Hôm tháng 9 vừa qua (năm 2017), Victoria Arlen là một trong những thí sinh tham gia cuộc thi “Dancing with the stars” mùa thứ 25, một chương trình truyền hình thực tế của Mỹ. Nhưng để đến được cuộc thi này, dù không được vào chung kết, Arlen đã trải qua một hành trình dài, chiến đấu giành lại sự sống, tập luyện để có thể hoạt động như một người bình thường và đặc biệt là đạt được những giải thưởng về thể thao và thỏa mãn niềm đam mê múa nhảy. Tất cả là nhờ đức tin mạnh mẽ và lời cầu nguyện không ngừng của Victoria và gia đình.
Victoria Arlen sinh ngày 26 tháng 9 năm 1994, là con gái duy nhất trong gia đình có 3 người con. Giữa tuổi 11, với bao đam mê thể thao và khiêu vũ của một cô bé năng động, Victoria bị mắc chứng bệnh trầm trọng. Cơ thể của cô bé dần dần yếu đi từng ngày. Các bác sĩ khám phá ra cô bé bị hai triệu chứng hiếm gặp, đó là viêm tủy sống và viêm não di căn cấp tính. Chứng viêm não và viêm tủy sống đã làm cho tay chân của Victoria bị liệt, và rồi Victoria không còn nói, ăn uống, đi lại và cử động được nữa.
Tình trạng sức khỏe của Victoria trầm trọng đến nỗi các bác sĩ tuyên bố là cô bé đang sống trong tình trạng thực vật và không có hy vọng hồi phục. Thậm chí người ta đã đề nghị áp dụng euthanasia cho cô bé, nghĩa là giúp cô bé chết, để khỏi chịu cảnh sống thực vật. Thân thể của Victoria bị biến dạng. Gần 4 năm trời Victoria bị trói chặt trong thân xác bất động của mình. Dù cô nhận biết mọi điều đang diễn ra, nhưng cô không thể cử động hay giao tiếp được. Các bác sĩ tin rằng hy vọng sống sót của cô không nhiều và hồi phục hầu như là điều không thể.
Nghe những chẩn đoán của các bác sĩ, dù thân xác như là đã chết nhưng tâm hồn Victoria lại mạnh mẽ vô cùng. Chính tình yêu gia đình và niềm tin nơi Thiên Chúa đã giúp Victoria không rơi vào tình trạng u tối và tuyệt vọng hoàn toàn vì tật bệnh của mình. Dù mọi người không thể nghe Victoria nhưng cô có thể nghe họ. Cô biết là họ đang chiến đấu vì cô và cô chiến đấu vì họ. Cha mẹ của Victoria không ngừng lập đi lập lại với cô: “Con là một tín hữu, Thiên Chúa có thể làm mọi sự cho con”, để duy trì ngọn lửa đức tin của con gái mình. Cứ thế họ đã thanh luyện ao ước được gặp Thiên Chúa của Victoria.
Trong 2 năm trời, Victoria đã cầu nguyện một cách bền chí. Thiên Chúa là nguồn trông cậy tín thác duy nhất của cô, là Đấng duy nhất mà cô có thể cùng đi trên đường khổ giá. Victoria thật sự muốn buông tay, nhưng chính Chúa, Đấng cô tin cậy, lại không buông tay. Victoria đã cảm thấy như được Chúa tỏ hiện với cô. Cô quyết định dâng lên Chúa lời cầu nguyện cuối cùng trước khi chết, một lời cầu nguyện như một lời hứa: “Lạy Chúa, nếu Chúa ban cho con cơ hội thứ hai để sống, con hứa với Chúa là con sẽ không lãng phí dù chỉ một giây trong cuộc sống của con … Con hứa với Chúa sẽ dùng tiếng của con và cuộc sống của con vì Chúa.”
Năm 2010, sau gần 4 năm, Victoria bắt đầu học nói, học ăn và cử động lại. Victoria bắt đầu cử động, rồi tìm cách sử dùng đôi tay của mình và cuối cùng, cô có thể phục hồi các hoạt động của cơ thể, ngoại trừ đôi chân. Victoria phải ngồi xe lăn. Nhưng được thêm sức bởi niềm hy vọng, Victoria tìm lại được sức mạnh để phấn đấu và lời cầu nguyện của những người quanh cô đã trợ lực giúp cô tiếp tục cuộc chiến của mình.
Tháng 6 năm 2012, Victoria phá kỷ lục thế giới về bơi lội dành cho người khuyết tật trong cuộc thi vòng loại và được tham dự Thế vận hội mùa hè dành cho người khuyết tật ở Luân đôn. Tại cuộc thi này, Victoria đã dành được 4 huy chương: một vàng và 3 bạc. Dù cho hành trình phục hồi còn dài nhưng không có gì khiến Victoria dừng bước.
Tháng 4 năm 2016, Victoria học đi lại sau gần một thập niên bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Cô đã quyết định tham gia và được chọn là thí sinh cho cuộc thi “Dancing with the stars” mùa thứ 25. Qua sự tham gia này, Victoria muốn là chứng tá cho mọi người về sức mạnh mà cô tín thác nơi Thiên Chúa. Victoria muốn hướng dẫn những người xung quanh mình tìm thấy ánh sáng và tình yêu của Chúa, hướng dẫn họ tin tưởng vào Chúa và không đánh mất niềm hy vọng. (Aleteia 09/11/2017)
Ông Đinh La Thăng, cựu Ủy viên Bộ Chính trị, viên chức cao cấp nhất của Đảng Cộng sản bị bắt giữ. Ảnh chụp tại một phiên họp Quốc hội, 30/10/2017.
AFP
Cuộc chiến chống tham nhũng của ông Nguyễn Phú Trọng lên đến đỉnh cao khi ông Đinh La Thăng bị bắt. Ông Thăng là quan chức to nhất, là thanh củi gộc cho vào cái lò của ông Trọng mặc dù ngoài xin lỗi Đảng, xin lỗi nhân dân ông còn xin lỗi cả… cá nhân ông Trọng. Đinh La Thăng từng là ủy viên Bộ chính trị, Bí thư Thành ủy Tp HCM, Bộ trưởng Giao thông vận tải, Bí thư đảng ủy, Chủ tịch Tập đoàn dầu khí Việt Nam (PVN), đại biểu quốc hội… Nói ông Thăng là quan chức to nhất bị bắt là ở chỗ đó. “Tiện tay”, ông Trọng cho bắt luôn cả em trai ông Thăng là Đinh Mạnh Thắng. Có một điều lạ là sai phạm của ông Đinh La Thăng là từ hồi ông làm lãnh đạo PVN nhưng sau đó vẫn bổ nhiệm ông làm Bộ trưởng Giao thông Vận tải, bầu ông vào Bộ chính trị rồi cho làm Bí thư Thành ủy Tp HCM.
Trong chiến dịch “đốt lò”, đã có nhiều quan chức cỡ bự, đại gia đang chờ ra vành móng ngựa. Điều này đã lấy lại lòng tin của nhiều người. Tuy nhiên đối với cũng nhiều người, tức là “một bộ phận không nhỏ”, người ta còn nghi ngờ về động cơ, mục đích của ông Trọng. Có những cánh rừng có nhiều củi mục nhưng không được nhặt về. Gần đây là thông tin khởi tố hai cựu Tổng giám đốc PVN nhưng sau đó đã nhanh chóng cải chính khiến công luận ngơ ngác không hiểu tại sao.
Nhưng để xảy ra sai phạm tràn lan, gây thất thoát và tham nhũng hàng chục nghìn tỉ đồng, hàng tỉ đô la do lỗi tại ai? Có phải là cán bộ kém phẩm chất? Điều này đúng. Có phải cơ chế quản lý lỏng lẻo? Điều này cũng đúng. Nhưng ai là người cất nhắc họ thành cán bộ rồi tạo điều kiện cho họ chui sâu leo cao? Cái gì sinh ra sự quản lý hớ hênh, để lòng tham của con người nổi dậy, “dễ đến thế, ngu gì mà không vơ vét”. Suy xét cho sâu xa thì rõ ràng là do cái thể chế này sinh ra mà thể chế thì không ai bắt bỏ tù được, chỉ có thể thay đổi. Điều này đã bàn đến nhiều, ở đây chỉ đề cập một nguyên nhân cụ thể là cách sử dụng con người, tức là khâu tổ chức cán bộ.
Có một mẫu người dễ thăng tiến nhất, được cho là kiên định, vững vàng, năng nổ và vì thế anh ta được cấp trên tin cậy, tạm gọi là mẫu cán bộ năng nổ. Mẫu người này có những đặc điểm sau:
– Luôn tỏ ra kiên định về lập trường, vững vàng về tư tưởng. Không kiên định vững vàng, sao họ không hề tỏ ra nghi ngờ bất cứ nghị quyết nào của các cấp ủy đảng, không nghi ngờ bất cứ mệnh lệnh nào của cấp trên. Mọi nghị quyết, mọi mệnh lệnh của cấp trên dù đúng sai, họ đều hưởng ứng, triển khai thực hiện một cách sốt sắng và rất… ồn ào.
– Năng nổ, thích thể hiện: Lúc nào họ cũng đứng ở vị trí tiên phong. Phong trào thi đua nào được phát động, y như rằng có mặt họ ở hàng đầu. Khi là lính thì tích cực cày kéo, dĩ nhiên là sếp phải trông thấy, khi làm quan to rồi thì tích cực làm mẫu dĩ nhiên là phóng viên phải đi theo. Về hiệu quả như thế nào thì họ không cần biết, “đi đâu không biết hàng đầu cứ đi”.
– Sẵn sàng xé rào: Mẫu cán bộ này ít trau dồi chuyên môn nghiệp vụ. Họ thấy chuyên môn nghiệp vụ giỏi không cần thiết trong cơ chế này. Bài học về những người tài giỏi, liêm chính nhưng rất ì ạch trên con đường tiến thân khiến họ tránh xa. Trong khi làm lãnh đạo, họ ít để ý đến các qui định của pháp luật và đặc biệt là ít quan tâm đến các nguyên tắc của quản lý kinh tế, tổ chức quản lý nhân sự và rất mạnh bạo xé rào. Họ cất nhắc cánh hẩu bất chấp các qui định về đề bạt, cất nhắc. Họ cho những nguyên tắc, qui định là rào cản cho sự phát triển. Họ mạnh dạn chi những khoản tiền không cần chứng từ, miễn sao được việc. Những khoản chi này sẽ được hợp lý hóa bằng chứng từ giả. Dĩ nhiên là đối với khoản ngoài sổ sách thì không cần chứng từ. Một doanh nghiệp làm ăn thua lỗ phải thay cán bộ. Vị giám đốc mới về “xốc” xí nghiệp lên bằng cách hô hét, quát tháo om sòm, liên tục đưa ra các quyết định này, quyết định nọ kể cả quyết định bằng mồm. Nhiều lúc cao hứng lên, anh ra lệnh cho trợ lý ngay trước mặt công nhân: “Mày về làm quyết định thưởng cho chúng nó 10 triệu, tao ký. Anh không cần biết qui định thưởng tối đa, tối thiểu là bao nhiêu hoặc bằng bao nhiêu phần trăm của giá trị làm lợi, cứ làm như tiền của mình. Chuyên môn thì không dám cãi.
Có những cán bộ cần mẫn, chặt chẽ trong nguyên tắc tài chính, lo cải tiến kỹ thuật, hợp lý hóa trong sản xuất, tiết kiệm nhiều tỉ đồng cho ngân sách nhưng không ai để ý đến. Trong khi đó, mẫu người trên chỉ giỏi hò hét, phá phách thì được ca ngợi như một hiện tượng của phong trào “thi đua yêu nước”, “học tập và làm theo”.
– Biết ăn chia: Khi cơ chế quản lý quá lỏng lẻo mà lại được sự tin cậy, chiều chuộng của cấp trên, họ yên tâm và mạnh bạo trong việc phá phách và vơ vét. Tuy nhiên, họ tỏ ra biết điều trong khâu “phân phối”, trên dưới ai cũng có phần nên vui vẻ cả.
– Có tài diễn thuyết: Mẫu năng nổ này thường có duyên diễn thuyết, thu hút được đám đông. Ngoài hô hét, họ hay minh họa bằng các câu chuyện lạ, khôi hài, tay vung vít, chém vào không khí, chân đi đi lại lại, có phi gạt phăng cả mic xuống nền hội trường. Cao hứng, họ đi xuống cả các hàng cử tọa, chỉ mặt gọi thằng này thằng kia một cách suồng sã và thân mật.
– Tác phong quần chúng: Mẫu người này thường có tác phong quần chúng, nói năng khá thoải mái, xuề xòa, hay nói tục, dễ hòa đồng với mọi người, hay bao bạn bè, đồng nghiệp. Các ngón nghề cái gì cũng biết, từ hút thuốc lào cho đến gái gú. Họ chơi với ai cũng khá chung thủy, trừ khi buộc phải cứu lấy mạng mình. Họ cũng quý đồng hương, thiên vị quê hương mình. Họ cư xử cũng có nghĩa, có tình, mang chất giang hồ. Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của mẫu người này. Trong khi người ta đã quá chán ngán với mẫu cán bộ lạnh lùng, đạo đức giả thì “tác phong quần chúng” này dễ chiếm được cảm tình của mọi người.
– Họ rất nhạy bén, biết đón ý cấp trên. Họ hiểu rất nhanh ý muốn của từng vị thượng cấp một, sẵn sàng giành lấy những việc mà người khác e ngại không muốn hay không dám làm vì nó trái với nguyên tắc, qui định quản lý hoặc trái với lương tâm đạo đức.
– Được coi là có cá tính: Cách thể hiện của họ khác người nên có được coi là có cá tính. Tất nhiên, trong một tập thể, ai cũng na ná như ai thì cũng dở. Nhưng tiếc rằng, cá tính của các vị ấy không đột phá vào sự trì trệ mà theo xu hướng phá phách. Ngày xưa, thời chiến tranh, lính tráng hay truyền cho nhau chuyện về những ông tướng có tính cách kỳ quặc. Ví dụ có ông thương người, dừng xe lại cho đi nhờ. Đến khi họ xuống xe cảm ơn thì ông nổi “cá tính”, bắt lái xe chở về người đi nhờ về vị trí cũ (chắc dọa thôi), vì theo ông, có gì mà phải cảm ơn. Có ông lãnh đạo xuống công trường, thấy một cô gái trèo lên máy xúc chơi, ông tưởng cô này là thợ lái máy liền hứng lên chỉ đạo cho đơn vị xây dựng cô ta thành chiến sĩ thi đua hay anh hùng gì đấy. Chuyện đồn đại ở các đơn vị, không biết thực hư thế nào.
– Được tin cậy: Mọi thể hiện của họ gây được ảo giác cho cấp trên. Cấp trên thấy họ xông xáo nên cho rằng họ được việc, là năng nổ. Vì vậy, mẫu cán bộ này thăng tiến rất nhanh. Họ lên vị trí càng cao thì phá càng mạnh, vơ vét, chia chác càng nhiều. Khi con người ta được đề bạt dễ dàng quá thì sinh ra tự mãn, kiêu căng, không biết điểm dừng. Cuối cùng thì họ có thể hạ cánh an toàn nhưng cũng nhiều trường hợp về hưu rồi cũng không thoát vì tội lớn quá và rõ quá, đảng phải “cay đắng” xử lý họ. Nhưng xét cho cùng thì cũng tại đảng mơ hồ quá, tin tưởng, nuông chiều họ quá nên vô hình trung tạo môi trường cho họ vi phạm pháp luật có hệ thống và để lại hậu quả rất nặng nề. Nếu công tâm, biết đánh giá đúng năng lực, phẩm chất cán bộ, không cất nhắc họ vào vị trí dễ phá phách, dễ vơ vét thì đâu đến nỗi họ lâm vào vòng lao lý và đảng phải chịu tổn thất nặng nề đến thế. Sai phạm của họ liên quan đến nhiều người, nhưng có nhiều người thoát còn họ trở thành vật hy sinh.
Mẫu cán bộ này hiện vẫn đang được ưa chuộng ở các cơ quan, tổ chức của nhà nước và các cấp ủy đảng mà không dễ mấy ai chịu nhìn nhận.
* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do
Người dân huyện Ea Súp (Đắk Lắk) phát hiện nhóm người đang dùng máy móc cày đất nên kéo đến đánh nhau làm 1 người chết tại chỗ, 6 người phải nhập viện cấp cứu.
Trong khi họ toan tính chuyện cấm bàn về thể chế xã hội dân sự, đa nguyên tư tưởng, đa nguyên chính trị và chuyện mất đảng, mất chế độ là mất tất cả thì ở ngoài quần đảo Trường Sa tên bạn vàng 4 tốt Trung Quốc vẫn tiếp tục xây dựng các công trình dân sự cũng như quân sự tại đây, xây sân bay ngầm, kho chứa đạn dược, vũ khí và có máy bay chiến đấu bay trên không gian các vùng đảo này.
Bất chấp sự lên tiếng yêu cầu chấm dứt ngay tức khắc việc xây dựng phi pháp này từ quốc tế, bất chấp phán quyết của toà trọng tài PCA năm 2016, rằng việc bồi đắp đảo nhân tạo là những hành động bất hợp pháp, và những hành động (phục vụ mục đích) quân sự là đe doạ tới chủ quyền và gây bất ổn ở biển đông.
Tuy vậy, Trung Quốc chưa bao giờ là một quốc gia biết tuân thủ luật pháp và luật pháp quốc tế. Nên Bắc Kinh dù to về diện tích và nhiều về dân số cũng chỉ là một tên côn đồ và không thể nào hoà nhập để sống chung một cách hoà bình với thế giới văn minh.
Nhục ko? Vì sao đi đến đâu ăn cắp đến đó, thiếu thốn quá ư? Nổi tiếng gì ko nổi, nổi tiếng vì gian lận, ăn cắp, thủ đoạn.
Các bạn ko tưởng tưởng nỗi sự ê chề khi chúng ta bước ra thế giới đâu, ở trong nước nhiều năm nghĩ nó ko đáng để nói, ko quan trọng, bình thường. Nhưng thử bước chân ra khỏi VN đi, sẽ biết liền. Lo kiếm cái quần “*” đội lên đầu cho bớt nhục.
Vậy mà vẫn ra rả đảng ta quang vinh lắm lắm, giáo dục để các thế hệ sau đi ăn cắp mà vẫn ko ngớt tuyên truyền “dóc tổ”.
Ai ko sợ luận điệu của Bắc cộng chứ tui, tui sợ đến chết khiếp, ngán tới cổ họng luôn đó.
Việt Nam một thuở, giờ hết rồi. Đi tới đâu người ta tránh như tránh hủi, sợ còn hơn sợ người bệnh ho lao nữa.
Làm ơn bớt bớt cái mồm nói dóc lại dùm, cho chúng tôi nhờ với.
Tỷ phú Quách Văn Quý: Máy bay MH370 mất tích là một vụ giết người diệt khẩu
Doanh nhân Quách Văn Quý hiện đang trốn tại Mỹ, trong thời gian vừa qua đã liên tiếp đăng những video vạch trần sự hủ bại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đồng thời tiết lộ nội tình vụ mất tích của máy bay MH370.
mổ cướp nội tạng, MH370, Giang Trạch Dân, Doanh nhân Quách Văn Quý. (Ảnh: Twitter)
Từ đầu tháng Chín, ông Quách Văn Quý đã tiết lộ nội tình bên trong vụ “mổ sống lấy nội tạng, giết người theo nhu cầu” của ĐCSTQ. Theo đó, con trai của cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân là ông Giang Miên Hằng nhiều lần vì thay thận mà giết người lấy nội tạng, đồng thời vì diệt khẩu nên đã tạo ra sự kiện máy bay MH370 của Hãng Hàng không Malaysia mất tích năm 2014, đương nhiệm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Trung ương Mạnh Kiến Trụ cũng nhúng tay sâu vào việc này.
Ông Quách Văn Quý nói, trong khoảng thời gian từ năm 2004 đến 2008, ông Giang Miên Hằng đã từng 3 lần thay thận tại Bệnh viện Quân khu Nam Kinh, ông Mạnh Kiến Trụ và một số quan chức trong Ủy ban Chính trị Pháp luật Thượng Hải, quan chức trong quân đội cùng nhau tiến hành lựa chọn người để lấy thận ghép cho ông Giang Miên Hằng. Theo ông Quách Văn Quý, do hai lần phát hiện nguồn cung nội tạng không phù hợp, nên trong 3 lần thay thận của ông Giang Miên Hằng, đã có tổng cộng 5 người bị giết chết.
Bên cạnh đó, mẹ của ông Mạnh Kiến Trụ cũng từng nhiều lần thay thận. Để tìm nguồn thận từ người sống, tâm phúc của ông Mạnh là Tôn Lập Quân đã tìm đến phạm nhân trong tù, giết người để lấy nội tạng, và cũng đã từng giết nhầm người.. Vì để che giấu sự thật, họ đã giết người diệt khẩu đối với những bác sỹ phẫu thuật cho mẹ của ông Mạnh và người nào biết được việc này. Doanh nhân Quách Văn Quý còn lấy ví dụ để nói rõ ĐCSTQ làm thế nào để “mổ sống lấy nội tạng, giết người theo nhu cầu”: “Một thanh niên 21 tuổi người Tân Cương, vì dùng chứng minh thư giả để trọ trong khách sạn nên bị bắt, sau đó bị xét nghiệm thấy thận phù hợp để ghép cho người nhà của lãnh đạo, cuối cùng bị phán tội tử hình do ‘liên quan tới chủ nghĩa khủng bố và muốn đánh bom’. Thận của người này đã bị lấy đi, gan cũng bị lấy để ghép cho người nhà của một lãnh đạo khác! Họ giết người theo nhu cầu!”.
Ngày 6/9, ông Quách Văn Quý lại đăng video tiết lộ nội tình giết người diệt khẩu liên quan đến việc ông Giang Miên Hằng thay thận. Theo đó, ngày 8/3/2014 xảy ra sự kiện chuyến bay MH370 của Hãng Hàng không Malaysia mất liên lạc, đây là “sự kiện ám sát chính trị”. Trên chuyến bay MH370 có người của Bộ Công an Trung Quốc và người liên hệ giúp ông Giang Miên Hằng thay thận, họ là người của chính quyền, nhưng sau khi chết thân phận lại bị biến thành thường dân.
Ông Quách Văn Quý tiết lộ sự thật về chuyến bay MH370 bị mất tích rằng, người nhà của những bác sĩ tham gia phẫu thuật thay thận cho ông Giang Miên Hằng và người thân của ông Mạnh Kiến Trụ cùng những người nắm được tình hình có nhiều người chạy sang Malaysia, nhân viên thụ lý vụ án của phía cảnh sát đến Malaysia để khuyên họ quay về, sau đó họ bị mất tích trong chuyến bay trở về Trung Quốc.
Ông Quách còn cho biết, ông Mạnh từng chính thức nói: “Tôi khống chế 100% Malaysia và Philippines!” Ông Quách Văn Quý nghi ngờ, ông Mạnh nhiều lần phái người đến Malaysia để thương lượng, nhưng chưa từng công bố kết quả của những cuộc thương lượng đó, người nhà của những người tử nạn đi kháng nghị khiếu nại cũng bị chính quyền bắt giữ với lý do an ninh và lợi ích của quốc gia. mổ cướp nội tạng, MH370, Giang Trạch Dân,
“Mổ sống lấy nội tạng” bị coi là tội ác chưa từng có trên thế giới; báo cáo điều tra độc lập của luật sư nhân quyền David Kilgour và ông David Matas cho thấy, ĐCSTQ đã tiến hành mổ lấy nội tạng người sống một cách có hệ thống, trong đó rất nhiều người tập Pháp Luân Công đã trở thành nạn nhân. (Ảnh: Epoch Times)
Ngoài ra, ông Quách Văn Quý còn nhắc đến hai chuyên gia nổi tiếng của Trung Quốc về bệnh thận đã “nhảy lầu tự tử”, hai vị này được cho là liên quan tới “mổ sống lấy nội tạng” nên bị diệt khẩu.
Trong đó, một người tên Lê Lỗi Thạch, là phó Viện trưởng Bệnh viện Đa khoa Quân khu Nam Kinh, Viện sĩ Viện Công trình Trung Quốc, chuyên gia nổi tiếng quốc tế về bệnh thận; một người nữa tên Lý Bảo Xuân, ông là Chủ nhiệm nội khoa thận của Bệnh viện Trường Hải (thành phố Thượng Hải), giáo sư, hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Theo thông tin được công bố công khai, ngày 16/4/2010, ông Lê Lỗi Thạch “nhảy lầu” tử tử tại nhà riêng. Còn ông Lý Bảo Xuân nhảy lầu từ tầng 13 của khu nhà cao tầng ở Bệnh viện Trường Hải, vào buổi chiều ngày 4/5/2007
Mai Thanh Truyết (Danlambao) – Theo định nghĩa thông thường, Bất tuân (Disobedience) là sự từ chối hay phủ nhận, hay không vâng lời (một mệnh lệnh nào đó). Còn Bất tuân dân sự (civil disobedience) là từ chối tuân thủ các luật lệ do chính phủ áp đặt và gián tiếp buộc họ phải làm hoặc thay đổi (một chính sách hay luật lệ gì đó). Một thí dụ cụ thể trong đại học là Hội sinh viên của trường có thể thực hiện bất tuân dân sự để gây áp lực với Hội đồng Khoa để đòi thay đổi học phí hay chính sách thi cử v.v…
Người hệ thống hóa chính sách bất bạo động: Gene Sharp
Gene Sharp
Gene Sharp (sinh ngày 21 tháng 1 năm 1928) là người sáng lập Viện Albert Einstein, một tổ chức phi lợi nhuận chuyên nghiên cứu hành động bất bạo động và là giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Massachusetts Dartmouth. Ông được biết đến với nhiều bài viết về cuộc đấu tranh bất bạo động, đã ảnh hưởng đến rất nhiều phong trào phản kháng của chính phủ trên toàn thế giới. Các nguồn tin không chính thức cho rằng Sharp đã được đề cử giải Nobel Hòa bình năm 2015 và trước đó đã được đề cử ba lần trong năm 2009, 2012 và 2013. Năm 2011, ông được trao Giải thưởng Giáo dục Hòa bình El-Hibri (El-Hibri Peace Education). Năm 2012, ông được nhận giải Right Livelihood Award, cũng như giải thưởng về “Dân chủ xuất sắc Trọn đời” (Distinguished Lifetime Democracy Award).
Ông đã soạn thảo và hệ thống hóa cung cách bất bạo động bằng cách tiếp cận các cuộc kháng chiến dân sự bất bạo động dựa trên các bài học của Gandhi, Luther King, Havel và nhiều người khác. Lý thuyết về quyền lực của Sharp nhấn mạnh rằng chủ nghĩa độc đoán đặt căn bản trên sự vâng lời của dân chúng và sự hợp tác của các cá nhân với những người cầm quyền. Quan niệm rốt ráo của ông là sự chống đối bất bạo động có thể lật đổ quyền lực chính trị và tinh thần của một chế độ độc tài.
Bản tóm lược của ông về 198 Phương pháp Hành động Bất bạo động (Nonviolent Action) trình bày một loạt các kỹ thuật:
– Tẩy chay, đình công, tọa kháng (sit-ins);
– Ngăn chặn và làm chậm lại (blockades and slowdowns);
– Phân phối tờ rơi (leaflets) và các buổi nói chuyện công cộng.
Tất cả điều trên, bất cứ một công dân nào cũng có thể dùng để từ chối một quyền lực bất hợp pháp của chế độ độc tài. Một khi kết hợp được với các hình thức phản kháng truyền thống nói trên người dân có thể gây ra áp lực to lớn cho các nhà độc tài tùy theo từng giai đoạn.
Một khi nhận thức về tính bất khả chiến bại của chính sách bất bạo động qua hình thức “chấm dứt sự vâng lời” (đối với chế độ CSBV), sẽ đưa tới sự tan rã của chế độ một cách nhanh chóng.
198 Phương cách Bất tuân của Gene Sharp
Ông đã phân chia nhiều loại bất tuân, trong đó từ phương cách 193 đến 198 được Ông xếp vào loại “Can thiệp chính trị” (political intervention) như sau:
– 193. Sự quá tải của các hệ thống hành chính;
– 194. Tiết lộ danh tính của các điệp viên bí mật;
– 195. Tìm cách giam cầm các nhà độc tài (seeking imprisonment);
– 196. Sự bất tuân dân sự;
– 197. Làm việc mà không cần cộng tác với chính quyền độc tài;
– 198. Thiết lập Chủ quyền kép (Dual sovereignty) và thành lập Chính phủ Song hành.
Không nghi ngờ gì nữa, vẫn còn một số lượng lớn các phương pháp bổ túc đã được sử dụng nhưng chưa được phân loại, và sẽ có nhiều phương pháp bổ túc khác sẽ được khơi sáng trong tương lai có đặc điểm của ba loại phương pháp: a- phản đối bất bạo động và thuyết phục, b- bất hợp tác và c- can thiệp bất bạo động (non-violent protest and persuasion, non-cooperation and non-violent intervention).
Tại sao người dân vâng lời
Sharp đưa ra bảy (7) lý do khiến cho người dân “phải” nghe lời.
– Thói quen: Theo thói quen, đó là lý do chính khiến mọi người không đặt câu hỏi của “thượng cấp” muốn họ làm. Sự vâng lời (theo thói quen) đã được nhen nhúm trong hầu hết các nền văn hóa (nhứt là văn hóa Việt Nam);
– Nỗi sợ hãi bị trừng phạt: Đó là nỗi sợ hãi của các hình thức trừng phạt, chứ không phải chính sự hình phạt; điều đó có hiệu quả nhất trong việc áp đặt sự vâng lời;
– Nghĩa vụ đạo đức: “Sự hạn chế nội lực” (inner constraining power) là sản phẩm của chương trình văn hóa và giáo dục nhồi sọ có chủ ý do chính quyền độc tài qua tôn giáo và truyền thông theo chế độ;
– Lợi ích cá nhân: Khả năng có được lợi ích về uy tín và tài chánh được nâng cao, có thể thu hút nhiều người tuân theo để hưởng lợi ích kể trên;
– Nhận diện tâm lý với người cai trị: Mọi người có thể cảm thấy có mối liên hệ cảm tính và có cảm tình với người lãnh đạo hoặc hệ thống lãnh đạo. Các biểu hiện phổ biến nhất của điều này là cung cách biện minh bằng lòng yêu nước và chủ nghĩa dân tộc;
– Các trí não không ý thức: Mọi người thường tuân theo lệnh mà không có ý thức để đặt câu hỏi về tính hợp pháp của một chính thể độc tài;
– Sự vắng bóng của niềm tự tin: Một số người thích “chuyển” sự kiểm soát cuộc sống của họ cho lớp cầm quyền, vì họ không đủ tự tin để tự quyết định.
Làm thế nào để lật đổ độc tài?
9.3.2011. Belgrade – Portrait of Slobodan Djinovic (left) and Srdja Popovic (right), representatives of Canvas organisation. Between them is a poster of OTPOR organisation, which they lead during the resistance against Slobodan Milosevic’s regime.photo: Sanja Knezevic
Slobodan Djinovic, Srdja Popovic
Hai nhà giáo Slobodan Djinovic, Srdja Popovic, lãnh đạo Otpor, một phong trào học sinh ở Serbia đã từng nổi lên để lật đổ Tổng thống độc tài Slobodan Milosevic năm 2000. Sau đó, họ giúp đỡ các phong trào dân chủ thành công ở Gruzia và Ukraine. Tiếp theo, hai người thành lập Trung tâm Ứng dụng Chính sách và Hành động Bất bạo động (Center for Applied Nonviolent Action and Strategies – Canvas) và đã đi khắp thế giới, đào tạo các nhà hoạt động dân chủ từ 46 quốc gia theo phương pháp của Otpor.
Hai nhà giáo Serbia trên bắt đầu với những khái niệm của học giả người Mỹ Gene Sharp về phong trào bất bạo động. Nhưng họ đã tinh chế và thêm vào những ý tưởng. Popovic kể lại sách lược của Canvas và cách mọi người sử dụng chúng như thế nào trong một cuốn sách mới “Bản Thiết kế cho Cách mạng” (Blueprint for Revolution).
– Huyền thoại: Bất bạo động là đồng nghĩa với tính thụ động. Không đúng. Cuộc đấu tranh bất bạo động là một sách lược buộc một nhà độc tài phải trả lại (cede) quyền lực bằng cách tách rời ông ta rời khỏi các tay chân trụ cột của ông ta;
– Huyền thoại: Những phong trào bất bạo động thành công nhất nảy sinh và tiến triển từ sự tự phát. Không đúng. Sự chiến đấu bất bạo động là một cuộc vận động chiến lược để ép nhà độc tài phải rời khỏi quyền lực;
– Huyền thoại: Chiến thuật chính của đấu tranh bất bạo động là tập trung nhiều người. Ý tưởng này phổ biến rộng rãi vì những cuộc biểu tình lớn giống như đầu của tảng băng trôi và điều quan trọng duy nhất là có thể nhìn thấy tảng băng từ xa;
– Huyền thoại: Bất bạo động có thể là hình thức đạo đức cao, nhưng áp dụng hình thức nầy sẽ vô ích đối với một nhà độc tài dã man. Bất bạo động không chỉ là sự lựa chọn đạo đức; nhưng nó luôn luôn là sự lựa chọn có chiến lược;
– Huyền thoại: Chính trị là chuyện kinh doanh nghiêm chỉnh. Theo triết gia James P. Sullivan, tiếng cười mạnh hơn 10 lần so với tiếng la hét. Không có gì phá vỡ sự sợ hãi của mọi người bằng cách nhạo báng lãnh đạo độc tài;
– Huyền thoại: Bạn khuyến khích mọi người bằng cách vạch trần các vi phạm nhân quyền. Hầu hết mọi người không quan tâm đến nhân quyền. Người dân quan tâm và ủng hộ một người/phe đối lập với một tầm nhìn về tương lai với hứa hẹn là sẽ làm cho cuộc sống của họ tốt hơn và có nhiều phúc lợi hơn nhà cầm quyền hiện có;
– Huyền thoại: Các phong trào bất bạo động đòi hỏi những nhà lãnh đạo có sức thu hút và có cách thức nói chuyện gây hứng khởi cho người nghe;
– Huyền thoại: Xem cảnh sát, lực lượng an ninh và các nhóm lợi ích, đồng minh của nhà độc tài là kẻ thù. Có thể, nhưng đừng đẩy tất cả nhân sự trong những nhóm vào chân tường mà có thể đối xử trong chừng mực nào đó với những người “cảnh tỉnh”.
Trên đây là 8 bổ túc trong cuộc tranh đấu bất bạo động nằm trong chiêu thức 196 của Gene Sharp qua chiến lược “Bất tuân dân sự”. Các bổ túc nầy góp phần xóa tan bảy yếu tố khiến cho người dân bắt buộc phải “vâng lời” sau một thời gian dài bị sự áp đặt, kềm kẹp, đàn áp không khoan nhượng của độc tài.
Việt Nam, với CSVN và qua cơ chế chuyên chính vô sản, đã hội tụ đủ 7 yếu tố “vâng lời” từ đó biến cải người dân phải tùng phục…vô điều kiện. Vì vậy, người dân trong và ngoài nước cần phải chiêm nghiệm, động não nhiều hơn 8 huyền thoại kể trên để có thể xóa tan bức màn “vô minh” mà CSVN áp đặt lên mọi người dân.
Có cuộc cách mạng bất tuân dân sự ở Việt Nam hiện tại hay không?
Trong khoảng thời gian ba năm trở lại đây, ở Việt Nam có rất nhiều tai nạn “cháy” nhà máy, kho bãi chứa hóa chất, và nguyên vật liệu v.v… mà đa số nhà máy đều do người Tàu làm chủ hay của các công ty quốc doanh. Nhưng hầu hết những vụ cháy trên đều không truy tìm được hung thủ hay nguyên nhân.
Chuyện gì đã và đang xảy ra đây?
Chúng ta thử duyệt qua một số “tai nạn” điển hình trong năm 2017 sau đây:
Cảnh sát PCCC kém hiệu quả trong vụ cháy ở Cần Thơ ngày 25/3/2017?
Theo công điện, trong các ngày 23, 24 và sáng ngày 27-3, tại Khu Công nghiệp Trà Nóc, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ, đã xảy ra vụ cháy liên tiếp tại Công ty trách nhiệm hữu hạn Kwong Lung – Meko, gây thiệt hại lớn về tài sản.
Dư luận đang rất quan tâm đến nguồn tin cho rằng, việc cảnh sát PCCC hoạt động kém hiệu quả khiến đám cháy tại công ty TNHH Kwong Lung – Meko (Khu công nghiệp Trà Nóc 1, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ) kéo dài, gây thiệt hại lớn…
Đặc biệt, trên 1 tờ báo, ông Lê Thành Dũng – Phó giám đốc công ty Kwong Lung – Meko, cũng cho rằng cảnh sát PCCC chữa cháy không hiệu quả. Ông Dũng cho biết, ban đầu cháy tại xưởng may mền, tầng 5 nhưng cháy nhỏ do chữa cháy chậm dẫn đến cháy hết xưởng.
Cháy lớn ở Khu công nghiệp Hoàng Gia
(NLĐO)- Sau hơn 3 giờ chữa cháy tại khu công nghiệp tại huyện Đức Hòa, Long An, đám cháy vẫn chưa được khống chế hoàn toàn.
Trưa 16-6, trung tá Nguyễn Văn Tợn, Đội trưởng, phụ trách lực lượng chữa cháy khu vực huyện Đức Hòa, Đức Huệ (Long An) cho biết hơn 100 chiến sĩ chữa cháy cùng dân phòng, bảo vệ khu công nghiệp vẫn đang tích cực tham gia chữa cháy tại Công ty TNHH Sơn Hiệp Phát (đóng tại Khu công nghiệp Hoàng Gia, ấp Mới Hai, xã Mỹ Hạnh Nam, huyện Đức Hòa).
Theo báo cáo ban đầu, lúc 6 giờ sáng 16-6, một tiếng nổ lớn phát ra sau đó là ngọn lửa bốc lên cao cùng khói đen bao trùm cả công ty rồi lan nhanh ra khu vực. Nhận được tin báo, 10 xe chữa cháy chuyên nghiệp của tỉnh, huyện Đức Hòa và các khu công nghiệp cùng 100 cán bộ chiến sĩ có mặt hiện trường dập lửa. Do ngọn lửa cháy quá lớn nên Cảnh sát PCCC TP. HCM có mặt chi viện.
Vụ cháy tối ngày 16/9/2017 xảy ra tại kho vải của TCM
Tuy không gây thiệt hại về người. Tuy nhiên, số vải mộc trong kho đã bị cháy, ước tính giá trị khoảng 1,4-1,5 triệu USD. Như tin đã đưa trước đó, kho vải của CTCP Dệt may – Đầu tư – Thương mại Thành Công (mã TCM-HoSE) tại số 2 đường Tây Thạnh, phường Tây Thạnh, quận Tân Phú (TPHCM) đã gặp lửa và bốc cháy lớn chiều tối ngày hôm qua 16/9.
Cháy lớn tại nhà máy Hoa Sen Nghệ An, ước tính thiệt hại hàng tỷ đồng
Một vụ cháy lớn vừa xảy ra tại Công ty TNHH MTV Hoa Sen Nghệ An, đóng tại khu công nghiệp Đông Hồi, xã Quỳnh Lập, TX. Hoàng Mai, ước tính thiệt hại hàng tỉ đồng.
Khoảng 2h40 phút sáng 15/10/2017, bảo vệ và công nhân Công ty TNHH MTV Hoa Sen phát hiện đám khói và ngọn lửa bốc lên từ hệ thống máy phun sơn. Đám cháy bùng phát mạnh và sau đó có tiếng nổ lớn tại hệ thống buồng sấy.
Hà Nội: Nổ, cháy tại khu công nghiệp của Bộ Công an
Sau nhiều tiếng nổ lớn liên tiếp, ngọn lửa bốc lên dữ dội, cột khói đen nghi ngút bao trùm một xưởng của Khu công nghiệp an ninh thuộc Bộ Công an. Vào khoảng 16 giờ 30 phút chiều 14-11, một vụ cháy nổ lớn đã xảy ra tại Khu công nghiệp an ninh (thuộc Bộ Công an) thuộc địa bàn xã An Khánh, huyện Hoài Đức (Hà Nội).
Theo một số người dân có mặt gần hiện trường, vào thời điểm trên, sau nhiều tiếng nổ lớn liên tiếp suốt một khoảng thời gian khá dài, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, khói đen bao trùm cả khu công nghiệp. Cùng lúc đó, nhiều tiếng la hét của hàng chục công nhân chạy từ trong xưởng bị cháy ra ngoài. Lúc này, gió lớn khiến ngọn lửa bốc cháy càng cao.
Do công ty kinh doanh vật liệu dễ cháy như: hóa chất, sơn, dầu nên lửa cháy lan nhanh, nhiều lính cứu hỏa không thể tiếp cận cứu chữa mà phải phun nước từ xa để chữa cháy và phòng cháy lan.
Cháy công ty gỗ mỹ nghệ ở Bình Dương thiệt hại hàng tỷ đồng.
Sau tiếng nổ lớn từ khu chứa sơn của công ty gỗ mỹ nghệ, ngọn lửa bốc cao và nhanh chóng bao trùm hàng nghìn m2 nhà xưởng. Hỏa hoạn xảy ra vào 15:00 giờ ngày 28/11/2017, tại Công ty gỗ mỹ nghệ Nam Hải 2 (đường Lý Thường Kiệt, phường Dĩ An, thị xã Dĩ An, Bình Dương). Thời gian này, nhiều công nhân đang làm việc thì giật mình nghe tiếng nổ lớn ở khu xưởng. Họ chạy ra ngoài thấy lửa bốc cao ở khu vực chứa sơn của công ty. Nhiều người bỏ chạy ra ngoài thoát thân. Đội bảo vệ và một số công nhân sử dụng bình chữa cháy và phun nước dập lửa nhưng bất thành.
Khống chế đám cháy tại Bình Dương sau một đêm cháy lớn.
Nhiều thùng phuy chứa sơn và hóa chất bị lửa nổ. Đến sáng 27/4/2015, lực lượng cảnh sát PCCC tỉnh Bình Dương vẫn đang nỗ lực khống chế ngọn lửa tại kho hàng chứa sơn và hóa chất của Công ty TNHH thương mại dịch vụ Vân Trúc, Bình Dương.
20-04-2015 Thái Bình: Cháy lớn tại cửa hàng xăng dầu, 1 người tử vong
01-04-2015 Cháy lớn tại xưởng sản xuất nệm mút ở Thành phố Hồ Chí Minh
07-03-2015 Cháy lớn tại Công ty Việt Nam SamHo
Công ty dệt may Thành Công ở Sài Gòn cháy ngùn ngụt
Chia sẻ với phóng viên NDH, ông Trần Như Tùng, Thành viên HĐQT của TCM cho biết kho bãi bị cháy không gây thiệt hại về người, còn thiệt hại về tài sản không lớn. Công ty cũng đã có bảo hiểm 100%. Theo đại diện của TCM, số vải trong kho bị cháy khoảng vài trăm nghìn mét vải. Giá trị ước tính khoảng 1,4-1,5 triệu USD. Được biết, đây chỉ một trong các kho vải của Dệt May Thành Công. Đám cháy xảy ra tại kho vải mộc này có thể ảnh hưởng tới một số đơn hàng xuất sang Nhật Bản sắp tới của Công ty.
Qua bao nhiêu đám cháy xảy ra từ Bắc chí Nam nhưng không tìm ra thủ phạm. Hiện tượng nầy cho thấy tính bất ổn định trong xã hội “xã hội chủ nghĩa” ngày hôm nay. Với hàng triệu công an, hàng bao nhiêu “công dân áo đỏ”, đủ loại cảnh sát bảo vệ (hay kiểm soát) mọi sinh hoạt của từng người dân trên toàn lãnh thổ … nhưng không có khả năng điều tra chỉ một tai nạn “cháy”.
Vì vậy, nhìn chung những “vụ cháy” trên có thể được xem như không phải là “tai nạn” mà đã xảy ra có “chủ ý”.
Nếu đúng như vậy thì đó là “chủ ý” của ai?
Phải chăng “hiện tượng bất lực” trong việc chữa cháy của nhân viên phòng cháy và chữa cháy có thể là một chỉ dấu cho thấy một hành động bất tuân dân sự…kín đáo?
Phải chăng các sự kiện trên chính là sự biểu lộ của một thái độ và hành động bất tuân dân sự trong lòng người dân sau hơn 42 năm chịu sự đàn áp, bóc lột của cường quyền, một hình thức độc tài “tập thể”?
Thay lời kết
Gần đây nhất, ngày 3/12, TT CS phải quyết định ngừng thu phí BOT ở Cai Lậy nói lên hiện tượng “bất tuân dân sự” của người dân trong nước. Ông Phạm Chí Dũng nhận định về vấn đề nầy với bài viết:”Cai Lậy và làn sóng bất tuân dân sự” như sau:
“Bất chấp chính quyền Tiền Giang và chủ đầu tư BOT Cai Lậy lập “phương án tác chiến” rất chi tiết với mũi chủ công trấn áp là hàng trăm cảnh sát cơ động và công an giao thông, bất chấp việc bị lực lượng “tay sai bảo kê” này răn đe và đàn áp, bắt bớ, cánh lái xe đã không chỉ tiếp tục yêu sách đòi BOT Cai Lậy phải hủy bỏ tình trạng “quy hoạch một nơi, thu phí nơi khác”, duy trì chiến thuật trả tiền lẻ mà còn dũng cảm đối mặt với công an, thậm chí còn tổ chức tập hợp kéo đến đồn công an đòi người khi 2 người lái xe bị công an bắt giữ”.
Ký giả Ngàn Hương cũng có phóng sự sau đó ngày 4/12 như sau: “Sau mấy ngày sôi sục khí thế tổng tấn công của nhân dân Nam Bộ, của người dân Tiền Giang, của các tài xế, và được sự cổ võ hết mình của báo chí lề đảng, nhằm đánh thẳng vào nhóm lợi ích BOT Cai Lậy (Tiền Giang), đã làm cho con quái vật này choáng váng, quằn quại và lăn lóc trong vở kịch “xả-thu xả- thu” liên tục. Nhờ các kiểu tấn công vừa trực tiếp, vừa gián tiếp liên miên và bền bỉ như vậy, đã làm cho trạm BOT này chỉ trong 4 ngày vừa qua (từ 30/11 đến 01, 02 và 03/12), đã “vỡ trận” đến 24 lần. Câu hỏi đặt ra là, ai đứng đằng sau trạm BOT Cai Lậy để ‘hà hơi tiếp sức” cho nhóm lợi ích này ‘ngóc đầu dậy,” và vùng vẫy mạnh hơn trước?”
Hai bài phóng sự tại chỗ về BOT Cai Lậy trên đây chứng minh một cách hùng hồn rằng hành động bất tuân dân sự thực sự đã được người dân Cai Lậy và ở nhiều BOT khác từ Bắc chí Nam đã hiểu và áp dụng một cách hết sức sáng tạo qua việc trả lộ phí, và cũng có nghĩa là hiện tượng trên đã đi vào lòng đại chúng.
Tại BOT Cai Lậy, lộ phí là 25.000 Đồng Việt Nam. Và họ đóng lộ phí qua trạm bằng cách trả giấy bạc 500.000 Đồng và chờ tiền thối lại; hoặc trả 2×10.000 Đồng, 4×1.000 Đồng, 1×500 Đồng và 3×200 Đồng. Tổng cộng 25.100 Đồng và người dân nhứt định chờ Trạm thu lộ phí phải thối lại 100 Đồng …mới chịu chạy qua khỏi trạm với mục đích đình trệ việc lưu thông vì tiền thối 100 Đồng không còn lưu dụng nữa.
Qua các sự kiện kể trên và sự phân tích cuộc tranh đấu bất bạo động qua hình thức bất tuân dân sự của Gene Sharp đã nói lên một thực trạng rõ ràng của xã hội Việt Nam hiện nay:
– Người dân không còn gì để sợ hãi nữa vì đã bị đẩy vào tận chân tường rồi;
– Chủng tử sợ đó đã được chuyển tải qua những cán bộ, đảng viên tư bản đỏ và các nhóm lợi ích cùng tập đoàn “thực dân mới” Trung Cộng đang hiện diện trên 49 địa điểm chiến lược quan trọng từ Bắc chí Nam.
Vì vậy, người con Việt ngày nay không còn gì để mất nữa. Mỗi người trong chúng ta chỉ còn quyết tâm đứng lên áp dụng những chiêu thức trong cuộc cách mạng bất tuân dân sự nêu trên.
Về cá nhân – Mỗi người trong 95 triệu dân, chúng ta có thể làm những việc sau đây:
– Để đuổi Tàu đang ngự trị trên lãnh thổ Việt Nam, chúng ta phá hoại bằng cách ĐỐT những cơ sở làm ăn của chúng, từ tiệm chạp phô, tiệm hủ tiếu, hay một nhà máy sản xuất v.v…Vì bây giờ họ rất sợ. Kinh nghiệm vụ đốt phá Đông Đô Đại Phố ở Bình Dương cho thấy các chủ nhân ông Tàu đã chạy mau về Tàu rồi. Thậm chí TC cho tàu qua rước công nhân của họ ở Vũng Áng, Hà Tĩnh về Tàu nữa;
– Đề diệt Việt Cộng và các nhóm lợi ích, áp dụng cùng chính sách như trên, phục kích, đốt phá bằng mọi cách các cơ ngơi được xây dựng trên xương máu của dân tộc. Trong giai đoạn “gần như tuyệt vọng” của đất nước như ngày hôm nay, phương châm “cứu cánh biện minh cho phương tiện” cần áp dụng triệt để. Vì chính cá nhân và gia đình họ cũng đã và đang chuẩn bị “hạ cánh an toàn” ở ngoại quốc.
Về các tập đoàn xã hội dân sự và đại chúng – Những đề nghị dưới đây có thể triệt tiêu và xóa tan cơ chế chuyên chính vô sản của CSBV trong hỗn loạn. Chúng ta hãy thử hình dung những hoạt cảnh sau đây:
– Công nhân sở Rác ở Sai Gòn và Hà Nội ngưng hốt rác trong 2 ngày, thì hai thành phố hơn 7 triệu dân mỗi nơi cũng đủ để biến thái với trên 40.000 tấn rác phủ ngập thành phố.
– Công nhân ở các công ty cung cấp nước uống, nhà máy điện, nhà máy khí đốt và xăng dầu v.v… đồng loạt đình công không đi làm việc trong một ngày mà thôi cũng đủ để biến loạn Xã hội.
– Người dân buôn thúng bán bưng đình công không nhóm chợ. Chuyện gì sẽ xảy ra?
– Nhân viên y tế, bác sĩ, nhà bảo sinh… ngưng không làm việc, thì sẽ ra sao?
– Sinh viên và học sinh đồng loạt bãi khóa thì ngòi nổ sau cùng sẽ chấm dứt chế độ độc tài tập thể cộng sả.n
Ngần ấy sự việc và câu hỏi nêu trên có rất nhiều xác xuất xảy ra trong giai đoạn nầy.
Chắc chắn cường quyền sẽ đàn áp dã man.
Chắc chắn máu con Rồng cháu Tiên sẽ tuôn rơi ngập tràn.
Và chắc chắn cơ chế chuyên chính vô sản sẽ bị triệt tiêu vĩnh viễn.
Sau cùng “Lối thoát cho Việt Nam” chính là Cuộc Cách Mạng Bất Tuân Dân Sự.
Hãy làm theo lời dặn dò của vua Duy Tân: “Nước dơ phải lấy máu mà rửa”.
Phụ chú:
Bự án BOT
Hương Khê (Danlambao) – Sau hơn mười năm thực hiện trót lọt kế hoạch ăn cướp trắng trợn nhất, thu được những khoản lợi nhuận khổng lồ, nhưng lại ít tốn phí, ít gây ra hệ lụy nhất. Đó là chủ trương đầu tư xây dựng các công trình BOT trên cả nước. Nói BOT là công trình dễ hút máu dân và mau đem lại lợi nhuận kếch xù là vì, qua vụ Công ty Minh Tâm Group của bà Đỗ Thị Huyền Tâm thì biết.
Trước khi chuyển vế từ “con nuôi” thành “vợ hai” của cựu Tổng bí “răng chắc”, bà Đỗ Thị Huyền Tâm đã có lúc lao đao về những món nợ khổng lồ với ngân hàng.
Trước năm 2013, Công ty Minh Tâm Group của bà Đỗ Thị Huyền Tâm ở trong tình trạng thua lỗ, nợ nần tới mức bị Ngân hàng Nông nghiệp liệt vào danh sách kiểm soát đặc biệt. Có tin nói suýt chút nữa thì bà Tâm đã phải “tra tay vào còng.” Thế nhưng, sau khi trở thành vợ sau của cựu tổng bí, và nhờ cái “vỗ vai” của ông này, Công ty Minh Tâm của bà này được giao hai dự án BOT: Nâng cấp sửa chữa đường cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ và Đầu tư cải tạo, nâng cấp QL1 Hà Nội – Bắc Giang.
Từ chỗ nợ như chúa chổm, tay đã chạm tới hơi lạnh của còng, chỉ cần nhận được hai dự án BOT, các khoản nợ “nghìn tỷ” trở thành tiền lẻ. Bà ấy chẳng những đã trả hết nợ, còn thu lãi hàng ngàn tỷ, và có tiền xây “biệt phủ” và trang trí nội thất dát vàng khảm ngọc, còn hơn cung vua phủ chúa thời xưa.
Hay như BOT Cai Lậy (Tiền Giang) cũng vậy.
Công ty Bắc Ái nắm 65% cổ phần tại BOT Cai Lậy có trụ sở tại Số nhà 215 đường Mê Linh, phường Liên Bảo, thành phố Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc, là địa chỉ nhà riêng của Ngô Hồng Thắng, là con trai của ông Ngô Văn Dụ, nguyên Ủy viên Bộ CT khóa XI, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban KTTƯ.
Trạm BOT Biên Hòa là của Trung tướng Nguyễn Văn Thành nguyên là Phó Tổng Tham mưu Quân đội Nhân dân Việt Nam. Ông này có người con rể là Thượng tá Võ Đình Thường. Cách nay 14 năm, từ một tay đại úy trạm trưởng CSGT Dầu Dây, do ăn bẩn, đã bị đuổi việc chuyển đi chỗ khác chơi. Nhưng nhờ bố vợ cứu vớt, đã được thăng chức thăng hàm. Lên thượng tá, Phó phòng CSGT tỉnh Đồng Nai.
Tóm lại, tất cả những công trình BOT trên cả nước đều là của những ông lớn của các bộ, ngành trung ương. Các địa phương chỉ có đi “Theo voi hít bã mía”, làm công cụ hợp thức hóa hồ sơ và và làm kẻ sai bảo cho các nhóm lợi ích mà thôi.
Những tưởng kế hoạch hút máu này cứ tiếp tục diễn ra “đúng quy trình”. Tiền bạc cứ tiếp tục đều đều chảy vào túi các quan tham như nước Hồng Hà, Cửu Long… Thì đến nay, qua các vụ dân phản đối kịch liệt vì chẳng những vị trí đặt trạm bất hợp lý, làm cho người không đi qua đoạn đường BOT cũng phải đóng phí, và giá phí quá cao, bắt đâu từ trạm BOT Bến Thủy (giữa hai tỉnh Nghệ An-Hà Tĩnh), rồi đến BOT Biên Hòa, và nay là BOT Cai Lậy (Tiền Giang), đang là miếng gân gà nhùng nhằng khó nuốt, làm cho nhà cầm quyền ‘khạc chẳng ra cho, nuốt chẳng vào”. Thật là khó xử.
Cái khó của nhà cầm quyền khi muốn dùng lực lượng để trấn áp trong những vụ kẹt xe gây ách tắc tại các trạm BOT là, đây là các hợp đồng kinh tế. Là giao dịch dân sự giữa các nhà đầu tư BOT, là người cung cấp dịch vụ, và kẻ thụ hưởng là người dân lưu thông qua trạm BOT.
Nếu như ở các cuộc cướp đất của dân để cho bọn quan tham chia chác làm giàu, được khoác cái áo là “xây dựng công trình phục vụ dân sinh”, thì nhà cầm quyền còn chụp mũ người dân phản kháng bằng cụm từ “chống người thi hành công vụ”. Và họ huy động lực lượng công an, quân đội, CSCĐ, chó nghiệp vụ v.v… để đàn áp dân và ăn cướp cho bằng được. Như vụ Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng, hay tại dự án Ecopark ở Văn Giang, Hưng Yên..
Nay với các chiến thuật dùng tiền lẻ theo công thức 25+1, hay tiền 500.000đ, hoặc các hình thức bất tuân dân sự khác, thì nhà cầm quyền khó kết tội, vì các tài xế rất ôn hòa, không gây rối.
Nhưng vì những ông chủ thực sự của các trạm BOT là những ông lớn, có nhiều ảnh hưởng trong giới chóp bu, do đó, việc tạm dừng thu phí 1 tháng do TT Nguyễn Xuân Phúc đưa ra chỉ là kế “hoãn binh”, để có thời gian cho nhà cầm quyền vắt óc nghĩ ra những “mưu hèn kế bẩn”, nhằm đối phó với dân.
Vì đối với những người cs, với thói kiêu ngạo, và bản chất “độc quyền chân lý”, họ luôn tự cho mình là đúng, và không bao giờ chịu thua dân.
Ví dụ như BOT Cai Lậy: Vẫn biết Ngô Hồng Thắng là con ông Ngô Văn Dụ, cưu UVBCT. Nhưng sau lưng Ngô Văn Dụ là ai? Ngô Văn Dụ là đệ tử ruột của Nông Đức Mạnh. Năm 1996, Nông Đức Mạnh vào Ủy viên Bộ Chính trị, liền kéo Ngô Văn Dụ vào chức Phó Chánh Văn phòng TW. Vì Nông Đức Mạnh, vốn xuất phát là anh công nhân ngành lâm nghiệp, mà dân ta hay gọi là anh chàng đốn củi, chú “tiều phu”, là kẻ “Tài Nông Đức cạn”. Nên Mạnh luôn lôi kéo kẻ có học và đa mưu theo hỗ trợ mình. Năm 2001, Mạnh giành được chức Tổng Bí thư, liền cho Dụ cái ghế Chánh Văn phòng TW. Năm 2009, Mạnh cho Dụ vào ban Bí thư TW. Năm 2011, Mạnh về hưu và để trả công phò tá của Dụ, Mạnh tiến cử Dụ lên chức Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra TW.
Nay nếu ông Trọng muốn dẹp cái BOT Cai Lậy, tức là đụng chạm đến quyền lợi của Ngô Văn Dụ, thì phải dò xét thái độ của Nông Đức Mạnh, kẻ bảo kê cho Ngô Văn Dụ nữa.
Trong các trạm BOT đã có từ trước đến nay, thì BOT Cai Lậy là mới nhất. Vì mới bắt đầu thu phí đầu tháng 8/2017.
Lúc đầu tư xây dựng trạm này, nhà cầm quyền chỉ nghĩ đến lợi ích của nhóm này là chính. Vì đây là con đường độc đạo của các tỉnh miền Tây Nam Bộ. Việc đặt trạm ở đây chẳng khác gì đờm đó chặn ngay cổ họng. Dân không có lối thoát, nên nhà cầm quyền chỉ việc hứng bao đựng tiền.
Vì họ nghĩ rằng, dân Nam Bộ vốn hiền lành, dễ bảo, dễ bắt nạt. Nếu như người dân huyện Nghi Xuân-Hà Tĩnh dám chống BOT Bến Thủy là vì họ có Chủ tịch Hà Tĩnh Đặng Quốc Khánh chống lưng.
Nhưng với dân Tiền Giang nói riêng, và các tỉnh Nam Bộ nói chung, tuy có một số vị ở trung ương, nhưng “ốc chỉ biết lo thân ốc”. Bằng chứng là ông Nguyễn Văn Thể, vào năm 2013, khi còn làm Thứ trưởng Bộ GTVT, đã “vâng vâng dạ dạ” hối hả ký vào các công văn và quyết định quyết đặt cho được trạm BOT Cai Lậy nằm ngay trên Quốc lộ I. Mặc dù ông biết như vậy là sai, và thiệt thòi cho dân miền Tây. Nhưng không dám trái ý cấp trên.
Kể cả dàn lãnh đạo tỉnh Tiền Giang lúc ấy, cũng chỉ là một đám bưng bô. Tuy không bằng lòng với việc đặt trạm BOT trên Quốc lộ I, nhưng không dám chống.
Qua đây chứng tỏ các cơ quan chức năng có trách nhiệm trong việc kiểm tra, thẩm định các dự án BOT, như Thanh tra Chính phủ, Kiểm toán Nhà nước, Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đoàn Giám sát của Quốc hội v.v… Ngoài ra tất cả các bộ như GTVT, Xây dựng, Kế hoạch&ĐT, và các tỉnh, đều có cơ quan Thanh tra rất hung hậu. Vậy những ông bà này làm gì trước những sai phạm động trời của các trạm BOT trong cả nước trong hơn chục năm qua?
Tất cả chỉ là một lũ ăn hại, vô công rồi nghề. Chỉ đến khi các sự việc bị người dân hoặc báo chí phát giác, thì những ông bà này mới cuống cuồng nhảy vào. Nhưng chủ yếu cũng chỉ là đi…làm tiền.
Nhưng sau những đợt xả trạm vào giữa tháng 8 vừa qua, nhất là chỉ sau 4 ngày cuối tháng 11, đầu tháng 12 này, mọi toan tính của nhà cầm quyền đã bị đảo lộn.
Và hiện tượng BOT Cai Lậy đã có hiệu ứng trước mắt.
“Chủ tịch UBND TP Thái Nguyễn Vũ Hồng Bắc cho biết, UBND tỉnh Thái Nguyên đã đề xuất rằng, để tránh gây bức xúc dư luận, tiềm ẩn việc mất an ninh trật địa bàn, lãnh đạo tỉnh Thái Nguyên đã chủ động đề xuất với Bộ Giao thông Vận tải bỏ trạm thu phí BOT Bờ Đậu trên tuyến quốc lộ 3 cũ; cho phép nhà đầu tư mở rộng, hoàn thiện đường cao tốc Hà Nội – Thái Nguyên và đặt trạm thu phí ở đó.
Vì người dân TP Thái Nguyên và các huyện Phú Lương, Định Hóa, Đại Từ, Đồng Hỷ, Sông Công, Phổ Yên cũng như từ các tỉnh Tuyên Quang, Hà Giang, Bắc Kạn, Cao Bằng, Lạng Sơn… phản đối việc đầu tư trên đường cũ để thu phí (kể cả có giảm phí cho một số đối tượng) do họ đã đóng phí bảo trì đường bộ hàng năm. Và trạm BOT Bờ Đậu đang chờ ngày “khai tử”(1).
Để xoa dịu dư luận, vừa qua Kiểm toán Nhà nước hứa sẽ tập trung kiểm toán các dự án trọng điểm ngành giao thông đầu tư bằng vốn ngân sách. Bên cạnh đó, một loạt dự án BOT giao thông cũng được kiểm toán trong năm sau.
“Kiểm toán Nhà nước đã chỉ ra những sai phạm. Đó là hầu hết dự án BOT đều áp dụng hình thức chỉ định thầu nhà đầu tư và nhà thầu thi công thay vì đấu thầu, xác định tổng mức đầu tư của dự án còn sai sót…
Và một số dự án BOT đã bị “rút” năm thu phí:
+ Dự án công trình mở rộng Quốc lộ 1 đoạn Km 1488-Km1525, tỉnh Khánh Hòa giảm 13 năm 1 tháng 12 ngày;
+ Dự án đầu tư nâng cấp, mở rộng đường Hồ Chí Minh (Quốc lộ 14) đoạn Km1793+600 (Km734+600 QL14) đến Km1824+00 (Km1765+00 Quốc lộ 14), tỉnh Đắk Nông giảm 12 năm 3 tháng 22 ngày;
+ Dự án đầu tư nâng cấp, mở rộng đường Hồ Chí Minh (Quốc lộ 14) đoạn từ cầu 38 đến thị xã Đồng Xoài (Km921+025-Km926+331 Quốc lộ 14), tỉnh Bình Phước giảm 7 năm 9 tháng 21 ngày;
+ Dự án công trình cải tạo, nâng cấp Quốc lộ 19 đoạn Km17+027-Km50+00 trên địa phận tỉnh Bình Định và đoạn Km108+00-Km131+300 trên địa phận tỉnh Gia Lai giảm 7 năm 6 tháng 27 ngày;
+ Dự án nâng cấp, mở rộng đường Hồ Chí Minh (Quốc lộ 14) đoạn Pleiku Km1610 đến cầu 110 (Km1667+570), tỉnh Gia Lai giảm 7 năm 2 tháng 27 ngày;
+ Dự án nâng cấp, mở rộng đường Hồ Chí Minh (Quốc lộ 14) đoạn Km 1738+148-Km1763+610, tỉnh Đắk Lắk giảm 6 năm 10 tháng 22 ngày;
+ Dự án đầu tư xây dựng Cầu Cổ Chiên giảm 5 năm 24 ngày”.
Tổng cộng: 7 dự án nay bị rút ngắn 60 năm 17 ngày (2).
Trước đó, trạm thu phí Tào Xuyên được dựng trên Quốc lộ số 1, thu phí cho đường tránh thành phố Thanh Hóa. Mặc du thời gian thu phí dự kiến hơn 20 năm, mới thu 7 năm, nhà đầu tư đã có lãi khủng, nên Tổng cục Đường bộ đã yêu cầu nhà đầu tư ngừng thu kể từ ngày 10 tháng 8 /2017 vừa qua. Nếu tính cả thời gian rút ngắn của trạm BOT Tào Xuyên (Thanh Hóa) này nữa, thì thời gian rút ngắn thu phí tổng cộng là hơn 73 năm.
Trên đây chỉ mới là 8 dự án trong tổng số 88 BOT hiện đang hút máu dân trên cả nước. Thử hỏi với thời gian như trên, đủ biết nhà cầm quyền đã góp phần “làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân” biết chừng nào?
Câu hỏi đặt ra là, sau 1 tháng tạm dừng thu phí tại BOT Cai Lậy, nhà cầm quyền sẽ làm gì?
Ngày 05/12/2017, bộ GTVT đưa ra 3 phương án để giải quyết vụ BOT Cai Lậy như sau:
Theo đó, “kịch bản thứ nhất là vẫn giữ nguyên trạm thu phí ở vị trí hiện tại, nhưng tăng cường vận động, cải thiện việc thu phí và phục vụ các nhu cầu của người tham gia giao thông. Ví dụ có chỗ cho lái xe dừng lại khi họ thắc mắc và nội dung thắc mắc sẽ được giải thích”.
Đây lộ rõ ý đồ dùng các thủ đoạn, biện pháp mạnh để tiếp tục trấn áp người dân. Chúng ta không lạ gì các kiểu vận động xưa nay. Họ dùng việc “giải thích” làm mất thời gian của tài xế. Vậy là muốn đi không có cách nào khác là các bác tài phải mua vé qua trạm.
“Kịch bản thứ hai là di dời trạm thu phí về tuyến tránh theo yêu cầu, tức là phá phương án tài chính cũ và tính toán lại. Kịch bản này phải thương thảo với nhà đầu tư vì liên quan đến thời gian thu phí Đồng thời, theo tính toán thì phương án này không khả thi ”.
Đây là mẹo đưa ra cho có. Chưa thương lượng mà Bộ GTVT đã nói là không khả thi, chứng tỏ đây chỉ là động tác giả nhằm lừa mị dân. Hơn nữa nếu dời trạm vào đường tránh, thì nhà cầm quyền rất sợ hiệu ứng dây chuyền. Nếu trạm này di dời được thì tại sao những trạm khác không thể di dời? Đây là cái xương gà đang đâm vào cổ họng của nhà cầm quyền.
“Kịch bản thứ ba, Bộ Giao thông Vận tải đưa ra là đặt hai trạm thu phí, một trạm đặt trên quốc lộ cũ để thu phí phần nhà đầu tư bỏ ra đầu tư trên quốc lộ; một trạm được đặt trên tuyến tránh để thu phí phần nhà đầu tư đã đầu tư xây dựng tuyến đường này”.
Phương án này, người dân có quyền khiếu kiện nhà nước. vì khi đầu tư 26km trên QLI, nhà nước không hỏi ý kiến dân. Hơn nữa việc tu sửa nâng cấp trên đường cũ là trách nhiệm của nhà nước, vốn lấy từ phí bảo trì đường bộ mà người dân đóng hàng năm.
Chứng tỏ tất cả 3 phương án này đều nhằm mục đích cuối cùng là bóp dân bằng được (3).
Điều đáng nói là Bộ GTVT vẫn nhai đi nhai lại câu cửa miệng, là “BOT Cai Lậy được đầu tư đúng quy định”.
Tóm lại, tất cả những động thái trên của nhà cầm quyền, chỉ là động tác giả, dùng kế hoãn binh để lừa mị dân.
Vì không bao giờ con chó chịu nhả miếng thịt nó đang ngậm.
Kêu gọi lòng nhân đạo của quân kẻ cướp chỉ là hão huyền.
Cuối cùng người dân vẫn là nạn nhân của chế độ độc tài độc đảng có thừa thủ đoạn gian manh và tàn bạo này.
Chúng luôn tìm mọi cách để vơ vét, hút máu dân, và chúng “ăn không từ một thứ gì của dân”.
Phòng họp của Hội Đồng Liên Minh Châu Âu tại Brussels vào ngày 14 tháng 12 năm 2017.
AFP
Phản ứng về nghị quyết của Quốc Hội Liên Minh Châu Âu
00:48/05:43
Một bản nghị quyết lên án hành động đàn áp quyền tự do thông tin của nhà cầm quyền Việt Nam vừa được Quốc hội Liên minh Châu Âu biểu quyết thông qua hôm 14 tháng 12. Quốc hội Châu Âu kêu gọi Việt Nam trả tự do cho blogger Nguyễn Văn Hóa và các nhà báo công dân, cũng như ngưng các hành động trấn áp nhắm vào các nhà bảo vệ nhân quyền.
Một bước tiến tích cực
Chúng tôi đã có cuộc trao đổi với các nhà hoạt động trong và ngoài nước về phản ứng của họ trước bước tiến mới này.
Ông Ngô Duy Quyền thuộc Hội Bầu Bí Tương Thân ở Hà Nội chia sẻ:
“Đây là một điều khá đặc biệt. Ở vị thế đối tác của một quốc gia thì có lẽ đây là lần biểu thị có thái độ có tính cách cao nhất phản đối phiên tòa bất công. Điều này chứng tỏ rằng dù nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn kể cả dối trá để bưng bít che đậy thảm họa Formosa nhưng có lẽ họ đã không thành công.”
Nhà hoạt động này nói rằng ngay từ khi thảm họa môi trường biển Miền Trung xảy ra vào tháng 4 năm 2016, toàn bộ hệ thống chính trị Việt Nam đã được huy động để thực hiện điều ông Quyền gọi là “bịt miệng những nỗ lực minh bạch hóa thông tin”. Và các phóng viên, nhà báo là đối tượng bị đàn áp mạnh tay nhất. Trường hợp blogger Nguyễn Văn Hóa là một điển hình.
Bà Julie Majerczak, người đứng đầu Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới văn phòng ở Brussels, Thụy Sỹ cũng bày tỏ sự tán đồng với nghị quyết mới của Liên Minh Châu Âu.
Bà nói: “Chúng tôi hoan nghênh hành động này của các nghị sĩ quốc hội. Trong năm qua, nhà cầm quyền Hà Nội đã hình sự hóa cách hệ có hệ thống những ai thực hành quyền tự do thông tin. Ít nhất 25 blogger đã bị bắt hoặc trục xuất khỏi đất nước họ.”
Một người bạn của Nguyễn Văn Hóa và cũng là một phóng viên tự do hiện đang sống tại Hà Tĩnh, anh Nguyễn Hồng Ân tỏ ra ấm lòng về nghị quyết này.
Nguyễn Hồng Ân bày tỏ:
“Cảm nhận của tôi là một người bạn của Hóa thì tôi ủng hộ quốc hội Châu Âu đã nói lên tiếng nói và ra nghị quyết này. Hiện tại Hóa đang ở trong tù mà nghe tin này thì chắc chắn sẽ nỗ lực hơn để vượt qua những thử thách mà nhà cầm quyền Việt Nam đặc biệt là Hà Tĩnh đã kết án 7 năm tù giam đối với nhà hoạt động trẻ Nguyễn Văn Hóa.”
Người ở trong nước còn bất ngờ với những chiêu trò, những thủ đoạn của cộng sản, thì người ở nước ngoài đôi khi họ bị cộng sản Việt Nam “qua mặt lần này đến lần khác.
– Ngô Duy Quyền
Không lừa được Liên Minh Châu Âu
Trong các vụ án mang tính chính trị, báo chí Việt Nam thường đồng loạt đưa tin rằng phiên tòa diễn ra đúng trình tự thủ tục tố tụng, đúng người đúng tội.
Nhà hoạt động Ngô Duy Quyền cũng mô tả những điều mà ông gọi là “thủ đoạn” đối với phóng viên Nguyễn Văn Hóa cũng là tình trạng tương tự của các nhà đấu tranh khác. Qua bản nghị quyết thấy rằng Liên Minh Châu Âu nay không còn “mơ hồ” về Việt Nam nữa, nhà hoạt động này suy nghĩ.
“Nhiều khi người ở trong nước còn bất ngờ với những chiêu trò, những thủ đoạn của cộng sản, thì người ở nước ngoài đôi khi họ bị cộng sản Việt Nam “qua mặt lần này đến lần khác. Sau khi mà có sự kiện không chỉ là sự kiện Formosa, mà sự kiện gần đây nhất là việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ở bên Đức càng làm cho cái nhìn về bản chất của cái nhà nước này càng ngày càng rõ hơn nữa.”
Từ Paris, Pháp – Anh Trần Đức Tuấn Sơn, một thành viên trong đoàn vận động Quốc hội Liên Âu thông qua nghị quyết, cho biết chính phiên tòa bất ngờ xử Nguyễn Văn Hóa càng làm cho các dân biểu Châu Âu nhanh chóng có phản ứng.
“Trước khi các dân biểu họ đệ nạp nghị quyết này thì họ cũng đã biết khá nhiều về tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Nhưng mà việc anh Hóa nhận 7 năm tù là quá bất công, thành ra họ đẩy mạnh hơn nữa cái nghị quyết. Kết quả là ngày hôm qua nghị quyết được quốc hội Âu Châu chấp thuận và kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do cấp bách cho anh Hóa và kêu gọi ngưng ngay đàn áp tự do ngôn luận và những người tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam.”, anh Tuấn Sơn chia sẻ.
Hiện nay Quốc Hội Châu Âu có 751 dân biểu và 8 liên đảng. Các dân biểu không được sắp xếp theo quốc gia mà theo quan điểm chính trị. Nghị quyết này được sự bảo trợ và thúc đẩy của 6 liên đảng lớn nhất trong Quốc Hội Châu Âu.
Để có được sự bảo trợ của 6 liên đảng trên là thành quả của những cuộc vận động liên tục từ cuối tháng 10 tới nay trong chiến dịch #StopTheCrackdownVn (#NgưngNgayĐànÁp) do Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) và Luật Sư Vì Luật Sư (LawyerForLawyer) cùng với Đảng Việt Tân và vài NGOs khác khởi xướng.
Còn nhiều việc phải làm
Nghị quyết được thông qua sau Đối thoại Nhân Quyền Châu Âu – Việt Nam hôm 02 tháng 12 vừa qua. Cũng đồng thời xuất hiện ở những giai đoạn cuối của tiến trình đàm phán gia nhập Hiệp định Thương mại Tự do giữa Châu Âu và Việt Nam (EVFTA).
Ở buổi làm việc với đại sứ Bruno Angele, Trưởng Phái Đoàn Liên Minh Châu Âu vào ngày 21 tháng 11 vừa qua, Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ, Đại diện Chính phủ Việt Nam đề nghị không nên đưa nhân quyền vào nội dung chỉnh sửa của EVFTA.
Bàn về điều này anh Trần Đức Tuấn Sơn cho rằng Việt Nam “dù là một thể chế độc tài nhưng vẫn sợ mang tiếng xấu”. Để khỏi bất lợi cho mình, Việt Nam đã đề nghị loại bỏ nhân quyền ra khỏi nội dung hiệp định quan trọng này.
Dù là một thể chế độc tài nhưng vẫn sợ mang tiếng xấu.
– Trần Đức Tuấn Sơn
Anh Tuấn Sơn tin rằng: “bên phía Việt Nam có thể đòi hỏi một số điều nhưng không có nghĩa là bên phía Châu Âu phải hoàn toàn chấp nhận những điều đó”.
Dù vậy, vẫn theo lời anh Tuấn Sơn: “Xác suất mang nhân quyền vào hiệp định này là không cao. Nhưng không vì vậy mà chúng ta bỏ rơi. Chúng ta có thể vận động các dân biểu Châu Âu trước khi phê chuẩn hiệp định này có thể nêu lên vấn đề nhân quyền.”
Anh cũng cho biết nghị quyết của Quốc Hội Châu Âu không mang tính chế tài ràng buộc. Tuy vậy, việc bị điểm mặt trong danh sách những quốc gia có thành tích nhân quyền tồi tệ thì chẳng chính quyền nào mơ ước cả.
Sự kiện Quốc Hội Châu Âu ra nghị quyết về trường hợp của phóng viên Nguyễn Văn Hóa là một minh chứng rằng các nhà hoạt động vẫn còn có những kênh khác để tác động lên chính sách của nhà cầm quyền Việt Nam và cũng còn nhiều việc ở phía trước để làm.
Facebook có nickname Oliver Johnny, kẻ làm quen và dùng chiêu trò lừa gạt nạn nhân gửi tiền (Hình chụp qua Facebook)
Ngọc Lan/Người Việt
BAN MÊ THUỘT, Việt Nam (NV) – Thời đại công nghệ thông tin phát triển, kéo theo nhiều thứ phát triển, kể cả sự lường gạt đủ mọi hình thức, kiểu cách. Đặc biệt là sự lừa gạt qua Facebook, mạng xã hội được số người sử dụng đứng đầu thế giới.
Mặc dù đã có nhiều cảnh báo, nhắc nhở, thậm chí có nhiều bài báo đi kèm những câu chuyện đau thương xảy ra từ những sự lừa gạt này, thế nhưng số người nhẹ dạ, cả tin để mắc bẫy vẫn hãy còn nhiều. Vì thế, sự lên tiếng chia sẻ câu chuyện “dại dột làm con thiêu thân” của các nạn nhân vẫn rất cần thiết để cảnh tỉnh những “con nai ngơ ngác.”
Lời ‘kêu cứu’ từ một độc giả xa xôi
“Xin nêu sự việc này lên để cho nhiều người khác không bị như mình” là lời nhắn của một độc giả người dân tộc có nick name J.N ở tận Đắk Lắk gửi vào trang Facebook Người Việt.
Một cách vắn tắt, chị J.N cho biết chị vừa bị một nhóm người ở Mỹ và Việt Nam gạt mất 170 triệu đồng (khoảng $7,500), một số tiền lớn đối với người lao động nơi “vùng sâu vùng xa,” với lý do “tiền đóng thuế, đóng phạt để lãnh một thùng quà trong đó có chứa rất nhiều tiền đô la Mỹ.”
“Tôi như người bị thôi miên, con tôi thì đang nằm bệnh viện để mổ, vừa phải xoay sở tiền để đóng viện phí, rồi lại bị nhóm người kia thúc hối nộp tiền phạt nếu không sẽ bị công an điều tra vì thùng hàng gửi tên tôi. Tôi sợ quá, không nghĩ được gì sáng suốt, nên đi vay ‘nóng’ để đóng tiền, lên tới 170 triệu. Khi nhận ra mình bị lừa, thì bọn người kia biến mất, người thì đóng facebook tôi không liên lạc được, người thì tôi không gọi điện thoại được,” người phụ nữ cho biết.
Chị nói trong đau khổ, “Giờ tôi chỉ muốn chết thôi, vì không biết kiếm đâu ra tiền để trả nợ. Tôi không dám nói với ai trong nhà, sợ mẹ tôi biết sẽ lên máu.”
Facebook của người làm quen với nạn nhân J.N ở Đắk Lắk (Hình chụp qua Facebook)
Bắt đầu từ sự làm quen trên Facebook
Bằng sự bàng hoàng, thảng thốt như người vừa qua cơn mê, chị J.N kể, “Đầu Tháng Mười Một vừa qua, có một ông từ Mỹ vào làm quen với tôi qua Facebook, nói rằng ông ta làm việc cho chính phủ.”
Người đàn ông này có nick name là Oliver Johnny. Theo những gì ghi trên Facebook, ông ta hiện sống ở San Francisco, tiểu bang California.
Dĩ nhiên, chị N.J không hề biết trò chuyện bằng tiếng Anh và thắc mắc sao ông Mỹ kia lại có thể “chat” bằng tiếng Việt. Câu trả lời rất đơn giản, “ông ta nói dùng Google để dịch,” chị N.J cho biết.
Chỉ sau một tuần quen biết, thấy chị J.N đăng trên Facebook hình ảnh đứa con trai đang học đại học năm thứ ba bị tai nạn khi chơi thể thao ở trường, giờ phải nằm bệnh viện chờ mổ, “ông ta hỏi thăm, rồi tỏ lòng thương tôi và con trai tôi. Ông ta nói những lời ngon ngọt khiến tôi cảm thấy xiêu lòng. Ông ta hỏi tiền viện phí nộp mổ bao nhiêu. Tôi trả lời, xong ông ta nói sẽ gửi tiền cho tôi để lo chi phí cho con tôi. Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng lại giống như bị thu hút vì lời của ông ta,” chị J.N kể.
Một, hai ngày sau, ông Oliver nhắn tin nói với chị J.N rằng “đã gửi tiền rồi.”
Chị J.N còn chưa kịp ngạc nhiên thì “sáng hôm sau có một phụ nữ gọi điện thoại cho tôi, xưng là nhân viên sân bay Tân Sơn Nhất chi nhánh Hà Nội. Cô ta bảo tôi có hàng nước ngoài gửi về và yêu cầu tôi cho địa chỉ rõ ràng để gửi hàng đến nhà.”
Theo lời chị J.N, ngày hôm sau, cũng người phụ nữ xưng là “nhân viên Tân Sơn Nhất” gọi điện thoại trở lại cho biết “bưu kiện của chị đang được kiểm tra, khi xong sẽ gửi.”
“Thùng hàng nhiều tiền ‘đô,’ phải đóng cước phí, đóng tiền phạt”
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, “nhân viên Tân Sơn Nhất” lại gọi cho chị J.N nói rằng “thùng hàng có rất nhiều tiền bên trong, cho nên phải nộp tiền cước phí thì họ mới gửi hàng đi.”
Số tiền chị J.N phải nộp ngay trong ngày 13 Tháng 11 là 19 triệu, vào tài khoản của một người tên Lê Tấn Đạt ở ngân hàng ACB Hà Nội.
Tin vào lời nói của “nhân viên Tân Sơn Nhất” rằng “nộp tiền là hàng gửi đi liền,” nhưng chờ qua ngày hôm sau cũng không nghe thấy tin tức gì, chị J.N chưa kịp sốt ruột thì “nhân viên Tân Sơn Nhất” lại gọi đến báo tin “công an kiểm tra hàng thấy có rất nhiều tiền đô bên trong nên họ phạt thêm 90 triệu.”
“Tôi đâu có tiền để nộp như vậy, ngày hôm trước có được 19 triệu để dành đóng tiền bệnh viện cho con, đã mang đi đóng cước phí, giờ tiền đâu mà đóng tiếp. Tôi năn nỉ nhờ cô ấy giúp,” chị J.N tiếp tục kể.
Đồng thời lúc đó, ông Oliver lại nhắn tin cho chị J.N, đại loại “nếu không nộp thì họ sẽ điều tra địa chỉ và số điện thoại của tôi và công an sẽ bắt tôi. Tôi nghe vậy sợ quá, sợ không có người chăm nom con, mà bệnh viện thì lại cách xa nhà. Ông ta bảo cứ vay mượn của anh chị em, bạn bè, rồi khi nhận được thùng hàng, lấy tiền trong đó trả nợ.”
“Như người bị thôi miên, tâm lý vừa lo vừa sợ, nhưng tôi vẫn đi vay 90 triệu đồng để gửi tiếp, cũng vào tài khoản của Lê Tấn Đạt ở ngân hàng ACB Hà Nội hôm 14 Tháng 11,” chị J.N tiếp tục.
Trước khi gửi, chị J.N cũng “cẩn thận” hỏi “cô nhân viên Tân Sơn Nhất” và được trả lời là nộp tiền xong thì thùng hàng sẽ gửi đi liền.
Nhưng rồi chị lại cứ chờ trong sự lo lắng, thùng quà không thấy đâu, chỉ thấy “nhân viên Tân Sơn Nhất” tiếp tục gọi cho chị, rằng “tiền trong thùng nhiều quá, phải đóng thêm 70 triệu nữa.”
Một trong những tin nhắn được “Google dịch” của nickname Oliver Johnny gửi cho chị J.N (Hình: J.N cung cấp)
Chị chưa biết xoay sở thế nào thì ông bạn Oliver Johnny của chị cũng liên tục gửi tin nhắn, thúc hối chị “Bây giờ bạn đang ở đâu? bạn đã mượn tiền chưa? Bạn có thể gửi đến công tay sáng mai.”
Không chỉ vậy, ông ta còn tỏ ra lo lắng về số tiền rất lớn của mình. Ông ta gửi tin cho chị J.N “Tôi rất lo lắng và tức giận. Tôi không có niềm vui hay sự yên tâm một lần nữa. Kể từ khi tôi gửi tiền cho bạn của tôi $1.5 triệu đô la Mỹ, tôi không có hạnh phúc một lần nữa, tôi nghĩ nhiều và rất buồn. Tôi không ngủ và bệnh rất nặng.”
Như con thiêu thân lỡ phóng lao thì theo lao, chị lại đóng tiền thêm 10 triệu vào ngày 22 Tháng 11, và 50 triệu vào ngày 27 Tháng 11, cũng cùng lên người nhận là Lê Tấn Đạt, chi nhánh ngân hàng ACB Hà Nội.
“Mỗi lần nộp tiền là ông ta đều nói tôi chụp hình phiếu chuyển tiền gửi ông ta xem,” chị cho biết.
Không chỉ vậy, ông ta còn nói khi nào nhận được thùng hàng nhớ chụp hình gửi cho ông ta luôn.
Theo lời chị J.N, trong thời gian này, chị có thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của Oliver Johnny qua Facebook, nhưng máy chị không nghe được.
“Chỉ duy nhất một lần ông ta gọi qua video call, cũng bằng Facebook, thì tôi có nhìn thấy mặt ông ta, chính là gương mặt đại diện trên Facebook. Nhưng ông ta chỉ nói một vài câu bằng tiếng Anh, rồi sau đó nhắn tin cho biết đang lái xe,” chị J.N nhớ lại.
Tiền gửi đi, mãi vẫn không thấy hàng họ đâu, chị J.N nhắn tin than thở, ông Oliver cũng tỏ vẻ lo lắng, tức giận, vì cho rằng trong thùng đó có đến 1.5 triệu đô la của ông ta.
“Khi tôi nhắn cho ông ta hỏi có phải ông ta lừa tôi không, ông ta bảo không bao giờ lừa ai, chỉ vì thương hoàn cảnh của tôi nên mới gửi tiền lo cho con, số tiền còn lại thì tôi giữ đó khi nào ông ta sang Việt Nam sẽ lấy để mua đất mở công ty,” chị cho biết.
Thùng hàng chưa thấy, nhân viên Tân Sơn Nhất lại gọi báo cho chị biết số tiền bên trong thùng lên đến 1.5 triệu đô la nên chị phải đóng 2 tỉ đồng Việt Nam (khoảng hơn $90,000) thì mới lấy được thùng tiền ra. Chị nói không có tiền, chị không thể vay mượn thêm nữa thì ông Oliver Johnny nói để ông ta sẽ đích thân về Việt Nam lấy, chị không cần đóng nữa.
Chị J.N kể tiếp, “Ông ta nói sẽ thuê luật sư cùng về Việt Nam kiện để lấy lại thùng hàng trả tiền cho tôi, đưa tôi $100,000. Tuy nhiên, tôi phải mua vé máy bay cho ông ta, vì toàn bộ tiền của ông đã nằm hết trong thùng hàng kia rồi.”
Khi nghe nói chị không còn tiền nữa, ông ta lại thuyết phục “Honey bạn có thể trở lại nơi bạn đã mượn tiền hôm qua để hỏi mượn thêm lần nữa. Tôi có thể mượn mẹ tôi $3,000. Bạn hãy đi mượn $4,000.”
Sau đó, ông ta lại nói ông đã kiếm được $3,500, giờ chị chỉ cần gửi thêm $800 nữa là đủ chi phí để ông về lấy lại số tiền đã gửi. Dĩ nhiên là chị J.N đã không thực hiện lời đề nghị này vì “tôi không còn vay mượn được nữa.”
Một trong những tin nhắn của người tên Oliver Johnny gửi thuyết phục chị J.N đi mượn tiền. (Hình: J.N cung cấp)
Mất trắng
Những ngày sau đó, ông và chị J.N vẫn nhắn tin qua lại, người nào cũng bày tỏ sự lo lắng về số tiền mình bị mất. Tuy nhiên, đến khi chị J.N nói với ông ta rằng chị cảm thấy chị đã bị lừa, chị sẽ cố gắng nhờ cảnh sát Mỹ hoặc báo công an tìm ra những kẻ chuyên lừa đảo để bắt họ ngồi tù và bồi thường cho chị thì ông ta chặn luôn Facebook của chị, không liên lạc được nữa. Đó là ngày Chủ Nhật đầu Tháng 12.
Chị J.N cũng nhiều lần thử gọi lại vào ba số máy mà “nhân viên Tân Sơn Nhất” đã gọi cũng không liên lạc được.
Theo số điện thoại của người tên Oliver Johnny từng gửi cho chị J.N, phóng viên Người Việt thử tìm trên Google thì ra một nơi cho thuê nhà kho chứa hàng. Tuy nhiên, khi gọi vào số đó, một người đàn ông đã nhấc phone “alo.” Khi Người Việt hỏi “Tôi muốn nói chuyện với Oliver Johnny thì người đàn ông kia ậm ừ ậm ừ rồi tắt máy.”
Với ba số điện thoại của “nhân viên Tân Sơn Nhất,” khi chúng tôi gọi đến thì số 01658448960 đã khóa máy, hai số còn lại 01626922089 và 841628990381 có tiếng chuông nhưng không có người trả lời.
Với người nhận tiền chuyển khoản tên Lê Tấn Đạt, qua tìm hiểu, đó là một người đàn ông sanh năm 1983, hiện đang có địa chỉ trú ngụ tại Hóc Môn, Sài Gòn.
Chị J.N thật sự tin rằng mình đã bị lừa, và như chị nói “tôi sợ nhưng tôi sẽ đi báo công an.”
Tình tiết câu chuyện của chị J.N rất giống với vụ án mà báo Tuổi Trẻ từng nêu lên cách đây hơn một năm, trong đó kẻ chủ mưu là một người Nigieria, dùng Facebook giả làm doanh nhân thành đạt để làm quen với hàng trăm phụ nữ Việt Nam, sau đó lừa đảo trên 20 tỉ đồng. Cùng tham gia lừa đảo với tên này là một nhóm những phụ nữ Việt Nam sống tại Sài Gòn.
Những người theo dõi câu chuyện này, ngay từ đầu chắc cũng thốt lên “Bị lừa rồi!” Vâng, biết rồi, nhưng vẫn có người đã “cắn câu” một cách dễ dàng. Và sẽ còn nhiều người nữa sa bẫy của kẻ bất lương nếu như chúng ta không nhắc nhở, cảnh giác cho nhau về những chiêu trò tương tự.