Ngôn Ngữ, Trình Độ & Đối Thoại – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ngôn Ngữ, Trình Độ & Đối Thoại – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến 

Ảnh của tuongnangtien

RFA

Một lời nói tử tế có thể làm ấm lòng người suốt cả mùa Đông.

Ngạn ngữ Nhật Bản

Cứ theo như dư luận chung (chung) thì ông Võ Văn Thưởng tuy là một đảng viên nhưng tốt. Ít nhất thì ông cũng không đến nỗi quá xấu như những người tiền nhiệm: Đinh Thế Huynh, Tô Huy Rứa, Nguyễn Khoa Điềm, Hà Đăng …

Mặt tốt này của đương kim Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương vừa được hé lộ, tại một hội nghị trực tuyến,vào hôm 18 tháng 5 vừa qua:

Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý.

Phải chi hồi thập niên 60 hay 70 của thế kỷ trước mà ông (nguyên) Trưởng Ban Tuyên Huấn Trung Ương, Tố Hữu, cũng nói được một câu tương tự thì qúi hóa biết chừng nào. Tuy ông Võ Văn Thưởng phát ngôn hơi bị muộn nhưng dư luận, xem ra, vẫn khá … lạc quan – như thường lệ:

“Dự định đề nghị xem xét mở ‘đối thoại’ với bất đồng chính kiến của Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đảng CSVN, ông Võ Văn Thưởng, là tín hiệu mới, đáng khích lệ và là ‘lời mời rất quý báu’, một ‘cơ hội’ cần được ‘chớp lấy’, theo một số ý kiến bình luận, quan sát của khách mời tại Tọa đàm cuối tuần của BBC Việt ngữ.”

Một trong những vị khách mời này, T.S Cù Huy Hà Vũ, cho rằng quan điểm của ông Thưởng “rất đáng chú ý và rất đáng khuyến khích.”

Lê Công Định thì dè dặt hơn đôi chút: “Tôi ngờ rằng đây không phải là chủ trương mới của Đảng Cộng Sản.”Trí nhớ của vị luật sư trẻ tuổi này, quả nhiên, không tệ.

Khi chưa vào tù, nhà báo Trương Duy Nhất cũng đã có lúc mừng (hụt) vì cái “chủ trương rất đáng chú ý và khuyến khích” này:

 Phát biểu tại hội nghị công tác Tuyên giáo toàn quốc 2012 diễn ra sáng nay 9/12/2013, ông Hồ Quang Lợi, Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy Hà Nội nói: “Đã tổ chức đội ngũ 900 dư luận viên trên toàn thành phố nhằm phát huy sức mạnh của đội ngũ tuyên truyền miệng. Trong khi đó, báo chí thủ đô thực hiện ý kiến chỉ đạo về những vụ việc nhạy cảm; thành lập các tổ phóng viên bấm nút, phản ứng nhanh. Tổ chức “nhóm chuyên gia” đấu tranh trực diện trên mạng internet, tham gia bút chiến trên internet… 

Một thông tin khá bất ngờ, tạo cho tôi cảm giác thích thú…

Hãy công khai tranh luận một cách chính danh quân tử, thay vì sử dụng những biện pháp kỹ thuật lén lút cướp phá không khác gì bọn hacker, hoặc chụp mũ chính trị và kết án một cây bút chỉ vì những bài viết góp ý, phê bình phản biện của họ. Trước một thông tin, trước một tác phẩm, một bài viết, một cây bút, một góp bàn phản biện, chỉ được phép dùng chính phương cách truyền thông “tham chiến”, chứ không được phép dùng đến cái còng số 8, nòng súng và nhà giam…

Trương Duy Nhất & Võ Văn Thưởng. Ảnh: RFA

Trương Duy Nhất đã lãnh đủ ca ba (“còng số 8, nòng súng và nhà giam”) trước khi ông có cơ hội “đối thoại” với đám dư luận viên của chế độ hiện hành. Sau đó, sau khi bước ra khỏi nhà tù vào hôm 26 tháng 5 năm 2015, cũng không thấy nhà báo của chúng ta “bút chiến” hay “tranh luận” với một ông (hay bà) dư luận viên nào ráo trọi.

Sợ chăng?

E không phải thế đâu. Và cũng chả riêng gì trường hợp Trương Duy Nhất. Tôi chưa hề thấy một tù nhân lương tâm nào ở đất nước mình đã tỏ ra khiếp sợ và giữ im lặng sau sau khi ra khỏi nhà tù cả. Chỉ có những vị đã đi tù lần nữa, hoặc đang sẵn sàng chuẩn bị để ngồi tù tiếp tục – nếu cần!

Sở dĩ không có tranh luận hay đối thoại gì ráo trọi giữa những nhà bất đồng chính kiến với Nhà Nước Việt Nam, theo tôi, chả qua là vì bất đồng ngôn ngữ mà thôi. Cái “tầng ngôn ngữ” của đội ngũ dư luận viên hiện nay, rõ ràng, hơi quá xa lạ với số đông dân Việt:

          – Vì sao Lập phò bị bắt?

         Phạm Đoan Trang càng mở mồm càng hèn hạ

              – Tống Văn Công đến già mà vẫn còn ngu

              – Não bộ bẩn tưởi như thế chỉ có Trương Duy Nhất

          –  “Anh già” Bùi Tín cho Bộ trưởng Trương Minh Tuấn là “sát thủ tự do báo chí”

         Linh mục Đặng Hữu Nam mù luật hay ngáo?

          – Cái đầu đặc bê tông của Nguyễn Đình Cống

          – Nữ tặc Bùi Hằng đã ra tù

          – JB Nguyễn Hữu Vinh: Mày mới là kẻ phá đạo

          – Ngựa quen đường cũ Lê Công Định không thể hoàn lương

          – Tên phản động Lê Mỹ Hạnh bị đánh ghen tại nhà nghỉ vì cướp chồng người khác    

          – THẰNG CHA NGUYỄN ĐÌNH THỤC THÌ LÁO, GIÁO DÂN THÌ “NGÁO”

          – Trương Nhân Tuấn phản quốc vong nô: Ngu nhưng thích nói.

          – Đ.M. THẰNG HÁN GIAN CON CHÁU BA TÀU HỌ TƯỞNG

         NGUYỄN ĐAN QUẾ VÀ ĐỖ NAM HẢI BỊ NGÁO ĐÁ

          – Trần Thị Nga bị bắt, Tuấn Khanh trở mặt

          – Người buôn gió (Bùi Thanh Hiếu) vẫn chỉ chứng tỏ mình là hạng lưu manh đường phố

          – GS, TSKH Nguyễn Quang A từ một một nhà kinh tế thành một tên phản động

          –  “Giáo sư” đốn mạt Tương Lai, tức ông Nguyễn Phước Tương       

          – HUỲNH NGỌC CHÊNH SẼ BỊ LÀNG DÂN CHỦ VIỆT CHỬI CHO LÀ CỰC NGU?

          – Thằng mồm lông Huy Đức Osin lại xuyên tạc cuộc chiến chống Khme Đỏ!

          – Chân dung “Tinh hoa dâm chủ” tiến sỹ Luật Cù Huy Hà Vũ

          – Nguyễn Tường Thụy lại ẳng lên về Phạm Văn Trội

           Chúng mày im mẹ mồm đi

Vâng thì chúng tôi cũng đành phải “im mẹ mồm” thôi, chứ biết đối đáp ra sao với cái thứ thứ ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) của Ban Tuyên Giáo Trung Ương và Bộ Thông Tin của chính phủ hiện hành.

Ngoài việc bất đồng ngôn ngữ, trình độ nhận thức cũng là một trở ngại không nhỏ cho việc tranh luận hay đối thoại. Ông Võ Văn Thưởng tuyên bố “…  không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý.

Trời! Có còn gì để mà “tranh luận” về “lý luận và học thuyết cách mạng” nữa đâu, cha nội? Nó đã “cọ xát” quá trời cả trăm năm qua (khiến cho hằng trăm triệu người oan mạng, và đã bị nhân loại chôn sống từ thế kỷ trước mất rồi) còn “phát triển” với “hình thành” cái con bà gì nữa?

Vấn đề rành rành như vậy mà ông Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương (Võ Văn Thưởng) vẫn cứ coi như chưa có chuyện gì đáng tiếc xẩy ra (ráo trọi) thì thiệt là chuyện lạ. Lạ hơn nữa là thiên hạ vẫn có kẻ còn coi đây là tín hiệu mới đáng khích lệ và là lời mời rất quý báu”, một cơ hội cần được chớp lấy” … nữa kìa.

Vận nước, ngó bộ, còn lao đao lâu và lao đao lắm!

Kỳ vọng gì từ chuyến đi của Thủ tướng Phúc?


Tổng thống Mỹ Donald Trump và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc

Tổng thống Mỹ Donald Trump và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc

Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa, Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc sẽ gặp Tổng thống Mỹ Donald Trump tại Tòa Bạch Ốc, thượng đỉnh Mỹ-Việt đầu tiên kể từ khi Hoa Kỳ có tân chính quyền, dưới sự lãnh đạo của nhà đại tư bản Trump.

Bản tính ‘khó lường’ của ông Trump khiến cho mối bang giao ‘lắm lúc thăng, nhiều lúc trầm’ càng thêm khó đoán. Chuyến đi của ông Phúc mang tới những hứa hẹn thế nào?

Mời quý vị cùng phóng viên Trà Mi của VOA Việt ngữ tìm hiểu trong cuộc thảo luận với ba nhà quan sát trong và ngoài nước: Luật sư Vũ Đức Khanh từ Canada kiêm Giáo sư luật tại Đại học Ottawa (Canada) chuyên nghiên cứu về chính trị Việt Nam, quan hệ quốc tế, và luật pháp quốc tế; Luật sư Lê Công Định, học giả từng nhận học bổng danh giá Fulbright của Mỹ tại Trường Luật của Đại học Tulane, chuyên nghiên cứu công pháp quốc tế; và Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, nhà quan sát từng là cán bộ trong Ban An ninh Nội chính Thành ủy.

LS Vũ Đức Khanh: “Chính phủ Hà Nội không còn cơ hội đu dây giữa Trung Quốc với Hoa Kỳ…Nhân quyền người Mỹ yêu cầu chính phủ Việt Nam làm có lợi cho đất nước, nhân dân Việt Nam. Giữa người Việt với nhau sẽ phải đối thoại nhân quyền. Việt Nam đừng trông mong bất cứ lực lượng nào mà phải tự đứng trên đôi chân của mình.”

LS Lê Công Định: “Nếu chúng ta trông đợi vào chính quyền mới của Hoa Kỳ xem họ gây áp lực với Việt Nam thế nào rồi mới có hành động thì không phải là sách lược đúng đắn.”

CÁC CON HÃY NHẬN LẤY THÁNH THẦN…

  CÁC CON HÃY NHẬN LẤY THÁNH THẦN…

 Trong những năm gần đây phong trào canh tân đoàn sủng phát triển mạnh trong Giáo Hội Tin Lành và trong giáo Hội Công Giáo, có người gọi đó là mùa xuân của Giáo Hội đang là sức sống mới.  Nhưng cũng có người đang nhìn phong trào này với thái độ cảnh giác.  Họ sợ rằng nó sẽ đi xa đường lối của Giáo Hội.  Tôi không có ý phân tích phê phán, nhưng theo tôi phong trào có một điểm mà chúng ta có thể ghi nhận.  Phong trào giúp cho ta ý thức hơn về vai trò của Chúa Thánh Thần trong đời Kitô Hữu.  Một vai trò mà nhiều khi chúng ta lãng quên.  Có lẽ phần nào nó cũng giống như một nhà khoa học ở trong phòng thí nghiệm.  Ông ra sức nghiên cứu về không khí như là một vật thể và mô tả không khí bằng những công thức khoa học có vẻ phức tạp mà ông quên rằng, từng giây từng phút mình đang được ngủ lặng trong không khí mà đôi khi mình quên hít thở.  Cho nên sự sống thân xác của mình mỗi lúc mỗi tàn tạ.

Tôi xin lấy một hình tượng quen thuộc trong Kinh Thánh để diễn tả về Chúa Thánh Thần.  Thánh Luca mô tả: Vào ngày lễ ngũ tuần các môn đệ tề tựu cầu nguyện.  Khi ấy có những lưỡi nhưlưỡi lửa rải rác đậu xuống trên mỗi người.  Lửa là hình tượng Kinh Thánh dùng để diễn tả về Chúa Thánh Thần trong chúng ta.

Hôm nay tôi xin nhắc lại và đào sâu hơn hình tượng Thánh Gioan Thánh Giá sử dụng.  Ngài là người có kinh nghiệm thần bí sâu sắc đồng thời là một nhà thơ cho nên ngài đã vận dụng ngôn ngữ thi ca để diễn tả kinh nghiệm thần bí đó.  Đó là hình ảnh của lửa, của củi.

Chúng ta thử tưởng tượng cảnh mùa đông băng giá ở Châu Âu, ngoài vườn có một khúc củi nằm cô đơn giữa tiết trời băng giá.  Cái lạnh làm cho làn da của nó xần xùi, xấu xí.  Thế rồi nó được ông chủ nhà đem vào quăng vào lò sưởi.  Hơi nóng làm khúc củi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.  Nó cảm nhận được đầy sự an ủi không tả được.

Nhưng tiếc rằng sự sung sướng kéo dài chẳng được bao lâu.  Trong khoảnh khắc ngọn lửa ôm chặt lấy nó.  Sức nóng của lửa nung nấu khiến cho nhựa cây rỉ ra bên ngoài làm thành một lớp da sần sùi như da cóc.  Nó tỏa ra một mùi thật khó chịu.  Khúc củi quằn quại trong than hồng một thời gian.  Cuối cùng nó trở nên một với lửa.  Nó không còn là củi mà chỉ là lửa.  Lửa đem ánh sáng, lửa đem hơi ấm cho những người trong phòng.

Gioan Thánh Giá dùng hình ảnh tuyệt vời ấy để diễn tả về tác động của Chúa Thánh Thần trong đời sống chúng ta.  Hình ảnh ấy giúp chúng ta thấy được đâu là cùng đích của đời sống trong Thánh Thần.  Cái cùng đích ấy là Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta được nên một với Thiên Chúa.  Như Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu nói: “Ta trở thành một giọt nước hòa trong đại dương.”  Sự nên một ấy chỉ trở thành trong đời sống vĩnh cửu cho những người mà Chúa ban cho kinh nghiệm thần bí, những người cảm nghiệm được sự nên một hồng phúc với Thiên Chúa.

Chúng ta chưa có được kinh nghiệm huyền bí đó.  Nhưng tôi nghĩ: Nếu chúng ta thực hiện đúng những bí tích mà Giáo Hội cử hành là chúng ta đã đi đúng mục đích của Giáo Hội, dẫn ta đến chỗ nên một với Thiên Chúa.  Khi ta rước mình Thánh Chúa và để Máu Thánh Chúa hòa vào máu thịt ta để ta nên một với Ngài.

Sự nên một xét trên một bình diện mà người ta gọi là hữu thể học đó hoàn toàn có thật nhưng không ai thấy được.  Sự nên một ấy phải diễn tả qua cuộc sống bên ngoài theo kiểu nói của thánh Phaolô.  “Anh em hãy mang trong anh em những tâm tư như đã có trong Chúa Giêu Kitô.”  Cho nên khi nào chúng ta nên một với Chúa thật thì ta sẽ suy nghĩ như Chúa Giêsu, phản ứng như Chúa Giêsu, cảm xúc, yêu thương như Chúa Giêsu.  Đấy là dấu chỉ cụ thể.  Đấy là cùng đích.

Nhưng để đạt được tới cùng đích nên một trong Thiên Chúa ấy thì chúng ta phải trải qua một hành trình thanh tẩy của Thánh Thần.  Hành trình này khởi đầu bằng một niềm an ủi ngọt ngào.  Có một số kinh nghiệm nói lên điều ấy.  Có anh chị em dự tòng nói với tôi: “Thưa Cha, con xin gì Đức Mẹ cũng cho con hết.”  Những tu sinh hoặc những nữ tu mới chập chững bước vào đời sống tận hiến: “Thưa Cha, con cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”  Những lúc ấy ai cũng ca ngợi Chúa, cảm thấy rất ư là dễ thương.  Chúa yêu ta vô cùng.

Thưa anh chị em.  Đấy chỉ là giai đoạn đầu.  Sớm hay muộn gì chúng ta cũng được Chúa Thánh Thần dẫn vào giai đoạn thanh tẩy, giai đoạn đau đớn, giai đoạn này sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn.  Vì nó đau đớn cho nên ta không muốn bước vào, không dễ chấp nhận.

Tôi nghĩ có hai lý do chính và cũng là hai giai đoạn chính.

Lý do thứ nhất: Thánh Thần giúp chúng ta chấp nhận con người thật của mình.  Có lẽ nhiều người sẽ ngỡ ngàng khi nghe thế.  Chúa Giêsu nói: “Hãy yêu tha nhân như chính mình.”  Nếu tôi không yêu chính mình thì tôi không thể yêu người khác được.  Yêu chính mình là chấp nhận con người thật của mình.  Chấp nhận hình hài mà Chúa đã ban cho mình.  Anh chị em thử kiểm nghiệm lại đời sống của mình xem.  Đã biết bao lần ta mơ ước những điều mà chúng ta không có.  Ví dụ: Phải chi Chúa ban cho mình sóng mũi cao hơn tí nữa thì đẹp biết bao.  Hay phải chi da mình được trắng như bạn mình nhỉ…  Những mơ ước ấy biều lộ điều chúng ta không chấp nhận chính mình.

Những suy nghĩ ấy làm cho ta tự mình dằn vặt mình.  Tự mình hành hạ mình, tự gây đau khổ cho mình bằng những tự ti mặc cảm.  Phải đau đớn lắm, phải tự đấu tranh mới chấp nhận chính con người thật của mình.  Chúng ta hãy kêu xin Chúa Thánh Thần giúp chúng ta thực hiện để chúng ta tự nhủ rằng: Dù tôi thế nào đi nữa Chúa vẫn yêu tôi.  Chúa tạo dựng tôi cho Chúa.  Cảm nhận được như thế sẽ làm cho ta thấy bình an hạnh phúc hơn.

Lý do thứ hai: Chấp nhận được chính mình rồi thì đến giai đoạn hai của sự thanh tẩy.  Đi từ chỗ “tôi đang là” đến chỗ “tôi được mời gọi để trở thành…”  Ở đây đòi hỏi sự bỏ mình.  Cuộc sống Thánh Augustinô là một điển hình.  Lúc trẻ ông xa vào con đường ăn chơi, mê đắm trên con đường tình dục, biết là sai nhưng ông vẫn biện minh cho mình, không nhìn nhận sự thật của chính mình, ông bảo: “Sở dĩ tôi bê bối thế vì ông thần ác ở trong hoành hành.”  Nhờ tác động của Chúa Thánh Thần, Thánh Augutinô mới đủ can đảm nhìn nhận mình là kẻ tội lỗi.  Từ đấy ông đã bước vào giai đoạn hai.  Ông trở thành một người sống như Chúa Giêsu, yêu thương, phục vụ, suy nghĩ như Giêsu.  Một con người trong Chúa Thánh Thần.

Chúng ta phải trở thành cái mà Chúa mời gọi chúng ta.  Đó là gì?  Thưa là mỗi ngày tôi trở thành người hơn.  Cho dù tôi sống bậc gia đình hay tu sĩ, cho dù tôi hành động gì nhưng vẫn hàm ẩn tất cả bên trong là cái tính người, là tính Kitô Hữu.  Và hành trình đó đòi chúng ta phải tự bỏ mình mỗi ngày. Công việc ấy rất khó, một mình ta không thể làm được mà phải có tác động của Chúa Thánh Thần.  Hãy cầu nguyện với Chúa Thánh Thần.

Chúa Thánh Thần sống như không khí tràn ngập vũ trụ, vấn đề là tôi có hít thở không?  Chúa Thánh Thần như dòng suối tràn lan mọi nơi.  Vấn đề là tôi có múc mà uống không?  Chúa Thánh Thần là ngọn lửa hừng hực, vấn đề là tôi có nhóm lên hay không? Cho nên cầu nguyện là tự tạo cho mình một nội tâm thích hợp.  Mở lòng ra cho gió ùa vào, làm rỗng chính mình cho dòng nước chảy vào, và nhóm ngọn lửa lên cho đời mình.

Nếu chúng ta chấp nhận trở về với chính mình trong thinh lặng, nhìn lại đời mình, ta có thể khám phá ra những gì mà Lời Chúa hướng dẫn chúng ta hôm nay.

Tôi xin kết thúc suy niệm này bằng tâm tình của Thánh Augustinô. “Lạy Chúa là vẻ đẹp ngàn đời, vẻ đẹp cổ xưa nhưng vẫn luôn luôn mới mẻ.  Con đã chạy tìm những cái đẹp bên ngoài vốn chỉ là phản ánh èo uột của vẻ đẹp vĩnh hằng.  Chúa là vẻ đẹp vĩnh hằng ở trong con thì con lại không kiếm tìm.  Vì thế, xin Chúa cho con biết trở về với chính lòng mình mỗi ngày, để ở đó con gặp được Chúa, hít thở Chúa.  Con đón nhận dòng nước ân sủng và lòng con được đốt cháy ngọn lửa Thánh Thần.  Amen!”

 ĐGM Nguyễn Văn Khảm

From Langthangchieutim gởi

“Cánh cửa ngang qua thế giới buồn”

Suy Tư Tin Mừng sau lễ Hiện Xuống năm A ngày 04/6/201

 Tin Mừng (Ga 20: 19-23)

Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. Người lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.”

 “Cánh cửa ngang qua thế giới buồn”

“tống biệt hồng, sang tống biệt đen.

Em mang điệp khúc về đâu đó,

Ta tưởng chừng như giã biệt em.”

(dẫn từ thơ Nguyên Sa)

Mai Tá lược dịch.

Thế giới buồn, có phải vì tống biệt hồng/tống biệt đen, người em nơi cánh cửa? Điệp khúc vui, phải chăng em mang về từ đâu đó như giã biệt, từ Đức Chúa? Ngài giã biệt, nhưng thay vào đó, Ngài đã gửi Thần Khí Thánh đến với ta.

Trình thuật thánh Gioan, nay ghi lại cùng một tình tự có giã biệt, thân thương Ngài gửi đến với dân gian, thế giới buồn. Sau ngày Chúa chịu nạn trên thập giá, Ngài trỗi dậy từ cõi chết và thăng tiến về Trời, khiến đồ đệ dân con cứ phân vân không biết sự việc gì rồi sẽ xảy đến, ngay sau đó? Một số vị, quay về với nghề cũ, những thả lưới với buông câu. Có vị, nhớ mình từng gửi Chúa những câu hỏi, rất tương tự. Hỏi thì hỏi, nhưng vẫn chờ câu giải đáp khả dĩ xứng hợp với ưu tư của chính mình.

Thay vào đó, Thày bảo: về với thế-giới-mới, Thầy sẽ gửi Thần Khí đến mọi người, vào thời sau. Và lời Ngài, nay đã thành hiện thực. Tương tự một tình huống trong đó có người thổ lộ: mình lo không biết có đạt chốn thiên đường được không đây? Nghe vậy, Thầy bèn trấn an dân con mình: đừng lo toan/thắc mắc. Bởi, thiên đường tự khắc đến với mình, cũng chóng thôi. Lời Thầy còn nhắn nhủ: đạt chốn thiên-đường thì ai cũng đạt! Ngài lại thêm: Thiên đường mà người người lo không đạt, chưa hẳn là kết cục của thế giới. Bởi, thế giới nay còn những chuyện lớn lao, quan trọng hơn.

Thiên đường mà người đời những mong tưởng, nay xuất hiện ở đây, ngay nơi này, củng rất sớm. Điều quan trọng, là: dân con mọi người phải sẵn sàng kiên trì sống. Tức, chấp nhận qui cách sống đúng sứ mệnh Ngài trao ban. Dù biết Thiên đường là nơi đây vá chốn này. Thế mà, đồ đệ Chúa vẫn không hiểu điều Thầy tỏ lộ. Và, cả ta nữa, chừng như vẫn không hiểu hết điều Chúa tỏ bày cho ta và mọi người.

Nên, Ngài phải nói thêm: “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thần Khí, khi Người ngự xuống trên anh em.” (Cv 1: 8) Chính Thần Khí Chúa sẽ giúp mọi người trở nên giống Thầy, khi đạt thế-giới-mới. Vào Lễ Ngũ Tuần, Thần Khí đến, người người sẽ dùng ảnh hình để nói lên những gì mình cảm nhận, từ Ngài.

Cảm nhận Thần Khí là đón nhận Luồng Gió Mới cực mạnh, nay thổi đến. Như, Lửa Ngọn dũng mãnh tạo sự sống. Như gà mẹ khống chế trạng huống hỗn độn quanh ổ, rồi mới đẻ. Tức, tạo môi trường thích hợp để sinh hạ sự sống mới. Thần Khi đến, là như: sói dữ ở bên chiên lành. Như, nguồn sống tạo yên hàn không bạo lực. Thần Khí đến, bảo đảm cho an bình, thịnh vượng. Cho, niềm thuỷ chung qua nhẫn cưới, ngày hứa hôn. Ngài là Thần Khí, Đấng giúp ta đi vào thế-giới-mới, rất sẵn sàng.

Xuất Hành về với Đất Hứa, dân con Do thái đều đã nhận được lời hứa hẹn đạt thế-giới-mới chốn thiên đường. Chốn Đất Lành miền Canaan, như vẫn gọi. Nhưng trước đó, họ cảm nghiệm một hành trình xuyên suốt, có cột mây che nắng ban ngày. Có, cột lửa soi sáng ban đêm. Và, họ cảm nhận kinh nghiệm có Chúa ở cùng, chung sức sống.

Trong hành trình di rời thế giới cũ về với Thế-giới-mới, Chúa hứa ban không chỉ mỗi đất lành miền Canaan, nhưng toàn thế giới, vũ trụ. Vũ trụ ta, là thiên đường. Có trời đất giao hoà, đầy Thần Khí. Có Năng Lượng Chúa cao cả, nạp cho ta. Cao cả, nhưng Ngài không là con đường rất chung chung, không thể đến. Ngài cho ta nếm trước hương vị của thiên-đường-thế-giới-mới, không phải mây trời hoặc cột lửa; mà là Thần Khí. Chính Thần Khí ấp ủ thế-giới-mới, để nuôi ta. Đó, là sáng-thế nguyên-thủy. Là, Thần Khí đến với mọi người, rất hôm nay.

Thần khí đến với ta. Với từng người. Ngài đến, theo cung cách thế-giới-mới-rất-thiên-đường, với hình thể nhỏ của vũ trụ. Xem thế, tất cả chúng ta là dân con đã được dựng. Dân con của Thần Khí. Xem thế, thì: Thiên-đường-tràn-đầy-Thần-Khí đã đến với ta và ở với ta. Ngài đi vào cuộc sống của chính ta. Và mọi sự nơi ta nữa.

Có thể, có người bảo: đó kìa, những người “sống vô gia cư chết vô địa táng”, đâu như thế. Hoặc tôi đây, cũng chẳng giống vậy. Có thể, có nhiều chuyện vô lý và bi thảm, vẫn xảy đến trên con đường, mình đang sống. Cả nơi khu vực phía sau nhà, nhiều chuyện xảy đến cũng khiến ta khó mà tin. Thánh Phaolô là vị thánh từng trải nhiều về chuyện này, khi thánh nhân bảo: ta là “đền thờ của Thần Khí”, ngay khi thánh nhân còn đang rao giảng ở Côrinthô, kinh đô đồi truỵ của Hy Lạp. Là, vùng cấm địa của Achaia có đền Aphrodite, đền thờ nữ-thần nhục-dục, đầy thác loạn. Nhưng, thánh nhân vẫn nhận biết điều ấy, cũng rất thật.

Suy niệm sự kiện Chúa Về Trời, ta nghĩ ngay đến “thiên-đường”, không theo nghĩa bầu trời, nhưng theo nghĩa thế-giới-mới, Chúa tạo dựng. Và, Đức Chúa cũng từ thế giới này, đến với ta. Ngài tập họp mọi người vào với thế-giới ấy. Ngài gửi Thần Khí đến với ta như dấu ấn mới, rất an bình. Tuyệt mỹ.

Nhưng, làm sao biết được điều ấy sẽ xảy đến? Lấy gì làm bằng để thấy được là: Thần Khí sống với ta? Và, đâu là bằng chứng Ngài ban trước thiên-đường-thế-giới-mới ấy? Xin thưa: bằng chứng, nằm ở cuộc sống rất đẹp, của mọi người. Ở, mối ưu tư/quan ngại về công lý và an bình, khi vẫn còn nhiều người đang bị chèn ép. Áp bức. Ngay chính ta, cũng đã trải nghiệm nhiều nét đẹp của sự sống. Nhưng nhiều lúc, ta và Hội thánh lại quên mất cung cách phải có, để giáp mặt với sự-sống-rất-đẹp. Để rồi, đôi lúc biến nó thành vật vô giá trị. Và, lẩn tránh tất cả những gì là Chân-Thiện-Mỹ, ở đời. Thay vào đó, ta chỉ thích mỗi cung cách hành đạo cứng ngắc, vụ hình thức rất ngán ngẫm.

Thực tế ở đời, nhiều vị vẫn còn đang làm công việc tuyệt vời, trong đời. Ví dụ ư? Đấy kìa, những vị đang làm rất nhiều điều kỳ diệu, mà ít ai chịu làm. Đích thị là, Thần Khí đang làm những điều kỳ diệu rất “thiên-đường”, nơi người ấy. Chắc chắn rằng, Thần Khí Tuyệt Mỹ cùng hiện diện, ở nơi họ.

Ưu tư/quan ngại về công lý và bình an, còn thấy nơi nhiều người. Đó cũng là mối quan tâm lo lắng cho số phận của người nghèo. Để rồi, hẹn sẽ tìm cách thực hiện cho bằng được sự bình an, rất công lý. Ví dụ ư? Đừng nên tìm ví dụ nơi thể chế chính trị xã hội của loài người. Bởi lẽ, không chỉ mỗi các nhà từ thiện mới có khả năng thực hiện được công việc tuyệt mỹ/tuyệt diệu ấy. Phải nói rằng, chính Thần Khí đang thực hiện công lý và bình an nơi con người và môi trường. Khi đó, Thần Khí Công Lý và An Bình, sẽ còn hiện diện mãi, nơi họ và với họ.

Chắc chắn, Công Lý và Sự Tuyệt Mỹ/Tuyệt Diệu đang kết-thân-làm-một để bừng nở như bông hoa mới chớm ở thế-giới-mới. Với ta, đó là khởi đầu của sự kiện đất-trời-hoà-hợp do Thần Khí ban cho ta. Đang diễn ra.

Lâu nay, nhà Đạo mình nói nhiều đến Thần Khí Chúa ở cùng Hội thánh. Nay, có lẽ nên thêm: Thần Khí Chúa đang ở với và ở cùng ta. Và, thế giới. Cầu mong sao, Ngài ở với và ở trong Hội thánh ta nữa. Bởi, Hội thánh là chốn thánh thiếng từ đó ta thấy được mọi sự đang diễn tiến, đến với ta cùng một lúc.

Với tinh thần lạc quan sẵn có, ta sẽ ngâm vang lời thơ buồn, nhưng hy vọng của nghệ sĩ:

“Chết một ngàn năm chắc phải sầu,

Nhưng này thương nhớ lúc xa nhau.

Mịt mù nhân thế trôi biền biệt,

Giữa vị sầu nghe có vị đau.”

(Nguyên Sa – A Tỳ)

Bằng vào lời thơ, thi nhân thấy “có vị đau”, giữa vị sầu. Về với thiên-đường, người người đều cảm nhận Thần Khí, rất mỹ quan. Mỹ quan thiên đường Ngài trao ban, sẽ cùng với mọi người sống cuộc đời đẹp rất đáng sống, với mọi người.

Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn 

Mai Tá lược dịch.

“Chúa yêu trần thế, đã chết cho đời, và đã sống lại,”

Chuyện Phiệm Đọc Trong Tuần sau lễ Hiện Xuống năm A 04/6/2017

Alleluia hát lên người ơi

https://www.youtube.com/watch?v=8bR9e-zxAak

“Chúa yêu trần thế, đã chết cho đời, và đã sống lại,”

hát lên người ơi! Alleluia!
Hát lên người ơi!

Sáng tươi huyền diệu,

là một kiếp người,

được Chúa thương yêu.”

(Thành Tâm/Sỹ Tín, CSsR –  Hallêluyah! Hát Lên Người Ơi!)

(Thư 1 Côrinthô 15: 12-14)

Ở giáo-xứ mà bần đạo bầy tôi đây sống đến 25 năm, có cái tên thanh-tao/nhè nhẹ của Anh Cát Lợi, vào mỗi độ nhà Đạo mừng Chúa trỗi dậy, ca-đoàn lễ Việt tuy có hát nhạc-bản ở trên, nhưng vẫn không tạo được khí thế của Ban Hallêluyah thời niên 1960’. Không biết có phải, vì khi ấy bọn tôi hát là hát cho những người “xuôi triền thất-vọng”, “ôm niềm đau” hay sao đó, những là: 

 “Mừng hát hỡi những ai xuôi triền thất vọng.

Mừng hát hỡi những ai ôm niềm đau.

Vì có Chúa Tình Yêu đang ở với ta.

Mừng hát hỡi những ai lê đời khó nghèo.

Và ai trơ trụi ngay trên giường chết.

Vì có Chúa Trời Đất đang ở với ta.”

(Thanh Tâm/Sỹ Tín, CSsR – bđd)

Ấy chết! Nói thì nói thế, chứ ở đâu mà chẳng có những người thất-vọng, khổ đau giống như thế. Vâng. Ở trời Tây bên này, tuy không là chốn “Tây Phương cực-lạc”, nhưng vẫn có quyền hát và nói những lời sau đây:    


“Mừng hát hỡi những ai mong cuộc đổi đời.

Và ai đang dựng-xây cho trần-giới.

Vì có Chúa Tạo Hóa đang ở với ta.

 Mừng hát hỡi những ai mơ mùa thái-hòa.

Và ai đang mạnh tay tắt lửa chiến.

Vì có Chúa Bình Yên đang ở với ta.

Lá lá la la la la là!

(Thanh Tâm/Sỹ Tín, CSsR – bđd)

Vâng. Đúng thế. Nếu bạn và tôi, ta cứ dõi theo lời trần-tình của đấng thánh-hiền khi trước đã từng nói, hẳn ta cũng sẽ cảm-nghiệm được những ý/lời thêm một lần được trích-dẫn, như sau:

Nhưng nếu chúng tôi rao giảng rằng

Đức Kitô đã từ cõi chết trỗi dậy,

thì sao trong anh em có người lại nói:

không có chuyện kẻ chết sống lại?

Nếu kẻ chết không sống lại,

thì Đức Kitô đã không trỗi dậy.

Mà nếu Đức Kitô đã không trỗi dậy,

thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng,

và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.”

(Thư 1 Côrinthô 15: 12-14)

Vâng. Rất không sai. Dẫu có “ôm niềm đau” hoặc “mong cuộc đổi đời” hay sao đó, người người và bầy tôi đây vẫn có lập-trường lạc-quan ở mức tối-thiểu, để còn vui sống theo kiểu “rất trỗi dậy” với muôn người. Và mọi người.

Vâng. Đúng là như thế. Dông-dài dẫn-nhập chuyện “phiếm” hôm nay, chỉ cốt để phân-bua với bầu bạn rằng: vừa rồi, bần đạo bầy tôi đây lục-lọi chồng sách/báo cũ để tìm chất-liệu viết thêm về những gì có liên-quan đến lễ hội Phục Sinh, bèn bắt chộp được câu hỏi/đáp từ người giáo dân gửi cố đạo Sydney những lời sau đây:

“Thưa cha. Có thể nào cha viết cho bà con đi Đạo biết được lý-do tại sao người Công-giáo và Chính-thống-giáo lại mừng lễ Phục Sinh không bao giờ cùng một ngày cả vậy?Thêm nữa, có bao giờ Giáo hội đôi bên tìm cách đồng-thuận với nhau để cùng mừng lễ hội trọng đại như thế không?” 

Hỏi gì chứ, hỏi những câu mang tính giáo-sử có ghi tháng ngày rõ rệt để lập nên phụng-vụ, quả đúng với “nghề của chàng”. Nhất thứ, “chàng” đây là bậc thày ở Sydney chuyên tìm-tòi ngày tháng niên-lịch ở sách vở, để giúp đỡ bà con nào không có thì giờ lục tìm, mà thôi. Và, sau khi lục tìm ngày tháng với ý-nghĩa, đức thày ở huyện nhà Sydney bèn có câu đáp-trả sau đây:

“Trả lời câu đầu-tiên anh/chị hỏi, tôi thấy có lý để ta mừng và vui mà chia thành 3 phần rõ rệt. Với Giáo-hội thời tiên-khởi, thì: ngày mừng Phục Sinh được định ra theo cách sao đó hầu ăn khớp với Lễ Vượt Qua của Do-thái-giáo, tức: dứt-khoát phải rơi vào ngày thứ 14 tháng Nissan âm-lịch, là ngày trăng tròn. Khi xưa, Lễ hội Phục Sinh được tổ-chức chỉ ít ngày sau lễ Vượt Qua, cốt để Lễ-hội này được rơi vào bất cứ ngày thường nào, trong tuần cũng đều được.

 Quyết-định tổ-chức Lễ Hội Phục Sinh luôn vào ngày của Chúa, là vì Đức Chúa của ta đã phục hồi sinh lực từ cõi chết đúng vào ngày Chúa Nhật, chuyện đó bắt đầu từ Công Đồng Nicê do hoàng-đế Constantine triệu-tập vào năm 325.

 Công-đồng đây, quyết-định rằng: Lễ Hội Phục Sinh phải được tổ-chức mỗi năm vào Chúa Nhật đầu  sau hội trăng tròn đến sau ngày Xuân phân vùng Bắc Bán Cầu. Ngày xuân phân, xảy ra một năm hai lần qua đó, mặt trời băng ngang đường Xích-đạo và vì thế ngày và đêm có thời-gian dài bằng nhau trên toàn thế-giới. Và, Xuân phân bao giờ cũng rơi vào mùa Xuân.

 Để cho dễ định trước ngày Lễ Phục Sinh rơi vào ngày nào mỗi năm, Giáo-hội đã quyết rằng ngày Xuân phân sẽ luôn rơi vào ngày 21 tháng Ba, dù theo ngôn-ngữ thiên-văn-học, ngày ấy có thể rơi vào ngày 20 tháng Ba năm ấy, cũng vậy. Thế nên, ngày tháng tổ-chức Lễ Phục Sinh có thể định ra từ 22 tháng Ba đến 25 tháng Tư.

 Nhiều thế kỷ cứ thế trôi, tiếp theo sau Công-đồng Nicê, tất cả các Giáo-hội dù Đông Phương hay Tây Phương, kể cả Giáo-hội Chính-thống phương Đông cũng mừng Phục Sinh vào cùng một ngày. Nhưng kể từ năm 1582 trở đi, sự việc đã thay đổi. Đến năm ấy, toàn thế-giới Rôma lại theo lịch do Hoàng Đế Julius Cesar chọn đưa vào từ năm 46 trước Công Nguyên. Lịch này gồm 365 chia cho 12 tháng cộng một ngày trội dư, cứ 4 năm một lần, sẽ rơi vào tháng Hai dương-lịch.

 Và, để sửa đổi, Đức Giáo Hoàng Grêgôriô 13 đã cải-tổ niên-lịch, bỏ đi 10, để rồi Thứ Năm 4 tháng Mười trong lịch của Julius Cesar sẽ kéo theo sau là Thứ Năm 15 tháng Mười theo lịch mới Grêgôriô. Trong khi toàn-thể phương Tây đã chọn lịch Grêgôriô, thì kể từ sau năm 1582, phương Đông lại vẫn tiếp tục theo lịch của Julius Cesar. Kết quả là, ngày tháng của họ đi trễ 10 ngày sau lịch Grêgôriô… Từ ngày ấy đến nay, có rất nhiều cuộc tranh-cãi/bàn luận trong đó Giáo-hội Công-giáo có tham-dự nhưng không đi đến thoả-thuận chung nào hết.

 Thành thử, nỗi niềm mơ ước của ta hôm nay và mai ngày là: nên tiếp tục có các cuộc thương-thảo Đông-Tây để mỗi năm ta mừng Đại Lễ Phục Sinh cùng ngày với nhau. Để được thế, cũng nên liên-lỉ nguyện cầu sao cho ước-mơ của mọi người sẽ thành hiện-thực, rất mau chóng.” (X. Lm John Flader, The Date of Easter, The Cathoplic Weekly 15/4/2012 tr.10)       

 Tổ chức cách sao đó cho ăn khớp với Lễ Vượt Qua của Do-thái-giáo”, cũng tựa như xác-quyết của người xưa, cứ bảo rằng: “Bê Lem, chốn Chúa sinh ra đời”, là cốt để ứng-nghiệm lời Ngôn-sứ nọ bảo: “Bê Lem hỡi, người không là thị-trấn nhỏ, bởi Đấng Cứu Tinh đã sinh ra trong thôn làng bé nhỏ của ngươi, kia đấy!”

Nói cách khác, các Lễ “lạy” hoặc Lễ “lạc” ở Đạo Chúa, chỉ bắt đầu vào các thế-kỷ sau này, khi các cụ đạo nghiên-cứu tháng ngày hoặc mà định ngày tổ-chức Lễ, là lấy từ Do-thái-giáo ra mà thôi. Còn nhớ, khi xưa, nhiều đấng thánh-hiền nhà Đạo cũng đưa ra nhiều xác-chứng, tựa như thế.

Như thế, là cốt để bà con mình còn giữ được tập-tục và lễ nghi trong Đạo, hệt như Do-thái-giáo. Có làm thế, ta mới hy-vọng đi dần vào chủ-trương “Đại kết các giáo-phái cùng thờ-phượng Đức Kitô là Đức Chúa; cùng kêu gọi mọi người hãy kết-đoàn trong tình thương-yêu của Đức Chúa. Bởi, Thiên-Chúa là Đức-Chúa-của-Tình-Yêu, rất thương yêu phải như thế, cũng dễ hiểu.

Về việc tái-tạo tinh-thần đoàn-kết đã có từ xưa, đấng bậc nọ trong Đạo Chúa từng có lời khẳng-định như sau:

Một trong các cuộc chiến do người Do thái nổi lên chống lại cường quyền La Mã, đã kéo dài chiến tranh suốt từ năm 66 đến 70 sau công nguyên, phá hủy thành thánh Giêrusalem và Đền Thờ của Chúa. Cho nên các Kitô hữu sống ở thành thánh, cũng thưa dần. Đến một lúc, bị biến mất chỉ để lại Galilê và Syria, dấu vết của tình tiết đấu tranh/tranh giành vai vế, lẫn địa vị. Chỉ mỗi cộng đoàn Phaolô của kiều dân Do thái là còn sống sót. Và, ràn chiên Hội thánh hôm nay là hậu duệ của cộng đoàn này.

 Chẳng mấy chốc, sau đó đã xảy đến với cộng đoàn một vấn đề rất mới, là: các thánh nay ngóng chờ Chúa sẽ lại quang lâm lần nữa, rất bất ngờ. Dù, việc này không xảy đến ngay tức khắc, nhưng các thánh cũng đã duy trì được căn tính của cộng đoàn, nhờ tái tạo nguồn nảy sinh tinh thần đoàn kết từ việc đọc Sách thánh viết bằng tiếng Do thái, và theo các giới lệnh, truyện kể có liên quan đến các anh hùng dân tộc.

 Và, nhờ cộng đoàn Phaolô vẫn nhớ đọc thư từ/bài viết do thánh nhân gửi các cộng đoàn, ở khắp nơi. Và, nảy sinh nhiều nhóm hội, trong đó, có nhiều vị thiên về nhóm theo Do thái. Có nhóm vẫn phụ trợ thánh Phaolô, rất mực. Nên, tính đa dạng càng phát triển mạnh nơi cộng đoàn tin Chúa Chiên Lành, là Đức Giêsu.

 Suốt thế kỷ thứ 2, kẻ tin vào Đức Kitô gần như biến dạng khỏi xã hội. Mãi cho đến đầu thế kỷ thứ ba, mới thấy một số tín đồ sở hữu đất đai, xây dựng các hang toại đạo để ẩn lánh, và cuối cùng dựng xây nhà thờ/đền thánh thiết lập chốn thánh thiêng cho cộng đoàn thờ tự. Xem như thế, ràn chiên Hội thánh mang tính cách hiệp nhất đích thực và chính tông của Đức Giêsu, đến rất chậm và khá trễ, lúc ấy lại thấy các giải thích về nhà Đạo, cũng đã khác.

 Đến giữa thế kỷ thứ ba và đầu thế kỷ thứ tư, cũng lại thấy một vài cuộc bách hại quyết loại trừ các Kitô hữu khỏi hiện trường tín thác. Cho đến năm 313, khi hoàng đế Constantin ra tay nhân nhượng người tín hữu ở phương Đông lẫn phương Tây, cho phép mọi người được tự do lựa chọn tôn giáo nào mình tin tưởng.

 Từ đó, Kitô giáo đã trở-thành thực-thể xã-hội đối với quần-chúng. Tuy nhiên, đó chỉ là một trong các cung cách dẫn giải niềm tin vào Đức Kitô được hoàng-đế Constantin chấp nhận. Mọi qui-cách khác đều đi vào chốn “thầm-lặng”, rất bí mật. Và vì thế, phần đông đã mất dạng.

 Thời kỳ hậu-Constantin, chỉ một đạo-giáo mang tính nguyên-thuỷ, rất chính-cống. Và chỉ mỗi phái nhóm chính-tông/chính-cống này khả dĩ triển-khai lời dạy công-nhiên rằng Đức Giêsu Kitô vừa là Chúa, vừa là người. Và, Thiên Chúa rất Ba Ngôi cũng từ lúc đó, được quan-niệm. Vào cuối thế kỷ thứ hai, duy chỉ mỗi Đạo nguyên thủy-chính tông mới tồn tại. Số còn lại, đều trở-thành “lịch-sử”, lùi vào quá-khứ.

 Người Công-giáo, nay biết rất ít hoặc chẳng có ý-niệm gì về quá-trình lịch-sử của Đạo mình. Có vị chỉ có ý-tưởng khá mơ-hồ về lịch-sử, lại đã cho rằng: công cuộc Phục-Hưng thời Trung-cổ đã khiến Hội-thánh thêm rạn nứt.

 Và, rồi nghĩ rằng: ta thừa-hưởng được “lề phải” rất đúng đắn từ các tranh-luận về ràn chiên, một Chúa Chiên. Còn mọi giáo-phái khác đều có sai sót. Và, họ cũng cho rằng, Chúa Chiên Lành, là Chủ Chăn, chỉ nhân-hậu với đạo-giáo rất chính-tông là Công-giáo mình, thôi.” (X. Lm Kevin O’Shea CSsR, Suy Tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 4 Phục Sinhwww.suyniemloingai.blogspot.com

 Nói khác đi, thì chuyện định ra tháng ngày tổ-chức Lễ Hội Phục Sinh, cũng chỉ để bà con trong Đạo nhớ mà thực-thi cuộc sống sao cho “ứng-nghiệm với tinh-thần của người xưa trong Cựu Ước” hoặc dã-sử Do-thái-giáo, mà thôi.

Ngõ hầu “ứng-xử” và “cảm-nghiệm” tinh-thần kết-đoàn giữa mọi người trong cùng một đạo-giáo, có lẽ thi-thoảng ta cũng nên làm như thế.

Để chứng-thực và minh-hoạ cho xác-quyết này, có lẽ cũng nên mời bạn và mời tôi, ta đi vào vùng trời truyện kể mang nhiều ý-nghĩa tinh-tế về thương yêu, đùm bọc rất kết-đoàn như sau:

“Có cậu bé nọ mồ côi cha mẹ từ bé. Cậu có một ước mơ nho nhỏ thôi, đó là có một mái ấm gia-đình để mà yêu thương để mà nương tựa. Hằng đêm mỗi khi nhắm nghiền đôi mắt và ngủ thì cậu luôn luôn mơ đến việc được nằm cuộn tròn trong vòng tay của cha, được mẹ hôn lên trán mỗi buổi sáng. Nhưng giấc mơ thì vẫn chỉ mãi là giấc mơ. Sự thật rành rành trước mắt là cậu không hề có gia đình hay một mái ấm thật sự nào.

 Cha mẹ cậu đã bỏ rơi cậu ngay từ khi cậu mới vừa sinh ra. Nhưng không vì thế mà cậu ghét họ chút nào, mà lại còn ngược lại nữa cơ. Cậu luôn tự nhủ với mình rằng: “Chắc là vì một lý-do nào đó họ mới làm vậy thôi ,chứ họ không hề muốn như thế”. Cứ thế cậu cứ thầm nói với lòng mình, tự an ủi chính mình như một thằng ngốc, mặc cho số phận cứ trôi nổi mãi, nhưng đối với cậu, nó là một con số không to và tròn trĩnh hơn bao giờ hết. Cha mẹ cậu chưa một lần thiết-tha nhớ đến cậu ,dù chỉ là một giây.

 Ngay từ hồi còn nhỏ, cậu bé lớn lên trong nhà thờ. Và được “cha sở” cùng các xơ đặt cho cái tên rất có nghĩa, là Bình-Minh. Đơn-giản, chỉ vì họ mong sau này, dù có ở nơi nào đi nữa thì cậu bé vẫn mãi mãi tỏa sáng.

 Hằng ngày, các xơ cùng với cha sở luôn luôn lo lắng và chăm sóc cho cậu, dành hết tình thương của mình để bù đắp phần nào nỗi đau mất mát lớn trong lòng cậu. Để cậu không bao giờ cảm thấy tủi thân và mặc cảm với mọi người rằng mình không có cha mẹ như bao trẻ em khác. Cậu hiểu rõ điều đó lắm chứ, cậu biết là cha và các xơ yêu cậu lắm đấy. Nhưng cậu vẫn thấy có cái gì đó nhói ngay trong chính trái tim mình mỗi lần đêm đến.

 Và cứ mỗi lần như thế, đêm nào cậu cũng ngồi bật dậy, đứng trước bàn thờ Chúa mà cầu nguyện. Vì cậu nghĩ: “Chắc chắn một ngày nào đó cha mẹ sẽ tìm được mình và đưa mình về nhà, mình sẽ có một gia đình hạnh phúc. Mình tin rằng như vậy”. Thế đấy, cậu cứ tự lừa dối chính bản thân mình, tự lừa dối  chính mình, rồi cảm thấy “Mình thật là ngốc!”

 Vẫn như thường lệ cuộc sống trong nhà thờ, đối với cậu, đã là một niềm vui. Tưới cây quanh khu vườn, rồi đọc kinh thánh cùng các xơ, để cảm thấy vui hơn và có niềm tin vào cuộc sống. Vì hôm nay là chủ nhật, nên mọi người đi nhà thờ rất đông. Mới sáng ra, mà đã có nhiều người đến rồi.

 Cậu ra mở cổng, rồi quay vào trong. “Trời hôm nay đẹp thật, không một gợn mây, thích thật” Vừa đi cậu vừa nghĩ lẩn thẩn như thế; bỗng có chú nhóc vô tình va phải cậu. Thấy thế cậu liền bảo:

_Lần sau em nhớ cẩn thận hơn nhé

Nó cười te toét bảo cậu:

_Vâng, cảm ơn anh!

Cậu hơi thắc mắc không biết người thân của chú nhóc đó đâu vội hỏi:

_Nhóc này! mẹ em đâu?

_Dạ ,ở đằng kia ạ! Nói vừa dứt câu, một người phụ nữ có một khuôn mặt hiền-hậu bước tới bảo:

_Nãy giờ con đi đâu thế, làm mẹ lo quá, cứ tưởng là con đi lạc!

Thấy những cử chỉ ngọt ngào của mẹ cậu bé thế ,cậu hơi buồn buồn một tí ,nhưng rồi giật mình khi nghe tiếng nhóc con la lên”

_Mẹ ơi hồi nãy con té, anh này đỡ con lên đấy mẹ ạ!

_Thế à! Người phụ nữ liền nhìn cậu rồi nói:

_Cảm ơn cháu nhé !Nói rồi người phụ nữ đó xoa đầu cậu rồi bước đi.

 Cậu trở về với thực tế, nãy giờ cậu cứ ngỡ là mình đang ở trên thiên đàng. Nhưng rồi cậu lại lủi thủi bước vào vườn tưới cây, bỗng thấy một bàn tay bóp nhẹ vai mình, thì ra đó là xơ Anne.Thấy cậu buồn, xơ liền hỏi:

_Sao con buồn thế, Minh?

_Có gì đâu xơ, chỉ là con cảm thấy…. nhớ mẹ thôi! Vừa nói cậu vừa mếu máo như một đứa trẻ, thấy vậy xơ liền ôm cậu vào lòng nói:

_Nín đi con ,dù sao hôm nay xơ cũng có tin vui cho con đấy.

_Con nhìn này, đây là Linh, từ nay bạn ấy sẽ là bạn của con. Do bố mẹ bạn ấy đi làm bận bịu nên gửi vào đây, chiều bố mẹ sẽ đón bạn về. Linh chỉ ở lại mỗi ngày chủ nhật thôi. Nên con phải hòa đồng với bạn đấy nhé. À! còn Linh nữa, đây là Minh! hai con làm quen với nhau nhé!

_Dạ con biết. Cả hai đồng thanh nói.

_Tốt lắm thế vậy …Xơ đi đây !

 Nói rồi cậu tiếp tục tưới vườn, cứ tưới tưới rồi tỉa lá cho cây hồng mình yêu quý mà không để ý rằng Linh đang đứng đó .Thấy cậu im lặng Linh liền bắt chuyện hỏi:

_Vậy cậu tên là Minh, nhưng mà cái gì Minh thế, tớ hỏi cho biết được không?

Cậu cười mỉm với Linh rồi bảo:

_Mình là tên là Bình Minh, 14 tuổi, mình sống trong nhà thờ này từ khi còn bé. Còn cậu?

_Mình là Mai Linh. Cũng 14 tuổi như cậu.

 Nói rồi cậu bảo:

_Vậy à! Cậu có muốn ra vườn với tớ không, tớ sẽ chỉ cho cậu xem cái này hay lắm.

Nói rồi, cả hai cùng đi dạo ra vườn, vừa đi Linh vừa hỏi:

_Tớ vẫn còn thắc mắc sao cậu lại sống trong nhà thờ từ bé thế? Linh trố mắt hỏi cậu:

_À ! Là vì …tớ ..mồ côi!

_Vậy à! Tại tớ không biết nên mới hỏi, xin lỗi nhé! Từ nay tớ sẽ là bạn thân nhất của cậu.

_Ừ! Đang nói bỗng cậu la toáng lên.

_Tới rồi! Đây là đài phun nước, đẹp không cơ chứ?

_Ừ đẹp thật. Cám ơn đã chỉ cho tớ xem. Còn bây giờ thì.. .vừa nói Linh vừa cầm vòi xịt lên bảo:

_Chết cậu rồi nhé!

_Không, đừng đùa kiểu đấy!

_À há! Không à! Vừa nói Linh vừa xịt nước vào người cậu cả hai ướt nhẹp như con chuột lột. Bị mấy xơ la cho một trận tơi bời.

 Thấy thế, Linh liền ra mặt nói thay cho bạn:

_Tại con đấy! Các xơ đừng la Minh.

_Hai cái đứa này. Sơ có la cũng chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi.

_Được rồi vào thay đồ đi, nếu không lại cảm lạnh bây giờ!

_Dạ! Cả hai nói tiếng “dạ” thật nhỏ ra vẻ như đã hối lỗi.

_Thấy chưa! tớ đã bảo, mà không nghe!

_Biết rồi đừng la nữa, lần sau không làm như thế nữa, được chưa?

_Sao cũng được. Tuần sau, cậu đến nữa không?

_Có! Chắc chắn mà.

 Cứ thế thời gian thấm thoát trôi nhanh, cũng gần một tháng, cậu bé và Linh ngày càng thân thiết với nhau hơn. Có lần, cậu bé còn được bố mẹ Linh đối đãi như con trong nhà. Cậu cảm thấy rất vui. Một hôm Linh bảo:

_Nếu có một điều ước, cậu sẽ ước gì?

_Tớ ước sẽ có bố mẹ như cậu.

_Vậy à! Đơn giản chỉ thế thôi sao?

_Ừ! Tại cậu không biết đó thôi, chính mái ấm gia-đình là nơi giúp con người ta trưởng-thành nên người và thành-công trong cuộc sống, cho nên tớ chỉ ước có được bố mẹ giống như cậu, có một gia-đình để được yêu thương như cậu, là tớ mãn nguyện lắm rồi.

_Thế tớ sẽ nói với bố mẹ tớ nhận cậu làm con nhé! Lúc đó tớ sẽ có một người anh là cậu rồi nhỉ?

_Nhưng ….liệu có được không?

_Tớ cũng không biết, cứ thử xem sao. Bố mẹ tớ cũng thương người lắm. Đừng lo!

_Tớ chỉ sợ …..

_Cậu sợ gì? Linh ngơ ngác hỏi.

_Bố mẹ cậu lấy tiền đâu ra để nuôi cả hai đứa mình đây? Lại còn tiền học, tùm lum hết!

_Chuyện đó, cậu đừng lo! Bố mẹ tớ xoay xở được mà.

_Nếu được thế, thì cảm ơn cậu nhiều lắm.

_Có gì đâu

 Linh cười với bạn, bỗng chợt nghe có tiếng xe bên ngoài cổng nhà thờ. Thì ra, là bố của Linh. Linh định ra mở cửa nhưng cậu bé vội níu tay lại bảo:

_Để tớ đi cho!

_Cũng được.

_Ồ là cháu đấy à Minh.

_Dạ cháu chào bác.

_Ừ ngoan lắm, phải chi con Linh nhà Bác được một phần như cháu.

 Lúc đó Linh bước ra nũng nịu với bố mình, rồi bảo:

_Bố nói xấu con nhé! Con giận bố luôn.

_Đó con thấy chưa, hơi một tí là giận người lớn, thiệt là ….

_Bố khen bạn ấy hoài à, con hỗng chịu đâu.

_Thôi được, vậy bác về cháu nhé

 Tối hôm đó, cậu bé trằn-trọc mãi không ngủ được; không biết Linh có xin được bố mẹ bạn ấy nhận cậu làm con nuôi không nữa? Thầm nghĩ thế, nên cậu cứ thấy lồm cồm, nôn nao trong bụng. Một tuần lễ đã lặng lẽ trôi qua, mà cậu bé chưa gặp được Linh, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa. Hay là do sợ phải nhận cậu làm con, nên họ không cho Linh đến đây chơi với cậu nữa? Vậy là cậu mất bạn rồi sao. Cậu cứ lo như thế mãi không ngủ được đến mấy ngày liền.

 “Hơn hai tuần rồi, mà sao chưa thấy tin tức gì của Linh và bố mẹ bạn ấy đâu hết. Chắc là, họ không chấp-nhận nên không cho Linh qua đây rồi?”

 Đang suy nghĩ, bỗng cậu bé thấy có người lại gần, thì ra là xơ Anne và xơ James. Họ lần lượt hỏi:

_Sao mấy ngày nay không thấy con Linh nó tới, hai đứa có gì giận nhau sao? Xơ có nghe nó bảo là: nó sẽ về nói với bố mẹ về việc nhận con làm con nuôi, nhưng ….không biết có được không?

 Cậu im lặng không nói gì, chẳng lẽ Đức Chúa Trời không cho cậu có được ước-mơ kia lại bắt cậu từ bỏ con bé đó sao? Trời đất thật phũ phàng và bất công! Vậy là, ước mơ của cậu bé đi tong theo gió rồi.

 Thấy vậy hai xơ không nói gì thêm, mỗi bảo rằng:

_Thôi đừng buồn con à, sẽ có dịp khác thôi. Xơ đi vô đây. Cố lên con nhé! Cuộc sống, còn nhiều cơ hội mà!

Nghe thế, cậu bé chỉ lặng im, chẳng biết nói sao bây giờ, bỗng nghe có tiếng la lớn.

_Minh ơi, ra mở cửa cho tớ với!

_Trời đất! Mới nhắc, đã tới thật sao? À thì ra là Linh. Cậu bé vội ra mở cửa xem ai, xém té u đầu.

_Cậu đây rồi, xin lỗi nhé hai tuần rồi, tớ không tới được là bởi vì tớ phải dọn nhà.

_Thế hả? Cậu bé trơ mặt ra, không hiểu chuyện gì bèn hỏi ngay:

_Dọn nhà? Sao, có chuyện gì thế?

_Có cả tin vui lẫn tin buồn đây, cậu muốn nghe tin nào trước?

_Tin buồn trước.

_Được, thế thì cố nghe cho kỹ đây. Từ nay, cậu sẽ chính thức là anh của tớ. Tớ sẽ tha hồ bắt nạt cậu!

_Là sao, tớ vẫn chưa hiểu?

_Có nghĩa là: bố mẹ tớ chịu nhận cậu làm con nuôi rồi chứ sao với trăng gì, cậu khờ thế?

_Thiệt không?

_Chứ chả lẽ tớ nói xạo với cậu à? vừa mới nói xong, Linh vội vàng lôi cậu bé vào bên trong, bảo:

_Thu xếp đồ đạc đi!

_Nhưng …nhưng, tớ phải chào tạm-biệt các xơ và cha sở đã chứ.

_Ừ lẹ lên đi!

 Nói rồi, cậu bé vọt vào nhà trong. Thế là, từ nay cậu đã có cha/có mẹ như bao người khác rồi, Ông Trời đã không bỏ mặc cậu, Ngài đả biến ước-mơ của cậu thành hiện-thực rồi. Dù không là cha mẹ ruột, nhưng miễn sao cậu bé có được gia đình để yêu thương, nương tựa là cậu vui rồi. Từ nay, mình sẽ không còn buồn và cô đơn nữa. Cuộc sống mới, đang chờ đợi mình ở đằng trước.

 Trong lúc thu xếp đồ đạc, cậu bé chạy lại ôm các xơ và cha sở mà chào tạm-biệt họ, bỗng có một bàn tay khác ôm cậu vào lòng đó là mẹ của Linh và bố cậu ấy. Thế vậy, là đúng rồi đây! Không phải là giấc mơ nhưng là sự thực. Trên đời này, vẫn còn có người tốt như bố mẹ của Linh. Họ đã chấp-nhận cậu làm con rồi. Cậu bé vui mừng biết bao khi nghe tin ấy. Bởi thế nên, cậu đã tự hứa với lòng mình là: từ nay sẽ sống tốt và hết mực yêu thương bố mẹ “mới “ của mình .

 Và tiếp theo là lời bàn của người kể: “Thế đấy các bạn ạ! Cuộc sống luôn chứa-đựng nhiều mơ ước của các bạn nhỏ như chúng ta. Và, nhiều bạn còn bất hạnh hơn ta nhiều. Họ luôn khao-khát có được một gia đình như ta. Bởi thế nên, các bạn cũng phải biết yêu thương bố mẹ của mình và luôn tôn-trọng những gì mình đang có được, như hôm nay. Hãy sống cho thật tốt nhé, hỡi bạn mình!” (Truyện kể rút trên mạng)

 Suy và gẫm qua truyện kể như thế rồi, nay ta hãy cùng với ban Hallêluyah của Học-viện Dòng Chúa Cứu Thế  Đà Lạt vào thập niên 1960’, mà hát tiếp:

“Mừng hát hỡi những ai xuôi triền thất vọng.

Mừng hát hỡi những ai ôm niềm đau.

Vì có Chúa Tình Yêu đang ở với ta.

Mừng hát hỡi những ai lê đời khó nghèo.

Và ai trơ trụi ngay trên giường chết.

Vì có Chúa Trời Đất đang ở với ta.”

“Mừng hát hỡi những ai mong cuộc đổi đời.

Và ai đang dựng-xây cho trần-giới.

Vì có Chúa Tạo Hóa đang ở với ta.

Mừng hát hỡi những ai mơ mùa thái-hòa.

Và ai đang mạnh tay tắt lửa chiến.

Vì có Chúa Bình Yên đang ở với ta.

Lá lá la la la la là!

 Chúa yêu trần-thế…

Đã chết cho đời, và đà sống lại, hát lên người ơi!

Hallêluyah!”

(Thành Tâm/Sỹ Tín CSsR– bđd)

Trần Ngọc Mười Hai

Lúc nào cũng muốn hát

Những ý/lời của nhạc-bản

Rất như thế.          

Đời người có 7 ngưỡng, biết bạn đang ở ngưỡng nào để được sống bình an

 Đời người có 7 ngưỡng, biết bạn đang ở ngưỡng nào để được sống bình an

Đời người bất quá chỉ được vài chục năm, nhân sinh như một giấc mộng ảo. Lời ấy của người xưa nói rất hay. Cứ 10 năm được tính là một ngưỡng, ở mỗi ngưỡng, người ta lại có những cảm nhận và nhận thức sâu sắc hơn về sinh mệnh. Có bao giờ bạn tự hỏi mình đang ở ngưỡng nào trong kiếp nhân sinh?

Dẫu là núi vàng núi bạc thì sau khi chết đi cũng chẳng thể mang theo. Vậy nên sống tốt ngay trong thời khắc hiện tại vẫn là lựa chọn đúng đắn nhất. Trân quý từng giây phút của sinh mệnh, người ta sẽ cảm thấy được dư vị tươi đẹp của cuộc sống này dẫu là đang ở ngưỡng nào đi nữa, lúc tráng niên hay tuổi xế chiều. 

10 tuổi, chập chững vào đời

Vào giai đoạn này, đa số người ta sẽ không còn đắn đo về việc được cho bao nhiêu tiền tiêu vặt, không so sánh với những đứa trẻ nhà khác về bộ cánh hàng hiệu hay món đồ chơi đắt tiền. Trẻ nhỏ thường thích so sánh, đặc biệt là trẻ ở thành phố. Nhưng về lý thì đó cũng là chuyện thường tình, có thể thông cảm. Đến độ 10 tuổi, con trẻ đã biết nhận thức, sẽ hiểu chuyện hơn, bắt đầu chập chững vào đời.

20 tuổi, bắt đầu thanh xuân

Vào giai đoạn này, người ta sẽ không còn so sánh về gia đình, xuất thân hay nghề nghiệp của cha mẹ mình, cũng không còn cho rằng gia đình không đối tốt với mình nữa. Khi mười mấy tuổi, nhiều trẻ thường hay so sánh gia đình, xuất thân của mình với những đứa trẻ khác, so sánh xem cha mẹ làm quan chức to hay nhỏ, chỉ ước rằng mình được sinh vào gia đình đế vương, tể tướng. Vốn dĩ đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Nhưng nếu một người đến tuổi trao “mũ mềm” (1) (tuổi 20) mà vẫn yếu đuối, không thể ra gió, vẫn không thể tự mình lập chí thì lại là có vấn đề. Có những người tự ti vì xuất thân trong gia đình nghèo khó, luôn cảm thấy mình không sao ngẩng mặt lên được. Cũng có người xuất thân trong gia đình phú quý, lại luôn luôn dựa dẫm cha mẹ, sống sung túc nhàn hạ dưới sự chở che của gia đình. Cả hai kiểu người ấy rồi sẽ chẳng làm nên được gì

30 tuổi, xây dựng sự nghiệp

Ở tuổi này, người ta đã lập gia đình và xây dựng sự nghiệp, đã trở thành cha mẹ, thậm chí có người còn có rất nhiều kinh nghiệm về cuộc sống gia đình.

Là chồng, lúc này không nên so đo về dung mạo của vợ. Một người vợ hiền thục, hiểu biết quan trọng hơn người chỉ có ngoại hình đẹp. Người vợ biết sống, biết cư xử chính là người mà gia đình có thể trông chờ được. Bởi họ có thể xử lý mọi chuyện một cách trí huệ và hài hòa, chứ không phải dựa vào một dung mạo đẹp.

Là vợ, lúc này không nên so đo về chiều cao, ngoại hình của chồng, hiểu được năng lực của chồng còn quan trọng hơn chiều cao của anh ấy. Người chồng không có khả năng kiếm sống thì dẫu có bảnh bao, thân dài vai rộng cũng không có giá trị bằng Võ Đại Lang bán bánh nướng

40 tuổi, không còn nghi hoặc 

Vào độ tuổi này, người ta không nên tiếp tục so đo về những lời bàn luận của người khác. Hãy để ngoài tai những lời bàn tán của người khác. Họ muốn nói gì, bàn luận gì đều không ảnh hưởng tới lựa chọn cách sống của bản thân. Dù có buông ra bao lời bóng gió, rốt cuộc người khác cũng không thể thay thế sống hộ cuộc đời của chúng ta. Hãy học cách tự có chủ kiến của riêng mình và làm chủ cuộc sống.

Nhưng xã hội quá thăng trầm, danh lợi luôn ràng buộc. Nhiều người nổi tiếng chỉ cần vài hôm không nghe thấy người khác khen mình một câu là đứng ngồi chẳng yên, tưởng rằng xã hội đã quên mất mình. Đối với một người thường mà nói, dù không có khát vọng nổi tiếng mạnh mẽ như các minh tinh, nhưng cũng hết sức mệt mỏi vì theo đuổi danh tiếng.

Cho nên, ở tuổi 40, người ta nhất định phải có chính kiến, không được dễ dàng bị những lời dị nghị của người đời thao túng. Cổ nhân có câu: “Tứ thập nhi bất hoặc” (40 tuổi thì không còn bị mê hoặc). Đạo lý chính là như vậy, đừng để bản thân bị lay động chỉ vì chút lời nói gió bay.

50 tuổi, hiểu mệnh trời

Người ở lứa tuổi này không còn so đo, để tâm vào những chuyện bất bình, không còn so sánh bản thân mình với thành công của người khác, không ngưỡng mộ danh lợi của họ. Bởi những điều này thực tế đều là vật ngoài thân. Dù bạn có ngưỡng mộ họ đến đâu thì vẫn phải có cuộc đời cần phải sống của mình.

Nửa cái trăm năm đời người, con người từng trải qua bao cảnh bãi bể nương dâu, đã từng gặp gỡ vô số người, đã quá quen với gió xuân và trăng thu, không còn cảm thấy điều gì kỳ lạ, đã nếm trải hết thảy những chuyện thành bại thị phi, không còn căm phẫn bất bình, đã có thể thảnh thơi ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.

Lúc này dẫu có nhìn thấy người khác khoe khoang gia sản kếch sù, bạn cũng không hề động tâm. Dù nhìn thấy cuộc sống xa hoa, lãng phí bạn vẫn có thể điềm nhiên, trầm ổn, giữ vững tâm tính. Lúc này đối với bạn gia đình là điều quan trọng nhất, cảnh gia đình sum họp, đoàn tụ mới là niềm hạnh phúc lớn nhất.

60 tuổi, coi nhẹ chuyện đời 

Đời người đến lúc này đã là bước vào cảnh giới có thể coi nhẹ mọi thứ, mở lòng với tất cả. Là người làm quan thì không nên tiếp tục so đo quan chức lớn nhỏ. Tới khi về hưu chức quan dù lớn dù nhỏ cũng như nhau, đều chỉ là dân thường mà thôi.

Những người làm kinh doanh không nên tiếp tục so đo lời lãi ít nhiều. Tiền có kiếm được nhiều hơn nữa thì cũng làm được gì một khi hai mắt khép lại. Tiền của nhiều đến đâu, để lại cho con cháu chắc gì đã là chuyện tốt, có khi còn hại cả con cháu mình. Chỉ có đối đãi với sức khỏe tâm thân của mình bằng một tâm thái bình hòa mới là phương thuốc kỳ diệu nhất cho tuổi già.

Những người có danh tiếng thì nên coi nhẹ danh tiếng. Giống như đạo diễn Dương Khiết trong bộ phim “Tây Du Ký” phiên bản năm 86, dành cả đời dựng nên một bộ phim có tầm ảnh hướng tới vô số người Á Đông nhưng bản thân lại sống một cuộc đời bình dị, âm thầm lặng lẽ.

70 tuổi, nhân sinh xưa nay hiếm 

Khi con người tới tuổi “cổ lai hy” cũng là lúc nửa đôi chân đã đặt vào quan tài. Những phiền muộn âu lo trên thế gian đã không còn liên quan tới bản thân mình nữa. Ngay cả với những chuyện náo nhiệt, muôn màu trong đời cũng chỉ là mỉm cười cho qua trước mắt, còn màng chi thế sự, chuyện đời.

Đời người ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm, tranh giành rốt cuộc để làm chi? Những thứ từng tranh đoạt một sống hai chết khi còn trẻ tới khi có được rồi lại coi như đôi giày cũ, giành giật qua lại cũng chẳng ích gì. Tuổi trẻ cảm thấy đủ mọi áp lực dồn nén trong tâm, phải dốc hết tâm huyết mà cò kè, giành giật đến giờ nhìn lại thấy mọi thứ cũng chỉ là “phó mặc nói cười suông”.

Người già ở tuổi này có được 3 điều tích cực này thì không lo tuổi già buồn chán, đó là: thân thể khỏe mạnh, gia đình hài hòa, một danh tiếng tốt, là người già cũng phải ra dáng của một người già.

***

Con người sống trên đời vốn đã là một quá trình không ngừng đắc được và từ bỏ. Điều ta có được hôm nay đến ngày mai biết đâu không thể bền vững. Nhưng rất nhiều người hoàn toàn không hiểu đạo lý này, thường muốn kiếm được nhiều tiền nhất, trục được nhiều lợi nhất trong những năm còn sống. Họ không dám, cũng không thích buông bỏ.

Danh lợi, địa vị, quyền lực, nữ sắc… thứ nào cũng không thể buông ra thì mãi chỉ như con trâu kéo cày, sống quá ư mệt mỏi. Ngược lại, đối với tiền tài, danh lợi, thứ gì cũng không kì kèo, qua loa đại khái thì cũng khó tránh khỏi có lỗi với bản thân, sống một đời không mấy ý nghĩa, thả mặc theo dòng đời.

Người thông minh, am hiểu lẽ đời có việc phải làm, có việc không làm, chỉ so bì, theo đuổi những thứ quan trọng nhất đối với mình và biết được vào độ tuổi nào nên so đo thứ gì, không nên so đo thứ gì, có được có mất, có nhận có bỏ một cách thản nhiên. Người như vậy mới là người có trí huệ, cuộc sống như vậy mới tràn đầy màu sắc.

Chú thích:

  • Trao “mũ mềm”: Vào thời xưa tại Trung Quốc con trai đến tuổi 20 sẽ được làm lễ trao “mũ mềm”, chứng tỏ cậu đã được công nhận là người đã trưởng thành.

Hiểu Liên biên dịch 

 Anh chị Thụ Mai gởi

Đời người

From facebook:   Kimtrong Lam‘s post.
 
Image may contain: 1 person, sitting, beard and outdoor

Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

Đời người

Tiếng gọi từ trái tim của Richard Gere đã gây ra cơn bão trên mạng Internet! “Không ai trong chúng ta có thể tránh được cái chết…””:

Richard Gere luôn là tâm điểm chú ý của người hâm mộ. Ông là thần tượng ở mọi nơi trên thế giới và về ông không cần tới bất kỳ một quảng cáo nào. Gần đây, một đoạn nhật ký của ông trong Facebook đã gây ra một cơn bão về cảm xúc. Hàng trăm ngàn người đã chia xẻ bài viết của ông, rất nhiều người trong số đó không phải là các fan hâm mộ của Richard.

Tòa soạn của chúng tôi: Strength-mind.blogspot.com xin cung cấp cho các bạn một bản dịch của đoạn hồi ký tuyệt vời này:

“Mẹ của một trong những người bạn của tôi luôn luôn duy trì một lối sống lành mạnh. Bà chỉ ăn những thức ăn sạch và bổ dưỡng, không uống rượu và không hút thuốc lá, thường xuyên tập thể dục và rất sợ ra nắng mặt trời mà không có kem bảo vệ. Bà thường xuyên tham khảo ý kiến chuyên gia dinh dưỡng và vật lý trị liệu, sinh hoạt đúng theo quy định của họ. Có thể nói rằng bà luôn chăm chút cho sức khỏe của mình.

Bà bây giờ 76 tuổi, và bà được chẩn đoán là bị ung thư da và ung thư tủy xương. Hơn nữa, bà còn mắc thêm chứng loãng xương ở giai đoạn nghiêm trọng…

Cha của bạn tôi không hề từ chối bất kỳ một điều gì đối với bản thân. Ông chưa bao giờ chơi thể thao và rất thích ăn ngon, ông thậm chí còn phết bơ trực tiếp lên những miếng thịt hun khói. Ông tự cho phép mình uống rượu và tắm nắng trên bãi biển cho đến khí da bắt đầu bong ra như bánh nướng.

Có thể nói rằng trong cả cuộc đời của mình, ông ấy không hề đếm xỉa đến những lời khuyên của các bác sĩ và sống tự do theo sở thích của mình. Hiện nay ông đang ở tuổi 81, và bác sĩ nói rằng nhiều người trẻ còn phải ghen tỵ với sức khỏe của ông.
Dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì bạn cũng không thể thoát khỏi chất độc bên trong mình. Sớm hay muộn nó sẽ quật ngã bạn. Nói như người mẹ bị bệnh nan y của bạn tôi: “Nếu như tôi biết trước cuộc sống của tôi sẽ kết thúc thế nào, tôi sẽ không bao giờ nghe các bác sĩ, và sẽ sống hạnh phúc.”

Đó là cuộc sống, và không ai trong số chúng ta sẽ thoát khỏi định mệnh. Vì vậy, không nên coi bản thân mình như một cái gì đó thứ cấp. Trong khi có thời gian, hãy sống trong niềm vui của mình. Bởi vì ngày mai có thể sẽ quá muộn.

Vì vậy, hãy làm những gì bạn muốn. Hãy ăn ngon, hãy tắm nắng dưới ánh mặt trời, hãy lười biếng nếu muốn. Hãy là ngớ ngẩn và kỳ lạ, nhưng là chính mình. Bởi vì, không ai trong chúng ta có đủ thời gian cho tất cả mọi thứ còn lại! ”

Trong những lời đơn giản này ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc. Nếu những dòng này làm bạn có một cái nhìn mới về cuộc sống của bạn, hãy chia sẻ chúng với bạn bè của mình.

Nguyễn Hoàng Lân
theo Strength-mind.blogspot. com

MUỐN SỐNG TỐT, XIN GHI NHỚ 5 CHỮ ĐỪNG

MUỐN SỐNG TỐT, XIN GHI NHỚ 5 CHỮ ĐỪNG

Con người muốn được sống hạnh phúc, thanh thản mà trong tâm lại vẫn cứ ôm giữ các loại tâm tranh đấu, oán hận thì vĩnh viễn không thể nào đạt được. Hãy ghi nhớ 5 thứ “đừng” sau đây để cuộc sống không phải vướng bận điều gì nữa! 

  •  1)   Con cháu đều có phúc của con cháu, đừng quá vì con cháu mà biến mình thành thân trâu ngựa. Nên tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống, đừng vì con cháu mà làm việc quá sức, làm cố quá là sát thủ nguy hiểm nhất của sức khỏe. 

+  2)   Tiền khi sinh chẳng mang theo đến, khi tử chẳng mang theo đi. Sức khỏe mới là thứ quan trọng hơn nhiều, có sức khỏe thì mới có tất cả.

 Trong dân gian có câu nói: “Không sợ kiếm ít tiền, chỉ sợ chết sớm”. Có sức khỏe thì ngại gì không kiếm được tiền. Vì sức khỏe, khi nào cần chi tiêu thì hãy chi tiêu, có tiền đừng keo kiệt.

 +   3) Cuộc đời thật ngắn ngủi, tình yêu lại không dễ tìm kiếm, cho dù yêu hay được yêu đều là duyên phận, đều nên đón nhận, ngày hôm nay bạn buông bỏ, thì kiếp này nó sẽ không bao giờ đến với bạn nữa.

+   4)   Trong cuộc đời, ai cũng có thể phải gặp những chuyện khó khăn hay không vừa ý, đừng nên vì thế mà “nộ khí xung thiên”. Tức giận là tồn tại khách quan, không nên giữ ở trong lòng, nín thở thì khí sẽ ứ tắc, khí ứ tắc thì sẽ sinh bệnh.

   Gặp phải những sự việc khiến ta tức giận, hãy tìm người để khai thông nó, thổ lộ ra hết, như vậy sẽ gỡ bỏ nó nhanh hơn, nội tâm sẽ yên bình trở lại.

     Bạn bè chính là công cụ “thông tức khí” tốt nhất, cũng là nguồn động lực, khích lệ tinh thần, tiếp thêm sức mạnh tốt nhất cho bạn. 

5)  Lòng dạ khoáng đạt, dùng thiện lương nhân ái để đối đãi, không để ý những chuyện nhỏ, gạt bỏ ân oán, cũng không để thù hận trong lòng. Hãy làm cho mỗi ngày trong cuộc đời của bạn là một ngày vui sống.

  Người xưa sống được trường thọ vì họ có “tam bất thức”, chính là không cần biết 3 điều, không quan tâm ân oán, không quan tâm tuổi tác, không quan tâm bệnh tật.

S.T.

NGÔI SAO TRUYỀN THÔNG, LINH MỤC CA NHẠC SĨ, MARCELO ROSSI ĐÃ NHẬN LÃNH GIẢI THƯỞNG “HỒNG Y NGUYỄN VĂN THUẬN” .

NGÔI SAO TRUYỀN THÔNG, LINH MỤC CA NHẠC SĨ, MARCELO ROSSI ĐÃ NHẬN LÃNH GIẢI THƯỞNG “HỒNG Y NGUYỄN VĂN THUẬN” .

Tổng Hợp Báo Chí

Tác giả: Phan Sinh Trần

 

Là một linh mục, tuy nhiên cha Marcelo Rossi lại trở thành một ngôi sao sáng, một hiện tượng nổi bật trên các phuong tiện truyền thông đại chúng vào cuối những năm 1990. Là nghệ sĩ Ki tô giáo lớn nhất ỏ Châu Mỹ La tinh, Cha đã có trên 11 triệu album nhạc bán ra tính đến thời điểm này. Marcelo Rossi được biết nhiều bởi các nhạc điệu nhẹ nhàng, thanh thoát, vui tươi của Ngài, trình bày trong các dĩa nhạc, CD, DVD. Ngài thường xuyên xuất hiện trên các chương trình TV phát đều đặn nhiều buổi khác nhau trong các ngày cuối tuần, chương trình trên radio có tới 3 triệu người lắng nghe hàng ngày, một con số mà hiệp hội ký giả truyền thanh Brazil phải công nhận là điều kỳ diệu.

Ngài đã phát hành 27 dĩa album nhạc kể từ năm 1997.

Năm 2003, Cha Marcelo làm phim đầu tay “Maria, Mẹ Thiên Chúa”, bộ phim gây bão tố trong các rạp chiếu phim ở Brazil, đứng hạng thứ bẩy về doanh thu trong các rạp. Các Film sau đó cũng gây được nhiều chú ý, thành công về doanh số.

Năm 2006 được đánh dấu bằng dĩa nhạc “Ơn phúc của tôi – Minha Bencao” phát hành bởi hãng Sony BMG, là dĩa nhạc bán chạy nhất trong hai năm liền (dĩa kim cương), đến năm 2008, Cha phát hành các dĩa hát “Hòa Bình vâng – Paz Sim”, đứng hạng nhì, dĩa “Nói không với Bạo lực -Violencia Nao” hạng sáu về doanh số bán (dĩa bạch kim).

Linh mục Rossi, tuy có doanh số dĩa hát, phim ảnh, sách viết bán chạy hạng nhất ở Ba Tây và các nơi khác, trị giá hàng mấy chục triệu mỹ kim nhưng ngài lại sống rất đơn sơ và nghèo khó về tiện nghi vật chất. Cha thường xuất hiện trên sân khấu trong chiếc áo dòng cũ hơi bạc màu.Toàn bộ số tiền thu được đều dành cho việc xây dựng nhà Chúa, đóng góp cho quỹ truyền thông Tin Mừng và trao tặng cho người nghèo.

Xuất xứ từ thành phố Sao Paolo, nơi Ngài được sinh ra trong một gia đình Công Giáo trung lưu, cha Ngài ông Antonio Rossi, làm việc nhiều năm trong cương vị quản lý ngân hàng, mẹ, bà Wilma nội trợ. Được cha mẹ nuôi nấng tốt nhưng đến năm 16 tuổi, bị khủng hoảng đức tin, anh Marcelo quyết định không đi nhà thờ nữa, đến năm 22 tuổi, tốt nghiệp nghành giáo dục thể lý tại đại học Sao Paolo. Cùng khoảng thời gian đó, anh Rossi rất đau buồn vì hai biến cố lớn xảy ra dồn dập trong đời mình, anh mất người anh em họ trong một vụ tai nạn xe hơi rồi tiếp đến, người cô quí mến nhận được kết quả xét nghiệm với bịnh ung thư bưới ở đầu. Hai thảm kịch gia đình làm cho Marcelo quá đau xót và thương tổn nhiều, nhưng biến cố đó lại đem anh đến, kết hiệp với  Chúa, anh quay về với Hội Thánh nhờ liên hệ, sinh hoạt với một nhóm cầu nguyện Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo nọ, tiếp tục lớn lên trong ơn sủng, Marcelo bắt đầu tham gia sinh hoạt trong giáo xứ, một năm sau đó, hứng khởi bởi loạt phim truyền hình về cuộc đời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolo đệ nhị, anh quyết định dâng hiến cuộc đời cho Chúa,  tu học tại phân khoa tâm lý học ở đại học Nossa Senhora da Assunção và thần học ở đại học Salesiana de Lorena. Cha được thụ phong vào ngày 1 tháng 12 năm 1994. Cha kể:

–          Khi tôi tái khám phá Đức Tin thì Giáo Hội (Brazil) đang chìm đắm trong các vấn đề chính trị, bởi vì ảnh hưởng của Thần Học Tự Do, dạng thần học chắc chắn đã có vai trò tích cực trong thể chế độc tài, và cũng để lại khoảng trống tâm linh cho tín hữu. Đó là lúc tôi bị mất người em họ, và tôi liền đi tìm Lời Chúa để giải thoát, nhưng khi tôi đến nhà thờ thì lại phải nghe họ nói  về chính trị. Từ lúc này, tôi nhận biết ra mình phải làm gì, nghĩa là trở về với điều thiết yếu, trở về với cội nguồn của sự tốt lành, trở về với Tin Mừng đồng thời công bố Tin Mừng bằng các phương tiện truyền thông, cá biệt là âm nhạc, sợi dây dẫn truyền tốt nhất và rộng rãi nhất trong việc chia sẻ tình cảm, ngôn từ trong đời sống hàng ngày của người dân. Sử dụng âm nhạc để đáp ứng cho sự khát khao được biết Chúa, đánh thức tình yêu dành cho Hội Thánh, cho Mẹ Maria, sự sốt mến  Bí Tích Thánh Thể, tình yêu này vốn đã bị bào mòn vì sự truyền bá của các nhóm Tin Lành Ngũ Tuần và các hệ phái khác.

 

Cha trẻ Marcelo bắt đầu tăng tiến và nhiệt thành trong việc rao giảng Tin Mừng Cứu Độ, như người thợ gặt cần mẫn, Cha thu hoạch được rất nhiều hoa trái đức tin, có đông những đoàn người đổ về để tham dự thánh lễ do Ngài dâng tại giáo xứ Thánh Rosalia, vùng Santo Amaro, Sao Paolo. Càng ngày con số tham dự thánh lễ càng đông, lên đến số chục ngàn, việc phụng vụ thánh lễ được dời đến và cử hành ở những chỗ có sức chứa càng lớn hơn, cứ thế giáo dân tham dự đông đúc, tăng trưởng lên, cho đến khi Ngài phải sử dụng đại lộ Liên Hiệp Quốc ở thủ đô, và ngay cả đến các sân vận động như Maracana (sân vận động có sức chứa gần 200 ngàn người, lớn nhất thế giới).

hoặc sân Morumbi (72.000 chỗ ngồi),  như là quảng trường tập họp cho các thánh lễ Misa của Ngài vốn là cao điểm của các kỳ tĩnh tâm, hội thảo truyền giảng Tin Mừng và ca ngợi Chúa. Năm 1999, đoàn đoàn, lớp lớp tín hữu cùng nhau đi tham dự buổi tập họp thờ phượng, ca ngợi có tên là “Tưởng nhớ thì có, buồn bã thì không”, con số tham dự lên đến sáu trăm ngàn người.

Năm 2011 Cha Rossi khánh thành thánh đường ở vùng ngoại ô thành phố Sao Paolo, là trung tâm thờ phượng lớn nhất Châu Mỹ La tinh. Nhà thờ chứa được 100.000 người, bao gồm 25.000 chỗ bên trong mái thượng, 75.000 chỗ bên ngoài trong một khuôn viên rộng 30 mẫu tây.

         

        

Ø  Điều gì đã khiến giáo dân tuôn đến các buổi thờ phượng và thánh lễ do cha chủ xướng. Đó là sự phấn khởi và vui thích khi mọi người có dịp “nói yêu” Chúa bằng hết con tim trong các Bài hát Tôn Vinh Chúa, có dịp đắm chìm trong tình sốt mến nồng nàn dành cho Bí tich Thánh Thể, và sự an hòa trong tình con thảo dành cho Mẹ Maria. Họ đến và nhìn xem sự đơn sơ và thánh thiện toát ra trên khuôn mặt và đời sống của Cha. Giống như đặc điểm của các buổi thờ phượng Canh Tân Đặc Sủng, tinh thần vui tươi, đơn sơ, thánh thiện bao trùm trong các buổi lễ, trong giờ chầu Thánh Thể.

            Bạn có thể cùng tham dự ở đây:

               https://www.youtube.com/watch? v=Bi_-m8WpvRA

o   “Được cùng Cha Ca Ngợi Chúa thì niềm tin củng cố, đau khổ được an ủi và vơi đi nhiều”, đó là chia sẻ của một giáo dân đang tham dự lễ đã nói với phóng viên của đài truyền hình CNN.

o   Các tham dự viên nói “Cha làm cho người ta được cháy lên lủa sốt mến”

           Làm sao cha có được ơn kỳ diệu ấy, theo chị Maria một người công giáo toàn tòng, “sự mầu nhiệm là ở trong năng lực, niềm vui và sức mạnh”, 

           những điều này chỉ có thể có được khi hoàn toàn đâm rễ tâm linh sâu và sâu thẳm trong giòng suối ơn của Chúa Thánh Thần.

o    Có nhiều tín hữu đã khóc trong sung sướng khi mình thánh Chúa do cha rước đi qua chỗ đứng của họ. Một phụ nữ trẻ gạt nước mắt nói, “Tôi đến để tạ ơn vì lời cầu nguyện của tôi đã được đáp lại, tôi vừa có được việc làm. Tôi đến thẳng đây khi tôi vừa hoàn tất xong việc từ sở làm”

Thuở ban đầu, không phải Cha Marcelo không gặp nhiều khó khăn từ phía các đấng bề trên, do mục vụ có vẻ cách tân của ngài, Các Đức Giám Mục biết sự nguy hiểm tiềm ẩn của mục vụ đang hình thành, có thể dễ dàng biến dị thành sự phụng vụ trong mớ tình cảm thái quá giống như các giáo phái tin mừng diễn dịch. Nhưng đồng thời các Ngài cũng ý thức được các kinh nghiệm của Cha Marcelo Rossi là quan trọng, bởi vì đó là phương cách đáp ứng đàu tiên trên diện rộng lớn có thể dùng để chống lại sự tan biến, thưa di, mất dần dân số Công Giáo trong lịch sử của Brazil. Chính hồng y Claudio Hummes đã nói “ Ở Brazil, người công giáo giảm dần tỉ lệ 1% mỗi năm, Năm 1991 có 83 phần trăm, nay chỉ còn 67%. Cứ một linh mục công giáo thì có 2 mục sư Tin Lành …”

Brazil được mệnh danh là quốc gia Công Giáo lớn nhất thế giới với 126 triệu tín hữu, chiếm 11% tổng số tín hữu công giáo toàn cầu. Tuy nhiên Hàng Giáo Phẩm, Hội Thánh địa phương vẫn đang phải phấn đấu với các giáo phái diễn dịch phóng khoáng Tin Mừng, những kẻ nói nhanh trên các chương trình TV lôi kéo người nghèo bị bỏ rơi vào trong các đền xây cất xô bồ, lan trân ra khắp nơi, phát triển nhiều giống như các chi nhánh của tiệm bán đồ ăn nhanh “fast food”. Họ luôn kêu gọi, khuyến dụ các bà con nghèo khổ, trong các buổi nhóm, dốc hết túi tiền khiêm nhượng của mình để giao cho họ sử dụng, họ khuyến dụ rằng, bỏ tiền cúng càng nhiều càng tốt, để được Chúa lại quả, cho nhiều hơn gấp bội.Tin Mừng đối với họ, là sự hướng dẫn mà khán giả nên làm theo, nên đầu tư tiền bạc, công sức, để được thu lợi “một vốn mười bốn lời”, mục đích đi theo Tin Mừng chỉ nhằm để có được nhiều tiền của và súc khỏe ỏ đời này, họ không lưu ý đến ơn Cứu Độ vốn là cốt yếu của Tin Mừng… Chính ở đây, Cha Marcelo và nhà thờ lớn của Ngài đã vào cuộc, phản kích những gì lạc xa ý nghĩa thực của Tin Mừng.

Vi linh mục giảng thuyết  và cũng là tác giả của những quyển sách tu dưỡng tâm tánh bán chạy nhất tại Brazil, đang trấn giữ cho Công Giáo Brazil bằng cách làm cho hội thánh Brazil được trở nên thu hút hơn, bằng cách tiếp cận sự vui tươi,thanh thản của Tin Mừng Cứu Độ. Cha nói:

–          Hầu hết các giáo xứ của chúng ta như thuộc về thế kỷ thứ tư, kiểu cách trong phụng vụ không có gì thay đổi và giáo dân cứ tản mát đi.

Và rồi, cha làm lay chuyển những thói quen cũ bằng sự giới thiệu Tin Mừng qua nhạc rock, bằng các buổi cầu nguyện giống như trên sàn của rạp hát, và dùng hết kỹ năng thông tin cách xuất sắc,  gây được ấn tượng cho cả các người chuyên nghiệp. Cha tiếp:

–          Chúng ta không thể cứ ngồi chờ cho mọi người đến nhà thờ, hội thánh phải đi ra gặp gỡ và đem họ trở về.

 Theo thời gian, khi mọi sự đã rõ ràng hơn, Giáo Hội càng ngày càng thông cảm, công nhận và chúc lành cho công việc mang tính Canh Tân Đặc Sủng của Cha Marcelo, ngày 21, tháng 10, năm 2010 Đức Thánh Cha Bê nê đic tô thứ 16 trao giải thưởng “Hồng y Nguyễn Văn Thuận – Liên đới và Phát triển 2010” cho Cha nhằm công nhận “sự tận tụy dâng hiến cho Công Giáo như một nhà truyền giảng Phúc Âm hiện đại”.

Có lẽ phần thưởng lớn nhất Chúa ban cho Cha là được cùng với Đức Thánh Cha và các bạn trẻ khắp thế giới ca ngợi Chúa Giê Su, và ngài được toại nguyện về điều này trong dịp hè năm 2013, Cha cùng với các linh mục Canh Tân Đặc Sủng chia sẻ niềm vui của sự Ca Ngợi, Thờ phượng trước hàng mấy triệu bạn trẻ qui tụ về Rio de Janeiro để tham dự ngày giới trẻ thế giới – World Youth Day.

Ngay cả trong hoạn nạn đời người, thì Chúa cũng biến nó thành niềm vui rạng rỡ cho người con yêu của Chúa. Số là khi cha tập thể dục trên máy chạy bộ thì bị tai nạn chấn thương, phải làm lễ ngồi, trên chiếc xe lăn tay, thời gian còn lại, Bác sĩ không cho phép hoạt động để hồi sức và giúp cho vết thương được mau lành. Thời gian tĩnh lặng này là lúc cha được linh hứng viết các sách mới “Đức Ái – Agape” và “ Thời quyết định – Kairos”, sách ngay lập tức được đón nhận nồng nhiệt, số bán là 10 triệu bản cho sách “Đức Ái” và 2 triệu bản cho “Thời quyết định”. Xếp hạng kỷ lục trong lich sử xuất bản của nhà Editora Globo. Toàn bộ tiền bán sách dành hết cho công tác xây dựng đền thánh “Maria Mẹ Thiên Chúa – Theotokos”

Ta biết rằng: Với những ai yêu mến Thiên Chúa, thì Người đồng công cộng tác biến mọi sự nên lành, tức là những ai đã được Người kêu gọi theo ý định của Người. (Roma 8,28 ).

Thánh lễ mới đây của cha :       https://www.youtube.com/watch? v=1QUfwE23D-c

         Nghi thức phụng vụ mới mà cha Marcelo diễn tả không chỉ dừng lại trong việc chọn lựa nhạc dùng trong phụng vụ mà đi ra ngoài luật lệ kinh điển, tạo nên một cộng đoàn Tin Mừng, khá thuần khiết, để những ai mơ ước về một giáo hội canh tân đặt nền tảng trên các cộng đoàn và sự lưu ý đến người nghèo khó, lẽ thường họ vốn không thể vượt qua vì có vô số các chia rẽ, phân cách trong các tầng lớp xã hội bao gồm từ người giầu sang cho đến người bần cùng ở đô thị, thì nay, họ có thể đến, họp thành cộng đoàn mới.

·         Ngày nay vị linh mục thể thao, người đã thiết lập kết cấu mục vụ Tin Mừng truyền thông bằng mấy ngàn cộng tác viên, người tự tay thiết lập hệ thóng “Globo” truyền hình để quảng bá niềm vui của Tin Mừng, Cha không còn phải đơn độc nữa, ngược lại, cha có nhiều bạn hữu cùng chung chí hướng. Từ những bước đi ban đầu của Cha, đi theo có nhiều các linh mục ca sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác khác, như linh mục dòng Thánh Tâm Fabio de Melo, hay linh mục Hewaldo Trevisan, Reginaldo Mazotti, các ngài đều trong độ tuổi tứ tuần và có bề ngoài thánh thiện đáng mến cũng như cách nói làm hứng khởi, làm phát sinh hy vọng.

·         Kỷ niệm kim khánh Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, chúng con  Xin Chúa Giê Su kính yêu cho giáo hội các nơi và Việt Nam của chúng con cũng có thật nhiều linh mục thánh thiện như  cha Marcelo Rossi. Xin Mẹ Maria cầu cho chúng con có rất nhiều linh mục hiếu thảo trọn tình với Mẹ như cha Rossi.

Xin Thần khí Chúa canh tân bộ mặt trái đất của chúng con qua tác vụ của những tôi tớ tận tụy của Ngài!

(Phan sinh Trần, tổng hợp bài viết của News Week, USA today, Washington Post, CNN, Tạp Chí Công Giáo,… về cha Marcelo Rossi.) 

Vì sao, chính quyền Mỹ đón tiếp nhà cầm quyền vi hiến CSVN?!

Vì sao, chính quyền Mỹ đón tiếp nhà cầm quyền vi hiến CSVN?!

 
Nguyễn Lộc Yên (Danlambao) – Ngày nay, hầu hết các quốc gia trên thế giới đều có Hiến pháp, đấy là đạo luật căn bản quy định các quy tắc pháp lý quan trọng nhất của quốc gia, quy định các cơ quan điều khiển quốc gia với các thẩm quyền của các cơ quan ấy, những nguyên tắc chính trị căn bản, thiết lập, kiến trúc, quyền hạn và trách nhiệm của chính quyền; quyền hạn và trách nhiệm của người dân trong quốc gia. Khi chính quyền đại diện bởi một cơ quan, một tổ chức hay một cá nhân mà có hành động trái với các quy định của Hiến pháp đã quy định là hành động vi Hiến. Từ đấy, chúng ta cần xem xét chính quyền Cộng sản Việt Nam (CSVN) tức nhà cầm quyền CSVN đã/đang điều hành nước Việt Nam có đúng với Hiến Pháp đã quy định hay không?!
Thưa không, hiện nay “Tứ trụ Ba Đình” tại Việt Nam, nhân vật thứ nhất là đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng muốn đánh bại phe nhóm tham ô Nguyễn Tấn Dũng lại nhờ Trung cộng hỗ trợ, để được tái làm Tổng bí thư Đảng CSVN, ông Trọng âm thầm làm thái thú cho Trung cộng. Thế nên, Đảng trưởng CSVN Nguyễn Phú Trọng vào ngày 12-01-2017, tại Bắc Kinh, đã cúi đầu thần phục: 
Than ôi! Đảng trưởng bút sa. 
Việt Nam lệ thuộc, xót xa giống nòi?!. 
Một đảng trưởng đảng CSVN, lấy tư cách gì để ký 15 “văn kiện hợp tác” giữa 2 quốc gia Việt-Tàu, đấy là vi hiến???!. Người Việt Nam khó biết nguyên văn nội dung của 15 “văn kiện đã ký kết”?! Tuy nhiên, đấy là những cam kết mà Chủ tịch nước Tàu là Tập Cận Bình đã buộc Nguyễn Phú Trọng phải ký là Việt Nam thần phục Bắc Kinh. Xin tóm tắt một vài điều mà “Đảng trưởng đã bút sa?!”:
– Thỏa thuận hợp tác đào tạo cán bộ cấp cao giữa Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung Quốc. 
 
– Tuyên bố Tầm nhìn chung về hợp tác quốc phòng giữa Bộ Quốc phòng Việt Nam và Bộ Quốc phòng Trung Quốc đến năm 2025.
 
– Hiệp định khung hợp tác cửa khẩu biên giới đất liền giữa Bộ Quốc phòng Việt Nam và Tổng cục Hải quan Trung Quốc…
Ngoài ra, chế độ độc tài, độc đảng của Đảng CSVN đã bóp chết quyền tự do, dân chủ của người dân. Hiện nay, 3 nhân vật “Tứ trụ Ba Đình” đứng sau ông Trọng là: Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc mà các chức danh này lại do Đảng CSVN chỉ định vào đầu tháng 4, 2016; mãi đến 3 tháng sau tức tháng 7/2016, mới cho bầu cử để hợp thức hóa các chức danh ấy, đấy là việc làm vi hiến, phi pháp?! Thế mà, người Việt vẫn lặng lẽ hay tính bao dung của người Việt để cho những kẻ giữ các chức danh vi hiến ấy là “Đảng trưởng, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng” mặc sức gây sóng gió khắp Việt Nam, mặc sức đày đọa đồng bào, họ còn khom lưng cúi đầu thần phục Bắc Kinh là sao?! 
Hôm nay, ngày 31-5-2017, ông Nguyễn Xuân Phúc được gọi là Thủ tướng Việt Nam sẽ gặp Tổng thống Hoa kỳ Donald Trump, theo dự kiến cuộc hội đàm sẽ diễn ra trong 90 phút, sẽ bàn bạc về quan hệ song phương và hợp tác khu vực. Vậy ông Thủ tướng vi hiến này sẽ gặt hái được gì hay bị thất bại trong chuyến đi Washington gặp phải bối cảnh nước Mỹ đang khó khăn về chính trị?!
 
Tổng thống Mỹ Donald Trump và Thủ tướng vi hiến Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc (Ảnh: VOA)
Chuyến đi Mỹ của ông Phúc, theo thiển nghĩ của người viết sẽ có ba (3) vấn đề cần lưu ý:
1- Vấn đề thương mại: Theo bản tin VOA ngày 29-5-2017: “Trong năm 2016, kim ngạch thương mại Việt-Mỹ là 46,8 tỷ đôla, trong đó Việt Nam xuất sang Mỹ tới 38,1 tỷ đôla. Cũng năm 2016, kim ngạch thương mại Việt-Trung là 71 tỷ đôla, song Việt Nam nhập từ nước láng giềng khổng lồ tới 50 tỷ đôla”. Thế nên, về kim ngạch thương mại thì Việt Nam rất cần Hoa Kỳ vì Việt Nam xuất cảng sang Hoa Kỳ gần gấp đôi xuất cảng sang Trung cộng mà Việt Nam phải nhập từ Trung cộng tới 50 tỷ đôla.
2- Vấn đề an ninh: Dù rằng Tổng thống Donald Trump đã hoan hô khi tiếp kiến Chủ tịch Trung cộng là Tập Cận Bình ở Mar-a-Lago, Palm Beach, Florida vào ngày 6-4-2017. Thế nhưng, gần đây Trung cộng tỏ ra có những sách lược đối lập với lợi ích của Mỹ. Trong khi ấy, Tổng thống Rodrigo Duterte của Philippines lại muốn theo Tàu xa Mỹ mà nước Việt Nam ở vào vị trí chiến lược có thể kiềm chế Trung cộng tại biển Đông. Thật vậy, vị trí Việt Nam rất quan trọng, thế nên chí sĩ Lý Đông A (1920-1946?) cũng là một nhà Thái dịch uyên thâm đã nhắn nhủ đồng bào Việt: “Chúng ta hãy quay về mình xem hình thể của tự mình. Đất ta là đất cơ sở của Thái Bình Dương, trung tâm của Đông Nam Á, tư lệnh đài của quốc tế, được ta thì tiến lên xưng bá loài người, lui về tự thủ muôn thuở, bất cứ trên chính trị, quân sự, kinh tế, chiến lược, văn hóa đều đứng vào thiên hiểm của trung tâm. Cho nên tự phần ta nên hiểu: đời nay nếu ta muốn sống phải hết sức mạnh mà ta hững hờ thì tất diệt…. vì thế giới kẻ nào chiếm được ta mới xưng bá được lâu dài; tiện nhất và thẳng đường nhất là Tàu, ta là cái xương hóc giữa cổ họng chú chiệc, phải hiểu thế”. Thế nên, “Vì sao, chính quyền Mỹ đón tiếp nhà cầm quyền vi hiến CSVN?!” là vì địa thế trọng yếu của nước Việt Nam.
Song song với lợi ích thương mại và an ninh khu vực, Tổng thống Trump lại muốn Việt Nam hợp đồng mua bán vũ khí của Mỹ, có lẽ Mỹ-Việt sẽ hợp tác trong lãnh vực này. Điều này, đã thể hiện vào ngày 22-5-2017, Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam là Ted Osius đã đại diện phía Mỹ chuyển giao 6 tàu tuần tra Metal Shark 45-foot (khoảng 14 mét) cho Cảnh sát biển Việt Nam tại Quảng Nam.
3- Vấn đề nhân quyền: Tại Việt Nam đang bị đàn áp khốc liệt, như: Giết hại bằng cách cắt cổ anh Nguyễn Hữu Tấn trong đồn công an ở tỉnh Vĩnh Long. Công an tấn công giáo xứ Song Ngọc đã gây ra máu đổ… người dân đã/đang ai oán khắp nơi!!! Thế nhưng, Tổng thống Trump không đặt vấn đề nhân quyền là cốt lõi, kinh nghiệm cho thấy Tổng thống Trump không hề nhắc đến vấn đề nhân quyền với Chủ tịch nước Trung cộng là Tập Cận Bình khi ông Tập gặp ông Trump ở Mỹ. Dù vậy, tuy ông Trump làm Tổng thống nhưng nước Mỹ còn có lưỡng viện Quốc hội luôn coi vấn đề nhân quyền đối với các quốc gia độc tài như Việt Nam là một trong những điều quan tâm cốt lõi của nước Mỹ.
Ngoài ra, chỉ có người Việt Quốc gia mới lo lắng cho quê hương và đồng bào mình tận tình và thiết tha. Khi người Việt tha thiết bày tỏ những nỗi niềm ưu tư về tự do, nhân quyền tại đất nước Việt Nam thì mối quan hệ Việt-Mỹ chắc chắn không thể lãng quên trong những cuộc hội họp giữa các giới chức cao cấp giữa hai bên?!.
Cuối cùng, chắc chắn rằng ông Phúc khi gặp ông Trump, sẽ chính thức mời ông Trump tới thăm Việt Nam nhân dịp hội nghị APEC vào tháng 11 tới đây. Hội nghị sẽ diễn ra tại Đà Nẵng, đấy là nơi mà Quân đội Hoa Kỳ bắt đầu tham chiến tại miền Nam Việt Nam kể từ ngày 8-3-1965 (đã 52 năm), khi đơn vị Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ đổ bộ lên bãi biển Nam Ô, Đà Nẵng.
Viết xong 1:15′ AM, ngày 31-5-2017