Hai người Việt bị bắt tại Singapore

RFA
2018-01-09
 
Nhà máy lọc dầu của hãng Shell tại Singapore. Nơi xảy ra vụ ăn cắp dầu có liên quan đến hai nghi phạm người Việt. Ảnh chụp tháng 9/2016.

Nhà máy lọc dầu của hãng Shell tại Singapore. Nơi xảy ra vụ ăn cắp dầu có liên quan đến hai nghi phạm người Việt. Ảnh chụp tháng 9/2016.

 AFP
 

2 người Việt Nam bị bắt vì tình nghi tham gia vào một vụ ăn cắp dầu tại Singapore. Hãng tin AFP loan tin vào ngày 9 tháng giêng, dẫn nguồn từ Cảnh sát Singapore.

Danh tánh hai người này hiện chưa được tiết lộ, chỉ biết rằng họ là thủy thủ và thuyền trưởng của một chiếc tàu chở dầu mang tên Prime South. Họ bị bắt với cáo buộc tiêu thụ đồ gian.

Cùng bị bắt với hai người này là 15 người Singapore, mà số đông là nhân viên của nhà máy lọc dầu của hãng Shell tại tiểu quốc Singapore. Đây là nơi những người này tổ chức đánh cắp nhiều lần từ tháng 11 năm ngoái đến nay

Cảnh sát Singapore đã thực hiện đợt bố rắp vào ngày chủ nhật vừa qua sau khi được hãng Shell báo động, và tin cho biết là một số tiền mặt trị giá 2 triệu 300 ngàn đô la Mỹ cũng được thu giữ cùng với chiếc tàu chở dầu Prime South trọng tải 12 ngàn tấn.

Các nghi phạm sẽ bị ra tòa vào cuối tháng này.

Lạnh hơn sao Hỏa, bãi biển đóng đá, người dân rủ nhau trượt băng

Lạnh hơn sao Hỏa, bãi biển đóng đá, người dân rủ nhau trượt băng

Bãi biển đóng lớp băng dày.
Bãi biển đóng lớp băng dày.
 
Bãi biển ở Maine, Mỹ đã bị đóng băng do cái rét kỷ lục, tạo nên khung cảnh kỳ vĩ đáng kinh ngạc và cũng là cơ hội cho người dân Đợt lạnh khắc nghiệt và kéo dài với nhiệt độ thấp nhất hành tinh, hơn cả Nam Cực và Siberia đã tạo ra nhiều khung cảnh và hiện tượng khó tin tại miền Đông nước Mỹ.

Mới đây, một video trên Youtube quay lại cảnh tượng bãi biển Long Sands ở bang Maine, đông bắc nước Mỹ bị đóng băng khiến nhiều người không khỏi kinh ngạc.

Video do Peter Lekousi quay lại hôm Chủ Nhật khi đang đi dạo cùng vợ trên bờ biển cho thấy, một người đàn ông đang trượt băng trên phần nước biển bị đông cứng.

Lekousi đã đăng tải video này lên mạng xã hội với hy vọng tìm được danh tính người đàn ông đang trượt băng.

“Tôi vẫn luôn muốn nói với tất cả các bạn rằng ngày nào cũng là ngày dạo chơi bãi biển ở Maine”, Lekousi viết trên Facebook.

Trước đó, bờ biển của bang Massachusetts cũng bị đóng băng toàn bộ, tạo nên khung cảnh vô cùng ấn tượng. Người dân nhân cơ hội hiếm có đã cùng nhau ra bãi biển dạo chơi và đi trên “nước”.

Video quay bằng flycam tuyệt đẹp được Ryan Canty ghi lại và đăng tải trên Youtube với tiêu đề: “Toàn bộ đại dương đã đóng băng, thật điên rồ”.

Nước Mỹ đang trải qua đợt rét khắc nghiệt nhất trong lịch sử với nền nhiệt thấp ở mức tương đương với nhiệt độ trung bình bề mặt sao Hỏa, gây thiệt hại rất nhiều về người và của. Bão tuyết đổ bộ vào bờ đông nước Mỹ tuần trước khiến nền nhiệt tại Mỹ rơi xuống mức thấp kỷ lục, ít nhất 18 người thiệt mạng.

NguyễnThoa

Thanh tra phát hiện hàng loạt vi phạm 3.600 tỷ đồng ở Tổng công ty Cảng hàng không

Thanh tra phát hiện hàng loạt vi phạm 3.600 tỷ đồng ở Tổng công ty Cảng hàng không

 

Tổng số tiền và tài sản vi phạm được phát hiện qua thanh tra ở ACV, cần kiến nghị xử lý là hơn 3.600 tỷ đồng.

Thanh tra Chính phủ phát hiện hàng loạt sai phạm tại ACV. Ảnh minh họa: Bá Đô
Thanh tra Chính phủ phát hiện hàng loạt sai phạm tại ACV. Ảnh minh họa: Bá Đô

Thanh tra Chính phủ vừa công bố kết luận thanh tra việc chấp hành chính sách, pháp luật về quản lý, sử dụng vốn, tài sản, cổ phần hoá, thoái vốn và tái cơ cấu Tổng công ty Cảng hàng không Việt Nam (ACV).

Theo đó, cơ quan thanh tra chỉ ra, trong giai đoạn 2012-2015, ACV đã phục vụ trên 131 triệu lượt khách trong nước và trên 64 triệu lượt khách quốc tế; tổng doanh thu trên 49.000 tỷ đồng, lợi nhuận sau thuế trên 8,200 tỷ đồng và nộp ngân sách nhà nước trên 6.200 tỷ đồng.

Tuy nhiên, việc quản lý, sử dụng vốn, tài sản, cổ phần hóa,… tại ACV mắc nhiều vi phạm. Cụ thể, trong giai đoạn từ năm 2012 – 2015, ACV đã sử dụng nguồn vốn trích trước sửa chữa lớn để đầu tư xây mới dự án dự án đường lăn E6 Cảng hàng không quốc tế Đà Nẵng với giá trị trên 297 tỷ đồng. Do ACV sử dụng sai nguồn vốn để đầu tư nên phần chi phí sửa chữa lớn trích trước nêu trên không được tính là chi phí hợp lý để tính thuế thu nhập doanh nghiệp. Đơn vị này phải nộp bổ sung thuế thu nhập doanh nghiệp với số tiền trên 62 tỷ đồng.

Đến 31/3/2016, ACV mới ghi tăng tài sản dự án đường lăn E6, vì vậy giá trị các tài sản của nhà nước được loại ra khi xác định giá trị doanh nghiệp để cổ phần hóa không đúng. “Trách nhiệm thuộc về ACV”, kết luận thanh tra nêu.

THIÊN ĐƯỜNG – ĐỊA NGỤC và CHẢ DẠI…

From:  Trần Bang shared Mac Văn Trang‘s post.
 

Chả dại…

  

THIÊN ĐƯỜNG – ĐỊA NGỤC và CHẢ DẠI…

Bạn HỒ NGA fbker phản hồi vào bài viết của tôi rằng: Tôi thấy cuộc sống hiện nay là THIÊN ĐƯỜNG, vượt quá ước mong của tôi ngày xưa, sao các bác cứ kêu ca… Có một bạn quý tôi, nhắn tin, bảo: Tôi còn biết nhiều chuyện trong xã hội đồi bại, thối tha hơn những điều ông biết, nhưng CHẢ DẠI viết lên làm gì, vừa mất công, vừa có khi mang vạ vào thân…

Tôi tôn trọng suy nghĩ, quan niệm của các bạn. Bạn cứ sống với “Thiên đường” của mình nhé, và bạn cứ “chả dại” làm gì, cứ KHÔN mà sống cho sướng đời! Còn người khác, họ cảm thấy bức bối, bất công, đau khổ, thậm chí như ở địa ngục … họ kêu ca phàn nàn, phẫn nộ… đó cũng là quyền của họ. Các bạn ở “Thiên đường” hay “Chả dại” cũng cần tôn trọng những người kia. Thế mới là cuộc sống muôn màu, “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”; “Thiên đường” và “Địa ngục”, “khôn” và “dại” đan xen nhau, sát bên nhau, có khi lồng vào nhau trong cuộc sống.

Bạn bị bệnh, bay sang Sing chữa, cảm thấy như Thiên đường; bạn kia khi vào bệnh viện ta, có tiền, đút cho nhân viên, được ở phòng riêng, chăm sóc đặc biệt, vậy là “khôn”; người bệnh khác nằm 3 – 4 người một giường, bị hắt hủi, vậy là dại; và người khác nữa phải đưa mẹ về chờ chết, vì không có tiền nằm viện, mua thuốc, họ cảm thấy địa ngục dưới chân…

Con bạn vừa dốt, vừa hư, bạn cho nó đi Tây du học, cảm thấy như con mình lên Thiên đường; con anh thì vào đại học thiếu điểm, anh “chạy” được vào và cảm thấy mình khôn; còn con chi kia, đỗ vào đại học điểm cao, nhưng không có tiền đóng học, phải bỏ về, đi đóng gạch, nó cảm thấy tiền đồ tối đen như thân phận chị Dậu…

Bao người nông dân bị cưỡng chế lấy đất, họ đi khiếu kiện khắp nơi, vô vọng, rồi họ chống lại kẻ cướp đất và bị đánh đập, bị tù, bị tuyên tử hình…Họ cảm thấy như sống dưới địa ngục, chung quanh là quỷ dữ; còn các đại gia thấy mình khôn, mua đất của nông dân 100 ngàn đồng 1m2, san ủi đi, bán 100 triệu đồng 1m2; mấy quan ký giấy dự án, “bỗng nhiên” được tặng tiền, tặng mấy suất đất “thơm”, cảm thấy như đang trên thiên đường…

Anh Phạm Sĩ Quý Giám đốc sở Tài Môi ở Yên Bái, buôn chổi đót, nấu rượu… xây được biệt phủ hoành tráng, dân tố anh tham nhũng; Thanh tra Trung ương về điều tra cả năm, hoãn họp báo 6 lần để “hoàn chính kết luận” và anh chỉ bị phê bình “Kê khai tài sản chưa đầy đủ, chứ không phải không trung thực”! Vậy là anh Quý rất khôn và Thanh tra cũng “chả dại”! Còn anh Cường Kiểm lâm Yên Bái, bắn chết Bí thư tỉnh, Trưởng ban tổ chức tỉnh, rồi anh tự bắn vào gáy mình… Thế là cả ba đồng chí cùng xuống âm phủ, không biết có phải là địa ngục không?

Mới ngày nào, anh Thăng, anh Thanh… như sống trên Thiên đường; hôm nay đứng trước vành móng ngựa, các anh có cảm thấy “địa ngục” rất gần không? Và nhiều người cũng “hoàn cảnh” như các anh, nhưng biết cách lựa chiều, nên chửa việc gì, lại còn lên chức. Họ khôn nhỉ!

Cuộc sống là vậy, đừng bắt bẻ người khác phải nghĩ như mình, nói như mình, làm như mình, nếu khác đi, ngược lại, là “phản động”!

Bạn uống rượu, nhắm thịt gà, rung đùi hát “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay”… đó là quyền của bạn. Bà hàng xóm mất gà, bắc ghế chửi “năm đời, mười đời, cao tằng tổ khảo, cao tằng tổ tỉ… đứa bắt trộm gà của bà”… đó là quyền của người dân, có từ thời phong kiến, đế quốc, vẫn thế.

Mất gà còn có quyền chửi đến mức có bao nhiêu từ ngữ độc địa nhất, tục tĩu nhất đem ra trút lên “năm đời, mười đời”, “cả nhà, cả họ” đứa bắt gà, vậy mà giặc ngọai xâm chiếm đất đai, biển đảo của Tổ quốc, không có quyền chửi sao? Giặc nội xâm tham lam, cậy quyền phá nát đất nước, đầu độc môi trường sống của dân tộc, giống nòi… không được chửi hay sao? Bọn “lợi dụng chức quyền, nhóm lợi ích” cướp ruộng đất mồ hôi nước mắt của nông dân, họ không có quyền chửi hay sao? Bọn buôn thuốc giả về làm chết oan bao nhiêu người, không có quyền chửi rủa chúng hay sao?

Chúc các bạn cứ “tự sướng” ở “thiên đường” của bạn và cứ “khôn” giữa những đồng bào chân thật của mình!… 

9/1/2018

MVT

Người bạn gặp đều là người nên gặp, chuyện xảy ra trong đời, đều là chuyện cần xảy ra

Người bạn gặp đều là người nên gặp, chuyện xảy ra trong đời, đều là chuyện cần xảy ra

 
 Không kể là bạn gặp ai, họ đều là những người cần xuất hiện trong đời bạn. Không kể xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện cần phải xảy ra. Không kể sự tình bắt đầu vào thời khắc nào, đó đều là thời khắc đúng đắn. Chuyện đã kết thúc, chính là nên kết thúc rồi.
1. Không kể là bạn gặp ai, họ đều là những người cần xuất hiện trong đời bạn

Điều này có nghĩa là, không có bất cứ ai ngẫu nhiên xuất hiện đường đời của chúng ta. Mỗi một người mà chúng ta gặp gỡ, và có mối liên hệ với chúng ta, đều đại biểu cho một số sự việc. Có lẽ họ cần xuất hiện để dạy cho chúng ta biết điều gì đó, hoặc sẽ giúp đỡ chúng ta nhận ra điều gì đó…

Một người làm tổn thương bạn, có lẽ để bạn nhận ra rằng, đừng bao giờ làm tổn thương người khác, bởi vì nó sẽ khiến người ta thực sự đau lòng.

Một người rời bỏ bạn, có thể để bạn nhận ra không có gì là vĩnh viễn và đừng kiếm tìm hạnh phúc hay niềm vui ai đó mang đến cho bạn. Hãy tìm thấy niềm vui trong chính mình, đấy là trí huệ của người hiểu Đạo.

Một người yêu thương bạn, để bạn nhận ra, tình yêu là thứ quý giá nhất ta có thể dành cho nhau…

Một người căm ghét bạn, để bạn hiểu rằng, tha thứ là cách duy nhất để buông bỏ phiền não…

Một người hiểu bạn, để bạn hiểu rằng, không cần quá nhiều bạn bè, chỉ cần ai đó hiểu mình là đủ.

(Ảnh: youtube.com)

2. Không kể xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện duy nhất sẽ xảy ra

Bất cứ chuyện gì xảy ra, đó cũng chính là chuyện nên xảy ra, dù cho đó là những tình tiết nhỏ nhặt. Không kể xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện duy nhất sẽ phát sinh, hơn nữa nhất định sẽ xảy đến đúng y chang như vậy.

Vì thế, đừng bao giờ ước: ‘Giá như tôi không làm điều đó… Giá như mọi chuyện đã khác đi… Giá như hôm đó chuyện đó không xảy ra… thì có lẽ mọi sự sẽ khác đi’

Hãy ngừng dằn vặt mình bằng những câu nói đó vì nó không bao giờ tồn tại. Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra, chỉ có như vậy mới có thể để cho chúng ta học được kinh nghiệm để tiếp tục vươn lên. Trong đường đời, bất kì tình huống hay hoàn cảnh nào mà chúng ta trải qua trong đời đều là tuyệt đối hoàn hảo, dù cho nó không phù hợp với lý giải và ý muốn của chúng ta..

(Ảnh: photos.jibble.org)

3. Không kể sự tình bắt đầu vào thời khắc nào, đều là thời điểm chính xác nhất

Mỗi một sự việc đều bắt đầu ngay chính thời điểm đúng lúc, không sớm cũng không muộn. Khi chúng ta chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị trải nghiệm thời khắc mới lạ trong sinh mệnh, nó chính là đã ở tại nơi đó, chuẩn bị bắt đầu bất cứ lúc nào.

(Ảnh: dukascopy.com)

4. Chuyện đã kết thúc, chính là đã nên kết thúc rồi

Điều này chính là đơn giản như vậy đấy! Những chuyện kết thúc, bởi vì nó đến lúc cần kết thúc, bởi vì nó đã giúp ích xong cho sự trưởng thành của chúng ta rồi, hoặc chính sự kết thúc đó là để giúp ta trưởng thành. Vì vậy, cái gì đã qua, cho qua. Buông bỏ không phải là thất bại, đó là cảnh giới của trí tuệ, biết buông bỏ mới có thể tiếp tục tiến về phía trước hành trình cuộc đời.

Bạn ngồi ở đây, đọc những lời văn này,  chắc chắn rằng đây tuyệt đối không phải là điều trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu như những lời này có thể chạm đến đáy lòng của bạn, đó là bởi vì duyên phận bạn cần đọc nó, cơ duyên của bạn đã chín muồi. Bạn đã hiểu được rằng, không có bất cứ một mảng bông tuyết nào sẽ vì bất ngờ mà lạc vào một nơi sai khác.

(Ảnh: twitter.com)

Hãy thiện đãi bản thân.

Trân quý mọi điều tồn tại xung quanh bạn.

Để bản thân có được hạnh phúc thật sự.

Thiện Sinh biên dịch

Người nghiện Facebook ùn ùn nhập viện tâm thần????

From:   Dien Hong Tran
ĐỂ LỪA ĐẢO DỄ DÀNG NGƯỜI TA KHÔNG NÓI CON SỐ VÀ TỶ LỆ. NGƯỜI TA THẤY MỘT VÀI NGƯỜI THÌ NGƯỜI TA CÓ THỂ NÓI CON LÀ “ÙN ÙN”.

SAO KHÔNG THẤY BÁO NÓI NGƯỜI UNG THƯ ÙN ÙN NHẬP VIỆN NHƯ THỰC TẾ VÌ BỘ Y TẾ KHÔNG KIỂM SOÁT THỰC PHẨM CŨNG NHƯ BIÊN GIỚI KHÔNG ĐÁNH THUẾ CHO HÀNG THỰC PHẨM TRUNG QUỐC VỚI RẤT NHIỀU CHẤT ĐỘC GÂY ĐỘC CHO GIỐNG NÒI VIỆT NAM TỪ GIÀ TỚI TRẺ KHÔNG CHỪA MỘT AI, HẢ TRỜI?
HÃY SO SÁNH SỐ NGƯỜI BỊ ĐIÊN DO FACEBOOK ĐEM LẠI VỚI SỐ NGƯỜI BỊ UNG THƯ DO THỰC PHẨM NHẬP VÀO TỪ TRUNG QUỐC RỒI HÃY VIẾT
HAY VIẾT BÀI NÀY ĐỂ THỂ HIỆN MUỐN MỞ ĐƯỜNG ĐỂ ĐÓNG FACEBOOK?

Các BV tâm thần trên cả nước đang tiếp nhận ngày càng nhiều những trường hợp nghiện mạng xã hội nặng đến mức bị trầm cảm, co giật và ngất xỉu khi… không có Internet.
BAOMOI.COM

THIỆT HẠI 119 TỶ LÀ THIỆT HẠI LÃI SUẤT “TƯỞNG TƯỢNG” ?

From:  Ngua O Chu shared Nguyễn Văn Quynh‘s post.
 

Kỳ thủ đang rất bình tĩnh gỡ từng nước chiếu !

 
Image may contain: 4 people, people standing
Nguyễn Văn Quynh   Follow

 

THIỆT HẠI 119 TỶ LÀ THIỆT HẠI LÃI SUẤT “TƯỞNG TƯỢNG” ?

Diẽn biến phiên toà chiều nay (09/1).

Giám định viên Bộ Tài chính kết luận: Thiệt hại mà ông Đinh La Thăng cùng các đồng phạm đối với hành vi “Cố ý làm trái …” Đối với việc PVN (Công ty Mẹ) thực hiện hợp đồng tạm ứng số tiền 06 triệu đô la, và 1.115 tỷ đồng (6% giá trị HĐ) cho nhà thầu PVC (Công ty con) xây dựng Nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, năm 2011 là thiệt hại ” Chi phí cơ hội đầu tư” sau khi trừ các khoản chi đúng, thì bản kết luận quy ra bằng lãi suất ngân hàng trong tài khoản thanh toán của PVN thì thiệt hại tương đương 119 tỷ đồng.

Giám định viên lý giải. Ngoài hơn 06 triệu đô và 158 tỷ chi đúng, còn lại số tiền 1.115 tỷ này sử dụng không đúng mục đích, vi phạm điều 17 nghị định 48/CP. Vì PVC sử dụng sai mục đích dẫn tới PVN mất cơ hội đầu tư, do đó giám định viên căn cứ ” chi phí cơ hội đầu tư”, suy ra tính bằng lãi suất không kỳ hạn số tiền trên thì các bị cáo đã gây thiệt hại cho nhà nước là: 119 tỷ đồng. Cách tính này là cách tính giống như mua con gà mái thì thế nào cũng đẻ ra trứng. Trái hoàn toàn nguyên tắc thiệt hại phải là thiệt hại thực tế đã xảy ra.

Đây cũng là con số mà dư luận báo chí đang thông tin vụ án gây thiệt hại cho nhà nước hàng 100 tỷ đồng dẫn tới nhiều người dân bức xúc đối với vụ án.

Rất nhiều câu hỏi mà các luật sư đưa ra làm Giám định viên (GĐV) phải “Nóng tính” dẫn tới chủ tọa nhắc “Giám định viên có quyền không trả lời các câu hỏi của luật sư”. Làm cả hội trường ồ…lên một tiếng.

Kết luận của giám định xác định thiệt hại sẽ rất gay cấn trong phần tranh luận. Nếu nhìn vào kết luận này thì dân tài chính và kế toán bảo đảm sẽ Cười lên một tiếng “hu hu”.

Vì trả lời trước HĐXX bị cáo Thăng và Nguyễn Xuân Sơn…đều xác định rõ. Đây là dòng tiền của PVN trong tài khoản thanh toán chứ không phải tiền huy động vốn và tiền vay…do đó không thể phát sinh lãi suất bằng tiền trả nợ cho nhà thầu.

Bị cáo Thăng không chấp nhận Bản kết luận giám định thiệt hại của chuyên gia Bộ Tài chính. Mặt khác bị cáo Thăng còn cho biết. Bị cáo nhận được kết luận giám định vào lúc cuối giờ làm việc, mà trại giam T16 không làm việc nữa khi đã hết giờ, trong khi phòng giam thì tối bị cáo không đọc được bản kết luận trong khi lại sát ngày xét xử, qua phiên toà mới biết thiệt hại được xác định bằng lãi suất.

P/s. Lướt qua chưa thấy báo nào thông tin về phần thẩm vấn quan trọng nhất này. Do đó tôi đành ngồi chia sẻ thêm diễn biến vụ án cho các bạn.

Diễn biến hôm nay tạm thời thế. 18h tối Tòa mới nghỉ. Mấy ngày nay hôm nào tôi cũng từ dậy từ 5h sáng cho đến khuya. Huhuhu  

Việt kiều về quê ăn Tết nên tránh gì?

 

Việt kiều về quê ăn Tết nên tránh gì?

  

Về quê ăn Tết, đó là nỗi mong chờ của nhiều người xa quê, nhất là những người sống ở nước ngoài, sau một thời gian dài bôn ba nơi đất khách.

Bến xe, ga tàu, những nơi đông người… vốn là chỗ để cho những kẻ lừa bịp, cướp giật rình rập hoạt động, đặc biệt trong mùa Tết này. (Hình: Phi Khanh/Người Việt)

Ðược về nhà, thăm lại mảnh vườn xưa, thắp ông bà một nén nhang, uống với bạn bè một ly rượu, thăm hỏi nhau mấy tiếng, chúc nhau vài câu năm mới…

Ðiều đó trở thành tiếng gọi thôi thúc tâm hồn mỗi độ năm hết, Tết về. Nhưng, với những Việt kiều, về thăm quê hương, đôi khi trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi bởi gặp chuyện không may, chuyện trớ trêu, cười ra nước mắt. Có những trường hợp mà Việt kiều nên tránh trong dịp Tết để khỏi phải đau đầu vì chuyện về quê.

Thời gian gần đây, người ăn xin đểu (hoàn cảnh không khó khăn gì nhưng lại tạo ra kịch bản éo le để lay động lòng trắc ẩn người khác hoặc tạo ra đường dây ăn xin để thu lợi) xuất hiện nhiều ở các bến xe, nhất là các bến xe lớn hoặc các trạm chờ xe buýt.

Thường, trên các chuyến xe, hay xuất hiện hai mẹ con ẵm nhau, tay bình tay quai lỉnh kỉnh, lên xe chừng 10 phút thì đứa bé (chừng 3 tháng tuổi) khóc thét lên, người mẹ la lên rằng đứa bé bị bệnh nặng, cần vào bệnh viện, cần xuống xe gấp mà hết tiền, nhờ mọi người giúp đỡ…

Thường thì mọi hành khách thấy thương tình, góp tay cho tiền hai mẹ con họ. Nhưng hành khách không hề hay biết mình bị lừa, đây là chiêu lừa đảo mọc lên nhan nhản trong những ngày giáp Tết, đứa bé đó chưa chắc đã là con của người đàn bà kia, vì có cả một đường dây dịch vụ cho thuê trẻ nít để ẵm đi ăn xin.

Và hơn nữa, nếu chịu khó theo dõi, người đàn bà đó xuống xe xong, sẽ đón xe khác và ‘thao tác’ y như trên chiếc xe ban đầu để kiếm tiền, ngày mai lại chọn tuyến đường khác để làm ăn.

Ðương nhiên, làm người, thấy người khác lâm vào khốn đốn mà không giúp thì e rằng ray rứt không yên, nhưng khi giúp, chịu khó quan sát, nếu đến đoạn đường vắng, mà có hai mẹ con đòi xuống xe, đứa bé khóc thét lên (vì bị véo vào lưng) và xảy ra xin tiền thì nên cẩn thận, vì nếu người thương con thật sự, họ sẽ nhờ nhà xe đưa con họ đến bệnh viện gần nhất, không ai ẵm đứa bé bệnh nhảy xuống đường vắng làm gì, điều này bất minh, nên cẩn thận!

Trường hợp vào quán nhậu, nên cẩn thận với các cô gái trẻ lân la làm quen, ngồi uống vài ly, sau đó cùng nhậu, nói chuyện rôm rả rồi rủ đi chơi, dạo phố, tìm thắng cảnh đẹp và tìm phòng trọ qua đêm.

Phải hết sức cẩn thận với loại người này, vì đây là dạng gái mồi chài của những tú ông thứ thiệt. Nói là tú ông thứ thiệt bởi các tú ông này vốn là chồng của những cô gái này, do ham mê cờ bạc, xúi hoặc ép vợ mình đi làm chuyện bất lương, lừa người có tiền, đặc biệt mồi chài Việt kiều vào nhà trọ rồi tú ông xuất hiện, bắt quả tang, với đầy đủ giấy tờ đăng ký kết hôn giữa tú ông và cô gái mồi chài, hù dọa và tống tiền…

Ðây là chiêu khá tinh vi, vì khi đi chơi với khách, cô gái có đầy đủ giấy tờ tùy thân, vào thuê phòng, cô gái đứng ra bảo lãnh cho khách, làm cho khách có niềm tin, chủ quan… Và đến khi sự việc xảy ra, anh chồng tú ông cũng căn cứ trên chứng minh nhân dân trên nhà trọ đối chiếu với giấy đăng ký kết hôn của anh ta mà quát tháo, hù dọa… Vố này đau tức ngực cho những ông ham vui, vì có mất hết tiền cũng không dám hé răng, nếu báo với công an thì khác nào tự tố mình vi phạm luật.

Khi đi đường, nên hết sức cẩn thận, những phụ nữ có thói quen dùng trang sức nên gói kĩ, cất vào nơi an toàn, không nên đeo trong người, vì rất có thể bị cướp giật bất kỳ giờ nào, đặc biệt có người còn bị chặt đứt cánh tay hoặc bị giật ngã xuống đường, chấn thương sọ não vì đeo tư trang.

Túi xách, an toàn nhất là không nên bỏ hộ chiếu, số tiền lớn hoặc vàng bạc trong đó. Vì đã có rất nhiều người bị cướp giật trắng tay khi bước vào Việt Nam.

Tuyệt đối không nói chuyện điện thoại di động lúc chạy xe gắn máy, nếu cần thiết phải nghe thì nên dừng xe vào lề đường để nói chuyện. Ðã nhiều người bị giật điện thoại trong lúc chạy xe gắn máy, ngã nhào và phải đi cấp cứu.

Khi đi taxi cần lưu ý, phải coi kỹ tên hãng taxi, bảng số xe trước khi bước lên xe, khi lên xe rồi, phải coi đồng hồ tính tiền nhảy như thế nào, nếu đi chừng 1 km mà thấy nó nhảy trên 15,000 đồng thì phải hỏi ngay tài xế giá thành mỗi km, trường hợp tài xế không trả lời hoặc trả lời cao quá thì nên yêu cầu dừng xe, thanh toán tiền và xuống xe ngay tức khắc, đừng để đi chừng vài km phải trả vài chục đô la và thậm chí còn bị đe dọa. Quan trọng nhất là phải coi tên của hãng taxi có ghi trên thành xe hay không và đèn chụp trên mui taxi có hay không, nếu không có hai thứ đó thì đừng lên chiếc taxi đó.

Trường hợp ông H., một người quen thân của tôi, hiện định cư tại tiểu bang California, Mỹ, năm ngoái về quê ăn Tết, nhậu quá chén với mấy người bạn già, khi rời quán nhậu, đi tìm xe ôm, gặp một thanh niên lịch sự đứng bên đường, hỏi ông có đi xe ôm không, ông lên xe. Ði một đoạn, hỏi thăm mấy câu, ông H. kể thật mình vừa đi nhậu với mấy bạn già về, anh thanh niên nhận người quen, nói là con trai ông T. – bạn của ông H., mời ông H. đi uống cà phê.

Uống xong ly cà phê, ông H. không biết gì nữa, cứ đi theo anh thanh niên này như bị bỏ bùa (theo ông H. thì rất có thể là đã bị bỏ bùa), khi về đến đầu làng, anh thanh niên bỏ ông H. xuống xe đi bộ, tỉnh lại, ông H. phát hiện ra mình mất toàn bộ số tiền gần 3,000 đô la và giấy tờ, dở khóc dở cười…

Còn rất nhiều chuyện mà Việt kiều về nước nên đề phòng để khỏi rước họa vào thân. Ðương nhiên, về quê là nhóm lại chút lửa ấm quê nhà, là chia sẻ câu chuyện tha hương với người ở lại, là gắn kết thêm chút tình đất, tình người… Nếu đề phòng quá thì e rằng sẽ khó mà sống vui, ăn Tết mất hết ý vị. Nhưng nếu không đề phòng, thì e rằng còn ốt dột gấp bội lần!

Phi Khanh/Người Việt

Thi giáo viên giỏi và chuyện chuyển-mượn học trò

From:  Ngua O Chu‘s post.
 
 

Lừa gạt, gian xảo, dối trá khắp mọi ngỏ ngách. Nguy hiểm nhất và hậu quả lâu dài nhất khi nó hiện hửu ngay trong giáo dục !

Để có kết quả thi giáo viên giỏi khả quan hơn, nhiều học sinh bị đánh giá là yếu, hoặc “không an toàn” bị tạm chuyển sang lớp khác; đổi lại, các em học sinh giỏi và ngoan ở các lớp khác được “mượn” để trám vào số bị t�…
 
LAODONG.VN
 

‘Hãy để cha con sống những tháng ngày cuối cùng như mong muốn’

From:   Honolulu Nguyen‘s post.
 ‘Hãy để cha con sống những tháng ngày cuối cùng như mong muốn’

Tình yêu của cha mẹ giống như mảnh đất phì nhiêu thầm lặng, không cần hương hoa để tô vẽ, cũng không cần phải thể hiện ra ngoài. Mảnh đất ấy chỉ lặng lẽ, âm thầm, nhưng lại dưỡng thành nên thứ tình yêu vĩnh cửu.

Hôm cha tôi được bác sĩ chẩn đoán ung thư phổi, mẹ không hề tỏ ra quá đau thương. Bà chỉ ngẩn người ra một lúc rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi. Cha cũng rất bình tĩnh, sau khi trao đổi với bác sĩ về quá trình hoá trị và kết quả sau hoá trị, cha đã nhốt mình trong phòng một ngày. Sau đó ông tuyên bố sẽ không hoá trị. Cả tôi và vợ đều gắng sức khuyên nhủ cha nhưng mẹ lại không nói lời nào, bà chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho ông.

Cha tôi có bảo hiểm y tế, chi phí trị liệu gia đình hoàn toàn có thể gánh vác được, nhưng ông vẫn kiên quyết không đồng ý. Cha nói có trị liệu thì thời gian kéo dài thọ mệnh cũng chỉ được tính bằng tháng bằng ngày, cha không muốn những ngày còn lại của đời mình bị nhốt trong bốn bức tường bệnh viện, ở đó hết lần này lần khác chịu đựng những đớn đau của các đợt hóa trị. Cha muốn những ngày cuối cùng sẽ được sống cuộc đời mà cha mong muốn.

Mẹ im lặng hồi lâu rồi nói:“Để cha mẹ về quê đi, cha con luôn thích được về quê sinh sống”. Sau khi kết hôn tôi đã đón cha mẹ lên thành phố sống cùng chúng tôi. Nhưng cha mẹ vẫn thường xuyên nhớ về thôn quê, ra khỏi cửa là có thể ngắm cảnh ruộng đồng sông nước, cha không thích cuộc sống nơi thành phố chật chội và ngột ngạt này.
Cha mẹ vẫn thường xuyên nhớ về thôn quê.

Sang ngày thứ ba, tôi và vợ đưa cha mẹ về quê, và quả thật cha mẹ đã được sống những tháng ngày vui vẻ. Khu vườn bỏ hoang lâu ngày được cha làm lại, cha ra chợ mua rất nhiều loại hoa về trồng, hoa hồng, hoa cúc, hoa lan đủ cả, cha thậm chí còn mua hẳn một xe ba gác về nhà để trồng. Cứ cuối tuần vợ chồng tôi lại về thăm cha mẹ, thấy khu vườn nhỏ mỗi lần về mỗi khác, ngày càng tươi đẹp hơn.
Dáng cha hao gầy ốm yếu nhưng luôn chân luôn tay ngoài vườn làm lụng, mẹ thì phụ cha tưới nước chăm cây. Tôi khuyên mẹ:“Sức khỏe cha con không tốt, mẹ khuyên cha đừng bận tâm mấy việc này nữa”.Mẹ nói rằng khuyên không được:“Con xem, cha con làm có vui vẻ không kìa, cứ kệ cho cha con làm”.

Trước khi về hưu mẹ là giáo viên dạy môn sinh vật, cả một đời bà chỉ yêu hoa. Cha nói nhỏ với tôi:“Đây đều là những loại hoa mẹ con thích nhất, mẹ con luôn mơ ước có một khu vườn như thế này. Nhưng khi cha còn trẻ thì vì quá bận rộn, cha lại cho rằng thời gian còn dài nên cứ lần lữa khất lần khất lượt, cuối cùng ngoảnh đầu lại thì đã mấy chục năm rồi, giờ nếu không nhanh thì e rằng không còn kịp nữa”. Hoá ra tâm nguyện của mẹ mấy chục năm qua cha vẫn nhớ trong lòng.

Trong bữa ăn, tôi thấy cha thích ăn thứ gì thì mẹ đều làm cho cha ăn, không hề vì bệnh tật mà kiêng khem.

Lúc sắp đi, tôi hỏi cha mẹ có muốn đi cùng tôi không, nhưng cả hai đều từ chối. Cha nói với tôi rằng:“Con trai à, cha đã đi cùng con gần nửa đời người, cũng đã đến lúc phải biết đủ rồi. Mẹ con đã ở với cha gần cả cuộc đời vất vả lo toan, cha muốn dành chút thời gian ngắn ngủi sống với mẹ con những ngày tháng vui vẻ, cha mẹ sống ở đây rất tốt”.Cha chọn những ngày sau cùng của cuộc đời mình để ở riêng bên mẹ.

Mỗi cuối tuần tôi và vợ đều về thăm cha mẹ, nhưng có một lần mẹ gọi điện kêu tôi không cần về nữa, vì cha mẹ vắng nhà. Sau đó tôi nói chuyện với cô ba thì được biết cha mẹ đi du lịch 8 ngày, vì sợ con cái lo lắng nên đã giấu vợ chồng tôi.

Tôi khẽ trách cha chủ quan với sức khỏe bản thân mình, và trách mẹ quá chiều cha. Sau đó mẹ nói với tôi:“Ngày tháng không còn dài, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của cha con, để cha con được làm những điều mình thích. Đời người trước sau đều phải chết, nếu như có thể làm được những điều không để lại tiếc nuối vậy thì hoàn mỹ rồi”. Nghe xong tôi không thể nói được lời nào thêm nữa…
… nếu như có thể làm được những điều không để lại tiếc nuối vậy thì hoàn mỹ rồi. 
Sau khi cha mẹ trở về, sang tuần thứ hai, bệnh tình của cha chuyển biến thêm nặng. Lần này tôi tôn trọng ý kiến của cha, không đưa ông đến bệnh viện. Cha ở lại nhà và được mẹ và vợ chồng tôi chăm sóc chu đáo cho đến khi ông nhẹ nhàng nhắm mắt. Lúc sắp đi, cha khe khẽ gọi một tiếng tên mẹ, mẹ đưa tay cho cha, hai người nắm chặt tay nhau đến khi cha qua đời.

Trong đám tang, mẹ nhẹ nhàng quan sát mọi việc, tuy có đau buồn nhưng không hề mất đi sự kiểm soát, có lúc bà còn dùng đôi tay gầy yếu của mình vỗ vào đôi bờ vai đang run rẩy của tôi:“Con trai, đừng khóc nữa, cha con đi rồi, đến một thế giới mà ở đó sẽ không còn bệnh tật nữa”.

Tang lễ kết thúc, mọi người ra về hết nhưng mẹ vẫn không chịu về, mẹ để chúng tôi về trước:“Các con về đi, mẹ muốn ở lại đây với cha con thêm một lúc nữa, dưới lòng đất tối đen kia chắc cha con cô đơn lắm”.

Sau khi cha mất, mẹ đi du lịch khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa năm mẹ đã đi rất nhiều nơi như đảo Hải Nam, Tây Hồ, Vịnh Hạ Long, Yên Tử,…

Khi về nhà thăm mẹ, tôi được mẹ cho xem những bức ảnh chụp khi đi du lịch. Tôi thấy ảnh chụp trên một ngọn đồi, tuy sức khỏe cha rất yếu nhưng thần thái và sắc mặt luôn thể hiện sự mãn nguyện, cha ôm mẹ vào lòng đứng bên bờ sông ngắm cảnh. Tôi còn nhìn thấy những bức ảnh sau này mẹ đi du lịch một mình, trên tay mẹ đều cầm bức ảnh chụp chung hai người. Mẹ nói rằng đó đều là những nơi mà khi còn sống cha muốn đi mà chưa đi được, mẹ giúp cha đi tiếp cuộc hành trình.

Tới lúc này, lần đầu tiên trong đời tôi mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm của cha và mẹ dành cho nhau.

Mẹ nói:“Mỗi lần thấy những người cầu sống không được mà cầu chết cũng không xong, mẹ thấy may mắn vì lúc trước không để cha con phải chịu khổ. Mẹ hiểu cha con, cả một đời điều quan trọng nhất với ông ấy chính là sự tự tôn, cha con không sợ chết, chỉ sợ chết không có thể diện. Cha con mất đi, người tổn thương nhất chính là mẹ, nhưng mẹ thà rằng nhìn thấy cha con vui vẻ ra đi còn hơn thấy ông ấy ở lại mà chịu khổ trong lòng. Mẹ tin rằng nếu đổi lại là mẹ thì cha con cũng sẽ làm như vậy”.

Mẹ còn nói:“Mỗi người cuối cùng đều phải ra đi, như trăm sông đều phải đổ về biển lớn, mẹ bằng lòng cho cha con vui vẻ ra đi, đến nơi đó trước chờ đợi mẹ”.

Tình yêu của cha mẹ giống như một mảnh đất phì nhiêu thầm lặng, không cần hương hoa để tô vẽ, cũng không cần sự biểu hiện hời hợt bề ngoài. Ngược lại, tình yêu đó lại khiến con người có được cảm giác an toàn đáng tin cậy, nó cũng là nền tảng thiết thực nhất mà mỗi một con người đều cần đến trong kiếp nhân sinh…

Minh Vũ biên dịch

Ba Lan hoàn tất việc dựng tượng Chúa Giê-su lớn nhất thế giới

From: Kimtrong Lam‘s post.
 
Image may contain: one or more people, sky and outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: sky, cloud and outdoor
Image may contain: one or more people, phone and outdoor
Image may contain: 1 person, sky and outdoor
+7

Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

 

Ba Lan hoàn tất việc dựng tượng Chúa Giê-su lớn nhất thế giới

Báo Công Giáo

Một thị trấn nhỏ ở phía tây Ba Lan hôm qua đã hoàn tất việc dựng một bức tượng Chúa được cho là lớn nhất thế giới.

Bức tượng Chúa Giêsu sừng sững với 2 cánh tay dang rộng và mũ miện vàng đã được dựng lên tại thị trấn nhỏ Swiebodzin, kết thúc quá trình thi công kéo dài suốt 5 năm.

Các phần cuối cùng bao gồm phần thân, cánh tay và đầu cùng mũ miện đã được lắp đặt vào bức tượng Chúa hôm 6/11. Công việc này ban đầu dự kiến hoàn thành hôm 5/11 nhưng bị hoãn lại vì gió mạnh.

Trước đó 2 tuần, một nỗ lực tương tự đã thất bại vì chiếc cần trục nặng 400 tấn không nâng nổi phần đầu và cánh tay của bức tượng vào đúng vị trí. Thay vào đó, người ta đã phải điều tới công trình chiếc cần trục nặng 700 tấn.

Thị trấn Swiebodzin, nằm gần biên giới với Đức, hi vọng bức tượng khổng lồ sẽ thu hút khách du lịch và trở nên nổi tiếng giống tượng Chúa cứu thế khổng lồ vốn trở thành biểu tượng của thành phố Rio de Janeiro, Brazil

Tượng Chúa Giêsu tại Ba Lan cao 33m. Nhưng tính cả phần bệ cao 16m và vương miện cao 2m, chiều cao tổng thể của toàn bộ công trình là 51m. Tượng nặng khoảng 440 tấn.

Thị trưởng thị trấn Swiebodzin, ông Dariusz Bekisz, khẳng định đây là bức tượng Chúa lớn nhất thế giới.

Tượng Chúa Giêsu ở Swiebodzin được cho là không chỉ “vượt mặt” tượng Chúa cứu thế, cao tổng cộng 39,6m tính cả đế, mà còn đánh bại bức tượng Chúa Giêsu khổng lồ ở Cochabamba, Bolivia, cao 40,44m.

Ngày khánh thành chính thức của bức tượng hiện chưa được công bố nhưng các nguồn tin báo chí trước đó nói rằng buổi lễ sẽ diễn ra vào ngày 21/11.

Chi phí cho toàn bộ dự án được ước tính lên tới 1,5 triệu USD và số tiền này được quyên góp thông qua các khoản tài trợ cá nhân.

Bức tượng là ý tưởng của một linh mục địa phương, Sylwester Zawadzki, 78 tuổi. Kế hoạch dựng tượng đã gây chia rẽ tại Ba Lan. Những người phản đối dự án cáo buộc linh mục Zawadzki mắc chứng hoang tưởng tự đại.

Tuy nhiên, nhiều người dân tại Swiebodzin lại hoan nghênh dự án, cho rằng bức tượng sẽ thu hút người hành hương tới thị trấn. Họ cũng tin rằng bức tượng sẽ đưa thị trấn nhỏ với 22.000 dân có mặt trên bản đồ du lịch thế giới và giúp thúc đẩy du lịch, mang lại nguồn thu cho thị trấn nhằm tu bổ các tòa nhà cổ ở trung tâm thị trấn.

Bức tượng nằm cách biên giới Đức-Ba Lan 50km và có thể được nhìn thấy từ đường quốc lộ A2 nối 2 thủ đô Warsaw và Berlin.

Việc đặt các phần còn lại vào bức tượng đã diễn ra thành công

Đông đảo người dân địa phương tới xem quá trình đặt tượng.

Người dân vỗ tay khi việc dựng lượng hoàn tất.