

Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc
Sài Gòn bây giờ không thấy có người đẹp nữa! Xưa ra đường cứ thấy người ta vừa chạy xe vừa… ngoái đầu lại để nhìn gái đẹp, phụ nữ xinh đẹp! Bây giờ hết rồi! Bây giờ ra đường người con gái nào cũng trùm kín mặt, mang vớ dài tay, găng tay kín mít, áo khoác sùm sụp, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ chừa hai con mắt lom lom qua kính bảo hộ.
Ở trên cao nhìn xuống người người dày đặc, từng luồng từng luồng cuồn cuộn trôi đi, lâu lâu cụng mũ bảo hiểm một cái rồi mạnh ai nấy đi, cứ như đàn kiến…
Họ mặc quần short thật ngắn ra đường bất kể sáng trưa chiều tối. Nhờ đó mà cũng có thể nhìn ra người đẹp! Có điều hơi nguy hiểm cho giao thông công cộng vì đường sá không thông thoáng như xưa.
Áo dài thì khó mà tìm thấy nữa rồi – trừ trên sân khấu và sàn diễn thời trang. Con gái vì thế mà không còn yểu điệu, dịu dàng, tha thướt nữa. Ngay cả những ngày lễ Tết, ở đường hoa Nguyễn Huệ rực rỡ vậy mà cũng khó tìm thấy một tà áo dài.
Áo dài kiểu, áo dài thời trang chỉ thấy ở một số đền, chùa và mấy địa điểm chọn lựa để quay phim ảnh xã hội, thời trang, ca nhạc để lôi cuốn, dụ dỗ dân chúng.
Mọi người trở nên hấp tấp, vội vã, căng thằng hơn bao giờ hết. Cái lý do vì sao mất áo dài rồi phải trùm kín mít cả người như vậy thì ai cũng biết. Bụi khói mù trời. Không khí hừng hực, ô nhiễm… Môi trường đô thị ngày càng xấu đi.
Cây xanh tàn rụi. Cao ốc vùn vụt bốc lên! Đến năm 2020 thì Cộng Sản Trung Quốc sẽ sang làm chủ, xâm chiếm, cai trị, đô hộ điều khiển mọi thứ, mọi sự, mọi điều ở Việt Nam theo như Mật Ước thành đô 1990 trong đó các lãnh đạo CSVN đã buôn bán toàn thể đất nước, sơn hà, xã tắc và biển đảo cho CS Trung Quốc.
Vậy mà một số Việt Kiều và các công ty ngoại quốc vẫn nhào vô, chạy về đầu tư xây các cơ sở và các cao ốc như điên. Cộng Sản Việt Nam đã dụ dỗ, lọc lừa, mưu chước tài giỏi thật. Không trách gì quỷ vương Satan, Lucifer và các quỷ con của hỏa ngục cũng thua các mưu mô, mưu chước gian trá, lọc lừa của họ. Các tiệm ăn fastfood, các quán ăn đủ loại mọc lên như nấm. Năm nay đã có khoảng chừng Một Triệu Việt Kiều theo lời dụ dỗ ngọt ngào, gian trá của nhà nước CSVN nên đã đua nhau về ăn Tết, hưởng Xuân hoan lạc ở Việt Nam, nên họ đã đem tiền ngoại tệ về nuôi cho dân Sài Gòn được béo bổ, mập phì ra.
Ai cũng biết fastfood tới đâu thì các bệnh béo phì, tim mạch, tiểu đường, huyết áp… theo tới đó. Mà bệnh tật càng tăng nhiều thì… càng tốt chớ sao. Thuốc men, thực phẩm chức năng, quảng cáo ồn ào thì kinh tế càng phát triển. Thức ăn thức uống toàn là hương liệu, hóa chất, bột nêm độc hại… thế nhưng các thứ đó làm cho chuyện bếp núc trở nên đơn giản. Có một số quán ăn, tiệm ăn bình dân, công cộng lại có các nàng tiếp viên, tiếp thị và các nàng phục vụ chạy bàn… khỏa thân 100% trần truồng như nhộng để câu khách, và họ được phép làm như vậy. Thế là Việt kiều và các du khách ngoại quốc rủ nhau, kéo nhau về Việt Nam để hưởng các cảnh hoan lạc, thú vui nhục dục của thiên đường hạ giới Sài Gòn.
Cứ xem TV thì biết. Người nào người nấy già trẻ lớn bé mặt mũi bóng lưỡng, hí hửng chụp giựt nước uống thức ăn, nhảy nhót mừng vui tưng bừng mọi nơi mọi lúc!
Sài Gòn bây giờ cận thị quá trời! Trẻ con nứt mắt đã cận thị. Mẫu giáo tiểu học cận thị tùm lum.
Tiệm kiếng mở ra tràn ngập, góc nào cũng có.
“Chỗ nào rẻ hơn trả lại tiền!” Ấy cũng nhờ vi tính, game online, TV… các thứ ngày càng hấp dẫn. Thế giới nhỏ trong lòng bàn tay. Trẻ con sướng như tiên. Đồ chơi trên trời dưới biển khắp hang cùng ngõ hẹp.
Thỉnh thoảng kêu có hóa chất độc hại. Khi biết thì mọi thứ đã muộn rồi. Kể cả thuốc “cam” nổi tiếng một thời nay gây ngộ độc chất chì không thuốc chữa. Lạ là người ta vẫn cứ tin và vẫn cứ nhắm mắt uống càn, uống ẩu tả, mặc kệ nó!
Các loại sữa “thông minh” dành cho trẻ con ngày càng nhiều, khiến các bà mẹ không muốn cho con bú sữa mình nữa. Rõ ràng các thế hệ trước đây không được uống sữa thông minh nên có vẻ kém… thông minh?
Sài Gòn bây giờ loãng xương hơi nhiều. Đi ngoài đường thấy người ta lố nhố, tụ tập, tưởng gì, hóa ra đang túm tụm đo xương! Có người tử tế, vì sức khỏe cộng đồng, đem máy đo mật độ xương ra ngoài đường đo cho ông đi qua bà đi lại.
Ai cũng loãng xương kẻ ít người nhiều! Sau đó ai cũng mua một vài hộp sữa, một vài loại thuốc chống loãng xương là xong.
Sài Gòn bây giờ đua nhau sửa sắc đẹp. Ai cũng sửa được, không cần phải học. Ai cũng nên sửa, từ cô hoa hậu đến ca sĩ, người mẫu, cô hàng xén, anh doanh nhân.
Bơm vú, bơm mông, cắt mắt, xẻ mũi, chẻ cằm rào rào…
Ai cũng thành người mẫu, ca sĩ Hàn Quốc. Nhan sắc rộ lên khiến các nhà thơ bí lối, bí nguồn cảm hứng, không còn làm thơ được nữa!
Sài Gòn bây giờ trẻ con bỗng dậy thì sớm…
Không dậy thì sớm cũng uổng! Mọi thứ kích thích nhục dục, tình dục cứ rần rật chung quanh. Phim ảnh, internet, sách báo, phim dâm, phim con heo.
3-4x… các thứ đầy dẫy khắp nơi… Thức ăn thức uống béo bổ các thứ. Khí hậu nóng lên, nhiệt khí cơ thể lúc nào cũng nóng sôi lên, đòi hỏi, thèm khát tình dục. Bởi vậy tỷ lệ phá thai của các vị thành niên gia tăng một cách đáng lo ngại. Các thanh thiếu niên phần nhiều đua nhau sống cuồng, sống vội, sống ẩu tả, bừa bã, vô văn hóa, vô giáo dục, sống lăng loàn, ma túy, bất cần đời…
Tình trạng vô sinh cũng nhiều. Ly dị cũng gia tăng nhiều và mau. Người ta đua nhau mổ đẻ cho đúng giờ hoàng đạo. Các trẻ sanh non, suy hô hấp, thiếu dưỡng khí não, thiếu chăm nom, săn sóc tốt nên lớn lên bị các chứng bệnh tâm thần cả đống, cũng bộn.
Tóm lại, sức khỏe và các đường lối, các phương cách giáo dục cộng đồng ở Sài Gòn bây giờ có nhiều điều đáng suy gẫm… Sài Gòn đẹp lắm nay còn đâu. (Đỗ Hồng Ngọc)
VỞ KỊCH CÒN DANG DỞ
Nathaniel hawthorne là một văn sĩ người Mỹ, vào năm 1864 ông mất đi mà trên bàn viết vẫn còn bản phác thảo của một vở kịch mà không may ông chưa hoàn tất được. Vở kịch này tập trung vào một nhân vật chưa hề xuất hiện trên sân khấu. Mọi người đều nói, đều mơ, đều chờ đợi nhân vật này đến nhưng vị ấy chẳng hề đến. Tất cả các nhân vật phụ đều đồng loạt mô tả nhân vật chính ấy. Họ kể cho mọi người nhân vật chính ấy sẽ như thế nào, sẽ làm những gì. Tuy nhiên nhân vật chính ấy đã chẳng xuất hiện.
Bạn thân mến! Toàn bộ Cựu ước cũng giống như vở kịch của Nathaniel Hawthorne bởi vì Cựu ước chấm dứt mà không có đoạn kết.
Trên dòng sông Giôđan có một khúc cạn nước, cách Biển Chết không xa. Như người ta còn ghi nhớ, đây là chỗ băng qua sông thuận tiện cho các đoàn tuần hành có xe ngựa kéo, các thương buôn và các du khách từ khắp nơi trên thế giới. Ðây cũng là chỗ đại chúng thường gặp gỡ nhau để trao đổi đủ thứ tin tức từ khắp mọi nơi. Chính tại chỗ này, Gioan Tẩy Giả đã rao giảng và rửa tội cho dân chúng. Ông cũng bận áo da thú giống như các tiên tri thuở xưa. Và đám dân bắt đầu thắc mắc: “Ông này là ai vậy? Ông ta có phải là Ðấng Mesia được Chúa hứa không? Hay ông là vị sứ giả dọn đường cho Ðấng Mesia?”
Trong bài Phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu sẽ trả lời cho những câu hỏi này.
Ngài nói với dân chúng: “Gioan là kẻ mà Thánh Kinh đã nói: Ta sẽ sai sứ giả Ta đi trước con để mở đường cho con.” Chúa Giêsu cũng trả lời câu hỏi khác mà đám môn đệ của Gioan Tẩy Giả đặt ra cho Ngài: “Có phải Ngài là Ðấng mà Gioan bảo sẽ phải đến, hay chúng tôi còn phải mong chờ Ðấng khác?” Ðể trả lời câu hỏi này, Chúa Giêsu liền trưng ra những lời của tiên tri Isaia trong bài đọc thứ nhất hôm nay. Khi nói về Ðấng Mesia, Isaia bảo rằng những dấu hiệu sau đây sẽ là bằng cứ xác nhận lai lịch vị ấy: “Người mù sẽ thấy được và người điếc sẽ nghe được. Kẻ què sẽ nhảy múa và người câm sẽ reo vui.”
Chủ ý của Chúa Giêsu thực là rõ ràng. Ngài trình bày ra những phép lạ Ngài đã làm: cho người mù thấy, kẻ điếc nghe, người què bước, kẻ câm nói được. Ðây là những dấu hiệu mà các lời tiên tri báo trước rằng sẽ phải ứng nghiệm khi Ðấng Mesia đến.
Như vậy, bài Phúc Âm hôm nay muốn nói gì cho anh chị em cũng như cho tôi? Xin thưa đó là một sứ điệp: Chúa Giêsu là Ðấng Mesia đã được các vị ngôn sứ tiên báo và Ngài đã thiết lập vương quốc Thiên Chúa trên trần gian đúng như các tiên tri báo trước. Tuy nhiên Chúa Giêsu ủy thác cho chúng ta nhiệm vụ hoàn tất vương quốc ấy. Ngài giao phó cho chúng ta việc xây dựng nước Chúa trên trần gian này. Vào lúc thế mạt, Chúa Giêsu sẽ trở lại để phán xét chúng ta về công việc này.
Người Roma xưa có thờ một vị thần tên là Janus. Từ đó chúng ta có danh từ January (tháng giêng). Vị thần này được các họa sĩ mô tả bằng hình đầu người có hai mặt: một mặt nhìn về đằng sau, mặt kia nhìn về đằng trước. Mùa vọng cũng tương tự như thế. Nó nhìn về hai phía: một đàng nhìn lại lần giáng sinh đầu tiên của Chúa Giêsu trong lịch sử, đằng khác là hướng đến cuộc tái giáng lâm của Ngài vào cuối lịch sử.
Anh chị em cũng như tôi đang đứng ở giữa hai biến cố lịch sử trọng đại này. Phận vụ chúng ta không phải là cứ lè phè ngồi chơi trên đỉnh đồi ngoái cổ về đằng sau và ngóng trông về đằng trước, mà phải xăn tay áo lên dấn thân vào công việc Chúa Giêsu đã trao phó cho chúng ta khi Ngài đến lần đầu tiên trong lịch sử.
Nói một cách cụ thể, điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là chúng ta phải xây dựng nước Chúa trên trần gian, phải đem yêu thương lắp đầy ganh ghét, đem thứ tha che phủ hận thù, đem chân lý thay cho giả trá, đem sự cảm thông Kitô giáo thay cho sự vô cảm lạnh lùng. Tóm lại, chúng ta phải xây dựng một kiểu thế giới mà chính Chúa Giêsu sẽ dựng xây nếu Ngài ở vào vị trí chúng ta.
Ðó chính là sứ điệp trong các bài đọc hôm nay. Sứ điệp ấy minh chứng Chúa Giêsu là Ðấng Mesia, Ngài sẽ trở lại vào chung cuộc lịch sử và sẽ phán xét chúng ta về việc chúng ta đã xây dựng nước Chúa trên trần gian này như thế nào.
Vậy chúng ta hãy kết thúc bài chia sẻ này với lời tuyên xưng đức tin vào Chúa Giêsu, là Ðấng Mêsia cũng là Ðấng Cứu Ðộ chúng ta:
Lạy Chúa Giêsu, chúng con tin Chúa đã đến trần gian đầy ganh ghét này để giúp chúng con xây dựng nó thành thế giới của tình yêu.
Lạy Chúa Giêsu, Chúng con tin rằng Chúa đã đến với chúng con để giúp chúng con cũng biết đến kẻ khác.
Lạy Chúa Giêsu, Chúng con tin rằng Chúa hiểu chúng con, ngay cả khi chúng con không hiểu được chính mình.
Lạy Chúa Giêsu, Chúng con tin rằng Chúa luôn luôn ở với chúng con cho dù chúng con không luôn luôn sống với Chúa. Lạy Chúa Giêsu, Chúng con tin rằng Thiên Chúa là Cha chúng con, bởi vì chính Chúa đã đối xử với chúng con như anh chị em của Chúa. Amen.
Lm Mark Link, S.J.
From: Langthangchieutim
TẬP SỐNG NHƯ GIOAN
Toàn thể dân Israel đang trông chờ Đấng Mêsia xuất hiện để giải thoát họ khỏi cảnh lầm than. Do đó, dân chúng ghi khắc lời trong Sách Thánh: “Này đây, Ta sai tiên tri Elia đến cùng các ngươi trước ngày trọng đại và kinh khủng của Ta” (Ml 3, 23). Dựa vào lời này, nhiều người dân Israel nghĩ rằng tiên tri Elia vĩ đại thời xưa sẽ xuất hiện một lần nữa để dọn đường cho Đấng Thiên Sai (Mt 17, 10).
Để giúp cho dân chúng hiểu đúng lời của tiên tri Malakhi, Chúa Giêsu chỉ cho họ biết tiên tri Elia trong lời loan báo đó chính là Gioan Tẩy Giả. Ông là vị tiên tri cuối cùng chuẩn bị cho Đấng Cứu Thế đến trần gian (Mt 11, 13). Khi khẳng định Gioan chính là Elia, thì một cách gián tiếp, Chúa Giêsu cũng tự nhận mình là Đấng Cứu Thế, vì Gioan Tẩy Giả làm chứng về Ngài. Thế nhưng, nhiều người Do Thái vẫn không đón nhận Chúa Giêsu, họ chờ đợi một Đấng Mêsia khác.
Tin Mừng hôm nay góp một nét vẽ khắc họa nên chân dung Gioan Tẩy Giả: Chúa Giêsu xác nhận ông là người cao trọng nhất trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ; ông là hiện thân của ngôn sứ Êlia với sứ mạng kêu gọi người ta sám hối để chuẩn bị tâm hồn đón Đấng Cứu Thế.
Cha của Gioan Tẩy Giả, là người thuộc ban Abina, tức là một tư tế phục dịch trong Ðền Thờ; và Elizabeth, mẹ của ngài, thuộc dòng dõi Aaron. Cả hai ông bà là người công chính trước mặt Thiên Chúa, ăn ở tuân giữ mọi giới răn và lề luật của Ngài. Nhưng cả hai người không có con và tuổi đã già cả. Zacharia đến phiên mình vào dâng hương trong Ðền Thờ khi trúng thăm.
Khi vào Ðền Thờ dâng hương, ông thấy thiên thần Gabriel hiện ra bên phải hương án và cho ông biết: Bạn ông sẽ sinh một con trai và tên con trẻ sẽ gọi là Gioan Tẩy Giả, và con trẻ này sẽ nên cao trọng trước mặt Thiên Chúa, ngài sẽ không uống rượu và thức có men, sẽ được tràn đầy Thánh Thần ngay từ trong lòng mẹ, sẽ đem nhiều con cái Israel trở về cùng Chúa là Thiên Chúa. Và thiên thần Gabriel còn cho biết thêm: Con trẻ là người đi trước dọn đường cho Ðấng Cứu Thế đến.
Chúa Giêsu nói kẻ bé mọn nhất trong nước trời còn cao trọng hơn Gioan. Nghĩa là, một đàng, sứ mệnh của Gioan đã kết thúc vì có Đấng đã đến phục hưng nước Thiên Chúa. Nhưng đàng khác, nước trời còn chịu nhiều bạo lực, nước trời này chưa đến thời toàn hảo, Đức Kitô chưa được hoàn toàn biểu lộ. “Từ thời Gioan tới chúng ta ngày nay, nước trời phải chịu đau khổ vì bạo hành.” Chính vì thế, Gioan Tẩy Giả đã sát nhập với tất cả những ai khẩn cấp kêu gọi đổi mới tâm can trong thế giới đang chịu đau khổ vì bạo lực, như: chiến tranh do chủng tộc, chiến tranh do chủ thuyết, chiến tranh do nội chiến, chiến tranh do phân hóa quốc tế.
Chúa Giêsu cũng đã từng ca tụng Gioan với dân chúng đi theo và nghe Ngài giảng dạy. Bằng lối văn đặt câu hỏi dồn dập, Ngài nhấn mạnh đến một số đức tính của Gioan. Ta thấy thái độ cứng rắn không chịu thua sự dữ: “Các người đi ra sa mạc để coi cái gì? Cây sậy rung trước gió ư?” Gioan không phải là cây sậy. Gioan đã dám đương đầu với sự xấu. Gioan không nể vua Hêrôđê khi khuyến cáo vua không được lấy vợ của người anh cùng cha khác mẹ với mình là Philip.
Thứ đến là việc từ bỏ mọi sự để sống nghèo khó. Gioan không ăn mặc mịn màng và sống xa hoa. Gioan chỉ vận tấm da thú, ăn những thức ăn đơn sơ tìm được nơi rừng hoang, như châu chấu, mật ong. Sau cùng Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sứ mệnh của Gioan: “Các người đi xem một tiên tri ư? Ta bảo các người: và còn hơn một tiên tri nữa.” Về ông đã có viết: “Này Ta sai sứ thần đi trước mặt ngươi để dọn đường cho ngươi.”
Ngày nay, nhiều người trên thế giới vẫn chưa biết rằng Đấng Cứu Thế đã đến trần gian. Một số người khắc khoải chờ đợi, một số khác cậy dựa vào tiền bạc, danh vọng, quyền lực như “vị cứu tinh” của mình. Đức ái Kitô giáo thôi thúc chúng ta tiếp tục sứ mạng của Gioan Tẩy Giả là dọn đường cho Chúa Giêsu đến với tâm hồn của nhiều người chưa biết Chúa.
Từ Gioan Tẩy Giả trở về sau, tức là từ khi Chúa Giêsu Kitô đem ơn cứu rỗi của Thiên Chúa đến cho nhân loại thì Nước Trời phải dùng sức mạnh mới chiếm lấy được và kẻ nào mạnh mẽ can đảm mới chiếm được. Trước Chúa Kitô chưa ai có được ơn cứu rỗi cho đến khi Chúa Kitô chết trên Thánh Giá Ngài mới kéo tất cả mọi sự lên cùng Ngài. Ai muốn nhận được ơn cứu rỗi đó phải qua cửa hẹp, phải vác thập giá mình mà theo Chúa mới vào được Nước Trời, vì ngày nào có sự khốn khó của ngày ấy.
Gioan Tẩy Giả muốn cho dân chúng thấy Đấng đến sau ông còn cao trọng hơn ông vì Ngài đã vâng phục thánh ý Chúa Cha đến nỗi chấp nhận thân thận người phàm. Lối sống của Chúa là lối sống đơn sơ, khó nghèo: Sinh ra trong hang bò lừa, sống lang thang rày đây mai đó, chết trần trụi trên cây thập giá… để cho thấy trần gian này không khống chế được Ngài. Sứ mạng của Ngài là loan báo Nước Thiên Chúa mà chính Ngài đã thành lập.
Nói đến Gioan Tẩy Giả, thường chúng ta nghĩ về ông như là con người được Thiên Chúa sử dụng cách ưu việt để làm công việc của Chúa. Ông củng cố, kiến tạo lòng dân xứng đáng đón nhận Đấng Cứu Thế, nên ông cũng được gọi là Gioan Tiền Hô. Tuy công trạng của ông rất hiển nhiên, mọi người công nhận và kính phục, nhưng chưa bao giờ Gioan nghĩ về cách gây ảnh hưởng cho mình nơi dân Chúa. Ngược lại, ông luôn hướng dân Chúa đến Đấng cao cả xuất hiện sau ông, mà ông không xứng cởi quai dép cho Người. Ông còn dạy người ta phải khiêm tốn, hạ mình và vâng phục để Chúa lớn lên: “Chúa phải lớn lên, còn con phải nhỏ lại.” Như thế, Gioan gián tiếp nói với dân Chúa rằng, họ cần nghiêm túc thực hiện bài học luân lý về sự khiêm nhường, vâng phục để nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa đang đến.
Để làm chứng về Đấng Cứu Thế, chúng ta không chỉ dùng lời nói mà còn dùng cả cuộc sống tràn đầy niềm vui. Đó là niềm vui của sự gặp gỡ và đón nhận Chúa Giêsu, cách đặc biệt nơi Bí Tích Thánh Thể. Niềm vui ấy cần được tỏa lan qua một đời sống sẻ chia với người nghèo khó, cảm thông với những mảnh đời bất hạnh, yêu thương hiệp nhất trong gia đình và trong cộng đoàn giáo xứ. Chính khi sống tinh thần hiệp nhất và hiệp thông của cộng đoàn Thánh Thể, chúng ta đang dọn đường cho Đấng Cứu Thế đến với tâm hồn của mình và của nhiều người chưa biết Chúa.
Sưu tầm
From: Langthangchieutim
Sáu tội mà người tín hữu kitô không còn phân biệt được
By phanxicovn
Tội làm chúng ta phân cách Chúa (Is 59:2). Không có mức độ khác nhau của phân cách. Chúng ta hoặc giải hòa với Chúa, hoặc phân cách với Ngài, hoặc là người xa lạ với Ngài (Cl 1:21-22).
Chúng ta đừng nhầm lẫn ở đây, không có tội nào được chấp nhận dưới mắt Chúa. Vì thế phải đi xưng tội và phải quay về, khiêm tốn đi trên con đường ngay chính. Bà Rachel-Claire Cockrell, nhà văn và là giáo sư anh văn ghi nhận 6 tội mà tín hữu kitô thường có khuynh hướng phớt đi.
Nếu bạn cảm thấy mình phải công khai hành động, tư tưởng và tình cảm của mình trong mục đích được tôn trọng, bạn phải cẩn thận kềm mình lại! Rất nhiều người thích tỏ ra mình là tín hữu kitô tốt. Nhớ là Chúa Kitô biết tâm hồn bạn và biết động lực của bạn! Ưu tiên hàng đầu là làm vui lòng Chúa trong mọi việc !
“Kiêu căng đưa đến sụp đổ” (Cn 16:18)
Câu này cho chúng ta thấy kiêu ngạo nguy hiểm đến độ nào. Nếu chúng ta từ chối tha thứ, chúng ta phản ứng với tính kiêu ngạo. Nếu chúng ta cãi nhau với ai mà chúng ta không chịu là người xin lỗi đầu tiên thì đó là kiêu ngạo. Bạn nhớ là ơn của Chúa cho bạn như thế nào thì bạn cũng làm như vậy cho người khác.
“Ngươi không được ham muốn nhà người ta, vợ người ta…” (Xh 20 :17)
Chúa Giêsu là người thợ mộc nghèo và các đồ đệ của Ngài sống nhờ lòng độ lượng của người khác. Muốn có những thứ tốt đẹp không phải là một tội. … Nhưng sẽ là tội nếu chúng ta làm vì ham muốn hay nếu chúng ta mang nợ nặng nề để có. Nếu của cải vật chất này bị lấy mất đi, thì bạn có luôn hài lòng và bạn có tìm niềm vui của mình trong Chúa không?
“Anh em đừng nói xấu nhau…”
Nói xấu người khác không làm cho chúng ta tốt hơn họ! Chúng ta không nhất thiết phải biết mọi chuyện về đời sống của họ và chúng ta cũng không mang gánh nặng của họ. Vậy thì lý do gì để biết một người chồng không chung thủy không đi nhà thờ, vì sao người phụ nữ kia lại phá thai? Vì thành kiến của chúng ta! Không có gì cho phép chúng ta phán xét người khác.
“Đừng bao giờ chua cay gắt gỏng, nóng nảy giận hờn, hay la lối thoá mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian ác.” (Êp 4:31)
Làm thế nào để yêu người như mình vậy khi mình hận thù người kia? Có khi mình ghét ai chỉ vì mình không hiểu họ hoặc những người gặp thành công, hoặc những người làm tổn thương chúng ta. Nhưng điều này phải biến mất trong chúng ta. Chính vì vậy chúng ta phải dò tìm tâm hồn mình và canh chừng tư tưởng và cảm xúc của mình.
“Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán.” (Mt 7:1)
Chúng ta tất cả đều là kẻ có tội và nhờ Chúa Kitô, chúng ta mới không bị kết án, chứ không phải nhờ công nghiệp của chúng ta. Mỗi lần chúng ta lên án ai, chúng ta quên mình cũng là kẻ có tội như họ. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải có chọn lựa đúng đắn: chấp nhận các yếu đuối của mình và mặc lấy đức tính khiêm nhường.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
TANG LỄ KHÔNG QUAN TÀI!
Phạm Minh Vũ
Sáng nay, gia đình Thầy giáo cũng là một nhà giáo yêu nước tổ chức tang lễ cho Thầy Đào Quang Thực.
Hội bầu bí tương thân và quỹ 50k đã từ Hà Nội lên Hoà Bình để viếng tang. Một tang lễ không giống như những tang lễ khác, tang lễ không có quan tài.
Nhà cầm quyền cộng sản VN bỏ tù thầy giáo thường xuyên phản biện trên mạng xã hội những chính sách bất công, sai lầm của đảng về chủ quyền biển đảo cũng như môi trường. Thầy hay xuống đường mỗi khi ở Hà Nội diễn ra các cuộc biểu tình. Từ Hoà Bình thầy bắt xe về Hà Nội tự bỏ tiền túi ra, thế mà cộng sản hay nói những người biểu tình vì 300k của Việt Tân!
Tôi xin chia buồn đến gia đình thầy cũng như gửi lời cảm ơn đến thầy, một nhà giáo yêu nước chân chính, và anh em đấu tranh đều luôn nhớ tới thầy.
Bên cạnh đó, tôi cũng lên án chế độ cộng sản một chế độ man rợ, tra tấn đánh đập để một nhà giáo yêu nước phải chết trong tù. Đến lúc chết, cũng giam giữ luôn cái xác, đúng là một chế độ bất nhân vô cùng tận.
ISIS giết xong còn cho người ta tới lấy xác, cộng sản còn tàn bạo hơn cả ISIS!
Hình ảnh: Nguyễn Thuý Hạnh
Bán mạng cho công việc
Hơn 1.200 lượt chia sẻ bức thư trên mạng xã hội, kèm theo nhiều dòng tâm tư. Đó không còn là riêng câu chuyện riêng của người vừa nằm xuống mà còn là chuyện chung của nhiều người trẻ hiện tại. Nhiều trường hợp đã mất mạng do làm việc quá sức, liên tục nhiều giờ liền khiến cơ thể không được nghỉ ngơi hợp lý.
Có đứa em nói với tôi thường xuyên thức đến 2-3g sáng mới đi ngủ để làm xong công việc. Rồi có bạn làm việc cho một công ty truyền thông, chuyên sản xuất những chương trình giải trí đã phải trải qua mấy năm liền thức đêm, ngủ ngày với những bữa ăn vội vã, ăn cho có. Tôi cũng có một người bạn làm trong lĩnh vực quảng cáo, thường xuyên đi quay, dựng clip xuyên đêm, có khi đến sáng mới trở về. Dĩ nhiên, việc đó kéo dài, chứ không phải thi thoảng.
Thử làm một phép tìm kiếm với các cụm từ: “chết do làm việc xuyên đêm”, “chết do làm việc quá sức” … không ít câu chuyện đau lòng cũng được phơi bày. Những cụm từ như “vào sinh ra tử”, “sinh nghề tử nghiệp”, “nghề”, “nghiệp”, “đặc thù” … liên tục được nhắc đến đến như một phần để thấy rằng chuyện “bán mạng” cho công việc có phần nhẹ đi, hợp lý hơn.
Một người ra đi, nỗi đau còn cho người ở lại, cho cha mẹ, gia đình của họ. Cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, chưa bao giờ thôi khiến người ta chua xót, đau lòng. Nhưng con người vốn dĩ làm việc để sống, chứ không phải làm việc để chết. Nhiều người đã bước vội vài giờ và trả giá quá đắt cho cuộc đời mình.
Gần đây nhất, cái chết của diễn viên Đài Loan Cao Dĩ Tường khi quay một gameshow vào ban đêm, buộc phải hoạt động cường độ mạnh khi sức đã kiệt quệ. Đài truyền hình Chiết Giang xin lỗi, người hâm mộ khóc thương tiếc cho nam diễn viên. Nhưng sự điềm tĩnh của cha mẹ anh trên gương mặt đầy u buồn mới khiến người ta đau lòng nhất. Nước mắt không rơi không có nghĩa nỗi đau không tồn tại, có chăng rằng mất mát quá lớn khiến người ta chỉ biết khóc trong lòng.
Tôi cũng làm việc trong môi trường đặc thù, giờ giấc không cố định. Tôi cũng từng thức đến tận 1-2 giờ sáng, hoặc thậm chí xuyên đêm để làm hết việc. Nhưng một năm gần đây, tôi không còn như thế được nữa bởi cơ thể đã có dấu hiệu phản ứng lại cơ chế làm việc bất hợp lý này. Tôi tập đi ngủ lúc 10g đêm và dậy 6g sáng. Chỉ khi nào thật sự cần, tôi sẽ thức thêm một chút. Dĩ nhiên, tôi thấy mình khoẻ hơn, chất lượng công việc tốt hơn hẳn.
Mỗi lần đến độ gần 20g khi thấy đèn nhà vẫn còn sáng, tôi vẫn còn ngồi bên máy tính, cha tôi lúc nào cũng bảo một câu quen thuộc: “Khuya rồi, ngủ đi con”. Đôi khi, tôi cũng bực dọc vì chút việc còn dang dở. Nhưng, có lẽ, chỉ ở tâm thế của người làm cha làm mẹ, bạn mới hiểu hết được những nỗi niềm của họ.
Ngoài công việc, chúng ta còn có cả cuộc đời. Cuộc đời thì không thể mua bằng những đồng lương … và cũng không thể bán rẻ bởi những giờ làm việc bất hợp lý. Hơn hết, tính mạng của mỗi chúng ta không chỉ là riêng cuộc đời chúng ta, mà sau đó còn có ánh mắt và nỗi lòng của mẹ cha.
Trung Sơn
From: TU-PHUNG
https://www.facebook.com/chinhtruc456/videos/2394415977491168/?t=4
Lơi chúc mừng Giáng Sinh đầy tâm tình và TÂM LINH của tổng thống Mỹ, năm 2018.
Tôi thiết nghĩ năm nay cũng vậy, vì họ tin vào Thiên Chúa. Họ làm công việc gì, điều gì, họ để Thiên Chúa lên trước hết. Nguyên việc đồng tiền Đôla của họ đã quá đủ chứng minh tất cả những điều đó “In God we trust” (Chúng ta tin vào Thiên Chúa)
– Con đường vô thần con đường đi vào cõi chết.
***
NGUYÊN VĂN LỜI CHÚC MỪNG GIÁNG SINH 2018 CỦA TỔNG THỐNG MỸ
Hôm nay là ngày tôi đã mong chờ trong suốt cả năm, là ngày mà chúng ta nghe đến, chúng ta nhắc đến và ước mơ đến. Là Tổng Thống, tôi rất vinh hạnh được gửi đến toàn thể người dân Mỹ và thế giới GIÁNG SINH AN LÀNH.
Từ những ngày lập quốc đầu tiên, người Mỹ đã biết rằng: Giáng Sinh là thời gian chúng ta CẦU NGUYỆN VÀ THỜ PHƯỢNG, với tấm lòng biết ơn và tử tế cho nền hoà bình và sự tái sinh ĐỐI VỚI NHỮNG KITÔ HỮU. Đây là một mùa Thánh, là ngày sinh của Đấng là Vua và là Đấng Cứu Chuộc – Chúa Giêsu.
Câu chuyện Giáng Sinh bắt đầu từ 2000 năm trước, về một người mẹ, một người cha và con trai của họ và một phần quà đặc biệt nhất – món quà từ tình thương của Chúa dành cho nhân loại.
Dù tín ngưỡng của bạn là gì, thì chúng ta đều biết ngày sinh của Chúa Giêsu và câu chuyện về cuộc đời phi thường này đã thay đổi vận mệnh của loài người.
Không có một khía cạnh cuộc sống nào mà không bị ảnh hưởng bởi cuộc đời Người. Nghệ thuật, âm nhạc, văn hoá, luật pháp và sự tôn trọng giá trị thiêng liêng của mỗi người trên thế giới.
Mỗi năm một lần vào Giáng Sinh, chúng ta hiểu rằng tinh thần chính của Giáng Sinh không phải rằng chúng ta có gì, mà là chúng ta là ai. Mỗi người chúng ta là con Thiên Chúa. Đó là lý do chúng ta ghi nhớ ngày kỷ niệm này, rằng chúng ta được kêu gọi hãy hy sinh vì người khác, hãy yêu thương người khác và hãy theo đuổi hoà bình trong tâm hồn và trên toàn thế giới.
Đặc biệt hôm nay tôi muốn cảm ơn các gia đình. Vào dịp Giáng Sinh, chúng ta càng hiểu nhau hơn bao giờ hết, rằng gia đình chính là nền tảng trong đời sống Mỹ. Và vì vậy, Giáng Sinh năm này, chúng ta hãy xin Chúa thương xót gia đình và đất nước này. Và chúng ta cầu xin rằng, đất nước này là nơi mà mọi đứa trẻ đều được sống trong một gia đình đầy yêu thương, một xã hội tràn đầy hy vọng và một quốc gia mạnh mẽ về đức tin.
Cảm ơn các bạn. Chúa ở cùng bạn và Chúa ở cùng nước nước Mỹ. Cảm ơn.
Giáng Sinh an lành và chúc mừng năm mới
SAO LẠI LÀ ÔNG KIÊN?
1. Nghe tin Thủ Tướng bổ nhiệm ông Nguyễn Đức Kiên làm Tổ trưởng Tổ tư vấn Kinh tế của Thủ Tướng mà choáng ván. Buồn cho Thủ Tướng 10 phần thì buồn cho Đất Nước 100 phần.
2. Theo mô tả thì vai trò của Tổ tư vấn Kinh tế của Thủ tướng rất quan trọng mà trong đó phải bao gồm những bộ óc sáng láng, những tài kinh bang tế thế có tầm nhìn chiến lược thập kỷ:
“Tổ có nhiệm vụ tư vấn cho Thủ tướng về các chiến lược, kế hoạch, đề án, chính sách phát triển kinh tế trong trung hạn và dài hạn; kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội hằng năm.
Phân tích, dự báo, đánh giá tình hình, kết quả thực hiện kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội, các chiến lược, đề án, chính sách phát triển kinh tế.
Tư vấn, khuyến nghị với Thủ tướng các biện pháp, giải pháp để nâng cao hiệu quả thực thi hoặc đề xuất sửa đổi, bổ sung các cơ chế, chính sách nhằm đạt được các mục tiêu đề ra.
Tư vấn, khuyến nghị với Thủ tướng các giải pháp, biện pháp ứng phó kịp thời với những biến động thất thường của tình hình kinh tế trong nước và quốc tế.
Tham gia ý kiến các báo cáo, đề án lớn về kinh tế của Chính phủ, Thủ tướng trình Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Quốc hội, Ủy ban Thường vụ Quốc hội theo chỉ đạo của Thủ tướng” (Vietnamnet.vn, 13/12/2019)…
3. Thế còn ông Nguyễn Đức Kiên là ai?
Theo những thông tin trên truyền thông thì ông Kiên nổi tiếng với những phát ngôn thuộc dạng không bình thường. Chẳng hạn như:
– Phạt người dân 90 triệu đồng vì đổi 100 đô la trong tiệm vàng là đúng (28/10/2018).
– Người dân nghèo dùng xe máy thì được miễn phí qua trạm BOT, vì vậy không ảnh hưởng gì (Người lao động, 07/9/2017).
– Chúng ta sống và làm việc theo luật. Luật đã quy định nó là “thu giá” thì ta gọi nó là “thu giá” (Người lao động, 24/5/2018).
– Hiện nay, trên thế giới, không nhà thầu nước nào có kinh nghiệm thi công đường cao tốc nhiều như các doanh nghiệp của Trung Quốc. Với các tiêu chí mời thầu như hiện nay, chỉ doanh nghiệp Trung Quốc mới đáp ứng được (25/5/2019).
Còn tiểu sử của ông Kiên cũng đầy những bất thường. Cụ thể là ông sang Đức học tập rồi ở lại, bỏ việc ở Việt Nam. Sau đó lại quay trở về mà vẫn vào lại được biên chế nhà nước ở chức vụ cao:
“Năm 1991, sau hơn 6 năm công tác ở Bộ Giao thông Vận tải Việt Nam, Nguyễn Đức Kiên nhận được học bổng cao học chuyên ngành quy hoạch giao thông tại CHLB Đức. Sau khi hoàn thành chương trình học, Nguyễn Đức Kiên ở lại Đức làm việc.
Mùa hè năm 1997, khi về Việt Nam chơi, ông Kiên nhận được lời khuyên từ các thủ trưởng cũ của mình về việc quay về Việt Nam làm việc vì đất nước đã thay đổi nhiều. Cuối năm 1997, ông Kiên quyết định bỏ việc ở CHLB Đức trở về Việt Nam mà lại vào được cơ quan nhà nước, làm chuyên viên tại Vụ Công nghiệp, Ban Kinh tế, TƯ ĐCS Việt Nam. Năm 2003 giữ chức Vụ trưởng (Wikipedia tiếng Việt).
AI KHÔNG NÊN VÀ AI NÊN VÀO TỔ TƯ VẤN?
1. Thủ Tướng không nên mời vào Tổ tư vấn những người từng giữ chức, hay đang giữ chức, cấp vụ cấp bộ thuộc biên chế. Bởi vì họ hoặc đã không xuất sắc khi đương chức, hoặc họ không nổi trội khi đang công tác hiện nay.
2. Thủ Tướng nên tìm kiếm các thành viên mới từ các doanh nghiệp tư nhân, những khuôn mặt hoàn toàn mới lạ. Thì lúc đó ngõ hầu Thủ tướng mới nghe được những mưu kế mới lạ.
3. Thủ Tướng nên cố gắng có được những lời khuyên từ các chuyên gia giỏi đến từ các nước có nền công nghiệp vượt trội như Nhật, EU, Mỹ.
MỞ RỘNG CÁNH CỬA CHO TUỔI TRẺ
Những người như ông Nguyễn Đức Kiên, không phải là không có cơ hội, mà đã có cả chục năm thi thố tài năng. Tài năng của ông Kiên đã bộc lộ hết rồi, bỏ đi không cần nuối tiếc.
Hãy mở rộng cánh cửa cho tuổi trẻ. Chính tuổi trẻ mới tràn đầy trí tuệ sáng tạo, và cuồn cuộn nghị lực hành động.
Nhìn sang các nước châu Âu, chẳng hạn như Phần Lan với nữ Thủ Tướng Sanna Marin 34 tuổi. Và Nội các mới của Phần Lan còn có các nữ bộ trưởng trẻ tuổi: Bộ trưởng Giáo dục Li Andersson (32 tuổi), Bộ trưởng Tài chính Katri Kulmuni (32 tuổi), và Bộ trưởng Nội vụ Maria Ohalu (34 tuổi).
Cách xếp hàng lên chức của Việt Nam hàng chục năm qua đã làm thui chột tài năng sáng tạo của tuổi trẻ, làm nguội đi nhiệt huyết cống hiến vì không có cơ hội đúng vào lúc sung sức.
Thể thức bồi dưỡng cán bộ nguồn mấy chục năm qua cũng chỉ cho ra lò những thủ lĩnh cuộn tròn.
Hãy mở rộng cánh cửa tranh cử và thi tuyển để cho tuổi trẻ thể hiện thì mới có cơ hội làm cho đất nước hùng cường.
Sử dụng những người như ông Nguyễn Đức Kiên chỉ làm cho kinh tế nước nhà thêm thất thoát và đất nước càng thêm tụt hậu.
Thứ Năm, 12/12/2019 – 07:19 — tuongnangtien
Là một người trong y giới, tôi thật sự hổ thẹn vì hành động của những đồng nghiệp, khiến cho bộ mặt ngành y trở nên rất xấu xí dưới mắt cộng đồng.
Bùi Ngọc Tấn bị giam từ năm 1968 đến 1973. Khi mãn hạn tù, về đến Hà Nội, ông được chào đón và thiết đãi một bữa ăn “bằng máu” của bạn bè:
“Vũ Mạc, Lê Bàn và Hường đứng trước mặt hắn. Bốn người đứng lặng nhìn nhau. Nhìn từ đầu đến chân. Nhìn từng khuôn mặt. Cười. Sung sướng… Mùi thịt nướng thơm lừng. Rượu. Rau muống chẻ giòn tươi. Đủ các loại rau thơm… Hắn không hiểu được để có bữa bún chả, Mạc đã đi bán máu. Lúc đó Mạc đã là lính me… Phải đến năm sáu năm sau, Lê Bàn mới nói cho hắn biết chi tiết ấy. Bàn cười rinh rích: ‘Chúng tao không dám nói. Sợ mày kinh, ăn không ngon. Sợ mày nghĩ là mày đang ăn thịt nó. Nó bán máu và bán luôn cả cái phiếu đậu bồi dưỡng.” (Bùi Ngọc Tấn. Chuyện Kể Năm 2000, tập I, California: nxb Câu Lạc Bộ Tuổi Xanh).
Lính me, theo chú thích của nhà xuất bản – nơi trang 176 – là người sống bằng nghề bán máu. Cái nghề này không rõ xuất hiện ở Hà Nội tự bao giờ nhưng sau “giải phóng” thì lan vào đến Thành Phố Hồ Chí Minh Quang Vinh. Ông Võ Ngọc Mẫn là một trong những anh lính me tiêu biểu, thuộc đạo quân bán máu, nơi mảnh đất vinh quang này – theo ghi nhận của phóng viên Phùng Bắc:
“Ông có dáng người dong dỏng cao (1,7m), nước da ngăm đen rắn rỏi, đôi mắt sáng, lông mày rậm dài và ấn tượng nhất là nụ cười luôn nở trên môi người đàn ông lao động chân tay này. Ở quê nhà Trà Vinh, ông có một cuộc sống nghèo khó, có vợ và hai người con, nhưng không đất đai cày cuốc, tài sản thì tay trắng, vốn hành nghề chạy xe kéo ở quê cũng không thấm vào đâu. Cách đây gần hai chục năm, ông Mẫn lên TP.Hồ Chí Minh kiếm sống bằng nghề lao động thuê mướn. Cái nghèo quấn lấy, ông Mẫn tình cờ biết đến dịch vụ ‘bán máu’, thế là hành trình bán máu nuôi thân của ông Mẫn cứ thế quay cuồng suốt gần chừng ấy năm trời sinh nhai ở đất phồn hoa đô thị Sài thành… Vì cuộc sống nghèo khó, ông Mẫn cho biết: ‘Tôi bán máu gần 20 năm nay, thấy sức khỏe vẫn bình thường, không hề có biểu hiện gì khác lạ, thậm chí là khỏe khoắn hơn nếu cứ… bán đều đều!’
Ảnh: Báo Lao Động
Khoẻ thật nhưng không khoẻ lắm, theo cách nhìn của nhà văn Bùi Ngọc Tấn:
“Bán máu êm ả là thế mà nhiều lúc vẫn giật mình. Ví như đang ngồi nhìn cả vào người y tá chờ gọi tên mình thì người ấy bỗng bật ra những cái tên bất ngờ nhất:
Chính Yên!
Phan Kế Bảo!
Phương Nam!
Toàn những người quen. Toàn những trí thức. Ngượng nghịu nhìn nhau. Rồi cũng quen dần. Lương thiện thì rõ ràng là lương thiện rồi. Nhưng nó tố cáo bước đường cùng.” (Bùi Ngọc Tấn. “Thời Gian Gấp Ruổi“. Viết Về Bè Bạn. Fallchurch, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2006.)
Thói đời thì ở đâu cũng thế, Bắc cũng như Nam, hễ cứ có người lâm vào bước đường cùng thì thế nào cũng có kẻ sống nhờ vào sự khốn cùng của tha nhân. Đó là bọn “ăn từng tế bào máu, uống máu đồng bào, không khác gì cầm thú” như nhận định của blogger Nguyễn Tiến Tường: “VTV24 trình chiếu một phóng sự điều tra chân tơ kẽ tóc về việc bệnh viện Xanh Pôn cắt một que test HIV và viêm gan siêu vi B thành hai que, trộn chung 4 mẫu máu HIV vào một giếng xét nghiệm. Nếu kết quả âm tính, sẽ trả cho 4 người. Nếu dương tính, sẽ buộc 4 người đó xét nghiệm lại. Chuyên gia đầu ngành y tế trong phóng sự đã khẳng định những hành vi này sẽ làm méo mó kết quả xét nghiệm. Hàm lượng máu không đủ và bị pha lẫn sẽ cho ra kết quả sai lệch.
Cho đến sáng nay, lãnh đạo bệnh viện vẫn một mực chày cối ‘không ảnh hưởng kết quả’ và ‘trang thiết bị gian lận bán cũng không ai mua’. Tôi thật sự rợn người với tư duy này của người làm quản trị. Không cần phải bán đâu cả, mỗi que xét nghiệm, họ đã biến thành hai que và ‘ăn lời’ một que. Mỗi xét nghiệm HIV đổ chung 4 người, họ đã ăn lời 3 kết quả. Hành vi này không khác gì uống máu đồng loại theo đúng nghĩa đen cả. Nó không chỉ là ăn vặt thiết bị y tế, nó là sự suy đồi nhân cách cùng tận.
Cái mà dư luận cảm thấy bàng hoàng không phải là tiền que thử, dụng cụ mà cái cách nhân viên y tế đã xé lẻ hoặc trộn chung số phận người bệnh trong tay mình để kiếm lợi. Đó không phải là hành vi của con người mà là của ngạ quỷ. Cho dù chúng ta vẫn ngầm công nhận với nhau rằng người ta có thể ăn bất cứ thứ gì. Nhưng có lẽ không ai nghĩ họ ăn đến từng tế bào máu, nghiệt ngã như vậy… Con người dám bước qua cả nhân quả tâm linh để trục lợi thì không không khác gì cầm thú. Nó không khác việc giết người cướp của về bản chất, chỉ khác về hình dạng chiếc áo blouse mà thôi.”
Cách nhìn của FB Võ Xuân Sơn về “giới người mặc áo blouse” lại hoàn toàn khác, phóng khoáng và nhẹ nhàng hơn thấy rõ:“Nói tóm lại, về bản chất trộm cắp thì các bạn không có gì phải xấu hổ khi việc làm của các bạn đã được rất, rất nhiều các đồng chí cán bộ lãnh đạo từ cao đến thấp thực hiện từ rất lâu. Tôi chỉ buồn là các bạn, dù có đứng đầu các ngành khi thi vô, dù có thời gian học dài đăng đẵng, dù được coi là xuất chúng, nhưng cái đầu lại bé như trái nho. Cũng là ăn cắp, mà người ta ăn cắp cả trăm tỉ, ngàn tỉ, thậm chí hàng chục ngàn tỉ. Còn các bạn? Nghe mà đắng cả lòng.
Một cái que trị giá 30.000 đồng, các bạn chẻ đôi, kiếm được 15.000 đồng. Bạn ăn cắp 1.000 cái que, được 15.000.000 đồng. Nghe nói các bạn đã từng ăn cắp tới 3.000 cái que, tính ra được 45.000.000 đồng, chưa bằng nửa chai rượu của mấy thằng cũng ăn cắp như các bạn uống ừng ực, có ngày cả chục chai, mà ngày nào cũng uống.
Hãy tập nghĩ lớn, làm lớn các bạn ạ. Đừng có làm uổng công cha nghĩa mẹ ơn thầy. Đằng nào cũng là phường trộm cắp, cướp giật. Cướp thì cướp cho đáng, cho nó oai hùng.”
Tuy vụ “cướp mấy cái que” không “lớn” nhưng cũng khiến cho BS Võ Phạm Trọng Nhân đâm ra áy náy: “Là một người trong y giới, tôi thật sự hổ thẹn vì hành động của những đồng nghiệp, khiến cho bộ mặt ngành y trở nên rất xấu xí dưới mắt cộng đồng.”
Chả việc gì phải “nhậy cảm” đến thế đâu, ông B.S ạ. Bên giới dược họ còn bán cả đến thuốc giả nữa cơ mà đã có sao đâu. Bà Kim Tiến vẫn hạ cánh an toàn đấy thôi. Ở đất nước này mạng sống rẻ rề hà (mỗi ngày vài trăm người chết vì ung thư, mỗi năm mấy trăm kẻ vào đồn công an … tự tử, và chỉ cần đôi giờ đi bão bóng đá thôi cũng đã phơi thây đến mấy chục mạng rồi) thì xá chi chút máu me của đám dân đen mà phải bận tâm đến thế.
Ngoại Trưởng Trung Quốc Vương Nghị hôm 13/12 miêu tả Hoa Kỳ là “nước gây rối trên thế giới”, viện dẫn quyết định của chính quyền Tổng thống Trump rút ra khỏi một số hiệp định quốc tế.
Bản tin của Time dẫn lời ông Vương Nghị nói Hoa Kỳ ‘đã nhượng lại quyền lãnh đạo thế giới’, và đã “làm tổn hại nghiêm trọng nền tảng của sự tin tưởng lẫn nhau giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, vốn được gầy dựng sau biết bao nhiêu là khó khăn.”
Ông Vương lên tiếng giữa lúc căng thẳng đang lên cao giữa Washington và Bắc Kinh về các vấn đề thương mại, chính trị, và những cáo buộc của Hoa Kỳ rằng Trung Quốc đánh cắp tài sản trí tuệ.
Đài truyền hình CNBC của Mỹ dẫn lời ông Vương Nghị phát biểu tại một hội nghị về chính sách đối ngoại Trung Quốc, cáo buộc Hoa Kỳ là cố ý “phát động một chiến dịch tấn công và bôi nhọ” chống lại Trung Quốc về những vấn đề liên quan tới “chủ quyền lãnh thổ, uy tín quốc gia và các lợi ích cốt lõi” của Trung Quốc.
Ông Vương cho rằng có những vấn đề sâu xa cần được giải quyết giữa hai nước, những vấn đề đó có thể đặt ra những thách thức nghiêm trọng đối với tương lai của quan hệ Mỹ-Trung.
Những căng thẳng giữa hai bên về những vấn đề như các cuộc biểu tình tại Hong Kong và cách đối xử của Bắc Kinh đối với người thiểu số Hồi giáo Uighur đã bùng lên trong mấy tháng gần đây, giữa lúc hai nước đang tìm cách đạt được thỏa thuận để chấm dứt cuộc chiến tranh thương mại.
Gần đây Hoa Kỳ đã thông qua một số biện pháp có thể nhắm vào các quan chức hàng đầu Trung Quốc về những hành động vi phạm nhân quyền ở Hong Kong và Tân Cương.
Bắc Kinh cực lực lên án các luật đó, nói rằng đây là một hành động can thiệp vào nội tình Trung Quốc.
Tháng trước, Trung Quốc yêu cầu quân đội Mỹ ngưng “khoa trương sức mạnh” trên Biển Đông và tránh tạo ra “những bất định mới” về Đài Loan, đảo quốc mà Bắc Kinh coi là lãnh thổ của Trung Quốc.
Ngoại Trưởng Trung Quốc còn tố cáo Hoa Kỳ là đã nhiều lần dùng các diễn đàn quốc tế để “bôi nhọ hệ thống xã hội, đường lối phát triển của Trung Quốc, nói xấu quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi của Trung Quốc với các nước khác, và kết tội Trung Quốc một cách vộ căn cứ về đủ mọi thứ tội.
(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link voaviet2019.com hoặc vn3000.info để vượt tường lửa)