Vụ kỷ luật bác sĩ ‘nói xấu’ Bộ trưởng: Sẽ rút xử phạt, xin lỗi bác sĩ Truyện

From facebook:    Trần Bang‘s post
 
 
 
No automatic alt text available.

Trần Bang

QĐ của Sở 4T về việc BS Truyện Nộp phạt 5tr đúng quy trình (a), nay… rút 5tr ra khỏi kho bạc chắc cũng phải đúng quy trình (b) = đảo ngược (a)?!

Như vậy chỉ cần có một cuộc họp xin lỗi và đảo quy trình xả lũ mà người chết sống lại và tài sản trôi mất tái hiện như lúc chưa xả, thì nên học tập làm theo Bộ 4T và Sở 4T của Thừa Thiên Huế.

 

Sự dối trá của một số du học sinh Việt Nam ở trời Tây

Sự dối trá của một số du học sinh Việt Nam ở trời Tây

Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.

Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.

Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.

Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.

 

Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.

Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.

Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.

“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.”

“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?”

“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé”

“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?”

“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”

“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”

“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã trốn được cả trăm lần rồi.”

“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”

“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”

Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.

Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người, cũng là nhân cách của một người. Một người dù ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác. Trên phương diện việc làm, những hành vi mất nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, vì cái lợi nhỏ trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải dựa vào năng lực và chân thành của bản thân, mất thứ gì cũng không bằng mất nhân phẩm.

Nguồn: Cafekubua

LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT CÔ GIÁO

From facebook:
 

Christina Le is with Lisa Vu.

 

LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT CÔ GIÁO

Hôm nay, có một cô giáo ở ngoại thành Hà Nội đã chia sẻ với tôi về sự tình mà cô giáo đó đang phải đối mặt từng ngày. Vì cô giáo ấy đã chia sẻ (một số) bài viết (trong đó có tôi) và có quan điểm (theo góc nhìn của người trong hệ thống) được cho là xét lại lịch sử và phủ nhận công lao của cách mạng. Cô giáo ấy đang bị nhà trường tìm cách cô lập và gây sức ép, thậm chí vị hiểu trưởng trường này còn sỉ vả cô ấy trước mặt khoảng 200 giáo viên khác của trường và còn bắt cô này phải nộp “một thứ liên quan đến đời tư” cho ông ta.

Tôi nghe xong mà thấy bàng hoàng và cả kinh hãi cho một kẻ mang danh giáo viên lại đứng đầu một trường học với vai trò quản lý giáo dục. Ông ta có thẩm quyền gì mà mắng nhiếc cô giáo ấy? Có quyền gì để cả gan xâm phạm vào đời tư của người khác? Hắn ta hẳn đã tự cho mình cái quyền đứng trên cả luật pháp mà trắng trợn chà đạp nhân phẩm của người phụ nữ mà là giáo viên của ngôi trường đó. Hắn ta sẽ dạy ai và dạy giá trị gì cho các học sinh? Hay hắn ta vẫn còn có giá trị như một công cụ để trấn áp các giáo viên một cách bất chấp những phẩm chất con người, mà đặc biệt là sự đòi hỏi về nhân cách cao quý của một nhà giáo?

Cô giáo ấy dường như đang phải chịu một áp lực và sức ép rất lớn về tinh thần và cả cuộc sống. Cô giáo nói, không ngại về bản thân, mà lo cho những đứa trẻ lớn lên như thế nào và cuộc sống gia đình đảo lộn. Cô đang bị bủa vây bởi những lời đồn ác ý, những lời cáo buộc xúc xiểm và nhằm đả phá những gì thuộc về đời sống, công việc của cô ấy. Tôi trấn an, rằng hãy cứ bình tĩnh, đừng lo sợ, bất kể điều gì và trước bất kỳ lực lượng nào. Hãy tin vào bản thân và tin vào việc mình làm. Và hãy luôn sẵn sàng cho điều xấu nhất xảy ra. Hãy giữ mình như vậy trong mọi hoàn cảnh rồi tất cả sẽ ổn.

Tôi nhìn quanh, thấy rằng những người phụ nữ gan dạ đang bị bắt nhốt và cầm tù. Những người như chị Quỳnh (Khánh Hoà – Điều 88), cô Thêu (Hà Nội – Điều 245), chị Nga (Hà Nam – Điều 88), người phụ nữ vừa mới bị bắt ở Hà Tĩnh vài hôm trước (Điều 79), và còn chị Thuý trong vụ Anh Ba Sàm (Điều 258), bạn Hà (Điều 88), (bên cạnh là những bạn trẻ như sinh viên Phan Kim Khánh (Thái Nguyên – Điều 88), sinh viên Trần Hoàng Phúc (TP.HCM – Điều 88), bạn trẻ Nguyễn Viết Dũng (Nghệ An – Điều 88), Hoàng Bình (Nghệ An – Điều 258),…đều là những con người kiên cường và cố gắng để cất lên tiếng nói của chính mình mà đấu tranh với những bất công, tiêu cực của đất nước, trong đó có việc tìm lại thân phận của những người phụ nữ, những người yếu thế trong xã hội. Và họ có sợ hãi hay gục ngã trước những cáo buộc của người khác dành cho họ không? Họ có gia đình, người thân, công việc không? Có chứ.
Nhưng họ mới là những người tiêu biểu cho tiếng nói của người phụ nữ, không cần khẩu hiệu giỏi việc nước, đảm việc nhà, trung hậu, đảm đang, bất khuất, nhưng họ lại có những tố chất sẵn trong mình về một vị thế lớn hơn những gì xã hội muốn áp đặt và duy trì lên họ.

Cô giáo ấy, cũng như cô giáo Lan mới đây ở Ninh Bình được (hay bị) công an mời lên làm việc vì những tiếng nói từ lương tâm của mình trước thực trạng xã hội, sẽ phải tự đấu tranh với nỗi sợ hãi trong mình và phải vượt qua được những sự phi lý mà những con người của hệ thống đang muốn dành cho, tất nhiên là những điều phiền toái, rắc rối.

Bà Aung San Suu Kyi, có thể đang vướng phải đòi hỏi về một trọng trách hậu dân chủ trong vấn đề người thiểu số hồi giáo bỏ trốn để tị nạn trước sự đàn áp của lực lượng cầm quyền đối lập, nhưng nếu hiểu những gì bà ấy đã phải đối mặt, phải trải qua và phải mất mát thì mới hiểu hết giá trị của bà ấy đã gây dựng cho đất nước Miến Điện bị kìm hãm và đàn áp bởi chế độ độc tài là lớn lao tới mức nào. Bà ấy được giáo dục trên một nền tảng quả thực tuyệt vời, vừa có phẩm chất cao quý của một người đàn bà có tri thức, vừa thừa hưởng một sự giáo dục nhân bản, vững chắc từ gia đình và cả của phương Tây, cụ thể là Anh Quốc.

Bà ấy, đối diện với nhà tù, bị giam lỏng, kể cả họng súng đưa lên để sẵn sàng găm viên đạn vào cơ thể bà, và cả sự hành hung của chế độ bạo tàn chuyên chính, nhưng Bà vẫn đứng vững, toả hương và khơi dậy lòng yêu nước của số đông dân chúng mà tạo nên nền tảng khởi đầu của đất nước họ như hôm nay.

Đứng trước sinh viên, giữa một không gian rộng lớn, bà ấy nói: các bạn đã gật gật suốt 26 năm qua rồi, nhưng không biết mình gật đầu cho điều gì. Và bây giờ các bạn không cần phải gật đầu như một cái máy nữa. Bà ấy cũng nói, nỗi sợ là ngục tù của tự do, và tự do nghĩa là tự do khỏi nỗi sợ hãi.

Một khi trong bạn không còn sợ hãi bởi những bức ép của bất kỳ ai, bất kỳ lực lượng nào và bất kỳ lời cáo buộc dù có gớm ghiếc đến đâu, bạn đã trở thành một biểu tượng của lòng quả cảm, sự tự do và cho tính can trường của một con người bất khuất.

Và các bạn sẽ không cô đơn, vì bên cạnh bạn còn có rất nhiều những người khác có cùng tri tâm trân trọng và bảo vệ bạn.

(LS Luân Lê)

Con gái Thượng tá Võ Đình Thường là nhà đầu tư chiến lược BOT Biên Hòa

From facebook:  Trần Bang shared Đài Á Châu Tự Do‘s post.

Con gái Thượng tá Võ Đình Thường là nhà đầu tư chiến lược BOT Biên Hòa

Bà Võ Minh Thùy, con gái Thượng tá Võ Đình Thường – Phó phòng CSGT đường bộ & đường sông, công an tỉnh Đồng Nai là 1 trong 10 nhà đầu tư chiến lược của công ty Cường Thuận IDICO (chủ sở hữu trạm BOT Biên Hoà).

Trao đổi với phóng viên báo Làng Mới, ông Thường cho biết con gái đã đi lấy chồng nên ông không rõ vấn đề này. Còn bà Võ Minh Thuỳ thì cho biết, bà đã trên 18 tuổi, việc làm ăn do bà tự quyết định.

Trước đó, ông Thường thừa nhận với báo Tuổi Trẻ, việc con gái bà lấy một người cháu của lãnh đạo Công ty Cường Thuận.

Theo Nghị quyết của HĐQT Công ty CP Đầu tư phát triển Cường Thuận IDICO ngày 5/5/2016, bà Võ Minh Thuỳ, con gái thượng tá Võ Đình Thường có số cổ phần đăng ký mua là 1.200.000 cổ phần (10.000 đồng/cổ phần) – tương đương 120 tỷ đồng.

Cũng theo tờ báo Làng Mới, tới cuối quý II/2017, tổng tài sản của Cường Thuận IDICO đạt 4.335 tỷ đồng, vốn điều lệ 610 tỷ đồng. Doanh thu thuần trong nửa đầu năm là 562 tỷ đồng, trong đó mảng thu phí BOT đóng góp gần một nửa, ở mức 250 tỷ đồng.

Đáng chú ý là Cường Thuận IDICO nắm trong tay 3 dự án lớn đang khai thác là dự án tuyến Quốc lộ 1 đoạn qua TP. Biên Hoà; dự án tuyến Quốc lộ 91, 91B và dự án BOT quốc lộ 16.

Ngoài ra, công ty này hiện đang triển khai dự án BOT Nút giao 319 và Cao tốc TP. HCM – Long Thành có tổng mức đầu tư 700 tỷ đồng, dự kiến hoàn thành vào giữa năm 2018, cùng một vài dự án BOT, BT nhỏ khác.

Nhà hoạt động Nguyễn Anh Tuấn nhận xét:

“Lẽ ra, khi đụng chuyện có liên quan đến người thân của mình, nếu cấp trên không nói mình tránh ra thì cũng phải biết tự tránh ra cho đúng chức phận của một nhân viên công quyền.

Đằng này, có lẽ vẫn đang trong quá trình “tự gột rửa” vết chàm quá khứ nên ông Thường mẫn cán quá mức, dùng quyền lực của mình để can thiệp vào sự vụ liên quan tới việc làm ăn của con gái mình.

Không biết với sự tích cực “tự gột rửa” thế này, ông Thường còn thăng tiến tới cấp nào nữa, chỉ biết chắc là anh em tài xế đối phó với BOT đã khổ rồi, với BOT của con sếp CSGT tỉnh thì còn khổ hơn nữa.”

HÃY NGỦ YÊN !!

Image may contain: 4 people, eyeglasses

Nguyễn Thanh Tịnh

 

HÃY NGỦ YÊN !!

Hãy ngủ yên dù Biển Đông nổi sóng
Hãy ngủ yên khi máu đã đổ ở Hoàng Trường Sa
Dù giặc có bắn giết dân ta
Dù tộc Việt đang diệt vong bằng hàng hóa độc
Mất đất mất nhà điêu linh tiếng khóc
Người đấu tranh bị đầu độc trong tù
Nhân Quyền là chi, bị giam nhốt muôn thu
Chết quằn quại như loài giun kiếp dế
Đại Biểu Nhân Dân vẫn ngủ yên trên ghế
Vẫn ta đây là đại diện nhân dân
Mặt trơn trán bóng trí thức trí đần
Ta ngồi đây đâu phải vì dân
Ta được đặt cho có ban có bệ
Cũng tự do dân chủ như ai
Để chứng tỏ ta không độc tài
Vật trang trí cho đời thêm hoa lá
Dù Biển Đông bủa vây “TÀU LẠ”
Cũng chỉ là “Tình Hữu Nghị Láng Giềng”
Có gì đâu xin chớ làm phiền
Chuyện rất nhỏ “KHÔNG CÓ GÌ CỤ THỂ”
Xây phi trường hay lập phố Tam Sa
Chuyện của người mắc mớ gì đến ta!
Dẫu có chết vài ngư dân đánh cá
Bão tố ngoài khơi còn chết cả ngàn người
Đại biểu ta còn bận bao chuyện trên đời
Nào là “VÁY DÀI VÁY NGẮN” bàn mãi muốn điên
Thôi, chuyện đất nước ngã nghiêng
Đừng đánh thức để ta yên giấc ngủ

Ngư 

Vai trò của nhà nước nằm ở đâu?

10 hrs · 
 

Tôi cứ băn từ những người dân khác. Vậy, vai trò của nhà nước nằm ở đâu?

Cái hội liên hiệp phụ nữ mỗi năm tiêu tốn 155 tỷ tiền thuế và vô số các hội đoàn ăn hại khác mà ngân sách phải chi ra 68.000 tỷ để hoạt động mỗi năm, họ đang ở đâu trong những trường hợp này?

Dân đóng thuế nuôi tụi bây là để những lúc như thế này tụi bây lo cho dân chứ không phải là để bọn bây ăn dọng và xây tượng đài, hiểu không hả cái bọn khốn nạn?

(Fb Nhân Thế Hoàng)

Mion.

Không gia đình, nữ công nhân nằm một chỗ chờ chết

http://nld.com.vn/ban-doc/khong-gia-dinh-nu-cong-nhan-nam-mot-cho-cho-chet-20171021104928184.htm

 

Biểu tình yêu cầu trả tự do cho bà Trần Thị Xuân

Trần Bang and 3 others shared Lê Văn Sơn‘s post.
Image may contain: 9 people, crowd, tree and outdoor
Image may contain: 7 people, crowd and outdoor
Image may contain: 11 people, people smiling, crowd and outdoor
Image may contain: 9 people, people smiling, crowd and outdoor
Image may contain: one or more people, people playing sports and outdoor
+3

Lê Văn Sơn added 7 new photos.Follow

Biểu tình yêu cầu trả tự do cho bà Trần Thị Xuân

Hà Tĩnh – Sáng 21/10/2017 tại Giáo xứ Cửa Sót, Lộc Hà, Hà Tĩnh biểu tình yêu cầu trả tự do cho bà Trần Thị Xuân mới bị cộng sản bắt giam theo điều 79 “hoạt động nhằm lật đỗ chính quyền nhân dân ” ngày 17.10.2017.

Người dân tiến về trụ sở hành chính của xã với khẩu hiệu khẳng định Trần Thị Xuân vô tôi, yêu cầu trả tự do cho Trần Thị Xuân.

Sự phản kháng của người dân chống bất công đang dần trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn. Nó được xuất phát từ ý thức và hành động theo lương tâm trong sự thật, vì công lý và của tình liên đới.

Súng đạn, nhà tù đã không kiềm hãm được lương tâm tự do của hàng triệu người Việt Nam. Nhà cầm quyền cộng sản đang tự đưa mình đến miệng hố của bờ vực sụp đổ qua những hành động điên cuồng đàn áp, bắt bớ giam cầm người yêu nước.
P.s: Ảnh / Đức Nguyễn

  •  
     
     

“HOTBOY ĐỒNG NAI” VÕ ĐÌNH THƯỜNG …GÂY CHÁY TRÊN MẠNG !

Linh Võ shared Chí Thảo‘s post.
Image may contain: 1 person, text and outdoor
Image may contain: text
Image may contain: one or more people and outdoor

Chí Thảo added 3 new photos.

 

“HOTBOY ĐỒNG NAI” VÕ ĐÌNH THƯỜNG …GÂY CHÁY TRÊN MẠNG !

Hơn cả người đẹp “hotgirl Quỳnh Anh” ở xứ Thanh cả về số lượng bài vở, stt, lượng truy cập, cái tên VÕ ĐÌNH THƯỜNG đã và đang tiếp tục gây… cháy trên mạng xh Facebook.
Võ Đình Thường là ai? Ông Phó Bí thư Tỉnh ủy Đồng Nai (ĐN) mới đây hứa với báo chí là sẽ “xem xét” và trả lời. Nhưng 2 ngày trôi qua vẫn im lặng như tờ, dù chỉ cần một cú phone của Tỉnh ủy đến thuộc cấp là Công an tỉnh ĐN ?!!

Kính thưa quý vị Công An Nhân dân! Nếu quý vị còn có.. nhả ý gắn cái tên “NHÂN DÂN” vào với danh xưng ngành của quý vị; nếu quý vị tôn trọng dân, tôn trọng sự thật và trên hết là tôn trọng luật pháp thì quý vị phải công khai, minh bạch. Bởi nếu có che dấu cũng không thể che ..mắt thánh được. Hàng triệu triệu con mắt của dân còn tỏ hơn “mắt thánh” đấy. Hơn ai hết, quý vị hẳn biết điều này.

Lòng dân như lũ cuốn. Không thể bịt lỗ mọi của con đê một cách qua loa. Con đê phải được gia cố bằng lòng tin của dân thì mới vững được.
Tôi dông dài như thế để cho quý vị Tỉnh ủy, UBND tỉnh và Công An tỉnh ĐN thấy rằng quý vị không có sự lựa chọn nào khác.

Vậy thì, rất đơn giản, quý vị hãy trả lời cho dân biết :
– Đại úy CSGT Võ Đình Thường – Trạm trưởng trạm Dầu Giây, từng bị kỷ luật, bị đuổi ra khỏi ngành (vì “làm luật” tài xế xe qua trạm) năm 2003 và Thượng tá Võ Đình Thường – Phó Phòng CSGT Đường bộ – Đường sắt Công An tỉnh ĐN (PC67) người đã ký văn bản “mời” 20 tài xế đã trả phí qua trạm BOT Biên Hòa bằng tiền lẻ năm 2017… có phải là một ?

Nếu đó là hai người khác nhau trùng họ trùng tên, thì nhất thiết phải cho đối chứng bằng người thật trước mặt dân và đồng thời giới thiệu chân dung cả 2 người trên các phương tiện truyền thông (và mạng xã hội nếu có thể)

Còn nếu đó là một người thì quý vị cần phải trả lời cho dân chúng tôi biết : Vì sao một cb bị kỷ luật nghiêm trọng (đuổi khỏi ngành) bằng cách nào lại có thể thăng tiến cả cấp bậc lẫn chức vụ (từ Trạm trưởng lên Phó Phòng, từ Đại úy lên Thượng tá) một cách… ngoạn mục như vậy ? Ông ta tiền thân là diễn viên.. xiếc à ?

Xin nhắc để quý vị nhớ: Năm 2003 khi ông Thường bị báo chí phanh phui tiêu cực, trong văn bản kỷ luật quý vị từng nêu rõ: “Đại úy Thường đã thiếu tinh thần trách nhiệm, để xảy ra tình trạng cấp dưới vi phạm quy trình tuần tra kiểm soát giao thông, có biểu hiện tiêu cực. Khi xảy ra sai phạm ông Thường không chấp hành mà còn có biểu hiện đối phó với cơ quan chức năng. Sai phạm của ông Thường làm ảnh hưởng xấu đến uy tín của ngành… ” !

Trở lại câu chuyện BOT Biên Hòa, được biết tuyến tránh do Công ty CP đầu tư Đồng Thuận làm chủ đầu tư (dài khoảng 12 km, tổng vốn khoảng 1.500 tỉ đồng, đưa vào hoạt động từ năm 2014 đến nay, có thời gian thu phí hoàn vốn 10 năm).
Một điểm chung thường thấy ở các dự án BOT là …đường làm một nơi, trạm thu phí đặt.. một nẻo. BOT Biên Hòa đặt trên QL1A (thuộc địa phận xã Trung Hòa, huyện Trảng Bom, ĐN) thậm chí cách điểm đầu của tuyến tránh những… 10 km ! Có nghĩa là các phương tiện lưu thông dù có đi qua tuyến tránh hay không vẫn phải móc túi đóng phí cho ..hàm cá mập BOT, không thể thoát được. Đó là lý do khiến các tài xế xe bức xúc, phản ứng bằng… tiền lẻ.

Tuy nhiên, là cơ quan đại diện và thực thi pháp luật, Công An ĐN thay vì bày tỏ chính kiến: Sử dụng tiền lẻ trả phí khi qua trạm không có gì sai, không vi phạm pháp luật (như BGĐ Công An Tiền Giang đã làm) thì Công An ĐN lại phát “giấy mời” mời các bác tài lên để răn đe rằng các bác tài đã “cản trở giao thông ” khi đi qua trạm (?). Người trực tiếp ký giấy mời là Thượng tá Võ Đình Thường – Phó Phòng CSGT Đường bộ-Đường sắt (PC67) Công An tỉnh ĐN.

Vì sao ông Thường sốt sắng cho lính ra đứng tại trạm BOT ghi tên từng biến số xe ,tài xế trả tiền lẻ? Có nguồn tin cho rằng ông Thường là con rể của ông chủ BOT Biên Hòa !!? Hóa ra là như vậy. Người ta bàn tán xôn xao về tình tiết này và gọi đó là “lợi ích nhóm”, là “cháy nhà ra mặt chuột”, là “móc túi có tổ chức”, là… Ôi thôi đủ điều !!!

Trả lời báo chí, ông Huỳnh Đức T ngụ ấp Trần Hủng Đạo, xã Xuân Thạnh, chủ phương tiện mang biển số 60A – 003…là một trong 20 tài xế được “mời” cho biết :” Tôi trả tiền lẻ là quyền của tôi. Tôi không có ý cản trở giao thông hay ý đồ gì khác.. “. Tài xế T và nhiều tài xế được Công An ĐN mời cho biết họ kiên quyết phản đối trạm thu phí BOT Biên Hòa đặt sai vị trí.

Xem ra, “cuộc chiến tiền lẻ” tại trạm thu phí BOT Biên Hòa vẫn chưa có hồi kết.
Và “hotboy Võ Đình Thường” vẫn tiếp tục gây.. cháy trên mạng chừng nào Công An tỉnh ĐN chưa công khai minh bạch hành trình thăng tiến.. phi mã của ông ta.
Về phía mình, tôi ủng hộ cuộc “đấu tranh tiền lẻ” của cánh tài xế, yêu cầu trạm thu phí BOT Biên Hòa phải dời về đúng vị trí.

Hạnh phúc ở tại lòng ta mà, đừng suy diễn, đừng tự làm khổ chính mình

fROM FACEBOOK:   Hồ Ngọc Dũng shared Nguyễn Ngọc Ngạn‘s post.

 

Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and suit

Nguyễn Ngọc Ngạn

 

Chọn một người đàn ông đẹp trai hào hoa thì phải chấp nhận anh ấy phong lưu.
Chọn một người đàn ông biết kiếm nhiều tiền để được hưởng thụ thì phải chấp nhận anh ấy ít có thời gian chăm sóc cho gia đình.
Chọn một người đàn ông ở nhà chăm sóc gia đình thì phải chấp nhận anh ấy ít biết kiếm nhiều tiền.
Chọn người đàn ông ngoan hiền, biết vâng lời thì phải chấp nhận anh ấy là trẻ con.
Chọn một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường thì phải chấp nhận anh ấy ngang ngược.
Chọn một người đàn ông giỏi giang và bản lĩnh thì phải chấp nhận anh ấy gia trưởng.
Chọn một người đàn ông phong trần thì phải chấp nhận anh ấy lãng tử, phiêu lưu.
Chọn một người đàn ông “nữ tính” thì phải chấp nhận anh ấy có tính “đàn bà”.
Làm gì có đàn ông nào vừa ngoan, hiền, vâng lời, ở nhà quanh quẩn với gia đình, không biết ăn nhậu, không quan hệ bạn bè mà kiếm nhiều tiền cho gia đình vợ con hưởng thụ sung sướng. Miễn là đừng gặp phải đàn ông vô dụng là được.

Cái gì cũng có cái giá của nó mà. Hãy vì hai chữ hạnh phúc mà chấp nhận sự tương đối.

Hạnh phúc ở tại lòng ta mà, đừng suy diễn, đừng tự làm khổ chính mình , chỉ cần một người đàn ông tử tế và trách nhiệm là đủ.

 

Có cần thiết thành lập Viện Đạo đức học dành cho cán bộ hay không?

Có cần thiết thành lập Viện Đạo đức học dành cho cán bộ hay không?

Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-10-20

Các vị lãnh đạo Đảng, Chính phủ, và Quốc hội Việt Nam tại Đại hội đảng toàn quốc đầu năm 2016.

Các vị lãnh đạo Đảng, Chính phủ, và Quốc hội Việt Nam tại Đại hội đảng toàn quốc đầu năm 2016.

Photo: AFP

Phó Giáo sư Nguyễn Trọng Phúc, nguyên Viện trưởng Lịch sử Đảng vừa có đề nghị thành lập Viện Đạo đức học để dạy cán bộ đạo đức và những chuẩn mực đạo đức trong Đảng.

Phản đối

Đề nghị thành lập Viện Đạo đức học của Phó Giáo sư Nguyễn Trọng Phúc được đưa ra tại Hội thảo khoa học quốc gia “Sửa đổi lối làm việc-Những vấn đề lý luận và thực tiễn”, diễn ra vào sáng ngày 18 tháng 10, do Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh và Ban Tuyên giáo Trung ương tổ chức.

Nguyên Viện trưởng Lịch sử Đảng, ông Nguyễn Trọng Phúc nhắc lại lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh rằng cán bộ là cái gốc của Đảng và của mọi công việc nên việc thành lập Viện Đạo đức học là cần thiết để huấn luyện cán bộ và những giảng viên mẫu mực sẽ được tuyển chọn để phụ trách công tác giảng dạy. Phó Giáo sư Nguyễn Trọng Phúc còn kiến nghị Viện Đạo đức học sẽ trực thuộc quản lý bởi Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh và Ban Tuyên giáo Trung ương.

Đài Á Châu Tự Do ghi nhận chỉ trong vòng xấp xỉ vài giờ đồng hồ Báo mạng VnExpress.net đăng tải thông tin vừa nêu, trên trang fanpage của tờ báo mạng này có khoảng 60 ý kiến nhưng hầu hết đều phản đối, cho đó là “điều nực cười” vì “uốn tre chứ không uốn măng”; vả lại chủ trương của Chính phủ là bộ máy nhà nước cần được tinh giản, nhưng với đề xuất này thì phải gánh thêm một cơ quan hoạt động không mang lại hiệu quả mà còn tiêu tốn ngân sách. Nhiều người lý giải rằng đạo đức phải được dạy từ nhỏ chứ không đợi đến khi trở thành cán bộ rồi mới vào Viện Đạo đức học để được huấn luyện. Một độc giả nhấn mạnh đạo đức thuộc về bản chất của mỗi cá nhân nên để thay đổi bản chất của một người là điều rất khó, nhất là trong bối cảnh vô số cán bộ từ địa phương đến trung ương bị tha hóa, tham ô tham nhũng và lạm quyền như hiện nay.

Không phải chỉ có mở trường mà với một chế độ như hiện nay vẫn là tàn nhẫn với dân, vẫn là cướp bóc của dân một cách trắng trợn, tham nhũng thì không có cách gì đẩy lùi được. Thế thì việc lập một trường dạy về đạo đức cho cán bộ cũng như kiểu dán cao cho bệnh ung thư, chỉ xoa dịu giảm đau một chút nhưng thực ra bệnh hoạn vẫn trầm trọng bên trong
-Ông Nguyễn Khắc Mai

Trao đổi với chúng tôi liên quan đề nghị thành lập Viện Đạo đức học dành cho cán bộ, ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên Cứu, Ban Dân vận Trung ương, hiện là giám đốc Trung tâm nghiên cứu Văn hoá Minh Triết cho biết ông không phản đối, nhưng ông nghĩ rằng việc thành lập này cũng chỉ là hình thức mà thôi. Ông Nguyễn Khắc Mai nói với RFA:

“Vấn đề muốn có đạo đức xã hội thì cần thay đổi nhiều lắm, đặc biệt là thể chế, thiết kế của hệ thống xã hội phải thay đổi. Nền giáo dục, kể cả giáo dục phổ thông, giáo dục nghề nghiệp và giáo dục đại học cũng phải thay đổi. Trên cơ sở đó thì mới có được nhân tố con người. Và khi đã có nhân tố con người thì mới đặt ra vấn đề là học đạo đức, mà đặc biệt là đạo đức công chức; tức là đạo đức công vụ, đạo đức làm việc để phụng sự và quản lý xã hội, gọi là đạo đức nghề nghiệp nhưng phải trên cơ sở một nền giáo dục tử tế, nhân văn thì mới hình thành được tốt.

Hai nữa, không phải chỉ có mở trường mà với một chế độ như hiện nay vẫn là tàn nhẫn với dân, vẫn là cướp bóc của dân một cách trắng trợn, tham nhũng thì không có cách gì đẩy lùi được. Thế thì việc lập một trường dạy về đạo đức cho cán bộ cũng như kiểu dán cao cho bệnh ung thư, chỉ xoa dịu giảm đau một chút nhưng thực ra bệnh hoạn vẫn trầm trọng bên trong.”

Qua đề nghị của ông nguyên Viện trưởng Lịch sử Đảng, Phó Giáo sư Nguyễn Trọng Phúc, dư luận thắc mắc rằng có phải phong trào “Học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” được phát động bao năm qua không đạt kết quả gì? Tiến sĩ Hán-Nôm Nguyễn Xuân Diện từng lên tiếng với RFA liên quan phong trào này:

“Sự suy thoái đạo đức trong Đảng ngày càng trầm trọng. Cho dù Đảng và Nhà nước đã phát động rất mạnh mẽ và tốn rất nhiều tiền của cho phong trào học tập và làm theo đạo đức Hồ Chí Minh, nhưng không đem lại mấy kết quả cho việc chấn hưng lại đạo đức của Đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam nói riêng và đạo đức của toàn xã hội nói chung.”

Luật sư Nhân quyền-Tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Đài cũng đã nói rằng một nhà nước tuyệt đối hóa quyền lực như Việt Nam thì sẽ tha hóa tuyệt đối về đạo đức và lối sống của cán bộ đảng viên, do đó họ điều hành đất nước chỉ với mục đích nắm trong tay quyền lực và lợi ích cho riêng họ.

Phản tác dụng?

HocTapHCM.jpg
Cuộc thi Tuổi trẻ học tập đạo đức Hồ Chí Minh năm 2013. Courtesy: Tuoitrehaiduong.vn

Một trường hợp minh chứng mới nhất về cán bộ tham ô nhưng được cả hệ thống lãnh đạo bao che, vừa được phổ biến trên mạng xã hội mà cộng đồng cư dân mạng quan tâm, qua chia sẻ của nạn nhân cũng là cán bộ ở tỉnh An Giang.

Ông Nguyễn Văn Khấn cho biết thuộc gia đình cách mạng, nghe theo lời vận động của Đảng ủy và Ủy ban nhằm thực hiện chính sách xóa đói giảm nghèo ở địa phương nên ông cùng 16 người khác tham gia vào thành lập Quỹ Tín dụng Nhân dân hồi năm 1995 và sẽ thanh lý tài sản chia cho cổ đông sau 20 năm hoạt động. Ông Nguyễn Văn Khấn, trong vai trò Chủ tịch Hội đồng Quản trị, vào năm 2008-2009 phát hiện ông Võ Văn Của, là Giám đốc Điều hành, chỉ đạo cấp dưới cố ý làm sai nguyên tắc tài chính kế toán để thu lợi bất chính. Ông Khấn kể lại:

Sự suy thoái đạo đức trong Đảng ngày càng trầm trọng. Cho dù Đảng và Nhà nước đã phát động rất mạnh mẽ và tốn rất nhiều tiền của cho phong trào học tập đạo đức Hồ Chí Minh, nhưng không đem lại mấy kết quả cho việc chấn hưng lại đạo đức của Đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam
-TS. Nguyễn Xuân Diện

“Khi vụ việc xảy ra thì tôi có báo với Ngân hàng Nhà nước. Ông Giám đốc Ngân hàng Nhà nước nói sẽ giải quyết, nhưng khi lập biên bản với chứng từ rõ ràng thì không xử lý. Lúc tôi họp Hội đồng quản trị để đưa ra xử lý thì ông Bí thư Đảng ủy đến dự, nhưng cuối cùng bao che cho nhau. Một ông cán bộ đảng viên như ông Của không có đạo đức mà vẫn bao che, ngoài tham ô tham nhũng còn thách thức tôi nữa. Ông ta chửi thô tục tại cuộc họp luôn.”

Ông Khấn đã làm hồ sơ gửi đến cơ quan các cấp của Đảng từ địa phương đến trung ương nhưng đều không nhận được hồi đáp. Năm 2010, ông Khấn quyết định ra khỏi Đảng. Ông Khấn khẳng định với chúng tôi hoàn toàn không có niềm tin là đạo đức của cán bộ đảng viên sẽ tốt hơn nếu được huấn luyện.

Quyết định ra khỏi Đảng của của ông Nguyễn Văn Khấn không phải là cá biệt, mà trong những năm gần đây ngày càng có nhiều đảng viên tuyên bố từ bỏ tham gia Đảng Cộng Sản Việt Nam với lý do tổ chức này hiện chỉ là một tổ chức của những người “tham quyền cố vị”, “mua quan bán chức”, “tranh giành quyền lực” và hơn hết là “không có tâm” lẫn “không có tầm” để lãnh đạo quốc gia.

Cũng vì các lý do đó, những người dân khắp nơi ở trong nước mà Đài RFA tiếp xúc quả quyết không cần thiết xây dựng Viện Đạo đức học dành cho cán bộ, vì như thế chỉ khiến dân chúng càng bất mãn hơn đối với chính quyền mà thôi.

SAU CƠN LŨ, CHỈ CÒN MÌNH EM MƯU SINH CUỘC SỐNG GIỮA ĐỜI

From facebookSophia Nguyen added 4 new photos — with Bích Thủy Nguyễn.
 SAU CƠN LŨ, CHỈ CÒN MÌNH EM MƯU SINH CUỘC SỐNG GIỮA ĐỜI

 

Tiếng hét tuyệt vọng của một em học sinh học lớp 7 to hơn tiếng nước lũ khi tay đang bám vào một ngọn cây tre trong dòng nước chảy xiết: CỨU CHÁU VỚI 😭😭😭😭😭😭😭. Tiếng kêu ấy là của em trai của bạn đang đứng cạnh tôi đây.
Gia đình có 6 thành viên giờ chỉ còn có mình em. Mới tìm được có xác bố giờ vẫn còn 3 người mất tích.

Đó là gia đình em HOÀNG VĂN VINH sống tại Bản Ngoa, xã Phúc Sơn, huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái. Nhà có 5 thành viên em là con lớn nhất, để giúp đỡ gia đình em đi làm phụ hồ trên HÀ NỘI nên thoát chết. Bàn tay tử thần đã cướp đi tất cả người thân của em (bố, mẹ, hai em trai và một em bé đang hình thành trong bụng mẹ nữa).
Được nghe hàng xóm của em chia sẻ lại: hôm đó vào lúc 4 giờ sáng nước lũ chảy về mạnh nhất, tất cả chỉ kịp chạy lên nhà sàn trong giây lát, nhà em cũ nên k ai kịp chạy, em trai em học lớp bảy bị lũ cuốn bám được vào ngọn một cây tre, kêu cứu: tiếng kêu vang, to hơn cả tiếng lũ: CỨU CHÁU VỚI, những người nhìn thấy mà k làm gì được chỉ nhìn cháu mà rơi nước mắt bất lực 😭, chỉ trong vài phút bụi tre và cậu bé bị cuốn trôi em theo dòng nước.

Nhà không còn, người thân mất hết giờ em mới 15 tuổi. Rất mong mọi người định hướng cho em một con đường tương lai, giờ em đang rơi vào tình trạng khủng hoảng về tinh thần, rất cần sự giúp đỡ ạ 😭😭😭.

💥P/S: Có nhiều người hỏi là ủng hộ tiền cho bạn VINH bằng cách nào? Mình cũng xin tư vấn và mong mọi người là giờ này không nên gửi tiền mặt ạ vì sẽ có nhiều người lợi dụng em và trục lợi (vì em rất hiền lành và nhỏ tuổi).

Nguồn: Nguyễn Thị Phượng
#TùyDuyên #tuthien #YenBai

Image may contain: 3 people, people sitting, mountain and outdoor
Image may contain: 1 person, standing and outdoor
Image may contain: 3 people, mountain and outdoor
Image may contain: 3 people, outdoor

Bắt mẹ đi ăn mày!

Bắt mẹ đi ăn mày!

 Bắt mẹ đi ăn mày , một tháng sau, con trai và con dâu lóa mắt trước “tài sản ngầm” của bà cụ

Ở thành phố Liễu Châu, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc có một người con bất hiếu tên là Thạch. Gia đình anh ta chẳng lấy gì làm khá giả, bản thân anh ta không có trình độ học vấn, lại dày ăn mỏng làm, lấy được cô vợ cũng ngang ngược, không biết điều.

Thạch có một người mẹ già mù lòa. Bà họ Lưu nên người trong thôn đều gọi bà là bà Lưu. Kể từ sau khi chồng mất, vì mù lòa nên bà chẳng thể làm gì, lại cần có người chăm sóc.

Người con dâu rất khó chịu về việc này. Một hôm, cô ta buông lời tàn nhẫn, nói bà chỉ biết ăn bám, tốn tiền của trong nhà. Bà Lưu giận lắm, quyết định bỏ nhà ra đi.

Tối đến, Thạch ra ngoài trở về, thấy mẹ thu dọn đồ thì vội giữ bà lại và nói vợ một hồi: “Tại sao lại để mẹ đi, mẹ là cây tiền của chúng ta đó.”

Cô con dâu hứ một tiếng, đúng lúc định mắng chồng, nghe đến hai từ cây tiền thì im bặt, lập tức hỏi lại chồng nói thế là có ý gì. Thạch cố làm ra vẻ bí mật, nói: “Đến mai cô sẽ biết”.

Thì ra lúc trên thành phố, ngồi trong quán rượu, anh ta nhìn thấy một người ăn xin kiếm được khối tiền nhờ có người bố thí.. Anh ta có tay có chân mà mỗi ngày còn kiếm ra nhiều tiền thế, mẹ mình, một bà già mù lòa, tuổi lại cao, người ta nhìn thấy sẽ thương tình mà nhất định sẽ bố thí nhiều tiền.

Phát hiện này khiến Thạch mừng như bắt được vàng. Anh ta tự cho rằng mình thật thông minh, nhà anh ta sắp giàu to.

Kế hoạch này, Thạch đem trình bày với người mẹ già mù lòa, đồng thời còn bỏ cả buổi tối ra dạy bà cách làm để xin được nhiều.

Bà Lưu vốn không muốn đi nhưng rồi lại bị những lời ngon ngọt của con trai làm cho mềm lòng. Cuối cùng, bà đồng ý, vì bà nghĩ mình tuổi đã cao, cũng không muốn hằng ngày phải va chạm với con dâu. Đây xem ra cũng là một cơ hội cho bà.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thạch đã dắt mẹ già mù lòa lên thành phố. Anh ta chọn một gốc cây lớn ngay cạnh một đầu cầu đông người qua lại, bảo mẹ ngồi ở đó rồi đưa cho bà một cái gậy, một cái bát vỡ và nói:

“Mẹ, công cụ cần thiết con đã đặt cả trong tay mẹ rồi, mẹ cứ làm ra vẻ đáng thương một chút, càng đáng thương càng tốt, người ta nhìn thấy mới cho mẹ tiền.

Nếu có ai hỏi mẹ vì sao phải đi ăn xin, mẹ cứ nói là mình mắc bệnh nặng, không có tiền chữa trị sẽ chết. Con cái trong nhà thấy mẹ bệnh nặng đều bỏ mặc, không biết giờ chúng sống chết ra sao. Tối con sẽ lại đến đón mẹ về nhà.”

Bà Lưu nghe con trai nói vậy liền đáp: “Con trai, con yên tâm, mẹ biết rồi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh minh họa.

Thạch rút từ trong túi ra một cái bánh bao, đặt vào tay mẹ, nói rằng đó là đồ ăn cả ngày, mẹ phải ăn tiết kiệm. Bố trí xong xuôi, anh ta nhanh chóng vào quán trà đánh bài.

Đến tối, anh ta mới ra khỏi quán rượu trong trạng thái say túy lúy. Thấy mẹ vẫn đang ở chân cầu ăn xin nhưng bà không ngồi mà nằm, giống như đang nằm ngủ.

Thạch vội lại gần, lay mẹ, hỏi mẹ làm sao. Bà Lưu biết con đến đón, vội giải thích: “Mẹ già rồi, không kiếm được bao nhiêu lại còn nằm ngủ”.

Nói xong, bà vội nhét toàn bộ số tiền xin được trong ngày vào tay con trai. Thạch đếm, không nhiều lắm nhưng dù sao đó cũng là một sự khởi đầu thuận lợi với anh ta.

Những ngày sau đó, ngày nào Thạch cũng đưa mẹ lên thành phố ăn xin, tiền kiếm được ngày một nhiều, đủ để chi tiêu cho cả gia đình, thậm chí còn đủ cả cho anh ta vào quán trà, quán rượu ăn chơi.

Bà Lưu mất tích

Một buổi tối, chừng 1 tháng sau ngày bà Lưu đi ăn xin, Thạch đến chân cầu đón mẹ về nhà như thường lệ nhưng anh ta tìm khắp một lượt quanh đó không thấy mẹ đâu.

“Mẹ đi đâu được nhỉ, chẳng phải đã dặn là ở đây đợi mình sao?” – anh ta lẩm bẩm trong miệng rồi cấp tốc đi tìm. Thế nhưng tìm đã nhiều nơi mà vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu.

Cuối cùng, anh ta đốt đuốc lên định đi tìm tiếp thì phát hiện tại chỗ mẹ ngồi có dòng chữ: Muốn tìm bà cụ, hãy đến Chúc Gia Thôn ở ngoại thành.

Chúc Gia Thôn? Ai mà to gan vậy, dám đưa mẹ mình đến đó? Cho đến khi nhớ ra chủ nhân của Chúc Gia Thôn là Chúc viên ngoại giàu có nổi tiếng, Thạch mới giật mình.

Nhưng tại sao ông ta lại đưa mẹ mình đến đó? Lẽ nào ông ta sẽ cho mẹ tiền? Nhưng cho tiền thì đâu cần phải đưa người đi như vậy?

Nghĩ đến tiền, mắt anh ta sáng lên, bất chấp đường đến đó có xa đến mấy, anh ta vẫn quyết định sẽ đến đó làm cho rõ mọi chuyện.

Đến Chúc Gia Thôn, Chúc viên ngoại ra tận bên ngoài đón Thạch và nói rằng chính ông ta đã đón bà Lưu về nhà mình, hiện tại bà đang được người giúp việc trong nhà chăm sóc tử tế.

Thạch nghe vậy liền hỏi Chúc viên ngoại vì sao làm vậy, người này cười nói: “Trong nhà có người lớn tuổi giống như có báu vật trong nhà.. Mẹ cậu trên người có bảo bối đó, lẽ nào cậu không biết?”

Thạch lắc đầu, nói không biết. Chúc viên ngoại lại nói:

“Hôm nay lúc đi qua cầu, tôi thấy mẹ cậu rất giống mẹ tôi nên bất chợt, tôi nhớ đến người mẹ quá cố của tôi. Thêm nữa, mẹ cậu có bán ngọc Lam Điền, đó là loại ngọc quý, một mẩu nhỏ cũng đã hơn trăm lượng.

Tôi không mang đủ tiền nên đã đưa bà ấy về nhà. Tôi muốn nhận bà ấy làm mẹ nên mới bảo cậu đến đây thương lượng, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”

Thạch tỏ ra kinh ngạc, đề nghị Chúc viên ngoại đợi một chút, giọng không tin tưởng cho lắm:“Làm sao có thể thế được. Mẹ tôi làm sao có thể làm mẹ ông được Mẹ tôi không thể có ngọc Lam Điền. Nhà tôi nghèo khó suốt mấy đời nay, nếu có ngọc quý, chúng tôi đã sớm phát tài rồi, cần gì phải đi ăn mày nữa?”

Chúc viên ngoại giải thích: “Trước khi qua đời bố cậu làm nghề mài dũa ngọc Lam Điền, lẽ nào cậu không biết ông ấy có của riêng?”

Thạch biết bố mình trước đây từng làm thợ đá nhưng anh chưa từng nghe nói bố làm nghề mài dũa ngọc Lam Điền. Lẽ nào bố đã từng đến huyện Lam Điền thật? Thậm chí còn bí mật cất giữ một ít làm của riêng? Nếu như vậy thì đúng là số ngọc đó mẹ đang giữ rồi.

Bây giờ bà Lưu mới bỏ ngọc Lam Điền ra, Chúc viên ngoại lại muốn nhận mà làm mẹ, hai việc này đã khiến Thạch không thể không sinh nghi. Lẽ nào Chúc viên ngoại biết mẹ vẫn còn ngọc? Lẽ nào mẹ đã nói với ông ta như vậy?

Nghĩ đến đây, Thạch lo lắng ra mặt, biết đâu Chúc viên ngoại muốn cuỗm hết sốt ngọc mà mẹ anh ta đang giữ, phen này anh ta phải vạch trần âm mưu của Chúc viên ngoại.

“Vậy không được, mẹ tôi không phải mẹ ông, ông không thể nhận. Cho dù nhà tôi thực sự có ngọc Lam Điền đi chăng nữa thì ngọc đó cũng là của nhà tôi, không phải của ông. Nếu ông muốn, ông có thể bỏ tiền ra mua. Bây giờ tôi phải đưa mẹ tôi về.” – Thạch quả quyết.

Chúc viên ngoại nói thế nào cũng không làm Thạch thay đổi quyết định, quyết gọi mẹ ra bằng được. Lúc đó, bà cụ mới lấy ra một viên ngọc Lam Điền, quả thực rất sáng, rất đẹp. Thạch nhìn không chớp mắt, quả nhiên nhà mình có bảo bối mà sao mẹ chưa từng nói với mình một câu.

Cuối cùng, Chúc viên ngoại đã bỏ ra 100 lượng bạc để mua viên ngọc đó, sau đó đồng ý để Thạch đưa mẹ anh ta về.

Lúc bà Lưu chuẩn bị đi, Chúc viên ngoại nói với bà: “Mẹ, dù mẹ có đi đâu thì mẹ vẫn là mẹ của con. Đã nhận mẹ là mẹ, con sẽ luôn là con của mẹ.

Từ giờ có khó khăn gì, mẹ cứ đến tìm con. Nếu trong nhà mẹ vẫn còn ngọc Lam Điền, mẹ cứ bán lại cho con, con sẽ trả mẹ giá cao, có bao nhiêu con sẽ mua bấy nhiêu, con sẽ không để mẹ chịu thiệt.”

Bà Lưu gật đầu, rơm rớm nước mắt: “Chúc viên ngoại quả thực là một người tốt, tôi sẽ bán hết số ngọc tôi có cho cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi!”

Hồi kết

Đưa mẹ về nhà, Thạch nói với vợ chuyện mẹ có ngọc quý. Cả hai hí hửng lắm, nghĩ mình sắp giàu to. Kể từ đó, cả hai đối xử với mẹ vô cùng tử tế, không bắt mẹ làm bất cứ việc gì, ngày nào cũng cười nói hân hoan, giống như cung phụng đức phật vậy.

Tất nhiên, không ít lần Thạch dò hỏi mẹ về số ngọc quý nhưng bà Lưu nhất định không nói. Con dâu sợ mẹ chồng giận nên bảo chồng: “Đừng vội, chúng ta đều là người nhà, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ lấy ra cho chúng ta thôi, không phải vội.”

Cho đến ngày qua đời, bà Lưu vẫn không lấy ngọc ra cho con trai và con dâu. Tuy nhiên bà đã có những ngày cuối đời được chăm sóc tử tế, được vui vẻ hạnh phúc.

Sau khi bà Lưu chết, vợ chồng Thạch đã lục tung cả nhà lên tìm nhưng chẳng thấy ngọc Lam Điền đâu. Đến lúc này, cả hai mới vỡ lẽ rằng họ đã mắc lừa Chúc viên ngoại. Họ quyết tìm đến nhà ông này nói cho ra nhẽ.

Thấy vợ chồng Thạch, Chúc viên ngoại cười lớn, nói: “Đúng thế, mẹ hai người làm gì có ngọc. Đó là vở kịch do tôi tạo ra đó. Tôi thương mẹ các người, mục đích của tôi là để các người phải hiếu thảo với mẹ của mình.”

Lúc này, Thạch tỏ ra hối hận lắm, nhưng anh ta vẫn còn một việc không hiểu: “Thế nhưng viên ngọc mẹ tôi bán cho ông thì sao?”

Chúc viên ngoại đáp: “Viên ngọc đó là của tôi đấy.”