Tâm Ngọc: Chiến dịch bắt người trước phiên xử bà Trần Thị Nga

From facebook:  Trần Bang‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, outdoor
Trần Bang added 2 new photos.

Tâm Ngọc: Chiến dịch bắt người trước phiên xử bà Trần Thị Nga

Nghệ An – Khoảng 16h ngày 24.07.2017, công an huyện Hoàng Mai đã bắt giữ hai nhà hoạt động xã hội là ông Lê Đình Lượng có Facebook Lỗ Ngọc và ông Thái Văn Hòa – anh trai của cựu TNLT Thái Văn Dung.

Theo Facebook Thanh niên Công giáo cập nhật cho biết “sáng nay các ông này đi thăm và động viên gia đình TNLT Nguyễn Văn Oai bị nhà cầm quyền Nghệ An bắt giữ, sắp đưa ra xét xử tại tòa án Hoàng Mai trong tháng 8 này”.

Đến khoảng 18 giờ 30 ông Hoà đã được thả ra tại phòng điều tra công an tỉnh Nghệ An đến khoảng 19 giờ 30 thì được về nhà an toàn.

Đối với ông Lê Đình Lượng vẫn bị giam giữ, theo mô tả lúc ông bị chặn bắt tại Hoàng Mai công an giả danh côn đồ cưỡng ép, đánh đập và bắt ông lên xe ô tô 7 chỗ.

Ông Lượng là một tín hữu Công giáo thuộc Giáo xứ Vĩnh Hòa, một người đã thường xuyên đồng hành và giúp đỡ các gia đình của 14 thanh niên Công giáo bị cầm tù trước đây. Năm 2015 ông đã bị đánh đập tàn nhẫn sau khi đi thăm cựu TNLT Trần Minh Nhật.

Công an Việt Nam thường bắt người vô cớ mà không cần đưa ra lý do. Nhiều nhà hoạt động xã hội tại Việt Nam đã từng là nạn nhân của những vụ bắt bớ trái pháp luật bởi cơ quan công lực.

Trong một diễn biến khác, ngày 25.7.2017, tại Hà Nam, nhà cầm quyền sẽ đưa ra xét xử đối với nhà hoạt động Trần Thị Nga theo điều 88 Bộ luật hình sự. Việc công an bắt bớ các nhà hoạt động tại Nghệ An có liên quan gì đến phiên tòa này?

____

Báo Nghệ An

Nóng: Công an Nghệ An bắt khẩn cấp đối tượng phản động Lê Đình Lượng

24-7-2017

(Baonghean.vn)- Chiều 24/7, Cơ quan an ninh điều tra Công an Nghệ An bắt khẩn cấp Lê Đình Lượng về hành vi ‘Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân’.

Lê Đình Lượng sinh năm 1965, trú tại xã Hợp Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An.

Kết quả điều tra cho thấy, trong thời gian qua, Lê Đình Lượng thường xuyên có các hoạt động nhằm mục đích lật đổ chính quyền nhân dân và gây phức tạp về tình hình an ninh, trật tự tại địa phương. Căn cứ vào tài liệu, chứng cứ thu thập được, 16h chiều 24/7 Cơ quan an ninh điều tra Công an Nghệ An thực hiện lệnh bắt khẩn cấp Lê Đình Lượng về hành vi trên.

Hành vi của Lê Đình Lượng được quy định tại Điều 79 – Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Công an Nghệ An khẳng định, việc thi hành lệnh bắt khẩn cấp Lê Đình Lượng đảm bảo đúng quy định của Bộ luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Hiện nay, Công an Nghệ An đang hoàn tất thủ tục, khởi tố vụ án, khởi tố bị can và ra lệnh bắt tạm giam Lê Đình Lượng để phục vụ công tác điều tra, tuy tố, xét xử theo quy định của pháp luật.

Bài FB Dinh Ngoc Thu, Ảnh FB Nguyễn Thiện Nhân 

Cảm nhận Đức Tin của nam sinh đoạt huy chương vàng Toán quốc tế

Cảm nhận Đức Tin của nam sinh đoạt huy chương vàng Toán quốc tế 

Em Antôn Phan Nhật Duy

“Em rất sung sướng, hạnh phúc! Tạ ơn Chúa, cám ơn cha mẹ, quý thầy cô và mọi người” Đó là tâm sự chân thành với người viết của Antôn Phan Nhật Duy, sau vài giờ em biết mình được huy chương vàng tại kỳ thi Olympic Toán học quốc tế (International Mathematical Olympiad), lần thứ 58, năm 2017 (IMO 2017), vừa tổ chức tại Jio de Janeiro, Brazil.

Nhìn lại hoàn cảnh xuấn thân và lắng nghe tâm sự của Nhật Duy, để thấy phần nào sự chăm chỉ, khiếm tốn và lòng đạo đức của cậu học sinh xuất sắc, đáng tự hào này.

Đội tuyển Olympic Toán quốc tế 2017 tại Rio, Brazil. Ảnh: Facebook Lê Anh Vinh

Em Antôn Phan Nhật Duy là con thứ hai của anh Giuse Phan Tình Nguyện và chị Maria Võ Thị Lài, giáo dân họ Tân Vạc, xứ Kẻ Đọng, thuộc xã Sơn Tiến, Hương Sơn, Hà Tĩnh.

Vốn làm nông thuần túy, kinh tế còn khó khăn, việc cho bốn người con ăn học đầy đủ cũng là cố gắng lớn của bố mẹ Nhật Duy. Hằng ngày, ngoài giờ học, phụ giúp gia đình trồng trọt, chăn nuôi trở thành nhiệm vụ quen thuộc đối với anh em Duy.

Kết quả của đoàn Việt Nam trên trang thông tin chính thức của IMO 58. Ảnh vietnamnet.vn

Trước khi vào thành phố Hà Tĩnh học cấp III ở trường Chuyên, Phan Nhật Duy là học sinh trường Tiểu học II và Trung học cơ sở Sơn Tiến. Suốt các năm học phổ thông, em đều là học sinh giỏi toàn diện. Riêng môn Toán, Nhật Duy thường xuyên đạt giải cao trong các kỳ thi học sinh giỏi các cấp huyện, tỉnh và quốc gia.

Điều đáng ghi nhận nữa là Nhật Duy cũng thường xuyên đạt giải cao trong các kỳ thi Giáo lý.

Sang Brazil thi Olympic lần này, ngoài sách vỡ, ít tiền bạc và tư trang, Antôn Phan Nhật Duy còn mang theo hai thứ đặc biệt đó là: bức ảnh “Chúa Thương xót” với hàng chữ “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa” và tràng Chuỗi Mân Côi. Duy kể: “Em thường xuyên cầu nguyện, xin Đức Mẹ và thánh Antôn quan thầy bầu cử cho”.

Nói về thi Olympic, Nhật Duy tâm sự: “Mỗi thí sinh phải làm sáu bài thi, mỗi ngày thi ba bài. Em khá lo lắng sau ngày thứ nhất, chỉ biết cố gắng, cầu nguyện và phó thác. Thi xong vẫn chưa hết hồi hộp, thật may mắn cho em vừa đủ để đạt huy chương vàng. Em cảm thấy đó là hồng ân lớn lao Chúa thương ban, đền đáp công sức của cha mẹ, các thầy cô và mọi người”.

Huy chương vàng của Phan Nhật Duy góp phần quan trọng giúp đội tuyển Toán Việt Nam đứng thứ ba trong tổng số 112 quốc gia và vùng lãnh thổ tham gia IMO 2017. Đây là thành tích cao nhất của nước ta trong 43 lần tham gia sân chơi này.

Người Công Giáo xác tín “Tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa” (1Cr 15,10). Để có được tấm huy chương vàng tại IMO, dĩ nhiên ngoài tố chất thông minh và sự cố gắng vượt bậc của cá nhân Antôn Phan Nhật Duy là bao mồ hôi và lao công của cha mẹ, các thế hệ thầy cô, đặc biệt là những người trực tiếp bồi dưỡng. Ngang qua những con người bình thường đó, Chúa dệt nên điều phi thường. Cá nhân Nhật Duy (chàng trai chưa đầy mười tám tuổi) ý thức điều đó, nên cảm nhận đầu tiên khi giành chiến thắng là “tạ ơn Chúa và cám ơn tất cả mọi người”. Đó cũng là vẻ đẹp của Đức tin Công giáo, vì khi ta càng cố gắng sống trọn tình với Chúa là Cha thì ta mới có thể sống vẹn nghĩa với mọi người là anh em.

“Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui” (Tv 125,3).

Xin chúc mừng Antôn Phan Nhật Duy, xin Chúa tiếp tục đồng hành cùng em để niềm tự hào hiện tại sẽ được tiếp tục trong tương lai.

Nguồn: facebook Antôn Hùng Mạnh

Tại sao VN phải ra lệnh rút giàn khoan,

From facebook :  Trần Bang added 3 new photos.
Bộ 4T có trong tay gần ngàn tờ báo và mấy chục ngàn phóng viên dùng hàng ngàn tỷ tài sản quốc gia và tiền thuế của dân, nhưng những thông tin về căng thẳng trong việc thăm dò, khai thác dầu khí ở vùng chủ quyền Biển Đông của Việt Nam bị Trung cộng đe dọa ngăn cản, người dân VN không được thông tin, tại sao?

Người dân, chủ nhân của đất nước chỉ biết được thông tin qua Phây búc, mạng xã hội lề dân?

Nhân dân VN cần biết, Chính phủ, Quân đội VN đã làm gì để bảo vệ chủ quyền và lợi ích quốc gia trên Biển Đông khi bị TQ xâm phạm?

Tại sao VN phải ra lệnh rút giàn khoan, phải chấp hành theo lệnh chính quyền cộng sản Bắc Kinh?

Có phải quân đội VN mải làm ” nhiệm vụ chiến lược” kiếm tiền ( kinh tế) và mải bận đánh gôn, tạm gác nhiệm vụ sẵn sàng chiến đấu bảo vệ tổ quốc…, nên chưa kịp chuẩn bị đối phó với CSTQ .????

http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-40701910

Image may contain: ocean and water
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.

Hai mẩu chuyện

 Hai mẩu chuyện
 
Sống trong gia đình nên săn sóc cho nhau và tìm hiểu cặn kẽ, đừng vội trách móc, giận hờn. Thiếu hiểu biết săn sóc kịp thời, là vô tình mình đẩy người mình thương vào cõi chết sớm hơn, do thiếu tìm hiểu, cảm thông và chăm sóc muộn màng.

1* Bộ quần áo cũ.

Minh D Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội…ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm. 
Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách mang từ Việt Nam sang. Tôi nhẹ nhàng:
-Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
-Nhưng bố thích mặc bộ này!
Tôi bắt đầu cau có:
-Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.
Ông già buồn rầu, lập lại:
-Bố thích bộ quần áo này lắm.
Tôi cũng cương quyết:
-Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.
Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:
-Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.

Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ. 
Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, tôi nên xét lại trái tim mình đã.

            2* .Bệnh và Lười.
Cũng như các bà vợ khác ở hải ngoại, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:
-Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim. 

Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt: 
-Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.
Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.

Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra. 
Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:
-Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó. 
Tui vỗ về:
-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.
Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …

S.T.

CẦU NGUYỆN–HƠI THỞ CỦA ĐỜI SỐNG KI-TÔ HỮU

CẦU NGUYỆN–HƠI THỞ CỦA ĐỜI SỐNG KI-TÔ HỮU

Cuộc sống luôn đặt con người vào những suy tư bất tận về ý nghĩa cuộc đời và các mối tương quan.  Những tâm tư sâu thẳm của con người, những vấn nạn gai góc cuộc đời, những trăn trở bế tắc về cuộc sống thường đưa đẩy người ta đến một hành vi đặc thù, điều mà người ta quen gọi là “cầu nguyện”.  Phải chăng cầu nguyện giúp họ giải quyết được tất cả những gì người ta cần?  Một tác giả thiêng liêng sau những trải nghiệm của mình về đời sống nội tâm đã phải thừa nhận rằng “Cầu nguyện là nhịp cầu nối kết cuộc sống vô thức với cuộc sống ý thức.  Cầu nguyện liên kết tâm trí ta với tâm hồn ta, ý chí với những đam mê của ta, khối óc với cái bụng ta.”[1]  Quả thế, cầu nguyện thực sự đưa ta đến một cảnh vực sâu xa hơn, là sống tương quan với Thượng Đế.  Ki-tô giáo mang trong mình mạc khải tuyệt hảo về cầu nguyện: sống tương quan thiết thân với Thiên Chúa.

     Người ta thật khó có thể tìm ra một tôn giáo nào mà cầu nguyện không đóng một vai trò gì trong đời sống của họ.  Cầu nguyện được coi là mối dây liên kết giữa họ và Đấng Siêu Việt mà họ đang hướng tới.  Đối với người Ki-tô hữu, đời sống cầu nguyện được ví như hơi thở của cuộc sống hay là dòng máu chuyển lưu trong cơ thể.  Cầu nguyện là cách thế để hiện thực hoá tất cả chân lý đức tin đầy phong phú mà họ được lãnh nhận.  Sống trong tâm tình cầu nguyện là sống mật thiết với Thiên Chúa và được lớn lên trong tương quan với Người.  Vì thế, cầu nguyện không chỉ dừng lại ở nơi mình nhưng còn trải rộng mình ra với mọi chiều kích, mọi mối tương quan của cuộc sống.  Tương quan cốt yếu là với Thiên Chúa, Đấng đã thông chia cho con người tất cả và mời gọi họ đi vào mầu nhiệm của chính Người.  Dĩ nhiên, tác giả thiêng liêng đã dẫn trên đây không dừng lại ở khía cạnh tâm lý đơn thuần của con người, dẫu rằng đời sống con người nói chung và tinh thần của con người nói riêng gắn liền với niềm tin tôn giáo.  Quả thế: “Cầu nguyện là cách để cho Thần Khí trao ban sự sống xuyên thấu mọi ngóc ngách của hữu thể ta.  Cầu nguyện là công cụ Thiên Chúa dùng để làm cho ta nên toàn diện, hợp nhất và bình an.”  Như vậy, vai trò cầu nguyện là điều không còn bàn cãi.

    “Địa hạt” của đời sống cầu nguyện là gì?  Đây là những câu hỏi thường nảy sinh trong những người đi vào đời sống cầu nguyện.  Lẽ thường, người ta đến với Thiên Chúa để nài xin những điều thuộc nhu cầu hiện tại của mình.  Nhưng vấn đề đặt ra là có hay không việc chúng ta đã quá thực dụng trong đời sống cầu nguyện?  Ít nhiều điều này gây nên bối rối khi ta đến với Thiên Chúa.  Dĩ nhiên, những điều rất thiết yếu đối với cuộc sống của họ là phần nào nói lên sự cậy dựa vào Thiên Chúa.  Nhưng nếu bản chất cầu nguyện là một sự thông truyền bản tính của Thiên Chúa cho ta, thì hành vi cầu nguyện cũng phải xuất phát từ chính con tim khát khao Ngài để trở nên giống Ngài.  Và vì thế, khi đi vào tương quan với Chúa trong cầu nguyện, những điều mà ta ao ước cũng nên thiện hảo hơn vì nhu cầu của ta liên kết với sự lôi cuốn của Người.  Vươn lên cùng Thiên Chúa trong cầu nguyện giúp kéo ta ra khỏi những bận tâm về chính mình, khuyến khích ta rời bỏ vùng đất quen thuộc, thách thức ta bước vào một thế giới mới, thế giới không thể bị gồm tóm trong những ranh giới nhỏ bé của tâm trí và tâm hồn ta.  Vì vậy, cầu nguyện, một mặt, là một cuộc phiêu lưu trong Thế giới của Thiên Chúa rộng lớn bát ngát vô tận, đầy thú vị và mới mẻ đang chờ đợi ta khám phá.  Chính trong sự kết hợp thâm sâu với Người, ta không chỉ được mạc khải để biết thêm về Thiên Chúa nhưng về chính mình nữa.  Mặc khác, bước vào một vùng đất rộng hơn với những trải nghiệm mới có nghĩa là đi vào mối tương quan sâu xa với Thiên Chúa với con người mới.  Khi đấy, việc cầu nguyện của ta cũng trở nên phong phú và dồi dào hơn.  Như vậy, “địa hạt” của cầu nguyện hay giới hạn của việc cầu xin không còn dừng lại ở những nhu cầu riêng ta nữa, nhưng trải rộng ra mọi chiều kích, mọi mối tương quan và mọi nhu cầu thiết thực khác.  “Địa hạt” của đời sống cầu nguyện sẽ là không biên giới.

      Ở lại trong Đức Giê-su, đó là tất cả ý nghĩa của việc cầu nguyện (x. Ga 15).  Khẳng định này khởi đi từ kinh nghiệm kết hợp mật thiết với con người Đức Giê-su và cầu xin Người với bản tính Thiên Chúa hiện diện.  Lời cầu nguyện đích thực bao giờ cũng ôm trọn thế giới này chứ không phải chỉ nơi ta đang sống.  Quả vậy, hàng ngày chúng ta đối diện với biết bao những vấn đề mang tính nhân sinh mà thường là những nan đề (khủng bố, bất công…).  Tuy nhiên, chúng sẽ trở nên vô cùng nặng nề nếu như ta chỉ tìm sự an toàn cho mình mà không để cho Đức Ki-tô đi vào trong đó.  Cơ sở của điều này chính là sự nhập thể và nhập thế của Đức Giê-su – Con Thiên Chúa một cách trọn vẹn.  Người đã trải qua kiếp sống nhân sinh với những quy luật của một con người vì thế, Người đồng cảm với từng người và với những ưu tư trong cuộc sống.  Như vậy, cầu nguyện là kết hợp đời sống của mình với đời sống và giáo huấn của Đức Giê-su, chính là việc đi vào tương quan mật thiết với Thiên Chúa là Cha.  Vì Đức Giê-su một mặt mạc khải cho ta về Cha, mặt khác, Người chia sẻ cho ta kinh nghiệm gặp gỡ và sống tương quan với Người.

     Kiếp sống làm người không ai có thể đứng ngoài kinh nghiệm về những ưu tư và trăn trở của cuộc sống hàng ngày trong các mối liên hệ của đời sống.  Sống tương quan với Thiên Chúa trong cầu nguyện có thể không làm giảm đi những khó nhọc thể xác và những vấn nạn của cuộc đời.  Tuy nhiên, sức mạnh vạn năng của cầu nguyện chính là được kết hợp với Thiên Chúa ngang qua tất cả những biến cố, biến những đau khổ và vấn nạn ấy trở nên những trải nghiệm có ý nghĩa trong cuộc đời.  Cầu nguyện giúp ta đi vào những biến cố với tâm thế của lòng cậy trông và tín thác vào Thiên Chúa Quan Phòng, Đấng luôn yêu thương và chăm sóc từng người.  “Địa hạt” của Người không phải giới hạn chỉ trong sự hạn hẹp của những nhu cầu trước mắt, nhưng đi xa hơn; Ngài mời gọi con người kết hiệp với Ngài trong vinh quang thực sự và bình an vĩnh cửu.  Cuộc sống của con người sẽ phong nhiêu là điều mà cầu nguyện (một đời sống thân thiết với Chúa) sẽ hứa hẹn.  Hãy cầu nguyện với cả con người mình, xuất phát từ trái tim chân thành, cởi mở…điều kỳ diệu của cuộc sống sẽ đến.

 Joseph Trần Ngọc Huynh S.J

[1] Henry M.Nouwen.

 *************************************

 Ngày lại ngày, lạy Thiên Chúa,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan,
hai tay cung kính, lạy Thiên Chúa muôn loài,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.

 Dưới bầu trời bao la,
trong cô đơn và thầm lặng,
với tấm lòng thanh tịnh,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.

 Trong thế giới ồn ào vì nhọc nhằn,
huyên náo vì đấu tranh,
giữa đám đông hối hả lăng xăng,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.

 Và khi đã hoàn tất việc đời,
lạy Thiên Chúa muôn loài,
một mình, lặng lẽ,
tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.

 Lời Dâng –  (R. Tagore – Ðỗ Khánh Hoan dịch)

Sự chết dạy cho biết sống

Sự chết dạy cho biết sống

Cuộc đời con người là một dòng chảy không bao giờ ngừng nghỉ và là một kho tàng chẳng khi nào vơi cạn. Để có thể lớn lên và hoàn thiện cuộc sống của mình, người viết thiết nghĩ: những kiến thức trong sách vở sẽ chẳng bao giờ đầy đủ cho một trí não khát khao học hỏi và khám phá. Trái lại, những điều xem ra rất đỗi giản dị trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi lại dạy cho chúng ta những bài học quý giá, để giúp mỗi người suy tư và chiêm niệm về ý nghĩa cuộc đời. Vì thế, chỉ khi nào bạn và tôi chìm vào trong cõi thinh lặng để nhìn xuống dòng đời, khi đó ta mới thấy cuộc đời này sao nhiều nỗi xót xa.
 
Gần đây, tôi có dịp đi thăm một người bà con đang nằm chờ án tử vì mang trong mình căn bệnh Ung thư. Nhìn người thân đang phải quằn quại, vật lộn với những cơn đau, mà tâm hồn tôi bồi hồi, xót xa. Trên đường trở về nhà, chiếc xe honda cứ bon bon chạy, chở theo biết bao suy nghĩ trong đầu tôi về số phận mong manh của kiếp người. Dẫu biết rằng: Ai cũng có một lần sinh ra trong cuộc đời và cũng có một lần nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt chốn nhân gian để đi vào cõi vĩnh hằng. Thế mà không hiểu sao, khi được tận mắt chứng kiến cảnh người thân sắp vĩnh viễn đi về bên kia thế giới, tôi không sao cầm được nước mắt.
 
Tôi xúc động khi được lắng nghe những lời từ trái tim của người đang trong cơn thất vọng. Tâm hồn tôi dấy lên niềm cảm phục vì thái độ can đảm của một tâm hồn có Chúa. Chính Đức tin và niềm hy vọng vào Đức Kitô phục sinh đã giúp họ sẵn sàng đón nhận thánh giá và coi đó là một phương thế để lập công cho mình và cho những lỗi lầm của người thân trong gia đình… Trong cơn đau đớn, bệnh nhân vẫn đủ sức để nhắn nhủ tôi: “Cháu hãy trung thành ở trong Nhà Chúa đến trọn đời nhé và đừng quên cầu nguyện cho bác được nghĩa cùng Chúa. Chúa cho bác sống đến ngày hôm nay đã là một ân huệ rồi. Bác ra đi lúc này cũng là được rồi cháu ạ”.  
 
Một lời khuyên thật nhẹ nhàng nhưng rất đỗi chân thành có thể cũng làm cho tôi và bạn suy nghĩ ít nhiều. Có lẽ, chúng ta phải hối hận vì nhiều lần trong cuộc sống, bạn và tôi đã lãng phí thời gian thật nhiều, khi chểnh mảng trong việc đào luyện bản thân mình, khi gục ngã trước cám dỗ, khi không cố gắng chu toàn bổn phận được trao… Và cũng biết bao lần, chúng ta buông mình cho những chán chường, thất vọng vây hãm cuộc đời, khi bản thân chúng ta không cố gắng vươn lên, hoặc cũng có khi ta than phiền về cuộc sống, khi ta muốn bỏ lại sau lưng tất cả mọi sự để chạy theo những gì hào nhoáng bên ngoài… Chúng ta hãy tự hỏi bản thân mình: hôm nay tôi đã sống thế nào? đã làm được gì cho cuộc đời? đã yêu thương ra sao? đã dâng hiến thế nào? Bởi lẽ, mỗi giây phút hiện tại sẽ lần lượt qua đi mà không bao giờ nói lời từ biệt. Chúng ta cũng không thể làm sống lại ngày hôm qua, cũng như không thể thay thế nó bằng ngày mai. Ai trong chúng ta cũng chỉ sống một lần và chỉ chết một lần. Hành trình đi về cõi vô biên của mỗi người được ví như một dòng nước cũng có ngày phải buông bờ mà xuôi về biển cả. Tình cảm nào, yêu thương nào, ghét ghen nào cũng có ngày tan theo giọt nắng giọt mưa, để rồi khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, là gửi linh hồn đó theo gió ngàn bay về bến bờ riêng của mỗi người.
 
Bạn và tôi hãy biết trân trọng và tri ân những người chúng ta đã gặp gỡ, những người đã một đôi lần ngang qua cuộc đời chúng ta, cảm ơn những chia sẻ chân thành và những lời nhắn nhủ để dệt nên cuộc đời mỗi người. Hãy nỗ lực hơn mỗi ngày, để có thể trở thành một khí cụ nhỏ bé trong tay Chúa hầu mang niềm hy vọng cho những con người đang phải đối mặt với những đau khổ mà ta gặp thấy trong cuộc đời. Vì thế, từng phút từng giây, bạn và tôi hãy ý thức sống hôm nay làm sao để ngày mai sẽ chết.
 
Nt. M. Fx. Huyền Nhiệm, fmsr

Công an Thừa Thiên Huế đe dọa sinh viên không được tiếp cận thông tin về Đan viện Thiên An

 

Công an Thừa Thiên Huế đe dọa sinh viên không được tiếp cận thông tin về Đan viện Thiên An

#GNsP (23.07.2017) – Sinh viên sống và học tại Tỉnh Thừa Thiên Huế cho biết, công an đe dọa các bạn không được đọc tin và chia sẻ các bài viết có nội dung liên quan đến “chính quyền” đàn áp các Đan sỹ và cướp đất Đan viện Thiên An (ĐVTA).

Công an đã vào nhà của các bạn sinh viên này. Họ yêu cầu các bạn gỡ tất cả các bài viết, video trên facebook, zalo có liên quan đến thông tin “chính quyền” dùng hung khí truy đuổi, tấn công các Đan sỹ ĐVTA.

Các bạn sinh viên cho biết, các bạn tìm hiểu và chia sẻ thông tin về ĐVTA từ trang Fanpage “Tin Mừng Cho Người Nghèo”. Tuy nhiên, các công an viên nói rằng, trang tin “Tin Mừng Cho Người Nghèo” là trang “phản động”, đưa thông tin không đúng.

Trang web hay Fanpage “Tin Mừng Cho Người Nghèo” là trang thông tin điện tử do một nhóm các cha Dòng Chúa Cứu Thế thành lập vào tháng 4.2015 với mục đích “loan báo Tin Mừng cho người bị bỏ rơi hơn cả, và vọng lại tiếng nói của dân oan, của người bị bất công, những người không có tiếng nói”.

Các bạn sinh viên cũng cho biết thêm, công an đã vu khống ĐVTA đủ điều. Tuy nhiên, các bạn sinh viên nói rằng, họ không hề tin những gì công an nói vì họ hiểu bản chất của cộng sản là dối trá và không lo lắng khi bị công an đe dọa.

Tại Điều 25 Hiến pháp quy định: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”

Điều 16 Hiến pháp quy định: “1. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. 2. Không ai bị phân biệt đối xử trong đời sống chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội.”

Chưa kể khoản 2 Điều 8 Hiến pháp 2013 qui định: “Các cơ quan nhà nước, cán bộ, công chức, viên chức phải tôn trọng Nhân dân, tận tụy phục vụ Nhân dân, liên hệ chặt chẽ với Nhân dân, lắng nghe ý kiến và chịu sự giám sát của Nhân dân; kiên quyết đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí và mọi biểu hiện quan liêu, hách dịch, cửa quyền”.

Do đó, mọi công dân – trong đó có sinh viên – có quyền “tiếp cận thông tin” tìm hiểu các vấn đề sai trái đang diễn ra trong xã hội VN. Cũng như có quyền giám sát các hoạt động của “cơ quan, cán bộ, công chức, viên chức”, nếu cần người dân có quyền “có ý kiến” để buộc nhà cầm quyền phải “lắng nghe”! Thậm chí, công an, nhà cầm quyền càng phải khuyến khích giới trẻ, sinh viên tìm hiểu các vấn nạn xã hội, lắng nghe ý kiến của những người trẻ… bởi lẽ đất nước này do chính người trẻ tiếp nối, xây dựng. Mọi hành vi hạch sách, cấm cản của công an, an ninh đối với các bạn sinh viên là sai trái, “biểu hiện của quan liêu, hách dịch, cửa quyền…”. Các bạn đang làm đúng, hãy cứ hiên ngang thực hiện.

Các Đan sỹ ĐVTA cho biết, những người dân thường xuyên lui tới, cộng tác giúp Nhà dòng bị những người lạ mặt tìm đến tư gia hạch sách, đe dọa, cấm cản không được làm việc cho Đan viện. Trong thời gian vừa qua, hộp thư điện tử chính của ĐVTA luôn nhận nhiều thư ẩn danh với những lời đe dọa đánh đập nếu các Đan sỹ đi ra khỏi Đan viện.

Sau biến cố đau thương ngày 28-29.06.2017 tại ĐVTA, khách hành hương đổ về Đan viện ngày càng đông, trung bình mỗi ngày có hơn 400 lượt khách viếng thăm.

Nhà cầm quyền có thể đe dọa người dân xóa sạch các thông tin sự thật về ĐVTA, nhưng không thể xóa đi nỗi đau xúc phạm niềm tin Tôn Giáo nơi cõi lòng người giáo dân, cũng như sự xúc phạm quyền tự do Tôn Giáo nơi tâm hồn mỗi công dân có lòng hướng thiện. Và “Sự thật sẽ giải phóng anh em” (Ga 8,32).

Huyền Trang, GNsP

http://www.tinmungchonguoingheo.com/…/cong-an-thua-thien-h…/

Image may contain: 1 person, crowd and outdoor
 
 

SÀI GÒN vs TP. HỒ CHÍ MINH

From facebook: Hung Tran shared Phaolo Hoàng‘s post.
 
Image may contain: outdoor
Image may contain: 1 person, sitting, outdoor and water

Phaolo Hoàng added 2 new photos.

SÀI GÒN vs TP. HỒ CHÍ MINH

Cái gì mà Sài Gòn và TP Hồ Chí Minh?

Không phải 2 cái là một hả? Bậy nha chưa, bậy nha chưa. Hai cái khác hoàn toàn. Sài Gòn là Sài Gòn, còn TP Hồ Chí Minh là TP. Hồ Chí Minh. Chẳng liên quan gì đến nhau cả. Vậy khác nhau sao?

Sài Gòn là thủ đô của một nước Việt tự do. TP Hồ Chí Minh là một thành phố của một nước Việt thối nát.

Sài Gòn là “Hòn Ngọc Viễn Đông.” TP Hồ Chí Minh là hòn dái.

Sài Gòn là nơi Lý Quang Diệu từng khen ngợi. TP Hồ Chí Minh là nơi các blogger chế nhạo.

Sài Gòn là nơi tập trung của những nhà trí thức, nghệ thuật và văn học của đất nước. TP Hồ Chí Minh là nơi tập trung của đám ngu như bò.

Sài Gòn xe hơi chạy đầy đường. TP Hồ Chí Minh xe máy chạy đầy đường.

Sài Gòn có những công trình di tích lịch sử. TP Hồ Chí Minh có những công trình xây vài ngày là hư.

Sài Gòn mưa ít khi nào ngập. TP Hồ Chí Minh mưa cái là ngập.

Sài Gòn không phân biệt vùng miền. TP Hồ Chí Minh phân biệt dựa theo hộ khẩu.

Sài Gòn có mấy anh cảnh sát tươi cười giúp đỡ người dân. TP Hồ Chí Minh có mấy anh CSGT ngoắc xe vô vòi tiền.

Sài Gòn là một thành phố thơ mộng. TP Hồ Chí Minh là một ổ rác.

Sài Gòn là một thành phố tôi yêu. TP Hồ Chí Minh là một thành phố tôi muốn trốn chạy khỏi.

Sài Gòn là nơi tôi luôn nhớ và muốn trở về. TP Hồ Chí Minh là nơi tôi muốn ra đi và không muốn trở về.

Sài Gòn được đặt tên một cách dân dã. TP Hồ Chí Minh đặt tên theo xác chết một lãnh tụ cộng sản.

Sài Gòn có những nhà thương chữa bệnh cho người nghèo. TP Hồ Chí Minh có những bệnh viên moi tiền người nghèo.

Sài Gòn có những anh cảnh sát bảo vệ người bán hàng rong. TP Hồ Chí Minh có những thằng đô thị đi vòi tiền người bán hàng rong.

Sài Gòn có tòa nhà Quốc Hội. TP Hồ Chí Minh có Nhà Hát.

Sài Gòn có tư bản chính nghĩa. TP Hồ Chí Minh có tư bản đỏ.

Sài Gòn có lãnh đạo vì dân. TP Hồ Chí Minh có lãnh đạo vì túi tiền.

Sài Gòn là nơi ở của Tổng Thống quốc gia Việt Nam. TP Hồ Chí Minh là nơi ở của Bí Thư Thành Ủy.

Sài Gòn ít tham nhũng. TP Hồ Chí Minh tham nhũng như bệnh dịch.

Sài Gòn không khí trong lành. TP Hồ Chí Minh ô nhiễm trầm trọng.

Sài Gòn ít nghe ai chửi thề. TP Hồ Chí Minh ra đường là nghe đụ má, đụ mẹ và gần đây là địt mẹ.

Sài Gòn có người dân thật thà. TP Hồ Chí Minh có người dân lưu manh.

Sài Gòn là nơi một người đạp xích lô có thể nuôi sống cả gia đình. TP Hồ Chí Minh là nơi cả nhà đi làm cũng không đủ sống.

Sài Gòn có những sinh viên yêu nước. TP Hồ Chí Minh có những sinh viên yêu tiền.

Sài Gòn có những cô vợ chờ chồng đi trận về. TP Hồ Chí Minh có những em mà người yêu đi bộ đội là chia tay luôn.

Sài Gòn khiến tôi tự hào. TP Hồ Chí Minh khiến tôi xấu hổ.

Sài Gòn sạch sẽ. TP Hồ Chí Minh đầy rác.

Sài Gòn làm tôi thấy tiếc nuối. TP Hồ Chí Minh làm tôi thấy bực bội.

Và cuối cùng, Sài Gòn dù mất nhưng ai cũng thương nhớ. TP Hồ Chí Minh dù là hiện tại nhưng chẳng ai thương nó chút nào.

Đó là sự khác biệt giữa Sài Gòn và TP Hồ Chí Minh. Bạn chưa hiểu hả? Di tích Sài Gòn tới giờ vẫn còn. Còn di tích của TP Hồ Chí Minh bây giờ chỉ ăn theo di tích của Sài Gòn cũ.

Người Sài Gòn vẫn gọi Sài Gòn là Sài Gòn. Người dân vẫn gọi Sài Gòn là Sài Gòn.

Còn TP Hồ Chí Minh ư? Nó chỉ là cái bóng đằng sau Sài Gòn.

Đó là sự khác biệt giữa Sài Gòn và TP Hồ Chí Minh.

Tôi Yêu Sài Gòn.

Ảnh 1: Sài Gòn thủ đô của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa.
Ảnh 2: Tp Hồ chí minh mang tên của một xác người !(cứ mưa là ngập sình)

 

KHI ĐẠO ĐỨC THỐI RỮA

From facebook:  Hoa Kim Ngo and Huynh Thi Xuan Mai shared Trần Trung Đạo‘s post.
Image may contain: 2 people, people standing and outdoor
Image may contain: 3 people, basketball court
Trần Trung Đạo added 2 new photos.Follow

4 hrs · Braintree, MA · 

 

KHI ĐẠO ĐỨC THỐI RỮA

Hơn mười năm trước trên talawas tôi viết về cụ bà Nguyễn Thị Thứ, khi bà cụ còn sống:

“Cách quê tôi không xa, có một bà mẹ, cụ Nguyễn Thị Thứ, được phong danh hiệu “Bà Mẹ anh hùng” vì có đến 9 người con trai là liệt sĩ. Ngôn ngữ Việt Nam dù phong phú bao nhiêu cũng chẳng thể nào tả được nỗi đau trong lòng cụ khi nửa đêm thức dậy nhìn lên bàn thờ dựng 9 tấm ảnh của những đứa con trai mà cụ đã từng mang nặng đẻ đau. Tại ai? Tây? Mỹ? Quân đội miền Nam? Đảng Cộng sản? Hay tại những đứa con (chắc chắn trong đó có một số người bất hiếu) của cụ? Nhưng dù tại ai thì họ cũng đã ra đi và chỉ có nỗi đau là ở lại. Mỗi khi đọc tin về cụ tôi lại nghĩ đến nỗi đau, không phải chỉ vì cụ có 9 người con chết, mà đau hơn khi mỗi ngày, mỗi tháng trong phần đời còn lại, như một “bà mẹ anh hùng” cụ phải hãnh diện, phải tiếp tục cười tươi trên sự bất hạnh và bạc phước của chính mình.”

Bà Nguyễn Thị Thứ là một bà mẹ đáng thương, bạc phước nhưng không đại diện cho hình ảnh bà mẹ Việt Nam anh hùng dân tộc. Bà chỉ là một trong nhiều sản phẩm tuyên truyền của CS.

Cụ bà qua đời nhưng một số khác vẫn còn sống và vẫn phải tiếp tục cười tươi trên sự bất hạnh và bạc phước của chính mình.

Đảng CSVN đang cố gắng tuyệt vọng để vực dậy những xác chết, đưa các cụ già gần đất xa trời làm dụng cụ tuyên truyền.

Nhìn bức hình các bà cụ đứng trong cơn mưa tầm tã để nhận một “bằng khen” trong khi chiếc dù duy nhất được dùng để che cho Nguyễn Xuân Phúc để thấy sự băng hoại, thối rữa về đạo đức trong xã hội Việt Nam ngày nay trầm trọng đến mức độ nào.

Chính sách tẩy não có hệ thống đã xóa bỏ hẳn mọi giá trị văn hóa đạo đức truyền thống của dân tộc Việt Nam.

Một số người cũng bị tẩy não binh vực và cho rằng lỗi tại tên cầm dù nhưng Nguyễn Xuân Phúc thì sao? Chẳng lẻ ông ta không biết người đàn bà đứng trước mặt trong chiếc áo mưa mong manh kia đang tuổi mẹ hay bà nội, bà ngoại của mình?

Một bức hình khác chụp tại Nam Phi, trong đó cả tổng thống Barack Obama và cựu tổng thống George W. Bush đều phải đi trong mưa khi đến tham dự tang lễ của cố TT Nelson Mandela và chiếc dù chỉ dành che phụ nữ. Bức hình cho thấy cách đối xử giữa những con người dù là nguyên thủ quốc gia đang được áp dụng một cách bình thường trên khắp thế giới khác với một Việt Nam đang bị thối rữa, như thế nào.

Một quốc gia dù giàu có bao nhiêu cũng không mua được đạo đức. Đó không phải là một nhà máy, một trung tâm kỹ thuật mà là phần của nếp sống, của truyền thống được chính quốc gia đó xây dựng, học hỏi và phát huy qua suốt chiều dài lịch sử.

Tàn phá rất dễ nhưng xây dựng lại rất khó, tốn rất nhiều thời gian.

Phục hồi được các giá trị văn hóa đạo đức như thời Việt Nam Cộng Hòa và từ đó phát huy cao hơn, là một nỗ lực gian nan, nhưng nếu mọi người còn có lòng, còn kiên nhẫn, các giá trị tốt đẹp đó sớm muộn cũng sẽ được phục hồi.

Trần Trung Đạo

  •  
     
     

Cho phép ‘đổ bùn xuống biển’ giống hệt vụ Formosa

Cho phép ‘đổ bùn xuống biển’ giống hệt vụ Formosa

Bảng tuyên truyền cho môi trường được dựng tại công trường xây dựng Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân 1. (Hình: Tuổi Trẻ)

VIỆT NAM (NV) – Bộ Công Thương Việt Nam vừa đình chỉ chức vụ Giám đốc Trung tâm Tư vấn Đầu tư và Chuyển giao công nghệ của ông Hà Quốc Quân vì đang là viên chức mà lại điều hành doanh nghiệp tư nhân.

Công ty Tư vấn xây dựng cảng biển Việt Nam do ông Quân làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm Tổng giám đốc bị tố cáo đã mạo danh ít nhất ba nhà khoa học khi soạn thảo báo cáo biện minh cho việc Công ty Điện lực Vĩnh Tân 1 (VTPC 1) đem một triệu khối bùn đổ xuống vùng biển thuộc huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận.

Báo cáo vừa kể liệt kê tên của 14 nhà khoa học tham gia vào việc biện minh. Đến giờ này, ngoài ông Nguyễn Tác An, Phó Chủ tịch Hội Khoa học – Kỹ thuật biển Việt Nam, cựu Viện trưởng Viện Hải dương học Nha Trang, còn có bà Nguyễn Ngọc Bảo Trâm làm việc tại Trung tâm Quy hoạch – Quản lý tổng hợp vùng duyên hải khu vực phía Nam và bà Lê Thị Vân Linh, làm việc tại Viện Kỹ thuật biển khẳng định rằng họ không tham gia khảo sát, góp ý như báo cáo nêu.

Ông An cho biết, sau khi ông lên tiếng, Công ty Tư vấn xây dựng cảng biển Việt Nam đã liên lạc với ông để xin lỗi. Công ty này giải thích, việc đưa tên ông vào báo cáo là do nhầm lẫn của thư ký. Công ty Tư vấn xây dựng cảng biển Việt Nam chưa nói gì thêm về trường hợp bà Trâm, bà Linh.

Theo tờ Tuổi Trẻ thì Bộ Công Thương Việt Nam mới xác định, chuyện ông Hà Quốc Quân vừa là viên chức, vừa thành lập, điều hành một doanh nghiệp tư nhân là vi phạm Luật Phòng – Chống tham nhũng và Luật Viên chức. Bộ này đã yêu cầu Viện Nghiên cứu Chiến lược – Chính sách công nghiệp, nơi quản lý Trung tâm Tư vấn Đầu tư và Chuyển giao công nghệ mà ông Quân đang làm giám đốc, làm rõ các vi phạm và xem xét, xử lý kỷ luật ông Quân.

Bộ Tài nguyên – Môi trường, nơi cấp giấy phép cho VTPC 1 đổ khoảng một triệu tấn bùn xuống biển thì im lặng. Trước đây, báo cáo biện minh cho việc Công ty Điện lực Vĩnh Tân 1 (VTPC 1) đem một triệu khối bùn đổ xuống vùng biển thuộc huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận được Bộ Tài nguyên – Môi trường Việt Nam sử dụng để khẳng định việc cấp giấy phép cho VTPC 1 đổ bùn xuống biển là có… “căn cứ khoa học”.

Đến nay, các tình tiết liên quan đến chuyện cho phép VTPC 1 đổ bùn xuống biển cho thấy, trường hợp này giống hệt trường hợp cho tập đoàn Formosa xây dựng cụm nhà máy thép ở Khu Công nghiệp Vũng Áng, Hà Tĩnh.

Trước kia, dự án đầu tư của Formosa vào Khu công nghiệp Vũng Áng được xác định là “chủ trương lớn” vì sẽ góp phần thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, giải quyết việc làm. Gần đây, dự án đầu tư của VTPC 1 cũng là “chủ trương lớn” vì cần tăng sản lượng điện thông qua việc phát triển hệ thống nhà máy dùng than phát điện trên toàn quốc để phát triển kinh tế. Trên danh nghĩa, dự án xây dựng cụm nhà máy thép ở Khu Công nghiệp Vũng Áng, Hà Tĩnh do tập đoàn Formosa đầu tư nhưng nhiều tài liệu cho thấy, vốn và công nghệ của dự án này dính líu đến Trung Quốc. Tương tự, VTPC 1 là liên doanh giữa Tập đoàn Than – Khoáng sản Việt Nam (TKV) với Trung Quốc, trong đó phía Trung Quốc góp đến 95% vốn.

Các chuyên gia đều liên tục cảnh báo, khuyến cáo về nguy cơ ô nhiễm, lẫn những tác hại khó lường đến kinh tế, xã hội, an ninh, chính trị của cả hai dự án nhưng những cảnh báo, khuyến cáo đó đều bị giới hữu trách vứt vào thùng rác, một phần bởi đó là “chủ trương lớn”, phần khác là do cả hai dự án đều đã được “thẩm định, đánh giá một cách kỹ lưỡng về mọi mặt, đặc biệt là khoa học”.

Trong trường hợp Formosa, chính quyền Việt Nam chỉ thừa nhận việc “thẩm định, đánh giá” có sơ suất do không lường hết được các “diễn biến phức tạp” tác động đến môi trường, hệ sinh thái biển sau khi Formosa thử vận hành nhà máy thép hồi tháng 4 năm ngoái, gây ô nhiễm toàn bộ vùng biển phía Bắc miền Trung. Vụ “đổ bùn xuống biến” cũng từng được khẳng định là đã “thẩm định, đánh giá một cách kỹ lưỡng về mọi mặt, đặc biệt là khoa học”.

Hồi đầu tháng này, ông Nguyễn Linh Ngọc, Thứ trưởng Tài nguyên – Môi trường, người ký quyết định cho VTPC 1 đổ bùn và chất thải xuống biển, bảo rằng, đáy của vùng biển mà ông ta thay mặt Bộ Tài nguyên – Môi trường, cho phép VTPC 1 đổ bùn và chất thải “chỉ toàn cát”. Nếu có sự hiện diện của các sinh vật biển (cỏ biển, san hô,…) tại đó thì “không bao giờ Bộ Tài nguyên – Môi trường cho phép”.

VTC News 14 – một kênh truyền hình tại Việt Nam – đã cử phóng viên đến vùng biển mà Bộ Tài nguyên – Môi trường cho phép VTPC 1 đổ bùn và chất thải xuống đó để khảo sát. Clip do ngư dân hỗ trợ phóng viên VTC News thực hiện cho thấy: 30 héc ta đáy biển – nơi mà VTPC 1 được phép đổ bùn và chất thải có đủ thứ sinh vật biển, thậm chí còn có vỉa san hô! Ông Ngọc im lặng, không lên tiếng trước những cáo buộc rằng ông ta đã dối trá.

Sau một năm “sửa chữa, khắc phục” những sai sót, Formosa đã được phép vận hành nhà máy thép ở Khu Công nghiệp Vũng Áng. Tuy tuyên bố sẽ không “đem môi trường sống đổi phát triển kinh tế” nhưng chính quyền Việt Nam không thể đóng cửa nhà máy thép của Formosa vì đã cấp cho Formosa đủ loại giấp phép, kể cả giấy phép xả nước thải không cần xử lý một cách kỹ lưỡng ra biển. Nếu đáp ứng mong muốn của hàng triệu người Việt – đóng cửa Formosa, chắc chắn tập đoàn này sẽ kiện chính phủ Việt Nam ra tòa.

Vụ “đổ bùn xuống biển” cũng thế, đề nghị nạo vét khu vực ven bờ để thiết lập hải cảng tiếp nhận than và đem bùn cũng như các chất thải khác tích tụ sau khi nạo vét, xây dựng nhà máy nhiệt điện xuống biển đã được chấp thuận cách nay vài năm. Bộ Tài nguyên – Môi trường Việt Nam không thể từ chối cấp phép. Nếu không, chính phủ Việt Nam cũng sẽ bị kiện.

Điểm khác biệt duy nhất giữa vụ Formosa với vụ “đổ bùn xuống biển” là cả dân chúng lẫn báo giới Việt Nam cùng thấy rằng, nếu không lên tiếng một cách tích cực, chính họ chứ chẳng riêng ngư dân, nông dân cũng lãnh đủ. Hàng triệu khối bùn có tiếp tục được cho đổ xuống biển hay không là chuyện phải chờ để xem nhưng chắc chắn hàng triệu khối bùn, chất thải này và vài triệu khối bùn, chất thải khác của các nhà máy phát điện bằng than sẽ được đổ ở đâu đó bởi tất cả các dự án đầu tư đều đã được duyệt, các nhà đầu tư đều đã cầm trong tay giấy phép đầu tư.

Một công trình nghiên cứu của nhóm mô hình hóa học khí quyển thuộc Đại học Harvard, cho biết, năm 2010, trên toàn thế giới, số người chết sớm vì các nhà máy phát điện bằng than là 3,2 triệu. Trong đó ở Việt Nam là 31.000 người và riêng đồng bằng sông Cửu Long là 8.000 người. Các nhà máy phát điện bằng than đang là một vấn nạn toàn cầu và các quốc gia phát triển đang tìm cách loại bỏ những nhà máy loại này vì gây ra những thiệt hại quá lớn. Theo một nghiên cứu của Clean Air Task Force, năm 2010, riêng ở Hoa Kỳ, ô nhiễm không khí từ các nhà máy phát điện bằng than làm 13.000 người chết sớm, 20.000 người mắc bệnh tim, mất 1,6 triệu ngày công do ốm đau, tổng thiệt hại qui ra tiền là hơn 100 tỉ Mỹ kim/năm.

Tuy các nhà máy phát điện bằng than bị xem là tác nhân hủy diệt môi trường nhưng chính phủ Việt Nam đã xác định, đến 2030, những nhà máy này sẽ chiếm 56,4% cơ cấu năng lượng của Việt Nam. (G.Đ)

Hai Bài Viết Và Chuyện 18 Năm

 Hai Bài Viết Và Chuyện 18 Năm

28/05/2017

Tác giả: Nguyễn Thị Phi Phượng
Bài số 5129-18-30809-vb8052817

Chương trình Việt Báo Viết Về Nước Mỹ khởi sự từ Tháng Năm năm 2000. Ngay trong những ngày đầu tiên, có bài “Gia Đình Tôi Tới Mỹ” của Nguyễn Thị Phi Phượng. Tác giả ngày ấy vừa định cư Mỹ 4 tháng. Bài viết có in trong sách Viết Về Nước Mỹ, tuyển tập I, trang 193, ấn hành lần thứ nhất tại California, tháng 11 năm 2000. Đúng 18 năm sau, tác giả góp thêm bài thứ hai, Thư Gửi Mẹ 2017. Giữa hai bài viết, có thể hình dung câu chuyện một gia đình tình nghĩa. Trân trọng mời cùng đọc.
* * *

Bài viết Tháng Năm 2017: Thư gửi Mẹ

Mẹ yêu thương của con,

Con và chồng con bước vào phòng ở của Mẹ thì Cô y tá cũng vừa săn sóc Mẹ xong. Vừa kéo cái mền đắp cao lên tới cổ của Mẹ, cô vừa nói với con là 2 ngày nay rồi, Mẹ không ăn được nhiều, chỉ thích uống sữa và chỉ muốn nằm trên giường để nghỉ trưa chớ không như mọi hôm: Mẹ ngồi trên xe lăn, xe của Mẹ cùng với một số bạn già khác sắp hàng trên hành lang, trước cái counter của nursing home, chỗ làm việc của các cô y tá.

Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông, đàn bà
Không nhìn, không nói
Gục đầu, nín lặng, ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân…
Họ ngồi đó
Móm xọm, nhăn nheo…*

Có lần con hỏi sao Mẹ không nằm nghỉ trưa trên giường. Mẹ trả lời là vì Mẹ sợ sẽ bị khó ngủ vào buổi tối nếu có ngủ trưa!

Con hỏi tiếp:

– Nếu đêm không ngủ được thì Mẹ sẽ làm gì?

– Mẹ sẽ nằm im, nhắm mắt và niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” rồi Mẹ đếm 1, 2, 3… Mẹ niệm và đếm như vậy tới 10 rồi Mẹ trở lại đếm 1.

Con khen Mẹ giỏi, Mẹ biết cách tịnh tâm và con nhắc Mẹ thêm:

– Mẹ nhớ tập trung vào hơi thở của Mẹ để khỏi suy nghĩ lung tung, nha Mẹ.

Như mọi khi, hôm nay, con mang cho Mẹ cá bống kho tiêu và xoài Thanh Ca chín mềm để Mẹ ăn với cơm trắng. Đó là món Mẹ thích nhất nhưng mà Mẹ lắc đầu, không chịu ngồi dậy để ăn. Mẹ làm Con lo quá!

Suốt 5 năm ở cái nursing home này, con nhớ là Mẹ không đòi hỏi chúng con điều gì, chỉ nói là mong hàng ngày được ăn cơm trắng dẻo – nấu hơi nhão – mềm, ăn với cá kho tộ. Con thay đổi thêm một chút để có đủ chất dinh dưỡng cho Mẹ, đó là khi thì con cho Mẹ ăn kèm với xoài chín, khi thì ăn kèm với dưa hấu… Nhìn Mẹ ăn ngon và hết phần cơm con mang vào là con vui lắm rồi!

Ăn xong, vợ chồng con đẩy xe đưa Mẹ ra vườn sau để Mẹ được hít thở không khí trong lành trong khi hai mẹ con trò truyện. Câu chuyện của hai mẹ con loanh quanh về khổ đau và hạnh phúc.

Con còn nhớ, cách đây ba năm, sau cuộc đại phẫu cắt bỏ phần ruột thừa bị cancer của Mẹ, cộng với bịnh Parkinson’s từ 10 năm trước đã làm Mẹ không đi đứng bình thường được, phải ngồi xe lăn. Bác sĩ không cho Mẹ được chăm sóc tại nhà nên Mẹ phải vào ở cái nursing home này.

Thời gian đầu, Mẹ rất buồn. Lúc đó, có Dì Út của con (em gái út của Mẹ) đi du lịch qua đây một tháng. Mẹ muốn theo Dì về Việt Nam. Chúng con đã ngồi xuống nói chuyện với Mẹ lâu. Mẹ ơi, con rất thán phục Mẹ. Mẹ đã hiểu lời Phật dạy: “Thân này khó có, Phật Pháp khó gặp…”. Thật vậy, Mẹ đang được chăm sóc trị bệnh ở Mỹ, một đất nước có sự chăm sóc về y tế tiến bộ vượt bực. Tại đây, Mẹ có được ngôi chùa tốt và gần. Đó là ngôi chùa ở phía bên kia đường của nursing home, nơi mà vợ chồng con đưa Mẹ tới đảnh lễ và nghe giảng pháp mỗi tuần khi con tới thăm Mẹ. Mẹ đã hiểu là lúc này chưa phải lúc chúng ta trở về lại Việt Nam. Mẹ biết là Mẹ sẽ làm khổ Dì Út và sẽ làm khổ hết tất cả chúng con còn ở lại Mỹ khi mà Mẹ về Việt Nam sống những ngày cuối đời. Từ “hiểu”, Mẹ đã thương chúng con. Mẹ vui vẻ ở lại Mỹ, trong cái nursing home này, không ray rứt, không phàn nàn. Mẹ biết là phàn nàn, ray rứt thì chỉ làm mình khổ chứ chẳng được gì. Mẹ ơi, Mẹ là Bà Mẹ lớn lao của con. Mẹ đã sống theo lời Phật dạy, cách sống và suy nghĩ không dễ gì có được ở những ông bà cụ tuổi 90 như Mẹ. Mẹ đã giữ được cái tâm an tịnh và an nhẫn giúp con cháu an lành.

Con còn nhớ, hơn nửa cuộc đời của Mẹ, khi còn ở Việt Nam, Mẹ buôn bán nhưng Mẹ rất thật thà, không dối gạt, không nói thách. Mẹ luôn nhắc nhở chúng con là nên làm điều lành, nhớ giúp đỡ người nghèo khó. Nay, Mẹ lại có được cái tâm an tịnh. Vậy là Mẹ đã theo đúng các điều Phật dạy. Một tấm gương lớn, nghe thì bình thường nhưng không phải người già nào cũng thực hành được. Cách sống thức thời này của Mẹ, con cháu chúng con cũng phải noi theo!

Hôm nay, trên đường về nhà, chồng Con lái xe, ngồi cạnh T mà hình ảnh Mẹ nằm ngọep trên giường trưa nay cứ quanh quẩn bên con. Cả một thời thơ ấu đã “sống lại” như một cuốn phim quay chậm.

Mẹ ơi, Mẹ sanh con ra đúng vào ngày cúng cái thất thứ 7 cho Ba con. Con chỉ “biết” Ba của con qua các tấm hình.

Mẹ còn nhớ không, trên bàn thờ của Ba con, cạnh tấm hình Ba là tấm hình chụp ba mẹ con mình, Mẹ ngồi bận áo dài trắng, cổ quấn khăn tang đen. Mẹ ôm hai anh em con, lúc đó, anh Hai của con chắc gần 3 tuổi, Mẹ nhỉ. Con thì ốm xo, nhỏ xíu, chưa biết đi, thu mình ngồi trong lòng Mẹ. Ba khuôn mặt buồn! Mẹ ơi, tuổi thơ của con gắn liền với cái bàn thờ ấy, với tấm hình ấy. Cuốn tự điển của riêng con không có từ “Ba” mãi cho đến khi con gái của Mẹ có chồng. Tới lúc đó, mỗi khi được gọi tiếng “Ba” (Ba của T, ba của chồng con), tiếng gọi đó với con sao mà ngọt ngào, giá trị, cao quý, thấm thía!

Mẹ ơi, con được sống trong tình thương của Mẹ và của Ông Bà Ngọai nên con không biết tủi cho cái phận côi cút của mình cho mãi đến khi con học lớp 9, một hôm, trong giờ giảng văn, câu ca dao: “Còn cha gót đỏ như son, Đến khi cha chết, gót con lấm bùn…”

Bài học giảng văn làm vỡ òa sự mất mát quá sức lớn lao của cuộc đời con và cả cuộc đời của Mẹ.

Ba của chúng con đã sớm hy sinh trong cuộc chiến chống Pháp. Mẹ đem anh em con về lại quê nghèo Long Điền – Bà Rịa, sống với Ông Bà Ngọai. Mẹ đã cố gắng để trở thành hình bóng của Ba chúng con: nghiêm khắc, cương quyết, ít cười… và ít khi ôm anh em con vào lòng để nựng nịu. Con hiểu. Mẹ ơi, Con hiểu Mẹ! Con không giận Mẹ đâu vì đó là cách nuôi con của thời đại Mẹ sống.

Mẹ đã nhọc nhằn buôn bán, giữ cái tiệm của Ông Ngọai để lại như người cai tù giữ nhà tù: không hề có vacation, không hề đóng cửa tiệm để đi Chùa lễ Phật… Mẹ đã lo toan cho hết cả nhà. Mặc dù, lúc đó, con vẫn còn nhớ rõ, Mẹ không hề đi Chùa nhưng Mẹ không bao giờ quên ngày Rằm, ngày mồng Một, ngày Phật Đản, ngày Tết… Những ngày đó, Mẹ đưa tiền cho Dì Út xuống Chùa Ông Bác ở xóm Truông để cúng Phật, để thăm Ông Bác là vị sư già của Chùa và Mẹ nhắc Dì Út nhớ lạy Phật trước khi ra về.

Mẹ đã lo hết cho cả nhà, từ Ông Ngọai, Bà Ngọai, hai anh em con cho tới các bà Cô, bà Dì và cả các nhà hàng xóm nghèo sống xung quanh nhà mình nữa. Mẹ không đi Chùa nhưng đêm nào Mẹ cũng tụng kinh, niệm Phật và nhất là Mẹ giữ năm giới luật của nhà Phật thật chặt chẽ, Mẹ không bao giờ nói dối để lường gạt khách hàng… Anh em con đã theo cách sống thật thà này của Mẹ, của gia đình mình từ khi đó.

Cho mãi đến năm 1986, khi đến Mỹ cùng với hai đứa con trai của con, lúc đó, Mẹ mới được tới Chùa hằng tuần. Hồi ở VN, Mẹ lo cho cả nhà. Tới Mỹ, cũng nhờ có Mẹ mà hai con của con có chỗ dựa tinh thần vững chắc nên chúng đã ăn học tới nơi tới chốn. Cả cuộc đời của Mẹ là một chuỗi hy sinh và bù đắp cho con, cho cháu, cho đại gia đình.

Từ khi sống trong nursing home, Mẹ trở nên ít nói, không than vãn, không đòi hỏi. Con biết là Mẹ muốn thực hành phép “tịnh khẩu”. Mẹ thường nói với con là Phật dạy “Nếu tu được cái miệng là coi như đã tu được phân nửa của quá trình tu tập”. Nhiều lúc, con bóp chân cho Mẹ, con hỏi là Mẹ có thấy nhức chân không, Mẹ nhẹ nhàng lắc đầu. Mẹ không muốn con lo, chứ người già nào mà không đau chỗ này, nhức chỗ kia. Vì phải nâng Mẹ lên giường rồi xuống xe lăn… nhiều lần trong ngày cho việc ăn uống, vệ sinh… nên hai xương bả vai của Mẹ đã bị trật ra, gần chạm với cái xương hàm, vậy mà Mẹ cũng không bao giờ than đau. Mẹ vẫn thường nói với Con là Mẹ chỉ muốn sớm được chết yên ả, để Mẹ được thay cái xác mới, thay cái linh hồn mới…

Thế đó, nhờ hiểu và thực hành Phật pháp, Mẹ đã có những năm tháng cuối đời bình an và Mẹ cũng đã cho chúng con sự bình an và hạnh phúc.

Chồng con đã lái xe vào cái drive way của nhà. Con chạy vội vào, đứng trước bàn Phật. Mẹ ơi, con đang hướng cái tâm nhỏ nhoi của con tới Mẹ và con đọc Kinh Bát Nhã. Bài tâm kinh này đã theo con từ khi Mẹ và hai đứa nhỏ ra đi…

Mẹ ơi, con cảm nhận được giá trị đích thực của tình thương và con cũng hiểu được phần nào, rằng cuộc sống này thật sự là vô thường.

Họ ngồi đó
Bên nhau,
Đàn ông, đàn bà…

Mới hôm qua thôi
Nào ga lăng, nào quý phái,
Nói nói, cười cười,
Ghen tuông, hờn giận.

Họ ngồi đó,
Không nói năng,
không nghe ngóng
Gục đầu, ngửa cổ
Móm xọm, nhăn nheo…

Ngoài kia, tuyết rơi trắng xóa,
Ngoài kia, dòng sông mênh mông, mênh mông…

Trên đây là thơ của Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc. Bs. Hồ Đắc Đằng dịch sang Anh ngữ:

Out there,
Snow flying immense white
Out there, the river immense, immense…
Hayward, CA. Chờ Vu Lan 2017

Nguyễn Thị Phi Phượng

Xem thêm:

Gia Đình Tôi Vào Mỹ (cùng một tác giả).

Tượng đài cộng sản, một gia tài không ai muốn nhận

Tượng đài cộng sản, một gia tài không ai muốn nhậnFB Trần Trung Đạo

23-7-2017

Tổng Bí Thư CS Nguyễn Văn Linh và quốc tổ Hùng Vương, ai đáng kính trọng hơn? “Đó là câu hỏi ngu!” Những người có chút ít nhận thức chính trị và lịch sử, chẳng những không trả lời mà còn mắng ngược kẻ đặt ra câu hỏi.

Làm thế nào Nguyễn Văn Linh, một trong những người đã ký mật ước Thành Đô quy thuộc Trung Cộng lại có thể đem so với vị vua đã sáng lập nên nước Văn Lang của dòng giống Lạc Việt?

Làm thế nào một lãnh đạo của chỉ ba triệu đảng viên CS lại có thể đem ra so sánh vua Hùng, sáng tổ của cả dân tộc?

Và đừng quên không có vua Hùng đã không có một nước tên gọi Việt Nam trên bản đồ thế giới trong khi nếu không có đảng CSVN lại là một điều vô cùng may mắn cho dân tộc Việt Nam.

Sự thật khó tin nhưng chính các lãnh đạo CSVN, có văn bản đàng hoàng, cho rằng TBT CSVN Nguyễn Văn Linh đáng kính trọng hơn Quốc Tổ Hùng Vương.

Theo nội dung Quyết Định số 1063/QĐ-TTg do Nguyễn Tấn Dũng ký ngày 2 tháng 7, 2015, phê duyệt kế hoạch tổ chức các ngày lễ trong hai năm 2014 và 2015, ngày sinh của Nguyễn Văn Linh 01/07 được đảng CSVN được xem như ngày lễ “Quy Mô Cấp Quốc Gia” trong khi ngày Giổ Tổ Hùng Vương Mùng 10 tháng 3 năm Ất Mùi 2015 chỉ là lễ địa phương và bị đưa xuống hàng cấp tỉnh. Theo Quyết Định này, vua Hùng bị xếp ngang hàng với Trần Phú, Nguyễn Lương Bằng, Hoàng Quốc Việt, Nguyễn Chí Thanh.

Khánh thành tượng đài ông Nguyễn Văn Linh ở Hưng Yên. Ảnh: internet

Nguyên văn: “Ngày lễ lớn do Ban Tổ chức cấp quốc gia chủ trì tổ chức, giao Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch chủ trì xây dựng Đề án trình Thủ tướng Chính phủ phê duyệt gồm: Kỷ niệm 100 năm Ngày sinh Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (01/7/1915 – 01/7/2015).”

Nguyên văn: “Bao gồm kỷ niệm ngày sinh của các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Đảng, Nhà nước, lãnh đạo tiền bối tiêu biểu; phong trào cách mạng; sự kiện tiêu biểu và ngày truyền thống, ngày thành lập ngành; ngày giải phóng, ngày thành lập tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương. 1. Kỷ niệm 55 năm Ngày mở đường Hồ Chí Minh (19/5/1959 – 19/5/2014). Bộ Quốc phòng đã tổ chức. 2. Giỗ Tổ Hùng Vương (mùng 10 tháng 3 năm Ất Mùi – 2015). Giao tỉnh Phú Thọ chủ trì tổ chức…”

Quyết định của lãnh đạo CSVN phát xuất nhiều lý do như người viết đã trình bày trong các bài viết, nhiều nhất trong bài Bàn về tẩy não, xin tóm tắt lần nữa dưới đây:

– Tiếp tục tẩy não các thế hệ Việt Nam, nhất là thế hệ trẻ: Một khi chính sách tuyên truyền tẩy não không còn tác dụng, đảng CS sẽ tắt thở. Đó là trường hợp của Liên Xô.

Trong lúc “bóng ma chủ nghĩa cộng sản,” mà Karl Marx dùng để thách thức quyền lực của các nhà nước tư sản giữa thế kỷ 19 trong Tuyên Ngôn Đảng Cộng Sản, đã chìm vào quá khứ và đại đa số nhân loại đang hăng say tiến bước trên con đường dân chủ hóa. Việt Nam thì chưa. Tại Việt Nam, hàng triệu học sinh, sinh viên mỗi ngày vẫn phải học thuộc một cách từ chương những khái niệm, những định nghĩa sai lầm và lỗi thời.

Tại Việt Nam, bệnh sùng bái cá nhân, tôn thờ lãnh tụ vẫn còn đang chế ngự trong hầu hết các lãnh vực của đời sống văn hóa và tinh thần đất nước. Không một giáo án, giáo trình, diễn văn, tham luận, tuyên ngôn, tuyên cáo nào mà không trích dẫn vài câu nói của các lãnh tụ CS. Sự nô lệ tri thức như là một loại vi trùng sinh sôi và lan rộng trong từng con người, qua nhiều thế hệ, xói mòn và tàn phá tính khai phóng, làm thui chột tính sáng tạo trong con người.

– Đồng nghĩa lịch sử đảng CS và lịch sử dân tộc: Lãnh đạo đảng CSVN đang cố gắng tuyệt vọng vực dậy những xác chết, những tên tuổi đang bị lãng quên, vùi lấp trong làn sóng văn minh dân chủ thời đại để đánh đồng họ với các anh hùng dân tộc thật sự khác.

Tuy nhiên, những lãnh đạo CS đã chết, từ chết trẻ như Lý Tự Trọng, Nguyễn Thị Minh Khai, Trần Phú, chết già như Hồ Chí Minh, Tôn Đức Thắng, Nguyễn Lương Bằng, Hoàng Quốc Việt, chết trong chiến tranh như Nguyễn Chí Thanh v.v… chỉ là đảng viên CS, không có liên hệ một chút gì đến lịch sử Việt Nam.

Có người có thể sẽ phản biện rằng, họ là người CS nhưng đồng thời là người yêu nước. Không. Những người kể trên là đảng viên CS, đã sống và chết như những người CS. Mục tiêu CS hóa Việt Nam là canh bạc của đời họ. Bằng chứng rõ ràng. Nguyễn Thị Minh Khai, Lý Tự Trọng và nhiều đảng viên CS khác khi bước lên máy chém đều hô lớn “Đảng cộng sản Đông Dương muôn năm,” không ai trong số họ hô “Việt Nam vạn tuế” hay “Việt Nam muôn năm” như các đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã hô tại Yên Bái sáng sớm ngày 17 tháng 6 năm 1930.

Một người sắp chết thường nghĩ về cội nguồn. Đó là cha mẹ, quê hương, dân tộc, tổ quốc. Người CS chỉ biết nghĩ về đảng vì đảng là cội nguồn của họ.

Như người viết đã phân tích trước đây, đó cũng là điểm khác biệt chính giữa các đảng cách mạng thật sự chiến đấu vì tự do, độc lập của dân tộc và đảng CSVN. Với những người yêu nước chân chính, đảng cách mạng chỉ là chiếc ghe để đưa dân tộc Việt Nam qua bờ tự do độc lập trong khi với Đảng Cộng sản chiếc ghe lại chính là dân tộc chuyên chở tham vọng của đảng.

Các nước cựu CS Đông Âu và thế giới xử trí sao với những “Nguyễn Lương Bằng,” “Hoàng Quốc Việt”, “Nguyễn Chí Thanh”, “Nguyễn Thị Minh Khai.”.. của họ?

Ngày lễ kỷ niệm những người này tại các nước cựu CS rất dễ giải quyết. Tên tuổi họ tức khắc bị gạch ra khỏi lịch và nhanh chóng rơi vào quên lãng. Nhân dân các nước Cộng Hòa non trẻ quá bận tâm lao vào cuộc chạy đua với nhân loại để hiện đại hóa đất nước, chẳng còn ai có thì giờ nghĩ đến chuyện xưa, mới đó nhưng chừng già hơn trái đất.

Tuy nhiên, việc phá hủy các tượng đài là cả một vấn đề vì phải tốn nhiều công sức và tranh luận.

Các nhà sử học Đông Âu gọi tượng đài các “anh hùng CS” là gia tài không ai muốn nhận (unwanted heritage) hay như hai tác giả W. Logan và K Reeves gọi là gia tài nan giải trong tác phẩm Những nơi đau nhức và nhục nhã, đương đầu với một “gia tài nan giải” (Places of pain and shame: dealing with “difficult heritage”).

Chẳng hạn việc phá hủy bức tượng khổng lồ của Enver Hoxha (Lê Duẩn của đảng CS Albany) đã gây nhiều tranh cãi. Một số sử gia cho rằng nên giữ tượng Enver Hoxha để các thế hệ sau này khi học về một chế độ độc tài tàn bạo sẽ đến ngay đó để xem mặt mày của y ra sao. Nhiều nơi vẫn còn giữ lại một số tượng đài trong ý nghĩa đó. Một số tượng đài khác bị bỏ hoang. Số phận của chúng giống như những lô cốt thời thực dân còn lại. Quốc kỳ cũng vậy, tất cả quốc gia cựu CS không dùng lá cờ dưới chế độ CS trước đây bị gọi là “cờ tổ quốc,” trong trường hợp Việt Nam là cờ đỏ sao vàng, làm quốc kỳ cho kỷ nguyên Cộng Hòa mới của đất nước họ.

Riêng chính phủ Hungary có một sáng kiến hay. Họ muốn nhắc nhở các thế hệ mai sau một quá khứ hãi hùng, đau thương của đất nước, một bài học mà các thế hệ trẻ phải học để tránh, nên thay vì phá hủy, đã tập trung các “Bác Hồ,” “Lý Tự Trọng,” “Nguyễn Thị Minh Khai,” “Lê Hồng Phong,” “Phan Đăng Lưu” v.v… của nước họ vào một công viên gọi là Memento Park, địa chỉ 1223 Budapest Balatoni road, Szabadkai street corner, Hungary.

Công viên này là trung tâm du lịch nổi tiếng ở Budapest. Phải mua vé mới được vào xem mặt các “anh hùng.” Bộ trưởng Giáo Dục Hungary Zoltán Pokorni phát biểu “Tôi nghiên cứu các kế hoạch của đề án Memento Park với một quan tâm rất lớn. Tôi thấy đây là một kế hoạch đầy hứa hẹn để giữ ký ức lịch sử còn sống và tăng cường ý thức của công dân về trách nhiệm và cam kết để giữ gìn nền dân chủ… Công viên sẽ được sinh viên học sinh, những em không có kinh nghiệm và ký ức riêng tư, thăm viếng thường xuyên, nhờ đó có cái nhìn sâu xa và ấn tượng của một thời đại được biểu hiện trong công viên.”

Việt Nam rồi cũng thế. Một ngày những thế hệ trẻ Việt Nam sẽ đến những nơi tương tự không phải để thưởng ngoạn hay thăm viếng nhưng để học về sự chịu đựng vô bờ bến của ông bà họ trên đoạn đường đầy máu và nước mắt mà dân tộc Việt đã phải đi qua.

(Trích trong Chính Luận Trần Trung Đạo)