Sự kiêu ngạo của CS sẽ phải trả giá. Chưa như Vũ Hán còn nhiều thằng nổ tung trời.
Đam ơi, làm bộ trưởng bộ Y tế mà không có chuyên môn, cứ ngỡ dập dịch bằng niềm tin là bách thắng thì nó như vậy đó.
Sương Quỳnh

Sự kiêu ngạo của CS sẽ phải trả giá. Chưa như Vũ Hán còn nhiều thằng nổ tung trời.
Đam ơi, làm bộ trưởng bộ Y tế mà không có chuyên môn, cứ ngỡ dập dịch bằng niềm tin là bách thắng thì nó như vậy đó.
Sương Quỳnh
Bức thư ngỏ này được đăng trên tạp chí y học Lancet ngày 24-2. Trong đó, hai tác giả là y tá Yingchung Zeng của Bệnh viện Y Quảng Châu và Yan Zhen của Bệnh viện Tưởng niệm Tôn Dật Tiên đã mô tả tình trạng kiệt quệ về tinh thần và sức lực, cũng như thiếu thốn nghiêm trọng về vật tư trước dịch COVID-19.
Cả Zeng và Zhen đều là những y tá người Quảng Châu, nằm trong số ít nhất 14.000 nhân viên y tế trên toàn Trung Quốc được điều về Vũ Hán để hỗ trợ chống dịch, theo báo Guardian (Anh).
Nhưng dù đã huy động nhân viên y tế đông đảo, trong thư, hai y tá này viết: “Chúng tôi cần thêm sự giúp đỡ. Chúng tôi đang kêu gọi thêm y tá và nhân viên y tế từ các nước trên thế giới đến Trung Quốc ngay lúc này, nhằm giúp đỡ chúng tôi trong cuộc chiến này”.
Tính tới 26-2, dịch COVID-19 đã khiến 2.769 người chết trong tổng số 81.176 trường hợp nhiễm bệnh trên toàn cầu. Có 30.006 ca khỏi bệnh.
Riêng Trung Quốc đại lục đã có 78.064 ca nhiễm và 2.715 ca tử vong. Trong khi đó, tổng số ca xuất viện là 29.745 ca.
Hôm đầu tuần, Ủy ban Y tế quốc gia Trung Quốc nói đã có hơn 3.200 nhân viên y tế nhiễm COVID-19, trong đó riêng tỉnh Hồ Bắc chiếm 90%.
Chia sẻ trong bức thư, hai y tá Quảng Đông nêu trên khẳng định môi trường và điều kiện ở Vũ Hán đang rất khó khăn hơn tất cả những kịch bản nào họ từng tưởng tượng.
Cụ thể, hai y tá này nói rằng thiết bị bảo vệ y tế đang thiếu hụt, từ khẩu trang N95 tới kính bảo hộ, áo khoác cho tới găng tay. Ngoài ra, các hoạt động khám chữa hằng ngày cũng gặp bất lợi khi kính bảo hộ khó nhìn, còn việc mang nhiều lớp găng tay khiến việc tháo găng để tiêm chích cho bệnh nhân gặp khó khăn.
Zeng và Zhen cũng mô tả lại những hình ảnh từng xuất hiện trên mạng xã hội, trong đó các nhân viên y tế bị tình trạng loét ở tai và trán do đeo mặt nạ, khẩu trang trong nhiều giờ liên tục. “Để tiết kiệm năng lượng và thời gian dành cho việc cởi – mặc đồ bảo hộ, chúng tôi tránh ăn uống trong hai tiếng trước mỗi lần vào khu cách ly”.
“Dù là y tá chuyên nghiệp, chúng tôi cũng là con người. Như bất kỳ ai khác, chúng tôi cảm thấy đơn độc, hoang mang và sợ hãi. Các y tá giàu kinh nghiệm đôi lúc dành thời gian an ủi đồng nghiệp và cố gắng giải tỏa nỗi lo trong chúng tôi. Nhưng kể cả y tá kinh nghiệm cũng có thể khóc, có lẽ vì họ không biết mất bao lâu nữa để tiếp tục ở lại đây, và chúng tôi lại là nhóm có nguy cơ cao bị nhiễm COVID-19”, bức thư viết.
Dịch ‘viêm phổi Vũ Hán’ lan rộng khắp toàn cầu, khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ. Gần đây, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã cử chuyên gia tới tìm hiểu tình hình dịch bệnh tại Trung Quốc. Vào ngày 25/2, Bruce Aylward, cố vấn cấp cao của Tổng giám đốc WHO, người dẫn đầu một nhóm chuyên gia, vào ngày 25/2, trong một buổi họp báo tổ chức tại Geneve, đã hết lời ca ngợi biện pháp phòng dịch của Chính phủ Trung Quốc. Đồng thời ông tuyên bố rằng nếu bị nhiễm bệnh, ông cũng muốn ở lại Trung Quốc chữa trị. Bình luận này khiến ngoại giới náo động. Một cư dân mạng Đài Loan thẳng thắn bày tỏ, WHO đã hủ bại tới mức một chút trình độ chuyên nghiệp cũng không còn, Đài Loan căn bản không cần gia nhập vào tổ chức này.
CNA đưa tin, vào khoảng giữa tháng 2, WHO đã cử chuyên gia quốc tế tới Trung Quốc tìm hiểu tình hình ‘viêm phổi Vũ Hán’. Ngày 25/2, ông Bruce Aylward dẫn đầu một đoàn chuyên gia, trong một buổi họp báo tại Bắc Kinh đã tuyên bố, các biện pháp cách ly phòng dịch của Trung Quốc, trên thực tế đã được chứng minh rằng rất thành công.
Ông còn nói, rất nhiều người cho rằng vật tư y tế của Trung Quốc thiếu hụt, nhưng lần này, sau khi chứng kiến trình độ huy động vật tư của Trung Quốc, ông nói “Nếu bị nhiễm bệnh, tôi muốn được điều trị tại Trung Quốc.”
Phát biểu của ông Bruce Aylward khiến báo giới phải kinh ngạc. Sau đó khi ông vội vàng cho biết mình phải rời khỏi buổi họp báo để tới sân bay cho kịp chuyến bay. Một phóng viên đã đặt câu hỏi theo quy định những người từng tới Vũ Hán đều phải cưỡng chế cách ly 14 ngày, vì sao ông Bruce Aylward không những không phải cách ly, mà còn đáp máy bay rời khỏi đây?
Ông Bruce Aylward trả lời, ông không hề đi tới bất kỳ “điểm dịch” nào tại các bệnh viện ở Vũ Hán, hơn nữa buổi sáng cùng ngày ông đã được xét nghiệm virus corona.
Những lời này của ông đã vấp phải sự công kích mạnh mẽ từ phía dư luận. Ngoại giới cho rằng WHO đã giúp Chính phủ Trung Quốc che giấu dịch bệnh, một lời cũng không hé răng, ngược lại còn làm bệ đỡ cho chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Trên thực tế, từ khi dịch ‘viêm phổi Vũ Hán’ bùng phát tới nay, WHO đã nhiều lần bảo hộ cho chính quyền ĐCSTQ, không ngừng giúp đỡ chính quyền này giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng của dịch bệnh, dấy lên làn sóng khiển trách từ dư luận quốc tế.
Tờ “The Washington Post” của Mỹ đã phê bình WHO thất trách trong việc ứng phó với dịch bệnh. ‘Viêm phổi Vũ Hán’ lan rộng khắp các tỉnh thành tại Trung Quốc, hơn nữa bằng chứng còn cho thấy quan chức ĐCSTQ bận rộn đối phó với “người thổi còi” (Bác sĩ Lý Văn Lượng, người tiết lộ sự thực về dịch bệnh), nhưng lại che giấu tình hình dịch bệnh. Trong khi đó Tổng giám đốc WHO Tedros Adhanom Ghebreyesus lại khen ngợi quá trình phòng dịch của Chính phủ ĐCSTQ là “công khai, minh bạch”.
Trong bài còn chỉ rõ rằng “cảm giác an toàn sai lầm” mà WHO tạo ra, là nguyên nhân chính đẩy nhanh nguy cơ lây lan dịch bệnh trên toàn cầu trong vòng một tháng qua.
Sau khi thông tin được truyền tới Đài Loan, cư dân mạng thi nhau để lại bình luận:
“Chuyên gia của WHO đã khiến toàn thế giới phải khiếp sợ hay chưa? Vị giáo sư Nhật Bản lên tàu Diamond Princess kiểm tra, sau khi xuống tàu đã tự cách ly 14 ngày. Chuyên gia WHO lại nói rằng mình đã được xét nghiệm dịch, không cần cách ly, còn muốn lên máy bay?”
“Dù xét nghiệm âm tính, thì trước khi ra khỏi vùng dịch cũng cần cách ly 14 ngày, xét nghiệm dương tính thì vào phòng bệnh áp suất thấp”, vị chuyên gia WHO này đang làm một tấm gương xấu.” (Phòng bệnh áp suất thấp là chỉ phòng bệnh có áp suất không khí trong phòng thấp hơn áp suất bên ngoài phòng. Đây là một điều kiện quan trọng mà WHO đặc biệt coi trọng khi cấp cứu bệnh nhân SARS.)
“WHO đã hủ bại tới mức một chút trình độ chuyên nghiệp cũng không còn, Đài Loan căn bản không cần gia nhập vào tổ chức này. Hiện giờ là WHO cần Đài Loan, không phải Đài Loan cần WHO.”
“’Viêm phổi Vũ Hán’ đã trở thành đại dịch rồi, được chứ? Dịch bệnh đã lan rộng tới 38 quốc gia trên toàn cầu, WHO còn ba hoa gì nữa?”
Được biết, đoàn chuyên gia của WHO vào ngày 16/2 từng tới thị sát tình hình dịch bệnh tại Trung Quốc. Tuy nhiên, mãi tới ngày 23 mới đến thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, nơi tâm dịch nghiêm trọng nhất. Trước đó, nhóm chuyên gia đã có lần bỏ qua Vũ Hán, chỉ tới Bắc Kinh, Quảng Đông và Tứ Xuyên tìm hiểu dịch bệnh.
Minh Tú
httpv://www.youtube.com/watch?v=vcSCHRw-zuE&t=276s
CN7-TN-A-Tha Cho Người Ác Hồi Tâm, Không Dung Dưỡng Kẻ Mưu Thâm Hại Người-Cha Micae Phạm Quang Hồng
Tình trạng bùng phát và lây lan của dịch bệnh ‘viêm phổi ở Vũ Hán’ cũng phản ánh dạng “hiệu ứng cánh bướm” này: một bệnh dịch, kéo theo khủng hoảng kinh tế, gây bất ổn chính trị, người dân phẫn nộ… có thể làm sụp đổ chế độ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và làm thay đổi lịch sử Trung Quốc.
Tình trạng lây lan nghiêm trọng dịch bệnh viêm phổi ở Vũ Hán do virus corona chủng mới (COVID-19) đã khiến nhiều thành phố ở tỉnh Hồ Bắc phải bị phong tỏa, kỳ nghỉ lễ mùa xuân của Trung Quốc phải kéo dài, các doanh nghiệp phải trì hoãn thời gian trở lại làm việc, mọi hoạt động như du lịch, ăn uống, giao thông và giải trí đều rơi vào tình trạng ngưng trệ. Nhiều nơi vì thế đã mất cân bằng giữa cung và cầu, làm vật giá leo thang.
Gần đây, truyền thông ĐCSTQ đã tuyên bố “chống dịch thành công”, hối thúc giới doanh nghiệp sớm trở lại công việc, trong khi doanh nghiệp vừa và nhỏ rơi vào tình trạng tiến thoái đều khó: hoạt động trở lại thì thiếu nhân lực vì nhiều người chưa thể quay lại làm việc, khi tình hình dịch bệnh không kiểm soát được thì thiệt hại cả người cả của; không trở lại làm việc thì chìm vào khó khăn vì nhiều khoản chi phí vẫn phải chi trả trong lúc không có nguồn thu.
Tuyên truyền trấn an “chống dịch thành công” của truyền thông ĐCSTQ nhằm giải cứu nền kinh tế, để bảo vệ Chính phủ, đó là cách đánh đổi an toàn và nguy hiểm sinh mạng của hơn một tỷ người Trung Quốc.
Trong tình trạng dịch bệnh lây lan ngoài tầm kiểm soát, giới chức ĐCSTQ đã đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Gần đây, trong một bài báo của chuyên gia Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh của ĐCSTQ cho biết, ‘viêm phổi Vũ Hán’ được chia thành năm giai đoạn. 104 trường hợp nhiễm bệnh trước ngày 31/12 năm ngoái là giai đoạn đầu tiên, trong đó 15 người thiệt mạng. Giai đoạn thứ hai là từ ngày đầu năm mới 1/1 đến ngày 11/1. Giai đoạn thứ ba từ ngày 12/1 đến ngày 20/1. Trong ba giai đoạn này, số người nhiễm bệnh vượt quá 6000 người. Giai đoạn thứ tư là từ 21/1 đến 31/1, đây là đợt bùng phát triệt để.
Qua bài viết mới này có thể suy đoán, sau khi Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh nhận thấy dịch bệnh ngoài tầm kiểm soát đã báo cáo cho Bắc Kinh. Điều này phù hợp với những gì ông Thị trưởng Chu Tiên Vượng của Vũ Hán đã tuyên bố.
Ông Chu Tiên Vượng đã trả lời Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) rằng ngay khi phát hiện tình hình dịch bệnh ông đã báo cáo cho trung ương, nhưng ông chỉ có thể công bố sau khi được cấp trên ủy quyền. Có thể tuyên bố này là sự thật, nhưng rõ ràng việc tuyên bố như vậy sau khi dịch bệnh bùng phát cũng là một cách đẩy trách nhiệm.
Nhưng trong toàn văn phát biểu của ông Tập Cận Bình công bố trên tạp chí Cầu Thị (Qiushi) đã đề cập đến ngay từ ngày 7/1 ông Tập đã có chỉ đạo công tác phòng chống dịch bệnh.
Trên mạng internet có người lên án giới Viện sĩ của Ủy ban Y tế Trung Quốc đến Vũ Hán vào đầu tháng 12/2019, vì quan tâm hàng đầu của họ khi đến Vũ Hán không phải tìm cách phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh, mà để giành kho dữ liệu về virus của Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Vũ Hán mang về Bắc Kinh để viết công trình nghiên cứu.
Ngày 17/2 ông chủ nhiệm Cao Phúc (George F. Gao) của Trung tâm này đã “thông qua người trong giới truyền thông” tiết lộ trên truyền thông Hồng Kông rằng ngày 6/1, ông đã báo cáo với chính quyền trung ương và yêu cầu khởi động phản ứng khẩn cấp, nhưng trung ương không có hành động gì mà chỉ đề nghị “các biện pháp liên quan không nên ảnh hưởng đến không khí ngày lễ.”
Qua hành động của các bên cho thấy, hiện nay họ đang đẩy trách nhiệm cho nhau, không bên nào chịu nhận trách nhiệm. Nhưng bất kể thế nào, bên nào cũng có phần trách nhiệm, trong đó trách nhiệm hàng đầu là người có quyền lực cao nhất.
Một cựu quan chức tình báo của Mỹ đã nói với phóng viên của Yahoo News rằng kế hoạch “liên tục hoạt động” của giới lãnh đạo Trung Quốc, nghĩa là khả năng của chính phủ duy trì các chức năng cơ bản của nó trong cuộc khủng hoảng chưa có tiền lệ như chiến tranh hạt nhân hay thảm họa tự nhiên, đang được phía tình báo Mỹ đặt trọng tâm theo dõi. Ở Trung Quốc, điều này còn có thể liên quan đến việc các lãnh đạo cấp cao rời khỏi đất nước hoặc tìm nơi trú ẩn an toàn, “giống như các hầm ngầm ngày tận thế của Hoa Kỳ,” cựu quan chức này cho biết. Ngoài ra, ông còn nói thêm: cộng đồng tình báo nhìn thấy một số dấu hiệu các quan chức Trung Quốc đang thực những kế hoạch dự phòng này, cho thấy mức độ tiềm năng về sự lo ngại của Bắc Kinh.
Ngày 14/2, cả gia đình 4 người của đạo diễn Thường Khải (Chang Kai) thuộc hãng phim Hồ Bắc đều đã chết vì viêm phổi do COVID-19. Thường Khải đã để lại di thư viết rằng cha của ông bị nhiễm COVID-19 nhưng không vào được bệnh viện vì bệnh viện quá tải, vì vậy cả gia đình bị nhiễm bệnh lây.
Ngày 15/12, nữ nhà văn nổi tiếng Phương Phương bị mắc kẹt ở Vũ Hán đã chia sẻ trên Weibo: “Những điều tồi tệ đã không ngừng diễn ra. Một nữ y tá không may bị cảm nhiễm vì không có bất cứ phương tiện bảo hộ nào. Trường hợp cảm nhiễm này đã liên lụy cả gia đình: cha mẹ và anh trai đều bị nhiễm bệnh, ngay hôm trước cha mẹ cô ấy qua đời thì hôm qua cô ấy cũng qua đời, còn lại người em trai đang phải cấp cứu. Vào buổi chiều, người bạn bác sĩ của tôi nói với tôi rằng em trai cô ấy cũng mới ra đi. Virus sẽ cướp đi sinh mạng của cả gia đình. Tôi rất buồn, thầm nghĩ, cướp đi sinh mạng của họ phải chăng chỉ là virus?”
Có bao nhiêu gia đình đã bị tan biến, bao nhiêu thi thể đã bị tiêu hủy? Làm sao công luận có thể biết được trong bối cảnh quản chế nghiêm ngặt và phong tỏa điên cuồng của chính quyền?
Chính quyền đã bất cẩn trong ngăn chặn và kiểm soát dịch bệnh, còn không ngừng dối trá để lừa bịp, viện cớ giữ ổn định để đàn áp, chặn mạng internet, những cách hành xử như vậy chỉ phản tác dụng. Sự bất mãn và giận dữ của công chúng ví như cái nồi áp suất trên lò lửa cháy rực, nếu áp lực bên trong cứ tiếp tục dồn nén thì cuối cùng sẽ nổ tung.
Dưới áp bức của ĐCSTQ, người dân Trung Quốc sống không có tự tin và nhân phẩm, không có tự do và nhân quyền. Có thể một ngày nào đó họ sẽ thức tỉnh, cảm thấy rằng chờ chết trong cảnh bị phong tỏa như vậy thì thà liều mạng đứng lên chiến đấu chống lại hòng tìm đường sống.
Từ hiệu ứng cánh bướm để nhìn vào tác động của ‘viêm phổi Vũ Hán’ đối với kinh tế, chính trị, lòng dân Trung Quốc cho thấy, dịch bệnh này có thể thúc đẩy hoặc đẩy nhanh sự tan rã của chế độ Cộng sản Trung Quốc. Vì toàn bộ quá trình gây dịch bệnh là do thảm họa nhân quyền mà ĐCSTQ gây ra bằng chính trị toàn trị không có tự do ngôn luận.
Bình Tâm (Theo KanZhongGuo)
Bé N.T.V, (sinh ngày 18/12/2014, ngụ TP. Vũng Tàu) được Bệnh viện Lê Lợi tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu chuyển vào tại Khoa cấp cứu Bệnh viện (BV) Nhi Đồng 2 trong đêm 23/2, trong tình trạng bỏng nặng 50% độ 2-3 ở vùng mặt, ngực, mặt trước 2 cánh tay, mặt trước đùi trái và đã được truyền dịch và giảm đau từ tuyến dưới.
Nguyên nhân được cơ quan chức năng xác định là do dì ruột đổ xăng châm lửa đốt vì mâu thuẫn trong việc mượn, trả nợ của giữa người dì và cha cháu bé.
FB VO HONG LY
26.02.2020
Theo nhật báo Hàn Quốc Hankook ilbo, một quan chức phụ trách dịch Virus Corona Vũ Hán thuộc Bộ Tư pháp Hàn Quốc, tạm gọi là ông A, đã nhảy sông Hàn tự tử hôm qua 25-2.
Cảnh sát xác nhận vụ tự tử này thông qua camera giám sát. Theo cảnh sát, ông A đã lái xe và đâm vào lan can cầu Dongjak. Sau đó, ông xuống xe và nhảy khỏi cầu.
Ông A được đội cứu hộ Banpo tìm thấy vào khoảng 9h sáng cùng ngày trong tình trạng đã tử vong.
Xem thêm:
Trân Văn
26-2-2020
Bao nhiêu người, đặc biệt là các công dân Iran tin rằng, cho đến 10 giờ (CET) sáng 24 tháng 2, tổng số người nhiễm COVID-19 ở Iran là 43 (tăng thêm 15 người so với ngày 23 tháng 2) và tổng số người thiệt mạng vì COVID-19 là 8 (tăng thêm 5 người so với ngày 23 tháng 2) – dựa trên số liệu chính quyền Iran cung cấp cho WHO?
Tuy dữ liệu chính thức về số người bị nhiễm COVID-19 ở Iran thua xa Nam Hàn (763), Nhật (144), Ý (124) nhưng không phải tự nhiên mà các chuyên gia y tế và cộng đồng thế giới dành cho Iran sự quan tâm đặc biệt, xem Iran như một ổ dịch mà mức độ nguy hiểm không thua Trung Quốc.
***
Hôm 24 tháng 2, New York Times (NYT) đã tham khảo ý kiến của nhiều chuyên gia y tế, giải thích tại sao Iran trở thành nguy hiểm đối với cộng đồng quốc tế (1): Tuy bị cấm vận, Iran – nơi có nhiều thánh tích Hồi giáo – vẫn mở rộng cửa tiếp nhận tín đồ Hồi giáo trên khắp thế giới đổ đến. Những người hành hương đã lây nhiễm và mang COVID-19 vào Iraq, Afghanistan, Bahrain, Kuwait, Oman, Lebanon, Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, Canada,…
Từ Iran, COVID-19 đã lây nhiễm sang nhiều quốc gia thuộc khu vực Trung Đông, nơi mà các chuyên gia y tế cho là hội đủ những điều kiện cần thiết để dịch viêm đường hô hấp cấp do COVID-19 gây ra mở mang tầm vóc đại dịch: Lượng người qua lại lớn (bao gồm cả khách hành hương lẫn những người từ quốc gia này sang quốc gia khác làm thuê), các biện pháp kiểm soát – cách ly để phòng ngừa kém, dịch vụ y tế thiếu và yếu, khả năng minh bạch thông tin thấp và không chính xác!
***
Hôm 24 tháng 2, Ahmad Amiri Farahani – một đại biểu cho Qom trong Quốc hội Iran, khẳng định với các đồng viện tại Diễn đàn Quốc hội Iran rằng: Cách nay hai tuần, giới hữu trách tại Qom (một tỉnh nổi tiếng vì có nhiều thánh tích Hồi Giáo, trước nay vẫn thu hút rất đông khách hành hương đến Iran) đã phát giác sự hiện diện của COVID-19 và ở Qom, ít nhất đã có 50 người chết vì COVID-19. Vào thời điểm này, mỗi ngày không dưới mười người thiệt mạng vì viêm đường hô hấp cấp do COVID-19 gây ra.
Tuy nhiên chính quyền Iran phủ nhận thông tin ấy. Ahmad Amiri Farahani – dân biểu đối lập với đảng cầm quyền tại Iran – bị cáo buộc là tung tin đồn nhảm, tiếp tay cho các thế lực thù địch, phản động, cố tình khiến công chúng hoang mang nhằm gây xáo trộn sự ổn định chính trị tại Iran. Ahmad Harirchi – cố vấn Bộ trưởng Y tế Iran tuyên bố sẽ từ chức nếu dữ liệu của Ahmad Amiri Farahani chính xác nhưng không đả động gì đến việc thực hiện yêu cầu của Ahmad Amiri Farahani (tổ chức kiểm dịch ở Qom).
Tiến sĩ Mohamad Reza Ghadir – người vừa là lãnh đạo một đại học y khoa ở Qom, vừa là viên chức chịu trách nhiệm về phòng chống dịch bệnh ở Qom, xác nhận với đài truyền hình quốc gia rằng, Bộ Y tế Iran cấm giới hữu trách tại Qom tiết lộ bất kỳ số liệu nào liên quan đến COVID-19. Tuy không tiết lộ bất kỳ số liệu nào nhưng Tiến sĩ Ghadir nhấn mạnh, tình hình dịch bệnh ở Qom rất nghiêm trọng! Cũng trong ngày 24 tháng 2, các phương tiện truyền thông chính thức loan báo, Tiến sĩ Ghadir đã bị cách ly.
***
Ngày 23 tháng 2, The Jerusalem Post – một nhật báo ở khu vực Trung Đông – kể rằng, dân chúng Iran vừa sợ hãi, vừa giận dữ vì chính phủ Iran dối trá và hệ thống truyền thông chính thức tại Iran lờ đi, không loan báo những thông tin về COVID-19 tại Iran. Không chỉ Qom, COVID – 19 đang lây lan rộng rãi. Đảng cầm quyền tại Iran ém nhẹm thông tin về COVID – 19 để kiếm tiền từ du lịch hay để cuộc bầu cử diễn ra vào thứ sáu tuần trước (21 tháng 2) thành công tốt đẹp hoặc cả hai?
Không ai biết lý do thực nhưng hôm thứ bảy (22 tháng 2), dân chúng thành phố Talesh nằm bên bờ biển Caspi đã nổi loạn sau khi thành phố này bị cô lập nhằm ngăn ngừa COVID-19 lây lan. Chính quyền Iran vừa tỏ ra hết sức giận dữ đối với cuộc nổi loạn mà họ cáo buộc là do quần chúng nhẹ dạ, cả tin để cho các thế lực thù địch, phản động kích động, vừa tuyên bố đóng cửa tất cả các trường học tại Tehran, Alborz, Qazvin, Markzai, Qom, Hamedan, Isfahan, Gilan và Mazandaran mà không giải thích lý do.
Cuối tuần vừa qua tại Iran có một chuỗi những sự kiện theo kiểu “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược): Bộ trưởng Khoa học của Iran khuyên dân chúng nên đến các cơ sở y tế để khám bệnh nếu có các triệu chứng giống như cảm lạnh. Một viên chức hữu trách ở Alborz – một trong những tỉnh quyết định đóng cửa tất cả các trường học – thì khuyên dân chúng không nên mang khẩu trang. Alborz không có ai bị nhiễm COVID – 19. Đừng tin tin đồn cũng đừng phát tán tin đồn mà nên chờ những thông tin chính thức từ Bộ Y tế.
Trên mạng xã hội đã có những thông tin mô tả về tình trạng hết sức đáng sợ của nhiều bệnh viện ở Iran. Theo đó, không chỉ những người đã nhiễm COVID – 19 sợ hãi mà các nhân viên y tế cũng sợ hãi vì thiếu các phương tiện để bảo vệ chính họ không bị lây nhiễm. Dọa dẫm và trừng trị làm gương không chặn được những thông tin như sinh viên y khoa ở Isfahan từ chối tham gia hỗ trợ chữa trị các bệnh nhân nhiễm COVID – 19 vì không được cung câp khẩu trang, găng tay và những trang bị bảo hộ thiết yếu (2)…
***
Sau khi COVID – 19 xuất hiện và bùng phát ở Trung Quốc, chính quyền Iran – vốn đã và đang chật vật xoay sở để giữ vững sự lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của đảng cầm quyền – trở thành một trong những chính quyền đầu tiên tuyên bố sát cánh với Trung Quốc, hỗ trợ Trung Quốc phòng chống COVID – 19. Iran đã gom và gửi tặng Trung Quốc nhiều triệu khẩu trang. Ngày 1 tháng 2, Hội Trăng lưỡi liềm đỏ của Iran tiếp tục tặng thêm cho Trung Quốc một triệu khẩu trang nữa và…
Ngày 2 tháng 2, Fealu Mardasi – cố vấn Hiệp hội các nhà sản xuất vật tư y tế của Iran – cảnh báo, Trung Quốc không chỉ thu gom mà còn ứng tiền trước để mua hết những khẩu trang mà Iran sẽ sản xuất. Đến thời điểm đó, tuy không thể xác định được năng lực sản xuất khẩu trang của các doanh nghiệp tại Iran như thế nào nhưng Mardasi cho rằng, nếu chính quyền Iran không cấm xuất cảng khẩu trang, Iran sẽ không đủ khẩu trang cho dân chúng Iran phòng ngừa COVID – 19 trong trường hợp COVID – 19 bùng phát (3).
Trước áp lực của dư luận, ngày 4 tháng 2, Bộ Y tế và Cơ quan Quản lý thị trường của Iran “nhất trí” cấm xuất cảng khẩu trang (4). Mohammad Reza Kalami – phát ngôn viên của Cơ quan Quản lý thị trường Iran – cho biết, cơ quan này sẽ cùng với Tổ chức Xúc tiến thương mại Iran nghiên cứu để có các biện pháp thích hợp… Chưa rõ xuất cảng khẩu trang sang Trung Quốc mang lại nguồn lợi trị giá bao nhiêu nhưng dân chúng Iran đang bấn loạn vì tìm không ra khẩu trang, giá khẩu trang vượt tầm với của nhiều người.
***
Tường thuật về sự lây lan của COVID – 19 tại Iran, nhiều cơ quan truyền thông của cả phương Tây lẫn khu vực Trung Đông nhấn mạnh, trong vài ngày vừa qua, Iran hỗn loạn không chỉ vì COVID – 19 mà còn vì thiếu thông tin đáng tin cậy. Dân chúng Iran không tin chính quyền Iran trung thực. Cộng đồng quốc tế cũng không tin. Lúc này, cả dân chúng Iran lẫn cộng đồng quốc tế cùng đề cập đến scandal xảy ra vào tháng trước: Chính quyền Iran dối trá để che đậy việc bắn một phi cơ dân dụng của Ukraine.
Cùng với COVID – 19, biểu tình đòi minh bạch thông tin bùng phát khắp nơi ở Iran, sau những cuộc biểu tình ở Tehran, ở Talesh, ở Rasht,… đòi giải thích chính thức tại sao lại đóng cửa các trường học, lại cách ly các khu dân cư là những cuộc biểu tình bên ngoài các bệnh viện… Sự phẫn nộ càng lúc càng tăng khi chính quyền Iran trả lời bằng dùi cui, bằng lựu đạn cay,… Sử dụng bạo lực để đập tan các hoạt động phản kháng sẽ kéo dài được bao lâu và làm sao có thể gọi đó là nỗ lực giữ vững ổn định chính trị?
Cho dù các lân bang đang lần lượt tuyên bố hạn chế qua lại với Iran, thậm chí đóng cửa biên giới nhưng chính quyền Iran vẫn chưa cấm các chuyến bay mang khách hành hương đến và đi. Chính quyền Iran chỉ tuyên bố đóng cửa các trường học, cô lập nhiều khu vực chứ không nhìn nhận COVID – 19 đã lây lan khắp nơi, kể cả khi đã có những dấu hiệu hết sức rõ ràng cho thấy họ chẳng còn giấu được ai.
***
Liệu câu chuyện về COVID – 19 ở Iran có khiến hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam tỉnh ra, thôi mơ trở thành quốc gia đầu tiên dập được COVID – 19 (5) để tập trung nhiều hơn vào nỗ lực phòng ngừa, nâng cao hiệu quả của hoạt động cô lập, không để tái diễn tình trạng những người thuộc diện cần cách ly muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm như đã từng xảy ra với nhiều du khách Trung Quốc (6)?
Liệu câu chuyện về COVID – 19 ở Iran có khiến hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam ngưng “tán hươu tán vượn” để khuyến khích du lịch cả trong nội địa lẫn bên ngoài Việt Nam, gạt bỏ ý tưởng áp dụng các biện pháp “thân thiện” để thu hút du khách thập phương nhằm đạt chỉ tiêu tăng trưởng của năm nay (7), thậm chí cả hệ thống dắt díu nhau hối hả chạy theo những đòi hỏi hết sức vô lối của một số du khách Hàn Quốc (8)?
Liệu câu chuyện về COVID – 19 ở Iran có giúp hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam mạnh dạn hơn để ban hành lệnh cấm xuất cảng hết tấn khẩu trang này đến tấn khẩu trang khác qua cả các cửa khẩu trên đất liền (9) lẫn đường hàng không (10) sang Trung Quốc, không sợ bị Trung Quốc chỉ trích như đã từng chỉ trích Đài Loan?
Trí tuệ và lương tâm của các viên chức hữu trách tại Việt Nam đang để ở đâu khi nguồn khẩu trang tiếp tục chảy sang bên kia biên giới Việt – Trung, bất chấp dân chúng loay hoay tìm kiếm khẩu trang hợp cách để tự bảo vệ mình, bất chấp đội ngũ nhân viên y tế phải tự may khẩu trang (11)? Giá phải trả cho dịch bệnh sẽ rất cao nếu không đủ vật dụng thiết yếu giúp nhân viên y tế – đội ngũ đảm trách vai trò ngăn chặn, giảm thiểu thiệt hại của dịch bệnh tại một cộng đồng, một quốc gia – bị lây nhiễm!
Thông qua chương trình phát thanh bằng tiếng Iran của… BBC, Tiến sĩ Babak Gharaye Moghadam – chuyên gia y tế của Iran – vừa kêu gọi dân chúng Iran nên tránh xa các bệnh viện để tránh nhiễm COVID – 19. Sở dĩ Tiến sĩ Moghadam phải chọn BBC vì dân chúng Iran không còn tin cậy chính quyền và hệ thống truyền thông Iran. NYT kể rằng, dân chúng Iran phớt lờ tất cả các khuyến cáo chính thức, tiếp tục đổ đến bệnh viện yêu cầu xét nghiệm COVID – 19. Trước áp lực của công chúng, cuối tuần vừa qua, Bệnh viện Imam Khomeini ở Tehran phải dựng một khu xét nghiệm dã chiến trong khuôn viên… Liệu hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam có học được gì từ chuyện trái khoáy này và có còn tiếp tục nhìn việc chia sẻ thông tin, hình ảnh kiểu như lũ trẻ phải dùng giấy thay khẩu trang là… “phản cảm” (12) không?
Chú thích
(1) https://www.nytimes.com/2020/02/24/world/middleeast/coronavirus-iran.html
(4) https://financialtribune.com/node/102025
(5) https://tuoitre.vn/viet-nam-nuoc-dau-tien-dap-duoc-dich-covid-19-20200221082706271.htm
(7) https://tuoitre.vn/du-lich-viet-nam-dam-bao-an-toan-nhung-cung-can-than-thien-20200220174210322.htm
(8) https://news.zing.vn/so-y-te-da-nang-noi-gi-ve-viec-nguoi-han-quoc-tu-choi-cach-ly-post1051490.html
(9) https://vtc.vn/bao-ve-nguoi-tieu-dung/xuat-tiep-6-xe-khau-trang-y-te-sang-trung-quoc-ar528905.html
CƯỜNG QUỐC KHÔNG BẠN BÈ…
+ Trên trường quốc tế «Chính trong những thời điểm khó khăn mà người ta biết được ai là bạn thực sự. Và Trung Quốc nhận ra rằng họ chẳng có bao nhiêu bạn bè» – Le Figaro trích lời một nhà ngoại giao cấp cao tại Bắc Kinh.
Chỉ có nhà độc tài Hun Sen đang trị vì Cam Bốt, nước chư hầu của Trung Quốc đến Bắc Kinh để bắt tay Tập chủ tịch, bày tỏ lòng “hiếu thuận”.
+ Sao Bắc Kinh lại cô đơn đến vậy?
…Mạng xã hội từng tràn ngập nến, hoa, và những dòng chữ «Cầu nguyện cho Paris», chia sẻ những hình ảnh về công trình nổi tiếng 800 năm tuổi đang bốc cháy giữa thủ đô nước Pháp. Hay là cầu nguyện cho Amazon, cho nước Úc…trong thảm họa cháy rừng, cho những nạn nhân các vụ khủng bố tại nhiều nơi trên thế giới. Nhưng còn Vũ Hán, với hàng loạt người bệnh ngã gục, các đại đô thị như Thượng Hải trở thành thành phố ma… sao không có phong trào liên đới nào?
Dư luận đồng cảm với các nạn nhân của dịch bệnh tại Hoa lục, nhưng không phải với chính quyền độc đoán của họ…
+ Không ít người tự hỏi, phải chăng nhân nào quả nấy. Năm 2013 có đến 10.000 người Philippines thiệt mạng trong siêu bão Hải Yến (Haiyan). Một số nước hứa tặng hàng chục triệu đô la, Indonesia cũng thường bị thiên tai cũng hỗ trợ đến một triệu đô la, nhưng Bắc Kinh thông báo chỉ giúp Manila có 100.000 đô la! Bằng đúng số tiền của một nước nghèo và cũng bị ảnh hưởng của trận bão này như Việt Nam. Thời điểm đó, Philippines dưới sự lãnh đạo của tổng thống Benigno Aquino có thái độ kiên quyết trước việc Trung Quốc bành trướng trên Biển Đông…
+ Phải chăng việc ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt các nước nhỏ, dùng thủ đoạn để cạnh tranh, chèn ép về kinh tế, đánh cắp công nghệ…lâu nay đã gây nhiều bất bình, nay mới bộc lộ. Một nhà nước chạy đua lên không gian, tranh giành vị trí siêu cường hàng đầu với Mỹ nhưng để dân chết như rạ vì dịch bệnh, bắt bớ các nhà báo công dân đưa tin về Vũ Hán…đã làm cho hình ảnh Trung Quốc ngày càng xấu xí hơn trước thế giới.
THẨM TUYÊN
***
TRUNG QUỐC “ĐÔNG Á BỆNH PHU”
Một trong những mặt trái của toàn cầu hóa, như được cảnh báo từ cách đây chừng 20 năm khi nhiều nhà quan sát lên tiếng về khả năng lây lan bệnh dịch, giờ đã có thể nhìn thấy rõ. Tuy nhiên, gần như không nhà quan sát nào dự báo về việc đất nước nào được hưởng lợi nhiều nhất từ toàn cầu hóa sẽ thiệt hại nặng nhất bởi chính yếu tố này.
Chẳng quốc gia nào làm giàu với tốc độ cực nhanh nhờ toàn cầu hóa bằng Trung Quốc. Tầm quan trọng của thị trường Trung Quốc lớn đến mức nhà cầm quyền Trung Quốc “đồng hóa” nó với sức mạnh chính trị của họ. Ngạo mạn, lố bịch, kẻ cả, ngồi xổm lên luật pháp quốc tế…, Trung Quốc chà đạp mọi thứ và dùng mọi thủ đoạn để vừa làm giàu vừa xây dựng sức mạnh chính trị từ tầm quan trọng thị trường của đất nước mình. Có lẽ chẳng phát ngôn viên ngoại giao nào trên thế giới bị ghét nhiều bằng các phát ngôn viên Trung Quốc, dù họ chỉ lập lại quan điểm theo yêu cầu của chính phủ họ.
Có lẽ cũng không quốc gia nào trên con đường trở thành cường quốc lại tạo ra ít giá trị cho thế giới bằng Trung Quốc. Thực dân Anh và Pháp còn mang lại ít nhiều giá trị văn hóa và dân chủ. Trung Quốc chỉ mang đến thảm họa, từ văn hóa, dân chủ đến ngoại giao. Có lẽ cũng chẳng quốc gia nào đi lên bằng cách đánh đổi sự tổn thất môi trường bằng Trung Quốc. Ngay cả người dân của họ còn bị tước đoạt những quyền căn bản huống hồ môi trường.
Thế giới dường như bắt đầu trở nên quá bé trước sức mạnh không có gì có thể cản nổi của Trung Quốc. Tuy nhiên, thế giới toàn cầu hóa không có nghĩa tất cả quốc gia còn lại trên thế giới đều cần Trung Quốc, còn Trung Quốc thì không. Vô số đại công ty đa quốc gia phải cúi đầu và vô số nước nhỏ phải chìu lòng trước sức ép Trung Quốc càng khiến Bắc Kinh tin rằng họ đã ngồi lên ngai vàng của thế giới toàn cầu và phần còn lại thế giới phải chầu phục dưới trướng. Sự ngạo mạn quá lố lấn át lý trí đến mức Trung Quốc không thèm nghĩ rằng thế giới toàn cầu hóa là một thế giới mà trong đó tất cả các bên đều cùng chia sẻ lợi ích và đều cùng gánh chịu thiệt hại.
Vấn đề ở chỗ người ta luôn dễ dàng chia sẻ lợi ích trong khi thường tránh né việc cùng gánh vác tổn thất, và sự san sẻ càng khó xảy ra khi người ta tin rằng ai hưởng lợi nhiều nhất thì người đó phải tự biết lo và càng phải tự biết lo một khi anh ta lâu nay tin rằng mình luôn đủ khả năng tự lo. Thổi phồng sức mạnh một cách thái quá đôi khi nhận lãnh một kết quả rất tai hại. Sự thổi phồng sức mạnh tạo ra tâm lý thù ghét sẽ mang lại một kết quả thậm chí còn tệ hơn tai hại. Nói như vậy không có nghĩa Trung Quốc có thể rút được gì từ bài học này. Họ đã quen xấc xược, trong khi dễ tự ái.
“Đông Á bệnh phu” là căn bệnh nghiêm trọng hơn cả trận dịch đang hoành hành. Để Bắc Kinh tỉnh ra, Trung Quốc cần nhiều hơn một trận dịch, chẳng hạn một cuộc biến động từ sự “vỡ mộng” của chính người dân. Dù gì, từ sự kiện dịch bệnh này, Trung Quốc tất nhiên không thể không thấy đâu mới thật sự là căn bệnh nguy hiểm hơn và khó chữa trị hơn. Nguồn gốc xuất phát của nó không nằm ở Vũ Hán. Nó ở ngay Bắc Kinh.
MẠNH KIM
CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 26/2)