Công an huyện ở Đắk Nông đánh chết người đang bị tạm giam?

NGUOI-VIET.COM
ĐẮK NÔNG, Việt Nam (NV) – Một thanh niên 26 tuổi đang bị tạm giữ tại Nhà Tạm Giam huyện Krông Nô, thì gia đình bất ngờ nhận được tin báo “nhập viện” và rồi thiệt mạng ngay sau đó với tình trạng bị nội thương. Gia đình nghi rằng con họ có thể vì bị công an đánh chết.

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾ

Tu Phung and Bòn Bon shared a post.
Image may contain: one or more people and people sitting
Anh Thư to Những câu chuyện thú vị

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾ

Trong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với họ 3 điều ước cuối cùng của ông:

1. MỘT LÀ: Hãy để các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta.
2. HAI LÀ: Hãy rải tài sản của ta, bao gồm tất cả tiền, vàng, kim cương, đá quý trên đường đến nghĩa trang.
3. BA LÀ: Hãy để đôi bàn tay của ta được thả lỏng và để nó bên ngoài cho tất cả mọi người thấy.

Một trong những vị tướng của ông đã rất bất ngờ trước những yêu cầu bất thường này nên đã yêu cầu Alexander giải thích.

Alexander Đại đế đáp lại:

Ta muốn các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta để chứng minh rằng, khi đối mặt với cái chết, ngay cả những ngự y giỏi nhất trên thế giới cũng không có sức mạnh cải tử hoàn sinh.

Ta muốn rải hết tiền vàng trên đường để muốn mọi người biết rằng, sự giàu có về vật chất có được trên Trái Đất này thì sẽ phải ở lại Trái Đất.
Ta muốn bàn tay ta đung đưa trong gió, để muốn mọi người hiểu rằng, chúng ta đến với thế giới này bằng hai bàn tay trắng, thì chúng ta rời thế giới này cũng với hai bàn tay trắng.

Chúng ta sẽ không còn gì, sau khi tài sản quý giá nhất của chúng ta đã cạn kiệt đó là SỨC KHOẺ và THỜI GIAN

-ST-

ĐẠI HẠ GIÁ!

Huy Chiêu shared a post.
Image may contain: 1 person
No photo description available.
Những câu chuyện thú vị

ĐẠI HẠ GIÁ!

Thời buổi này còn cái gì không hạ giá nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử v…v… hạ giá! Tôi cầm mảnh bằng đại học cạ cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra vỉa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victor Hugo, Leon Tolstoy, Tagore, Dostoievski… đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng… cả thảy đều bị “hạ” nằm la liệt. Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng “vang bóng một thời”, tôi thầm hỏi:
– Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?
Cách đây ít lâu, một ông lão hình dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách dày. Một cuốn là “Hán Việt Từ Điển” của Đào Duy Anh do Khai Trí tái bản. Cuốn kia là “Petit Larousse Illustré” in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.
Ngoài bìa và một số trang ruột của mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình ellipse: “Bibliothèque – Đô Bi – Professeur” (Thư viện – Đô Bi – Giáo Sư). À, té ra ông lão vốn từng là giáo chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằng nuối tiếc, ngoảnh lại nhìn những tài liệu – tài sản phải đứt ruột bán đi. Ngoái mãi mấy lần rồi ông mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại!
Chiều 25 Tết. Ngồi cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa bụi cho đủ khổ thơ Vũ Đình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ dân lê lết vệ đường như tôi.
– Anh mua bánh bò, bánh tiêu?
Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chăm chú nhìn vào hai bộ từ điển. Chị ngồi thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai. Ngần ngừ lúc lâu, chị nói:
– Anh có bán… trả góp không?
– Trời đất ơi! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp? Vả lại, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?
– Tôi cần mua cả hai – chị nói tiếp – xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.
Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh bò bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.
Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:
– Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.
– Nhưng…
– Đừng ngại, chị trả góp dần sau này cũng được.
Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.
– Chao ôi, quý hóa quá! Cảm ơn… cảm ơn… anh nhá!
Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể :
– Thầy Bi thảm lắm… Gần Tết, cô lại ngã bệnh… Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à!… Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi!
Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to:
“Hỡi ông Victor, ông Lev, ông Dostoievski… ơi! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô… ơi! Có những thứ không bao giờ hạ giá được! Có những người bình thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi, đó là “TẤM LÒNG”.

Tác giả : Phanxi Pang

Stt *** Tại đây có nhiều câu chuyện thú vị! Hãy để lại biểu cảm để tôi biết bạn đã đọc. Bạn có thể Share, mời bạn fb nếu muốn!!!

Việt Nam hỗn loạn!

Lê Vi

Việt Nam hỗn loạn!

Tin nóng tại VN xảy ra liên tục, có khi trong một ngày cái sau chồng cái trước, cho nên những vụ việc mà nếu ở một nước dân chủ, yên bình thì nó có thể khiến dư luận, báo chí theo dõi rốt ráo lại nhanh chóng chìm xuống, ví dụ cái chết mờ ám của ông thứ trưởng Bộ GD, tòa nhà 7 tầng không phép mọc lên sừng sững trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng…

Các vụ việc nghiêm trọng như thầy giáo sắp về hưu quan hệ tình dục khiến nữ sinh lớp 10 mang thai, cha dượng và vợ hờ cùng say ma túy bạo hành, dí thuốc lá vào vùng kín bé gái 6 tuổi, vụ “đầu độc” nguồn nước sinh hoạt của cư dân Hà Nội… đã mau chóng bị trôi đi!

Sự kiện bi thảm như 39 người nghi tất cả là VN chết trên đường nhập cư lậu, chỉ cần so sánh dư luận thế giới và dư luận chính người Việt sẽ thấy người Việt chạy theo cảm tính, không đi sâu vào nguyên nhân và do vậy phản ứng sẽ nhanh chóng bị khỏa lấp nếu có sự kiện tiếp theo.

Ngay cả vấn đề an ninh quốc gia, như vụ tàu HD Trung cộng cày nát vùng đặc quyền kinh tế, khi nó tạm rút đi, thì cũng không thấy ai nhắc đến nữa!

Và sự kiện nối tiếp sự kiện, toàn chuyện kinh thiên động địa, chứng tỏ thượng tầng kiến trúc rối ren, xã hội đang trong vòng xoáy hỗn loạn!

Nguyễn Đình Bổn

Vụ bà nội sát hại cháu ở Yên Thành – Nghệ An: “Mâu thuẫn âm ỉ từ miếng thịt trong bữa cơm”.

No photo description available.

Trinh Quoc Hau

Vụ bà nội sát hại cháu ở Yên Thành – Nghệ An: Theo tướng Cầu, GĐ công an Nghệ An “Mâu thuẫn âm ỉ từ miếng thịt trong bữa cơm”.

……”Khi dọn cơm ra thì bà có gắp cho ông một miếng thịt nhưng người con trai chửi, lấy lại miếng thịt ấy bỏ sang cho cháu T., người ông khóc và bảo thế này thì ông tự tử, nên bà rất tức giận”, ông Cầu cho biết.

Quá cay đắng ! Bi đát! Chúng ta đi qua thời kỳ đồ đá ,đồ đồng và giờ là thời kỳ đồ đểu, bi đát hơn cả thời chị Dậu!

DANH TÁNH 39 NGƯỜI VIỆT TỬ NẠN TẠI ANH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO

Trần Bang is with TranBang Jos and Bang Trần.
XIN CHIA BUỒN TỚI 39 GIA ĐÌNH CỦA 39 NẠN NHÂN BỊ CHẾT CÓNG TRONG CONTAINER NGÀY 23/10/2019 Ở ESSEX , ANH

DANH TÁNH 39 NGƯỜI VIỆT TỬ NẠN TẠI ANH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO

Trong 39 thanh thiếu niên Việt Nam tử nạn ở Essex vừa được cảnh sát Anh công bố có 8 nữ và 31 nam. Người trẻ nhất là em trai 15 tuổi ở Hải Phòng tên Đinh Đình Bình và người cao niên nhất là ông Lê Trọng Thanh, 44 tuổi ở Diễn Châu, Nghệ An. Về tỉnh, có 21 người Nghệ An, 10 người Hà Tĩnh, 3 người Quảng Bình, 3 người Hải Phòng, 1 người Hải Dương và 1 người Thừa Thiên Huế.

1. Pham Thi Tra My, 26-year-old woman from Ha Tinh

2. Nguyen Dinh Lurong, 20-year-old man from Ha Tinh

3. Nguyen Huy Phong, 35-year-old man from Ha Tinh

4. Vo Nhan Du, 19-year-old man from Ha Tinh

5. Tran Manh Hung, 37-year-old man from Ha Tinh

6. Tran Khanh Tho, 18-year-old man from Ha Tinh

7. Vo Van Linh, 25-year-old man from Ha Tinh

8. Nguyen Van Nhan, 33-year-old man from Ha Tinh

9. Bui Phan Thang, 37-year-old man from Ha Tinh

10. Nguyen Huy Hung, 15-year-old boy from Ha Tinh

11. Tran Thi Tho, 21-year-old woman from Nghe An

12. Bui Thi Nhung, 19-year-old woman from Nghe An

13. Vo Ngoc Nam, 28-year-old man from Nghe An

14. Nguyen Dinh Tu, 26-year-old man from Nghe An

15. Le Van Ha, 30-year-old man from Nghe An

16. Tran Thi Ngoc, 19-year-old woman from Nghe An

17. Nguyen Van Hung, 33-year-old man from Nghe An

18. Hoang Van Tiep, 18-year-old man from Nghe An

19. Cao Tien Dung, 37-year-old man from Nghe An

20. Cao Huy Thanh, 33-year-old man from Nghe An

21. Tran Thi Mai Nhung, 18-year-old woman from Nghe An

22. Nguyen Minh Quang, 20-year-old man from Nghe An

23. Le Trong Thanh, 44-year-old man from Dien Chau, Nghệ An

24. Pham Thi Ngoc Oanh, 28-year-old woman from Nghe An

25. Hoang Van Hoi, 24-year-old man from Nghe An

26. Nguyen Tho Tuan, 25-year-old man from Nghe An

27. Dang Huu Tuyen, 22-year-old man from Nghe An

28. Nguyen Trong Thai, 26-year-old man from Nghe An

29. Nguyen Van Hiep, 24-year-old man from Nghe An

30. Nguyen Thi Van, 35-year-old woman from Nghe An

31. Tran Hai Loc, 35-year-old man from Nghe An

32. Duong Minh Tuan, 27-year-old man from Quang Binh

33. Nguyen Ngoc Ha, 32-year-old man from Quang Binh

34. Nguyen Tien Dung, 33-year-old man from Quang, Binh

35. Phan Thi Thanh, 41-year-old woman from Hai Phong

36. Nguyen Ba Vu Hung, 34-year-old man from Thua Tien Hue

37. Dinh Dinh Thai Quyen, 18-year-old man from Hai Phong

38. Tran Ngoc Hieu, 17-year-old boy from Hai Duong

39. Dinh Dinh Binh, 15-year-old boy from Hai Phong

Nguồn:https://www.essex.police.uk/…/murder-investigation-launch…/…

FB Tin Mừng Cho Người Nghèo
– Ảnh 2,3,4 các bạn trong Green Trees tưởng niệm 39 nạn nhân ở nhà thờ HN

No photo description available.
Image may contain: people standing, night and outdoor
Image may contain: 7 people, people standing
Image may contain: people standing and outdoor

KHỐN NẠN!

Lê Vi
 

KHỐN NẠN!

-Ngô Trường An

Theo phân tích của báo Dân Trí về những người buôn bán ở vỉa hè, đây là một hình thức kinh doanh siêu lợi nhuận.

Với lãi suất 2.000% như báo nói, thì có nghĩa rằng, người buôn bán ở vỉa hè, chỉ cần bỏ ra 100 ngàn tiền vốn thì lợi nhuận họ thu về được 2 triệu. Ngoài ra, những người bán xôi, bán trứng lộn dạo cũng kiếm tiền triệu mỗi ngày, vì, đây là kiểu kinh doanh 1 vốn 4 lời (báo DT). Không những người buôn bán ở vỉa hè kiếm được tiền triệu, mà trông (giữ) xe cũng thu nhập được 50triệu/tháng. (báo DT).

Dựa vào định hướng này, ĐBQH đề nghị chính phủ thu thuế những người bán hàng rong và buôn bán ở vỉa hè. ĐBQH cho rằng, đây là những doanh nghiệp siêu nhỏ, và, đã là doanh nghiệp thì phải đóng thuế?!

Nếu, đúng như báo chí định hướng để quốc hội đề nghị chính phủ thu thuế “các doanh nghiệp siêu nhỏ” ở trên. Thì, rõ ràng, các tập đoàn, tổng công ty nhà nước đang bị một đám lưu manh, tham lam, dốt nát lãnh đạo!

Tại sao những người dân không có vốn liếng, không có mặt bằng ổn định, chỉ có một cái dù che nắng che mưa mà họ kiếm được tiền triệu mỗi ngày. Còn tổng công ty, tập đoàn nhà nước đều được trang bị tận răng; cơ quan, nhà khách, kho bãi…toàn được bố trí nơi những khu đất vàng; ngân sách được đầu tư lút mũi, được chính phủ bảo lãnh vay nước ngoài; Và, chính phủ, quốc hội mỗi khi ra nước ngoài còn ưu tiên cho lãnh đạo, trợ lý tập đoàn, công ty đi miễn phí ra nước ngoài tìm kiếm đối tác; Được nhà nước quảng cáo không công, được ưu ái tăng giá, giảm thuế cơ cấu đủ kiểu…Thế mà, các tập đoàn, tổng công ty đó không những không kiếm được một đồng lời nào cho nhà nước mà ngược lại, càng lỗ nặng?

Nếu buôn bán ở vỉa hè, bán xôi dạo lãi suất khủng như thế, sao quốc hội không bảo mấy tên lãnh đạo các tập đoàn, tổng công ty nhà nước ra vỉa hè mà buôn? Nợ của các doanh nghiệp nhà nước hiện nay lên tới 1.500.000 tỷ có khả năng không trả nỗi? Quốc hội định hút máu của những người buôn bán ở đầu đường xó chợ này, để trả nợ thay cho doanh nghiệp nhà nước hay sao?

Khốn nạn vừa vừa thôi chứ!

No photo description available.
Image may contain: text

Nước Mỹ trong tôi

Nước Mỹ trong tôi

September 14, 2012

Tạp ghi Huy Phương

Theo bản thống kê dân số của nước Mỹ năm 2010, hiện nay có 1,737,433 người Việt đang sinh sống trên nước Mỹ. Chúng ta những ai hiện nay đang sống, học hành, làm việc hay dưỡng già ở đây, đều đã trải qua một phần đời mình trên mảnh đất này, thường gọi là “tạm dung,” nhưng thực tế là vĩnh viễn.

Bức tường đá đen ở Washington, D.C. (Hình: Huy Phương)

Từ biến cố 30 tháng 4 năm 1975, những đứa trẻ sinh ra lớn lên ở đây, ngoài huyết thống ra, chúng không khác gì những đứa trẻ Mỹ. Những người trung niên còn mang theo cả một thời thơ ấu và những kỷ niệm không quên từ nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng vẫn lăn lộn với cuộc đời trên đất khách này để mưu sinh, có người thời gian sống với quê hương ngắn ngủi hơn là ở nơi quê người.

Tiểu bang California, nơi có nhiều người Việt sinh sống nhất đã rộng lớn bằng diện tích cả nước Việt Nam, nên cũng chưa có ai trong chúng ta tự hào đã đặt chân đến hết 50 tiểu bang của nước Mỹ, cũng như không ai dám nghĩ rằng mình hiểu hết những gì về nước Mỹ, dù đây chỉ là một nơi mới lập quốc hơn 300 năm. Có người cho Mỹ là anh chàng trẻ tuổi, xốc nổi, dại khờ, nhưng cũng có người công nhận nước Mỹ là ông cụ thâm trầm thường triển khai những bước đi tính toán trước cả trăm năm.

Ðối với những người già đã đến nơi này muộn màng, nhưng cả cuộc đời còn lại coi như sống chết với nước Mỹ, thường gọi là quê hương thứ hai, mà không bao giờ còn cơ hội trở về nằm trong lòng đất quê mẹ, nếu sự thực khốn nạn, chế độ Cộng Sản còn tồn tại trên quê hương vài ba mươi năm nữa.

Một người Việt về thăm lại quê hương, nơi họ đã từ bỏ tất cả để ra đi, lúc đặt chân trở lại nước Mỹ, cho rằng tâm hồn lại cảm thấy an toàn, nhẹ nhàng hơn như lúc về nhà. Một người Việt xa quê hương đã lâu trở về Sài Gòn, có dịp vào Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ, ông thú nhận khi nhìn những hình ảnh tổng thống hay ngoại trưởng của Hoa Kỳ, ông lại có cảm giác quen thuộc, an toàn hơn là những lúc lang thang ở Hà Nội nhìn hình lãnh tụ và quốc kỳ Cộng Sản. Ðó không phải là vong bản, mất gốc mà chế độ này đã nhân danh đất nước, tạo hận thù, kỳ thị, xô đẩy biết bao nhiêu người xuống biển, bỏ quê hương ra đi. Gần như chúng ta không còn lệ thuộc gì với đời sống nơi quê nhà, ngoài những tình cảm sâu đậm trong máu huyết, làm cho chúng ta gần gũi với ngôn ngữ, đời sống Việt Nam, mà chúng ta có cảm tưởng đang dần dần tách rời, cho đến một lúc nào đó trở thành xa lạ. Phải chăng vì vậy, mà đã có những đứa con ngày trước trở về, xót xa nhận ra rằng, họ đang đi, đứng trên một đất nước xa lạ, không còn là của họ nữa.

Quê hương ngày nay chỉ còn là nơi thăm viếng mà không phải là nơi để trở về. Nước Mỹ đã là nơi quen thuộc chúng ta đang sống, có gia đình, nhà cửa, công việc, bà con, bạn bè, thì làm sao chúng ta lại không có những suy nghĩ, có những câu chuyện buồn vui, hay những trăn trở về nước Mỹ. Cách đây 38 năm, chưa lúc nào, chúng ta, những người dân ở một đất nước xa xôi bên vùng trời Ðông Nam Á, cách biệt nơi này đến nửa vòng trái đất, lại có ý nghĩ rằng, một ngày kia chúng ta sẽ đến đây, sống lâu dài nơi đây, sinh con đẻ cháu nơi này, để tạo ra một nhánh người Việt lưu vong. Ðời sau, còn giữ được ngôn ngữ, phong tục hay không, lại là một điều mà nhiều người khác đang trăn trở, lo âu làm sao để duy trì, gìn giữ!

Trong cái cộng đồng gần gũi, thân mật gắn bó này, với sách vở, báo chí, truyền thông, quán xá, chợ búa, tiệm buôn, món ăn thức uống, cả cái tên vùng đất hay bảng hiệu Saigon chúng ta mang theo, đôi khi gần như quên hẳn là chúng ta đang sống trên đất Mỹ. Cả cái bữa cơm, cá mắm, canh rau, đôi đũa, chén nước mắm ớt, có khác gì ở Việt Nam. Cả cái bàn thờ nhang khói, hình ảnh tổ tiên, ông bà, cành mai, chậu lan, những cô thiếu nữ, trẻ em mặc quốc phục lên chùa ngày Tết, hồi trống, tiếng pháo Mùa Xuân làm chúng ta quên mất là chúng ta đang sống thật xa quê nhà.

Ðiều tôi muốn nói ở đây là chúng ta thường quên chúng ta đang sống trên đất Mỹ.

Ông Khổng Tử của nước Trung Hoa có ví von: “Ở chung với người thiện như vào nhà có cỏ chi lan, lâu mà mà chẳng thấy mùi thơm, tức là mình cũng đã hóa ra thơm vậy.” Một kẻ vào vườn hoa lan đầy hương thơm, lúc đầu còn nhận ra mùi hương nhưng dần dà trở thành quen thuộc, trở thành bình thường, không còn thấy hương thơm, như kẻ tiểu nhân sống với người quân tử dần dần được cảm hóa lúc nào mà không hay biết. Nước Mỹ có nhiều hương thơm như thế mà cảm giác chúng ta bị dung hòa lúc nào không hay đến nỗi không còn cảm nhận được mùi thơm nữa. Hương thơm đó là những điều tốt lành, thấm nhập vào con người chúng ta lúc nào chúng ta cũng không biết, không hề quan tâm hay nhận ra được sự khác biệt trước và sau.

Chúng ta học hỏi được ở nước Mỹ tính bảo vệ đời sống riêng tư, tôn trọng luật pháp, sống an hòa, sự tử tế và mối tương quan giữa con người và con người trong xã hội. Ðiều này không chỉ có ông Bá Dương (1920-2008), sau khi đi New York, Las Vegas hay San Francisco về, đã tường thuật lại trong cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí,” mà bất cứ người Việt Nam nào khi đi du lịch nước Mỹ về cũng nhận ra. Có người thắc mắc sao lái xe trên đường vắng vào một hai giờ sáng, gặp bảng “stop” cũng phải đừng lại, sao một đứa bé phải đi tìm cái thùng rác để vứt cái giấy kẹo nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, sao ở đây xe hơi nhiều như thế mà không nghe một tiếng còi? Trong cái không khí dễ chịu, thanh thản, an lạc người ta cảm nhận ra khi bước chân trở lại một nơi, có một chút mỉa mai, không phải là quê nhà của mình.

Chúng ta bước đi từ môi trường tử tế, trong lành của miền Nam qua giai đoạn “thống nhất” để bước đến một xã hội hỗn loạn như hôm nay, khi mà con người tốt đẹp dần dà trở thành vô cảm, lừa lọc, gian trá, đạp lên nhau mà sống, để mưu tìm một đời sống ích kỷ cho riêng mình, mà không thấy đó là bất thường, bất nhân và vô loại.

Thì chúng ta, trong xã hội này, cũng theo lời ông Khổng Tử: “ Ở chung với người bất lương, như vào trong chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết mùi hôi, vì mình cũng hóa ra hôi vậy!” Như người mới vào chợ cá, lúc đầu còn nghe mùi hôi tanh, dần dà quen thuộc, không còn nghe mùi tanh tưởi khó chịu nữa, như người quân tử sống với kẻ tiểu nhân, dần dần đồng hóa bởi cái xấu mà mình không hay biết. Thử hỏi một viên chức trong chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay, xem những chuyện cường quyền áp bức, mạng sống của người dân xuống hàng súc vật, con người chỉ biết có đồng tiền và dục vọng, tráo trở, vô đạo lý hiện nay có là điều gì làm cho con người lạ lùng, khó chịu không? Hay đó là chuyện bình thường, thấy đã quen mắt, nghe đã quen tai, đầu óc đã xơ cứng, chai đá như khứu giác của con người ở lâu trong chợ cá, còn đâu phân biệt được mùi hôi nữa!

Ðiều cuối cùng chúng tôi muốn nói là sự may mắn đã giúp ta có cơ hội không phải chỉ cho riêng mình mà cả con cháu đời sau, tránh khỏi được kiếp oan nghiệt, ra khỏi được cái chợ cá ấy, được sống trong cái “chi lan, chi thất” cái vườn lan thơm ngát, mà qua một thời gian chúng ta không còn cảm nhận được mùi thơm nữa, nhưng trên thực tế, mùi thơm đó vẫn hiện hữu.

Nhiều kẻ hãnh tiến vẫn cho rằng nước Mỹ nợ chúng ta mà quên rằng, món nợ của chúng ta, và cả con cháu đời sau đối với nước Mỹ thật khó lòng trả nổi.

Huy Phương