Về 2 công văn trái ngược nhau cùng do Ông Đỗ Mười ký về Biệt thự 34 Hoàng Diệu

From facebook:  Phan Thị Hồng shared Nguyễn Xuân Diện‘s post.
 
Image may contain: house and outdoor
Image may contain: 1 person, sitting and indoor
Nguyễn Xuân Diện added 2 new photos.

 

Nhà báo Nguyễn Công Khế (cựu Tổng biên tập báo Thanh Niên) Tiết lộ về 2 công văn trái ngược nhau cùng do Ông Đỗ Mười ký về Biệt thự 34 Hoàng Diệu. Tiết lộ việc độc giả báo Thanh Niên gửi 19,4 kg thư về đòi trả nhà cho Ông Bà Trịnh Văn Bô.
___________

Nguyễn Công Khế

Trong trường hợp này , nói đường nào chúng ta cũng đều có tội cả. Tôi nhớ khi ra Hànội, xây dựng toà soạn Thanh Niên ở ngoài đó, gặp Xuân Hà, con dâu của Cụ bà Trịnh Văn Bô làm kế toán trưởng cho Thanh niên và thường xuyên tiếp xúc với anh Chính chồng cô, tôi đã không tự giải thích được trường hợp mượn nhà này rồi.

TẠI SAO là một từ khó lý giải nhất đối với tôi trong trường hợp này . Mượn thì phải trả và mượn của ân nhân trong lúc mình nghìn cân treo sợi tóc thì sự nhớ ơn và biết ơn đó phải được ghi nhận gấp nghìn lần hơn vậy mới phải đạo chứ?
Báo Thanh niên cũng đã can thiệp rất nhiều cửa. Đều vô vọng.

Năm 1990, anh Quốc Phong và Triệu Phong đã viết một bài về vụ mượn nhà này, và khẩn thiết yêu cầu có trả lời. Năm 1998 , khi Thế Thịnh , vừa từ Quảng Bình về toà soạn Hànội. Ban biên tập cũng đề nghị viết một bài khẩn thiết về căn nhà cụ Bô. Cũng không thế nào tìm được hồi đáp về việc trả căn nhà 34 Hoàng Diệu của cụ Bô.

Lần đó , hồi đáp tích cực nhất cũng chỉ từ phía bạn đọc: 19,4 ki-lô-gam thư gởi về bày tỏ ủng hộ phải trả lại căn nhà mà chủ nhân của nó, người có công và tấm lòng vô điều kiện với cuộc cách mạng non trẻ của Việt nam bằng cách hiến tặng 5147 lượng vàng và cho mượn căn nhà của mình để phục vụ cho đất nước và cách mạng, trước ngày lễ độc lập vào ngày 2-9-1945.

Thủ phạm chính là do ta mê tín đi vào cải tạo công thương và tư bản tư doanh. Khi đã xác định đối tượng cải tạo rồi thì lại đẻ ra nỗi sợ trả nhà cho người này , không trả cho người khác sợ khó xử.

Sợ khó xử đến mức, quên cả ân nhân rất đặc biệt và ân nhân sống còn của mình!

May cho báo Thanh niên sau bài viết của Nguyễn Thế Thịnh là: bên Quốc phòng họ đưa một qua một công văn có bút phê của ông Đỗ Mười , bản lần đầu là không đồng ý trả lại căn nhà này cho bà Trịnh văn Bô . Nhưng lập tức chúng tôi có đừợc bản công văn sau đó cũng bút phê ông Đỗ Mười lại ký đồng ý trả. Nên lãnh đạo báo Thanh Niên lúc đó thoát được án kỷ luật vì cho in bài báo này.

Tôi không ra được Hànội lần này để viếng cụ Bà Trịnh Văn Bô. Đã nhờ anh Quốc Phong đặt hoa viếng cụ Bà. Mong Bà yên nghĩ nhẹ nhàng, và chia buồn cùng anh Chính chị Hà cùng gia đình.

09/11/1956: Jean-Paul Sartre từ bỏ chủ nghĩa cộng sản

 

09/11/1956: Jean-Paul Sartre từ bỏ chủ nghĩa cộng sản

Nguồn: Sartre renounces communistsHistory.com

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Vào ngày này năm 1956, nhà triết học và nhà văn người Pháp Jean-Paul Sartre – trước đây từng là một người ngưỡng mộ Liên Xô – giờ lại lên tiếng tố cáo cả Liên Xô lẫn hệ thống cộng sản của nước này sau cuộc xâm lược tàn bạo của Liên Xô vào Hungary.

Jean-Paul Sartre, sinh ra ở Paris vào năm 1905, là một trong những đại diện hàng đầu cho chủ nghĩa hiện sinh, một phong trào triết học cổ vũ cho bản tính tự do trong sự tồn tại của cá nhân con người, đồng thời tiếc thương cho sự vô nghĩa vốn có của nó. Là tác giả của hơn 20 tiểu thuyết, kịch và luận văn triết học, Sartre đã từ chối Giải Nobel năm 1964 vì lý do một nhà văn “nên từ chối để bản thân mình bị biến thành một thể chế.” Tuy nhiên, chính Sartre đã là một thể chế: đầu tiên là như tiếng nói của chủ nghĩa hiện sinh và sau đó như lương tâm của chủ nghĩa cộng sản.

Khi còn là một sinh viên ở Paris và Berlin, Sartre bị ảnh hưởng rất nhiều bởi triết học Đức, đặc biệt là chủ nghĩa hiện sinh của Martin Heidegger và phương pháp hiện tượng học của Edmund Hussel, người đã ủng hộ một cách thận trọng, không thiên vị đối với việc mô tả ngắn gọn. Tác phẩm chính đầu tiên của Sartre là cuốn tiểu thuyết La Nausée (Nausea/Buồn Nôn, 1938), một câu chuyện về nỗi tức giận hiện sinh, viết dưới dạng nhật ký. Các công trình hiện sinh quan trọng khác của ông là Huis Clos (No Exit/Không Lối thoát, 1946) và L’Être et le néant (Being and Nothingness/Hiện hữu và Hư không, 1956).

Sau khi Thế chiến II nổ ra vào năm 1939, Sartre đã từng phục vụ trong quân đội Pháp trước khi trở thành tù binh chiến tranh từ năm 1940 đến năm 1941. Sau khi được thả ra, ông đã định cư tại Paris (khi ấy đang bị Đức chiếm đóng), nơi ông giảng dạy, sáng tác và liên kết với quân Kháng chiến Pháp. Chính trong thời kỳ chiến tranh này, chủ nghĩa Marx đã phát triển thành tình yêu trí tuệ thứ hai của Sartre. Mặc dù không bao giờ tham gia Đảng Cộng sản Pháp, ông là một trong những người cộng sản nổi tiếng nhất của Pháp, và thường xuyên lên tiếng ủng hộ Liên Xô và các chính sách của nước này. Năm 1954, ông đã đến thăm Liên Xô.

Sau khi quân đội Liên Xô xâm lược Hungary vào ngày 04/11/1956, Sartre đã lên án sự can thiệp của Liên Xô và việc Đảng Cộng sản Pháp luôn tuân theo mệnh lệnh từ Moskva. Ngày 09/11, trên tạp chí Pháp L’Express, ông tuyên bố: “Tôi cực lực lên án cuộc xâm lược của Liên Xô mà không hề có chút do dự nào. Dù không đặt bất cứ trách nhiệm nào lên người dân Nga, tôi vẫn nhấn mạnh rằng chính phủ hiện tại của họ đã phạm tội …. Và tội ác, đối với tôi, không chỉ là việc xe tăng của quân đội xâm lăng Budapest, mà là sự thật rằng điều này đã trở nên khả dĩ bởi mười hai năm khủng bố và hành động ngu xuẩn … Hiện tại hay tương lai tôi đều không thể thiết lập lại bất cứ hình thức liên lạc nào với những người hiện đang đứng đầu [Đảng Cộng sản Pháp]. Mỗi câu họ nói, mỗi hành động mà họ thực hiện đều là đỉnh điểm của 30 năm gian dối và bảo thủ.”

Mặc dù hy vọng của Sartre đối với chủ nghĩa cộng sản đã bị nghiền nát, ông vẫn tiếp tục ủng hộ chủ nghĩa Marx và tìm cách phát triển một loại chủ nghĩa xã hội mới trong cuốn Questions de méthode (Search for a Method/Tìm kiếm một Phương pháp, 1960). Sartre chính thức đoạn tuyệt với Liên Xô vào năm 1968 khi nước này đàn áp phong trào Mùa xuân Praha của Tiệp Khắc. Sau đó, sự trung thành của Sartre đã được dành cho các nhà cách mạng trẻ tuổi ở Pháp, và đôi khi ông còn trở thành biên tập viên chuyên đề cho các tờ báo nhỏ cấp tiến. Tác phẩm chính cuối cùng của ông là một nghiên cứu đồ sộ gồm bốn phần về nhà văn người Pháp sống vào thế kỷ 19, Gustave Flaubert. Jean-Paul Sartre qua đời vào năm 1980, và đám tang của ông đã có 25.000 người tham dự.

Vì sao báo chí ngại nói về nỗi đau của dân tộc mình?

From facebook:     Huỳnh Phi Long and Hai Tran shared Khanh Nguyen‘s post.
Image may contain: 1 person, child, plant, outdoor and water

Khanh Nguyen  Follow 

 Vì sao báo chí ngại nói về nỗi đau của dân tộc mình?

Bức ảnh mà bạn đang thấy, là của báo Al jazeera nói về cơn bão Damrey ở VN. Có thể nói đây bức ảnh báo chí đúng nghĩa, hiếm hoi được thấy gần đây trong bối cảnh mà hàng chục người chết, hàng trăm cây số dân cư và tài sản tan hoang. Nhưng tiếc thay, lại là bức ảnh trên một tờ báo nước ngoài.

Từ nhiều năm nay, dường như có một mệnh lệnh bí ẩn nào đó khiến hình ảnh và tin tức về các thảm nạn ở VN rất “chừng mực”, giảm nhẹ ngôn ngữ diễn đạt. Không phải báo chí VN bất tài, mà cần đặt một câu hỏi rằng điều gì đã kìm hãm các khả năng đó chặt chẽ một cách có hệ thống.

Những bài báo nhanh và không ngại chi tiết, những phóng sự ảnh sống động không né tránh từng có ở VN, mỗi ngày ít dần, nhạt dần. Sự dấn thân cho ý nghĩa cao quý của nghề báo trở nên hiếm hoi. Có phải chủ trương đó để phục vụ cho một bức tranh Việt Nam luôn bình yên và hạnh phúc?

Phải nhờ vào facebook và những status công dân, mà dân chúng mới kịp nhìn thấy, nghe thấy một cách sống động về những gì diễn ra trên đất nước mình. Sự thật được nhân dân chia sẻ. Nhưng sự thật cũng bị phong kín, nhỏ giọt bởi chính các hệ thống truyền thông mang mác nhà nước.

Bức ảnh này nhắc tôi về giá trị cao quý của nghề báo. Và bức ảnh cũng nhắc tôi về một khoảng trống quá lớn mà báo chí VN hôm nay đang tạo ra, trước những ngồn ngộn hiện thực sống động trên đất nước này.

(Ảnh báo Al jazeera có được, của tác giả Nguyễn Huy Khâm)

Giáo viên ký đơn tập thể tố ban giám hiệu ăn bớt suất ăn học sinh

From facebook:   Ngua O Chu
 

Ngay trong ngành giáo dục mà còn muốn “bằng chị bằng em” thế này thì hỏi sao đạo đức xã hội không suy đồi nghiêm trọng !?

Theo đơn tố cáo, do cắt bớt suất ăn nên ban giám hiệu đã yêu cầu cấp dưỡng đổ thêm nước vào nấu cho nhiều lên, giáo viên không phân biệt đâu là canh, đâu là…
BAOMOI.COM
 

NGƯỜI NÔ LỆ DA VÀNG

From facebook:   Hung Tran shared Võ Hồng Ly‘s post. 
 
 
Image may contain: one or more people

Võ Hồng LyFollow

09.11.2017

Bài viết của chú Từ Thức : NGƯỜI NÔ LỆ DA VÀNG

Trên khắp thế giới, nạn buôn người VN đã trở thành một vấn đề trầm trọng về kinh tế, xã hội và vi phạm trắng trợn nhân phẩm con người. Anh quốc vừa phát động chương trình ngăn chặn tệ trạng nô lệ, chủ chốt là người Việt, tại một nước dân chủ nhất thế giới, theo bài báo dưới đây của RFI. Những hệ thống buôn người, được giấy phép và sự đồng lõa của chính quyền VN là một nguồn ngoại tệ lớn cho mafia đỏ.

Sau nhân quyền và tự do báo chí, tự do tôn giáo, lại có thêm một bảng xếp hạng vẻ vang : Việt Nam là ‘’ một trong ba nước hàng đầu có tiềm năng nô lệ trong thời đại hiện tại.’’

Những người Việt được các hệ thống buôn người đưa sang Anh, cũng như các nước Âu Châu, để làm nô lệ trong các trại trồng cần sa, các tiệm nails, các cơ sở làm ăn bất hợp pháp với đồng lương chết đói, thấp hơn lương tối thiểu tại các nước Âu Châu.

Một nửa nạn nhân là trẻ em, vì theo luật pháp các nước tân tiến, nhà nước phải đảm nhận việc nuôi dưỡng cho trẻ em, dù di nhập là bất hợp pháp.

Nguồn : http://vi.rfi.fr/…/20171020-anh-quoc-cac-to-chuc-tu-thien-m…
——————————–
Người VN hiện nay nắm độc quyền trong việc sản xuất cần sa tại Âu Châu. Theo Cảnh sát Pháp, có hai nguồn cần sa ở Âu Châu : cần sa nhâp cảng , đa số từ Maroc, và cần sa trồng tại chỗ, hoàn toàn nằm trong tay người Việt.

Những vụ khám phá các cơ sở trồng cần sa xảy ra thường xuyên và không chỉ còn là một tin tức trên báo chí nữa. Theo lời cảnh sát, cần sa mang lại một nguồn lợi khổng lồ, nhiều trang trại được trang bị, bảo vệ như thời kháng chiến, với mìn và bàn chông.

Những người làm trong các cơ sở này bị đưa sang Âu Châu, làm việc trong điều kiện cực kỳ khó khăn (vì cần sa cần nhiệt độ cao ), những năm đầu chỉ đủ trả nợ cho các tổ chức buôn người…

Hậu quả cơn bão số 12: 114 người chết và mất tích.

Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoang Le Thanhand Đào Nguyên.
Hậu quả cơn bão số 12

114 người chết và mất tích.

Ông Trần Quang Hoài, Tổng Cục trưởng Tổng cục Phòng chống thiên tai, cho biết bão số 12 vừa qua khiến 91 người chết, 23 người mất tích.

Ảnh 1: Hình ảnh lũ lụt miền Trung ngập tràn báo chí nước ngoài. Trong ảnh: Đường phố Hội An chìm ngập trong nước lũ. Ảnh: Reuters

Ảnh 2: Người dân chèo thuyền trên đường phố Hội An, khu vực nước lũ dâng cao đến mái nhà. Ảnh: Reuters

Nguồn: Báo Người Lao Động

http://nld.com.vn/…/hinh-anh-lu-lut-mien-trung-ngap-tran-ba…

Image may contain: 1 person, outdoor and water
Image may contain: outdoor and water
 

Thủ tướng Canada đăng gì trên Twitter khi đang bay sang VN dự APEC?

From facebook:  Hung Ta shared Đài Á Châu Tự Do‘s post.
 

Có lẽ chữ “human rights” dịch sang tiếng Việt tục tĩu quá nên lược bỏ chứ gì? 😯

 
Image may contain: 1 person

Đài Á Châu Tự Do

Thủ tướng Canada đăng gì trên Twitter khi đang bay sang VN dự APEC?

Trên đường bay sang Việt Nam dự hội nghị APEC, thủ tướng Canada Justin Trudeau có đăng trên tài khoản Twitter cá nhân rằng ông ấy sẽ “tập trung vào APEC, thương mại và thúc đẩy nhân quyền” .

Tuy nhiên, tờ báo Lao Động đặt hẳn tít bài về chuyện ông ta đăng gì trên Twitter nhưng cắt đi đoạn cuối “thúc đẩy nhân quyền”.

Blogger Nguyễn Chí Tuyến nhận xét: “Trên Twitter nào có được đăng dài dòng gì cho cam, nhõn mỗi một câu ngắn. Ấy vậy mà không hiểu sao câu chữ của ông ấy lại bị cắt xén một cách cố tình như vậy!?”

Bạn nghĩ sao về điều này?

CSVN ĂN CHÁO ĐÁI BÁT

From facebook:  Huynh Lan

Bùi Tín

CSVN ĂN CHÁO ĐÁI BÁT

Hôm nay, từ Paris, tôi nhận được tin buồn. Bà Trịnh Văn Bô, nhà kinh doanh thành đạt đã trút hơi thở cuối cùng ở Hà Nội, đại thọ 103 tuổi.

Tôi buồn vì tôi coi bà là bà chị thân thiết có lòng nhân ái, yêu nước tuyệt vời.

Tôi buồn vì bà đã nhiều lần tâm sự với tôi về hoàn cảnh éo le của bà và nhờ tôi giúp đỡ từ những năm 1976-1980 nhưng tôi không sao làm bà vui lòng. Năm 1990 trước khi sang Pháp tôi đã đến chào bà như một niềm ân hận và thương cảm đối với một bà chị có tấm lòng nhân hậu và lòng yêu nước tột đỉnh đang ở trong tình trạng uất hận mà vẫn lạc quan, tươi cười.

Tôi xin kể tóm tắt nguồn cơn với các bạn, nhất là với các đảng viên cộng sản để có thể hiểu rõ thêm cái bản chất của đảng này và tự tìm ra kết luận.

Bà Trịnh Văn Bô, tên khai sinh là Hoàng Thị Minh Hồ, là bà chủ hiệu Tơ lụa Phúc Lợi, phố Hàng Ngang, khu phố cổ Hà Nội. Bà là doanh nhân thành đạt lớn. Bà tham gia phong trào Việt Minh bí mật năm 1944, nhiều lần góp những món tiền lớn cho phong trào, từ 1 vạn đến 8 vạn đồng bạc Đông dương.

Tháng 8/1945 bà tình nguyện đón ông Hồ Chí Minh từ chiến khu miền Bắc về ở ngôi nhà mình ở 48 Hàng Ngang. Ông Hồ đã ở đây hơn 1 tháng, viết Tuyên Ngôn Độc Lập tại đây. Sau đó bà biếu tặng cả ngôi nhà này thành Bảo tàng cấp Nhà nước cho đến nay. Trong Tuần lễ vàng, bà góp hàng nghìn lạng vàng, gần bằng ngân sách tiếp thu của chế độ cũ. Tổng cộng số vàng bà góp là trên 5 nghìn lạng.

Tất cả áo quần mới tươm tất của ông Hồ, các ông Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp… mặc trong ngày 2/9/1945 đều do bà cung cấp. Hồi ấy nhiều người coi bà là «Bộ trưởng tài chính» của nước Việt Nam độc lập. Sau này bà sinh hoạt trong đảng Xã hội do đảng cộng sản lập ra để vận động các trí thức, nhà kinh doanh cũng như trong Hội Liên hiệp Phụ nữ.

Điều không may đối với bà là năm 1954, sau chiến thắng Điện Biên Phủ, chính phủ từ Việt Bắc trở về Hà Nội, Bộ Quốc phòng yêu cầu mượn tạm ngôi nhà rộng lớn của bà ở số nhà 34 phố Hoàng Diệu gần Cột Cờ, sát khu vực quân sự của Bộ Quốc phòng. Bản giao kèo cho mượn trong 2 năm (từ 1954 đến 1956) có chữ ký cam kết của đại tướng Hoàng Văn Thái, tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân.

Chính gia đình ông Thái đến ở ngôi nhà ấy. Quá hạn, năm 1957, 1958 bà Trịnh Văn Bô ngỏ ý «xin lại» ngôi nhà cũ của mình nhưng ông Thái và bộ Quốc phòng không trả lời. Lúc này gia đình ông bà Trịnh Văn Bô đã có 7 người con, đều lập gia đình, có đúng 30 cháu và chắt, tất cả 40 người ở tại ngôi nhà cũ chật chội 24 phố Nguyễn Gia Thiều, gần hồ Ha Le, nơi tôi ghé thăm bà trước khi sang Pháp.

Điều làm cho ông bà Bô cay đắng rồi oán hận là vào năm 1978, đại tướng Hoàng Văn Thái được cấp nơi ở mới trong ngôi nhà lớn xây riêng cho cấp tướng ở khu Liễu Giai, nhưng ông không trả lại nhà cho ông bà Bô. Ngôi biệt thự 34 phố Hoàng Diệu vẫn là nơi ở của cặp quý tử Võ Điện Biên, con đầu của đại tướng Võ Nguyên Giáp và vợ là con gái đầu của đại tướng Hoàng Văn Thái.

Năm 1988, ông Bô ốm nặng, qua đời trong niềm ân hận trên đây. Trong buổi dự đám tang ông, bà Bô đã khóc khi gặp tôi và yêu cầu tôi giúp, sau khi ông bà đã gửi hơn 20 lá đơn cho mọi cửa. Tôi đã in thêm các đơn của bà, gửi cho vợ chồng tuớng Giáp, vợ chồng tướng Thái, cho Ban kiểm tra trung ương đảng, cho đại tướng Chu Huy Mân ở Tổng cục chính trị, nhưng đều vô hiệu.

Cho đến tháng 6/1989 bà Bô mới nhận được công văn do ông Đỗ Mười nhân danh Thủ tướng ký, yêu cầu Bộ Quốc phòng trả lại ngôi nhà trên cho bà Bô. Công văn này chờ hoài vẫn không hiệu quả.

Tháng 7 năm 1990 chính Chủ tịch Quốc hội Lê Quang Đạo ký công văn yêu cầu Bộ Quốc phòng sớm trả lại ngôi nhà trên, nhưng rồi cũng như nước đổ đầu vịt.

Cho đến năm 1993 Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Phó thủ tướng Phan Văn Khải yêu cầu có cuộc họp liên tịch giữa Ủy ban Hành chính Thủ đô, Sở nhà đất Hà Nội và Bộ Quốc phòng để giải quyết xong xuôi một vấn đề dân sự đã kéo quá dài này.

Cuộc họp có kết luận nhưng rồi không ai chấp hành, không có ai có thể cưỡng chế việc thi hành. Một thái độ ù lỳ, bất chấp luật pháp, bất chấp đạo đức của kẻ có uy quyền đảng trị!

Cho đến tận tháng 10 năm 2003, gia đình, con cháu bà Bô mới quyết định làm liều khi đã bị dồn đến chân tường. Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà – bà cụ 90 tuổi già yếu đã nghễnh ngãng liều đột nhập vào ngôi nhà, mang «Bằng khoán điền thổ» gốc, trưng ra, với một giải lụa mang dòng chữ: «Vui mừng trở về ngôi nhà cũ.» ký tên: Gia đình Trịnh Văn Bô. Tôi được tin này, đã lập tức gọi điện thoại về mừng bà chị và con cháu đã giành lại được ngôi nhà của mình, các cháu thuật lại cho bà bằng cách viết ra, vì tai bà đã điếc hẳn!

Sau này anh Trần Duy Nghĩa, con cố thị trưởng Thủ đô, bác sĩ Trần Duy Hưng – là bạn cực thân của gia đình bà Bô – từ Pháp trở về Việt Nam, có dịp đến thăm bà cụ Bô kể cho tôi chuyện cơ mật của gia đình. Đó là khi tự mình trở về nhà, bà Bô đã dự liệu sẽ liều mình nếu như bà bị đuổi khỏi ngôi nhà thân yêu của chính mình. Bà đã bảo con bà mang theo một can đầy xăng để liều sống chết với lẽ phải, sống chết với nhà cửa, với con cháu ruột thịt của mình. Thế nhưng thật là may mắn và hạnh phúc, can xăng đã không cần dùng đến.

Bài báo này như một nén hương thắp trên mộ của bà Trịnh Văn Bô, bà chị của tôi đầy lòng nhân ái, yêu nước đến tột đỉnh, từng tự cho mình một phương châm sống, là «Trong buôn bán, nếu có lời chỉ nên giữ lại 7 phần mười làm vốn, để ra 3 phần mười làm từ thiện. Còn khi đất nước cần thì nên hiến hết không tính toán, chỉ giữ chút ít để sống và kinh doanh tiếp.» Bài học cho đảng viên tham nhũng ở khắp nơi hiện nay, cho các doanh nhân mới.

Một nhà kinh doanh yêu nước đến tột cùng, yêu nhân dân đến thế là cùng! Xin bà chị mỉm cười, yên nghỉ trên cõi vĩnh hằng.

Bùi Tín

” Jack Ma và Trần Huỳnh Duy Thức…

From facebook:  Thuong Phan shared Trần Thị Thảo‘s pos

 
 
Image may contain: 2 people, text
Trần Thị Thảo

” Jack Ma và Trần Huỳnh Duy Thức, hai con người cùng một độ tuổi, sinh ra ở 2 quốc gia tương đồng nhau về văn hoá xã hội chính trị. Đều là doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Nhưng lại có sự khác biệt vô cùng to lớn về tính cách, tình yêu nước và lòng tự tôn dân tộc. Một người (Jack Ma) được nhà nước Trung Quốc bảo hộ, ăn cắp ý tưởng làm giàu từ nước ngoài, giành giật thị trường trong nước, cạnh tranh bằng cách lợi dụng lợi thế độc tài chính trị. Ngược lại Trần Huỳnh Duy Thức không chấp nhận làm giảm giá trị thương hiệu của riêng mình, từ chối chạy theo trào lưu bằng một nhãn hiệu nước ngoài giả, xây dựng thương hiệu Việt Nam cạnh tranh ra thị trường quốc tế, đấu tranh vì quyền lợi của quốc dân đồng bào. Ai đáng ngưỡng mộ hơn?”
F : Vì Dân

Doanh nghiệp khốn đốn vì hàng giả trên Alibaba

From facebook: Phuong Phan and Son Dang shared Nguyen Tram Anh‘s post.

Image may contain: 1 person, smiling, text

Nguyen Tram Anh

Nếu là sản phẩm tốt hơn ,rẽ hơn vậy tại sao không đặt tên thương hiệu để kinh doanh và cạnh tranh công bằng với các thương hiệu khâc lại lén lút làm nhái theo để bán ? Khiến cho các công ty làm ăn chân chính phải điêu đứng .
Và Anh “Dắt Ma cô” này xem đấy là điều hãnh diện mới ghê chứ

AI..? CÁI GÌ..? ĐANG GẶM NHẤM VÀ THA HÓA GIỚI TRẺ..?

From facebok:   Lê hồng Song‘s post.

 
Image may contain: 2 people
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, standing and text

Lê hồng Song added 3 new photos

AI..? CÁI GÌ..? ĐANG GẶM NHẤM VÀ THA HÓA GIỚI TRẺ..?

Phải rất lâu mới thấy một ĐBQH lo lắng cho giới trẻ và tương lai quốc gia qua giới trẻ. Mới đây nhất, ông ĐBQH Đặng Thuần Phong – ĐBQH Bến Tre đã phát biểu: Giới trẻ không quan tâm đến chính trị, xem nhẹ lịch sử, sống thực dụng, không có lý tưởng phấn đấu, thờ ơ với thế cuộc. Nhân cách của lớp trẻ đang bị gặm nhấm và tha hóa.

Thực ra quan điểm của ông Đặng Thuần Phong là đúng, nếu phát biểu trong…. phòng lạnh. Và nếu ông ĐBQH học hỏi ông Cục trưởng Cục An toàn Thông tin (Bộ Thông tin và Truyền thông) trong việc “không dùng mạng xã hội”.

Bởi nếu có thời gian tương tác trên mạng xã hội, chỉ với từ khóa “phản động” trên thanh tìm kiếm của Facebook, nó sẽ cho ra rất nhiều fanpage, trong đó có cả “phía ta, phía địch”, nhưng quan trọng là, lượng comment, like, share xuất phát nhiều ở giới trẻ.

Phẫn nộ, chửi Cộng sản hay bênh vực Cộng sản, những người trẻ đã và đang chứng minh cho sự quan tâm của mình đối với vấn đề quốc gia, dân tộc (chính trị).

Những sự kiện xảy ra gần đây, như biệt phủ Yên Bái cho đến việc VTV tổ chức Hoa hậu hoàn vũ trong bối cảnh cơn bão số 12 đổ ập vào miền Trung đều có sự tương tác từ giới trẻ. Lý do để bài viết biết chắc chắn điều này vì vào năm nay, Việt Nam xếp thứ 7 về số lượng người dùng Facebook với 64 triệu người dùng, trong đó 2/3 là giới trẻ với thời lượng dùng trung bình là 5 giờ/ ngày.

Trước đó, những gương mặt dược bắt gặp nhiều nhất trong phong trào biểu tình chống giàn khoan HD-981; lên án thảm họa môi trường Formosa hay phong trào Cây xanh (Hà Nội) là… giới trẻ!

Quan tâm là chuyện có thật, tương tác với chính trị qua sự kiện là có thật, tuy nhiên, giới trẻ chưa bao giờ trở thành đối tượng để nhà nước ghi nhận nguyện vọng, đóng góp về mặt chính trị.

Lý do là bởi, nhà nước đặt ra một vòng tròn phép, mà nơi đó chỉ được phép phát biểu, đóng góp và nhận thức trong mối quan hệ của Đảng. Có hàng ngàn bài viết đề cập đến vấn đề này, và bao năm qua dường như mọi thứ đều được tái hiện lại nguyên tác.

Không đâu xa và rõ nét hơn qua các cuộc thi tìm hiểu về lịch sử, chính trị, pháp luật, mà Đoàn TNCS HCM là tổ chức tuyên truyền, phổ biến cuộc thi đến với giới trẻ lại chi làm mỗi việc là đôn đốc đủ số lượng bài viết cho đủ chỉ tiêu mà cấp trên phân bổ, giao phó nhằm “lập thành tích chào mừng”.

Vậy là giới trẻ lần đầu còn hứng thú, lần hai – lần ba tiếp diễn trong “phong trào” như vậy lấy dần họ sự nhiệt tâm. Ngoài ra, một sự tìm hiểu với đáp án cho sẵn, với khuôn mẫu không cho phép tự ý thức cũng bào mòn sự tương tác của thanh niên đối với chính trị quốc gia.

Ví dụ hai là về ứng cử ĐBQH, lý thuyết rất đẹp, nhưng thực tế thì sao? Giới trẻ với sự độc lập của mình đã bị loại trừ thẳng tay trong quá trình tiến tới làm ĐBQH, bởi số lượng ĐBQH đã được chính quyền cơ cấu và phân bổ hết về mặt thực tế.

Cũng là bởi, thế hệ lãnh đạo của một nước Việt Nam hiện nay chưa thực sự mạnh dạng đặt niềm tin, cơ hội vào năng lực giới trẻ. Và kết quả, giới trẻ dù cố gắng định hướng chính trị, thì bị phía nhà nước dán nhãn “hoài nghi”.

Hãy để giới trẻ yêu thích và ghét bỏ bất kỳ một nhân vật lịch sử hay một lãnh đạo nào đó của Đảng và Nhà nước, đó là yếu tố cốt lõi để xóa bỏ sự thờ ơ chính trị trong đội ngũ chủ nhân tương lai quốc gia. Tuy nhiên, ngay cả sự yêu ghét thông thường này lại khiến giới trẻ dễ lao vào vòng lao lý với áp tội danh “hoạt động xuyên tạc, bịa đặt và lan truyền những nội dung sai sự thật nhằm gây mất uy tín của lãnh đạo cấp cao”, và bị đề xuất là xử lý hình sự.
Câu chuyện Chính trị của nhà nước và sự quan tâm của giới trẻ đã trở thành thách đố của chính giới trẻ Việt Nam. Bởi như đề cập trên, nó không những không được hỗ trợ, mà còn bị thách thức bởi chính thể chế, người trẻ phải vượt qua những cạm bẫy về tội danh, những lằn ranh về sợ hãi, và thậm chí trả giá cho chính sự “quan tâm chính trị” của mình bằng hình phạt lao tù.
Sinh viên Phan Kim Khánh “tự ý thức chính trị”, kết quả bị tù.

Sinh viên Nguyễn Phương Uyên “quan tâm chính trị”, kết quả bị tù.

Từ năm 2013 đến năm 2017 chẳng khác gì nhau trong cách nhà nước quy chuẩn hóa “sự quan tâm”, và điều này quay ngược – đâm chết sự quan tâm chính trị trong giới trẻ.

Tóm lại, trước khi phê phán giới trẻ, hãy đặt mình vào giới trẻ, bằng sự độc lập, trong môi trường thể chế hiện nay. Thay vì tiến thân bằng chế độ “tập ấm” và phê phán giới trẻ với sự phiến diện, phi thực tế.

Hay chính những người như ĐBQH Đặng Thuần Phong với tư duy như thế đã “gặm nhấm và tha hóa” giới trẻ.

Mẫn Nhi

Hơn 100 người chết do bão số 12

RFA
2017-11-08
Người dân tại phố Hội An sử dụng thuyền bè để đi lại sau cơn bão số 12.

Người dân tại phố Hội An sử dụng thuyền bè để đi lại sau cơn bão số 12.

 RFA
 

Đã có ít nhất 106 người thiệt mạng, 25 người mất tích và 197 người bị thương do cơn bão số 12, tính đến thời điểm 7h tối ngày 8/11. Ban Chỉ đạo Trung ương về Phòng Chống Thiên tai cho biết cập nhật số thống kê về thiệt hại nhân mạng như vừa nêu. Ngoài ra có gần 1.490 ngôi nhà bị sập, hơn 119 ngàn ngôi nhà bị tốc mái và hư hỏng.

Số lượng nhà bị ngập cũng rất lớn, tập trung chủ yếu ở các tỉnh Trung Bộ như Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, và Phú Yên. Trong đó, tỉnh Thừa Thiên Huế có đến hơn 70.200 ngôi nhà bị ngập và Đà Nẵng là hơn 11.500 ngôi nhà.

Sáng ngày 8/11, hàng ngàn cán bộ, công nhân viên và thanh niên xung kích đã tiến hành dọn dẹp Hội An sau bão lũ để phục vụ khách thăm quan nhân Tuần lễ Cấp cao APEC tổ chức tại thành phố Đà Nẵng.

Các lực lượng này đã dọn dẹp môi trường, vệ sinh nhà cửa cho người dân, đồ dùng sinh hoạt, xử lý nguồn nước và xác động vật chết.

Cũng tin liên quan, máy bay chở hàng giúp nạn nhân bão lũ Việt Nam do Nga viện trợ vào chiều ngày 8/11 hạ cánh xuống cảng Cam Ranh. Máy bay này chở 40 tấn hàng viện trợ cho những nạn nhân bão lũ, trong đó bao gồm các thực phẩm có đường, sữa, thịt và cá hộp. Ngoài ra, Tổng thống Nga Putin cũng chỉ đạo trợ giúp Việt Nam số tiền 5 triệu đô la Mỹ.

Một ngày trước vào ngày 7/11, lô hàng cứu trợ thiên tai sau bão số 12 từ Nhật Bản đã đến Đà Nẵng. Lô hàng này bao gồm 105 thiết bị lọc nước mới, hỗ trợ người dân hai tỉnh Thừa Thiên Huế và Quảng Nam, nhằm giúp họ có nước sạch dùng cho sinh hoạt.