Song Thuthật ra không khó để nhận ra dã tâm của chính quyền CS Hà Nội. Vì sao họ chửi Mỹ mà vẫn cho con cháu tếch sang Mỹ sống, du học, và lót ổ ?
Chắc chắn họ biết điều gì là tốt nhất cho chính họ và chỉ cho chính họ mà thôi. Việc thích Mỹ (trong bụng) mà vẫn chửi Mỹ (ngoài mặt) chẳng qua là CSVN muốn che đậy cái bản chất lừa lọc dối trá của họ, vì họ đã chọn đi theo chủ nghĩa CS và nương theo làn sóng đỏ họ phát động cuộc chiến tranh xâm lược miền nam (VNCH) dưới chiêu bài “chống Mỹ cứu nước”, dùng bạo lực cách mạng “giành lấy chính quyền về tay nhân dân” là một cú lừa gạt nhân dân khốn nạn nhất lịch sử.
Vì chung cuộc, nhân dân VN 2 miền chết như ngã rạ trong cuộc đối đầu lịch sử “ai thắng ai” trong mối quan hệ quốc tế giữa 2 cực Yalta cũng chỉ là để giành chính quyền về tay CSVN được lãnh đạo độc quyền.
Nếu không chửi Mỹ và tay sai cho mạnh vào – như trước đây, thời chiến tranh VN họ từng phát động tuyên truyền dối trá hết công suất bằng tất cả các phương tiện về “ bọn đế quốc Mỹ xâm lược xấu xa”/ “ tên sen đầm quốc tế” / “ Bọn thực dân kiểu mới/ “Còn thằng Mỹ thì không ai có hạnh phúc nổi cả “ ..v.v.. và ..v.v.. trên các mặt trận chính trị – quân sự và ngoại giao , thì chẳng lẽ họ tự nguyện để lộ bộ mặt lừa đảo phản dân hại nước trước toàn thể nhân dân VN hay sao ?
như vậy thì họ còn tư cách gì để giành quyền lãnh đạo ? nhất là trong giai đoạn hiện nay, khi mà cuộc cờ đã tàn, phe XHCN còn le hoe vài ngoe như buổi chợ chiều ảm đạm
QUỐC GIA NÀO BIẾT TẬN DỤNG SỨC MẠNH MỸ QUỐC GIA ĐÓ SẼ VẺ VANG
Nhìn nước Mỹ tấn công Syria như là một cuộc dạo chơi, người ta hay nghĩ rằng nước Mỹ hùng mạnh là nhờ những thứ vũ khí vượt trội trội so với phần còn lại của thế giới. Tưởng rằng thế là nguy hiểm. Thế nhưng, có một điều chúng ta cần nhìn nhận, rằng từ khi là cường quốc số một thế giới Mỹ chưa hề cướp lấy một lãnh thổ của quốc gia nào cả.
Tham chiến ở Việt Nam rồi họ cũng rút, nếu họ muốn chiếm Việt Nam thì chẳng thể họ rút như vậy. Họ tham chiến ở Afghanistan rồi họ cũng rút, họ tham chiến ở Iraq rồi họ cũng rút, họ đánh Syria rồi họ cũng rút. Điều đó đủ minh chứng rằng Mỹ chẳng có ý định đánh cướp bất kỳ quốc gia nào để sáp nhập vào lãnh thổ mình cả. Ngay cả Porto Rico họ cũng để cho dân xứ này tự quyết chứ Washington không cưỡng bức.
Thực ra sức mạnh tuyệt đối về quân sự của Mỹ là điều cần thiết. Nếu Tàu mà mạnh nhất thế giới về quân sự thì đấy mới là đáng sợ. Nếu không có sự canh chừng của Mỹ thì Trung Cộng nó lấn tới bãi tắm Việt Nam chứ không phải để cho dân Việt Nam có biển để tắm, chứ nói gì đến việc dân Việt Nam có thể đánh bắt gần bờ? Lâu lâu, tàu Mỹ lại hiên ngang đi vào biển Đông để ngầm bảo với Tàu rằng, “còn có tao ở đây, mầy đừng có lộng hành quá”.
Điều không thể bàn cãi rằng, sau “đổi mới” năm 1986 Việt Nam vẫn chưa thể khởi sắc. Giai đoạn 1986 đến 1995 chính quyền Hà Nội trông ngóng lệnh xóa bỏ cấm vận từ phía Mỹ như nắng hạn chờ mưa. 1995 tổng thống Bill Clinton tuyên bố bỏ cấm vận thì phía Hà Nội hớn hở thấy rõ. Hồi đó tôi nhớ, trên trên TV, báo đài có vô số bài viết về lệnh bỏ cấm vận trong thời gian rất lâu.
Tuy Mỹ bỏ cấm vận nhưng Mỹ vẫn chưa bình thường hoá quan hệ với Việt Nam. Lại một lần nữa, Hà Nội trông đợi ngày này như mong chờ cơn mưa đầu mùa sau thời nắng hạn vậy. Và lại một lần nữa, Bill Clinton đã tuyên bố bình thường hoá quan hệ Việt Nam trước khi rời ghế tổng thống. Trong học đường thì cho chửi Mỹ, trong truyền thông thì cho báo chí chửi Mỹ ra rả. Thực tế, CS Việt Nam sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì nếu thiếu ân huệ của Mỹ. Kẻ nhận ân huệ thế mà mồm cứ luôn chửi ân nhân thì có thể nói, bệnh ăn cháo đá bát của CS hết thuốc chữa. Lúc nào cũng theo lạy lục năn nỉ người ta hãy ban cho mình điều này điều nọ mà sau lưng vẫn chửi. Hiện nay CS rất mong muốn được vào các hội có Mỹ làm chủ cuộc chơi, việc họ thất vọng ra mặt khi Mỹ rút khỏi TPP thì đủ biết.
Số phận của Việt Nam cần phải có thay đổi, không thể để nằm trong tay một tập đoàn chính trị láu cá, khôn lõi, tham lam và bất chấp số phận dân tộc. Chính nó biết Mỹ là cứu cánh mà nó vẫn chửi, chính Mỹ đã cứu nó khỏi cảnh bi đát thời kinh tế XHCN nó vẫn chửi. Chính CS chỉ muốn moi tiền từ Mỹ chứ quyết không cho dân tộc hưởng tự do dân chủ để đi lên bằng đôi chân của mình thì đấy cũng là hành động phản quốc rồi huống chi đưa cả dân tộc này nằm kẹt cứng dưới gót giày Trung Cộng. Sức mạnh tuyệt đối về quân sự và kinh tế, cộng vào đó là sự tử tế của Mỹ là một cơ hội tốt cho bất kỳ quốc gia nào nếu muốn tận dụng nó để đi lên. Nhưng trước hết, tự dân tộc đó phải giải quyết xong chuyện nội bộ của chính mình.
Quốc gia nào biết tận dụng sức mạnh Mỹ, quốc gia đó sẽ vẻ vang chứ không phải chống Mỹ hay chửi Mỹ mà là vẻ vang. Quả thật, không có cái ngu nào bằng cái ngu “yêu Nga, ghét Mỹ, thích Cu(ba), thân Tàu”. Cái ngu đó đang ám Việt Nam, hãy giải quyết nó thì Việt Nam sẽ tươi sáng.
5 năm, 10 năm hay 12 năm nữa. Bạn sẽ thường xuyên đọc những mẫu tin có nội dung tương tự dưới đây:
*
Các hãng tin lớn nhất trên thế giới AP, Reuters, AFP, … đồng loạt đưa tin.
Hàng chục triệu người dân tỉnh An Nam tự trị (Trung quốc) đói khát cần viện trợ khẩn cấp.
Tỉnh tự trị An Nam: Dân chúng cần lương thực khẩn cấp
RFI?/VOA?/BBC?/…
40,3 triệu dân An Nam, trong tổng số 95 triệu, cần được trợ giúp khẩn cấp thuốc men và lương thực.
Cuối tuần qua, nhiều cơ quan của Liên Hiệp Quốc tại Hà Nội phát động chiến dịch quyên góp khoảng 111 triệu đô la.
Tuy nhiên, chế độ Bắc Kinh (Trung quốc), bị tố cáo dồn ngân sách ưu tiên cho chương trình hạt nhân, Vũ khí hóa học và Tàu sân bay hơn là cứu đói, sẽ không để cho các cơ quan thiện nguyện quốc tế hoạt động dễ dàng trên mảnh đất hình chữ S.
Từ Hồng Kông, thông tín viên XYZ phân tích:
– 40% dân An Nam bị suy dinh dưỡng và thiếu chăm sóc sức khỏe, theo thẩm định của Liên Hiệp Quốc.
Cơ quan quốc tế kêu gọi các nước hảo tâm tài trợ chương trình phân phát lương thực cho dân chúng và viện trợ y tế cho các bệnh viện ở tỉnh An Nam.
Tuy nhiên, các nước tài trợ, dường như thản nhiên, không mấy sốt sắng đóng góp cho một tỉnh An Nam (tên cũ của nước Việt Nam trước đây) vì nhà cai trị khăng khăng ôm lấy 4 VÀNG và 16 TỐT của nước Mẹ Trung quốc vĩ đại của họ.
Năm ngoái, một nhóm vài tổ chức của Liên Hiệp Quốc hoạt động tại vùng đất chữ S này, chỉ nhận được ít hơn một phần ba ngân khoản mong đợi.
Do đó, tình hình hiện nay càng vô cùng cấp bách. Tổ chức Y Tế Thế Giới xếp An Nam vào danh sách các khu vực nghèo đói và bệnh tật hoành hành.
Song chế độ cộng sản Trung quốc hạn chế nghiêm khắc mọi tiếp xúc giữa dân chúng An Nam và các cơ quan thiện nguyện quốc tế.
Hệ quả là Quỹ Thế Giới Chống Bệnh Tật và Nghèo Đói, trong năm vừa qua, đã ngưng mọi trợ giúp cho người dân tỉnh An Nam, vì mọi viện trợ sẽ bị chính quyền cộng sản Bắc Kinh thu tóm.
Nạn đói mới xảy ra gần đây đã làm cho giới chuyên gia lo ngại dịch bệnh vượt tầm kiểm sóat có thể lây lan sang các nước láng giềng khu vực Đông Nam Á.
Thái Lan đã khẩn cấp lo phòng thủ nghiêm ngặt các cửa khẩu biên giới vì lo ngại bệnh tật lây lan của vùng đất gần kế cận.
* * * Trên đây là một trong những mẫu tin viết sẵn, để các hãng tin lớn trên thế giới – lúc khẩn cấp, có sẵn – nhanh chóng chạy nhựt trình trong… tương lai gần.
“Cõng rắn cắn gà nhà”: Ông Phí Thái Bình tự ý chỉ định Cty của Quân đội Trung Quốc trúng thầu đường ống Sông Đà Công lý / Dân Việt * BVN: Đây là một trong những thông tin nhạy cảm mà ngành xây dựng từ lâu đã nắm rất rõ.
Ông Phí Thái Bình là ai ở Công ty Vinaconex trong những ngày hàng ngàn công nhân kỹ thuật và hàng trăm kỹ sư ngành xây dựng chen chân chạy chọt để đi xuất khẩu lao động ở IRẮC, rồi nhờ ai leo lên được chức TGĐ Vinaconex và vì sao trở thành Phó CTTT UBND Hà Nội… Phanh phui tất cả những việc ấy ra cho bàn dân thiên hạ biết thì sẽ hiểu được vì sao ống nước sông Đà vỡ đến 21 lần mà tên tội phạm đầu sỏ Phí Thái Bình vẫn bằng chân như vại không bị đút vào lò, và chắc sẽ còn được ai đấy chiếu cố cho leo lên những chức cao hơn. Câu chuyện dẫn dắt chúng ta đến một tiếng kêu bi thiết nhưng cần được cả nước kêu lên thật to: Giặc đã vào đến tận nhà rồi, trong khi cái lò của cụ Tổng thì vẫn đang cố sức đốt nhưng không bao giờ bén đến lông chân của lũ chúng. Hay là phải cảnh tỉnh cụ: Giặc ở đâu? Hãy nhìn vào tận tim đen của mình thì biết.
Bauxite Việt Nam
*
Đường ống nước sông Đà vỡ không chỉ 18 mà là 21 lần. Vậy mà trong phiên tòa sơ thẩm kết thúc ngày 13/03 vừa qua, ông Phí Thái Bình – nguyên Chủ tịch HĐQT Vinaconex và nguyên Phó Chủ tịch TP Hà Nội, người trực tiếp chỉ định nhà thầu Trung Quốc yếu kém, cũng như tự ý thay đổi công nghệ dùng ống gang dẻo bằng vật liệu composite cốt sợi thủy tinh, một công nghệ cũng Vinaconex mua lại từ Trung Quốc lại đường hoàng THOÁT TỘI, cứ như ông vô can trong vụ này. Ít ai biết rằng, tội của ông Bình là không chỉ gây thiệt hại hàng nghìn tỷ đồng cho ngân sách, khiến người dân Thủ đô khổ sở chống chọi với đường ống vỡ suốt nhiều năm trời, ông còn là một tay “cõng rắn cắn gà nhà” khi liên tục chỉ định công ty thuộc Quân đội Trung Quốc (thay vì nhà thầu Nga) trúng thầu dự án, bất chấp phản đối.
Có hay không Phí Thái Bình là một tay Hán gian?
Thời điểm đó, các chuyên gia Nga từng giúp VN xây dựng nhà máy Thủy điện Hòa Bình (thập niên 80 thế kỷ 20) đã nhiều lần đề xuất Vinaconex (chủ đầu tư) xây dựng 2 tuyến ống chịu áp lực độ bền cao để đề phòng sự cố vỡ ống, nên làm đường ống chất liệu Composite hữu cơ với lớp cốt chịu lực là sợi bazan theo công nghệ của Nga. Phía các nhà thầu Nga sẵn lòng giúp đỡ hết mình cho dự án. Vậy mà, Vinaconex – dưới sự chỉ đạo trực tiếp của ông Phí Thái Bình không hề quan tâm lời khuyên này, một mực chỉ định Công ty TNHH Thương mại Dịch vụ Dụ Hòa (Trung Quốc) là nhà cung cấp dây chuyền thiết bị.
Cũng nhờ “quyết sách” của ông Phí Thái Bình, đường ống nước sông Đà liên tục vỡ 18 lần khiến cho 177.000 hộ dân mất nước sinh hoạt suốt 386 giờ chỉ tiêu tốn 16,5 tỷ đồng tiền khắc phục sự cố. Không dừng lại đó, vì liên tục vỡ đường ống, Nhà nước đã buộc phải bỏ ra số tiền ngân sách lên tới 5.000 tỷ đồng nhằm xây thêm dường ống dẫn nước số 2 để đảm bảo nước sinh hoạt cho dân, và lúc này, nhà thầu được Vinaconex của ông Phí Thái Bình lựa chọn tiếp tục là một nhà thầu Trung Quốc, hơn nữa là công ty thuộc Quân đội Trung Quốc, cung cấp ống Gang dẻo – Dự án nước Sông Đà giai đoạn II.
Theo đó, công ty TNHH sản xuất ống gang dẻo Xinxing là 1 trong 4 công ty thuộc tập đoàn quốc tế Xinxing Cathay, tiền thân vốn là nhà máy thép quân đội do Tổng cục Hậu cần Giải phóng quân Trung Hoa thành lập năm 1971.
Trước thông tin này, Trung tâm Hỗ trợ đấu thầu (Cục Quản lý đấu thầu, Bộ KHĐT) đã tỏ ý quan ngại về chất lượng sản phẩm được công ty Xinxing sản xuất và tiêu thụ. Theo đó, chất lượng ống gang dẻo của nhà thầu này trước đây không làm hài lòng khách hàng. Bên cạnh đó, các khách hàng trên thế giới của công ty này cũng tỏ ý không tích cực đối với các sản phẩm của Xinxing.
Trang web của Công ty TNHH Jihua, cùng với Công ty sản xuất ống gang dẻo Xinxing nằm trong tập đoàn quốc tế Xinxing Cathay.
Vậy mà Vinaconex dường như vẫn bỏ ngoài tai lời khuyến cáo này, khẳng định công ty đã thực hiện nghiêm túc các kiến nghị của Trung tâm Hỗ trợ đấu thầu. “Công ty TNHH Sản xuất Ống gang dẻo Xinxing (Trung Quốc) là một doanh nghiệp nhà nước, thuộc một tập đoàn lớn của Trung Quốc” – ông Trương Quốc Dương – Phó Giám đốc Vinaconex cho hay.
Ông Dương cho biết đã cử đoàn công tác sang kiểm tra năng lực thực tế tại nhà máy bên Trung Quốc. Đồng thời, đoàn công tác của công ty vào trong Bình Dương để kiểm tra chủ đầu tư đã sử dụng ống của công ty Xinxing từ năm 1999 và đều nhận được phản hồi tốt.
Khi trả lời về việc liệu có biết Công ty TNHH Sản xuất Ống gang dẻo Xinxing (Trung Quốc) liên quan tới quân đội Trung quốc hay không, ông Dương nói: “Chúng tôi chỉ biết đây là một doanh nghiệp của Trung Quốc. Chúng tôi không có một tài liệu nào chỉ ra doanh nghiệp này có liên quan đến quân đội Trung Quốc”.
Tuy vậy, qua trang web chính thức của Công ty TNHH sản xuất ống gang dẻo Xinxing (Lạc Dương Bắc, TP Vũ An, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc), Công ty này là 1 trong 4 công ty con thuộc Tập đoàn quốc tế Xinxing Cathay, tiền thân là nhà máy thép quân đội do Tổng cục Hậu cầu Giải phóng quân Trung Hoa thành lập năm 1971.
Đường ống nước Sông Đà bị vỡ lần thứ 18.
Ngoài Công ty sản xuất ống gang dẻo Xinxing, Tập đoàn này còn có 3 công ty trực thuộc khác đều nằm ở Bắc Kinh gồm có Công ty TNHH tập đoàn Jihua chuyên sản xuất đồng phục cho quân đội và cảnh sát Trung Quốc, Công ty TNHH Tập đoàn công nghiệp nặng Xinxing, chuyên sản xuất các thiết bị chuyên dụng trong quân sự và Công ty TNHH phát triển Xinxing. Dưới 4 đơn vị trực thuộc cấp 2, Tập đoàn quốc tế Xinxing Cathay còn có khoảng 70 doanh nghiệp cấp 3.
Như vậy, việc đại diện Vinacomex khẳng định không biết Công ty sản xuất ống gang dẻo Xinxing thuộc quân đội Trung Quốc là một lời nói dối trắng trợn. Hoặc có lẽ, việc chỉ định nhà thầu cho gói thầu 5.000 tỷ đồng đối với ông Phí Thái Bình và Vinaconex chỉ là một cuộc đổi chác – “tôi giao thầu cho anh, anh ít ra cũng biết điều lại với tôi”. Hay thực tế Phí Thái Bình và Vinaconex biết rõ gốc gác của Cty Xinxing, nhưng cố tình “cõng rắn cắn gà nhà”, tiếp tay cho công ty quân đội Trung Quốc vào nước ta?
Đường ống sông Đà đã vỡ 21 lần, hàng nghìn tỷ đồng thiệt hại của dân đã trôi theo dòng nước sông Đà. Rồi hàng nghìn tỷ đồng ngân sách đã được cố tình “vứt qua cửa sổ” khi Vinaconex chỉ đạo nhà thầu khắc phục sự cố vỡ. Thế nhưng, ống nước sông Đà vẫn thế, yếu kém và có thể nứt toác bất kỳ lúc nào. Cuộc sống người dân thủ đô có thể ngừng trệ bất kỳ lúc nào. Vinacomex vẫn lớn mạnh. Và ông Phí Thái Bình – kẻ một mực chỉ định nhà thầu TQ kém chất lượng đã HẠ CÁNH AN TOÀN.
Các bạn đã thấy sự lợi hại của Tuyên giáo chưa? Chỉ lươn lẹo vài từ là biến cuộc tấn công phá hủy trung tâm chế tạo vũ khí hóa học trở thành “phá hoại trung tâm nghiên cứu thuốc trị ung thư”
Nga, Trung Quốc, Việt Nam cứ mãi trò tuyên truyền láo khoét này thì làm sao hội nhập vào thế giới văn minh?
“Trong khi ngành chức năng đang tiếp tục làm rõ sai phạm của công ty Vinaca và Nguyễn Xuân Thu, thì các chi nhánh của công ty này tiếp tục được khai trương ở nhiều tỉnh, thành phía Nam, trong đó có TP.HCM.
Lễ khai trương diễn ra khá rầm rộ, được phát trực tiếp trên mạng xã hội Facebook.
Dù cơ sở ở Hải Phòng bị phát hiện sử dụng than tre chế thuốc trị ung thư và bị rút giấy phép, chỉ trong khoảng 10 ngày, ở TP.HCM, đã có 4 chi nhánh của Vinaca được thành lập.
4 cơ sở mới được thành lập ở 767/2 Trần Hưng Đạo, P.1, Q.5; số 66 Diệp Minh Châu, P.Tân Sơn Nhì, Q.Tân Phú; 373/46 Âu Cơ, P.Phú Trung, Q.Tân Phú và 752 ấp Bến Đình, Nhuận Đức, huyện Củ Chi.
Tính cả thời gian trước đó, ở TP.HCM có ít nhất 6 cơ sở. Các chi nhánh này được gọi lần lượt là văn phòng Vinaca Sài gòn 01, 02, 03…06. Mỗi nơi sẽ có 1 giám đốc.
……..
Bột than tre ‘hút bớt độc tố’?
“Có người bị ung thư, bệnh viện trả về, gia đình lo hậu sự nhưng khi dùng Vinaca ung thư CO3.2 kết hợp với rượu XO (do Vinaca sản xuất, giúp khống chế tế bào ung thư lan tỏa) thì khỏe lại, đi đứng bình thường”, bà Tuyết thao thao”
Tình thương thúc đẩy, chàng chuẩn bị lương thực, với cây gậy gỗ, chàng dẫn chiên lên đường. Ðường lên núi chỉ có mình chàng. Trên trườn núi mênh mông, chàng tiếp tục đi, can đảm. Chàng chỉ có một niềm vui: tình thương cho bầy chiên. Bầy chiên gặp cỏ non thì hớn hở. Chúng ham ăn, quên người chăn. Chàng ngồi đó, trên bờ đá. Ánh nắng làm bóng chàng đổ dài trên nền cỏ.
Nghĩ đến những ngày sắp tới dài dằng dặc. Có thể là mưa. Có thể là gai góc. Và có thể là mệt mỏi. Chàng ngần ngại cho cuộc sống. Nhưng còn bầy chiên thì sao? Tình thương dành cho bầy chiên lại níu kéo chàng về với bổn phận. Cõi lòng chàng, can đảm, trìu mến lại trải rộng theo bầu trời.
Chàng chấp nhận tất cả sương gió, nguy hiểm, vì bầy chiên. Chàng chấp nhận hy sinh, nỗi vắng và nỗi đắng vì bầy chiên. Nhưng bầy chiên chẳng biết nỗi lòng chủ mình. Chúng cứ thản nhiên như lạnh lùng với chủ.
****************************** *****
Sau những ngày đầu bình yên. Chàng đã nghe tiếng sói rừng sủa văng vẳng đâu đó. Bây giờ là chiến đấu với giao tranh. Ðêm đêm, chàng thức giấc một mình nhìn núi lặng lẽ mà nghe xao xuyến. Riêng chiên cứ ngủ yên vô tư. Mỗi khi gió trời chuyển mưa là chàng ướt lạnh. Lạnh cả thân xác và lạnh cả tâm hồn vì yêu thương chiên.
Sói đã đến vào một tối.
Chiến đấu nào mà không cam go. Bởi thế, chẳng mấy ai là người chấp nhận gian nan vì kẻ khác. “Kẻ làm công thì không màng đến chiên, khi thấy sói đến thì bỏ chiên mà chạy trốn. Chỉ có người chăn chiên thương chiên mình thì mới thí mạng sống vì chiên” (Yn 10,1-14). Chàng chiến đấu bảo vệ chiên. Chân rướm máu vì núi đá. Tay ê ẩm vì phải chống cự. Trận chiến nào cũng có phần thua thiệt. Lời Kinh Thánh đã loan báo: “Cứ chủ chiên mà giết thì đàn chiên sẽ tan tác” (Mt 26,31). Biết thế, sói tấn công chàng, sói muốn ăn thịt chiên. Nỗi đau của chàng không phải là thương tích chàng phải mang, mà là những tiếng kêu của chiên con bị thương. Nhìn vài con chiên nhỏ phải đi tập tễnh, lòng chàng như tơ chiều chùng xuống. Thương yêu quá đỗi. Chiên thì chẳng biết tâm sự chủ mình. Chúng cứ vô tư.
Ðó có là tâm tình của Chúa đối với con người?
****************************** *****
Người chăn chiên biết đâu là cỏ non. Nơi nào có suối trong lành. Chiên chẳng biết gì. Nhưng làm sao để chiên nghe lời chủ. Ðấy là nỗi khổ tâm của người chăn chiên. Ðó là nỗi khổ tâm của Chúa đối với nhân loại.
Khi chợt thấy bãi cỏ xanh trước mắt, mầu xanh quyến rũ. Bầy chiên nôn nao ùa tới. Cũng như con người trong lúc hoang vu, buồn chán, chợt thấy bóng hạnh phúc mờ ảo, cứ ngỡ là cơn mưa tươi mát, đã sa ngã. Người chăn chiên thì biết đám cỏ xanh kia tuy có đẹp nhưng nó mọc trên đám bùn, nơi đó đầy đỉa độc và rắn xanh. Nếu chiên đến ăn sẽ sa lầy, sẽ bị đỉa cắn, sẽ bị rắn độc giết chết. Ðằng sau mầu xanh đẹp mắt là thuốc độc. Nhưng chiên đâu biết thế. Chiên cứ muốn xuống. Chiên chẳng nghe lời chủ. Và người chăn chiên se sắt cõi lòng khi thấy chiên mình chết.
Chúa cũng vậy, bao lần con người đã đi tìm hạnh phúc giả trong tội lỗi. Những hạnh phúc giả vì bất trung trong tình nghĩa vợ chồng. Những hạnh phúc giả vì gian tham bất chính, vì những rung cảm trái phép. Chẳng ai muốn hạnh phúc giả. Chỉ vì lười biếng đi tìm hạnh phúc thật nên thấy bất cứ đám cỏ xanh nào cũng chạy lại. Chúa biết rõ đâu là hạnh phúc đem bình an. Chúa cản ngăn và con người đã than trách. Chúa đau lòng. Nhưng biết làm sao. Vì thương chiên mình nên vẫn phải ngăn cấm. “Chúa thương ai Người mới sửa dạy, Người nhận ai làm con, Người mới cho đòn. Vì còn gì là con nếu người cha không dạy” (Hr 11,5-10). Sửa dạy thì có đau đớn. Nhưng nếu không sửa dạy thì người cha không còn là cha nữa.
****************************** *****
Trên đường dẫn chiên đi, bao lần chiên kêu gào oán than chủ. Chiên cứ muốn dừng nghỉ, nhưng chủ biết phải đi nữa mới có cỏ tốt, suối lành. Chủ cũng biết chẳng mấy chốc nữa mùa đông lại về. Phải vội vã mà lên đường. Chiên nào có hiểu vậy. Chúng mỏi chân. Chúng chán nản. Nhìn lịch sử cứu độ, khi Maisen dẫn dân qua sa mạc về Ðất Hứa, đã chứng minh rõ ràng điều đó.
Cũng trên đường đi ấy, có những liên hoan của bầy chồn, bầy heo đứng ca múa bên đường. Có những con chiên nghe tiếng cười đùa của bầy chồn, vui tai, xuôi lòng muốn ở lại. Nhưng chủ biết rằng nếu con chiên nào ở lại với bầy chồn, bầy cáo, chúng sẽ suốt đời cô đơn. Bầy chồn sẽ chẳng bao giờ săn sóc chúng, mà chúng phải nô lệ bầy chồn. Trên đường đời của con người cũng thế. Bao lần đi với Chúa, những tông đồ của Chúa đã muốn rẽ lối, phân vân ở ngã ba đường. Họ thấy con đường theo Chúa sao mà dài. Họ chẳng thể nhìn thấy đồi cỏ ở xa xa. Họ muốn theo lối rẽ để ở lại vui chơi theo tiếng mời gọi của thần tượng ảo ảnh. Trên đường về Ðất Hứa, dân Chúa đã bao lần than trách Maisen, họ đã dừng lại để thờ các tượng thần mà họ nghĩ là sẽ cho họ khoái lạc.
Sói rừng bao giờ cũng khôn ngoan. Chúng mang bộ mặt của những con thỏ hiền từ. Chờ chiên đến gần, chúng sẽ vồ bằng răng nhọn. Chúng đứng bên đường nhởn nhơ nô đùa. Bầy chiên phải theo chủ hoài thì nản lòng, muốn bỏ đồi cỏ xanh ở đàng kia. Chúng muốn đến làm bạn với bầy sói. Riêng chủ thì biết đằng sau tiếng cười là nước mắt. Bên này là nỗi vui, bên kia là chết chóc. Người chăn chiên thương chiên mình thì phải ngăn cản. Nhưng bầy chiên đâu hiểu thế. Không nghe lời thì người chăn chiên phải dùng roi mà đánh. Mỗi vết roi là lòng chủ lại thêm đau. Tâm hồn chủ chiên thì tan tác mà chiên cứ oán than.
Ðời người cũng vậy. Có người cha nào không lo âu khi thấy con mình đùa với vực thẳm. Chúa biết con người nghèo đói hạnh phúc. Chúa biết trong thực tế, cuộc sống của con người có nhiều nỗi đắng, con người dễ bị cám dỗ ăn những đám cỏ dại. Chúa biết con người không muốn bị sửa trị vì có đau đớn. Biết vậy, Chúa đã căn dặn: “Bị sửa phạt thì chẳng có vui, chỉ có buồn, nhưng nhờ đó mà được luyện tập và về sau mới thấy sinh lợi: tức hoa quả của bình an” (Hr 11,11).
****************************** *****
Tuy nhiên vẫn có những con chiên bỏ đàn, ở lại với bầy chồn, bầy cáo và nhận quê hương đó làm của mình. Ðã bao lần Chúa ngậm ngùi xót thương mà chẳng làm gì được. Khi một tâm hồn muốn bỏ chiên đàn mà đi, Chúa xót thương cho Chúa vì đã mất một người con. Ðể cứu vãn, Chúa dùng gậy mà đe dọa. Nhưng Chúa không thể đánh chết chiên mình được. Nó quyết định đi thì Chúa chỉ biết đứng nhìn, nuối tiếc mà thôi. Người chăn chiên thật thì thương chiên của mình.
Người chăn chiên bao giờ cũng khôn ngoan. Biết nơi nào có thể cho chiên dừng nghỉ, uống nước. Người chăn chiên biết từng con suối: “Ta đến để chiên Ta có sự sống và có một cách dồi dào” (Yn 10,10). Khi bất hạnh làm con người khổ thì bất cứ an ủi nào cũng như suối trong. Người ta dễ bị cám dỗ bỏ đời sống đức tin, muốn bám víu vào thú vui của trần thế. Chỉ có Chúa thấy rõ, đấy không phải là bóng mát hạnh phúc, suối trong bình an. Ðấy chỉ là bóng đen của những cơn mưa sắp đổ xuống. Thay vì phải đi nhanh, phải chạy trốn, con người lại muốn ẩn trú trong những bóng đen ấy. Rồi từ đó, bất hạnh lại nẩy sinh bất hạnh. Túng thiếu lại nẩy sinh túng thiếu.
Vì bản tính của chiên là chiên, nên những con chiên bỏ đàn đi, nó sẽ chẳng bao giờ tìm được căn tính của mình. Từ đó, cuộc đời sẽ trôi dạt, hạnh phúc sẽ là những bóng mây chợt qua. Khi tôi lìa xa Giáo Hội là đàn chiên Chúa, tôi sẽ thao thức, bất an.
****************************** *****
Trên đường đi đến đồng cỏ, chắc chắn sói sẽ đến. Chắc chắn có giao tranh, Nhưng hạnh phúc của bầy chiên là chủ chiên không bao giờ bỏ bê. “Chiên của mình, Ta gọi tên từng con một” (Yn 10,3). Sói rừng chỉ bắt được những con chiên bỏ đàn đi rong chơi một mình. Giáo Hội là nhiệm thể có lửa của Chúa Thánh Thần sưởi ấm. Những viên than nằm riêng rẽ chẳng bao lâu gió sẽ làm nguội tắt. Nó tự làm cho đời sống mình nên khô cằn và cũng làm cho bếp than kém hồng vì mất đi một phần tử.
Cũng trên đường đi đến đồng cỏ, núi đá có thể làm đau chân chiên con. Nó có thể mang thương tích và chẳng thể kịp với đàn chiên. Nhưng chỉ cần cất tiếng kêu là chủ sẽ đến và bồng nó trên vai mà dẫn đi. Người chủ thương chiên mình thì chẳng bao giờ vì chiên con yếu đuối không đi kịp đàn chiên mà bỏ rơi nó. Chủ chiên hãnh diện vì những con chiên khỏe mạnh nhưng lại thương những con chiên bé bỏng, yếu sức. Chúa cũng vậy, một tâm hồn mang nhiều thương tích là tâm hồn được Chúa yêu thương đặc biệt: “Có cần lương y, hẳn không phải là người lành mạnh, mà là người đau ốm” (Lc 5,13). Khi người ta trách Chúa tại sao lại ngồi chung bàn ăn với người tội lỗi. Chúa đã trả lời như thế. Câu trả lời ấy cho tôi nhiều an ủi.
Trong cuộc sống, Chúa chẳng bao giờ quên những tâm hồn lạc lõng. “Ai trong các ông giả sử có một trăm con chiên và lạc mất một con, há người ấy lại không bỏ 99 con còn lại mà đuổi theo con lạc cho đến khi tìm ra con chiên lạc đó sao?” (Lc 15,4-7). Chính vì thế mà Chúa đã đến. Chỉ cần cất tiếng kêu, Chúa sẽ đến như người chăn chiên bồng chiên mình trên vai mà đi. Trong vòng tay chủ chiên, con chiên đã mang thương tích sẽ được ngủ bình yên vì người chăn chiên quá thương nó.
Người chăn chiên mừng vui biết bao khi tìm thấy chiên mình. Nhưng nếu chiên không về thì sao?
– Nỗi nhớ thương sẽ hằn sâu trong tim và người chăn chiên sẽ mãi mãi thao thức. Sợ nó chết trên đường cô độc, người chăn chiên sẽ dõi theo vết chân nó, vì nó vẫn thuộc đàn chiên mình.
Ðó là nỗi lòng của Chúa, người chăn chiên tốt lành.
Sức mạnh của Mỹ không phải chỉ nằm ở mấy chiếc hàng không mẫu hạm hay phi đạn Tomahawk mà nó còn nằm ở chổ:
Ở chổ dù mồm bạn đang chửi Mỹ xoen xoét nhưng tay bạn vẫn thích bấm cái phone do Mỹ làm ra, mắt vẫn thích lướt Fb do người Mỹ viết mà thành, đít vẫn thích ngồi xe hơi do Mỹ chế, hay bay trên máy bay là thứ cũng do người Mỹ phát minh để chu du khắp bốn phương trời.
Nó nằm ở chổ dù bạn có lôi tổng thống Mỹ ra mà chửi cha mắng mẹ cũng chẳng người Mỹ nào quan tâm, chẳng ai thèm đến nhà kiếm bạn để hăm he trả thù, và con cái của bạn vẫn cứ đường hoàng đến Mỹ ăn học mà chẳng có ai làm khó dễ chúng điều gì.
Nó nằm ở chổ khi các nước bị Mỹ đến Xâm Lược như Tây Âu, Nhật Bản hay Hàn Quốc thì đều trở nên phồn thịnh và văn minh, còn các nước được Liên Xô hay Trung Quốc đến Giải Phóng như Đông Âu hay Tây Tạng thì hổng đổ máu cũng bầm mình.
Nó nằm ở chổ chính kẻ thù của Mỹ cũng cảm thấy chỉ có Mỹ là nơi an toàn để nương thân mỗi khi bị đồng chí của mình hãm hại. Ngay cả cố tổng bí thư Liên Xô một thời lừng lẫy Khruschchev mà rồi con trai ông ấy cũng có được yên thân ở Liên Xô đâu, cũng phải chạy sang Mỹ mà áp tay lên ngực để chào lá cờ hoa một thời cha ông mình chửi rủa.
Nó nằm ở chổ nếu như hôm trước bạn còn xuống đường hò hét chửi Mỹ như thể bạn thù nước Mỹ không đội trời chung thì hôm sau bạn vẫn sẽ vứt hết tất cả để đi Mỹ nếu như bạn được cấp một chiếc thẻ xanh.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi còn ở Việt Nam nhưng rồi cũng rất hồ hởi khi được có mặt ở cái xứ tư bản giãy chết này dù nói chuyện vẫn còn cố vớt vát ” đi là vì tương lai của các con thôi”.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi đã sang đây rằng “ở Mỹ cực như chó” nhưng lại cứ ráng ở lại chịu cực mà chẳng thấy quay về.
Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chổ nó là cái nơi thu hút con người ở khắp mọi miền trên thế giới đổ về, chứ không phải là cái nơi mà ai cũng muốn bằng mọi giá phải dứt áo từ bỏ. Nó không ràng buộc ai phải ở lại nhưng chẳng ai tự nguyện ra đi.
Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chổ 4 người đàn ông lực lưỡng chung tay khiêng cái nón nhẹ hều một cách trang nghiêm để tôn trọng người quá cố, dù rằng người quá cố đó từng là một đối thủ. Chứ không phải đưa hài cốt của đồng đội mình về trong một cái túi xách đàn bà.
Các nhà bồi bút ở Việt Nam hãy thôi chỉ nhìn vào mấy trái tên lửa rồi cố hạ thấp sức mạnh của Mỹ và nâng bi sức mạnh của Nga hay Tàu làm gì. Bởi Mỹ có những điều mà hai xứ này cả trăm năm nữa cũng chưa chắc có, Mỹ có một nền dân chủ đã 242 năm.
Còn Nga và Tàu? ngoài độc tài và súng đạn thì họ còn gì?
….
P/s…hãy thử google “Khrushchev’s Son Becomes U.S. Citizen” (con trai của Khrushchev thành công dân Mỹ) để thấy bao nhiêu kết quả hiện lên.
“Ðức Tin không thể nào bị bóp nghẹt bởi bất cứ quyền lực nào!”. Ðó là lời tuyên bố của tổng thống Hoa Kỳ George Bush trong buôi tiễn biệt Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II (19/9/1987) nhân dịp Ngài viếng thăm Hoa Kỳ. Trong bài diễn văn từ giã Ðức Thánh Cha, phó tổng thống Hoa Kỳ nói rằng Thiên Chúa vẫn còn tiếp tục làm việc tại Liên Xô sau hơn 60 năm tuyên truyền cho chủ thuyết vô thần.
Ông George Bush kể lại cho Ðức Thánh Cha như sau: “Trong nghi lễ an táng tổng bí thư Breznev tại Mascơva, một lễ nghi với nhiều lính tráng và hoa tím, nhưng không có Ðức Tin và Lời Chúa, tôi theo dõi bà quả phụ đang tiến đến quan tài để nói lời từ biệt… Kìa, có Chúa làm chứng cho tôi, giữa sự lạnh cóng của một chế độ độc tài, bà Breznev chăm chú nhìn người chồng, rồi cúi nhẹ xuống và làm dấu thánh giá trên ngực của người chết…”.
Ông Bush cũng kể lại rằng ông đã gặp Mao Trạch Ðông trước khi ông này qua đời. Chủ tịch họ Mao đã tâm sự với ông như sau: “Tôi sắp sửa về Trời, tôi đã nhận được lời mời gọi của Chúa”.
Ðưa ra hai sự kiện trên đây, ông Bush kết luận: Không có quyền lực nào, không có luật pháp nào có thể quét sạch những gì đã ăn rễ sâu trong lòng người…
Lời phát biểu trên đây của ông George Bush có lẽ phải làm cho chúng ta phấn khởi. Thiên Chúa vẫn luôn có mặt trong cuộc sống của chúng ta. Chính những nơi mà chúng ta tưởng Ngài đã bị gạt bỏ hoàn toàn, chính những lúc mà chúng ta tưởng như Ngài không có mặt, Ngài vẫn tiếp tục hoạt động. Bởi vì Thiên Chúa không thể là Thiên Chúa nếu Ngài không yêu thương con người.
Chúng ta tiếp nhận sự sống từ chính Chúa, như trái đất nhận lãnh ánh sáng từ mặt trời. Thiếu ánh sáng mặt trời thì không thể có sự sống trên trái đất. Cũng thế, không có Chúa thì không thể có sự sống… Thiên Chúa thông ban sự sống cho chúng ta, bởi vì Ngài yêu thương chúng ta. Ngài yêu thương tất cả mọi người, ngay cả những kẻ chối bỏ hoặc thù ghét Ngài.
Cuộc đời của một chính trị gia
khiến người ta nhận ra chân lý vĩnh hằng…
Margaret Thatcher là nữ thủ tướng đầu tiên của Anh quốc, cũng là một trong những chính trị gia quyền lực nhất trong lịch sử, được truyền thông gọi là “Người đàn bà thép” (Iron Lady) của nước Anh. Nhưng đằng sau hào quang chính trị, “người phụ nữ thép” ấy lại phải chịu đựng nỗi buồn vô tận của sự cô độc và bi ai.
Có sự nghiệp và tình yêu, nhưng thất bại khi làm mẹ
Thatcher từng nói rằng, trong thế hệ của bà, sẽ không có một người phụ nữ nào trở thành thủ tướng. Nhưng chính bà lại làm được điều ấy. Bà không chỉ trở thành nữ thủ tướng đầu tiên ở Anh, chứng minh rằng phụ nữ có thể đặt chân lên bục vinh quang vốn thuộc về nam giới, mà còn làm được điều mà nam giới không thể làm.
Thời trẻ, Thatcher học hành rất chăm chỉ, nhờ vào nghị lực và sự kiên trì bền bỉ, bà đã thi đậu vào trường đại học Oxford. Thatcher đã trở thành nữ ứng cử viên của Đảng Bảo Thủ ở tuổi 25.
Vào thời điểm này, bà gặp Denis, một thương nhân giàu có đang điều hành tập đoàn của gia đình Denis yêu Thatcher ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp và có đầu óc chính trị. Không lâu sau hai người tiến đến hôn nhân, sau hai năm kết hôn họ sinh được đôi long phụng – một trai, một gái.
Nhưng bà mẹ trẻ như Thatcher không có nhiều thời gian dành cho con cái. Khi cặp song sinh mới được hơn hai tuần tuổi, bà lập tức quay trở lại với sự nghiệp chính trị của mình. Lúc ấy, Denis luôn ở phía sau âm thầm ủng hộ vợ, Thatcher đạt được hạnh phúc viên mãn trong hôn nhân nhưng trong quan hệ với con cái bà lại là một người mẹ thất bại.
Bà bận rộn với các hoạt động chính trị, bỏ bê việc giáo dục con cái, cuối cùng trở thành trường hợp “mẫu từ tử bại”, ý nói mẹ tài giỏi nhưng con thì thất bại.
Những năm cuối đời, Thatcher từng nói rằng:
“Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi tuyệt đối sẽ không bước chân vào đấu trường chính trị, vì gia đình tôi đã phải trả giá quá đắt cho điều ấy”.
Cựu thủ tướng Anh Margaret Thatcher
(Ảnh: Flickr, Anne Adrian)
Bởi vì trong suốt sự nghiệp, Thatcher luôn bận rộn với các hoạt động chính trị, đến mức không còn thời gian và tâm trí dành cho con cái. Quan hệ giữa bà với cô con gái Carol vô cùng lạnh nhạt; mặc dù cậu con trai Mark gần gũi hơn nhưng lại không cho bà được nở mày nở mặt. Cậu bé ham chơi, lười học, chẳng những thành tích học tập kém mà còn ỷ lại vào quyền thế của mẹ mà tỏ ra cao ngạo, thường “xưng vương xưng bá” trong những năm học đường.
Sau khi trưởng thành, Mark tham gia cuộc đua xe Paris-Dakar Rally năm 1982, sau đó bị lạc nhiều ngày trong sa mạc Sahara. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận vị trí thủ tướng, Thatcher rơi nước mắt trước mặt công chúng. Bà đã phải thỉnh cầu chính phủ các nước giúp đỡ để giải cứu con trai.
Sau khi được cứu, con trai của Thatcher lại tiêu phí một lượng rượu lớn trong khách sạn nhưng không chịu chi trả. Cậu cho rằng việc chính phủ giải quyết giúp mình là điều đương nhiên nên không ngừng tranh chấp với ban ngoại giao và các nhân viên khách sạn, cuối cùng cảnh sát phải đích thân can thiệp.
Những năm sau đó, Mark lại mượn địa vị của mẹ và tiền tài của vợ mà không ngừng chơi bời, tham gia các hoạt động mạo hiểm, tiêu tiền tốn của. Khi tham gia vào cuộc đảo chính ở Guinea, cậu bị bắt ở Nam Phi và bị kết án 4 năm tù treo cùng với khoản tiền phạt khoảng 313.000 bảng Anh. Bà Thatcher cũng buộc phải cầm tiền đi Nam Phi để chuộc con trai về.
Những năm cuối cùng khiến người đời cảm thán mãi không thôi
Thủ tướng Thatcher từng nói rằng, nhà là nơi mà bạn không cần phải làm bất cứ điều gì.
Trong ngày kỷ niệm 50 năm kết hôn, Thatcher bất ngờ đột quỵ và mất đi một phần ký ức. Hai năm sau chồng bà qua đời, đó là cú sốc mạnh đối với Thatcher khiến trí nhớ của bà ngày càng kém hơn, bà thường nghĩ rằng ông vẫn còn sống trên đời. Nỗi đau mất chồng không hề thuyên giảm theo thời gian, có một lần tỉnh dậy giữa đêm khuya, bà đã khoác lên mình một bộ quần áo trang trọng, rồi đi đến viếng mộ phần của ông.
Trong lễ sinh nhật lần thứ 77, Thatcher nhận được bốn tấm thiệp chúc mừng, bà bày chúng lên bàn và đăm chiêu ngắm nhìn. Lúc ấy, con trai bà sống ở Tây Ban Nha, con gái thì ở Thụy Sĩ, những đứa cháu đang ở Mỹ, tất cả những người thân yêu đều hiếm khi trở về thăm bà. Carol, con gái của Thatcher tâm sự:
“Một người mẹ không thể mong đợi những đứa con đã trưởng thành của mình bỗng chốc trở nên vồn vã, nồng ấm – điều mà chúng không quen”.
Đánh đổi cho những năm tháng huy hoàng trên vũ trường chính trị là một tuổi già cô đơn, hiu quạnh. Bà không thể hy vọng được vui hưởng tuổi già bên con cháu, thậm chí một mơ ước con cái sẽ trở về thăm nhà cũng là mơ ước quá xa vời. Đời người giống như một vòng quay tuần hoàn, khoảng thời gian không có người thân bên cạnh ai ai cũng từng trải qua, với Thatcher là những năm cuối đời trống trải, còn với các con của bà là một tuổi thơ thiếu vắng hình bóng mẹ.
Lady Margaret Thatcher, former Prime Minister of Great Britain, exits a limousine on the ramp at Andrews Air Force Base (AFB), Maryland (MD). Following a 24-hour lying-in-state in the US Capitol Rotunda and a State Funeral in the National Cathedral, President Ronald Wilson Reagan’s remains are to be flown back to California (CA) for burial today at his presidential library.
“Người phụ nữ thép” Margaret Thatcher
(Ảnh: Wikipedia)
Vào lễ đại thọ ba năm sau, có lẽ vì quá tưởng nhớ đến những ngày tháng nhộn nhịp trước kia, nên bà đã tổ chức đại tiệc với 650 khách tham dự, ngay cả Nữ hoàng Elizabeth II, Hoàng tử Charles và Thủ tướng Tony Blair đều đến chúc thọ bà. Thatcher đã lấy lại phong thái năm xưa, vẫn là nụ cười tự tin như ngày nào, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ giống như một ánh đèn loé lên trong phút chốc.
Còn lại bên bà, vẫn là màn đêm tịch mịch và những căn phòng hoang vắng không một bóng người thân.
Ở tuổi xế chiều, nhà mới là nơi cuối cùng chúng ta trở về
Trong những năm tháng dài dằng dặc cùng với nỗi cô độc lúc cuối đời, Thatcher lại bị đột quỵ. Mọi thứ đối với bà đều trở thành thử thách, ngay đến xem báo cũng rất khó khăn, vừa đọc câu sau đã quên câu trước. Ở tuổi xế chiều, Thatcher phải chịu nỗi khổ về tinh thần, cơ thể cũng bị bệnh tật tàn phá, lại còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt và xa cách của con cái.
Trong phòng, bà đặt rất nhiều bức ảnh của chồng, con, và các cháu. Nhưng bên cạnh bà lại không có bất cứ người thân nào, làm bạn với bà chỉ có bác sĩ và y tá. Cho đến phút lâm chung, con trai, con gái cũng không có mặt kịp thời để lo lắng hậu sự cho bà.
Những năm cuối đời của Thatcher thật khiến người đời phải cảm thán, nhưng làm sao trách được mệnh Trời? Ai ai cũng phải sống cho xã hội, cho thân nhân, và cho chính mình. Những năm tháng son trẻ khiến con người ta chìm đắm trong sự nghiệp, trong danh vọng và hào quang của quyền lực.
Nhưng khi ánh hào quang ấy qua đi, ta chỉ còn lại ta, chỉ còn lại cái thân xác đã hao mòn vì năm tháng. Vậy thì, đâu mới là cuộc sống đích thực của chúng ta? Là tuổi trẻ ước mơ hoài bão, là những năm tháng phồn hoa, là vinh quang tột đỉnh, hay là một tinh thần thản đãng và bình yên?
Đám tang của bà Margaret Thatcher
(Ảnh: Flickr, Chris Beckett)
Với cố thủ tướng Anh Margaret Thatcher, có lẽ bà là người thấu hiểu hơn ai hết rằng: Sự nghiệp có thể cho chúng ta danh tiếng, địa vị và cảm giác thành tựu. Nhưng đến lúc chúng ta cởi bỏ chiếc áo choàng danh vọng ấy, thì trong đêm khuya một mình thanh tĩnh cũng là lúc chúng ta hiểu rằng ai cũng sẽ dần dần già đi. Danh tiếng cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt, cảm giác thành tựu rồi cũng dần tan biến. Tiền dẫu còn giữ lại được, thì khi già cả yếu ớt, cả núi vàng biển bạc cũng không thể mang lại hạnh phúc. Cuối cùng, chỉ có gia đình mới là nơi trở về, nơi cho ta nương tựa.
Lúc bị thương, nhà là một chiếc ô che mưa chắn gió, lúc vui vẻ nhà là nơi hạnh phúc ấm áp đong đầy. Sự nghiệp không thể nào thay thế cho tình người, công danh cũng không thể thay thế cho một gia đình hạnh phúc. Đáng tiếc đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, rất nhiều tỷ phú và những chính trị gia quyền lực mới nhận ra điều này.
Mong rằng những ai đọc bài viết này sẽ hiểu được, tiền tài, danh tiếng chỉ là những thứ nhất thời, đều không thể đem lại cho chúng ta hạnh phúc lâu dài, chỉ có gia đình mới là nơi chúng ta dựa dẫm cả đời, là nơi đáng tin cậy và là nơi cuối cùng chúng ta đi về.
Nguyện cho những ai đọc bài viết này đều cùng gia đình sống hòa thuận, hạnh phúc một đời.
Những bài học “nhớ đời” của 1 người Việt sống ở Mỹ
Anh Misha Doan – một việt kiều ở Boston chia sẻ về những cú sốc khi mới chuyển từ Việt Nam sang sống ở nước tư bản giàu nhất thế giới
“Việt Nam mà anh, có phải Mỹ đâu? Mà sao anh thay đổi nhiều thế từ khi sang Mỹ , nhát chết hẳn lên?”, cậu em nhún vai bảo.
Ở Việt Nam, tôi có thằng em thường hay vượt đèn đỏ khi đi xe máy. Ngồi sau nó mà run, la nó thì nó trả lời tỉnh queo: “Không có Cảnh sát Giao thông mà anh, em nhòm kỹ rồi!” Nghe tôi nói không phải vì sợ Cảnh sát mà phải chấp hành Luật giao thông thì nó nhún vai: “Việt Nam mà anh, có phải Mỹ đâu? Mà sao anh thay đổi nhiều thế từ khi sang Mỹ , nhát chết hẳn lên?” Nghe nó nói vừa tức vừa giật mình vì bắt gặp lại hình ảnh mình của bao năm trước qua cách lý sự của nó.
Cảnh chen lấn xô đấy thường thấy trong các nơi đông người ở VN Hồi mới sang Mỹ tôi ở cùng nhà với một đám sinh viên Việt Nam du học. Một hôm cả bọn tổ chức mở tiệc , mời cả bạn bè tới dự nữa, đông vui lắm. Ông chủ nhà cũng dự và kéo theo một ông bạn mà qua lời giới thiệu thì ông đó làm trong ban lãnh đạo một tổ chức cộng đồng người Việt tại Boston.
Khi mọi người khui bia, cụng ly thì ông khách kia giơ tay ngăn một cô bé lại và hỏi “Cháu sinh năm bao nhiêu?” Khi nghe cô bé trả lời là năm 1990 thì ông lắc đầu: “Vậy thì cháu chưa được 21 tuổi, cháu không được uống rượu bia”. Tôi đứng gần đó nên huơ huơ tay: “Đừng lo chú ơi, con bé này dân miền Tây tửu lượng cao lắm, cháu đã từng uống với nó rồi, không sao đâu!”.
Ông khách nghiêm mặt: “Luật pháp không cho phép, mọi người nên nhớ là chúng ta đang ở trên đất Mỹ!”. Tôi phẩy tay nói với cô bé: “Cứ uống đi, đừng lo, có ai biết đâu!”. Ông khách hơi lớn tiếng nói gay gắt: “Vậy thì mọi người cứ tự nhiên còn tôi sẽ không tham gia nữa. Tôi không thể ngồi yên chứng kiến sự phạm luật. Lẽ ra tôi phải báo Cảnh sát mới đúng”. Rồi ông ấy bỏ ra về thật. Buổi nhậu sau đó vẫn tiếp diễn, cả bọn ăn uống, cười dỡn, chả ai còn để ý đến “ông khùng” (theo cách gọi của người trong bữa nhậu đối với ông khách) nữa.
Cứ thấy xe chạy ẩu là người ta nghĩ ngay: “Chắc là mới từ Việt Nam qua!”
Bên Mỹ nếu không có bảng cấm thì xe được phép quẹo phải khi đèn đỏ trong khi lưu thông. Một lần đứng chờ quẹo phải lâu quá vì xếp hàng dài nên tôi tấp vô trạm xăng bên tay phải để băng tắt đâm ra đường cần đi. Đứa em ngồi kế hỏi : “Ủa, anh không đổ xăng à?” Tôi nói : “Không, xăng còn nhiều, anh quẹo vô để tránh cái đèn đỏ thôi!”.
Nó liền cằn nhằn: “Sao anh làm kỳ thế, anh xem có ai làm như anh không? Qua Mỹ rồi anh phải tập sống cho đúng Luật đi cứ nếu không thì khó tồn tại lắm”. Nghe nó cự tôi vừa tức, vừa mắc cỡ. Chắc đoán được tâm trạng của tôi nên nó an ủi: “Hầu như ai mới qua cũng như anh thôi, dần dần rồi mới quen”.
Rồi nó kể cho tôi nghe một câu chuyện xảy ra với chính nó. Đâu khoảng giữa những năm 1990 có làn sóng Việt Kiều về Việt Nam đầu tư nhất là trong lãnh vực công nghệ thông tin. Một lần nó chở “boss” (sếp – PV) của nó là một Việt kiều đi bằng xe máy trong Sài Gòn.
Vừa để tiết kiệm thời gian và cũng vừa muốn chứng minh cho ông chủ thấy sự nhanh nhẹn , năng động của bản thân nên thằng em chạy lạng lách rồi cũng có màn tấp vô cây xăng để tránh đèn đỏ y hệt như tôi vừa làm.
Ngỡ được ông chủ khen, ai ngờ cuối buổi ông dội cho gáo nước lạnh: “Bạn vô kỷ luật lắm. Cây xăng là nơi để bán xăng chứ không phải là đường để lưu thông, sao bạn không mua xăng mà lại chạy tắt qua đó? Nếu muốn làm việc với tôi thì bạn phải học được tính kiên nhẫn, cẩn thận và tuyệt đối tuân thủ kỹ luật …”
Lời nhận xét của ông chủ đã làm nó thay đổi hoàn toàn cách nghĩ, lối sống và nó đã tuân thủ những gì chủ nhắc nhở. Kết quả là nó làm việc khá lâu trong Công ty phần mềm của ông chủ Việt Kiều đó, được cất nhắc lên các chức vụ cao rồi được Công ty đưa qua Mỹ làm việc, được Công ty bảo trợ để xin Thẻ Xanh…
Misha Doan ( Học Luật và báo chí ở Nga và đã sống ở Nga 30 năm. Sau đó, anh chuyển sang Mỹ và đã định cư ở quốc gia này 10 năm cho đến nay)
Khoa học chỉ ra “cú đêm” hay gặp các vấn đề về tâm lý, tim mạch, tiểu đường và có nguy cơ tử vong sớm cao hơn 10%.
Thức khuya không chỉ hại sức khỏe mà còn có thể dẫn đến cái chết, CNN giới thiệu kết quả nghiên cứu mới đăng tải trên tờ Chronobiology International. Để đưa ra kết luận này, nhóm tác giả từ Đại học Y Feinberg (Anh) đã theo dõi 500.000 tình nguyện viên Anh trong 6,5 năm và phát hiện nguy cơ ra đi sớm của người “sống về đêm” cao hơn người “sống về sáng” 10%. Bên cạnh đó, các “cú đêm” còn gặp phải hàng loạt vấn đề như tiểu đường, rối loạn thần kinh, rối loạn tâm lý, rối loạn tiêu hóa và rối loạn hô hấp.
Ảnh: LH.
“Sự lệch lạc giữa đồng hồ sinh học và thế giới bên ngoài kéo đến nhiều nguy cơ sức khỏe”, phó giáo sư thần kinh học Kristen Knutson đứng đầu nghiên cứu trên nhận định. Bà Knutson cũng cho rằng lối sinh hoạt “ngược đời” tạo điều kiện phát triển một số loại ung thư như ung thư tuyến tiền liệt và ung thư vú, từ đó giảm tuổi thọ con người. Trước đây, nhiều công trình chỉ ra “cú đêm” hay mắc bệnh tim mạch và bị giảm chất trắng ở những vùng não liên quan đến trầm cảm.
Để bảo vệ sức khỏe, bà Knutson khuyến cáo những người thường xuyên thức khuya tập thay đổi bản thân bằng cách dần dần đi ngủ sớm. “Tôi muốn nhấn mạnh khía cạnh dần dần”, phó giáo sư nói. “Bạn không thể đột ngột ngủ sớm hơn ba tiếng”.
Cùng với đó, “cú đêm” cần hạn chế tiếp xúc với ánh sáng từ các thiệt bị điện tử lúc tối muộn. “Chúng không chỉ gây khó ngủ mà còn làm rối loạn đồng hồ sinh học”, bà Knutson giải thích.
Trường hợp khó dậy sớm, người sống về đêm nên tìm một công việc linh động, phù hợp với chế độ sinh hoạt của bản thân. Nhà tuyển dụng cũng nên hiểu rằng không phải mọi nhân viên đều làm việc hiệu quả vào ban ngày, từ đó xem xét điều chỉnh thời gian biểu. Như vậy, sức khỏe cùng hiệu suất của các “cú đêm” sẽ được cải thiện.
Cuối cùng, quan trọng nhất, người thức khuya phải tự nhận thức các nguy cơ sức khỏe để cảnh giác và duy trì lối sống lành mạnh. “Ăn uống khoa học, tập thể dục, ngủ đủ giấc là cực kỳ cần thiết, đặc biệt với những ai sống về đêm”, bà Knutson kết luận.