Hãy tin tưởng vào Chúa khi đối mặt với dịch bệnh (VOA)

VOA Tiếng Việt
Đức Giáo hoàng Francis và những người thân cận nhất với Ngài ‘không mắc bệnh Covid-19’, phát ngôn nhân Tòa thánh Vatican cho biết hôm thứ Bảy ngày 28/3.

Tuy nhiên, đã có người thứ sáu nhiễm virus corona trong số hơn 170 nhân viên làm việc tại Tòa thánh và những cư dân sống ở nhà khách Santa Marta đã được xét nghiệm, giám đốc văn phòng báo chí Tòa thánh, ông Matteo Bruni, cho biết trong thông cáo gửi đến cho các nhà báo. Nhà khách Santa Marta là nơi ở của Đức Giáo hoàng.

Vatican nằm trong lòng thủ đô Rome của nước Ý, nơi đang bị dịch Covid-19 hoành hành dữ dội với gần 100.000 ca nhiễm và hơn 10.000 người chết cho đến nay.

Trong ảnh là Đức Giáo hoàng Francis ban Phép Lành “Urbi et Orbi”, vốn chỉ được ban vào những dịp đặc biệt, trong buổi cầu nguyện hôm 27/03 trên Quảng trường thánh Peter trống vắng không một bóng người. Ngài đã kêu gọi các tín đồ trên khắp thế giới ‘hãy tin tưởng vào Chúa khi đối mặt với dịch bệnh’.

Image may contain: outdoor

Bác sĩ ngủ ở gara…

No photo description available.

Hội những người thích đọc tin tức 24h

Trên trang cá nhân ngày 23/3, bác sĩ Timmy Cheng ở thành phố Irvine, bang California viết: “Ngày 14/3/2020 là ngày trọng đại. Tôi tự nguyện trở thành người vô gia cư để bảo vệ gia đình, phòng trường hợp mình nhiễm bệnh và mang virus về nhà”, Cheng chia sẻ.

Cheng cho biết anh ngủ một đêm ngoài ôtô và bốn đêm ở bệnh viện. Sau đó, vợ Cheng đã nảy ra sáng kiến dựng lều cho chồng ở gara. “Đây là sẽ ngôi nhà của tôi trong những tuần, những tháng kế tiếp”, bác sĩ nói.

Để mang đồ ăn đến cho Cheng, vợ và bố mẹ anh phải tuân theo “một quy trình nghiêm ngặt”. Họ mang đến cửa gara rồi quay đầu luôn. Đợi họ đi khỏi, Cheng mới ra lấy. Cheng hiện có một con nhỏ. Bác sĩ vẫn có thể gặp gia đình nhưng phải đảm bảo khoảng cách an toàn.

Cuối bài đăng của mình, Cheng kêu gọi cộng động ở nhà để “giúp các nhân viên y tế khỏi rơi vào cảnh vô gia cư”.

“Không ai đủ khỏe để không mắc bệnh. Hãy ở nhà và góp phần ngăn chặn sự lây lan của virus”, Cheng nhắn nhủ. “Vô số bác sĩ, y tá và các nhân viên y tế khác đang nỗ lực để cứu sống bạn. Ít nhất, bạn hãy ở nhà. Như vậy, một ngày nào đó, chúng tôi cũng có thể trở về với gia đình thân yêu”.

Hiện bài đăng của bác sĩ Cheng nhận được hơn 34.000 lượt thích, 5.400 bình luận và 38.000 lượt chia sẻ.

Theo NBC Southern California

CẦU CHÚC CHO CÁC Y BÁC SĨ SỨC KHOẺ VÀ BÌNH AN…

Image may contain: 1 person, text
8 SÀI GÒN

CẦU CHÚC CHO CÁC Y BÁC SĨ SỨC KHOẺ VÀ BÌNH AN…

Anh ruột tôi là bác sĩ. Hơn nửa họ hàng nhà tôi là bác sĩ, trong đó có vài bác sĩ bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội).

Hồi nhỏ, tôi hiểu về xã hội nhờ những câu chuyện ở bệnh viện mà anh tôi và các bác, các cô chú, anh chị em trong họ kể. Từ rất lâu, tôi đã nhận thấy một điều: Không nơi nào thể hiện rõ bi kịch của số phận con người trong xã hội nhiều hơn bệnh viện. Tôi không quên chuyện những bệnh nhân nhảy lầu tự tử vì tuyệt vọng, nhà hết tiền chữa bệnh mà không còn gì để bán. Tôi không quên chuyện một bác sĩ nghèo bị người nhà bệnh nhân đuổi đánh, anh chạy thoát và đêm ấy, anh ngồi trực bệnh viện, nhai bánh mì không, nước mắt rân rấn. Tôi không quên ánh mắt bần thần của người vợ chăm chồng bị ung thư. Tôi không quên những phòng bệnh la liệt người, ai nấy đen đúa, nheo nhóc, nhếch nhác. Tôi không quên nụ cười gượng của bác sĩ khi biết căn bệnh của người nọ đã đến hồi tuyệt vọng…

Cũng vì thế, trong các nghề nghiệp ở Việt Nam, tôi luôn dành cho nghề y (và nghề giáo) một tình cảm trân trọng đặc biệt. Đào tạo rất lâu và tốn kém, làm việc rất vất vả, trong một môi trường tích tụ đầy bi kịch của xã hội, của những phận người – đó là nghề y.

Cầu chúc cho tất cả các y bác sĩ – những thiên thần áo trắng, áo xanh đang ở tuyến đầu chống dịch bệnh – mạnh khỏe và bình an để tiếp tục sự nghiệp cứu người.

PHẠM ĐOAN TRANG

CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 29/3)

CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 29/3)

Bảo Minh

Chủ Nhật, 29/03/2020 

Tổng số quốc gia và vùng lãnh thổ có ca nhiễm Viêm phổi Vũ Hán hiện là 203 + 2 du thuyền (Diamond Princess và Zaandam).

Thế giới 24h qua có thêm hơn 66.000 ca nhiễm mới và ít nhất 3.500 ca tử vong mới. Đây tiếp tục là số tăng theo ngày nhiều nhất kể từ đầu dịch.

Toàn thế giới đã có hơn 663.000 ca nhiễm và hơn 30.800 ca tử vong do dịch viêm phổi Vũ Hán. Tỷ lệ tử vong trung bình tăng lên 4.65%.

5 nước đã có trên 50.000 ca nhiễm, gồm Mỹ, Ý, Trung Quốc, Tây Ban Nha và Đức. Trong đó, riêng Mỹ đã vượt quá 123.000 ca nhiễm.

“Tháng 3, trong tâm bão

Thuc Tran
Tai Do

Cảm động, và ngưỡng mộ những người CHIẾN SĨ ANH HÙNG Y TẾ đang tận tụy, hy sinh trong cuộc Đại Nạn Virus Vũ Hán này !

Image may contain: 2 people, text that says 'JOSEPH'
Dung Tran is with Thanh Thuy Le Hoang.

Copy bài viết của em gái mình Trinh Trang Yarett, cùng chồng Ian Yarett, là 2 bác sỹ đang đứng ở tâm bão bệnh viện New York chống lại đại dịch Wuhan Virus. Đọc mà rơi nước mắt. 2 đứa em mình đều biết sớm muộn cũng sẽ bị bệnh nhân lây virus… Chưa bao giờ thấy tự hào và yêu em gái mình đến thế. Cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đến với 2 đứa em!

FB Steve Trang

____

“Tháng 3, trong tâm bão

Bữa giờ rất nhiều người hỏi thăm tình hình ở New York City thế nào. Và thật tình là, với một đứa từng viết báo như mình, cũng không thể nào giải thích hay diễn tả bằng lời được hết những gì đang diễn ra trong bệnh viện bây giờ. Những ngày qua muốn viết cũng không viết nổi vì cảm xúc như đã chai sạn đi. Chỉ trong vòng 1 tháng, NYC của mình đã thay đổi đến chóng mặt, và hiện tại, ngay trong tâm dịch, mỗi ngày đi làm trong bệnh viện là lại cảm thấy như đang đi ra chiến trường, và ai cũng có chung một nỗi niềm, lo lắng và bất lực.

Đầu tháng 3, hai vợ chồng được nghỉ và vẫn còn kéo nhau road trip xuyên bang. NYC và nước Mỹ lúc này vẫn còn hoạt động bình thường. Dịch bệnh lúc này hầu hết chỉ ở Seattle. Ngay trong bệnh viện mọi người cũng chỉ nói về Covid-19 như thể nó ở tận đâu xa lắm và không liên quan đến mình, chỉ là những ai đi du lịch từ những nước vùng dịch về thì phải cách ly 14 ngày. Hai đứa mình may mắn không lên kế hoạch đi chơi xa như mọi lần, vì cần ở lại đi ăn đám cưới bạn thân. Ngày xuất hành đi chơi cả hai còn đùa với nhau là nếu có ai đi dự đám cưới này mà bị nhiễm bệnh cũng chả sao, vì hết phân nửa khách mời là bác sĩ. Vậy mà chỉ trong vòng 10 ngày đi chơi mà mọi sự đã thay đổi đến chóng mặt.

Ngày thứ nhất, ca bệnh đầu tiên xuất hiện ở New York. Bệnh viện của hai đứa đều gửi email nhắc nhở mọi người cẩn thận, chú ý rửa tay thường xuyên.

Ngày thứ hai, email từ bệnh viện nhắc lại từng bước mặc dụng cụ bảo hộ (PPE) trong trường hợp có bệnh nhân nghi mắc Covid-19.

Ngày thứ ba, ca bệnh thứ hai xuất hiện, dù không phải ở trong NYC mà là ở vùng ngoại ô New Rochelle, đây lại là ca siêu lây nhiễm khi bệnh nhân này đã nhập viện từ cách đó mấy ngày với chẩn đoán viêm phổi và hoàn toàn không được cách ly. Khi đọc tin này, mình đã bắt đầu thấy rùng mình khi nghĩ đến những người thân và nhân viên trong bệnh viện đã tiếp xúc với bệnh nhân này và hoàn toàn không mặc đồ bảo hộ, và nghi là trong vài ngày tới sẽ xuất hiện thêm nhiều ca lây nhiễm từ bệnh nhân này.

Ngày thứ tư, có 9 ca bệnh mới và đều liên quan đến bệnh nhân số 2. Bệnh viện bọn mình tiếp tục gửi email nhắc nhở nên hạn chế đi du lịch đến các quốc gia có dịch, và nếu không có gì cần thiết thì đừng nên đi đâu cả. Lúc này dịch đã bùng phát mạnh mẽ tại Ý.

Ngày thứ năm, bệnh viện email nhắc lúc nào nên dùng khẩu trang N95 và lúc nào dùng khẩu trang thường. Trong email họ cũng cấm không được lấy nước rửa tay khô trong kho ra dùng. Lúc đọc email này mình thấy buồn cười, vì nước rửa tay khô bình thường để đầy trong kho, còn phát miễn phí cho bệnh nhân nữa, cớ gì phải cấm như vậy. Nhắn tin hỏi bạn thì mới biết là do mọi người bắt đầu mua sạch sản phẩm này trong siêu thị, và bệnh nhân và người đi thăm bệnh bữa giờ đã “chôm” hết trong bệnh viện, nên bây giờ nó lại là hàng hiếm, và không được dùng thoải mái như xưa nữa.

Ngày thứ sáu, NY có 44 ca bệnh, hầu hết đều liên quan đến bệnh nhân số 2. Email từ bệnh viện thông báo tất cả những buổi họp hay bài giảng nào có nhiều hơn 25 bác sĩ đều phải bị huỷ bỏ. Họ bắt đầu lo sợ nếu nhiều bác sĩ bị bệnh cùng lúc thì sẽ không có ai chăm bệnh nhân.

Ngày thứ bảy, NY có 89 ca. Bệnh viên thông báo tất cả những bác sĩ và nhân viên đang làm việc ở nước ngoài đều phải quay về ngay lập tức. Bạn bè nội trú của mình đang thực tập 1 tháng ở Châu Phi cũng bị bắt quay về. Bệnh viện cũng yêu cầu các bác sĩ đang được nghỉ phép phải khai báo là đã đi đâu và định đi đâu. Cả hai đứa mình đều phải đưa ra lịch trình đi chơi, lúc này chỉ mong về nhà ngay vì cảm thấy tình hình khá căng thẳng.

Ngày thứ tám, số ca tăng lên 106. Bệnh viên yêu cầu nhân viên nếu có bất kỳ triệu chứng nào của bệnh đều phải ở nhà, không được đi làm, để tránh lây nhiễm.

Ngày thứ chín, 142 ca. Nước Ý thông báo giới nghiêm toàn quốc. Bệnh viện NY nhìn bệnh viện Ý bị quá tải, bắt đầu lo sợ điều tương tự sẽ xảy ra ở đây. Bệnh viện của mình thông báo PPE bắt đầu bị thiếu hụt và yêu cầu hạn chế số người ra vào phòng bệnh nhân để tiết kiệm đồ bảo hộ.

Ngày thứ mười, 173 ca. Hai đứa mình về lại NYC, chuẩn bị đi làm lại, và bước thẳng vào tâm bão.

Từ ngày thứ 10 đến hôm nay, mọi thứ hoàn toàn bị mất kiểm soát, và đây cũng là hiện thực cuộc sống trong tâm dịch:

Là tất cả bệnh viện ở NYC hiện giờ đang hoàn toàn quá tải. Số ca bệnh cứ tăng lên gấp đôi mỗi 3 ngày. Số lượng bệnh nhân bị nặng và cần đặt nội khí quản khá cao, và số máy thở đang vơi dần. Khi mình viết những dòng này, thì bệnh viện của mình và của Ian chỉ còn khoảng 100 máy thở mỗi nơi. Và vấn đề không phải chỉ ở số máy thở, mà còn là thiếu hụt số phòng và số nhân viên có thể chăm sóc bệnh nhân. Hiện giờ cả khoa nhi của bệnh viên mình đã phải dọn qua bệnh viện khác để dành phòng cho bệnh nhân Covid-19. Bệnh viện dã chiến đang được dựng lên khắp nơi, và chính phủ đang kêu gọi các bác sĩ đã về hưu quay lại làm việc vì không đủ bác sĩ.

Là số đồ bảo hộ (PPE) cứ vơi dần đều. Ban đầu quy định là tất cả mọi người phải mang N95 khi khám bệnh nhân nghi nhiễm, và phải thay khẩu trang giữa các bệnh nhân. Khi số lượng N95 giảm mạnh, thì quy định mới là được phép dùng lại N95 trong một ngày, rồi lại đổi thành chỉ được dùng N95 khi đặt nội khí quản, còn lại phải đeo khẩu trang thường. Và hiện tại bây giờ, khi số lượng khan hiếm cùng cực, thì mỗi bác sĩ chỉ được phát một khẩu trang (loại dùng 1 lần) và phải dùng đúng cái khẩu trang đó đến khi nào có hàng mới về, ngày này qua ngày khác. Bình thường, chuyện dùng lại khẩu trang là chuyện không tưởng, và nếu bị bắt gặp thì sẽ bị phạt ngay, nhưng thời điểm này thì bao nhiêu quy định đều không còn tác dụng gì nữa hết.

Là hiện thực đau lòng là hầu hết bệnh nhân Covid-19 khi mất đều ra đi một mình. Để ngăn lây lan, bệnh viện quy định người nhà bệnh nhân không còn được vào thăm nữa. Rất nhiều gia đình đã phải nhìn người thân của mình ra đi qua facetime, và rất nhiều gia đình còn không hay biết người thân của mình đã mất vì bệnh viện không liên lạc với họ được. Và mất vì bệnh này, nếu không được tiêm morphine, là cảm giác như đang chết ngạt, khi phổi không còn cung cấp oxy cho cơ thể được nữa. Đó là cái chết đau đớn và cô độc nhất.

Là hầu hết nhà xác đều đã quá tải, không còn chỗ để thêm, nên bây giờ thành phố phải đem xe tải đông lạnh tới để chở xác. Và vì lệnh cấm tập trung đông người, nên người mất cũng không được có đám tang. Người nhà tới giờ vẫn không thể gặp họ lần cuối.

Là sản phụ bây giờ phải đi sinh một mình, không được có chồng hay người nhà vào thăm để tránh lây nhiễm. Là bao nhiêu ông bố lỡ dịp không được nhìn thấy con mình ra đời.

Là các nội trú sinh các ngành khác nhau đều được điều động đến giúp ngành đa khoa và cấp cứu, khi họ hoàn toàn kiệt quệ về sức lực và quá nhiều bác sĩ đã mắc bệnh và phải ở nhà. Là quyết định cho sinh viên năm cuối trường Y tốt nghiệp sớm để có thêm một lượng bác sĩ mới để giúp bệnh viện trong cơn đại dịch này.

Là khi mình và bạn bè trong ngành đều không dám về nhà hay gặp người nhà, vì bọn mình đã mặc định là chắc chắn đã bị hoặc sẽ bị nhiễm bệnh, chỉ là sớm hay muộn, và không đứa nào muốn để lây cho ba mẹ và ông bà. Cả tuần nay mẹ chồng mình đều tới nhà, nhưng chỉ được đứng bên ngoài cách vài mét và chỉ được nhìn và nói chuyện với hai đứa mình qua cửa sổ. Hôm qua bà lại đòi vào nhà, và Ian phải nói, “Mẹ không được để bị lây bây giờ, nếu chẳng may bị bệnh mà phải vào bệnh viện, thì mẹ phải vào một mình, và nếu phải lựa chọn giữa mẹ và một bệnh nhân khác trẻ hơn, thì chắc chắn bác sĩ sẽ đưa máy thở cho người kia, vì cơ hội sống cao hơn. Nếu chuyện đó xảy ra vì con lây cho mẹ thì con sẽ ko bao giờ tha thứ cho mình được”. Thế là bà lại phải quay ra.

Là khi bọn mình phải sống trong nỗi sợ là sẽ lây bệnh cho chồng/vợ/người yêu, những người đang sống ngay trong nhà. Bạn bè mình có người phải xuống ở tầng hầm, ngủ giường riêng, có người phải ra thuê khách sạn hoặc airbnb ở, đứa nào có con thì phải gửi con về ở với ông bà và tuyệt đối không dám gặp con. Hay đứa mình vì cùng là bác sĩ nên không có đường nào thoát, và cứ mặc định là đứa nào bị trước cũng sẽ lây cho đứa kia thôi.

Là khi dịch bệnh khiến người ta phải lường trước tình huống xấu nhất. Các bác sĩ đều đang hối hả lập di chúc, đặc biệt những ai đã có con. Vợ chồng phải dặn nhau trước là nếu đến lúc hoàn toàn hôn mê thì có nên đặt nội khí quản không, hay là cứ để cho ra đi thanh thản. Lời nói đùa mọi khi “Nếu em có chuyện gì thì anh cứ đi lấy vợ mới đi” trong thời điểm này lại thành ra nói thật.

Là các ông bố bà mẹ có con đi làm trong bệnh viện là cứ như đang ngồi trên đống lửa. Mẹ chồng mình thì mua đủ thứ thuốc bổ khác nhau bắt hai đứa uống, và mỗi ngày đều tiếp tế lương thực, nhưng chỉ dám để trước cửa vì không được vào nhà gặp mặt. Mẹ đứa bạn mình, mỗi khi nó trực đêm là bà thức nguyên đêm nói chuyện cùng nó vì bà lo đến không ngủ được. Ba đứa khác thì năn nỉ nó xin nghỉ làm đến khi nào hết dịch rồi quay lại. Nhưng thời điểm này không ai nỡ xin nghỉ, vì trách nhiệm với bệnh nhân và cả trách nhiệm với đồng nghiệp nữa.

Nhưng trong thời điểm khó khăn này, lại làm mình thêm trân quý những gì mà gia đình, bạn bè, và cộng đồng đang chung tay góp sức giúp bọn mình chống dịch:

Là khi nhận được tin từ bệnh viện là chỉ còn đủ 1 khẩu trang cho mỗi bác sĩ, mình đã gửi tin nhắn cầu cứu đến một loạt bạn bè, hỏi xin nếu đứa nào còn khẩu trang thì cho mình mua lại. Vậy mà chỉ trong vòng mấy ngày, bọn bạn mình đã hỏi dò người quen và bằng cách nào đó mỗi đứa đều kiếm ra được vài chục khẩu trang gửi về cho mình. Ba mẹ cũng chạy khắp thành phố kiếm chỗ bán khẩu trang để gửi lên. Giờ vậy mà mình đã có đủ khẩu trang ít nhất đến khi có hàng mới về bệnh viện.

Là khi hàng loạt các nhà hàng và dịch vụ giao thức ăn đều quyết định tặng phần ăn cho bác sĩ và y tá để bọn mình tập trung làm việc. Từ UberEats, Sweet Greens, rồi bao nhiêu tiệm bánh nổi tiếng, chỉ cần đưa thẻ ID bệnh viện ra là sẽ được ăn miễn phí, mà còn được giao tới tận bệnh viện nữa. Rồi thì nhãn hiệu giày và quần áo cũng tặng sản phẩm cho nhân viên y tế. Cả thành phố bây giờ đều dồn lực và hi vọng về các bệnh viện.

Là khi cả thành phố hẹn nhau chiều nay đúng 7h cùng nhau vỗ tay cảm ơn và cổ vũ đội ngũ y tế trong bệnh viện. Tới đúng giờ, ngồi trong bệnh viện nhìn ra là thấy một loạt người dân đứng ở ban công vỗ tay náo nhiệt, và vẫn giữ đúng luật không đi ra đường và không đứng gần nhau, lại cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết.

Và vì tất cả những điều đó, mình tin là NYC sẽ qua được đại dịch này. Cuộc chiến này còn kéo dài bao lâu nữa thì không ai biết được, nhưng Covid-19 sẽ qua đi, và thành phố này sẽ trở lại như xưa, vì ở đây có những con người luôn hết mình vì nó và luôn có một niềm tin bất diệt vào thành phố không bao giờ ngủ.

Bài viết cho một tháng 3 đầy bão táp”
____
từ FB Steve Trang

Link :

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10163298894915300&id=723415299

KINH LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT

Tin là sẽ được. Mời đọc “Kinh Lòng Chúa Thương Xót”, lúc 3 giờ chiều mỗi ngày, để cầu nguyện cho bản thân, cho gia đình, cho giáo hội được bình an, cho loài người thoát khỏi cơn đại dịch Virus Corona tàn phá khủng khiếp này.

httpv://www.youtube.com/watch?v=QVZifUHppck&feature=share&fbclid=IwAR3Hqoo-6DslfLFa0w5eCk0Vk84R8ndc04mK43C7ZhjiH53ZInw6HfDs49M

Chuỗi Kinh Lòng Chúa Thương Xót (15 phút mỗi ngày)

Hàng nghìn lọ tro cốt ở Vũ Hán, 21 triệu thuê bao điện thoại biến mất, tin Trung Quốc được không ?

Hàng nghìn lọ tro cốt ở Vũ Hán, 21 triệu thuê bao điện thoại biến mất, tin Trung Quốc được không ?

Trên mạng xã hội Trung Quốc đang lan truyền các hình ảnh đoàn người xếp hàng dài bên ngoài các nhà tang lễ ở Vũ Hán, thủ phủ tỉnh Hồ Bắc, để chờ nhận tro cốt thân nhân. Số liệu chính thức của chính phủ Trung Quốc cho biết 2.535 người đã tử vong ở Vũ Hán vì Coronavirus. Nhưng hình ảnh hàng nghìn lọ tro cốt đang xếp cao ở các nhà tang lễ Vũ Hán làm cho chính người dân Trung Quốc nghi ngờ các lời tuyên bố của nhà cầm quyền.

Caixin, một tạp chí về tài chính ở Bắc Kinh, đăng vài bức ảnh về vụ này. Một bức ảnh cho thấy đoàn xe tải chở khoảng 2.500 lọ đựng tro cốt đến một nhà tang lễ ở thành phố Vũ Hán hôm 25 và 26/3. Một bức ảnh khác cho thấy khoảng 3.500 chiếc lọ xếp chồng lên nhau trong nhà tang lễ, dù không rõ bao nhiêu bình đã đựng tro cốt.

Mạng xã hội Trung Quốc chuyển tải lại các ảnh này, với làn sóng hoài nghi về con số người chết thật ở Vũ Hán. Các nhà tang lễ Vũ Hán từ chối cung cấp thông tin về số người được hỏa táng. Một số gia đình cho biết họ đã chờ hàng giờ để nhận tro cốt của người thân. Caixin mô tả dòng người xếp hàng dài khoảng 200 mét chờ đợi bên ngoài nhà tang lễ.

Cách đây không lâu, theo báo cáo của các công ty viễn thông Trung Quốc thì họ đã mất khoảng 21 triệu thuê bao điện thoại di động trong 3 tháng đấu năm 2020. China Mobile mất 8 triệu, China Union Hong Kong mất 7,8 triệu, còn China Telecom thì mất trên 5 triệu. Chưa có lời giải thích thỏa đáng nào của các công ty này, khi số thuê bao của họ tiếp tục sụt giảm một cách đáng ngại. Trung Quốc là nước khá nghiêm khắc trong việc thuê bao số điện thoại di động. Do đó rất ít sim rác. Vậy tại sao 21 triệu người thuê bao đột nhiên biến mất ?

Bắc Kinh báo cáo với thế giới là ở Trung Quốc có khoảng 81 ngàn người nhiễm Covid-19. Số tử vong khoảng 3295 người. Ai tin, bán lúa giống ráng chịu.

(Ảnh của Caixin)

Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Image may contain: tree, plant, sky and outdoor
No photo description available.

Loài người rúng động, xã hội suy sụp vì thứ xoàng xĩnh nhỏ nhoi

Bỗng nhiên, trong thinh lặng, chúng ta quay về với nội tâm của mình và thông hiểu giá trị của các từ đoàn kết và sự dễ tổn thương. Bỗng nhiên, chúng ta nhận ra tất cả đang trên cùng một chiếc thuyền, giàu nghèo gì cũng thế. Chúng ta biết chúng ta đã cùng nhau vét sạch ngăn kệ trong các cửa hàng và bệnh viện đang đầy ắp người và tiền không còn mảy may quan trọng.

Rằng chúng ta đều có cùng căn cước là con người đối mặt với corona virus. Chúng ta nhận ra trong nhà để xe, những chiếc ôtô cao cấp đang phải nằm im vì không còn ai được ra đường nữa. Chỉ cần một vài ngày để vũ trụ này xây dựng được bình đẳng xã hội, điều mà trước đây không thể hình dung được. Nỗi sợ đã xâm chiếm mọi người. Nỗi sợ đã đổi phe. Nó đã bỏ rơi người nghèo để sang ở với người giàu có và quyền lực. Nó đã làm cho những người này nhớ lại bản chất con người và tính nhân văn của họ. Mong rằng điều này sẽ giúp hiểu ra sự dễ tổn thương của con người, vốn vẫn tìm cách lên Sao Hỏa mà ở và vốn vẫn cho rằng mình đủ giỏi để nhân bản con người với mong mỏi được trường sinh bất tử. Mong rằng điều này sẽ giúp nhìn ra được giới hạn của sự thông minh của con người khi đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên.

Chỉ cần vài ngày để điều xác tín trở thành điều bất định, sức mạnh trở thành sự yếu kém và quyền lực biến thành tình đoàn kết và sự phối hợp ý chí. Chỉ cần vài ngày để châu Phi trở thành châu lục an toàn. Điều tự huyễn hoặc trở thành điều dối trá. Chỉ cần vài ngày để nhân loại ý thức được rằng mình chỉ là làn hơi và hạt bụi.

Chúng ta là ai? Giá trị của chúng ta là bao? Chúng ta làm gì được trước con virus này? Hãy nhìn thẳng vào sự thật trong khi chờ hồng ân của Thượng Đế. Hãy tự vấn về bản chất người trong bối cảnh “toàn cầu hóa” đang bị corona virus thách thức. Hãy ngồi nhà và suy nghĩ về đại dịch này.

Hãy yêu nhau khi đang còn sống!

corona virus đang xáo trộn hành tinh...

Tác giả: Moustapha Dahleb (nhà văn Cộng hòa Chad)
Bản gốc xem tại 
đây

Người dịch: Có nguồn ghi Lương Văn Lý, có nguồn ghi Ngô Thị Phương Thiện. Mong được độc giả xác minh.

Tính hẹp hòi và cố chấp của người Việt

Hẹp hòi và cố chấp là hai tính cách thường đi đôi với nhau, nó trái ngược với bao dung, vị tha. Trong rất nhiều bài viết về giáo dục, tôi luôn nói cha mẹ đừng trách phạt khi con nhận lỗi với mình. Hãy bao dung với lỗi của trẻ, hướng dẫn thêm cho trẻ để trẻ học bài học kinh nghiệm từ lỗi sai của mình, và khen trẻ khi trẻ làm sai mà biết tự nhận ra và tự thú nhận, xin lỗi. Đó là một hành động dũng cảm.

Ông cha ta có câu, “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.” Đó là một câu triết lý thấm đẫm tư tưởng bao dung và đầy tinh thần hòa giải hòa hợp của dân tộc. Nhưng, thực tế, cách hành xử của ông bà cha mẹ trong gia đình xưa nay, cách con người ứng xử trong xã hội, cách chúng ta đang ứng xử với nhau có được như thế chưa? Hay chúng ta vẫn đã và đang ứng xử rất hẹp hòi với nhau, với cả người thân, thậm chí con cái mà không nghĩ đó là hẹp hòi, cứ lầm tưởng đó là nghiêm khắc?

Trong đời, ai không có lỗi? Ai không một lần sai? Ai cũng có. Có cái lỗi lớn, có cái sai nhỏ, có cái nhẹ hều nhưng cũng có cái làm tổn hại, tổn thương rất lớn. Khi phạm lỗi, ai cũng muốn được người khác thấu hiểu nguyên nhân, thông cảm và tha lỗi cho mình. Nhưng khi người khác phạm lỗi thì ta lại khắt khe, chỉ trích, không chấp nhận giải thích, không bỏ qua, không tha thứ, hoặc dèm pha kể cả dạy đời, thậm chí xúc phạm họ, xa lánh họ. Ta trách người không hiểu ta nhưng ta cũng không hiểu người. Cách giáo dục hà khắc của ông bà mình, theo Nho giáo, mà cũng chỉ nửa vời hời hợt, cộng với nền giáo dục hiện tại đã làm cho người Việt chúng ta ngày càng mâu thuẫn nội tại kinh khủng và nó bộc lộ hết ra mỗi khi có chuyện.

Tôi hiếm thấy người dám dũng cảm nhận mình sai. Khi gặp được những người như vậy, tôi lập tức kết bạn và mặc định có sự tin tưởng nhất định. Vì sao vậy? Vì họ là những người chịu học, chịu xét lại bản thân, dám chịu trách nhiệm cho hậu quả do lỗi của mình gây ra. Đó là người tốt. Chúng ta thường thấy nhất cảnh khi ai đó làm sai, bị “đánh,” dồn ép đến mức không thể chạy được nữa thì mới buộc phải nhận lỗi, nhận sai. Bọn trẻ con ngay trong nhà, làm vỡ cái lọ quý, nó giấu tiệt, bạn phải tra hỏi, đánh hoặc dọa đánh đã đời cuối cùng nó mới khai thật. Vì sao vậy? Có bao giờ bạn nghĩ đó là do lỗi của chính mình, của chúng ta chưa? Khi người ta thấy trước đó bạn hẹp hòi cố chấp không tha thứ bỏ qua cho lỗi của người khác thì họ sẽ không tin bạn sẽ bỏ qua cho họ nếu họ nhận lỗi với bạn. Ngược lại, người ta sợ.

Khi người ta không bao dung cho người khác thì sẽ không tin có kẻ khác bao dung mình. Có lỗi thì… thôi thôi giấu nhẹm. Người làm gì sai, phát ngôn gì chưa chuẩn, khi được nhắc, không dám nhận mình sai vì sợ cái đứa nhắc và đám đông xúm lại chỉ trỏ bàn tán thêm mắm dặm muối “đừng tin nó nữa”, “trời ơi giờ mới biết cái bộ mặt”, và nhiều lời lẽ móc máy cay nghiệt khác, người thực lòng tha thứ rất hiếm hoi. Nỗi sợ này làm người ta dù biết mình sai cũng vẫn sẽ cố phòng thủ, phản ứng tới cùng bởi biết không có đường lui. Ta gặp phản ứng này rất nhiều trên mạng. Hãy hiểu, họ không được bao dung, họ đang phản ứng trong di chứng tổn thương, và chính sự hẹp hòi, cố chấp của ta đẩy họ tới bước bất chấp. Khi ta làm gì sai, xu hướng lặp lại y chang người ta chửi mắng trước đó. Vô thức.

Sự hẹp hòi, cố chấp trong mỗi chúng ta làm cho chúng ta không thể yêu thương nhau và ghét bỏ nhau rất dữ tợn mỗi khi có ai đó phạm lỗi hoặc ta nghĩ họ có lỗi. Lỗi của người ta dù nhỏ cũng thành lớn. Rồi phản ứng qua lại. Dùng xăng cứu lửa. Rồi thì, chúng ta thấy, người Việt mình mồm thì nói yêu nhau nhưng thể hiện thì lại trái ngược hoàn toàn. Không thể làm việc cùng. Không thể đoàn kết. Không thể hàn gắn. Không thể sẻ chia. Không thể có thành công.

Làm sao để sửa tâm thức hẹp hòi, cố chấp?

Về mặt logic, xin hãy tìm hiểu và tập thói quen suy đoán vô tội. Không vội nhận định khi chưa có đủ chứng cứ để chứng minh cho lập luận của mình, chưa bao quát các góc nhìn. Cái này thiên về mặt lý trí, loại bỏ cảm xúc yêu ghét. Khi có lối tư duy này, ta dễ dàng nhìn nhận sự việc, con người, những lỗi sai phạm một cách rõ ràng, chính xác và có tính công bằng. Khi người có lỗi nhìn thấy ở bạn sự công bằng, họ sẽ dễ nhận lỗi với bạn hơn. Bạn cũng sẽ không thể hẹp hòi và cố chấp được bởi lý trí và tính thực tế bắt bạn phải bỏ qua vì bạn đặt mục đích, lý tưởng lên trên.

Về mặt tình cảm, xin hãy nghĩ về những điều người có lỗi đã từng làm được tốt, hãy tìm hiểu nguyên nhân, tâm lý của họ, hãy nghĩ đến những gì đã có với nhau, và chậm rãi trong việc buông lời phán xét, chỉ trích, xúc phạm. Hãy dùng sự chân thành để nói nhau nghe và tỏ lòng bao dung ra trước với niềm tin người có lỗi sẽ thay đổi, cũng như ta vững tin là ta sẽ thay đổi khi ta phạm sai lầm.

Tôi biết là khó. Tôi vẫn đang trong quá trình học và tự tập cho mình, vẫn có lúc va vấp, nhưng phải tập bởi chỉ có vậy mới bỏ được sự hẹp hòi cố chấp ra khỏi đầu mình.

Dân tộc mình chịu nhiều tổn thương lắm rồi. Cày xéo thêm nhau làm chi? Chúng ta phải sửa, cho mình, cho con cháu, cho việc chung.

Theo facebook Nguyễn Thị Bích Ngà