45 năm chính sách “triệt người”

45 năm chính sách “triệt người”

April 24, 2020

Giáo sư Lê Xuân Khoa, cựu phó Viện trưởng Viện Đại Học Sài Gòn (Ảnh: Uyên Nguyên)

MẠNH KIM

Trong hồi ký Viết trên gác bút, nhà văn Nguyễn Thụy Long (cháu ruột nhà văn Nguyễn Bá Học, người nổi tiếng với câu “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”), kể lại thảm cảnh một vụ tịch thu sách năm 1975 sau khi chính quyền mới tiếp quản Sài Gòn: “Một cửa hiệu chuyên cho thuê truyện tại đường Huỳnh Quang Tiên bên cạnh nhà thờ Ba Chuông tại Phú Nhuận phát nổ khi đoàn thu gom sách mang băng đỏ xâm nhập tiệm. Ông chủ nhà sách mời tất cả vào nhà. Rồi một trái lựu đạn nổ. Chuyện xảy ra không ai ngờ. Đương nhiên là có đổ máu… Cả chủ tiệm cũng mạng vong”…

Câu chuyện ông chủ hiệu sách uất ức thà chết còn hơn nhìn “băng đỏ” gom và ném sách đi đốt chỉ là một trong những bi kịch của miền Nam sau 1975. Không chỉ đốt sách, con người cũng bị triệt, đến tận cùng. Nhà văn, nhà báo, nhà giáo, bác sĩ, kỹ sư… đều bị tống đi học tập cải tạo. Miền Nam không chỉ đột nhiên rơi vào tình trạng thống khổ cùng cực mà còn chứng kiến những cảnh không thể tưởng tượng: phu nhân đại tá đi bán rong, vợ giáo sư buôn vỉa hè, thầy giáo mưu sinh bằng xích lô, ký giả chạy xe lam, con sĩ quan xếp hàng mua từng ký gạo…

Những hình ảnh đã đột ngột làm biến dạng miền Nam sau 1975. Những câu chuyện trải dài theo ký ức và nghe (tưởng chừng) “phi thực tế” đến nỗi những thế hệ sau này khi được kể nghĩ chắc hẳn là chuyện bịa. Đã có cả trăm quyển sách viết về những câu chuyện này, từ đi tù cải tạo đến vượt biên bỏ mạng. Nhắc lại không phải “đào xới” chuyện cũ. Để thấy rằng, “di sản” 1975 đến giờ vẫn tiếp tục còn sau 45 năm. Chính sách triệt tiêu con người sau 1975 vẫn tồn tại. Đó mới là điều cần nói.

Trong số “đối tượng” hứng chịu sự trả thù vô lý và nghiệt ngã có những trí thức đỉnh cao mà trí tuệ họ xứng đáng đại diện cho dân tộc Việt. Có lẽ không gương mặt nào trong Bộ Chính trị hoặc nhân vật nào trong “nội các” hiện tại có thể so với những bậc trí thức VNCH về trình độ lẫn nhân cách. Điều đáng tiếc nhất là một số trí thức này đã phải “trả giá” cho lòng yêu nước, chỉ bởi họ quá yêu nước, khi họ chọn ở lại mà không đi nước ngoài sau 1975, với niềm tin ngây thơ vào chế độ mới và với nhiệt tâm đóng góp tái thiết sau chiến tranh. Quê hương, với họ, là nước nhà; là đất nước và mái nhà.

GS Nguyễn Duy Xuân (trái) và GS Phạm Hoàng Hộ

Sinh năm 1929 tại Cần Thơ, giáo sư Phạm Hoàng Hộ có bằng Cử nhân khoa học, thủ khoa Thực Vật học, Paris; bằng Cao học Vạn Vật học, Paris; bằng Thạc sĩ/Agrégé Vạn vật học; bằng Tiến sĩ Khoa học/Vạn vật học, Paris. Giáo sư Hộ từng là giám đốc Hải học viện Nha Trang; Khoa trưởng Đại học Sư phạm Sài Gòn; Tổng trưởng Quốc gia Giáo dục; Viện trưởng sáng lập Viện Đại học Cần Thơ… Ông cũng là Hội viên Hội Thực vật học Pháp; Hội viện Hội Tảo học Quốc tế; Hội viện Hội Viện trưởng Đại học Quốc tế; Cố vấn Môi sinh Uỷ ban Quốc Tế Sông Mekong… Giáo sư Hộ chính là người vận động cho bằng được việc thành lập ngôi trường đại học đầu tiên ở miền Tây vào giữa thập niên 1960. Đó là Viện Đại học Cần Thơ, nơi canh nông trở thành môn khoa học chính quy được đào tạo như một chuyên ngành đại học.

Sau 9 năm sống dưới chế độ mới, giáo sư Hộ, từ khát vọng, trở nên thất vọng. Môi trường giáo dục bị thay đổi hoàn toàn. Nó bị cào xé rách nát để thay bằng chiếc áo thô đính băng đỏ. Ý nghĩa và triết lý giáo dục khai phóng bị vất xó. Theo lời kể của bác sĩ Ngô Thế Vinh, năm 1977, giáo sư Hộ phải học lớp chính trị 18 tháng về “chủ nghĩa xã hội khoa học”. Không chấp nhận chương trình giáo dục bị “đảng hóa”, giáo sư Hộ phản đối quyết liệt. Cuối cùng, năm 1984, khi được Chính phủ Pháp mời sang thỉnh giảng, giáo sư Hộ quyết định ở lại Paris. Tại Pháp, ông vùi mình vào Viện Bảo Tàng Thiên nhiên Quốc gia Paris (thuộc hệ thống Đại học Sorbonne), miệt mài làm việc suốt sáu năm, bổ túc cho công trình Cây Cỏ Việt Nam của ông – một công trình đồ sộ có giá trị đến mức giới thực vật học thế giới phải nghiêng mình ngưỡng mộ.

Nhắc đến giáo sư Hộ, không thể không nhắc đến giáo sư Nguyễn Duy Xuân. Không như giáo sư Hộ, giáo sư Xuân có số phận cay nghiệt gấp nhiều lần. Từng được giáo sư Hộ mời về Viện Đại học Cần Thơ thay mình ở ghế viện trưởng, giáo sư Xuân tốt nghiệp tiến sĩ kinh tế tại Đại học Vanderbilt-Hoa Kỳ. Giáo sư Xuân cũng là vị Tổng trưởng Bộ Văn hóa Giáo dục cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa. Một bài báo trên Thanh Niên (28-4-2015) nhắc lại: “Theo giáo sư Võ Tòng Xuân, trước ngày 30-4-1975, những người nào có chức sắc ở Viện Đại học Cần Thơ đều được cấp một tấm giấy coi như giấy thông hành để ra nước ngoài khi có biến cố. Với chức vụ tương đương bộ trưởng, giáo sư Nguyễn Duy Xuân có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào nếu muốn nhưng ông vẫn ở lại Việt Nam”.

Không chỉ không được trọng vọng, giáo sư Xuân còn bị tống đi tù, bị giam tại trại Hà-Nam-Ninh. Cuối cùng, năm 1986, giáo sư Xuân bỏ mạng chốn thâm sơn cùng cốc. Nhắc lại điều này, bác sĩ Ngô Thế Vinh không giấu được chua xót: “Tôi không thể không tự hỏi nếu không có 11 năm giam hãm đầy đọa độc ác và vô ích của những người cộng sản thắng cuộc, nếu giáo sư Nguyễn Duy Xuân, một tiến sĩ kinh tế tài ba và giàu lòng yêu nước, vẫn tiếp tục ở lại xây dựng Viện Đại học Cần Thơ với nhịp độ 1966-1975 thì không biết Viện Đại học Cần Thơ và ĐBSCL sẽ phát triển và tiến xa tới đâu”…

(Ảnh: Uyên Nguyên)

Sẽ phát triển và tiến xa tới đâu, nếu Việt Nam sau 1975 trân trọng trí tuệ và tài năng của các trí thức như giáo sư Phạm Hoàng Hộ, giáo sư Nguyễn Duy Xuân, giáo sư Lê Xuân Khoa, cụ Bùi Diễm, bác sĩ Ngô Thế Vinh, giáo sư Nguyễn Tiến Hưng, giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, ông Đỗ Văn Thảo (cựu Phó Tổng Thanh Tra Ngân Hàng Quốc Gia; bị đi “cải tạo”), giáo sư Vũ Quốc Thông (Khoa trưởng Đại học Luật khoa Sài Gòn, cũng bị đi tù)?… Sẽ còn phát triển và tiến xa tới đâu, nếu chế độ đang cai trị – luôn dễ bị “kích động” một cách thái quá cái gọi là “tự hào dân tộc” – biết dùng hiền tài, để sự tự hào có phần đóng góp của những trí thức đỉnh cao và trí thức đúng nghĩa? Trí thức chân chính là những người không chỉ “thể hiện” lòng yêu nước bằng ngôn từ. Họ là những người không bao giờ ngưng bồn chồn lo lắng cho sự tụt hậu nước nhà cùng sự lấn át ngoại bang.

Trong bài viết trên tờ Một Thế Giới ngày 2-2-2017, tác giả Lê Học Lãnh Vân thuật lại tâm sự của giáo sư Phạm Hoàng Hộ trong một lần gặp ông tại Pháp giữa thập niên 1980: “Nhiều người Trung Quốc từ đại lục và cả từ Đài Loan, Singapore đã đến tìm học các bộ sưu tập thực vật Đông Dương của Pháp. Tôi không biết họ có chủ trương gì đó không. Tài nguyên nước mình, mình phải biết. Mình không biết mà người ta biết thì người ta xài hết của dân mình. Lãnh vực nào cũng vậy riết rồi người ta áp chế mình, ăn trên ngồi trước còn mình cắm đầu dưới đất, tiếng là có độc lập mà còn thua hồi thuộc Pháp!”…

Bác sĩ Ngô Thế Vinh (Ảnh: Quảng Pháp)

Cách đây hai năm, khi nghe giáo sư Lê Xuân Khoa vừa trải qua ca phẫu thuật ngặt nghèo, tôi đã vào viện thăm. Ông nằm giữa đống dây nhợ gắn quanh gần như kín người. Không thể nói vì miệng mũi còn vướng ống, ông ra hiệu cho cô con gái lấy tấm bảng. Ông viết, chỉ một câu, nhưng nghe nặng trịch, mỗi chữ như một nhát búa: “Tôi lo mất nước về tay Tàu rồi”. Và ông rươm rướm. Nằm trên giường bệnh, thập tử nhất sinh, ông chẳng nghĩ gì khác ngoài quê hương. Ông không lo gì khác ngoài cái lo “mất nước”, về sự lệ thuộc gần như toàn diện của Việt Nam với Trung Quốc. Bao nhiêu người trong hệ thống lãnh đạo Việt Nam hiện tại có thể bị đánh thức lòng tự ti dân tộc bởi nhát búa lương tri của một vị trí thức gần 90 tuổi như giáo sư Lê Xuân Khoa?

Chưa ai thống kê cho thấy hiện có bao nhiêu trí thức kiều bào vang danh nước ngoài nhưng không được mời về hoặc họ không buồn về. Thậm chí có những người bị cấm về, dù hệ thống tuyên truyền chế độ luôn ra rả về sự “trân trọng đón chào” trí thức hải ngoại. Một số trí thức đã quyết định không về. Họ không tin và họ có đủ bằng chứng để không tin nhà cầm quyền. Khi những Nguyễn Quang A, Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Chu Hảo… còn là “thành phần phản động” thì không ai còn ngây thơ để ngộ nhận sự “thành thật” của nhà cầm quyền đối với trí thức. 45 năm sau 1975, chế độ cai trị vẫn tiếp tục chính sách “triệt người”, “triệt” cả chính người của họ. Trí thức muốn đóng góp và xây dựng nhằm thay đổi chính sách đã và sẽ không có cơ hội.  

Một trong những trí thức mà khi tiếp xúc, tôi luôn nhìn thấy sự nhiệt tình dữ dội của ông dành cho nước nhà. Nói chuyện với ông có cảm giác như đang ngồi trước một sinh viên tràn đầy nhiệt huyết, dù ông đã gần 80 tuổi. Đó là bác sĩ Ngô Thế Vinh. Ông là một trong những người Việt Nam luôn nặng tình với miền Tây, với đồng bằng sông Cửu Long, một cách bền bỉ, dù quê quán ông ở Hà Nội. Ông là tác giả quyển khảo cứu Cửu Long cạn dòng, Biển Đông dậy sóng. Ông cũng là tác giả quyển Mekong, dòng sông nghẽn mạch… Việt Nam không chỉ có dòng Mekong nghẽn mạch. Việt Nam đang bị nghẽn cả dòng trí tuệ của các bậc trí thức minh tuệ-hùng tâm.

Bài viết của Linh Mục Bác sĩ Phạm Hữu Tâm

Image may contain: 2 people

Image may contain: Tam Pham, standing
Image may contain: 1 person, standing, possible text that says 'WE ARE HERE FOR YOU PLEASE STAY HOME'
Image may contain: one or more people and people standing, possible text that says 'WE ARE HERE FOR YOU PLEASE STAY HOME'
Image may contain: 1 person
+10

Tam Pham

Bạn thân mến,

Hôm nay tôi hoàn tất 3 tuần phục vụ tại Elmhurst Hospital Queens, NYC. Tình hình dịch bệnh Covit tại NYC đang giảm bớt cách khả quan. Số tử vong trong 3 ngày qua đều xuống dưới 500. Bệnh nhân vào ICU và nhập viện cũng giảm bớt. Nhân viên y tế được tăng cường, đặc biệt là các Bs và y tá Quân Y. Bản Cáo Phó cho Covit đã được soạn sẵn! Cùng chung sức, chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng cuộc chiến này!

Dịch bệnh Covit dạy tôi nhiều bài học. Hãy nhận ra và trân quí những gì mình đang có, nhiều khi rất routine như tự do đi lại, đi ăn phở, cho đến dự Thánh Lễ, họp mặt bạn bè. Hãy quí trọng thời gian và cơ hội phục vụ, yêu thương, chia sẽ, vì cuộc đời rất mong manh, nay còn mai mất. Hãy nhận ra tình yêu và tấm lòng của cuộc đời, những đóng góp rất âm thầm, nhỏ bé, nhưng tất cả gộp chung tạo nên cuộc đời này tốt và đẹp hơn.

Trước khi tôi đi có người chia sẽ “cuộc đời ai cũng muốn yên ổn và an toàn cho mình và gia đình”. Chắc có phần đúng. Nhưng tôi thấy cũng có rất, rất nhiều người lao mình ra phục vụ , bất chấp những rủi ro, hy sinh tiền bạc để giúp người khác. Chắc Ơn Trên đã đặt vào tâm hồn mỗi người cảm nhận và thao thức tình yêu, để khi đáp lại tiếng gọi đó, thì con tim chúng ta lại được tròn đầy. Trong hy sinh, chúng ta lại được ban thêm.

Kính chúc bạn luôn nhận ra được tiếng gọi của tình yêu. Cầu chúc bạn luôn có can đảm đáp trả!

Giêsu ơi ở cùng con luôn mãi
Chúa cùng đi con sẽ không sợ gì
Trên đường đời mặc cho bao chông gai
Bước với Ngài con sẽ mang tình yêu.

Vì sao chủ yếu quan chức về hưu lên tiếng khi Trung Quốc gây hấn?

Nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc: “Phản ứng trước các hành động khiêu khích của Trung Quốc trên biển Đông, cũng như phân tích âm mưu chiến lược của Trung Quốc đối với biển Đông, đối với Việt Nam cũng như khu vựa Đông Nam Á, thì toàn xuất hiện những quan chức, mà đứng trước tên các quan chức đó toàn là chữ ‘nguyên’ với chữ ‘cựu’…

Chúng ta biết rằng, các quy định của đảng cộng sản Việt Nam trong nội bộ, có 19 quy định mà đảng viên không được làm, đó là nói những vấn đề trái quan điểm, đường lối của đảng cộng sản Việt Nam.

Những vị này khi phát ngôn, vẫn phân tích được những âm mưu và thủ đoạn của Trung Quốc, nhưng tiếng nói của họ khi không còn giữ chức vụ, nhất là những chức vụ cao cấp trong hệ thống chính trị Việt Nam, thì những phân tích đó không đại diện cho quan điểm của đảng cộng sản và nhà nước Việt Nam.”

  

Ai là Ngụy? – Ngô Trường An

Ai là Ngụy? – Ngô Trường An

Ai là Ngụy? – Ngô Trường An

 

Anh bạn cùng quê vô Bà Rịa dạy học từ thời bao cấp. Hôm qua anh về quê và vợ chồng anh ghé đến nhà thăm tôi. Ngồi nói chuyện, bất giác anh nhìn lên bàn thờ cha tôi và hỏi:

– Ba mày hồi trước là ngụy quân hay ngụy quyền vậy?.

Tôi hỏi:

– Ngụy quân là sao? Ngụy quyền là sao?

Anh ngạc nhiên:

– Ơ, mày không biết à? Ngụy quyền là người làm trong chính quyền ngụy, ngụy quân là lính trong chính quyền ngụy. Có thế mà không biết à?

Tôi lắc đầu trả lời:

Cha tui chỉ là một công chức của chính phủ Miền Nam thôi, chứ ổng có theo Cộng Sản đâu mà ngụy quân với ngụy quyền!.

Anh đưa mắt nhìn sang vợ rồi ngước mặt lên trần nhà cười lớn:

– Mày nói cái gì thế? Ngụy là chính phủ Miền Nam đó! Những người làm việc cho Miền Nam là ngụy quyền, ai đi lính là ngụy quân. Hiểu chưa?.

 

Tôi nghiêm mặt:

– Anh nói bậy! Anh có hiểu nghĩa tính từ NGỤY là gì không? Theo wikipedia, ngụy, có nghĩa là sự giả tạo, ví dụ như: Ngụy trang, ngụy tạo, ngụy biện, ngụy quân tử… Riêng về ngụy quyền là để ám chỉ một chính quyền do soán đoạt mà có (soán đoạt cũng có nghĩa là cướp) hoặc do quân xâm lược nước ngoài dựng lên để làm tay sai cho nó trong quá trình xâm lược. Vậy thì chính quyền của ông Ngô Đình Diệm ăn cướp từ chính quyền nào mà anh gọi là ngụy? Và chính quyền Miền Nam làm tay sai cho ai mà anh gọi là ngụy?.

 

Anh đừng nghĩ rằng, chính phủ VNCH là tay sai của Mỹ nha? Không đâu! Quân, dân, cán, chính Miền Nam chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ tổ quốc của họ. Mỹ cũng có nghĩa vụ ngăn chặn làn sóng đỏ cộng sản tiến sâu vào phương nam. Do đó, họ viện trợ cho miền Nam Việt Nam và cùng quân dân miền Nam chiến đấu chống Cộng Sản bành trướng. Việt Nam Cộng Hòa nhận viện trợ của Mỹ, họ xem Mỹ là đồng minh cùng chung chiến hào, chứ chưa bao giờ nhận Mỹ là anh em, hay bạn vàng. Trong tất cả các khẩu hiệu, báo chí, thơ ca, âm nhạc… người Miền Nam chưa bao giờ ca ngợi Mỹ, tung hô chính phủ Mỹ… Và, tổng thống Ngô Đình Diệm là người phản đối Mỹ đưa quân sang tham chiến ở Miền Nam. Vậy thì, làm sao có thể gọi chính quyền Miền Nam là ngụy? Anh nói đi!

 

Anh chồng đưa mắt nhìn chị vợ, chị ta nghiêng người lên tiếng:

– Xưa nay em nghe người ta nói chính quyền cũ là ngụy quyền Sài Gòn, và bọn em cũng cứ thế mà gọi chứ cũng không nghĩ ngợi hay tìm hiểu gì. Vậy là, theo anh, dùng từ ngụy quân – ngụy quyền là không đúng phải hôn?

– Từ ngữ thì nó không sai, nếu dùng nó để ám chỉ cho chính quyền Miền Nam thì sai, nhưng để chỉ cho chính quyền Miền Bắc thì hoàn toàn đúng!

Anh bạn nghe tui nói vậy liền trợn mắt lên hỏi:

– Sao? Mầy nói chính quyền này là ngụy à?

 

– Không! Tôi chỉ dựa trên định nghĩa của wikipedia mà nhận xét. Ngụy quyền, có nghĩa rằng chính quyền đó có do cướp của nhà nước khác. Anh là giáo viên, chẳng lẽ anh không biết ông Hồ Chí Minh lãnh đạo đảng Cộng Sản cướp chính quyền từ tay Thủ Tướng Trần Trọng Kim? Như vậy, chính quyền hôm nay được thừa kế từ đời ông Hồ cướp từ tay người khác chứ còn gì nữa?.

 

Anh có biết, ông Lê Duẩn tuyên bố: “Ta đánh Mỹ đây là đánh cho Liên Sô, TQ, đánh cho các nước XHCN anh em…” quân đội mà đi đánh thuê tùm lum như vậy có phải là ngụy quân không?

Nếu chính phủ của ông Hồ là chính phủ của nhân dân Miền Bắc, mắc mớ chi treo hình ông Mác, ông Lê-nin, ông Mao… ở chốn nghị trường? Mắc mớ chi đưa ra chủ trương quyết đi theo con đường mà TQ đã chọn? Mắc mớ chi in chữ TQ trên đồng tiền lưu hành ở Miền Bắc? Và mắc mớ chi in hình quốc kỳ TQ trên con tem mang quốc hiệu nước VNDCCH???

 

Anh nói đi! Anh sống ở Miền Nam cũng gần 20 năm, anh có thấy chính quyền Miền Nam làm những điều như Miền Bắc vậy không mà anh nói chính phủ Miền Nam là ngụy?

– Mầy… phản động!

– Ôi trời! Nảy giờ nói chuyện với anh tui tưởng anh là con người biết đúng, biết sai. Không ngờ, anh như con Vẹt. Người ta nói ngụy thì anh nói ngụy, người ta hô phản động thì anh hô phản động… cứ lặp theo lời thiên hạ như thế thì cái đầu chỉ để đội nón thôi sao?

 

Thấy tình hình căng thẳng, chị vợ vội nắm tay chồng đứng dậy chào tui.

Tôi cũng đứng lên cúi gập người tiễn khách:

– Vâng, xin chào anh chị. Cầu chúc anh chị nhiều sức khỏe!


Ngô Trường An

Chúa Giàu Lòng Xót Thương

Đại dịch Virus Vũ Hán đã gây nên thảm họa khắp nơi trên thế giới, 4 giờ chiều ngày hôm nay, 24 tháng 04 năm 2020, đã có 2,813,538 người bị nhiễm bịnh và 196,412 người chết.

Mời nghe và cầu nguyện cho các nạn nhân.

 Chúa Giàu Lòng Xót Thương

Nhạc và Lời: Lm. Giuse Vũ Đức Hiệp

Trình bày: Thùy Loan

 httpv://www.youtube.com/watch?v=GV1yDwZkT8o

 ĐK.
Lạy Chúa Giêsu con tin tưởng nơi Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa.
Vì ngoài lòng Chúa xót thương, không còn nguồn hy vọng nào.
Chúng con đặt vào Chúa lòng tín thác của mỗi chúng con.

1.
Nhân loại hôm nay đang trải qua bao là sự dữ.
Con người hôm nay đang sống trong tuyệt vọng lo âu.
Chúng con đến kêu cầu Chúa giàu lòng xót thương.
Ngài mở ra con đường, đưa đến tận nguồn suối yêu thương.

2.
Thánh Thần Cha ban cho thế gian thấy được tội lỗi.
Thánh Thần yêu thương đưa dẫn nhân loại về với Chúa.
Thú nhận hết tội mình, Chúa rộng tình thứ tha.
Thập giá Chúa giao hòa, đưa ta về cùng với Chúa Cha.

3.
Con nguyện dâng Cha là Đấng cao tôn và chí thánh.
Máu Mình Con Cha đây tấm linh hồn và thiên tính.
Để đền những tội tình của loài người chúng sinh.
Ngài chết treo Thập hình, đem ta về dòng nước tái sinh.

HỐ CHÔN NGƯỜI ÁM ẢNH

Image may contain: 1 person
Huỳnh Thục VyFollow

 

Tưởng niệm biến cố đau thương 30-4. Xin bà con cùng TV đọc bài viết sau từ nhân chứng sống TNLT Trần Đức Thạch, cũng là người vừa bị bắt hôm nay dưới điều 109 bộ luật hình sự VN.

Trần Đức Thạch, một cựu bộ đội người Nghệ An thuộc Tiểu đoàn 8, Trung đoàn 266, Sư đoàn 341, thuộc Quân đoàn 4 của Cộng sản Bắc Việt là tác giả của bài viết này.

Năm 2009 ông bị Việt cộng kết án 3 năm tù.

HỐ CHÔN NGƯỜI ÁM ẢNH

Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn, nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam Cộng Hoà tiếp viện cũng như rút lui.

Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nháng lửa, xác họ tung toé
giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá.

Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn thuở. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa…

… Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ.

Ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri.

Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.

– Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!

Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.

Tôi quát:

– Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.

Mâý ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:

– Anh ơi! đây là lệnh.

– Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!

– Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!

– Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa, để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm.

Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều.

Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:

– Ai bắn đấy?
– Đại đội phó Hường đấy anh ạ!

Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm trộn máu.

Tôi bị sốc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão xoáy.
Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cần làm. Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện.

Mọi người đồng thanh:
– Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!
– Không lo, có tôi đi cùng!

Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:
– Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.

Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung. Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào.

Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc. Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”

Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buồn rầu nói với tôi:

– Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.

– Em bị thằng cha nào đó lừa rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

…. Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác. Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được.

Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này…

Trần Đức Thạch.

(Hình: Ông Thạch ở phiên tòa năm 2009)

Covid-19: Phòng thí nghiệm P4 tại Vũ Hán, bài học lọc lừa

Thuc Tran and 7 others shared a link.
Liệu siêu vi corona SARS-CoV-2 gây đại dịch trên thế giới “sổng chuồng” từ phòng thí nghiệm P4 tại Vũ Hán chứ không phải tự nhiên xuất hiện tại chợ động vật hoang dã như chính quyền Trung Quốc lý giả…

Covid-19: Phòng thí nghiệm P4 tại Vũ Hán, bài học lọc lừa

Tú Anh

Liệu siêu vi corona SARS-CoV-2 gây đại dịch trên thế giới “sổng chuồng” từ phòng thí nghiệm P4 tại Vũ Hán chứ không phải tự nhiên xuất hiện tại chợ động vật hoang dã như chính quyền Trung Quốc lý giải ? Không thể loại trừ xác suất siêu vi lây cho một nhà khoa học, một nhân viên, và người này lây nhiễm cho dân Vũ Hán. Làm thế nào, phòng thí nghiệm do Pháp xuất khẩu, lại có thể thoát khỏi mọi kiểm soát?

Không phải vô cớ mà Mỹ điều tra và Anh, Pháp muốn Trung Quốc trả lời sáng tỏ. Cũng phải có lý do Trung Quốc cấm chuyên gia Tổ Chức Y Tế Thế Giới đến thanh tra tận nơi cũng như giấu biệt thông tin về một nhà nghiên cứu trẻ tuổi Hoàng Diễm Linh.

Cội nguồn : Ngây thơ hay tham lợi

Đối với công luận Pháp, nước Pháp thiếu chín chắn khi cung cấp cho Hoa lục một phòng thí nghiệm tối tân, được xem là “quả bom hạt nhân sinh học“. Ngược dòng thời gian về năm 2004 với một số nhân vật có thế lực lúc bấy giờ qua bài điều tra của Le Figaro:   “Làm thế nào, phòng thí nghiệm do Pháp xuất khẩu, thoát khỏi mọi kiểm soát?”.

Nghi vấn phòng thí nghiệm P4 tại Vũ Hán có thể là nơi xuất phát SARS-CoV-2, gây ra đại dịch được đặt tên Covid-19 (theo yêu cầu của Trung Quốc) được ba nhà lãnh đạo Tây phương trực tiếp nêu lên và muốn làm sáng tỏ : Ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo, đồng nhiệm Anh Dominic Raab và tổng thống Pháp Emmanuel Macron thì tuyên bố, « có nhiều chuyện xảy ra ở đó mà chúng ta không biết ».

Paris bối rối là phải. P4 là phòng thí nghiệm sinh học cực an toàn dùng để nghiên cứu các loại siêu vi cực độc mà chưa có thuốc trị, cũng không có vác-xin phòng ngừa. Vào lúc đó, đề án hợp tác trong một lãnh vực nhạy cảm như thế với y tế Trung Quốc đã gây căng thẳng trong nội bộ của Pháp.

Từ năm 2004, giới tình báo và an ninh quốc phòng, chuyên gia vũ khí sinh học Pháp đã khuyến cáo các chính phủ tại Paris không nên xuất khẩu phòng thí nghiệm P4, hạng “an toàn tối đa” cho Trung Quốc để nghiên cứu siêu vi SARS. Tuy nhiên, giới lãnh đạo chính trị và công nghiệp, với những lý do khác nhau, người thì sợ Bắc Kinh trả đũa, kẻ muốn hợp tác để kiểm soát không cho đối tác âm thầm chế tạo vũ khí vi trùng.

Nhóm phóng viên  điều tra của Radio France phát hiện vào năm 2004, tổng thống Jacques Chirac và chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào quyết định hai nước hợp tác chống các bệnh truyền nhiễm mới nẩy sinh. Trong chiều hướng này, ngoại trưởng Michel Barnier ký thỏa thuận chuyển giao một phòng thí nghiệm P4.

Trước đó, thủ tướng đầu tiên của tổng thống Chirac, nhiệm kỳ hai, Jean- Pierre Raffarin (một người bạn của Trung Quốc như đánh giá của Bắc Kinh) gặp bác sĩ Trần Chu, đang được đào tạo chuyên môn tại bệnh viện Saint Louis, và là người thân cận của cựu chủ tịch Giang Trạch Dân, tiền nhiệm của Hồ Cẩm Đào.

Một năm trước đó, 2003, Trung Quốc bị dịch Viêm phổi cấp tính SARS. Theo lời kể của một công chức cao cấp, theo dõi hồ sơ này, vào lúc đó trong giới chính trị Pháp, một số người cho rằng cần phải giúp các nhà sinh học Trung Quốc nghiên  cứu các loại siêu vi mới như Ebola, SARS, trong điều kiện tốt. Tránh cho họ  tự mò mẫm nghiên cứu với các phương tiện thiếu thốn và kiến thức còn hạn hẹp. Nói rõ hơn là không để Trung Quốc âm thầm chế tạo vũ khi sinh học.

Nhưng dự án này gây tranh luận trong nội bộ Pháp. Jacques Chirac, Jean-Pierre Raffarin ủng hộ. Trong giới y khoa, trong đó có bác sĩ cựu bộ trưởng Bernard Kouchner tán đồng. Nhà doanh nghiệp kỹ nghệ dược phẩm, vắc-xin Alain Merieux, cũng hăng hái cùng điều hành hội đồng chỉ đạo với đối tác bác sĩ Trần Chu.

Trái lại, các chuyên gia chống phổ biến vũ khí sinh học ở bộ Ngoại Giao, bộ Quốc Phòng, Văn Phòng Quốc Phòng và An Ninh Quốc Gia trực thuộc phủ thủ tướng và trong giới nghiên cứu khoa học đều lo ngại. Họ sợ P4 biến thành nơi chế tạo vũ khí sinh học. Nhất là, khác với vũ khí hóa học và hạt nhân, cộng đồng quốc tế không có một cơ chế kiểm soát các phòng thí nghiệm “y tế“.

Cụ thể là một số phòng thí nghiệm loại P3, lưu động, mà chính phủ Jean-Pierre Raffarin bán cho Trung Quốc ngay sau khi dịch SARS kết thúc, cũng không được Trung Quốc xác minh dùng để làm gì. Phe tìm cách trì hoãn thi hành thỏa thuận khuyến cáo chính phủ Pháp đừng xem nhẹ bởi vì “P4 là một nhà máy nguyên tử vi khuẩn”.

Gửi  trứng cho ác: Viện P4 Vũ Hán

Tuy nhiên, giới lãnh đạo chính trị quyết định thi hành, chống lại ý kiến của các chuyên gia. P4 được xây dựng xong vào năm 2015. Ngày P4 Vũ Hán đi vào hoạt động, tháng 01/2018, trùng hợp với chuyến viếng thăm của tổng thống Emmanuel Macron. Pháp cũng làm nhiều cách để kéo dài thời gian nhưng cuối cùng cũng phải “giao hàng“, một chuyên gia cho biết như thế.

Bởi vì vào thời điểm đó, Pháp có nhiều dự án khác với Trung Quốc như xây một nhà máy xử lý phóng xạ, hợp đồng bán máy bay Airbus. Khác với Hoa Kỳ, Pháp chỉ là cường quốc hạng trung, không có đủ khả năng đối đầu với các biện pháp trả đũa của Trung Quốc. Bắc Kinh còn bắt chẹt doanh nghiệp Pháp để chiếm đoạt công nghệ. Theo một nhà ngoại giao Pháp, cái tội của chính quyền Pháp là “quá ngây thơ, nghĩ là có thể tin vào chữ tín của chính quyền Trung Quốc”.

Những gì xẩy ra sau đó cho đến đại dịch Covid-19 chứng minh là phe “không tin” Trung Quốc có lý. Nhà thầu Trung Quốc lãnh phần xây dựng nhưng không đáp ứng được nhu cầu kiến trúc bảo đảm an toàn rất phức tạp.

Thất vọng vì không thấy kết quả hợp tác cụ thể, năm 2015, đồng chủ tịch hội đồng hợp tác song phương Alain Merieux từ chức. Nhóm chuyên gia Pháp, 50 người, lẽ ra sẽ cùng làm việc với các đồng nghiệp Trung Quốc tại P4 trong 5 năm đầu, không bao giờ đến Vũ Hán. Bắc Kinh ngăn chận hay vì Pháp thiếu tài chính?

Khi phòng thí nghiệm bán thú hoang ra chợ

Điều rõ ràng là Trung Quốc không minh bạch, không tôn trọng thỏa thuận. Hoạt động tại P4 được giữ kín. Đại sứ Mỹ tại Bắc Kinh, sau khi thăm P4 năm 2018, đã cảnh báo Washington về tình trạng thiếu an toàn của phòng thí nghiệm.

Ngày 16/04/2020, báo chí Trung Quốc cũng nói đến những bất cập: Nhiều nhà khoa học tại P4 đã vất dụng cụ xuống cống rãnh mà không qua sát trùng. Họ còn bán thú rừng thử nghiệm ra chợ Vũ Hán, để có thêm thu nhập.

Một nhà nghiên cứu mất tích

Nhưng sự kiện gây bối rối cho Trung Quốc là các câu hỏi liên quan đến số phận một chuyên gia về siêu vi SARS tại P4 tên Hoàng Diễm Linh. Phải chăng nhà nghiên cứu trẻ tuổi này là bệnh nhân ZERO.

Ảnh của Hoàng Diễm Linh đột nhiên bị xóa trên trang mạng của P4. Viện P4, lúc đầu cũng chối là không có nhân viên tên Hoàng Diễm Linh rồi sau đó đăng trở lại. Truyền thông Nhà nước lập đi lập lại “Hoàng Diễm Linh, vẫn khỏe mạnh, không bị nhiễm siêu vi corona, đang làm việc ở một thành phố khác, không trở lại Vũ Hán”. Nhưng cho đến nay, Hoàng Diễm Linh vẫn biệt vô âm tín.

Nguồn: Le Figaro, RFI, SciencePost

TỘI CỦA ÔNG VŨ HUY HOÀNG, TỘI CỦA ÔNG LÊ THANH HẢI VÀ TỘI CỦA THẦY GIÁO NGUYỄN NĂNG TĨNH?

Tho Nguyen and 2 others shared a post.
Image may contain: 3 people, people sitting, people standing and indoor
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Nguyen Ngoc ChuFollow

TỘI CỦA ÔNG VŨ HUY HOÀNG, TỘI CỦA ÔNG LÊ THANH HẢI VÀ TỘI CỦA THẦY GIÁO NGUYỄN NĂNG TĨNH?

1. Trong lịch sử nước ta, chưa bao giờ có nhiều án oan như bây giờ.

Ông Nguyễn Thanh Chấn thoát nạn tù chung thân sau hơn 10 năm tù oan (29/8/2003-4/11/2013) nhờ hung thủ ra tự thú. Mẹ tử tù Hồ Duy Hải (bị tù từ 21/3/ 2008) kêu oan suốt 12 năm cho con, rung động cả đất nước, mà vẫn chưa được minh oan. Vụ án bác sĩ Hoàng Công Lương. Vụ án Đặng Văn Hiến. Hàng ngàn hộ dân oan ở Thủ Thiêm. Không kể xiết. Nhà văn Phạm Lưu Vũ viết trong bài “Khóc Tố Như”:

Ngày xưa oan chỉ một nhà
Ngày nay muôn dặm đều là dân oan!

2. Điều khác biệt so với mọi thời là nguyên nhân dẫn đến án oan. Nhiều vụ án oan không phải do sai lầm trong xét xử, mà là do cố tình xử sai. Cố tình xử sai do bị sai khiến bởi quyền lực. Cố tình xử sai vì bị mua chuộc bởi đồng tiền.

Chưa bao giờ có nhiều “án bỏ túi” như bây giờ. Chưa bao giờ nhân cách của các quan tòa bị thấp kém như hiện nay. Những ai từng liên quan đến các vụ kiện thì mới thấm hiểu được một phần sự nhơ nhớp của các quan toà đương đại.

3. Đừng nói rằng vơ đũa cả nắm. Có ai chỉ ra được quan tòa nào không chịu khuất phục bởi quyền lực? Không bị mua chuộc bởi đồng tiền? Hãy nêu ra một cái tên?

4. Ngày 20/4/2020 Tòa án cấp cao Hà Nội đã y án Tòa án sơ thẩm Nghệ An ngày 15/11/2019, xử Thầy Giáo Nguyễn Năng Tĩnh 11 năm tù giam và 5 năm quản chế về tội danh: “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”.

5. Thầy Nguyễn Năng Tĩnh là giảng viên âm nhạc trường Cao Đẳng Văn Hóa và Nghệ Thuật Nghệ An. Thầy thể hiện chính kiến một cách ôn hòa. Thầy tham gia biểu tình chống Forrmosa. Thầy tham gia biểu tình bảo vệ biển đảo. Thầy chống cho Trung Quốc thuê đất.Thầy dạy học trò hát bài hát “Trả lại cho dân”. Không thể vì những điều đó mà lại kết án Thầy Nguyễn Năng Tĩnh đến 11 năm tù giam. Đây chắc chắn là một vụ án oan.

6. Ông Vũ Huy Hoàng cựu Bộ trưởng Bộ Công Thương (2007-2016) đã phá nát nền kinh tế Việt Nam với các dự án thua lỗ lên đến hàng trăm ngàn tỷ đồng. Tội của ông Vũ Huy Hoàng là tội “Phá Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”.

Vậy mà ông Vũ Huy Hoàng chỉ bị xóa tư cách “Nguyên bộ trưởng bộ Công Thương”, cách chức “ Bí thư Ban cán sự Đảng bộ Công Thương 2011-2016” – là những chức của quá khứ, không có thực. Ông Vũ Huy Hoàng không phải chịu một ngày tù nào.

7. Ông Lê Thanh Hải cựu Bí thư Thành ủy TPHCM (2006-2016) gây tội tày đình, mang tai họa cho hàng chục ngàn dân oan Thủ Thiêm, làm thiệt hại cho nhà nước hàng trăm ngàn tỷ đồng, mà cũng chỉ bị cách cái chức không tồn tại là “Bí thư Thành ủy HCM nhiệm kỳ 2010-2015”.

Tội của ông Lê Thanh Hải là tội “ Phá Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”. Vậy mà ông Lê Thanh Hải chưa phải chịu một ngày tù nào.

8. So với ông Vũ Huy Hoàng và ông Lê Thanh Hải mới thấy rõ mức độ oan trái của Thầy Nguyễn Năng Tĩnh.

Đừng nói rằng “mọi sự so sánh là khập khiễng”. Vì các tội, dù theo điều khoản nào, cuối cùng cũng quy về các hình phạt mà nặng nhất là tù giam và tử hình.

Với nhân dân, không ai thấy Thầy Nguyễn Năng Tĩnh có hại. Họ chỉ thấy những người như ông Vũ Huy Hoàng, ông Lê Thanh Hải mới là nguy hại.

9. Làm thầy giáo mà không thể hiện được chính kiến của mình thì không thể đứng lớp, vì không có khả năng dạy cho học trò sự tự do thể hiện chính kiến. Có tự do thể hiện chính kiến thì mới có sáng tạo mà sinh ra phát minh. Tự do thể hiện chính kiến là thần cốt của tự do học thuật. Tự do học thuật là mục tiêu thiêng liêng của mọi sự học. Không thể bày tỏ chính kiến thì mọi sự học đều đi đến lịm tắt.

Nghề giáo thiêng liêng – được tôn làm thầy – chính là nhờ đã truyền dạy cho học trò sự tự do tư duy. Nhờ đó nhân loại mới không ngừng sáng tạo. Nhờ đó dân tộc mới độc lập tự chủ. Nhờ đó con người mới không bị khuất phục.

10. Tòa Giám đốc thẩm hãy sáng suốt trả lại công bằng cho Thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh.

Bỏ tù người thầy vì bày tỏ chính kiến là toan tính triệt đường nghề giáo. Tư tưởng của nhà giáo không thể giam cầm. Khí phách của nhà giáo không thể khuất phục.

Hãy nghe những lời nói của Thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh trong cuối phiên Sơ thẩm 15/11/2019:

“…Tôi khát khao một đất nước tự do, dân chủ.
Tôi lo lắng cho vận mệnh đất nước và dân tộc; lo lắng cho môi trường sống của nhân dân bị đầu độc.
Tôi không thể vô cảm và cam tâm trước nguy cơ mất chủ quyền quốc gia, trước mối đe doạ xâm lăng của Trung Quốc.
Dù mức án có cao đến đâu, 10 năm, 20 năm, kể cả tử hình, tôi cũng không thay đổi chính kiến”.

Các nhà giáo ở đâu? Các luật sư ở đâu?

Khảo sát Pew: 91% người Mỹ xem Trung Quốc là ‘đe dọa’ với Mỹ

Khảo sát Pew: 91% người Mỹ xem Trung Quốc là ‘đe dọa’ với Mỹ

  • Xuân Thành
  • Thứ Tư, 22/04/2020 • 1.5k Lượt Xem
  • Trung tâm nghiên cứu Pew mới đây đã công bố một bản khảo sát cho thấy 91% người Mỹ bây giờ xem sức mạnh và ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới là “đe dọa” đối với nước Mỹ.

Truyền thông Trung Quốc kích động người dân phá hủy Tòa Bạch Ốc, nhưng lại đưa nhầm ảnh Tòa Nhà Quốc hội Mỹ. (Ảnh chụp màn hình)

Khảo sát của Pew phát hiện người Mỹ gần như hoàn toàn nhất trí lo lắng về sự thống trị của Trung Quốc trong bối cảnh virus corona Vũ Hán đã đang tàn phá Mỹ.

Khoảng 91% người Mỹ nói sức mạnh và ảnh hưởng của Trung Quốc là mối đe dọa đối với Mỹ. Trong đó, 62% nói Trung Quốc là “mối đe dọa lớn”, và 29% nói Trung Quốc là “mối đe dọa nhỏ”.

Người Mỹ bây giờ coi Trung Quốc là mối đe dọa hàng đầu đối với nước Mỹ, vượt trên các yếu tố khác như tình trạng nóng lên toàn cầu, sức mạnh và ảnh hưởng của Nga, điều kiện kinh tế thế giới và hiện trạng đói nghèo toàn cầu.

Khảo sát mới nhất của Pew cho thấy xu hướng người Mỹ lo lắng về Trung Quốc tiếp tục tăng trong vài năm qua. Khoảng thời gian từ năm 2017 đến nay, số người Mỹ nói Trung Quốc là “mối đe dọa lớn” đối với Mỹ đã tăng thêm 21%.

Theo Pews, những yếu tố kinh tế như Mỹ bị mất việc làm sang Trung Quốc và thâm hụt thương mại Mỹ – Trung vẫn duy trì là nhân tố khiến người Mỹ có cái nhìn tiêu cực về Trung Quốc. Bên cạnh đó các yếu tố khác như chính sách nhân quyền của chế độ Trung Quốc và suy thoái môi trường tại quốc gia này cũng làm người Mỹ lo lắng.

Đánh giá của người Mỹ về Trung Quốc cũng khá khác biệt theo đảng phái. Thành viên Đảng Cộng hòa vẫn lo lắng về Trung Quốc hơn thành viên Đảng Dân chủ. Gần 3/4 thành viên Đảng Cộng hòa hoặc những người độc lập có khuynh hướng Cộng hòa có cái nhìn tiêu cực về Trung Quốc, so với 6/10 thành viên Đảng Dân chủ và những người độc lập có khuynh hướng Dân chủ.

Khảo sát của Pew cũng cho thấy người già Mỹ lo lắng về Trung Quốc hơn những người trẻ. Gần 7/10 những người 50 tuổi trở lên xem sức mạnh và ảnh hưởng của Trung Quốc là mối đe dọa lớn với Mỹ, trong khi tỷ lệ đó ở người trẻ độ tuổi 18-29 chỉ khoảng 50%.

Cuộc khảo sát của Pew được thực hiện trong khoảng thời gian từ ngày 3/3 đến ngày 29/3, dựa trên mẫu ngẫu nhiên 1.000 người Mỹ trưởng thành.

Xuân Thành

M.TRITHUCVN.NET

Khảo sát Pew: 91% người Mỹ xem Trung Quốc là ‘đe dọa’ với Mỹ – Trí Thức VN

Pew mới đây đã công bố một bản khảo sát cho thấy 91% người Mỹ bây giờ xem sức mạnh và ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới là “đe dọa” đối với nước Mỹ.

XỔ SỐ KIẾN THIẾT VIỆT NAM – SỰ THẬT VỀ SỨC TÀN PHÁ KINHTẾ ĐẤT NƯỚC VÀ ĐẨY DÂN NGHÈO VÀO ĐƯỜNG CÙNG.

Image may contain: text

Ngô Thị Thứ

XỔ SỐ KIẾN THIẾT VIỆT NAM _ SỰ THẬT VỀ SỨC TÀN PHÁ KINHTẾ ĐẤT NƯỚC VÀ ĐẨY DÂN NGHÈO VÀO ĐƯỜNG CÙNG.

Ở tất cả các nước trên thế giới, xổ số chỉ là một hoạt động để dân dùng số tiền lẻ sau khi thanh toán các hoá đơn mua hàng tại siêu thị, cửa hàng…, nó góp phần đem lại niềm vui may rủi trong xã hội mỗi tháng một lần.
Ở Việt Nam họ vận dụng xổ số hoàn toàn khác một cách có ý đồ không trong sáng đem đến những tác hại khủng khiếp cho xã hội và con người, đặc biệt là dân nghèo.

Tôi xin dẫn chứng khái quát những tác hại như sau :

1_ Người phát hành vé số : Ở Việt Nam mỗi tỉnh đều có cơ quan phát hành vé số, không giống hầu hết các nước trên thế giới, toàn quốc chỉ có một. Điều này cứ tính nhân sự điều hành có hưởng lương thì nó gấp nhiều chục lần so với các nước khác. Đặt biệt trong chế độ độc đảng như Việt Nam, sự tiêu cực của người tổ chức là không thể nào tránh khỏi. ( Đã có nhiều Cty xổ số bị phát hiện và truy tố).

2_ Người bán vé số : Tại các nước khác không có người bán vé số kiểu Việt Nam, họ chỉ giao cho các thủ quỹ siêu thị, cửa hàng bán cho người mua khi thối lại tiền thừa nếu khách hàng đồng ý hoắc yêu cầu.
Ở Việt Nam, toàn quốc có hàng trăm ngàn, thậm chí hàng triệu người bán vé số. Điều này đem đến tác hại gì?

_ Đất nước mất hàng trăm ngàn, hàng triệu người chỉ làm công việc trung gian phân phối vé, không lao động tạo ra của cãi vật chất, do đó không đóng góp gì cho phát triển đất nước. Bản thân người bán vé số làm sao có thể khá lên được, nghèo càng nghèo hơn từ đời cha mẹ đến đời con, cứ thế nối tiếp.

_Người mua vé số : Chắc chắn là những người nghèo, thu nhập thấp, họ mua để cầu may đổi đời. Và các bạn biết đấy, với xác suất trúng rất thấp, cộng với tiêu cực của các Cty xổ số, việc trúng số cũng không khác gì mò kim đáy biển. Từ đó người nghèo khổ sẽ càng nghèo khổ hơn.

3_ Từ vé số, xã hội phát sinh ra số đề và bao nhiêu tiêu cực cờ bạc kèm theo, tạo ra một xã hội tiêu cực, lôi kéo cán bộ bảo kê, côn đồ bảo kê cho các cơ sở cờ bạc trá hình….

4_ Việc người bán vé số tràn ngập, nhất là ở các khu vực thị trấn, thị xã, đường phố, họ mời mọc, lôi kéo, van nài tạo mất mỹ quan phố phường và làm phiền lòng, bực mình người bị mời mọc mua vé.

5_ Toàn xã hội, số tiền thu hút đầu tư may rủi có tính cờ bạc vào hoạt động không tạo ra của cãi vật chất hay sinh lợi này rất cao, đã thế còn tốn biết bao nhiêu tiền lương để chi cho số lượng nhân viên không hề nhỏ trong toàn quốc,tính ra là một con số khủng khiếp!

Rất, rất nhiều điều không tốt xung quanh việc làm quái gở này mà tôi không có thời gian để nói hết.

Viết để các bạn đọc suy ngẫm chứ không mong sẽ có tác động tích cực lên guồng máy quản lý đất nước của xã hội này!

https://www.facebook.com/100026306618778/posts/524077995145750/

VÙNG CẤM CỦA BÁO CHÍ SẢN

Image may contain: text
No photo description available.
Hoang Le Thanh is with Phan Thị Hồng.

VÙNG CẤM CỦA BÁO CHÍ SẢN

Pham Doan Trang
Phạm Đoan Trang

Nhìn cảnh tuyên giáo rối rít xua báo chí viết bài “đấu tranh” với Trung Quốc xoay quanh vấn đề chủ quyền và Công hàm Phạm Văn Đồng mà bật cười.

Ban đầu, tranh chấp chủ quyền giữa Việt Nam và Trung Quốc là chủ đề cấm kỵ với báo chí cách mạng. Năm 2001, khi tôi làm một mẩu tin nhỏ xíu (dịch từ Washington Times) về việc Trung Quốc đưa tàu chiến đến gần quần đảo Trường Sa, ban biên tập lấy hết can đảm mới cho tồn tại một câu cuối bài: Đây là khu vực có tranh chấp chủ quyền giữa Trung Quốc, Đài Loan, Philippines, Malaysia, Brunei và Việt Nam. (Ba chữ “và Việt Nam” đặt cuối câu nữa mới ghê chứ!).

7-8 năm sau đó, báo chí Việt Nam mới dám rón rén nhắc đến vấn đề Trường Sa-Hoàng Sa. Tháng 12/2007, VietNamNet bị đánh tả tơi vì bài viết “Sức mạnh đồng thuận Việt Nam: Nhìn từ Hoàng Sa -Trường Sa”. Người viết không để tên thật, và bài viết thực ra khá nhạt với những bình luận chung chung, không có gì mới. Thế mà cũng khiến ban biên tập một phen phải giải trình lên xuống trước tuyên giáo.

Đầu năm 2009, ấn bản báo xuân Tết Kỷ Sửu của tạp chí Du Lịch bị đình bản ba tháng ngay sát trước Tết vì “tội” không tuân thủ sứ mệnh “tuyên truyền, phổ biến đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước” và đã “kích động bạo lực, tuyên truyền chiến tranh xâm lược, gây hận thù giữa các dân tộc và nhân dân các nước”. Lý do chủ yếu là vì Du Lịch đã đăng bài “Tản mạn với đảo xa” của nhà báo Trung Bảo, trong đó ca ngợi những người biểu tình là yêu nước (chứ lại không phải là “đối tượng gây rối trật tự công cộng” như tuyên giáo và công an vẫn cố vẽ).

Từ lúc bị cấm tiệt nói về tranh chấp chủ quyền, cho tới lúc báo chí ọ ẹ nói được hai từ Hoàng Sa-Trường Sa, đã là hàng năm trời, với bao nhiêu nhà báo bị kỷ luật, mất việc, bao nhiêu nhân viên tòa soạn (không phải người làm báo) phải vạ lây, “chết oan”.

* * *

Ấy thế mà vẫn chưa phải là đã phá được vùng cấm đâu. Bao nhiêu năm qua, 5 tiếng “Công hàm Phạm Văn Đồng” vẫn là một trong các chủ đề cấm kỵ (bất thành văn) với báo chí.

Ở đây ta mới thấy rõ cái lố bịch của bộ máy tuyên giáo và công an trị: Chúng chỉ thích những sự thật nào làm đẹp lòng chúng. Với những sự thật cay đắng, có thể bất lợi cho chúng, chúng chọn cách lờ tịt đi, không nhắc đến, và bắt toàn xã hội – nhất là báo chí và giới nghiên cứu – phải câm miệng theo.

Ngay cả lúc buộc phải đấu tranh, phản bác, chúng cũng muốn mọi sự đấu tranh, phản bác phải theo đúng ý chúng, theo định hướng. Nói chung, chúng vẫn không cho ai nhắc tới vấn đề chính.

Thật lố bịch, vì làm sao có thể phản biện một thứ như Công hàm Phạm Văn Đồng mà lại không nhắc đến nó?

Tương tự, làm sao có thể đưa vấn đề tranh chấp chủ quyền giữa Việt Nam và Trung Quốc ra Tòa án Quốc tế nếu… không được phép biết hai nhà nước cộng sản này đã từng ký kết, thỏa thuận những gì với nhau?

Nguồn: Nhà báo Phạm Đoan Trang
https://www.facebook.com/pham.doan.trang/posts/10158549224063322

Ảnh 2: Bút Sử: Báo “Nhân Dân”, 1958, đăng tin “Công hàm” do Phạm Văn Đồng … (hon-viet.co.uk)
https://hon-viet.co.uk/ButSu_BaoNhanDan1958DAngTinCongHamDo…

Sau người Đức, tới lượt người Úc nổi điên.

Sau người Đức, tới lượt người Úc nổi điên.

Thủ tướng Úc Scott Morrison đã dành cả buổi tối ngày 21/4 chỉ để gọi điện cho 3 nguyên thủ đồng minh khác là tổng thống Mỹ, tổng thống Pháp và thủ tướng Đức nhằm thảo luận về việc mở uỷ ban điều tra quốc tế về nguồn gốc virus corona Vũ Hán.

Trước đó, ngoại trưởng Úc chính thức lên tiếng về nguồn gốc virus, Bắc Kinh đã đáp trả một cách lưu manh, còn bảo Australia đừng nên làm “cái loa cho Washington”. Thế là thủ tướng Úc gọi ngay cho 500 anh em chuẩn bị dao búa. 😂

Đức, Pháp cũng bị Trung Quốc cho đám viên chức ngoại giao nước mình phát ngôn gây sự. Giới truyền thông Đức đã có một trận bút chiến tưng bừng với Bắc Kinh, xoay quanh lối hành xử côn đồ trong ngôn luận. Paris thì cho triệu tập cả đại sứ Trung Quốc lên để nghe chửi về việc toà đại sứ nước này tung những tin giả gây mất uy tín cho chính phủ Pháp.

Image may contain: 1 person, wedding and outdoor