NHỮNG BỆNH “VÔ DUYÊN”

                  NHỮNG BỆNH “VÔ DUYÊN”

                   Bs. Đỗ Hồng Ngọc

                                                 
  Bs. Đỗ Hồng Ngọc Một thầy thuốc, một nhà báo, một họa sĩ, một nhà thơ

– Học Chu Văn An năm 1961, tốt nghiệp Ðại học Y khoa Sài gòn (khóa 1962 – 1969) với văn bằng Tiến sĩ y khoa quốc gia.
– Trước 1975 đảm nhiệm trách nhiệm Bác sĩ Trưởng phòng cấp cứu tại BV-Nhi Ðồng Saigon.
– Là một thầy thuốc, đồng thời cũng là người cầm bút làm thơ, viết sách, tác giả của nhiều bài báo duyên dáng, dí dỏm, sâu sắc, ấn tượng – như một nhà văn, nhà báo thực thụ. Ðược biết, ông còn có những bức minh họa rất tài hoa …
– Càng về sau này, những trang viết của ông càng đi sâu vào chữ“thiền”, vào triết luận, ông đã nghĩ bằng trái tim, thay vì bằng đầu óc nhìn thiền dưới góc độ của một người thầy thuốc, một nhà “khoa học thực nghiệm”, không có chuyện huyền bí, mê tín dị đoan ở đây.
– Là một thầy thuốc không chỉ giỏi chữa bệnh về thể chất, nhưng dường như BS ÐH-Ngọc còn chứng tỏ một khả năng rất giỏi về chữa trị tâm bệnh – những bệnh về tinh thần – cho rất nhiều người, cho cộng đồng, nhưng lại rất ít nghe ông bày tỏ những chuyện riêng tư, những góc khuất trong tâm hồn của chính mình.
– Nhà thơ Ðỗ Trung Quân đã có nhận xét về Bs Ðỗ Hồng Ngọc như sau:
“ Ðỗ Hồng Ngọc làm thầy thuốc để chữa bệnh cho người còn làm thơ là để chữa bệnh cho mình”.

   
               NHỮNG BỆNH… VÔ DUYÊN!

           Tuy già không phải là một bệnh nhưng già thì thường có bệnh. Bệnh thì có bệnh nặng, bệnh nhẹ, bệnh có duyên và bệnh… vô duyên. Ai cũng biết thầy thuốc là người được học hành cẩn thận để giúp ta chữa trị bệnh tật, vậy mà thầy thuốc cũng có thể gây bệnh cho ta, dù là ngoài ý muốn, cái đó gọi là bệnh do thầy thuốc gây ra (iatrogenic) mà theo GS. Phạm Khuê, một chuyên gia về Lão khoa, Chủ tịch Hội người cao tuổi Việt Nam thì có đến hơn một phần tư các bệnh ở người già là do thầy thuốc gây ra! (Bệnh học tuổi già, Phạm Khuê, NXB Y Học, 1998, trang 364).

Những bệnh… vô duyên còn có thể do chính bản thân mình, người thân trong gia đình, bạn bè, hàng xóm, hoặc các nhân viên tâm lý xã hội gây ra nữa! Bà cô của một bác sĩ bạn tôi trên 80 tuổi kêu lúc nào trong người cũng nóng bức, miệng khô nên đã mua rễ tranh, mía lau, mã đề ngoài chợ về nấu “nước mát” uống. Mát đâu không thấy, thấy đi tiểu liên tục gây thêm tình trạng mất nước trong cơ thể, lại thấy nóng bức, thấy khô miệng, lại uống thêm “nước mát”! Thì ra “rễ tranh, mía lau, mã đề” là những loại thuốc lợi tiểu (diuretics).
Một ông bác gầy còm nghe hàng xóm bày vẽ có loại tễ mập, bèn mua uống mấy cây. Mập thiệt! Nhưng người béo bệu, cơ thể bạc nhược! Thì ra, thuốc tễ đó chỉ là bột mì trộn với mật ong và Corticoil, một thứ thuốc uống vào lâu ngày gây hội chứng Cushing, ứ nước, làm mập bệu và gây ra vô số những tác dụng tai hại khác như giảm sức đề kháng, mọc lông, loãng xương, loét bao tử, cao huyết áp…
Ta cũng biết thuốc chữa đau khớp có thể gây loét dạ dày; thuốc điều trị cao huyết áp có thể gây hạ huyết áp đột ngột; thuốc trị tiểu đường làm hạ đường huyết; thuốc uống cho đỡ bị đái són ở người già thì gây khô miệng, đỏ da, mờ mắt, chóng mặt…
Một đặc điểm sinh học của người cao tuổi là khả năng thích ứng dần kém đi. Hấp thu thuốc đã chậm mà đào thải cũng chậm. Tác dụng phụ của thuốc lại thiên hình vạn trạng, tùy từng người, từng lúc, có thuốc người này dùng thì tốt mà bày cho người khác không xong, uống vào bị phản ứng ngay.
Cho nên dùng thuốc ở người già phải dò dẫm trên từng trường hợp, giảm liều, giảm lượng, đắn đo tính toán trước sau, nào bệnh trước mắt, nào bệnh tiềm tàng; thuốc chữa được bệnh này nhưng có gây ra bệnh khác không, có làm bộc phát một bệnh cũ nào đó không, người bệnh ăn uống ra sao, tiêu tiểu ra sao và trạng thái tâm thần ra sao?
Người cao tuổi cũng thường hay tự ý gia giảm thuốc, tin lời bày vẽ, ai mách gì cũng nghe, gây tương tác thuốc lung tung rất dễ sinh ra nhiều bệnh…. vô duyên đáng tiếc.
Ngày càng có nhiều máy móc xét nghiệm và một số người cao tuổi cũng thường muốn được xét nghiệm này nọ.
Báo Paris Match của Pháp có đăng trường hợp một bà già bị rối loạn tiêu hóa đến khám ở một bác sĩ. Bác sĩ thấy không có gì nặng nhưng cũng gởi cụ làm thêm vài xét nghiệm cho chắc. Sau đó, bà cụ được tiếp tục làm thêm hàng loạt các xét nghiệm khác ngày càng phức tạp hơn vì xét nghiệm đơn giản không tìm ra bệnh: Siêu âm, nội soi, sinh thiết, chụp cắt lớp, chụp cản quang mạc treo…
Sau hơn một tháng chuyển từ trung tâm này đến bệnh viện kia, nằm đợi trên những băng ca lạnh lẽo, đẩy từ hành lang này sang hành lang khác, tiếp xúc với những người mang khẩu trang chỉ chừa đôi mắt lạnh lùng, bà cụ rơi vào tình trạng khủng hoảng tâm lý trầm trọng và tiêu tốn mất 35 ngàn quan Pháp.
Cuối cùng các bác sĩ hội chẩn kết luận không có bệnh gì cả!
Tây gọi những người sính xét nghiệm là “examinite”.
Tổ chức sức khỏe thế giới (WHO) cũng cảnh báo hiện tượng over – investigation, “thăm dò quá mức cần thiết” này (Health of the Elderly, WHO, 1989).
Một số người cao tuổi được chăm sóc bảo bọc quá đáng, được làm xét nghiệm thăm dò, theo dõi liên tụclàm cho người bệnh muốn… hết bệnh cũng không được; không kể trong quá trình thăm dò, chọc hút, bơm tiêm, thụt tháo…. không phải là không có nguy cơ.
Dĩ nhiên nếu có bệnh thì cần phải làm để có chẩn đoán chính xác và điều trị hiệu quả. Còn thăm dò chỉ để… thăm dò thì không nên. Các chuyên gia khuyên chỉ nên làm xét nghiệm cho người già khi nhằm để chẩn đoán một thứ bệnh có thể chữa được, có thể phục hồi được, có lợi cho người bệnh hoặc để chẩn đoán phân biệt tìm ra một bệnh có tiên lượng tốt hơn, điều trị có kết quả hơn, có lợi cho bệnh nhân và gia đình hơn mà thôi. Tóm lại, biết ơn mình thì cần thiết lắm mới phải làm xét nghiệm và phải có chỉ định của bác sĩ.

Thế nhưng có thứ không phải là thuốc, không phải là thủ thuật gì cả mà vẫn có thể gây ra những bệnh vô duyên: đó là lời nói!
Có những lời nói gây hoang mang, lo lắng, làm mất ăn mất ngủ, gây kiêng cữ quá đáng làm cho tình trạng bệnh khó phục hồi hơn. Cái đó gọi là sự “dán nhãn” (labelling). Chẳng hạn như người không có chuyên môn, không đủ cơ sở khoa học chắc chắn mà “phán” cho một cái chẩn đoán kiểu như “nghi ung thư”, “hơi bị lớn tim”, hoặc một từ mơ hồ như “máu lộn mỡ, gan hơi nhiễm mỡ, viêm nhiễm phần phụ, rối loạn thần kinh thực vật”…hoặc “bị thư phù, bị người cõi trên nhập….” đều đem lại những kết quả tai hại không thể ngờ được!
Ngay cả bị dán nhãn là già cả, già nua, già yếu, mất sức rồi bị ép phải nằm yên một chỗ, lúc nào cũng có người nâng đỡ chăm sóc thì sẽ ngày càng lệ thuộc, ngày càng suy nhược, mau loãng xương, bắp cơ thoái hóa, cứng khớp nhanh.
Ðáng sợ hơn cả là bị ép phải vào nằm viện, nằm nhà thương, nhà dưỡng lão, nhà nghỉ mất sức… khi vẫn còn có thể tự quản được. Thật ra đây chỉ là giải pháp cuối cùng vì một khi đã vào các cơ sở này rồi thì không hy vọng gì trở lại đời sống bình thường được nữa vì càng ngày càng thụ động, ỷ lại, lệ thuộc, suy sụp.
 
Các cơ sở chăm sóc cho người già thực ra rất cần thiết, miễn là phải giữ một số nguyên tắc như đảm bảo sự riêng tư, tôn trọng cá nhân, giúp tự chủ, tự quản, và tạo nhiều cơ hội cho họ tham gia sinh hoạt phù hợp với sở thích và sức khỏe.
Tóm lại, không nên để người cao tuổi mắc thêm những bệnh… vô duyên !

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

Huế: Việt Kiều Mỹ đi xích lô 6 km, bị ‘chém’ 1.5 triệu đồng

  

Huế: Việt Kiều Mỹ đi xích lô 6 km, bị ‘chém’ 1.5 triệu đồng

Du lịch ngày mưa ở Huế trên xích lô. (Hình: VNExpress)

HUẾ, Việt Nam (NV) – Ngồi trên xe xích lô lòng vòng xem phong cảnh trên quãng đường chưa tới 6 km ở Huế, cặp vợ chồng Việt kiều Mỹ kêu rằng đã bị “chặt chém” tới 1.5 triệu đồng, tức 65 đô la Mỹ.

Bản tin hôm 4 Tháng Sáu, 2018, của VNExpress cho hay, ông Tony Nguyễn và vợ là Helena Phan Nguyễn là Việt kiều Mỹ đã đến Sở Du Lịch của thành phố Huế khiếu nại vì bị một người chạy xe xích lô ép phải trả số tiền 1.5 trệu đồng cho một cuộc du ngoạn tại khu vực thành nội Huế vào ngày 31 Tháng Năm trước đó.

“Họ ngồi lên một xe và được người xích lô chở đến kinh thành Huế theo trục Lê Duẩn sang Lê Huân, Đặng Thái Thân, Đinh Tiên Hoàng và qua cầu Trường Tiền để trở lại khách sạn. Với hành trình chưa đến 6 km, thời gian đúng một giờ, nhưng người đạp xích lô đã yêu cầu hai du khách trả 1.5 triệu đồng.”

Tờ báo trên nói rằng: “Do không thống nhất giá khi lên xe, hai du khách đành trả 1.5 triệu đồng, trong khi giá thông thường chỉ 200 ngàn đồng. Ngày 1 Tháng Sáu, họ phản ánh việc bị ép giá lên Sở Du Lịch Thừa Thiên-Huế.”

Một số độc giả của VNExpress bình luận vụ việc nêu trên, đưa ra một số kinh nghiệm chẳng lấy gì tốt đẹp khi đến Huế du lịch.

“Chính những hành vi như thế này làm Huế chẳng bao giờ phát triển nỗi. Và khách đến Huế thì thường chỉ 1 lần và không bao giờ quay lại. Thật đáng buồn!,” độc giả tên Nguyễn Bảo Khanh viết.

“Người ta ăn tô bún 25 ngàn đồng, tôi gọi tô bún giống vậy hết 45 ngàn đồng. Lý do: Anh không phải là người ở đây.” Độc giả tên Duy Van viết.

Còn độc giả có bút hiệu Bố Sóc Chuột viết: “Tôi đã từng đến Huế và tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.”

Hồi tuần trước, VNExpress cho hay, một quán ăn ở bãi biển Đồ Sơn (Hải Phòng) đã tính thêm tiền “ghế ngồi” vào hóa đơn đòi nhóm khách hàng thanh toán sau bữa ăn hải sản gây xôn xao trên mạng xã hội. (TN)

Luật 3 đặc khu: Lộ trình mật ước Thành Đô?

NGUYỄN TƯỜNG THỤY

Sao không phải là Luật đặc khu nói chung

Nóng nhất trong kỳ họp thứ 5 Quốc hội khóa 14 là thảo luận dự thảo Luật Đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc (gọi tắt là Luật 3 đặc khu). Như vậy, luật này không phải là luật đặc khu nói chung mà chỉ nhằm điều chỉnh hoạt động ở ba đặc khu cụ thể như tên gọi của nó.

Tại sao không ra luật đặc khu chung để áp dụng khi mỗi đặc khu được thành lập mà lại ra luật đặc khu cho riêng 3 đặc khu nhắc tới. Chẳng lẽ, cứ mỗi khi thành lập đặc khu lại ra thêm một luật. Như vậy sẽ có bao nhiêu luật đặc khu vì không ai có thể khẳng định không có đặc khu thứ tư, cũng như không thể khẳng định sẽ có bao nhiêu đặc khu nữa ra đời. Phải chăng bởi chữ “đặc biệt” nên cũng phải chuẩn bị cho các đặc khu này một cách đặc biệt vì sứ mệnh của nó, như để giao cho Trung Quốc chẳng hạn?

Mô hình đặc khu đã được TQ và nhiều nước áp dụng. Tuy nhiên, khi đặt ra Luật 3 đặc khu thì dấy lên một làn sóng phản đối mạnh mẽ và đồng loạt chưa từng có, từ các nhân sĩ trí thức cho đến mọi tầng lớp nhân dân. Mối quan tâm hàng đầu ở đây là vận mệnh của dân tộc và đất nước.

Tại sao cứ phải là Trung Quốc

Hai mối lo lắng hàng đầu ở đây là dự thảo đặt ra thời hạn cho thuê tới 99 năm và TQ sẽ được coi là đối tác đương nhiên. Nói ngắn lại là cho TQ thuê 99 năm. Mặc dù trong dự thảo Luật đặc khu, không có một chữ nào nói đến TQ nhưng ai cũng nghĩ Luật này nói tới việc cho TQ thuê đất 99 năm chứ không phải là quốc gia nào khác. Đến ông Dương Trung Quốc, đại biểu quốc hội còn nói toạc ra đối tác là TQ, rằng: “Cho thuê đất 99 năm, không thận trọng đặc khu sẽ thành nơi di dân của Trung Quốc”, chứ không phải là nước ngoài nói chung. Ông nói thế nhưng quốc hội không có ai cải chính rằng luật dự thảo không có điều nào nói đến cho TQ thuê. Điều này có nghĩa, việc cho TQ thuê là một sự mặc định.

Cách hiểu đó là hoàn toàn có cơ sở. Từ khi Đảng CSVN ra đời đã gắn số phận dân tộc và đất nước VN với TQ. Đặc biệt từ Hội nghị Thành Đô năm 1990, VN lệ thuộc ngày càng nặng nề vào vào TQ, tới mức độ hèn yếu, nhu nhược. Còn TQ ngày càng bạo ngược, ngông nghênh và đảng CSVN gần như không có con đường thoát. Cho đến nay, người dân VN không ai biết ở Thành Đô, lãnh đạo VN cam kết những gì. Ngày 15/10/2014, một đoàn khoảng hai chục người hoạt động xã hội dân sự đến Văn phòng Quốc hội số 22 Hùng Vương để trao bản “Yêu cầu Quốc hội bạch hóa Hội nghị Thành Đô”. Tuy nhiên, đoàn đã không thể gặp được người có trách nhiệm bởi sự ngăn cản của bảo vệ và phá đám của dư luận viên – hồng vệ binh. Và nếu có trao được đến tay người có trách nhiệm đi chăng nữa thì yêu cầu bạch hóa Hội nghị Thành Đô cũng chỉ dừng ở sự lên tiếng.

Người dân vào đến trụ sở Văn phòng Quốc Hội số 22 Hùng Vương, nơi tiếp dân thì bị bảo vệ ngăn cản.

Người dân đến trụ sở Văn phòng Quốc Hội số 22 Hùng Vương, nơi tiếp dân thì bị ngăn cản.

28 năm qua, những điều bí ẩn ở Thành Đô vẫn nằm trong bóng tối. Nhưng sự biểu hiện của nó kể từ đấy, cùng với một số tiết lộ trong hồi ký của ông Trần Quang Cơ và hồi ký từ phía TQ khiến người ta nghĩ tới có một điều gì đó ghê gớm lắm đối với vận mệnh của dân tộc, của đất nước.

Riêng về mặt kinh tế, người dân không hiểu sao TQ luôn luôn được ưu tiên nhận các dự án trong khi công nghệ lạc hậu, tiến độ chậm chạp, nhiều tai nạn lao động, đội vốn một cách khó hiểu và đi đến đâu phá hoại môi trường đến đấy. Có thể lấy ví dụ rõ nhất từ dự án khai thác Bauxite Tây Nguyên, đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông. Cộng thêm việc người TQ có mặt khắp nơi, ngông nghênh, coi thường dân Việt là nỗi ám ảnh mất nước thường trực trong mỗi người Việt Nam quan tâm lo lắng đến vận mệnh của đất nước. Phản ứng của dư luận cho thấy, việc cho thuê đất 99 năm còn không đáng sợ bằng việc bên thuê là TQ. Mối nguy cơ về an ninh, quốc phòng, về văn hóa bị xâm nhập nếu giao đất cho TQ là nhìn thấy rõ.  Nếu cho Anh hay Mỹ thuê chắc chẳng vấp phải sự phải đối như vậy nếu không nói là hoan nghênh.

Với Việt Nam, TQ là kẻ thù nguy hiểm vừa trực tiếp vừa lâu dài. Nguy cơ mất nước lúc này cao hơn bao giờ hết. Chỉ nói đến lịch sử hiện đại thôi, chúng đã gây ra cuộc chiến tranh xâm lược năm 1979, tàn phá, giết hại đồng bào và chiến sĩ ta, cướp biển đảo và đất liền của ta. Thế mà, nhà cầm quyền VN lại rắp tâm dọn đường cho kẻ thù xâm lược vào, cho thuê những vị trí xung yếu nhất của đất nước. Người VN không hiểu sao, khi TQ đã bộc lộ hết cái xấu xa, độc ác, tàn bạo, tham lam của nó nhưng nhà cầm quyền lúc nào cũng một điều TQ, hai điều TQ, cái gì cũng TQ, rồi bạn vàng, rồi đối tác chiến lược toàn diện… trong khi những quốc gia tử tế thì đặt xuống dưới, thậm chí thỉnh thoảng lại lên giọng chửi cho TQ hài lòng.

Có nhà nước nào xây dựng nên luật chỉ nhằm phục vụ cho kẻ thù xâm lược để rước giặc vào nhà. Phải chăng, việc này nằm trong lộ trình được thỏa thuận theo mật ước Thành Đô?

Quyết tâm của lãnh đạo

Để tạo điều kiện tốt hơn cho TQ, ông Nguyễn Xuân Phúc, thủ tướng cũng như Nguyễn Chí Dũng Bộ trưởng Kế hoạch đầu tư đều thể hiện quyết tâm muốn tăng hạn giao đất đầu tư tại 3 đặc khu lên 99 năm.

Phó chủ tịch quốc hội Uông Chu Lưu nói việc chuẩn bị này là theo nguyên lý “dọn chỗ để thu hút phượng hoàng đến làm tổ”. Phượng hoàng hay ác điểu đây, thưa ông?

Nguyễn Đức Kiên, phó chủ nhiệm Uỷ ban Kinh tế của Quốc hội trấn an: “Tại sao cứ sợ ảnh hưởng của Trung Quốc tại các đặc khu”. Lời trấn an này càng lộ rõ âm mưu giao các đặc khu cho TQ chứ không phải nước ngoài nào khác. Rồi ông ta lấy hai đại lượng được cấu thành bởi các yếu tố khác nhau để so sánh rất khập khiễng, so việc cho TQ thuê đặc khu với… Little Saigon ở California. Nguyễn Đức Kiên không phải lúc này mới “nổi tiếng” mà cách đây mới 10 ngày thôi đã có Kiên “thu giá” với những ví von để đời “em Lụa, em Cà” rồi. Hình như ông này có bệnh cái gì cũng mang máng một tí nhưng lại say sưa nổ như là đúng rồi.

Còn Nguyễn Thị Kim Ngân tuy là chủ tịch quốc hội nhưng lại thay mặt đảng áp đặt cho Quốc hội: “Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật không trái Hiến pháp, phải bàn để ra luật chứ không không thể không ra luật”. Thế thì bày ra cái quốc hội để làm gì. Rồi bà ta dụ như nhử kẹo trẻ con: “Một đồng rót vào đặc khu để hút về hàng chục, hàng trăm đồng”. Không hiểu bà ta bắt chước ai mà nói thế.

Như vậy, Luật đặc khu họ sẽ ra cho bằng được để bán các đặc khu cho bằng được. Không ai dám tin luật sẽ bị quốc hội bác bỏ bởi những chủ trương quyết định đến vận mệnh quốc gia chỉ bắt đầu từ một hoặc vài người, còn việc đưa ra quốc hội chỉ là cho có hình thức.

Chức năng kinh tế của các nhà nước cộng sản là theo nguyên lý của chủ nghĩa Mác. Còn thực tế thì dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN, nền kinh tế của đất nước ngày càng be bét. Chỉ việc đào tài nguyên lên để ăn mà còn thua lỗ nặng tới cả trăm nghìn tỉ đồng thì bây giờ đem đất cho thuê cũng là phải. Nhưng tại sao cứ phải là Trung Quốc?

Lịch sử không xu nịnh ai

Một tập đoàn xâm lược có quá nhiều nợ máu với nhân dân VN khiến người VN ghét cay ghét đắng trong khi nhà cầm quyền lại yêu nó hơn ai hết, tận tụy với nó hơn ai hết. Người biểu tình chống nó thì bị bắt, bị đánh đập và chịu đủ mọi hệ lụy. Thử hỏi có quốc gia nào mà dân với nhà cầm quyền trái ngược nhau đến mức ấy không?

Có người hiến kế cho lãnh đạo VN rằng hãy thành lập đặc khu Lưỡng Sa gồm quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa rồi cho Mỹ thuê. Còn khai thác đất thuê như thế nào do bên thuê tùy ý. Việc này được lắm chứ nhất cử lưỡng tiện. Các ông đã thành lập huyện đảo Hoàng Sa, huyện đảo Trường Sa thì tại sao không thành lập được đặc khu Lưỡng Sa?

Tất nhiên nói thế để thử lòng can đảm của các ông thôi vì người ta đã quá hiểu lãnh đạo đất nước này như thế nào. Các ông cần xua đuổi bóng quạ đen TQ ra khỏi não trạng của mình. Đừng cố lao vào những việc gây nên hậu quả bi thảm cho đất nước, cho hậu thế. Khi đó, lịch sử sẽ được viết lại và chắc chắn, trong những trang sử đen tối đó, không thể thiếu tên tuổi các ông.

2/6/2018

Đặc khu kinh tế: Khi con nghiện đi cầm cố

Đặc khu kinh tế: Khi con nghiện đi cầm cố

Ảnh của nguyenhuuvinh

RFA

Có thể nói rằng cho đến khi cái gọi là “Quốc hội” Việt Nam được chỉ thị của Bộ Chính trị Đảng CSVN đưa ra bàn bạc để thông qua cái gọi là “Luật Đơn vị hành chính đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc” thì âm mưu bán nước đã lộ rõ trước quốc dân đồng bào.

Cả đất nước dậy sóng phẫn nộ, bởi ba vị trí được đưa ra để làm “Đặc khu” kia là các vị trí hiểm yếu nhất về an ninh quốc phòng của đất nước. Oái oăm thay cái gọi là “luật” này mở đường cho việc “nước ngoài” – mà ai cũng hiểu rõ và chỉ rõ ra rằng đó là Trung Cộng – được thuê với thời hạn 99 năm.

Ba vị trí này nằm ở cả ba miền Bắc – Trung – Nam suốt chiều dài đất nước. Nghĩa là chỉ cần ba điểm này, kết hợp với Hoàng Sa, Trường Sa đang được anh “bạn vàng” của đảng – kẻ thù truyền kiếp luôn âm mưu bành trướng của dân tộc – “thống nhất quản lý” cùng với Bauxite ở Tây Nguyên và Formosa Vũng Áng, thì cái lưới rất mềm mại của Trung Cộng đã có thể cột chặt đất nước ta khỏi quẫy đạp.

99 năm, nghĩa là với 5 đời người, đưa nhà cho kẻ thù ở hẳn là rất có ý nghĩa trong việc “giao thiệp” với kẻ thù của dân tộc.  

“Dâng đất cho giặc – Bán nước có văn tự”

Có lẽ trong lịch sử đất nước ta, chỉ có thời Cộng sản mới có chuyện cho kẻ thù dân tộc mượn, thuê lãnh thổ mà thôi.

Còn nhớ, trên tuyến biên giới phía Bắc nước ta, có những điểm cao xen kẽ giữa Trung Cộng và Việt Nam, khi Trung Cộng đưa lý do đến những vùng xa xôi của họ rất khó khăn nên đặt vấn đề “mượn” những con đường qua lãnh thổ Việt Nam, thì với tinh thần “Quốc tế vô sản cao cả”, đảng CSVN không ngại ngần cho “mượn”.

Thế rồi từ “mượn” cho đến chiếm chỉ là một quá trình. Và sau cuộc chiến 1979, thì phần lãnh thổ Việt Nam mà những con đường Trung Cộng được đi qua đã biến mất.

Cái gọi là “hiệp định biên giới” do đảng lén lút ký với kẻ thù vào năm 1999, đã làm cho khối người dân vào tù, mất xác chỉ vì tò mò đòi hỏi đảng minh bạch chuyện biên giới.

Thế rồi, khi từng vùng lãnh thổ cụ thể như Bản Giốc, Ải Nam Quan và nhiều nơi khác không cánh mà bay, người dân chỉ biết ngửa mặt kêu Trời.

Lịch sử sẽ còn ghi lại những tên bán nước hại dân là những tên cầm đầu cái đảng Cộng sản và ký Hiệp định này như Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và những cái loa, công cụ như Lê Công Phụng – Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, trưởng đoàn đàm phán biên giới với cái tội làm biến đi 15.000 km vuông đất liền và 11.000 km vuông mặt biển dâng cho Trung Cộng.

Khi những nỗi đau từ việc mất đất đai trên biên giới, mất mặt biển của Tổ Quốc chưa nguôi, thì người ta bắt đầu đối mặt với việc Trung Cộng ngang nhiên xây dựng kiên cố, biến những phần lãnh thổ đang chiếm cướp của Việt Nam như Hoàng Sa, Trường Sa thành những pháo đài quân sự.

Đảng câm như thóc, không một động thái nào khả dĩ ngoài cái băng cassete cũ kỹ quay đi quay lại đến chán tai từ mồm cái gọi là “người phát ngôn Bộ ngoại giao” hoặc những cuộc “giao thiệp” với sứ quán của giặc Tàu để tỏ cho thiên hạ biết hết sự hèn hạ của cái đảng “quang vinh” này.

Kế đến, tiến thêm một bước công khai trong ván bài thôn tính lãnh thổ, tên bạn vàng của đảng, kẻ thù khốn nạn của đất nước này tiến hành vào ngay cửa nhà mình khoan thăm dò dầu khí. Cả đất nước bừng lên phẫn nộ, bằng những cuộc biểu tình rầm rộ thể hiện tinh thần yêu nước.

Đến lúc đó, đảng mới ra mặt bán nước cách trắng trợn bằng cách đàn áp, bắt bớ và hãm hại những người yêu nước. Trên mặt trận tuyên truyền, đảng leo lẻo rằng “Đã có đảng và nhà nước lo”.

Đám thân người đầu lợn mang tên Dư luận viên, những kẻ chỉ biết cho ăn no là nhảy cỡn lên réo eng éc ca ngợi đảng và được đảng sử dụng như những cái loa, những công cụ đi trấn áp người yêu nước.

Điều hài hước ở đây, là tên Dư luận viên Quang Lùn – kẻ có ông nội và ông ngoại được đảng chiếu cố cho chết đói trong nhà tù Cộng sản hồi Cải cách ruộng đất – đã nói huỵch toẹt ra nhiệm vụ của chúng là “Làm những việc mà đảng và nhà nước không làm được”. Đó là những việc mà đảng không thể giơ cái mặt thớt ra trước thiên hạ khi muốn đổ mắm tôm, khủng bố, đổ sơn, chửi bới hoặc phá phách người yêu nước thể hiện tinh thần của họ, thì đảng xua đám này ra làm càn và đứng đằng sau bảo kê.

Những hành động đó, nhằm dập tắt thái độ người dân thể hiện tinh thần yêu nước, dập tắt tất cả mọi lời nói, ngôn ngữ và hành động liên quan đến lãnh thổ của Tổ Quốc.

Mỗi lần Tổ Quốc bị hạ nhục, bị xâm lăng, khi người dân phản ứng, đảng liền hô hoán “Vì đại cục” để dẹp sự phản ứng của người dân.

Kết quả là cả gần 100 triệu người Việt phải bầm gan, ứa máu cho đảng mặc sức tung hoành bắt tay với giặc mà bán nước.

Việc bán nước được bắt đầu bằng những phương pháp “thâm như Tàu” về mọi mặt đã dần dần trói tay chân người Việt lại về văn hóa, kinh tế, chính trị, giao thương với bên ngoài…

Trong quá trình đó, nhằm chỉ lo bảo vệ cái ghế quyền lực của đảng đã cướp được, nhà cầm quyền CSVN đã tìm mọi cách hành động. Oái oăm thay, người dân đọc được ngày càng rõ hành động “hèn hạ với giặc, hung hãn với dân và phản dân hại nước” của họ.

Thế rồi từng bước một, từ lớn đến nhỏ theo một lộ trình vạch sẵn, đảng CSVN đã chỉ thị cho đám rối mang tên “Quốc hội” tiến thêm một bước mới là ra “luật” nhằm đưa lãnh thổ vào tay giặc mà nói theo ngôn ngữ dân gian là “Bán nước có văn tự”.

99 năm và hậu quả khôn lường

Tôi đã đến tòa nhà cao nhất thành phố Thâm Quyến của Trung Cộng bên bờ sông Thâm Quyến tiếp giáp với Hong Kong. Ở đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà, có một bức tượng sáp bằng người thật. Đó là tượng Nữ Hoàng Anh Elyzabeth và Đặng Tiểu Bình trong cuộc gặp gỡ khi bàn về việc trao trả lãnh thổ Hong Kong lại cho Trung Quốc.

Người hướng dẫn nói với tôi rằng: Khi Đặng Tiểu Bình nói lời cuối cùng trong buổi gặp gỡ đó là bằng mọi giá, phải lấy lại Hong Kong, Nữ Hoàng Anh Elyzabeth đã choáng. Điều đó như một sự khẳng định khát khao lãnh thổ bằng mọi giá đối với bọn bành trướng mà trước đó, triều đình Mãn Thanh, suy đồi và yếu nhược đã phải cho mượn hoặc thuê đến 99 năm, một cái mốc mà nhiều đời không còn nhớ.

Và ngày này, Cộng sản Việt Nam đang tiếp tục bước vào những bước chân của một thể chế suy đồi rồi sụp đổ hơn cả trăm năm trước.

Có điều là ở đây có sự khác biệt lớn. Đó là Triều đình Mãn Thanh xưa kia, còn biết mà cho nước Anh, hoặc Bồ Đào Nha những nước văn minh kia mượn, thuê lãnh thổ. Để rồi từ đó, người dân Hong Kong và Macau được phồn vinh, thịnh đạt.

Còn Cộng sản Việt Nam dâng cho Tàu lãnh thổ của mình, thì người dân sẽ biến thành những vùng như Tân Cương, Tây Tạng… những nơi mà mạng người dân không bằng một con ruồi và người Hán cai trị họ như súc vật.

Chỉ bởi đơn giản rằng, chính người dân Đại lục còn nhục nhằn đói rách thì làm sao cộng sản có thể đối xử tốt với người dân thuộc địa, chư hầu của mình.

Rồi 99 năm sau, khi mấy đời người đã qua đi. Tiền đồ và của hồi môn mà chế độ cộng sản này để lại cho con cháu là hàng núi tiền nợ, một cơ đồ cạn kiệt hết mọi tài nguyên, nguồn sống, đất nước biến thành sa mạc, ô nhiễm mọi nơi, suy vong dòng giống… thì thử hỏi con cháu chúng ta sẽ tồn tại bằng gì?

Nguyên nhân của mọi nguyên nhân: Con nghiện đi cầm cố

Nhiều người hỏi rằng, tại sao đến giờ này, nhà cầm quyền CSVN luôn nghĩ ra được lắm chiêu trò đến vậy, vừa lạ lùng, vừa đảo ngược các giá trị văn hóa lịch sử xưa nay và đi ngược lại lợi ích đất nước, dân tộc?

Xin thưa là ở đây có hai nội dung cụ thể để nhà cầm quyền CSVN đặt ra, hăng hái thực hiện và mục đích của nó.

Thứ nhất, với thể chế cộng sản, việc giữ cái ngai vàng cướp được là quyền lực, để bóp nặn người dân là mục đích, biến người dân thành nô lệ là chuyện đương nhiên không cần suy nghĩ. Bởi xưa nay, với họ Chủ nghĩa cộng sản mới là quan trọng, còn dân tộc, đất nước chỉ là thứ không được tính đến.

Chính vì thế, khi người dân có can ngăn việc đưa Bauxite vào Tây Nguyên, đưa Formosa vào Hà Tĩnh… với những hậu quả được báo trước, thì đảng vẫn bỏ ngoài tai. Và câu nói nổi tiếng cho sự phản động đang được nhắc đến là “Đây là chủ trương lớn của đảng, phản đối cũng phải làm”. Để rồi hậu quả thì dân chịu.

Thứ hai, là với chế độ độc tài, tham nhũng đến mức lũng đoạn và suy đồi hiện nay, cơn khát tiền đã trở thành một thứ ma túy mà càng dùng càng phải tăng liều lượng.

Đến mức mà nhà nước sau khi bán hết tài nguyên đất nước, vay nợ tứ phương không đủ cho cơn nghiện hút của mình, thì việc tính đến bán nhà bán đất là tất yếu. Mới đây thôi chính phủ đã quyết định vay 17 tỷ đồng để trả nợ 11 tỷ. Con số vay để trả nợ làm người ta giật mình nhớ lại thành ngữ “giật gấu vá vai” mà dân ta thường sử dụng xưa nay cho những kẻ bần cùng.

Khi đảng trở thành con nghiện, tiêu phá đến những đồng cắc cuối cùng, tài sản, tài nguyên đã bị đào lên bán lỗ, thì việc cầm cố gia tài, thổ nhưỡng là chuyện hẳn nhiên phải đến.

Bên cạnh đảng “tài tình, sáng suốt và quang vinh” kia, ông bạn vàng của đảng đang tiến hành một mô hình “Chủ nghĩa đế quốc chủ nợ” bằng cách cho vay và áp lực để đối thủ phải cho nhượng đất, thuê lãnh thổ rất thành công. Srilanka là một ví dụ gần đây nhất khi buộc phải cho Trung Cộng thuê cảng 99 năm mới  được giảm nợ là một ví dụ.

Cũng từ muôn đời nay, anh bạn vàng của đảng vốn cao tay và thâm trầm luôn biết dùng đồng tiền đi trước, để mua cả bộ máy, cả hệ thống thì việc một đảng tham nhũng, đục khoét mắc bẫy là chuyện bình thường.

Và khi cơn nghiện đã đến mức phát bệnh, thì việc trí trá bằng luật, bằng “Quốc hội”… chỉ là những màn diễn thô kệch mà thôi. Chính Nguyễn Thị Kim Ngân đã nói: “Bộ Chính trị đã kết luận rồi… phải bàn để ra luật chứ không thể không ra luật đặc khu”. Để rồi qua đó, chúng có thể to mồm mà nói rằng “Quốc hội là của dân, sai thì dân chịu chứ kỷ luật ai” – Nguyễn Sinh Hùng, nguyên Chủ tịch “Quốc hội Việt Nam”.

Vì thế, khi Nguyễn Thị Kim Ngân nói rằng: “một đồng rót vào đây là để hút về mấy chục, mấy trăm đồng chứ không phải làm đặc khu để nhiều năm sau nhìn lại thấy không được gì” cũng chỉ làm cho người dân phì cười mà nhắc lại câu nói dân gian: “Đừng nghe cave kể chuyện, chớ nghe con nghiện trình bày” mà thôi.

Suy cho cùng, nếu cái gọi là “luật đặc khu” này được đem ra áp dụng thành công để bán cơ đồ cho giặc, thì lỗi này lại ở chính hơn 90 triệu người dân Việt Nam. Bởi từ xa xưa, Tản Đà đã nói:

Chỉ bởi thằng dân ngu quá lợn
Cho nên, chúng nó mới làm quan

Ngày 1/6/2018
J.B Nguyễn Hữu Vinh

KÊU GỌI PHẢN ĐỐI DỰ THẢO LUẬT ĐƠN VỊ HÀNH CHÍNH – KINH TẾ ĐẶC BIỆT (VÂN ĐỒN, BẮC VÂN PHONG, PHÚ QUỐC)

KÊU GỌI PHẢN ĐỐI DỰ THẢO LUẬT ĐƠN VỊ HÀNH CHÍNH – KINH TẾ ĐẶC BIỆT (VÂN ĐỒN, BẮC VÂN PHONG, PHÚ QUỐC)

(Có tham khảo các tuyên bố, thư ngỏ… liên quan trên mạng internet)

– Kính gửi toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước

– Kính gửi các đại biểu Quốc hội tham dự Kỳ họp thứ 5, Quốc hội Khóa XIV tại Hà Nội

Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước, các đại biểu Quốc hội xem xét, phản đối Dự luật về “Đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt” rút gọn là “Dự luật về đặc khu kinh tế”.

Nhiều phát ngôn, bài viết rất tâm huyết về “dự luật Đặc khu kinh tế” của nhiều chuyên gia đã được công bố trên các báo, mạng, nhưng công luận đang đặc biệt quan tâm là các đặc khu kinh tế định thành lập (hoặc đã có từ trước) đều nằm ở các vị trí hiểm yếu, là trọng điểm an ninh quốc phòng của đất nước.

Ba đặc khu định thành lập thì (1) Vân Đồn chỉ cách Hải Nam 200 hải lý; (2) Vân Phong gần với cảng Cam Ranh; (3) Phú Quốc là đảo lớn nhất trấn giữ phía cực nam của Tổ quốc.

Trên diễn đàn Quốc hội đại biểu Trương Trọng Nghĩa hết lòng bày tỏ: “Không có vòng đời nào của dự án đầu tư hiện nay cần đến 99 năm. Thời hạn này thực chất là ưu đãi bổ sung để nhà đầu tư có thể được chuyển nhượng sau khi khai thác xong hoặc là thay đổi dự án giữa chừng mà không phải trả lại đất. Theo tôi thời hạn này ngang với 3-4 thế hệ con người. Thực chất là hình thức nhượng đất mà hiện nay chỉ những đất nước nghèo đói và hoang sơ mới cần đến”.

Nhượng đất” hay “nhượng địa” là phần đất đai của quốc gia do ngoại bang làm chủ. Đấy là bán nước từng phần, phải vậy không?

Ai trong Ban lãnh đạo đang nắm quyền lực đã toan tính gì khi đưa ra Quốc hội dự luật nhiều sơ hở đó? Người Việt với kinh nghiệm lịch sử nghìn năm chống Bắc thuộc đòi phải cương quyết bác bỏ ngay dự luật “nhượng chủ quyền từng phần” nói trên.

Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi mọi người Việt Nam trong và ngoài nước và toàn thể đại biểu Quốc hội phản đối, rút bỏ Dự luật về “Đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt” đang ẩn chứa nhiều nguy cơ, hiểm họa và cẩn trọng xem xét lại những “đặc khu” đã có hàng chục năm qua.

Chúng tôi mong Quốc hội nghiêm cẩn lắng nghe nhiều ý kiến tâm huyết từ bốn phương thể hiện ý chí và tâm trạng của nhân dân trước một đề án mà tính chất phản Dân hại Nước đã rõ. Nếu Quốc hội cứ khăng khăng cự tuyệt ý kiến can ngăn của dân chúng, cố tình thông qua bằng được một đạo luật như vậy thì tránh sao khỏi sự phán xét nhiêm khắc của Lịch sử với vô số những hậu họa mà thế hệ hiện nay đều không một ai tự cho mình có thể lường hết.

Trân trọng.

Việt Nam, ngày 01/06/2018

Những người đã ký vào Kiến nghị:

Đợt 1

1. Huỳnh Tấn Mẫm, bác sĩ, nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn (trước 1975), Đại biểu Quốc hội khóa 6, Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM

2. Lê Công Giàu, nguyên Tổng Thư ký Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn 1966, nguyên Phó Bí thư thường trực Thành đoàn Thanh niên Cộng sản TP HCM, nguyên Giám đốc Trung tâm xúc tiến thương mại và đầu tư (ITPC), TP HCM

3. Huỳnh Kim Báu, cựu Tổng thư ký Hội Trí thức Yêu Nước TPHCM, Chủ nhiệm danh dự CLB Lê Hiếu Đằng, TP HCM

4. Tương Lai, nguyên viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, nguyên thành viên Tổ Tư vấn Võ Văn Kiệt.

5. Bùi Tiến An, đảng viên hưu trí, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên CB Ban Dân vận Thành ủy TP HCM

6. Đào Công Tiến, PGS, TS, nguyên Hiệu trưởng Trường Đại học Kinh tế TPHCM, TP HCM

7. Nguyễn Đình Đầu, nhà nghiên cứu, TP HCM

8. Phaolô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Giáo phận Vinh

9. GB. Huỳnh Công Minh, linh mục Giáo phận Sài Gòn

10. Nguyễn Quốc Thái, nhà báo, TP HCM

11. Lê Công Định, luật sư, cựu tù nhân lương tâm, thành viên CLB Lê Hiếu Đằng, TP HCM

12. Hoàng Dũng, PGS-TS, Tp.HCM….

……

733. Nguyễn Hy Văn, Sài Gòn

734. Trần Xuân Tiến, Tokyo

735. Lê Việt Kỳ Nhi, Nauy

736. Lâm Phước Đông, Atlanta, USA

737. Phạm Thị Mai Lan, Sài Gòn

738. Nguyễn Hoàng Yến, Sài Gòn

739. Lê Nguyễn Đăng Khoa, Tp. HCM

Các tổ chức, cá nhân ký tên xin gửi về địa chỉ email:

phandoidackhukinhte@gmail.com

Xin ghi rõ họ tên, nghề nghiệp, chức danh, nơi cư trú: chỉ cần ghi tỉnh, thành phố (với người trong nước) quốc gia (với người ở ngoài nước)

Để tên đăng ký có đủ độ tin cậy, sau tên người đầy đủ cần có nghề nghiệp và nơi cư trú. Vì vậy những tên chỉ ghi sơ sài, không đủ thông tin chúng tôi buộc lòng, lấy làm tiếc, phải tạm bỏ ra ngoài danh sách đợt này. Kính mong quý vị nào bị xóa tên như vậy sẽ đăng ký lại đúng quy cách để chúng tôi ghi tiếp vào đợt sau.

Dư luận Việt Nam phản đối việc “cho thuê đặc khu 99 năm”

Dư luận Việt Nam phản đối việc “cho thuê đặc khu 99 năm”

Sáng 3-6-2018, hàng chục người dân giáo xứ Song Ngọc – Nghệ An chụp hình với biểu ngữ phản đối việc thông qua Luật đơn vị hành chính kinh tế đặc biệt trong đó có điều khoản cho nước ngoài thuê đất lên đến 99 năm.

Bên cạnh đó, nhóm ý kiến ủng hộ cho rằng thời hạn mở rộng lên đến 99 năm quyền thuê và sử dụng đất sẽ là một ưu điểm vượt trội so với thời hạn 70 năm như luật đât đai hiện hành, giúp thu hút vốn đầu tư và cho phép các doanh nghiệp nước ngoài yên tâm hơn khi quyết định đầu tư dài hạn tại các đặc khu kinh tế đặc biệt.

 Subcribe kênh Youtube ở đây: http://bit.ly/1RFAYouTube
 Like Page RFA nhé: http://bit.ly/1RFAFaceBook

-1:35

74K Views

Chuyện có thật về những người đẹp nổi tiếng đã bỏ tất cả để trở thành nữ tu

Chuyện có thật về những người đẹp nổi tiếng đã bỏ tất cả để trở thành nữ tu

Việc gì trên đời này có thể đem hạnh phúc đến với con người? Có thể làm cho đời sống có ý nghĩa? Phải chăng đó là tiền bạc? Danh vọng? Địa vị? Hay là sự thành công ?  Chỉ có một câu trả lời, chỉ có một Người có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta mà thôi – đó là Chúa Giê- Su Ki- tô, Chúa chúng ta.

 Ba nghệ sĩ tài sắc này đã đi theo tiếng gọi thiêng liêng để theo Chúa, trong khi họ đang tiến trên đài danh vọng

 Dolores Hart

  

 

 

 

 

 

 

.  “Nếu mọi người nghe được những gì tôi đã nghe…”

Tên thật Dolores Hicks  sanh năm 1938, nghệ danh là Dolores Hart. Cô đã nổi tiếng ngay từ khi bắt đầu đóng phim . Năm 18 tuổi cô đóng vai người yêu của tài từ Esvis Presley trong phim Loving You . Cô là người hôn Elvis lần đầu trên màn ảnh, qua phim này.T rong 5 năm liên tiếp , cô đã đóng các vai chính trong 9 bộ phim với các tài tử lừng danh như Stephen Boy, Montgomerry Clift, George Hamilton, Robert Wagner. Khi ấy cô cũng đang chuẩn bị để kết hôn.

 Nhưng năm 24 tuổi, trong khi đang có sự nghiệp vững chắc và ở trên đà đành công, thình lình cô tuyên bố sẽ hủy bỏ tất cả để đi theo Chúa. Việc này xảy ra khi Cô thủ vai Clara trong phim Thánh Phanxicô Assisi, trong lúc quay phim tại Ý, Dolores Hart đã gặp Đức Giáo hoàng Gioan XXIII . Khi cô giới thiệu : “Con là Dolores Hart, thủ vai Thánh nữ Clara ”   Đức Thánh Cha trả lời là,  “Không, con chính là Thánh Clara!” Những người mến mộ cô rất thất vọng và họ cũng giận dữ nữa khi họ nghe tin Dolores Hart sắp đi tu .  Cô còn chia sẻ là có một vị linh mục tên là Cha Doody từng nói, “Con thật là điên khi quyết định đột ngột như thế!” Dolores Hart đã trả lời thư một người bạn thân khuyên cô nên bỏ ý định đi tu bằng những lời sau:

 “Nếu hạn nghe được như tôi đã nghe tiếng Chúa gọi, hẳn bạn cũng sẽ đi theo Chúa!” 

  1. Olalla Oliveros

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

“Chúa không bao giờ lầm lẫn …”

 Olalla Oliveros  là một siêu mẫu ở Tây Ban Nha , sau chuyển sang đóng phim và làm người mẫu quảng cáo trong nước và quốc tế. Sau khi đi hành hương ở Thánh Địa Fatima nơi Đức Me hiện ra năm 1917, cô đã có cảm giác như có “một trận động đất lớn đã xảy ra trong linh hồn tôi”.  Olalla còn có  thị kiến, thấy mình là một nữ tu mặc áo dòng, hình ảnh mà cô đã cho là kỳ quái khi mới thấy lần đầu. Nhưng hình ảnh đó cứ ám  ảnh Olalla  mãi cho đến lúc cô biết là Chúa Giê- Su đã gọi cô từ bỏ lối sống phù hoa để thành nữ tu.  ” Chúa không bao giờ lầm lẫn. Ngài kêu gọi tôi đi theo Ngài, và tôi không thể cưỡng lại được ơn gọi ấy”

Hiện nay Olalla Oliveros đang đi tu trong Dòng Kín Thánh Michael ở Spain.                                                                

 Amanda Rosa Perez

“Hiện giờ tôi sống trong bình an”

Amanda Rosa Perez là người mẫu thành công nhất ở Colombia cho đến 10 năm trước, khi không ai biết tin tức gì của cô nữa  . Nhưng sau đó, Cô đã giải nghĩa về sự vắng mặt thình lình của cô trước công chúng . Cô đã được ban ơn hoán cải tâm hồn, và đang làm việc chung với các nữ tu trong một cơ quan tôn giáo. Lúc trước, khi lên đến đỉnh cao của nghề kiểu mẫu, cô bị mắc một cơn bệnh làm mất đi một phần thính giác. “Tôi đã thất vọng, bực tức, mất hướng đi và chìm đắm trong các cuộc vui. Tôi luôn tìm câu trả lời nhưng thế giới vẫn im hơi lặng tiếng…” 

Hiện giờ Amanda Rosa Perez năng đi xưng tội, rước Lễ, lần Chuỗi Mân Côi, và lần hạt Lòng Chúa Thương Xót. 

“Lúc trước tôi luôn bận rộn, căng thẳng, và hay nổi giận. Tôi chán làm người kiểu mẫu siêu hạng. Tôi chán ngán cái thế giới đầy dối trá, lừa đảo, giả dối, bạo hành; thế giới chỉ nhìn qua bề ngoài, đầy những việc ngoại tình, nghiện ngập, hút sách; một thế giới chỉ tôn trọng vật chất của cải, hưởng thụ, và những việc vô luân.  Bây giờ tôi cảm thấy rất bình an và thế gian không còn cám dỗ được tôi như trước. Tôi trân quý từng giây phút Thiên Chúa ban cho tôi.   Tôi muốn làm một người mẫu kêu gọi cho việc tôn trọng phẩm giá phụ nữ, thay vì là người mẫu dùng cho các quảng cáo thương mại.”

 Bách Việt

From Kim Bang Nguyen gởi

Đoạn văn trên bia mộ

 Đoạn văn trên bia mộ

Ảnh minh họa.

Câu chuyện được đăng tải trên trang Vision Times của Trung Quốc. Nội dung câu chuyện như sau:

Trong số những bia mộ bên trong tầng hầm dưới nhà thờ Westminster nổi tiếng ở thủ đô Luân Đôn của nước Anh có một tấm bia mộ nổi tiếng khắp thế giới.

Thực ra, tấm bia mộ này khá bình thường, được làm bằng đá hoa cương, thiết kế bình thường, không có gì nổi bật.

Trong khi đó, quanh tấm bia mộ này đều là bia mộ của những người danh giá, ví dụ như hơn hai mươi tấm bia mộ của những vị vua nước Anh trước đây như vua Hery III, vua George II hay những nhân vật nổi tiếng như Newton, Darwin, Charles Dickens…

So với những tấm bia này, rõ ràng tấm bia mộ vô danh kia chẳng đáng để nhắc tới. Thế nhưng vì lẽ gì mà nó lại trở nên nổi tiếng khắp toàn cầu?

Theo trang Vision Times, bất cứ ai đến nhà thờ Westminster, họ có thể không đến bái lạy trước những tấm bia mộ danh giá khác nhưng không thể không kính cẩn hồi lâu trước tấm bia mộ vô danh này.

Đứng trước tấm bia mộ ấy, tất cả đều bị đoạn văn khắc trên đó làm cho trầm lắng, cảm động và suy tư.

Nội dung đoạn văn như sau:

Khi tôi còn trẻ, khi mà trí tưởng tượng của tôi không bị giới hạn, tôi đã mơ ước sẽ thay đổi cả thế giới.

Khi tôi trưởng thành, tôi phát hiện ra rằng tôi không thể thay đổi được thế giới. Tôi thu nhỏ lý tưởng của mình lại và quyết định chỉ thay đổi đất nước của tôi. Nhưng rồi tôi cũng chẳng làm được việc đó.

Khi tôi bước sang tuổi xế chiều, khi mà lý tưởng thay đổi đất nước thất bại, nguyện vọng cuối cùng của tôi chỉ là thay đổi gia đình mình. Nhưng điều này cũng là không thể.

Khi tôi nằm trên giường chẳng thể làm được việc gì nữa, tôi mới ý thức được rằng: Nếu như ngày từ đầu, tôi chỉ có một lý tưởng nhỏ bé là thay đổi bản thân mình, sau đó biến mình thành một tấm gương tốt, có thể tôi sẽ thay đổi được gia đình tôi, dưới sự giúp đỡ và cổ vũ của gia đình, tôi có thể làm được vài việc cho đất nước.

Và sau đó, ai biết được, có khi tôi có thể thay đổi được cả thế giới.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tấm bia khắc đoạn văn khiến người người cảm động, suy ngẫm.

Được biết, rất nhiều người nổi tiếng và những người có tên tuổi trong giới chính trị đến trước tấm bia mộ này đều không nén được cảm xúc của mình. Có người nói đây là một đoạn triết lý của đời người, cũng có người nói đây là một bài học tự thức tỉnh linh hồn.

Năm xưa, khi Nelson Mandela khiđọc những dòng chữ trên bia mộ này, đột nhiên ông như được giác ngộ và nói rằng bản thân mình đã tìm thấy chìa khóa vàng trong việc thay đổi đất nước Nam Phi, thậm chí là thay đổi cả thế giới.

Sau khi trở về Nam Phi, người đàn ông có chí hướng và tham vọng từ chỗ là một thanh niên da đen ủng hộ chính sách phân biệt chủng tộc đầy bạo lực để cai trị đã nhanh chóng thay đổi tư tưởng và thái độ.

Ông thay đổi tư duy của mình, phong cách sống của mình, sau đó là thay đổi gia đình mình, cùng bắt tay với gia đình bằng hữu, trải qua nhiều năm, cuối cùng ông đã thay đổi được đất nước Nam Phi.

Đoạn văn trên bia mộ và câu chuyện của Mandela đã cho chúng ta biết ba đạo lý trên đời:

  1. Thực sự muốn nâng cả thế giới lên, điểm tựa tốt nhất không phải là địa cầu, không phải một quốc gia, không phải một dân tộc cũng không phải là người khác mà chỉ có thể là tâm hồn và trí tuệ của chính bản thân chúng ta.
  2. Muốn thay đổi thế giới, bạn bắt buộc phải thay đổi từ chính mình.
  3. Muốn nâng cả thế giới lên, bạn bắt buộc phải đặt chọn điểm tựa nằm trên trí tuệ và tâm hồn của chính mình.

From Vũ Nhật Tri gởi

Thư ngỏ gửi các bạn ở Bộ Ngoại giao.

Hoa Kim Ngo and Van Pham shared a post.
Dang Xuong Hung

Thư ngỏ gửi các bạn ở Bộ Ngoại giao.

Tôi là Đặng Xương Hùng, cựu quan chức Bộ Ngoại giao, đã từ bỏ đảng.
Tôi viết thư ngỏ gửi đến các bạn về câu chuyện đặc khu kinh tế mà thực chất là lãnh đạo Việt Nam muốn bán đất cho Trung Quốc 99 năm.
Trong sự việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, có thể các bạn còn được coi là bị động dính lứu liên lụy. Nhưng nếu sự vụ bán đất cho Trung Quốc 99 năm thành hiện thực thì các bạn phải nhận trách nhiệm đồng lõa lớn nhất.

Không ai có thể hiểu thấu câu nói của cựu Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch “thời kỳ bắc thuộc lần thứ hai đã bắt đầu”, bằng các bạn.
Không ai nắm giữ hồ sơ đầy đủ về Trung Quốc bằng các bạn.

Không ai thấm và hiểu rõ bản chất của hội nghị Thành Đô bằng các bạn.
Không ai có trải nghiệm nhiều trong đàm phán với phía Trung Quốc bằng các bạn. Các bạn đã thấm đòn rất nhiều về cái mồi “đại cục”, cũng như những đe dọa trực tiếp trên bàn đàm phán của đồng cấp Trung Quốc “các đồng chí không thực hiện đúng theo tinh thần của thỏa thuận cấp cao”. Cũng vì những chiêu bài lấy cấp cao làm áp lực lên cấp dưới mà chúng ta đã phải nhân nhượng rất nhiều trong đàm phán lãnh thổ với phía Trung Quốc, thiệt thòi bao giờ cũng nằm ở phía ta.

Hãy can đảm lên các bạn. Hãy mở lại hồ sơ đối thoại Nguyễn Cơ Thạch – Từ Đôn Tín để lấy lại khí phách Việt Nam.

Tất cả Bộ Ngoại giao, kể từ các Thứ trưởng Bùi Thanh Sơn, Lê Hoài Trung, Phạm Quang Vinh … hãy đứng đằng sau Bộ trưởng Phạm Bình Minh để tạo thành một tập thể đoàn kết vạch trần âm mưu thâm độc của Trung Quốc muốn dùng sự hèn mạt của một số lãnh đạo cấp cao dần thôn tính đất nước ta, theo như luật thành lập những đặc khu kinh tế 99 năm cho Trung Quốc nêu trên.

Cầu mong linh hồn linh thiêng của cố Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch phù hộ, nâng đỡ người con trai nối nghiệp của mình đủ dũng cảm, anh minh để có thái độ dứt khoát trong thời điểm quan trọng này của đất nước, của dân tộc.
Hèn nhát trong thời điểm này, tôi e rằng các bạn sẽ để lại tiếng xấu đến ngàn thu.

Cảm ơn tất cả các bạn đã lắng nghe.

Genève, 4/6/2018

Đặng Xương Hùng

‘Bà trùm’ ngân hàng bị phạt 30 năm tù

 

‘Bà trùm’ ngân hàng bị phạt 30 năm tù

Bà Hứa Thị Phấn tại phiên xử ông Phạm Công Danh đầu năm 2016. (Hình: Tuổi Trẻ)

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Bà Hứa Thị Phấn, cố vấn cấp cao Ngân Hàng Đại Tín (Trustbank) bị Tòa Án Nhân Dân ở Sài Gòn tuyên phạt 30 năm tù và buộc bồi thường hơn 16,000 tỷ đồng (hơn $701 triệu) về hai tội “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” và “Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.”

Ngoài ra, bà này còn phải đóng án phí gần 17 tỷ đồng (hơn $747,150). Bà Phấn bị cáo buộc đóng vai trò chủ mưu nhằm rút ruột, gây thiệt hại hơn 6,300 tỷ đồng (hơn $276 triệu) tại Ngân Hàng Xây Dựng (tên mới của Ngân Hàng Đại Tín).

Phiên xử từ hôm 8 Tháng Năm và Hội Đồng Xét Xử đã bác đề nghị hoãn phiên tòa của các luật sư do bà Phấn vắng mặt.

Điều ly kỳ là theo tiết lộ của nhà báo Hoàng Điệp, báo Tuổi Trẻ, viết trên trang Facebook cá nhân, bà Phấn “bị tổn thương 93% sức khỏe, không có khả năng đi lại nên không thể ra tòa, nhập viện từ khi bị khởi tố, không cung cấp lời khai nào cho cơ quan điều tra kể từ khi vụ án bị khởi tố.”

Hôm 1 Tháng Sáu, báo Dân Trí cho hay: “Về việc bà Hứa Thị Phấn vắng mặt tại phiên tòa không có lý do, Hội Đồng Xét Xử nhận định bà Phấn đã 71 tuổi, sức khỏe nay chỉ còn 7%, nên không áp giải bị cáo tới phiên tòa là đúng quy định của pháp luật. Việc vắng mặt của bị cáo không ảnh hưởng tới quá trình xét xử vụ án. Bởi trong quá trình điều tra đã có lời khai của bà Phấn và có sự chứng kiến của luật sư. Trong quá trình xét xử, Hội Đồng Xét Xử căn cứ vào hồ sơ vụ án và lời khai của những người liên quan nên không ảnh hưởng tới quyền lợi của bà Phấn.”

Trên mạng xã hội có nhiều bàn tán về phán quyết của tòa dành cho bà Phấn vì nếu chấp hành xong bản án vừa tuyên thì bà này đã 101 tuổi, “còn làm được gì nữa mà tòa cấm trong năm năm sau đó không được làm tín dụng.”

Cũng trong vụ này, hồi Tháng Giêng, tin cho hay, cơ quan chức năng đã kê biên, phong tỏa 114 bất động sản liên quan đến bà Hứa Thị Phấn “để bảo đảm thu hồi triệt để tài sản cho nhà nước, đảm bảo quyền và lợi ích hợp pháp cho các bên liên quan.”

Trước phiên tòa nêu trên, người từng được mệnh danh là “bà trùm” trong ngành ngân hàng Việt Nam từng bị tuyên án 17 năm tù về tội “Vi phạm quy định về cho vay trong hoạt động của các tổ chức tín dụng” trong “đại án” Oceanbank.

Báo VietNamNet cho biết: “Dù trưng ra bệnh án chứng minh sức khỏe chỉ còn 7% nhưng kỳ lạ là bà Phấn vẫn đủ sức khỏe, minh mẫn để ký vào đơn tố cáo, đơn kiến nghị và cả đơn kháng cáo trong vụ án Oceanbank.”

Báo này bình luận thêm: “Bà trùm nay án chồng án nhưng thực tế đợi đến khi bà ta có đủ sức khỏe để đi thi hành án có lẽ còn rất lâu hoặc có thể không bao giờ, bởi theo kết luận giám định về sức khỏe, bà ta đã mất 93% sức khỏe.”

Luật Sư Trịnh Văn Hiệp được báo Pháp Luật TP.HCM dẫn lời: “Trường hợp bà Phấn nếu thuộc trường hợp bệnh nặng có kết luận của bệnh viện cấp tỉnh trở lên và nếu bắt bà đi chấp hành hình phạt tù sẽ nguy hiểm đến tính mạng thì được hoãn chấp hành hình phạt tù.” (T.K.)

Thấy người lại sợ nước ta       

              Thấy người lại sợ nước ta  

Sau 10 năm ‘kiềm kẹp’ của Bắc Kinh, người Tây Tạng mất dần ngôn ngữ

“Chúng tôi đang đối mặt với nhiều câu hỏi khắc nghiệt về tương lai của chúng tôi, mà chúng tôi không thể tìm thấy câu trả lời”, một người Tây Tạng cho biết.

Ảnh trái: Hiện diện an ninh dường như bớt đi trong các lễ hội thường niên xung quanh các ngôi chùa Tây Tạng tại Tongren, tỉnh Qinghai (Nikkei), Ảnh phải: Kumbum Monastery,còn gọi là tu viện Taer ( Taer Monastery) (Ảnh: chinadiscovery)

Bị Trung Cộng xâm lược vào năm 1950, người Tây Tạng đã trải qua vài lần nổi dậy nhưng bất thành. Đã 10 năm kể từ cuộc nổi dậy gần đây nhất, khu vực này dường như đã ổn định trở lại nhưng người dân tại vùng đất được coi là Thánh địa Phật giáo này đã mất đi nhiều điều quý giá.

Từ thời điểm quân đội Trung Cộng triển khai quân đội tại cả hai khu vực Vùng tự trị Tây Tạng (Tibet Autonomous Region) và tỉnh lân cận Thanh Hải vào năm 2008, khu vực dường như đã ổn định trở lại.

Hiện nay dấu hiệu căng thẳng dân tộc dường như rất ít sau 10 năm. Đáng chú ý, hành vi tự thiêu để phản đối sự cai trị của Trung Cộng ngày càng hiếm hoi.

Tại Tu viện Taer (Taer Monastery), một thánh địa của dòng Hoàng Mạo Giáo (Yellow Hat) của Phật giáo Tây Tạng nằm tại ngoại ô thủ phủ tỉnh Thanh Hải của Xining, nhiều người dân gần đây đã cung cấp những dịch vụ cho khách du lịch với vai trò hướng dẫn viên.

Một phụ nữ khoảng 30 tuổi, đã giải thích ý nghĩa lịch sử và tôn giáo của nhiều hình ảnh Phật trong đền thờ, nói rằng tất cả các hình ảnh và tài liệu liên quan tới lãnh đạo tinh thần Tây Tạng lưu vong, Đạt Lai Lạt Ma, đã bị chính quyền cấm và xóa bỏ. Bởi Trung Cộng coi Đạt Lai Lạt Ma là một người ly khai và là một kẻ thù của nhà nước.

 

Mất dần ngôn ngữ riêng

Khi được hỏi người dân Tây Tạng nghĩ gì về lệnh cấm, người phụ nữ hạ giọng nói “Chúng ta hãy nói về chủ đề đó sau”. Đi ra xa ngôi đền, đến nơi có rất ít người xung quanh, người phụ nữ mới sẵn sàng trả lời câu hỏi. “Tôi kính trọng Đạt Lai Lạt Ma, nhưng chúng tôi không thể trưng bày ảnh của ông ấy vì những lý do chính trị”, cô cho biết. “Vì chính phủ sẽ không cho phép điều đó, chúng tôi không thể làm điều gì cả”, cô bổ sung và có chút xúc động.

Người phụ nữ kiếm sống bằng cách làm hướng dẫn viên cho các khách du lịch người Hán từ Trung Cộng. Cô cho biết có thể nói giọng Trung Hoa chuẩn, nhưng tiếng Tây Tạng không nhiều, và thậm chí không thể đọc.

Hầu hết những người sống gần ngôi đền đã mất ngôn ngữ Tây Tạng, một người đàn ông sống tại một phần khác của tỉnh Thanh Hải cho biết “Chúng tôi phân biệt họ (người Tây Tạng) bằng cách gọi họ là “Người Tây Tạng của đền Taer” ( the Tibetans of the Taer Temple).

Người đàn ông nói thêm rằng đứa con trai của ông đã mất đi giọng Tây Tạng đúng gốc trong khi theo học tại một trường tiểu học ngôn ngữ tiếng Trung.

“Thật buồn khi mất truyền thống, nhưng tôi không có lựa chọn khác ngoài việc để cho con tôi có được nền giáo dục ngôn ngữ Trung Hoa cho tương lai của chính nó”.

Sự hiện diện quân sự trong các sự kiện tôn giáo

Tại một ngôi chùa ở quận Tongren, khoảng 150km từ Xining, gần 2.000 cư dân địa phương đã tụ tập cho một lễ hội Phật giáo với âm thanh bi ai của những chiếc kèn được trang trí sặc sỡ. Dường như không có nhiều sự hiện diện chính thức của an ninh, chỉ có 2 chiếc xe cảnh sát đỗ phía trước cổng chùa.

Một cư dân địa phương nói các biện pháp an ninh mạnh mẽ hiếm gặp trong những ngày này, không giống như vài năm trước, khi các phương tiện cảnh sát vũ trang thường tuần tra trong những dịp như vậy.

Các vụ tự thiêu giảm rõ rệt

Tình hình an ninh tại tỉnh Thanh Hải nhìn chung ổn định hơn khu vực tự trị Tây Tạng, người đàn ông cho biết. Số lượng tự thiêu, vốn đã xảy ra thường xuyên cho tới vài năm trước, đã giảm mạnh.

Những vụ tự thiêu biểu tình giảm đi không phải do sự kiểm soát chặt chẽ hơn của chính phủ, mà vì Đạt Lai Lạt Ma và những cao tăng khác đã lên tiếng chống lại hành vi tự sát.

Khoảng 2 năm trước, một người thanh niên trẻ đã chết sau khi tự thiêu trước một bức tượng Phật để phản đối quyền tự do thờ cúng. Khoảng 1.000 người trong làng đã tập trung cho nghi thức của người đàn ông này theo truyền thống Phật giáo Tây Tạng.

Đức Đạt Lai Lạt Ma đã đóng một vai trò quan trọng trong việc kiềm chế những người ly khai cực đoan bằng cách kêu gọi bất bạo động. Ông cũng kêu gọi ưu tiên đấu tranh cho quyền tự chủ của Tây Tạng, hơn là cho độc lập hoàn toàn.

Dù các vụ tự thiêu đã giảm hẳn, chính phủ Trung Cộng vẫn không tỏ dấu hiệu sẽ nương tay hơn đối với Đạt Lai Lạt Ma.

Bắc Kinh muốn phụ trách cơ chế ‘tái sinh’ Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng? 

Với việc Đạt Lai Lạt Ma năm nay đã 82 tuổi, nhiều người Tây Tạng lo lắng cho sự kế vị của ông. Trong nhiều thế kỷ, vị trí này được kế tục thông qua một cơ chế “tái sinh”.

Bắc Kinh dường như rất muốn phụ trách quá trình này, và người Tây Tạng lo sợ chính phủ có thể sử dụng nghi lễ truyền thống để kiểm soát khu vực tự trị.

“Chúng tôi đang đối mặt với nhiều câu hỏi khắc nghiệt về tương lai của chúng tôi, mà chúng tôi không thể tìm thấy câu trả lời”, một người Tây Tạng cho biết.

 From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

So sánh người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này!

So sánh người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này!

Với nhiều nhìn nhận từ nhiều góc độ cho thấy lối suy nghĩ cho đến cách sống của người Mỹ và người Việt khác nhau rất nhiều. Có lẽ chỉ một từ là thực tế cho người Mỹ còn người Việt có lối sống thực dụng. Thế nhưng đem ra so sánh thì hai đất nước sẽ khác một trời một vực.

 

 

 

 

 

 

 

 

Thức trắng đêm, đạp đổ cổng xin học cho con

Có lần, một người bạn Mỹ dạy học chung với tôi bảo với tôi rằng: “ Người Việt Nam bọn mày lúc nào cũng bảo người Mỹ bọn tao sống thực dụng. Bọn tao không sống thực dụng mà sống thực tế. Tao ở VN hơn chục năm nay thấy người Việt Nam mới sống thực dụng “.

Hơi nóng mặt, tôi hỏi lại: “ Thế mày định nghĩa thế nào là thực tế, thế nào là thực dụng? ”

Bạn tôi bảo: “ Sống thực tế là hiểu rõ thực trạng cuộc sống, không mơ mộng hão huyền hay tìm cách trốn tránh thực tại. Sống thực tế là hiểu rõ năng lực và giá trị thực của bản thân để có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình.

Còn sống thực dụng là bất chấp thực tế, bất chấp năng lực thực sự của mình ra sao mà chỉ chăm chăm giành được cái lợi nhỏ trước mắt, ngoài ra mặc kệ hậu quả sau này nghiêm trọng thế nào. ”

Đã từng sống ở Mỹ một thời gian dài, tôi biết bạn tôi nói đúng.

Ở Mỹ, học sinh học vừa sức, không nhồi nhét, không quan tâm đến thành tích và cũng không có khái niệm trường chuyên lớp chọn. Bằng cấp đối với họ chỉ là một tờ giấy chứng nhận rằng họ đã đạt yêu cầu về mặt kiến thức lẫn chuyên môn ở một trình độ nhất định, không có gì ghê gớm cả. Cái họ quan tâm là trên thực tế, năng lực và kiến thức của anh có tương xứng với bằng cấp và vị trí của anh trong xã hội hay không.

Ở Việt Nam thì bằng cấp và thành tích là thước đo quyết định địa vị cũng như thu nhập. Cha mẹ ép con cái học cố sống cố chết để vào trường chuyên lớp chọn rồi vào đại học. Học xong đại học thì phải cố bơi cho được cái thạc sĩ. Tất cả không phải vì kiến thức mà chỉ vì chỗ đứng trong xã hội. Kết quả là học được gì không quan trọng, có sử dụng được không cũng không quan trọng, thậm chí bằng giả cũng chả sao. Cái quan trọng nhất là kiếm sao cho được nhiều tiền.

Ở Mỹ, mỗi lần một công trình được thi công, người ta phải tính toán sao cho thiên nhiên ở đó bị ảnh hưởng ở mức thấp nhất, hệ cân bằng sinh thái ít bị tổn hại nhất, môi trường sống của người và động thực vật không bị phá hoại vì họ hiểu được một vấn đề thực tế rằng tài nguyên thiên nhiên là những di sản vô giá bắt buộc phải bảo tồn cho thế hệ sau.

Còn ở Việt Nam, miễn là kiếm được ít tiền bỏ túi, người ta sẵn sàng xả độc ra biển, hút cát dưới sông, phá rừng xây thuỷ điện, thậm chí sang bằng cả một khu bảo tồn sinh thái độc đáo để xây resort, gắn cáp treo bất chấp hậu quả về sau.

Ở Mỹ, người dân quan tâm đến bầu cử, đến chính trị vì họ biết họ có quyền công dân cũng như mọi quyết định chính trị của họ đều ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của gia đình họ.

Ở Việt Nam, người dân chỉ lo kiếm tiền vun đắp cho bản thân được ngày nào hay ngày nấy. Họ thờ ơ dửng dưng với những bất công tiêu cực của xã hội miễn sao những điều đó không xảy ra với họ là được. Tham nhũng tràn lan, nợ công tăng vọt, doanh nghiệp quốc doanh thất thoát nghìn tỉ…đối với họ đều không phải là vấn đề đáng bận tâm nếu ngày mai vẫn còn bia để dô dô..

Ở Mỹ người dân thể hiện lòng yêu nước bằng cách gắn lợi ích cá nhân với lợi ích cộng đồng và sự cường thịnh của quốc gia. Họ không làm những điều có lợi cho bản thân nhưng đi ngược lợi ích cộng đồng.

Ở Việt Nam, người ta thể hiện lòng yêu nước bằng cách ngồi tự hào khoe khoang bề dày lịch sử dân tộc với những chiến công của tổ tiên, hoặc lên cơn mê sảng vì một giải bóng đá khu vực hoặc lên mạng không tiếc lời thoá mạ một thằng Tây nào đó dám cả gan nói xấu VN. Còn lại họ thản nhiên dùng đủ mánh khoé xấu xa để giết đồng bào mình và trục lợi từ việc rải đinh ra đường cho tới việc bơm hoá chất độc hại vào thực phẩm.

Ở Mỹ, người dân cân bằng cuộc sống bằng niềm tin tôn giáo. Họ đến nhà thờ để tìm sự yên bình trong tâm trí và sinh hoạt cộng đồng giúp đỡ những người cùng đức tin.

Ở Việt Nam, người ta đi lễ chùa, đền, miếu cầu tiền bạc, cầu trúng số, cầu thi đậu, cầu chức quyền … như thể thánh thần sẽ vì những thứ hương hoa xôi thịt rẻ tiền mà thoả mãn lòng tham không đáy của đám người trần mắt thịt.

Ở Mỹ, những dịp cưới hỏi hay ma chay, giỗ chạp là những sự kiện riêng tư. Họ tổ chức đơn giản, trang trọng và chỉ mời những người thực sự có ý nghĩa với họ.

Ở Việt Nam, ma chay hiếu hỉ cưới xin là những dịp tốt để làm rùm beng tốn kém vừa để chứng tỏ với thiên hạ vừa để kiếm tiền mừng.

Ở Mỹ, người ta dạy trẻ con cách tự lập, cách ứng xử giao tiếp, cách bảo vệ bản thân không bị xâm phạm, cách thoát hiểm … những kĩ năng thực tế con người cần để tồn tại và phát triển trong xã hội.

Ở Việt Nam, người ta nhồi vào đầu bọn trẻ một mớ kiến thức cao siêu nhưng vô dụng với đích đến là những bằng cấp.

Ở Mỹ, người ta đánh giá trí thông minh và năng lực của con người qua sự sáng tạo, phát minh và đóng góp cho xã hội. Anh là ai không quan trọng, miễn sao anh có đóng góp cho xã hội thì anh sẽ được sự công nhận và tưởng thưởng xứng đáng.

Ở Việt Nam, năng lực của con người được đánh giá qua, gốc gác, sự khôn lỏi ma lanh và khả năng dùng thủ đoạn để thăng tiến. Đóng góp cống hiến là chuyện hết sức xa vời.

Lối sống thực tế và lối sống thực dụng không hề giống nhau mặc dù chúng dễ gây ra nhầm lẫn. Lối sống thực tế mang đến những sự phồn vinh vững mạnh và lâu dài vì nó được xây dựng trên nền tảng vững chắc của những giá trị thực.

Ngược lại lối sống thực dụng triệt tiêu và đảo lộn những giá trị thực tiễn để tạo ra cái lợi nhỏ trước mắt để lại những tác hại khôn lường. Chọn lối sống thực dụng, chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho lựa chọn thiếu sáng suốt này.

NGUYỄN ĐẮC PHÚC

 From: Michelle Bui & Kim Bang Nguyen