Thủ đô Trung Quốc chìm trong u ám vì ô nhiễm và virus corona
Thủ đô Trung Quốc chìm trong u ám vì ô nhiễm và virus corona
Bất chấp tình trạng kinh tế tê liệt và lưu lượng giao thông suy giảm vì dịch virus corona, bầu không khí Bắc Kinh vẫn ảm đạm do ô nhiễm không khí. Ngành du lịch tiếp tục lao đao.
Mỹ dự báo thuốc trị bệnh Covid-19 sẽ có vào tháng 3
Mỹ dự báo thuốc trị bệnh Covid-19 sẽ có vào tháng 3
Thuốc điều trị bệnh viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus corona gây ra (Covid-19) có thể sẽ được thử nghiệm và sản xuất từ giữa tháng 3.
NGƯỜI VIỆT ĐÃ BỊ CHẾ ĐỘ VC PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ:


NGƯỜI VIỆT ĐÃ BỊ CHẾ ĐỘ VC PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ: – LÀ CÔNG DÂN HẠNG HAI NGAY TRÊN ĐẤT NƯỚC MÌNH !!!
Bạn có thấy đau không khi các nước đóng cửa khẩu từ rất sớm để bảo vệ dân, trong khi ĐCSVN chẳng dám vì chưa có lệnh của TQ?
Bạn có thấy đau không khi nhà nước VN chưa tặng cho dân cái khẩu trang nào, đã vội vàng mang biếu không dân TQ 40 tấn khẩu trang khiến dân thiếu thốn, ngay cả bệnh viện cũng thiếu khẩu trang, phải tự may lấy!
Bạn có thấy đau không khi nhà nước bắt chủ Hotel phải tiếp người TQ chẳng cần biết người TQ có mang bệnh đến cho dân hay không?
Bạn có đau không khi nhà nước đài thọ mọi chi phí ăn ở cho người TQ trong thời gian cách ly, trong khi dân thì không!
Bạn có thấy đau không khi một mặt nhà nước kêu gọi người Việt không được kỳ thị người TQ, trong khi lại lập nguyên một đội ngũ Taxi chỉ để phục vụ riêng người TQ? TQ thì cũng là người mà sao lại được cưng đến thế? Vậy chẳng phải ĐCSVN kỳ thị dân mình hay sao?
Khi hoạn nạn mới biết ai là bạn, nhờ dịch bệnh Covid-19, người dân Việt mới cay đắng thấy rằng ĐCSVN đã bỏ rơi mình để sốt sắng lo cho con dân của đàn anh TQ.
Chắng lẽ người Việt Nam là công dân hạng nhì trên chính quê hương của mình sao? Đau lắm chứ!
Lạc Việt,
https://dantri.com.vn/…/lap-doi-taxi-rieng-phuc-vu-du-khach…
MỘT TRẬN ÔN DỊCH KHIẾN CHÚNG TA MINH BẠCH VỀ Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI



MỘT TRẬN ÔN DỊCH KHIẾN CHÚNG TA MINH BẠCH VỀ Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI
Lê Minh
Dịch viêm phổi COVID-19 vẫn đang tiếp tục hoành hành, gây ra bao cảnh tang tóc đau thương đặc biệt là ở Vũ Hán. Qua trận ôn dịch này, nhiều người chắc hẳn đã minh bạch hơn về ý nghĩa của cuộc đời.
1. Một trận ôn dịch khiến chúng ta minh bạch rằng:
Trên đời này, ngoài sinh tử ra, mọi thứ đều là chuyện nhỏ. Tiền tài dẫu tốt nữa, cũng không tốt bằng sinh mệnh; danh lợi dẫu lớn nữa, cũng không lớn bằng sức khỏe.
Sức khỏe là vốn liếng, không có sức khỏe, dẫu núi vàng biển bạc cũng vô dụng!
Được sống là niềm hạnh phúc nhất, sinh mệnh mới là của cải tốt nhất.
2. Một trận ôn dịch khiến chúng ta minh bạch rằng:
Chiếc giường đắt nhất là giường bệnh, thứ thuốc tốt nhất trên đời là sức khỏe.
Chúng ta nỗ lực bán mạng để kiếm tiền, không chỉ để khám bệnh, uống thuốc, mà còn để học cách hưởng thụ cuộc sống tốt hơn.
Nhận lấy những đồng tiền bán mạng, rút hết tiền tiết kiệm trong tài khoản “sức khỏe” là cách sống ngốc nghếch nhất!
Ăn ngon miệng, ngủ ngon giấc, sống mạnh khỏe quan trọng hơn bất cứ điều gì.
3. Một trận ôn dịch khiến chúng ta minh bạch rằng:
Gia đình vĩnh viễn là điều quan trọng nhất!
Trong gia đình có tình yêu thương của cha mẹ, có sự nuông chiều của bạn đời. Đó mới là bến đậu bình yên nhất.
Chỉ cần được ở cùng với người nhà, thì dẫu chẳng thể bước chân ra khỏi cửa, cũng không cảm thấy cô đơn; dẫu chẳng thể ra ngoài, cũng không cảm thấy sợ hãi.
4. Một trận ôn dịch khiến chúng ta minh bạch rằng:
Tinh thần cống hiến vô tư thực sự tồn tại!
Khi nguy nan cận kề, dịch bệnh lan tràn, đại nạn tìm đến, biết bao người lội ngược dòng, xông pha nơi tuyến đầu, biết bao người gạt đi sinh tử, xông lên phía trước.
Trên thế gian này đâu có những năm tháng bình yên, chỉ là đã có người giúp bạn gánh vác trọng trách!
5. Một trận ôn dịch khiến chúng ta minh bạch rằng:
Thế sự vô thường, đời người đâu phải “phía trước còn dài”.
Sinh mệnh yếu nhược, ngắn ngủi, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Vậy nên, hãy sống trọn vẹn với hiện tại, trân quý mọi người xung quanh.
Những việc cần làm, hãy gắng hoàn tất; những người nhung nhớ, hãy sớm gặp mặt. Đừng lưu lại tiếc nuối suốt một đời.
Trong cuộc đời, nhất định phải trải qua một lần sinh tử mới có thể minh bạch sinh mệnh quan trọng tới nhường nào, phải trải lâm trọng bệnh mới hiểu cuộc sống thật tuyệt vời biết bao.
Hy vọng chúng ta có thể sớm lĩnh ngộ những điều trân quý trong sinh mệnh!
Phần đời còn lại, sống khỏe mạnh; từ nay về sau, trọn kiếp bình an!
Lê Minh
Nhìn tưởng Vũ Hán nhưng không phải? Sơn Lôi Vĩnh Phúc đó
https://www.facebook.com/BETIiStarsFoundation/videos/639372876604710/?t=7
Nhìn tưởng Vũ Hán nhưng không phải? Bị lây thôi
Sơn Lôi Vĩnh Phúc đó
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Tiếng Pháo & Tiếng Cú
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Tiếng Pháo & Tiếng Cú
tuongnangtien
Ngày ngắn đêm dài đêm lại sáng
Đêm qua ai có bạc đầu không?
Tôi nghe nhà báo Du Uyên kể chuyện pháo từ hôm trong Tết mà mãi tới bữa nay vẫn còn hơi bị ù tai:
“Nguyễn Đức Khánh, 31tuổi, quê ở Nghệ An, làm việc tại một công ty kính cường lực ở Saigon hơn 10 năm nay. Vài năm nay, kinh tế vợ chồng anh ổn định hơn, nhất là khi mua được căn chung cư trả góp 15 năm. Để gia đình tự hào, anh hay… ‘chém gió’ vui vui mình lương cao, vài ba lần lỡ lời mình là giám đốc kinh doanh của công ty.
Tiền vé đắt đỏ, năm rồi gia đình đi tàu lửa về quê, anh phải chống chế với mẹ ‘Con lu bu không đặt kịp nên vé máy bay hết sạch’. Anh nhờ mẹ đặt xe ra ga đón mình. Anh nghĩ là xe khách như trước đây, không ngờ mẹ lo con cháu mệt, có tiền phải sướng tấm thân, nhất là ‘oai’ với hàng xóm nên đặt hẳn taxi đón con cho đoạn đường về quê hơn 120 cây số.
Vợ chồng anh méo mặt! Chưa hết, bố mẹ còn sắm sanh đủ thứ từ tivi mới, bàn ghế mới, mua hẳn cây mai gần 2 triệu đồng về chưng… Mẹ anh đồng bóng, phô trương, thích khoe con kiếm được nhiều tiền còn đi mua hai chỉ vàng đeo khoe hàng xóm.
Bà hớn hở nói, năm nay con về Tết, bỏ lì xì cho con cháu nhiều chút cho mát mày mát mặt. Bao lì xì con cháu, bà toàn bỏ 200.000 – 500.000 đồng, mấy đứa hàng xóm cũng phải bỏ tờ 100.000 mới được. Mẹ anh mượn tạm của bác Tám hàng xóm 30 triệu đồng sắm sanh, chuẩn bị trước cho kịp, giờ nói con sang trả. Đúng toàn bộ số tiền mặt anh mang theo.
Chưa hết, mấy ngày Tết, tốp bạn này đến nhóm bạn khác, đi nhậu, hát hò là… ưu tiên anh Khánh thanh toán với tâm lý, nó làm ‘to’ ở thành phố. Vài ba người biết ý mới góp tiền trả cùng anh. Rồi ở thôn còn đến nhà vận động những gia đình có con đi làm xa ủng hộ tiền làm đường, làm sân bóng hay là ủng hộ mừng thọ cho các vị cao tuổi…
Anh Khánh phải gọi vào cho bạn thân là chủ công ty, ứng tạm vài chục triệu để ‘xử lý khủng hoảng’. Sau đó, trở lại thành phố với sự căng thẳng của vợ con và vào cày ‘bục mặt’ để trả nợ. Năm nay, anh không dám về quê…!”
Anh Khánh, tất nhiên, không phải là người Việt Nam duy nhất sống gần kho đạn. Ở một đất nước đã từng đánh thắng liên tiếp mấy đế quốc to thì đạn dược chỗ nào mà không có nên dân nổ, chắc chắn, hơi nhiều. Tuy đông nhưng được cái là đám dân đen VN thường chỉ nổ vừa đủ nghe, cho anh em hay hàng xóm láng giềng giật mình chơi (thôi) chớ không vang dội tới bốn phương/tám hướng như giới lãnh đạo của xứ sở này. Họ nổ tưng bừng, và nổ không ngừng, khiến cho cả nước đều bị lùng bùng ráo trọi:
- Nguyễn Thị Kim Ngân: “Đất nước này được như thế này, ngẩng mặt lên nhìn với bạn bè năm châu bốn biển như thế này, vai trò vị thế như thế này đó là do chúng ta duy trì được sự ổn định chính trị và trật tự an toàn trong cả nước.”
- Nguyễn Chí Vịnh: “Bộ đội ta có những kỹ năng đặc biệt khiến Liên Hợp Quốc khâm phục.”
- Nguyễn Mạnh Tiến: “Người bán trà đá tại Việt Nam có tỷ suất lợi nhuận cao nhất thế giới.”
- Nguyễn Xuân Phúc: “Đưa rồng việt nam bay cao trên bản đồ công nghệ vũ trụ.”
- Nguyễn Mạnh Hùng: “Việt Nam có thể đi đầu cách mạng công nghiệp 4.0.”
- Nguyễn Xuân Thắng: “Việt Nam giúp Đức ‘tìm lại những mặt ưu việt’ của CNXH hiện thực trước đây.”
- Nguyễn Trường Sơn: “Ngành y tế Việt Nam hoàn toàn có khả năng phát hiện, điều trị thành công các ca bệnh nhiễm nCoV.”
- Nguyễn Đức Chung: “Phấn đấu không có trường hợp nào mắc bệnh do virus Corona.”
Đó là mới điểm sơ qua năm bẩy ông bà quan chức họ “NGUYỄN” thôi, chớ gộp chung tất cả rồi ngồi ghi chép lại hết chắc phải tới Tết (sang năm) hoặc dám cho tới chết luôn. Ngoài sự khác biệt về cường độ âm thanh, giữa dân pháo và quan pháo, còn có sự dị biệt lớn lao về ảnh hưởng của tiếng nổ nữa. Anh Khánh chỉ mới lạch tạch vài tiếng (“lương cao, nhà rộng”) mà đã “phải cầy bục mặt để trả nợ” suốt năm còn qúi vị lãnh đạo cấp cao thì cứ thi nhau nổ (lớn) vang trời mà chả ai bị hề hấn gì ráo trọi.
- Lê Duẩn: “Chúng ta sẽ đuổi kịp Nhật trong 15, 20 năm và nhân dân ta sẽ đi trên thảm vàng.”
- Nông Đức Mạnh: “Năm 2020 Việt Nam trở thành nước công nghiệp hiện đại.”
- Nguyễn Phú Trọng: “Không có một lực lượng chính trị nào khác ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam có đủ bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo đất nước vượt qua mọi khó khăn…”
FB Nhân Tuấn Trương bàn ra: “Lời nói của ông Trọng ‘nổ’ lớn tới đâu rồi cũng ‘bay’ đi. Thực tế sẽ mãi mãi ở lại.”
Thực tế ra sao?
FB Ngô Trường An ghi vội, qua loa, vài ba con số:
– Lương thấp nhất trong khu vực (thua các nước đến 10 lần)
– Thuế cao nhất so với các nước trong khu vực (cao hơn họ gấp 3 lần)
– Xuất khẩu lao động nhiều nhất so với cả Thế Giới (chấp luôn các nước nghèo châu Phi)
– Gái mại dâm VN ra nước ngoài bán dâm nhiều nhất.
– Bệnh ung thư cao nhất trong khu vực
– Chết vì tngt nhiều nhất
– Số hộ nghèo nhiều nhất
– Đi ra nước ngoài ăn cắp nhiều nhất
– Tệ nạn rượu bia cao nhất
– GS-TS nhiều nhất nhưng không có một phát minh, sáng chế nào.
– Tỷ lệ Tướng, Tá trong ngành công an, quân đội nhiều nhất so với cả Thế Giới.
– Tham nhũng nhiều nhất
– Chỉ số đáng sống thấp nhất 124/125…
Hệ quả của những lời hoa mỹ từ mồm miệng của qúi vị lãnh đạo quốc gia và thực tế (phũ phàng) của đất nước là “niềm tin đổ vỡ gần như sạch sẽ,” theo như nguyên văn lời của dân oan Nguyễn Thùy Dương:
“Trong vòng một tháng đầu tiên của năm 2020, tôi đã chứng kiến quá nhiều sự đổ vỡ, quá nhiều tấm mặt nạ bị lật ra, quá nhiều sự phân hoá. Qua hai sự kiện nổi bật là Đồng Tâm và virus Corona, niềm tin của một bộ phận không nhỏ người dân đối với Chính Quyền đã đỗ vỡ gần như sạch sẽ.”
Cùng thời điểm này, FB Trung Nguyễn còn chỉ ra một sự thực não lòng khác nữa liên quan đến chủ quyền của quốc gia:
“Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đầu năm 2020 mà người dân Việt Nam đi từ cái sốc này đến cái sốc khác về đảng cộng sản cầm quyền. Cú sốc đầu tiên là ‘ác với dân’ qua thảm sát Đồng Tâm vào rạng sáng ngày 9/1/2020; còn cú sốc thứ hai là ‘hèn với giặc’ khi ngày 30/1/2020, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh tuyên bố Việt Nam chỉ có thể đóng cửa biên giới ngăn dịch viêm phổi cấp Vũ Hán khi được cộng sản Trung Quốc đồng ý.”
Trái: Trần Quốc Vượng. Ảnh QĐNDVN. Phải: Trần Đại Quang. Ảnh: PGNT
Điều đáng quan ngại hơn hết là hiện tượng “vỡ đê đạo đức, hệ thống đức tin sụp đổ… Bây giờ, lúc rạp mình trước đức Phật là lúc tâm chúng sinh bất an nhất” – theo nhận xét của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư.
Thảo nào T.T.B.B.T Trần Quốc Vượng không dấu được nỗi bi quan về “nguy cơ sụp đổ.” Không đổ thì mới là chuyện lạ nhưng nó đổ rồi sao?
What’s next?
Ngày ngắn đêm dài đêm lại sáng.
Đêm qua có ai bạc đầu không?
Tưởng Năng Tiến
‘Bến Không Chồng,’ ‘Làng Không Vợ’
‘Bến Không Chồng,’ ‘Làng Không Vợ’
Huy Phương
Những ngôi làng vắng tiếng cười,
mà chỉ nghe tiếng khóc trẻ thơ!
Vào cuối năm 1975, khi những người tù miền Nam được Cộng Sản chuyển ra Bắc, từ bến tàu Hải Phòng vào đêm, cho đến lúc trời sáng rõ khi con tàu cổ lỗ, cọc cạch dừng lại sân ga Yên Bái, chúng tôi quan sát thấy rất ít bóng dáng đàn ông. Trên cánh đồng, qua những công trình xây dựng ven đường, và ngay cả trên sân ga chỉ thấy toàn đàn bà, lác đác mới thấy vài nam công an mặc áo vàng. Hầu như tất cả đàn ông, dù là sau ngày chấm dứt chiến tranh năm ấy, đã biến mất. Họ đã đi xa chưa về, hoặc đã chết vì bom đạn, để lại trên miền đất này những người phụ nữ đảm đang hay bắt buộc phải đảm đang, cáng đáng nhiều công việc trước kia là của đàn ông.
Theo thống kê của Bắc Việt, kể từ sau năm 1945 đến năm 2012, toàn quốc có 1,146,250 binh sĩ tử trận, khoảng 600,000 thương binh, trong đó có 849,018 người lính chết trong giai đoạn “chống Mỹ.” Con số người mất tích, bị vùi dập vì bom đạn không sao kể xiết.
Chủ trương của Bắc Việt là tận dụng hết nhân lực, tài nguyên cho mục đích thôn tính miền Nam, có khi đóng nguyên cả trường đại học, lùa tất cả sinh viên, giảng viên và công nhân cầm súng vào Nam, mà không cần qua giai đoạn huấn luyện!
Điển hình trong trận Cổ Thành, Quảng Trị 1972, một tiểu đoàn Bắc Việt vào cổ thành với quân số đầy đủ, 67 đảng viên và nhiều vũ khí tối tân; đã chết trên 100 người, bị thương trên 700 (tính cả số bổ sung từng ngày) và lúc rút ra chỉ còn 12 người! Mỗi ngày có một đại đội vượt sông Thạch Hãn để tiếp viện quân số, nhưng đêm nay một đại đội tiến vào thì ngày mai chỉ còn lại vài người sống sót.” Do mật độ bom đạn rất cao và kéo dài nên hầu hết bộ đội Bắc Việt tử trận trong cổ thành đều bị vùi lấp. (QĐND 9/8/1972)
Thời gian chiến tranh, miền Bắc trở thành một miền đất vắng bóng đàn ông. Hình ảnh này được thể hiện trong “bến không chồng,” tiểu thuyết của tác giả Dương Hướng xuất bản lần đầu tiên năm 1990 tại Hà Nội, được giải thưởng của Hội Nhà Văn năm 1991.
Tập truyện được coi là một câu chuyện “hòn vọng phu” thời hiện đại. Toàn xã đã sống qua những ngày buồn thảm với những tờ giấy báo tử vô hồn, một vùng đất không có súng đạn nhưng chứa đựng nhiều mảnh đời cô phụ, đầy nước mắt. “Bến không chồng” là một bức tranh mô tả một làng quê quạnh quẽ thiếu bóng dáng đàn ông, chỉ còn lại những thiếu nữ lỡ làng, những chinh phụ mòn mỏi.
Cuộc chiến nào cũng để lại những điều đau xót, bất hạnh cho con người, nhưng sao thời bình, trong một xã hội hiện nay như làng xóm Việt Nam, lại xẩy ra những điều, mới nghe qua, quả là khó tin. Đó là ngày nay, cũng ở Bắc Việt, nhiều ngôi làng được mệnh danh là “những ngôi làng không vợ,” vắng hẳn bóng đàn bà, ở đó chỉ có những người đàn ông, sống cảnh “gà trống nuôi con.
Ngày xưa, những “bến không chồng,” dân làng giật gấu, vá vai, nhà cửa dột nát, nghèo nàn, cơm không đủ no, trái lại ngày này “làng không chồng” được gọi là những ngôi làng tỷ phú vì nhà cửa nguy nga, phương tiện của đời sống không những đầy đủ mà còn được coi là giàu có.
Theo thống kê của xã Hồng Long, huyện Nam Đàn (Nghệ An) cứ ba gia đình, thì có hai gia đình có người đi xuất khẩu lao động. Cả ba xóm có tới 165 phụ nữ đi làm việc ở Đài Loan, Mã Lai. Nhiều gia đình có vợ đi “xuất khẩu” từ hơn 10 năm qua, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình, từ chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa đến việc đồng áng đều do giới đàn ông đảm nhận.
Những người đàn ông có vợ vắng nhà đều có những công việc “tần tảo” như nhau. Trời chưa hừng sáng, khi các con còn ngon giấc, đàn ông trong làng dậy lọ mọ nhen lửa, nấu cơm, nấu cám lợn, giặt giũ đống quần áo. Đến sáng, khi các con ngủ dậy, đàn ông lại chăm cho con ăn sáng, để còn đến trường, còn mình ở nhà thì thái rau, bưng cám cho đàn lợn đang kêu. Xong xuôi mọi việc trâu bò, lợn gà, có người còn phải lo cho cha mẹ già. Những ngày mùa, trong khi ngày xưa, đàn ông tuốt lúa, đàn bà rủ rơm, phơi rạ thì bây giờ ở đây, chỉ toàn là đàn ông, các ông bà già và trẻ nhỏ lo việc đồng áng.
Cho vợ đi làm lao động ngoại quốc như là một cơn sốt, hay nói đúng là một cơn dịch nhanh chóng lan rộng trong làng trên xóm dưới. Vì đồng tiền, người ta bỏ cả hạnh phúc gia đình, dứt bỏ tình cảm để ra đi.
Không thiếu những phụ nữ đành đoạn từ giã mái ấm gia đình, khi đứa con mới sinh đầy năm, chưa dứt sữa mẹ và hai đứa con khác chỉ mới lên năm và lên ba! Đó là trường hợp của nông dân tên Cách, tâm sự ngày vợ lên đường sang Đài Loan, ngày đầu tiên xa mẹ, bé út khóc suốt ngày vì thèm sữa mẹ, những đứa khác cũng bỏ ăn vì vắng mẹ. Những ngày đầu tiên vợ vắng nhà là những ngày hết sức khổ sở, con khóc đòi mẹ, thì phải nói với con “là sáng mai mẹ sẽ về, đến sáng không thấy mẹ đâu, con lại khóc, cha lại loanh quanh rằng mẹ đã về rồi, nhưng thấy con đang ngủ say nên lại đi rồi!”
Mãnh lực đồng tiền thời bình đã làm cho vợ chồng chia cách, ruột thịt chia lìa.
Câu chuyện bắt đầu từ những năm 1990, xã Đông Tân có người làm nhân viên cho một công ty xuất cảng lao động về làng tuyển người. Ban đầu, chỉ 4-5 người đi nhưng sau đó đồng tiền do họ gửi về đã làm “thay da, đổi thịt” cho gia đình, những ngôi nhà gạch bạc tỷ khang trang được dựng lên, nhà nào cũng có TV, dàn nhạc, xe gắn máy, có khi còn cả xe hơi. Cả làng đổi đời nhờ cuộc sống ly hương. Phong trào phụ nữ sang Đài Loan nở rộ, sau này còn cả số phụ nữ đi làm việc trong các sòng bài ở Macau.
Năm 2019, xã Đông Tân có 570 người xuất ngoại, trong đó 74% là phụ nữ. Xã hiện nay có tới gần 500 gia đình cùng cảnh ngộ vắng bóng đàn bà. Nhiều người đã đi Đài Loan, sau ba năm trở về với chồng, có thêm đứa con thứ hai mới ba tuổi, nhưng quê nhà chỉ có đồng ruộng khô cằn, vợ lại trao con cho chồng, ra đi lần nữa.
Một xã khác, có đến 800 phụ nữ đi làm nghề “ôsin” nước ngoài nên cánh đàn ông rơi vào thế thúc thủ.
Đàn ông phát biểu: “Nghề nông cấy được cây lúa cho trổ bông thì gạo rẻ. Sáu tháng nghề nông giỏi lắm chỉ làm được 3 triệu đồng. Đi ôsin mỗi tháng kiếm được 10 triệu đồng, nông dân nằm mơ cũng không thấy. Vì vậy, dù chẳng hay ho gì khi để vợ đi ôsin nhưng có lẽ nhờ thế mà đại đa số gia đình ở làng này các ông chồng có vợ đi ôsin đều thành công, giàu có!”
Một người khác cho biết: “Bố mẹ tôi có sáu người con trai thì năm anh em đều có vợ đi làm ôsin ở nước ngoài, chỉ trừ vợ anh cả do ốm yếu nên ở nhà! Ngoài năm chị em dâu, chị gái ruột của tôi cũng đi làm ôsin.” Ôsin vạn tuế! Thế thì thôi, còn gì để nói nữa!
Ở đây, có những cảnh người đàn ông, sống như cây tầm gửi, sáng sáng, đến nhà chị dâu lãnh thực phẩm cho hai cha con ăn đủ trong ngày, vì vợ đi Đài Loan, Macau làm ăn từ hơn 15 năm trước, không tin chồng, người đàn bà phải nhờ chị dâu mình rót thức ăn mỗi ngày. Có ông, lúc con khóc nhớ mẹ, không biết nhờ ai, lại bồng bế đi dỗ khắp làng, cười ra nước mắt khi gặp những người đàn ông cùng cảnh ngộ. Về nhà, lại lo chuyện bếp núc, tắm rửa cho con thơ. Bây giờ, trong những ngôi làng này, “đàn ông mặc váy” đã thành câu chuyện bình thường, do cái xã hội đặc biệt này tạo ra!
Nói về câu chuyện cho đàn bà đi “xuất khẩu,” để đàn ông ở lại nhà lo chuyện nội trợ, bếp núc, may vá và cả chuyện ruộng đồng, nhiều bậc cao niên trong làng có ý kiến, rằng tuy đồng tiền quý thật, nhà cao cửa rộng, ai mà không thích, nhưng đời sống quê nhà vẫn thiếu một cái gì đó. Thương nhất là những đứa trẻ có mẹ mà cũng như côi cút. Nhiều phụ nữ sau nhiều năm trở về, con không nhận ra mẹ nữa. Đêm nào cũng nghe tiếng trẻ khóc vì thiếu mẹ, quê làng vắng tiếng ru hời.
Việt Nam hiện nay, có hàng vạn khu phố văn hóa, những ngôi làng không vợ, có được gọi là những ngôi làng văn hóa không? Dù ở những nơi này, mỗi ngày mỗi thịnh vượng, giàu có, nhà lầu san sát mọc lên, nhưng ở đây, phải nói là có điều bất bình thường. Điều này, có còn để được ca tụng đây là một chế độ đầy “nhân văn” không? Nơi đây, nhìn qua, quả là có một bộ mặt thịnh vượng, cán bộ cầm quyền đang giàu lên mỗi ngày nhờ đất, con người thì đẩy vợ đi ra khỏi nước để kiếm tiền, ngẩng mặt với làng xóm, anh em.
Nhiều quốc gia trên trái đất này, chịu những nỗi đau trong chiến tranh giống nhau, nhưng vào thời bình, không biết có quốc gia nào, chịu những nỗi buồn giống như những “ngôi làng không vợ” ở miền Bắc Việt Nam hiện nay hay không? (Huy Phương)
CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 15/2)
Trung Quốc Đại lục (*)
- Tính đến 8h sáng 15/2, UB Y tế Nhà nước Trung Quốc công bố số ca nhiễm COVID-19 là 66.492 (tăng 2.627 ca so với trước đó); số ca tử vong là 1.523 (tăng 142 ca so với trước đó).
- Tất cả những người từ tỉnh khác đến Bắc Kinh sẽ được yêu cầu ở nhà hoặc cách ly theo dõi trong 14 ngày để ngăn chặn sự lây lan của COVID-19, theo Tân Hoa Xã.
(*) Lưu ý: Tất cả những số liệu cập nhật tại Đại lục về số ca nhiễm, số ca tử vong, số ca bình phục … đều chỉ đến từ 1 nguồn là Uỷ ban Y tế Nhà nước Trung Quốc. Hiện chưa có nguồn độc lập nào khác có thể kiểm chứng số liệu, ngoài 1 vài mô hình nghiên cứu giả định con số thực tế có thể cao hơn con số được chính quyền Trung Quốc công bố.
> Bác sĩ ghép thận Vũ Hán tử vong do Covid-19 nghi từng mổ cướp nội tạng
Do Ai Mà Gia Đình Đổ Vỡ
httpv://www.youtube.com/watch?v=tRNSIBzNld4
Do Ai Mà Gia Đình Đổ Vỡ- Bài Giảng Hay Người Công Giáo Đừng Bỏ Qua – LM Lê Quang Uy
Phóng sự: Một Thánh Lễ đặc biệt dành cho người ngoại giáo
httpv://www.youtube.com/watch?v=HWrfASzI7QA
Phóng sự: Một Thánh Lễ đặc biệt dành cho người ngoại giáo – Tại Gx Rạch Vọp Cần Thơ
Vợ cụ Lê Đình Kình kể chuyện công an đến nhà đòi lấy các cánh cửa
Trần Bang and 3 others shared a link.
Bà Dư Thị Thành, quả phụ của cụ Lê Đình Kình kể chuyện yêu cầu công an đem các cửa kính đi xét nghiệm.
-
BBC: Bà Dư Thị Thành – quá phụ của ông Lê Đình Kình xác nhận với BBC hôm 12/02, công an xã Đồng Tâm đến nhà đòi đem các cánh cửa nhà bà đi xét nghiệm.
Bà cho biết sau khi từ chối không cho mang cửa đi, bà từ bị công an bắt ký vào biên bản, và hôm sau nhận được giấy triệu tập.
Bàn nghĩ vì sao công an lại muốn lấy đi những tấm cửa đầy vết đạn vào thời điểm này?