TÌNH NGƯỜI NƠI CỬA TỬ

TÌNH NGƯỜI NƠI CỬA TỬ

Cứ mỗi thứ Tư, tôi lại vào nơi không ai muốn đến nơi cái chết gần kề: Bệnh Viện Ung Bướu.

Ai nào đó cứ đi ngang ngã ba đường Nơ Trang Long và Phan Đăng Lưu khi rẽ vào Nơ Trang Long sẽ khá vất vả để di chuyển đi ngang cái “cửa tử”. Dẫu rằng có cầu vượt dành cho người đi bộ nhưng rồi lượng người đến đây dừng như quá tải. Giản đơn vì kèm theo một người “mang án tử” lại có thêm cả mấy người thân thương đi cùng.



Có một điều lạ lẫm, hai bên vách tường của hành lang đi lại, tôi lại thấy có cái gì đó cuộn lại nằm sát nhau. Tò mò muốn biết thì ra đó là nơi của những người nghèo không có khả năng thuê nơi trọ “dành” một chỗ qua đêm.

Với những người có tiền hay có khả năng, người ta có thể tìm đến để ngả lưng ở những nhà trọ hay phòng thuê xung quanh bệnh viện. Với những người nghèo thì đành phải chấp nhận vì lẽ vào nơi đây không chỉ tính tháng tính ngày mà có người lê lết cả năm. Có người vào nơi đây quen cả lối đến và lối về.



Thật vậy! Ai chẳng muốn mình có một chỗ ngả lưng sau những ngày hoặc đêm dài mệt nhoài vất vả nhưng rồi vì hoàn cảnh nên đành chịu vậy. Và, cứ ngày này qua ngày khác cứ phải sống trong hoàn cảnh như thế. Chẳng đặng đừng chứ chẳng ai muốn mình rơi  vào cám cảnh như thế. Thế nhưng, cũng chỉ vì chữ tình để họ đi theo người thân vào cái nơi không ai muốn đến như thế này.

Có hôm, vì hoàn cảnh để rồi tôi ở lại nơi “cửa tử” đó đến tối. Điều ngạc nhiên đập vào mắt tôi đó là những người thân đi nuôi những bệnh nhân ung thư không ai bảo ai cứ trải giấy ra ngồi tụm lại với nhau. Và, cũng chả ai trách ai, chả ai than phiền ai, cứ có cái gì đưa ra cái đó và cùng ăn chung với nhau như bữa cơm gia đình.



Có thể bon chen nơi đâu đó nhưng khi vào nơi ‘cửa tử” này người ta cần lắm sự sẻ chia và đỡ nâng. Vào đây mới cảm được ngày nay “sỏi đá cũng cần có nhau” chứ không phải đợi mãi tới ngày sau.

Có thể ở đâu đó của cuộc đời, người ta vẫn còn bon chen tranh đấu nhưng khi đến cái nơi gọi là “cửa tử” này thì tình người trở nên ấm lại. Cũng dễ hiểu vì lẽ khi đã đặt chân đến đây thì sự sống đang dần khép lại và sự sống ấy không còn tính tháng tính năm nữa nhưng lại tính theo ngày và có người tính theo giờ. Dẫu rằng biết trước sau sớm muộn gì cũng chết nhưng từ người bệnh đến thân nhân chả ai muốn cho người thân thương của mình đi sớm quá. Thế là cứ phải cố gắng để níu kéo với thời gian.



Ai nào đó có dịp vào đây thăm nom hay chữa trị sẽ phần nào hiểu được số phận của kiếp nhân sinh. Khi và chỉ khi vào đây lòng ta mới dừng lại để khỏi hăm hở bon chen.

Cách đây ¼ thế kỷ, tôi cũng đã đến nơi này để rồi ngày ngày đón nhận án tử dành cho Mẹ. Cũng chỉ vài tháng đau đớn với nỗi đau giằn vặt thì Mẹ cũng đã về Trời.

Ngày hôm nay, lại có dịp trở lại nơi “cửa tử”, phận người mong manh một lần nữa nhắc nhớ cho tôi về kiếp người. Và đặc biệt, hình ảnh của những con người chen chúc nhau trên dưới một chiếc giường thật đau khổ. Họ đã nghèo và còn khổ khi phải đặt chân đến đây.

Tiếc nuối, đớn đau, buồn tủi cho phận người.



Đã nghèo còn gặp khổ, đã đau còn gặp buồn vì phải chen chân nhau từ sáng đến tận khuya để chữa trị. Cứ ngày này qua ngày khác dù có khỏe cũng phải tàn hơi kiệt sức vì nơi đây ngày qua ngày càng quá tải.

Cũng nên chăng đi vào đây để thấm thía cái phận người và nhất là phận người phải đón nhận căn bệnh ung thư.

Cũng nên chăng đi vào đây để khám phá được tình người mà mọi người vào đây dành cho nhau khi đồng cảnh ngộ.

Cũng nên chăng đi vào đây để học biết cách thương người của những con người chưa hề quen biết để hiểu hơn giá trị của sự chia sẻ.

Trở về sau một vòng rong ruỗi nơi “cửa tử” thân quen, thoáng lên một tình thương người biết thương người.



Ai nào đó còn hơn thua tranh chấp, nên chăng cứ phải gói mình vào đây một hôm hay vài bữa sẽ nhận ra được chân đích của cõi nhân sinh. Và rồi, ngày nào còn sống cứ hãy yêu thương thật tình bởi lẽ “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”.

NGƯỜI GIỒNG TRÔM        

http://www.conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=17985

 

Mỹ, Anh, và Pháp đã không kích ba cơ sở của chính phủ Assad vốn được cho là các cơ sở vũ khí hóa học.

Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump ca ngợi cuộc tấn công quân sự của Mỹ và đồng minh vừa nhắm vào Syria là “thực hiện hoàn hảo”, và nói thêm: “sứ mệnh hoàn tất”.

Mỹ, Anh, và Pháp đã không kích ba cơ sở của chính phủ Assad vốn được cho là các cơ sở vũ khí hóa học.
Các cuộc không kích đã nhằm đáp trả một cuộc tấn công bị nghi là hóa học làm chết người vào thị trấn Douma tuần trước.

Tin cho hay, Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc hôm 14/4 đã nhóm họp về vụ không kích vừa diễn ra, với Đại sứ Nga tại LHQ gọi trận không kích là một cuộc xâm lược.

Tổng thống Nga Vladimir Putin nói ông lên án cuộc không kích của phương Tây “một cách nghiêm trọng nhất”.

Nga, đồng minh chính của Syria, đã đe doạ trả đũa quân sự nếu bất cứ lực lượng nào của Nga bị tấn công.

Trong tin nhắn buổi sáng trên Twitter từ Washington, Tổng thống Trump cảm ơn Pháp và Anh về “trí tuệ và sức mạnh của quân đội tuyệt vời của họ”…

http://www.bbc.com/vietnamese/world-43769832    

Tin từ VOA

Trần Bang and 2 others shared VOA Tiếng Việt‘s post.
Image may contain: sky, outdoor and nature
Image may contain: outdoor
Image may contain: sky and outdoor
Image may contain: sky, cloud, bridge, outdoor and nature
+3

VOA Tiếng Việt added 6 new photos.

Lầu Năm Góc ngày thứ Bảy cho biết không có phi đạn nào của Mỹ và của đồng minh bị hệ thống phòng không của Syria đánh chặn, phản bác tuyên bố của chính phủ Nga và Syria.

Trung tướng Kenneth McKenzie, Giám đốc Hội đồng Tham mưu Liên quân Hoa Kỳ, nói hệ thống phòng không của Nga đã không khai hỏa, trong khi hệ thống phòng không của Syria hoàn toàn không hữu hiệu trước một cuộc tấn công từ nhiều hướng không chỉ gồm máy bay của Mỹ, Anh và Pháp mà còn cả các tàu khu trục của Mỹ, một tàu tuần dương và tàu khu trục của Pháp và thậm chí một tàu ngầm của Mỹ.

Hệ thống phòng không của Syria không chỉ không phát hiện được phi đạn đang bay tới mà vẫn cứ bắn dù các cuộc không kích của Mỹ, Anh và Pháp đã hoàn tất, ông McKenzie nói. Xem thêm: https://bit.ly/2qvG2kQ

PHÊ-RÔ TRẢI NGHIỆM LÒNG THƯƠNG XÓT

PHÊ-RÔ TRẢI NGHIỆM LÒNG THƯƠNG XÓT

Những giọt nước mắt hổ thẹn và hối hận lăn dài trên khuôn mặt của Phê-rô, khi ông vội vã thoát khỏi sân dinh vị thượng tế, là nơi Chúa Giê-su đang bị giam giữ.  Một tiếng nói bên trong nội tâm tra khảo ông: “Làm sao ông lại chối bỏ thầy Giê-su cách công khai như vậy?”  Cách đây ít lâu, ông không bao giờ có thể tưởng tượng là mình có thể quay lưng với Chúa Giê-su một cách nhẫn tâm như vậy.  Những lời khẳng định đầy hiên ngang mà ông vừa nói với Chúa Giê-su, nay lại quay về ám ảnh ông: “Lạy Chúa, dầu có phải vào tù hay phải chết với Chúa đi nữa, con cũng sẵn sàng” (Lc 22,33).  Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau khi Chúa Giê-su tiên báo, thì đêm hôm ấy, ông đã chối Chúa đến ba lần.  Phê-rô thầm nghĩ, mọi sự xảy ra quá nhanh.  Trước hết, ông cẩn thận tìm mọi cách để đi theo Chúa vào trong sân.  Rồi khi ông thấy mình đã bị nhận diện là môn đệ của Chúa Giê-su, ông chợt nhận ra là mình đang gặp nguy hiểm.  Đó là khi người ta bắt đầu lớn tiếng cáo buộc ông: “Cả bác nữa, bác cũng đã ở với cái ông người Na-da-rét, ông Giê-su đó chứ gì?” (Mc 14,67).  Ông cảm thấy hồi hộp.  Người ta càng thúc ép ông trả lời cho câu hỏi đó, thì ông càng cương quyết phủ nhận.  Trong chốc lát, thái độ nhún vai phủ nhận đã biến thành một lời thề công khai, khi ông bắt đầu thốt lên những lời độc địa mà quả quyết rằng: “Tôi thề là không biết người ấy” (Mt 26,74).

Ngay khi ông nhớ lại một chuỗi những sự kiện xảy ra quá nhanh, thì lòng ông quặn đau như thắt vì thất bại và ông cảm thấy hết sức chán nản.  Sau này, Phê-rô nhận thức rằng khi Chúa Giê-su quay lại nhìn ông, thì chính cái nhìn ấy – một cái nhìn đầy lòng thương xót – đã lay động tâm hồn ông, để ông nhận ra điều khủng khiếp mình vừa làm, đồng thời ông cũng nhận biết là Chúa đã thông cảm và tha thứ cho ông.  Khi ông nhận ra điều đó, ông đã khóc lóc thảm thiết.  Sertillanges đã chia sẻ như sau: “Đức Giê-su hướng về Phê-rô, mặc dầu ông ở rất xa, nhưng vẫn cảm được cái nhìn của Thầy, cái nhìn làm tan biến sự yếu đuối của trái tim con người, thâm nhập sâu vào tình yêu của nó và ban sức mạnh cho sự yếu đuối ấy.  Tảng đá đã chao đảo.  Nhưng chính trên tảng đá này mà nền móng của công trình đời đời được thiết lập.  Nơi đâu mà xác thịt loài người tỏ ra yếu đuối, nơi đó quyền năng của Thượng Đế được biểu lộ rõ ràng.  Phê-rô vấp ngã, nhưng ông là người thứ nhất tin rằng Đức Giê-su là Con Thiên Chúa, rằng Ngài là Đấng Thiên Sai Thượng Đế hứa”.[1]  Câu chuyện Phê-rô chối Thầy được Trình thuật cả trong bốn Tin Mừng, chỉ cho thấy Giáo Hội tiên khởi đã công bố khuyết điểm của vị thủ lãnh đầu tiên của mình, chứ không che đậy.  Dù vậy, họ được thêm vững mạnh, chứ không bị vấp phạm.  Kinh nghiệm của thánh Phê-rô xác nhận với họ rằng, thất bại là điều có thể chấp nhận được, bởi vì Thiên Chúa luôn luôn sẵn sàng ban ơn tha thứ.  Rất có thể là chính thánh Phê-rô đã phổ biến câu chuyện thất bại của mình, khi người không ngừng cố gắng khích lệ anh chị em mình phấn đấu – như Chúa Giê-su đã yêu cầu Phê-rô: “Si-môn, Si-môn ơi, kìa Sa-tan đã xin được sàng anh em như người ta sàng gạo.  Nhưng Thầy đã cầu nguyện cho anh để anh khỏi mất lòng tin.  Phần anh, một khi đã trở lại, hãy làm cho anh em của anh nên vững mạnh” (Lc 22,31-32).

Như Giáo Hội tiên khởi đã xem sự sa ngã của Adam là một “tội hồng phúc”, vì nhờ đó mà xuất hiện Đấng Cứu Thế, Giáo Hội cũng xem sự trượt ngã của Phê-rô là “tội hồng phúc”, vì nhờ đó mà Giáo Hội có được một vị thủ lãnh vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ.  Phê-rô bị bó buộc phải đối diện với bóng tối của mình, và điều đó đã làm cho ông trở nên con người khiêm nhường đầy lòng thương xót.[2]  Qua hình ảnh của thánh Phê-rô, Giáo Hội được mời gọi luôn là Giáo Hội của lòng thương xót, và cần phải là Giáo Hội của lòng thương xót hơn bao giờ hết, vì Giáo Hội chính là thân thể mầu nhiệm và sống động của chính Chúa Giê-su, Đấng là mục tử nhân lành, Đấng là nguồn mạch của lòng thương xót.  Chính Ngài luôn yêu thương con cái của Ngài, và mời gọi tất cả những ai sống trong khổ đau và bất hạnh hãy đến với Ngài: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.  Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.  Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28-29).  Không chỉ dừng ở nơi đó, mà trong chiều sâu của tình yêu thương, Chúa Giê-su còn trao mọi người con của Chúa cho Mẹ Maria, người Mẹ của lòng thương xót.

Lm. GB. Nguyễn Ngọc Thế, SJ

****************************** ****

Lạy Chúa, Đấng đầy lòng thương xót.
Xin thương đoái nhìn đến những góc khuất tăm tối, những yếu đuối mỏng dòn,
và những xáo động ồn ào trong con,
Xin thương đoái nhìn đến những phút giây bội thề, những yếu hèn nhát đảm,
cùng những lơ đễnh thoái thác trong con.
Con không đòi Chúa ban cho con bất cứ điều gì, ngoại trừ lòng thương xót của Người.
Trong cuộc sống thế trần, mọi sự chỉ như hoa cỏ sớm nở tối tàn.
Những gì con cho là cao quý cũng chỉ là phù vân hư ảo
và những gì con bận tâm lo lắng rốt cuộc cũng chẳng ý nghĩa đáng giá gì.
Lạy Chúa, xin thương xót và dắt dìu con,
Xin biến đổi con một lần nữa để con lại khao khát sống cuộc đời thánh thiện,
và trở nên người của Chúa cho dẫu trong con còn nhiều hoang mang cùng bối rối.
Con không cầu xin để biết rõ ràng và chắc chắn phải làm gì,
ngoại trừ mong mỏi một điều là được Ngài dẫn dắt theo nẻo đường tình yêu của Ngài,
để có thể dõi bước và tín thác vào lòng thương xót của Ngài.
Vì được như thế, con mới tìm thấy điều con hằng khắc khoải chờ mong.

Nguyễn Thế Anh, SJ, chuyển ý
Nguồn: Thomas Merton, A Year with Thomas Merton: Daily Meditations from His Journals, (Selected and edited by Jonathan Montaldo), (New York: HarperCollins e-books, 2007), 247.

[1] Sertillanges A.D., What Jesus saw from the cross – Từ trên thập tự, Fr. Thomas Tuý OP.  Chuyển ngữ, chương 7. Người thân yêu. Nguồn: www.nguoitinhuu.org.

[2] Wikie Au và Norren Cannon, Những thôi thúc trong tim, Nguyễn ngọc Kính OFM. chuyển ngữ, NXB. Phương Đông 2012, t. 246-247.

LÀM SAO ĐỂ SỐNG BÌNH AN?

LÀM SAO ĐỂ SỐNG BÌNH AN?

    Trong thế giới quay cuồng hôm nay, ước mong lớn nhất của nhiều người là xin cho được hai chữ “Bình An”. Hiểu được khát vọng sâu thẳm của lòng người, Chúa Phục sinh cũng đã ban phúc “Bình An” cho các môn đệ. Quả thật, Phúc Âm tuần này đã ban những thần dược giúp chúng ta sống bình an như sau:

  1. Mở lòng thương xót. Khi ban bình an, Chúa đã cho các môn đệ “xem tay và cạnh sườn Ngài.” Có nghĩa là Chúa cho xem những thương tích của lòng Chúa thương xót. Chúa không thương yêu theo kiểu chỉ chép miệng thương hại, nhưng Chúa đã sẵn lòng chịu thương đau đến độ mang thương tích vì thương xót chúng ta. Đây là lí do tại sao Chúa Nhật này lại là Chúa Nhật kính Lòng Chúa Thương Xót. Thế nên, nếu không thương xót thì lòng mình sẽ phập phồng bất an.
  2. Rộng lòng tha thứ. Khi ban bình an, Chúa đã thổi thần khí tha thứ vào các môn đệ. Chúa sống lại mà không trả thù những kẻ đã giết Ngài cho hả lòng hả dạ, không dạy cho các môn chạy trốn Ngài một bài học cho bõ ghét. Chúa tha thứ, Chúa quên hết mọi lỗi lầm của nhân loại. Thế nên, nếu không tha thứ thì lòng người sẽ ứ đọng thù ghét, chẳng có bình an. 
  3. Một lòng tin tưởng. Khi ban bình an, Chúa đã bảo Tôma: “Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” Ngay lập tức, Tôma bật lên lời tuyên xưng đức tin: “Lạy Chúa là Thiên Chúa của con!” Thế nên, nếu không tin tưởng Chúa và tin tưởng nhau, cứ sống nghi ngờ thì lòng người sẽ đầy rẫy bất an.

Tạ ơn Chúa phục sinh đã ban thần dược thương xót, tha thứ và tin tưởng cho chúng con sống bình an. Xin cho trái tim mỗi chúng con cũng lúc lắc những nhịp đập “thương người như thể thương thân” để làm cho gia đình, hội đoàn, giáo xứ, đất nước… trở thành những cộng đoàn chung một lòng thương yêu, chung một lòng tin tưởng như cộng đoàn tín hữu buổi ban đầu. Amen.

TRUONG NGUYEN
Los Angeles, USA

 From: KittyThiênKim & Nguyen Kim Bang

CSVN tính đánh thuế tài sản vì ngân sách quốc gia cạn kiệt

CSVN tính đánh thuế tài sản vì ngân sách quốc gia cạn kiệt

Nhà hoặc căn hộ chung cư có giá trị 700 triệu đồng trở lên có thể sẽ bị đánh thuế tài sản ở mức 0.4%.(Hình: VietNamNet)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Mạng xã hội đang xôn xao tin Bộ Tài Chính CSVN đang đề nghị áp thuế tài sản đối với nhà, đất ở, tàu bay, du thuyền và xe hơi.

Với nhà ở, Bộ Tài Chính xây dựng hai kế hoạch đánh thuế: một là đối với nhà trị giá từ 700 triệu đồng ($30,700) trở lên, hai là nhà trị giá 1 tỷ đồng ($43,850) trở lên.

Bộ Tài Chính còn được ghi nhận đưa ra kế hoạch đánh thuế nêu trên sau khi “đã tham khảo kinh nghiệm của các nước khác.” VietNamNet dẫn ý kiến của đại diện bộ này nói: “Đa số các nước áp dụng mức thuế tài sản cao, trong đó có một số nước trong khu vực ASEAN như Indonesia 0.5%, Philippines 1% và 2%.”

Trước khi có động thái này, Bộ Tài Chính đã bỏ qua kế hoạch đánh thuế đối với người có nhà thứ hai trở lên do lo ngại cách thức này “có thể làm giảm mức hấp dẫn của thị trường bất động sản, ảnh hưởng đến lượng giao dịch bất động sản, tác động đến thị trường nhà cho thuê.”

Hôm 13 Tháng Tư, mạng xã hội dấy lên tranh cãi sôi nổi về tin đánh thuế tài sản với nhà trị giá từ 700 triệu đồng. Nhiều ý kiến cho rằng đây là cách tận thu theo kiểu “vặt lông vịt” như phát ngôn của Tiến Sĩ Vũ Đình Ánh hồi năm 2017: “Thu thuế như vặt lông vịt, nhưng vặt làm sao cho sạch và đừng quá vội để con vịt nó kêu toáng lên.”

Việc chính quyền CSVN tiến tới việc áp thuế tài sản là chỉ dấu cho thấy nhiệm kỳ của Bộ Trưởng Tài Chính Đinh Tiến Dũng gần như chỉ có một mục tiêu “kiên định” là tăng thuế, tăng thuế và tăng nhiều loại thuế.

Trước khi nhắm vào túi tiền người sở hữu nhà, Bộ Tài Chính đề nghị tăng loạt thuế bảo vệ môi trường với xăng lên 8,000 đồng (35 cent)/lít, tăng thuế VAT lên 12%, đánh thuế với các loại nước ngọt, cà phê, đánh thuế người trúng xổ số Vietlott…

Có ý kiến cho rằng việc thu thuế nhà có giá từ 700 triệu đồng thì chắc 80% dân các thành phố lớn và 50% dân các thành phố nhỏ đều vào diện nộp khoản thuế này.

Tin đánh thuế tài sản với nhà trị giá từ 700 triệu đồng được loan báo ngay sau tin chính phủ CSVN công bố phát hiện thừa biên chế đến 57,000 người.

Truyền thông Việt Nam tường thuật: “Sau hai năm thực hiện nghị quyết về tinh giản, không những không giảm 140,000 người mà ngược lại, còn tăng lên 96,000 người. Việt Nam hiện có 42 tổng cục, 826 cục, vụ, 7,280 phòng, 750 vụ cục và cơ quan tương đương thuộc bộ, 3,970 phòng trực thuộc bộ, chưa tính các tổ chức thuộc quân đội và công an.”

Luật Sư Lê Công Định ở Sài Gòn bình luận trên trang Facebook cá nhân: “Chung quy có thể thấy ngân sách quốc gia đang cạn kiệt, nên quýnh quáng, bạ đâu ăn đó. Tuy nhiên ăn gì thì ăn, vẫn không bù được tiền tham nhũng. Sức dân vì thế bị bào mòn gấp nhiều lần, vừa tham nhũng đục khoét, vừa thuế má chồng chất. Suy cho cùng, rất tốt!” (T.K.)

Cứ 11 ngày, có 1 linh mục bị sát hại

Cat Bui shared Anh Nguyen‘s post.
 
Image may contain: 4 people, people standing

Anh Nguyen 

Cứ 11 ngày, có 1 linh mục bị sát hại

Trong 100 ngày đầu tiên của năm 2018, trên toàn thế giới, tổng cộng có đến 9 linh mục Công giáo đã bị sát hại, bình quân cứ 11 ngày thì có một vị bị sát hại.

Có thể nói, tính cho đến nay, năm 2018 có vẻ sẽ là năm bi thảm nhất đối với các linh mục Công giáo trên toàn thế giới.

Trên thực tế, với vụ sát hại Cha Etienne Nsengiunva, xảy ra hôm qua, ở Bắc Kivu, Cộng hòa Dân chủ Congo, bản thống kê lạnh lùng cho chúng ta biết rằng kể từ đầu năm đến nay – 100 ngày – bình quân cứ mỗi 11 ngày, có một linh mục bị giết chết.

Tại châu Phi, ngoài vụ sát hại Cha Nsengiunva, cha sở giáo xứ Kitchanga, hai linh mục khác đã bị giết chết: một vị ở Malawi (Cha Tony Mukomba – ngày 18/1) và một vị ở Cộng hòa Trung Phi (Cha Joseph Désiré Angbabata – qua đời ngày 22/3). Nếu kể thêm Cha Florent Mbulanthie Tulantshiedi ở Congo, thì con số các linh mục bị sát hại ở Châu Phi từ đầu năm đến nay là bốn vị. Hôm 2/3, thi hài Cha Tulantshiedi đã được tìm thấy với đầy những dấu vết của một cuộc tra tấn dã man. Cho đến nay, các nhà chức trách chưa công bố nguyên nhân gây ra cái chết thảm khốc này, tuy nhiên, dường như đây không phải là một cái chết tự nhiên.

Tính chung trong 100 ngày đầu năm 2018 này, tại Châu Mỹ, có 4 vị linh mục bị sát hại: 2 vị ở Mexico là Cha Germain Muñiz García (qua đời ngày 5/2) và Cha Iván Añorve Jaimes (qua đời ngày 5 2), một vị ở Colombia là Cha Dagoberto Noguera (qua đời ngày 10/3), một vị ở El Salvador là Cha Walter Osmir Vásquez Jiménez (qua đời ngày 29/3).

Tại Châu Á, có một linh mục bị sát hại là Cha Xavier Thelakkat, người Ấn Độ (qua đời ngày 1/3).

Ở Châu Âu, Cha Alain-Florent Gandoulou bị sát hại tại Đức. Ngài là một linh mục Congo đang phục vụ những di dân Congo tại Berlin. Ngài qua đời hôm 22/2.

Vũ Hùng

http://dcctvn.org/cu-11-ngay-co-1-linh-muc-bi-sat-hai/
http://chuacuuthe.com/cu-11-ngay-co-1-linh-muc-bi-sat-hai/

Người bị kỷ luật vụ Formosa được làm lãnh đạo Tổng Cục Biển và Hải Đảo

Người bị kỷ luật vụ Formosa được làm lãnh đạo Tổng Cục Biển và Hải Đảo

Ông Tạ Đình Thi (đứng). (Hình: Website Sở Tài Nguyên-Môi Trường Tuyên Quang)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Ông Tạ Đình Thi, vụ trưởng Vụ Tổ Chức Cán Bộ, Bộ Tài Nguyên-Môi Trường CSVN, vừa được bổ nhiệm chức quyền tổng cục trưởng Tổng Cục Biển và Hải Đảo. Hồi năm 2016, ông này từng bị kỷ luật (tập thể) trong vụ Formosa.

Tổng Cục Biển và Hải Đảo là cơ quan có chức năng tham mưu cho bộ trưởng Tài Nguyên-Môi Trường “thực hiện quản lý nhà nước về biển, hải đảo và thềm lục địa thuộc quyền tài phán của Việt Nam.”

Ông Trần Quý Kiên, thứ trưởng Tài Nguyên-Môi Trường, được báo Tuổi Trẻ trích lời nói: “Việc bổ nhiệm ông Tạ Đình Thi đã được cân nhắc kỹ và thực hiện đúng quy định, hướng dẫn của trung ương. Dù tập thể Ban Cán Sự Đảng của bộ trong giai đoạn 2010-2016 bị kỷ luật, nhưng ông Thi không liên quan trực tiếp đến vụ Formosa nên không bị biện pháp kỷ luật cá nhân. Việc bổ nhiệm ông Thi được thực hiện đúng trình tự, chặt chẽ.”

Hồi Tháng Tư, 2017, Ban Cán Sự Đảng Bộ Tài Nguyên-Môi Trường giai đoạn 2010-2016 bị Ban Bí Thư CSVN kết luận “thiếu trách nhiệm, buông lỏng lãnh đạo, chỉ đạo công tác thanh tra, kiểm tra, giám sát và hậu kiểm, để Bộ Tài Nguyên-Môi Trường và một số cá nhân có nhiều sai phạm trong công tác quản lý nhà nước về bảo vệ môi trường, quản lý tài nguyên nước liên quan đến dự án Formosa Hà Tĩnh, để xảy ra hậu quả rất nghiêm trọng cho môi trường và đời sống của nhân dân; làm ảnh hưởng đến an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội.”

Việc “thăng tiến dù từng bị kỷ luật trong vụ Formosa” của ông Thi không phải là chưa có tiền lệ.

Hồi Tháng Mười, 2017, truyền thông Việt Nam đưa tin ông Lương Duy Hanh, người bị cách chức cục trưởng Cục Kiểm Soát Hoạt Động Bảo Vệ Môi Trường vì “để xảy ra sai phạm tại Formosa,” nhưng vẫn được giao làm phó đoàn kiểm tra Formosa.

Trước đó, vào Tháng Chín, 2017, ông Võ Kim Cự, cựu bí thư Hà Tĩnh, liên quan vụ Formosa khiến công luận hoang mang khi ông này được nhận vị trí phó Ban Chỉ Ðạo Ðổi Mới Hợp Tác Xã. Tuy vậy, không lâu sau đó có tin ông Cự “nghỉ hưu theo chế độ” từ ngày 1 Tháng Mười, 2017. (T.K.)

Mỹ, đồng minh phát động không kích Syria

 

 

Mỹ, đồng minh phát động không kích Syria

(VOA)


Tổng thống Mỹ Donald Trump loan báo các cuộc không kích nhắm vào Syria tại Nhà Trắng ở Washington, ngày 13 tháng 4, 2018.
Tổng thống Mỹ Donald Trump loan báo các cuộc không kích nhắm vào Syria tại Nhà Trắng ở Washington, ngày 13 tháng 4, 2018.

Những tiếng nổ lớn có thể nghe thấy ở thủ đô của Syria vào lúc ông Trump loan báo các cuộc không kích, AP và Reuters đưa tin.

 

Department of State

@StateDept

 

Tonight, @POTUS Donald J. Trump addressed the nation to announce a combined operation- with the and – of precision strikes against sites associated with the chemical weapons capabilities of the regime in .

 
 
 

Việt Nam, ‘quốc gia say xỉn?’

Việt Nam, ‘quốc gia say xỉn?’

(Hình minh họa: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images)

Tạp ghi Huy Phương

“Việt Nam là quốc gia khởi nghiệp hay quốc gia say xỉn?” Đó là câu hỏi của ông Nguyễn Phương Nam, nhân viên của cơ quan Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) tại Việt Nam về tệ trạng bia rượu ở nơi nầy.

Loại văn hóa ăn chơi, nhậu nhẹt đã gia tăng thêm tai nạn giao thông trong những ngày lễ Tết. Tám ngày nghỉ Tết có bao nhiêu ngày nhậu? Chỉ từ ngày mồng Hai đến mồng Bốn năm nay, Bính Thân, cả nước có 13,695 trường hợp bị tai nạn giao thông phải cấp cứu tại các bệnh viện; 2,716 trường hợp đánh nhau phải nhập viện. Chỉ riêng ở bệnh viện Việt Đức, Hà Nội, thôi, trong ba ngày Tết, có hơn 200 trường hợp bị tại nạn xe cộ phải vào cấp cứu, trong đó, có tới 116 ca bị chấn thương sọ não vì va chạm hay té đập đầu xuống đường.

Hơn cả ma túy và tội phạm, tai nạn giao thông là nguyên nhân gây tử vong nhiều cho thanh thiếu niên ở Việt Nam. Trẻ em, dù chưa đủ tuổi để lái xe, đã trở thành nạn nhân của rất nhiều vụ đụng xe. Theo thống kê của UNICEF hồi đầu năm nay thì tai nạn giao thông khiến mỗi năm có khoảng 4,200 trẻ em bị tử vong và hàng ngàn em bị tàn phế vĩnh viễn hay chấn thương não bộ.

Con số của người Việt Nam chết trong thời bình như vậy là quá kinh hoàng!

Đúng là tai nạn giao thông ở Việt Nam quá đặc biệt, “chẳng nơi nào có được!”

Ở đây chúng ta không nói đến những lý do gây ra tai nạn như số xe quá tải cho đường sá quá lỗi thời, ý thức trật tự và thiếu giáo dục của người lái xe, hay sự buông thả hoặc ý thức đạo đức của cảnh sát giao thông, như ở các nước nghèo trên thế giới, nhưng thủ phạm giết người ở đây là chất cồn trong rượu, bia.

Việt Nam đã làm một cuộc khảo sát trên những người gây tai nạn hay bị tai nạn giao thông tại Việt Nam, trong số 1,840 người bị tai nạn phải vào phòng cấp cứu, thì đã có 67% người lái xe khi đang say xỉn, 45% người khác lái xe chỉ mới sau hai giờ nhậu nhẹt.

Những người bênh vực, cho rằng lý do tai nạn giao thông chẳng phải vì rượu. Họ lấy lý do, lượng bia tiêu thụ tại Việt Nam chỉ tương đối cao, chứ không hề dẫn đầu thế giới. Trên thực tế, theo tài liệu của WHO, nếu xét về mức tiêu thụ đồ uống chứa cồn trên đầu người, Việt Nam vẫn đứng khá xa cỡ thứ 29. Nhiều người biện hộ: “Con số này ở nhiều nước phương Tây vẫn còn gấp đôi chúng ta!”

Nhưng trên thực tế, hiện nay, Việt Nam đang là quốc gia có tỷ lệ người sử dụng rượu, bia cao thứ hai Đông Nam Á (sau Thái Lan,) thứ 10 ở Châu Á, và thứ 29 trên thế giới, nhưng trên thực tế có thể còn nghiêm trọng hơn nhiều, vì việc nấu rượu và buôn bán rượu (lậu) của tư nhân không được kiểm soát đến nơi đến chốn.

Kết quả điều tra do Bộ Y Tế và WHO đồng thực hiện vừa được công bố giữa tuần qua cho thấy, tỷ lệ đàn ông Việt Nam uống rượu lên đến 77%. Điều đáng lo là, trong 10 năm qua, số lượng rượu, bia sử dụng trên thế giới không tăng nhưng ở Việt Nam lại tăng dữ dội. Từ những năm 2003-2005, lượng tiêu thụ bia rượu tính trên đầu người là 3.8 lít/năm, năm 2010, tăng gấp đôi là 6.6 lít/năm. Dự báo cho năm 2025, con số này sẽ tăng lên 7 lít cho mỗi đầu người một năm. Việt Nam tiêu thụ khoảng 3.4 tỷ lít bia và 70 triệu lít rượu, đấy là chưa kể mỗi năm Việt Nam còn tiêu thụ khoảng 200 triệu lít rượu “tự biên!”

Chính phủ rõ ràng không có biện pháp nhằm hạn chế bia, rượu gây ra, dự thảo chống tác hại của rượu, bia đề xuất quy định cấm bán rượu, bia sau 10 giờ tối xem có vẻ khôi hài. Như vậy, dân nhậu có thể mua trước vài két bia trước thời gian này và sau đó thoải mái nhậu cho đến sáng. Cũng không có luật nào cấm trẻ em dưới 21 tuổi “nốc” bia rượu.

Nhiều ý kiến cho rằng người Việt Nam uống rượu bia vô độ và không biết kiềm chế, sau đó lại thoải mái leo lên xe lái đi, “anh hùng” có bao giờ tự nhận là mình đã say.

Việt Nam từ những năm 1975 trở về sau này đã tạo ra một thứ “văn hóa nhậu nhẹt.” Đàn ông sau giờ làm việc, đi thẳng về nhà với vợ, không biết nhậu là những “thằng hèn” không bao giờ thành công mà cũng chẳng được ai thuê mướn!

Tất cả các mối quan hệ giữa nhân viên và thủ trưởng, công ty và đối tác làm ăn, công ty và khách hàng đều được xây dựng trên bàn nhậu. Càng biết uống, càng được lòng chủ, càng dễ thăng chức, càng được lòng đối tác, càng dễ ký hợp đồng.

Ông Jean-Francois van Boxmeer, tổng giám đốc Heineken, đồng ý Việt Nam là quốc gia tiêu thụ bia cao nhất Đông Nam Á, với 3.4 tỷ lít bia trong năm 2015, đứng thứ ba châu Á sau Nhật và Trung Quốc, và nằm trong “Top 25” của thế giới. Nhưng chúng ta nên nhớ rằng, dân số Việt Nam chỉ có 91 triệu, Nhật 127 triệu, và Trung Quốc là 1.3 tỷ người.

Như vậy, Việt Nam quả là “anh hùng,” vì người ít nhưng chịu nhậu nhiều, hơn là các quốc gia nhiều người mà nhậu ít.

Nhậu nhiều, nhậu giỏi, “chịu chơi” như vậy, nhưng gần 16 lao động Việt mới có năng suất làm bằng một người Singapore. Nếu giữ tốc độ này, phải mất hơn 60 năm, Việt Nam mới đuổi kịp được Singapore. Tương tự, một người Nam Hàn cũng có năng suất lao động bằng bảy người Việt cộng lại. Mức năng suất lao động của nước ta cũng bị Thái Lan, Philippines, Trung Quốc… bỏ xa.

Khi say xỉn rồi còn biết gì đến cảnh nước mất nhà tan. Xưa kia, mình trách Tây bày ra trò đá banh, hội chợ, bắn pháo bông… cho dân quên chuyện nô lệ, bây giờ chỉ nội cái văn hóa nhậu nhẹt đầu đường cho tới khuya, thì dân đâu còn muốn thấy, chẳng thèm nghe, chỉ còn tranh nhau nói lè nhè!

40 năm nhìn lại những khuôn mặt phản chiến miền Nam

12/04/2018
 Bên sau núi là núi và vẫn còn trùng điệp núi non, hòn đá mang từ mặt trăng về và xa hơn nữa với bao thiên thạch từ những vụ nổ không ngừng trong vũ trụ, không thiếu những hạt bụi va lại chính nơi xuất phát.

Một cách ví von, người ta cho rằng cuộc di cư sau Hiệp định Geneve, 1954, đó là những cuộc bỏ phiếu bằng chân dành cho chế độ Cộng sản, mà nếu được tự do, đến cây trụ đèn cũng ra đi. Những người trí thức miền Nam hơn ai hết hiểu biết biến cố này nhưng một thiểu số, không nhiều họ đã hành động khác người, họ vẫn luôn trong ý nghĩ mình yêu nước, cho đến khi lương tâm bừng thức tỉnh cho dù quá muộn.

Một trong những trí thức trẻ theo Cộng sản vào thời điểm ấy, lãnh tụ sinh viên phản chiến Đoàn Văn Toại đã phát biểu như sau:

Khi cộng sản chiếm miền Bắc Việt Nam năm 1954, hàng triệu người đã lũ lượt di cư vào Nam. Tôi đã tận tai nghe nhiều câu chuyện về sự đau khổ tột cùng của họ. Nhưng cũng như nhiều người miền Nam lúc ấy, tôi đã không tin vào những câu chuyện đó. Cả về sau này, tôi cũng đã không tin về những câu chuyện được kể trong tác phẩm Quần Đảo Ngục Tù (The Gulag Archipelago) của văn hào Nga Solzhenitsyn. Tôi không tin vì cho rằng đó là những luận điệu tuyên truyền chống Cộng.” (ĐVT, Quần đảo ngục tù Việt Nam – The Vietnamese Gulag).

Con người luôn mơ ước đi tìm sự thật và tin rằng mình sẽ chộ sự thật. Huyền thoại rất gần với ước mơ và một bước rất gần đến hoang tưởng, huyễn hoặc rồi ngụy tín, vong thân.

Toại nguyên là Chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Sai Gòn từng biểu tình đòi Quốc Hội hủy bỏ cuộc bầu cử Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, đốt xe Mỹ, viết điện tín gởi TT. Richard Nixon. Nhưng rồi cũng bị tù ngay trong những ngày đầu Cộng sản chiếm miền Nam. Thoát được ra nước ngoài, Đoàn Văn Toại viết sách so sánh hai chế độ lao tù trong quyển “Quần đảo ngục tù của người Việt Nam” (The Vietnamese Gulag).

Toại viết trong hồi ký, nhớ những ngày tù thời Việt Nam tự do, thức ăn không hết, còn làm khó chính phủ “cơm tù không đủ tiêu chuẩn” nên trả lại! Quần áo thay đổi liền liền; phòng giam Sài Gòn rộng rãi bằng 40 lần nhà tù mang tên HCM. Vào nhà tù cộng sản nghẹt thở, “nhà tù Thiệu rộng quá!”

Cuối cùng Đoàn Văn Toại đã thành thật sám hối, nhận tội trước lịch sử và nhân dân miền Nam: “Tôi nhận lãnh trách nhiệm về những thảm kịch xảy ra cho đồng bào của tôi. Và nay tôi chỉ còn cách đóng vai nhân chứng cho sự thật này hầu các người đã từng ủng hộ Việt Cộng trước kia có thể cùng chia sẻ trách nhiệm với tôi…”

Người thứ hai là Lê Hiếu Đằng, quê Quảng Nam, theo học tại đại học Luật Khoa Sài Gòn, nguyên là phó Tổng Thư Ký Ủy ban Trung Ương Liên Minh các lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam (1968-1977), nguyên Tổng thư ký Uỷ Ban nhân dân Cách mạng khu Sài Gòn Gia Định (1969-1975), nguyên phó Chủ tịch Ủy ban MTTQ Việt Nam TP.HCM (từ 1989-2009), là Đại biểu HĐND Thành phố khóa 4, khóa 5.

Từ 1975 đến 1983 Đằng là giảng viên Triết học và Chủ nghĩa xã hội khoa học ở Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ thuộc Khu ủy Sài Gòn-Gia Định. Chức vụ sau cùng là Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.

Đúng bảy tuần lễ trước khi nhắm mắt, người đảng viên hơn 40 tuổi đảng này đã ra tuyên bố rời bỏ Đảng Cộng sản, mang theo nỗi ân hận tiếp tay cho “các tập đoàn lợi ích phản bội nông dân, phản bội dân tộc Việt Nam” (Lời của LHĐ nói với đài RFI). Và đây là nguyên văn bản tuyên bố viết tay của Lê Hiếu Đằng:

Tôi tên LÊ HIẾU ĐẰNG là ĐẢNG VIÊN ĐẢNG CỘNG SẢN VN, hơn 40 tuổi đảng. Nay tôi tuyên bố công khai ra khỏi đảng CSVN vì:

ĐCSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc, đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân.

Tôi xin xác định đây là quyết định của tôi.

Ngày 04.12.2013 
Lê Hiếu Đằng

(chữ ký)

Một tên tuổi khác, Huỳnh Tấn Mẫm, tên khai sinh là Trần Văn Thật, sinh tại Tân Sơn Hòa, tỉnh Gia Định học sinh Trung học Petrus Ký. Năm 1963, Mẫm đậu Tú tài toàn phần và trúng tuyển kỳ thi vào Đại học Y khoa Sài Gòn, vì học khá cho nên được Bộ Y tế chính phủ VNCH cấp học bổng. Mẫm tốt nghiệp BS Y khoa sau 1975.

Năm 1958, lên 15 tuổi, đang học lớp Đệ ngũ (lớp 8) trường Pétrus Ký, Mẫm được kết nạp vào tổ chức bí mật do Nguyễn Văn Chí (Sáu Chí) cầm đầu. Tại đây, Mẫm từng được giao công tác rải truyền đơn chống chính quyền Sài Gòn và năm 1960 được kết nạp vào Hội Liên hiệp Thanh niên Giải phóng Sài Gòn-Gia Định.

Năm 1963 Mẫm được kết nạp vào tổ chức của Cộng Sản vào thời kỳ Phong trào Phật Giáo.

Năm 1965, được kết nạp vào Đoàn Thanh niên Nhân dân Cách mạng.

Là Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn – Gia Định nhiệm kỳ 1969-1970.

Từng là Đại biểu Quốc hội CS khóa 6, từng là Tổng biên tập đầu tiên của báo Thanh Niên.

Hiện là chủ tịch của cái gọi là “Hội Bảo Trợ Bệnh Nhân Nghèo Thiện Tâm”, thuộc Hội Bảo trợ bệnh nhân nghèo Thành phố, Ủy viên Ủy Ban Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam Thành phố HCM.

Tại Sài Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014 Huỳnh Tấn Mẫm phổ biến một thư ngỏ gởi tuổi trẻ Việt Nam, kêu gọi những thế hệ Thanh niên – Sinh viên – Học sinh hôm nay thức tỉnh toàn diện trước một giai đoạn lịch sử. Trong thư có đoạn:

Sức mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên – Sinh viên – Học sinh hôm nay …

Mẫm kêu gọi tuổi trẻ Việt Nam phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xã hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Phải cương quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Phải có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn lãnh thổ…”

Một người khác, Đào Hiếu sinh năm 1946 tại Bình Định, gia nhập các phong trào học sinh hoạt động cho CS tại Quy Nhơn. Năm 1968 gia nhập đảng CS. Năm 1970 bị bắt quân dịch, sau đó đào ngũ vào Sài Gòn hoạt động với tổng hội sinh viên phản chiến cho tới 30-4-1975.

Hiếu tốt nghiệp Cử nhân văn chương trước 75, sau khi đất nước thống nhất, cộng tác với báo Tuổi Trẻ và NXB Trẻ. Năm 2009, sau nhiều lần bị công an gọi làm việc, Đào Hiếu bị buộc phải xóa hết bài trên trang web http://daohieu.com để đổi lấy an toàn bản thân, khỏi bị bắt giam.

Sau 25 năm từ ngày 30-4 Đào Hiếu thức tỉnh và lên tiếng, vào năm 2000 Ông đã xuất bản tác phẩm Nổi Loạn gây được tiếng vang trong dư luận. như một tiếng nói lương tâm giữa bao suy thoái trong thời hòa bình.

Đào Hiếu đã phổ biến trên mạng bài viết HUYỀN THOẠI ĐU DÂY – Cho rằng hành động của Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh và các Ủy viên bộ Chính trị năm 1990 tại hội nghị Thành Đô là một việc làm mà bộ trưởng ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch gọi là: “Bắt đầu một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm”. Bài viết khẳng định: Rõ ràng là ngay từ những ngày đầu thành lập chế độ, thì Việt Nam đã hành xử như một tỉnh lẻ của Trung Quốc. Từ trước 1945 đến nay, nhà cầm quyền CSVN đã một lòng theo Trung Quốc, đã chọn Trung Quốc làm ông chủ, đã nguyện nâng khăn sửa túi cho Trung Quốc, đã khép nép làm “con nuôi” của Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình và ngày nay là Tập Cận Bình.

Chỉ riêng về thời kỳ lịch sử miền Nam Việt Nam 1954-1975, những trí thức khoa bảng, tu sĩ và tuổi trẻ trong giới sinh viên nổi lên thành những tên tuổi trong các phong trào phản chiến, chống đối chế độ, tiếp tay hoặc đi theo hoạt động cho Cộng sản. Chúng ta còn nhớ những tên tuổi như Lý Chánh Trung, Lý Quý Chung, Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Ngô Công Đức, Dương Văn Ba, Trần Ngọc Liễng, (bà) Ngô Bá Thành, Ni sư Huỳnh Liên…. Những tu sĩ như Trương Bá Cần, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Phan Khắc Từ, và một số những tu sĩ Ấn Quang… cùng với nhóm SV Dương Văn Đầy, Trịnh Đình Ban, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Trần Thị Lan, Nguyễn Hữu Thái…. sau 30-4 trở thành những kẻ lạ giữa xã hội CS độc quyền chính trị.

Bi thảm thay, ở Huế, những đồ tể như Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Thị Đoan Trinh… cũng chỉ là những miếng vỏ chanh để CS vắt tiếp trước khi vứt vào thùng rác.

Những tên tuổi trí thức khoa bảng như Trịnh Đình Thảo, Phùng Văn Cung, Hồ Thu, Nguyễn Hữu Thọ, Lâm Văn Tết, Dương Quỳnh Hoa, Thanh Nghị… đi theo Việt cộng cuối cùng gia đình tan nát. Khi tỉnh ngộ, bao nhiêu biệt thự, phố xá, đồn điền, gia sản, ruộng đất, cơ xưởng, cửa hàng, nhà thuốc tây… trở thành tài sản của nhà nước. Bản thân bị thất sủng, và chết trong âm thầm oán hận cộng sản.

Thật là nhục trước suy thoái đến tột cùng về kinh tế, đạo đức và ngày càng lệ thuộc Hán hóa, nhưng không có người nào mở lởi phản kháng, nói lời sám hối như Đoàn Văn Toại, hay mạnh dạn như Ông Bà Bác sĩ Đỗ Trung Hiếu, Ông Lê Hiếu Đằng, BS. Huỳnh Tấn Mẫm, Nhà văn Đào Hiếu…Lm. Chân Tín.

Nguyễn Quang Hồng Nhân

LỜI NGUYỆN

LỜI NGUYỆN

Lạy Chúa, đây là ước mơ của con về thế giới :
Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này
là thuộc về mọi người, mọi dân tộc.
Con mơ ước
không còn những La-da-rô đói ngồi ngoài cổng,
bên trong là người giàu yến tiệc linh đình.
Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp,
không còn những cô gái đứng đường
hay những người ăn xin.

Con mơ ước
những ngưòi thợ được hưởng lương xứng đáng,
các ông chủ coi công nhân như anh em.
Con mơ ước
tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình,
các công viên và bãi biển đầy người đi nghỉ.

Lạy Chúa của con,
con ước mơ một thế giới đầy màu xanh,
xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển,
và xanh của bao niềm hy vọng
nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.

Nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ,
thì xin giúp con thực hiện những ước mơ đó.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.