Thánh Gioan Tông Ðồ

27 Tháng Mười Hai

Thánh Gioan Tông Ðồ

Chính Thiên Chúa là người mời gọi, và nhân loại đáp lời. Trong Phúc Âm, lời mời gọi ông Gioan và ông Giacôbê (James), người anh của ông, được bắt đầu rất đơn giản, cũng như lời mời gọi ông Phêrô và Anrê: Ðức Giêsu gọi họ; và họ theo Ngài. Sự đáp ứng mau mắn được miêu tả rõ ràng. Các ông Giacôbê và Gioan “đang ở trên thuyền, cùng với người cha là ông Zêbêđê vá lưới. Ðức Kitô gọi họ, và ngay lập tức họ bỏ thuyền và từ giã người cha mà theo Ngài” (Mátthêu 4:21b-22).

 Ðức tin của ba ngư dân — Phêrô, Giacôbê và Gioan — đã được phần thưởng, đó là được làm bạn với Ðức Giêsu. Chỉ ba vị này được đặc ân là chứng kiến sự Biến Hình, sự sống lại của con gái ông Giairút, và sự thống khổ trong vườn Giệtsimani của Ðức Giêsu. Nhưng tình bằng hữu của ông Gioan còn đặc biệt hơn nữa. Truyền thống coi ngài là tác giả cuốn Phúc Âm Thứ Tư, dù rằng hầu hết các học giả Kinh Thánh thời nay không cho rằng vị thánh sử và tông đồ này là một.

Phúc Âm Thánh Gioan đề cập đến ngài như “người môn đệ được Ðức Giêsu yêu quý” (x. Gioan 13:23; 19:26; 20:2), là người được ngồi cạnh Ðức Giêsu trong bữa Tiệc Ly, và là người được Ðức Giêsu ban cho một vinh dự độc đáo khi đứng dưới chân thánh giá, là được chăm sóc mẹ của Ngài. “Thưa bà, đây là con bà… Ðây là mẹ con” (Gioan 19:26b, 27b).

Vì ý tưởng thâm thuý trong Phúc Âm của ngài, Thánh Gioan thường được coi như con đại bàng thần học, cất cánh bay cao trong một vùng mà các thánh sử khác không đề cập đến. Nhưng các cuốn Phúc Âm thật bộc trực ấy cũng tiết lộ một vài nét rất nhân bản. Ðức Giêsu đặt biệt hiệu cho ông Gioan và Giacôbê là “con của sấm sét.” Thật khó để hiểu được ý nghĩa chính xác của biệt hiệu này, nhưng chúng ta có thể tìm thấy chút manh mối trong hai biến cố sau.

Biến cố thứ nhất, như được Thánh Mátthêu kể lại, bà mẹ của hai ông Giacôbê và Gioan xin cho hai con của bà được ngồi chỗ danh dự trong vương quốc của Ðức Giêsu — một người bên trái, một người bên phải. Khi Ðức Giêsu hỏi họ có uống được chén mà Ngài sẽ uống và chịu thanh tẩy trong sự đau khổ mà Ngài sẽ phải chịu không, cả hai ông đều vô tư trả lời, “Thưa có!” Ðức Giêsu nói quả thật họ sẽ được chia sẻ chén của Ngài, nhưng việc ngồi bên tả hay bên hữu thì Ngài không có quyền. Ðó là chỗ của những người đã được Chúa Cha dành cho. Các tông đồ khác đã phẫn nộ trước tham vọng sai lầm của người anh em, và trong một dịp khác Ðức Giêsu đã dạy họ về bản chất thực sự của thẩm quyền: “Ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con Người đến không để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá cứu chuộc muôn người” (Mt 20:27-28).

Một dịp khác, những “người con của sấm sét” hỏi Ðức Giêsu rằng họ có thể khiến lửa từ trời xuống thiêu đốt những người Samaritan lạnh nhạt không, vì họ không đón tiếp Ðức Giêsu đang trên đường đến Giêrusalem. Nhưng Ðức Giêsu đã “quay lại và khiển trách họ” (x. Luca 9:51-55).

Vào ngày đầu tiên của biến cố Phục Sinh, bà Mađalêna “chạy đến ông Simon Phêrô và người môn đệ mà Ðức Giêsu yêu dấu, và bà bảo họ, ‘Người ta đã đem Chúa ra khỏi trong mộ; và chúng tôi không biết họ để Người ở đâu?” (Gioan 20:2). Gioan nhớ rằng, chính ngài và Phêrô cùng đi cạnh nhau, nhưng “người môn đệ kia chạy nhanh hơn ông Phêrô nên đến mộ trước nhất” (Gioan 20:4b). Ông không bước vào mộ, nhưng đợi ông Phêrô và để ông này vào trước. “Sau đó người môn đệ kia mới bước vào, và ông đã thấy và đã tin” (Gioan 20:8).

Sau biến cố Sống Lại, ông Gioan đang ở với ông Phêrô thì phép lạ đầu tiên xảy ra — chữa một người bị tật từ bẩm sinh — và việc đó đã khiến hai ông bị cầm tù. Cảm nghiệm kỳ diệu của biến cố Sống Lại có lẽ được diễn tả hay nhất trong sách Công Vụ Tông Ðồ: “Nhận thấy sự dũng cảm của ông Phê-rô và ông Gio-an và biết rằng hai ông là những người bình dân, không có học thức, nên họ rất ngạc nhiên, và họ nhận ra rằng hai ông là những người theo Ðức Giêsu” (CVTÐ 4:13).

Thánh Sử Gioan đã viết cuốn Phúc Âm vĩ đại, cũng như các lá thư và Sách Khải Huyền. Cuốn Phúc Âm của ngài là một công trình độc đáo. Ngài nhìn thấy sự vinh hiển và thần thánh của Ðức Giêsu ngay trong các biến cố ở trần gian. Trong bữa Tiệc Ly, ngài diễn tả Ðức Giêsu với những lời phát biểu như thể Ðức Giêsu đã ở thiên đàng. Ðó là cuốn Phúc Âm về sự vinh hiển của Ðức Giêsu.

 Lời Bàn

Quả thật, đó là một hành trình thật dài để thay đổi từ một người khao khát muốn có uy quyền và muốn sai lửa từ trời xuống thiêu đốt, cho đến một người đã viết những dòng chữ sau: “Phương cách để chúng ta biết được tình yêu là Ngài đã hy sinh mạng sống vì chúng ta; do đó, chúng ta cũng phải hy sinh mạng sống mình vì anh em” (1 Gioan 3:16).

 Lời Trích

Có câu chuyện người ta thường kể, là “các giáo dân” của Thánh Gioan quá chán chường với bài giảng của ngài vì ngài luôn luôn nhấn mạnh rằng: “Hãy yêu thương nhau.” Dù câu chuyện này có thật hay không, đó là nền tảng của văn bút Thánh Gioan. Những gì ngài viết có thể được coi là tóm lược của Phúc Âm: “Chúng ta đã biết và đã tin vào tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta. Thiên Chúa là tình yêu, và ai ở trong tình yêu thì ở trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở trong họ” (1 Gioan 4:16).

Trích từ NguoiTinHuu.com

……………………………………………………………………………………………………………………………………….

Ngạc Nhiên

Tại miền Provence thuộc miền Nam nước Pháp, có một máng cỏ khá nổi tiếng. Ða số các nhân vật trong máng cỏ, du khách thường để ý đến một con người nhỏ bé với hai bàn tay mở ra trống trơn, nhưng gương mặt lại để lộ một vẻ ngạc nhiên khó tả. Chính vì thế mà người ta đặt tên cho nhân vật này là “ngạc nhiên”.

Người địa phương thường giải thích về sự ngạc nhiên trên gương mặt của nhân vật này bằng một câu chuyện như sau: Một hôm tất cả các nhân vật trong máng cỏ, kể cả mấy chú bò lừa, đều tỏ ra khó chịu đối với nhân vật có tên là “ngạc nhiên” này, bởi vì anh ta không có gì để mang tặng cho Chúa Hài Nhi, ngoài hai bàn tay trắng của anh. Họ sỉ vả anh như sau: “Mày không biết xấu hổ sao? Mày đến chầu Hài Nhi Giêsu mà không mang theo gì cả?”.

Nhưng con người có tên là “ngạc nhiên” ấy không để lộ một phản ứng nào, đôi mắt của anh vẫn mở to và chăm chú nhìn vào Hài Nhi Giêsu.

Những lời rủa sả cứ tiếp tục trút xuống trên anh, đến độ Ðức Maria phải lên tiếng để biện hộ cho anh như sau: “Quả thực anh “ngạc nhiên” đã đến với Hài Nhi Giêsu với hai bàn tay trắng. Nhưng anh đã mang đến món quà cao đẹp nhất: đó là sự ngạc nhiên của anh! Ðiều này có nghĩa là Tình Yêu bao la của Thiên Chúa đã chiếm trọn tâm tư của anh”.

Và Ðức Mẹ kết luận như sau: “Thế giới này sẽ kỳ diệu biết bao nếu luôn có những con người như anh “ngạc nhiên”, biết ngây ngất vì ngạc nhiên”.

Người ta thường nói: “ngạc nhiên” là khởi đầu của khám phá. Có biết ngạc nhiên, có biết đặt câu hỏi, người ta mới đặt ra giả thuyết rồi mới tìm tòi, khảo sát và khám phá… Sự tiến bộ của loài người bắt nguồn từ chính sự ngạc nhiên.

Trong lĩnh vực siêu nhiên cũng thế, Thiên Chúa đã ban cho con người khả năng biết ngạc nhiên, biết chiêm ngắm để khám phá ra Tình Yêu bao la của Ngài. Cả vũ trụ là một quyển sách luôn được mở ra để mời gọi con người tìm đọc được Lời Ngỏ yêu thương của Chúa. Lịch sử của nhân loại, cuộc đời của mỗi người cũng là một kỳ công, qua đó Thiên Chúa không ngừng bày tỏ Tình Yêu của Ngài.

Ðức Kitô Phục Sinh mang lại cho chúng ta sức sống mới với đôi mắt mới. Với đôi mắt mới ấy, chúng ta không ngừng được mời gọi để đi vào sự ngạc nhiên và ngây ngất trước Tình Yêu của Thiên Chúa. Tình Yêu ấy nhiệm màu đến nỗi chúng phải vượt qua nhãn giới bình thường của chúng ta để nhìn thấy được và cảm nếm được những gì không nằm trong sự đo lường, tính toán của chúng ta. Do đó, người có cái nhìn ngạc nhiên và ngây ngất luôn phó thác cho Tình Yêu của Chúa… Trong lúc thịnh vượng, họ thốt lên lời ca chúc tụng tri ân đã đành, mà đứng trước thất bại, khổ đau, mất mát, họ vẫn có thể nhìn ra dấu ấn Tình Yêu của Chúa.

Trích sách Lẽ Sống

From: Chị Kim Nga & Thụ & Mai

TÔI ĐÃ GIÚP ĐƯỢC MỘT NGƯỜI BỊ KẾT ÁN OAN

Hoa Kim Ngo and 3 others shared Đôn An Võ‘s post.
Image may contain: 3 people, people sitting, table, outdoor and indoor
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
+4
Đôn An Võ added 8 new photos.Follow

 

TÔI ĐÃ GIÚP ĐƯỢC MỘT NGƯỜI BỊ KẾT ÁN OAN

Hôm nay, anh Trần Triệu Bảo Hoàn đi cùng mẹ đến nhờ tôi đòi Tòa án tỉnh Phú Yên bồi thường oan sai với số tiền 3.907.233.000 đồng (Ba tỷ chín).

Năm 2014, anh Hoàn bị Tòa án huyện Sông Hinh xử sơ thẩm, phạt 16 tháng tù về tội “Cố ý gây thương tích”, theo Điều 104 BLHS. Thấy mình bị oan, anh Hoàn nhờ tôi bào chữa tại phiên tòa phúc thẩm thuộc Tòa án tỉnh Phú Yên.

Tại phiên tòa phúc thẩm tôi chứng minh bản án sơ thẩm kết án oan anh Hoàn. Đặc biệt là việc định tội danh không đúng, nhưng lời bào chữa của tôi không được hội đồng xét xử chấp nhận, tuyên y án sơ thẩm phạt anh Hoàn 16 tháng tù giam.

Sau khi anh Hoàn đi tù, tôi giúp gia đình anh Hoàn kêu oan bằng cách: soạn một văn bản lấy tên Văn phòng luật sư Võ An Đôn, có nội dung kêu oan cho anh Hoàn gửi đến Tòa án nhân dân Tối cao, Viện kiểm sát nhân dân Tối cao và nhiều cơ quan ở trung ương.

Sau đó, Tòa án nhân dân cấp cao tại Đà Nẵng ra quyết định Giám đốc thẩm, hủy toàn bộ bản án sơ thẩm của Tòa án huyện Sông Hinh và bản án phúc thẩm của Tòa án tỉnh Phú Yên, chuyển hồ sơ cho Viện kiểm sát nhân dân tối cao điều tra lại.

Kết thúc điều tra chứng minh anh Hoàn bị oan, có rất nhiều luật sư ngỏ lời giúp đỡ anh Hoàn, nhưng anh Hoàn không chấp nhận bất kỳ ai. Chỉ nhờ duy nhất một mình tôi cho dù tôi không còn làm luật sư, vì gia đình anh Hoàn cho rằng tôi là người bào chữa và giúp anh Hoàn kêu oan thành công nên tin tưởng nhờ tôi.

Tôi là luật sư chỉ dùng lời bào chữa, chưa bao giờ dùng đến phong bì nên mỗi khi ra tòa thẩm phán luôn xem tôi và thân chủ như những con cá nằm trên thớt. Không ngờ, nay toàn bộ hội đồng xét xử phúc thẩm gồm 3 thẩm phán (Trong đó có một Phó chánh án Tòa án tỉnh Phú Yên và một Chánh tòa hình sự) lên thớt nằm, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với tôi.

Sau vụ này, sẽ có hàng loạt cán bộ của ba cơ quan công an, kiểm sát, tòa án huyện Sông Hinh và tỉnh Phú Yên về vườn hoặc chuyển công tác khác. Đây là quả báo cho những kẻ cầm cán cân công lý mà cố ý làm sai.

Anh Hoàn là người đầu tiên ở Việt Nam được bồi thường oan sai do việc định tội danh không đúng, khác hoàn toàn với các vụ án oan trước đây là người thực hiện hành vi phạm tội nhận tội nên phải bồi thường oan sai cho người bị kết án oan.

(Dưới đây là hình anh Trần Triệu Bảo Hoàn và mẹ đến nhờ tôi) 

TIN DÂN OAN: BIỂU TÌNH TRƯỚCTRỤ SỞ TRUNG TÂM HỘI NGHỊ QUỐC TẾ

Chuong Tieng and 2 others shared Hiệp Khách Hành‘s post.
  
 
+7
Hiệp Khách Hành added 6 photos and 5 videos — with Đoàn Thanh Giang and 19 others.

 

TIN DÂN OAN: BIỂU TÌNH TRƯỚCTRỤ SỞ TRUNG TÂM HỘI NGHỊ QUỐC TẾ- Số 11- Lê Hồng Phong-Ba Đình- Hà Nội.

Sáng nay 29-12-2017 Gần 30 chục Dân Oan các tỉnh Đồng Nai, Bình Dương, Ninh Thuận, Bạc Liêu, Thái Bình, Tiền Giang, Quảng Ngãi. Cùng Biểu Tình tại Trung Tâm Hội Nghị Quốc Tế. Dân Oan Tố Cáo Quan Tham Nhũng Địa Phương Cướp Đất, Cướp Nhà Sạch Banh.
Đồng thời Yeu Cầu TW giải quyết KN-TC về đất đai. Trả đất, trả nhà để dân oan ổn định cuộc sống.
Gần hết năm chưa được TW giải quyết. Chỉ được lực lượng an ninh, công an, dân phòng khống chế lên xe đưa đi là xong…

( Hà Nội 29-12-2017).

Bài viết của Chủ tịch Nước Trần Đại Quang nhân kỷ niệm 50 năm Xuân Mậu Thân 1968

Thuong Phan and 2 others shared a link.
Kỷ niệm 50 năm cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968, Chủ tịch Nước Trần Đại Quang đã có bài viết khẳng định tinh thần quyết chiến, quyết thắng của cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 đã, đang và s�…
LAODONG.VN
 
 
  •  
     
     
     
     

    Bài viết này không biết có ẩn ý mỉa mai hay không khi dùng sáo [rỗng] ngữ quen thuộc: “dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh và Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, quân và dân ta đã đồng loạt mở cuộc Tổng tiến công và nổi dậy trên khắp chiến trường miền Nam”?

    Mỉa mai là vì, ở góc độ sự thật lịch sử, bàn dân thiên hạ ai cũng đều biết chiến dịch tấn công Tết Mậu Thân 1968 là trận thua đau và lớn nhất của quân đội Bắc Việt và Việt Cộng trên chiến trường Nam Việt trong cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ 2.

    Thua to đến mức khi nhận tin thất trận, Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại đã lâm trọng bệnh và băng hà một năm sau đó.

Vietnam Human Rights – Mr. HO DUY HAI must be released immediately and unconditionally

Vietnam Human Rights – Mr. HO DUY HAI must be released immediately and unconditionally

Hôm nay 29-12-2017 đã được 7193 chữ ký. Xin quý vị tiếp tay ký tên để cứu người vô tội.

https://www.change.org/p/vietnam-human-rights-mr-ho-duy-hai-must-be-released-immediately-and-unconditionally

Petition for Ho Duy Hai (xem bản tiếng Việt ở dưới)

Vietnamese authorities must stop the wrongful death penalty of Mr. Ho Duy Hai because he is innocent!

To

International Human Rights Organizations
Embassies, Consulates in Vietnam
Bloggers of Social Media

December 12th 2017,

Dear Sir, Madam,

On December 25, 2014, a group of people who support peace and justice have signed a petition, urging Human Rights organizations and Embassies to denounce and oppose the wrongful death penalty of prisoner Mr. Ho Duy Hai, please see attached petition.

Facing the angry reactions of the international communities and the human rights organizations who expressed concern regarding the wrongful death penalty of Mr. Ho Duy Hai, the Vietnamese authorities have postponed the case, supposedly to review it.

Three years have since passed, we have learned that the Long An People’s Court has been unable to provide any conclusive evidence to support Mr Hai’s conviction. Nevertheless, we have recently received information that Ho Duy Hai’s execution will be carried out within a few days.

For those of us who believe in justice and human rights this is:

1. A naked contempt for the rule of law;
2. A blatant violation of the Universal Declaration of Human Rights;
3. A total disregard for role of the United Nations Human Rights Commission;
4. A challenge to the conscience of everyone who believes in justice.

We therefore once again urgently call upon human rights organizations, representatives of the embassies, the consulates in Vietnam and the bloggers of social media to condemn strongly the Vietnamese authorities and demand for the release of the prisoner Ho Duy Hai immediately and unconditionally.

We, who believe in justice, just can not sit and do nothing, therefore allowing the Vietnamese authorities to kill innocent people. We are going to take action today to protect human rights. Please act now!

All signed

Respecfully yours,
Vietnam Human Rights Foundation

****
Kiến nghị thư cho Hồ Duy Hải

Nhà cầm quyền Việt Nam phải thả ông Hồ Duy Hải ngay lập tức và vô điều kiện!

Kính gởi

Các cơ quan Nhân Quyền Quốc Tế
Các tòa Đại sứ, Lãnh sự quán tại Việt Nam
Các Bloggers Cộng Đồng mạng xã hội

12 tháng 12 2017

Kính thưa Ông Bà,

Vào ngày 25 tháng 12 năm 2014 một nhóm người yêu chuộng hòa bình và công lý, đã đồng ký tên trên một thỉnh nguyện thư, kêu gọi các cơ quan Nhân quyền và các tòa Đại Sứ quan tâm đến án tử hình của tù nhân Hồ Duy Hải. Lá thư đó chúng tôi xin được đính kèm theo đây.

Trước làn sóng phẫn nộ của dư luận, kèm theo sự quan tâm của các cơ quan Nhân quyền và cộng đồng quốc tế trong vụ án tử hình của HDH, chính phủ Việt Nam đã ra lệnh tạm hoãn án lệnh trong thời gian tái xét.

Ba năm đã trôi qua, chúng tôi được biết Tòa Án Nhân Dân Long An đã không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào thuyết phục để kết án Hồ Duy Hải. Tuy nhiên trong những ngày vừa qua, chúng tôi nhận tin bản án tử hình Hồ Duy Hải sẽ được thực thi trong một ngày gần đây.

Đối với chúng tôi đây là:

1. Một hành vi sỉ nhục công lý;
2. Một hành vi xâm phạm bản tuyên ngôn Quốc Tế Nhân Quyền;
3. Một hành vi miệt thị vai trò của Ủy Ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc;
4. Một hành vi thách thức lương tâm của mọi người yêu công lý.

Do đó chúng tôi một lần nữa, khẩn thiết kêu gọi các cơ quan Nhân quyền, các vị đại diện tòa Đại sứ, Lãnh sự quán tại Việt Nam và các bloggers cộng đồng mạng xã hội cùng chúng tôi lên án và gây áp lực mạnh mẽ đến nhà cầm quyền Việt Nam: tử tù Hồ Duy Hải phải được thả ngay lập tức và vô điều kiện.

Chúng ta, những người yêu công lý, không thể khoanh tay nhìn nhà cầm quyền Việt Nam giết người vô tội. Xin cùng nhau hành động!

Trân trọng và đồng ký tên
Hội Bảo Vệ Nhân Quyền Việt Nam

 

This petition will be delivered to:

  • Human Rights Organizations
  • OHCHR
  • Human Rights Watch

JOURNEY OF A MOTHER SEEKING JUSTICE FOR HER INNOCENT SON.

Van Pham and Cat Bui shared Grace Bui‘s post.
Image may contain: 2 people, people standing and outdoor
Image may contain: 2 people, people standing and outdoor

Image may contain: 1 person, standing and outdoor
Image may contain: 1 person, standing and outdoor
+2

Grace Bui added 5 photos and a video — with ThanhTam Nguyen and Thu Thuỷ.

JOURNEY OF A MOTHER SEEKING JUSTICE FOR HER INNOCENT SON.

Mrs. Nguyen Thi Loan’s son, Ho Duy Hai is currently on death row for a crime that he didn’t commit. Hai was arrested and tried for the murders of two female post office employees, Nguyen Thi Thu Van and Nguyen Thi Anh Hong in 2008. He was tortured and coerced into a confession. There were signs that Ho Duy Hai was tortured. A note from the court sated “the amount of physical force was used on him to the point he could not walk, requiring someone on each side to help him move at the time attending the Appellate Court.” He wasn’t allowed to have an attorney during the interrogation”

Mrs. Loan has spent 10 years pleading her son’s innocence. She has filed over 1000 petitions to the appeal court but the court ignored all of them. She said Ho Duy Hai was not allowed to see his attorney since 2008.

Hai was a scapegoat for the real killer because the real killer is related to a rich and powerful family in Vietnam. There were witnesses but they were too afraid to testify.

Mrs. Loan made numerous trips to Hanoi pleading for her son’s life. “Please save my son” “My son is innocent”, begged the distraught mother with tears streaming down her face; it broke my heart when I saw her video; however the Vietnamese communist government didn’t listen or pay attention to her.

Finally she decided to come to Bangkok so she could meet with the UN and Amnesty International. It was not an easy trip for her. She was not allowed to get on the plane from Hanoi so she had to go back to Saigon and leave from there. We had to cancel and reschedule a few flights but she got a chance to share her story with the UN and Amnesty International. When I arranged the trip, I didn’t have money to buy the tickets and I couldn’t post on FB to ask for donations. Thanks to Ma Tieu Linh, she sent me the money immediately for Mrs. Loan’s trip. Thanks to another friend of mine has been helping Mrs. Loan but this person wants to stay anonymous. You know who you. Thanks to Viet Nguyen who helped me as soon as Mrs. Loan landed in Bangkok and translated for Mrs. Loan at AI and UN offices. Last but not least important, thanks to Chau Van Thi for interviewing Mrs. Loan. This is not one man operation.

I first heard about Ho Duy Hai’s case in 2015 from activist Tran Thi Nga. She contacted me and asked me to help. I contacted the UN officer and the officer told me it was a good case. That’s why I was confident to help Mrs. Loan to come to Bangkok.

I read the translated court reports and I believe Hai is innocent. These are a few examples:

“The finger prints were collected at the crime scene didn’t match Ho Duy Hai’s finger prints.

– The blood samples at crime scene weren’t collected until 5 months after the crime had occurred.

– No forensic analysis on the time of death of each victim.

– The inconsistencies in the statements of the accused had not been clarified and yet these statements were used as the primary basis for the conviction.

– The inconsistencies of evidences to use as murder weapons.
…..”

I don’t believe in death penalty because I think it is cruel and barbaric and I believe an individual’s right to life should be upheld.

Let us keep this mother and her son in our prayers and hope that justice will be served.

Van Pham shared Grace Bui‘s post — with Grace Bui.
Thanks Grace Bui for helping the mother trying to find justice for her beloved son..

****************

JOURNEY OF A MOTHER SEEKING JUSTICE FOR HER INNOCENT SON.

Mrs. Nguyen Thi Loan’s son, Ho Duy Hai is currently on death row for a crime that he didn’t commit. Hai was arrested and tried for the murders of two female post office employees, Nguyen Thi Thu Van and Nguyen Thi Anh Hong in 2008. He was tortured and coerced into a confession. There were signs that Ho Duy Hai was tortured. A note from the court stated “the amount of physical force was used on him to the point he could not walk, requiring someone on each side to help him move at the time attending the Appellate Court.” He wasn’t allowed to have an attorney during the interrogation”

Mrs. Loan has spent 10 years pleading her son’s innocence. She has filed over 1000 petitions to the appeal court but the court ignored all of them. She said Ho Duy Hai was not allowed to see his attorney since 2008.

Mẹ của tử tù Hồ Duy Hải trước trụ sở của Liên Hiệp Quốc tại Thái Lan kêu cứu cho con

 

 
 
-0:06
 

 
 

 
 
24,841 Views
 
Hiện Tình Đất Nước

Mẹ của tử tù Hồ Duy Hải trước trụ sở của Liên Hiệp Quốc tại Thái Lan kêu cứu cho con :'( :'( :'(

Bà Nguyễn Thị Loan, mẹ của tử tù Hồ Duy Hải người ròng rã 10 năm qua làm tất cả mọi việc để anh Hải có được công bằng và tự do hôm nay đã sang Thái để vận động quốc tế quan tâm đến trường hợp của con bà.

Xin hãy chia sẻ clip này để hỗ trợ tinh thần cho một người mẹ Việt Nam.

Nguồn Grace Bui

BỊ ĐÀN ÁP! ỨC CHẾ QUÁ! ỨC CHẾ QUÁ

Hoa Kim Ngo and 2 others shared Vũ Minh Khánh‘s post.
No automatic alt text available.
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 10 people, people smiling, text
Image may contain: 1 person
Vũ Minh Khánh added 5 new photos — with Chinh Minh and Nghia Xuan Nguyen.

 

BỊ ĐÀN ÁP! ỨC CHẾ QUÁ! ỨC CHẾ QUÁ

Chiều ngày 28/12/2017, tôi nhận được thư của chồng tôi là LUẬT SƯ NGUYỄN VĂN ĐÀI, chồng tôi viết là đã kết thúc điều tra 12/12/2017 –> Lẽ ra điều tra xong HỌ PHẢI CẤP GIẤY CHỨNG NHẬN BÀO CHỮA CHO 3 LUẬT SƯ TÔI ĐÃ LÀM ĐỦ THỦ TỤC MỜI, các luật sư cũng viết công văn nhiều lần gửi họ và họ cũng đã viết công văn trả lời luật sư là “đang trong giai đoạn điều tra nên luật sư chưa được tham gia” –> như vậy giữa họ và các luật sư đã biết chắc chắn là các luật sư bào chữa cho anh Đài.

VẬY MÀ KHI KẾT THÚC ĐIỀU TRA HỌ KHÔNG THÔNG BÁO CHO GIA ĐÌNH, KHÔNG THÔNG BÁO CHO LUẬT SƯ và NGANG NHIÊN CHỈ ĐỊNH LUẬT SƯ CHO CHỒNG TÔI.

Tôi biết được điều này vì trong cùng buổi chiều 28/12, sau khi vừa nhận thư của chồng tôi được 2 tiếng thì có 1 người gọi điện thoại cho tôi nói anh là luật sư được chỉ định để bào chữa cho anh Đài vì lý do anh Đài không có luật sư. TÔI DƯỜNG NHƯ HÉT LÊN TRONG ĐIỆN THOẠI mắng cho người gọi điện, tôi cũng hỏi lý do vì sao tôi làm thủ tục rồi mà lại bảo chưa làm? Anh ta trả lời là lúc trước anh Đài bị bắt điều 88, các luật sư viết bào chữa theo điều 88, bây giờ là điều 79 nên ko được chấp nhận. Tôi cũng tức quá… cũng ko cần bình luận vì quá vô lý, nực cười… một đứa con nít cũng lập luận lại họ được.

*****Tôi đã hiểu ÂM MƯU CỦA HỌ*****

Kết thúc điều tra 12/12, ngày 19/12 anh Đài được viết thư gửi gia đình, ngày 27/12 họ mới gửi thư qua bưu điện đến nhà tôi (tôi nhìn dấu bưu điện), chiều 28/12 tôi nhận thư. Ngày 28 là thứ 5, ngày thứ 6 tôi mới làm thủ tục mời luật sư và gửi bưu điện. Bưu điện nghỉ 3 ngày vì vào thứ 7, chủ nhật, tết tây. Sau nghỉ mùng 1 tết tây, các luật sư phải gửi qua bưu điện qua lại và cho đến khi họ cấp giấy CHỨNG NHẬN BÀO CHỮA cho các luật sư thì phải lâu nữa mới xong thủ tục (phải gửi qua bưu điện để có hoá đơn bưu điện bằng chứng đã gửi, đến trực tiếp họ không tiếp và không có bằng chứng đã gửi, 2 luật sư trong Sài gòn nên cũng không có mặt ở Hà nội ngay được).

Họ cố tình như vậy để KÉO DÀI THỜI GIAN KHÔNG CHO CÁC LUẬT SƯ TIẾP XÚC VỚI CHỒNG TÔI và HỒ SƠ —> thủ đoạn của họ quá rõ, đểu, lừa bịp… cả một bộ máy nhà nước nắm đủ các phương tiện truyền thông, các bộ ngành, công an, kiểm sát, toà án, quân đội, bộ máy từ trung ương đến phường, xã mà sao họ SỢ NGUYỄN VĂN ĐÀI chỉ là 1 luật sư, trong tay không có 1 vũ khí gì, đang bị giam giữ. Họ SỢ bởi vì NGUYỄN VĂN ĐÀI có chân lý, bằng tiếng nói, lương tâm, muốn có MỘT XÃ HỘI TỐT ĐẸP, CÔNG BẰNG, NHÂN QUYỀN, ĐẤU TRANH CHO XÃ HỘI TỐT ĐẸP BẰNG CHÍNH KIẾN CỦA MÌNH nên bị nhà cầm quyền SỢ NGUYỄN VĂN ĐÀI như vậy, đã tìm mọi THỦ ĐOẠN để giam giữ NGUYỄN VĂN ĐÀI. Khi bị quốc tế gây áp lực phải có phiên toà đúng thì họ DÙNG THỦ ĐOẠN để trì hoãn các luật sư. QUÁ ĐỂU.

*****NHỚ LẠI LẦN BỊ BẮT NĂM 2007 của LUẬT SƯ NGUYỄN VĂN ĐÀI*****

Nhiều chuyện ĐỂU CÁNG của họ nhưng tôi chỉ kể chút ngắn liên quan:
Năm 2007, sau kết thúc điều tra, hồ sơ của chồng tôi chỉ nằm Viện kiểm sát 2 ngày (sai luật), và chuyển đến toà án luôn. Các luật sư chỉ có thời gian 7 ngày vừa tiếp xúc với chồng tôi, vừa nghiên cứu hồ sơ (trừ thứ 7, chủ nhật trại giam nghỉ, toà án nghỉ) còn được 5 ngày vừa gặp vừa nghiên cứu hồ sơ. Mà nghiên cứu hồ sơ phải ngồi tại toà, trong giờ hành chính, không được mang về nhà, mà thời đó là 2 bác luật sư GIÀ 80 TUỔI, bác Luật sư Hiếu tôi phải dìu bác đi… —> vậy mà họ còn làm TRÒ ĐỂU ĐÓ. Trong phiên toà thì họ đề Micro của toà, viện kiểm sát to, âm thanh tốt nhưng Micro của luật sư thì âm thanh tậm tịt, có lúc không nghe được tiếng…. nhiều việc ĐỂU khác nữa………..

#####TÔI RẤT MONG SỰ LÊN TIẾNG, ĐẤU TRANH CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐẤU TRANH CHO NHÂN QUYỀN, XIN HÃY LÊN TIẾNG ĐỂ GIÚP CHO CHỒNG TÔI #####

XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN

Vợ luật sư Đài
Vũ Minh Khánh

Của trời đất, của muôn ngàn ý nhị,

 Suy Tư Tin Mừng lễ Giáng Sinh năm B 25/12/2017

Tin Mừng (Ga 1: 1-18)

Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa. Lúc khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa. Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành. Điều đã được tạo thành ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại. Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng. Có một người được Thiên Chúa sai đến, tên là Gioan. Ông đến để làm chứng, và làm chứng về ánh sáng, để mọi người nhờ ông mà tin. Ông không phải là ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng. Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết Người. Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận. Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa. Họ được sinh ra, không phải do khí huyết, cũng chẳng do ước muốn của nhục thể, hoặc do ước muốn của người đàn ông, nhưng do bởi Thiên Chúa. Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật. Ông Gio-an làm chứng về Người, ông tuyên bố: “Đây là Đấng mà tôi đã nói: Người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi.”

Từ nguồn sung mãn của Người, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác. Quả thế, Lề Luật đã được Thiên Chúa ban qua ông Môsê, còn ân sủng và sự thật, thì nhờ Đức Giêsu Kitô mà có. Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả; nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết.

&    &    &

“Của trời đất, của muôn ngàn ý nhị,”

“và tình ta sáng láng như trăng thanh.”

(dẫn từ thơ Hàn Mặc Tử)

Trời ý nhị. Tình sáng láng. Là, để đón chào Đức-Chúa-Niềm-Vui nay giáng hạ làm người. Đón và chào, để nói lên tình tự tươi vui “của trời đất”. Tình tự đây, là tình thể hiện nơi “máng cỏ” cho muôn loài. Niềm-Vui-Đức-Chúa giáng hạ, là truyền thống có từ thời thánh Phanxicô Át-xi-di, nhân chuyến thăm thế giới Hồi giáo trở về, thánh nhân đã thiết lập ở Ý, lễ hội sinh động cho mọi người, ở muôn nơi.

Hội lễ Niềm-Vui-Đức-Chúa nay giáng hạ làm người, là mừng sự kiện Chúa trở thành Người-Phàm sống sẻ san Niềm-Vui vẫn có ở Nước Trời. Có sứ điệp của máng cỏ nay nhắn nhủ người người hãy sống vui ở bên nhau, và với nhau. Sứ điệp, còn bảo cho mọi người biết yêu thương mà vui hưởng đời người có Chúa-làm-người. Có anh em quần tụ nơi máng-thế-giới. Sứ điệp, cũng tỏ bày cho người người biết Đức-Chúa-Niềm-Vui nay đến khoả-lấp mọi đớn đau/sầu buồn của mọi người.

Sứ điệp, cuối cùng còn cho thấy Đức-Chúa-Niềm-Vui muốn dân con mình đừng nên nhìn mọi người như nỗi khó để đối phó. Mà như Niềm-Vui-Đức-Chúa đã giáng-hạ sẽ giúp mọi người thắng vượt nỗi khổ ta trực diện.

Về với máng cỏ của Đức-Chúa-Niềm-Vui giáng-hạ, ta hãy cứ tưởng tượng và thay thế các chú bò/ lừa hôm đó, bằng khủng long to đùng dù loài này biến mất đã 65 triệu năm. Khủng long đây, có là loài thú “hoành tráng” mấy đi nữa, dù đã biến mất đi, chúng vẫn có thể xuất hiện trở lại, để ta biết rằng: chúng cũng đâu thấy được đảm bảo tương lai mai ngày, nói gì đến loài người. Tức, loài nào rồi cũng biến mất như khủng long to đùng, nay tuyệt chủng. Nay, Hài-Nhi-Đức-Chúa xuất hiện trở về lại, mang đến cho muôn người niềm yêu thương đằm thắm đến với dân gian.               

Cứ tưởng tượng nhiều, ta sẽ không còn thấy mục đồng hiện diện bên máng cỏ nữa, mà chỉ là kẻ bàng quan tượng trưng cho vua quan lãnh chúa có ở đó, để Hài Nhi Thánh Ái vui vẻ mà cười nhẹ. Tưởng tượng nhiều hơn nữa, ta sẽ liên tưởng đến kịch bản nọ trong đó có chàng Jimmy Chăn Bò rất lãng tử chẳng quan tâm/chăn dắt bất cứ ai.

Thêm vào đó, là Fred StarGazer, tay chiêm-tinh-gia chuyên ngắm nghía sao trời lãng đãng có biệt danh là Chàng Mag (chữ tắt của Đạo Sĩ rất “Ba Vua”). Còn lại là người thứ ba tên Fatso đồng nghĩa với Phát Phì ở tiếng Việt. Hài Nhi Thánh Ái hôm ấy đã trỗi dậy cười đùa với ba bốn vị trong bối cảnh đời thực. Ai cũng tự do thả hồn theo bước thăng trầm sầu/vui nơi đời sống. Và Hài-Nhi Thánh Ái đã hoà nhập với họ để cùng vui như thế.      

Suy về máng cỏ đời người, người đời sẽ thấy loài khủng long to đùng và kẻ bàng quan cùng nhau tung tăng múa nhảy. Nhảy múa với khủng long ư? Phải chăng đó là màn múa/nhảy ở xứ miền động đất có núi lửa nổ bùng? Liên tưởng nhiều thêm nữa, người người sẽ thấy kẻ bàng quan nay tham gia múa/nhảy với cuộc đời, không còn hãi sợ bất cứ thứ gì, nhưng đã biết cười đùa lớn tiếng, nói to lên. Liên tưởng thêm, người bàng quan tham gia cuộc nhảy/múa rồi cũng sẽ phục sức đầy sắc mầu của vui tươi, an hoà.

Chừng như họ là những vị chuyên tấu hài hay sao đó, chính vì thế tay chân họ vừa tung tăng múa và nhảy vừa tung lên cao rất nhiều thứ/đủ mọi thứ, như: banh quần vợt đầy sắc mầu hoan hỷ. Đôi lúc có vị hụt hẫng chẳng chụp được banh nỉ, nhưng cũng chẳng lấy đó làm điều, bởi hầu hết mọi tung ném đều đạt mục tiêu, rất đúng cách.

Trong số các nhân vật ấy, duy nhất chỉ thấy có một vị bắt chụp được hết mọi thứ dù banh nỉ có tung cao lên cao tít, ở cõi không. Bởi, Anh đứng đó trên máng cỏ, hầu có thể bắt chụp mọi thứ của mọi người. Anh ở trên đó, khi mọi sự đã chứng tỏ mọi sự nay theo đúng ý của Anh. Anh chẳng hề rời bước khi mọi sự cứ từ từ diễn tiến rồi xảy đến. Anh chính là thành phần của mọi sự và trong mọi sự. Giống bất cứ ai và những loài hiện có ở nơi đó. Anh chính là Hài Nhi Chí Ái luôn ưa thích mọi sự, cả những thăng trầm cuộc đời, nơi con người. Và, mãi mãi sẽ thế. Tên Anh là Giêsu, đích thị làng Nadarét, chốn nhân gian.

Về với máng cỏ, ắt hẳn có người sẽ liên tưởng đến cảnh trí thật hết ý về trò chơi nơi cuộc đời giống như thế, nên sẽ hỏi: sao Chúa lại giáng hạ làm người ở với người? Và, câu trả lời chắc chắn là: Ngài làm thế, để được vui nhiều hơn chốn vĩnh cửu miền nào đó!

Cử hành Tuần Thánh và hội lễ Phục Sinh, dân con người mình hẳn suy nghĩ nhiều về nỗi chết cũng như sự sống lại của Chúa. Khi ấy, người người hẳn sẽ nghiêm minh những suy và tưởng về chính mình.

Bởi, Chúa có chết đi và sống lại chốn miên trường, chính là để ban niềm an vui vĩnh cửu cho mỗi người và mọi người. Để, ơn cứu độ Ngài đến với con người. Và, nhiệm tích Vượt Qua –tức nhiệm tích thánh thiêng Ngài lướt vượt mọi thứ qua cái chết để rồi Ngài lại về với sự sống có trỗi dậy. Đó, là giải pháp cuối cho mọi dự tính của riêng ta.

Hội lễ Đức-Chúa-Niềm-Vui nay giáng hạ lại không như thế. Theo cung cách nào đó, có thể nói: đây là tưởng thưởng trội vượt nhu cầu thiết yếu để qua đó Chúa cứu độ trần gian là ta đây. Nhằm cứu rỗi chúng ta, hết mọi nhà, Ngài còn làm nhiều hơn thế. Nhiều, để ban cho ta Niềm-An-Vui lớn hơn cả nhận thức biết rằng mình được cứu thoát. Vui đây, là vui niềm trở nên một với Chúa ở đây. Bây giờ. Niềm vui có Đức-Chúa-là-Niềm-Vui luôn ở lại với ta, bây giờ và ngay đây. Đó chính là an vui niềm phúc hạnh gửi đến cho ta. Đó lại là Niềm-Vui-Có-Chúa đã lướt vượt được nhiều thứ, chí ít là khốn khó.

Lễ hội Chúa Giáng hạ, nay là mạc khải Chúa xác định thêm một lần nữa cho ta. Xác định, để ta vui với Niềm-Vui Chúa giáng hạ ở với cuộc đời, là thế giới. Sự thể này, còn to đùng/lớn hơn sự sống. Bởi, nó không bị ràng buộc hoặc kiểm soát bởi bất cứ quá trình nào từ cuộc sống hoặc do bởi nhu cầu sống ở nơi ta.

Và, cũng chẳng còn gì để nghi ngờ nữa về tương lai mai ngày của chính ta, và mọi người. Lễ hội Chúa-giáng-hạ-làm-người nay tiêu dùng cả và thế giới ta đang sống. Nhưng chính ta lại không bị thế giới tiêu dùng làm tan đi chính con người mình. Đức-Chúa-là-Niềm-Vui đang thưởng ngoạn sự kiện làm người ở với ta đến độ Ngài yêu cầu ta hãy đạt lấy niềm vui thần thánh có Đức Chúa. Vui như thế, để ta cần phải chờ đợi gì nữa, vì đã đạt chốn thiên đường, ở đây. Bây giờ. Thiên đường thực tế là đây. Ở lễ hội Giáng hạ này. Lễ hội, có máng cỏ. Có, thiên đường là đây. Chốn này. Một đời người.

Sự việc, xem ra có vẻ khác thường. Đúng thế. Đức-Chúa-là-Niềm-Vui nay giáng hạ, là việc rất khác lạ. Chúa hiện diện ở với ta, dù ta lại không trông chờ hoặc ngóng đợi, đó vẫn là sự thật rất chất thể, của Niềm-Vui đã nhập thể và nhập thế. Niềm-Vui-Chúa nhận lấy xác phàm làm người, là Ngài mạc khải tỏ lộ chính Niềm-Vui bằng xương bằng thịt như ta, nhưng ta không nghĩ Chúa là như thế.

Chắc cũng cần đến đấng bậc lành thánh như bậc hiển thánh Phanxicô thành Atxidi dạy cho ta biết điều ấy. Cần dạy để ta thấy được rằng người người ở trần thế, vẫn rất vui. Vui, với Niềm-Vui-của-Đức-Chúa để ta hoà lẫn với mùa lễ rất Giáng hạ. Chắc chắn bậc hiển thánh Phanxicô sẽ không về tay không khi ngài đặt chân viếng máng cỏ và để giờ nguyện cầu. Chắc chắn bậc hiển thánh sẽ ra đi vui hưởng cuộc đời lành thánh với chúng nhân cùng bạn bè người thân. Vẫn rất cần bậc lành thánh dạy ta thêm lần nữa, Đức-Chúa-là-Niềm-Vui nay giáng hạ.

Lễ hội Niềm-Vui-Chúa giáng hạ, khiến tất cả được mời gọi vui hưởng thế giới của niềm vui, như trẻ bé. Hội lễ Chúa Giáng Hạ ta mừng kính hôm nay đều có nghĩa Đức-Chúa-là-Niềm-Vui đến với thế giới gian trần, nơi máng cỏ cuộc đời hoặc ở nhà. Đức-Chúa-Niềm-Vui là thế đó, rất vui. Hôm nay.

Trong niềm an vui phấn khởi của mọi người, tưởng cũng nên về với lời thơ vui mà ngâm tiếp:

                        “Chúng ta tiến, em ơi, thành thanh khí.

                        Cho tan ra hoà hợp với tinh anh.

                        Của trời đất, của muôn ngàn ý nhị,

                        Và tình ta, sáng láng tự trăng thanh.”

                        (Hàn Mặc Tử – Sáng Láng)

Sáng láng ấy. Tinh anh này. Vẫn là Niềm-Vui-Chúa-giáng-hạ để ta tiến. Tiến cho tan, ngõ hầu hoà hợp với niềm vui chung của thế giới, của muôn ngàn ý nhị. Như trăng thanh. Tâm tình. Đầy ý tứ.           

Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn –  

Mai Tá lược dịch. 

Ngày xưa ngày xửa ngày xưa

Chuyện phiếm đọc trong tuần sau lễ Giáng Sinh năm B 25/12/2017-31/12/2017

“Ngày xưa ngày xửa ngày xưa”
Chiều mơ chiều nắng đẹp khoe mầu tơ
Hai đứa mình còn trẻ thơ
Rủ nhau ngồi ngưỡng cửa chơi thẩn thơ.”

(Phạm Duy – Quán Bên Đường)

(Gioan 6: 45-46)

Quán xá bên đường, đâu kể gì ngày xửa ngày xưa. Quán xá hôm nay, ở nhiều nơi/nhiều chốn, rất bên đường. Chỉ câu hát “mái tóc bánh bèo” hoặc “da mét vì nghèo” được cất thành tiếng vào buổi Hát Cho Nhau Nghe hôm 18/11/2017 ở Sydney, mới thành chuyện. Chuyện hôm nay, hay ngày xưa cũng đều có những tình-tự như sau:

“À a a nhớ nhớ em còn mái tóc bánh bèo
À a a nhớ má chưa hồng da mét vì em nghèo
Đầu anh còn húi trọc, còn húi trọc
Khét nắng hôi trâu thèm đi học, thèm đi học
Thèm đi học…
Em cầm một củ khoai
Ghé răng cạp vỏ rơi
Xong rồi mình chia đôi
Khoai sùng này lượm mót
Sao ngọt lại ngọt ghê
Giờ đây kỷ niệm ngày xưa
Giờ đây cảnh cũ chìm xa mù khơi
Gặp nhau một chiều lạnh mưa
Nhìn nhau quần áo bảnh bao mừng sao.
Nhìn em còn xinh còn tươi
Đời em tưởng đâu là vui
Nhà em phải chăng là đây
Dè đâu chẳng may là quán
Em bẹo hình hài đem bán
Rồi em hỏi anh: làm chi
Cầm bút để viết ngày đêm, viết gì
Đời thối phải nói là thơm
Ngòi bút là chiếc cần câu miếng cơm.”

(Phạm Duy – bđd)

Ngày xưa hay hôm nay, vẫn còn những câu những kéo rất mê hồn, như con người vào mọi thời. Và, con người hôm nay lại sẽ hỏi những câu hơi ngớ ngẩn để rồi câu trả lời cũng không ngẩn ngơ/ngơ ngẩn, rằng: 

“Em hỏi nghệ thuật là chi.
Là đui, là điếc, là câm mà đi.
Nhìn nhau lặng lẽ nhìn nhau.
Nào có ai đánh mà sao lòng đau.

Bánh ngọt cùng mời ăn.
Nhớ chăng củ khoai ngon.
Bánh tươm vàng như nắng.
Bánh này mình chưa cắn.
Sao mà miệng cay đắng.
Rồi xin một nụ cười thôi.
Cười ư?

Anh đã vùi quên nụ cười.
Thì xin vài giọt lệ rơi.
Lệ em cạn đã từ lâu, người ơi.
Trước khi từ giã hỏi nhau

buồn hay là vui.
Thì cứ hỏi ngay cuộc đời…

(Phạm Duy – bđd)

Đó là chuyện xảy ra ở ngoài đời. Một đời rất thơ, văn, nghệ thuật, rất đẹp. Còn, chuyện xảy đến với nhà Đạo, lại cũng có những điều khá lơ mơ, vẩn vờ như câu hỏi/đáp với đấng bậc ở Sydney, rằng:

Thưa Cha,

Nhìn vào giáo-huấn của Đạo mình, con thấy rằng bất cứ ai thuộc bất kỳ tôn-giáo nào cũng đều được cứu vớt hết. Vậy thì, làm người Công giáo có gì lợi lộc hơn những người thuộc các Đạo khác, không? Phải chăng làm Phật tử, tín-đồ Ấn-giáo hoặc người Thệ Phản có dễ hơn không là bởi vì niềm tin trong Đạo của chúng ta đòi hỏi nhiều thứ hơn các Đạo khác chứ, phải không thưa Cha?” (Lại vẫn là câu hỏi nghe khá quen của một người)

Bảo rằng đây là “câu hỏi nghe khá quen của một người” hay nhiều người, thiết tưởng đó vẫn là những câu nhiều người hỏi, cần có giải đáp trung thực, và sâu sắc. Đấng bậc trả lời câu hỏi này, hôm nay, dù có sâu sắc/chắc nịch  hay không, vẫn là đấng bậc ở Sydney vị vọng không ngại ngùng một vương-vấn hoặc khúc-mắc nào hết. Và, đấng bậc hôm nay, lại đã đáp trả như thế này:

“Vấn-đề không phải là làm sao tìm cho ra một đạo-giáo nào khả dĩ có ít đòi hỏi gửi đến thành-viên đạo-hữu của mình, mà thôi đâu. Các đạo-giáo tương-tự vẫn ở đây đó, rất không xa.

 Vấn-đề ở đây, là bảo rằng: ta cũng nên tìm cho ra một đạo-giáo đến từ chính Thiên-Chúa và đạo-giáo này phải răn dạy qua tư-cách và thẩm-quyền thánh-thiêng con đường dẫn đến thiên-quốc. Thật ra, ta chỉ có duy nhất một đạo như thế mà thôi; và đây là thứ Đạo được chính Đức Giêsu tặng ba cho ta, là Hội thánh rất Công giáo.

 Vâng. Chính thế. Hội thánh ta cũng từng đưa ra các đòi hỏi tương-tự gửi đến với chúng ta, nhưng đồng thời các đấng cũng tặng ban cho ta mọi giùm giúp/hỗ trợ ta cần đến ngõ hầu sống thực các đòi hỏi ấy. Hội thánh kỳ-vọng là ta tham-dự thánh lễ ngày Chúa Nhật và lễ các đấng thánh này khác hầu tuân-giữ ngày/mùa sám-hối mà thương-yêu người đồng-loại như chính mình; tôn-kính sự sống của hài nhi chưa sinh không bằng hành-xử phá thai, nhưng trung-thành trong hành-xử cho phải lẽ với người phối-ngẫu của mình, đến hơi thở cuối cùng.

 Đành rằng, điều này càng làm cho cuộc sống của ta thêm bận-rộn. Thế nhưng, đó chính là con đường, là sự thật và là sự sống dẫn dắt ta đến hạnh-phúc ở nơi đây, trong hiện tại và mai ngày.

Hơn nữa, giáo-huấn của Hội-thánh ta còn dạy về các vấn-đề, như: phá thai, an-tử và tính keo sơn, trường-tồn của hôn-nhân không là những gì được các Giáo hoàng hoặc Công đồng thời Trung-cổ kỳ vọng, và rồi áp-đặt lên ta, từ đó đến thiên-thu. Đó là giáo-huấn đặt nền-tảng trên luật tự-nhiên, trên bản-chất rất nguyên-thuỷ của con người. Và, bằng vào tư-cách rất như thế, nên toàn thể nhân loại bất luận ta có là người Công-giáo hay không cũng đều áp-dụng cho mọi người.

 Vốn dĩ mang bản-chất nền-tảng cho việc triển nở của con người, chúng giúp ta sống thực như người đoan-trang hợp khuôn phép biết tôn-trọng lẫn nhau, và khiến cho xã hội trong đó người người cùng sống lại sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

 

Chính vì lý-do này, mà ta tỏ lòng biết ơn Đức Giêsu đã mang đến cho ta một Giáo-hội tốt đẹp có được sự trợ-giúp của Thánh Thần Chúa dạy ta biết sống trung-thành qua nhiều thời-kỳ con đường dẫn đến hạnh-phúc ở đây và mai ngày, vào đời sau.

 Quả thật là, các đạo-giáo khác không rõ ràng đưa ra giáo huấn nào đòi người đi theo phải có hành-xử này khác, nhưng đòi hỏi này càng làm cho đạo-hữu của thấy khó lòng giúp họ thực-hiện cuộc sống theo cách tốt đẹp như bao giờ. 

Thêm vào đó, Hội thánh không chỉ răn dạy ta đường-lối đúng đắn hầu đạt phúc hạnh mà thôi, nhưng còn tặng ban cho ta các Bí tích tràn đầy nhiều ý-nghĩa mà ta cần để có thể sống thực các giáo huấn này. Bí tích Thanh-tẩy tặng ban cho ta sự san sẻ đi vào cuộc sống của chính Thiên-Chúa bằng việc trú ngụ trong Ba Ngôi Thiên Chúa nơi linh hồn và bằng ơn thánh-hoá để rồi khiến ta nên thánh mà làm đẹp lòng Chúa.

 Bí tích Thêm sức, lại cũng xác-nhận với ta huệ lộc Thanh Tẩy và ban cho ta thêm sức mạnh hầu sống xứng đáng như người Công-giáo thực-thụ. Thân Mình Chúa ta có thể nhận được mỗi ngày nếu muốn, vẫn kết-hợp ta một cách trọn vẹn với Đức Kitô và khiến ta dễ dàng trở nên giống Đức Kitô hơn, qua hành-xử. Thêm nữa, Bí tích Xá giải lại thứ tha các lầm lỡ, tội phạm của ta rồi sẽ gửi ta đi vào con đường sạch sẽ có bổ dưỡng hầu khởi sự cuộc chiến đấu linh-thiêng nhiều hơn nữa.

 Bí tích xức dầu Kẻ liệt, làm cho ta mạnh hơn lên mỗi khi ta gặp nguy hiểm có thể chết. Đời sống vợ chồng trong hôn-nhân chính đáng tặng ta ân-huệ thỷ chung với quyết-tâm của mình trong hôn-nhân. Và, Bí tích truyền chức thánh tặng ban cho ta các thừa-tác-viên lành thánh có khả-năng thực-hành bí tích, cử-hành thánh-lễ và hướng-dẫn ta trong công-cuộc thánh-hoá bản thân, của mỗi người.                

 Không có được sự trợ-giúp như thế, tín-hữu chúng ta sẽ đi về đâu? Cũng nên nhớ, rằng: tất cả mọi người trên thế-giới, dù có là người Công-giáo hay không, đều phải chiến-đấu tránh phạm tội. Không một ai là miễn-nhiễm trước các cơn cám dỗ hoặc phạm lỗi trước mặt Chúa.

 Thế nhưng, còn gì dễ hơn là chiến thắng khi ta có được giáo-huấn rõ ràng của Hội thánh về những chuyện tốt/xấu và ta có được các Bí tích giúp ta mạnh mẽ thêm và tẩy sạch khi ta ngã quỵ. Tất cả mọi sự sẽ phán xét cung-cách ta sống các lời răn căn-bản về luân-lý/đạo-đức và khi ta có được sự trợ giúp của Hội thánh rồi, mọi sự sẽ trở nên dễ dàng hơn với ta.

 Lại nữa, tham-dự thánh lễ các ngày Chúa nhật không phải là gánh nặng ta phải chịu mà là trợ giúp rất lớn để ta sống cuộc sống tốt đẹp. Trong Tiệc Thánh, ta có cả cộng-đoàn xung quanh luôn cầu nguyện với ta và cho ta trong chiến đấu. Ta được nghe Lời của Chúa vốn nhắc nhớ ta các sự thật căn bản về Thiên-Chúa, về sự sống và nỗi chết, và về cuộc sống ở đây, dưới thế-trần này.

 Tham-dự thánh lễ, ta còn được nghe các bài giảng khuyến-khích ta cung cách tích-cực mà thực-thi những gì ta đã nghe được trong các bài đọc hầu giúp ta chiến đấu sống xứng-đáng bậc thánh-hiền.

 Ta cùng nhau nguyện cầu với vị linh-mục và cộng-đoàn giáo-dân đưa nhau đến gần Chúa là Đấng ta phụng thờ hầu cảm tạ mọi ơn lành Ngài tặng ban, lâu nay. Trên hết mọi sự, ta còn được rước Mình Máu Chúa để trở nên một trong Đức Kitô.    

 Nói tóm lại, làm người Công-giáo tức là ta có đủ mọi lợi lộc trong đời mình. Mỗi năm có cả trăm ngàn người gia-nhập Hội-thánh vào lễ Phục Sinh không phải để chơi giỡn, và nhiều người trong họ đến từ các đạo-giáo đòi hỏi nơi thành-viên ít thứ, ít chuyện hơn Đạo ta. 

Nay, ta hãy cảm tạ Chúa vì Ngài đã ban cho ta Hội thánh của Ngài rất lành thánh, rất tốt đẹp. (X. Lm John Flader, Is there any advantage in being Catholic, given the demands on us, the Catholic Weekly 19/4/2015, tr. 18)

Người đi Đạo nào cũng thế, kể cả Công giáo, Phật Giáo lẫn Đạo Hồi đều có một tâm-điểm rất giống nhau, là cứ men theo cuộc đời người. Điểm going giống ở đây, còn là mẫu sỗ chung giống hệt câu truyện kể ở bên dưới:

Đàn ông luôn tỏ ra bất mãn với “Tật nói nhiều” của Phụ nữ, thậm chí coi đó là một giấc mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời! Trong khi đó, hầu hết Phụ nữ lại cho rằng: Họ buộc phải nói nhiều để “chiến đấu” với tật xấu của bạn đời.

 Theo các Chuyên gia về gia đình, thì không có gì hoang tưởng hơn, là chỉ dùng lời nói mà có thể cải tạo được một người Đàn ông. Trái lại, không ít cuộc ly hôn đã là hậu quả trực tiếp, hay gián tiếp, của những cuộc tra tấn bằng ngôn ngữ triền miên ….

 Người ta kể rằng:

Có một người Đàn ông bị đi tù 2 năm vì tội đánh vợ. Sau khi mãn hạn được tha về đoàn tụ với gia đình mới có một tuần lễ, anh ta lại khăn gói đến xin Ban quản lý nhà tù cho được tiếp tục cải tạo đến hết đời. Hỏi vì sao anh không thích ở nhà mà lại muốn vào tù? Anh ta thú thật rằng: Tuy ở trong tù mất tự do thật, nhưng còn sướng hơn ở nhà, vì không bị vợ nói ra rả suốt ngày đêm!

 Một cuộc điều tra 3.000 người đàn ông ở Thượng Hải với câu hỏi: 

– “Tính xấu của vợ mà anh ngán nhất?” thì 86% người trả lời: 

-Nói nhiều! 

 Các nhà Tâm lý học cho rằng: Hầu hết đàn ông đều sợ cái tính nói dai của các bà vợ. Nỗi sợ này có nguồn gốc sâu xa từ hồi nhỏ khi anh ta bị mẹ mắng mỏ. Đàn ông lẩn tránh các lời khuyên của vợ cũng giống như khi còn bé họ lẫn tránh lời dạy bảo của mẹ.   

 Hóa ra, Đàn ông rất hay bị Đàn bà rầy la: 

Lúc bé thì mẹ mắng.

Lớn lên một tí bị chị mắng. 

Lớn tí nữa, bị người yêu chê trách. 

Lấy vợ bị vợ đay nghiến. 

Về già lại bị con gái kêu ca ….

 Có phải Đàn ông bị vợ nói nhiều là đáng đời vì họ lắm tội? Tiếc rằng thực tế cho thấy: Khó mà có ông chồng nào thoát khỏi những “tội lỗi” ấy: 

-Người làm việc trí óc bị rầy la về đóng cái đinh không nên hồn! 

-Người khéo léo chân tay lại bị chê là viết cái đơn không xong! 

-Người giỏi cả chân tay lẫn trí óc lại bị tra tấn, vì không bao giờ biết mua vé đưa vợ đi xem một bộ phim …

 Giải thích tại sao Phụ nữ nói nhiều, có nhà Khoa học cho rằng: Vì khả năng sử dụng ngôn ngữ của họ mạnh hơn Nam giới. Lại có người cho rằng là từ thời tiền sử, Phụ nữ trồng trọt hái lượm nên tha hồ nói chuyện, trong khi đàn ông đi săn bắt phải ẩn nấp không nói được. Thật ra, Đàn bà cũng chẳng thích lắm điều, nhưng vì đa số việc nhà vẫn rơi vào tay Phụ nữ mà những việc đó thì không mấy khi được vừa lòng, do chồng con gây ra, vì vậy Phụ nữ không nói cũng không được.

 Tuy nhiên, các nhà Tâm lý cho rằng: Người vợ khôn ngoan nói cái gì chỉ nói một lần thôi. Nếu điều đó không theo ý mình, thì cũng không nói đi nói lại, mà hãy làm thay anh ta. Bởi vì, cũng theo các Chuyên gia về gia đình, thì không có gì hoang tưởng hơn chỉ là dùng lời nói mà có thể “cải tạo” được một người Đàn ông đâu! 

 Bây giờ ta hãy đi ngược thời gian xem khi mới quen hơi bén tiếng nhau, Phụ nữ có thói quen ấy không. Nếu có, có lẽ số cuộc kết hôn phải giảm đi 90%. Vậy khi mới yêu nhau, phụ nữ cư xử với đàn ông thế nào? Thường lúc đó họ khen không ngớt. Nào là: “Anh giỏi quá!”; Anh tài quá!”; “Anh thông minh quá!”… 

 Thì ra, mọi chuyện chỉ bắt đầu từ khi kết hôn. Hãy thử nghe một đoạn băng ghi âm xem một cuộc xung đột vợ chồng thường diễn ra như thế nào? Ăn xong, người vợ nhẹ nhàng bảo:

-Bữa nay, anh rửa bát nhá!

 Chồng vừa dán mắt vào tivi vừa trả lời:

-Được rồi, cứ để đấy!

Mươi phút sau vợ hỏi;

-Anh có rửa bát không nào?

Anh ta vẫn không dời mắt khỏi ti-vi, miệng trả lời:

-Có!

 Nhưng đa số Phụ nữ không chấp nhận như thế! Họ muốn chồng phải làm ngay, nếu không thì hoặc họ sẽ tự làm, hoặc họ sẽ “trình diễn” một bộ mặt hình sự, mà những người đàn ông yếu bóng vía có thể bị chấn thương tâm lý, đến mức thấy mình đúng là một tên tội phạm. Bộ mặt ấy sẽ tiêu diệt hết cả mọi thú vui của anh ta trong ngày hôm đó.

 

Suy cho cùng, ai chả muốn nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng nếu vì thế mà đánh đổi cả bầu không khí gia đình êm ấm có nên không? Không ít cuộc ly hôn đã là hậu quả trực tiếp, hay gián tiếp, của những cuộc tra tấn bằng ngôn ngữ triền miên này. Để kết thúc bài viết, xin kể một câu chuyện có thật về một đôi vợ chồng người Nga.

 Sergei Ivanovich kết hôn với Lena Xeramova và chỉ còn mấy hôm nữa là đến ngày kỷ niệm đám cưới vàng. Bỗng nhiên bữa nọ đang ăn thì bà vợ phát hiện chồng đánh rơi miếng thịt ra sân nhà, bà ta nghiến răng gầm lên:

-Ông ăn uống cái kiểu gì thế?

 Sergei sửng sốt rồi ánh mắt từ từ lạnh lùng nhìn vợ, không nói một lời đứng dậy thu xếp khăn gói ra đi.

 Về sau có người bạn thân của ông kể lại lần gặp cuối cùng, ông ta nói:

-Lúc nào bà ấy cũng đay nghiến tôi! Bà ấy nói tôi suốt đời không làm được một việc gì ra hồn! Lần này, ít nhất tôi cũng làm được một việc ra hồn, là … ra đi vĩnh viễn! (Truyện kể trích từ trên mạng)

Trích đâu thì trích, chỉ cần bạn trích câu chuyện đời người đúng thực-tế để người nghe còn nể phục và cho rằng mình nói đúng và kể cũng không sai. Còn, cung-cách kể lể có nể-phục hay không, đều tuỳ mỗi người và mọi người.

Thế đấy, câu chuyện phiếm Đạo/đời cần kể nhiều, kể mãi không thôi. Nhưng, hôm nay đây, kể như thế cũng đã nhiều. Nay, xin bạn và tôi, ta kết thúc câu chuyện những kể lể, để tạm ngơi nghỉ, hầu kéo dài cuộc sống cần nghe chứ không cần kể nhiều như các cụ vẫn khuyên mọi người, trong đời.

Cần nghe nhiều, và chỉ nên nghe lời vàng của bậc thánh hiền lâu nay, vẫn dạy rằng:

“Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ:

Hết mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ.

Vậy phàm ai nghe

và đón nhận giáo huấn của Chúa Cha,

thì sẽ đến với tôi.

Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu,

nhưng chỉ có Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến,

chính Đấng ấy

đã thấy Chúa Cha.”

(Gioan 6: 45-46)

Trần Ngọc Mười Hai

Xưa nay vẫn thích nói nhiều hơn nghe kể

Nên mới gọi đó là Chuyện Phiếm Đạo Đời

Rất buồn cười.

Vài tâm sự của ngày thứ tư 27-12-2018

Vài tâm sự của ngày thứ tư 27-12-2018

Đến tuổi này rồi, theo kinh nghiệm sống, trong con người của chính ta, có hai sức lôi cuốn:

+ Thần dữ hay là lực ma quỷ, lực xấu luôn luôn lôi cuốn ta đó là sự ích kỷ, muốn lợi mình mà hại người, muốn chia rẽ, ly dị dành quyền lợi cho riêng mình. Thù ghét là bị ảnh hưởng của ma quỷ.

+ Thần hiền hay Chúa Thánh Thần , Thần bổn mạng của mỗi người cũng lôi cuốn chúng ta làm điều tốt lành, yêu gia đình (chồng,vợ, con cháu) luôn luôn đặt tình yêu thương vào mọi cư xử, hành động. Vợ chồng nâng đỡ nhau trong mọi hoàn cảnh khó khăn hay thuận lợi. Không bao giờ nghĩ đến ly dị vì “Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp thì loài người không được phân ly”. Yêu thương là do tác động của Chúa Thánh thần.

Hai lực này luôn lôi kéo chúng ta, cho nên chúng ta cần cầu nguyện thật nhiều để điều tốt lành, lòng thiện hảo, tình yêu thương trong gia đình và ngoài xã hội càng ngày càng thăng tiến hơn lên.

Mỗi ngày tôi đều cầu nguyện cho gia đình biết yêu thương nhau, không thù ghét nhau, và cầu nguyện cho chính mình biết những điều gì xấu xa mà cố gắng tránh.

Cũng như vậy, ngày nào, tôi cũng đi nhà thờ, cầu nguyện thật nhiều cho gia đình con tôi biết hoà thuận, yêu thuơng nhau.

Phùng Văn Phụng