CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 1/3)

Trung Quốc Đại lục (*)

  • Uỷ ban Y tế Quốc gia Trung Quốc (NHC) sáng 1/3 công bố số ca nhiễm của nước này tăng thêm 574 trường hợp, lên 79.826 ca; số ca tử vong tăng thêm 35 trường hợp, lên 2.870 người.

(*) Lưu ý: Tất cả những số liệu cập nhật tại Đại lục về số ca nhiễm, số ca tử vong, số ca bình phục … đều chỉ đến từ 1 nguồn là Uỷ ban Y tế Nhà nước Trung Quốc. Hiện chưa có nguồn độc lập nào khác có thể kiểm chứng số liệu, ngoài 1 vài mô hình nghiên cứu giả định con số thực tế có thể cao hơn con số được chính quyền Trung Quốc công bố. 

Suy Ngẫm về kiếp người

Suy Ngẫm về kiếp người

 Cuộc sống vội vã, kiếp người bé nhỏ, ngoảnh đầu lại đã hơn nửa đời người. Thời gian trôi nhanh như bóng cây lướt ngoài cửa sổ. Hôm qua còn vui vầy cùng bè bạn mà hôm nay đã đôi ngả lìa tan. Người cũ lâu không gặp, chuyện cũ lâu không bàn. Chớp mắt một cái, nhìn quanh mình chẳng còn lại mấy ai. Thời gian không đợi một ai, một sớm soi gương thấy tóc mình điểm bạc, hồng trần có khác nào cõi mộng vậy thôi.

Đôi khi buồn phiền, hãy nghĩ cuộc sống là phép trừ, gặp một lần bớt một lần, còn có gì phải khổ não? Không quên ơn người giúp mình, không trách móc người xử tệ với mình, không giữ mãi trong lòng hận thù người khác, tự khắc ta sẽ thấy cuộc đời sao mà an nhiên, bình lặng đến vậy!

Khi gặp phải chuyện đau buồn, không như ý, hãy nghĩ rằng cuộc sống chính là một lần phải vượt qua. Kiếp người khi đến tay không, ra đi cũng tay không, không mang đến hạt cát mà cũng không mang đi một áng mây nào.

Khi ta bất mãn, hãy nghĩ đến những người nghèo khổ, kém may mắn hơn ta, biết đủ mới là hạnh phúc. So với người bệnh, hạnh phúc của ta là sống khỏe mạnh. So với người đã khuất, hạnh phúc của ta là còn sống. Người ta muốn sống tốt thì tâm phải giản đơn, phải bớt tranh giành một chút.

Khi ta cảm thấy không vui, hãy tự hỏi rằng mình còn lại bao nhiêu ngày để có thể dằn vặt. Nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không buồn nữa. Khi ta tức giận hãy nghĩ rằng liệu có cần phải khổ tâm vì một người không đáng, tại sao ta lại để người đó làm chủ trong tâm hồn mình. ta hãy quên đi cứ ăn ngon, ngủ ngon, chăm sóc tốt, biết cách tiêu tiền là được rồi.

Khi ta muốn so đo tính toán, hãy nhớ lại rằng con người đến thế gian này là tay không, hà cớ gì phải tính toán thiệt hơn, tại sao không chịu nhường một bước? Nói nhiều sẽ làm tổn thương người khác, so đo nhiều lại tổn hại tinh thần, vừa hại người lại hại mình, kết quả là hao tâm tổn sức. Một đời người thực ra chỉ cần không làm chuyện phải hổ thẹn với lương tâm, tự tại an nhàn đã là quý lắm rồi!

Hãy sống sao cho thật vui vẻ. Có cơm để ăn, có quần áo để mặc, có núi để leo, có biển để ngắm, có internet để vào, có xe để đi, có việc để làm, có thêm người bạn đời cùng chung suy nghĩ nữa là… tuyệt vời !

Sống an nhiên vui vẻ mới là tốt nhất, chẳng việc gì phải để ý đến tiền ít tiền nhiều Sau này già rồi, chết đi ai còn để ý ta là ăn mày hay là người giàu có? Ai cũng có phiền muộn, hằng ngày đều có buồn phiền, quan trọng nhất là ta không để ý đến nó, sống vui vẻ thì buồn phiền sẽ tự nhiên tan mất. Phiền não ngày ngày đều có nhưng nếu không tự tay nhặt lên thì người ta đâu phải u sầu nhiều đến vậy?

Tài sản quý giá nhất là sức khỏe.

Khi sinh mệnh của con người chấm dứt, đến lúc sự sống không thể cứu vãn được nữa thì tiền tài là gì, danh vọng là chi, thảy đều vô nghĩa.

Truy cầu giàu có khiến người tham lam, biến thành ác quỷ. Trong mắt người sắp từ giã cõi đời, những gì gọi là danh phận, địa vị, tiền bạc đều chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Sức khỏe là số một, không có sức khỏe thì danh tiếng, địa vị, sỉ diện, xa hoa, xe sang, nhà cao cửa rộng… thảy đều là mây bay, gió cuốn, mong manh, hư ảo cả.

Hãy luôn nhớ rằng: chiếc điện thoại thông minh cao cấp, 70% chức năng là không hề dùng tới. Một chiếc xe sang, 70% tốc độ là thừa. Một ngôi biệt thự nguy nga, 70% diện tích là bỏ trống. Hàng loạt chuyện đời, 70% là vô vị, hư không. Một đời nỗ lực kiếm tiền, 70% là để lại cho người khác tiêu. Hãy sống thật đơn giản, tận hưởng cuộc đời, giữ lấy 30% những gì vốn thuộc về mình mới mong thực sự có được hạnh phúc.

Đời người lại như một hiệp đấu. Nửa trước là học hành, quyền lực, chức tước, thành tích, tăng lương, tăng chức. Còn nửa sau là huyết áp, mỡ máu, tiểu đường, ung thư, cô đơn, sầu não. Nửa hiệp đầu là phấn đấu hết mình, nửa hiệp sau là chấp nhận, buông xuôi. Cớ sao kiếp người mỏi mệt lắm vậy?

Hãy nhớ không có bệnh cũng phải giữ gìn sức khỏe, không khát cũng phải uống nước, có phiền muộn cũng phải nghĩ cho thông, có lý cũng phải nhường người, có quyền cũng phải thấp giọng, không mệt cũng phải nghỉ ngơi, không giàu cũng phải biết đủ, bận mấy cũng phải luyện tập.

Bởi vì, một cái áo giá $1,000, một vé First class $7,000, một chiếc xe $50,000, tờ chi phiếu nhỏ có thể chứng minh. Một căn nhà giá vài triệu, hợp đồng mua bán có thể chứng minh. Nhưng một con người rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, chỉ sức khỏe mới có thể chứng minh.

Hãy nhớ, sức khỏe chính là “giá trị” nhất ! Vì vậy cũng đừng bao giờ mang máy ra tính rằng ta đã tiêu bao nhiêu tiền cho sức khỏe. Trên đời này ta nhất định có một món tiền phải tiêu, hoặc là để chăm sóc trước, hoặc là để chữa trị bệnh tình về sau. Lựa chọn món nào là quyền của ta. Có sức khỏe gọi là tài sản, không có sức khỏe thì chỉ còn là di sản mà thôi.

Chiếc giường đắt nhất trên thế giới chính là giường bệnh. Trên thế giới này có thể có người lái xe thay ta, kiếm tiền thay ta… nhưng không có ai mắc bệnh thay ta được. Đồ mất rồi đều có thể tìm thấy lại nhưng có một thứ mất đi là vĩnh viễn không còn tìm thấy, đó chính là sinh mệnh.

Xi phải đánh Hoa Kỳ và Âu Châu mặt trận văn hóa

Bang Uong

Xi phải đánh Hoa Kỳ và Âu Châu mặt trận văn hóa

Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) –

Dịch covid-19 đang khủng bố Vũ Hán và nước Tàu cho thấy nhà cầm quyền Bắc Kinh khó khăn đối phó để ngăn chận, giới hạn sự lây nhiễm, nhưng vẫn không thành công, do hệ thống tập quyền cứng nhắc của chế độ độc tài toàn trị trong lúc ngày nay nước Tàu lại bị chi phối bởi hệ thống toàn cầu. Ở Tàu có hơn 77.000 người bị nhiễm (theo thông báo của nhà cầm quyền; một nhân viên Y tế Thế giới bảo phải nhân lên 20 thì mới gần sự thật), thì cùng lúc đó có 1500 người khác của 26 nước cũng bị lây bệnh. Tình hình bi quan hơn. Nhà dịch học Marc Lipsitch của Đại học Havard tiên đoán dịch covid-19 sẽ không khắc phục được, nên nó sẽ lây nhiễm từ 40% tới 70% nhân loại từ nay đến cuối năm (theo bản tin của LCI 25/02/202).

Ở Âu Châu có nước Ý vì quan hệ nhiều với Tàu, đón nhận “sáng kiến 1 vành đai 1 con đường- BRI”, với 2 cảng cho Tàu thuê dài hạn, đang bị covid-19 từ bên Tàu tới hoành hành 11 làng miền bắc Ý. Chính phủ Ý phải cô lập. Tỉnh biên giới của Pháp cũng đang trong tình trạng báo động Âu Châu hiện có 11 nước có người bị lây nhiễm. Nhưng virus vẫn chưa chịu dừng lại ở những nơi đã tới. Nó tràn qua Đông phương: như Koweit, Barhain và Irak từ hôm thứ hai 24/2/2020, xuống tận Nam Mỹ hôm 25/02/2020. Và các nước láng giềng với Tàu như Nhật, Nam Hàn. Do sự lây lan mau lẹ khắp nơi hiện nay của covid-19 mà nhiều người đặt vấn đề nên gọi cơn dịch này là “đại dịch” (pandémie) đúng hơn là “dịch” (épidémie). Sự khác nhau của hai tên gọi chỉ dựa trên tầm vóc địa lý: “dịch” giới hạn ở địa phương còn “đại dịch” lan rộng ra cả nước, cả thế giới.
Theo Tổ chức Y tế Thế giới định nghĩa thì “đại dịch” là khi một virus mới xuất hiện và truyền nhiễm mà dân chúng không có đủ khả năng đề kháng chống lại. Từ điển Larousse, dựa theo từ nguyên, chiết tự: pandémie do tiếng Hy lạp, pan = tất cả và démos = dân chúng – cơn dịch lan ra làm cho dân cả nước bị bệnh, và luôn cả thế giới.

Nên gọi tên mọi sự việc cho đúng vì không gọi đúng tên sự việc là đem lại hiểm họa cho mọi người (theo A.Camus). Vậy phải chăng vì nhận định không đúng tên dịch covid-19 mà ngày nay cả thế giới đang lên cơn sốt?

Chỉ riêng về bệnh dịch cho thấy T. Q. hiện nay thật sự là mối hiểm họa lớn cho thế giới. Một thứ “đại dịch” nếu phải gọi đúng tên. Nhưng mối nguy hiểm của T. Q. thật ra lớn hơn nhiều. Nó nhắm vào Au Châu và Hoa Kỳ để thanh toán hai kẻ thù truyền kiếp này thì mới mong thực hiện được “giấc mộng Tàu”. Sức mạnh của hai đại lục này không phải là võ khí tối tân mà là nhũng giá trị văn hóa truyền thống: “dân chủ, tự do, nhân quyền, kinh tế tự do, xã hội dân sự”. Tàu phải thủ tiêu sạch những thứ này thì mới áp đặt được mô hình Bắc Kinh “độc tài kinh tế tư bản” mà hiện tại có một số quốc gia đang bị hấp dẫn.

Nhất định Tàu phải đánh Âu Châu và Hoa Kỳ, nếu Tàu qua được cơn dịch này và sớm phục hồi. Trên thực tế, Tàu đã tấn công Mỹ và Âu Châu từ nhiều năm nay nhưng chỉ mới về mặt kinh tế.

Cuộc chiến tàng hình

Tàu đã tấn công thế giới bằng một mặt trận rộng khắp, nhưng không bằng vũ khí mà bằng kinh tế, dưới nhiều hình thức vô cùng phức tạp đều có lợi cho họ. Ăn cắp sự hiểu biết để phát triển công nghệ của mình, làm hàng nhái bán rẻ giành thị trường, phổ biến sản phẩm độc hại giết người tiêu dùng, đưa người và vốn xâm nhập vào các nước phát triển, từ từ chi phối nền kinh tế địa phương, … Nên trong mặt trận mới này, mỗi người Tàu ở hải ngoại là một tên lính lê-dương…

Hoa Kỳ cho Tàu vào Tổ chức Thương mại Thế giới WTO để hưởng qui chế nước đang phát triển. Chỉ trong vòng hai thập kỷ, Tàu đã trở thành đệ nhị cường quốc cả về kinh tế và quân sự, hứa hẹn tới năm 2049, nhân kỷ niệm bách niên Trung Hoa cộng sản, sẽ vươn mình tự xác định ngôi vị bá chủ thế giới. Tất cả chỉ vì các nước dân chủ tự do đã hiểu sai cộng sản. Mà cộng sản Tàu lại khác hẳn cộng sản Đông Âu và Nga. Cộng sản Âu Châu và cả quốc xã tàn bạo nhưng không quỷ huyệt như Tàu. Cứ nhìn vào chữ viết để thấy văn hóa của hai lục địa đông-tây khác nhau xa lắm. Tây với chữ viết đơn giản, viết sao đọc vậy, nặng tính phân tích còn chữ viết của Tàu bí hiểm, thâm sâu, tập trung, mang tính thiêng liêng của ngôn ngữ thần linh; nên khi người tây nói có là có. Còn người Tàu nói có thì phải hiểu là “không hay có” cũng được, mà “không” cũng không sai. Như Tập Cận Bình đã từng tuyên bố “không” quân sự hóa các đảo Hoàng Sa và Trường Sa!.

Tây phương đã không hiểu Tàu đến nơi đến chốn, trong lúc tính phổ quát của những giá trị văn hóa truyền thống ngày nay lại bị hăm dọa nghiêm trọng ở nhiều nơi.

Chuẩn tướng Robert Spalding của Không quân Mỹ, đã giải ngũ, cựu Giám đốc hoạch định chiến lược ở Tòa Bạch Ốc, trong cuốn sách mới của ông (Trí Đạt lược dịch) “Cuộc chiến tàng hình: Trung Quốc giành kiểm soát như thế nào khi giới tinh hoa Mỹ đang ngủ” (Stealth War: How China Took Over While America’s Elite Slept), nói rõ chiến tranh thế giới thứ 3 không phải là cơn ác mộng xa xôi, đảng cộng sản Trung Quốc đã phát động từ hàng thập niên nay. Trong cuộc chiến này, Tàu không dùng thứ vũ khí quen thuộc, cả vũ khí hạt nhân, mà dùng tiền bạc và công nghệ mà họ thủ đắc nhờ ăn cắp được của Hoa Kỳ và Tây phương, mà mua chuộc các đối tác gây ảnh hưởng. Tác giả mô tả Tàu cộng làm thế nào để tiến hành chiến tranh vượt được mọi giới hạn với Mỹ.

Khi nghe nói Trung Quốc sẽ thay thế Mỹ ở địa vị siêu cường, một số người cho rằng Mỹ hay Trung Quốc có lãnh đạo thế giới đều không có liên quan với nhau. Ông Robert Spalding vội nhắc lại câu chuyện của chính ông gặp phải. Hồi còn ở Tòa Bạch ốc, ông gọi điện cho luật sư, các trung tâm nghiên cứu cho biết ông đang cần giúp đỡ để tiết lộ về các hành vi của Tàu, hoặc cần giúp đỡ để lập chính sách có khả năng ngăn chặn sự tác hại của Tàu. Họ đều trả lời: “Xin lỗi, chúng tôi không giúp được, bởi vì chúng tôi không muốn chọc giận các nhà đầu tư Trung Quốc hoặc khách hàng Trung Quốc của chúng tôi”.

Tướng Robert Spalding than thở: “Họ thâm nhập vào toàn bộ xã hội của chúng ta, nói một cách thẳng thắn, lãnh đạo của những cơ quan này đều biết tình huống này. Nhưng họ đã sai lầm cho rằng chỉ cần chấp nhận Tàu vào làm ăn, trở thành giàu có thì một ngày kia, họ sẽ trở thành nước dân chủ tự do một cách tuyệt vời”.

Có mấy ai để ý tiền bạc của Tàu đã lũng đoạn toàn bộ xã hội Mỹ, bao gồm hệ thống Đại học Mỹ, những Trung tâm Nghiên cứu chủ yếu của Washington (thành viên hội đồng của những trung tâm nghiên cứu này rất nhiều người có mối quan hệ với T.Q., mua chuộc cựu chính khách của chính phủ để vận động hành lang, dùng truyền thông tiếng Tàu để tẩy não người Mỹ gốc Hoa. Có thể nói hầu như các cơ cấu chủ yếu của xã hội tự do Mỹ, trên thực tế, đều có liên hệ về kinh tế và tài chính với T. Q. Thật vậy T. Q. tìm mọi cơ hội bỏ vòi xâm nhập nhưng phía Mỹ, những cơ sở này cũng tìm đến với Tàu vì lợi nhuận mà quên đi mục tiêu thật sự của đối phương.

Ông Robert Spalding nói chúng ta thường hay bàn luận về Chiến tranh thế giới thứ 3 khi nào xảy ra? Chất kích thích bùng nổ là gì? Cách đánh như thế nào? Ban đầu chúng ta cho rằng trước tiên là thả vũ khí sinh học ở một thành phố nào đó, quân đội Mỹ tiến hành dự tính về chiến tranh, tiến hành thăm dò mọi tình hình. Chiến tranh trong suy nghĩ của mọi người đã có thay đổi như thế nào, họ cho rằng quân đội Mỹ sẽ tác chiến ở bên ngoài lãnh thổ Mỹ, thì không cần lo lắng trong nước sẽ xảy ra chiến tranh.

Nhưng thực tế cuộc chiến tranh này đã được phát động từ lâu rồi mà người Mỹ không ý thức. Toàn cầu hóa và mạng Internet đã đưa đối thủ của Mỹ đến các chương trình trên truyền hình Mỹ, đưa lên trên mạng Internet. Quân đội Mỹ bảo vệ người Mỹ ở nước ngoài, nhưng người Mỹ lại chịu ảnh hưởng kinh tế, tài chính và thông tin của T. Q. một cách từ từ nhưng sâu đậm mà không kịp để ý ngay trên đất nước của mình.

Trung Quốc phải đánh Mỹ và Âu Châu vì họ bị coi là cái gai trong mắt. Tham vọng của T. Q. là làm chủ thế giới và cai trị thế giới bằng độc tài toàn trị như nước Tàu hiện nay thì những giá trị văn hóa truyền thống tây phương như dân chủ, nhân quyền phải bị tiêu diệt.

Mối hiểm họa thật sự của Bắc Kinh là chính trị.

“Tại sao lại Âu Châu. Suy nghĩ của một nhà Trung Quốc học” (Pourquoi l’Europe. Réflexions d’un sinologue –Editions Allia), Tác giả, Giáo sư François Billeter tại Phân khoa Ngôn ngữ và Văn chương Trung hoa ở Genève, quả quyết hiểm họa Trung Quốc không phải là dịch covid-19 hiện nay mà là chính trị. Trong tập tiểu luận nhỏ này, ông tháo gỡ bộ máy chiến tranh văn hóa của T.Q. đang hướng thẳng vào mục tiêu là những giá trị văn hóa Âu Mỹ. Đó mới đúng là kẻ tử thù mà Xi, nhà độc tài, phải tiêu diệt triệt để.

Nói tiếng Tàu, đọc sách Tàu, say mê văn chương Tàu, từng sống bên Tàu và nghĩ khi về hưu, ông sẽ mua nhà ở bên Tàu để dưỡng già. Nhưng khi khám phá ra văn hóa chính trị của Tàu, ông vội xóa đi giấc mơ Tàu.

Theo ông, cuộc cách mạng Tân Hợi năm 1911 kết thúc chế độ đế quốc phong kiến Tàu kéo dài hơn hai ngàn năm, nhưng cứ mỗi lần có người Tàu nào đứng lên cổ xúy những giá trị cấp tiến, nhân bản của Âu Châu, thì lập tức bị thất bại thảm hại. Ngay chính chế độ Dân quốc của Tôn Dật Tiên chẳng mấy lúc đã phải mất vào tay cộng sản độc tài Mao Trạch Đông.

Lên ngôi năm 1949, Mao lần lượt tiến hành các cuộc cách mạng Đại nhảy vọt, Cải cách ruộng đất, Cách mạng văn hóa giết hơn 80 triệu dân Tàu. Đặng Tiểu Bình cải cách rụt rè nhưng rồi cũng khép lại sau vụ thảm sát hơn 10 ngàn sinh viên ở Thiên An Môn.

Theo giáo sư François Billetter, lịch sử cận đại của Tàu thật bi đát vì mọi sáng kiến dựa theo mô hình Âu-Mỹ từ thế kỷ XIX nhằm đưa nước Tàu ra khỏi khuôn sáo văn hóa chính trị cũ, như đổi mới hay cách mạng, đều thất bại. Truyền thống chính trị Tàu tồn tại qua các đế chế vẫn tổ chức xã hội thành hai tầng lớp: từng lớp cai trị và từng lớp kia bị trị. Vai trò của những người cai trị là kiểm soát dân chúng bị trị, đề phòng mọi nổi loạn. Cho tới ngày nay, chế độ chính trị Tàu không ảnh hưởng Mao gì mấy mà vẫn là sự nối tiếp liên tục các chế độ quân chủ chuyên chế từ cổ thời, có ảnh hưởng Khổng Tử theo đó người dân phải biết tuân phục tuyệt đối nhà vua. Sự tuân phục nhuần nhuyễn sẽ giúp xã hội tự vận hành diều hòa và tự nhiên như vũ trụ tuần hoàn vậy. Ngày nay, nhân dân Tàu phải biết tuân phục Xi Hoàng đề chỉ là sự thừa kế dòng văn hóa truyền thống Trung Hoa. Như người Tàu xưa nay vẫn hít thở! Cũng như đi ra ngoại quốc vẫn đăng bảng hiệu bằng chữ Tàu mặc dầu biết chắc không có ai đọc.

Ngày nay, Tàu cộng thấy tuyên truyền cách mạng là quá lỗi thời nên đã thay thế bằng tuyên truyền chủ nghĩa dân tộc, đề cao sự trỗi dậy của Tàu trở thành siêu cường, những giá trị Khổng Mạnh vượt trội chủ nghĩa Âu-Mỹ như dân chủ, nhân quyền, tự do tư tưởng,… Phải thanh toán sạch một lần cho xong! Ngay trên đất Tàu và ở khắp thế giới.

Tham vọng độc tôn của Xi không biết sẽ được thực hiện tới đâu nhưng trước mắt, chỉ vừa hé lộ, liền bị thanh niên Hồng Kông bẻ gãy, bị dân Đài Loan giáng cho một cú tóe lửa, sau cùng trong vụ covid-19, dân chúng đòi hỏi tự do và trung thực thông tin đang làm cho Xi điêu đứng.

Nguyễn thị Cỏ May

danlambaovn.blogspot.c

Bang Uong Xin phụ chú chút xíu : Xi chính là Xi Jinping, tức Đặng Tiểu Bình đó!

‘Bị nhiễm Corona 19’ chỉ vì đi chung thang máy 1 phút với người bị nhiễm khác …

 

‘Bị nhiễm Corona 19’ chỉ vì đi chung thang máy 1 phút với người bị nhiễm khác …| Hàn Quốc 24h

‘Bị nhiễm Corona 19’ chỉ vì đi chung thang máy 1 phút với người bị nhiễm khác … ‘ Bị nhiễm ‘ chỉ qua tiếp xúc trong giây lát. (엘리베이터 1분 함께 탔는데 ‘확진’…잠깐 접촉 ‘감염’) Một phụ nữ Hàn Quốc ở độ tuổi hơn …

Cám dỗ trong cái nghèo

 

DONGTEN.NET

Mối phúc nghèo

Từ kinh nghiệm vượt thắng cám dỗ về bánh, mà sau này, Đức Giêsu có những lời nói và cử chỉ tuyệt vời. Ở đây, chỉ xin kể đến mối phúc: Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó (Mt 5:3). Tâm hồn nghèo khó là tâm hồn tin tưởng phó thác nơi Thiên Chúa, và mưu cầu những nhu cầu chính đáng cho tha nhân. Nơi Tin Mừng Luca, chúng ta còn được nghe lời chúc phúc một cách thân thiết hơn: Phúc cho anh em là kẻ nghèo khó (Lc 6:20). Không phải là “ai” chung chung nữa, mà rất cụ thể “anh em”. Không chỉ là “tinh thần nghèo khó”, mà còn “anh em là người nghèo”. Ở đây ta nhớ lời của thánh Phaolô khi ngài nhìn vào Đức Kitô mà thấy: Đức Kitô vốn giàu sang phú quý, mà đã tự nguyện trở nên nghèo khó, để nhờ cái nghèo của Người mà làm cho anh em trở nên giàu có (2Cr 8:9). Thánh Phanxico thành Assisi say mê một Đức Kitô nghèo, để sống đời sống tuyệt vời trong đơn sơ và phục vụ. Trong Linh Thao và suốt cuộc đời, thánh Inhaxico Loyola đã không biết bao lần tha thiết xin ơn được nghèo như Đức Kitô nghèo.   

Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ đồng hành với con như Mẹ đã đồng hành với Con của Mẹ, để con có thể có được ý thức sâu xa của căn tính làm con Thiên Chúa, để con biết sống phó thác, để con có bản lĩnh chiến thắng cám dỗ, để có thể thấy được vẻ đẹp cao quý của sự hy sinh quyên mình vì phục vụ. Amen.

Tứ Quyết SJ

Nghèo như Đức Kitô nghèo, nghịch lý tuyệt vời! Có ba cơn cám dỗ mà Chúa Giêsu phải chịu trong hoang địa (Mt 4:1-11). Đó là cám dỗ về cơm bánh, về hư danh, về sự kiêu ngạo. Ở đây chúng ta tập trung vào cơn cám dỗ về cơm bánh. Bối cả…