VIỆT NAM TỪNG VĂN MINH NHƯ NHẬT

Thuong Phan shared Le Anh‘s post.

Image may contain: sky, outdoor and text

Le AnhFollow

VIỆT NAM TỪNG VĂN MINH NHƯ NHẬT

Tháng 9 năm 1987 tôi rời Hà nội vô Sài gòn nhận công tác, chỗ tôi dừng chân tá túc đầu tiên là cổng Phi Long (khu vực Lăng Cha cả).

Cũng là Việt nam nhưng Sài gòn tạo cho tôi những cảm xúc choáng ngợp và kinh ngạc, không phải vì Sài gòn giàu có, cái mà tôi choáng ngợp chính là sự văn minh, lịch thiệp và tử tế của người dân Sài gòn.

Trái ngược với dân Hà nội, người Sài gòn rất tử tế và thật lòng, mỗi lần đi chơi không biết đường về, khi chúng tôi hỏi đường, mọi người dường như không nề hà, chỉ bảo ân cần, nếu họ không biết, họ hỏi người khác rồi tận tình hướng dẫn cho chúng tôi. Người Sài gòn niềm nở dễ mến, ào ào nhưng nhân hậu và thật lòng. Đi uống cà phê, đầu tiên nhân viên ra lau bàn sạch sẽ rồi mới nhẹ nhàng hỏi khách : “Anh uống (ăn) gì ?”, khi thanh toán cũng thật nhẹ nhàng, thối tiền tử tế cho khách xong bao giờ cũng có câu: “Cám ơn anh ! Lần sau nhớ ghé quán em”. Có thế thôi, nhưng đối với tôi, lần đầu không khỏi kinh ngạc, vì Hà nội không bao giờ được nghe những câu như thế. Đi mua bán, đi chợ ở Sài gòn, câu cửa miệng thường trực của các tiểu thương người Sài gòn là “Cám ơn…! Lần sau nhớ ghé”. Thật! Buôn bán như vậy thì làm sao mà không có lần sau kia chứ(!).

Một lần tôi ghé nhà thằng “lính” (cấp dưới tôi) ở Thủ Đức, nó là dân gốc Sài gòn. Điều làm tôi kinh ngạc nhất là khi thằng em trai nó đi học về, nó khoanh tay cúi gập người và chào một lượt quanh nhà :”Con thưa má, thưa ba con đi học về!”, “Em chào anh ba em đi học về”. Quay sang tôi, nó khựng lại giây lát rồi chào: “Em chào anh… em mới đi học về!”

Chưa hết đâu, không phải chỉ người Sài gòn, khi tôi về vùng Huyện Đất Đỏ, Tỉnh Đồng Nai (nay thuộc BR-VT), vùng quê chân chất nhưng cũng văn minh không kém. Hôm đó tôi đi coi hát (xem Cải lương), tôi rất kinh ngạc khi mọi người rất trật tự, không la ó, chen lấn xô đẩy hoặc sàm sỡ con gái, phụ nữ như ngoài Bắc, họ vỗ tay tán thưởng ca sỹ những đoạn ca dài hơi hoặc ca hay. Tôi rất ngạc nhiên các bạn ạ!

Trên đây tôi chỉ sơ lược được vài điều khiến tôi “kinh ngạc” vào thời điểm đó. Kinh ngạc trước những cái mà nhà trường hồi đó đã dạy tôi là “tàn dư của chế độ cũ”

Đấy, các bạn thấy đấy, đã “giải phóng” được 12 năm nhưng người Sài gòn vẫn giữ được nét văn minh lịch sự vốn có của họ. Nhưng, cho đến nay thì có thể do “Bắc hoá” nên hầu như những nét văn minh đó đã trở thành quá khứ.

Quay trở lại điều tôi muốn nói, mấy ngày nay, tràn ngập các trang mạng là hình ảnh lãnh đạo và nhân viên của cây xăng Nhật bản IQ8 cúi gập người chào và cám ơn để tỏ lòng tri ân khách hàng, người thì ca tụng, kẻ thì chê bai họ “làm màu” với nhiều ý kiến trái chiều. Việc báo chí và các trang mạng “lên đồng” với hành động mà nhiều người thấy lạ của ông Hidoki Honfo đứng dưới mưa gập người chào khách có phải là điều bất thường không(?) Xin trả lời là không(!) Điều bất thường lại là chính chúng ta, Việt nam ta đã từng như thế, cũng văn minh không kém người Nhật tý nào. Nhưng chỉ có điều… những điều như thế đã trở thành quá khứ(!).
Theo Fb Duy Tu Ha
***
Tôi khẳng định Fb Duy Tu Ha viết đúng.
Tôi vào SG từ 1990 và thừa nhận người Miền Nam thời đó rất lịch sự, lễ phép và trung thực, không như bây giờ.

Truyện SỐ ĐỎ của Vũ Trọng Phụng (HIỆN THỰC PHÊ PHÁN) viết về thời Pháp thuộc trước 1945, có đoạn viết: 2 anh cảnh sát Pháp đạp xe đạp cả ngày kiểm tra khu phố mà không tìm ra lỗi của dân để phạt, dù họ bị ép chỉ tiêu tiền phạt rất cao. Chỉ có bà Phó Doan bị phạt nhiều nhất vì tội để chó ỉa bậy ngoài đường.

Phạm Văn Hải
(Ảnh: Minh Họa trước 1975)

Thanh-thiếu niên bị đảng CSVN đầu độc như thế nào?

Thanh-thiếu niên bị đảng CSVN đầu độc như thế nào?

Phạm Trần (Danlambao) – Mỗi khi có Đại hội nhiệm kỳ của Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, đội ngũ con cái cán bộ được gọi là “dự bị” của đảng cầm quyền thì chủ trương đầu độc tuổi trẻ Việt Nam lại hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Bằng chứng đã thể hiện trong Dự thảo Báo cáo Chính trị  của Ban Chấp hành Trung ương Đoàn khóa X đang được thăm dò ý kiến để chuẩn bị cho Đại hội Đoàn toàn quốc lần thứ XI tại Hà Nội vào giữa tháng 12/2017.
Tin của tổ chức này cho biết sẽ có khoảng 1.000 đại biểu, đại diện cho hơn 7 triệu Đoàn viên cả nước sẽ tham dự Đại hội để bầu Ban lãnh đạo nhiệm kỳ 2017-2022.
Nhưng với ngân khoản 551,505 tỉ đồng được nhà nước trao cho, như đã ghi trong dự án chi tiêu ngân sách năm 2016, tổ chức này đã làm được gì cho dân hay đó là khoản tiền được trả công làm tay sai cho đảng để họ thay thế lớp cha anh tiếp tục cầm quyền và hưởng bổng lộc?
Bị xua vào mù quáng
Vì vậy nhiệm vụ quan trọng nhất của Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (TNCS), như đã được quy định trong Báo cáo Chính trị (BCCT) là phải rèn luyện đề ”Xứng đáng là đội dự bị tin cậy của Đảng Cộng sản Việt Nam”.
Nhưng lớp cha mẹ, anh em của đội ngũ “dự bị này” lại chính là lớp cán bộ, đảng viên có chức có quyền trong quá khứ và hiện nay nên công tác chuẩn bị hành trang cho con cháu được ngồi vào chỗ người đi trước theo cách cha truyền con nối chẳng phải là chủ trương độc tài và “lợi ích nhóm” của đảng hay sao?
Vì vậy không ai lạ khi thấy BCCT đã khẳng định đoàn viên: “Luôn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng và con đường phát triển của đất nước, phát huy truyền thống cách mạng, thể hiện rõ lòng yêu nước, tinh thần tự hào dân tộc, có hành động thiết thực, cụ thể vì cộng đồng.”
Nhưng “cộng đồng” của dân hay của đảng? Trong vai trò nối gót của lớp thanh niên được gọi là “hạt giống đỏ” ưu tú của đảng trước đây và bây giờ, những người này không phải của dân. Vì dân không đẻ ra hạt giống đỏ để làm theo lệnh đảng chống lại cuộc đấu tranh chống Tàu cộng xâm lược Việt Nam trên mọi lĩnh vực của đồng bào yêu nước.
Bằng chứng đã có những đoàn thanh niên nam nữ mặc đồng phục xanh, nối tay nhau xếp hàng chống các cuộc biểu tình chống Tàu cộng tự phát của người dân ở Hà Nội và Sài Gòn từ 2007 đến 2012. Cũng lớp người trẻ làm con thiêu thân cho chế độ này đã từng ăn mặc phản cảm nhảy múa lố lăng trong điệu nhạc ngoại lai Tàu trước kỳ đài Lý Thái Tổ cạnh Hồ Gươm chống người dân truy niệm 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã bỏ mình chống quân Tàu đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974, và 64 người lính Quân đội Nhân dân đã hy sinh chống quân Tàu ở Trường Sa năm 1988.
Cũng đội ngũ thanh niên, thiếu nữ phản động này còn cả gan tham gia chống những người biểu tình, vào mỗi tháng Hai hàng năm, truy điệu trên 40 ngàn chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh trong cuộc chiến biên giới phía Bắc chống Tàu cộng xâm lược trong các năm 1979-1990.
Những hành động phản quốc này, ai cũng thấy đã làm nhục quốc thể và xúc phạm nặng nề đến vong linh các chiến sĩ và đồng bào, nhưng lãnh đạo đảng CSVN vì sợ Tàu nên dửng dưng và còn cho Công an và Công an đội lốt côn đồ đàn áp nhân dân yêu nước.
Vậy mà đội ngũ lãnh đạo đã bị đảng nắm đầu của TNCS vẫn không biết hổ thẹn để khoe đã hoàn thành các nhiệm vụ: “Giáo dục chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, tuyên truyền, học tập các Nghị quyết của Đảng, của Đoàn được triển khai với nhiều hình thức sáng tạo, như: học tập trực tuyến, thi trắc nghiệm, thi tự luận trên Internet, xây dựng phim ngắn, bản đồ tư duy tuyên truyền, phổ biến Nghị quyết. Các đợt sinh hoạt chính trị “Con đường cách mạng của thanh niên thời kỳ mới”, “Tự hào tiến bước dưới cờ Đảng”, “Tự hào tuổi trẻ thời đại Hồ Chí Minh”, “Nhớ về Bác lòng ta trong sáng hơn”Hội thi “Ánh sáng soi đường” đã thu hút đông đảo đoàn viên, thanh niên, sinh viên tham gia, được dư luận xã hội ghi nhận. Trong nhiệm kỳ, trên 30 triệu lượt cán bộ, đoàn viên, thanh niên được học tập, quán triệt nghị quyết của Đảng, của Đoàn và lý luận chính trị.”
Nhưng những “thành tích” quái đản này có gì mới hơn những điều họ đã được đảng nhồi sọ từ năm 2010 trong Bài học thứ nhất về “Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động của Đảng và của cách mạng Việt Nam”?
Các đoàn viên TNCS cũng phải học tại sao “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ” ra đời năm 1991 đã khẳng định: “Đảng lấy chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động”.
Tài liệu của đảng bảo đám Thanh niên ngây thơ rằng: “Đây là kết luận rút ra từ kết quả tổng kết sâu sắc thực tiễn lịch sử của Đảng và của cách mạng Việt Nam trong suốt quá trình cách mạng từ khi thành lập Đảng đến nay. Đó là một quyết định có tầm lịch sử quan trọng thể hiện bước tiến trong tư duy lý luận của Đảng ta.”
Đảng CSVN lại nói dối Thanh niên rằng đến Đại hội đảng IX thì: “Đảng và nhân dân ta quyết tâm xây dựng đất nước Việt Nam theo con đường xã hội chủ nghĩa trên nền tảng của chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Từ ngày đảng CSVN ra đời năm 1930 đến nay, chưa hề bao giờ nhân dân được đảng hỏi xem có muốn theo Chủ nghĩa Cộng sản không cho nên bảo dân cũng quyết tâm với đảng là bịa đặt.
Do đó, Bài học cho rằng: “Vì vậy, việc nghiên cứu, học tập để nắm vững, biết vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nhiệm vụ và trách nhiệm hàng đầu của mỗi cán bộ, đoàn viên và thanh niên Việt Nam.”
Con ai du học?
Nhưng học tập và nghiên cứu thứ Chủ nghĩa đã bị nhân loại vứt vào sọt rác để làm gì trong hoàn cảnh Việt Nam ngày nay?
Đó là lý do đã có không ít cha mẹ, anh em và dòng họ của TNCS biết khôn ngoan “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để tìm đường thoát thân cho con cái bằng con đường du học.
Báo chí Việt Nam đã cho biết: “Theo Nhóm công tác Giáo dục và Đào tạo thuộc Diễn đàn doanh nghiệp thường niên (VBF) 2015, Việt Nam hiện có hơn 110.000 học sinh du học với mức học phí từ 30.000 đến 40.000 USD mỗi năm, điều này đồng nghĩa người Việt mỗi năm đang “xuất khẩu” khoảng gần 3 tỷ USD để có được nền giáo dục quốc tế. Song, điều đáng nói là Việt Nam hoàn toàn có thể giữ được phần lớn số tiền này ở lại trong nước nếu biết thu hút doanh nghiệp nước ngoài đầu tư vào giáo dục.”
Những con số này đã tự trả lời cho thắc mắc “nếu xã hội Việt Nam tốt đẹp và Chủ nghĩa Mác-Lênin đem lại phồn thịnh và hạnh phúc cho dân thì tại sao Việt Nam phải gửi hàng trăm ngàn lao động trẻ ra nước ngoài kiếm sống và giúp gia đình?”
Trong khi đó, người dân cũng muốn biết tìm đâu ra tiền mà trên 100 ngàn than niên, thiếu nữ Việt Nam có thể du học với kinh phí mỗi năm bằng cả đời đi làm của một công nhân bình thường?
Lừa dối – biện bạch
Vậy thực tế đã nói gì về thiên đường Cộng sản và giấc mơ Việt Nam?
Người Việt Nam nào, kể cả đoàn viên TNCS, cũng biết tại sao nhân dân Nga và nhân dân các nước theo chủ nghĩa Mác-Lênin ở Đông Âu đã nhổ nước bọt vào Chủ nghĩa sát nhân này từ 1989 đến 1991. Những người dân yêu nước, có ao ước được sống tự do và dân chủ ở các quốc gia này đã anh dũng đứng lên lật đổ cường quyền và hoàn thành cuộc cách mạng không đổ máu để thoát gông cùm Cộng sản.
Nhưng thảm hại thay, nhân dân và Thanh niên Việt Nam đã không được phép tin như thế để vùng lên cởi trói mà phải tiếp tục cúi đầu chịu ách cai trị kìm kẹp của những người Cộng sản giáo điều, bảo thủ và hà khắc.
Đảng CSVN còn lừa dối Thanh niên khi họ giải thích về sự sụp đổ của Chủ nghĩa Cộng sản rằng: “Chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ do nhiều nguyên nhân mà nguyên nhân trực tiếp là Đảng Cộng sản phạm những sai lầm nghiêm trọng về đường lối chính trị, tư tưởng và tổ chức bắt đầu từ sự phản bội của người lãnh đạo chủ chốt; chủ nghĩa đế quốc can thiệp vừa tinh vi, vừa trắng trợn, thực hiện “diễn biến hòa bình” ở Liên Xô và các nước Đông Âu.”
Sau khi phát ngôn hoang đường để tự cứu như thế, Bài học của TNCS biện bạch rằng: “Sự đổ vỡ đó không có nghĩa là sự sụp đổ của học thuyết về chủ nghĩa xã hội, không phải là sự sụp đổ của phong trào xã hội chủ nghĩa thế giới, bởi vì hiện nay một số nước xã hội chủ nghĩa vẫn đang tiếp tục đứng vững và phát triển. Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VIII của Đảng đã chỉ rõ: “Lịch sử thế giới đang trải qua những bước quanh co, song loài người cuối cùng nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội vì đó là qui luật tiến hóa của lịch sử”. (Trích Bài học 3: “Đi lên CNXH, con đường mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn”, ngày 28/01/2010)
Đó là luận điệu của những người mơ hoảng và hy vọng hão huyền để tự đánh lừa mình và lừa bịp những con người thông minh và tiến bộ Việt Nam.
Cả thế giới bây giờ chỉ còn lại 4 nước Cộng sản là Tàu, Cuba, Bắc Hàn và Việt Nam. Nhưng Cuba và Bắc Hàn vẫn đói nghèo và lạc hậu.
Riêng Trung cộng tự cởi trói từ thời Đặng Tiểu Bình 1977 để theo đuổi chủ trương cải cách được gọi là “Xã hội chủ nghĩa đặc sắc Trung Hoa”, nhưng đảng vẫn nắm quyền lãnh đạo toàn diện để đổi mới kinh tế nhưng không dân chủ hóa chế độ.
Việt Nam cũng bắt chước làm theo đàn anh Tàu cộng từ Đại hội đảng VI năm 1986 thời Tổng Bí thư đảng Nguyễn Văn Linh với chủ trương Đổi mới để thoát chết. Nhưng CSVN, dù thực tế đã làm kinh tế theo Tư bản nhưng lại trá hình rêu rao “theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa” tối như mực tầu để tránh xấu hổ với Thế giới.
Cũng giống như Tàu cộng, đảng CSVN đã giải thích với đảng viên dù “đổi mới” nhưng không “đổi màu” và “hội nhập nhưng không hòa tan” để tiếp tục độc quyền quyền cai trị và kiểm soát dân y hệt như Bắc Kinh.
Vì vậy khi người CSVN rêu rao vô bằng cớ rằng “Lịch sử thế giới đang trải qua những bước quanh co, song loài người cuối cùng nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội vì đó là qui luật tiến hóa của lịch sử” thì TNCS hãy cố kiên nhẫn há miệng ra mà chờ sung rụng.
Lý do vì từ khi đảng viết như thế năm 1996 đến 2017 là 21 năm mà ngay ở Việt Nam đã có rất nhiều đảng viên cộng sản đã sổ toẹt vào Chủ nghĩa Cộng sản ngoại lai và lên án lãnh đạo đảng tiếp tục độc tài, thiển cận để hại dân hại nước.
Vậy Thanh niên Việt Nam đã học được gì ở đảng hay lãnh đạo CSVN đã tìm mọi cách để đổ thuốc độc vào miệng thanh niên?
27.10.2017

Nhân phẩm là gì?

From facebook:    Trần Bang‘s post.
Image may contain: 2 people, text
Trần Bang

Nhân phẩm là gì?
Nhân phẩm cách gọi khác của Phẩm giá con người ?!
Cái gốc làm nên phẩm giá con người là trung tín, là yêu kính Đấng tạo hóa, Đấng sinh thành; yêu thiên nhiên; yêu tha nhân,…, là tôn trọng Tự do nhân quyền, là trung thực làm theo sự phán bảo của thần công lý; là dám chống lại cái ác, cái bất công;…, là bảo vệ môi trường sống trong lành cho mình và cho mọi người.

Trithuc VN : “Cổ nhân giảng: “Làm người trước, làm việc sau”.
Nhân phẩm tốt là tài phú lớn nhất của một người.
Nó hình thành nên địa vị và thân phận của con người.
Nó cũng là bằng cấp cao nhất của mỗi người, là báu vật của đời người.

Nhân phẩm là bằng cấp cao nhất

Cổ nhân cho rằng, người không có nhân phẩm tốt, không có đức thì không thể làm nên việc gì, bởi vì đức chính là điều quan trọng nhất trong việc tu thân. Cổ nhân cũng giảng rằng: “Nhân phẩm là học vị cao nhất, người thực sự có tài và đức mới là nhân tài thực sự”.

Người xưa vô cùng coi trọng vị trí thống soái và tác dụng chủ đạo của đức đối với tài, đặt đức lên trên cùng nhất. Họ cho rằng, có tài chỉ là phụ, có đức mới là quan trọng, người có tài năng mà không có nhân phẩm tốt thì rất nguy hiểm, không nên chọn dùng.

Trong một đơn vị, một công ty, cho dù là có cách quản lý chặt chẽ đến đâu đi nữa, một khi phân công chức vị lớn cho người có nhân phẩm không tốt thì cũng giống như công ty ấy đang ẩn chứa một mối nguy họa.

Nếu như trong một công ty, một tổ chức có người mỗi ngày đều nghĩ cách chiếm lợi riêng cho mình thì người ấy đáng trọng dụng sao? Một người có năng lực lớn nhưng lại có nhân phẩm không tốt thì chẳng phải năng lực càng lớn thì càng phản tác dụng mạnh hay sao?

Cố tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt (1882-1945) từng nói: “Người có học vấn mà không có phẩm đức, thì chẳng khác nào một kẻ ác. Người có đạo đức mà không có học vấn thì như một người nông cạn.”

Cổ nhân cũng giảng: “Vua có đạo đức thì mới có tôi tớ có đạo đức.” Cho nên, nhân phẩm là vô cùng quan trọng.

Đời người có thể không có học vị nhưng không thể không có học vấn, lại càng không thể không có nhân phẩm.

Nhân phẩm là học vị cao nhất, vừa có tài vừa có đức mới thực sự là người trí tuệ, là nhân tài chân chính.”
….
Nguồn : http://trithucvn.net/…/tong-thong-abraham-lincoln-nhan-pham…

Giờ các lực lượng ăn lương của dân nhưng ngang nhiên đi bảo vệ bọn trấn lột nhân dân

From facebook:  Le Van Dung‘s post.

·

Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Le Van Dung is with Biển Mặn and 9 others.

Giờ các lực lượng ăn lương của dân nhưng ngang nhiên đi bảo vệ bọn trấn lột nhân dân !

Trơ trẽn quá, thanh tra Chính phủ đã kết luận các sai phạm của đám BOT mà giờ chúng nó còn ngang ngược hơn cả lúc chưa thanh tra.
Liệu có đủ tiền chung chi nuôi quân bảo kê ăn cướp trấn lột được mãi không hở mấy thím ?

Nhân viên ngân hàng ‘xóa’ tiền gửi của khách, chiếm đoạt hàng chục tỉ

From facebook:  Hung Ta

Wow!

(Trước đó nhiều khách hàng gửi tiền vào chi nhánh ngân hàng nhưng sau đó không thể giao dịch rút tiền ra vì trên tài khoản… không còn tiền.)

TTO – Nhân viên giao dịch của Ngân hàng Công thương chi nhánh Long Thành, Đồng Nai làm hồ sơ giả để xóa sổ tiết kiệm, tài khoản của khách, chiếm đoạt…
tuoitre.vn

Việt Nam bị lên án vì sử dụng điều khoản ‘an ninh quốc gia’ để đàn áp người dân

Việt Nam bị lên án vì sử dụng điều khoản ‘an ninh quốc gia’ để đàn áp người dân

 

 
Các thành viên Hội Anh Em Dân Chủ bị bắt vì cáo buộc vi phạm điều 79 Bộ Luật Hình Sự

Các thành viên Hội Anh Em Dân Chủ bị bắt vì cáo buộc vi phạm điều 79 Bộ Luật Hình Sự
RFA

 

Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam, trụ sở chính tại Paris, Pháp, mạnh mẽ phản đối biện pháp trấn áp có hệ thống của chính quyền Hà Nội đối với những quyền căn bản của công dân.

Thông cáo báo chí của Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam đưa ra vào ngày 25 tháng 10 nêu rõ những quyền công dân bị chính quyền Hà Nội tước đoạt với lý do ‘an ninh quốc gia’ là các quyền tự do biểu đạt, tự do lập hội, tự do tôn giáo-tín ngưỡng và quyền tham gia các sinh hoạt công cộng.

Tố cáo của Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam được đưa ra ngay sau phiên xử sơ thẩm sinh viên Phan Kim Khánh với bản án 6 năm tù giam và 4 năm quản chế mà tòa tỉnh Thái Nguyên tuyên cho người thanh niên sinh năm 1993 này.

Cáo buộc được đưa ra là ‘tuyên truyền chống nhà nước’ theo điều 88 Bộ Luật Hình Sự Việt Nam.

Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam nhắc lại một số hoạt động chính của sinh viên Phan Kim Khánh kể từ năm 2015 khi lập và điều hành hai trang blogs, cũng như mở ba tài khoản Facebook và hai tài khoản YouTube. Trên các công cụ mạng xã hội đó, sinh viên Phan Kim Khánh đăng tải những bài viết, videos lên án nạn tham nhũng triền miên, tình trạng thiếu dân chủ, thiếu tự do báo chí tại Việt Nam.

Đó chính là những cản trở cho sự phát triển đất nước.

Theo Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam thì ‘tội’ duy nhất của sinh viên Phan Kim Khánh là bày tỏ quan điểm hợp pháp của bản thân một cách ôn hòa. Việc kết án sinh viên Phan Kim Khánh như thế chứng tỏ một điều là chính quyền Hà Nội sợ bị chỉ trích, cảm thấy bị đe dọa khi công dân liên lạc, chia sẽ những quan tâm về tương lai đất nước.

Thông cáo báo chí của Ủy Ban Nhân Quyền Việt Nam bày tỏ quan ngại đặc biệt về đợt bắt bớ gần đây những công dân với cáo buộc ‘hoạt động nhằm lật đổ chính quyền’.

Đây cũng là một tội danh mơ hồ không phân biệt rõ ràng giữa hành vi bạo loạn và quyền tự do biểu đạt hoặc quyền biểu tình.

Chiêm ngưỡng biệt phủ “phó thống đốc” khổng lồ ở TP.HCM

From facebook: Thuc Tran and Son Ngo shared Trần Khải‘s post.

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: tree, plant and outdoor
Image may contain: sky, outdoor and nature
+5
Trần Khải added 9 new photos

 

Chiêm ngưỡng biệt phủ “phó thống đốc” khổng lồ ở TP.HCM. Giới lãnh đạo nhiều ngân hàng kể, Phó thống đốc Ngân hàng nhà nước Việt Nam Nguyễn Phước Thanh (vừa nghỉ hưu ngày 1/10) – người vừa được Ngân hàng TMCP Vietcombank đãi tiệc chia tay “bình thường” đình đám ở khách sạn 5 sao Melia đắt nhất Hà Nội và Ngân hàng Agribank tổ chức cho đi một chuyến “vòng quanh” thế giới để tiễn quan về hưu – lúc còn đương chức thường rủ các lãnh đạo ngân hàng, nơi ông ấy giữ vai trò kiểm tra, giám sát, phòng ngừa phát hiện tham nhũng về biệt phủ khổng lồ nằm ngay mặt tiền đường Nguyễn Hữu Trí (Chợ Đệm, huyện Bình Chánh, TP.HCM) để ăn nhậu, tiện thể khoe cái biệt phủ hoành tráng này. Nhiều lãnh đạo ngân hàng kể, lần nào nhậu ông Nguyễn Phước Thanh cũng bảo về biệt phủ gia đình, nhất định không ra quán nhậu.
Biệt phủ này quá lộng lẫy, sang trọng như một cung vua. Mỗi cây cảnh quý trong khuôn viên biệt phủ có giá trên dưới 1 tỷ đồng. Giá thị trường đất mặt tiền đường Nguyễn Hữu Trí hiện nay khoảng 70 triệu/m2. Khuôn viên biệt phủ rộng chừng hơn 5.000 m2. Người dân xung quanh đây gọi cái biệt phủ khổng lồ này với cái tên cúng cơm là “biệt phủ phó thống đốc”! Hỏi người dân xung quanh có phải cái biệt phủ khổng lồ này được hình thành từ tiền nuôi heo, buôn chổi đót hay chạy xe ôm của ông chủ nó hay không? Không ai trả lời được.

Con lai ‘Thiên Thần’ của một cựu binh Mỹ

Con lai ‘Thiên Thần’ của một cựu binh Mỹ

25/10/2017

Tấm ảnh chụp với bà Huỳnh Thị Chút khi 2 người quen nhau ở Camp Tien Sha, Đà Nẵng, mà ông Gary Wittig giữ lại hơn 48 năm qua. Họ đã gặp lại nhau trên đất Mỹ cùng với người con gái của họ sau gần 5 thập kỷ

Gary Wittig gặp Huỳnh Thị Chút khi trở lại Việt Nam trong đợt đưa quân ra chiến trường lần 2. Một cô bé đã ra đời sau khi người lính Mỹ rời Việt Nam. Gần 50 năm sau, cả 3 người được đoàn tụ trên đất Mỹ.

 

Cuộc đoàn tụ diễn ra đầu tháng này khi bà Chút lần đầu tiên đặt chân tới nước Mỹ để gặp lại người đàn ông mà nay đang nằm trên giường bệnh và hô hấp qua ống trợ thở. Cô con gái của họ, Nguyễn Thị Kim Nga – nay đã 48 tuổi, bay từ Nebraska tới trước đó để đoàn tụ với bố mẹ mình.

Giây phút bà Chút được gặp lại ông Gary sau 48 năm mất liên lạc tại 1 căn nhà ở ngoại ô Atlanta, theo người cháu gái của Gary, Christine Gimmey, rất là “tuyệt diệu. Không từ nào diễn tả nổi giây phút đó.”

“Bà Chút đặt tay lên tay chú Gary rồi bắt đầu massage phần ngực của chú. Họ nhìn nhau và mỉm cười. Họ chỉ ngồi đó không nói gì và mỉm cười.”

Ông Gary và bà Chút đã sử dụng Facetime nói chuyện vài lần trước khi được thực sự cầm tay nhau tại một ngôi nhà ở ngoại ô Atlanta, Georgia.

Dù đó là cuộc hội ngộ sau gần nửa thế kỷ nhưng họ không thể nói với nhau được nhiều chuyện bởi cả 2 ông bà đều không nói được ngôn ngữ của nhau.

Bà Chút và ông Gary cũng giống như nhiều phụ nữ Việt Nam và những người lính Mỹ khác, gặp nhau trong một cuộc chiến tranh không mong muốn kéo dài hàng thập kỷ, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại nhau nếu không phải bởi một đứa con chung như chị Nga.

Tương tự chị Nga, hàng trăm ngàn trẻ lai của những binh lính Mỹ và phụ nữ Việt Nam đã được sinh ra trong cuộc chiến và phải chịu cảnh không cha không mẹ hoặc bị phân biệt đối xử. Mặc dù hầu hết những người con lai đều đã được sang Mỹ hoặc được gia đình Mỹ nhận nuôi, không mấy người tìm được cha ruột của mình như chị Nga.

“Chúa đã gửi thiên thần đến cho tôi,” người cha ấy gọi con gái mình là “Angel.”

Mối tình không hẹn ngày gặp lại

Khi quay trở lại Việt Nam vào năm 1968 sau khi từng phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ tại Đà Nẵng lần đầu vào năm 1967-1968, ông Gary lúc đó 23 tuổi, tình nguyện tới Việt Nam vì “mức lương hậu hĩnh.”

“Việt Nam là đất nước đẹp, có nhiều đồi núi, cây cối và biển. Nó cũng giống như nước Mỹ,” ông Gary nhớ lại khi nằm trên giường tại ngôi nhà nhỏ ở khu Riverdale, ngoại ô thành phố Atlanta, Georgia.

Ông cũng nhớ rằng bà Chút “lúc đó rất đẹp.”

Trong lần quay trở lại thành phố miền Trung, ông là tài xế xe quân đội cho Camp Tien Sha, nơi Huỳnh Thị Chút, lúc đó 19 tuổi, đang làm lao công.

“Nhiều lính Mỹ đến rửa xe. Họ mang xe đến rồi bỏ đó đi khi nào xong mới quay trở lại lấy. Nhưng ông (Gary) thì ở lại,” bà Chút kể lại những khoảnh khắc 2 người lần đầu gặp nhau ở trại hậu cần Hải Quân Mỹ ở Đà Nẵng – lúc đó được gọi là Camp Tien Sha. “Mặc dù xe không bẩn, ông Gary vẫn mang đến rửa,” bà Chút, nay đã 69 tuổi, tủm tỉm cười khi nhớ lại những lần ông Gary cùng té nước rửa xe, “làm tôi ướt hết, rồi ông ôm tôi xin lỗi.” Tình cảm giữa 2 người nảy nở từ đó mặc dù cả hai không nói được nhiều chuyện với nhau. Ông Gary không nói được tiếng Việt; bà Chút chỉ biết 1 chút tiếng Anh bồi.

Ông Gary Wittig bên chiếc xe của mình ở Đà Nẵng. Bà Chút nói “ông thường mang xe đến cho bà rửa” thậm chí khi xe vẫn sạch.

​Bà Chút lúc đó đã có chồng và một người con trai. Chồng bà là một quân nhân Việt Nam Cộng hòa. Nhưng chuyện tình của bà Chút và ông Gary đã vượt quá những gì mà họ cho là “vui chút chút.”

“Vui chút chút,” nhưng bà Chút có thai. Bà nói ông Gary có lần đưa bà tới 1 bệnh viện ở Đà Nẵng để siêu âm thai.

Nhưng ông Gary, giờ đây gần như không thể đi lại được, lại không nhớ điều này. Ông nói khi đang đeo ống thở oxy vì suy phổi rằng ông biết bà Chút mang thai đứa con của mình và biết đó là con gái nhưng đó cũng là lúc thời gian ở Việt Nam của ông kết thúc.

Người chồng Việt của bà Chút biết chuyện của 2 người và rằng vợ mình đang mang thai đứa con của người lính Mỹ nhưng không phản đối. Ông đã đón bà ở bệnh viện với đứa con lai Mỹ và coi nó như con đẻ của mình, theo lời bà kể.

Còn phía bên kia bờ đại dương, ông Gary bắt đầu cuộc sống mới ở quê nhà. Sau khi rời Việt Nam năm 1969, ông Gary tới Las Vegas và tiếp tục nhiệm vụ lái xe tại đó 1 năm, nơi ông nói “có một thời gian tuyệt vời.” Đó cũng là lúc bà Chút sinh đứa con gái của ông.

“Có con vẫn nuôi bình thường. Không oán trách ai. Mình làm mình chịu.”

Bà Chút nói về quyết định sinh đứa con với ông Gary

Nằm trên giường bên cạnh 1 bình ôxy, ông Gary nói với giọng ngắt quãng giữa những cơn ho, rằng dù cho lúc đó đứa con của ông đã được sinh ra thì ông cũng không thể mang nó về Mỹ vì những thủ tục rất phức tạp để xin tị nạn cho mẹ con bà Chút.

Giống như nhiều cuộc tình chớp nhoáng của những người lính Mỹ và các cô gái Việt trong chiến tranh lúc đó, ông Gary về nước không hẹn ngày gặp lại.

Với bà Chút, đó cũng là một mối tình thoáng qua vì bà là người phụ nữ đã có chồng và không bao giờ nghĩ có ngày gặp lại nhau. “Cuộc sống lúc đó khổ lắm, chỉ lo đi làm thôi.”

Nhưng bà xác định, “có con vẫn nuôi bình thường. Không oán trách ai. Mình làm mình chịu.”

Bà Chút hồi tưởng lại ý nghĩ lúc đó rằng “con mình sẽ không bao giờ qua được Mỹ.”

Trước khi rời Việt Nam, ông Gary đã để lại cho bà Chút những tấm ảnh của ông cũng như ảnh 2 người chụp chung, cùng tấm thẻ quân nhân, nhưng bà đã đốt hết khi quân đội Mỹ rút khỏi Việt Nam. Từ đó, bà mất hết dấu vết của Gary.

Giấc mơ Mỹ

Lớn lên cùng với 3 người anh em cùng mẹ khác cha ở Me Pu, Bình Thuận, chị Nguyễn Thị Kim Nga cho rằng mình may mắn vì không bị bố dượng đối xử phân biệt. Tuy nhiên chị thường bị bọn trẻ cùng lứa trong làng trêu ghẹo.

“Tôi thấy tủi nhưng không oán trách ai vì mình là con lai. Chỉ tự hỏi sao mình không có cha. Ở xóm duy nhất mình là con lai. Không ai như mình.”

“Có lúc muốn tự tử.”

Chị Nguyễn Thị Kim Nga nói về những ngày tháng thất vọng không làm được giấy tờ sang Mỹ

Khi sinh chị Nga, bà Chút cũng gặp nhiều kỳ thị vì đứa con lai của mình. Bà không nhận được trợ cấp quần áo cho em bé như những người mẹ có con bình thường khác. Bà nói “nghèo khổ lắm, không có cơm ăn, không có quần áo mặc.”

Chị Nga cũng đã phải bỏ học khi chưa biết đọc biết viết để phụ giúp gia đình kiếm sống. Sau khi cha dượng mất, mẹ chị một mình nuôi 4 đứa con.

Chính điều đó đã thôi thúc chị tìm cách sang Mỹ để tìm người bố mà chị chưa bao giờ biết mặt.

Nhưng sau 3 lần làm thủ tục không được – trong đó có lần đầu tiên chị làm đám cưới giả với một người không quen biết – chị thấy tuyệt vọng.

“Có lúc muốn tự tử,” chị nói vậy với những giọt nước mắt lăn trên má.

Nhưng chính lúc thất vọng nhất trong cuộc đời, chị gặp được người chồng mà bà Chút ca ngợi là một người con rể rất tốt.

“Nhờ nó mà Nga đi được sang Mỹ và tìm được bố,” bà Chút nói.

Chị Nga cuối cùng đã tìm được cha mình. Ông Gary nói DNA của 2 cha con ông có độ trùng khớp đến hơn 99%.

Biết được mong muốn tìm cha của vợ mình, anh Nguyễn Quế quyết tâm tìm cách đưa gia đình sang Mỹ. Sau 6 năm tìm hiểu từ những lần “lên Sài Gòn và gặp luật sư” và tiêu tốn hết số tiền tích cóp được, anh đã tìm ra cách. Đó là đưa chị Nga vào lãnh sự quán Mỹ ở thành phố Hồ Chí Minh để xác nhận là con lai.

Và gia đình chị làm được thủ tục nhập cư sang Mỹ.

Cuộc sống mới của gia đình chị Nga bắt đầu khi 2 vợ chồng và 1 đứa con nhỏ sang định cư tại Ohama, tiểu bang Nebraska, vào năm 2000.

Nhưng đó cũng là lúc chị Nga phải quên đi ước mơ tìm cha bởi gia đình chị đến Mỹ “với 2 bàn tay trắng.”

“Ba người với một vali quần áo và không có gì,” chị Nga nói.

Hai vợ chồng chị bắt đầu với công việc đóng gói tại một tiệm bánh của người Mexico ở Omaha. Đã có lúc anh Quế phải làm 2 việc và sau khi cửa hàng này đóng cửa, chị Nga đã chuyển sang làm cho 1 tiệm làm nail. Nhưng họ cũng đã kịp sinh ra thêm 2 đứa con – một con gái giờ đã 14 tuổi và một con trai giờ đã 12 tuổi. Chồng chị nay đã có việc làm ổn định – làm lao công trong 1 trường học ở Omaha.

Nước Mỹ đối với gia đình chị Nga là một giấc mơ bởi vợ chồng chị đã thoát cảnh nghèo khó khi còn sống ở một vùng quê ở Việt Nam. Giờ đây chị Nga, không biết chữ và tự cho mình là “khù khờ,” cùng chồng con có một căn nhà, xe hơi và trở thành công dân Mỹ.

Chị Nga (thứ 2 từ phải) cùng chồng (giữa) và 3 con tại Mỹ. Chị Nga nói giấc mơ “thoát nghèo” đã trở thành sự thực khi chị và gia đình có nhà, xe và trở thành công dân Mỹ.

Tuy nhiên, giấc mơ tìm bố của chị vẫn còn xa vời vì “không có một manh mối nào để tìm cha” và “nhiều người tìm cha mà không được.”

Nhưng đến đầu năm nay, một người bạn của chị Nga, cũng là con lai tìm được cha thông qua dịch vụ so sánh DNA.

Hy vọng đã trở lại với chị dù chị nghĩ rằng có thể cha đã không còn trên cõi đời này nữa hoặc không biết “ông có chấp nhận mình không.”

“Người con duy nhất”

Trở lại quá khứ. Năm năm sau khi từ chiến trường Việt Nam trở lại Mỹ, Gary cưới vợ. Khi nhắc về người vợ đã mất vì bệnh ung thư vú vào năm 2006, mắt ông Gary dường như sáng lên và ông nói “Giá mà tôi lấy lại được 30 năm của cuộc hôn nhân đó.”

Gary và vợ, Linda, không có con.

Ông Gary, giờ đây 72 tuổi, chưa bao giờ cho ai trong gia đình biết về người con của ông ở Việt Nam. Nhưng cháu gái của ông, chị Christine Gimmey, nói chị nhớ rằng “dì Linda có lần nói với chúng tôi, khi đó tôi 14 tuổi, rằng chú Gary có một người con ở Việt Nam.”

Và những người trong gia đình chị đã không bao giờ nhắc lại điều này cho tới gần đây khi một thám tử DNA gửi cho chị tin nhắn về một người con lai Việt đang tìm bố Mỹ từng tham chiến ở Việt Nam.

Đó là ngày 31/3/2017, chỉ vài tuần trước lễ Phục Sinh, chị Christine nói.

DNA của chị Nga và ông Gary có độ trùng khớp đến hơn 99%.

“Đó là người con duy nhất của tôi,” ông Gary nói về chị Nga, người mà ông đặt tên là Angel.

Chị Nga là người con duy nhất của ông Gary. Ông gọi cô con lai Việt là Angel.

Mỗi lần có chị Nga bên cạnh giường chăm sóc và cầm tay mình, ông Gary giường như trở nên sống động hơn và luôn mỉm cười.

Mặc dù đã sống ở Mỹ 17 năm, chị Nga không thể hiểu hết những gì người cha Mỹ nói với mình. “Có những cái tôi không hiểu hết,” chị nói khi trò chuyện với chúng tôi giữa những lần cho ông Gary uống thuốc hay giúp ông vào nhà tắm.

Tuy vậy ông Gary nói “cô ấy hiểu tôi hơn cả tôi hiểu cô ấy,” và với ông, sự kết nối bằng tình cảm và ánh mắt là đủ.

Nhưng trước khi chị Nga tìm được bố mình, theo câu chuyện, Gary chưa từng bao giờ trở lại Việt Nam hay có ý định tìm mẹ con chị. Với ông, ký ức về Việt Nam là “khoảng trống.” Ông Gary cho rằng chính phủ không nên đưa những thanh niên trẻ như ông lúc đó tới Việt Nam. Tuy nhiên, ông vẫn đăng ký tình nguyện sang Việt Nam lần 2 vì ông biết số tiền ông được trả sẽ như thế nào.

“Tôi không có con. Không phải vì (Linda). Không phải vì tôi. Cô ấy không thể có con… Tôi cầu nguyện và Chúa đưa Angel đến với tôi.”

Gary Wittig

Những gì ông kể với cô cháu gái Christine về Việt Nam là công việc của ông tại một đơn vị công binh hải quân Mỹ có biệt danh Seabees. Ông không bao giờ kể về câu chuyện của ông với một người phụ nữ Việt Nam tại nơi làm việc ở Đà Nẵng. “Chỉ có bố tôi biết chuyện này,” chị Christine nói. “Kể cả dì Linda cũng không được chú Gary cho biết.”

Nhưng sự xuất hiện của chị Nga không gợi lại cho Gary những ký ức về Việt Nam. Ông nói chỉ bởi vì trong những tháng qua ông luôn cầu nguyện để Chúa đưa đến cho ông 1 thiên thần.

“Tôi không có con. Không phải vì (Linda). Không phải vì tôi. Cô ấy không thể có con.” Chính vì vậy mà Gary rất vui mừng khi “Người đưa Angel” đến với ông.

“Khi nó ở bên cạnh, tôi có mọi lý do để mỉm cười,” ông Gary nói với đôi mắt mơ màng và tự nhận mình là người sùng đạo. “Từ ngày có Angel, tôi như thấy mình trên thiên đường thứ 7.”

Chúa dẫn lối

Với thân phận người con lai không cha, lớn lên trong nghèo khó và nhiều lần không làm được giấy tờ đi Mỹ, chị Nga đã thấy rất đau khổ và kém may mắn.

Là một người Công giáo, chị nghĩ rằng “Chúa đã sắp đặt đời sống của mình” như thế.

Nhưng vì có lòng tin ở Chúa, chị nói, Chúa đã dẫn dắt chị tìm được cha.

“Chưa bao giờ thấy Chúa bất công với mình. Chương trình của Chúa đã dẫn dắt mình. Có lúc mình muốn tự tử vì thất vọng. Nhưng rồi Chúa cho mình gặp người chồng lo cho mình mọi thứ và tìm được cha.”

Giờ đây mặc dù đã “toại nguyện” vì “Chúa cho ba mẹ đoàn tụ với mình,” chị Nga lại ao ước “giá mà mình tìm được cha sớm hơn để chăm sóc cho ông.” Chị nói nếu tìm gặp được “bố Gary” sớm hơn có lẽ ông đã không lâm vào cảnh ốm yếu thế này.

Giây phút đầu tiên chị Nga gặp bố Gary của mình. Họ đều cầu nguyện Chúa. Chị Nga tìm được bố và ông Gary được Chúa đưa tới một “Thiên thần.”

Sau nhiều năm nghiện rượu và thuốc lá, nhất là sau 2 lần trở về từ Việt Nam, Gary mắc bệnh chai phổi trong 10 năm qua và phải đeo ống thở oxy trong 3 năm trở lại đây. Một lần ngã đã làm ông nhập viện với tình trạng suy tim và giờ đây hầu như không thể đi lại được.

Anh Nguyễn Quế, chồng chị Nga, cũng có chung niềm ao ước đó. Anh ước, giá mà anh chị tìm được ông sớm hơn thì ông đã không còn là một người cô đơn với một cuộc sống không có vợ con chăm sóc.

“Hầu như ngày nào Angel cũng gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe chú Gary,” chị Christine nói đến khoảng thời gian chị Nga phải quay về Nebraska để làm việc và chăm sóc gia đình riêng của chị. “Và Angel luôn nhắc ông uống nước.”

Chị Christine luôn nói về cô em họ mới của mình với nụ cười rạng rỡ trên môi. Chị nói, mọi người trong gia đình chị chưa gặp chị Nga nhưng đã biết và rất vui vì ảnh hưởng của chị Nga tới chú Gary của chị.

Kể từ khi Nga trở thành thành viên trong gia đình, Christine bắt đầu tìm đọc về tập tục và văn hóa Việt Nam cũng như tìm hiểu về cuộc chiến tranh mà chú cô từng tham dự. Christine tìm hiểu cả số phận của những người con lai Mỹ – Việt như chị Nga, người em họ mới của mình.

“Từ ngày có Angel, tôi như thấy mình trên thiên đường thứ 7.”

Gary Wittig

Cuộc chiến Việt Nam đã khiến bao gia đình ly tán, gây chia rẽ triền miên giữa lòng nước Mỹ và giữa lòng Việt Nam. Nhưng cuộc chiến ấy giờ đây đã khép lại với ông Gary và bà Chút. Dù 2 ông bà không được ở bên nhau lâu nữa, nhưng cái kết có hậu đã mang lại hạnh phúc cho cô con gái khi chị Nga đã có 1 người cha và 1 gia đình mới cũng như ông Gary đã có được 1 “thiên thần” vào lúc cuối đời.

Chị Nga thấy mình may mắn bởi còn nhiều người con lai như chị vẫn còn đang trên đường tìm cha của mình.

Và sự trùng phùng này, như chị Nga và người chị họ mới – Christine – mong muốn, sẽ truyền cảm hứng và hy vọng cho họ.

Hãy hủy cáo buộc đối với sinh viên Phan Kim Khánh

RFA
2017-10-24           
 
Nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh.

Nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh.

 Courtesy of Phan Kim Khánh’s Facebook
 

‘Cần hủy cáo buộc đối với nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh và trả tự do ngay cho blogger này’ là kêu gọi mà tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch đưa ra vào ngày 24 tháng 10. Kêu gọi được đưa ra chỉ một hôm trước phiên xử anh này dự kiến diễn ra tại Tòa án Nhân dân tỉnh Thái Nguyên.

Human Rights Watch còn kêu gọi các nhà tài trợ cho Việt Nam và các lãnh đạo trong vùng cần có tuyên bố rõ ràng là sẽ có yêu cầu với Hà Nội phóng thích tất cả những tù chính trị trong nước trước khi diễn ra kỳ họp Thượng đỉnh Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương (APEC) sắp diễn ra vào tháng 11 tới đây ở Đà Nẵng.

Ông Brad Adams, giám đốc phân Ban Châu Á của Human Rights Watch, nêu rõ lại trong thông cáo báo chí đưa ra ngày 24 tháng 10 rằng tội danh ngụy tạo tuyên truyền chống nhà nước được Việt Nam thiết kế để dập tắt những tiếng nói ôn hòa phê bình chính quyền Việt Nam.

Ông này nói rõ Việt Nam cần hủy bỏ những điều luật như thế và chấm dứt đàn áp sinh viên cũng như những người dân chỉ vì họ nói lên những vấn nạn của đất nước trên mạng Internet.

Luật sư Hà Huy Sơn, người nhận bào chữa cho sinh viên Phan Kim Khánh, cũng đồng quan điểm với tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch trong vấn đề những điều luật bị cho là ngụy tạo của Việt Nam như lời của ông Brad Adams:

“Vào năm 2014, tại cuộc điều trần nhân quyền Việt Nam tại Geneva, tôi nói Việt Nam nên bỏ điều 79, 88 vì mơ hồ khó áp dụng. Thế nhưng trong Bộ Luật Hình sự mới họ vẫn giữ. Đối với ý kiến của HRW thì tôi cho có cơ sở của họ.”

Sinh viên Phan Kim Khánh bị bắt vào ngày 21 tháng 3 năm nay với cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam’ theo điều 88 Bộ Luật Hình sự Việt Nam.

Đây là cáo buộc mà cơ quan chức năng Việt Nam từng buộc cho nhiều nhà đấu tranh trong nước như blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, nhà hoạt động nữ Trần Thị Nga…

Đối với trường hợp sinh viên Phan Kim Khánh, khi cơ quan chức năng bắt giữ anh này, những bằng chứng được nêu ra là các bài viết trên mạng xã hội của Phan Kim Khánh phê phán chính quyền Hà Nội.

Theo cáo buộc của Cơ quan An Ninh Điều Tra thì từ năm 2015, sinh viên Phan Kim Khánh lập ra và điều hành hai blog có tên ‘Báo Tham Nhũng’ và ‘Tuần Việt Nam’. Ngoài ra anh này còn mở ba tài khoản Facebook và hai tài khoản Youtube.

Kiên Giang muốn Phú Quốc thành ‘đặc khu,’ xài đô la Mỹ

 

Kiên Giang muốn Phú Quốc thành ‘đặc khu,’ xài đô la Mỹ

Du khách trên bãi biển Phú Quốc. (Hình: Getty Images)

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Báo điện tử Dân Trí hôm 24 Tháng Mười cho hay, tỉnh Kiên Giang vừa đề xuất Quốc Hội CSVN cho phép thành lập đặc khu, cho thuê các đảo và khu vực biển làm du lịch, thương mại “với thời hạn không quá 99 năm và được gia hạn nhiều lần nếu chấp hành pháp luật Việt Nam.”

Từ “đặc khu” được diễn giải trong văn bản hành chính của CSVN là “Đơn Vị Hành Chính-Kinh Tế Đặc Biệt.”

Báo Dân Trí mô tả đề xuất này “có thể được coi là mới, ‘đột phá’ vượt ra ngoài những đề xuất trong dự thảo Luật Đơn Vị Hành Chính-Kinh Tế Đặc Biệt mà Bộ Kế Hoạch và Đầu Tư vừa trình Quốc Hội.”

Bên cạnh đó, tỉnh Kiên Giang còn đề xuất cho phép đồng đô la Mỹ được lưu hành tự do tại đặc khu, cũng như nâng mức ngoại tệ tiền mặt phải khai báo hải quan khi xuất cảnh, nhập cảnh tại Phú Quốc lên gấp ba lần so với hiện nay, tương đương 15,000 đô la. Ngoài ra, các dự án khu du lịch sinh thái cao cấp ở đặc khu có tổng mức đầu tư trên 300 triệu đô la được phép kinh doanh casino (được gọi theo văn bản là “hoạt động vui chơi có thưởng”), theo báo Dân Trí.

Theo báo Tuổi Trẻ hôm 23 Tháng Mười, sau khi Bộ Chính Trị định hướng việc thành lập các đặc khu (Phú Quốc ở Kiên Giang, Vân Đồn ở tỉnh Quảng Ninh và Bắc Vân Phong ở tỉnh Khánh Hòa), chính phủ “đã gấp rút soạn thảo dự án Luật Đơn Vị Hành Chính-Kinh Tế Đặc Biệt trình Quốc Hội xem xét tại kỳ họp đang diễn ra tại Hà Nội.” “Đến nay, các địa phương được chọn thí điểm thành lập đặc khu cũng đã chuẩn bị xong các đề án để trình Quốc hội xem xét khi thảo luận dự án luật,” báo Tuổi Trẻ viết.

Hồi Tháng Chín, Phó Chủ Tịch Quốc Hội Phùng Quốc Hiển được truyền thông Việt Nam dẫn lời: “Ở ba đặc khu kinh tế đang xây dựng phải đồng ý cho kinh doanh một số ngành nghề mà nơi khác không thể có, ví dụ kinh doanh sòng bạc, thậm chí phải có khu phố vui chơi ‘đèn xanh, đèn đỏ’. Cuộc sống có những đòi hỏi thực tế như thế, phải ‘thuận’ theo và tính hướng quản lý phù hợp.”

Hồi Tháng Tám, khi có tin Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc muốn tăng hạn giao đất đầu tư tại ba đặc khu nêu trên tới 99 năm, Luật Sư Lê Công Định ở Sài Gòn bình luận: “Cho thuê đất 99 năm là một chính sách đúng đắn. Nhiều quốc gia đã làm như thế và thành công trong việc thu hút vốn đầu tư. Nếu chính phủ sớm thúc đẩy chính sách này, tôi tin nhiều khó khăn hiện tại của nền kinh tế sẽ có giải pháp.”

Từ một góc độ khác, Facebooker Minh Tuan Nguyen sống ở Đức chia sẻ ý kiến: “Hoàng Sa (và một phần) Trường Sa đã mất rồi. Nay sắp tới đảo Vân Đồn-Vân Phong và Phú Quốc. Ba đảo, một nằm sát Trung Quốc về phía Bắc, một nằm ở miền Trung và một là tận cùng lãnh hải về phía Nam. Chỉ nhìn thấy một chút ánh hào kim nhưng chính quyền CSVN sẽ đánh mất vĩnh viễn lãnh thổ thuộc về tổ quốc. Một đặc khu không có hội đồng nhân dân, khu tự trị 99 năm rồi Trung Quốc vào đầu tư? Ngồi đọc tin cà phê sáng mà trán vã mồ hôi… Chưa bao giờ mình thấy yêu biển, yêu đảo của Việt Nam như bây giờ. Lên tiếng đi, hãy chặn đứng những kế hoạch của bọn CS.”

Hồi năm 2015, Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng được ghi nhận chấp thuận “chủ trương đầu tư” một dự án có casino tại Phú Quốc. Ông Dũng được truyền thông trong nước dẫn lời giao cho một bộ chủ trì và phối hợp với Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Kiên Giang và các cơ quan liên quan “nghiên cứu, tiếp thu, giải trình và báo cáo thủ tướng xem xét sau khi chính phủ ban hành nghị định về kinh doanh casino.”

Thời báo Kinh Tế Việt Nam ở thời điểm đó cho biết “tờ trình đề án thành lập đặc khu kinh tế Phú Quốc” nói casino được xây dựng trên diện tích 30,000m2 với 200-400 bàn đánh bạc, 2,000 máy chơi bạc, ngoài ra còn có trung tâm hội nghị, hội thảo quốc tế và khách sạn 5 sao 3,000 phòng… (T.K.)

Hà Nội: Tập thể dục, 3 phụ nữ bị xe tông, 2 chết

Hà Nội: Tập thể dục, 3 phụ nữ bị xe tông, 2 chết
Công an khám nghiệm hiện trường vụ việc. (Hình: Báo VNExpress)

HÀ NỘI,Việt Nam (NV) – Ba phụ nữ ở xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh, đang đi bộ tập thể dục trên vỉa hè thì bất ngờ bị xe tải tông trúng, khiến hai người chết ngay tại chỗ, một bị thương nặng.

Khoảng 6 giờ sáng ngày 24 Tháng Mười, xe tải cứu hộ giao thông mang bảng số Hà Nội đang chạy trên đường hướng từ cầu Nhật Tân ra phi trường Nội Bài. Khi đi đến đoạn nối với quốc lộ 5, xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh, thì chiếc xe bất ngờ lạc tay lái, lao lên vỉa hè, đâm vào ba bà đang đi bộ tập thể dục buổi sáng.

Cú tông mạnh khiến bà Hoàng Thị Tươi (53 tuổi) và Trần Thị Chiến (66 tuổi) chết tại chỗ, còn bà Nghiêm Thị Hương (72 tuổi), được đưa đi viện cấp cứu. Do hoảng sợ, tài xế bỏ xe và trốn ngay sau đó.

Theo mô tả của báo điện tử VNExpress tại hiện trường, phần đầu xe cứu hộ bị móp nhẹ, vỉa hè bị cày xước. Các nạn nhân và giày dép bị văng xa vài mét. Nhận được tin báo, lực lượng chức năng đã xuống hiện trường điều tra. (Tr.N)

Thầy Năm Chén

Thầy Năm Chén

Tiểu Tử

Sau trận Tết Mậu Thân (1968) ở Huế, gia đình ông thầy thuốc Nam đó chết hết, chỉ còn lại có hai cha con. Nhà cửa tiêu tan, sự nghiệp tiêu tan, thầy không muốn ở lại cái vùng đất mà thầy cho là còn gần với quân xâm lăng miền Bắc. Thầy gạt nước mắt, dẫn thằng con trong tuổi quân dịch đi vô Nam.

Thầy nói: “Ở trong nớ tuy tứ cố vô thân nhưng chắc chắn là mình được yên ổn lâu dài.” Trên chuyến xe vào Sài Gòn, ông bắt chuyện với một sư ông lên xe ở trạm Nha Trang. Thì ra sư ông cũng là thầy thuốc Nam nữa. Nhờ vậy, tâm sự được dàn trải dễ dàng. Sư ông trụ trì ở chùa Thiền Lâm Gia Ðịnh, vừa làm phật sự vừa bắt mạch vừa bốc thuốc. Sư ông nói:

– Tôi làm không xuể.

– Bịnh nhân có đông không ?

– Tùy mùa. Nói chung chung thì cũng nhiều. Với tôi, Phật sự là chánh, còn chữa bịnh là phụ. Vì không đủ thời giờ nên tôi đành từ chối bịnh nhân…

Thấy cũng tội nghiệp! Khi sư ông biết tình cảnh của cha con ông thầy thuốc Nam, sư đề nghị:

– Nếu ông anh không chê thì tôi xin mời ông anh về tá túc với chúng tôi. Mình sẽ phụ nhau chữa bịnh cho đồng bào thì thật là hoan hỉ.

Trong cảnh “tứ cố vô thân,” đề nghị của sư ông như một cái phao. Ông thầy nhận lời và cám ơn rối rít. Sư ông nói:

– Ðời sống trong chùa đạm bạc như thế nào chắc ông anh cũng đoán biết, không cần phải giãi bày. Duy chỉ có điều này là cần nói rõ: bịnh nhân đến chùa phần đông là đồng bào nghèo, mà chùa thì không có khả năng tài chánh để chữa thí, vì vậy, mình chỉ lấy tiền thuốc thôi.

– Ngoài nớ, gặp bịnh nhân nghèo, tôi cũng làm như rứa. Ðôi khi còn không lấy tiền.

– A di đà Phật…

… Chùa Thiền Lâm nằm giữa một nghĩa trang vây quanh bởi một bức tường rào xây bằng gạch bờ-lóc không có tô và cũng không quét vôi. Nhiều nơi tường bị nứt dài, gạch bể lổ đổ. Dọc theo mặt tiền là mấy “tiệm“hớt tóc (Không biết gọi là gì cho đúng. Mấy anh thợ hớt tóc, trước đây hớt tóc dạo, bây giờ… đóng đô ở đó bằng cách đóng lên tường mấy cây đinh rồi móc tấm ni-lông hay tấm vải trắng cỡ thước rưỡi bề ngang, có mấy cây trúc chống căng ra như một mái nhà. Bên dưới, đặt hai ghế đẩu – một cho khách, một cho thợ hớt tóc – và trên tường treo ngang tầm mắt người ngồi ghế đẩu là tấm kiếng cỡ hai trang giấy lớn. Trên tường cũng có viết nguệch ngoạc bằng sơn dầu các kiểu tóc và giá cả. Chiều, họ gỡ hết đem đi. Sáng, họ trương lên, ngồi đánh cờ tướng với nhau hay hút thuốc rung đùi… đợi khách !). Cổng vào nghĩa trang, bằng sắt rỉ sét xiêu vẹo, mang một bảng gỗ đã mục nhiều nơi, lớp sơn tróc rơi để lòi sớ gỗ, nhưng cũng còn vừa đọc vừa… đoán ra được hàng chữ: “Nghĩa trang Hội Tương tế X…” Từ ngoài ngõ chạy thẳng vô chùa là đường đất đỏ nằm giữa hai hàng cây điệp. Vây quanh chùa là mả thấp mả cao xếp hàng dài dài… Chùa là một ngôi nhà cất theo kiểu xưa: nền cao, nóc bánh ích, cột kèo gỗ, ba gian hai chái, hàng ba thật rộng. Không có mái cong chạm rồng chạm phụng gì hết. Mới nhìn tưởng là nhà ở chớ không phải chùa! Biết là chùa nhờ có tấm bảng nằm dưới mái hiên: “Thiền Lâm Tự”! Bên trong không có “năm ngăn bảy nắp đầy dẫy tượng Phật, tượng Bồ Tát sơn son thếp vàng” như mấy chùa nổi tiếng. Nhưng cũng có đầy đủ ngôi tam bảo với các vật dụng cần thiết để làm phật sự. Ở đây, đúng là một cảnh chùa nghèo.

Tuy nhiên, theo lời sư ông, những ngày rằm ngày vía, Phật tử đến cúng bái khá đông. Phần lớn là đồng bào ở trong vùng và những người không thích “chùa nhà giàu” – chính họ nói như vậy. Về chùa Thiền Lâm, sư ông phân công rõ rệt: sư ông và người đệ tử lo phật sự và trông nom trong ngoài, còn cha con ông thầy thì lo phần chữa bịnh kể cả việc đi bổ thuốc.

Cái chái phía bên phải xưa nay vẫn là phòng mạch, bây giờ giao hẳn cho ông thầy tự do sắp xếp. Cha con ông được cho một căn buồng ở hậu liêu, có cửa sổ nhìn ra vườn rau cải của chùa. Lâu lâu, có ai rước sư ông đi làm đám ở đâu thì cha con ông thầy lãnh phần đèn nhang cúng bái thường nhựt… Ông thầy chữa bịnh mát tay nên bịnh nhân càng ngày càng đông. Thầy bắt mạch, rờ trán, xem lưỡi… rồi bốc thuốc gói từng thang bằng giấy báo. Khi trao thuốc lúc nào thầy cũng dặn: “Ðổ vô năm chén nước, sắc còn một chén uống.” Thang nào của thầy cũng là năm chén nước và không thang nào là không đi kèm với câu dặn dò trên. Vì vậy, bịnh nhân và người trong vùng gọi ổng là “thầy năm chén. ” Lâu ngày thành tên luôn, làm như thầy thứ Năm và tên Chén vậy! Cho nên, về sau, khi nói chuyện với thầy, bịnh nhân gọi thầy bằng “thầy Năm” rất tự nhiên. Không thấy thầy ngạc nhiên hay cải chánh gì hết !Thằng con thầy Năm Chén, tên Kiệt, thông minh học giỏi cần cù. Kiệt thi đậu vào trường kỹ thuật Cao Thắng. Mấy năm sau, chưa ra trường đã phải nhập ngũ, đi công binh.

Lâu lâu được kỳ phép, về chùa giúp cha bổ thuốc bốc thuốc, giống như thời mới vào Nam với hy vọng “nơi ni mình sẽ được yên ổn lâu dài…”

Vậy rồi có ngày 30 Tháng Tư 1975…

Hồi thời Tết Mậu Thân, thầy còn chạy vô Nam. Bây giờ, thầy không biết chạy đi đâu nữa. Thầy thở dài: “Ðúng là cái số !” Bản chất thầy hiền hòa mộc mạc như các vị thuốc Nam của thầy, cho nên sự miền Nam mất vào tay cộng sản, thầy nghĩ rất đơn giản: “Tại ông Trời! Nhơn bất thắng Thiên, ông bà mình dạy như rứa. Khi ổng đã định, mần răng mà cãi được!”

Hồi xưa, thầy học “chữ thánh hiền” trước khi thầy học thuốc. Chữ thánh hiền đã cho thầy có cái nhìn rất khiêm tốn khi thầy chữa bịnh: “Chẳng qua là phước chủ may thầy…” Bây giờ, sống trong nghĩa trang, ngày ngày nhìn mấy lô mả to mả nhỏ nằm im hàng hàng, thầy càng tin ở số mạng. Cái số thầy phải bỏ xứ để vô Nam, cái số thầy phải ở chùa bốc thuốc, rồi bây giờ cái số thầy “bị mất nước; sống mần răng với bọn cộng sản đây?” Nghĩ đến đó, thầy tự an ủi: “Chừ, mình sống giữa những người chết, chắc bọn nó để cho yên…” Kiệt đi học tập mấy hôm rồi về chùa phụ sư ông quét dọn trong ngoài, bởi vì bên phòng mạch bịnh nhân cũng vắng. Làm như người ta lo sợ quá rồi… quên bịnh! Trái lại bên phía chùa thì lại đông người lui tới và ngày nào cũng có người. Làm như bây giờ người ta chỉ còn biết… dựa vào Phật! Thời gian sau, Kiệt tìm được việc làm ở Khánh Hội, trong một ga-ra nằm cạnh bờ sông, chuyên sửa máy xe hơi máy tàu. Thầy Năm Chén và sư ông lâu lâu đóng cửa phòng mạch, đóng cửa chùa để đi học tập chánh trị. Bởi vì “tư tưởng Mác Lê là ngọn đuốc soi đường cho nhân loại,” phải thông suốt để về chùa làm phật sự cho đúng…“ tác phong cách mạng” và về phòng mạch kê toa bốc thuốc cho hợp với…“ yêu cầu đấu tranh giai cấp”!

Một hôm, mấy cán bộ thành vào viếng nghĩa trang. Sau khi đi một vòng, họ khen… hai hàng phượng đẹp! Cuối cùng, họ nói:

– Theo quy hoạch của thành phố, nơi này sẽ là công viên cây xanh, để đồng bào quanh vùng có nơi thư giãn. Việc bốc mộ sẽ có thông cáo. Mấy người được ở lại đây để trông chừng việc bốc mộ cho đến thời hạn ấn định trong thông cáo là phải dọn đi ngay. Rõ chứ?

Sư ông làm thinh. Thầy Năm Chén cũng làm thinh. Nói cái gì bây giờ? Ðối với những người không biết luật pháp, đối với chế độ CS không có luật pháp, thì nói “ừ” hay nói “không” cũng đều là vô nghĩa! Bởi vì họ không chấp nhận sự đối thoại. Ngoài ra, họ kiêu căng đến mức độ có thể viết một câu tổ bố và lố lăng quá mức mà ai cũng thấy trên đường đi Bến Lức – câu này dân chúng truyền miệng cho nhau nghe từ mấy tháng nay và chính mắt thầy Năm Chén đã đọc khi đi bổ thuốc ở vùng đó – “Thằng trời đi chỗ khác chơi; Ðể cho Nông Hội tiến lên làm mùa.” Thì… còn lời gì để nói? Nhưng sự “làm thinh” của sư ông và thầy Năm Chén không phải chỉ đơn thuần ở chỗ “hết nước nói,” mà còn là cách để tỏ thái độ của hai ông: làm thinh là khinh miệt bọn chúng, những thằng không đáng để nói chuyện, những thằng mất gốc, tổ tiên không thờ đi thờ hai thằng tây mũi lõ Mác gì gì Lê gì gì đó không biết nữa. Sự làm thinh của hai ông – sự làm thinh của kẻ sĩ – có giá trị gấp mấy lần những lời thóa mạ chửi bới, vậy mà mấy cán bộ CS lại cho là “thành quả của giác ngộ cách mạng”! Mấy hôm sau, thầy Năm Chén kéo thằng con ra góc nghĩa trang, thấp giọng nói:

– Cha có chuyện ni muốn nói với con. Nhưng con phải giữ kín

– Dạ.

– Con nên tìm đường đi chui đi.

– Cha nói chi lạ rứa?

– Không có chi lạ hết. Cha không muốn con ở lại xứ ni. Mình không còn đất đứng nữa, con à.

Nói đến đây, giọng thầy nghẹn lại. Thầy không nhìn con. Thầy nhìn ra mấy lô mả. Thầy chớp mắt thật nhanh để nước mắt đừng đọng thành giọt. Rồi thầy thở dài… Mồ mả sao mà an bình chi lạ. Rồi sẽ không còn được như vầy nữa, nay mai…

Chế độ không để cho ai được yên, kể cả người chết! Kiệt nhìn cha, bồi hồi. Con người đó xưa nay hiền hòa, an phận. Vậy mà bây giờ lấy một quyết định có tánh cách chống đối dầu là tiêu cực, chứng tỏ ông “chịu đựng hết nổi.”

– Nghèo như mình thì lấy vàng mô mà đi chui, cha?

– Cha nghe nói có nhiều người làm việc trên tàu. Họ đi được.

– Nhưng đó là họ đi một mình. Ði đánh cá, gặp dịp là đi luôn.

– Thì cha cũng muốn con tìm cách làm như rứa. Con cũng một mình chớ mấy mình.

– Không! Con còn có cha nữa

– Ðừng lo cho cha. Cha già rồi. Tương lai là con, mô phải là cha.

– Gia đình mình chết hết, còn lại có hai cha con. Con đâu thể nào bỏ cha được, cha.

– Chính bởi vì cha chỉ còn lại có mình con mà cha muốn con phải đi khỏi xứ ni. Cha không muốn thấy con làm tôi mọi cho một lũ ngu dốt. Cha muốn thấy con được sống trong một xứ tự do. Có nghèo cũng nghèo trong tự do. Mà rủi có… rủi có chết cũng chết trong tự do, con à.

Ðến đây thì Kiệt không dám nhìn cha, bởi vì gương mặt héo hon đó vừa nhăn nhúm lại như một miếng cau khô. Lòng quặn thắt, Kiệt nhìn đi nơi khác. Mồ mả sao mà an bình chi lạ. Ðằng kia, hai hàng phượng trổ bông đỏ ối. Màu đỏ trong nghĩa trang, xem vừa lạc lõng vừa vô duyên, không hợp tình hợp cảnh chút nào. Vậy mà bao lâu nay Kiệt không hề để ý.

Làm như phải lâm vào một nghịch cảnh, người ta mới nhìn thấy rõ những nghịch cảnh chung quanh!Bây giờ thì đến phiên Kiệt thở dài…

…Từ ngày có thông cáo dán trên cổng nghĩa trang, đồng bào tới lui chùa nườm nượp. Làm như thiên hạ muốn gần Phật thường hơn, đều đặn hơn, lâu hơn… trong những ngày những tháng còn lại này. Bởi vì Phật sẽ không còn được ở đây nữa, mặc dầu – theo lời ông già bà cả trong xóm – Phật đã được an vị ở chùa này gần ba mươi năm, hồi thời chưa có nghĩa trang, hồi thời bà phủ S. chưa bán đất cho Hội Tương tế X. Họ nói với nhau: “Nhà Nước CS này ngang ngược không nể nang ai hết. Có ngày sẽ bị Trời Phật trừng phạt cho coi!” Bên phòng mạch, bây giờ, lúc nào cũng đông người. Có bịnh nhân đến xem mạch và có những người không phải đến xem mạch nhưng đã từng uống thuốc của thầy Năm Chén. Những người này, sau khi cúng bái bên chùa, bước qua đây ngồi nói chuyện cà kê. Làm như để hỗ trợ tinh thần thầy vậy. Có người hỏi:

– Rồi thầy dọn đi đâu?

– Biết đi mô chừ!

– Quân gì mà vô nhân đạo Muốn đuổi ai thì đuổi. Muốn lấy của ai thì lấy. Mà mở miệng ra là “cho nhân dân, vì nhân dân.”

– Tại cái số của tôi như rứa, mấy ông à. Nói mần chi?

Bây giờ, thầy Năm Chén, sau khi trao mấy thang thuốc cho bịnh nhân, không phải chỉ nói vỏn vẹn câu quen thuộc “đổ năm chén nước, sắc còn một chén uống,” mà còn dặn dò thêm phải ăn uống như thế nào, phải kiêng cữ những gì bởi vì “cái tạng ni dễ bị bịnh khi trái gió trở trời…” Thầy còn nói:“Khi mô thấy bắt đầu khó chịu thì lấy bao nhiêu lá gì với lá gì kèm theo bao nhiêu bông gì với bông gì… sắc uống cho nó chận.” Thầy làm như ngày mai thầy sắp đi xa. Và chắc đi lâu lắm, bịnh nhân cần bảo trọng lấy thân. Người nào cũng cảm động khi nhận mấy thang thuốc của thầy, mấy thang thuốc không phải chỉ có những vị này vị nọ, mà có cả tình người nằm trong đó. Chất liệu trân quí này, trong thời buổi này, thật hiếm hoi. Cho nên, khi cầm trên tay mấy thang thuốc, cử chỉ của họ bỗng trở nên trang trọng. Và người nào cũng nghĩ: “Tội nghiệp ! Người hiền hậu như vậy, bảy tám năm nay giúp đỡ đồng bào bịnh nhân ai cũng mang ơn… Vậy mà nhà cầm quyền CS cũng không để cho yên!”

…Ít lâu sau, Kiệt được một người bạn có tàu đánh cá rủ đi chui bởi hắn đang cần người sếp máy. Kiệt về chùa cho cha hay. Thầy Năm Chén mừng rớt nước mắt:

– Rứa là lời cầu nguyện của cha đã được Ơn Trên chứng giám. Khi mô đi?

– Mười hôm nữa.

– Ờ… Chừ thì mình vô thắp nhang lạy tạ Trời Phật, đi con.

Năm hôm sau, bỗng thầy Năm Chén than “khó thở, ” “tỳ vị bất thông.” Thầy không ăn được cơm, thầy ăn cháo. Cháo với chao, tương, rau luộc. Không ăn được những món cứng như dưa leo, dưa cải, củ cải muối… những món thường dùng trong bữa cơm chay lạt ở chùa. Không thấy thầy uống thuốc. Thầy nói: “Cứ ăn cháo vài hôm là khỏi.” Sư ông thương hại, an ủi: “Họ đuổi thì mình đi. Thầy lo làm chi cho sanh bịnh. Chừng hết hạn bốc mộ, tôi sẽ đưa thầy về quê tôi ở Nha Trang. Ở đó, cũng có một ngôi chùa nhỏ như vầy. Mình sẽ tiếp tục giúp đồng bào như đã làm lâu nay. Thầy yên tâm đi. A di đà Phật…” Ngày thứ mười, cha con thầy Năm Chén qua chùa lạy Phật. Xong, thầy đưa cho Kiệt một gói bằng vải đỏ đã phai màu nhỏ bằng đầu ngón tay cái, cột làm nhiều gút, nói:

– Cha cho con cái ni. Con giữ kỹ trong người để hộ thân.

Kiệt cho vào túi áo trên ngực, cẩn thận gài miệng túi bằng cây kim tây, nhìn cha cảm động, nghĩ: “Cha thật chu đáo. Còn nhớ cho mình bùa ngải để hộ thân nữa.” Chia tay mà hai cha con không dám ôm nhau. Sợ người ta để ý. Thầy không đưa con ra cổng nghĩa trang. Sợ người ta để ý. Thầy không dám để rơi một giọt nước mắt. Sợ người ta để ý! Thầy chỉ thở dài.

Thời buổi bây giờ, chỉ có thở dài là không thấy ai để ý. Bởi vì, ai cũng thở dài hết!…

Thời gian sau, thầy Năm Chén theo sư ông về chùa ở ngoại ô NhaTrang. Thầy lại bốc thuốc giúp đồng bào nghèo.
Kiệt đi chui, lọt. Rồi định cư ở Canada…

Một hôm, sực nhớ gói bùa ngải của cha, Kiệt tò mò mở ra xem: đó là ba cái răng vàng, loại răng cấm. Thì ra thầy Năm Chén đã cạy ba cái răng vàng của mình để cho con làm của hộ thân! Không còn răng để nhai cơm, thầy chịu ăn cháo suốt phần đời còn lại. Nhớ cha, thương cha, Kiệt cầm ba cái răng vàng trong tay mà khóc hết nước mắt…

(Nguồn: truongsinh2@hotmail.com)