Thánh Maximialô Kollbe từng nói: “tôi gặp gỡ Mẹ Maria ở mọi nơi. Tôi chẳng còn gặp khó khăn nào nữa.” – Cha Vương

Mến chào bình an đến bạn và gia quyến, xin Chúa đồng hành với bạn 24/7 nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 16/10/2025  (t2-23)

Thế giới mà bạn đang sống, có thể nói, là một thế giới đầy bất an và bất ổn. Tin tức về xung đột, về chiến tranh, về dịch bệnh, về thiên tai ngày càng nhiều trên các phương tiện truyền thông, như: báo chí, truyền hình, truyền thanh hoặc internet. Nó đã làm cho nhiều người âu lo và tự hỏi, rằng, thế giới bạn đang sống rồi sẽ đi về đâu! Vậy thì, ở đâu mới thật sự là nơi an bình! Ở đâu mới có thể đem đến cho ta sự bình an đích thật? Để có được sự bình an thật con người phải trở về với Chúa Giêsu: là nguồn bình an đích thực. Thánh Giáo Hoàng Gioan 23. Ngài là người được nhiều người kính mến. Có lần Ngài nói: “Kinh Mân côi là một lời cầu nguyện tuyệt vời và phổ quát cho nhu cầu của Giáo Hội, các quốc gia, và toàn thế giới.” Có phải đây là thời điểm cấp bách nhất không? Nhu cầu ở đây không phải vũ khí có công sức tàn phá mạnh nhưng mà là vũ khí được tiềm ẩn trong Kinh Mân Côi. Hôm nay mời bạn suy niệm Điều Bất Ngờ Thứ 4 khi bạn thường xuyên chạy đến Nữ Vương Ban Sự Bình An qua chuỗi Mân Côi.

Điều Bất Ngờ Thứ 4: Bạn sẽ can đảm hơn.

Khi bạn đặt trọn niềm tin tưởng và đời sống, thậm chí cả chính tâm hồn bạn nơi bàn tay Đức Maria qua chuỗi Mân côi, bạn bắt đầu hiểu cách thức thực hành rất rõ ràng, đơn giản và đầy đủ trong những giải pháp của Mẹ. Đức Mẹ chỉ muốn đưa chúng ta đến với Đức Kitô và Mẹ yêu thương chúng ta rất nhiều, với sự dịu dàng thực sự của một người mẹ hoàn hảo. Khi chúng ta dâng những khó khăn của chúng ta cho Mẹ, chúng ta tôn vinh Mẹ. Sự can đảm bắt đầu nhuần thấm trong một đời sống mà luôn luôn hướng về mẹ Maria để xin Mẹ giúp đỡ và tin rằng Mẹ sẽ ban cho. Bạn có thể có được sự can đảm khi biết rằng Đức Maria luôn ở bên bạn! Thánh Maximialô Kollbe từng nói: “tôi gặp gỡ Mẹ Maria ở mọi nơi. Tôi chẳng còn gặp khó khăn nào nữa.”

Hôm nay mời bạn đọc 10 Kinh Kính Mừng với ý chỉ cầu nguyện cho các anh chị em đang gặp đau khổ vì chiến tranh tại Israel và Ukraine nhé.

From Do Dzung

************************

Nữ Vương Hòa Bình

Bây giờ có cho tiền, tui cũng không dám ở Việt Nam. 

Dat Nguyen

Ghé qua Viện Đại học Sài Gòn trước khi ra phi trường TSN về Mỹ coi như vĩnh biệt Sài Gòn! Cha con tui sợ người Sài Gòn bây giờ lắm rồi! Bây giờ có cho tiền, tui cũng không dám ở Việt Nam. 

Ác độc nhất là người lấy cắp balô đựng US Passport, visa miễn thị thực xuất nhập cảnh 5 năm, tất cả thuốc men gồm cả insulin của tui. Công an phường 11, Bình Thạnh không giúp tui tìm kiếm đồ đạc bị mất mà còn hù dọa tui đủ điều mới là lạ!

Tui thất vọng nhất là TLS Mỹ ở Sài Gòn khi họ ưu tiên phục vụ cho người Mỹ da trắng thượng đẳng chứ công dân Mỹ gốc Việt chỉ là loại công dân hạng 2? Tui yêu cầu được gặp trực tiếp giới chức Mỹ mà 2 cô người Việt đủng đỉnh phớt lờ! Tức cười làm sao khi một anh bảo vệ tỏ ra hách xì xằng với người Việt nhưng lại khúm núm với một thằng Mỹ trắng tâm thần!

Kế đến là thái độ quan liêu và làm tiền trắng trợn của công an phường 11, Bình Thạnh, cục QLXNC. Chính TLS Mỹ ở Sài Gòn kêu cha con tui đến cục QLXNC ở 333 Nguyễn Trãi. Tại đây, tui gặp cô đại uý Trịnh Thị Hồng Nhung nhưng cô bận nói chuyện qua cell phone với người thân nên cộc lốc kêu tui qua phòng QLXNC ở 196 Nguyễn Thị Minh Khai. Tại quầy #2, cô trung úy CA ở phòng QLXNC hình như không nắm vững công việc mà cô đảm trách khi kêu một VK như tui vô website dịch vụ công của bộ công an để khai báo mất visa miễn thị thực xuất nhập cảnh 5 năm và xin cấp lại mà chính cô cũng không rành thủ tục “định danh” nên cô đề nghị tui liên hệ với dịch vụ để nhờ khai báo!

Sau khi hoàn tất khai báo trên website dịch vụ công của bộ công an, tui nhận được đề nghị của bộ công an đến cục QLXNC ở 333 Nguyễn Trãi để hoàn tất thủ tục. Cuối cùng, khi tui quay lại gặp đại uý Trịnh Thị Hồng Nhung thì chính cô này chỉ nhận hồ sơ rồi đóng dấu vô Emergency passport nhưng bắt buộc tui phải đợi 10 ngày mới có. Tại sao cô không trả lại ngay khi tui phải lên máy bay về Mỹ vào cuối tuần này? Tui năn nỉ nhưng cô tỉnh bơ bỏ đi.

Nên nhớ làm công an bây giờ là job thơm nhất với lương cao chứ không phải chỉ có bổng lộc và quyền lực. Cô muốn cho tui thấy sự quan liêu hách dịch của một cán bộ công an!

Du lịch Việt Nam lần này cho tui nhiều bài học. Từ Mít MAGA cuồng Trump ở Úc, Florida, Louisiana ra sức tuyên truyền nhồi sọ, tẩy não người Việt trong nước đến chuyện ăn uống,  khách sạn mà ViệtTravel cung cấp. Đêm ở Măng Đen, máy lạnh không hoạt động nên tui báo với lễ tân nhưng không ai lên coi. Tui đề nghị đổi phòng thì lễ tân nói hết phòng. Cậu ấy đề nghị tui mở cửa sổ cho mát nhưng muỗi rừng chích ngay. Tui đành đóng cửa sổ chịu đựng đến 5am thì xuống lễ tân, gặp bảo vệ năn nỉ ông lên coi. Ông bảo remote hư nhưng không có cầu thang để leo lên chỉnh bằng tay. Thế là một đêm không ngủ!

Buồn cười nhất là tui bỏ tiền túi ra mua cơm trứng chiên cho Bảo ăn vì hầu hết các món ăn không hợp với khẩu vị của Bảo nhưng khi bếp dọn ra thì các “cô chú” tỉnh bơ thọc đũa gắp ăn, thậm chí còn dành ăn với Bảo. Bởi vậy cha con tui dứt khoát không ăn bữa nào hết suốt hành trình du lịch với Việt Travel.

Sợ nhất là khi ra đường phải gặp MAGA nói chuyện dựa trên YouTube và VNEXPRESS! Hình như họ mắc bịnh tâm thần?

Ông Tô Lâm mong muốn cải cách thì xin Ông làm ơn cải cách từ Bộ công an đi, đừng hành dân nữa và mỗi cán bộ công an không phải là một ông kẹ hù dọa người dân.

Sài Gòn bây giờ gồm lưu dân tứ xứ chứ không còn là Sài Gòn đẹp lắm mà Singapore, Nam Hàn ngày xưa gọi là hòn ngọc Viễn Đông. Sài Gòn trở nên bát nháo, tạp nham theo kiểu tả pín lù nên cướp đêm, cướp ngày đông như ruồi bu vào đống phân!

Sài Gòn của tui đã chết? Bây giờ chỉ còn là một phường với quá nhiều rác rưởi, sâu bọ, ruồi nhặng. Những người Sài Gòn cố cựu đã đi ra nước ngoài, để Sài Gòn lại cho di dân từ khắp mọi miền về đây lập nghiệp với đủ mánh khóe để sinh tồn; kể cả ăn cắp, ăn cướp, ăn bẩn, ăn quịt?

Lời thật mất lòng. Hy vọng lãnh đạo TP.HCM đọc được status này để kịp chân chính tình trạng không hay này.


 

ƠN GỌI THỪA SAI – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

 Đại hội của Hội đồng Giám mục Việt Nam vừa tổ chức tại Đà Lạt từ ngày 06 đến ngày 10/10/2025 vừa qua.  Trong Thư Chung gửi đến mọi thành phần Dân Chúa, các vị chủ chăn của Giáo hội Công giáo Việt Nam đề nghị một lộ trình ba năm (2026-2028) để thực hiện sứ vụ vô cùng quan trọng là loan báo Tin Mừng, hay là ơn gọi thừa sai.  Theo thông lệ, Chúa nhật hôm nay là ngày cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo của Giáo hội.  Khái niệm “truyền giáo” hay “loan báo Tin Mừng” dường như đã quá quen thuộc với chúng ta và nhiều người coi đó là một công thức khô cứng.  Trong khi đó, ơn gọi thừa sai là bản chất của đời sống Giáo hội và của mỗi Ki-tô hữu chúng ta.  Hơn nữa, một não trạng phổ biến nơi nhiều tín hữu, đó là việc truyền giáo là của các giám mục, linh mục và tu sĩ, còn người giáo dân chỉ là người lắng nghe và đón nhận.  Đó là một quan niệm sai lầm do thiếu hiểu biết.  Quan niệm này biến người tín hữu trở nên thụ động và ỷ lại, không nhiệt thành tham gia hoạt động của Giáo hội địa phương, nhất là hoạt động loan báo Tin Mừng.

 Thừa sai là gì?  “Thừa” là tiếp nhận; “Sai” là phái đi.  Ơn gọi thừa sai cũng là ơn gọi truyền giáo.  Khi lãnh nhận Bí tích Thánh Tẩy, Ki-tô hữu được Chúa ban ba chức năng: Ngôn sứ, Tư tế và Vương đế.  Chức năng Ngôn sứ chính là ơn gọi thừa sai, vì “Ngôn” là lời và “sứ” là được sai đi.  Chúa sai chúng ta đi để nói Lời của Người.  Đó cũng là lệnh truyền của Đấng Phục sinh: “Anh em hãy đi làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép Rửa cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần.  Dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em.  Và đây Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,19-20).

 Tại sao lại gọi thừa sai là một “ơn gọi?”  Vì đó là lời mời gọi của Chúa, đồng thời cũng là một vinh dự mà Chúa ban cho người tín hữu.  Khi Chúa gọi và chúng ta thiện chí đáp lời, thì Chúa sẽ ban ơn cần thiết để chúng ta chu toàn sứ mệnh cao cả này.  Chúng ta thường nghĩ đến khía cạnh “bổn phận” nhiều hơn là “vinh dự.”  Loan báo Lời Chúa là một vinh dự lớn lao vì chúng ta làm cho người khác biết Chúa.

 Làm sao có thể sống ơn gọi thừa sai hay có thể truyền giáo?  Một điều kiện căn bản là chúng ta phải biết Chúa thì mới có thể giới thiệu Người cho người khác.  Vì không ai cho người khác cái mình không có.  Một Ki-tô hữu không thể nói về Chúa Giê-su, nếu người đó không biết hoặc chỉ biết lơ mơ về Người.  Vì thế, để trở thành một nhà truyền giáo hay một thừa sai, cần phải học hỏi giáo lý, chuyên cần cầu nguyện để gặp Chúa Giê-su.  Khi cầu nguyện là chúng ta “nói với Chúa,” khi rao giảng là chúng ta “nói về Chúa.”  Hai khía cạnh này có mối tương quan mật thiết với nhau.  Không thể nói về Chúa nếu trước đó không nói với Người.

 Việc giới thiệu Chúa sẽ trở nên vô nghĩa nếu người giới thiệu không sống tương xứng với giáo huấn của Đấng mình rao giảng.  Vì vậy, truyền giáo bằng chính cuộc đời là việc truyền giáo hữu hiệu nhất.  Có tác giả đã so sánh đời sống người tín hữu với cuốn Kinh Thánh sống động, bằng xương bằng thịt, để người khác có thể đọc thấy Lời Chúa xuyên qua cuộc đời chúng ta.  Khi chuyên chăm thực thi Lời Chúa, hình ảnh của Người sẽ trở nên sống động qua chính cuộc đời chúng ta, đến nỗi người khác có thể nhìn thấy Chúa nơi chúng ta.

 Mọi tín hữu đều có ơn gọi thừa sai.  Tùy theo lứa tuổi, khả năng học vấn và bậc sống, mỗi chúng ta đều có thể nói về Chúa trong hoàn cảnh cụ thể của mình.  Đại hội Truyền giáo Á Châu lần thứ nhất tổ chức tại Thái Lan năm 2006.  Trong một bài thuyết trình, linh mục Saturnimo Dias, Trưởng ban điều hành Đại hội đã nói như sau:”Đức Ki-tô sinh ra tại Á Châu và đã chết tại Á Châu… nhưng đối với người dân Á Châu, Chúa vẫn còn là một người xa lạ.  Họ vẫn nhìn Ki-tô giáo như một tôn giáo Tây phương.  Mặc dầu Ki-tô giáo được phát sinh tại Á Châu, nhưng số phận của tôn giáo này tại lục địa Á Châu vẫn chưa được may mắn lắm.  Bởi vậy, cùng với đại hội Truyền giáo Á Châu lần này, chúng ta phải đưa Chúa Giê-su trở về với người dân Á Châu, phải kể cho họ những câu chuyện về Chúa Giê-su tại Á Châu, và làm cho họ nhận biết rằng Chúa Giê-su là người Á Châu.”  Vâng, quả vậy, truyền giáo là kể câu chuyện về Chúa Giê-su, về đời sống, giáo huấn và cái chết của Người vì yêu thương nhân loại.  Điều này ai cũng có thể làm được, nếu ý thức về sứ mạng thừa sai và trau dồi kiến thức để có thể thực hiện được sứ mạng cao cả ấy.

 Ước chi mỗi Ki-tô hữu hiểu ơn gọi thừa sai và sống ơn gọi ấy trong mối tương quan với tha nhân, thể hiện qua lời nói, hành động cũng như chính bản thân mình.

 TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From Langthangchieutim


 

Cậu bé ăn xin bị bại liệt mù chữ cho đến 16 tuổi, nay trở thành bác sĩ cứu người

BBC Vietnamese

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp

Tác giả, Lữ Gia Hùng

Vai trò, BBC News Tiếng Trung

Tác giả, Vibeke Venema

Vai trò,BBC World Service

10 tháng 10 2025

Mắc bệnh bại liệt từ nhỏ, từng phải đi ăn xin để kiếm sống – 16 tuổi mới bắt đầu học chữ, câu chuyện về hành trình vượt khó và theo đuổi đam mê leo núi của bác sĩ Lý Sáng Nghiệp, 37 tuổi, đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người.

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp

Bác sĩ Lý đã leo lên cả 5 ngọn núi trong Ngũ Nhạc Danh Sơn của Trung Quốc (gồm Thái Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn, Hành Sơn), núi Hoàng Sơn cũng như Vạn Lý Trường Thành

Sinh năm 1988 trong một gia đình nông dân nghèo khó ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, Lý Sáng Nghiệp mắc bệnh bại liệt từ khi mới bảy tháng tuổi, khiến anh không thể đi lại như bình thường mà phải ngồi xổm trên gót chân để di chuyển.

Lúc nhỏ, cậu bé Lý Sáng Nghiệp mơ ước được đến trường với chiếc ba lô như bao đứa trẻ khác, nhưng anh đã phải chịu đựng rất nhiều sự chế giễu. Có những bạn gọi anh là “đồ vô dụng”, “chỉ biết ăn, chẳng làm được gì”.

“Điều đó khiến tôi cảm thấy rất tổn thương,” Lý chia sẻ.

Năm anh chín tuổi, cha mẹ anh nghe được tin rằng phẫu thuật chân có thể giúp anh đi lại, nên đã vay thêm tiền để lo chi phí phẫu thuật.

Lý rất kỳ vọng vào ca phẫu thuật. “Khi tôi đang ở trong phòng phục hồi, những đứa trẻ khác khóc lóc, còn tôi vẫn mỉm cười, vì tôi cảm thấy mình sẽ sớm đi lại được như người bình thường”, anh nói.

Nhưng ca phẫu thuật đã thất bại, dập tắt hy vọng đi lại của cậu bé 9 tuổi và khiến Lý rơi vào trầm cảm nặng nề. Anh cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa, và nói với mẹ rằng anh thà chết còn hơn.

Mẹ anh dặn anh đừng bỏ cuộc. “Cha mẹ nuôi con khôn lớn để sau này khi cha mẹ già còn có người để trò chuyện.”

Lời nói ấy khiến anh thức tỉnh. “Tôi nghĩ về tất cả những gì cha mẹ và gia đình đã hy sinh cho mình, và tôi bật khóc. Tôi nhận ra mình phải sống, không chỉ vì bản thân mà còn vì họ,” anh nói.

Không lâu sau, một người lạ từ nơi khác đến làng, tìm kiếm những trẻ em khuyết tật để đi bán nhang tại các ngôi chùa. Người này hứa rằng Lý Sáng Nghiệp có thể gửi về nhà số tiền tương đương với lương tháng của cha anh lúc bấy giờ.

“Cha mẹ tôi phản đối kịch liệt, nhưng tôi coi đó là cơ hội để kiếm tiền và giảm bớt gánh nặng cho gia đình”, Lý kể lại. Anh đồng ý đi theo người đàn ông đó.

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp

Bác sĩ Lý đã phát trực tiếp hành trình leo núi của mình đến hàng ngàn người theo dõi

Ăn xin trên phố

Nhưng lời hứa về công việc chỉ là trò lừa đảo.

Bác sĩ Lý nói rằng người đàn ông kia điều hành một đường dây ăn xin, và trong suốt bảy năm sau đó, anh bị ép đi ăn xin trên đường phố cùng nhiều trẻ em và người lớn khuyết tật khác.

Trong đêm đầu tiên sống cùng “ông chủ” mới, một đứa trẻ khác đã cảnh báo Lý rằng phải làm việc chăm chỉ, nếu không sẽ bị đánh. Cảnh báo đó quả đúng là sự thật.

Sáng hôm sau, Lý bị bỏ lại trên vỉa hè, ở trần, trước mặt là một cái bát đựng tiền, hai chân bị ép vặn ra sau lưng để gợi lòng thương xót.

Lúc đó, Lý không hiểu vì sao mọi người bỏ tiền vào bát, cho đến khi có người qua đường hỏi tại sao anh lại đi ăn xin thay vì đi học.

“Ở quê tôi, ăn xin là điều rất đáng xấu hổ. Tôi không nhận ra rằng mình đang đi ăn xin. Khi hiểu ra, tôi suy sụp,” anh nói.

Lý Sáng Nghiệp có thể kiếm được vài trăm nhân dân tệ mỗi ngày – một khoản tiền lớn vào những năm 1990 – nhưng tất cả đều phải nộp cho “ông chủ”.

“Nếu tôi kiếm được ít hơn những đứa trẻ khác, ông ta sẽ nói tôi lười biếng và đôi khi đánh tôi”, anh nói. “Vì vậy, những năm tháng đó thực sự rất đau khổ.”

Qua nhiều năm, nhiều trẻ em khuyết tật khác đã trốn thoát hoặc được cảnh sát đưa về nhà, nhưng Lý vẫn ở lại, quyết tâm giúp đỡ gia đình. Khi cảnh sát đề nghị giúp đỡ, cậu bé Lý khi đó từ chối, khăng khăng rằng mình đang ở nhà người thân.

Trong suốt bảy năm, từ đông sang hè, Lý Sáng Nghiệp đã đi khắp đất nước để ăn xin.

“Cảm giác như sống trong địa ngục. Tôi xấu hổ, tránh giao tiếp bằng mắt, chân tôi đau đớn vặn ép về phía sau để gợi lòng thương hại. Tôi cầu cho trời mưa hoặc trời tối để không phải đi ăn xin”, Lý Sáng Nghiệp chia sẻ với chương trình Outlook của BBC World Service.

Mỗi đêm giao thừa, Lý đều gọi điện về nhà, trấn an bố mẹ rằng mọi thứ đều ổn và họ không nên lo lắng. “Nhưng sau cuộc gọi, tôi lại khóc trong phòng. Tôi không thể nói với họ rằng tôi đang ăn xin trên phố”, anh kể.

Ngay cả giờ đây, sau 20 năm, nỗi ám ảnh đó vẫn còn dai dẳng. “Ăn xin để lại vết sẹo tâm lý rất sâu – tôi vẫn thường mơ thấy cảnh đó, và tỉnh dậy với sự nhẹ nhõm khi biết đó chỉ là giấc mơ.”

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp

Bác sĩ Lý cho biết việc leo núi mang lại cho anh niềm vui

Con đường mới nhờ học tập

Mọi chuyện thay đổi khi Lý Sáng Nghiệp nhặt được một tờ báo trên phố và nhận ra mình chỉ đọc được những ký tự trong tên mình. Năm 16 tuổi, anh quyết tâm trở về nhà và cuối cùng được đi học.

“Mình không biết đọc, không biết viết, và chỉ có giáo dục mới có thể thay đổi cuộc đời mình,” anh nghĩ.

Vào khoảng thời gian đó, chính phủ Trung Quốc ban hành một chính sách mới, quy định việc lợi dụng trẻ em khuyết tật để ăn xin là hành vi phạm pháp. Lý cũng nghe tin rằng hoàn cảnh gia đình đã khá hơn. Anh nói với “ông chủ” rằng mình muốn về thăm nhà, và “được phép” rời đi.

Khi đoàn tụ với cha mẹ, họ mới biết sự thật về cuộc sống mà anh đã trải qua, và Lý giận dữ khi phát hiện người đã bóc lột anh chỉ gửi về nhà một phần rất nhỏ số tiền đã hứa.

Được sự ủng hộ của cha mẹ, Lý đăng ký học lớp hai bậc tiểu học, với những học sinh kém anh 10 tuổi. Ngày đầu tiên, bọn trẻ vây quanh bàn học của anh – nhưng anh không quan tâm.

“Tôi không hề buồn – tôi đã từng phải chịu đựng quá nhiều sự chế giễu và khó khăn trước đây. Giờ đây, khi đã là học sinh, tôi chỉ muốn tập trung vào việc học”, anh nói.

Lý Sáng Nghiệp đã trở thành học sinh chăm chỉ nhất, dù thể trạng khiến những việc đơn giản như đi vệ sinh cũng trở nên rất khó khăn. “Đi vệ sinh tốn rất nhiều sức, nên tôi thường ép mình không uống nước ở trường”, anh nói.

Nhờ quyết tâm không lay chuyển, Lý đã hoàn thành chương trình tiểu học và trung học trong vòng 9 năm. Anh thường rủ các bạn nhỏ trong làng tới chơi, rồi nhờ họ giúp làm bài tập.

Khi đến lúc nộp hồ sơ đại học, tình trạng thể chất hạn chế các lựa chọn của anh, nhưng Lý vẫn có thể đăng ký vào các chương trình đào tạo y khoa. Anh nghĩ: “Nếu trở thành bác sĩ, có lẽ mình có thể nghiên cứu về chính căn bệnh của mình, giúp đỡ gia đình, cứu người và đóng góp cho xã hội.”

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp

Để đến được trường đại học, Lý Sáng Nghiệp đã phải di chuyển hàng giờ trên chiếc xe lăn điện của mình, bất kể nắng mưa

Lý Sáng Nghiệp đỗ vào trường y khi 25 tuổi. Cơ sở vật chất tại đó thuận tiện hơn, nhưng các lớp thực hành lại là thử thách lớn nhất đối với anh.

“Trong khi các bạn cùng lớp có thể dễ dàng theo thầy cô đến thăm bệnh nhân hoặc chạy giữa các khoa trong thời gian thực tập, thì vấn đề di chuyển của tôi lại khiến việc đó trở nên khó khăn. Những gì người khác học được trong một ngày có thể khiến tôi mất nhiều thời gian hơn.”

“Trong khi các bạn cùng lớp có thể dễ dàng đi theo giảng viên tới thăm bệnh nhân hoặc chạy giữa các khoa trong thời gian thực tập, thì việc di chuyển với tôi rất khó khăn. Những gì người khác học trong một ngày, tôi có thể mất nhiều thời gian hơn,” anh chia sẻ.

Lý cảm thấy mình cần trở nên mạnh mẽ hơn, và quyết định bắt đầu leo núi. Trong chuyến leo đầu tiên, anh mất năm ngày để lên đến đỉnh núi Thái Sơn. Dù tay và chân rách toạc, chảy máu, anh vẫn không bỏ cuộc mà từng chút từng chút dùng mông bò lên lên từng bậc đá.

Leo núi đến nay vẫn là niềm đam mê – và mùa hè năm nay, đam mê ấy đã trở thành một hiện tượng trên mạng xã hội khi bác sĩ Lý chia sẻ video các chuyến leo núi của mình.

Hiện tại, bác sĩ Lý điều hành một phòng khám nhỏ ở vùng nông thôn Tân Cương, nơi anh túc trực cả ngày lẫn đêm. Bệnh nhân gọi anh là “bác sĩ thần kì”.

“Chăm sóc bệnh nhân bằng chính đôi tay của mình, cải thiện sức khỏe cho hàng xóm láng giềng – điều đó làm tôi hài lòng hơn bất cứ điều gì”, bác sĩ Lý nói.

Ngạc nhiên trước việc câu chuyện của mình lan rộng trong cộng đồng người Hoa trên toàn thế giới, anh hy vọng điều đó có thể thay đổi định kiến xã hội.

“Một số người vẫn xem người khuyết tật là vô dụng. Có lần tôi đến quán ăn, đang ngồi xổm thì bị nhầm là ăn xin và bị đuổi đi, nói rằng ở đây không có đồ ăn. Tôi chỉ mỉm cười và rời đi – hầu hết mọi người đều tử tế,” anh kể.

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp

Bác sĩ Lý điều hành một phòng khám ở nông thôn và trực điện thoại 24/7

Một cuộc đời đầy tự tin và ý nghĩa

Nhiều người đã hỏi bác sĩ Lý tại sao anh không tố giác kẻ đã bóc lột mình. “Tôi quyết định để quá khứ ngủ yên,” anh nói. “Bảy năm đó là một trải nghiệm đau thương, nhưng chúng là một phần cuộc đời tôi.”

Hành trình của Lý đã định hình lại quan điểm của anh. “Sau khi được đến trường, tôi không còn quan tâm đến ý kiến hay phán xét của người khác. Tôi nhận ra những điều đó thật vô nghĩa. Tôi muốn tập trung thời gian và sức lực vào việc học và đạt được mục đích sống của mình,” anh nói.

Anh nói rằng nhiều người khuyết tật “khó khăn trong việc tiến về phía trước” vì họ sợ bị phán xét hoặc chế giễu.

“Nhưng với tôi, điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi di chuyển quanh trường, quanh thành phố bằng cách ngồi xổm hoặc bò, dù là đi học, tham gia hội thảo, hay giúp hàng trăm người khuyết tật khác qua công việc của mình. Tôi nghĩ tôi làm điều đó một cách đầy tự tin. Tôi không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa.”

Gửi gắm đến công chúng, anh chia sẻ: “Cuộc đời chúng ta giống như những ngọn núi – ta leo lên một ngọn, rồi lại thấy một ngọn khác phía trước. Ta luôn phải nỗ lực và tiến về phía trước.”

“Tôi nghĩ con người nên luôn giữ thái độ tích cực, lạc quan, và không bao giờ từ bỏ ước mơ.”

Bác sĩ Lý Sáng Nghiệp đã trò chuyện với chương trình Outlook của BBC World Service


 

LỊCH SỬ HỎNG HÓC – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Họ đã giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng!”.

“Chưa bao giờ có một gương sáng đạo đức nào đáng kể nơi một người không tin; bởi lẽ, lỗ hổng trong tim họ không được lấp đầy bằng chính Chúa!” – Will & Ariel Durant.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến lịch sử một dân tộc không tin, một dân tộc dường như không có một gương sáng đạo đức nào đáng kể. Đó là ‘lịch sử hỏng hóc’ của Israel!

Lịch sử của Israel là một lịch sử từ chối Thiên Chúa, giết các tiên tri; đó là lịch sử của một dân không chung thuỷ, lạm dụng và vô ơn. Và nay, đến lượt con cháu các tiền nhân – những kẻ không tin Chúa Giêsu – đang làm điều tương tự; họ đi trên vết xe đổ của cha ông. Thế nhưng, tình yêu luôn lớn hơn sự bội bạc; Thiên Chúa luôn lớn hơn dân Ngài! Lịch sử của Israel là tấm gương phản chiếu ‘lịch sử hỏng hóc’ cuộc đời mỗi người chúng ta, cũng là một lịch sử bất trung, thất bại. Từ đó, chúng ta được thôi thúc để quay về với Chúa bằng việc sám hối. “Lịch sử là một tấm gương; khi nhìn vào đó, ta thấy cả thất bại lẫn lời mời gọi quay về!” – Madeleine L’Engle.

Một thiếu nữ lững thững đi vào thánh đường, ngồi trong góc tối. Một bà nội trợ đi vào, tay xách giỏ rau; bà quỳ gối vài phút, sau đó, bước ra. Cô gái sững sờ! Và ngần ấy đủ cho cô. Bà ấy đã cho cô thấy niềm tin công giáo có cơ sở như thế nào. Cô đứng dậy, hớn hở ra về. Chúa quan phòng đã đổ ân sủng để cứu linh hồn cô, một linh hồn đang hỏng hóc nổi loạn. Chỉ với gương sáng của một bà nội trợ, cô ấy đủ để trở thành một vị thánh của Đức, của châu Âu – một triết gia, một nhà thơ, một văn sĩ – được Gioan Phaolô II tôn phong ngày 11/10/1998. Đó là chị Thérèse Bénédicte Edith Stein dòng kín Carmel.

Qua thư Rôma hôm nay, Phaolô nói đến ‘lịch sử hỏng hóc’ của một nhân loại bất chính, nhưng đó cũng là lịch sử của xót thương, “Mọi người đã phạm tội, bị tước mất vinh quang Thiên Chúa!”; nhưng “Họ được trở nên công chính do ân huệ Thiên Chúa… trong Đức Kitô”. Thánh Vịnh đáp ca thật ý tứ, “Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu độ nơi Người chan chứa!”.

Anh Chị em,

“Họ đã giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng!”. Lịch sử Israel, lịch sử Edith Stein – những lịch sử được xót thương! Một dân tộc nhiều lần chối từ Thiên Chúa, giết các tiên tri, vẫn được Ngài thương xót; một thiếu nữ lạc lối, tâm hồn nổi loạn, từng mảnh hư hỏng trong lòng cô được ân sủng chữa lành và biến đổi. Cũng thế, bên trong mỗi người chúng ta luôn tồn tại một sự hỏng hóc. Vậy mà những thất bại, những sai lầm không kết thúc câu chuyện, nhưng mở ra cơ hội để ân sủng toả sáng. Hãy để Chúa viết nên một câu chuyện cứu độ trong đời mình; Ngài sẽ biến hỏng hóc, vết thương và thất vọng thành nguồn sống, hy vọng và lời tạ ơn. “Lịch sử cho thấy những thất bại của chúng ta, nhưng lòng xót thương Chúa luôn tìm cách cứu chuộc và chữa lành!” – Desmond Tutu.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, chớ gì lịch sử đời con, một lịch sử hỏng hóc, đầy những lỗ hổng được Chúa xót thương lấp đầy; và rồi, con cũng nên thánh. Tại sao không?”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

*************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXVIII Thường Niên, Năm Lẻ

Thế hệ này sẽ bị đòi nợ máu các ngôn sứ, từ máu ông A-ben đến máu ông Da-ca-ri-a.

✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

47 Khi ấy, Đức Giê-su nói với mấy nhà thông luật rằng: “Khốn cho các người! Các người xây lăng cho các ngôn sứ, nhưng cha ông các người đã giết chết các vị ấy! 48 Như vậy, các người vừa chứng thực vừa tán thành việc làm của cha ông các người, vì họ đã giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng.

49 “Vì thế mà Đức Khôn Ngoan của Thiên Chúa đã phán: “Ta sẽ sai Ngôn Sứ và Tông Đồ đến với chúng: chúng sẽ giết người này, lùng bắt người kia. 50 Như vậy, thế hệ này sẽ bị đòi nợ máu tất cả các ngôn sứ đã đổ ra từ tạo thiên lập địa, 51 từ máu ông A-ben đến máu ông Da-ca-ri-a, người đã bị giết giữa bàn thờ và Thánh Điện. Phải, tôi nói cho các người biết: thế hệ này sẽ bị đòi nợ máu.

52 “Khốn cho các người, hỡi những nhà thông luật! Các người đã cất giấu chìa khoá của sự hiểu biết: các người đã không vào, mà những kẻ muốn vào, các người lại ngăn cản.”

53 Khi Đức Giê-su ra khỏi đó, các kinh sư và các người Pha-ri-sêu bắt đầu căm giận Người ra mặt, và vặn hỏi Người về nhiều chuyện, 54 gài bẫy để xem có bắt được Người nói điều gì sai chăng.


 

Shark Bình bị khởi tố – Bài học cho doanh nhân Việt Nam

Tác Giả: Đàn Chim Việt

15/10/2025

Shark Bình (giữa) và các đồng phạm tại cơ quan điều tra. Ảnh báo VN

Sự kiện ông Nguyễn Hòa Bình – thường gọi là Shark Bình, người sáng lập Tập đoàn công nghệ NextTech – bị khởi tố, tạm giam với cáo buộc lừa đảo chiếm đoạt tài sản đặc biệt lớn liên quan đến dự án tiền số AntEx, đang gây chấn động dư luận. Từ “cá mập công nghệ” từng được tung hô trên truyền hình, được báo chí nhà nước ca ngợi như hình mẫu của doanh nhân trẻ Việt Nam, nay Shark Bình bỗng chốc trở thành “bị can”.

Câu chuyện này không chỉ là bi kịch của một cá nhân, mà là bức tranh trần trụi về môi trường kinh doanh ở Việt Nam – nơi mà mọi doanh nhân, dù khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng hay được gọi là “ngôi sao công nghệ”, đều có thể bị “làm thịt” bất cứ lúc nào.

  1. Khi doanh nhân Việt được “nuôi béo” để giết

Trong một hệ thống mà kinh tế thị trường bị trói chặt trong mạng lưới quyền lực – lợi ích – bảo kê, không doanh nhân nào có thể lớn mạnh chỉ nhờ năng lực. Muốn tồn tại, phải “biết điều”. Muốn phát triển, phải “chung chi”. Muốn mở rộng, phải “dựa vai ai đó”.

Những người như Shark Bình, Vượn Vin, hay trước đây là Trịnh Văn Quyết, Đỗ Anh Dũng (Tân Hoàng Minh)… đều có điểm chung: được quyền lực nâng lên, cho phép làm giàu, thậm chí bật đèn xanh cho những “vùng xám”. Và khi họ đã béo tốt, tạo ra dòng tiền lớn, thu hút hàng triệu nhà đầu tư, hàng tỷ USD – họ trở thành “miếng mồi” ngon trong trò chơi thanh trừng phe nhóm.

Bởi ở Việt Nam, doanh nhân không có quyền sở hữu thật sự đối với tài sản của mình, chỉ được “mượn” quyền làm giàu trong giới hạn mà quyền lực cho phép. Khi thế lực bảo kê suy yếu, hoặc khi cần “tế thần” để xoa dịu dư luận, con mồi sẽ bị lôi ra.

  1. 100% doanh nhân giàu có đều “phạm luật” – vì hệ thống buộc họ phải như thế

Hãy thử hỏi: Có bao nhiêu doanh nhân lớn ở Việt Nam đóng đủ thuế, hạch toán đúng luật, không chi “bôi trơn”, không lập công ty sân sau? Câu trả lời, ai cũng biết.

Bởi nếu tuân thủ hoàn toàn pháp luật, họ sẽ không thể tồn tại trong môi trường này.

Khi mọi hoạt động kinh tế đều phải “xin – cho”, khi mỗi thủ tục, giấy phép, ưu đãi, dự án… đều gắn với phong bì và quan hệ, thì mọi doanh nhân đều bị buộc phải vi phạm ở mức nào đó. Và chính điều đó khiến họ dễ dàng bị “nắm thóp”.

Tham nhũng không chỉ nằm ở quan chức, mà là cái bẫy được giăng sẵn để trói cả doanh nhân vào guồng quay lệ thuộc. Doanh nhân Việt Nam, từ giây phút ký tờ khai thuế gian dối đầu tiên hay chuyển phong bì đầu tiên, đã bước vào con đường “bị kiểm soát bằng tội lỗi”.

  1. Khi quyền lực muốn “đổi máu”

Cú ngã của Shark Bình diễn ra giữa bối cảnh chính trị Việt Nam đang có những biến động âm ỉ. Cuộc thanh trừng quyền lực lan từ giới chính trị sang giới doanh nghiệp. Những người từng được ca ngợi là “anh hùng khởi nghiệp” bỗng bị lột mặt nạ “tội phạm kinh tế”.

Không phải ngẫu nhiên mà trong vòng vài năm, hàng loạt doanh nhân lớn bị bắt: Trịnh Văn Quyết (FLC), Đỗ Anh Dũng (Tân Hoàng Minh), Trương Mỹ Lan (Vạn Thịnh Phát), Nguyễn Bảo Ngọc (F88), và giờ là Nguyễn Hòa Bình (NextTech). Mỗi vụ án đều được tô vẽ là “làm trong sạch thị trường”, nhưng đằng sau là cuộc tái phân chia quyền lực và tài sản.

Hôm nay “cá mập” công nghệ bị thịt, ngày mai có thể là “cá voi” bất động sản, hay “kỳ lân” fintech khác. Trong hệ thống này, không có doanh nhân nào được phép quá độc lập, quá nổi bật, hay quá giàu.

  1. Bài học cay đắng cho giới doanh nhân Việt

Bài học từ Shark Bình không phải là “đừng lừa đảo”, mà là đừng tin rằng bạn có thể làm giàu bền vững trong một hệ thống không minh bạch.

Bởi khi luật pháp chỉ là công cụ phục vụ phe cánh, thì mọi thành công đều có thể bị quy tội.

Khi chính quyền vừa là “trọng tài”, vừa là “người chơi”, thì sân chơi nào cũng chỉ là cái bẫy.

Một doanh nhân chân chính chỉ có thể lớn mạnh khi có pháp quyền thật sự bảo vệ quyền sở hữu, quyền tự do kinh doanh, và quyền được sai mà không bị tiêu diệt. Nhưng ở Việt Nam, những điều đó chỉ tồn tại trên giấy.

Kết luận

Shark Bình – “cá mập công nghệ” từng được nuôi lớn bằng hào quang truyền thông và sự bảo kê ngầm – giờ trở thành “cá mồi” trên bàn nhậu quyền lực.

Đó là chu kỳ quen thuộc của doanh nhân Việt Nam trong chế độ này: được nuôi béo để làm thịt.

Bài học đau đớn cho giới doanh nhân không nằm ở công nghệ hay quản trị, mà nằm ở nhận thức:

Ở Việt Nam, bạn không thực sự là chủ doanh nghiệp của mình – bạn chỉ là người được phép giàu cho đến khi ai đó không muốn bạn giàu nữa.

LS Nguyễn Văn Đài- Facebook


 

Thảm họa thẩm mỹ ở Sài Gòn: Ca nâng ngực kết thúc bằng cái chết và loạt sai phạm chấn động

Ba’o Dat Viet

October 15, 2025

Một vụ án chấn động vừa làm rúng động dư luận Việt Nam: năm thành viên êkíp giải phẫu của bệnh viện Răng Hàm Mặt Thẩm Mỹ Paris, nằm ở phường Nhiêu Lộc (Sài Gòn), đã bị khởi tố và bắt giữ sau khi một phụ nữ 32 tuổi tử vong trong ca phẫu thuật nâng ngực, hút mỡ.

Theo thông tin từ Công An SÀI GÒN ngày 14 Tháng Mười, những người bị bắt gồm bác sĩ Bùi Đức Nhiên, điều dưỡng Phạm Thị Quyên, cùng ba người khác là Nguyễn Minh Dũng, Nguyễn Thạch Thảo NguyênNguyễn Hoàng Thái Dương. Tất cả đều bị cáo buộc “vi phạm quy định về khám bệnh, chữa bệnh.”

Nạn nhân là PTTD, 32 tuổi, đến bệnh viện này ngày 28 Tháng Năm để thực hiện dịch vụ nâng ngực và hút mỡ. Ca phẫu thuật được tiến hành ngay trong ngày. Tuy nhiên, giữa quá trình, cô D. xuất hiện triệu chứng suy tuần hoàn, suy hô hấp và được chuyển đến bệnh viện Thống Nhất cấp cứu. Dù được can thiệp, cô đã không qua khỏi.

Ngay sau vụ việc, Sở Y Tế SÀI GÒN phối hợp với Công An SÀI GÒN mở cuộc điều tra, niêm phong toàn bộ hồ sơ bệnh án. Kết quả xác minh cho thấy êkíp phẫu thuật đã vi phạm nghiêm trọng quy định hành nghề: hai người trong số đó dù có chuyên môn nhưng không đăng ký hành nghề tại bệnh viện, còn ba người khác không hề có chứng chỉ hành nghề.

Cơ quan điều tra xác định những sai phạm này là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của nạn nhân.

Đáng chú ý, bệnh viện Răng Hàm Mặt Thẩm Mỹ Paris từng hai lần bị Thanh Tra Sở Y Tế xử phạt trong năm 2024 vì “sự cố y khoa do phẫu thuật thẩm mỹ,” và đã bị đình chỉ hoạt động ba tháng kể từ ngày 6 Tháng Chín cùng năm. Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn sau, nơi này lại tiếp tục hoạt động – và thêm một mạng người nữa bị đánh đổi.

Vụ việc gợi lại hàng loạt thảm kịch thẩm mỹ tại Việt Nam thời gian gần đây. Hồi Tháng Ba, 2024, một bà Việt kiều Mỹ 70 tuổi tử vong sau ca mổ căng da mặt. Hai tháng sau, một phụ nữ 64 tuổi cũng qua đời sau khi hút mỡ và thay túi ngực ở bệnh viện Tân Hưng.

Những bi kịch liên tiếp cho thấy thực trạng loạn phẫu thuật thẩm mỹ trong nước – nơi các phòng khám, bệnh viện tư mọc lên như nấm, hoạt động trong tình trạng thiếu kiểm soát, thiếu trách nhiệm và thiếu đạo đức nghề nghiệp.

Trong khi Nhà Cầm Quyền Cộng Sản Việt Nam vẫn khoe về “chuẩn y tế quốc tế,” thì thực tế cho thấy hàng loạt cơ sở thẩm mỹ đang vận hành trong vùng xám pháp lý – nơi tính mạng con người bị đánh đổi lấy lợi nhuận.

Vụ việc tại Thẩm Mỹ Paris không chỉ là một tai nạn nghề nghiệp, mà là hồi chuông cảnh tỉnh cho một ngành công nghiệp đang mất kiểm soát, khi làm đẹp bằng mọi giá đã trở thành con dao hai lưỡi – và nạn nhân cuối cùng luôn là những người phụ nữ tin vào lời quảng cáo “đẹp an toàn.”


 

Thánh TÊRÊSA AVILA, Trinh nữ, tiến sĩ Hội Thánh (1515 – 1585)- Cha Vương

Chúc ngày Thứ 4 an lành trong tình yêu của Chúa và Mẹ Maria nhé! Hãy tiếp tục cầu nguyện cho nền hoà bình trên thế giới.

Cha Vương

Thứ 4: 15/10/2025.  (t7-22)

Hôm nay Giáo Hội mừng Lễ Kính Thánh TÊRÊSA AVILA, Trinh nữ, tiến sĩ Hội Thánh (1515 – 1585) Têrêsa có lòng kính mến Đức Mẹ đặc biệt. Ngày ngày, ngài lần chuỗi Mân Côi để tỏ lòng tôn kính Đức Mẹ. Năm lên 12 tuổi, khi mẹ ngài mất, ngài đến quỳ trước ảnh Đức Mẹ, xin Đức Mẹ nhận ngài làm con, và hứa suốt đời sống xứng đáng làm con Đức Mẹ. Vậy hôm nay Bạn hãy nhận Đức Mẹ làm Mẹ đi, chưa muộn đâu! Nơi Đức Mẹ, Thiên Chúa ban cho Bạn một người bảo vệ nhiệt tình nhất. Mọi sự ưu ái của Mẹ đều nằm trong Kinh Mân Côi. Nếu Bạn cầu nguyện thường xuyên với chuỗi Mân Côi nó sẽ mang lại cho Bạn nhiều điều bất ngờ. Sau đây là điều bất ngờ thứ 7 trong Kinh Mân Côi: Bạn bắt đầu sống biến cố Nhập Thể—Sức mạnh của chuỗi Mân côi nằm ở trong sự đơn giản của nó. Nó quá đơn giản đến nỗi mà dường như có thể ngu ngốc đối với những bộ óc thông minh. Vậy nên chúng ta thường nghĩ rằng, chúng ta cần phải tìm những giải pháp phức tạp, thông thái và đòi hỏi kiến thức tổng hợp để giải quyết những vấn đề phức tạp, khó khăn. Chúng ta tập trung vào vực thẳm của những vấn đề của mình và tự hỏi làm sao có thể tìm thấy giải pháp với một vấn đề quá lớn như vậy. Chúng ta không cần phải như thế. Thiên Chúa đến thế gian như một em bé nhỏ nhắn, yếu đuối và đơn độc khi sinh ra trong hoàn cảnh khó nghèo. Kinh Mân côi quá đơn giản tới mức mà nó có thể cầu nguyện trong bất cứ hoàn cảnh nào, đó là vũ khí mạnh mẽ nhất của đời sống cầu nguyện mà chúng ta có. “Chẳng có vấn nạn nào mà chúng ta lại không thể được giải quyết bởi chuỗi Mân côi, dầu có khó khăn đến đâu, dẫu là vấn đề thuộc thế gian hay trời cao, trong đời sống cá nhân hay gia đình.”

(Sr. Lucia, một trong các thị nhân Đức Mẹ Hiện ra tại Fatima)

Mời bạn đọc 10 Kinh Kính Mừng với tâm tình dâng hiến cả cuộc đời của Bạn cho Đức Mẹ hôm nay nhé.

From: Do Dzung

*********************

Tận Hiến Cho Mẹ

Thiên đàng là gì?

Thiên đàng là gì?

Những ai chết trong ân sủng và ân nghĩa của Thiên Chúa và đã hoàn toàn được thanh tẩy sẽ sống muôn đời với Chúa Kitô. Họ sẽ mãi mãi giống như Thiên Chúa, vì họ thấy Ngài “đúng như Ngài là” (1Ga 3,2), “mặt giáp mặt”. (câu 1023 trang 322, Sách Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo).

“Mắt chưa từng xem thấy, tai chưa từng nghe thấy, lòng trí con người chưa từng nghĩ tới, đó là tất cả những gì Thiên Chúa đã dành sẵn cho những ai yêu mến Ngài (1Cr 2,9) (câu 1027, trang 323, Sách đd)

Xin chỉ ghi lại nguyên văn trong sách Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo và với đức tin, con người tin có linh hồn, tin có Thiên Chúa toàn năng, và Thiên đàng là niềm hy vọng cuối cùng của con người chúng ta sau khi chết.


 

‘Trai xinh gái đẹp’, tiếng Việt thời thổ tả?-Đoàn Xuân Thu (Melbourne)

Ba’o Nguoi-Viet

October 12, 2025

Đoàn Xuân Thu (Melbourne)

Tôi sinh ra giữa tiếng Việt thanh tao thời Việt Nam Cộng Hoà, lớn lên trong môi trường ông bà cha mẹ nói năng có chọn chữ, có văn hóa, có phẩm hạnh.

Báo chí Việt Nam đang sử dụng tiếng Việt sai lệch, cẩu thả, thậm chí phi ngữ pháp ngày càng phổ biến. Trong hình, một sạp báo ở Hà Nội. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images)

Mỗi từ ngữ, mỗi âm tiết đều được cân nhắc như người ta chọn ngọc gắn vào nhẫn.

Vậy mà bây giờ, thời Cộng Sản, mở tivi, đọc báo mạng trong nước, tôi chỉ thấy tiếng Việt bị lôi xềnh xệch như một thứ ngôn ngữ thời… thổ tả!

Không biết tự bao giờ, giới cầm bút trong nước hồn nhiên nói “trai xinh gái đẹp”, “anh đẹp như hoa”, “chị đẹp cực phẩm”, “em đẹp cỡ vũ trụ”.

Nghe xong, tôi chỉ muốn hỏi: Ủa, chữ nghĩa nước mình bị sốt rét ác tính từ bao giờ?

  1. “Xinh” là gì và dùng cho ai?

Từ “xinh” là tiếng thuần Việt, có nghĩa là dễ thương, có duyên, nhỏ nhắn và ưa nhìn. Nó mô tả một vẻ đẹp nhẹ nhàng, nữ tính, mềm mại.

“Cô gái xinh”, “đứa bé xinh”, “bông hoa xinh” – đó là cách dùng tự nhiên.

Trong tiếng Anh, “xinh” tương đương pretty hoặc cute. Trong tiếng Pháp, là jolie hoặc mignonne. Không một người Anh hay người Pháp nào nói “a pretty man” hay “un homme joli” cả.

Ấy thế mà ở Việt Nam thời nay, người ta gọi “trai xinh gái đẹp” một cách thản nhiên, như thể chữ “xinh” đã thoát khỏi giới hạn nữ tính của nó.

Nhưng tiếng Việt tinh tế, không phải vô giới tính. Cái tinh tế ấy mới là linh hồn của ngôn ngữ.

  1. Cái đẹp của nam và nữ – khác nhau chứ không hòa trộn. Ông bà ta xưa hiểu lắm. Ngôn ngữ truyền thống luôn tách biệt rõ: “Trai thanh gái lịch”: trai thì thanh tú, nho nhã, ăn nói đàng hoàng; gái thì lịch sự, đoan trang, duyên dáng. “Trai tài gái sắc”: trai lấy tài để so, gái lấy sắc làm duyên.

Không ai nói “trai xinh” vì cái đẹp của đàn ông nằm ở thần khí, phong độ, tri thức chứ không phải làn da hay cặp mắt.

Dùng sai từ, là lẫn lộn cái đẹp mạnh mẽ nam tính của phái nam với cái đẹp dịu dàng của phái nữ.

Hồi xưa người ta nói “người thanh tiếng nói cũng thanh”, giờ lên mạng nghe “idol nhà em xinh cực phẩm”, thấy mà ngao ngán. Tưởng đâu nói chơi, hóa ra thành… ngôn ngữ chính thức của truyền thông xã hội.

  1. Khi ngôn ngữ bị “cách mạng hóa”. Thật ra, chuyện “trai xinh” chỉ là triệu chứng của một căn bệnh lớn hơn – căn bệnh phá vỡ cấu trúc ngữ nghĩa truyền thống dưới danh nghĩa “cách tân”. Sau 1975, lớp người viết mới – phần lớn trưởng thành trong hệ thống giáo dục tuyên truyền của Cộng Sản – bắt đầu xài chữ tùy tiện, hễ “nghe vui tai, hợp khẩu hiệu” là tung lên báo.

Thế nên ta mới có những sáng tạo kiểu:

“Giải ngân nhanh chóng” (đáng lẽ là “xuất quỹ”).

“Chạy chương trình” (đáng lẽ là “vận hành”).

“Học tập và làm theo tấm gương đạo đức…” (dùng sai cú pháp vì “học tập” vốn là danh từ).
“Đảm bảo an toàn giao thông” (đáng lẽ là “bảo đảm”).

“Phương án tối ưu nhất” (vừa “tối ưu” vừa “nhất” là… gấp đôi thừa).

Tiếng Việt vốn thanh nhã, giờ bị nhồi nhét ngôn ngữ hành chính, biến thành thứ “Việt văn Xô viết” vừa khô, vừa kệch. Cái kiểu “trai xinh gái đẹp” nghe tưởng hiện đại, thực ra là biểu hiện của sự mất gốc ngữ cảm, một dạng bệnh lý văn hóa.

  1. Nói năng sao cho ra người Việt?

Tiếng Việt không có giống đực, giống cái như tiếng Pháp, nhưng vẫn biểu hiện giới tính qua sắc thái và cách chọn chữ.

* Nói “anh ấy đẹp trai” thì nghe mạnh mẽ, tự nhiên.

* Nói “anh ấy xinh” thì kỳ như thấy nam lực sĩ mặc váy múa ba-lê.

Người xưa không học ngôn ngữ học, nhưng họ cảm ngữ pháp bằng trái tim, nên nói đâu ra đó. Họ biết “nói năng là biểu hiện nhân cách”. Còn bây giờ, người ta tưởng nói kiểu gì cũng được, miễn vui tai. Cái vui tai giết chết cái đẹp lòng, mà cái đẹp lòng mới là cái giữ cho ngôn ngữ có hồn.

Một xã hội văn minh được đo bằng cách người ta nói với nhau, chứ không phải bằng số lần “trend” trên mạng.

  1. Trả lại tiếng Việt phẩm giá của nó.

Ngôn ngữ là gương mặt của văn hóa. Một dân tộc nói sai mãi sẽ nghĩ sai, rồi làm sai. Khi chữ nghĩa bị bôi bác, đạo đức cũng theo đó mà nhòe tèm lem tuốt luốt.

Hồi trước, người miền Nam học tiếng Việt với sách của Trương Vĩnh Ký, Huỳnh Tịnh Của, Lê Ngọc Trụ – ngôn từ trau chuốt, văn phạm sáng tỏ.

Sau này, sách giáo khoa mới biến tiếng Việt thành công cụ tuyên truyền, đầy khẩu hiệu và “định hướng tư tưởng”, khiến học sinh mất khả năng cảm thụ cái đẹp ngôn ngữ.

Nói “trai xinh gái đẹp” tưởng là chuyện nhỏ, nhưng thực ra là một mảnh vụn của sự xuống cấp toàn diện – nơi cái đúng bị coi là cổ hủ, cái sai lại được tung hô là “hiện đại”.

  1. Kết – Hãy học lại tiếng Việt!

Tiếng Việt ông bà mình tinh tế, sáng sủa và có đạo lý. Nó biết “trai thanh gái lịch”, biết “trai tài gái sắc”, biết “nói có trước có sau”.

Tiếng Việt ấy là linh hồn dân tộc, là chứng tích của một nền văn minh biết tôn trọng chữ nghĩa.

Còn thứ tiếng Việt bây giờ – với “trai xinh”, “gái ngoan như cún”, “đỉnh của chóp”, “xịn xò”, “hết nước chấm” – chẳng khác nào món canh chua bị đổ nguyên chai nước mắm vô nồi. Mùi thì mạnh, mà vị thì hư.

Cho nên, tôi nói thiệt, hãy học lại tiếng mẹ đẻ! Đừng để tiếng Việt trở thành ngôn ngữ của thời thổ tả – vừa hôi, vừa hỏng.


 

MẤT NIỀM VUI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Các người chất trên vai kẻ khác những gánh nặng không thể gánh nổi!”.

Thoạt đầu, Chúa Trời định 30 năm là thời gian lý tưởng cho một số loài. Tuy nhiên, lừa, khuyển và khỉ nghĩ rằng, nhiều quá! Chúng xin giảm còn 18, 12 và 10. Loài người tham lam, xin thêm 40 năm thừa đó, nên sống đến 70. 30 “năm đầu” là của riêng nó; 18 “năm lừa”, nó phải gánh vô vàn nặng nhọc; 12 “năm khuyển”, nó làm ít nhưng lo nhiều; sau cùng, 10 “năm khỉ”, nó phát triển kỳ lạ, làm nhiều điều khiến trẻ em cười!

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu Grimms cống hiến một câu chuyện thú vị về những gánh nặng tuổi tác, thì Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay cho thấy một gánh nặng khác – gánh lề luật – một gánh không gánh nổi mà giới thông luật đã chất lên dân Chúa, khiến tôn giáo ‘mất niềm vui’.

Thời Chúa Giêsu, luật sĩ là các chuyên gia giải thích lề luật rút ra từ Thánh Kinh. Chúa Giêsu cáo buộc họ về việc tuỳ tiện cắt nghĩa luật Chúa và ý muốn của Ngài. Với những thêm thắt, cắt xén của họ, lề luật thay vì giải thoát, lại trói buộc; thay vì yêu thương, lại lên án; thay vì cứu sống, lại giết chết. Đó là lúc đức tin làm cho tôn giáo ‘mất niềm vui’, khi con người dùng danh nghĩa đạo đức để chất gánh nặng lên vai người khác. “Càng đặt ra nhiều luật lệ để thay thế cho tình yêu, ta càng xa rời Thiên Chúa!” – A. W. Tozer.

Vậy mà “Thiên Chúa sẽ thưởng phạt mỗi người tuỳ theo việc họ làm” – bài đọc một; “Lạy Chúa, Ngài theo tội phúc mà thưởng phạt mỗi người!” – Thánh Vịnh đáp ca. Vì thế, chính Chúa sẽ xét xử những người cầm cân nẩy mực nặng hơn. “Công lý của Thiên Chúa không chậm trễ; Ngài chỉ đang kiên nhẫn!” – Peter Kreeft.

Chúa Giêsu – như một chàng rể – đến loan báo một Tin Mừng ban niềm vui, sự tươi mới và sức sống của Thánh Thần. Ngài loan báo triều đại Thiên Chúa, một triều đại xót thương, tìm kiếm, chữa lành, băng bó và ăn mừng. Ngài đến, công bố năm hồng ân: người nghèo được loan Tin Vui, kẻ bị giam cầm biết họ được tha. Vì thế, nếu niềm tin Kitô trở thành gánh nặng bởi lề luật, thì cách nào đó, nó đã đánh ‘mất niềm vui’, và đánh mất cả bản chất của Phúc Âm. “Kitô giáo không phải là một đám tang, nhưng là điệu vũ của sự phục sinh!” – Karl Barth.

Anh Chị em,

“Các người chất trên vai kẻ khác những gánh nặng không thể gánh nổi!”. Khi Kitô giáo biến thành gánh nặng, nó đã đánh mất Chúa Kitô. Ngài không đến để chất thêm gánh nặng, nhưng để gỡ bỏ xiềng xích sợ hãi và tội lỗi. Tình yêu của Ngài không áp đặt, chỉ mời gọi; không đè nặng, chỉ nâng lên. Những ai “chất gánh không gánh nổi” lên vai người khác, kỳ thực, cũng đang tự trói buộc mình vào những gánh nặng vô hình của kiêu ngạo và định kiến. “Chủ nghĩa duy luật là nghệ thuật biến Tin Mừng thành gánh nặng!” – John Stott. Tin Mừng là hơi thở tự do của Thánh Thần; ai đón nhận Thần Khí thì bước đi nhẹ nhàng, dù đường thập giá có gập ghềnh, lòng vẫn an vui.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cứu con khỏi thói nhân danh luật lệ mà quên mất thương xót. Đừng để con lạm dụng uy tín, quyền lực để chất thêm những gánh vốn sẽ tỳ đè người khác!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

******************************************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXVIII Thường Niên, Năm Lẻ

Khốn cho các người, hỡi các người Pha-ri-sêu ! Khốn cho cả các người nữa, hỡi các nhà thông luật.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 11,42-46

42 Khi ấy, Đức Giê-su nói : “Khốn cho các người, hỡi các người Pha-ri-sêu ! Các người nộp thuế thập phân về bạc hà, vân hương, và đủ thứ rau cỏ, mà xao lãng lẽ công bình và lòng yêu mến Thiên Chúa. Các điều này phải làm, mà các điều kia cũng không được bỏ. 43 Khốn cho các người, hỡi các người Pha-ri-sêu ! Các người thích ngồi ghế đầu trong hội đường, thích được người ta chào hỏi ở nơi công cộng. 44 Khốn cho các người ! Các người như mồ mả không có gì làm dấu, người ta giẫm lên mà không hay.”

45 Một người trong số các nhà thông luật lên tiếng nói : “Thưa Thầy, Thầy nói như vậy là nhục mạ cả chúng tôi nữa !” 46 Đức Giê-su nói : “Khốn cho cả các người nữa, hỡi các nhà thông luật ! Các người chất trên vai kẻ khác những gánh nặng không thể gánh nổi, còn chính các người, thì dù một ngón tay cũng không động vào.”