam, sư đề nghị:

– Nếu ông anh không chê thì tôi xin mời ông anh về tá túc với chúng tôi. Mình sẽ phụ nhau chữa bịnh cho đồng bào thì thật là hoan hỉ.

Trong cảnh “tứ cố vô thân,” đề nghị của sư ông như một cái phao. Ông thầy nhận lời và cám ơn rối rít. Sư ông nói:

– Ðời sống trong chùa đạm bạc như thế nào chắc ông anh cũng đoán biết, không cần phải giãi bày. Duy chỉ có điều này là cần nói rõ: bịnh nhân đến chùa phần đông là đồng bào nghèo, mà chùa thì không có khả năng tài chánh để chữa thí, vì vậy, mình chỉ lấy tiền thuốc thôi.

– Ngoài nớ, gặp bịnh nhân nghèo, tôi cũng làm như rứa. Ðôi khi còn không lấy tiền.

– A di đà Phật…

… Chùa Thiền Lâm nằm giữa một nghĩa trang vây quanh bởi một bức tường rào xây bằng gạch bờ-lóc không có tô và cũng không quét vôi. Nhiều nơi tường bị nứt dài, gạch bể lổ đổ. Dọc theo mặt tiền là mấy “tiệm“hớt tóc (Không biết gọi là gì cho đúng. Mấy anh thợ hớt tóc, trước đây hớt tóc dạo, bây giờ… đóng đô ở đó bằng cách đóng lên tường mấy cây đinh rồi móc tấm ni-lông hay tấm vải trắng cỡ thước rưỡi bề ngang, có mấy cây trúc chống căng ra như một mái nhà. Bên dưới, đặt hai ghế đẩu – một cho khách, một cho thợ hớt tóc – và trên tường treo ngang tầm mắt người ngồi ghế đẩu là tấm kiếng cỡ hai trang giấy lớn. Trên tường cũng có viết nguệch ngoạc bằng sơn dầu các kiểu tóc và giá cả. Chiều, họ gỡ hết đem đi. Sáng, họ trương lên, ngồi đánh cờ tướng với nhau hay hút thuốc rung đùi… đợi khách !). Cổng vào nghĩa trang, bằng sắt rỉ sét xiêu vẹo, mang một bảng gỗ đã mục nhiều nơi, lớp sơn tróc rơi để lòi sớ gỗ, nhưng cũng còn vừa đọc vừa… đoán ra được hàng chữ: “Nghĩa trang Hội Tương tế X…” Từ ngoài ngõ chạy thẳng vô chùa là đường đất đỏ nằm giữa hai hàng cây điệp. Vây quanh chùa là mả thấp mả cao xếp hàng dài dài… Chùa là một ngôi nhà cất theo kiểu xưa: nền cao, nóc bánh ích, cột kèo gỗ, ba gian hai chái, hàng ba thật rộng. Không có mái cong chạm rồng chạm phụng gì hết. Mới nhìn tưởng là nhà ở chớ không phải chùa! Biết là chùa nhờ có tấm bảng nằm dưới mái hiên: “Thiền Lâm Tự”! Bên trong không có “năm ngăn bảy nắp đầy dẫy tượng Phật, tượng Bồ Tát sơn son thếp vàng” như mấy chùa nổi tiếng. Nhưng cũng có đầy đủ ngôi tam bảo với các vật dụng cần thiết để làm phật sự. Ở đây, đúng là một cảnh chùa nghèo.

Tuy nhiên, theo lời sư ông, những ngày rằm ngày vía, Phật tử đến cúng bái khá đông. Phần lớn là đồng bào ở trong vùng và những người không thích “chùa nhà giàu” – chính họ nói như vậy. Về chùa Thiền Lâm, sư ông phân công rõ rệt: sư ông và người đệ tử lo phật sự và trông nom trong ngoài, còn cha con ông thầy thì lo phần chữa bịnh kể cả việc đi bổ thuốc.

Cái chái phía bên phải xưa nay vẫn là phòng mạch, bây giờ giao hẳn cho ông thầy tự do sắp xếp. Cha con ông được cho một căn buồng ở hậu liêu, có cửa sổ nhìn ra vườn rau cải của chùa. Lâu lâu, có ai rước sư ông đi làm đám ở đâu thì cha con ông thầy lãnh phần đèn nhang cúng bái thường nhựt… Ông thầy chữa bịnh mát tay nên bịnh nhân càng ngày càng đông. Thầy bắt mạch, rờ trán, xem lưỡi… rồi bốc thuốc gói từng thang bằng giấy báo. Khi trao thuốc lúc nào thầy cũng dặn: “Ðổ vô năm chén nước, sắc còn một chén uống.” Thang nào của thầy cũng là năm chén nước và không thang nào là không đi kèm với câu dặn dò trên. Vì vậy, bịnh nhân và người trong vùng gọi ổng là “thầy năm chén. ” Lâu ngày thành tên luôn, làm như thầy thứ Năm và tên Chén vậy! Cho nên, về sau, khi nói chuyện với thầy, bịnh nhân gọi thầy bằng “thầy Năm” rất tự nhiên. Không thấy thầy ngạc nhiên hay cải chánh gì hết !Thằng con thầy Năm Chén, tên Kiệt, thông minh học giỏi cần cù. Kiệt thi đậu vào trường kỹ thuật Cao Thắng. Mấy năm sau, chưa ra trường đã phải nhập ngũ, đi công binh.

Lâu lâu được kỳ phép, về chùa giúp cha bổ thuốc bốc thuốc, giống như thời mới vào Nam với hy vọng “nơi ni mình sẽ được yên ổn lâu dài…”

Vậy rồi có ngày 30 Tháng Tư 1975…

Hồi thời Tết Mậu Thân, thầy còn chạy vô Nam. Bây giờ, thầy không biết chạy đi đâu nữa. Thầy thở dài: “Ðúng là cái số !” Bản chất thầy hiền hòa mộc mạc như các vị thuốc Nam của thầy, cho nên sự miền Nam mất vào tay cộng sản, thầy nghĩ rất đơn giản: “Tại ông Trời! Nhơn bất thắng Thiên, ông bà mình dạy như rứa. Khi ổng đã định, mần răng mà cãi được!”

Hồi xưa, thầy học “chữ thánh hiền” trước khi thầy học thuốc. Chữ thánh hiền đã cho thầy có cái nhìn rất khiêm tốn khi thầy chữa bịnh: “Chẳng qua là phước chủ may thầy…” Bây giờ, sống trong nghĩa trang, ngày ngày nhìn mấy lô mả to mả nhỏ nằm im hàng hàng, thầy càng tin ở số mạng. Cái số thầy phải bỏ xứ để vô Nam, cái số thầy phải ở chùa bốc thuốc, rồi bây giờ cái số thầy “bị mất nước; sống mần răng với bọn cộng sản đây?” Nghĩ đến đó, thầy tự an ủi: “Chừ, mình sống giữa những người chết, chắc bọn nó để cho yên…” Kiệt đi học tập mấy hôm rồi về chùa phụ sư ông quét dọn trong ngoài, bởi vì bên phòng mạch bịnh nhân cũng vắng. Làm như người ta lo sợ quá rồi… quên bịnh! Trái lại bên phía chùa thì lại đông người lui tới và ngày nào cũng có người. Làm như bây giờ người ta chỉ còn biết… dựa vào Phật! Thời gian sau, Kiệt tìm được việc làm ở Khánh Hội, trong một ga-ra nằm cạnh bờ sông, chuyên sửa máy xe hơi máy tàu. Thầy Năm Chén và sư ông lâu lâu đóng cửa phòng mạch, đóng cửa chùa để đi học tập chánh trị. Bởi vì “tư tưởng Mác Lê là ngọn đuốc soi đường cho nhân loại,” phải thông suốt để về chùa làm phật sự cho đúng…“ tác phong cách mạng” và về phòng mạch kê toa bốc thuốc cho hợp với…“ yêu cầu đấu tranh giai cấp”!

Một hôm, mấy cán bộ thành vào viếng nghĩa trang. Sau khi đi một vòng, họ khen… hai hàng phượng đẹp! Cuối cùng, họ nói:

– Theo quy hoạch của thành phố, nơi này sẽ là công viên cây xanh, để đồng bào quanh vùng có nơi thư giãn. Việc bốc mộ sẽ có thông cáo. Mấy người được ở lại đây để trông chừng việc bốc mộ cho đến thời hạn ấn định trong thông cáo là phải dọn đi ngay. Rõ chứ?

Sư ông làm thinh. Thầy Năm Chén cũng làm thinh. Nói cái gì bây giờ? Ðối với những người không biết luật pháp, đối với chế độ CS không có luật pháp, thì nói “ừ” hay nói “không” cũng đều là vô nghĩa! Bởi vì họ không chấp nhận sự đối thoại. Ngoài ra, họ kiêu căng đến mức độ có thể viết một câu tổ bố và lố lăng quá mức mà ai cũng thấy trên đường đi Bến Lức – câu này dân chúng truyền miệng cho nhau nghe từ mấy tháng nay và chính mắt thầy Năm Chén đã đọc khi đi bổ thuốc ở vùng đó – “Thằng trời đi chỗ khác chơi; Ðể cho Nông Hội tiến lên làm mùa.” Thì… còn lời gì để nói? Nhưng sự “làm thinh” của sư ông và thầy Năm Chén không phải chỉ đơn thuần ở chỗ “hết nước nói,” mà còn là cách để tỏ thái độ của hai ông: làm thinh là khinh miệt bọn chúng, những thằng không đáng để nói chuyện, những thằng mất gốc, tổ tiên không thờ đi thờ hai thằng tây mũi lõ Mác gì gì Lê gì gì đó không biết nữa. Sự làm thinh của hai ông – sự làm thinh của kẻ sĩ – có giá trị gấp mấy lần những lời thóa mạ chửi bới, vậy mà mấy cán bộ CS lại cho là “thành quả của giác ngộ cách mạng”! Mấy hôm sau, thầy Năm Chén kéo thằng con ra góc nghĩa trang, thấp giọng nói:

– Cha có chuyện ni muốn nói với con. Nhưng con phải giữ kín

– Dạ.

– Con nên tìm đường đi chui đi.

– Cha nói chi lạ rứa?

– Không có chi lạ hết. Cha không muốn con ở lại xứ ni. Mình không còn đất đứng nữa, con à.

Nói đến đây, giọng thầy nghẹn lại. Thầy không nhìn con. Thầy nhìn ra mấy lô mả. Thầy chớp mắt thật nhanh để nước mắt đừng đọng thành giọt. Rồi thầy thở dài… Mồ mả sao mà an bình chi lạ. Rồi sẽ không còn được như vầy nữa, nay mai…

Chế độ không để cho ai được yên, kể cả người chết! Kiệt nhìn cha, bồi hồi. Con người đó xưa nay hiền hòa, an phận. Vậy mà bây giờ lấy một quyết định có tánh cách chống đối dầu là tiêu cực, chứng tỏ ông “chịu đựng hết nổi.”

– Nghèo như mình thì lấy vàng mô mà đi chui, cha?

– Cha nghe nói có nhiều người làm việc trên tàu. Họ đi được.

– Nhưng đó là họ đi một mình. Ði đánh cá, gặp dịp là đi luôn.

– Thì cha cũng muốn con tìm cách làm như rứa. Con cũng một mình chớ mấy mình.

– Không! Con còn có cha nữa

– Ðừng lo cho cha. Cha già rồi. Tương lai là con, mô phải là cha.

– Gia đình mình chết hết, còn lại có hai cha con. Con đâu thể nào bỏ cha được, cha.

– Chính bởi vì cha chỉ còn lại có mình con mà cha muốn con phải đi khỏi xứ ni. Cha không muốn thấy con làm tôi mọi cho một lũ ngu dốt. Cha muốn thấy con được sống trong một xứ tự do. Có nghèo cũng nghèo trong tự do. Mà rủi có… rủi có chết cũng chết trong tự do, con à.

Ðến đây thì Kiệt không dám nhìn cha, bởi vì gương mặt héo hon đó vừa nhăn nhúm lại như một miếng cau khô. Lòng quặn thắt, Kiệt nhìn đi nơi khác. Mồ mả sao mà an bình chi lạ. Ðằng kia, hai hàng phượng trổ bông đỏ ối. Màu đỏ trong nghĩa trang, xem vừa lạc lõng vừa vô duyên, không hợp tình hợp cảnh chút nào. Vậy mà bao lâu nay Kiệt không hề để ý.

Làm như phải lâm vào một nghịch cảnh, người ta mới nhìn thấy rõ những nghịch cảnh chung quanh!Bây giờ thì đến phiên Kiệt thở dài…

…Từ ngày có thông cáo dán trên cổng nghĩa trang, đồng bào tới lui chùa nườm nượp. Làm như thiên hạ muốn gần Phật thường hơn, đều đặn hơn, lâu hơn… trong những ngày những tháng còn lại này. Bởi vì Phật sẽ không còn được ở đây nữa, mặc dầu – theo lời ông già bà cả trong xóm – Phật đã được an vị ở chùa này gần ba mươi năm, hồi thời chưa có nghĩa trang, hồi thời bà phủ S. chưa bán đất cho Hội Tương tế X. Họ nói với nhau: “Nhà Nước CS này ngang ngược không nể nang ai hết. Có ngày sẽ bị Trời Phật trừng phạt cho coi!” Bên phòng mạch, bây giờ, lúc nào cũng đông người. Có bịnh nhân đến xem mạch và có những người không phải đến xem mạch nhưng đã từng uống thuốc của thầy Năm Chén. Những người này, sau khi cúng bái bên chùa, bước qua đây ngồi nói chuyện cà kê. Làm như để hỗ trợ tinh thần thầy vậy. Có người hỏi:

– Rồi thầy dọn đi đâu?

– Biết đi mô chừ!

– Quân gì mà vô nhân đạo Muốn đuổi ai thì đuổi. Muốn lấy của ai thì lấy. Mà mở miệng ra là “cho nhân dân, vì nhân dân.”

– Tại cái số của tôi như rứa, mấy ông à. Nói mần chi?

Bây giờ, thầy Năm Chén, sau khi trao mấy thang thuốc cho bịnh nhân, không phải chỉ nói vỏn vẹn câu quen thuộc “đổ năm chén nước, sắc còn một chén uống,” mà còn dặn dò thêm phải ăn uống như thế nào, phải kiêng cữ những gì bởi vì “cái tạng ni dễ bị bịnh khi trái gió trở trời…” Thầy còn nói:“Khi mô thấy bắt đầu khó chịu thì lấy bao nhiêu lá gì với lá gì kèm theo bao nhiêu bông gì với bông gì… sắc uống cho nó chận.” Thầy làm như ngày mai thầy sắp đi xa. Và chắc đi lâu lắm, bịnh nhân cần bảo trọng lấy thân. Người nào cũng cảm động khi nhận mấy thang thuốc của thầy, mấy thang thuốc không phải chỉ có những vị này vị nọ, mà có cả tình người nằm trong đó. Chất liệu trân quí này, trong thời buổi này, thật hiếm hoi. Cho nên, khi cầm trên tay mấy thang thuốc, cử chỉ của họ bỗng trở nên trang trọng. Và người nào cũng nghĩ: “Tội nghiệp ! Người hiền hậu như vậy, bảy tám năm nay giúp đỡ đồng bào bịnh nhân ai cũng mang ơn… Vậy mà nhà cầm quyền CS cũng không để cho yên!”

…Ít lâu sau, Kiệt được một người bạn có tàu đánh cá rủ đi chui bởi hắn đang cần người sếp máy. Kiệt về chùa cho cha hay. Thầy Năm Chén mừng rớt nước mắt:

– Rứa là lời cầu nguyện của cha đã được Ơn Trên chứng giám. Khi mô đi?

– Mười hôm nữa.

– Ờ… Chừ thì mình vô thắp nhang lạy tạ Trời Phật, đi con.

Năm hôm sau, bỗng thầy Năm Chén than “khó thở, ” “tỳ vị bất thông.” Thầy không ăn được cơm, thầy ăn cháo. Cháo với chao, tương, rau luộc. Không ăn được những món cứng như dưa leo, dưa cải, củ cải muối… những món thường dùng trong bữa cơm chay lạt ở chùa. Không thấy thầy uống thuốc. Thầy nói: “Cứ ăn cháo vài hôm là khỏi.” Sư ông thương hại, an ủi: “Họ đuổi thì mình đi. Thầy lo làm chi cho sanh bịnh. Chừng hết hạn bốc mộ, tôi sẽ đưa thầy về quê tôi ở Nha Trang. Ở đó, cũng có một ngôi chùa nhỏ như vầy. Mình sẽ tiếp tục giúp đồng bào như đã làm lâu nay. Thầy yên tâm đi. A di đà Phật…” Ngày thứ mười, cha con thầy Năm Chén qua chùa lạy Phật. Xong, thầy đưa cho Kiệt một gói bằng vải đỏ đã phai màu nhỏ bằng đầu ngón tay cái, cột làm nhiều gút, nói:

– Cha cho con cái ni. Con giữ kỹ trong người để hộ thân.

Kiệt cho vào túi áo trên ngực, cẩn thận gài miệng túi bằng cây kim tây, nhìn cha cảm động, nghĩ: “Cha thật chu đáo. Còn nhớ cho mình bùa ngải để hộ thân nữa.” Chia tay mà hai cha con không dám ôm nhau. Sợ người ta để ý. Thầy không đưa con ra cổng nghĩa trang. Sợ người ta để ý. Thầy không dám để rơi một giọt nước mắt. Sợ người ta để ý! Thầy chỉ thở dài.

Thời buổi bây giờ, chỉ có thở dài là không thấy ai để ý. Bởi vì, ai cũng thở dài hết!…

Thời gian sau, thầy Năm Chén theo sư ông về chùa ở ngoại ô NhaTrang. Thầy lại bốc thuốc giúp đồng bào nghèo.
Kiệt đi chui, lọt. Rồi định cư ở Canada…

Một hôm, sực nhớ gói bùa ngải của cha, Kiệt tò mò mở ra xem: đó là ba cái răng vàng, loại răng cấm. Thì ra thầy Năm Chén đã cạy ba cái răng vàng của mình để cho con làm của hộ thân! Không còn răng để nhai cơm, thầy chịu ăn cháo suốt phần đời còn lại. Nhớ cha, thương cha, Kiệt cầm ba cái răng vàng trong tay mà khóc hết nước mắt…

(Nguồn: truongsinh2@hotmail.com)

ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA VÀ TÀU LỬA HG4/4

From facebook:    Ngọc Tuyên‘s post.

 
 
Image may contain: train and outdoor
Image may contain: sky and outdoor
Ngọc Tuyên added 2 photos and 2 videos.

 

ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA VÀ TÀU LỬA HG4/4

Cái gì thiên tài cũng bán, cũng phá được. Xem link ở đây:

ongtam2013.blogspot.com/…/uong-sat-rang-cua-thap-cham-lat.h…

Giờ về Thụy Sĩ thì họ hốt bạc…
Xe Lửa HG 4/4 Việt Nam đã được phục hồi đưa vào phục vụ cho khách du lịch đoạn đường núi Furka Bergstrecke Thụy Sĩ

Clip Liam Ma

.Sinh viên Phan Kim Khánh bị toà án Thái Nguyên tuyên bản án “ bỏ túi” 6 năm tù giam, 4 năm quản chế

From facebook:  Trần Bang‘s post.

Image may contain: 1 person, eyeglasses and text
Image may contain: 3 people, text
Image may contain: 9 people, people smiling, people standing and outdoor
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, standing and outdoor
+2
Trần Bang added 6 new photos.

 

1.Sinh viên Phan Kim Khánh bị toà án Thái Nguyên tuyên bản án “ bỏ túi” 6 năm tù giam, 4 năm quản chế vì thực hành quyền tự do ngôn luận, thường nói những vấn đề mà người dân VN gọi là “ bôi đen đít nồi” qua lập trang mạng “ Báo chống tham nhũng”, “ Tuần Việt Nam “…

2.Sinh viên Hoàng Chí Phong ở Hồng Kông, một lãnh đạo của Phong trào Dù Vàng, đã tổ chức cho hàng chục ngàn sinh viên xuống đường biểu tình nhiều ngày trong 3 năm, đòi dân chủ cho Hồng Kông, TQ bị phạt 7 tháng tù treo, nhưng Tòa cho tại ngoại, vừa ra khỏi tòa đã cùng bạn trả lời báo chí ngay cổng toà án Hồng Kông .

Ảnh 3,4,5 những người đi dự toà 25-10-2017 đòi tự do cho SV Phan Kim Khánh. ( tin, ảnh Copy FB Nguyễn Thúy Hạnh, Bùi Hằng Thị Minh Hằng …)

Kênh Ba Bò ô nhiễm nặng

 From facebook: Trần Bang added 3 new photos.
 

Kênh Ba Bò ô nhiễm nặng do chất thải từ các nhà máy khu CN Sóng Thần, Đồng An, Linh Trung 2… của Bình Dương đổ ra sông Sài Gòn, ngay bệnh viện Quốc Tế Hạnh Phúc.
(Kênh Ba Bò, Ảnh 3, giữa 2 nét màu đỏ )

Người dân SG sẽ bị ảnh hưởng lớn, nhất là các khu vực bị ngập nước, dân phải lội nước, để da tiếp xúc với nước ô nhiễm hoá chất độc hại, hoặc sử dụng nước sông vào sinh hoạt, nuôi trồng thủy sản…

See More

Image may contain: text
Image may contain: outdoor and water
No automatic alt text available.

Các bị cáo trong vụ VN Pharma nói lời cuối

Các bị cáo trong vụ VN Pharma nói lời cuối

 
Cảnh sát bắt giữ bị cáo Hùng và Cường tại tòa chiều nay.

Cảnh sát bắt giữ bị cáo Hùng và Cường tại tòa chiều nay.

 Screen capture of laodong.vn
 

Các bị cáo trong vụ xử công ty VN Pharma nhập thuốc ung thư giả vào chiều ngày 24 tháng 10 được Hội đồng Xét xử cho phép nói lời cuối cùng.

Bị cáo Nguyễn Văn Hùng, cựu giám đốc VN Pharma, thừa nhận đã làm sai, tự cho rằng bản thân đã luôn thành khẩn khai báo từ khi xét xử sơ thẩm và xin nhận cả trách nhiệm về việc làm sai của cấp dưới.

Trong sự xúc động và khóc nức nở khi trình bày, cựu giám đốc VN Pharma Nguyễn Văn Hùng xin sự khoan hồng của pháp luật và xin Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ hình phạt cho các bị cáo cấp dưới của mình.

Hội đồng xét xử cho biết, do tính chất phức tạp của vụ án, tòa sẽ nghị án dài ngày và tuyên án vào sáng 30 tháng 10.

Bị cáo Nguyễn Minh Hùng, cựu chủ tịch VN Pharma và Võ Mạnh Cường, Giám đốc Công ty Thương mại Hàng hải Quốc tế H&C, nhận lệnh bị bắt tạm giam trong chiều 23 tháng 10, ngay tại phòng lưu phạm.

Theo lệnh này, hai bị cáo bị bắt giam trong thời hạn 90 ngày để “phục vụ công tác điều tra, xét xử”.

Bị cáo Hùng và Cường bị bắt giam ngày 19 tháng 9 năm 2014 và được tại ngoại ngày 17 tháng 3 năm 2017.

Đây là vụ án được nhiều người Việt Nam chú ý vì cơ quan chức năng thuộc ngành y tế của chính phủ Hà Nội để lọt việc nhập vào trong nước hơn 9.000 hộp thuốc đặc trị ung thư giả H Capita

NÓ-TÔI

NÓ-TÔI

Maria Đặng Thị Ánh Nga

Nó – gọt cái đầu trọc lóc, giang hồ, làm nghề đòi nợ mướn.  Cái mặt nó lấc cấc trông khó ưa hết biết!

Nó – chẳng chút gì dễ thương để tôi muốn tiếp cận.  Thỉnh thoảng nó tụ tập bè nhóm đến xóm tôi nghịch phá, đánh bài, chửi thề…  Gặp tôi nó cũng biết cúi đầu: “Em chào chị.”  Tôi gật, cười cho qua vì không ưa nó.  Và nhiều lần như thế…

…………..

Một buổi sáng, nó giật mình khi nghe tôi gọi “Ê nhóc, vào đây chị bảo.  Chị có cái này cho em uống thử.  Chị làm.  Ngon lắm!  Rượu chùm ruộc đó!”  Nó uống, tấm tắc khen: “Ngon thiệt đó chị!”…

Tôi – Nó cùng chia sẻ, chuyện trò…

Tôi biết được nó vào đời năm 17 tuổi, sau ngày ba nó mất để lại mẹ và nó.  Tính đến nay đã là hơn tám năm.  Nó và tụi bạn đã có khá nhiều bài học trường đời, khi vui có lúc buồn có.  Vào tù ra khám không còn chuyện lạ với nó.

Nó lên làm đại ca được ba năm sau ngày thằng bạn bị bắt giam trong tù.  Bây giờ tiếng tăm nó lên như cồn, nhắc cái tên nó ai cũng biết.  Người ta đồn máu nó lạnh, đâm chém người không gớm tay.

Có lần, Nó gãi gãi đầu buột miệng nói: “Chị à, nhiều người nói nhóc nên quay đầu lại.  Quay đầu là bờ.  Nói thiệt!  Nhóc đi một quãng đã quá dài hơn 8 năm.  Bây giờ ngoảnh lại, nhóc chẳng biết đâu là bến?  Đâu là bờ?  Chi bằng cứ thế mà đi thì hơn.”

Nó cũng dễ thương đấy chứ!  Đâu đến nỗi máu lạnh như giang hồ thường đồn đại.

Tôi bắt đầu thấy thương cho tuổi trẻ của nó.  Nếu cứ tiếp tục công việc này tương lai nó sẽ về đâu?  Mong manh quá!  Tôi tự hỏi mình có thể giúp gì cho nó?  Rồi quyết định quan tâm và tự cho phép mình len lỏi vào cuộc đời nó như một người đồng hành tinh thần.  Tôi muốn chứng minh cho nó thấy rằng trên hành trình của nó luôn có những bến đỗ để nó có thể dừng chân, nghỉ ngơi, và tìm ra lối đi mới, tốt hơn cho đời nó…

Một ngày nọ tôi rủ nó đi thăm Mẹ Suối Sao.  Nó vốn rất nhạy bén nên như đọc được ý định của tôi liền nói: “Nè, đừng nói là chị đang truyền giáo cho nhóc đấy nhé!”  Tôi cười xòa bảo: “Truyền giáo cho nhóc hả?  Chị không dám đâu.  Nhóc sành điệu thế ai dám truyền giáo cho nhóc!  Tại đi vào thăm Mẹ Suối Sao phải xuống một con dốc gắt lắm chị run tay chạy xe không nổi nên nhờ nhóc.  Phần thì chị cũng muốn rủ nhóc đi chơi cho biết nơi đó và biết Mẹ vậy thôi.  Không dám truyền giáo đâu nha!”  Nó không thích nhưng cũng không thể từ chối khi tôi lên tiếng nhờ vả.

Cứ thế, Tôi nhờ hoài.  Nó đi riết đâm ra quen thuộc.  Rồi thích hồi nào không hay.  Nó thấy bình an hơn trong tâm hồn…  Mỗi lần đến với Mẹ, tôi luôn là người mua hoa, nhang, nến.  Còn nó luôn là người thắp những nén hương.  Hương trầm bay lên nghi ngút xen lẫn với lòng thành kính và những ước nguyện của tôi – nó dâng lên Mẹ.  Tôi tín thác và ước mong Mẹ sẽ biến đổi nó…

Trời chiều.  Gió thổi hiu hắt.  Nó – Tôi đứng dưới chân Mẹ…  Chợt!  Nó bâng quơ nhìn những chòm mây lang thang lơ lửng rồi thở dài: “Dạo này đi đánh nhau, đâm chém, nhóc thấy nhát tay sao sao ấy.  Nhóc muốn thay đổi.  Nhóc muốn bỏ nghề.  Nhóc muốn sống thanh thản, an bình…  Nhưng nhóc sợ có những ân oán trong kiếp giang hồ mà nhóc không thể lường được.”

Tôi ghé tai nó bảo nhỏ: “Nhóc tự thắt những nút dây cho đời mình, tám năm nhiều quá rồi, rối tinh lên, không gỡ được.  Nhưng Nhóc đừng sợ, hãy can đảm và vững tin.  Chúa và Mẹ sẽ tháo gỡ hết cho nhóc.  Nhóc hãy dâng hết phiền muộn lên cho Chúa và Mẹ, và nghĩ rằng mọi biến cố xảy đến trong đời mình đều có ý nghĩa riêng của nó.”

Tôi thấy nó vui, hạnh phúc, và bình an hơn.  Cái hạnh phúc khi đón nhận được sự quan tâm, chân thành.  Cái hạnh phúc khi được biến đổi từ sâu thẳm trong tâm hồn.  Nó vui.  Tôi vui và hạnh phúc nhiều hơn nó… Vì thấy ước nguyện của mình đang dần thành hiện thực.

………….

Biết nó.  Tôi cũng nhận ra được nhiều giá trị của cuộc sống và học hỏi những điều hay từ nó.  Nó và nhóm bạn thương nhau lắm, luôn biết chia sẻ và đùm bọc lẫn nhau.  Có những đứa bạn đi bụi, không gia đình, không bà con… đều một tay thằng nhóc kiếm tiền nuôi cơm, và trả tiền phòng trọ cho chúng…

Sau những chiến lợi phẩm kiếm được chút huê hồng khi đòi nợ.  Nhóm bạn bè lại rủ nhau ăn uống, chia sẻ những câu chuyện vui buồn lẫn những khó khăn khi đi làm…  Thật tình bạn và thật cộng đồng!

Hành trình, Can đảm, Vững tin và Lựa chọn.  Nó trăn trở.  Vì phải hy sinh, vì phải dứt bỏ những gì đang là hiện tại.  Nó là Đại Ca.  Nó không thể trốn tránh trách nhiệm.  Ai sẽ là người hướng dẫn, nâng đỡ cho đám bạn lang thang của nó?  Nó ưu tư khắc khoải, nhưng rồi cũng chấp nhận lựa chọn và đánh đổi.  Nó trốn tránh bằng cách mua một chiếc xe lớn chở hàng.  Chạy tối ngày sáng đêm để không còn giờ liên hệ với bạn bè…  Thời gian đầu quả là nhiêu khê và khó khăn với nó.

Nó khắc khoải.  Tôi cũng băn khoăn không kém.  Tôi e sợ chính mình lại là một nút dây làm rối thêm cuộc sống hiện tại của nó.  Sẽ ra sao với đám nhóc bạn nó?  Chúng nó sẽ sống thế nào khi mất đại ca, khi không có ai nuôi ăn, trả tiền phòng trọ hằng tháng?  Vòng luẩn quẩn ấy cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi.  Xoa đôi tay nhẹ lên mặt, tôi mong những suy nghĩ tan biến.

………………

Gió nhẹ.  Đám lá Chàm chạm khẽ vào nhau xào xạc.  Tôi một mình đứng dưới chân Mẹ, thầm cảm tạ hồng ân mà Mẹ và Chúa đã cho tôi nên như khí cụ nhỏ.  Thầm cảm tạ vì Chúa và Mẹ đã gửi nó đến với tôi, để học hỏi những kinh nghiệm sống trong trường đời.  Thầm cảm tạ Chúa và Mẹ đã cho nó tìm ra bến đỗ an toàn nhất cho đời nó là biết dừng nơi Bến của Chúa và Mẹ….

Bất giác, có bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.  “Sao chị đi một mình không rủ nhóc?”  Tôi lại cười xòa: “Tại bây giờ chị hết run tay….  Ồ, nhóc dạo này giỏi thiệt biết tự đến với Mẹ một mình ha!”…

……………..

Hôm nay, nghe đâu đó có tiếng chuông giáo đường vang vọng.  Tiếng dương cầm hòa với khúc thánh ca trầm bổng như tâm tư của nó “… Con quỳ đây dâng Chúa tiếng ca cảm tạ.  Chúa cho con người bạn đường giống như bạn đời…”   Nó quỳ gối chắp tay bên cạnh một nửa của mình.  Tôi không biết nó đang thưa gì với Chúa, nhưng chắc chắn rằng nó đang rất hạnh phúc.

Tôi mỉm cười nhìn nó trong lòng vui chi lạ!

Nó – bây giờ đã có tóc

Nó – bây giờ hết làm Đại Ca

Nó – bây giờ đã làm cha của đứa trẻ sắp chào đời.

Maria Đặng Thị Ánh Nga

From Langthangchieutim

VÉT TÚI DÂN LÀ CÁCH TIỆN NHẤT!

From face book: Hoa Kim Ngo shared Đinh Tấn Lực‘s post

  
Image may contain: 1 person, suit and text
Đinh Tấn LựcFollow

 

VNE Thứ ba, 24/10/2017 | 11:50 GMT+7: Trong phiên làm việc ở tổ của Quốc hội về kinh tế – xã hội và ngân sách sáng 24/10/2017, ông Trần Quốc Vượng – Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, thành viên thường trực Ban bí thư, cho rằng để thực hiện các mục tiêu phát triển của năm 2018, một trong những vấn đề quan trọng là phải có cơ chế đột phá để huy động các nguồn vốn…
VÉT TÚI DÂN LÀ CÁCH TIỆN NHẤT!
#CPhettien #huydongvon #vettuidan

Bắc Hàn dọa Mỹ: Sẽ “giáng đòn không thể tưởng”

Bắc Hàn dọa Mỹ: Sẽ “giáng đòn không thể tưởng”

Hàng không mẫu hạm USS Ronald Reagan ở Nam Hàn. (Hình: AP)

SEOUL, Nam Hàn (NV) – Bắc Hàn hôm Thứ Hai lên tiếng cảnh cáo là Mỹ coi chừng “sẽ bị giáng đòn không thể tưởng” vào bất cứ lúc nào, sau mấy tuần không thấy có lời lẽ khiêu khích.

Bản tin của hãng thông tấn UPI cho hay hãng thông tấn KCNA của nhà nước Bắc Hàn nói rằng cảnh cáo này được đưa ra để đáp lại điều mà chế độ Bình Nhưỡng gọi là các phát biểu có tính cách gây hấn từ phía Mỹ.

Bản tin KCNA nói rằng “Trump có thể nói về sự ‘yên tĩnh trước cơn bão’, nhằm mục đích ngây thơ là đe dọa chúng tôi, nhưng chính Mỹ mới là kẻ sợ hãi và tuyệt vọng.”

Bản tin của KCNA cho biết thêm rằng “thời đại tin tưởng vào Mỹ nay đã hoàn toàn qua đi.”

Theo UPI, lời cảnh cáo được đưa ra trong lúc cựu Tổng Thống Mỹ Jimmy Carter cho thấy ông sẵn sàng quay trở lại Bình Nhưỡng để giảm thiểu sự căng thẳng.

Ông Carter, người trước đây từng viếng thăm Bình Nhưỡng năm 1994 để gặp ông nội của chủ tịch Kim Jong Un (Kim Chính Vân) là Kim Nhật Thành (Kim Il Sung), cũng cho hay ông sẵn sàng làm việc với Tổng Thống Donald Trump để giải quyết vấn đề Bắc Hàn. (V.Giang)

Khi con cá tra cộng sản “tự gột rửa” sau 14 năm

Khi con cá tra cộng sản “tự gột rửa” sau 14 năm

Dân Đen (Danlambao) – Cuộc chiến tiền lẻ giữa các tài xế và trạm thu phí BOT của nhà cầm quyền cộng sản tại Việt Nam vẫn đang diễn ra sôi động với nhiều tình tiết hấp dẫn. Sau vụ “công phá” thành công trạm BOT Cai Lậy, nhiều kinh nghiệm cho cuộc chiến tiền lẻ đã được các tài xế áp dụng tại “chiến tuyến” BOT Trảng Bom, Biên Hòa. Vụ việc diễn ra trong nhiều ngày liên tiếp khiến trạm BOT Trảng Bom, Biên Hòa tê liệt và ngưng hoạt động cho đến nay.

Sự kiện này đã làm cho những con “cá tra” cộng sản tại Đồng Nai điên tiết vì hụt mất miếng ăn trong nhiều ngày. Điều đó đã khiến những kẻ cầm quyền lập mưu tính kế để triệt hạ hành động phản kháng hợp pháp của cánh tài xế. Thế là bộ sậu “cá tra” CS Đồng Nai đã gửi khoảng 20 giấy mời đến các tài xế với nội dung làm việc vì “có hành vi cản trở giao thông tại trạm thu phí quốc lộ 1A xã Trung Hòa, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai”. Kẻ được giao nhiệm vụ ký giấy mời là thượng tá Võ Đình Thường, phó phòng CSGT đường bộ, đường sắt, côn an tỉnh Đồng Nai.

Từ mớ giấy mời vô pháp của Võ Đình Thường đã lộ ra “quy trình gột rửa” của một “con cá tra” từng đớp bẩn, nhũng nhiễu thu mãi lộ cánh tài xế. Đó là năm 2003, khi còn làm đội trưởng của trạm CSGT Suối Tre, Dầu Giây, “cá tra” Võ Đình Thường đã bị kỷ luật cách chức đội trưởng, đuổi khỏi ngành CSGT, cách chức bí thư chi bộ. Tuy nhiên sau 14 năm “tự gột rửa” nay “con cá tra” họ Võ lại xuất hiện với tư cách là phó phòng CSGT côn an tỉnh Đồng Nai. Vụ bóc mẽ này đã khiến “con cá tra” Võ Đình Thường tìm đến lều báo nhà sản để “tâm sự”: “tôi nghĩ sinh ra và lớn lên ai không có sai lầm nhưng vấn đề biết nhìn vào sai lầm ấy để sửa chữa, phấn đấu… Tôi đã nỗ lực nhưng người ta nhắc lại chuyện cũ làm tôi rất buồn, ảnh hưởng đến đời tư, gia đình”.

“Tâm tư” này của cá tra Thường rất đúng! Đúng cho tập đoàn cá tra Hồ Chí Minh kể từ ngày chúng cướp chính quyền và đảng cướp sạch thống trị đất nước. Tất cả những tên cộng sản đều sai lầm, đều “tự sửa chữa”, đều “phấn đấu” dưới sự bảo hộ của đảng mà không cần “bị” pháp luật xía vào để… “sửa chữa”.

Để “tự sửa chữa”, “tự phấn đấu”, con “cá tra” Võ Đình Thường quả là đã rất nỗ lực “tự gột rửa” bằng cách gả con gái của mình cho cháu của lãnh đạo Công ty Cường Thuận (chủ đầu tư trạm BOT Trảng Bom, Biên Hòa). Tuy nhiên “con cá tra” họ Võ cho rằng “pháp bất vị thân” nên việc xử lý cuộc chiến tiền lẻ tại BOT Trảng Bom “không có gì dính dáng đến gia đình cả”. Ấy vậy mà chả biết tại sao “trên mạng họ chĩa vào đời tư của tôi nên tôi rất buồn”.

“Nỗi buồn cá tra” phần nào vơi đi khi côn an tỉnh Đồng Nai chính thức phát đi thông báo vào ngày 22/10 giải thích việc “tự gột rửa” của Võ Đình Thường. Qua đó ban giám đốc côn an tỉnh Đồng Nai khẳng định: “việc thực hiện quy trình điều động, bổ nhiệm đối với đồng chí Võ Đình Thường đều có nghị quyết của ban thường vụ đảng ủy-ban giám đốc côn an tỉnh và thực hiện đúng quy trình của Bộ côn an về công tác cán bộ”

Như vậy là “quy trình tự gột rửa” của “con cá tra” Võ Đình Thường đã được đồng chí, đồng bọn trong đảng thừa nhận một cách tích cực. Có lẽ đây được xem là “quy trình” hoàn hảo nhất về ý thức “tự gột rửa” sau khi Nguyễn Phú Trọng phát ngôn gợi ý cho những đồng chí, đồng bọn, đồng đảng “đã nhúng tràm” thoát khỏi cái lò sắp nguội của đảng cộng sản.

Cụm từ “đúng quy trình” đã trở thành vũ khí lợi hại nhằm biện minh những việc làm sai trái của những kẻ cầm quyền cộng sản. Xả lũ thủy điện giết dân sau đó kêu gọi đóng góp chia sẻ “giúp dân vùng lũ”. Tự ý xây dựng, đặt các trạm BOT vô tội vạ sau đó thu phí cắt cổ. Kỷ luật, cách chức, đuổi khỏi ngành một kẻ nhũng nhiễu thu mãi lộ, sau đó lại bổ nhiệm chính kẻ đó trở thành phó phòng CSGT… tất cả đều nằm trong quy trình cướp sạch của đảng cộng sản.

24.10.2017

Dân Đen

danlambaovn.blogspot.com

TIẾNG DÂN OAN KÊU OAN THẢM THIẾT: Khắp Nẻo Đường Giữa Lòng Thủ Đô Hà Nội.

From facebook:   Thuong Phan and VanHieu Nguyen shared Hiệp Khách Hành‘s post. 

 
Image may contain: 2 people, tree and outdoor
Image may contain: 1 person, standing, crowd and outdoor
Image may contain: 2 people, outdoor
Image may contain: 1 person, standing, tree and outdoor
+4

Hiệp Khách Hành added 7 photos and a video — with Dang Tuong and 49 others.

 

TIẾNG DÂN OAN KÊU OAN THẢM THIẾT: Khắp Nẻo Đường Giữa Lòng Thủ Đô Hà Nội.

8g sáng nay, 24-10-2017 Dân oan các tỉnh tiếp tục BIỂU TÌNH dọc trên phố Quốc Tử Giám xuống đến vườn nhãn gần đến toà nhà Quốc Hội ( cạnh lăng ông Hồ ).

Tiếng dân kêu oan thảm thiết vì bị lũ tà quyền địa phương tham nhũng CƯỚP SẠCH đất đai, đập phá TANH BÀNH nhà cửa.

Ra trung ương KN- TC về đất đai cứ kéo dài. Chưa đuợc giải quyết. Dân oan các tỉnh rất bức xúc. Hàng ngày tiếp tục đến các phủ quan Tứ Trụ Biểu Tình YÊU CẦU : Giải quyết trả nhà, trả đất để dân oan ổn định cuộc sống.
( Hà Nội 24-10-2017 ).

A’n oan, có ai thống kê VN có bao nhiêu người bị tù oan, bao nhiêu người bị bắt oan, bị tra tấn đánh đập?

From facebook:  Trần Bang

A’n oan, có ai thống kê VN có bao nhiêu người bị tù oan, bao nhiêu người bị bắt oan, bị tra tấn đánh đập?

Đã có Bao nhiêu gia đình, bao nhiêu người được giải oan, được xin lỗi như gia đình ông Trịnh Việt Dương này ?

Những kẻ mang danh điều tra viên ác như quỷ, đã tra tấn đánh đập, ép cung nghi can thì vô can ư?

“Ông Dương cho biết, gia đình mình đã phải chịu án oan trong 28 năm qua khiến họ sống mà như không sống.
“Nỗi oan đã giết chết anh tôi, khiến các em tôi không được làm người tử tế. Em trai tôi là Trịnh Việt Dũng từ một thanh niên khỏe mạnh trở thành trầm cảm vì bị ảnh hưởng vụ án con giết cha vợ giết chồng… lại bị điều tra viên gọi lên đánh đập dã man” – ông Dương phát biểu.

Về phần mình, ông Dương kể lại: “Lúc bị giam tội phải nhận nhiều trận đánh đập tàn nhẫn, kêu trời không thấu, đất không hay. Suốt 28 năm lang thang làm thuê, đi đâu tôi cũng phải luôn mang giấy quyết định thay đổi biện pháp tạm giam theo, nghĩ lại thật rùng rợn. trong 28 năm, mẹ tôi phải đi kêu kiện ở các nơi cùng anh em tôi, em gái Trịnh Thị Ngọc phải thay bố mẹ nuôi các em… Cả nhà chỉ có em Trịnh Việt Vương được đi học”.

Tuy vậy, ông Dương cho rằng mình vẫn may mắn hơn nhiều người không được minh oan hoặc chưa kịp minh oan thì chết như anh trai mình. Ông Dương nói: “Lúc chết, trên ngực anh vẫn còn xăm chữ “hận đời oan trái”, bảo bao giờ minh oan thì xóa đi”.

https://www.tienphong.vn/…/xin-loi-gia-dinh-28-nam-mang-an-…

See More

Image may contain: 9 people, text