Đảng Cộng sản Việt Nam không thuộc Kinh Thánh của mình

 

Đảng Cộng sản Việt Nam không thuộc Kinh Thánh của mình

14- 3- 2018

Có hai điều xin thưa trước. Một là hai chữ cộng sản đã dịch sai cả trăm năm nay vẫn chưa đính chính. Đúng ra phải dịch là cộng đồng chủ nghĩa. Hai là tôi gọi Bản Tuyên ngôn Cộng sản (Cộng đồng) mà hai ông Mác và Ăng ghen đã công bố năm 1848 là Kinh Thánh của các đảng cộng sản (cộng đồng).

Nói không thuộc Kinh Thánh của mình, là bởi trong bản Tuyên ngôn ấy, mà tất tật các đảng “cộng sản” đều coi như bộ cương lĩnh gốc của mình, có những điều xem ra trái khoáy với hiện thực. Ví dụ trong bản tuyên ngôn ấy hai nhà sáng lập chủ nghĩa cộng đồng từng có dự báo và lên án cái gọi là chủ nghĩa “cộng sản” phong kiến. Thế mà những người “cộng sản” theo khuynh hướng đệ tam lại dựng lên cái mô hình Xô viết rất gần với chủ nghĩa phong kiến, dù đã đặt một cái tên khác, chủ nghĩa xã hội hiện thực.

Quan niệm đất đai chẳng khác gì quan niệm phong kiến: “Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ”. Nghĩa là đất ở dưới gầm trời đâu cũng là đất của nhà vua! Hoặc như ban lãnh đạo trước sau đều thành vua tập thể. Hoặc như Chương IV của bản tuyên ngôn ấy có ghi rõ: “Thái độ của những người ‘cộng sản’ đối với các đảng đối lập”. Xem ra những người lãnh đạo Đảng “cộng sản” Việt Nam hoặc không thuộc Kinh Thánh của mình, hoặc là đã vất bỏ kinh thánh, coi Mác chỉ như cái bung xung danh nghĩa, chứ thật sự thì đã không còn giữ cái gốc gác của mình nữa rồi.

Lập trường chính thống của ban lãnh đao của dảng cộng sản Việt Nam trước sau vẫn coi ai nói đa đảng đều là phản động, suy thoái về chính trị, đạo đức, lối sống, là chống đảng, chống nhà nước. Thế mà trong cái Tuyên ngôn ấy, chương IV, sau khi dẫn chứng về sự hợp tác giữa những người cộng sản với những đảng đối lập khác ở Pháp, Đức, Thụy Sĩ, Ba Lan… đã có một kết luận:

“Sau hết, những người ‘cng sản’ ở mọi nơi đều phấn đấu cho sự đoàn kết và liên hợp của các đảng dân chủ ở tất cả các nước”.

Như thế, Tuyên ngôn “cộng sản” đâu có bài xích đa nguyên, đa đảng! Trái lại nó còn nhấn mạnh đến thái độ phấn đấu cho sự đoàn kết và liên hợp giữa cộng sản và dân chủ. Chỉ từ khi phong trào cộng sản chuyển sang lập trường đệ tam thì các đảng dân tộc dân chủ mới bị coi là kẻ thù của cộng sản, thậm chí những khuynh hướng khác trong đảng cũng bị đàn áp.

Rõ ràng cương quyết giữ độc đảng, không đoàn kết, không liên hợp, thậm chí thủ tiêu những đảng đối lập đâu có phải là lập trường Mác- xít, nó chính là phản bội lại chủ nghĩa Mác. Trong khi lên giọng nào là chủ nghĩa Mác là kim chỉ nam, là chủ đạo… nhưng hành động trong hiện thực lại khác, làm sao giữ được tính chính danh, chính thống, mà không khiến cho xã hội nghi ngờ là mình đã đánh mất mình, lại đang đi theo tà thuyết?

Khi đứng lên làm cuộc Khởi nghĩa Tháng Tám, nhân dân Việt Nam đã chọn cho mình thể chế chính trị dân chủ cộng hòa, đa nguyên đa đảng.

Đừng để đánh mất chính nghĩa của cuộc khởi nghĩa Tháng Tám. Mà cũng đừng trở thành kẻ phản bội khi vứt bỏ thánh kinh của mình.

Bài này tôi viết đã lâu, được đăng ở một vài trang mạng, nay nhân có hội thảo kỷ niệm 170 năm Tuyên Ngôn Cộng sản do Ban Tuyên giáo tổ chức, tôi chép lại bài cũ, viết thêm đôi điều làm rõ ý của mình, mong góp vào cái nhận thức đúng đắn của xã hội.

Bản Tuyên ngôn ấy ra đời ngót gần hai thế kỷ, chắc chắn là có nhiều lạc hậu cả về lý thuyết lẫn thực tiễn. Việc coi nó còn nguyên giá trị cả về lý luận, cả về thực tiễn, hoặc nó đang soi đường chỉ lối “đúng đắn” cho đảng Cộng sản Việt Nam xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta của lãnh đạo Ban tuyên giáo và những người gọi là nhà tư tưởng cộng sản hay Mác Lê nin… là quyền của họ.

Cá nhân tôi cho rằng nó chỉ có giá trị “xã hội học lịch sử”, với ý nghĩa nó là một tác phẩm được Mác và Ăng ghen viết ra đã 170 năm nay. Hàng triệu người đã đọc nó và tưởng rằng đang thực hiện lý tưởng của nó thì trên thực tế đã làm cho cả trăm triệu sinh mạng bị giết chết, đã đẩy nhân loại đi vào một khúc quanh lịch sử bi thảm, làm cho nhiều dân tộc biến dạng, băng hoại thảm thương…rồi chính mình phải từ bỏ.

Bây giờ thì cái Đệ tam quốc tế đã bị giải thể, rồi cả Liên xô và hệ thống phe XHCN Đông Âu cũng tan rã. Cái gọi là chủ nghĩa Mác- Lê nin cũng đã phá sản cả về lý thuyết lẫn thực tiễn. Ngay cả Trung Hoa, từ 1960 thế kỷ trước họ chính thức vứt Lê Nin, đến 1970 họ thảo luận với nhau “Nên kiên trì chủ nghĩa Mác nào” và họ kết luận, chỉ lấy cái phép biện chứng của Mác coi thực tế là thước đo. Rồi họ đề xướng lý thuyết “mèo trắng mèo đen”, lại đề “Ba đại diện”, “Xã hội hài hòa”, nay thì đưa tư tưởng Tập Cận Bình thành quốc sách!

Về lý tưởng, Tuyên ngôn ấy nêu ra 4 mô hình chủ nghĩa xã hội, một là CNXH phong kiến kiểu Đức, hai là CNXH không tưởng, ba là CNXH tư sản. Điều trớ trêu là những tính chất phong kiến và không tưởng lại đầy rẫy trong các nhà nước XHCN! Trong thực tiễn cái mô hình nhà nước xô viết là “siêu phong kiến”. (Xem Chế độ phong kiến ở Liên Xô- Anatoly Tille, năm 1992 xuất bản với tên: Luật pháp của sự phi lý- Luật pháp phong kiến xã hội chủ nghĩa. Năm 2003, xuất bản ỏ Mỹ có tên: Cuộc cách mạng tội ác vĩ đại ở nước Nga- Mafia nắm quyền.

Không phải ngẫu nhiên mà nhiều trí thức ở nước ta nhận xét rằng, trong xã hôi VN hiện nay đầy rẫy những thiết chế kiểu phong kiến rất lỗi thời. Ông Nguyễn Văn An cựu ủy viên Bộ chính trị cũng từng nói Bộ Chính trị là vua tập thể. Có người bình luận vui là trong “chế độ làm chủ tập thể” tất sinh ra vua tập thể!

Tác giả bài này, trong nhiều cuộc hội thảo do những ban ngành TW tổ chức từng trình bày nhận xét, những thiết chế phong kiến đầy rẫy ở chế độ ta có lý do tồn tại vì một thời gian dài nền kinh tế đã vận hành với những phương thức mang bản chất phong kiến, một là đổi chác, hai là cống nạp, ba là tước đoạt (những cuộc cải tạo nông nghiệp, cải tạo công thương, đổi tiền, duy trì kéo dài kinh tế phi thị trường rồi gắn thêm cái đuôi XHCN…Thực chất cái gọi là kinh tế nhà nước là chủ đạo ở VN mang dấu ấn kinh tế phong kiến triều đình rất rõ, chúng hoạt động theo mệnh lệnh chính trị và bất chấp lời lỗ như trước đây theo chỉ dụ của nhà vua!).

Trong một bài viết cũng nhân kỷ niệm Tuyên ngôn CS đăng trên tờ Quan hệ Quốc tế (tên cũ) tôi có nhận xét chỉ duy cái CNXH tư sản trong mô hình “Xã hội –Dân chủ” ở châu Âu là đã có những thành công. Khi đăng, ban biên tập đề nghị sửa thành hai chữ thành công nhất định). Như thế là những mô hình CNXH mà tuyên ngôn phê phán thì trước sau các đảng cộng sản ở các nước XHCN đều tích cực thực hiện. Các hình thức XHCN hiện thực mà các đảng cộng sản thực hiện, đều rất đậm đà chất phong kiến, không tưởng, kể cả chất tiểu tư sản phiêu lưu, ngoại trừ mô hình chủ nghĩa xã hội tư sản đã có ich lớn trong phục hưng châu Âu sau thế chiến thứ hai.

Về cái XHCN mà Mác và Ăng ghen mong ước bấy giờ chỉ thấy mấy tư tưởng định hướng:

– Một là tư tưởng “Theo ý nghĩa đó, những người cộng sản có thể tóm tắt lý luận của mình thành luận điểm duy nhất này là: xóa bỏ chế độ tư hữu.

– Hai là “giai cấp vô sản từng nước phải xóa bỏ giai cấp tư sản và tự mình trở thành dân tộc. (Sau thấy nói thế võ đoán nên đổi thành giai cấp của dân tộc).

– “Đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với những tư tương kế thừa của quá khứ”.

– “Dùng sự thống trị chính trị của mình từng bước một đoạt lấy toàn bộ tư bản trong tay giai cấp tư sản…”

– “Những biện pháp sau đây sẽ được áp dụng phổ biến”: tước đoạt sở hữu ruộng đất, áp dụng thuế lũy tiến cao, tịch thu tài sản…, tập trung tín dụng, giao thông vận tải vào nhà nước, …kế hoạch chung, tổ chức các đạo quân công nghiệp, đặc biệt cho nông nghiệp, xóa bỏ đối lập thành thị và nông thôn…

Tóm lại là những chỉ thị rất sơ sài cảm tính, không hề có luận chứng vững vàng. Mà thực tế đã bác bỏ, đã chứng tỏ sự sai lầm hồ đồ của chúng.

Tuy nhiên ít ra trong Tuyên ngôn cũng có ba tư duy, khá hợp lý, không kể ý kiến đoàn kết, hợp tác với các đảng dân tộc dân chủ kể trên, một là “phát triển tự do cá nhân là tiền đề phát triển tự do của xã hội”, hai là “giáo dục công cộng và không mất tiền cho tất cả trẻ em”, ba là ”giai cấp tư sản không thể tồn tại nếu không luôn luôn cách mạng hóa công cụ sản xuất, do đó cách mạng hóa những quan hệ sản xuất, nghĩa là cách mạng hóa toàn bộ những quan hệ xã hội”, thì đều bị các đảng cộng sản vứt vào sọt rác. Vì cho đó là quan điểm tư sản!

Nhưng điều đáng nói hơn cả là chừng ba mươi năm sau khi công bố tuyên ngôn, cả hai ông đều cho rằng, không có một lý tưởng cộng sản nào cả, đó là những ý nghĩ “trẻ con” lúc còn trẻ và đã vứt bỏ, lúc cuối đời! (Xem bài tựa của F. Ang ghen viết cho cuốn Những cuộc đấu tranh giai cấp ở Pháp của K. Marx).

Như thế thì nhân loại kỳ cục thật, cái mà người ta đã vứt bỏ, lại ôm lấy vào mình, coi như của quý. Sự kỳ cục đó đã khiến cho cả trăm triệu người phải chết oan uổng, nhiều dân tộc bị băng hoại, trong đó có Việt Nam chúng ta. Còn Nghị viện Châu Âu thì đã ra nghị quyết lên án những nước theo cái Tuyên ngôn ấy mà làm cộng sản. Nghị quyết ấy có số 1481 của Hội Đồng Nghị viện Châu Âu, viết “…Những chế độ độc tài toàn trị cộng sản gồm khối Liên xô, Đông Âu trong thế kỷ XX và một số chế độ cộng sản hiện vẫn còn nắm quyền ở 4 nước trên thế giới, đều là những quốc gia vi phạm nhân quyền…vi phạm quyền tự do tư tưởng, xúc phạm lương tâm con người, cấm tự do báo chí và tự do chính trị; độc tôn, độc quyền, độc đảng…Không thể dùng quan điểm quyền lợi quốc gia mà lấp liếm, biện hộ sự lên án của nhân loại. Quốc hội chung Châu Âu cực lực lên án tất cả mọi vi phạm quyền con người trong các chế độ cộng sản, coi nó như tội ác chống nhân loại”!

Gần đây đọc Nam Hoa Kinh của Trang tử, thấy có câu chuyện sau: Vua Hoàn công ngồi đọc sách, Luân Biển kẻ làm thợ đẽo bánh xe tiến lên, dám hỏi: Cái mà nhà vua đang đọc là lời gì vậy. Đáp, là lời của thánh nhân. Thưa, thánh nhân còn chăng? Đã chết rồi. Thế thì cái mà nhà vua đọc chỉ là cặn bã của người xưa mà thôi. Quả nhân đọc sách, kẻ đẽo bánh xe sao được bàn càn. Nói thông thì được, không thông thì chết. Luân Biển thưa, tôi lấy việc của tôi mà xét, đẽo bánh xe chậm thì ngọt, mà không bền, mau thì chối mà không vào. Không chậm, không mau, hiểu nó ở tay, ứng vào lòng, miệng không nói ra được. Tôi không thể đem để bảo cho con, con tôi cũng không thể học. Cho nên đã bảy mươi mà già đời vẫn làm nghề đẽo bánh xe. Người xưa và cái không thể học của họ đều đã chết cả rồi. Vậy thì cái nhà vua đọc chỉ là cặn bã của người xưa mà thôi.

Tôi bàn thêm: học lấy cặn bả mà làm nên được trí tuệ, xưa nay chưa từng nghe nói!

Quan hệ Mỹ – Việt: Lòng tin và quyền lợi

Quan hệ Mỹ – Việt: Lòng tin và quyền lợi

Bàn tới lịch sử của Cuộc chiến Việt Nam và kinh nghiệm bang giao với Mỹ, cần nhớ lại và mở một dấu ngoặc về “bài học” cũ của Việt Nam Cộng Hòa.

Sự kiện Hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson tới thăm Việt Nam đầu tháng 3/2018 được quốc tế chú ý
Bản quyền hình ảnh   GETTY IMAGES
Sự kiện Hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson tới thăm Việt Nam đầu tháng 3/2018 được quốc tế chú ý

Viết về hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson cập cảng Tiên Sa ở Đà Nẵng, báo Lao Động thuật lại việc ông Timothy Liston, Phó Tổng Lãnh sự Mỹ tại Sài Gòn lên thăm tàu và bế một cậu bé để cùng vỗ tay với những người bạn nhỏ.

Họ cùng hoà ca bài “Trái đất này là của chúng mình”. Câu hát “màu da nào cũng quý cũng yêu” như chính thông điệp của cuộc gặp gỡ.

Tờ báo dẫn lời ông Liston về nỗ lực xây dựng niềm tin giữa hai nước khi ông nói: “Không chỉ có con tàu, chúng tôi đến để xây dựng lòng tin.”

Nghe câu này, chắc nhiều người có thể phản hồi và đặt câu hỏi “nhưng liệu Việt Nam có tin được Mỹ hay không?”

Đây cũng là câu hỏi của chính Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đặt ra cho Mỹ vào tháng Ba, 1975 (xem cuốn Khi Đồng Minh Tháo Chạy, chương 9).

Chỉ có quyền lợi là vĩnh viễn

Như chúng tôi đã có dịp bình luận: câu trả lời là “tin được nếu” niềm tin ấy được xây dựng trên căn bản chắc chắn và bền vững là Quyền lợi chung của cả hai nước.

Tôi thật ấn tượng về câu nói của ông Henry John Palmerston, cựu Thủ tướng Anh nói tại Quốc Hội nước này ngày 1 tháng 3 năm 1848:

“Nước Anh không có đồng minh vĩnh cửu, và chúng ta cũng chẳng có kẻ thù vĩnh viễn. Quyền lợi của chúng ta mới là vĩnh viễn và vĩnh cửu.”

Trong những thập niên 1950-60, vì quyền lợi của Mỹ đòi hỏi phải ngăn chặn Trung Quốc tràn xuống Biển Đông nên Mỹ nhảy vào Việt Nam.

Đến năm 1972 Nixon-Kissinger hòa hoãn được với TQ vì Kissinger nói với Mao và Chu khi bay qua Bắc Kinh là Mỹ sẵn sàng ký thỏa hiệp để ra đi khỏi Việt Nam và nếu sau khi chúng tôi đã ra đi vài năm mà Cộng sản tiến tới chiếm trọn Miền Nam Việt Nam thì Mỹ cũng không trở lại nữa.

Tin rằng Mỹ sẽ không trở lại nên TQ biến thành bạn và hành động ra vẻ như không còn đe dọa Mỹ ở Biển Đông nữa, để còn được hưởng những ân huệ lớn lao của Mỹ.

Khi Trung Quốc trở thành bạn rồi thì Mỹ không còn lý do gì để đổ xương máu tiếp tục ở Miền Nam Việt Nam, cho nên đã bỏ Miền Nam không thương tiếc.

Một trong những bài học rút ra từ cuộc chiến là như thế này: Mỹ nhảy vào Việt Nam không phải là để “bảo vệ tự do của nhân dân Miền Nam” như Washington luôn luôn tuyên bố (và nhân dân Miền Nam luôn luôn tin tưởng) mà là để bảo vệ Quyền lợi của chính Mỹ.

 
Trên boong tàu USS Carl Vinson

Cho nên sau khi ông Nixon bắt tay được với ông Mao thì quyền lợi của Mỹ không còn đòi hỏi phải có một “tiền đồn” để chống Trung Quốc ở Biển Đông nữa: mở cửa Bắc Kinh đóng cửa Sài Gòn đơn giản là như vậy.

Hai ông Nixon-Kissinger đã hùng hồn biện hộ cho Trung Quốc khi Kissinger soạn bài cho Tổng thống Nixon trả lời Quốc Hội Hoa Kỳ rằng:

“Trung quốc và Hoa Kỳ chia sẻ nhiều quyền lợi song hành và có thể cùng nhau hành động để làm cho đời sống của nhân dân hai nước thêm phong phú.”

Nhưng lịch sử đã diễn ra ngược lại: sau 40 năm ru ngủ được Mỹ, hứa hẹn sẽ tuân hành các quy tắc của luật kinh tế thị trường để Mỹ chấp thuận cho TQ vào WTO (Tổ Chức Thương Mại Toàn Cầu) giúp sản xuất và bán thật nhiều hàng qua Mỹ và thị trường thế giới, TQ đã làm giàu quá nhanh, trở thành cường quốc kinh tế số hai.

Vì Trung Quốc cạnh tranh bất chính với Mỹ, không tuân thủ các quy luật thị trường cho nên bây giờ nhiều người Mỹ tiếc rẻ đã cho Trung Quốc vào WTO, giúp nước này mạnh đủ để ra mặt chống Mỹ.

Nixon-Kissinger đã sai lầm mà cho rằng quyền lợi của Mỹ đi đối với quyền lợi của TQ vì nước này đã thành bạn đồng phường của Mỹ (Kissinger quá siêu trong việc thuyết phục Nixon về điểm này).

Hoa Kỳ đang hối tiếc?

Bây giờ Mỹ rất hối tiêc về sự sai lầm ấy. Và Kissinger phải chịu trách nhiệm rất lớn cho sự sai lầm này cùng những thiệt hại to lớn của nước Mỹ về địa chính trị và chiến lược toàn cầu.

Hải quân Mỹ -Việt giao lưu
Bản quyền hình ảnh   US NAVY
Giao lưu hải quân Mỹ – Việt nhân sự kiện các tàu chiến Hoa Kỳ tới Đà Nẵng đầu tháng 3/2018

Mỹ bừng tỉnh nhưng đã quá muộn! Dù sao “better late than never:” (thà rằng muộn còn hơn là không bao giờ), Mỹ phải gấp rút xoay trục về Biển Đông.

Và khi muốn quay về Biển Đông thì Mỹ rất cần Việt Nam vì đây là “địa điểm chiến lược quan trọng nhất” như Bộ Ngoại Giao đã phân tích ngay từ năm 1950 (xem ‘Khi Đồng Minh Nhảy Vào,’ chương 3).

Một điều chắc chắn: đó là từ nay, sẽ không bao giờ Trung Quốc bỏ tham vọng đẩy Mỹ ra khỏi Biển Đông, rồi ra khỏi Tây Thái Bình Dương, rồi khỏi các đại dương khác.

Cho nên vì quyền lợi an ninh lãnh thổ của chính mình, Mỹ sẽ không bao giờ phạm phải lầm lỗi lần thứ hai là tháo chạy khỏi Biển Đông nữa.

Tại sao Trung Quốc sẽ không bao giờ ngừng đẩy Mỹ ra khỏi Biển Đông để rút về tới bờ California?

Lý do là vì Bắc Kinh đã đặt ra một mục tiêu chiến lược bí mật và quan trọng nhất: đó là tới năm 2049 khi kỷ niệm 100 năm thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, nước này sẽ thay thế Mỹ để trở thành cường quốc số một trên thế giới.

Tác giả nổi tiếng về Trung Quốc, ông Michael Pillsbury đã ra cuốn sách ‘The Hundred Year Marathon’ (Cuộc chạy đua 100 năm – xuất bản năm 2015) làm thức tỉnh các nhà chiến lược Mỹ.

Pillsbury là một chuyên gia về Trung Quốc đã từng làm việc với tất cả các tổng thống Hoa Kỳ kể từ thời Nixon, và như ông viết, “tôi đã có thể có nhiều thông tin của các cơ sở tình báo và quân sự của Trung Quốc hơn bất kỳ người phương Tây nào khác”.

Ông viết:

“Từ hàng thập kỷ nay, chính phủ Hoa Kỳ đã quá hào phóng, trao thật nhiều thông tin, công nghệ, bí quyết quân sự, thông tin tình báo và những lời cố vấn về các khía cạnh chuyên môn cho người Trung Quốc. Thật vậy, rất nhiều điều đã được cung cấp và cung cấp quá lâu. . . không thể có kế toán đầy đủ được về việc này! Và những gì chúng ta đã không đưa cho người Trung Quốc, thì họ đã ăn cắp.”

USS Carl Vinson
Bản quyền hình ảnh   US NAVY
GS Nguyễn Tiến Hưng: “Mỹ sẽ phải luôn luôn việc tập trung vào chiến lược ‘chặn lại tham vọng của Trung Quốc.”

Tất cả chỉ để phục vụ cho tham vọng trở thành siêu cường số một để thay thế cho Mỹ khi Trung Quốc kỷ niệm 100 năm ngày ông Mao Trạch Đông tiến vào Bắc Kinh.

Chỉ còn 31 năm nữa là tới năm 2049 cho nên từ nay Mỹ sẽ phải luôn luôn việc tập trung vào chiến lược ‘chặn lại tham vọng của TQ.’ Vì vậy mới có kế hoạch điều động tới 60% của hải lực Mỹ về Thái Bình Dương vào năm 2020.

Tất cả 14 Tổng thống Mỹ kể từ Harry Truman tới Donald Trump đều muốn duy trì vai trò lãnh đạo số một của nước Mỹ trên thế giới này – một vai trò phát xuất từ sau Thế Chiến 2, nhưng 13 ông trước chỉ nói úp úp mở mở.

Tới thời ông Trump – một con người bộc trực , bị coi là đồng bóng – thì ông thẳng thừng đưa ra chính sách “America First” – không chỉ có nghĩa là dành mọi ưu tiên kinh tế, thương mại, nhập cư để phục vụ quyền lợi vật chất của người Mỹ mà nó còn có một ý nghĩa chiến lược sâu xa: ông Trump muốn vãn hồi vai trò lãnh đạo của Mỹ vốn đã phai mờ đi trong thập niên vừa qua.

Lập trường này làm cho tất cả các đồng minh đều nhìn vào Trump với con mắt nghi ngờ.

Nhưng Washington đồn rằng Trung Quốc rất e ngại tính “đồng bóng” ấy của Tổng thống Trump, nhất là vì họ biết rằng về hải lực thì Trung Quốc còn thua Mỹ quá xa về mọi mặt: từ chiến hạm, tầu ngầm, hàng không mẫu hạm tới kinh nghiệm hải chiến, không chiến nên không có đòn bẩy răn đe là bao nhiêu đối với Mỹ.

Khi ông Trump ân cần tiếp đón ông Tập Cận Bình ở Florida ngay từ đầu nhiệm kỳ, và ông Tập nghênh tiếp ông Trump hết sức linh đình ở Bắc Kinh, ngược hẳn với việc đón tiếp cựu Tổng thống Barack Obama đầu tháng 11/2017, dư luận cho rằng Mỹ và Trung Quốc sẽ tiến lại gần nhau hơn nữa.

Nhưng chỉ bốn tháng sau chuyến đi, dư luận đã giật mình khi nghe tin ông Trump thông báo sẽ đánh thuế thép 25% và nhôm 10% – chủ yếu nhắm vào Trung Quốc vì nước này đã xuyên qua nhiều nước để lợi dụng những kẽ hở của WTO, APEC, NAFTA gián tiếp nhập thép, nhôm vào Mỹ – việc mà ông Trump gọi là “trans-shipment” (thực ra là re-export).

Đằng sau lệnh tăng thuế chính là ông Peter Navarro, một ngôi sao đang sáng lên ở Tòa Bạch Ốc. Navarro nổi tiếng về lập trường chống Bắc Kinh. Cuốn sách của ông “Death By China” (Chết bởi tay Trung Quốc) đã giúp vào việc đánh thức nước Mỹ và được ông Trump đặc biệt chú ý. Navarro cáo buộc Trung Quốc đã “biến thành kẻ sát nhân hiệu quả nhất trên hành hành tinh này.” (nguyên văn: “turning into the planet’s most efficient assassin”).

Navarro đang thuyết phục Trump áp dụng thêm những biện pháp chế tài đối với vi phạm của Trung Quốc về quyền sở hữu trí tuệ. Rồi tới hai biện pháp khác: ngăn chặn Bắc Kinh ép buộc các công ty Mỹ phải chuyển giao công nghệ cho các đối tác, và ngăn chặn các công ty quốc doanh Trung Quốc (doanh nghiệp nhà nước) mua lại các công ty của Hoa Kỳ.

Tàu Liêu Ninh
Bản quyền hình ảnh   AFP/GETTY IMAGES
Hàng không mẫu hạm Liêu Ninh của Trung Quốc trong một lần đến Hong Kong

Vậy ta có thể kết luận rằng ít nhất trong Thế kỷ 21 quyền lợi của Mỹ ở Biển Đông đi song hành và trực tiếp với quyền lợi của Việt Nam.

Việt Nam là địa điểm chiến lược quan trọng nhất ở Biển Đông, nhưng đồng thời, cái vị thế ấy luôn đặt nước này vào cái thế gọng kìm giữa các cường quốc.

Hơn nữa Việt Nam lại nằm sát cạnh Trung Quốc nên áp lực của Trung Quốc rất là mạnh mẽ. Vì vậy có lẽ Việt Nam không còn một con đường nào khác ngoài chiến lược cân bằng (“đu dây”) giữa hai cường quốc để sống còn.

Tuy nhiên vì áp lực của Trung Quốc càng ngày càng gia tăng nhanh – một cách nguy hiểm – cho nên chính cái chiến lược cân bằng lại là lý do thúc đẩy Việt Nam nên gần Mỹ hơn để lấy lại và duy trì thế cân bằng.

Những lý do để tin được Hoa Kỳ

Vì vậy, có khả năng là quan hệ Việt – Mỹ sẽ sớm tiến tới “đối tác chiến lược toàn diện” – trở thành quan hệ thứ tư sau ba quan hệ Việt – Nga, Việt – Trung và Việt -Ấn.

Nếu như vậy thì Việt Nam có cả ba cường quốc: Nga, Ấn và Mỹ để đối đầu với Trung Quốc.

Sự lo ngại còn lại của Việt Nam là: Việt Nam Cộng Hòa từng là đồng minh thân thiết như vậy mà còn bị bỏ rơi thì nước Việt Nam hiện nay làm sao có quan hệ tốt bằng được? Nếu Việt Nam nghiêng về Mỹ thì có chắc chắn không, hay Mỹ Trung lại bắt tay nhau thì Việt Nam lại bị bỏ rơi?

Đây là câu hỏi thật chính đáng, nhưng phân tích lịch sử cho kỹ và nhìn vào bối cảnh ngày nay thì thấy Việt Nam không cần phải e ngại. Đó là vì ba lý do:

Thứ nhất, vấn đề bỏ rơi không đặt ra vì hai hoàn cảnh lịch sử khác hẳn nhau: trước đây, vì vấn đề kinh tế khó khăn (cảnh nghèo sau 10 năm Chiến tranh Đông Dương 1945-1955) VNCH phải lệ thuộc vào Mỹ hầu như hoàn toàn cả về quân sự lẫn kinh tế (xem KDMTC, Chương 19).

Trong thực tế, VNCH trở thành “client state” (quốc gia lệ thuộc) và Mỹ thành “patron state” (quốc gia bảo trợ). VN ngày nay đã hoàn toàn tự lập, còn xuất siêu sang Mỹ tới trên $38 tỷ (2017). Về quân sự thì VN cũng đã có một lực lượng đáng kể và sẵn sàng bỏ tiền ra mua khí giới, kể cả của Mỹ.

Trong dịp TT Trump thăm viếng Hà Nội, VN đã đặt $10 tỷ mua hàng của Mỹ (hy vọng cán cân thương mại Mỹ – Việt năm 2018 sẽ giảm xuống còn – $30 tỷ).

Thứ hai, chắc chắn rằng Mỹ sẽ không bao giờ yêu cầu VN cho đóng quân hay duy trì căn cứ quân sự lâu dài. Vì vậy Mỹ sẽ không phải đổ máu và tốn kém tiền bạc như trong ‘Vietnam War’ cho nên dân chúng Mỹ không chống đối, ngược lại còn ủng hộ việc Mỹ nối tay với Việt Nam để chống Trung Quốc;

Thứ ba, như đề cập trên đây, ngày trước Mỹ xây tiền đồn chống Trung Quốc ở Miền Nam vì Trung Quốc đe dọa quyền lợi an ninh của mình ở Biển Đông.

Vì vậy, khi hòa hoãn được với Trung Quốc thì Mỹ sai lầm mà tưởng rằng hiểm họa Trung Quốc đã chấm dứt cho nên rút khỏi Miền Nam và ra khỏi Biển Đông. Bây giờ thì Mỹ hối tiếc vì nhận thức rằng: trong Thế kỷ 21, Trung Quốc còn đe dọa Mỹ gấp mấy lần như đã đe dọa trong Thế Kỷ 20.

Phó Đô đốc Phillip G. Sawyer, Tư lệnh Hạm đội 7 của Hải quân Mỹ, chào đón các quan chức Việt Nam sau khi hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson cập cảng Đà Nẵng hôm 5/3/2018.
Bản quyền hình ảnh     LINH PHAM/AFP/GETTY IMAGES
Phó Đô đốc Phillip G. Sawyer, Tư lệnh Hạm đội 7 của Hải quân Mỹ, chào đón các quan chức Việt Nam sau khi hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson cập cảng Đà Nẵng hôm 5/3/2018.

Việc Tổng thống Trump vừa chỉ định Giám đốc CIA Mike Pompeo thay thế Ngoại trưởng Rex Tillerson – theo Jim Cramer từ CNCB bình luận là để gửi một thông điệp gây sửng sốt cho Trung Quốc: “Các ông là kẻ thù của chúng tôi.” Pompeo cho rằng Trung Quốc là kẻ thù cả về tinh thần lẫn vật chất.

Khi Việt-Mỹ đi tới đối tác chiến lược toàn diện, Việt Nam sẽ có nhiều lợi ích vì “toàn diện” bao gồm cả an ninh cả kinh tế. Về an ninh quốc phòng, khi có hàng không mẫu hạm Mỹ ra vào Đà Nẵng và chiến hạm, tàu ngầm Mỹ ra vào Cam Ranh, tất nhiên Trung Quốc sẽ phải cân nhắc cho thật kỹ khi muốn gây hấn với Việt Nam – thí dụ như khi Trung Quốc tính toán để gây thảm hại ở Trường Sa lần thứ hai?

Dĩ nhiên là về mặt chính sách, Việt Nam cũng phải để cho hàng không mẫu hạm của mọi quốc gia ra vào Đà Nẵng tự do như Mỹ, nhưng trong thực tế, Trung Quốc chỉ có một con tàu cũ Liêu Ninh – mua lại của Ukraine – thì ra vào để làm gì?

Về kinh tế, thì thị trường Mỹ – hiện đã là thị trường để Việt Nam xuất cảng nhiều nhất – sẽ mở rộng ra thêm nữa cho Việt Nam với những lợi ích về đầu tư, kỹ thuật, thông tin, và ưu đãi về thuế nhập cảng, như thép, nhôm – miễn là không phải xuất xứ từ Trung Quốc.

Dĩ nhiên là Mỹ cũng sẽ yêu cầu Việt Nam nhập thêm hàng Mỹ giúp cho cán cân thương mại bớt chênh lệch.

Từ Thế Chiến 2, chưa có nước nào trên thế giới này từ Đức, Pháp, Anh, Ý tới Trung Quốc, Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Singapore, Thái Lan giàu mạnh lên được mà không nhờ thị trường Mỹ.

Mặt khác, qua cuộc chiến biên giới Việt-Trung năm 1979 và việc TQ gây thảm sát trên đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa năm 1988, cùng với việc Chủ tịch Mao – người đã cáo buộc “Chủ nghĩa đế quốc Mỹ là kẻ thù hung ác nhất của nhân loại” đã ôm thật chặt Nixon năm 1972, Việt Nam cũng đã thấy rõ ràng rằng Trung Quốc chẳng có bạn vĩnh cửu, và cũng chẳng có thù vĩnh viễn. Quyền lợi của Trung Quốc mới là vĩnh viễn và vĩnh cửu.

Cách ứng xử của Việt Nam đang phản ánh sự thay đổi trong nhận thức như thế.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, tiến sỹ Nguyễn Tiến Hưng, Cựu Tổng trưởng Kế hoạch VNCH từ năm 1973 đến 1975, phụ tá về tái thiết của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Hiện định cư tại Hoa Kỳ, ông đã xuất bản các cuốn sách Khi Đồng minh tháo chạy (2005) và Khi Đồng minh nhảy vào (2016).

Xem bài cùng tác giả:

30/04: Những xui xẻo định mệnh của VNCH

Đà Nẵng và các bước ngoặt chiến lược của Mỹ

30/04: Những xui xẻo định mệnh của VNCH

‘The Vietnam War’ và khi Hoa Kỳ vào VN

Phúc trình Liên Hiệp Quốc về Quốc gia Hạnh phúc

2018-03-14
 
Trẻ em H'Mông của cùng một gia đình ở phía bắc tỉnh Lai Châu, ngày 04 tháng 01 năm 2007. (Ảnh minh họa)

Trẻ em H’Mông của cùng một gia đình ở phía bắc tỉnh Lai Châu, ngày 04 tháng 01 năm 2007. (Ảnh minh họa)

 AFP
 

Việt Nam xếp thứ 95 trong tổng số 156 quốc gia và vùng lãnh thổ về mức độ hạnh phúc trong bảng xếp hạng theo phúc trình mà Liên Hiệp Quốc vừa cho công bố.

Theo phúc trình thì năm 2018, có 156 quốc gia được đánh giá dựa trên các yêu tố như GDP bình quân đầu người, hỗ trợ xã hội, tuổi thọ, sức khỏe, tự do xã hội và không tham nhũng.

Phần Lan đã tăng lên từ vị trí thứ năm vào năm ngoái để vượt qua Na Uy lên vị trí đầu bảng. 10 quốc gia đứng đầu danh sách báo cáo năm 2018 gồm Phần Lan, Na Uy, Đan Mạch, IceLand, Thụy Sĩ, Hà Lan, Canada, New Zealand, Thụy Điển và Úc.

Hoa Kỳ đã rớt từ hạng 14 vào năm 2017 xuống vị trí thứ 18 trong bảng xếp hạng. Mặc dù thu nhập bình quân đầu người tăng lên tại Hoa Kỳ trong nửa thế kỷ qua. Vương quốc Anh xếp thứ 19 và các Tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất đứng vị trí 20.

Ông Jeffrey Sachs, thuộc đại học Columbia ở New York, đồng thời là cố vấn đặc biệt của Tổng thư ký LHQ, cho biết: “Các quốc gia hạnh phúc là những nước có sự cân bằng về sự thịnh vượng, vốn thông thường và vốn có thể đo lường được, tức là sự tin cậy trong xã hội cao, mức độ bất bình đẳng trong xã hội thấp, và khả năng của chính phủ”.

TIỂU BANG NEW MEXICO CÓ THỂ LÀ NƠI TRÚ ẨN THIÊNG LIÊNG

http://www.memaria.org/default.aspx?LangID=38&ArticleID=28987

TIỂU BANG NEW MEXICO CÓ THỂ LÀ NƠI TRÚ ẨN THIÊNG LIÊNG

Nguồn: Spiritdaily.com

(Cầu Thang Thánh Giuse, New Mexico, Hoa Kỳ)

Tiểu Bang New Mexico có nhiều nơi thánh thiêng và được xem như là một ngọn đèn pha sáng láng, một nơi trú ẩn thiêng liêng để tránh những tai họa, một nơi đã có những phép lạ xẩy ra, hoặc là một nơi được xức dầu thiêng liêng. (anointing place)

Thật sự, mỗi nhà thờ ở khắp thế giới đều có Chúa Giêsu Thánh Thể. Ngài là Thiên Chúa, Đấng Cứu Thến, Đấng bảo vệ và là nơi trú ẩn cho chúng ta.  Trong thế kỷ 19, có một vụ cháy lớn ở Wisconsin, tất cả mọi nơi đều bị cháy rụi, chỉ có một nhà nguyện nhỏ là đứng vững.

-Một vị linh mục có ơn thiêng liêng đặc biệt và hiện nay ngài đang chăm sóc cho ba giáo xứ của một giáo phận ở vùng Trung Tây Hoa Kỳ, có nói rằng vùng núi đông bắc của New Mexico sẽ là nơi trú ẩn thiêng liêng cho mọi người khi có những biến cố xẩy ra trong tương lai. Đó là vùng núi tên là Carson National Forest, trong đó có dãy núi tên Sangre de Cristo Mountains, có nghĩa là Núi Máu Thánh Chúa KiTô.

-Ở miền Bắc của New Mexico có một thị trấn tên là Angel Fire. ( Lửa Thiên Thần)

-Tại thành phố Santa Fe, New Mexico có một nơi tượng Đức Mẹ Maria gọi là La Conquistadora, do người Tây Ban Nha rước đến New Mexico năm 1625. Tại đây Mẹ đã ban rất nhiều ơn lành. Nay nơi ấy là nhà thờ Thánh Phanxico Assissi, trong nhà thờ này có tôn vinh Đức Mẹ Maria với tước hiệu La Conquistadora.

-New Mexico cũng là nơi có cầu thang kỳ diệu mà người ta cho rằng Thánh Giuse đã hoàn thành, cầ uthang này ở trong nhà nguyện Loretto, ngay sát nhà thờ Phanxico Assissi.

-Ngoài ra còn có một nơi thánh thiêng nữa là nhà thờ Santuario de Chimayo tại thị trấn Chimayo, cách nhà nguyện Loretto khoảng 1 tiếng đồng hồ lái xe. Ở đó có một cây thánh giá được chôn vùi dưới đất nhưng tỏa ánh sáng rực rỡ. Người ta rước cây thánh giá này về nhà thờ rất nhiều lần nhưng thánh giá lại tự động quay trở về nơi cũ. Cuối cùng người ta phải xây một nhà thờ ở chỗ cây thánh giá được tìm thấy.

-Tại vùng này có hai nhà thờ nhỏ gần nhau, một trong hai nhà thờ có hố cát mà khách hành hương đến cầu nguyện và múc từng thùng cát đem về nhà mình thế mà cát cứ vun lên, không bao giờ cạn.  Có nhiều ơn chữa lành xẩy ra. Ngôi nhà thờ này còn có nhiều nạng gỗ và xe lăn do những bịnh nhân đến xin ơn chữa lành và được khỏi bịnh. Họ để lại nạng và xa lăn như chứng tích cảm tạ Lòng Chúa Thương Xót.

-Ở phía bắc của New  Mexico có một vùng tên là Ranchos de Taos có một bức tranh kỳ diệu. Trong ánh sáng có hình Chúa Giêsu đứng trên bãi biển Galilê, lại có một cây thánh giá sang rực  trên vai Chúa Giêsu, và vùng biển sáng rực. Có người nhìn thấy chiếc thuyền. Bức tranh và tác giả của nó đã được trải qua các cuộc thử nghiệm hóa học nhưng người ta không tìm ra lời giải thích.

-Tại New Mexico có một đền thánh Đức Mẹ Maria ở vùng Cerrillos, nằm giữa hai thành phố Albuquerque và Santa Fe. Tên đền thánh là Đền Thánh Giuse.Tại đây có hình Thánh Phanxico được nhận 5 vết thương thánh. Bức tranh này do một giáo dân vẽ ra, có thể được xem là một tuyệt tác. Người ta nói rằng Đức Mẹ Maria đã từng hiện ra tại ngôi đền thánh này.

SUY NIỆM:

Gia đình chúng tôi đã đến New Mexico để hành hương tại Cầu Thang Thánh Giuse, nhà thờ Thánh Phanxico Assissi, nhà thờ Thánh Micae, nhà thờ Hố Cát tức là Sanctuario de Chimayo, hay Our Lady of Lourdes in America và một nhà thờ nhỏ ở bên cạnh nhà thờ Hố Cát, nơi có cây thánh giá phát sang.

Trước nhà thờ Hố Cát này có một lạch nước nhỏ, nước chảy róc rách. Tôi đã ngồi cầu nguyện và ước mong đây là lạch nước suối chữa lành như ở Lộ Đức. Tôi cũng đã múc cát đem về nhà để xin Chúa ban ơn bình an.

Nếu quý vị có thể đi hành hương những nơi này thì xin cố gắng đi một lần vì khoảng thời gian lái xe từ Orange County, California đến đó chỉ khoảng 17 tiếng đồng hồ. Xin Chúa chúc lành cho quý vị!

Kim Hà
14/10/2010

(Rặng núi có một nơi tien Angel Fire, New Mexico)

Nguyễn Thúy Hạnh gọi điện về thông báo, đang ở cơ quan an ninh điều tra bô công an

Hoa Kim Ngo and Trần Bang shared Huynh Ngoc Chenh‘s post.
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and outdoor
Huynh Ngoc Chenh is with Nguyễn Thúy Hạnh.

 Hanoi, Vietnam · 

 

Nguyễn Thúy Hạnh gọi điện về thông báo, đang ở cơ quan an ninh điều tra bô công an (cùng chỗ bắt Pham Doan Trang về tra vấn những lần trước).

Hạnh nhắn mọi người yên tâm, việc Hạnh làm hoàn toàn vì lòng yêu nước vì lương tâm không có gì phải lo sợ và chịu khuất phục.

Như tôi đã dự đoán, họ bắt Hạnh vì nhiều lý do chứ không phải vì chuyện đi tưởng niệm tử sĩ Gạc Ma. Nguyễn Thúy Hạnh và tôi cùng quan điểm và cùng làm với nhau tất cả mọi chuyện. Đó là chuyện đấu tranh cho công bằng xã hội, đấu tranh cho dân chủ và đấu tranh cho nhân quyền. Tất cả đều đúng đắn và hợp pháp.

Tuy nhiên nhà cầm quyền đứng trên pháp luật, chà đạp nhân quyền nên muốn bắt là cứ bắt, như đã từng bắt bớ và kết án nặng nề những người hoạt động xã hội dân sự và đấu tranh cho nhân quyền khác. Chúng tôi biết chuyện bắt bớ hay đưa ra tòa một cách vô lý sẽ đến với chúng tôi không xa, nhưng chúng tôi chấp nhận và luôn trong tư thế sẵn sáng.

Do vậy, bạn bè không có gì phải lo lắng cho Hạnh.  

Thiên tài vật lý Stephen Hawking qua đời ở tuổi 76

Thiên tài vật lý Stephen Hawking qua đời ở tuổi 76

VOA


Giáo sư Stephen Hawking trong một buổi thảo luận ở California, 13/3/2007
Giáo sư Stephen Hawking trong một buổi thảo luận ở California, 13/3/2007

Nhà hoạt động nữ Nguyễn Thúy Hạnh bị bắt

2018-03-14

Nhà hoạt động nữ Nguyễn Thúy Hạnh

Nhà hoạt động nữ Nguyễn Thúy Hạnh

 Courtesy of Facebook Nguyễn Thúy Hạnh
 

Nhà hoạt động nữ Nguyễn Thúy Hạnh vào ngày 14 tháng 3 bị lực lượng chức năng ở Hà Nội bắt đi trước sự chứng kiến của thân hữu, sau khi bà này đến Tượng Đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội tham gia cuộc tưởng niệm 64 chiến sĩ hy sinh vào năm 1988 dưới lằn đạn của Trung Quốc tại bãi đá Gạc Ma, thuộc Trường Sa.

Thông tin này được Nhà báo độc lập Huỳnh Ngọc Chênh đăng tải trên facebook cá nhân.

Theo đó, bà Nguyễn Thúy Hạnh đã gọi về cho nhà báo Ngọc Chênh, thông báo đang ở Cơ Quan An Ninh Điều Tra, Bộ Công An. Bà Hạnh cũng nhắn nhủ mọi người lo lắng cho bà hãy yên tâm vì theo bà mọi  việc bà tham gia thực hiện lâu nay là vì lòng yêu nước vì lương tâm không có gì phải lo sợ và chịu khuất phục.

Chúng tôi liên lạc với Nhà báo độc lập Huỳnh Ngọc Chênh vào lúc sau 6 giờ tối ngày 14 tháng 3 và được anh cho biết:

“Hiện giờ tôi đang ngồi tại Cơ quan An ninh Điều tra để hỏi về lý do vì sao Nguyễn Thúy Hạnh bị bắt, nhưng người ta vẫn chưa trả lời, bỏ tôi ngồi chờ ở đây rồi có cán bộ giải thích. Tôi chờ được 15 phút rồi. Đang ngồi với một nhân viên điều tra nhưng anh này bảo phải chờ cán bộ cấp cao hơn đến làm việc.”

Tin cho biết khi buổi lễ tưởng niệm diễn ra tại Tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội, bên cạnh việc an ninh dân phòng kiểm soát chặt chẽ, còn có một nhóm “quần chúng tự phát” đến gây rối khiến buổi lễ bị gián đoạn.

Tại Sài Gòn, vào lúc 9h sáng ngày 14 tháng 3, các thành viên câu lạc bộ Hiếu Đằng và các nhân sĩ, lão thành cách mạng… cũng tổ chức buổi lễ thắp hương tại tượng Đức Thánh Trần (Trần Hưng Đạo) cho các chiến sỹ hy sinh trong cuộc thảm sát Gạc Ma.

Trong khi đó, một lễ kỷ niệm 30 năm sự kiện Gạc Ma và tri ân 64 liệt sĩ hy sinh tại đá Gạc Ma cũng được Ban Liên Lạc Truyền Thống Bộ Đội Trường Sa tại Đà Nẵng tổ chức.

Vào ngày 13 tháng 3 năm 1988, tàu Trung Quốc nổ súng cưỡng chiếm đá Gạc Ma – thuộc quần đảo Trường Sa khiến 64 lính Việt Nam thiệt mạng. Một số khác bị phía Trung Quốc bắt và mãi đến năm 1991 họ mới được trao trả về lại Việt Nam.

CHÚNG BẮT CÓC VỢ TÔI ĐI NGAY TRƯỚC MẶT MÀ TÔI CHỈ BIẾT NHÌN THEO BẤT LỰC

Hoa Kim Ngo and 3 others shared Huynh Ngoc Chenh‘s post.
Image may contain: 5 people, people smiling, people standing and outdoor
Image may contain: 5 people, people smiling, people standing, tree and outdoor
Image may contain: 2 people, people standing and outdoor
Image may contain: 1 person, shoes, tree, crowd and outdoor
Image may contain: one or more people, shoes, tree and outdoor
+2
Huynh Ngoc Chenh added 6 new photos — with Trần Bang and 6 others.

 Hanoi, Vietnam · 

 

CHÚNG BẮT CÓC VỢ TÔI ĐI NGAY TRƯỚC MẶT MÀ TÔI CHỈ BIẾT NHÌN THEO BẤT LỰC 

Sáng nay nàng phải đi giải quyết một số việc riêng trước khi ra thắp hương làm lễ tưởng niệm các tử sĩ Gạc Ma nên phải dậy trước và ra khỏi nhà sớm.

Sau đó, tiện đường nàng nhờ Dũng Trương đưa ra tượng đài. Gần đến tượng đài thì nàng và Trương Dũng bị chặn lại, nhưng chỉ mình Dũng bị giữ lại còn nàng thoát đi được.

Đến 8 giờ tôi lấy xe ra đi thì có an ninh bám theo nhưng không chặn.

Đúng 9 giờ tui và nàng gặp nhau tại tượng đài cùng với gần 20 người khác.
Lễ tưởng niệm tử sĩ Gạc Ma diễn ra trong không khí tưởng nhớ trang nghiêm, dù có bị bọn côn đồ quậy phá.

Ngay từ đầu đã xuất hiện một gã đàn ông ăn mặt lôi thôi hôi hám, đến trước khu tượng đài vung tay múa chân, la lối om sòm bằng những lời lẽ tục tỉu không thể ghi ra đây. Sau đó mọi người mới nhận ra người đàn ông bẩn thỉu ấy là ông Trần Nhựt Quang. (Nhắn với ông, lần sau ra tượng đài thì nên ăn mặc lịch sự và tắm rửa sạch sẽ, đừng để bốc mùi hôi hám gây khó chịu cho mọi người chung quanh).

Buổi lễ kết thúc tốt đẹp. Chúng tôi chụp vài kiểu ảnh rồi giải tán ra về.
Tui và nàng đến chỗ lấy xe định ra về thì bỗng dưng một nhóm nhiều người lạ mặt, vòng trong vòng ngoài trên 10 người ập đến đòi mời nàng về đồn công an làm việc vì lý do “lúc nảy xảy ra việc gây rối tại khu tượng đài”.

Tôi và nàng hỏi giấy mời đâu, cả bọn không nói gì cứ lầm lì vây chặt lấy nàng, không cho nàng leo lên yên xe.

Dằng co một lát thì một chiếc xe 16 chỗ ập đến, một nửa số người chặn tôi, nửa số còn lại cưỡng chế nàng lên xe.

Chiếc xe mang biển số trắng 29K 1444 chở nàng đi dọc theo đại lộ Lý Thái Tổ. Tôi rồ xe máy chạy theo.

Xe chạy lòng vòng qua đường Hai Bà Trưng, rồi qua một số đường và cuối cùng vòng lại khu tượng đài. Tại đây bỗng dưng một trong các xe máy vẫn bám sát sau tôi vượt lên trước chặn đầu xe tôi lại. Tôi vừa dừng lại thì một thằng côn đồ nhảy xuống xông đến trước tôi gây sự:

– Ông làm đéo gì mà bám theo xe tôi? Hắn hỗn láo quát tháo.

Tui bình thản trả lời:
– Đừng đóng kịch với tôi nữa, các anh làm nhiệm vụ muốn chặn không cho tôi đi theo sau xe bắt vợ tôi chứ gì?- NHìn vào mặt thằng côn đồ hỗn láo tui nghiêm giọng- Nhưng nói cho anh biết nhé, anh đáng tuổi con tôi, anh không được hỗn láo nói “đéo” với tôi nhé.

Biết chúng gây sự để ngăn không cho tôi biết chúng đưa nàng về đâu nên tôi không cần đôi co với chúng nữa, im lặng quay về.

Chúng căm nàng đủ chuyện nên nhân dịp nầy tạo cớ bắt nàng về cái mà chúng gọi là có tội. Đó là do nàng quá nhiệt tình yêu nước, quá yêu dân chủ, quá nhiệt tình đấu tranh cho nhân quyền, quá lo lắng giúp đỡ gia đình các tù nhân lương tâm…

Chúng bắt nàng mà chừa tôi ra, trong khi tất cả những việc nàng làm, tôi đều cùng làm. Tôi không những là “đồng phạm” với nàng mà một số việc tôi còn lãnh đạo nàng.

Hiện tôi đang giữ tất cả những tài liệu về đấu tranh nhân quyền mà tôi với nàng cùng soạn ra. Tôi sắp sẵn ở nhà, mang lệnh khám nhà đến mà tịch thu làm bằng chứng. Và nhân tiện bắt luôn tôi cho tôi đỡ buồn.

Nếu không thì đến sau giờ trưa tôi đi chụp chim đây.

Hẹn gặp em tối nay, hoặc là 9,10 năm nữa như Mẹ Nấm hay Thụy Nga là cùng chứ gì.

Chú chó nằm chờ người chủ quá cố ở bệnh viện suốt nhiều tháng

 

Chú chó nằm chờ người chủ quá cố ở bệnh viện suốt nhiều tháng

  

Theo Daily Mail, mới đây, một tài khoản Facebook có tên Christina Sardella ở Brazil đã đăng tải câu chuyện vô cùng cảm động về chú chó đứng chờ người chủ của mình trước cửa bệnh viện trong suốt nhiều tháng liền.

Chú chó màu vàng có dáng vẻ gầy gò xuất hiện ở Bệnh Viện Santa Casa de Novo Horizonte ở bang Sao Paolo từ cuối tháng 10 năm ngoái. Nó chạy đuổi theo chiếc xe cứu thương chở chủ nhân của mình tới đây trong cơn nguy kịch.

Chủ nhân của chú chó là một người đàn ông vô gia cư 59 tuổi. Ông bị đâm trọng thương trong một cuộc ẩu đả trên đường phố và không qua khỏi do vết thương quá nặng.

Chú chó đáng thương ngồi chờ người chủ quá cố trước cổng bệnh viện. (Nguồn: Facebook)

Suốt 2 tháng sau cái chết của người chủ, chú chó này vẫn tiếp tục đợi chờ trước bệnh viện. Các nhân viên của bệnh viện thường xuyên đem thức ăn và nước uống cho nó.

Những người đi qua bệnh viện đều cảm thấy vô cùng cảm động trước tình cảm đặc biệt của chú chó. Chú chó cũng được một trạm cứu hộ động vật gần đó mang về chăm sóc nhưng nó luôn tìm cách để quay trở lại bệnh viện.

 

Hãy ‘giải độc’ tâm hồn bằng cách học tha thứ và quên đi điều tiêu cực

Hãy ‘giải độc’ tâm hồn bằng cách học tha thứ và quên đi điều tiêu cực
Liệu bạn đã bao giờ có một ngày vui vẻ thật sự chưa? Ngay cả lúc bạn rảnh rỗi nhất và không bị làm phiền? Câu hỏi tuy dễ nhưng thật khó trả lời chính xác!

Tôi đã hỏi những người bạn và nhận được câu trả lời là “Không”. Chưa có một ai dám khẳng định mình có một ngày vui trọn vẹn cả. Bởi lẽ, những nỗi lo, những cơn buồn bất chợt hay nỗi sợ hãi… dù ít hay nhiều cũng đã làm họ không thể vui vẻ được.

Có người đã bảo tôi thế này: “Tôi không biết thứ gì có thể giúp con người ta sống lâu, nhưng tôi biết có một thứ sẽ giết chúng ta nhanh chóng, đó là suy nghĩ tiêu cực”.

Ngẫm lại, tôi thấy câu nói ấy “thấm” đến nhường nào! Bởi thứ làm ta thất bại, đưa ta vào bế tắc hay thậm chí là đường cùng đều không nằm ở những yếu tố bên ngoài mà chính là bản thân ta, cụ thể hơn đó là những ý niệm, suy nghĩ, tư duy chủ quan của chúng ta.

Nói vui thế này, khi bạn yêu một người nhưng bị từ chối, nếu bạn có thể coi nhẹ thất bại đó, coi nó chỉ như bước khởi đầu, là “thuốc thử” để ta chỉnh sửa lại những thiếu sót của bản thân thì chắc chắn bạn sẽ có kinh nghiệm để lần sau thành công.

Tuy nhiên, nếu bạn là một người sống nặng về tình cảm, thích “gặm nhấm nỗi buồn”, nghĩ rằng như thế là hết, yêu đương mù quáng thì bạn sẽ dễ mù quáng trong hành động, gây nguy hại cho chính mình và ảnh hưởng người thân.

Liệu bạn đã bao giờ có một ngày vui vẻ thật sự chưa?

Chán nản, tuyệt vọng, đau khổ, lo lắng, sợ hãi, bảo thủ, nóng giận… tôi coi chúng là những suy nghĩ tiêu cực. Chúng luôn tìm cách len lỏi vào trong đời sống tinh thần ta từng giờ, từng phút, và khi những suy nghĩ ấy được dung dưỡng quá lâu, chúng sẽ trở thành thói quen, lâu ngày sẽ thành tư tưởng. Nếu ta không sớm nhận ra và tìm cách thoát khỏi chúng, ta sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn, một cái mê cung do chính ta vô thức tạo dựng.

Các nhà khoa học đã chứng minh, tư duy, suy nghĩ của con người là một dạng tồn tại vật chất. Tức là khi ta nghĩ tưởng một điều gì đó, chúng sẽ phản ánh lên đại não chúng ta dưới dạng hình ảnh. Nói cách khác, chúng như là một tấm gương phản chiếu tư tưởng, ý nghĩ của chúng ta vậy.

Nôm na là khi ta nghĩ một điều gì đó vui, ta sẽ thấy vui, nhưng khi ta nhìn sự việc một cách tiêu cực, ta sẽ thấy chung quanh ta toàn là “xám xịt”. Vì vậy, ta cần phải xả bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực, giữ tâm thái hòa ái với mọi người, đừng oán giận hay ghét bỏ ai cả… chỉ có thế ta mới có thể sống một cách an nhiên, tự tại.

Giữ tâm thái hòa ái với mọi người, đừng oán giận hay ghét bỏ ai cả… chỉ có thế ta mới có thể sống một cách an nhiên, tự tại. (Ảnh minh họa: The Epoch Times).
Sự tiêu cực trong suy nghĩ cũng như một đứa trẻ vậy. Vì trẻ em thường hiếu động, thích giỡn, làm nũng với chúng ta khi ta quá an nhàn, “vô công rồi nghề” và khi ta quá quan tâm, nuông chiều chúng. Đó cũng là lúc những suy nghĩ tiêu cực bám lấy ta chặt nhất! Vậy làm sao để đuổi chúng đi?

Giống như trẻ con, sự tiêu cực cũng có tính đeo bám rất dai dẳng, càng nghĩ về nó, càng nghĩ nặng cách thoát khỏi nó thì chúng càng “dính” lấy ta. Hãy mặc kệ nó và làm bản thân ta trở nên bận rộn. Đăng xuất khỏi facebook, twitter… tắt hết trò chơi điện tử. Thay vào đó, hãy đọc một cuốn sách, lên xe và đi khám phá những vùng đất xung quanh hay viết lách hoặc vùi đầu vào công việc. Niềm vui trong sự bận rộn là liều thuốc trị khỏi bệnh tiêu cực và cân bằng lại bản thân một cách nhanh nhất.

Chúng ta đôi khi quá coi trọng những lợi ích thiết thân, câu nệ quá vào lời nói, sống nặng vào tình cảm, sợ mất lòng người khác mà không nhận ra mình đã phạm lỗi với bản thân rất nhiều. Chính suy nghĩ nặng nề vào những điều đấy đã khiến bản thân ta mệt mỏi từng ngày, không lúc nào được ngủ yên. Những thứ khác mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng đánh mất bản thân thì sẽ rất khỏ kiếm lại. Vì thế, hãy yêu bản thân. Và hãy học cách tha thứ.

Đôi lúc, có người làm tổn thương bạn sâu sắc tới mức bạn cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và khó bỏ qua. Bạn hãy tưởng tượng ra cảnh thế này: Nếu bạn không tha thứ cho người ta, lúc nào bạn cũng nghĩ đến chuyện đó, dằn vặt về chuyện đó, thì liệu rằng, người ta có giống bạn không, người ta có sống trong dằn vặt như bạn hay không?

Ví như, người yêu của bạn lại quay sang yêu người bạn thân nhất của bạn, và bạn tuyên bố: “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”. Vậy, ai sẽ là người phải sống trong dằn vặt, khổ sở? Chắc chắn, người đó là bạn thôi, vì rằng, cặp tình nhân đang say bên nhau kia sẽ chẳng để ý đến tâm thái của bạn đâu.

Khi bạn oán trách họ, bạn là người chịu đau khổ, bất an. Mặc dù bạn có thể tự nhủ rằng “mình đúng”, nhưng “đúng” đâu có nghĩa là bạn sẽ hạnh phúc. Tha thứ cho người khác thực ra không có nghĩa là bạn sẽ đồng ý với những việc họ làm. Để tha thứ cho người khác, bạn sẽ có được lợi ích bao chính bản thân mình, và như vậy, bạn tha thứ vì chính bản thân bạn. Khi bạn tha thứ, bạn sẽ thấy dễ chịu hơn.

Dẫu biết rằng, tha thứ cho người khác là một việc không dễ dàng, nhưng hãy làm điều này vì bản thân bạn, bởi nếu làm được, bạn sẽ hạnh phúc hơn.

Sống là phải biết cho đi. Hãy cho đi những muộn phiền, u uất để nhận lại niềm vui! Để thân tâm an bình, hãy ngừng nghĩ tiêu cực!

Hoàng An

Image may contain: one or more people, sky, cloud, twilight, shoes, outdoor and nature
Image may contain: one or more people, ocean, sky, nature, outdoor and water
Image may contain: 1 person, sitting, shoes, grass, child, outdoor and nature
 

TẢN MẠN CHUYỆN NHÀ ĐẠO : SỐNG NIỀM VUI TIN MỪNG

TẢN MẠN CHUYỆN NHÀ ĐẠO : SỐNG NIỀM VUI TIN MỪNG

 

Trong những ngày qua, Giáo hội Việt Nam thương tiếc và cầu nguyện cho Đức cố Tổng Giám mục Phaolô Bùi Văn Đọc, vừa được Chúa gọi về tại Rôma vào lúc 22 giờ 15 phút ngày 6.3.2018 giờ Rôma,tức 4 giờ 15 phút sáng ngày 7.3.2018 giờ Việt Nam.Con cái tín hữu của ngài tại Tổng giáo phận Sài Gòn ai cũng bàng hoàng xúc động, không thể tin được đây là sự thật, vì mới ngày hôm qua,các giáo dân Việt Nam đã thấy trên mạng toàn cầu hình ảnh vị Cha Chung của giáo phận chào thăm Đức Thánh Cha Phanxiô.

Người viết sáng hôm 7.3.2018 nhận được email tin buồn từ một cha thân quen đã giật mình, kiểm chứng chỗ này chỗ kia xem có phải là tin thật, hay ai đó đang cố tình đưa ra để câu view trên facebook.

Tổng Giáo phận Sài Gòn,mọi thành phần dân Chúa đều thương tiếc, cầu nguyện cho người cha chung khả kính.Các nhà thờ treo băng rôn, đổ chuông, treo cờ rũ và trong các thánh lễ đều cầu nguyện linh hồn Đức Tổng Giám mục Phaolô.

Tuy là trong nỗi buồn thương nhớ trong sự mất mát, nhưng chúng ta được mời gọi sống đức tin vào Chúa Kitô ngay trong nỗi mất mát chia ly.

Vị Cha Chung hiền từ của Tổng giáo phận,ngài là con người của Niềm vui. Có lẽ không ai mà không nhớ đến những lời nhắn nhủ đầy phấn khích và giọng cười thoải mái của Đức Tổng Phaolô. Đi đến đâu và gặp gỡ ai những lời Đức Tổng Giám mục Phaolô nói đều là tiếng gọi thúc giục vui lên. Dù có gặp các linh mục của mình hay gặp các cấp lãnh đạo chính quyền,Đức Tổng chỉ nói đến niềm vui. Niềm vui được gặp gỡ Chúa, gặp  gỡ các linh mục của mình,gặp gỡ anh chị em giáo dân,niềm vui gặp gỡ các em thiếu nhi trong các thánh lễ  ban bí tích Thêm sức. Đức Tổng thường nói với các em thiếu nhi: “ Chúng con có vui không, chúng con không có gì phải sợ, cha chỉ hỏi  chúng con một chút thôi”.

Dường như cuộc sống khổ đau nhiều quá, đâu đâu cũng thấy bệnh tật, nghèo đói túng thiếu, thấy  cảnh cạnh tranh hơn thua,người ta trọng người giàu,khinh thường những người nghèo, tranh giành nhau mà sống.Ở ngay tại thành phố Sài Gòn tấp nập,xô bồ, chắc chắn Đức Tổng thấy được con cái của mình lo toan cật lực nhiều hơn là những giây phút vui cười hạnh phúc.

Thật vậy,khẩu hiệu Giám mục của Đức Tổng Phaolô là “Chúa là Nguồn vui của con”.Đức Tổng kín múc niềm vui của Thiên Chúa, chia sẻ với đoàn chiên từ vùng đất cò bay thẳng cánh ở Mỹ Tho, rồi lên phố thị Sài Gòn tấp nập.

Vâng,đúng là Thiên Chúa lo liệu mọi sự, mỗi thời Thiên Chúa lại gởi đến cho dân những vị Chủ Chăn tốt lành nhân từ, biết chăm lo cho chiên, thấy được tình cảnh của dân Chúa.

Đức Hồng y Gioan Baotixia Phạm Minh Mẫn,vị chủ chăn của Giáo phận Sài Gòn trước đây dẫn dắt dạy bảo đoàn chiên giáo phận bằng chia khóa Tình yêu thương, “Như Thầy yêu thương”, như khẩu hiệu của Giám mục của Đức Hồng y. Đi đến đâu Đức Hồng y cũng nói về yêu thương, mọi người phải yêu thương nhau và làm chứng cho Chúa về tình yêu thương.

 Chỉ có nhãn giới đức tin chúng ta mới nhận ra,tất cả mọi sự là hồng ân của Chúa, tạ ơn Chúa gọi Đức Tổng ra khỏi thế gian, kết thúc hành trình trần gian, dù có làm cho nhiều người trong chúng ta cảm thấy ngỡ ngàng xúc động.

Cứ nhứ thế,dường như đến thời Đức Tổng Giám mục Phaolô chủ đề của các bài giảng, huấn từ  hay các cuộc trao đổi lại xoay quanh chủ đề niềm vui.

“ Anh em hãy vui luôn trong Chúa.Tôi nhắc lại một lần nữa. anh em hãy vui lên”(Ph 4,4-5). Thánh Phaolô, quan thày của Đức Tổng đã luôn nhắc nhở các tín hữu như thế. Và Đức Tổng của chúng ta bây giờ ở trên trời lại chỉ nói những lời đó cho chúng ta.

Một vài linh mục trong Giáo phận Sài Gòn nhiều khi thất vọng về những lời phát biểu quá ngắn gọn của Đức Tổng. Trong những buổi sinh hoạt như thường huấn, họp mặt tất niên, thay vì có những lời đúc kết thành quả gọi là có nhìn nhận vấn đề, nhưng Đức Tổng Phaolô lại phát biểu súc tích về niềm vui, Đức Tổng chỉ nói lên niềm vui sự phấn khởi gặp gỡ các linh mục.

Đức Tổng Phaolô nhìn tất cả bằng niềm vui của Chúa,niềm vui của Tin Mừng cho nên những vấn đề của giáo phận được giải quyết nhanh chóng, và  có cả bất ngờ nữa,Đức Tổng không thể chấp nhận những khúc mắc tồn tại lâu dài.

Một khác,với trái tim Mục Tử,Đức Tổng Phaolô nhìn mọi chuyện có vẻ “ thoáng” hơn, vượt trên những câu nệ hình thức, đi sâu vào nội tâm.Điều này  các linh mục trong Giáo phận đều có thể dẫn chứng vài câu chuyện cho người viết.

Ngày nay, nhiều bạn trẻ chúng ta tìm kiếm niềm vui ở bàn nhậu, trong những cuộc tình chóng vánh,những cuộc tình vụng trộm ngoài hôn nhân,các bạn trẻ không thích sự phấn đấu ngại vượt khó,sự lãng mạn trữ tình,thậm chí chỉ lợi dung nhau ngay trong tình yêu. “Yêu em anh được nhà cao cửa rộng, có xế hộp đi Vũng Tàu nghĩ mát cuối tuần,vì nhà em mặt phố,bố em làm to, em thuộc diện COCC(con ông cháu cha)”.

Đó là những niềm vui khi chiếm hữu vật chất,niềm vui không triển nở từ tình yêu chân thành, hay niềm vui được gặp gỡ nhau,cảm thấy chúng mình cần nhau.

Các bạn cứ thử hỏi những bạn trẻ tham gia các sinh hoạt hội đoàn giáo xứ,các anh chị Huynh Trưởng Giáo Lý Viên. Họ chia sẻ với chúng ta: “Niềm vui là mỗi tuần được gặp gỡ các em thiếu nhi,được chia sẻ hiểu biết về Chúa cho các em.Đó là niềm vui thật sự.”

Anh bạn mình kể chuyện: Có một ông cha bị xem là” hâm hâm”.Trong một đám tang của bà cố nọ,có một linh mục đến cầu nguyện.Thay vì nói lời chia buồn phần ưu như mọi người trước tang gia đang khóc sướt mướt.Vị linh mục mạnh mẽ nói những lời đại khái như sau : Xin chúc mừng bà cố và gia đình. Hôm nay bà cố đã được Chúa đưa về thiên quốc. Anh chị em đừng buồn rầu. Thế là vị linh mục đứng trong hoàn cảnh đó mời mọi người vỗ những tràng pháo tay rộn rã. Có người trong tang gia “vừa khóc vừa cười” vì hành động và lời nói   lạ lung của vị linh mục đó. Sau đó, cha dâng vài kinh cầu nguyện cho bà cố. Anh bạn kể chuyện xem như vị linh mục này “từ trên trời rơi xuống”.Riêng tôi, tôi biết cha đang chia sẻ niềm vui Tin Mừng,cha đã có một bài giảng hay cho tang gia. Người chết đi đã về với Chúa, xin chúc mừng và tạ ơn Chúa, không gì phải khóc lóc. Thương nhớ người thân vẫn thương nhớ, nhưng cầu nguyện nhiều hơn.

Bây giờ ở trên trời, Đức Tổng Phaolô cũng mong ước chúng ta có niềm vui như thế.Vì khi còn sống ở tại thế, Đức Tổng không bao giờ thấy mệt mỏi,có lẽ dù có mệt mỏi nhưng khi gặp thấy con cái mình, Đức Tổng vẫn luôn vui cười, và sẵng sàng đi đến đâu vì lợi ích phần rỗi của anh chị em mình.

Các linh mục phải có niềm vui khi gặp gỡ anh chị em giáo dân, ít là với các em thiếu nhi,các bạn trẻ mà ngài găp gỡ. Đó là cách thế các linh mục rao truyền niềm vui Tin Mừng cho họ.Người sứ giả hay tông đồ của Chúa không phải là những người cau có, gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, hay như người ta nói “gương mặt như tủ lạnh”. Vì Thiên Chúa là Nguồn vui, nếu chúng ta không có niềm vui nơi mình, làm sao chúng ta có thể làm lây lan niềm vui cho người khác.

Xin Chúa sớm đưa Đức Tổng Giám mục Phaolô về quê trời. Và xin Đức Tổng nhớ đến chúng con và cầu nguyện cho chúng con luôn là những tông đồ của Niềm vui.

Giuse Nguyễn Bình An