httpv://www.youtube.com/watch?v=hkBMm0XtMdU
Thế Giới Nhìn Từ Vatican 15/02/2018: Phép lạ Lộ Đức một nữ tu được lành bệnh tức khắc và hoàn toàn
httpv://www.youtube.com/watch?v=3Cxwipz1S6E
httpv://www.youtube.com/watch?v=hkBMm0XtMdU
Thế Giới Nhìn Từ Vatican 15/02/2018: Phép lạ Lộ Đức một nữ tu được lành bệnh tức khắc và hoàn toàn
httpv://www.youtube.com/watch?v=3Cxwipz1S6E
LE Giac Đau is with Nhan Nguyen and 77 others.
XẢY RA TỰ SÁT TẠI ĐẠI SỨ QUÁN VIỆT NAM Ở MALAYSIA
Một phụ nữ Việt Nam vừa tự sát bằng dao ngay tại Đại sứ quán Việt Nam ở Kuala Lumpur, Malaysia, vào ngày 3/4 sau khi tới đây để làm thủ tục xin cấp giấy thông hành về nước.
Tờ Star dẫn lời đại diện cảnh sát quận Dang Wangi cho biết “Bà ấy đã nổi giận và bắt đầu la mắng nhân viên [Đại sứ quán] trước khi rút dao từ trong túi ra”.
Bà Trần Thị Mai, 37 tuổi, được cho biết đã dùng dao mang theo và tự đâm vào ngực mình. Bà đã được một người Việt có mặt tại hiện trường đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi.
Chiều 3/4, Bộ Ngoại giao Việt Nam ra thông cáo nói: “Tại nơi làm thủ tục, khi chưa nộp hồ sơ và tiếp xúc với cán bộ lãnh sự, chị Mai có biểu hiện bất bình thường (đập bàn, la hét) và rút dao từ trong túi xách mang theo người và tự gây thương tích. Sự việc diễn ra đột ngột, nhân viên bảo vệ, cán bộ Đại sứ quán và những người có mặt không kịp can thiệp”, theo PLO.
Vụ tự sát xảy ra ngay tại Đại sứ quán đã khiến nhiều người Việt Nam ở nước ngoài PHẪN NỘ. Nhiều ý kiến cho rằng TỆ NẠN LẠM THU VÀ THÁI ĐỘ BÀNG QUANG, VÔ TRÁCH NHIỆM CỦA CÁC CÁN BỘ TẠI CÁC ĐẠI SỨ QUÁN VIỆT NAM ĐÃ DẪN ĐẾN NHỮNG UẤT ỨC CỦA NGƯỜI DÂN KHI BUỘC PHẢI ĐẾN LÀM THỦ TỤC.
Xuan Vuong Nghiem, Admin của trang Facebook “Tôi và Sứ quán” chuyên phản ánh những tiêu cực của các đại sứ quán Việt Nam ở nước ngoài, viết:
“Đây là một minh chứng về việc “con giun xéo mãi cũng oằn”, hãy ĐỪNG KHOANH TAY ĐỨNG NHÌN COI NHƯ KHÔNG PHẢI VIỆC CỦA MÌNH MÀ HÃY SÁT CÁNH BÊN NHAU để đấu tranh dẹp bỏ thói hách dịch, cửa quyền, lạm thu phí lãnh sự một cách tàn nhẫn khi cái giá cao nhất phải trả không còn là tiền bạc nữa mà hôm nay đã là một mạng người”.
Malaysia là một trong những điểm đến trong khu vực của nhiều lao động Việt Nam. Rất nhiều trong số này sang Malaysia theo dạng du lịch, sau đó ở lại để làm việc chui nên thường xuyên phải đối diện với những bất an vì bị cảnh sát truy bắt.
Tháng 7 vừa qua, một đại diện của Đại sứ quán Việt Nam tại Kuala Lumpur xác nhận với báo Tuổi Trẻ về tình trạng cảnh sát Malaysia gia tăng truy quét lao động bất hợp pháp tại đây. Theo lời của cán bộ này, sứ quán Việt Nam không thể kiểm soát được số người Việt làm việc chui tại Malaysia “vì họ đi theo nhiều đường lắm”.
Vì cư trú bất hợp pháp nên nhiều lao động Việt Nam khi muốn về nước phải đến Đại sứ quán Việt Nam để làm giấy thông hành.
Nhiều người từng đến làm thủ tục tại đây cho biết họ rất “uất ức” vì những khoản lạm thu phi lý và thái độ tiêu cực của nhân viên Đại sứ quán.
Trong thông cáo chiều 3/4, Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết đã cung cấp trích xuất camera cho cảnh sát Malaysia để phục vụ việc điều tra.
Cơ quan này cũng đề nghị Bộ Công an xác minh thân nhân của bà Mai và hướng dẫn làm thủ tục cần thiết, giải quyết hậu sự.
Tin cho hay bà Trần Thị Mai qua đời ĐỂ LẠI CON NHỎ CHƯA ĐẦY 1 TUỔI.
Tin VOA
tuongnangtien
Người dân Việt Nam chẳng phải học sinh tiểu học, đặc biệt là ngư dân.
Báo Lao Động (27/03/2018)
Tờ Người Việt, số ra ngày 26 tháng 3 năm 2018, vừa buồn bã loan tin: “Một trường trung học ở Santa Ana phải tháo cờ CSVN sau khi bị phản đối.” Vài hôm sau, hôm 30 tháng 3 năm 2018, cũng báo Người Việt cho hay tiếp rằng ông ông Don Wilson, Tổng Quản Trị của trường này phát biểu: “Đây là một vinh dự lớn nhất của đời tôi vì nhận được sự thông cảm của cộng đồng người Việt. Chúng tôi rất áy náy và xấu hổ vì đã treo lá cờ kia.”
Lá cờ đỏ sao vàng, rõ ràng, không được người Việt nước ngoài chấp nhận.
Dân trong nước, xem chừng, cũng không ưa thích gì cho lắm. Sau khi Tỉnh Đoàn Hậu Giang tổ chức trao tặng 600 bộ cờ tổ quốc và ảnh Hồ Chí Minh cho các bà mẹ Việt Nam anh hùng (“nhân kỷ niệm 126 năm ngày sinh của Bác”) dư luận cũng nhao nhao phản đối. Riêng nhà báo Trương Duy Nhất còn đặt ra một câu hỏi khó: “Tặng ảnh ông Hồ cho người già. Tặng cờ cho dân … ăn Tết. Không biết tự bao giờ, người ta nghĩ ra được những món quà khốn nạn đến thế.”
Vốn là người “hiểu nhiều biết rộng” và rành rẽ “tất tần tật” mọi chuyện ở đời, tôi đã định trả lời thắc mắc của Trương Duy Nhất nhưng chỉ “định” thế thôi nhưng vì bận (nhậu – có độ hoài mà) nên quên bẵng. Mới đây, trong bản tin của báo Tiếng Dân – đọc được vào hôm 27 tháng 3 năm 2018 – lại thấy xuất hiện một câu hỏi khó (gần) tương tự:
“Vẫn như mọi năm, Hội Nghề cá lên tiếng phản đối việc cấm đánh cá trên Biển Đông của Trung Quốc, truyền thông trong nước đồng loạt đưa tin. Đảng và Nhà nước vẫn im thin thít như mọi năm, để cho Hội Nghề cá đơn độc lên tiếng…
Không rõ từ bao giờ, chuyện bảo vệ ngư dân và chủ quyền biển đảo thuộc trách nhiệm của Hội Nghề Cá, để hội này phải có công văn đề nghị chính phủ và các bộ vào cuộc, giúp bảo vệ ngư dân?”
Bữa nay thì tôi rảnh, và rảnh lắm, vì cả tuần không ai rủ nhậu nên lục mấy tờ báo cũ ra xem lại (coi “tự bao giờ chuyện bảo vệ ngư dân và chủ quyền biển đảo thuộc trách nhiệm của Hội Nghề Cá”) cho nó tỏ tường:
-Báo Pháp Luật (11/7/2015): Hội Nghề cá Việt Nam phản đối việc làm phi nhân đạo của phía Trung Quốc đối với ngư dân Việt Nam.
-Báo VnExpress (02/03/2017): Hội nghề cá phản đối Trung Quốc đơn phương cấm đánh cá ở biển Đông.
– Báo Tiền Phong (26/03/2018): Hội nghề cá phản đối Trung Quốc cấm đánh bắt cá trên biển Đông.
Ngoài điệp khúc “hội nghề cá phản đối,” còn thêm một cụm từ “ngư dân báo về” cũng thường xuyên được nhắc đi nhắc lại khiến cho nhà báo Tạ Phong Tần … nổi nóng:
Đại tá Nguyễn Trọng Huyền- Chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy BĐBP tỉnh Phú Yên cho hay: “Thời gian vừa qua, đặc biệt hơn 10 ngày nay, tàu cá TQ xâm phạm nhiều lần trong vùng biển nước ta. Theo thông tin ngư dân báo về, trung bình mỗi ngày vùng biển ngoài khơi từ Đà Nẵng đến quần đảo Trường Sa có từ 120 đến 150, cá biệt có những ngày lên đến hơn 200 tàu cá TQ khai thác trong vùng biển nước ta”.
Cái đau của người Việt Nam là thông tin này do “ngư dân báo về” chớ không phải do Hải quân hay Cảnh sát biển phát hiện.
Ủa, chớ họ làm chi và ở đâu vậy cà?
Câu trả lời cũng có thể tìm được ở một tờ báo cũ, báo Lao Động, số ra ngày 6 tháng 7 năm 2015:
“Điều tra của phóng viên Báo Lao Động cho thấy, việc tuần tra, kiểm soát, hoạt động giám sát nghề cá trên biển do Bộ đội Biên phòng (BĐBP) tỉnh Quảng Trị đảm nhiệm đã có sự trục lợi. Hàng chục bộ hồ sơ khống về những chuyến tuần tra biển đã được lập để ‘rút ruột’ Nhà nước hàng tỉ đồng…
Một nguồn tin nội bộ khác cho hay, các tàu được quyết toán khống này khẳng định rằng trên thực tế số lượng tàu tuần tra được quyết toán khống còn lớn hơn nhiều.
Đáng chú ý, đây là lực lượng thực thi pháp luật, tiến hành tuần tra, có nhiệm vụ sẵn sàng bảo vệ ngư dân trước những sự cố có thể xảy ra.”
Cụm từ “sự cố có thể xẩy ra” trong đoạn văn thượng dẫn, rõ ràng, có ý làm giảm nhẹ vấn đề. Mà vấn đề thì cũng … chả có gì đáng phải bận tâm – theo khẳng định của Trung Tướng Nguyễn Chí Vịnh:
“Trung Quốc không sử dụng sức mạnh của mình để làm phương hại đến lợi ích của các nước khác, không làm phương hại đến hoà bình, ổn định của khu vực và trên thế giới.”
Tướng Nguyễn Chí Vịnh (trái) gặp gỡ tướng Thường Vạn Toàn, bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trung Quốc tại Bắc Kinh hôm 2/11/2016. Ảnh lấy từ RFA
Ngài Thứ Trưởng Quốc Phòng đã nói (“chắc như bắp”) thế rồi, và Bộ Chính Trị lại luôn đề cao phương châm “Bốn Tốt” và “Mười Sáu Chữ Vàng” thì Lực Lượng Biên Phòng Quảng Ngãi nằm bờ (để rút dầu mang bán) kể cũng … đúng thôi. Hơn nữa, ngư dân địa phương (xem chừng) lại rất tích cực và sốt sắn trong việc bảo vệ biển đảo và hải phận nên để họ nêu cao tinh thần tự lực tự cường là chuyện rất nên làm – theo như cách tường thuật của báo Tuổi Trẻ, số ra ngày 26 tháng 7 năm 2015:
Tất cả ngư dân trẻ trên tàu cá QNg 94359 TS của ông Huỳnh Luận ở Quảng Ngãi đều mặc áo đỏ – màu cờ Tổ quốc – khi ra khơi.
Họ tâm sự: “Mặc áo mang biểu tượng Tổ quốc, trong lòng chúng tôi cảm thấy thật thiêng liêng, có cảm giác con tàu của mình chính là cột mốc chủ quyền trên biển cả”.
Ngư dân Trần Tấn Kiệt và thuyền trưởng Huỳnh Luận giải thích:
“Cách đây chưa lâu, báo Tuổi Trẻ đã xuống tàu tặng hai chiếc áo đỏ sao vàng cho chúng tôi. Vì vậy vào ngày 20-5-2015, khi hạ thủy tàu vỏ thép đi khơi, chúng tôi quyết định phát động toàn tàu mặc áo đỏ sao vàng khi tàu xuất bến, lúc trở về và đặc biệt khi đánh cá ở Hoàng Sa”.
Sáng kiến tặng áo và tặng cờ cho ngư dân Quảng Ngãi để họ trở thành “cột mốc chủ quyền trên biển cả” của báo Tuổi Trẻ(ngó bộ) dễ chơi, lại chả tốn kém gì nên được nhân rộng khắp mọi nơi:
– Báo Báo VietnamPlus (13/01/2016) : Trao tặng 1.000 lá cờ Tổ quốc cho ngư dân Phú Yên
– Báo Quân Đội Nhân Dân (25/03/2018) : Đồn Biên phòng Vinh Hiền trao cờ Tổ quốc và áo tặng ngư dân địa phương
– Báo Biên Phòng (28/03/2018) : Tặng cờ Tổ quốc cho ngư dân Thừa Thiên Huế
– Báo Quân Đội Nhân Dân (25/03/2018) : Đồn Biên phòng Vinh Hiền trao cờ Tổ quốc và áo tặng ngư dân địa phương
– Báo Tuổi Trẻ (28/03/2018) : Tặng ngư dân cờ Tổ quốc mới trước khi ra khơi ở
Cùng lúc BBC ái ngại loan tin: “TQ rầm rộ đưa hơn 40 tàu vào Biển Đông. Ảnh vệ tinh chụp hôm thứ Hai 26/3 do Planet Labs Inc cung cấp cho thấy hàng không mẫu hạm Liêu Ninh đang cùng chừng 40 tàu chiến và tàu ngầm đã đi vào phía Nam đảo Hải Nam trong đợt phô trương sức mạnh mới nhất của Trung Quốc.”
Chắc sợ lính Tầu khó nhắm trúng đích nên mới có vụ “tặng ngư dân cờ tổ quốc mới” để cho tụi nó dễ thấy, từ xa, tôi đoán vậy. So với vụ “tặng cờ cho dân ăn Tết” mà bạn Trương Duy Nhất coi là “những món quà khốn nạn” thì chuyện trao cờ cho ngư dân để “làm cột mốc chủ quyền trên biển cả” còn khốn nạn hơn nhiều!
SÀI GÒN, VIỆT NAM (NV) – Để đòi gần 300 triệu đồng, một nhóm người đi xe hơi từ Sài Gòn lên Tây Ninh đánh đập, bắt người đàn ông đưa lên xe chở đi.
Theo báo điện tử VNExpress loan tải, công an huyện Gò Dầu (Tây Ninh) hiện đang tạm giữ các nghi can Nguyễn Văn Đức (40 tuổi, quê Đồng Tháp), Trương Chí Dũng (53 tuổi), Cao Văn Tùng (46 tuổi) và Nguyễn Văn Thái Đức (44 tuổi, quê Sài Gòn) về hành vi Bắt giữ người trái pháp luật.
Theo VNExpress, ngày 19 Tháng Ba, nhân viên kế toán một công ty ở Sài Gòn đưa cho ông Nguyễn Văn Đức gần 300 triệu đồng nhờ đem đến ngân hàng ở Gò Dầu giao cho Lê Trường Giang (37 tuổi, giám đốc công ty xây dựng) để chuyển số tiền này vào tài khoản của công ty.
Khi Nguyễn Văn Đức về trước, ông Giang yêu cầu ngân hàng ngưng giao dịch và lấy trọn 300 triệu đồng. Sau nhiều lần đòi lại tiền nhưng không được, Đức gọi điện thọai cho Trương Chí Dũng hẹn sáng 27 Tháng Ba lên Gò Dầu đòi nợ.
Dũng rủ thêm Cao Văn Tùng, Nguyễn Văn Thái Đức và một thanh niên khác đi chung xe van 7 chỗ từ Sài Gòn lên Tây Ninh. Nhóm nguời nhìn thấy Lê Trường Giang trước cổng Khu công nghiệp Phước Đông – Bời Lời, cả nhóm xông vào đánh đập và bắt nạn nhân lên xe chở đi. Trên xe, họ tiếp tục đánh và dùng bình xịt hơi cay đe dọa ông Giang.
Do việc xảy ra giữa nơi công cộng, người dân đã báo cho công an để truy đuổi, đến xã Thanh Phước (huyện Gò Dầu) thì chặn bắt được nhóm nguời trên. Chỉ có nam thanh niên không rõ lai lịch đã bỏ xe chạy thoát. (U.V)
https://www.facebook.com/thuc.tran.14811/videos/1840760729321256/
Tờ Star dẫn lời đại diện cảnh sát quận Dang Wangi cho biết “Bà ấy đã nổi giận và bắt đầu la mắng nhân viên [Đại sứ quán] trước khi rút dao từ trong túi ra”.
Bà Trần Thị Mai, 37 tuổi, được cho biết đã dùng dao mang theo và tự đâm vào ngực mình. Bà đã được một người Việt có mặt tại hiện trường đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi.
Chiều 3/4, Bộ Ngoại giao Việt Nam ra thông cáo nói: “Tại nơi làm thủ tục, khi chưa nộp hồ sơ và tiếp xúc với cán bộ lãnh sự, chị Mai có biểu hiện bất bình thường (đập bàn, la hét) và rút dao từ trong túi xách mang theo người và tự gây thương tích. Sự việc diễn ra đột ngột, nhân viên bảo vệ, cán bộ Đại sứ quán và những người có mặt không kịp can thiệp”, theo PLO.
Vụ tự sát xảy ra ngay tại Đại sứ quán đã khiến nhiều người Việt Nam ở nước ngoài phẫn nộ. Nhiều ý kiến cho rằng tệ nạn lạm thu và thái độ bàng quang, vô trách nhiệm của các cán bộ tại các đại sứ quán Việt Nam đã dẫn đến những uất ức của người dân khi buộc phải đến làm thủ tục.
Xuan Vuong Nghiem, Admin của trang Facebook “Tôi và Sứ quán” chuyên phản ánh những tiêu cực của các đại sứ quán Việt Nam ở nước ngoài, viết:
“Đây là một minh chứng về việc “con giun xéo mãi cũng oằn”, hãy đừng khoanh tay đứng nhìn coi như không phải việc của mình mà hãy sát cánh bên nhau để đấu tranh dẹp bỏ thói hách dịch, cửa quyền, lạm thu phí lãnh sự một cách tàn nhẫn khi cái giá cao nhất phải trả không còn là tiền bạc nữa mà hôm nay đã là một mạng người”.
Malaysia là một trong những điểm đến trong khu vực của nhiều lao động Việt Nam. Rất nhiều trong số này sang Malaysia theo dạng du lịch, sau đó ở lại để làm việc chui nên thường xuyên phải đối diện với những bất an vì bị cảnh sát truy bắt.
Tháng 7 vừa qua, một đại diện của Đại sứ quán Việt Nam tại Kuala Lumpur xác nhận với báo Tuổi Trẻ về tình trạng cảnh sát Malaysia gia tăng truy quét lao động bất hợp pháp tại đây. Theo lời của cán bộ này, sứ quán Việt Nam không thể kiểm soát được số người Việt làm việc chui tại Malaysia “vì họ đi theo nhiều đường lắm”.
Vì cư trú bất hợp pháp nên nhiều lao động Việt Nam khi muốn về nước phải đến Đại sứ quán Việt Nam để làm giấy thông hành.
Nhiều người từng đến làm thủ tục tại đây cho biết họ rất “uất ức” vì những khoản lạm thu phi lý và thái độ tiêu cực của nhân viên Đại sứ quán.
Trong thông cáo chiều 3/4, Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết đã cung cấp trích xuất camera cho cảnh sát Malaysia để phục vụ việc điều tra.
Cơ quan này cũng đề nghị Bộ Công an xác minh thân nhân của bà Mai và hướng dẫn làm thủ tục cần thiết, giải quyết hậu sự.
Tin cho hay bà Trần Thị Mai qua đời để lại con nhỏ chưa đầy 1 tuổi.
Hành hương về cõi Vĩnh hằng
Nhìn từ bên ngoài, cái chết của Đức Tổng Phaolô có vẻ cô đơn, lạnh lẽo. Ngài qua đời khi đang ở nước ngoài, xa quê hương, xa giáo phận, xa gia đình. Ngài qua đời, hoàn toàn vắng bóng người thân, thi thể được quàn trong bệnh viện, chờ ngày được vận chuyển về quê nhà theo đường hàng không! Rất cô đơn. Và lạnh lẽo, giữa mùa Đông băng giá.
Thế nhưng, trong tầm nhìn đức tin, sự ra đi của ngài mang ý nghĩa rất đặc biệt. Ngài ra đi sau khi chủ sự Thánh Lễ trọng thể, với sự hiện diện của tất cả Hội đồng giám mục, đại diện 26 giáo phận trên toàn cõi Việt Nam. Ngài lại chủ sự Thánh Lễ đó tại Đền thờ Thánh Phaolô, Thánh Bổn mạng của ngài. Và sau khi ban phép lành kết thúc Thánh lễ, chúc cộng đoàn ra đi bình an, chính ngài đã ra đi bình an về với Chúa. Bỗng nhớ lại lời một bài hát về linh mục: “Con muốn chết ở chân bàn thờ…”. Còn kết thúc nào đẹp hơn cho cuộc đời một người dâng mình cho Chúa?
Chưa từng có giám mục Việt Nam nào qua đời khi đang đi ad limina. Chưa từng có giám mục nào đang coi sóc giáo phận ở Việt Nam mà lại chết ở Rôma, thủ đô của Hội Thánh Công giáo, nơi chôn táng hai Thánh Tông đồ Phêrô và Phaolô, và biết bao vị thánh khác. Hiếm có giám mục ViệtNam nào vừa qua đời đã được đích thân Đức Giáo Hoàng loan báo và dâng lễ cầu nguyện cho. Cũng hiếm có giám mục ViệtNam nào được Đức Hồng y Quốc vụ khanh Tòa Thánh chủ sự Thánh Lễ đưa chân. Rất nhiều điều đặc biệt đã diễn ra trong cái chết của Đức Tổng Phaolô!
Điều đặc biệt nhất là với Đức Tổng Phaolô, hành hương ad limina đã trở thành cuộc hành hương về vĩnh cửu và thể hiện ý nghĩa trọn vẹn của hành hương. Hành hương ad limina là trở về với cội nguồn đức tin, qua lời tuyên xưng của Thánh Phêrô vào Chúa Giêsu là “Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16,16). Hành hương ad limina là trở về với cội nguồn sứ vụ tông đồ, sứ vụ được Chúa Giêsu trao cho Phêrô: “Anh là Phêrô, nghĩa là Đá, trên Đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi” (Mt 16,18); và “Hãy làm cho anh em của anh nên vững mạnh” (Lc 22,32). Cội nguồn đức tin và sứ vụ đó là Chúa Giêsu, và xa hơn nữa, là chính Chúa Cha, Đấng đã sai Chúa Giêsu đến trong thế gian, để “những ai tin vào Con của Ngài thì không phải chết nhưng được sống đời đời” (Ga 3,16). Và như thế, với Đức Tổng Phaolô, hành hương ad limina 2018 không chỉ là đến viếng mộ hai Thánh Tông Đồ và gặp gỡ Đức Giáo Hoàng, nhưng là gặp gỡ chính Thiên Chúa Tình Yêu. Ở đó, Thiên Chúa Ba Ngôi không còn là một đề tài thần học mà Đức Tổng Phaolô say mê nghiên cứu và giảng dạy suốt nhiều năm, nhưng đã thành thực tại sống động, bao la như đại dương, dịu dàng như lòng mẹ, êm ái như sóng vỗ.
Và cũng chính ở đó, châm ngôn đời giám mục của Đức Tổng Phaolô nên trọn vẹn: Ad Deum laetitiae meae – Chúa là nguồn vui của con.
Gm Phêrô Nguyễn Văn Khảm
From: Do Tan Hung & Nguyen Kim Bang
SỐNG NIỀM VUI PHỤC SINH
Tôi rất thích câu Kinh Thánh: “Khi Chúa Giêsu thấy Maria Mađalêna khóc ở cửa mộ thì Ngài hỏi: Này chị, sao chị khóc?”(Ga 20:15). Lúc đó Ngài không hỏi một câu văn hoa bóng bẩy. Ngài muốn biết lý do chúng ta lo âu, khóc lóc và phiền muộn khi niềm hy vọng tiềm ẩn trong mọi sự – nếu chúng ta lưu ý.
Phục sinh mang ý nghĩa giải thoát, rất ý nghĩa đối với một người như tôi, vì tôi luôn cảm thấy buồn sầu và tiêu cực. Mừng lễ Phục sinh là dịp để chúng ta nói: “Vâng, lạy Chúa Giêsu, con tin.” Khi làm vậy, hãy nắm bắt niềm hy vọng có sẵn đó.
Sau khi sống lại, Chúa Giêsu hiện ra với các môn đệ và nói: “Sao anh em phiền muộn? Sao anh em nghi ngờ? Hãy sờ vào Thầy và xem đây, ma không có xương thịt như anh em thấy Thầy.” Nếu tôi là một trong số họ, tôi không chỉ phiền muộn mà chắc rằng tôi sẽ không dám đến gần sờ thử. Tôi nghi ngại. Nhưng tôi tìm thấy sự an tâm trong sự bảo đảm của Chúa Giêsu rằng sự phục sinh của Ngài là thật. Chúa Giêsu là thật, sự phục sinh là thật, do đó mà các lời hứa của Ngài là thật. Nghĩa là chúng ta khả dĩ tin Ngài khi Ngài nói với chúng ta rằng Ngài sẽ ở với chúng ta đến tận thế (Mt 28:20).
Trước khi chịu chết, Chúa Giêsu nhắc lại rằng Ngài được sai đến nhân danh Chúa Cha. Thật vậy, qua nhiều phép lạ, nhất là việc cho Ladarô sống lại, cho thấy tính tốt lành của Thiên Chúa: “Vì Cha yêu Con và cho Chúa Con thấy mọi sự Người làm, và Người sẽ cho Chúa Con thấy những việc vĩ đại hơn vậy, đến nỗi anh em có thể ngạc nhiên” (Ga 5:20).
Chân phước Angela Foligna, thế kỷ 14, là người mẹ và người vợ, rồi là người viết xuất chúng về các điều thần bí, đã viết: “Bước đầu tiên mà linh hồn phải có khi đi vào con đường yêu thương là biết Thiên Chúa qua chân lý, nhờ đó mà muốn đạt tới Thiên Chúa… Biết Chúa qua chân lý là biết Ngài như chính Ngài, hiểu sự xứng đáng của Ngài, vẻ đẹp của Ngài, sự ngọt ngào của Ngài, sự tuyệt luân của Ngài, sức mạnh của Ngài, sự tốt lành của Ngài, bản chất cực tốt lành của Ngài.” Tôi nghĩ rằng tin Chúa tốt lành là điểm phục sinh. Thiên Chúa có tốt lành không? Có. Chúng ta có thể nói vậy với niềm xác tín vào sự Phục sinh.
Hãy phó thác ý muốn và cuộc đời mình cho Chúa quan phòng. Thánh Thomas Tiến sĩ viết: “Tính thánh thiện không gì hơn là quyết định dứt khoát, một hành động anh dũng của một linh hồn phó thác cho Thiên Chúa. Nhờ ý muốn thẳng thắn mà chúng ta yêu mến Chúa, chạy về phía Chúa, đạt tới Ngài và sở hữu Ngài.” Mỗi khi chúng ta nói với Chúa: “Hãy lấy điều đó khỏi con,” chúng ta đang sống niềm vui Phục sinh, vì chúng ta đang nhớ lời hứa của Chúa rằng Ngài sẽ cung cấp cho chúng ta, Ngài không bỏ chúng ta, và dù chúng ta nghi ngờ thì Ngài vẫn thực sự đáng tin.
Trong trình thuật của thánh Mát-thêu, thiên thần Chúa hiện ra với Maria và một Maria khác ở nơi mộ trống, rồi nói với họ: “Đừng sợ, vì tôi biết các chị đang tìm Giêsu bị đóng đinh. Ngài không còn ở đây. Ngài đã sống lại như Ngài đã nói.” Sau đó Chúa Giêsu gặp các chị và lặp lại: “Đừng sợ!” (Mt 28:10). Có thể điều Chúa Giêsu nói ở đây là đừng sợ. Loại bỏ sợ hãi là điều không dễ làm. Nhưng nếu chúng ta có thể loại bỏ sợ hãi, dù loại bỏ dần dần, chúng ta sẽ tránh xa nỗi buồn thập giá và đến gần sự tuyệt vời của ngôi mộ trống. Cố tu sĩ Thomas Merton, dòng Trap, viết: “Nỗi sợ hãi thu hẹp lối vào trái tim, co rút khả năng yêu thương và làm đóng băng khả năng trao tặng chính mình.”
Mệnh lệnh của Chúa Giêsu là rao giảng công khai. Cho dù bạn có thể giống như kẻ khờ dại, cứ nói với người ta rằng sự sống lại đã xảy ra thực sự. Không nhất thiết chúng ta phải là người rao giảng Tin Mừng từ xa. Chúng ta khả dĩ làm và nói mọi thứ, ngôn ngữ và hành động của chúng ta luôn trở lại với sự Phục sinh, truyền niềm hy vọng cho mọi người chúng ta gặp.
Nếu Chúa Giêsu là Thiên Chúa, và chỉ có một Thiên Chúa, điều đó nghĩa là không ai trong chúng ta là Thiên Chúa. Đó là sự thật quan trọng khác về sự sống lại: Thiên Chúa trở nên con người, con người không thể trở nên Thiên Chúa. Tôi biết tôi thường lẫn lộn hai điều đó, nhất là khi tôi nói chuyện qua điện thoại với nhân viên bảo hiểm y tế, vì tôi cảm thấy mình có quyền hơn người đó. Thánh nữ Catarina Siena viết: “Hãy nhỏ bé và khiêm nhường. Hãy nhìn vào Thiên Chúa, Ngài tự hạ làm con người. Đừng làm mình bất xứng với những gì Thiên Chúa đã làm cho chúng ta.” Với sự khiêm nhường, chúng ta sẽ có khả năng hơn nhờ sự Phục sinh. Điều đó như sự bù đắp những gì chúng ta không thể có, nhưng Thiên Chúa khả dĩ cung cấp cho chúng ta nếu chúng ta tin vào ngôi mộ trống.
Tôi luôn được đánh động bởi trình thuật của thánh Luca về hành trình Emmaus. Hai môn đệ trên đường đi Emmaus, Chúa Giêsu đến gần và hỏi họ đang nói chuyện gì. Một người nói: “Sao ông hỏi vậy? Ông không nghe xôn xao chuyện gì ư?” Và họ chợt nhận ra Ngài khi Ngài cùng ngồi ăn với họ. Nhưng ngay khi họ nhận ra Ngài thì Ngài biến đi. Hằng ngày chúng ta có dịp đi Emmaus nếu chúng ta đồng ý với thánh Leo Cả: “Chia sẻ sự Phục sinh của Chúa Kitô là không bị ràng buộc bởi những gì tạm thời, nhưng chỉ ràng buộc bởi sự sống vĩnh hằng mà Ngài trao ban cho chúng ta… Sự Phục sinh đã khởi sự nơi Đức Kitô, và Ngài muốn dẫn chúng ta đến sự viên mãn của sự sống và sự chữa lành.”
Trong trình thuật của thánh Luca, tôi thích câu: “Họ hỏi nhau: Lòng chúng ta không sốt sáng khi Ngài nói chuyện với chúng ta trên đường đi và giải nghĩa Kinh thánh cho chúng ta sao?” (Lc 24:32). Hành trình tới Emmaus là lời cầu nguyện, các nhiệm vụ nhỏ mọn của chúng ta hằng ngày cũng là những lời cầu nguyện. Thánh bổn mạng của tôi, Têrêsa Hài đồng, đã định nghĩa: “Lời cầu nguyện là điều bộc phát từ đáy lòng, là ánh mắt hướng về trời cao, là lời tạ ơn, là tình yêu giữa cơn thử thách và giữa niềm vui.” Đó là cách cầu nguyện khi chúng ta sống niềm vui Phục sinh.
Nếu mùa Chay là sống tĩnh lặng để lắng nghe tiếng Chúa thì lễ Phục sinh là ca vang Alleluia với Ngài. Và nếu 40 ngày bắt đầu bằng thứ tư lễ Tro là tách mình ra khỏi ai đó, nơi nào đó và thương mình hơn thì lễ Phục sinh là đón nhận mọi người, mọi nơi, mọi thứ gì thúc đẩy sự tốt lành, vẻ đẹp và tình yêu thương. Thánh Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II đã viết: “Chúng ta có thể tìm thấy Chúa trong mọi sự. Chúng ta có thể hiệp thông với Ngài trong mọi sự và qua mọi sự.” Thiên Chúa hằng sống và hiện hữu khắp nơi. Hãy sống niềm vui Phục sinh ở mọi nơi và mọi lúc. Hãy cầm lấy, tạ ơn, bẻ ra và trao cho người khác chính cuộc đời mình!
Therese Borchard
Trầm Thiên Thu
(chuyển ngữ từ Beliefnet.com)
Hình minh họa. Người biểu tình phản đối công ty Formosa của Đài Loan ở Hà Nội hôm 1/5/2016.
Một người đấu tranh cho dân chủ, dân quyền và nỗ lực giúp dân oan tìm lại công lý, cho dù người ấy có nhận tiền của người nước ngoài hay một tổ chức chính trị nào đó từ bên ngoài có tính đối lập, thậm chí cừu thù với đảng cầm quyền vẫn không thể gọi họ là kẻ bán nước.
Một người nhận tiền của một người hay một tổ chức chính trị đối lập nào đó đứng ra kêu gọi lật đổ chế độ cầm quyền, cho dù đứng trên góc độ chính thống của đảng cầm quyền để luận tội họ, họ có thể là phản động nhưng không phải là kẻ bán nước.
Một người hay nhiều người tổ chức biểu tình hàng loạt sau một sự cố về môi trường hay tài nguyên nào đó, cuộc biểu tình phát triển đến cấp độ kêu gọi lật đổ chính quyền và ngày càng lộ rõ chân tướng của người chủ mưu. Càng không thể gọi người chủ mưu tổ chức biểu tình là kẻ bán nước cho dù họ có âm mưu phản động lại nhà nước đương quyền.
Còn rất nhiều tội liên quan đến quốc gia đại sự nhưng không có bất kì một cơ sở nào để khép các tội nhân vào tội bán nước. Bởi họ không thể bán nước, họ không có khả năng bán nước.
Vậy ai là kẻ có khả năng bán nước và giữa tội phản động với tội bán nước, tội nào nặng hơn?
Ở đây, vấn đề dễ nhận thấy nhất là không riêng gì kẻ nắm quyền, đảng nắm quyền hoặc nắm lãnh thổ mới có khả năng bán nước. Vấn đề là kẻ bán nước đã bán nước kiểu gì và bán như thế nào?
Một công hàm gửi tháng Giêng năm 1959, công nhận Hoàng Sa là của Trung Quốc của Phạm Văn Đồng khi đang làm Thủ tướng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, trong lúc này Hoàng Sa không thuộc về quyền quản lý của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Như vậy, nếu nhìn từ bên ngoài, nó có thể là một thứ công hàm vô giá trị. Nhưng nhìn vào bản chất hành động và hệ quả của nó thì cái công hàm kia đích thị là một thứ văn bản bán nước.
Bởi nhìn vào thực tế, sau khi cái công hàm này gửi đi, số hàng hóa, vũ khí mà Cộng sản Trung Quốc viện trợ cho Cộng sản Bắc Việt tăng lên một cách đáng kể để đánh miền Nam như một thứ bánh ít trao đi, bánh qui trả lại. Rõ ràng về mặt bản chất, đây là hành vi bán nước của Phạm Văn Đồng và chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Và về sau, sự bán nước xuất hiện ngày càng nhiều hơn, dày đặc hơn và chính thống hơn. Nguyễn Ngọc Thiện, một tay cựu Bí thư tỉnh ủy Thừa Thiên – Huế, hiện nay đang nắm chức Bộ Trưởng Văn hóa, thể thao và du lịch Việt Nam đã từng ký một văn bản cho Trung Quốc thuê 200 hecta đất trên 50 năm tại Mũi Cửa Khẻm, Hải Vân, nơi được xem là “bàn thờ quốc gia”, yết hầu quân sự của miền Trung Việt Nam lúc ông này còn giữ chức Bí thư tỉnh.
Sau đó ông này lọt tọt nhảy lên ghế cấp bộ và ngồi ghế Bộ Trưởng, đến Tháng Giêng năm nay (2018), ông lại cấp phép cho Đoàn Nghệ Thuật Nội Mông của Trung Quốc vào diễn ngay tại Nhà Hát Lớn Hà Nội đúng vào ngày 19 Tháng Giêng, ngày kỷ niệm Hải Chiến Hoàng Sa năm 1974. Nhưng vì dư luận phản đối mạnh mẽ nên sau đó buổi diễn này bị hoãn lại với lý do “vì sự cố kỹ thuật”.
Mấy ngày gần đây, Nguyễn Ngọc Thiện, trước vụ ồn ào phim Điệp Vụ Biển Đỏ, Bộ Văn Hóa do ông ta đứng đầu liên tiếp khiến công luận phẫn uất vì hành vi ngang nhiên tuyên truyền, bảo kê cho Trung Quốc ngay trên đất Việt Nam cũng như cách trả lời vô trách nhiệm, vô cảm của ông ta trước tình hình Việt Nam đang bị Trung Quốc lấn lướt cả trên bờ lẫn dưới nước.
Cái kiểu nói dấm dúi rằng đoạn cuối phim Điệp Vụ Biển Đỏ là “lạc lõng” và “hoàn toàn không có căn cứ để kết luận rằng bộ phim có liên quan đến vấn đề chủ quyền biển đảo” là một cách nói đầy xảo trá, nó hàm chứa một thứ tội lỗi nấp bóng văn hóa, nấp bóng sự ngu dốt hoặc giả ngây.
Trong khi đó, khán giả xem phim, ai cũng có thể nhận ra cái thông điệp của Trung Quốc gửi gắm ở cuối phim rằng biển Đông là của Trung Quốc và không có quốc gia nào được phép xâm phạm. Một kiểu tuyên bố trắng trợn và tráo trở như vậy mà ông Thiện cho rằng nó “không có gì ghê gớm”.
Đến đây, có thể thấy chân dung kẻ bán nước trắng trợn, không cần giấu diếm là ai. Mà đáng sợ hơn là những kiểu chân dung bán nước như Nguyễn Ngọc Thiện đầy rẫy trên đất nước này. Từ Nguyễn Kim Cự huênh hoang, bán đứng Formosa cho Trung Quốc đến những tay không cần nghe ai khuyên can, cứ cho Trung Quốc thỏa sức mà khai thác bauxite Tây Nguyên, rồi những kẻ rước điện than vào Việt Nam… Tất cả bọn họ đều tạo ra một thứ cực kì nguy hiểm mà luật Việt Nam hiện tại không thể nào điều chỉnh để cứu nguy cho quốc gia. Đó là phá nát môi trường, rước voi về dày mả tổ, rước giặc vào sinh con đẻ cái trên đất nước.
Môi trường đã nát, người Trung Quốc có mặt khắp mọi nơi trên lãnh thổ Việt Nam. Nhưng vẫn chưa đáng sợ bằng hàng ngàn đứa trẻ mang dòng máu Trung Quốc. Hiện nay, con số những đứa trẻ cha Trung mẹ Việt có độ tuổi từ 0 tuổi đến 10 tuổi trên khắp đất nước này có thể lên đến hàng vạn. Đây là con số khủng khiếp!
Nó khủng khiếp bởi nó có đủ khả năng hợp thức hóa quyền cai trị của Trung Quốc trên đất Việt Nam một cách hiệu quả nhất. Thử nghĩ, một người nước ngoài thì không thể mua đất tại Việt Nam. Nhưng họ có quyền thuê, để rồi họ làm ăn, lấy gái Việt, đẻ ra những đứa con mang dòng máu cha Trung Quốc. Nhưng đa phần là những đứa con này ngoài giá thú. Nghĩa là chúng khai sinh theo mẹ, mang họ mẹ và được hưởng mọi quyền như những đứa trẻ Việt.
Trong khi đó, cha của chúng vẫn tiếp tục nuôi nấng chúng và cung cấp tiền cho mẹ của chúng mua đất. Tính đến thời điểm hiện tại, có lẽ đã có hàng triệu lô đất mà người Trung Quốc mua tại Việt Nam thông qua con đường này.
Bởi con đường này an toàn, cha mua cho con đứng tên hoặc mẹ đứa bé đứng tên, chẳng sợ mất, bởi có mất thì cũng mất của cha mà được của con. Nhưng với đứa bé, bên họ nội chúng vẫn là cái nôi, cái gốc, một khi cha chúng vẫn lo cho chúng mọi thứ. Đương nhiên, chúng sẽ nghe theo cha và chúng coi trọng bên nội. Và thử tưởng tượng khi chúng đủ tuổi làm chủ tương lai, làm chủ đất nước như những đứa trẻ Việt bình thường thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Thử tưởng tượng khi chúng được đặt định từ đầu và sự có mặt của chúng trên đất nước này là một thứ định mệnh điệp báo? Thử tưởng tượng khi chúng được “thiên triều” chỉ vẽ và đào tạo thành những đại diện của họ? Thật là khó để tưởng tượng hậu quả!
Nhưng ai đã tạo ra những tai ương này? Đó là những kẻ bán nước, những kẻ chỉ vì vài đồng mọn của ngoại bang đã sẵn sàng biến mình thành thứ tay sai, phản động và bán đứng quốc gia, dân tộc. Tội này còn đáng khinh hơn cả Trần Ích Tắc!
Và những kẻ bán nước kia vẫn còn ngồi chễm chệ trên ghế quan lại trung ương hay cấp cao của tỉnh cho đến bao giờ? Thật là khốn nạn cho dân tộc này!
“Chết tiệt!”, anh Vương lẩm bẩm một câu. Do cả hai đều đi với tốc độ cao, không kịp né tránh, chỉ nghe thấy xe máy phát ra âm thanh chói tai. Anh Vương sợ hãi đạp phanh một cách vô thức, hai mắt nhắm lại, để xe tùy ý lao về phía trước.
Một tiếng nổ mạnh, cửa kính ô tô vỡ kèm theo một tiếng thét thê lương, nghe có vẻ quen thuộc
Ảnh minh họa
Ngay lập tức, tâm trí anh Vương trống rỗng, cũng may anh chỉ bị thương một chút do mảnh vụn kính vỡ bắn vào mặt, ngoài ra không có tổn thương gì. Lấy lại bình tĩnh, anh mở cửa xe chạy đến xem người đi xe máy bị đâm trước mặt.
Bên ngoài trời tối như mực khiến anh không nhìn rõ, anh liền rút điện thoại ra. Thông qua ánh sáng mập mờ của điện thoại anh nhìn thấy một người đang nằm sấp trên đường, trên mặt dính đầy máu và mảnh vỡ thủy tinh, một vài vết thương lớn không ngừng chảy máu, trông rất đáng sợ, đã không còn nhìn thấy khuôn mặt vốn có của nạn nhân.
Đôi mắt vô thần của người đi xe máy nhìn anh Vương, cố gắng duỗi tay ra, dường như miệng lẩm bẩm: “Cứu tôi”. Anh Vương rùng mình một cái, thở hổn hển một hơi: “Không xong, đại họa đến rồi”. Không ngờ gần về đến nhà rồi còn gặp chuyện không may, anh Vương nghiến răng tức giận. Người bị đâm rất thê thảm, phải xử lý sao đây? Cứu sống được không? Có thể tàn phế hay không? Phải mất bao nhiêu tiền? Phải chịu bao nhiêu trách nhiệm? Những suy nghĩ đó liên tục xuất hiện trong đầu anh Vương. Xe chạy quá nhanh, người bị đâm lại bị thương hết sức nghiêm trọng, với tư cách là một người lái xe anh tự biết mình sẽ phải chịu trách nhiệm gì. “Chết tiệt, đâm chết có khi lại tốt hơn, xong hết mọi chuyện”, đột nhiên trong đầu anh có suy nghĩ như vậy. Đâm chết người tối đa cũng chỉ bồi thường một khoản tiền lớn nhưng nếu tàn phế thì giống như hố không đáy, chi phí y tế, tiền bồi thường, tiền phục hồi chức năng, v.v…, cộng lại là một con số thiên văn. “Lại đâm hắn một lần nữa?” Suy nghĩ khủng khiếp này thoáng hiện trong đầu nhưng anh không dám. Đâm một lần là tai nạn giao thông, đâm lần nữa là cố ý mưu sát, lợi hại trong đó anh cũng biết.
Phải làm thế nào? Báo động? Anh Vương rút điện thoại ra, định gọi báo động. “Nhưng khi gọi xong, cảnh sát và bác sĩ sẽ đến, mình không thể tránh khỏi bị khống chế, tiền bồi thường rất lớn, có lẽ bán chiếc xe này đi cũng không đủ”. Vừa nghĩ tới cuộc sống vất vả sau này và chi phí chữa bệnh dây dưa không ngừng, anh Vương liền sởn gai ốc.
Có nên gọi điện thoại báo động hay không? Anh Vương lâm vào tình thế khó xử, cảm thấy mình mang điện thoại thật là phiền phức, không có nó chẳng phải tốt hơn sao? Ở đây không có người, không có cửa hàng, chạy đến bốt điện thoại trong làng báo động xong thì hắn có lẽ đã chết vì mất quá nhiều máu, như thế sau này mình không phải lo lắng gì nữa đúng không?
Nghĩ đến đây, trong đầu anh Vương lóe lên ý nghĩ: “Điện thoại hết pin chẳng phải cũng giống như không có điện thoại sao? Thật là ngu ngốc!”. Anh Vương run rẩy mở nhạc trên điện thoại, tiếng nhạc lúc thì êm tai, lúc thì cao vút, trầm bổng, cộng với tiếng rên rỉ của nạn nhân. Trong bóng đêm tấu lên một khúc nhạc ai oán chết chóc. Khi bật đến bài hát thứ hai, nhờ ánh sáng của điện thoại, anh Vương nhìn thấy nạn nhân rủ người xuống, không còn giãy dụa nữa. Anh đưa tay lên mũi nạn nhân thấy hắn đã ngừng thở. Lúc này, pin điện thoại cũng hết, chung quang bổng trở nên đen kịt, anh Vương hoảng sợ lập tức thu tay về thét lên: “Mẹ ơi! Khiếp sợ quá”. Người đã chết, điện thoại không còn pin, anh Vương hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi chạy vào trong thôn. Sau khoảng nửa giờ, anh đã chạy đến cửa thôn, gọi xong điện thoại báo động, lại nhanh chóng chạy vài bước nữa đến nhà mình. Vợ anh đang đứng ở cửa nhìn ra ngoài, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy chồng hấp tấp chạy về nhà, vợ anh Vương mắng: “Anh đi đâu bây giờ mới về? Sắp sang năm mới rồi còn không mau về nhà, cơm canh đều đã nguội lạnh hết rồi.”.Anh Vương lo lắng xua tay nói: “Đi đi, đã xảy ra chuyện rồi, tôi lo lắng lắm, hai mẹ con ăn cơm trước đi, tôi phải đi ngay, xong việc mới trở về.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Con tôi đâu?” Vợ anh nóng nảy: “Sao chỉ có một mình anh trở về? Con đâu rồi?”
“Con ư? Con đi đâu rồi hả?” Trong đầu anh Vương bỗng thấy có điềm chẳng lành, nắm lấy quần áo của vợ.
“Con thấy anh muộn như thế chưa về, sợ anh gặp chuyện không may nên tìm bạn mượn xe máy để đi đón anh, trên đường anh không gặp nó sao?”
“Aaaa…”, anh Vương kêu to một tiếng, dậm chân nói: “Ôi! Con tôi”, mặt tối sầm lại, đột nhiên ngã xuống đất.
Người ta thường nói: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”. Nếu như khi xảy ra tai nạn, anh Vương nhanh chóng tìm cách cứu sống nạn nhân thì sự việc không diễn ra bi thương như vậy. Nhưng hiện nay, nhiều người sống chỉ vì lợi ích bản thân mà không có suy nghĩ cho người khác, thậm chí sẵn sàng làm việc ác. Đất trời có quy luật nhân quả, người hành ác sớm muộn có báo ứng, không đến với bạn thì sẽ là người trong gia đình, thế hệ sau… Giúp người chính là giúp mình, làm việc thiện ắt được phúc báo. Ai ai cũng có suy nghĩ như vậy, chẳng phải xã hội sẽ tốt đẹp hơn sao?
Huy Hoàng – Theo DKN
Mục đích tối hậu của Phon g Thủy là cầu lành tránh dữ, đem lại may mắn, thịnh vượng và bình an cho con người, tiền đề căn bản là dựa vào các yếu tố thiên nhiên để tác động tới nhân mệnh. Tuy nhiên đó chỉ là bề mặt, ý nghĩa sâu xa của Phong thủy lại chính nằm ở yếu tố con người.
Thiện niệm xóa tan hận thù (Ảnh minh họa: internet)
Người phương Đông có câu: “Người ta sinh ra một thiện niệm, tuy chưa biến thành việc thiện, nhưng đã được thần may mắn bảo hộ rồi”. Người phương Tây tin rằng: “Những điều xuất phát từ trái tim sẽ chạm đến trái tim”.
Thiện niệm thực sự là phương thuốc màu nhiệm làm chấn động lương tâm con người, có sức mạnh vĩ đại để xóa đi mọi hận thù. Không những thế, khoa học còn cho thấy thiện niệm có khả năng cải biến sức khỏe và môi trường sống của bạn. Vậy thì thiện niệm chẳng phải là phong thủy tốt nhất cho cuộc đời bạn hay sao? Trong loạt bài này, hãy cùng báo Trí Thức VN mở cánh cửa kho báu vô tận của sự thiện lương và chia sẻ nó cho tất cả người thân, bạn bè và cả kẻ thù của bạn.
Tại Iran và một số nước Hồi giáo, gia đình nạn nhân của một vụ giết người sẽ được phép tới gần kẻ sát nhân trong “những phút cuối cùng” trước khi hắn bị tử hình bằng thòng lọng. Họ có hai lựa chọn: khiến kẻ ác nhận lấy cái chết – hay tha thứ…
“Thế giới của tôi sụp đổ vào cái ngày tôi nghe tin con trai mình bị chết. Nếu tôi tha thứ cho Bilal, làm sao tôi có thể sống được?” – Đó là điều mà bà Samereh Alinejad từng nói khi gia đình kẻ sát nhân Bilal Gheisari cầu xin bà tha thứ. Bilal đã giết chết Abdollah, đứa con trai 17 tuổi yêu quí của bà Samereh trong một trận ẩu đả trên đường phố. Bà cũng nói với chồng rằng: “Nếu Bilal được tha, tôi sẽ chết!“
Gheisari năn nỉ: “Xin tha cho cháu, cô Maryam“. Đó là tên gọi thân thiện của bà Samereh trong cộng đồng. Người mẹ mất con tiến đến: “Vậy cháu có tha cho chúng ta không? Cháu có tha cho con trai ta không? Cháu đã lấy đi hạnh phúc của chúng ta. Tại sao chúng ta lại phải tha thứ?” Nói rồi, Samereh tát Gheisari một cái.
Rồi khi mọi người còn đang đợi chờ cái chết của Gheisari thì Samereh đột ngột lấy thòng lọng ra khỏi cổ Gheisari. Sau bảy năm chỉ khao khát có một điều là trả thù thì trong giây phút cuối cùng đó, Samereh lại lựa chọn tha thứ. Nhiều người dân chứng kiến đã chết sững vì kinh ngạc trước hành động của bà.
Vào năm 1754, George Washington đang ở thành phố Alexandria. Lúc đó là mùa bầu cử cho Hội đồng Lập pháp bang Virginia. Một người đàn ông tên là William Payne đã phản đối một ứng cử viên mà George Washington ủng hộ. Ngày nọ, Washington và Payne tranh luận kịch liệt về vấn đề tranh cử. Những bình luận của Washington đã làm Payne tức giận. Ông ta đã đấm Washington mạnh đến nỗi làm Washington ngã xuống đất. Các binh sĩ chạy ra khỏi doanh trại và chuẩn bị tấn công Payne nhưng Washington đã ngăn họ lại. Ông quả quyết rằng mình có một cách thích hợp hơn để giải quyết vấn đề này.