Đường đê dọc sông Sài Gòn hơn 450 tỷ đồng tan nát

Đường đê dọc sông Sài Gòn hơn 450 tỷ đồng tan nát

Xe tải chở vật liệu xây dựng từ các bãi đua nhau tàn phá đường đê. (Hình: Báo SGGP)

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Đường đê dọc sông Sài Gòn, quận 12, có tổng mức đầu tư trên 454 tỷ đồng (hơn $19.98 triệu), vừa để ngăn triều cường, chống ngập úng, vừa là đường giao thông mới đưa vào sử dụng đã xuống cấp nặng do bị xe tải cày phá.

Từ khi tuyến đường đê đưa vào sử dụng thì việc đi lại của người dân trở nên dễ dàng hơn vì khu vực ven sông ít bị ngập nước. Cũng do đường đi thuận tiện, hàng loạt bến bãi, điểm tập kết cát đá, vật liệu xây dựng mọc lên dọc theo bờ sông, nhiều xe tải lớn lưu thông, chở cát đá ra vào bến bãi, theo báo SGGP.

Đứng trên cầu Bình Phước nhìn về hướng quận 12, có thể thấy ven bờ sông những đống cát, đá rất lớn nối nhau. Dưới sông sà lan, ghe tàu chở vật liệu chờ chuyển lên bờ. Trên bờ, hàng loạt cần cẩu vươn cao, xe ủi san cát đá làm việc hết công suất.

Chỉ một đoạn ngắn gần chân cầu Bình Phước đã có gần 10 vựa vật liệu xây dựng lớn đang hoạt động. Xe cộ vào ra các bãi vật liệu xây dựng tấp nập, khoảng chừng 10 phút đã thấy sáu, bảy chuyến xe tải lớn chạy ra vào.

Cũng vì có nhiều xe tải chở đi lại cày phá nên không còn nhận ra đây là đường bờ đê. Mặt đường nhựa giờ đầy bùn đất, vết bánh xe tạo ra vệt sâu đầy những “ổ voi,” “ổ gà” lớn nhỏ.

Xe tải lớn chạy nhiều không chỉ gây hư đường, mà còn làm cả khu đất rộng lở xuống sông, làm ảnh hưởng đến khả năng ngăn triều. Trong khi mức triều ngày một cao, con đường đê cứ lún thấp dần.

Bà Bùi Thị Thu (46 tuổi, cư dân ở đây) cho biết: “Hôm nay trời mưa nhỏ, đường ít đọng nước tôi mới dám chở con đi học. Chứ lúc mưa lớn, những ‘ổ voi’ trên đường ngập nước, đầy bùn lầy, rất nguy hiểm. Nhiều người đi xe máy bị ngã, bùn đất lấm từ đầu đến chân.”

Thanh tra giao thông đã dùng nhiều biện pháp ngăn chặn xe tải lớn lưu thông trái phép trên đường đê này, nhưng vẫn không hiệu quả.

Cụ thể, nay tại chân cầu Bình Phước, đường dẫn vào đường đê có đặt biển báo cấm xe trên 5 tấn lưu thông, thế nhưng nhiều lái xe vẫn không chấp hành. Tài xế chỉ tuân thủ khi thấy có thanh tra giao thông cắm chốt, còn vắng bóng là vô tư vi phạm. Thậm chí, các chủ vựa vật liệu xây dựng tổ chức cảnh giới để lái xe né tránh lực lượng chức năng. Vì thế, rất khó bắt quả tang các xe chạy trên đường đê.

Ông Nguyễn Bật Hận, phó chánh Thanh Tra Giao Thông, Sở Giao Thông Vận Tải Sài Gòn, cho biết: “Xe tải lớn chở vật liệu xây dựng gây hư hỏng đường đê. Mặc dù thanh tra giao thông đã dùng nhiều biện pháp ngăn chặn nhưng lực lượng mỏng và thiếu nên lực bất tòng tâm. Chúng tôi đã từng đề nghị các cơ quan chức năng không gia hạn thời gian hoạt động của các bến bãi vật liệu ven sông, song đề nghị này đã bị các chủ bãi phản ứng quyết liệt.” (Tr.N)

Bắt Sơn, bắt Quỳnh mà không bắt Thăng thì coi như chỉ đánh “thủ túc”, tha kẻ chủ mưu

Bắt Sơn, bắt Quỳnh mà không bắt Thăng thì coi như chỉ đánh “thủ túc”, tha kẻ chủ mưu

 FB Huy Đức

10-9-2017

Ông Đinh La Thăng. Ảnh: internet

Khoản tiền 246 tỷ – “phần nổi của tảng băng” – mà Nguyễn Xuân Sơn cầm về đưa Ninh Văn Quỳnh có thể phần nào giải thích vì sao Đinh La Thăng lại cho phép góp 800 tỷ, tương đương 20% vốn điều lệ, vào OceanBank [Cho dù khoản tiền 100 tỷ sau cùng được góp khi Đinh la Thăng “vắng mặt kỹ thuật” hai ngày, 12-5-2011, thì lúc đó ông ta vẫn là Chủ tịch Hội đồng thành viên và kiểm soát mọi quyền lực ở PVN].

Bằng việc cho phép nắm giữ 20% vốn ở OceanBank, Thăng đã biến ngân hàng này trở thành “dịch vụ nội bộ” của PVN, các đơn vị thành viên đều phải mở tài khoản tại đây. Kể từ năm 2008, dòng tiền PVN đã đi qua đây trên 500 nghìn tỷ VND. Có thời điểm, số dư tiền gửi của PVN tại OceanBank lên tới 25.000 tỷ VND, riêng Dầu khí Việt – Nga có lúc gửi ở đây tới 100 triệu USD. Do OceanBank bị kiểm soát đặc biệt, cho đến bây giờ PVN vẫn còn bị kẹt ở đây gần 10.000 tỷ VND (bao gồm cả khoản tiền 70 triệu USD của Viet – Nga Petro).

Khoản tiền 246 tỷ VND đưa về Tập đoàn và hàng trăm tỷ đồng đưa trực tiếp cho các đơn vị thành viên của PVN này được chi dưới hình thức “chăm sóc khách hàng”. Lãnh đạo OceanBank và 35 cán bộ lãnh đạo chi nhánh khác đang hầu tòa với tội danh “cố ý làm trái”.

Các cơ quan tố tụng đã hơi vội khi định tội, khiến cho phạm vi chịu trách nhiệm tố tụng đã mở rộng tới 35 cán bộ lãnh đạo chi nhánh [“Cố ý làm trái” Thông tư số 02/2011/TT-NHNN, ngày 3-3-2011, chi vượt lãi suất trần: 14%], trong khi bản chất của vụ án này là lãnh đạo PVN tham ô, có sự tiếp tay của Hà Văn Thắm và Nguyễn Xuân Sơn.

Thông tư 02 đưa ra “lãi suất trần” và các hình thức xử lý vi phạm của nó cho thấy, giới hạn điều chỉnh của nó là hành chính, chỉ có 3 chế tài hành chính khi vi phạm Thông tư này: “Đình chỉ hoặc miễn nhiệm người điều hành 3 năm; Hạn chế mở rộng phạm vi, qui mô, địa bàn hoạt động 1 năm; Hạn chế hoặc tạm đình chỉ huy động, cho vay của đơn vị vi phạm thuộc tổ chức”.

Một người vi phạm một quy định hành chánh (có hình thức xử phạt), chỉ bị truy cứu trách nhiệm hình sự khi đã bị xử lý hành chánh mà còn tái phạm. 35 cán bộ chi nhánh vi phạm Thông tư 02, chưa từng bị xử lý hành chánh theo các hình thức quy định tại Thông tư này mà đã bị truy tố là không đúng nguyên tắc tố tụng.

Luật Các Tổ Chức Tín Dụng (cả 2001 & 2010) đều cho phép “Tổ chức tín dụng được quyền ấn định lãi suất huy động”. Tuy nhiên, ở thời điểm vụ việc xảy ra, các tổ chức tín dụng còn phải tuân thủ Bộ Luật Dân Sự 2005 [Khoản 1, điều 476], quy định, lãi suất vay tiền “do các bên thỏa thuận nhưng không được vượt quá 150% của lãi suất cơ bản”, tức là không quá 13,5%/năm (lãi suất cơ bản là 9%/năm theo Quyết định số 2868 ngày 29-11-2010 của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước). Chiểu theo Bộ Luật Dân Sự thì Thông tư 02 cũng đã sai khi không điều chỉnh lãi suất cơ bản mà đưa lãi suất huy động lên 14%, cao hơn mức cho phép là 13,5%.

Tuy nhiên, mức lãi suất này đã không còn hiệu lực. Bộ luật Dân sự năm 2015, [Khoản 1, điều 468] vẫn công nhận nguyên tắc “thỏa thuận lãi suất”, nhưng đưa ra giới hạn “không được vượt quá 20%/năm”.

Như vậy, ngay cả khi bị “hình sự hóa”, 35 bị cáo là cán bộ chi nhánh của Oceanbank cũng cần được các cơ quan tố tụng áp dụng “nguyên tắc có lợi cho người bị buộc tội”[khoản 1 Điều 4 Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự 2015]. Tuyên họ không phạm tội vì theo nguyên tắc này thì không nên truy cứu một hành vi vi phạm một quy định của pháp luật mà giờ đây không còn hiệu lực.

Có lẽ không cần phải nhắc lại bối cảnh rối loạn của thị trường tài chính, ngân hàng 2008 – 2012. Không chỉ có OceanBank, hầu hết các ngân hàng thương mại đều phải chi vượt trần một khoản gọi là “chăm sóc khách hàng” để giữ thanh khoản (điều lẽ ra ngân hàng nhà nước phải giúp họ). Các cơ quan tố tụng không thể chỉ truy cứu trách nhiệm hình sự các quan chức Oceanbank mà không truy cứu các quan chức ở những ngân hàng khác có cùng hành vi này.

Nhưng, đưa những con người không hề gây nguy hiểm, đang có sự nghiệp vững vàng và đang đóng góp ấy vào vòng tố tụng thì chỉ có mất mát chứ không thêm lợi ích gì cho xã hội.

Bản chất của vụ án này là “tham ô” chứ không phải là “cố ý làm trái”. Những ai nhận phần chi ngoài sổ sách khoản lãi suất vượt trần này, nếu là tư nhân chỉ là nhận lại phần tiền của chính họ (trong bối cảnh lạm phát từ 18-22%/năm). Nhưng đối với khu vực quốc doanh, mà đối tượng chính ở đây là các quan chức tập đoàn Dầu khí thì tiền đấy là tiền của nhà nước, của nhân dân, OceanBank có thể chi nhưng nếu các quan chức PVN giữ lấy làm “đối ngoại” hoặc tiêu xài thì phải được gọi đúng tên là tham nhũng.

Chỉ vì xác định không chính xác tội danh, cơ quan điều tra đã mất rất nhiều thời gian với 35 cán bộ chi nhánh thay vì tập trung điều tra các quan tham ở PVN đặc biệt là Đinh La Thăng.

Nếu chỉ xử những người làm công ăn lương ở OceanBank mà không xử các quan chức PVN ăn chia tiền lãi suất ngoài sổ sách thì vụ án rất dễ bị đi lạc hướng.

Nếu không truy cứu trách nhiệm hình sự Đinh La Thăng thì trong vụ PVN, coi như các cơ quan chống tham nhũng chỉ “lượm củi khô”, chỉ bắt đám thừa hành mà để lọt thủ phạm, để lọt kẻ cầm đầu; những đồng phạm như Sơn, như Quỳnh… ai hiểu nội tình Dầu Khí đều biết, họ không oan, nhưng ở một mức độ nào đó họ đều là nạn nhân của Thăng.

SIÊU BÃO HARVEY VỪA TAN, XUẤT HIỆN ĐÀN MUỖI HÀNG TRIỆU CON “XÂM CHIẾM” TEXAS

SIÊU BÃO HARVEY VỪA TAN, XUẤT HIỆN ĐÀN MUỖI HÀNG TRIỆU CON

 

“XÂM CHIẾM” TEXAS

07/09/2017

Cảnh tượng đáng sợ, muỗi bu kín xe ô tô ở Texas sau siêu bão Harvey. Ảnh: Reddit

Tàn phá các thành phố, hàng nghìn người phải sơ tán khẩn cấp, nhưng sinh vật này mới thực sự là thảm họa đe dọa Texas sau siêu bão Harvey.

Harvey là siêu bão gây nhiều ảnh hưởng nặng nề cho tiểu bang Texas của Mỹ. Theo Reuterssiêu bão Harvey gây ra mưa lớn và ngập lụt kỷ lục, làm ít nhất 50 người chết và gây thiệt hại gần 180 tỷ USD.

Siêu bão Harvey gây ngập lụt nặng ở Texas. Ảnh: AP

Tuy nhiên, sau khi cơn bão tan, bên cạnh nỗi lo giải quyết các tàn tích đổ nát, những người dân ở Texas còn phải đối mặt với “thảm họa” bùng nổ về một loại sinh vật đáng sợ. Đó chính là tình trạngmuỗi gia tăng mạnh về số lượng sau trận lụt nặng do siêu bão gây ra.

Muỗi tăng nhanh và phát triển mạnh mẽ sau siêu bão. Ảnh: Reddit

Nước lũ tồn đọng sau bão là địa điểm sinh sản lý tưởng cho hàng triệu con muỗi, kéo theo nhiều mối đe dọa mới về dịch bệnh bùng phát.

Tình trạng ô nhiễm và môi trường ẩm ướt sau mưa lũ kéo dài là một trong những điều kiện thuận lợi cho muỗi không ngừng phát triển.

Muỗi bu kín người dù đã mặc quần áo bảo hộ và đội mũ trùm đầu. Nguồn: Tyler Bennett

Tyler Bennett và một đồng nghiệp đã ghi lại được những đoạn video về cảnh tượng hàng ngàn con muỗi đang “càn quét” ở thị trấn Refugio, Texas (Mỹ).

Muỗi xuất hiện rất nhiều sau bão Harvey. Ảnh: Dailymail

Muỗi xuất hiện dày đặc khiến nhiều người lo sợ dịch bệnh bùng phát. Ảnh: Dailymail

Thị trấn Refugio có dân số khoảng 3000 người, cách Houston khoảng 265 km. Tuy không có ai thiệt mạng trong siêu bão Harvey nhưng hiện khu vực Refugio không có điện và nhiều người đang rơi vào tình trạng mất nhà cửa do nước lũ cuốn.

Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Mỹ: “Quần thể muỗi thường tăng lên rất nhiều sau khi ngập lụt“.

Tổ chức Y tế Thế giới cho biết, muỗi là loại động vật gây tử vong cao nhất trên thế giới và khiến ít nhất khoảng một triệu người chết mỗi năm. Phần lớn số người tử vong là do bệnh sốt rét.

Tiến sĩ Peter Hotez, Viện trưởng của Trung tâm Y học Nhiệt đới Quốc gia tại Đại học Baylor (Texas) cho hay, “Houston đang là khu vực đứng đầu về muỗi ở Mỹ“.

Dù quần thể muỗi tự nhiên ở Texas đã bị tàn phá do ảnh hưởng của lũ lụt, nhưng nước lũ tràn ngập khắp nơi, tạo nên những vùng nước tù đọng, trở thành điều kiến sống lý tưởng cho muỗi hồi phục và sinh sản mạnh mẽ.

Điều này có thể gây ảnh hưởng không hề nhỏ đến đời sống và sức khỏe của những người dân nơi đây. Muỗi có thể mang theo những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm như virus West Nile, sốt xuất huyết Dengue và Zika.

Virus West Nile xuất hiện cao điểm ở Texas vào năm 2002, và bang này đã ghi nhận 370 trường hợp nhiễm căn bệnh này tính đến thời điểm năm 2016.

From: Michelle Bui  & Nguyen Kim Bang

Nữ tiến sĩ đầu tiên trong lịch sử khoa bảng VN

Nữ tiến sĩ đầu tiên trong lịch sử khoa bảng VN

Dưới thời phong kiến ở Việt Nam, tư tưởng “trọng nam khinh nữ” đã không cho giới nữ được bình đẳng với nam giới, kể cả việc học hành, thi cử. Vậy mà có một người con gái tài sắc, đức độ, trí tuệ trác việt đã vượt qua luật lệ khắt khe đó, đạt tới học vị tiến sĩ. Bà là Nguyễn Thị Duệ, được người dân ca tụng là “Bà Chúa Sao”, người phụ nữ đầu tiên và duy nhất đỗ tiến sĩ trong thời đại phong kiến nước nhà. 

Nguyễn thị Duệ
Hiện chưa rõ gia thế của bà, nhưng tương truyền, bà Nguyễn Thị Duệ sinh năm 1574, trong một gia đình nhà nho nghèo, có truyền thống hiếu học tại làng Kiệt Đặc, nay thuộc xã Văn An, Chí Linh, Hải Dương.
Văn miếu Mao Điền Hải Dương- Nơi Nguyễn Thị Duệ được thờ cùng Khổng Tử và bảy vị Đại khoa danh tiếng của Việt Nam

Vốn là người thông minh, có nhan sắc nên mới hơn 10 tuổi, bà đã được nhiều nhà quyền quí đến xin hỏi cưới, nhưng bà không thuận.
Năm 1592, Trịnh Tùng đem quân đánh chiếm kinh thành Thăng Long, nhà Mạc rút chạy lên Cao Bằng, Nguyễn Thị Duệ cũng theo gia đình lên đó sinh sống. Văn miếu Mao Điền Hải Dương- Nơi Nguyễn Thị Duệ được thờ cùng Khổng Tử và bảy vị Đại khoa danh tiếng của Việt Nam .

Trong buổi Ngự yến đãi các tân khoa, vua Mạc Kính Cung thấy vị tiến sĩ trẻ tuổi, dáng mảnh mai, mặt mày thanh tú sinh lòng ngờ vực. Nhà vua liền xét hỏi và phát hiện bà giả trai. Nguyễn Thị Duệ không những không bị khép tội còn được vua khen ngợi. Cảm phục tài năng, vua Mạc còn mời bà vào cung để dạy các phi tần rồi tuyển làm phi, phong là Tinh Phi có nghĩa là bà chúa Sao ngụ ý khen bà vừa xinh đẹp vừa sáng láng như một vì sao. Người dân Hải Dương đến nay vẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện về tài năng của bà Duệ. Năm 10 tuổi bà đã biết làm văn bài, được bà con trong làng vô cùng kính phục. Là một người hiếu học song luật lệ bấy giờ không cho phép con gái được học hành thi cử, Nguyễn Thị Duệ phải giả trai để đèn sách đi thi. Năm Giáp Ngọ (1594) nhà Mạc mở khoa thi Hội, sĩ tử tham dự rất đông, bà đỗ thủ khoa, trong khi chính thầy dạy chỉ đỗ á khoa. Vậy là, tròn 20 tuổi bà trở thành nữ tiến sĩ đầu tiên và duy nhất của khoa cử phong kiến Việt Nam.

Năm 1625, quân Lê – Trịnh tiến lên Cao Bằng diệt nhà Mạc. Bà vào rừng ẩn náu trong một ngôi chùa nhỏ, bị quân lính bắt được. Bà cầm thanh gươm trên tay khảng khái nói: “Các ngươi bắt được ta thì phải đưa ta đến nộp chúa của các ngươi, nếu vô lễ thì với lưỡi gươm này ta sẽ tự tử”. Cảm phục khí tiết của bà, quân Trịnh bèn giải bà về kinh nộp cho chúa Nghị Vương. Nghe tiếng tăm của Nguyễn Thị Duệ, chúa Trịnh rất sủng ái, phong cho bà chức Cung Trung Giáo Tập, rồi Lễ Nghi Học Sĩ để trông coi việc dạy học trong vương phủ. Người dân tôn sùng gọi bà là Nghi ái Quan. 2 Công trạng để đời Nguyễn Thị Duệ không chỉ là nữ tiến sĩ duy nhất của khoa bảng phong kiến Việt Nam mà bà còn có nhiều đóng góp cho nền giáo dục đương thời. Bà rất quan tâm đến việc thi cử, bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia. Phần lớn các kỳ thi Đình, thi Hội, tất cả bài vở đều qua tay bà chấm chọn. Bà thường viện dẫn nghĩa lý kinh sử, sự tích cổ kim rành mạch. Các biểu sớ, văn bài thi Đại khoa chúa đều nhờ bà khảo duyệt lại.

Hiện nay, dân gian vẫn còn lưu truyền giai thoại về bà. Năm Đức Long thứ 3 (vua Lê Thần Tông) bà làm Giám khảo kỳ thi Tiến sĩ (1631), được tổ chức tại làng Mao Điền, Hải Dương. Có rất nhiều sĩ tử dự thi, trong đó có Nguyễn Minh Triết (sau gọi là Nguyễn Thọ Xuân – PV) quê tại Hải Dương. Sau khi thi xong, quan giám khảo lọc ra các bài đỗ, trong đó có bài củaNguyễn Minh Triết. Điều kỳ lạ, bài thi gồm 12 câu mà trò Triết chỉ làm đúng 4 câu, nhưng 4 câu cực kỳ xuất sắc. Các quan không nỡ đánh trượt, bèn tâu lên vua, vua Lê bèn hỏi ý kiến bà Duệ. Sau khi đọc bài, bà thấy hay bèn tâu vua: “Bài văn làm được 4 câu mà hay còn hơn làm hết 12 câu mà không hay, triều đình cần người thực tài chứ không cần kẻ nịnh bợ”. Nhà vua cảm phục, bèn chấm cho Nguyễn Minh Triết đỗ Tiến sĩ Khoa Tân Mùi. Nguyễn Thị Duệ được coi là người khởi đầu hình thức đào tạo từ xa của đất nước. Bà soạn ra các bộ đề thi rồi gửi về địa phương để tổ chức thi. Sau khi kết thúc, bài thi sẽ được gửi lên cho bà chấm, kết quả được gửi trở lại các địa phương. Bà cũng khuyến khích phong trào học tập, giúp đỡ học trò nghèo hiếu học, đề cao các nhân tài giúp nước. Đó là hình thức khuyến học đầu tiên của nước ta. Là một vị quan thanh liêm, Nguyễn Thị Duệ thương dân như con. Khi đất nước gặp thiên tai, địch họa, bà xin triều đình phát chẩn cứu đói, cấp nhiều mẫu ruộng tốt, canh tác lấy hoa lợi.

Người ta còn truyền tụng, thuở hàn vi, anh trai Nguyễn Thị Duệ bị người trong làng hãm hại. Mặc dù vậy khi vinh hiển, bà không hề để ý đến tư thù. Nhân dân rất cảm phục tài năng và đức độ, nên xưng tụng bà là “Nghiêu, Thuấn trong phái nữ, thần tiên ở trên đời”.

Một lần dự yến tiệc trong Hoàng cung, bà quen với hoàng hậu Trịnh Thị Ngọc Trúc (vợ vua Lê Thần Tông). Từ đấy, hai bà trở thành đôi bạn tri kỷ. Hàng tháng, bà cùng hoàng hậu đi lễ chùa để gặp các nhà tu hành cũng là những người học nhiều, biết rộng, gặp gỡ các sĩ phu Bắc hà – những nhà chân nho thực tài như Thám hoa Giang Văn Minh, Thám hoa Phượng Thế Hiền… nên biết được tình hình trong nước và những bất bình trong dân,giúp vua kịp thời điều chỉnh chính sách an dân. Nguyễn Thị Duệ cũng khôn khéo khuyên họ bớt xa xỉ, trừng trị nghiêm bọn tham quan, cường hào nhằm thu phục lòng tin yêu của dân. Sinh thời, Nguyễn Thị Duệ viết nhiều văn thơ, nhưng trải qua những biến động của lịch sử nên bị thất lạc hết. Về già, bà xuất gia đi tu ở chùa Vụ Nông, hạt Gia Lâm, lấy hiệu Diệu Huyền. Nguyễn Thị Duệ sống hơn 80 tuổi mới qua đời.
Sau khi mất, bà được triều đình ban sắc phong, cho đúc tượng, dựng bảo tháp, khắc bia, người dân địa phương lập đền thờ, tôn bà làm Phúc thần. Tháp mộ Nguyễn Thị Duệ được đặt trên đỉnh một quả đồi cạnh núi Phượng Hoàng (Chí Linh, Hải Dương). Cuối triều Lê, Tinh Phi cổ tháp được xếp vào hàng Chí Linh bát cổ. Đình làng Kiệt Đoài có một pho tượng đẹp gọi là Vua Bà (tức Nguyễn Thị Duệ) và một sắc phong thờ phụng: “Chánh vương phủ, thị nội cung tần, lế sư Nguyễn Thị Ngọc tôn thần. Người có công giúp nước, che chở cho dân…”. Tại đền làng Trung Hà, xã Nam Tân, huyện Nam Sách cũng còn tượng “Bà chúa sao sa” và một sắc phong của triều đình để lại. Trong Hậu cung Văn miếu Mao Điền ở Hải Dương, bà được thờ cùng Khổng Tử và bảy vị Đại khoa danh tiếng của Việt Nam là Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, thần toán Vũ Hữu, nhà giáo Chu Văn An, Lưỡng quốc Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi, Nhập nội Hành khiển Phạm Sư Mạnh và danh y Tuệ Tĩnh.

S.T.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Xin cho con đừng quá nghèo, cũng đừng quá giàu mà chỉ đủ dùng cho từng ngày con sống!

Xin cho con đừng quá nghèo, cũng đừng quá giàu mà chỉ đủ dùng cho từng ngày con sống!

Dong Ten Viet Nam

Tôi đã từng là một cô sinh viên luôn tràn đầy sức sống, nụ cười không khi nào ngớt trên môi. Ra trường, tôi bước ra và luôn xoay sở tìm cách để đứng vững trước những vần xoay của cuộc sống. Những cám dỗ về tiền bạc, danh vọng, những ảo tưởng của trần gian lần lượt tìm đến với tôi. Từ một người siêng năng làm việc nhà Chúa, tôi chỉ cắm đầu vào kiếm tiền không kể ngày đêm. Có nhiều ngày, tôi bắt đầu làm việc từ 7h15 sáng tới hơn 10h đêm, sau khi kết thúc ca thì lại làm thêm cuối ngày. Về tới nhà hơn 22h thân xác rã rời, chỉ kịp tắm qua loa rồi lên giường kết thúc một ngày trong sự mệt mỏi và kiệt sức. Ngày qua ngày sau hơn 1 năm như thế, tôi chợt tự hỏi: Mình kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Hôm nay mình bán sức khỏe để có tiền vậy sau này mình có thể lấy tiền ấy đi mua lại sức khỏe được không? “Giữa dòng đời con chọn CHÚA hay chọn TIỀN BẠC. Con có khác gì Judas khi đem bán Chúa, bán bản thân con, bán tài sản Chúa trao lấy hơn 10 triệu một tháng không?”

Trong lòng biết bao suy nghĩ tôi quyết định đi Linh Thao Khóa Phát Diệm. Con lê thân xác mệt mỏi rã rời, thần trí hao mòn đền Phát Diệm để tìm gặp Chúa, tìm một chốn con có thể nghỉ ngơi bồi dưỡng lại sức. Chúa để con nghỉ ngơi, Ngài dẫn con đi một hành trình, cùng trải nghiệm về cuộc sống của Ngài và nhìn về cuộc sống hiện tại của con. Khi con nghe Chúa hỏi con có yêu mến Ta không? Con có muốn bước theo Ta không? Và nếu con muốn bước theo Ta con sẽ nên giống Ta, đơn sơ và nghèo khó, con có làm được như vậy không? Khi người đời đòi hỏi con phải làm gần như tất cả các ngày trong tuần, con chợt nghĩ: Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa Quyền Năng, Ngài dựng nên mọi sự to lớn chỉ bằng 1 Lời Phán, nhưng sau 6 ngày làm việc tới ngày thứ bảy Ngài vẫn “phải nghỉ ngơi”? Sức con người thì có hạn. Họ đã vất vả làm việc 5 ngày liên tục, 5 ngày hoàn toàn dành cho công việc. Con người cần 1 ngày để dành cho gia đình, bạn bè, người thương yêu và 1 ngày để thờ phượng Thiên Chúa. Hay chỉ đơn giản là họ cần được ngắm nhìn cuộc sống xinh đẹp ngay trước mắt mà trong những giờ hối hả họ không thể thực hiện được điều đó! Họ không có giờ để ngắm nhìn những kì quan Chúa tạo dựng và ban tặng cho con người.

Người đời khinh chê tôi vì họ đã tạo điều kiện cho tôi được làm thêm giờ để kiếm nhiều tiền hơn nhưng tôi lại từ chối, vậy là tôi khờ, tôi không biết đường sống, tôi sẽ nghèo. Theo bạn hiểu thế nào là người nghèo? Người nghèo là người trong tay họ không có tiền, không có nhà, không có bữa ăn ngon…….chăng? Tôi xin gửi bạn 1 câu hỏi nhỏ theo bạn thì một nắm vàng và một nắm đất thì cái nào qúy hơn? Tất nhiên là vàng phải có giá trị hơn, nhưng bạn sẽ chọn thế nào khi bạn là Một Hạt Giống (để được gieo, nảy mầm và để sinh hoa trái)? Do đó, thứ  mà “những người nghèo” tìm không phải là tiền tài danh vọng nhưng là sự bình an, tình yêu và nhân nghĩa thì liệu họ có phải là những người nghèo? Đúng là họ cần một công việc để nuôi sống bản thân nhưng việc nuôi sống tâm hồn và sức khỏe cũng không kém quan trọng. Chiếc giường đắt giá nhất không phải là chiếc giường nạm kim cương mà chính là chiếc giường bệnh.

Người đời cũng thường có những lời nguỵ biện như: “Bạn phải làm việc hết tốc lực khi bạn còn trẻ mới mong đến già được nghỉ ngơi?” Tôi chợt nghĩ và thương cảm cô hàng xóm, cả một thời trẻ vất vả, kiêm khem, cơm ngon không dám ăn, quần áo tử tế không dám mặc. Đến lúc cô chuẩn bị được hưởng an nhàn thì gặp cơn nguy bách, ăn năn chưa dọn ngày giờ đã qua. Có ai biết được ngày mai hay ngày kia mình sẽ chết đi! Chúa gọi đến tên ai thì chỉ còn cách ra đi mà không thể nán lại dù 1 hay 2 phút. Khi vua Napoleon chết ông đã dặn quần thần 3 điều: hãy để những thầy thuốc giỏi nhất khiêng quan tài Vua, để nói với thế gian rằng “những thầy thuốc giỏi nhất chưa chắc đã cứu được bạn”; hãy rải tiền từ chỗ Vua nằm tới nghĩa trang để nói rằng ông là Vua giàu có tột đỉnh nhân gian nhưng khi ra đi thì tiền bạc dù nhiều cũng chẳng thể mang đi được, chỉ còn lại bàn tay trắng ra đi. Chi bằng bạn hãy sống và dâng hiến trọn vẹn từng ngày như thể đây là ngày cuối cùng bạn được sống. Mỗi sáng thức giấc con đều cầu nguyện ” Tạ ơn Chúa vì Ngài đã thương ban cho con thêm một ngày mới, con có thể tỉnh dậy, mở mắt và nhìn mọi thứ xung quanh …”

Xin cho con biết sống khó nghèo, không coi tiền bạc là cùng đích cuộc sống của con, xin đừng để tiền bạc mối lái cuộc đời con, rồi dẫn con đến hỏa ngục. Nếu lời lãi cả thế gian mà con mất Chúa, mất Đức Tin, mất đi chính bản thân mình thì đâu có nghĩa lý gì. 

-Quyết tâm sau Linh Thao:

+ Cắt giảm giờ dạy thêm

+ Tập sống khó nghèo

+ Trau dồi đời sống nhân bản

+ Dành giờ cho người khác, yêu thương họ nhiều hơn

Có 8 điều tuyệt đối không nên nói

Có 8 điều tuyệt đối không nên nói

1. Không nên nói những lời chán nản, làm mất ý chí

Có những người rất hay nói những lời chán nản, lời làm nhụt ý chí, kỳ thực cuộc sống nên nhận được sự cổ vũ khí ch lệ của người khác, cho dù không có người động viên mình thì cũng phải tự động viên mình. Tự bản thân mình không cổ vũ, khích lệ chí hướng của mình, ngược lại còn thường xuyên nói những lời chán nản thì tự nhiên sẽ khiến mình đắm chìm trong tuyệt vọng. Khi con người đắm chìm trong tuyệt vọng, nhìn đâu đâu cũng không thấy có hy vọng có tương lai thì sẽ không còn quý trọng bản thân mình và họ dễ dàng bị rơi vào sa đọa mà hủy hoại cuộc sống của mình.

2. Không nên nói những lời tức giận

Con người trong lúc tức giận mà nói thì thường thiếu suy nghĩ nên sẽ dễ dàng làm tổn thương người khác, có khi làm tổn thương chính bản thân mình. Con người trong lúc bị khinh bỉ xúc phạm thì tốt nhất nên giữ vững tỉnh táo, đừng tùy tiện lên tiếng, bởi vì lời nói lúc nổi nóng sẽ rất khó nghe, thậm chí có thể khiến người khác ám ảnh cả đời mà không thể quên được. Đối với cha mẹ, thì lời nói trong lúc tức giận của con cái sẽ khiến họ rất đau lòng. Đối với con cái, trẻ nhỏ thì lời nói trong lúc bực tức của cha mẹ có thể khiến trẻ chán nản mà tìm đến con đường cùng.

3. Không nên nói những lời phàn nàn, oán trách

Con người khi không hài lòng, thường hay nói những lời phàn nàn, oán trách, oán hận cấp trên, oán trách bạn bè hay thậm chí oán hận cả người nhà. Nếu như bạn thường xuyên nói những lời phàn nàn, sau khi người khác nghe được họ có thể sẽ mượn lời của bạn mà bàn lộng thị phi, nói bạn oán trách người này người kia, đối phó người này người kia. Lúc ấy, chẳng phải bạn sẽ là người chịu “quả đắng” sao?

4. Không nên nói những lời tổn hại người khác

Có người lỗ mãng, không tôn trọng, không bao dung người khác, thường xuyên nói những lời tổn hại đến người khác, có lúc là “hại người lợi mình” nhưng cũng nhiều khi là “hại người hại mình”. Lời nói làm tổn hại người khác có thể chỉ là nhất thời nhưng nhân cách của mình đã bị người khác coi nhẹ, nên chỗ bị thương lại là vĩnh viễn.

5. Không nên nói những lời khoe khoang

Có những người rất yêu thích nói lời tuyên truyền về mình, quảng cáo bản thân mình, khoe khoang bản thân mình khiến người khác nghe xong đều không thấy đồng tình. Cho nên, việc tự mình khoe khoang về bản thân là không có lợi ích thực tế mà trái lại còn làm tổn thương mình. Nếu bạn muốn mình vĩ đại, hãy làm một số việc vĩ đại, việc vĩ đại sẽ được người khác đánh giá nhận định còn bản thân mình thì khiêm tốn vẫn là quan trọng hơn.

6. Không nên nói những lời dối trá

Trong “5 giới cấm” của Phật giáo thì “nói dối” là một trong số giới cấm đó. Lời nói dối chính là “thấy mà nói không thấy, không thấy mà nói thấy, đúng nói là sai, sai nói là đúng”, hay nói ngắn gọn rằng lời nói dối là lời nói không thật. Nói những lời nói dối không chỉ đem tai họa đến cho người khác mà còn đem cả tai họa đến cho bản thân mình, thường xuyên nói dối khiến người khác không còn tin tưởng mình thậm chí khi nhắc đến mình người ta đã thấy coi thường.

7. Không nên nói những lời thuộc về bí mật

Có rất nhiều điều cần giữ bí mật như bí mật giữa nhân viên công ty, bí mật trong gia đình, bí mật của công ty, bí mật của bạn bè, bí mật của quốc gia…Cho nên, chúng ta nên dưỡng thành thói quen không tiết lộ bí mật của công ty, của bạn bè… đã chia sẻ với mình. Bởi vì hậu quả mà nó mang lại sẽ là rất lớn và bạn không thể lấy lại được. Sự tín nhiệm của mọi người đối với bạn cũng trở thành con số 0 ngay lập tức.

8. Không nên nói những lời riêng tư

Mỗi người đều có những điều riêng tư của bản thân mình, việc riêng tư của bản thân mình đương nhiên cũng sẽ không muốn người khác biết cho nên việc riêng tư của người khác họ cũng không muốn mình nói ra. Cho dù việc bạn nói ra việc riêng tư của người khác mà không bị họ phản kháng lại thì cũng đã thể hiện ra bạn là người không có hậu phúc. Mỗi người cần một căn phòng, một căn hộ không phải chỉ là để che mưa, che nắng, vì an toàn mà điều quan trọng nữa là vì sự riêng tư của bản thân. Bạn mặc quần áo là để giữ ấm nhưng điều quan trọng là để che giấu đi cơ thể mình. Vì vậy, để tôn trọng lẫn nhau thì việc trước hết là cần phải tôn trọng việc riêng tư của nhau.

Thương nhớ buổi tựu trường

  Thương nhớ buổi tựu trường

Tạp ghi Huy Phương

Ngày tựu trường. (Hình: Dân Trí)

Chúng ta, nhiều người không có một ngày tốt nghiệp với mũ áo ra trường, nhưng ai cũng có một ngày “Hôm nay tôi đi học!” Kỷ niệm đó thật đã xa vời, dễ chừng là đã năm mươi, sáu mươi năm hay đã bảy mươi năm dài tùy theo tuổi tác của mỗi người.

Bạn còn nhớ gì trong buổi tựu trường ngày xưa ấy với những hớn hở hay lo âu, chiếc áo mới còn thơm mùi băng phiến, tập vở mới, chiếc bình mực tòn ten trên tay và bàn tay, chỉ sau một buổi học đầu tiên, đã dính mực ra dáng học trò.

 

Ngày thơ ấu, chúng ta còn nhớ đến ba đoạn văn của ba tác giả về ngày tựu trường.

Trong chúng ta, với tuổi “cổ lai hy,” không ai là không biết đến đoạn văn “Tôi đi học,” của nhà văn Thanh Tịnh một thời, vẫn nằm trong trí nhớ, ghi lại “những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường:”

“Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đương có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học!”

Tôi còn nhớ đến Tâm Hồn Cao Thượng (Emond de Amicis – Hà Mai Anh dịch,) với những câu gần như đã nằm lòng: “Hôm nay là ngày khai trường. Mấy tháng Hè đã thoáng qua như giấc mộng. Sáng nay, mẹ tôi đưa tôi vào trường Bá Lệ Tư để ghi tên lên lớp ba…” Và thoang thoảng như bên tai, lời thầy giáo cũ của nhân vật bé bỏng này: “An Di ơi, thế là thầy trò ta không còn gặp nhau nữa!”

Anatole France, nhà văn Pháp với hình ảnh cậu học trò chân sáo, tung tăng đi qua khu vườn Luxembourg, lúc lá vàng rơi từng chiếc trên bờ vai của những pho tượng trắng. Đoạn văn bắt đầu bằng dòng chữ “Je vais vous dire ce que me rappellent tous les ans…” mà chúng tôi phải học thuộc lòng để “trả bài” cho thầy giáo. Cậu bé trong câu chuyện chính là cái bóng của chính Anatole France cách ngày ông nhớ lại đã hai mươi lăm năm, còn chúng ta, ngày tựu trường xa xôi ấy, dễ chừng đã hơn nửa thế kỷ.

Những nhân vật ngày đó gần gũi với chúng ta, như là người mẹ “âu yếm nắm tay tôi” của Thanh Tịnh hay như thầy giáo mới, ông Bích Niên trong “Tâm Hồn Cao Thượng” ngày nay đã không còn hiện diện trên thế gian này nữa. Chuyến tàu đời đã đỗ lại bao nhiêu sân ga, đã có những người xuống tàu và ra đi biền biệt không một lần gặp lại. Rồi chúng ta đã đóng vai người cha, người mẹ, ông hay bà, đưa con, cháu đến trường, để bùi ngùi nhớ lại một “ngày ấy đã xa rồi!”

Chúng ta có biết bao nhiêu bạn bè trong lớp cũ với những nỗi chia ly, những cô bạn học bỏ lớp lên xe hoa đi lấy chồng, những người bạn ra chiến trận không có ngày về, cuộc đời như nhánh sông chia làm trăm ngả. Những người bạn chung lớp này xưa ấy, mỗi người mang một số phận, nhất là ngày đất nước tan hoang sau cơn đại hồng thủy, như bầy chim vỡ tổ, chân trời góc biển, mỗi người một phương. Phải chăng còn sót lại với chúng ta ở cuối đời những người bạn cố tri, già nua, bệnh tật.

Mỗi lần tựu trường là mỗi lần thay đổi, những trang sách mới, lớp học mới, thầy cô giáo mới, và bạn bè mới. Ngày cha tôi đổi nhiệm sở đem gia đình đi đến một thành phố xa lạ khác, nghĩ đến chuyện từ nay không bao giờ gặp lại bạn bè, tôi đã khóc hết nước mắt. Nhưng rồi tuổi trẻ vô tư, mau quên, tôi sớm thích nghi với hoàn cảnh mới, tìm được bạn bè mới. Bây giờ, điều quý hóa trong đời là tình cờ chúng ta lại gặp những người bạn năm cũ, một trong ba vật quý cổ nhân thường nhắc tới là bạn xưa, sách cũ và rượu lâu năm.

Trong cuộc đời, tôi có hai điều hối tiếc, một là dở dang việc học hành quá sớm, như “con chuột chạy đầu sào,” và vì số phận“Dưa leo chấm với cá kèo, bởi con nhà nghèo mới học Normal” (Sư Phạm). Ngày bỏ trường, tôi thường bị ám ảnh bởi những giấc mơ của thời cắp sách. Điều thứ hai là bỏ nghề giáo nửa chừng vì đất nước chiến tranh, thầy hay trò đều chung màu áo trận, gặp nhau trong quân ngũ, gặp nhau ngoài chiến trường, gặp nhau trong nhà tù vì vận nước, và cuối cùng tái ngộ nơi chốn tha hương khi thầy trò, cả hai, tóc đều đã bạc.

Thưa thầy! Chắc thầy không còn nhớ đến con, con chẳng phải là đứa học trò giỏi giang lanh lợi, hoặc trái lại, là đứa học trò ngỗ nghịch tinh ma để thầy có thể nhớ tên! Con cũng chẳng phải là đứa học trò có danh phận, để có thể trở về thăm thầy mà nói: “Tôi là Carnot (1) đây, thầy còn nhớ tôi không?” Con cũng chẳng có sự nghiệp gì để có thể ngoảnh lại mà khuyên bảo học trò rằng: “…vì nhờ có thầy chịu khó dạy bảo, ta mới làm nên sự nghiệp ngày nay.”

Những đứa học trò đi qua lớp thầy như những toa tàu qua sân ga, thầy không thể nhớ hết, nhưng những đứa học trò chẳng bao giờ quên thầy!

Chúng ta sẽ không bao giờ còn được một ngày “Back to school” nữa! Hôm nay ngoài phố xá, trong các cửa tiệm, nhìn những đứa trẻ hớn hở, phấn khởi đi sắm sửa dụng cụ ngày trở lại trường cùng với cha mẹ, chúng ta nghĩ gì? Cả một thời gian đã trôi đi biền biệt. Thương quá tuổi học trò mà cũng thương quá cho cuộc đời chúng ta!

Trong trí nhớ đã mòn mỏi, bạn còn nghe chăng tiếng trống trường vang lại trong lòng, từ một thời, một thời đã xa lắm! Tuổi thơ của chúng ta cũng như hình ảnh của dĩ vãng, cùng biết bao nhiêu khuôn mặt thân yêu, đã qua rồi như bóng nắng buổi chiều hôm nay.

Thương nhớ biết bao buổi tựu trường!


(1) Marie Francois Sadi Carnot (1837-1894), tổng thống Đệ Tam Cộng Hòa Pháp (1887-1894)