Tâm sự của một người trở lại đạo

Nguồn:   Anna Tran
 

Có Ngài bên con , con không sợ cô đơn 
Tâm sự của một người trở lại đạo

Từ lúc nhỏ nhìu khi buộc miệng biết gọi hai tiếng “ Lạy Chúa “ , lúc nhỏ chỉ biết đến Chúa là những cái gọi là nhồi sọ , nào là những người có đạo họ ko có nguồn gốc , họ ko có ông bà tổ tiên … và … , chỉ cần nghe đến người có đạo là sợ chạy mất dép mà nhìu khi dị ứng không muốn đến gần bên họ ( những con người có đạo )

Tôi xuất thân từ một gia đình hai bên nội ngoại là thờ cúng ông bà và tổ tiên , nguồn gốc của tôi là ông bà và tổ tiên của tôi , nên khi tôi nghe những người lớn nói người có đạo họ không thờ cúng tổ tiên , ông ba chết đến cấy nhang cũng sợ Chúa mà ko thắp nổi , để bàn thờ nguội lạnh , tự nhiên lúc đó tôi cảm thấy ghê sợ những người có đạo , lúc nào cũng tư tưởng ở với họ thì tôi sẽ bị nhiễm những cái xấu đó của họ , nhiều lắm ….

Bản thân tôi cũng rất ít khi đi chùa dù gia đình tôi là một gia đình nguồn gốc Phật Giáo , mẹ tôi là một phật tử , bà hàng ngày đi chùa đều đặn để xin cho các con và chồng ba được bình an , nhưng tôi lại khác bà , tôi khác bà nhiều cái lắm , tôi biết Phật rất hiền từ và độ lượng , nhưng bản thân tôi cũng ko hiểu vì sao đứng trước Phật tôi lại ko xin được điều gì và đầu óc của tôi rỗng toét

Rồi đến một ngày gọi là hoàn toàn vô vọng , tôi lang thang ra biển , đi như người ko định hướng được , tôi vô tình lại nhìn thấy một khuôn viên rất rộng rãi và đẹp , tò mò tôi dừng xe nhìn lại , tôi thấy một bức tượng một người phụ nữ bồng một người con , cảm giác lúc đó vừa tò mò vừa hiếu kì , nên tôi chạy xe vào xem đó là tượng đó như nào và ai thờ tượng đó .

Vô tới nơi tôi nhìn thẳng vô bức tượng , và chính bức tượng đã làm tôi ấn tượng , tôi đứng nhìn bức tượng , tự nhiên bao nhiu nổi âu lo buồn phiền trong người tự nhiên thầm theo tôi gởi đến bức tượng đó , bức tượng người Mẹ đang bồng người con , sự cuốn hút một cách lạ lùng .

Về đến nhà hình ảnh bức tượng người Mẹ bồng người con cứ in đậm trong người tôi , hôm sau tôi quyết qua lại nơi đó , lần qua lại này tôi lại thấy một người phụ nữ mang áo màu xám , đầu đội khăn kiểu chụp hết phần đầu , tôi mạnh dạn bước đến hỏi chuyện , 
Tôi : Cô ơi cho cháu hỏi với , 
Cô : cô quay lại , uh con cứ hỏi đi 
Tôi : cô cho con hỏi mình thờ ai ri cô , mà con thấy toàn bông với hoa mà ko thấy thờ trái cây kẹo bánh rứa Cô
Cô : con mới qua đây lần đầu hả con – tôi bảo dạ
Cô bảo đây là Mẹ Maria đang bồng Chúa Giesu , tôi giật bấn người , tôi hỏi lại Mẹ Maria là bên những người có đạo hả Cô , Cô bảo đúng rồi con , hình như Cô hỉu được những gì tôi muốn hỏi thêm …. rồi hình ảnh người Mẹ bồng người con đó cứ in đậm vào tâm trí của tôi ko rời .

Một điều gì đó rất lạ lùng , mỗi khi tôi bùn tôi lại qua tìm Mẹ . Lúc đó trong tôi đã hình thành một Đức Tin rất lớn , từ khi đó Đức tin trong tôi bắt đầu trở nên rõ ràng và mạnh mẽ , mùa hè tháng 5 /2016 tôi tự mình tìm đến nhà thờ , cảm giác đầu tiên tôi bước chân vào nhà thờ , vâng chính cái cảm giác ấy lại lập lại lên tôi một lần nữa , nhìn lên Thập Giá mà tim tôi tự nhiên nhói đau , trong lòng tôi quyết phải nhờ ai đó nói cho tôi hỉu “ người đàn ông bị treo trên thập giá “ đó là ai , nhưng mãi đến tháng 10 tôi mới theo học giáo lí và tìm hỉu .

Có lẽ tôi là nhờ ơn Chúa , tôi học và tôi tìm hiểu , tôi biết được kiến thức về Ngài qua Cha và cô giảng viên giáo lí , tôi hiểu và tôi càng thấy yêu Ngài và Mẹ nhìu hơn nhiều hơn , tôi mới hỉu được vì sao Ngài bị đóng đinh trên Thập Giá , tôi may mắn được Chúa trao ban cho tôi anh chồng sắp cưới có tên Thánh Joseph anh chi bảo cho tôi rất nhìu về giáo lí về những cái mà tôi chưa biết .

Trong tư tưởng và tâm trí của tôi , tôi biết lúc nào Ngài cũng bên tôi “ Con yêu dấu của Ta , Ta sẽ luôn ở bên con .”

Gia đình tôi không cấm tôi trở lại Đạo , vì họ biết họ có cấm cũng ko được , bạn bè tôi con bảo theo đạo là bỏ ông bà tổ tiên , vì họ không hỉu chuyện nên tôi ko chấp họ , nếu đến một ngày nào đó họ chịu ngồi xuống nghe tôi nói , tôi sẽ nói cho họ thật nhìu về Chúa của tôi – Đấng đã Cứu Chuộc Tôi .

Rồi ngày hạnh phúc nhất đời tôi cũng đến ngày 11/6/2017 , tôi đã chính thức gia nhập vào hội Thánh Chúa và tôi vinh dự được Đức Cha rửa tội cho tôi và tôi được vinh dự mang tên Vị Thánh Anna làm bổn mạng . Hôm nay đây tôi lại gia nhập Ca Đoàn , một tuần 2 buổi tôi lên nhà thờ tập hát , đến Chúa Nhật tôi lại đến nhà thờ hát lễ , tôi được nghe Cha giảng đuọc hát lễ , tôi được hát để ca ngợi Danh Ngài .

Nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng lên con , cho con ơn khôn ngoan để con biết những việc con làm , cho con biết mà học đức tính khiêm nhường và những việc bát ái , Lạy Cha yêu dấu của con , con yêu mến Cha , Nguyện cho danh Cha cả sáng , nước Cha trị đến , ý Cha Thể hiện dưới đất cũng như trên trời , xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con . Amen

Anna Trần Thị Hồng Loan
23/11/2017

Image may contain: 2 people, people smiling

Bắt chước Trump, Campuchia muốn xây tường ngăn dân Việt Nam

Bắt chước Trump, Campuchia muốn xây tường ngăn dân Việt Nam

VOA


Ông Kem Sokha - Phó Chủ tịch Đảng Cứu nguy dân tộc Campuchia (CNRP) đối lập.
Ông Kem Sokha – Phó Chủ tịch Đảng Cứu nguy dân tộc Campuchia (CNRP) đối lập.

Phó Chủ tịch Đảng Cứu nguy dân tộc Campuchia (CNRP) đối lập, ông Kem Sokha, hôm Chủ nhật nói rằng chính sách của đảng này sẽ tương tự như của Tổng thống Mỹ mới đắc cử Donald Trump và việc xây dựng một bức tường dọc theo biên giới dài 1.228 km giữa Campuchia và Việt Nam sẽ chỉ thực hiện được nếu quốc gia này có đủ khả năng chi trả.

Trong thời gian vận động tranh cử, Tổng thống tân cử Mỹ Donald Trump tuyên bố sẽ xây một bức tường lớn và đẹp dọc theo biên giới Mỹ – Mexico để ngăn người Mexico nhập cư bất hợp pháp vào Mỹ và ông sẽ bắt chính phủ Mexico phải trả chi phí cho việc xây bức tường này.

Phát biểu tại trụ sở chính của CNRP, lãnh đạo đối lập Campuchia nói chính quyền của đảng CNRP cam kết sẽ bảo vệ biên giới nếu giành chiến thắng trong kỳ bầu cử tới, nhưng thừa nhận rằng Campuchia không có đủ khả năng chi trả cho một bức tường kiểu Trump dọc theo biên giới với Việt Nam.

“Chúng ta không có tiền để xây một bức tường giống như ông Trump. Chúng ta không có tiền nhiều như Mỹ. Chúng ta không có tiền để xây một bức tường tại biên giới”.

Lãnh đạo đối lập nói ông không chắc Việt Nam có chịu trả tiền cho kế hoạch xây một bức tường kiểu Trump hay không, nên chính quyền của đảng CNRP thay vào đó sẽ tập trung vào việc phát triển biên giới.

Ông Sokha nói: “Chúng ta phải phát triển biên giới bằng cách đem nhiều người dân tới sống dọc theo biên giới. Thứ nhất, phải xây dựng các tuyến đường biên giới dọc theo biên giới. Thứ hai, [phải xây dựng] chợ búa, chùa chiền, công ăn việc làm, nhà máy và phát triển nông nghiệp”.

Trong những năm qua, chính phủ Campuchia đã nỗ lực kiểm soát chặt chẽ vấn đề người Việt nhập cư vào Campuchia mà nước này cho là bất hợp pháp. Chính quyền ở Phnom Penh đã trục xuất hàng ngàn người Việt và cấm người dân dọc biên giới Campuchia cho người Việt thuê đất để canh tác.

Nguồn: The Phnom Penh Post, VTV

Nếu Miền Nam tự do tồn tại đến ngày nay

 

Nếu Miền Nam tự do tồn tại đến ngày nay

 
Josh Gelernter * VNCH-Ngoc Trương (Danlambao) trích dịch – Nhìn vào phần còn lại của Đông Á châu và tưởng tượng xem Nam Việt Nam có thể đạt được gì nếu tồn tại đến bây giờ.
Sau khi chủ nghĩa thực dân sụp đổ vào đoạn kết Thế chiến thứ hai, Đông Á bắt đầu tự kiến tạo. Hoa Kỳ ủng hộ ba chính phủ chống cộng trong cuộc chiến chống bành trướng của chủ nghĩa Marx: Chúng ta ủng hộ cuộc chiến của Cộng hòa Trung Hoa chống lại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, chúng ta ủng hộ cuộc chiến của Cộng hòa Triều Tiên chống lại CHDCND Triều Tiên và ủng hộ Việt Nam Cộng hòa chống lại VNDCCH. Tức là, Đài Loan chống TC, Hàn Quốc chống Bắc Triều Tiên và Nam Việt Nam chống Bắc Việt. Hai trong số ba nước cộng hòa này phát triển cao nhất, thịnh vượng và tự do nhất trên thế giới.
Một trong những lời chỉ trích chính của bọn phản chiến về sự ủng hộ của Hoa Kỳ đối với Nam Việt Nam là chính quyền miền Nam không dân chủ. Điều đó đúng; chính quyền quân sự cai quản với hợp tác của phe dân sự ở mức độ khác nhau. Tuy nhiên, bài diễn văn của Dân biểu Dân chủ phản chiến, Leo Ryan, “Dù Nam Việt Nam không là pháo đài các nguyên tắc dân chủ, nhưng những cáo buộc tệ nhất về đàn áp nhân quyền đang bị thổi phồng. Phe đối lập chính trị, báo chí vẫn có tiếng nói. Có một số tù nhân chính trị, nhưng toàn dân cũng như các lãnh đạo chính trị đối lập không hề sống trong sự đàn áp.
Nhà mày dệt Vinatexco
May thay, các thị trường tự do có khuynh hướng đưa các quốc gia chưa tự do đi đúng hướng. Giống như Việt Nam Cộng hoà, Cộng hòa Trung Hoa và Đại Hàn cũng trải qua thời kỳ độc tài quân sự. Tổng thống Park Chung-hee cai trị từ năm 1961 cho đến khi bị ám sát năm 1979. Chính quyền của ông mang tiếng đàn áp chính trị, nhưng ông đã xây dựng nền kinh tế của Nam Hàn đầy năng lực, biến thành nền tảng phát triển dân chủ ngày nay. Tương tự vậy, Cộng hòa Trung Hoa do Tưởng giới Thạch cai trị theo quân luật đến khi ông qua đời năm 1975. Tuy TT Park và Tưởng mang tiếng đàn áp, nhưng mang lại sự thịnh vượng to tát, sau đó con Tưởng là Tưởng kinh Quốc đã chuyển hoàn toàn sang nền cộng hòa tự do dân chủ.
Đài Loan – thật xấu hổ khi không được LHQ công nhận là quốc gia có chủ quyền. Tuy nhiên, bằng cách sử dụng công thức Chỉ số Phát triển Con người của LHQ (Human development index), Đài Loan là quốc gia phát triển hạng 21 toàn thế giới. Đại Hàn đứng thứ 18. Cả hai nước đều vượt các nước Âu châu như Áo, Bỉ, Luxembourg, Ý và Phần Lan; Đại Hàn cũng vượt qua Nhật Bản, Pháp và Israel (xem phụ lục). Mặc dù có ít tài nguyên thiên nhiên, nhưng Đài Loan đứng hạng 19 trên thế giới có GDP (Tổng sản lượng quốc nội) cao nhất theo đầu người: 45,854 USD / năm, vượt qua Canada, Đan Mạch, Bỉ, Pháp, U.K., Nhật Bản và Ý. Tương tự, tuy ít tài nguyên thiên nhiên nhưng Hàn Quốc đứng ở vị trí thứ 30, trước New Zealand, Tây Ban Nha và cả hai nữa của nước Tiệp Khắc cũ (Slovakia và Czech).
Tổng Thống Ngô Đình Diệm cắt băng khánh thành Xa lộ Sài Gòn – Biên Hòa 1961. Đứng bên trái TT Diệm là ông Trần Lê Quang, Bộ trưởng Bộ Công Chánh VNCH.
So sánh với các nước Cộng sản đối đầu: GDP của TC trên đầu người thấp hơn 70 điểm so với Đài Loan, sau Turkmenistan, Algeria, Libya, Maldives và Irac. Bắc Hàn gần như nằm dưới đáy bảng báo cáo, sau cả Zimbabwe, Rwanda (Phi châu) và Haiti. Trong chỉ số khoản phát triển con người, TC cũng dưới Đài Loan 70 điểm, đứng sau Tunisia, Peru, Grenada và Azerbaijan. Phát triển con người của Bắc Hàn, vì những lý do rõ ràng, không tính chính xác được. 
So sánh các nước cộng hòa tự do ở Á Châu được Mỹ hậu thuẫn: Việt Nam, thiên đường của HCM, đứng thứ 122 về phát triển con người, sau cả Syria, Irac, Moldova và Gabon, Việt Nam đứng thứ 126 về GDP trên đầu người, sau Cộng hòa Congo, Swaziland , Dominica và Albani. 
Có lẽ đây là kết quả không thể tránh khỏi của truyền thống cộng sản tiêu diệt sạch giới chủ đất, giáo sư và trí thức.
Quan trọng hơn kinh tế, nhìn vào tự do của Đài Loan và Hàn Quốc, bầu cử tự do, tư pháp độc lập, tự do báo chí, tự do tôn giáo, tự do hội họp và tự do ngôn luận. TC và Bắc Hàn đều không có bất kỳ thứ nào. Dĩ nhiên Việt Nam cũng vậy, đảng Cộng sản Việt Nam tiếp tục kiểm soát “bầu cử” và tòa án, tiếp tục bắt giữ tra tấn các nhà bất đồng chính kiến ​​hay bất đồng quan điểm tôn giáo.
Boeing 727 và Boeing 707 của Air Vietnam (Hàng không Việt Nam) tại phi trường Hong kong (Đường bay Saigon-Hongkong và Hongkong-Saigon hàng tuần).
Hãy tưởng tượng Việt Nam Cộng hòa – sẽ như thế nào ngày nay. Việt Nam, quốc gia đông dân thứ 13 trên thế giới, hơn 90 triệu dân. Một nửa dân số, ít nhiều, có thể sống tự do và thịnh vượng như người Hàn Quốc và Đài Loạn đang thích thú. (Có lẽ còn thịnh vượng hơn Đài Loạn hay Hàn Quốc, vì Việt Nam có nguồn tài nguyên thiên nhiên khổng lồ, dầu lửa ngoài khơi là thứ tiền ký thác tiềm ẩn). 
Nhận thức sau cùng là 20/20 của năm 2015 (hoàn toàn độc lập với hoàn cảnh của thập niên 60 và 70), rõ ràng chiến đấu cho Nam Việt Nam là điều đúng phải làm. Đã tới lúc càng có nhiều người nói như thế nhứt là các chính trị gia và giáo sư, đặc biệt vì các cựu chiến binh Việt Năm ngày càng lớn tuổi thêm. Đồng thời cũng vì, sau 40 năm Sài Gòn sụp đổ, tất cả chúng ta học một bài học về cái giá thảm khốc khi nước Mỹ không làm hết sức mình cho lẽ phải.
***
 
Chú thích của người dịch:
– Chỉ số phát triển con người (HDI) theo LHQ là tóm lược đo lường về thành tích trung bình trong khía cạnh chính phát triển con người: cuộc sống lâu dài và khỏe mạnh, có kiến thức hiểu biết và có mức sống xứng đáng.
– Bài viết năm 2015, nên tác giả dùng tài liệu thời điểm đó. Chúng tôi đính kèm phụ lục cập nhật năm 2017 dưới đây (http://hdr.undp.org/en/composite/HDI)
 
Phụ lục:
Danh sách các quốc gia sắp hạng theo HDI (Human development index):
1. Norway
2. Australia
3. Thụy Sĩ
10. Canada
10. USA
17. Japan
18. Đại hàn (South Korea)
21. Pháp
22. Bĩ
90. China
115. Vietnam.
Tham khảo:
***

12 DỰ ÁN ĐẠI THUA LỖ – TỔNG CỘNG 113.000 TỶ

 Việt Tân‘s photo.

No automatic alt text available.

Việt Tân

 

LÀM ĐÂU THUA ĐÓ

12 DỰ ÁN ĐẠI THUA LỖ – TỔNG CỘNG 113.000 TỶ

“Đổ” vào hơn 63.000 tỷ, nhưng nợ phải trả hơn 50.000 tỷ đồng.

Bộ Công Thương vừa có thông tin về tình hình xử lý 12 dự án thua lỗ, yếu kém. Theo Bộ Công Thương từ tháng 12/2016 đến nay, Ban Chỉ đạo, Bộ Công Thương và các Bộ ngành đã ban hành 120 văn bản chỉ đạo để xử lý các vấn đề tồn tại, vướng mắc ở 12 dự án này.

Bộ Công Thương cho biết, trong số 12 dự án tới thời điểm hiện nay, có 6 nhà máy đang được vận hành sản xuất, kinh doanh nhưng bị thua lỗ (gồm 4 nhà máy sản xuất phân bón; DQS; và Nhà máy thép Việt Trung);

3 Dự án đang bị dừng thi công do chi phí tăng cao và thiếu vốn (Dự án sản xuất nhiên liệu sinh học Phú Thọ; Dự án mở rộng giai đoạn 2 Nhà máy gang thép Thái Nguyên; Dự án nhà máy bột giấy Phương Nam);

3 nhà máy đang bị dừng sản xuất do giá thành cao, thua lỗ lớn (Nhà máy sản xuất nhiên liệu sinh học Dung Quất; Nhà máy sản xuất nhiên liệu sinh học Bình Phước; Nhà máy sản xuất sơ sợi Đình Vũ – PVTex).

Thống kê cho thấy, Tổng mức đầu tư ban đầu của 12 Dự án trên là: 43.673,63 tỷ đồng, và sau đó được phê duyệt điều chỉnh tăng lên: 63.610,96 tỷ đồng (tăng 45,65%).

Nguồn: BIZLIVE

Xin Cám Ơn Cuộc Ðời


Tác giả Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30. là cư dân Westminster, Orange County. Bài viết về Lễ Tạ Ơn của cô mang tựa dề “Xin Cám Ơn Cuộc Ðời” kể lại câu chuyện xúc động, giản dị mà khác thuờng, bắt đầu từ cái bình thuờng nhất: ” Chỉ với một nụ cuời…” 

 

Xin Cám Ơn Cuộc Ðời – Hoàng Thanh

November 21, 2017

Thế là một mùa Lễ Tạ Ơn nữa lại đến. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi nghe nói về Lễ Tạ Ơn, tôi thầm nghĩ, “Dân ngoại quốc sao mà… “quởn” quá, cứ bày đặt lễ này lễ nọ, màu mè, chắc cũng chỉ để có dịp bán thiệp, bán hàng để nguời ta mua tặng nhau thôi, cũng là một cách làm business đó mà…”

Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó đuợc nghỉ làm, và có một buổi tối quây quần ăn uống với gia đình. Mãi ba năm sau thì tôi mới thật sự hiểu đuợc ý nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn.

Thời gian này tôi đang thực tập ở một Pharmacy để lấy bằng Duợc Sĩ. Tiệm thuốc này rất đông khách, cả ngày mọi nguời làm không nghỉ tay, điện thoại lúc nào cũng reng liên tục, nên ai nấy cũng đều căng thẳng, mệt mỏi, dễ đâm ra quạu quọ, và hầu như không ai có nổi một nụ cuời trên môi.

Tiệm thuốc có một bà khách quen, tên bà là Josephine Smiley. Tôi còn nhớ rất rõ nét mặt rất phúc hậu của bà. Năm đó bà đã gần 80 tuổi, bà bị tật ở tay và chân nên phải ngồi xe lăn, lại bị bệnh thấp khớp nên các ngón tay bà co quắp, và bà lại đang điều trị ung thư ở giai doạn cuối.

Cứ mỗi lần bà đến lấy thuốc (bà uống hơn muời mấy món mỗi tháng, cho đủ loại bệnh), tôi đều nhìn bà ái ngại. Vì thấy rất tội nghiệp cho bà, nên tôi thuờng ráng cuời vui với bà, thăm hỏi bà vài ba câu, hay phụ đẩy chiếc xe lăn cho bà. Nghe đâu chồng bà và đứa con duy nhất bị chết trong một tai nạn xe hơi, còn bà tuy thoát chết nhung lại bị tật nguyền, rồi từ dó bà bị bệnh trầm cảm (depressed), không đi làm được nữa, và từ 5 năm nay thì lại phát hiện ung thư. Mấy nguời làm chung trong tiệm cho biết là bà hiện sống một mình ở nhà duỡng lão.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vào chiều hôm truớc ngày lễ Thanksgiving năm 1993, khi bà đến lấy thuốc. Bỗng dưng bà cuời với tôi và đưa tặng tôi một tấm thiệp cùng một ổ bánh ngọt bà mua cho tôi. Tôi cám ơn thì bà bảo tôi hãy mở tấm thiệp ra đọc liền đi.

Tôi mở tấm thiệp và xúc động nhìn những nét chữ run rẩy, xiêu vẹo:

Dear Thanh,

My name is Josephine Smiley, but life does not “smile” to me at all. Many times I wanted to kill myself, until the day I met you in this pharmacy. You are the ONLY person who always smiles to me, after the death of my husband and my son. You made me feel happy and help me keep on living. I profit this Thanksgiving holiday to say “Thank you”, Thanh.

Thank you, very much, for your smile…

(Thanh thân mến,

Tên tôi là Josephine Smiley, nhưng cuộc sống Không có “nụ cười” với tôi cả. Nhiều lần tôi muốn tự tử, cho đến ngày tôi vào tiệm thuốc tây này.
Cô là người luôn luôn mỉm cười với tôi, sau cái chết của chồng tôi và con trai tôi.
Cô làm tôi cảm thấy hạnh phúc và giúp tôi tiếp tục sống. Nhân dịp ngày Lễ Tạ Ơn để nói lời “Cảm ơn”, Thanh.
Cảm ơn cô, rất nhiều, vì nụ cười của cô …)

Rồi bà ôm tôi và bà chảy nuớc mắt. Tôi cũng vậy, tôi đứng mà nghe mắt mình uớt, nghe cổ họng mình nghẹn… Tôi thật hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ với một nụ cuời, mà tôi đã có thể giúp cho một con nguời có thêm nghị lực để sống còn.
Ðó là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cái ý nghĩa cao quý của ngày lễ Thanksgiving.

Ngày Lễ Tạ ơn năm sau, tôi cũng có ý ngóng trông bà đến lấy thuốc truớc khi đóng cửa tiệm. Thì bỗng dưng một cô gái trẻ dến tìm gặp tôi. Cô đưa cho tôi một tấm thiệp và báo tin là bà Josephine Smiley vừa mới qua đời 3 hôm truớc. Cô nói là lúc hấp hối, bà đã đưa cô y tá này tấm thiệp và nhờ cô đến đưa tận tay tôi vào đúng ngày Thanksgiving. Và cô ta đã có hứa là sẽ làm tròn uớc nguyện sau cùng của bà. Tôi bật khóc, và nuớc mắt ràn rụa của tôi đã làm nhòe hẳn đi những dòng chữ xiêu vẹo, ngoằn nghèo trên trang giấy:

My dear Thanh,
I am thinking of you until the last minute of my life.
I miss you, and I miss your smile…
I love you, my “daughter”.. .

( Thanh thân yêu,

Tôi đang nghĩ đến cô Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tôi nhớ đến cô, và tôi nhớ nụ cười của cô …
Tôi yêu cô , “con gái” của tôi.. .)

Tôi còn nhớ tôi đã khóc sưng cả mắt ngày hôm đó, không sao tiếp tục làm việc nổi, và khóc suốt trong buổi tang lễ của bà, nguời “Mẹ American” đã gọi tôi bằng tiếng “my daughter”…
Truớc mùa Lễ Tạ Ơn năm sau đó, tôi xin chuyển qua làm ở một pharmacy khác, bởi vì tôi biết, trái tim tôi quá yếu đuối, tôi sẽ không chịu nổi niềm nhớ thương quá lớn, dành cho bà, vào mỗi ngày lễ đặc biệt này, nếu tôi vẫn tiếp tục làm ở pharmacy đó.

Mãi cho dến giờ, tôi vẫn còn giữ hai tấm thiệp ngày nào của nguời bệnh nhân này. Và cũng từ đó, không hiểu sao, tôi yêu lắm ngày Lễ Thanksgiving, có lẽ bởi vì tôi đã “cảm” được ý nghĩa thật sự của ngày lễ đặc biệt này.

Thông thuờng thì ở Mỹ, Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt. Mọi nguời đều mua một tấm thiệp, hay một món quà nào đó, đem tặng cho nguời mình thích, mình thương, hay mình từng chịu ơn. Theo phong tục bao đời nay, thì trong buổi họp mặt gia đình vào dịp lễ này, món ăn chính luôn là món gà tây (tuckey).

Từ mấy tuần truớc ngày Lễ TẠ ƠN, hầu như chợ nào cũng bày bán đầy những con gà tây, gà ta, còn sống có, thịt làm sẵn cũng có… Cứ mỗi mùa Lễ Tạ Ơn, có cả trăm triệu con gà bị giết chết, làm thịt cho mọi nguời ăn nhậu.

Nguời Việt mình thì hay chê thịt gà tây ăn lạt lẽo, nên thuờng làm món gà ta, “gà đi bộ.” Ngày xưa tôi cũng hay ăn gà vào dịp lễ này với gia đình, nhưng từ ngày biết Ðạo, tôi không còn ăn thịt gà nữa. Từ vài tuần truớc ngày lễ, hễ tôi làm được việc gì tốt, dù rất nhỏ, là tôi lại hồi huớng công đức cho tất cả những con gà, tây hay ta, cùng tất cả những con vật nào đã, đang và sẽ bị giết trong dịp lễ này, cầu mong cho chúng thoát khỏi kiếp súc sanh và được đầu thai vào một kiếp sống mới, tốt đẹp và an lành hơn.

Từ hơn 10 năm nay, cứ mỗi năm dến Lễ Tạ Ơn, tôi đều ráng sắp xếp công việc để có thể tham gia vào những buổi “Free meals” tổ chức bởi các Hội Từ Thiện, nhằm giúp bữa ăn cho những nguời không nhà. Có đến với những bữa cơm như thế này, tôi mới thấy thương cho những nguời dân Mỹ nghèo đói, Mỹ trắng có, Mỹ đen có, nguời da vàng cũng có, và có cả nguời Việt Nam mình nữa. Họ đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ, rất trật tự, trong gió lạnh mùa thu, nhiều nguời không có cả một chiếc áo ấm, răng đánh bò cạp…để chờ đến phiên mình được lãnh một phần cơm và một chiếc mền, một cái túi ngủ qua đêm.

Ở nơi đâu trên trái dất này, cũng luôn vẫn còn rất rất nhiều nguời đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta…

Nếu nói về hai chữ “TẠ ƠN” với những nguời mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi đời này mà không từng mang ơn một hay nhiều nguời khác. Chúng ta được sinh ra làm nguời, đã là một ơn sủng của Thuợng Ðế. Như tôi đây, có đuợc ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy…

Cám ơn quê hương tôi -Việt Nam, với hai mùa mưa nắng, với những nguời dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi- nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê hương tôi, là nỗi nhớ, niềm thương của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê nguời…

Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi duỡng con cho đến ngày truởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn đi, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt gần nửa thế kỷ qua…

Cám ơn Ba, đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên nguời. Cám ơn Ba, về những năm tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài đằng đẵng chạy lo cho con từng miếng cơm manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lưng áo Ba, để kiếm từng đồng tiền nuôi con ăn học….

Cám ơn các Thầy Cô, đã dạy dỗ con nên nguời, đã truyền cho con biết bao kiến thức để con trở thành một nguời hữu dụng cho đất nuớc, xã hội…
Cám ơn các chị, các em tôi, đã xẻ chia với tôi những tháng ngày cơ cực nhất, những buổi đầu đặt

chân trên xứ lạ quê nguời, đã chia vui, động viên những lúc tôi thành công, đã nâng đỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại…

Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm – buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì dể mà lưu luyến cả…

Cám ơn nhỏ bạn thân ngày xưa, đã “nuôi” tôi cả mấy năm trời Ðại học, bằng những lon “gigo” cơm, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nhỏ, hay những ly trà đá ở căn tin ngày nào.
Cám ơn các bệnh nhân của tôi, đã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, đã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái đau của bệnh tật…

Cám ơn các ông chủ, bà chủ của tôi, đã cho tôi biết giá trị của đồng tiền, để tôi hiểu mình không nên phung phí, vì đồng tiền lương thiện bao giờ cũng phải đánh đổi bằng công lao khó nhọc…
Cám ơn những nguời tình, cả những nguời từng bỏ ra đi, đã giúp tôi biết đuợc cảm nhận đuợc thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là đau khổ, chia ly.

Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương…
Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc dời, để nhận ra cuộc sống này là vô thuờng… để từ đó bớt dần “cái tôi”- cái ngã mạn của ngày nào…

Xin cám ơn tất cả… những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi chưa từng quen biết. Bởi vì:

” Trăm năm trước thì ta chưa gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau…”

Và cứ thế mỗi năm, khi mùa Lễ Tạ Ơn đến, tôi lại đi mua những tấm thiệp, hay một chút quà để tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những người thân thương, và những nguời đã từng giúp đỡ tôi.

Cuộc sống này, đôi lúc chúng ta cũng cần nên biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng một hành động gì đó cụ thể, dù chỉ là một lời nói “Con thương Mẹ”, hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thương, là phải đuợc cho đi, và phải đuợc đón nhận, bởi lỡ mai này, những nguời thương của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ Ơn sẽ có còn ý nghĩa gì không?

Xin cám ơn cuộc đời…

Hoàng Thanh

 

 

 

 

 

 

 

Khi lá trên cây ngả màu cam, vàng, đỏ, thêm một lần nữa Lễ Tạ Ơn lại trở về…

Ấy là lúc  bạn nhận  lời chúc mừng của tôi: 

Chúc Mừng Lễ Tạ Ơn Hạnh Phúc 

Có khoảng 180 chục triệu cuốn sách đủ loại ở miền Nam nằm trong vùng định chế sách bị tiêu hủy,

 Dung Dang‘s photo.

 

 
Image may contain: one or more people, people sitting and shoes

Dung Dang is with ViVi Hung Vo and 3 others.

Có khoảng 180 chục triệu cuốn sách đủ loại ở miền Nam nằm trong vùng định chế sách bị tiêu hủy, vẫn có một số sách không nhỏ trên thoát nạn do sự cất dấu của những người có lòng với văn học và do cả óc trục lợi của một số người. Dù cho có trục lợi đi nữa thì cũng vẫn là một điều đáng làm vì gián tiếp giúp cho sinh mệnh chữ nghĩa miền Nam vẫn có cơ hội sống lại.

Chính trong cái khung cảnh sinh hoạt sách báo miền Nam bị vây khốn khó khăn như thế đã làm nảy ra một nghề mới: Nghề bán sách dạo, sách bán ở vỉa hè. Nghề này từ nay thay thế công việc của ông Khai Trí cũng như cho khoảng 2500 nhà sách trên toàn miền Nam đã phải tự động đóng cửa sau 1975. Nó tiêu biểu cho nghề buôn bán chui dưới chế độ xã hội chủ nghĩa. Xã hội tạo ra một lớp người làm ăn bất hợp pháp. Cái gì cũng thành chui cả. Sách chui, gạo chui, thuốc tây chui, đi chui và ngay cả việc đi tu cũng trở thành tu chui. Sách càng bị cấm, càng nhiều người tìm đọc.

Có lẽ người có lòng nhất với sách vở miền Nam là ông Khai Trí. Từ người bán sách lẻ lề dường, ông xây dựng nên cơ nghiệp là nhà sách Khai Trí, số 60- 62 đường Lê Lợi. Tôi đã đứng bên kia đường Lê Lợi sau 1975 để chứng kiến cảnh hôi sách, đốt sách của nhà Khai Trí. Cảnh tượng ấy còn như in vào đầu tôi. Sách của nhà Khai Trí vứt tung tóe, bừa bãi trên mặt đường phố Lê Lợi trong nỗi bất lực của nhiểu người miền nam cách đây 40 năm.

Tôi không biết lúc bấy giờ ông Khai Trí đứng ở đâu… Nhưng cái cảnh ấy nó bộc lộ hết cái bản chất bạo tàn của những kẻ chiến thắng.

Khi cơ sở nhà sách Khai Trí bị tịch thâu. Theo nhà văn Nhật Tiến, một lần nữa, ông Khai Trí lại ra ngồi lề đường, trải một tấm nhựa ni lông bán vài cuốn sách thiếu nhi còn sót lại. Đây lại là một hoạt cảnh đau lòng và ngược đời bầy ra trước mắt. Từ một chủ nhân bề thế, uy tín mà trong kho chứa hàng triệu cuốn sách, nay ông trở thành người bán sách dạo đầu đường.

Cảnh tượng này giúp ta nhớ lại như hoạt cảnh đấu tố trong Cải cách ruộng đất.

(Trích: “Hiện trạng văn học miền Nam sau 1975 ở miền Nam…” của Nguyễn Văn Lục.)

HÌnh: Chợ trời sách miền nam trên đường Đặng Thị Nhu Q1 năm 1979

 

Số lượng người Việt Nam bỏ chạy khỏi đất nước đang ngày càng nhiều

 Nguyen Lan Thang‘s post.
 Bài cũ nhưng vẫn còn giá trị thời sự.
 
Image may contain: 5 people, people standing and outdoor

Nguyen Lan ThangFollow

 

Số lượng người Việt Nam bỏ chạy khỏi đất nước đang ngày càng nhiều, nếu tính chục năm gần đây thì có lẽ còn nhiều hơn cả số thuyền nhân vượt biển năm xưa. Bạn bè tôi, người thân tôi, người mà tôi quen biết cứ lần lượt từng người âm thầm ra đi. Ai có tiền thì định cư dạng đầu tư, ai có học hành thì định cư dạng du học, còn ai chỉ có sức thì cũng chạy bằng được suất đi lao động nước ngoài… Một cuộc bỏ chạy vĩ đại.

Tôi có thằng em họ bên đằng nhà dì. Nó học giỏi lắm, thuộc loại nhân tài đất nước. Nó sang Úc cũng mấy năm rồi. Hồi nó đến trường đại học bên đó, chả có ai là người Việt. Giờ nó đi dạy đại học đàng hoàng, vợ con ổn định, nhà cửa xênh xang, cuộc sống thanh bình, chỉ lo đi làm chứ không phải bon chen gì với bất cứ ai. Và chỗ nó ở giờ có hàng trăm người Việt thuộc dạng nhân tài nước Việt sang đó.

Đảng cộng sản Việt Nam, các người làm gì mà dân cứ bỏ đất nước mà chạy đi. Đối đãi với chính dân mình, chính những người thuộc dạng gia đình công thần xây dựng chế độ mà còn bố láo thì đòi đi hoà giải hoà hợp với ai…?

Ê, TUỲ TÌNH HÌNH LÀ SAO ?!? CƯỚP ĐÚNG QUY TRÌNH À !

 Emily Page-Le‘s post.
 
Image may contain: 1 person
Emily Page-Le is with Emily Page-Le.

 

Ê, TUỲ TÌNH HÌNH LÀ SAO ?!? CƯỚP ĐÚNG QUY TRÌNH À !

Mới đây vừa cho phép áp dụng Ngân hàng phá sản thuộc diện kiểm soát đặc biệt và bây giờ thì tuỳ tình hình để bồi thường.

Nói toạc ra cho dân dễ hiểu đây là “Hệ thống cướp tiền dân 1 cách hợp pháp”. Nghĩa là khi các Ngân hàng khai phá sản thì tiền dân gửi vào có Nguy cơ mất trắng là rất cao. Dân gửi dù là 100 triệu hay 1 tỷ (hễ trên 75 triệu thì phải đợi các bố xem xét rồi mới chi để bồi thường).

Tiền đã vào túi các bố rồi, chờ duyệt và chi trả cho dân thì đến bao giờ ?

Lạy các bố:

“Mấy đời cộng sản nó điên
Tự móc tiền túi chi đền cho dân
Bòn rút cho sướng tấm thân
Đô la, biệt thự phần nào nấy lo

Bà con thức tỉnh dùm cho
Khôn thì rút hết tiền vàng trong băng
Nhất là cổ phiếu ngân hàng
Nhanh chân bán hết đổi vàng, đổi đô

Giữ của như giữ cơ đồ
Đừng chờ mất trắng hoá rồ, hoá điên !

CHÚNG ĐI BUÔN TRÊN THÂN XÁC DÂN NGHÈO.

Nguồn:  Van Pham
CHÚNG ĐI BUÔN TRÊN THÂN XÁC DÂN NGHÈO.

Sau một cơn mưa bão tại thành phố Đà Nẵng, Quảng Nam, Nha Trang, Phú Yên ….. vừa qua có nhiều nơi trở nên tan hoang, hàng ngàn ngôi nhà đã bị đổ nát hoặc bị ngập chìm trong nước và có hàng trăm người bị chết, bị thương và mất tích.

Xin mời nghe nhạc phẩm: Chúng đi buôn – Phan Văn Hưng…

Image may contain: house and outdoor

TOÀN LÁO CẢ!

VanHieu Nguyen shared Quoc Thai Ly‘s post.
 Sống trong chế độ XHCN ưu việt,  TOÀN LÁO CẢ.!
 
Image may contain: 1 person, smiling, text
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person, suit and text
Image may contain: 1 person, smiling
Image may contain: 1 person, text
+8

Quoc Thai Ly to Thích BBC Vietnamese

 

Xin chia sẽ Share rộng …. Thanks

TOÀN LÁO CẢ!
Đỗ Duy Ngọc – tháng 11/2017

Không biết lịch sử ghi lại các triều đại phong kiến đúng sai như thế nào, cũng chẳng có cách nào để kiểm chứng. Thế nhưng, thời đại ta đang sống hoá ra toàn láo cả. Rồi lịch sử thời hiện đại sẽ viết sao đây?

Thằng doanh nhân bán đồ giả làm giàu, cứ tưởng nó giỏi, hoá ra chẳng phải thế. Nó chỉ là kẻ “ Treo dê bán chó”, mua 30.000 bán 600.000 không giàu sao được, thế rồi lúc giàu lên, hàng ngày lên mạng truyền thông dạy đạo đức, dạy bí quyết, dạy cách cư xử.

Kẻ thì đem hoá chất trộn vào thức uống, khiến người ta nghiện chất độc, tạo thành thói quen nguy hiểm cho người dùng. Thế rồi khi có nhiều tiền, anh ta in sách dạy người ta tư duy, dạy cho tuổi trẻ cách sống. Nuôi đội ngũ nhà văn nhà báo tung hô mình như thánh sống, tuyên bố như đấng khải đạo.
Một ông chuyên làm thép, nghĩ toàn chuyện xây dựng những công trình có hại cho dân, nhưng lúc nào cũng mặc áo lam, đeo tràng hạt, nói toàn chuyện Phật pháp.

Một tập đoàn làm nước mắm giả, toàn hoá chất, bỏ biết bao tiền để quảng cáo lừa dân, bỏ tiền đầy túi. Một tập đoàn khác mua hoá chất quá hạn để sản xuất nước uống, lừa những kẻ phát hiện sai sót của sản phẩm mình để đưa họ vào tù, lại chuyên nói lời có cánh… Kẻ buôn gian bán lận lại dạy cho xã hội đạo đức làm người. Thời đại đảo lộn tất!

Hài thế, mà vẫn không thiếu kẻ tôn sùng, xem các ông ấy như tấm gương sáng để noi theo. Khi vỡ lở ra, chúng toàn là kẻ nói láo. Tất cả đều chỉ tìm cách lừa đảo nhau.

Toàn xã hội rặt kẻ nói láo, ca sĩ nói láo theo kiểu ca sĩ, đạo diễn nói láo theo kiểu đạo diễn, diễn viên nói láo theo kiểu diễn viên. Ừ thì họ làm nghề diễn, chuyên diễn nên láo quen thành nếp, lúc nào cũng láo. Thế nhưng có những kẻ chẳng làm nghề diễn vẫn luôn mồm nói láo.

Thi gì cũng láo, từ chuyện thi hát đến thi hoa hậu, chỉ là một sắp đặt láo cả. Ngay chuyện từ thiện cũng rặt chi tiết láo để mua nước mắt mọi người. Cứ có chuyện là loanh quanh láo khoét. Kẻ buôn lớn láo, kẻ bán hàng rong ở bên đường cũng lừa đảo, láo liên tục. Mỗi ngày mở truyền hình toàn nghe nói láo từ tin tức cho đến quảng cáo, rặt láo. Nhưng cả nước đều hàng ngày nghe láo mà chẳng phản ứng gì lại cứ dán mắt mà xem.

Thằng đi buôn nói láo đã đành, vì họ lừa lọc để kiếm lời. Thế mà cô hiệu trưởng nhà trẻ, anh hiệu trưởng trường cấp ba, ông hiệu trưởng trường đại học cũng chuyên nói láo. Thực phẩm cho các cháu có giòi, cô hiệu trưởng chối quanh. Các cháu học sinh đánh nhau như du côn, làm tình với nhau trong nhà trường, anh hiệu trưởng bảo là không phải, tảng bê tông rớt chết sinh viên, ông hiệu trưởng bảo là tự tử. Thế rồi tất cả đều chìm, đều im im ỉm. Người ta đồn tiền hàng đống đã lót tay bộ phận chức năng để rồi để lâu cứt trâu hoá bùn.

Mấy ngài lãnh đạo lại càng nói láo tợn. Chỉ kể vài chuyện gần đây thôi, chứ kể mấy sếp nhà ta phát biểu láo thì thành truyện dài nhiều tập. Từ chuyện quốc gia đại sự cho đến chuyện hưng vong của tổ quốc, toàn chuyện quan trọng đến vận mệnh quốc gia thế nhưng dân toàn nghe láo. Kẻ thù mang tham vọng, âm mưu để biến nước ta thành chư hầu, chuyện này rõ như ban ngày, ai cũng thấy, ai cũng hiểu, thế mà các quan toàn nói tào lao, láo lếu.

Đến chuyện Formosa, khi biển nhiễm độc, cá chết, các quan bày lắm trò láo để mị dân, lấp liếm tội ác của thủ phạm, tuyên bố, họp báo, trình diễn ăn hải sản, ở trần tắm biển… tất cả đều rặt láo.

Đến chuyện BOT với các trạm đặt không đúng chỗ cho đến mở rộng phi trường Tân Sơn Nhất, các quan ở Bộ Giao thông lại được dịp nói láo, tuyên bố rùm beng để bênh vực những tập đoàn và cá nhân vi phạm.

Khi vụ thuốc giả của VN Pharma nổ ra, cả một hệ thống truyền thông của Bộ Y tế kể cả các quan chức cấp bộ đều tuyên bố láo, tìm mọi cách che dấu tội ác của những tên buôn thuốc giả.

Rừng Sơn Trà quý hiếm, các ông vì tư lợi cá nhân, ra lệnh xây cất, chấp nhận nhiều dự án khai thác, các nhà chuyên môn, nhân dân phản ứng dữ quá, các ông bắt đầu chiến dịch nói láo, chạy quanh tìm kế hoãn binh.

Đến chuyện cá nhân của các quan thì lại càng nói láo tợn… Ông bí thư xây biệt phủ như cung điện của vua chúa ở xứ nghèo phải sống nhờ trợ cấp của chính phủ cho đến ông giám đốc môi trường xây biệt phủ mênh mông ở xứ lắm rừng, rồi đến ông lãnh đạo ngành ngân hàng với những dãy nhà hoành tráng trên miếng đất hàng ngàn thước vuông. Tất cả đều cho rằng do sức lao động cật lực mà có. Kẻ thì do nuôi gà, trồng cây, anh thì bảo chạy xe ôm đến khốc cả người, người thì nhờ bán chổi, trồng rau, kẻ khác thì bảo nhờ tiền của con dù con chẳng làm gì ra tiền và có đứa thì mới mười chín tuổi.

Lương thì chẳng bao nhiêu mà quan nào cũng vi la trong và ngoài nước, nhà nghỉ trên núi, nhà mát dưới biển, lâu đài, nhà to ở nước ngoài. Con cái ăn chơi như các công tử, tiểu thư quý tộc. Các bà vợ thì như các mệnh phụ, chỉ xài đồ dùng ở nước ngoài, đi shopping các mall lớn ở nước ngoài như đi chợ. Thế nhưng các ngài luôn phát biểu yêu dân, thương nước, yêu tổ quốc, đồng bào, và luôn nhắc nhở đất nước còn nghèo phải học tập ông này, cụ nọ để có đạo đức sáng ngời. Các lãnh đạo xem rừng như sân nhà mình, phá nát không còn gì. Một cây có đường kính 1m phải mất trăm năm mới hình thành, lâm tặc chỉ cần 15 phút để đốn hạ. Hàng trăm chiếc xe chạy từ rừng chở hàng mét khối gỗ chỉ cần đóng cho kiểm lâm 400.000 đồng một chiếc là qua trạm. Rừng không nát mới lạ. Khi rừng không còn, lệnh đóng rừng ban ra, các lãnh đạo địa phương toàn báo cáo láo với chính phủ và có nơi tìm cách tiếp tục vét cú chót bằng cách làm trắng những cánh rừng còn lại. Rừng bị tận diệt vì nạn phá rừng, rừng còn bị huỷ diệt bởi những dự án thuỷ điện. Tất cả đều có sự tiếp tay của các quan và ban ngành chức năng của địa phương. Rừng không còn, lũ về gây tang thương chết chóc, đê vỡ khiến nhà cửa tài sản trôi theo dòng nước, các quan cho là xả lũ đúng quy trình.

Bão chưa tới, lũ chưa về, các quan tỉnh đã ngồi với nhau viết báo cáo thiệt hại để xin trợ cấp. Một anh từng là tổng biên tập tờ báo lớn, sau khi thu vén được hàng triệu đô la bèn đưa hết vợ con qua Mỹ, sắm nhà to, xe đẹp còn anh thì qua lại hai nước, lâu lâu viết bài biểu diễn lòng yêu nước thương dân, trăn trở với tiền đồ tổ quốc, khóc than cho dân nghèo, kinh tế chậm lớn, đảng lao đao… Còn biết bao chuyện láo không kể xiết.

Ngay cả thầy tu, các bậc tu hành cũng làm trò láo để quảng cáo chùa của mình, để thêm nhiều khách cúng bái, để thùng phước sương thêm đầy, để nhà thờ của mình thêm tín hữu. Chúa, Phật đành bỏ ngôi cao mà đi khi thấy những kẻ đại diện mình đến với mọi người bằng những điều xảo trá.

Chúng ta đang ở một thời đại láo toàn tập, láo từ trung ương đến địa phương, láo từ tập đoàn cho đến công ty, láo từ một tổ chức cho đến cá nhân. Láo mọi ngành nghề, láo toàn xã hội. Tất cả đều bị đồng tiền sai khiến, bị danh lợi bám quanh. Hơn nữa vì sự thật bi đát quá, đành láo để khoả lấp, hi vọng sẽ an dân. Nhưng thời đại bùng nổ thông tin, dân biết hết nên chuyện láo trở thành trơ trẽn.

Nghe láo quen, chúng ta lại tự láo với nhau và chuyện láo trở thành bình thường, láo để tồn tại, để phấn đấu, để thêm lợi thêm danh, và rồi láo đã trở thành một nếp sống.

Trẻ con học người lớn nói láo rồi tiếp tục những thế hệ nói láo. Ở nhà trường nghe cô thày nói láo, ra đời nghe thiên hạ nói láo, về nhà lại được nghe nói láo từ cha mẹ, mở máy nghe, nhìn cũng rặt điều láo.

Một nền văn hoá láo đã nẩy sinh và phát triển.
Hỏi sao trẻ con không láo và tương lai lại tiếp tục láo. Nghĩ cũng buồn!

Ngày cuối tháng 11/2017
Đỗ Duy Ngọc

Bàng hoàng mỗi ngày có 315 người Việt chết vì các bệnh ung thư

Bàng hoàng mỗi ngày có 315 người Việt chết vì các bệnh ung thư

Tại Việt Nam, số trường hợp mắc mới ung thư tăng nhanh từ 68.000 ca vào năm 2000 lên 126.000 năm 2010 và dự kiến sẽ vượt qua 190.000 ca vào năm 2020. Mỗi năm có khoảng 115.000 người chết vì ung thư,

Theo số liệu từ viện K Trung ương, ung thư vú chỉ có 50% ca bệnh phát hiện sớm. Còn ung thư đại trực tràng tỷ lệ này khoảng 32%. Đặc biệt, một số bệnh ung thư có tỷ lệ phát hiện muộn cao như ung thư gan, ung thư dạ dày, ung thư phổi, ung thư vòm họng…

Tỷ lệ chữa khỏi chỉ đạt hơn 1/3 số ca bệnh, trong khi ở một số nước phát triển, tỷ lệ này lên tới 2/3. Việc phát hiện ung thư ở giai đoạn muộn là một trong những lý do khiến tỉ lệ tử vong do ung thư ở nước ta tăng cao dù kỹ thuật điều trị ung thư tại Việt Nam không thua kém gì các nước trên thế giới.