Gói cứu trợ thứ 2 của Mỹ: ‘Tiểu thương nên gấp rút vay tiền’

Các tiệm làm nail của người Việt có thể xin vay tiền trong gói cứu trợ này

Các tiểu thương người Việt ở Mỹ nên gấp rút làm hồ sơ xin vay trước khi gói cứu trợ thứ hai cạn tiền và nên liên hệ các ngân hàng nhỏ ở địa phương thì sẽ có cơ hội được vay cao hơn là thông qua các ngân hàng lớn, một kinh tế gia nói với VOA.

Quốc hội Mỹ trong tuần trước vừa thông qua gói cứu trợ thứ hai trong mùa dịch Covid-19 trị giá 480 tỷ đô la mà chủ yếu là để cứu trợ các doanh nghiệp nhỏ. Trong đó, 320 tỷ đô la thuộc gói Chương trình Bảo vệ Tiền lương (PPP) để cho tiểu thương vay trả lương cho nhân viên mà số tiền vay này có thể được cho luôn nếu đáp ứng một số điều kiện.

Điều kiện được miễn nợ

Trước đó, gói cứu trợ trị giá 2.200 tỷ đô la mà Mỹ thông qua trong tháng trước cũng dành riêng 350 tỷ cho chương trình PPP này nhưng số tiền đó nhanh chóng cạn kiệt trong khi nhu cầu được vay của các tiểu thương quá lớn.

Tiểu thương (small businesses) ở đây được quy định là những doanh nghiệp thuê mướn ít hơn 500 nhân công. Rất nhiều người gốc Việt hiện đang sở hữu các nhà hàng, siêu thị, tiệm tóc, tiệm móng, công ty sửa chữa nhà… thuộc nhóm được hưởng lợi từ gói cho vay này.

Theo đó, các tiểu thương được vay đến hai năm với lãi suất 1% tổng số tiền là gấp 2,5 lần chi phí tiền lương họ phải chi trả trong 1 tháng, tính trung bình cho 12 tháng gần nhất, hoặc trung bình 2 tháng đối với doanh nghiệp mới mở (chỉ tính lương cho nhân viên chính thức, không tính nhân công hợp đồng).

Sau hai tháng, nếu tiểu thương chứng minh được là ít nhất 75% số tiền vay này họ đã dùng để trả lương cho nhân viên, kể cả nhân viên chính thức lẫn nhân viên hợp đồng, và họ không sa thải nhân công nào thì họ sẽ được miễn nợ hoàn toàn đối với số tiền đã trả lương đó và chính phủ sẽ đứng ra lãnh số nợ đó cho họ.

Trong khi đó, số tiền vay còn lại (25%), họ sẽ vẫn phải trả cho ngân hàng. Số tiền này có thể được dùng để trang trải chi phí thuê mướn mặt bằng, tiền điện nước…

Trong đợt 1, có một số tiểu thương gốc Việt đã vay được số tiền cứu trợ này nhưng vẫn còn rất nhiều doanh nghiệp, chủ yếu là các tiểu thương nhỏ lẻ với rất ít nhân công, vẫn loay hoay làm thủ tục và vẫn chưa vay được.

Doanh nghiệp nhỏ yếu bị bất lợi

Trao đổi với VOA từ Dallas, Texas, Giáo sư-Tiến sỹ Khương Hữu Lộc, người đang giảng dạy chương trình MBA tại Keller Graduate School of Management và có trên 20 năm làm giám đốc tài chính cho các tập đoàn lớn của Hoa Kỳ, phân tích rằng để tiếp cận được gói cứu trợ này, cùng là tiểu thương nhưng các doanh nghiệp có quy mô lớn có lợi thế hơn nhiều.

“Họ nắm vững các đòi hỏi, họ có giám đốc tài chính, có ban kế toán, có luật sư sẵn sàng hoàn tất các giấy tờ và làm thủ tục rất nhanh chóng. Đòi hỏi cái gì thì họ cũng nộp đúng, nộp đủ một cái vèo nên thành ra hồ sơ của họ được xử lý trước,” ông Lộc nói.

Ngoài ra, những doanh nghiệp này, thường là có từ 400 nhân viên trở lên cho đến 500 người, sẽ nộp đơn xin vay qua những ngân lớn, mà những ngân hàng này ‘không xử lý hồ sơ của những công ty bé li ti chỉ với 20-30 người mà ưu tiên những công ty trước nay đã có làm ăn với họ’, ông giải thích.

Trong khi đó, các tiểu thương quá nhỏ ‘không nắm thủ tục nên nộp thiếu cái này, cái kia hay trả lời không đúng trong khi thủ tục có nhiều cái lắt nhắt, rối rắm’, ông Lộc nói thêm. Không những thế, các ngân hàng lớn không có nhân viên để liên lạc người xin vay để thông báo là hồ sơ cần chỉnh sửa như thế nào nên nhiều hồ sơ của tiểu thương nộp vào bị ngâm để đấy, cũng theo lời vị giáo sư này.

Ngay cả khi các tiểu thương cò con ‘nộp đúng, nộp đủ hết’ thì vẫn có khả năng không vay được trong trường hợp các ngân hàng lớn bị quá tải. Khi đó, họ sẽ ưu tiên cho những khách hàng mà họ đã quen biết, làm ăn từ trước.

Một số tiểu thương của người Việt không biết nộp hồ sơ làm sao nên ‘cũng chẳng nộp’ trong đợt cứu trợ thứ nhất, ông Lộc nói. Trong khi những tiểu thương dạng này lại là thành phần khốn khó nhất cần được hỗ trợ nhất còn những tiểu thương lớn dù sao họ cũng có tài chính mạnh hơn rất nhiều, ông Lộc phân tích.

‘Đánh giá thấp’ nhu cầu

Về lý do chính quyền Mỹ phải bổ sung thêm một số tiền lớn như vậy để cứu trợ tiểu thương sau khi đã tung ra 350 tỷ trong đợt một, ông Lộc cho rằng chính quyền ‘đã đánh giá thấp nhu cầu’.

“Chính quyền cho rằng nhiều tiểu thương lớn mạnh, rất có tiền sẽ không xin vay. Nhưng đó là suy nghĩ ngây thơ,” ông nói.

Theo lời ông giải thích thì do đây là ‘gói vay được miễn nợ dành để trả lương nhân viên’ nên mặc dù nhiều tiểu thương lớn có đủ tiền trả lương nhân viên nhưng họ vẫn muốn vay để lấy tiền đó trả lương nhân viên rồi sau đó được miễn nợ, còn tiền của họ họ sẽ ‘dùng vào chuyện khác’.

“Nếu vay bình thường (không được miễn nợ) thì họ sẽ không vay đâu,” ông nói thêm và cho biết những công ty có quy mô trên 400 người thì số tiền họ cần vay để trả lương rất lớn nên chẳng mấy chốc con số 350 tỷ của gói cứu trợ thứ nhất ‘sẽ đi vèo’.

Ngoài ra, có những tiểu thương rất nhỏ, ít giao dịch với ngân hàng hoặc thậm chí chỉ làm bằng tiền mặt và không có tài khoản với ngân hàng luôn thì ‘không có ngân hàng nào chấp nhận cho vay cả’. Những đối tượng này không được hưởng gì từ gói cứu trợ thứ nhất cho nên mới cần đến gói thứ hai.

‘Nên tìm đến ngân hàng nhỏ’

Ông cho biết trong đợt 1 vừa qua, có một số tiểu thương người Việt như chủ xưởng may, chủ siêu thị ‘đã vay được mấy trăm ngàn đô vì nhân công họ nhiều’. Tuy nhiên, ông biết có ‘rất nhiều tiểu thương người Việt nộp đơn xong rồi không ai trả lời gì hết mà cũng không nộp lại được trong khi liên lạc thì cũng không ai biết gì hết’.

“Cộng đồng người Việt phải gấp rút làm hồ sơ vì theo tiên đoán thì số tiền này có thể hết vèo sớm,” ông khuyến cáo.

Điều quan trọng nhất, ông Lộc khuyên, là không nên xin qua các ngân hàng lớn như Bank of America, JP Morgan Chase hay Wells Fargo mà tìm các ngân hàng địa phương nhỏ để xin vay.

“Những ngân hàng nhỏ họ cần có khách hàng vay gói PPP này, cho nên nếu mình nộp hồ sơ có thiếu giấy tờ gì họ sẽ báo cho mình biết để mình bổ sung,” ông giải thích. “Nếu nộp đúng, nộp đủ thì họ xử lý nhanh lắm. Trong khi nếu nộp hồ sơ qua ngân hàng lớn, nộp thiếu thì không ai thèm quan tâm, còn nộp đủ lại có nguy cơ bị kẹt do quá tải.”

“Nếu quý vị có tài khoản với 2, 3 ngân hàng thì nên chọn ngân hàng nhỏ có kiểm chứng là được SBA (tức Cục Quản lý Doanh nghiệp Nhỏ) chuẩn thuận để nộp đơn qua hệ thống của họ thì sẽ đi nhanh hơn,” ông khuyên. (21:00)

Đối với những tiểu thương đã nộp đơn qua ngân hàng lớn trong đợt đầu mà không thấy phản hồi gì hết thì ông Lộc cho là ‘kể như tiêu tan rồi’và nên tìm kiếm những người có làm ăn hay quen biết với ngân hàng nhỏ giới thiệu để xin vay.

Sẽ rót thêm tiền cho dân?

Về gói cứu trợ phát tiền trực tiếp cho người dân, sau đợt đầu phát 1.200 đô la một lần duy nhất cho những ai có thu nhập thấp, ông Lộc cho rằng sẽ có 50% khả năng chính phủ sẽ phát tiền cho dân vì ‘1.200 đô la chẳng thấm vào đâu’.

Nguyên nhân mà ông chỉ ra là do nạn thất nghiệp Mỹ tăng cao chưa từng thấy cộng với kinh tế suy thoái nên Chính phủ phải cho thêm tiền dân để kích thích chi tiêu và kéo kinh tế khỏi nạn suy thoái.

Theo ông, có thể lần này chính phủ sẽ chi ít hơn với thời gian lâu hơn, chẳng hạn như 600 đô la một tháng trả trong vòng 2-3 tháng, hoặc ‘trả 50-60 đô la mỗi tuần cho những ai phải ở nhà để đảm bảo an toàn’.

Trên thực tế, số tiền 1.200 đô la cộng với trợ cấp thất nghiệp của tiểu bang dao động 200-500 đô la mỗi tuần tùy bang cộng với 600 đô la mỗi tuần tiền trợ cấp thất nghiệp của liên bang, nhiều người thất nghiệp có thu nhập còn cao hơn khi họ đi làm.

Về khả năng số tiền trợ cấp này sẽ khiến nhiều người có động lực không quay trở lại làm việc, ông Lộc thừa nhận rằng trong số 28 triệu người thất nghiệp hiện nay ở Mỹ ‘sẽ có người muốn bị sa thải để lãnh tiền trợ cấp nhiều hơn’.

“Việc bơm tiền rất nhanh một mặt giúp người dân có niềm tin để giảm bớt khủng hoảng nhưng hệ lụy rõ ràng là sẽ khuyến khích những người lương ít ở nhà và không đi làm trong thời gian ngắn,” ông giải thích.

Nhưng những người có tầm nhìn sẽ không ở nhà, ông nói thêm. “Nếu có cơ hội làm việc mà họ không đi làm thì sau này thất nghiệp tăng lên thì tương lai họ sẽ ra sao.”

Ông Lộc nói với gói cứu trợ 480 tỷ này cộng với gói 2.200 tỷ đô la trước đó thì ‘chắc chắn Mỹ sẽ thâm hụt ngân sách’.

“Hiện tại Mỹ đã thiếu nợ 24.000 tỷ đô, đã nhiều hơn GDP. Có nợ thêm 2-3 ngàn tỷ nữa thì cũng vẫn là nhiều hơn GDP.”

Do đó, giải pháp của chính phủ Mỹ, ông dự đoán, là bán trái phiếu để vay mượn thêm – việc này khiến Mỹ phải trả thêm tiền lãi. Hoặc ‘có thể in thêm tiền’ nhưng việc này ‘có thể giảm bớt giá trị đồng tiền, đẩy lạm phát lên cao.

VOATIENGVIET.COM

Gói cứu trợ thứ 2 của Mỹ: ‘Tiểu thương nên gấp rút vay tiền’

Các tiểu thương người Việt ở Mỹ nên gấp rút làm hồ sơ xin vay trước khi gói cứu trợ thứ hai cạn tiền và nên liên hệ các ngân hàng nhỏ ở địa phương thì sẽ có cơ hội được vay cao hơn là thông qua các ngân hàng lớn, một kinh tế…

Virus Corona khủng khiếp.

Hoang Le Thanh
Virus Corona khủng khiếp.

Đến ngày 02/5/2020, trên thế giới có hơn 238.000 đã chết, trong đó riêng tại Mỹ 65.000 người đã tử vong.

Theo số liệu được kiểm đếm bởi Đại học Johns Hopkins. Virus Corona đã giết chết hơn 238.000 người trên toàn thế giới, bao gồm hơn 65.000 người ở Mỹ và hơn 20.000 người ở Ý, Anh và Pháp.

Các chuyên gia y tế cảnh báo một làn sóng nhiễm bệnh thứ hai có thể xảy ra trừ phi xét nghiệm được mở rộng đáng kể.

Tổng thống Mỹ – Donald Trump – ngày thứ Sáu 1/5 nói ông hi vọng tổng số người chết ở Mỹ sẽ dưới 100.000 người, một con số mà ông thừa nhận là “khủng khiếp.”

Tham khảo: VOA

Người dân Tây Ban Nha tràn ra đường vào ngày thứ Bảy để tập thể dục ngoài trời giữa thời tiết mùa xuân đẹp đẽ sau khi nhà chức trách nới lỏng phong tỏa, trong khi đó Nga báo cáo đợt tăng vọt lớn nhất số ca nhiễm virus corona mới…

TẢNG ĐÁ LỚN VÀ CÁNH CỬA BỊ KHÓA   

TẢNG ĐÁ LỚN VÀ CÁNH CỬA BỊ KHÓA   

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Triết gia Soren Kierkegaard đã từng viết, bản văn Tin Mừng mà ông thấy rõ mình trong đó, là câu chuyện kể các môn đệ sau khi Chúa Giêsu chết, họ tự giam mình trong phòng vì sợ, rồi họ trải nghiệm Chúa Giêsu đi qua cánh cửa bị khóa để ban bình an cho họ.  Kierkegaard muốn Chúa Giêsu làm như vậy với ông, đi qua các cánh cửa bị khóa của ông, sự cự lại của ông và để ông được hít thở sự bình yên trong Ngài.

Hình ảnh các cánh cửa bị khóa là một trong hai hình ảnh đặc biệt thú vị trong câu chuyện về ngày Phục sinh đầu tiên.  Hình ảnh kia là hình ảnh tảng đá lớn đã chôn Chúa Giêsu.  Các hình ảnh này nhắc chúng ta nhớ những gì thường tách chúng ta ra khỏi ơn sống lại.  Đôi khi để ân sủng này đi tìm chúng ta, thì ai đó “phải lăn tảng đá” và đôi khi sự sống lại đến với chúng ta qua cánh cửa bị khóa.

Trước hết, về “tảng đá:

Các Tin mừng cho chúng ta biết rằng vào sáng sớm Phục sinh, ba phụ nữ đang trên đường đến mộ Chúa Giêsu, họ mang theo dầu thơm để ướp xác Ngài nhưng họ lo lắng không biết làm sao lăn tảng đá đã bít chặt mộ Ngài.  Họ hỏi nhau: “Ai sẽ lăn hòn đá cho chúng ta?”

Và như chúng ta biết, hòn đá đã được lăn.  Cách nào?  Chúng ta không biết.  Không có ai ở đó khi Chúa Giêsu sống lại.  Không ai biết chính xác hòn đá đó đã lăn đi như thế nào.  Nhưng điều mà Kinh thánh làm rõ là: Chúa Giêsu không tự sống lại.  Chính Thiên Chúa đã làm cho Chúa Giêsu sống lại.  Chúa Giêsu không lăn hòn đá, đó là điều chúng ta thường nghĩ như vậy.  Tuy nhiên, và vì lý do chính đáng, cả Kinh Thánh và truyền thống Kitô giáo đều khẳng định mạnh mẽ, Chúa Giêsu không tự mình sống lại từ cõi chết, Chúa Cha đã làm cho Chúa Giêsu sống lại.  Điều này có vẻ như là điểm không cần thiết để nhấn mạnh; nhưng rốt cuộc, nó có gì khác biệt?

Điều này làm một sự khác biệt rất lớn.  Chúa Giêsu không tự mình sống lại từ cõi chết và chúng ta cũng không thể.  Đó là mục đích.  Để sức mạnh của sự sống lại thấm nhập vào chúng ta, một thứ gì đó từ bên ngoài chúng ta phải loại bỏ tảng đá khổng lồ bất động của sự cự lại của chúng ta.  Đây không phải để phủ nhận chúng ta không có thiện chí và sức mạnh cá nhân; nhưng những điều này, dù quan trọng, không còn là điều kiện tiên quyết để nhận được ân sủng của sự sống lại, mà chính do sức mạnh của sự sống lại, luôn đến với chúng ta từ bên kia.  Chúng ta không bao giờ tự mình lăn được tảng đá!

Ai có thể lăn tảng đá?  Có lẽ đây là câu hỏi chúng ta đặc biệt quan tâm, nhưng chúng ta nên hỏi… Chúa Giêsu đã bị táng xác và bất lực không thể tự dậy, cũng vậy đối với chúng ta.  Giống như các phụ nữ trong ngày Phục sinh đầu tiên, chúng ta cũng lo lắng hỏi: “Ai sẽ là người lăn tảng đá cho chúng ta?” Chúng ta không thể tự mở mộ cho mình.

Thứ hai, các cánh cửa của chúng ta đã bị khóa:

Thật thú vị khi thấy các tín hữu của ngày Phục sinh đầu tiên này trải nghiệm Chúa Kitô phục sinh trong cuộc sống của họ.  Các Tin mừng cho chúng ta biết, họ bị hãi sợ và hoang mang bao trùm nên họ ở trong phòng khóa cửa lại, chỉ muốn tự bảo vệ mình, Chúa Kitô đi qua cánh cửa bị khóa của họ, cánh cửa của sợ hãi, của tự bảo vệ và truyền bình an cho họ.  Họ họp nhau lại trong sợ hãi không phải là họ không có ý chí hay không có đức tin. T rong thâm tâm, họ thật lòng mong mình không sợ, nhưng thiện ý này không phải lúc nào cũng mở cánh cửa của họ.  Chúa Kitô bước vào và ban bình an cho họ dù họ cự lại, dù nỗi sợ hãi và cánh cửa bị khóa của họ.

Các điều này không thay đổi gì từ hai ngàn năm nay.  Là cộng đồng Kitô hay cá nhân, chúng ta vẫn đang loay hoay trong sợ hãi, lo lắng về bản thân, không tin tưởng, không được bình an, cánh cửa của chúng ta bị khóa, ngay cả khi trái tim chúng ta mong muốn hòa bình và tin tưởng.  Có lẽ, giống như triết gia Kierkegaard, chúng ta muốn được đặc ân như đoạn Sách Thánh này, khi Chúa Kitô sống lại đi qua các cánh cửa bị khóa do con người cự lại, và thổi bình an đến cho chúng ta.

Hơn nữa, năm nay, vào thời điểm đặc biệt khi coronavirus Covid 19, đã khóa các thành phố và cộng đồng chúng ta và chúng ta cách ly trong ngôi nhà riêng của mình, đối diện với các tâm trạng hụt hẫng, mất kiên nhẫn, sợ hãi, hoảng loạn và buồn chán.  Và đây, lúc này chúng ta cần một chút gì đó để sống phục sinh, một hòn đá cần phải được lăn đi để cuộc sống được hồi sinh, để có thể đi qua cánh cửa bị khóa của chúng ta và để mang bình an đến cho chúng ta.

Vào cuối ngày, hai hình ảnh, “tảng đá phải được lăn” và “các cánh cửa của nỗi sợ chúng ta” hàm chứa trong chính nó sự thật an ủi nhất của mọi tôn giáo bởi vì chúng tiết lộ điều này về ân sủng của Chúa: Khi chúng ta không thể giúp chính mình, chúng ta vẫn có thể được giúp đỡ và khi chúng ta bất lực để vươn ra, ân sủng vẫn có thể đi qua các bức tường cự lại của chúng ta và mang bình an đến cho chúng ta.  Chúng ta cần phải bám lấy điều này mỗi khi chúng ta bị đổ vỡ không thể cứu vãn được trong cuộc sống chúng ta, khi chúng ta cảm thấy bất lực trong các vết thương và nỗi sợ hãi, khi chúng ta cảm thấy bị tổn thương về mặt tinh thần và khi chúng ta đau buồn vì người thân yêu bị nghiện ngập hoặc tự tử.  Chúa Kitô phục sinh có thể đi qua các cánh cửa bị khóa và đẩy đi bất cứ hòn đá nào chôn chúng ta, nhốt chúng ta, dù vô vọng đối với chúng ta như thế nào.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Nguồn: http://ronrolheiser.com/tang-da-lon-va-canh-cua-bi-khoa/#.Xq5U0ahKguU

From: Langthangchieutim

NHỮNG TRƯỜNG HỢP VIRUS CÚM TÀU ĐẦU TIÊN

NHỮNG TRƯỜNG HỢP VIRUS CÚM TÀU ĐẦU TIÊN

1/- Thái Lan: Phát hiện ca đầu tiên là 1 nữ du khách 61 tuổi đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 13/1.

2/- Nhật Bản: Phát hiện ca đầu tiên là 1 nam du khách 30 tuổi đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 16/1.

3/- Hàn Quốc: Phát hiện ca đầu tiên là 1 nữ du khách 35 tuổi đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 20/1.

4/- Hoa Kỳ: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người đàn ông 30 tuổi trở về tiểu bang Washington từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 21/1.

5/- Đài Loan: Phát hiện ca đầu tiên là 1 nữ doanh nhân 55 tuổi trở về từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 21/1.

6/- Ma Cao: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người Vũ Hán đến Ma Cao đánh bạc. Công bố bệnh ngày 21/1.

7/- Hồng Kông: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người đàn ông Trung Quốc đến Hồng Kông bằng tàu cao tốc qua ngõ Thâm Quyến. Công bố bệnh ngày 22/1.

8/- Singapore: Phát hiện ca đầu tiên là 1 du khách Vũ Hán 66 tuổi. Công bố bệnh ngày 23/1.

9/- Việt Nam: Phát hiện ca đầu tiên là 1 du khách Vũ Hán (thăm con trai & người con này cũng bị lây). Công bố bệnh ngày 23/1.

10/- Pháp: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người Pháp gốc Hoa về từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 24/1.

11/- Nepal: Phát hiện ca đầu tiên là 1 du học sinh trở về từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 24/1.

12/- Australia: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người đàn ông Trung Quốc khoảng 50 tuổi, đến Australia theo chuyến bay Quảng Châu – Vũ Hán – Melbourne. Công bố bệnh ngày 25/1.

13/- Canada: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người đàn ông khoảng 50 tuổi, trở về từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 25/1.

14/- Malaysia: Phát hiện 4 ca đầu tiên (cùng 1 gia đình) là du khách đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 25/1.

15/- Campuchia: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người đàn ông Trung Quốc đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 27/1.

16/- Đức: Phát hiện ca đầu tiên là 1 người Đức có họp chung với 1 người đến từ Thượng Hải. Trước khi cô này sang Đức họp có tiếp xúc gia đình đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 27/1.

17/- Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất: Phát hiện ca đầu tiên là 1 gia đình du khách 4 người đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 29/1.

18/- Phần Lan: Phát hiện ca đầu tiên là 1 nữ du khách Trung Quốc 32 tuổi. Công bố bệnh ngày 30/1.

19/- Ấn Độ: Phát hiện ca đầu tiên là 1 du học sinh trở về từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 30/1.

20/- Philippines: Phát hiện ca đầu tiên là 1 nữ du khách 38 tuổi đến từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 30/1.

21/- Italia: Phát hiện ca đầu tiên là đôi vợ chồng du khách đến từ Vũ Hán. Vợ 65 tuổi, đã từng giảng dạy Văn tại Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc đặt ở Vũ Hán. Chồng 66 tuổi, kỹ sư hóa sinh cao cấp trước khi nghỉ hưu. Công bố bệnh ngày 31/1.

22/- Thụy Điển: Phát hiện ca đầu tiên là 1 phụ nữ trở về từ Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 31/1.

23/- Bỉ: Phát hiện ca đầu tiên là 1 trong 9 người Bỉ sơ tán khỏi Vũ Hán. Công bố bệnh ngày 4/2.

24/- SriLanca: Phát hiện ca đầu tiên là 1 phụ nữ 43 tuổi đến từ tỉnh Hồ Bắc. Công bố bệnh ngày 27/1.

25/- Nga: Phát hiện 2 ca đầu tiên là 2 người mang quốc tịch Trung Quốc. Công bố bệnh ngày 31/1.

Và cứ thế virus từ Vũ Hán đã lan truyền đi khắp nơi, nhanh nhất theo đường hàng không.

Nhưng có điều rất lạ là thời điểm mới có dịch ở Trung Quốc, người Vũ Hán không được đến Bắc Kinh, nhưng được đến khắp nơi trên thế giới.

Có tới 1,6 tỷ người lao động trên toàn cầu có thể mất việc do đại dịch virus Vũ Hán, theo Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO).

(Nguồn: Tôi Yêu Sài Gòn)

No photo description available.

QUYỀN LỰC BẺ CONG CÔNG LÝ, MỘT ĐẶC SẢN CỦA “PHÁP QUYỀN XÃ HỘI CHỦ NGHĨA”…

QUYỀN LỰC BẺ CONG CÔNG LÝ, MỘT ĐẶC SẢN CỦA “PHÁP QUYỀN XÃ HỘI CHỦ NGHĨA”…

Để đưa một vụ án đến với công lý thì cần có 2 yếu tố quan trọng, đó là điều tra khách quan và xét xử công bằng. Thế nhưng dưới nền “pháp quyền XHCN” thì 2 vấn đề này không được đảm bảo. Sự bất cẩn của 1 trong 2 cơ quan trên đều đưa tới hiện tượng oan sai chứ chưa nói nến hành động cố tình bóp méo sự thật như việc làm quen thuộc của cơ quan điều tra và cơ quan xét xử trong bộ máy chính quyền CS. Vụ án Hồ Duy Hải nay đã kéo dài ròng rã 12 năm mà chưa ngã ngũ là rơi vào hoàn cảnh như vậy, quyền lực chính trị đã thọc tay vào quá trình tố tụng.

Những vụ án oan sai của ngành tư pháp Việt Nam rất nhiều, vụ Huỳnh Văn Nén, Hàn Đức Long cũng đã phơi bày tất cả. Và hôm nay là vụ án Hồ Duy Hải. Khi xem lại quá trì tố tụng, chúng ta mới thấy rõ bàn tay nhớp nhúa của thứ quyền lực chính trị nó đáng tởm như thế nào?! Từ nhân chứng đến vật chứng đều hoặc bị che giấu hoặc được ngụy tạo. Từ cơ quan điều tra đến cơ quan công tố rồi lại cơ quan xét xử, tất cả phối hợp dựng kịch bản một cách đồng lòng đến đáng sợ. May thay còn có mạng xã hội, còn có những luật sư có tâm mới giành lại sự sống cho Hải đến giờ, chứ không thì anh ta đã xanh cỏ từ lâu bởi thứ pháp quyền thổ tả thời XHCN.

Khi vụ án xảy ra, ban đầu có đến 2 nhân chứng là ông Đinh Vũ Thường và Phùng Phụng Hiếu. Trong đó Phùng Phụng Hiếu là nhân chứng đầu tiên phát hiện Nguyễn Văn Nghị xuất hiện ở bưu điện trước khi xảy ra án mạng. Nghị được xác định là người yêu của một trong hai nạn nhân. Trong đêm xảy ra vụ án, Phùng Phụng Hiếu có thấy Nghị có ghé vào Bưu điện Cầu Voi. Còn Vũ Đình Thường thì khai lúc 19 giờ 39 phút 22 giây có thấy một thanh niên ngồi phía trong bưu điện và nhìn thấy chiếc xe Dream nhưng không thấy biển số xe chứ không biết hung thủ là ai. Nói chung cả 2 nhân chứng chẳng ai thấy Hồ Duy Hải xuất hiện ở Bưu Điện trước lúc xảy ra án mạng cả. Qua lời khai của Phùng Phụng hiếu, cơ quan điều tra đã từng tạm giữ và lấy lời khai của Nghị, nhưng sau đó toàn bộ thông tin về Nghị đã bị rút khỏi hồ sơ vụ án.

Khi những lời khai của Nghị bị rút khỏi hồ sơ vụ án, thì cơ quan điều tra cũng gạt lời khai của Phùng Phụng Hiếu ra khỏi hồ sơ luôn. Chưa hết, khi xét xử sơ thẩm và phúc thẩm, tòa án Nhân Dân tỉnh Long An cũng không mời Đinh Vũ Thường lên để thẩm vấn. Điều này đã được chính Đinh Vũ Thường xác định với luật sư bào chữa Hồ Duy Hải và có viết biên bản xác nhận. Như vậy là qua đây chúng ta thấy có hành động chạy án của cơ quan điều tra lẫn cơ quan xét xử. Họ chạy án cho ai thì chắc mọi người cũng cũng không khó hình dung.

Đấy là về nhân chứng, còn với vật chứng thì cơ quan điều tra đã cố tình ngụy tạo lộ liễu không kém. Cụ thể trong kết luận của hồ sơ điều tra nó nói rằng, Hồ Duy Hải đã dùng dao cắt cổ, dùng thớt đập vào đầu nạn nhân. Thế nhưng câu hỏa đặt ra là tang vật gốc đâu thì lại không có. Bởi vì cơ quan điều tra đã vội vã hủy vật chứng ngay sau khi khám nghiệm hiện trường, và thay vào đó họ đã mua dao và thớt ở chợ để dùng để làm chứng cứ giả buộc tội Hồ Duy Hải. Còn trơ tráo hơn nữa, công an điều tra còn tự tự vẽ con dao con dao gây án rồi ép Hồ Hải xác nhận.

Chưa hết, kết luận giám định chỉ ra những dấu vân tay trên cửa kính và trên vòi nước ở lavabo đều không trùng với 10 ngón tay của Hồ Duy Hải. Mà như ta biết, khi làm Chứng Minh Nhân Dân, chính quyền đã lưu 10 dấu vân tay của mọi công dân. Với kho lưu trữ vân tay đó, chính quyền hoàn toàn có thể truy ra dấu vân tay của bất kỳ ai ai nếu họ cần, thế nhưng với 10 dấu vân tay tại hiện trường vụ án mạng này cơ quan điều tra lại ém. Họ ém để làm gì thì có trời mà biết được. Và đáng ngờ hơn nữa là hồ sơ kết quả giám định dấu vân tay đã bị rút khỏi tập hồ sơ vụ án. Tại phiên tòa sơ thẩm, Viện KSND tỉnh Long An cho rằng “dấu vân tay không giám định được” như là lời nói đỡ cho sự tắc trách của cơ quan điều tra.

Vậy câu hỏi đặt ra là, ai có thể điều khiển được cơ quan điều tra ngụy tạo bằng chứng? Ai đã thọc tay vào kho lưu trữ của cơ quan điều tra rút lấy hồ sơ về dấu vân tay đem giấu? Và ai đã điều khiển được Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tỉnh Long An từ chối yêu cầu truy ra dấu vân tay thật của người gây án?

Điều mà ai cũng thấy đó là tất cả những gì liên quan đến Nguyễn Văn Nghị đều bị rút hồ sơ. Vậy câu hỏi đặt ra là, Nguyễn Văn Nghị là ai? Theo Wikipedia thì mô tả Nguyễn Văn Nghị, sinh năm 1979, cư trú tại huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, nghiện ma túy là người theo đuổi Nguyễn Thị Ánh Hồng (một trong hai nạn nhân bị sát hai). Đêm xảy ra án mạng, Nghị có mặt tại bưu điện. Tuy nhiên, từ 20 giờ 10 phút đêm đó, Nghị uống cà phê với bạn tại một quán cà phê khu vực Cầu Voi và được chủ quán cà phê xác nhận thời gian. Tuy nhiên, bao năm qua trên mạng còn xuất hiện những tin tức không chính thống cho rằng. Nguyễn Văn Nghị là cháu của bà Trương Mỹ Hoa – cựu phó chủ tịch nước. Mà ai cũng biết Trương Mỹ Hoa là chị vợ của Lê Thanh Hải – cựu bí thư Sài Gòn. Được biết, gia tộc Lê-Trương là một gia tộc rất mạnh ở khu vực miền nam không thua gì gia tộc Nguyễn Tấn Dũng.

Thực hư gia thế của Nguyễn Văn Nghị thế nào thì chưa rõ vì chẳng có cơ quan ngôn luận chính thống nào xác nhận, và gia tộc Lê-Trương cũng im lặng. Thế nhưng có một điều ai cũng thấy là đang có một cánh tay quyền lực cực mạnh can thiệp vào vụ án để chạy tội cho đối tượng Nguyễn Văn Nghị. Nếu Nguyễn Văn Nghị là thường dân, liệu anh ta có được quyền lực che chở đến thế không? Chắc chắn là không.

Hôm nay là ngày xử đầu tiên của phiên giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải. Bằng chứng vô tội của Hồ Duy Hải thì xem như đã đủ. Thế nhưng số phận của Hồ Duy Hải như thế nào thì không thể biết trước được, vì sao? Vì bản chất của tòa án Cộng Sản là không bao giờ vì công lý mà nó chỉ vì quyền lực, thế nên dù chứng cứ vô can đã rõ mười mươi thì cũng không ai dám chắc rằng Hồ Duy hải thoát tội. Chỉ mong rằng bàn tay đen của thứ quyền lực bẩn đang điều khiển hệ thống tư pháp ép chết Hồ Duy Hải trong suốt 12 năm qua nó không thể vươn tới hà Nội. Chỉ mong thế, chứ nếu nó thọc tới thì xem như Hồ Duy Hải hết cứu.

ĐỖ NGÀ

Image may contain: 2 people, people standing

Tổng thống Trump : Virus corona xuất phát từ một phòng thí nghiệm Trung Quốc

Tổng thống Trump : Virus corona xuất phát từ một phòng thí nghiệm Trung Quốc

RFI 01/05/2020

Ảnh: Tổng thống Mỹ Donald Trump phát biểu tại phòng Bầu Dục, Nhà Trắng, Washington, ngày 30/04/2020. Ảnh: Carlos Barria/Reuters

Trả lời một phóng viên ngày 30/04/2020, tổng thống Mỹ khẳng định có bằng chứng cho thấy siêu vi corona chủng mới xuất phát từ một phòng thí nghiệm Trung Quốc tại Vũ Hán.

Chủ nhân Nhà Trắng đồng thời cho biết ý định áp dụng lại các biện pháp thuế quan để trừng phạt Bắc Kinh.

Thông tín viên đài RFI Eric de Salve từ San Francisco tường trình :

Khi một nhà báo hỏi ông có những bằng chứng cho phép tin tưởng một cách chắc chắn rằng virus corona xuất phát từ một phòng thí nghiệm tại Vũ Hán hay không, Donald Trump không do dự trả lời : “Vâng, tôi có” và nói luôn là ông không thể đi sâu hơn vào chi tiết.

Tham khảo: RFI

Tổng thống Trump : Virus corona xuất phát từ một phòng thí nghiệm Trung Quốc

http://www.rfi.fr/…/20200501-tổng-thống-trump-virus-corona-…

Image may contain: 1 person, eyeglasses, suit and closeup

30-4 nhìn lại con bài “Thành Phần Thứ Ba” của cộng sản Hà Nội

30-4 nhìn lại con bài “Thành Phần Thứ Ba” của cộng sản Hà Nội

Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) – “30 tháng 4” thật sự là chỉ một ngày như bao nhiêu ngày khác trên tờ lịch. Nhưng từ sau 30 tháng 4 năm 1975, nó trở thành một ngày trọng đại vì nó ghi lại một biến cố lớn, đau thương, bám chặt ký ức của người Việt Nam. Nó đánh thức lòng trắc ẩn và lương tâm thế giới văn minh do những hệ quả kéo dài của nó.

Đối với người Việt Nam, đó là “Ngày Quốc hận”, “Ngày Mất nước”... Nhưng với người cộng sản Hà Nội, cũng là ngày đó, nó trở thành ngày “Giải phóng Miền Nam”, ngày “Đất nước thống nhất”… Ngày lễ hội vui mừng!

Kẻ mất buồn, người được vui! Thông thường thôi. Nói theo Võ văn Kiệt thì ngày 30 tháng 4 “Có một triệu người vui, có một triệu người buồn”. Phải chăng Ông Kiệt đã nghĩ tới những người không phải bên thắng cuộc? Nhưng thật lòng thì ông buồn hay vui? Cái nào nhiều, cái nào ít? Nhưng giờ đây chắc chắn cả nước buồn! Cả người cộng sản phản tỉnh và đông đảo thanh niên. Trừ những người cộng sản làm giàu nhờ cầm quyền. Những người này nói cách mạng, làm chính quyền cách mạng nhưng không ai có thành tích cách mạng. Du đãng mà mặt không dính thẹo thì không thể nói là du đãng hay anh chị được. Chỉ là những tên điếm đàng mà thôi. Đó là những Nguyễn Phú Trọng, những Tô Lâm, những Lê Thanh Hải… Nguyễn Tấn Dũng ít ra còn có thành tích lúc 16 tuổi làm y tá, xức thuốc đỏ cho du kích VC trong mật khu Rạch giá, Cà Mau.

Giữa hai lớp người buồn vui đó, có một ít người không thấy buồn, trái lại thấy vui vì tự “chia vui” với “Bên thắng cuộc”. Tất cả họ đều thuộc lớp khá giả trong xã hội Miền Nam nhưng lại chạy theo cộng sản, làm tay sai cộng sản chống lại chính quyền miền Nam.

Trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lên Đài phát thanh Sài Gòn hát bài “Nối vòng tay lớn”. Bài hát kêu gọi và nói về ước mơ thống nhất dân tộc hai miền Nam Bắc mà ông viết từ năm 1968 nhưng chưa từng công bố cho tới thời điểm đó, nay được ông công bố để kỷ niệm sự kiện trọng đại mà ông mong chờ đã lâu. Trong bài phát biểu trên đài, ông kêu gọi người dân miền Nam ủng hộ Chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam:

“Hôm nay là ngày mơ ước của tất cả chúng ta… Ngày mà chúng ta giải phóng hoàn toàn đất nước Việt Nam này… Những điều mơ ước của các bạn bấy lâu là độc lập, tự do, và thống nhất thì hôm nay chúng ta đã đạt được tất cả kết quả đó… Hôm nay tôi yêu cầu các văn nghệ sĩ cách mạng miền Nam Việt Nam, các bạn trẻ và Chính phủ Cách mạng lâm thời xem những kẻ ra đi là những kẻ phản bội đất nước… Chính phủ Cách mạng lâm thời đến đây với thái độ hòa giải, tốt đẹp. Chúng ta không có lý do gì để sợ hãi mà ra đi cả. Đây là cơ hội duy nhất và đẹp đẽ nhất để đất nước Việt Nam được thống nhất và độc lập. Thống nhất và độc lập là những điều chúng ta mơ ước suốt mấy chục năm nay. Tôi xin tất cả các bạn, thân hữu và cũng như những người chưa quen của tôi xin ở lại và kết hợp chặt chẽ với Ủy ban Cách mạng lâm thời để góp tiếng nói xây dựng miền Nam Việt Nam này…”

Những ngày sau đó, Trịnh Công Sơn cũng không có chỗ đứng. Nghe bạn khuyên nên về Huế sống yên lành hơn vì quê hương và bạn bè cũ. Nhưng ở Huế, ông thấy có nhiều khó khăn. Bạn lại khuyên ông nên trở vào Sài Gòn tốt hơn. Và ông ở Sài Gòn luôn từ đó. May mà ông không bị đi cải tạo tập trung như nhiều văn nghệ sĩ khác.

Sau gần nửa thế kỷ “thắng cuộc”, đất nước về một mối xã hội chủ nghĩa, những điều họ tranh đấu đòi hỏi ngày trước như dân chủ, tự do, xã hội công bằng, người không bóc lột người, no cơm ấm áo, không có bóng dáng ngoại bang… thì nay, những điều đó chẳng những chưa có, trái lại còn trầm trọng hơn đang trở thành thực tế xã hội Việt Nam nhưng không thấy những người đó đứng lên, biểu tình, tuyệt thực, đói hỏi như trước kia. Đó là những người của “Thành phần Thứ ba” hay của “Lực lượng Thứ ba”.

Thành phần thứ ba

Tổ chức “Thành phần thứ ba” hay “Lực lượng thứ ba” ra đời trong hoàn cảnh nào, không rõ ràng lắm. Theo ký giả Pomonti của nhựt báo Le Monde, “Thành phần thứ ba” xuất hiện năm 1960 sau khi Nhóm Caravelle đưa ra bản Tuyên ngôn với 18 nhân sĩ ký tên đòi hỏi ông Tổng thống Ngô Đình Diệm cải tổ đường lối cai trị, chấm dứt tình trạng độc tài gia đình trị. Sau đó thì xuất hiện phong trào quần chúng nổi lên chống chế độ Ngô Đình Diệm độc tài, kỳ thị tôn giáo.

Nhưng theo ký giả Decornoy, cũng của Le Monde, thì vào cuối năm 1969, có một phong trào quần chúng xuất hiện ở Sài Gòn chống chính phủ Nguyễn Văn Thiệu, đòi hòa bình, đi theo chủ trương “Hòa giải dân tộc” của tướng Dương Văn Minh.

“Thành phần thứ ba” gồm một số Dân biểu như Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Lý Quí Chung, Dương văn Ba, Ngô Công Đức; Sinh viên có Huỳnh Tấn Mẩm, Nguyễn Hũu Thái…; trí thức có Bà Ngô Bá Thành…; tu sĩ có Ni sư Huỳnh Liên, Linh mục Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Phan Khắc Từ…

Năm 1971, Sài Gòn tổ chức bầu cử Quốc hội. Nguyễn Hũu Thái được Mặt trận Giải phóng Miền Nam bí mật móc nối đề nghị ra tranh cử với lập trường “hòa bình đứng giữa” chuẩn bị cho Thành phần thứ ba khi có Chính phủ 3 thành phần theo Hiệp định Paris tuy lúc đó Hội nghị Paris chưa kết thúc.

Nhưng “Thành phần thứ ba” trở thành một danh xưng chính thức từ khi Hà Nội đưa ra tại hòa đàm Paris đề nghị thành lập một chính phủ liên hiệp gồm 3 thành phần. Xin nhắc lại thành phần thứ ba của Hà Nội đề cập không có phong trào sinh viên, dân biểu, trí thức, tu sĩ, như trên đây.

Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trước sau vẫn cương quyết phủ nhận thành phần thứ ba. Năm 1972, Hà Nội chính thức lên tiếng bênh vực phong trào này.

Chẳng những phủ nhận “Thành phần thứ ba” hay “Lực lượng thứ ba”, chính phủ Sài Gòn cũng từ chối đề nghị một Chính phủ Liên hiệp 3 Thành phần như phía Việt cộng đòi hỏi. Tuy nhiên, khi “Hiệp định chấm dứt chiến tranh lập lại hòa bình” ký kết tháng giêng 1973 ở Paris thì có điều 12 qui định thành lập một “Hội đồng quốc gia hòa giải và hòa hợp dân tộc gồm 3 thành phần ngang nhau”.

Hà Nội coi trọng thành phần thứ ba như là một yếu tố giúp họ thắng lợi bằng chính trị: “Việc thành lập một chính phủ hòa hợp dân tộc ở miền Nam là chìa khóa dẫn đến hòa bình, và lực lượng thứ ba là một thành phần không thể thiếu được của giải pháp này…” (Phạm văn Đồng trả lời nhà báo pháp Jean Lacouture, Etudes vietnamiennes, Paris).

Để làm áp lực ở hòa đàm Paris, Hà Nội cho thành lập Chính phủ Cách mạng Lâm thời. Ngoại trưởng Nguyễn Thị Bình của Chính phủ Cách mạng Lâm thời đưa ra đề nghị “8 điểm” có đề cập thành lập một Chính phủ Liên hiệp Lâm thời gồm 3 thành phần: “những người của Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời, những người yêu chuộng hòa bình, độc lập, trung lập và dân chủ trong chính quyền Sài Gòn, và những nhân vật của các lực lượng chính trị và tôn giáo, trong hay ngoài nước, có lập trường ủng hộ hòa bình, độc lập, trung lập và dân chủ phản ánh các khát vọng của toàn thể nhân dân Việt Nam về hòa bình, độc lập, trung lập, dân chủ, và hòa giải, hòa hợp dân tộc.”

Tiếp theo, vào cuối 1973, rầm rộ xuất hiện ở Sài Gòn nhiều phong trào đều do Hà Nội thổi lên như:

– Phong trào Phụ nữ đòi Quyền sống (Bà Ngô Bá Thành sáng lập).

– Phong trào Thi hành Hiệp Định Paris.

– Mặt trận Nhân dân Cứu đói (Tổ chức lớn nhất ở Miền Nam với sự tham gia của các nhóm Công giáo, Phật giáo, Hòa Hảo và Cao Đài. Linh mục Phan Khắc Từ là một trong 3 phó chủ tịch.)

– Mặt trận các Tôn giáo vì Hòa bình, Hòa hợp, và Hòa giải (Dương Văn Minh sáng lập).

– Lực lượng Hòa hợp Hòa giải Dân tộc (Một tổ chức Phật giáo do Vũ Văn Mẫu lãnh đạo).

– Tổ chức Nhân dân đòi Thi hành Hiệp định Paris (Ngô Bá Thành sáng lập).

– Ủy ban Tranh đấu cho Tự do Báo chí và Xuất Bản (Dân biểu Nguyễn Văn Binh, anh vợ Ngô Công Đức đứng đầu).

– Ủy ban đòi trả tự do cho tù Chính trị của Lực lượng thứ ba.

– Ủy ban bảo vệ quyền lợi người lao động (Linh mục Phan Khắc Từ lãnh đạo).

– Nhóm các Nhà Lập Pháp Tranh đấu cho Tự do, Dân chủ và Hòa bình.

Nhưng hiện tượng quần chúng này chỉ là những đòi hỏi giai đoạn của người cộng sản để chờ đợi đạt trọn vẹn mục tiêu cuối cùng. Đó là ngày 30 tháng 4/1975.

Sau 30-4-75 có hai nước Việt Nam cùng xin gia nhập LHQ?

Cuộc chiến Nam-Bắc Việt Nam kết thúc ngày 30-04-1975 thì qua tháng 4/1976 hai miền Việt Nam được thống nhất thành một nước có tên gọi là “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Không đợi thi hành Hiệp định Paris.

Nhân đây xin nhắc lại cái chết của một cựu Nam Bộ kháng chiến Khu 7 liên hệ tới quyết định thống nhất 2 Miền sớm hơn thời hạn. Trong Hội nghị Hiệp thương chính trị bàn về thống nhất, tướng Huỳnh Văn Nghệ, tức Tám Nghệ, cựu Bộ trưởng Lâm nghiệp, phản đối việc quyết định thống nhất sớm. Giận dữ, ông rút khẩu súng cá nhân dằn lên bàn, gằn giọng – “Ai quyết định thống nhất ngay, hãy bước qua xác chết của tôi”. Qua đầu năm 1977, Huỳnh Văn Nghệ một hôm bị đau bụng, Ban Bảo vệ sức khỏe Trung ương đảng vội cho chở ông vào Chợ Rẩy để chữa trị. Bác sĩ ở Hà Nội phải vào để săn sóc ông theo tiêu chuẩn cán bộ đảng viên. Vài hôm sau, ông thấy tình trạng sức khỏe của mình không có gì nặng nên muốn về nhưng bác sĩ không cho. Đưa ông đi chụp hình, liền sau đó, đưa ông qua phòng mổ và mổ. Bình thường gặp bác sĩ thứ thiệt của Hà Nội mổ thì cũng khó sống. Nay ông lại được bác sĩ Hà Nội đặc biệt quan tâm mổ theo ý kiến của Ban Bảo vệ sức khoẻ Trung ương đảng thì dĩ nhiên ông không thể không ra về bằng ngỏ sau của nhà thương. Chuyện này, Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa biết nên bà có lên tiếng trong nôi bộ và bà tỏ thái độ bằng cách trả thẻ đảng. Phạm văn Đồng can thiệp không được, đành chấp nhận và yêu cầu bà giữ tiếng trong 10 năm. Đúng 10 năm, bà công bố việc trả thẻ đảng của bà trên nhật báo Le Monde của Pháp. Về cái chết của Huỳnh văn Nghệ, bà chỉ nói riêng trong vòng thân mật mà thôi.

Thống nhất xong, nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam nộp đơn gia nhập Liên Hiệp Quốc vào năm 1977, và trở thành thành viên thứ 149 của LHQ vào ngày 20 tháng 9/1977.

Nhưng ít người biết rằng trước khi thống nhất đã từng có hai nước Việt Nam nộp đơn cùng xin gia nhập Liên Hiệp Quốc. Một là nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thủ đô Hà Nội, với cờ đỏ sao vàng. Và nước Việt Nam kia là Cộng hòa Miền Nam Việt Nam, thủ đô Sài Gòn, có cờ nửa đỏ trên, nửa xanh dưới, ngôi sao vàng giữa.

Lá cờ nửa đỏ nửa xanh này xuất hiện vào cuối năm 1960, khi một số trí thức miền Nam tuyên bố thành lập “Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam” trong vùng rừng núi Lộc Ninh, để đối lập với chính phủ Việt Nam Cộng hòa tại Sài Gòn. Sau thời gian dài hoạt động khủng bố nhờ đó tư cách Mặt trận được thừa nhận. Và cũng từ đó Mặt trận này thành lập một chính phủ có tên là “Chính phủ Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam”.

Trong thời gian đó, Hà Nội cứ nói lấy được cuộc chiến ở miền Nam là cuộc chiến giữa quân đội Việt Nam Cộng hòa với lực lượng võ trang của Mặt trận. Tức do nhân dân Miền nam nổi lên đòi độc lập và thống nhất chớ không do miền Bắc can thiệp. Khi chính phủ Sài Gòn đưa bằng chứng cán binh của Hà Nội xâm nhập vào Nam thì Nguyễn Thị Bình trả lời “Họ là người Việt Nam thì dĩ nhiên họ có quyền đi trong vùng lãnh thổ của họ”.

Ngày 30/4/1975, khi Sài Gòn sụp đổ, thì cờ của Mặt trận Giải phóng được kéo lên nóc dinh Độc lập ở Sài Gòn. Chính phủ lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam tuyên bố thừa kế Chính phủ Việt Nam Cộng hòa, xác nhận lãnh thổ từ vĩ tuyến 17 tới mũi Cà mau, với cả 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Giữa tháng 7/1975, hai nước Việt Nam cùng đề nghị nộp đơn gia nhập Liên Hiệp Quốc. Đại diện cho Hà Nội là ông Nguyễn Văn Lưu, ông Đinh Bá Thi đại diện cho Sài Gòn.

Ngày 11/8/1975, Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu đồng ý cho hai nước Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Quốc, nhưng bị Hoa Kỳ phủ quyết nên việc gia nhập LHQ của 2 nước của cùng Hà Nội không thành.

Giải thích lý do Hoa Kỳ dùng quyền phủ quyết, Gs Ngô Vĩnh Long cho rằng vì họ không muốn có 2 nước Việt Nam “độc lập” cùng Hội viên LHQ mà để 2 Việt Nam thống nhất theo Hà Nội, tức trở thành cộng sản. Hoa Kỳ sẽ có cớ không bang giao, mà còn dùng Việt Nam như một nơi thực hiện một cuộc chiến tranh ủy nhiệm chống Liên Xô (Joaquin Nguyễn Hòa, BBC. 20/4/19)

Còn theo Gs Đoàn Viết Hoạt, hiện sống tại Mỹ, thì quyết định của Mỹ không cho hai miền Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Quốc có thể liên quan đến những thỏa thuận giữa Mỹ và Trung Quốc vào năm 1972 khi hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao sau tuyên bố Thượng Hải. Lúc đó, Mỹ toan tính liên minh với Trung Quốc để chống Liên Xô, giao vùng Đông Nam Á cho Trung Quốc, và Bắc Kinh không muốn có một miền Nam Việt Nam độc lập, không theo cộng sản. Theo giải thích này, Gs Hoạt tin rằng Chính phủ Lâm thời Cộng hòa Miền Nam không phải của cộng sản Hà Nội nặn ra!?

Vẫn theo Gs Ngô Vĩnh Long thì cho đến 30/4/1975, quan điểm về sự thống nhất Việt Nam của Hà Nội cũng như Cộng hòa Miền Nam Việt Nam, khi chiến tranh kết thúc, sẽ là một quá trình nhiều bước kéo dài từ 12 đến 14 năm. Vì việc gia nhập Liên Hiệp Quốc của hai nước Việt Nam thất bại đã thúc giục những thành phần cứng rắn tại Hà Nội kết thúc dự án thống nhất đất nước kéo dài đó.

Nhưng sau khi việc gia nhập Liên Hiệp Quốc của hai miền Việt Nam bị thất bại, Đảng Lao động Việt Nam, tức đảng Cộng sản Hà Nội hiện nay, họp Hội nghị trung ương lần thứ 24, quyết định gấp rút thống nhất Việt Nam “Đứng trước yêu cầu của tình hình cách mạng mới, tháng 9/1975 tại Hội nghị lần thứ 24, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam đã đề ra nhiệm vụ hoàn thành thống nhất đất nước về mặt nhà nước” (Nghị quyết số 247-NQ/TW, ngày 29/9/1975 Hội nghị lần thứ 24 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam về nhiệm vụ của cách mạng Việt Nam trong giai đoạn mới “Hoàn thành thống nhất tổ quốc và đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”).

Thế là Mặt trận và cả Chính phủ Lâm thời Cộng hòa miền Nam cùng dẹp tiệm vì đã “hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ lịch sử” (Nguyễn thị Bình tuyên bố).

Tuy tài liệu không thấy nhắc tới đã có 2 nước Việt Nam chính thức xin gia nhập LHQ nhưng Gs Đoàn Viết Hoạt nhớ lại, lúc còn ở Sài Gòn, ông có nghe một bản tin của đài BBC về sự kiện hai nước Việt Nam cùng xin gia nhập Liên Hiệp Quốc rồi bị thất bại vào tháng 8/1975. Tức chuyện đã có 2 Việt Nam cùng xin gia nhập LHQ là thật.

Chứng kiến sự quản lý nhà nước tại Sài Gòn sau ngày 30/4/1975 ông Hoạt kể lại ông thấy tất cả những quyết định của nhà cầm quyền đều mang danh nghĩa Cộng hòa miền Nam Việt Nam, kèm theo tiêu đề: “Độc lập, tự do, Trung lập”.

Với bản tin thế giới nghe qua đài BBC, cộng với sự kiện mình không bị bắt, Giáo sư Đoàn Viết Hoạt cho rằng những người cộng sản lúc đó đang thật sự tính tới dự án cho miền Nam một qui chế riêng, chứ không gấp rút thống nhất Việt Nam dưới màu áo cộng sản duy nhất (theo trích dẫn trên).

Đâu là sự thật?

Sáng ngày 1 tháng 5/1975, tại Sài Gòn có cuộc diễn binh lớn do chính quyền mới tổ chức để ăn mừng “Đại thắng Mùa xuân”. Bộ trưởng Tư pháp Trương Như Tảng của Chính phủ Cách mạng Lâm thời ngồi trên khán đài danh dự coi diễn binh. Chờ hoài không thấy “đoàn quân giải phóng” đi qua, bèn nghiêng qua hỏi một sĩ quan Quân đội nhân dân. Vị sĩ quan này trả lời rất vui vẻ – “Ủa anh không biết sao? Quân đội ta đã thống nhất tối hôm qua rồi kia mà!” (Trương Nhu Tảng kể lại lúc tỵ nạn ở Paris).

Qua ngày 2 tháng 5/1975, chính quyền mới ra lệnh giải tán tất cả các tổ chức chính trị, xã hội, văn hóa, tôn giáo… được thành lập dưới chế độ VNCH. Còn các tổ chức mới thành lập để chống “Mỹ Ngụy cứu nước” đều bị hoặc tự giải tán, hoặc sáp nhập vào các tổ chức chính thức của Hà Nội như Mặt trận Tổ quốc, Hội Phụ nữ Giải phóng, cả Chính phủ cách mạng Lâm thời, Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam, các cơ sở vật chất ở hải ngoại… đều không còn vết tích!

Điều đáng ngạc nhiên là việc giải tán không có một lời phản đối hay than phiền nào của những người trong các tổ chức đó hết cả, mặc dầu họ đã từng can trường đương đầu với chế độ VNCH, không hề sợ sệt dùi cui, hơi cay, tù đày. Hay nay họ cũng hiểu nhiệm vụ “cách mạng” chạy theo cộng sản của họ đã hoàn tất!

Thái độ của trí thức

Ai cũng biết triết gia Jean-Paul Sartre là người không có chính kiến chắc chắn. Đúng hơn ông là người có tinh thần tiến bộ mà hơi “ba phải”, nặng cá nhân chủ nghĩa, khuynh hướng vô chính phủ, chống chủ nghĩa quân phiệt, và hơn hết là chống tư sản nên ông dễ ngã theo cộng sản. Từ những năm 1950, Sartre ủng hộ Liên Xô mạnh mẽ. Cho đến nỗi ông đã không ngần ngại lớn tiếng chửi thẳng ai không theo cộng sản là thứ con chó! Đến khi Liên Xô đưa xe tăng qua đàn áp cuộc nổi dậy của nhân dân Hungary ông mới từ bỏ cộng sản. Cộng sản Pháp lên án ông đã đầu hàng giai cấp. Trong lúc đó, Raymond Aron, bạn của Sartre, lại tôn thờ tinh thần dân chủ tự do. Vì vậy hai người ghét nhau trong thời chiến tranh lạnh. Họ không hề nói chuyện với nhau, không gặp nhau suốt từ những năm 47.

Thế mà tháng 6/1979, trước thảm họa cộng sản ở Việt Nam và Miên, cả 2 cùng tới Điện Elysée yêu cầu Tổng thống Giscard d’Estaing hãy mở rộng cửa đón nhận người Miên và Việt Nam, hàng chục ngàn, hằng trăm ngàn đang chạy trốn cộng sản.

Sartre trả lời báo chí “Riêng cá nhân tôi, tôi ủng hộ những ngưởi tuy không phải là bạn của tôi trong thời gian Việt Nam tranh đấu cho tự do (Việt Minh). Nhưng điều đó không có gì quan trọng, bởi vì điều quan trọng ở đây, chính họ là những con người. Những người đang bị nguy hiểm”.

Lời tuyên bố trên đây cho thấy Sartre không ngụ ý vì đã phủ nhận ý thức hệ cộng sản mà thật sự chỉ là lương tâm con người trí thức thúc đẩy ông hành động.

Qua cách ứng sử này, Aron và Sartre bắt tay nhau. Hai người nắm tay nhau cùng bước ra khỏi Elysée.

Các đảng phái khác, cả Xã hội, RPR, đều hưởng ứng cùng vận động giúp đỡ người tỵ nạn cộng sản. Hồng Y Etchegaray kêu gọi mỗi gia đình giáo dân hãy đón nhận 1 gia đình người tỵ nạn.

Hơn tháng sau, tháng 7/79, Pháp đón nhận và định cư 128531 người tỵ nạn cộng sản Đông Dương.

30.04.2020

 Nguyễn thị Cỏ May

 danlambaovn.blogspot.com

NỘI TÌNH LƯỠNG HỘI TRUNG QUỐC…

Image may contain: 1 person, eyeglasses and suit
8 SÀI GÒN

NỘI TÌNH LƯỠNG HỘI TRUNG QUỐC…

Toàn dân Trung Quốc nên đọc: Bức thư công khai con trai Đặng Tiểu Bình là Đặng Phổ Phương viết cho đại biểu lưỡng hội sắp diễn ra tại Bắc Kinh

“Các vị đại biểu, các vị ủy viên:

Lưỡng hội (Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc) sắp diễn ra, trong thời kỳ đặc biệt này, tôi biết tâm trạng của mọi người gần đây rất phức tạp, trong lòng có rất nhiều nghi vấn mà chưa có đáp án, có những lời muốn nói mà không dám nói, có những vấn đề muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, thậm chí đến Bắc Kinh tham gia lưỡng hội đều run rẩy bồn chồn. Tâm tình của mọi người tôi có thể hiểu được.

Mười năm gần đây, do điều kiện sức khỏe, tôi không có hỏi nhiều đến chuyện chính sự. Tuy nhiên mấy năm gần đây tại Trung Quốc phát sinh rất nhiều đại sự, có những chuyện lớn còn liên quan đến an nguy của quốc gia, nếu như những lúc này không có ai đứng lên nói, có thể sau này muốn nói cũng không có cơ hội để nói nữa rồi. Do trình độ văn hóa có hạn, hôm nay tôi viết cho mọi người bức thư công khai, chủ yếu muốn đưa ra một số vấn đề để mọi người tham khảo:

1. Với vai trò là đại biểu lưỡng hội, việc bảo vệ lợi ích của nhà nước và nhân dân quan trọng hay bảo vệ quyền vị của một nhà chuyên quyền nào đó quan trọng?

2. Hiến pháp quy định rõ ràng, đại biểu lưỡng hội có quyền giám sát và sửa chữa các quyết định sai trái của chính phủ trung ương, thế nhưng mấy năm trước, trung ương lại đưa ra “tội đổ oan” và “tội không biết kính sợ”. Trong tình trạng như vậy, mọi người thấy ý nghĩa của đại biểu lưỡng hội là gì?

3. Nhà cầm quyền muốn là ‘Nhất tôn’ (người có quyền lực cao nhất. Xin hỏi các vị đại biểu, người có quyền lực cao nhất nước ta rút cục là Hoàng đế của hoàng gia nối dõi? hay Tổng thống do dân bầu? hay Tổng bí thư do nôi bộ Đảng bầu ra? Nếu như đều không phải, thế thì họ là ‘Nhất tôn” của ai đây?

4. Đối diện việc Trung ương lặp đi lặp lại sai lầm, Đảng viên đưa ra ý kiến thì lại là “đổ oan trung ương”, dân chúng đưa ra ý kiến thì gọi là “lật đổ”. Xin hỏi các vị đại biểu, đất nước của chúng ra rút cuộc là đất nước của ai?

5. Viêm phổi Vũ Hán đã lan ra toàn thế giới, liệu có phải trung ương đã trì hoãn thời gian phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh? và liệu có phải đã che giấu công chúng chân tướng về dịch bệnh? Chúng ta liệu có nên có một lời giải thích với nhân dân toàn thế giới? Ai nên phải chịu trách nhiệm chính cho việc dịch bệnh lần này bị mất kiểm soát?

6. Mối quan hệ Mỹ Trung tiếp tục căng thẳng và xấu đi, lãnh đạo chủ chốt trung ương lại nên chịu trách nhiệm gì?

7. Biến động tại Hồng Kông đã kéo dài gần 1 năm rồi, rút cục ai đã phá vỡ cục diện tốt đẹp một quốc gia hai chế độ của Hồng Kông? Lãnh đạo trung ương lại cần gánh vác trách nhiệm gì?

8. Đầu tư một cách vô lý “Một vành đai một con đường”, không thông qua sự phê chuẩn của toàn dân, không quan tâm đến kinh tế và đời sống quốc dân

9. Không thông qua toàn dân phê chuẩn, cũng không thông qua chuyên gia thảo luận, lãnh đạo trung ương chỉ dựa vào kiến nghị của mấy con người liền quyết định đầu tư hàng trăm tỷ (nhân dân tệ) xây dựng khu Hùng An mới, đây là loại hành vi gì? đến nay dự án đã phá sản rồi, trách niệm này nên là ai đứng ra chịu?

10. Đài Loan và Đại lục tại sao ngày càng xa cách? Trung ương đối với việc này nên chịu trách nhiệm gì?

11. Lượng lớn doanh nghiệp nước ngoài rút khỏi TQ, lượng lớn doanh nghiệp tư nhân đóng cửa, điều này có liên quan đến chính sách sai lầm của trung ương? nếu như không, thì trách nhiệm này ai nên gánh?

12. Lãnh đạo đương nhiệm mượn quyền nắm trong tay sửa đổi hiến pháp hủy bỏ chế độ nhiệm kỳ, đây là loại hành vi gì? Nếu như ai có quyền đều có thể lập pháp vì bản thân, thì hiến pháp nhà nước còn có tác dụng gì?

13. Trung ương đã đưa ra quyết định, chuẩn bị áp dụng mô thức kế hoạch kinh tế sớm đã bị thế giới đào thải từ lâu, đây rút cuộc vì để củng cố quyền lực chính trị cá nhân? hay xuất phát từ việc nghĩ cho lợi ích của người dân?

14. Mấy năm nay, hình tượng của Trung Quốc đối với quốc tế đã trượt xuống ngàn dặm, tín dụng quốc gia đã biến mất, trách nhiệm này nên là ai đứng ra gánh vác?

15. Vì để ngăn cản những đồng chí cũ đề xuất hoạt động triệu tập cuộc họp mở rộng Bộ chính tri, trung ương ngang nhiên huy động quân cảnh đẩy một nhóm đồng chí cả các thành viên hiện tại của đảng, chính phủ và quân đội vào diện “chăm sóc đặc biệt”, gọi là “chăm sóc đặc biệt”, trên thực tế là hạn chế liên lạc, hạn chế hoạt động tự do, hạn chế khách đến thăm, đây là loại hành vi gì? và lại là ai nên gánh trách nhiệm?

Các vị đại biểu, trên vai các vị là niềm tin được trao bởi đảng và nhân dân, trước việc liên quan đến sinh tồn của quốc gia, tôi tin rằng mọi người đều sẽ không hồ đồ. Khi mà các vị thực hiện quyền biểu quyết của mình, nên có trách nhiệm bới nhân dân, có trách nhiệm với quốc gia, có trách nhiệm với lịch sử, chứ không phải có trách nhiệm với nhà cầm quyền nào. Nếu không, chúng ta đều trở thành tội nhân thiên cổ.

Cuối cùng, chúc các vị đại biểu mạnh khỏe! Chúc đại hội thành công viên mãn!”

Theo: New Highland Vision

  NẾU TÔI ĐƯỢC CẦM CÂY BÚT, TÔI KHÔNG BAO GIỜ VIẾT BÁO NHƯ CÁC ANH!

NẾU TÔI ĐƯỢC CẦM CÂY BÚT, TÔI KHÔNG BAO GIỜ VIẾT BÁO NHƯ CÁC ANH!

Tôi sẽ tự đặt vị trí, công việc, tầm cỡ, năng lực, và điều kiện, uy tín… sự chân thật, sắc bén của ngòi bút lên hàng đầu để viết bài.

Tôi sẽ không và không bao giờ viết thuê cho ai, viết theo định hướng cho ai hoặc viết theo đơn đặt hàng của ai đó bắt chấp sự thật:

– Không viết cho có;
– Không viết chỉ để lắp đầy trang báo;
– Không viết Sai viết thành Đúng;
– Không biến Tội viết thành Công;
– Không biến Ác viết thành Thiện;
– Không viết Ân thành Oán
– Không viết Thù thành Bạn
– Biết rõ thì viết không thì thôi;
– Chưa hiểu thì nên học hỏi;…

Nếu cầm cây bút để viết bài, điều cơ bản phải có LÒNG TỰ TRỌNG! Vì người đọc hơn người viết rất nhiều, nếu không tôn trọng người đọc là xem như cây bút mình đã bị người đọc bẽ gãy và tờ báo cho vào sọt rác.

Nếu cầm cây bút phải có LÒNG QUẢ CẢM! Không phải văn hay là lái người đọc theo cách của mình? LÒNG QUẢ CẢM của người viết là phải tự vượt lên mọi sự dối trá để bảo vệ lẽ phải mà người đọc cảm nhận đúng là tôn trọng mình!

Bạn nghĩ thế nào? Bạn trình độ cỡ nào? Bạn là chính khách giỏi tới đâu? Bạn đang sống ở Việt Nam, vậy bạn hiểu Mỹ chưa? Văn minh như Mỹ không? Có giàu và giỏi như Mỹ chưa? Mà bạn viết bài cho rằng nước Mỹ bỏ ra mấy NGÀN TỶ ĐÔ LA MÀ THIẾU TẦM CHIẾN LƯỢC? Chắc chiến lược bạn giỏi? Hãy giúp Việt Nam đi.

Bạn là nhà báo thời VIRUS Vũ Hán qua ba tháng nay, Bạn có đọc thông tin toàn thế giới không? Bạn có thấy thế giới có trên 196 QG đang tìm về đâu là gốc của Virus Vũ Hán chưa?

Bạn có biết cả thế giới đang tập trung điều tra về Virus Vũ Hán và về ĐCSTQ hiện nay không? Mà bạn dám cầm bút viết “Luật sư TQ kiện Mỹ che dấu thông tin dịch Virus Vũ Hán”? Nếu bạn là dân Tàu, bạn còn chưa thể nói thay cho TQ một sự vụ tày trời này, đừng nói chi là nhà báo Việt Nam! Quá tầm thường!

Thông tin bạn đưa ra trong tờ Báo TIỀN PHONG… nếu TQ có thuê bạn cũng không nên viết, vì không có tội mà viết thành tội là bạn mất đạo đức người cầm bút rồi… Và ảnh hưởng tới uy tín của Báo TP nữa đó!

Rồi, “Ngân hàng lương thực Mỹ cạn kiệt,… 26 triệu người Mỹ rơi vào cảnh thất nghiệp, nghèo đói”! Hãy nhìn lại mình đi, đánh giá lại kiến thức hạn chế, hiểu biết nghèo nàn của mình đi, bạn không biết:

– Mỹ là quốc gia cứu trợ lương thực cho quốc tế, hơn bất cứ quốc gia nào;
– Mỹ là quốc gia có số lượng dự trữ đảm bảo an ninh lương thực quốc gia vào loại lớn nhất thế giới;
– Mỹ là quốc gia duy nhất sở hữu bản quyền in ra một loại tiền được đảm bảo bằng vàng, có thể mua bất cứ thứ gì ở bất cứ nơi đâu

Hay bạn đang vì ai đó chỉ đạo để bao biện cho viễn cảnh đói rách của mình cũng là tình trạng chung của toàn thế giới? Và rồi, đọc tờ báo này thương bà con bên Mỹ… rồi tự an ủi mình “đói, âu cũng là đương nhiên, đừng kêu khóc chi cho mất công-bó tay rồi”, người Việt bên Mỹ đói đến nơi rồi, “hết cửa rồi” về nước tỵ nạn đi!… thật là thiển cận và lố bịch. Một tờ báo “rẻ tiền”.

Quốc gia vẫn ngửa tay đang tâm nhận tiền viện trợ của một nước nghèo đói xác xơ như Mỹ thì chỉ có loại vô nhân tính. Đừng tự liệt mình vào loại này.

TẠ NGỌC SƠN
26/4/2020

Image may contain: one or more people, people standing and text
Image may contain: text
Image may contain: 2 people, people standing and text

FDA cho dùng Remdesivir làm thuốc điều trị khẩn cấp COVID-19

 FDA cho dùng Remdesivir làm thuốc điều trị khẩn cấp COVID-19

Cơ quan Quản lý Dược phẩm và Thực phẩm Hoa Kỳ cho phép công ty dược Gilead Sciences được dùng trong trường hợp khẩn cấp thuốc thử nghiệm chống virus tên là Remdesivir để điều trị cho bệnh nhân COVID-19.

Trong cuộc họp tại Phòng Bầu Dục Toà Bạch Ốc với Tổng thống Donald Trump, tổng giám đốc công ty Gilead, Daniel O’Day, gọi động thái này là bước đầu quan trọng và cho biết công ty hiến tặng 1 triệu lọ thuốc giúp cứu chữa bệnh nhân.

Gilead cho biết thuốc này giúp cải thiện kết quả bình phục cho bệnh nhân COVID-19 và cung cấp dữ liệu cho thấy thuốc có tác dụng tốt hơn khi được dùng trong giai đoạn sớm khi mới nhiễm bệnh.

Phó Tổng thống Mike Pence cho hay 1 triệu lọ thuốc sẽ bắt đầu được phân phối cho các bệnh viện vào thứ Hai đầu tuần sau.

Nga: Số ca nhiễm hàng ngày tăng vọt, Thủ tướng bị dính COVID ……

Cơ quan Quản lý Dược phẩm và Thực phẩm Hoa Kỳ cho phép công ty dược Gilead Sciences được dùng trong trường hợp khẩn cấp thuốc thử nghiệm chống virus tên là Remdesivir để điều trị cho bệnh nhân COVID-19.

 

VOATIENGVIET.COM
Cơ quan Quản lý Dược phẩm và Thực phẩm Hoa Kỳ cho phép công ty dược Gilead Sciences được dùng trong trường hợp khẩn cấp thuốc thử nghiệm chống virus tên là Remdesivir để điều trị cho bệnh nhân COVID-19.