NHIỆT LIỆT CHÚC MỪNG DÂN VENEZUELA ĐÃ ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG

Linh Nguyen is with Linh Ngoc Nguyen and 2 others.

NHIỆT LIỆT CHÚC MỪNG DÂN VENEZUELA ĐÃ ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG?

Tờ nhật báo El Nacional (Venezuela) mới đây đã dấy lên vấn đề chó hoang tăng nhanh chóng, cản trở đường phố tại nhiều tỉnh thành của Venezuela trong tuần qua. Điều này xảy ra là vì những người dân quốc gia Nam Mỹ nghèo khó không còn khả năng mua thức ăn và vắc-xin cho chó, buộc phải thả chúng đi hoang, thậm chí họ phải mua thức ăn của chó để ăn chống đói.

Tờ nhật báo Venezuela cho biết phần lớn những con chó đi hoang đang đói và tập trung tại các góc phố có rác để kiếm ăn, ngăn chặn người dân Venezuela bới rác kiếm ăn ở đó.

Chó hoang đã là vấn đề trong nhiều thành phố lớn tại Venezuela và các báo cáo từ năm 2016 chỉ ra rằng những người đói khổ nhất tại đất nước này phải săn bắt những con chó hoang này để ăn thịt.

Tháng Một vừa qua, một tổ chức phi chính phủ phát hiện rằng nhiều người dân Venezuela, không đủ tiền mua thức ăn cho người nữa, đang phải mua thức ăn của chó để nuôi gia đình.

Tờ El Nacional, dẫn theo thông tin từ Tổ chức phi chính phủ Mạng Lưới Hỗ trợ Chó (RAC), đã phát hiện một số lượng lớn thú cưng bị bỏ rơi tại Venezuela trong hai năm qua.

Ông Moisés González của RAC nói với El Nacional rằng: “Thật không may, chúng tôi đã thấy rằng vì kinh tế khó khăn, nhiều người có lẽ trái với ý muốn của mình đã phải bỏ rơi thú cưng.

Chúng tôi thấy rằng đã tăng 100% số người viết thư cho chúng tôi nói rằng họ không thể nuôi thú cưng của họ thêm nữa vì họ phải rời bỏ đất nước này hoặc họ không còn đủ tiền để nuôi chúng nữa”.

El Nacional ghi nhận số tiền để nuôi một con chó tại Venezuela hiện nay là rất lớn. Tờ nhật báo này cho biết một kilo thức ăn cho chó có giá vào khoảng 0,44 USD (95.000 bolivar) tới 1,4 USD (300.000 bolivar); và lượng thức ăn này ước tính một con chó chỉ ăn trong khoảng 2 đến 3 ngày.

Một liều vắc-xin cho chó có thể có giá lên tới hơn 2.300 USD (khoảng 5 triệu bolivar). Trong khi lương tối thiểu hàng tháng mà chính phủ Venezuela trả cho viên chức chỉ khoảng 1,15 USD (theo tỉ lệ trao đổi ngoại tệ trên trang Dolar Today).

Với những người kinh tế khá hơn có thể mua thịt để cho người ăn, sẽ cho chó ăn gan gà và các bộ phận khác con người không ăn. Những người này họ không muốn phải bỏ chó đi hoang.

Hiện tượng bỏ rơi thú cưng và để chó đi hoang không phải là mới xuất hiện ở Venezuela trong vài tuần gần đây. Vào tháng 9 năm ngoái, tờ Univision đã thông tin rằng nhiều người dân đã phải bỏ rơi thú cưng vì tiền mua thực phẩm cho chúng quá đắt đỏ.

Tờ Univision cho biết hai tháng lương của viên chức Venezuela chỉ mua được 20 kigo thức ăn cho chó, và ước tính chỉ đủ khẩu phần ăn cho một con chó trong hai tháng. Cũng theo tờ báo này, từ năm 2016, vấn đề những con chó bị bỏ hoang cạnh tranh với người kiếm ăn ở các bãi rác đã trở thành đề tài nóng trên các mặt báo cả trong và ngoài nước.

Tháng 9/2016, một người nuôi chó tại Venezuela nêu tên Carlos Parra nói với hãng tin AP rằng ông thường không có thức ăn cho chó của mình. “Chúng tôi đôi khi cũng phải đi ngủ mà không có gì cho vào bụng, điều đó thật khó khăn”, ông Parra than thở. “Thỉnh thoảng chúng tôi cho chúng [chó và mèo] ăn thức ăn của gà. Chúng tôi phải làm thế vì chúng tôi không có bất cứ thực phẩm gì khác”, ông Parra nói thêm.

Thức ăn cho gia cầm như gà và các thực phẩm không phải cho động vật ăn thịt khác không phù hợp với khẩu phần ăn của chó hay mèo và có thể gây tổn hại cho hệ tiêu hóa của chúng.

Theo tờ Breitbart, ngoài việc bỏ rơi thú cưng, một số người Venezuela đã buộc phải ăn thịt chúng. Tháng 9 năm ngoái, có một video đăng tải trên mạng xã hội cho thấy hai người đàn ông tại thủ đô Caracas đã giết và mổ thịt một con chó, xẻ thịt nó để làm thức ăn. Những sở thú cũng than phiền rằng các con vật ngoại lai đã bị mất tích, có lẽ do những người dân đói ăn đã bắt trộm chúng để làm thực phẩm.

Một năm trước khi video nêu trên được phát hành, Thị trưởng thành phố Chacao, Ramón Muchacho đã lên án chính phủ Venezuela tạo ra tình cảnh mà người dân “đang phải săn bắt mèo và chó trên phố và chim bồ câu ở các quảng trường để ăn chúng”.

Tổ chức phi chính phủ Provea vào tháng Một vừa qua đã phát hành một báo cáo nghiên cứu nói rằng ngoài việc ăn các con chó, người dân Venezuela cũng phải mua thức ăn của chó để ăn vì những thực phẩm thiết yếu cho người như bột mì, sữa và dầu ăn thực vật được phân phối rất nghiêm ngặt và khó có thể mua.

Báo cáo nghiên cứu của Provea cho biết: “đội ngũ của Provea đi thị sát các siêu thị khác nhau quanh thủ đô Caracas, đã xác nhận tuyên bố rằng chính vì hậu quả của cuộc khủng hoảng kinh tế mà người dân Venezuela phải mua thực phẩm cho động vật để làm thức ăn cho người”. Báo cáo gọi hiện tượng này là “điều bình thường” tại Venezuela ngày nay.

Mặc dù, nhiều báo cáo ước tính 15% người dân Venezuela đang phải bới rác để ăn, Tổng thống Nicolas Maduro vẫn nhiều lần ngăn cản hoạt động cứu trợ nhân đạo quốc tế. Thay vì cho phép các tổ chức quốc tế vào Venezuela cứu đói, ông Maduro lại thành lập Ủy ban Sản xuất và Cung ứng Địa phương, chịu trách nhiệm phân phát các gói cứu trợ thực phẩm cho gia đình của các Quan chức Đảng Xã hội chủ nghĩa và san sẻ thêm cho các gia đình hàng xóm, những người trung thành nhất với chính quyền Maduro.

Hùng Cường (T/h)

Những con chó đi hoang đang đói và tập trung tại các góc phố có rác để kiếm ăn, ngăn chặn người dân Venezuela bới rác kiếm ăn ở đó.
TRITHUCVN.NET 

Chính Chúa Chọn Con & Khúc ca tạ ơn – ca sĩ Phan Đinh Tùng

httpv://www.youtube.com/watch?v=2lSZQtYcUts

Chính Chúa Chọn Con

httpv://www.youtube.com/watch?v=2p1cYEy_BlM

 Thánh ca | Khúc ca tạ ơn – ca sĩ Phan Đinh Tùng

Sáng tác: Lm Thiên Ân

TK1: Đời con là những nốt nhạc thiêng, Chúa thêu dệt nên thành khúc ca tuyệt vời. Đời con là khúc hát tri ân, xin dâng một đời lời tạ ơn thiên Chúa. Tạ ơn vì Chúa đã rộng ban phúc ân tràn lan tình mến thương vô vàn. Tạ ơn vì những nỗi oan khiên Chúa đã tôi luyện một niềm tin trung kiên

TK2: Đời con là những tháng ngày trôi, Chúa an bài cho thật biết bao lạ lùng. Đời con là tiếng hát không ngơi, ca khen muôn đời lời tạ ơn Thiên Chúa. Tạ ơn vì những lúc bình an Chúa thương tặng ban cuộc sống vui chan hoà Tạ ơn vì những lúc nguy nan Chúa đã thương ban niềm cậy trông miên man.

TK3: Đời con là những lúc buồn vui, Chúa luôn kề bên cùng sớt chia vui buồn. Đời con là tiếng hát vang xa, hoan ca muôn đời lời tạ ơn Thiên Chúa. Tạ ơn vì những lúc khiên ngoan Chúa thương tặng ban nguồn Thánh ân tuôn tràn. Tạ ơn vì những lúc điêu ngoa Chúa đã thương tha bằng tình yêu bao la.

ĐK: Xin tạ ơn con xin tạ ơn Chúa, mãi muôn đời con xin tạ ơn Chúa. Dù trần gian bao khó nguy ngập tràn, tình Ngài thương con bước đi bình an. Xin ngợi ca bao la tình thương Chúa, mãi muôn đời ca vang tình thương Chúa. Trọn niềm tin con phó trong tay Ngài, vì đời con tất cả là hồng ân.

Chúng ta cứ hì hục gỡ đinh tự đóng rồi coi là thành tích

Tuan Dang shared Dang Tuan‘s post.
 

Chuyện VN thì có nói mãi không hết nha, toàn chuyện tày đình không ở nơi đâu có.

Ở nước ngoài mà nói thì bị cho là Việt Tân, ở trong nước nước nói thì cho là phản động.

Vậy hãy nghe Viện trưởng Viện Kinh tế Trần Đình Thiên nói nha:’Chúng ta cứ hì hục gỡ đinh tự đóng rồi coi là thành tích’ .

See More

 
Image may contain: 1 person, text

Dang TuanFollow

 

Chuyện VN thì có nói mãi không hết nha, toàn chuyện tày đình không ở nơi đâu có.

Ở nước ngoài mà nói thì bị cho là Việt Tân, ở trong nước nước nói thì cho là phản động.

Vậy hãy nghe Viện trưởng Viện Kinh tế Trần Đình Thiên nói nha:’Chúng ta cứ hì hục gỡ đinh tự đóng rồi coi là thành tích’ .

http://vietnamnet.vn/…/chung-ta-cu-hi-huc-go-dinh-tu-dong-r

Xin thêm: Tự nhiên lấy cái chủ nghĩa Mac LêNin, mà cái nôi phát sinh của nó là Liên Sô, xứ người ta đã vứt vào sọt rác từ lâu rồi (1991), đem cái chủ thuyết vớ vẩn đó, tự tròng vào cổ,  rồi siết họng mình, nghẹt thở quá, tháo ra,  nhưng chỉ dám tháo từ từ và gọi đó là gọi là đổi mới, thành tích. Nếu không có cái chủ thuyết này, người dân được tự do làm ăn, buôn bán thì Việt Nam đâu có thua gì Đại Hàn, Singapore.

Niềm tin

 
 
Image may contain: 3 people, people smiling, text
Đinh Văn HảiFollow

 

Niềm tin.

***
Vì sao dân không còn tin vào cách xử lý của “chính quyền”?
1. Khi thảm họa môi trường xẩy ra thì “chính quyền” đã làm gì?
A/ Tìm mọi cách che dấu thủ phạm gây ra thảm họa môi trường.
B/ Tổ chức các hoạt động tuyên truyền mị dân để che đậy hiểm họa sức khỏe cho dân chúng.
C/ Tổ chức ngăn chặn, đàn áp hoạt động biểu tình phản đối môi trường ô nhiễm.
C/ Lừa bịp thương nhân mua trữ cá nhiễm độc, làm nhiều doanh nghiệp nghề cá phá sản.
2. 42 năm độc quyền mà vẫn chưa chuẩn hóa hoạt động giao tiếp với người dân. Thích mời là mời, thích triệu tập là triệu tập. Thích thì bắt bớ giam cầm, bức cung, nhục hình, tra tấn vô tội vạ.
3. Quyền biểu tình, quyền tự do ngôn luận, tự do tiếp cận thông tin, lập hội lập nhóm của người dân bị xâm hại.
4. Sản xuất quá nhiều chủ trương, chính sách, văn bản luật và dưới luật để “chính quyền” tự do hành xử kiểu luật rừng.
5. Dùng quyền lực chính trị để bảo kê cho hoạt động đặc quyền kinh doanh. Đặc biệt là mọi cty, tổng cty, tập đoàn kinh tế nhà nước đều thua lỗ và bắt dân gánh chịu hàng núi nợ công.
6. Tự đặt ra hơn 432 loại thuế, phí, phụ phí, phụ thu nhằm vắt kiệt sức dân.
7. Tước đoạt quyền tư hữu tư liệu sản xuất, đất đai bởi tự đặt ra luật một cách phi lý.
8. Chế độ tuyển nhân viên quan chức theo chủ trương nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ, còn thì mặc kệ. Tuyển dụng con cháu quan chức dốt nát kế thừa quyền lực kiểu hôn nhân cận huyết loạn luân.
9. Luật chỉ để xử ép dân chứ không xử quan chức đảng viên khi họ phạm tội.
10. Hành xử bội ước với Hiến pháp, luật pháp quốc gia và các công ước đã ký kết với quốc tế.
Vậy thì dân nào còn đặt niềm tin và cách hành xử của “chính quyền”?

Cúng lễ vì mất niềm tin vào ‘cõi dương’?

 

Cúng lễ vì mất niềm tin vào ‘cõi dương’?

Minh Thư

2-3-2018

Nhiều người đi lễ đầu năm để cầu tài cầu lộc. Ảnh: HOANG DINH NAM/Getty Images

Hiện tượng người dân đi lễ cầu an, giải hạn, cúng bái trong những năm gần đây đang “tăng dần đều” vì người dân mất lòng tin vào ‘cõi dương’ nên tìm chỗ dựa ở ‘cõi âm’, một chuyên gia về minh triết Phương Đông trong quản trị nói với BBC.

Truyền thông Việt Nam mấy ngày qua đưa tin vào dịp đầu năm Mậu Tuất, người dân và cả cán bộ nhà nước đổ đến các đền chùa miếu mạo để đi lễ, cúng bái.

Tiêu biểu là hiện tượng biển người đổ về dự lễ cầu an, chen chân xin lộc ở chùa Phúc Khánh, Hà Nội và hàng ngàn người rồng rắn xếp hàng về xin ấn từ 5 giờ sáng ở Đền Trần, Nam Định, theo báo chí Việt Nam.

“Đang có một cuộc khủng hoảng trong xã hội về mặt giá trị”, Bà Giang Hà, chuyên gia về ứng dụng minh triết Phương Đông trong quản trị, nói với BBC hôm 2/3.

“Theo tôi, khi người ta cảm thấy mất lòng tin trong cuộc sống có thể nói là ‘dương’, khi người ta không biết bấu víu vào đâu thì người ta đành phải đi tìm kiếm niềm tin ở một thế giới khác – thế giới âm,” bà nhận định

Theo bà, có nhiều người đi lễ ‘theo phong trào’ mà không tìm hiểu nguồn gốc những nghi lễ họ theo đến từ đâu.

Người dân tìm kiếm điều gì khi đi chùa?

“Đi chùa đầu năm xuất phát từ mong muốn tìm một lòng tin nào đó,” theo bà Giang Hà, nhà nghiên cứu triết học phương Đông. Ảnh: Linh Pham/Getty Images

Bà Giang Hà cho biết người Việt Nam không những theo đạo Phật và mà còn theo đạo Khổng, đạo Mẫu (đạo nguyên thủy trước khi đạo Phật và đạo Khổng gia nhập vào Việt Nam).

Việc đi thăm đền chùa đầu năm là một hiện tượng chung về mặt tín ngưỡng, văn hóa và đều xuất phát từ mong muốn tìm một lòng tin nào đó.

Dẫn câu nói ‘âm thịnh dương suy’, bà Giang Hà nói phong trào đi lễ sẽ vẫn tiếp diễn trong những năm tới nếu không có thay đổi về nhận thức giá trị.

“Khi mà ‘dương thịnh’ hay khi người ta cuốn theo những cái đam mê trong công việc, gia đình, người ta hạnh phúc, thì người ta không mất thời gian đi cầu xin nhiều.

“Người ta chỉ có những chuyến du xuân – vào chùa là đến một nơi thanh tịnh, đi vào đền để ôn lại lịch sử và cảm nhận sự linh thiêng của mảnh đất nơi mình ở, chứ không phải để xin.”

“Không có một thế lực nào, một cõi âm nào mà mầu nhiệm đến mức cứ đi xin là được, cứ đi giải hạn là không còn hạn nữa.”

Khi được BBC hỏi về chuyện một số người dân phong thần cá chép hay quỳ lạy rắn nước nằm trên mộ, bà Giang Hà cho rằng, chuyện đi cầu xin một thế giới “thần thánh”, cái thế giới có lẽ vượt ra ngoài tầm nhận thức của con người, cũng “gần như là tham nhũng”.

“Anh không làm gì mà anh cứ đòi đi xin, đi xin thì một ngày nào đấy anh phải trả”, bà nhận xét.

Cán bộ nhà nước đi lễ trong giờ làm việc

Từ lâu nay, con người đi chùa là để tìm nơi thanh tịnh nhưng số lượng đông đảo người đi cầu cúng lại đặt ra vấn đề về mục tiêu của các nghi lễ. HOANG DINH NAM/Getty Images

Mặc dù chính phủ đã có công văn cấm cán bộ nhà nước đi lễ trong giờ hành chính, truyền thông Việt Nam đưa tin chuyện này vẫn xảy ra, với vụ việc nổi bật nhất là bảy cán bộ Kho bạc Nhà nước Thành phố Nam Định bị đình chỉ công tác vì làm chuyện này.

Theo bà Giang Hà, đây là do hiền triết phương Đông được áp dụng vào quản trị một cách thái quá: các cơ quan nhà nước chấp nhận tâm linh trong môi trường làm việc.

“Xét về khía cạnh tôn giáo tâm linh, lòng tin là điều rất riêng tư sâu thẳm của cá nhân, anh tin vào đâu là điều của cá nhân anh, không nên mang ra xã hội.”

Nếu cứ lấy thời gian làm việc để đi lễ mong sẽ làm ăn phát đạt, không những công chức mà cả các công ty đều không mang lại hiệu quả.”

Mua thần bán thánh?

Bảy cán bộ Kho bạc nhà nước TP Nam Định bị đình chỉ công tác vì đi lễ Đền Trần trong giờ hành chính. Ảnh: internet

Hiện tượng thương mại hóa ở các đền chùa Việt Nam được cho là rất phổ biến.

Theo các báo Việt Nam, người dân đi du xuân, cúng lễ ở Yên Tử (Quảng Ninh) phải nộp phí từ 20.000 đồng đến 40.000 đồng.

Còn tại Đền Trần (Nam Định), các hòm công đức đã được dựng sẵn ngay phía trước các điểm phát ấn và những ai muốn được phát ấn ‘tự hiểu’ họ phải bỏ tiền vào hòm công đức.

Bình luận về hiện tượng này với BBC, bà Giang Hà nhận định các cơ quan truyền thông chính thống, mạng xã hội và các cơ quan chức năng của nhà nước phải chịu trách nhiệm rất lớn vì ở đây có liên quan đến việc “thao túng lòng tin của nhân dân để kiếm tiền”.

Theo bà, những cơ quan này phải có vai trò lên tiếng, giáo dục, cảnh tỉnh người dân để chống lại mê tín và chuyện mua thần bán thánh một cách công khai lộ liễu.

“Tu tại tâm”

Người dân đi lễ ở Phủ Tây Hồ, Hà Nội. Ảnh chụp ngày 28/1/2017. Nguồn: Linh Pham/Getty Images

Bà Giang Hà cho rằng những người muốn theo đạo Phật hay theo thế giới tâm linh lẽ ra chỉ cần làm một điều quan trọng nhất, đó là “tu tại tâm”.

“Điều duy nhất mà họ cần làm là làm việc thiện. Chưa nói đến kiếp luân hồi hay luật nhân quả, mà đơn giản là khi tất cả mọi người trên thế giới cùng làm việc thiện thì thế giới sẽ tốt đẹp lên rất nhiều, và đương nhiên bạn cũng được hưởng cái thành quả chung đó.”

Bà kêu gọi giới truyền thông, những người trí thức và trường học nên giúp người dân và học sinh có hiểu biết về triết học và tôn giáo, không phải là triết học Mác Lê Nin khô cứng, mà về những giá trị trong xã hội.

Thời gian qua, chính các tờ báo Việt Nam lại tập trung giới thiệu các nghi thức như “Nghi lễ cúng Rằm tháng Giêng đầy đủ nhất” (VietnamNet), hay “Cúng Rằm tháng Giêng thế nào cho chuẩn?” (Tiền Phong).

Theo bà Giang Hà, hiện sống tại Paris nhưng thường về Hà Nội, thì:

“Mỗi người hãy góp một tiếng nói vào việc làm thức tỉnh những ai đang mải mê đi lễ, khấn bái, rằng việc đó không làm nên điều gì tốt đẹp cho xã hội.”

“Họ nên làm những điều tốt cho môi trường, cho xã hội và nên tự đi tìm niềm đam mê khác để cân bằng lại và tìm ra giá trị của cuộc sống,” bà Giang Hà nói với BBC.

Ước muốn cuối cùng.

To Truong shared Ron Dinh‘s post.
 
 
Image may contain: 2 people

Ron Dinh

 

Ước muốn cuối cùng.

Một tử tù đang chờ thi hành án, anh cầu xin một điều ước cuối cùng là một cây bút chì và một tờ giấy. Sau khi viết cho một vài phút, anh nhờ nhân viên bảo vệ nhà tù gửi giúp bức thư này cho người mẹ ruột của mình.

Trong thư anh viết …

Mẹ, nếu có công lý trong thế giới này, con và mẹ nên bị kết án từ hình cùng nhau. Mẹ cũng có tội cũng như con vì những gì con đã làm.

Mẹ hãy nhớ lại đi, khi con ăn cắp chiếc xe đạp của thằng bé gần nhà. Mẹ đã giúp con giấu chiếc xe đạp đó đi để bố không nhìn thấy nó. 

Mẹ có nhớ lần con lấy trộm tiền từ ví của người hàng xóm không? Mẹ đã đi siêu thị mua sắm cùng với con.

Mẹ có nhớ ai đã bênh vực con khi con cãi lại bố đến nỗi bố phải bỏ đi không? Bố chỉ muốn sửa dạy con vì con đã gian lận trong bài thi và cuối cũng là con phải bị đuổi học.

Mẹ ơi, lúc đó con chỉ là một đứa trẻ, không lâu sau con đã trở thành một thiếu niên hư nghịch và bây giờ con đang là một tử tù chờ thi hành án.
Mẹ ơi, lúc đó con chỉ là một đứa trẻ con cần được bao biện, nhưng cái thực sự con cần là được sửa trị.

Nhưng thôi, con tha thứ cho mẹ! Con chỉ muốn viết thư này để nó có thể đến được nhiều người khác đang làm cha làm mẹ, với hi vọng rằng, họ có thể nhận ra điều tạo nên người tốt kẻ xấu trên thế giới này là sự giáo dục.

Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống và cũng đã giúp con đánh mất nó.

Đứa con tử tù của mẹ.

“Giáo dục là vũ khí mạnh nhất mà bạn có thể sử dụng để thay đổi thế giới.” (Nelson Mandela)

CÓ NỎ THẦN CÒN MẤT NƯỚC

Kim Tran and Minh Văn Hoàng shared Luân Lê‘s post.
Image may contain: one or more people, crowd and outdoor
Image may contain: 3 people, crowd and outdoor
Image may contain: one or more people and crowd
Image may contain: one or more people, crowd and outdoor
Image may contain: 6 people, people smiling

Luân Lê added 5 new photos.Follow

CÓ NỎ THẦN CÒN MẤT NƯỚC

Hơn một vạn rưỡi (15.000) người này đang ngồi ngoài đường để cùng nhau làm lễ cầu sao giải hạn tại chùa Phúc Khánh (Đống Đa, Hà Nội) vào đêm qua.

Tôi vẫn tự hỏi, hạn của họ, nếu có, là gì trong đời thường? Thần thánh hoặc các đấng tâm linh nào đó có thực sẽ giải hạn được cho họ hay không?

Dù họ có bỏ tiền của ra để cầu bái, khấn vái sao cho tai quan nạn khỏi, thì mọi nan đề cuộc sống (những cái hạn thực sự mà họ phải đối mặt hàng ngày) vẫn còn nguyên đó: giá xăng tăng; thuế phí tăng, học phí và viện phí tăng; giáo dục vẫn lạc hậu; thực phẩm vẫn bẩn và độc hại; xã hội vẫn bạo lực và hành xử gian trá với nhau; luật pháp vẫn rối ren và môi trường vẫn ô nhiễm ngày càng nặng nề; đường giao thông vẫn xuống cấp và ùn, tắc mỗi ngày; tai nạn giao thông và bệnh ung thư ngày càng tăng cao; nạn chạy chọt, tham nhũng và háo danh (bằng cấp) vẫn hoành hành xã hội…

Những vận hạn của họ thực sự là gì? Tại sao họ lại ngồi chen chúc nhau ngoài đường trong cái giá rét, mất tiền bạc, mất thời gian và sức khoẻ chỉ để gửi vào hư không lời cầu xin sao cho tránh được các tai ương mà họ lo sợ là nó sẽ xảy ra với mình hoặc người thân?

Nếu đã bước chân đến chốn Thánh, Thần, Phật, thì tức là họ tin vào luật nhân quả cũng như căn nguyên tạo nên những khổ hạnh của con người. Thế nhưng họ né tránh cái “nhân” trực tiếp của các tội lỗi họ phạm phải hoặc đang hiện diện (đầy rẫy) trong xã hội mà có nguy cơ ảnh hưởng tới họ, nhưng nghịch lý là họ lại đi xin xoá “quả” ở một nơi không phải là nơi gieo “nhân” dẫn đến? Vì thần phật không tạo ra hay gieo “nhân” của những “quả” xấu đó cho con người và xã hội.

Một đám người u mê và mông muội đến mức này thì không biết họ sẽ giải quyết những biến cố trong đời sống như thế nào?

Ở Nam Định thì hàng chục ngàn người chen chúc và vật vờ cả đêm để chờ tới lúc phát ấn đền Trần. Đã có lần tôi viết với tiêu đề, xin ấn làm người, với nội dung nhắc nhở rằng, đức Thánh Trần là một vị anh hùng dân tộc thời phong kiến xưa kia và đã chiến đấu kiên cường để bảo vệ đất nước cũng như vương triều của mình. Đâu có phải là Thánh thần khi mới sinh ra với phép màu kỳ diệu để mà chỉ cầu xin ấn (triện của Hoàng đế) là đạt được những mục đích tư lợi khi tìm đến đó đâu. Nếu đức thánh Trần không giỏi quân sự, không sáng suốt trong việc nước, việc mưu binh và có dũng khí mà chỉ dâng lễ cầu sao giải hạn hay đi xin ấn thì có lẽ đã đánh mất quốc gia vào tay giặc rồi. Đến An Dương Vương có Nỏ thần mà còn để tổ quốc bị đánh chiếm và còn mất mạng, mất cả con gái.

Thế nên, những người còn tiếp tục mê muội vào những việc tâm linh trong sự hạn chế về nhận thức, sự hiểu biết mà ươn hèn né tránh những vấn đề, đòi hỏi và bất công của cuộc sống, thì rồi một lúc nào đó, những hậu quả xấu do chính con người sống trong một xã hội hỗn loạn, nhiễu nhương sẽ mang đến cho họ.

Và tôi cũng lại thầm tự hỏi: bao nhiêu người cầu xin để mang cái hạn tới cho người khác (có thể cùng chung đám đông đang ngồi với nhau); và sau khi dâng lễ giải hạn xong ai sẽ làm những điều xấu, điều ác và gây ra những điều tội lỗi cho con người trong đời thường?

Chúng ta cần nhớ vòng sinh diệt, luân hồi và quả nghiệp, nghĩa là ta tạo ra cái ác thì mình hoặc người thân mình sẽ gánh chịu hậu quả của cái ác; hoặc nếu cố gắng cầu xin sự xoá bỏ cái tai hạn ở một nơi này hay đối với người này, thì cái vận hạn đó sẽ được lưu chuyển đến một nơi khác hay cho (những) người khác. 

Xã hội làm ‘nô lệ’ cho thánh thần và dấu hiệu ‘mạt vận’ của văn hoá

Xã hội làm ‘nô lệ’ cho thánh thần và dấu hiệu ‘mạt vận’ của văn hoá


Một xã hội khói hương

Nói ra thì bảo báng bổ, nhưng cứ thử nhìn mà xem, tháng Giêng năm nào, người ta cũng thấy rõ ràng nhất, đầy đủ nhất cái sự mê tín đến khủng khiếp của người Việt.

Một xã hội “khói hương”, với hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn người chen chân mang vác thủ lợn, gà luộc, vàng mã, đủ thứ lễ lạt cồng kềnh và cầu kỳ khắp các chùa chiền, miếu, phủ; từ nơi xa xôi hẻo lánh đến thị thành nhộn nhịp; từ đầu tuần tới cuối tuần, dai dẳng hết cả tháng Giêng, tháng Hai, có nơi còn vắt sang tháng Ba. 

Đâu đâu cũng thấy những người là người, nghi ngút khói hương, sì sụp khấn vái, cầu ước.

Xa xôi gì đâu, mới cách đây mấy ngày, dư luận khiếp đảm chứng kiến một cuộc hỗn chiến dã man bằng nắm đấm, gây gộc, hung hăng và máu để cướp cho bằng được quả “phết”, tại Phú Thọ. Vì tương truyền, có quả ấy trong nhà, cả năm sẽ may mắn, ăn nên làm ra, rồi cả …đẻ con trai. 

Tối hôm sau, hàng chục nghìn người xếp hàng dài cả cây số, tràn khắp các con đường, ngay trục giao thông trung tâm của Thủ đô, vái vọng xa tít tắp vào ngôi chùa Phúc Khánh vì đặt niềm tin vào sự linh thiêng của nơi này.

  Biển người chen chân đi lễ đầu năm ở chùa Phúc Khánh.

Biển người chen chân đi lễ đầu năm ở chùa Phúc Khánh.

 
 

Mùi của khói hương là mùi của bình an, của tĩnh tại, của thời khắc thiêng liêng, của ước vọng tốt đẹp và hướng thiện. Thứ mùi ấy, nhất định không thể tồn tại giữa xô bồ và toan tính.

Cũng đêm đó, ở đền Trần Nam Định, hơn vạn người chen lấn, giẫm đạp, nhảy bổ lên cả lư đồng, bàn thờ để cướp bằng được một chút lộc mang về nhà. Lộc ấy, dù được cướp theo cách báng bổ nhất, cũng được nâng niu như thứ bùa hộ mệnh cho lòng tin mãnh liệt vào đường công danh, thăng quan tiến chức.

Rồi các phủ, các đền, chùa, miếu mạo…cứ sau Tết là tấp nập người ra kẻ vào, khổ sở chen lấn, sớ cầu xin nào cũng dài dằng dặc ti tỉ ước mong.

Thôi thì, cầu mong những điều may mắn, tốt đẹp, an vui trong ngày đầu xuân năm mới vốn là truyền thống tốt đẹp của người Việt bao đời. Những địa danh tâm linh ấy, cũng được dựng lên từ ý nghĩa văn hóa và lịch sử đầy nhân văn của cha ông. 

Nhưng thử hỏi, bao nhiêu người trong số các khách thập phương xa gần kia, mang cái tâm hướng thiện và cầu bình an thực sự đến với những nơi linh thiêng. Hay nhiều hơn thế, những kẻ đang hùng hổ cướp lộc và len lén mua khói bán nhang, mua thần bán thánh đến cầu khấn những điều biểu lộ sự tham lam vô độ của lòng người.

  Nhảy bổ lên cả lư đồng, bàn thờ để cướp bằng được một chút lộc mang về nhà tại đền Trần (Ảnh: Zing)

Nhảy bổ lên cả lư đồng, bàn thờ để cướp bằng được một chút lộc mang về nhà tại đền Trần (Ảnh: Zing)

Mùi của khói hương là mùi của bình an, của tĩnh tại, của thời khắc thiêng liêng, của ước vọng tốt đẹp và hướng thiện. Thứ mùi ấy, nhất định không thể tồn tại giữa xô bồ và toan tính. 

Từ bao giờ, niềm tin của con người được “gá” vào thánh thần chứ không phải giữa con người với con người, giữa con người với ngay chính xã hội mà chúng ta đang sống, đang tồn tại hiển nhiên như vậy?

Cả một xã hội khấn vái, ước ao, một xã hội biến mình thành nô lệ của hương khói và thánh thần.

MƯỜI BỐN

Thanh Tran shared Kim Le‘s post.

 

Image may contain: one or more people, crowd and outdoor

Kim Le

MƯỜI BỐN

Bạn bảo: phải đến sớm nhận chỗ chứ đúng giờ thì đông kín không len nổi.

Chùa Phúc Khánh. Đêm 14. Mỗi suất 200 000 đ. Tổng thu 28 tỉ đồng. 14 vạn suất.

14 vạn suất cầu xin. Chầu chực mới được xin. Bỏ tiền mua suất được xin. Nghe một tên sư quốc doanh ban phát bố thí cho chút hy vọng về một tương-lai-bấp-bênh-có-thể-vì-lòng-thành-phủ-phục-mà-có-thể-có-bớt-chút-nào-đen-tối.

14 vạn người len nhau, để được quyền xin cái không có.

14 vạn. Cho một tối.

Tối nay sẽ 15 vạn hoặc hơn.

Tối 18 lại 18 vạn nữa.

Đến hẹn lại lên, lại nườm nượp rủ nhau cúi lưng đi xin giả dối.

Tôi, chăm chỉ cần cù, đã đi nhiều lần mười bốn tháng, qua nhiều lần mười bốn nghìn cây, mới gặp được, khắp mười bốn phương trời, mười bốn người bạn tâm đắc, mười bốn lứa tuồi, mười bốn con đường yêu quê hương, thương đồng loại.

Họ, 14 vạn, hình như cũng đi tìm gì đó. Có thấy không? Hay chỉ mong mãi được bình yên làm nô lệ? Nhưng khổ, cầu thế chứ cầu nữa cũng đâu có bình an rào rào từ trên trời rơi xuống! Nếu có thì đã chả kỷ lục thế giới về ung thư, về thức ăn độc hại, về ô nhiễm, về tệ nạn, về thất nghiệp, về xuất khẩu lao động, xuất khẩu mại dâm, xuất khẩu cô dâu tuyệt vọng.

Nhìn những đám đông tuyệt vọng này, nhất loạt hướng về tên sư quốc doanh Thích Thanh Quyết, hay một kẻ khác, như hắn, ma giáo kinh doanh nỗi sợ, tôi luôn ao ước có ngày nào, cùng bạn bè mười bốn phương trời, nắn được những dòng suối mười bốn vạn đó, chảy về miền yêu thương, ước vọng, miền thực sự có ánh sáng, nơi ta TẠO RA tương lai thay vì cầu xin ảo giả.

Mười bốn, mười rằm hay mười tám, tôi chúc cho mỗi người trong 14 vạn này đọc nhiều hơn chút, nghe, nhìn nhiều hơn chút, gặp gỡ thêm người tốt để tự cởi bớt dây trói u mê.

Vầng trăng trên cao, chứng cho lòng tôi mong nhé!

20180301

NẮNG