CHIẾC KHĂN MU-SOA – (Tiểu Tử)

CHIẾC KHĂN MU-SOA

TIỂU TỬ

Hôm đó, tôi nhận được một CD gởi từ Bruxelles (nước Bỉ) trên CD thấy đề: ” À Monsieur Tiêu Tu “. Chữ viết bằng bút feutre rõ nét, nói lên người viết có trình độ. Tuy viết ” Tiểu Tử ” không có dấu, người gởi viết tên của mình lại có dấu đầy đủ:

” Exp : Nguyễn Thị Sương ” ! Vừa ngạc nhiên vừa thích thú, tôi vội vã đặt dĩa vào máy, nghe. Đó là giọng một người con gái miền Nam, trong trẻo, phát âm rõ ràng. Những gì cô ta nói đã làm tôi xúc động, có lúc tôi ứa nước mắt! Tôi đã nghe nhiều lần và cố gắng ghi chép lại đây. Dĩ nhiên là tôi đã viết để đọc cho suông sẻ chớ cô gái nói còn nhiều chỗ nghe sượng hay dùng từ chưa chính xác

…Thưa ông,

 Con tên Nguyễn Thị Sương, con của Nguyễn Văn Cương, một trong những nhân vật trong truyện ngắn ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình ” của ông.

 Thưa ông. Con sanh ra và lớn lên ở Pháp, biết nói tiếng Việt nhưng không biết đọc và viết tiếng Việt. Vì vậy, con phải dùng cách nầy để liên lạc với ông. Xin ông thông cảm!

 Hôm chúa nhựt rồi, chị Loan bà con bạn dì của con ghé nhà nói:

 ” Sương ơi ! Người ta nói về ba của Sương ở trong truyện ngắn đăng trên internet cả tuần nay nè ! Chị in ra đem qua đây đọc cho em nghe. “. Rồi chỉ đọc:

 Đó là truyện ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình “..

 Thưa ông. Con chưa biết Việt Nam, nhưng những gì ông tả trong truyện làm như con đã thấy qua rồi! Bởi vì hồi con mới lớn ba con thường hay kể chuyện về cái làng Nhơn Hòa và con rạch Cồn Cỏ của ba con, về những người bạn của ba con hồi thời tuổi nhỏ, kể tỉ mỉ đến nổi con có cảm tưởng như ba con đang cầm tay con dẫn đi coi chỗ nầy chỗ nọ ( Nói đến đây, giọng cô gái như nghẹn lại vì xúc động . Ngừng mấy giây rồi mới nói tiếp…) Mà ba cứ kể đi kể lại hoài làm như là những hình ảnh đó nó ám ảnh ba dữ lắm. Sau nầy thì con mới hiểu khi ba con nói:

 ” Hồi đó, ba đi Pháp quá sớm, ở cái tuổi chưa biết gì nhiều. Rồi qua đây, chóa mắt ngất ngây với những văn minh tiến bộ của xứ người làm ba quên đi cái làng nhà quê của ba. Điều ân hận lớn nhứt của ba là đã không viết gởi về một chữ để hỏi thăm bạn bè hồi đó. Ba phải về thăm lại Nhơn Hòa Cồn Cỏ, con à ! “. Nói đến đó, ba ứa nước mắt nắm bàn tay con dặc dặc:

 ” Mà con cũng phải về với ba nữa! Về để cho ba lên tinh thần! Về để thấy ba biết xin lỗi mọi người! Về để thấy ba biết nhìn lại cái quê hương của ba cho dầu nó có quê mùa xấu xí bao nhiêu đi nữa! Về để thấy ba chưa đến nỗi là thằng mất gốc! “. ( Đến đây, không còn nghe gì nữa ! )

 Xin lỗi ông ! Con đã ngừng thâu để con khóc ( Rồi giọng cô lạc đi ) Con thương ba con! ( Ngừng một lúc )

 Thưa ông. Ba má con đều là giáo sư toán, dạy ở lycée. Má con mất hồi con mười tuổi. Bây giờ con làm chủ một tiệm sách ở Bruxelles, ba con dạy ở cách nhà không xa lắm. Một hôm, ba nói:

 ” Ba được một thằng bạn học hồi ở đại học, người Phi Châu, mời qua xứ nó giúp tổ chức lại hệ trung học. Ba đã OK. “. Rồi ba đưa cho con một phong bì loại A4, nói : ” Con ráng tìm cách về Nhơn Hòa Cồn Cỏ, trao cái nầy cho cô Hai Huê nói ba không quên ai hết ! “. Con nhìn thấy trên phong bì ba viết ” Mến trả lại Huê, kỷ vật của thời tuổi nhỏ. Cương “. Vậy rồi ba qua Phi Châu làm việc rồi mất ở bển trong mấy trận nội chiến ( Chắc ngừng thâu ở đây nên không nghe gì nữa )

 Thưa ông. Nhờ nghe đọc ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình ” mà con biết được mối tình một chiều của cô Hai Huê, biết được cái khăn mu-soa mà cô Hai đã thêu tặng ba con thuở thiếu thời. Cái khăn đó, bây giờ thì con biết nó đang nằm trong phong bì A4 mà con đang giữ để trả lại cô Hai. Và bây giờ thì con thấy thương cô Hai vô cùng và cũng thấy tội nghiệp ba con vô cùng ( Chỗ nầy giọng cô gái lệch đi, ngừng một chút mới nói tiếp ) Con nhờ ông giới thiệu con cho bác Sáu Lân, người đã kể chuyện để ông viết về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Con sẽ xin bác Sáu đưa con về đó để con làm theo lời dặn của ba con …

 Địa chỉ và số phôn của con như sau :

Melle Nguyên ……

 Con cám ơn ông.

 Con : Sương

Nhớ lại, cách đây khá lâu, một thằng bạn ở Marseille ( miền Nam nước Pháp ) gọi điện thoại lên Paris cho tôi, nói : ” Dưới nầy trời tốt, mầy xuống chơi, đi câu với tao. Sẵn dịp, tao giới thiệu mầy cho một ông bạn mới từ Việt Nam qua định cư ở đây. Tao có khoe với ổng là mầy viết lách khá lắm. Ổng nói ổng muốn nhờ mầy viết một chuyện nhỏ ở dưới quê của ổng để ổng tìm một người bạn. Tao thấy coi bộ ngộ à ! Xuống, đi ! “. Vậy rồi tôi đi Marseille. Sau đó, tôi viết ” Con rạch nhỏ quê mình ” với câu gởi gắm của ổng : ” Tôi nhờ ông viết lại giùm. Biết đâu chừng thằng Cương sẽ đọc. Để nhắc nó đừng quên con rạch Cồn Cỏ, đừng quên thằng Đực Nhỏ, thằng Lân, con Huê … “.

Sau khi nghe CD và ghi chép lại, tôi gọi điện thoại xuống Marseille thì thằng bạn tôi cho hay là ông Lân đã dọn về ở ngoại ô Paris, cách đây mấy năm. Nó cho tôi địa chỉ và số điện thoại của ổng. Vậy rồi ổng và tôi gặp nhau. Tôi kể sơ câu chuyện và đưa cho ổng mượn cái CD. Tôi thấy ổng rơm rớm nước mắt khi nghe tôi nói làm tôi cũng xúc động: người đàn ông hiên ngang, xong xáo trong trận mạc, gan lỳ đánh Việt cộng đến nỗi mang hỗn danh ” thằng Lân ăn pháo “… vậy mà bây giờ cũng biết ứa nước mắt khi nhận được tin thằng bạn không bao giờ gặp lại !

Khi chia tay, ổng nói : ” Cám ơn ông! Nhờ có bài viết của ông mà hôm nay tôi mới có tin của thằng Cương! Tôi sẽ thay nó, đưa con gái nó về thăm Cồn Cỏ! Và thắp cho nó ba cây nhang ở đầu vàm để vong hồn nó nương theo đó mà tìm lại con đường về … “.

* * *

Hơn một tháng sau, ông Lân gọi điện thoại cho tôi nói ổng vừa ở Việt Nam về, muốn gặp tôi để trả cái CD và để ổng kể chuyến đi nầy của ổng. Vậy là chúng tôi đã gặp nhau và tôi đã ghi những lời ổng kể …

 … Nhờ cái CD ông cho tôi mượn mà tôi liên lạc được con Sương. Tội nghiệp! Biết được là tôi gọi, nó khóc ồ ồ ở đầu dây bên kia! Sau đó, nó kêu tôi bằng ” Bác Sáu “, ngọt như tôi là bác ruột của nó vậy! Thấy thương quá!

 Vậy rồi hai bác cháu tôi bay về Việt Nam. Ở Sài Gòn chúng tôi mướn một chiếc xe hơi có tài xế để về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Trên xe, tôi nói với con Sương: ” Ở Cồn Cỏ, ba của con không còn bà con gì hết, họ đã dọn lên tỉnh ở mấy chục năm nay. Bây giờ, ba con chỉ còn có một người bạn thân … ” . Con nhỏ nói; ” Cô Hai Huê ! “. Tôi gật đầu ờ. Nó nói tiếp: ” Cô Hai là người ba nhắc thường nhứt và ba hay thở dài nói ba có lỗi với cô Hai nhiều lắm! Thấy ba con như vậy, con cũng nghe đau lòng, bác Sáu à ! “.

 Thấy thương quá, tôi cầm bàn tay nó bóp nhẹ. Con Sương nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng vẫn để bàn tay nó trong lòng bàn tay tôi. Ông biết không ? Tôi không có con, bây giờ, trong cái cầm tay nầy, tôi bỗng cảm thấy như thằng Cương vừa đặt vào tay tôi một đứa con. Trời Đất ! Sao tôi muốn nói : ” Sương ơi ! Từ nay, bác Sáu sẽ thay ba con mà lo lắng bảo vệ con như con là con của bác vậy! “. Nhưng thấy có vẻ cãi lương quá nên tôi làm thinh!

 Xe ngừng ở chợ Cồn Cỏ. Bác cháu tôi vô chợ nhà lồng đến sạp vải của con Huê thì thấy một cô gái lạ. Cổ nói cổ là cháu kêu con Huê bằng dì và đến đây phụ bán vải từ mấy năm nay. Cổ nói : ” Dì Huê có ở nhà, ông bà vô chơi ! “.

 Chúng tôi đi lần theo con đường nằm dọc bờ rạch. Đường nầy bây giờ được tráng xi-măng sạch sẽ. Tôi nói:

 ” Nhà cô Hai có cây mù u nằm trước nhà cạnh bờ rạch, dễ nhận ra lắm ! “. Đến nơi, thấy còn nguyên như cách đây mấy chục năm: cũng hàng rào bông bụp thấp thấp, qua một cái sân nhỏ là ngôi nhà xưa ngói âm dương, kèo cột gỗ, ba gian hai chái với hàng ba rộng, một bên hàng ba có một bộ ván nhỏ … Tôi hơi xúc động vì bắt gặp lại những gì của thời cũ. Chỉ có bao nhiêu đó thôi – nhỏ xíu – vậy mà sao gợi lại được vô vàn kỷ niệm ! Tôi gọi lớn: ” Huê ơi Huê ! “. Trong nhà chạy ra một người đàn bà tóc bạc nhìn tôi rồi la lên: ” Trời Đất ! Anh Lân ! “. Tuy cô ta đang nhăn mặt vì xúc động, tôi vẫn nhận ra là Huê ! Không kềm được nữa, Huê và tôi cùng bước tới nắm tay nhau vừa dặc dặc vừa nói ” Trời Đất ! Trời Đất ! ” mà không cầm được nước mắt!

 Một phút sau, Huê buông tay tôi ra quay sang con Sương, hỏi:

” Còn ai đây ? “. Tôi nói:

” Con Sương ! Con thằng Cương ! “.. Nó hỏi:

” Còn anh Cương đâu ? “. Con Sương thả rơi ba-lô xuống đất, bước lại phía con Huê, nói:

” Ba con chết rồi, cô Hai ơi ! “. Con Huê chỉ nói được có một tiếng ” Chết ” rồi xiêu xiêu muốn quị xuống.

 Con Sương phóng tới đỡ con Huê, nói:

 ” Cô Hai ơi ! “. Rồi hai cô cháu ôm nhau khóc nức nở.

 Tôi đứng tần ngần một lúc mới bước lại đặt tay lên vai Huê bóp nhẹ:

 ” Tại cái số hết, Huê à ! Thằng Cương đang dạy ở bên Bỉ, mắc gì mà qua Phi Châu làm việc để rồi chết mất xác trong chiến tranh ở bên đó. Tại cái số hết ! Phải chịu vậy thôi ! “.

 Con Sương dìu Huê lại ngồi ở bực thềm, vói tay mở ba-lô lấy phong bì A4, nói:

 ” Ba con gởi cái nầy cho cô “. Huê cầm phong bì, nheo mắt đọc rồi lắc đầu nhè nhẹ:

 ” Chắc là cái khăn mu-soa ! “.. Huê xé phong bì lấy khăn ra cầm hai góc khăn đưa lên nhìn:

 khăn còn thẳng nếp, chưa có dấu hiệu xử dụng ! Huê nhăn mặt, đưa khăn lau nước mắt của mình rồi sang qua lau nước mắt của con Sương làm nó cảm động nấc lên khóc. Huê nói:

 ” Khăn nầy cô thêu tặng cho ba của con, nhưng không có duyên nên khăn lại trở về. Bây giờ, cô tặng cho con để kỷ niệm ngày cô cháu mình gặp nhau “. Con Sương cầm lấy khăn rồi ngả đầu vào vai Huê, nói:

 ” Con cám ơn cô Hai “. Huê vừa gật đầu vừa choàng tay ôm con Sương lắc nhè nhẹ như vỗ về đứa con!

 Tôi bước ra bờ rạch ngồi cạnh gốc cây mù u đốt thuốc hút. Tôi thấy trên thân cây có đóng một cây đinh dài đã gỉ sét đen thui, vắt lên cây đinh là một cuộn dây dừa cũ mèm như muốn mục. Tôi nghĩ chắc con Huê nó làm như vậy, nó vốn nhiều tình cảm và giàu tưởng tượng. Nó có ý nói con thuyền ngày xưa đã bỏ bờ đi mất, nếu một mai có trôi về được thì cũng có sẵn dây để cột con thuyền vào gốc cây mù u … Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm: ” Cương ơi ! Mầy có linh thiêng thì về đây hút với tao một điếu ! “. Tự nhiên, tôi ứa nước mắt!

 Khi tôi trở vô nhà thì cô cháu tụi nó ngồi cạnh nhau trên bộ ván, nói chuyện coi bộ tương đắc! Thấy tôi, Huê nói để vô làm cơm cùng ăn. Tôi từ chối vì phải về trả xe.. Huê xin cho con Sương ở lại chơi với nó mươi hôm, còn con Sương thì hớn hở :

 ” Bác Sáu đừng lo ! Con về một mình được ! “.

 Tôi bằng lòng nhưng đề nghị cùng ra đầu vàm thắp ba cây nhang cho thằng Cương. Con Huê vô nhà lấy nhang và một tấm ni-long để ra đó trải cho ba người ngồi. Khi đi ngang cây mù u, con Huê bước lại gốc cây lấy cuộn dây dừa liệng xuống rạch, rồi phủi tay, đi ! 

 Sau khi cúng vái ở đầu vàm, cô cháu nó đưa tôi ra xe. Nhìn tụi nó cập tay nhau mà thấy thương quá, ông ơi !

 * * *

… Bây giờ thì cô Sương đã đem cô Huê qua Bỉ ở với cổ. Nghe ông Lân nói hai cô cháu rất ” tâm đồng ý hợp “. Còn chiếc khăn mu-soa thêu thì ông Lân nói cô Sương đã cho lộng vào một khuôn kiếng rất đẹp treo ở phòng khách , ở một vị trí mà ai bước vào cũng phải thấy !

TIỂU TỬ

PHÁP LUẬT KHÔNG VÌ CÔNG LÍ

Phạm Đình Trọng

PHÁP LUẬT KHÔNG VÌ CÔNG LÍ

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

CHÍNH QUYỀN VÌ NGƯỜI DÂN VÀ PHÁP LUẬT VÌ CÔNG LÍ LÀ HAI THÀNH TỐ CƠ BẢN NHẤT, QUYẾT ĐỊNH NHẤT TẠO LÊN NỀN TẢNG BỀN VỮNG CỦA MỘT XÃ HỘI, MỘT NHÀ NƯỚC, MỘT THỂ CHẾ .
TUYÊN Y ÁN TỬ HÌNH VỚI HỒ DUY HẢI, PHIÊN TÒA GIÁM ĐỐC THẨM NGÀY 8.5.2020 CHÀ ĐẠP LÊN CÔNG LÍ CŨNG ĐÃ TUYÊN TỬ HÌNH VỚI NHÀ NƯỚC THỐI NÁT ĐÃ DỰNG LÊN PHIÊN TÒA GIÁM ĐỐC THẨM BẤT LƯƠNG, BẤT CÔNG 8.5.2020.

NHÀ NƯỚC THỐI NÁT
1. Dùng sức mạnh bạo lực nhà nước đàn áp dân. Chính quyền hèn nhát khoanh tay nhìn giặc bắn giết dân, bình thản nhìn giặc làm chủ lãnh thổ của cha ông để lại ngoài biển Đông. Nhà nước bạc nhược với giặc xâm lược nhưng lại hùng hổ động binh xuất tướng, xuất quân đánh dân. Huy động cả bộ công an mở chiến dịch lớn do trung tướng thứ trưởng bộ Công an chỉ huy, điều động cả một trung đoàn cảnh sát cơ động thiện chiến với xe bọc thép, vũ khí điện tử đánh úp thôn xóm nhỏ bé, hiền hòa và người dân lương thiện ở Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội. Đang đêm cảnh sát vũ trang phá cửa, xông vào nhà dân, bắn chết cụ Lê Đình Kình 84 tuổi đời, gần 60 tuổi cộng sản ngay trên giường ngủ. Chỉ nhà nước tận cùng thối nát mới hành xử với dân như vậy.

2. Cả những quan chức cấp cao của đảng cầm quyền, ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên trung ương đảng, cả bộ máy nhà nước từ trung ương đến điạ phương hối hả cướp bóc của dân, vơ vét của cải, tài nguyên của nước. Ủy viên Bộ Chính trị Lê Thanh Hải, Ủy viên Trung ương đảng Tất Thành Cang hơn chục năm ngang ngược lộng hành vi phạm pháp luật, cướp đất của dân, phá nát qui hoạch một khu đô thị hiện đại nhất Đông Nam Á, gây thất thoát hàng ngàn ngàn tỉ đồng tiền của dân của nước, gây nên cái chết thảm cho nhiều người dân, gây tang thương tan nát cho nhiều gia đình, đẩy hàng trăm ngàn người dân vào cuộc sống vất vưởng, khốn cùng, đau đớn, không nhà cửa, không gia đình, không đường kiếm sống.

Tội trời không dung, đất không tha, nhưng Lê Thanh Hải, Tất Thành Cang chỉ bị đảng của Hải và Cang kỉ luật nhẹ như không, cách chức vụ trong đảng mà Hải đã bàn giao cho người khác từ lâu. Còn pháp luật nhà nước thì không dám động đến lông chân hai tên tội phạm kếch xù Lê Thanh Hải, Tất Thành Cang. Chỉ nhà nước tận cùng thối nát mới diễn ra sự bất công, bất lương ngang nhiên như vậy, mới thao túng, dung dưỡng bọn sâu dân mọt nước và mới khinh bỉ pháp luật, khinh bỉ người dân như vậy..

3. Vụ án hai cô gái ở bưu điện Cầu Voi, Long An, cô Hồng và cô Vân bị giết đêm 13.1.2008 là một vụ án quá đơn giản. Nghi phạm số một của vụ án là một gã trai nghiện ma túy tên Nghị si mê nhan sắc cô Hồng nhưng Hồng đã có người đàn ông của Hồng là Mi Sol. Tuy chưa cưới nhưng họ vẫn thường xuyên công khai ăn ngủ với nhau ở ngay bưu diện Cầu Voi.

Tối 13.1.2008, Nghị đến bưu điện Cầu Voi gặp Hồng thì thấy Hồng đang chuyện trò với một người trai trẻ. Nghị hằn học ra ngồi quán cà phê. Với nỗi hằn học, Nghị đã gây sự ở quán cà phê ngay tối đó. Và ngay đêm đó án mạng bưu điện Cầu Voi xảy ra.

Nghị đã bị bắt, đã khai cung. Nhưng vụ việc đơn giản không còn nữa, vụ án trở thành phức tạp, mờ ám, lắt léo khi một loạt bất thường, sai phạm cố tình liên tiếp diễn ra: Nghị bỗng được thả ra và lập tức trốn biệt tăm. Cùng với sự biệt tăm của Nghị là sự biến mất những vật gây án mang dấu vân tay, dấu máu hung thủ: Cái thớt đập đầu cô Hồng. Con dao cắt cổ cô Hồng. Cái ghế i nốc phang cô Vân. Cùng với sự biệt tăm của Nghị là sự biến mất khỏi hồ sơ vụ án những trang hồ sơ về Nghị. Và Hồ Duy Hải bị bắt thế mạng Nghị. Dù các dấu vân tay để lại ở bưu điện Cầu Voi đêm 13.1.2008 không có dấu vết nào trùng với vân tay Hồ Duy Hải.

Cảnh sát điều tra Việt Nam phá án bằng nhục hình ép cung buộc nhận tội đã trở thành bình thường, như là đương nhiên. Báo cáo với Quốc hội, một ông tướng công an đã phải thú nhận chỉ từ tháng 11. 2011 đến tháng 9.2014, chưa tới ba năm đã có 226 người bị chết trong các trại giam do công an quản lí. Dù con số thú nhận còn xa lắc xa lơ với sự thật nhưng chưa tới ba năm mà có tới 226 tội phạm và nghi phạm bị tước đoạt mạng sống cho thấy mức độ bạo lực khủng khiếp như thế nào sau cánh cửa trại giam.

Có người chưa bị bắt về nhà tạm giam, chỉ vừa giáp mặt công an đã bị công an tới tấp vụt dùi cui đánh gãy cổ chết trong đau đớn như ông Trịnh Xuân Tùng bị công an đánh chết ở bến xe Giáp Bát, Hà Nội ngày 28.2.2011. Nhục hình, ép cung đã dẫn đến muôn vàn những bản án oan khiên mà điển hình là những bản án tử hình oan giáng xuống những dân lành Huỳnh Văn Nén, Nguyễn Thanh Chấn, Hàn Đức Long. Hồ Duy Hải làm sao không bị đòn tra đến phải nhận tội khi những kẻ làm án mờ ám đã thả nghi phạm Nguyễn Văn Nghi và bắt Hải thế mạng!

Mọi khuất tất, lắt léo đều hướng vào kẻ nghiện ma túy, kẻ hằn học thất tình và là nghi can rõ nhất của vụ án, nghi can Nguyễn Văn Nghị. Nhưng Nghị đã được cảnh sát điều tra mau lẹ giải thoát và cho biến mất.

Mọi bằng chứng đều gỡ tội cho Hồ Duy Hải. Căn cứ duy nhất buộc tội Hải là lời cung nhận tội của Hải. Lời cung nhận tội bởi nhục hình, ép cung đã dẫn đến nỗi ô nhục của các quan tòa, nỗi ô nhục mang tên Huỳnh Văn Nén, Nguyễn Thanh Chấn, Hàn Đức Long. Nay phiên tòa giám đốc thẩm của tòa án tối cao với ông chánh án Nguyễn Hòa Bình cùng bộ máy 17 cánh tay biểu quyết lại chuốc nỗi ô nhục đó khi 17 cánh tay rô bốt biểu quyết y án tử hình Hồ Duy Hải. Chỉ ở nhà nước tận cùng thối nát mới diễn ra một phiên tòa nhục nhã như vậy.

NHỮNG MẠNG NGƯỜI CHẾT OAN
Tôi đã để lại toàn bộ năm tháng tuổi trẻ rực rỡ, quí giá của cuộc đời tôi vào cuộc chiến tranh lê thê, khốc liệt để mang lại chiến thắng cho nhà nước thối nát này. Tuổi trẻ của tôi đã bị chêt oan ức, tức tưởi.

Hàng triệu con trai, con gái phơi phới tuổi xanh đã bỏ xác trong bão lửa ngoài mặt trận, đã bỏ xác trong âm thầm rừng sâu vì sự tồn tại của nhà nước thối nát này. Cả triệu cái chết oan ức, tức tưởi.

Nhà nước thối nát mới có những tướng cảnh sát như Trần Đại Quang gây ra cái chết đau đớn cho người dân lương thiện là ông Trịnh Xuân Tùng. Mới có ông tướng cảnh sát Tô Lâm gây ra cái chết rùng rợn cho người dân trung thực như cụ Lê Đình Kình. Mới có ông quan tòa như Nguyễn Hòa Bình tuyên bản án tử hình với Hồ Duy Hải

Nhà nước thối nát, chính quyền không vì người dân, pháp luật không vì công lí, một cuộc chiến tranh đang âm thầm và khốc liệt diễn ra trong đạo đức xã hội sẽ còn gây ra nhiều cái chết oan cho người dân mang thân phận con ong cái kiến, thấp cổ bé họng..

Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: 4 people, people sitting, suit and indoor

NGÀY LỄ CỦA MẸ

NGÀY LỄ CỦA MẸ

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

Trong nhiều năm qua, tôi có thành kiến với Ngày lễ của Mẹ.  Tôi không chống lại tư tưởng đó, đây chỉ là mối bực bội cá nhân.  Mẹ tôi qua đời cách đây 40 năm, nên chuyện tôi làm ngơ trước Ngày lễ của Mẹ từ trước đến giờ chỉ là thái độ của tôi trước bất công của vũ trụ mà tôi cảm thấy: Mọi người cứ ăn mừng, trừ tôi!

Nhưng thời gian đã chữa lành vết thương và đôi khi làm chúng ta khôn ngoan hơn.  Bây giờ, vào Ngày lễ của Mẹ, tôi luôn luôn ý thức về mẹ và tìm thấy các lý do rất hay để ăn mừng.  Bạn không cần phải còn sống mới nuôi nấng được một người nào đó, và đó chính là trường hợp mẹ tôi.  Chúa Giêsu đã chẳng bảo rằng, chúng ta chỉ tiếp nhận cách tinh tuyền tinh thần của một người nào đó sau khi họ ra đi và tôi biết điều đó đúng.  Bốn mươi năm sau cái chết của bà, tôi ý thức mẹ tôi là ai và những gì bà đã cho tôi một cách rõ ràng hơn so với suốt thời thơ ấu của tôi khi bà còn sống và tình mẫu tử của bà như đang hiển hiện ôm tôi.

Những gì anh chị em tôi và tôi giờ đây ý thức rõ ràng hơn so với khi bà còn sống, là chúng tôi rất may mắn.  Chúng tôi có được một bà mẹ tốt lành.  Đơn giản là như vậy.  Trong những điều thiết yếu, bà đã cho chúng tôi những thứ quan trọng: An toàn, bảo bọc, cảm thấy được người khác mong muốn, cảm thấy mình là quý giá, được ăn no, mặc ấm, một cảm nhận rằng cuộc đời là đẹp, và trên hết thảy, cảm thấy chúng tôi luôn luôn ở trong vòng tay của một Thiên Chúa đáng tin cậy. 

Dĩ nhiên, chẳng có điều nào trong số đó hoàn hảo.  Mẹ tôi không phải là Chúa.  Bà có những giới hạn, nguồn năng lượng và nguồn lực nhờ đó bà nuôi dưỡng chúng tôi cũng giới hạn.  Gia đình đông người và lúc nào cũng thiếu tiền.  Chúng tôi có đủ, nhưng chỉ là đủ mà thôi, không hơn.  Chưa bao giờ có dư.  Nó cũng đúng nếu nói về sự quan tâm và tình thương bà dành cho mỗi anh chị em chúng tôi.  Bà không có thì giờ, năng lực hay niềm vui sướng xa xỉ nào để tuôn tràn lên bất cứ riêng ai trong chúng tôi, dù không ai trong chúng tôi nghĩ rằng bà thương mình như đứa con độc nhất.  Tuy vậy, tất cả chúng tôi đều thấy các giới hạn của bà và sống với hệ quả của chúng cho tới hôm nay. 

Nhưng các nỗ lực quá mức thường xuyên của bà cũng là một năng khiếu đặc biệt của bà: Giống như Chúa Giê-su, bà nhân bánh mì và cá lên gấp bội lần.  Cách nào đó bà luôn luôn tìm được đủ mọi thứ, thức ăn, áo quần, sách vở, thêm một cái bánh, một dây ruy-băng, hay bất cứ cái gì cho một dịp đặc biệt.  Cách nào đó chúng tôi luôn luôn có những thứ chúng tôi cần, cũng giống như cách nào đó bà đã làm cho cái bàn ăn gia đình dài thêm đủ để mọi người cùng ngồi – hàng xóm, giáo viên, linh mục, người bán hàng, hoặc một ông chú sa cơ lỡ vận – người mà cứ tình cờ đến chơi nhà khi gần bữa ăn.  Bà tin tưởng rằng rồi lúc nào cũng sẽ đủ, và đúng vậy thật. 

Và bà là một bổ sung hoàn hảo cho cha tôi.  Phim trường Hollywood hay dịch vụ hẹn hò Công giáo không thể nào sắp xếp được một cuộc hôn nhân tốt đẹp hơn thế.  Họ đã tìm thấy nhau, hai người tri âm tri kỷ, tại một cuộc đi chơi ngoài trời của giáo xứ, tình thương yêu và tôn trọng lẫn nhau của họ là điều mà, có lẽ hơn bất kỳ điều gì khác, đã đem lại cho chúng tôi, những người con của họ, một cảm thức mạnh nhất về sự an toàn, vững chãi, và đức tin.  Cha tôi là kim chỉ nam về đạo đức, bà là trái tim; nhưng họ có thể hoán đổi vai trò này cho nhau và bà có thể đưa ra những thách thức về luân lý còn ông đem đến sự nhạy cảm.  Dù cách nào đi nữa, họ đều làm cùng nhau, và khi họ chết, họ để lại đằng sau một gia đình còn quá non trẻ để có thể tự xoay xở một mình, họ đã cho chúng tôi những gì họ cần phải cho, tất cả những công cụ cơ bản để xây dựng cuộc sống của riêng mình và sống một cách sôi nổi, vui vẻ. 

Bà chết vì căn bệnh viêm tụy tạng và đau tim, chỉ ba tháng sau khi bà đã chăm sóc cha tôi trong trận quyết chiến cả năm trời nhưng thất bại với căn bệnh ung thư.  Khi cha tôi sắp chết, một người em của tôi và tôi đưa bà ra hiệu để mua một bộ áo mặc cho dịp tang lễ.  Bà đã quyết định vung tay mua bộ áo đắt tiền nhất bà chưa từng mua.  Khi mặc thử bộ áo, người bán hàng nói: “Bà mặc áo này trông thật tuyệt!  Tôi hy vọng bà thích mặc nó!”  Mẹ tôi chỉ mặc nó có hai lần, một lần trong đám tang ba tôi, và một lần trong đám tang của bà.  Nhận xét trớ trêu của người bán hàng vậy mà đúng. 

Không biết lý do gì, mẹ tôi không thích tên Mathida của mình.  Các bà bạn gọi ngắn là Tilly lại càng làm bà không thích!  Tôi không biết khi thân mật, ba tôi gọi bà tên gì nhưng tôi nghi là chẳng phải tên nào trong số hai tên này.

Các nhà nhân chủng học cho rằng mẹ của mình là mối dây cộng sinh của chúng ta với cuộc sống.  Các bà mẹ phải cho chúng ta biết rằng vũ trụ này muốn có chúng ta, và chúng ta đáng yêu chỉ đơn giản chúng ta là chúng ta, rằng tình yêu thương là không cần gắng gỗ mới có được.  Mẹ tôi đôi khi quá bận rộn nên không thể nuôi nấng riêng từng đứa một với cảm giác rằng chúng tôi là duy nhất, là xinh đẹp, là quý giá; nhưng bà đã làm mẹ chúng tôi theo một cách mà chính cuộc sống và vị Chúa tạo dựng cuộc sống đó đã đem lại cho chúng tôi món quà quý giá đó.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Vụ 2 nhân viên bưu điện bị giết: Nghi can là bạn trai của nạn nhân

CHÚNG TÔI TỐ CÁO TRƯỚC CÔNG LUẬN THẾ GIỚI VÀ NHÂN DÂN VIỆT NAM – HỆ THỐNG TƯ PHÁP XHCNVN LÀ MỘT HỆ THỐNG THỐI NÁT, TỒI BẠI, ĐỔI TRẮNG THAY ĐEN – HÃY ĐỌC LẠI TƯỜNG THUẬT CỦA BÁO CÔNG AN NHÂN DÂN SỐ RA NGÀY 16/01/2008…

*******

Vụ 2 nhân viên bưu điện bị giết: Nghi can là bạn trai của nạn nhân

📷

NGHI CAN CHÍNH LÀ NGUYỄN VĂN NGHỊ, NGỤ TẠI HUYỆN CAI LẬY (TIỀN GIANG), CÓ DẤU HIỆU NGHIỆN MA TÚY. NGHỊ LÀ MỘT TRONG HAI BẠN TRAI CỦA NẠN NHÂN NGUYỄN THỊ ÁNH HỒNG. VÀO ĐÊM XẢY RA VỤ ÁN, NGƯỜI DÂN ĐỊA PHƯƠNG THẤY NGHỊ ĐI XE MÁY ĐẾN BƯU ĐIỆN CẦU VOI GẶP HỒNG VÀ VÂN.

Ngày 15/1, cơ quan điều tra Công an tỉnh Long An tiến hành lấy lời khai ba thanh niên quê ở tỉnh Vĩnh Long, tạm trú tại ấp 5, xã Nhị Thành, huyện Thủ Thừa (Long An) do có mối quan hệ với hai nạn nhân bị giết tại Bưu điện thị tứ Cầu Voi hôm 13/1. Sau đó, cơ quan điều tra tiếp tục câu lưu một thanh niên được xác định là nghi can chính trong vụ án.

Nghi can chính là đối tượng nghiện ma túy

Ba thanh niên không bị câu lưu là Nguyễn Văn S.; Nguyễn Tuấn A., Trần Văn Ch., thợ bạc tiệm vàng K.L. khu vực thị tứ Cầu Voi, thuộc ấp 5, xã Nhị Thành, huyện Thủ Thừa (Long An).

Cả ba người này từng có mối quan hệ với hai nạn nhân bị giết chết đêm 13/1 là Nguyễn Thị Ánh Hồng và Nguyễn Thị Thu Vân.

Bước đầu, cả ba thanh niên này đưa ra được chứng cứ ngoại phạm. Đối tượng đang bị câu lưu là Nguyễn Văn Nghị, ngụ tại huyện Cai Lậy (Tiền Giang), là bạn của ba thợ bạc tiệm vàng K.L., có dấu hiệu nghiện ma túy. Nghị là một trong hai bạn trai của nạn nhân Nguyễn Thị Ánh Hồng.

Vào đêm xảy ra vụ án, người dân địa phương thấy Nghị đi xe máy đến Bưu điện Cầu Voi gặp Hồng và Vân. Người dân địa phương còn miêu tả Nghị mặc quần Jean, khoác bên ngoài chiếc áo gió rộng.

Ngay trong ngày 14/1, cơ quan điều tra đã cử trinh sát đến tất cả những địa chỉ mà Nghị thường xuyên lui tới nhưng không gặp anh ta. Sau đó, cơ quan điều tra cử trinh sát mai phục tại nhà cha mẹ của Nghị ở Cai Lậy (Tiền Giang) đến nửa đêm thì nghi can xuất hiện, các trinh sát thực hiện biện pháp áp giải về cơ quan điều tra lấy lời khai.

Theo tin ban đầu, Nghị cố tình đưa ra chứng cứ ngoại phạm nhưng không có cơ sở thuyết phục nên cơ quan điều tra quyết định câu lưu để làm rõ.

Cả hai nạn nhân đều bị cắt cổ

Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, hung thủ giết chết Hồng và Vân từ khoảng 20h đến 20h30′ ngày 13/1.

Nguyễn Thị Ánh Hồng chết trong tư thế bị một vật bén cắt đứt cuống họng, chiếc áo nạn nhân bị kéo ngược lên tận cổ, nằm khuất trong cầu thang.

Thi thể Nguyễn Thị Thu Vân được cơ quan chức năng xác định bị đập đầu chết trước, sau đó hung thủ dùng dao cắt cổ như đã làm với Hồng. Trước bên cạnh xác hai nạn nhân còn một chiếc xe gắn máy hiệu Ware, phía trước bàn khách vẫn còn một bịch trái cây (quýt và bưởi) chưa ăn. Chiếc xe máy này là của một trong hai nạn nhân.

Cả hai nạn nhân chết khi trên người vẫn còn đang mặc quần áo đồng phục của ngành bưu điện. Theo nhận định ban đầu, hung thủ chuẩn bị gây án từ trước, do đó ngay khi đến Bưu điện Cầu Voi y đưa tiền cho Vân ra ngoài mua trái cây để có thời gian giết chết Hồng.

Sau khi sát hại Hồng, hung thủ còn đủ thời gian dọn dẹp hiện trường, kéo xác nạn nhân giấu ở chân cầu thang rồi nép mình trong một chỗ khuất chờ Vân quay về giết chết cô để bịt đầu mối.

Sau khi thực hiện tội ác, hung thủ đến quầy thu tiền lấy đi 10 triệu đồng và 10 sim card điện thoại di động có mệnh giá sử dụng từ 100.000 đến 300.000 đồng rồi trốn thoát ra cửa trước.

Theo nhiều nhân chứng cho biết, trước đây, Hồng và anh thợ bạc tên S. có quen nhau. Hai người dự định đi đến hôn nhân nhưng gia đình hai bên không đồng ý với lý do nhà S. quá xa. Sau đó, Nguyễn Văn Nghị là bạn của S. đến Cầu Voi chơi và làm quen với Hồng. Nghị thường hay đến Bưu điện Cầu Voi dắt Hồng và Vân đi chơi.

Tuy quen với Nghị nhưng Hồng vẫn còn quan hệ với S., dẫn đến tình bạn giữa S. và Nghị bị sứt mẻ. Đôi khi hai người bạn này chạm trán nhau tai Bưu điệu Cầu Voi. Nghị cũng nhiều lần lên tiếng yêu cầu Hồng chấm dứt quan hệ với S.

Gần đây, S. không còn làm thợ bạc cho tiệm vàng K.L., mà lên TP HCM kiếm sống bằng nghề chính của mình. Vào ngày cuối tuần, S. mới về Cầu Voi thăm bạn bè, trong đó có Hồng. Có tin cho hay, buổi tối hôm xảy ra vụ án, S. cũng về Cầu Voi nhưng không vào Bưu điện thăm Hồng vì biết có Nghị ở đó.

Chị Nguyễn Thị Phượng, người bán trái cây ở Cầu Voi cũng cho biết, đêm đó Vân có nói là tiền mua trái cây là do bồ của Hồng tài trợ. Người này đến từ Tiền Giang.

Các nhận định đều tập trung vào nghi can Nguyễn Văn Nghị, vì anh này nổi ghen do thấy S. có mặt ở Cầu Voi, hơn nữa Hồng không nghe lời anh ta mà đoạn tuyệt với S.

Cũng có nguồn tin cho hay, trước đó, đêm 12/1, Hồng và Vân đi hát karaoke với hai thanh niên, đó chính là S. và Nghị. Hiện trường để lại cho thấy không có dấu hiệu nạn nhân bị cưỡng hiếp, mà thể hiện rõ một sự xung đột cao độ giữa nạn nhân và hung thủ.

Người dân xung quanh cho biết có nghe cả tiếng la của cô gái, nhưng nghĩ đó là sự đùa giỡn thường tình của những cặp tình nhân trẻ nên không đến xem rõ thực hư.

Đến cuối ngày 15/1, cơ quan điều tra tiếp tục đấu tranh với nghi can Nguyễn Văn Nghị.

http://m.cand.com.vn/Ban-tin-113/Vu-2-nhan-vien-buu-dien-bi-giet-Nghi-can-la-ban-trai-cua-nan-nhan-120348/?fbclid=IwAR1gJNhAszMNcprImU8M7GXLIvYcovtUwNZXN_FwTm7u6OUYr0AWRVk8bgQ

Nguyễn Hòa Bình – đã hết thời.

Phan Thị Hồng is with Hoang Le Thanh.
Nguyễn Hòa Bình – đã hết thời.

Một cô giáo nông thôn đã nghĩ hưu có viết hằng trăm bài cũng không bằng ông Minh Quang Nguyen viết chỉ vài dòng.

Tiếng nói của ông Minh Quang Nguyen – theo tôi biết – hầu như đó là ý định của cấp rất cao.

Xin giới thiệu bài viết của ông – tuy chỉ vài dòng – nhưng sức nặng tợ ngàn cân.

Đó là điều báo trước ông Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao – Nguyễn Hòa Bình – người vừa chủ tọa Hội đồng Thẩm phán trong phiên tòa giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải (bác kháng nghị của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và phán quyết y án tử hình Hồ Duy Hải). Ông Nguyễn Hòa Bình sẽ rất nhanh chóng bị hạ bệ.

Mời các bạn cùng đọc và xin chú ý thời điểm sau đại hội 13, số phận của Nguyễn Hòa Bình đã được định đoạt.

* * *

Nội dung bài viết của ông @Minh Quang Nguyen.

*

QUÁ HOANG MANG trước những Thông tin này.!!!!!!!!!!

YÊU CẦU các Cơ quan chức năng LÀM RÕ liệu thông tin này CÓ THẬT hay không.!!!!!!!!!!

Một dòng stt khác cũng của ông:

YÊU CẦU các cơ quan chức năng KIỂM TRA KỸ Thông tin này có ĐÚNG không.?????

NẾU ĐÚNG, hãy LÀM THEO ĐÚNG yêu cầu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng “Không để lọt vào Trung ương những người giàu nhanh, nhiều nhà, nhiều đất”.!!!!!!!!!!!

(kèm 2 link bài gốc ở cuối bài đăng).

FB Thái Khắc Phú
6 hrs ·

NGUYỄN HÒA BÌNH VÀ KHỐI TÀI SẢN
(nguồn Chân dung quyền lực)

Điểm mặt hàng loạt căn nhà mặt tiền, biệt thự, căn hộ cao cấp của gia đình Chánh án TAND Tối cao Nguyễn Hòa Bình tại Hà Nội

Chưa tính những bất động sản hàng trăm ha đất chiếm được của dân nghèo tại quê nhà Quảng Ngãi, chỉ tính những bất động sản tại nội thành Hà Nội, gia đình ông Chán án TAND Tối cao, Thành viên Ban Chỉ đạo TW về phòng chống tham nhũng Nguyễn Hòa Bình đang sở hữu sơ sơ tới 8 căn nhà mặt tiền, biệt thự và căn hộ cao cấp, cụ thể như sau:

1- Căn nhà mặt tiền 3 tầng tại đường Giải Phóng

Căn nhà mặt tiền 3 tầng lầu tại số 1307 đường Giải Phóng, P. Hoàng Liệt, Q. Hoàng Mai, Hà Nội là nơi ông Viện trưởng Nguyễn Hòa Bình và gia đình đăng ký hộ khẩu thường trú. Năm 2007, sau khi được phong hàm Thiếu tướng, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát, Phó Thủ trưởng cơ quan Cảnh sát Điều tra, Bộ Công an, ông đã xây dựng trái phép căn nhà 3 tầng tại địa chỉ trên. Theo chứng thư thẩm định giá số 13.05.1743/CT ngày 24/5/2014 của Công ty TNHH MTV Tư vấn & Thẩm định giá Sao Mộc, mảnh đất này (không tính giá trị căn nhà vì xây dựng trái phép) trị giá 22,5 tỷ đồng.

2- Căn biệt thự Vinhomes Riverside BL09-02

Ngày 7/5/2013, theo bản hợp đồng số BL09-02/VV/HĐMBBT, ông Nguyễn Hòa Bình và bà Phùng Nhật Hà đã mua căn biệt thự số BL09-02, đường Bằng Lăng 9 trên nền đất rộng 524,30m2 tại khu Vinhomes Riverside với giá 21,8 tỷ đồng, sau đó chi thêm hàng chục tỷ đồng vào việc tôn tạo, sửa chữa và chuyển về cư ngụ tại đây.

3- Căn biệt thự Vinhomes Riverside AD01-58

Cùng ngày ký hợp đồng căn biệt thự BL09-02 nêu trên, ông Nguyễn Hòa Bình cũng đầu tư cho cậu quý tử Nguyễn Việt Anh (sinh ngày 27/9/1990) căn biệt thự số AD01-58 tại đường Hoa Anh Đào 1 trên nền đất rộng 305,89 m2 với giá 13 tỷ đồng theo bản hợp đồng số AD01-58/VV/HĐMBBT ký ngày 7/5/2013. Căn biệt thự này cũng tốn thêm hàng chục tỷ đồng nữa của ông Nguyễn Hòa Bình cho chi phí sửa chữa, hoàn thiện và trang trí nội thất.

4- Căn biệt thự Vinhomes Riverside HP08-33

Căn biệt thự tại số HP08-33, đường Hoa Phượng 8 cũng nằm trong khu Vinhomes Riverside thuộc sở hữu của Nguyễn Tuấn Anh và Hoàng Minh Thủy vừa được mua vào ngày 19/11/2014 trên nền đất rộng 430m2 với giá 18,9 tỷ đồng, hiện đang trong giai đoạn thiết kế.

5- Căn biệt thự Vinhomes Riverside HS06-29

Cũng “có hiếu” không khác gì Vũ Chí Hùng, con rể Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, tháng 12/2014 vừa qua, Nguyễn Tuấn Anh đã “trả ơn” kèm “bịt miệng” gia đình bên vợ vì đã đứng tên giúp hàng loạt doanh nghiệp ma bằng căn biệt thự số HS06-29 trên lô đất rộng 266 m2 tọa lạc tại đường Hoa Sữa 6, khu Vinhomes Riverside với giá 19,9 tỷ đồng, hiện Nguyễn Tuấn Anh cũng đổ thêm kinh phí 1,6 tỷ đồng nữa để đẩy mạnh giai đoạn hoàn thiện. Vợ chồng họa sỹ Hoàng Đăng Định và Nguyễn Thị Hằng đang chuẩn bị rời khu Láng Thượng để về hưởng thụ cuộc sống gần nhà sui gia Chánh án Nguyễn Hòa Bình.

6- Căn E-01, Dự án khu nhà ở thấp tầng số 15, Ngõ 91, Nguyễn Chí Thanh, Đống Đa, Hà Nội

Căn nhà số E-01 thuộc Dự án Khu nhà ở thấp tầng số 15 ngõ 91 Phố Nguyễn Chí Thanh, Quận Đống Đa, Hà Nội do công ty CP Đầu tư & Xây dựng Phú Điền là chủ đầu tư được con dâu ông Chánh án Nguyễn Hòa Bình là Hoàng Minh Thủy đứng tên mua ngày 4/11/2013. Diện tích đất 94,88 m2, tổng diện tích sàn 428,9m2 với giá 10,8 tỷ đồng.

7- Căn hộ 1411 Vincom Centre Hà Nội

Căn hộ số 1411 tại khu căn hộ cao cấp Vincom Centre (114 Mai Hắc Đế, Hà Nội) được Nguyễn Tuấn Anh mua vào ngày 17/5/2009 với giá 6,7 tỷ đồng. Hiện căn hộ đang được vợ chồng Nguyễn Tuấn Anh cho nước ngoài thuê với giá 52 triệu/tháng.

8- Căn hộ C (25.3), tầng 25, Tòa nhà CT1-Vimeco

Vẫn chưa hết, vợ chồng Nguyễn Tuấn Anh và Hoàng Minh Thủy còn sở hữu căn hộ cao cấp số C(25.3), tầng 25, Tòa nhà CT1-Vimeco, Trung Hòa, Cầu Giấy, Hà Nội có diện tích sàn 143,84 m2

Như vậy, thống kê cho thấy tài sản của gia đình ông Nguyễn Hòa Bình, Chánh án TAND Tối cao cũng là khủng khiếp, không thua kém mấy so với gia đình Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Trong bài trước chúng tôi đã chỉ mặt thủ đoạn của hai cha con ông Nguyễn Hòa Bình nhằm chiếm đoạt đất và nhà của bà con nghèo Quảng Ngãi để làm 2 dự án lên đến gần một ngàn năm trăm tỷ đồng (1.500.000.000.000 VNĐ). Lòng tham của ông Nguyễn Hòa Bình cũng như ông Nguyễn Xuân Phúc là vô hạn, cơ man nào là đất đai như thế nhưng vẫn bằng mọi thủ đoạn gian trá để vơ vét cho mình hàng loạt biệt thự và căn hộ cao cấp như độc giả vừa thấy. Chỉ mới cộng sơ giá trị các biệt thự và căn hộ cao cấp tại nội thành Hà Nội đã lên đến hàng trăm tỷ đồng, chưa tính tại Đà Nẵng và TP.HCM, chưa tính bao nhiêu là đồ cổ, kim cương và đô la giấu trong nhà, chưa tính những cổ phiếu tại các Ngân hàng và các Tập đoàn, chưa tính những khu đất vàng tại Hà Nội nấp dưới danh nghĩa các doanh nghiệp của con trai Nguyễn Tuấn Anh…

Cả gia đình ông Nguyễn Hòa Bình đều là Đảng viên, công chức nhà nước, con thì đứa vừa ra trường, đứa còn đang đi học nhưng sơ sơ về tài sản tính theo bất động sản tại nội thành Hà Nội đã lên đến hàng trăm tỷ như thế, độc giả có thể suy xét tay và cả người của Chánh án TAND Tối cao Nguyễn Hòa Bình xem đã nhúng chàm hay chưa? Chúng tôi sẽ tiếp tục làm rõ trong các phóng sự tới, mong độc giả đón chờ.

Nguồn: Thanh tra Nhân dân

* * *

Ảnh: Chánh Án TAND Tối Cao Nguyễn Hòa Bình tại phiên tòa xét xử Hồ Duy Hải hôm 8.5.2020

Copy từ: Fb Minh Quang Nguyen
https://www.facebook.com/groups/leucuadayto/permalink/3723312291077320/

https://www.facebook.com/groups/leucuadayto/permalink/3722658114476071/

Image may contain: one or more people

ĐỪNG ĐỂ HỌ CHẾT OAN RỒI ĐI GIẢI OAN!

Hoang Le Thanh
ĐỪNG ĐỂ HỌ CHẾT OAN RỒI ĐI GIẢI OAN!

Nhà báo Trương Quang Vĩnh

Vào sáng 14.1.2008, cả nước bàng hoàng trước thông tin 2 nữ nhân viên của Bưu điện Cầu Voi (ấp 5, xã Nhị Thành, H.Thủ Thừa, tỉnh Long An) bị sát hại dã man ngay tại nơi làm việc.
Số tiền 1,4 triệu đồng, một số điện thoại, sim card và nữ trang cũng biến mất khỏi hiện trường.

– Ngày 21/3/2008: CQĐT khởi tố và bắt tạm giam Hồ Duy Hải (23 tuổi, ngụ tại ấp 1, xã Nhị Thành, huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An) với tội danh giết người, cướp tài sản.

– Ngày 22/3/2008: VKSND tỉnh Long An ra quyết định phê chuẩn lệnh bắt số 03, ngày 21/3/2008 của CQĐT (nhưng trong quyết định này, tên người bị bắt là Nguyễn Duy Hải chứ không phải Hồ Duy Hải).

– Ngày 1/12/2008: TAND tỉnh Long An tuyên án tử hình đối với Hồ Duy Hải về hai tội giết người và cướp tài sản, buộc bị cáo bồi thường cho gia đình nạn nhân gần 60 triệu đồng. Hồ Duy Hải đã làm đơn kháng cáo ngay sau đó.

– Ngày 28/4/2009: Tòa phúc thẩm TANDTC tại TP.HCM bác đơn kháng cáo của Hồ Duy Hải, tuyên y án sơ thẩm. Ngay sau đó, Hồ Duy Hải đã làm đơn xin ân giảm gửi cho Chủ tịch Nước (lúc này là ông Nguyễn Minh Triết).

– Ngày 24/5/2011: Chánh án TANDTC Trương Hòa Bình có quyết định không kháng nghị và có Tờ trình đề nghị Chủ tịch nước bác đơn xin ân giảm hình phạt tử hình của Hồ Duy Hải.

– Ngày 24/10/2011: Viện trưởng VKS NDTC Nguyễn Hòa Bình ban hành quyết định không kháng nghị vụ án Hồ Duy Hải do không có tình tiết mới.

– Ngày 17/5/2012: Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có quyết định bác đơn xin ân giảm hình phạt tử hình đối với Hồ Duy Hải.

– Sáng ngày 4/12/2014, gia đình vẫn chưa biết ngày hôm sau thi hành án Hải.
Người đầu tiên nghe tin phong thanh là PV Thuỷ Cúc (báo Tuổi Trẻ); nhắn tin cho LS Phong khoảng 10h45 báo “nghe đâu ngày mai thi hành án Hải phải không anh?”. Được tin, các LS đã nhờ LS Trần Văn Tạo, nguyên Phó GĐCA TP hỗ trợ.

– Khi biết được con trai sẽ bị tiêm thuốc độc vào ngày 5/12, gia đình bà Nguyễn Thị Loan sau vài phút hội ý trong nước mắt, người mẹ quyết định đặt vé bay ra Hà Nội ngay trong ngày để kêu cứu cho Hải.

– Trưa ngày 4/12/2014, ĐT của LS Trần Văn Tạo đổ chuông liên tục. LS Trần Văn Tạo nhớ lại: Vào một ngày cuối năm 2014, có một số LS, nhà báo, nhà văn điện thoại cho tôi nói: Nếu bữa nay anh không tham gia thì Hồ Duy Hải sẽ chết (ngày mai là thi hành án từ hình); anh em hiện đã hết cách. Tôi nghe vậy nên đã điện thoại cho anh Tư Sang (Chủ tịch Nước) để trình bày và xin tạm hoãn thi hành án.

– Ngày 4/12/2014: VP Chủ tịch nước (Trương Tấn Sang) gửi công văn cho Chánh án TANDTC và Viện trưởng VKSNDTC thông báo đã nhận được đơn kêu oan của mẹ bị án Hồ Duy Hải và đề nghị chỉ đạo cho tạm dừng thi hành hình phạt tử hình đối với Hồ Duy Hải.

– Đầu giờ chiều ngày 4/12/2014: Ông Lê Quang Hùng, Phó Chánh án TAND tỉnh Long An, Chủ tịch Hội đồng thi hành án, viết bút phê xác nhận với gia đình Hồ Duy Hải về việc tạm dừng thi hành án tử hình.

– “Chúng tôi chưa bao giờ quên thời khắc định mệnh ấy” – mẹ của tử tù Hồ Duy Hải nói. Hôm sau, bà Loan cùng người thân tìm đến tận nơi, quỳ xuống cảm tạ luật sư Trần Văn Tạo. Lúc đó, LS Tạo và gia đình Hồ Duy Hải mới biết mặt nhau.

– Ngày 24/12/2014: Bà Lê Thị Nga, Phó Chủ tịch Ủy ban Tư pháp QH, làm việc với gia đình Hồ Duy Hải theo chương trình giám sát của Ủy ban TVQH.

– Ngày 30/12/2014, gia đình Hồ Duy Hải bị cấm thăm nuôi Hồ Duy Hải tại trại giam Công an tỉnh Long An và chỉ cho phép gửi đồ.

– Ngày 05/3/2015: Bà Nguyễn Thị Loan, mẹ của Hồ Duy Hải, và bà Nguyễn Thị Rưỡi, dì ruột của Hải, gặp gỡ đại diện phái đoàn Liên minh Châu Âu tại Hà Nội, tìm cách nhờ EU giúp đỡ, can thiệp kêu oan cho Hải.

– Ngày 13/3/2015: UBTVQH chất vấn Chánh án TANDTC Trương Hòa Bình về tình hình oan sai trong hoạt động tố tụng hình sự. Liên quan đến vụ án Hồ Duy Hải, Chánh án Trương Hòa Bình đáp: “Quá trình điều tra tuy có sai sót nhưng không làm thay đổi vụ án, vì vậy Tòa vẫn giữ nguyên bản án tử hình”, “Bây giờ bản án đã có hiệu lực pháp luật. Chưa phát hiện ra căn cứ để kháng nghị”.

– Ngày 20/3/2015: Tại phiên họp của UBTVQH, Bà Lê Thị Nga cùng với báo cáo 10 trang, cho biết đã đủ căn cứ kháng nghị giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải theo điều 273 của Bộ Luật Tố tụng hình sự.
Bà nói: “Cơ quan điều tra, viện kiểm sát và tòa án đều lựa chọn, sử dụng những chứng cứ có lợi trong việc buộc tội nhưng không trung thực, khách quan đối với chứng cứ có lợi cho việc gỡ tội. Đây là vụ án rất nghiêm trọng và tước đoạt mạng sống của một con người. Vì vậy, cần xem xét lại một cách thật thận trọng”.

– Ngày 18/04/2015, LS Trần Văn Tạo đã viết thư trình bày rõ hơn với Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang (trích):…”Nếu bản án tử hình Hồ Duy Hải được thi hành ngay như ý kiến của các anh bên Tòa án tối cao thì tình hình diễn biến sẽ hết sức phức tạp, khó lường. Với tư cách là một đồng chí, là người đã từng công tác nhiều năm với anh trong ban lãnh đạo thành phố, tôi tha thiết kính đề nghị anh có ý kiến thu hồi lại quyết định bác đơn xin ân xá mà anh đã ký trước đây và chỉ đạo để Tòa và Viện xem xét lại vụ án khách quan thận trọng hơn.
Tôi biết anh là một người luôn tận tụy phục vụ đất nước lo cho dân và yêu thương con người. Trong thâm tâm, tôi không hề nghĩ anh sẽ có quyết định để chấm dứt mạng sống của Hồ Duy Hải trong tình trạng chưa thật rõ ràng như tôi đã trình bày ở trên.
Kính thư.
LS. Trần Văn Tạo”

– Ngày 5/6/2015, báo cáo của UBTV QH sau quá trình giám sát về tình hình oan, sai trong vụ án Hồ Duy Hải, một lần nữa khẳng định: việc kết án tử hình đối với Hồ Duy Hải về các tội danh trên là “có căn cứ pháp luật, quá trình điều tra còn có một số vi phạm, thiếu sót nhưng không làm thay đổi bản chất vụ án”.

– 5 năm kể từ khi quyết định tạm hoãn thi hành án với tử tù Hồ Duy Hải, số phận của Hải cứ “treo” lơ lửng như vậy-Không có quyết định kháng nghị giám đốc thẩm cũng không có quyết định thi hành án tử hình được đưa ra.

– Ngày 22.11.2019, Viện trưởng Viện KSND tối cao Lê Minh Trí đã kháng nghị giám đốc thẩm. Đề nghị Hội đồng thẩm phán TAND tối cao xét xử theo thủ tục giám đốc thẩm, hủy toàn bộ bản án sơ thẩm năm 2008 của TAND tỉnh Long An và bản án phúc thẩm năm 2009 của tòa phúc thẩm TAND tối cao tại TP.HCM liên quan đến tử tù Hồ Duy Hải.

Mạng người, công lý, cũng như chân lý, đều không phải là đồ ăn có sẵn. Nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là thứ dễ dàng để quyết định tùy tiện!

Ls Trần Văn Tạo.

https://www.facebook.com/nhatquang76/posts/10219915585032025

======================

Đến phiên tòa giám đốc thẩm…

Ảnh 1: Phán quyết của hội đồng thẩm phán trong phiên giám đốc thẩm vụ Hồ Duy Hải chiều 8/5 đã làm dấy lên nhiều ý kiến phản đối trong cộng đồng mạng. Bà Nguyễn Thị Loan, mẹ Hồ Duy Hải, gào khóc sau phán quyết của tòa hôm 8/5/2020.

Ảnh 2: 17 thẩm phán trong phiên tòa giám đốc thẩm giơ tay biểu quyết bác kháng nghị điều tra lại vụ án của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, phiên tòa giám đốc thẩm xử y án kết án tử hình Hồ Duy Hải vào chiều ngày 08/5/2020. Dư luận trên mạng xã hội cho rằng phán quyết này đã đi ngược lại kỳ vọng của người dân, dựa trên một quy trình tố tụng đầy sai phạm mà chính các điều tra viên trong cuộc đã thừa nhận

Ảnh 3: Nguyễn Hòa Bình, Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao, Chủ tọa Hội đồng Thẩm phán trong phiên tòa giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải từ ngày 3-8/5/2020. Y án tử hình Hồ Duy Hải đã dấy lên nhiều ý kiến phản đối của cộng đồng mạng.

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: one or more people
Image may contain: 2 people, people standing, meme and text

ĐẰNG SAU MỘT BẢN ÁN TỬ

Bài này ngắn, nhưng đầy đủ ý nghĩa. Nên đọc.

Ban Biên Tập Kẻ đi tìm

Lâm Thu Hiền

ĐẰNG SAU MỘT BẢN ÁN TỬ
(Bùi Chí Vinh)

Đằng sau bản án tử của Hồ Duy Hải là sự an toàn của một sát-thủ-thiếu-gia
Đằng sau sự an toàn của một sát thủ thiếu gia là sự bất khả xâm phạm của một đại-gia-chính-trị
Đằng sau sự bất khả xâm phạm của đại gia chính trị là sự điều hành của tập đoàn ma quỷ

Không chốn nương thân cho những sinh vật gọi là người

Đằng sau bản án tử của Hồ Duy Hải là cái chết được nhân đôi
Nhân đôi cho suối lệ bà mẹ cạn khô 12 năm và nhân đôi cho cô gái tuổi 30 còn thiếu nữ
Đằng sau một gia đình nước mất nhà tan là cả một quê hương trong vòng vây quân dữ
Mỗi tiếng ho tiếng sủa từ Bắc Kinh là 1000 năm nô lệ phải giật mình

Đằng sau bản án tử của Hồ Duy Hải là sự mục nát của triều đình
Đằng sau sự mục nát của triều đình là sự tái lập vòng quay lịch sử
Bọn phản quốc, bọn hôn quân vô đạo phải chết đi thì Đinh, Lê, Lý, Trần mới thấy được nhân dân làm chủ
Mới thấy được hào khí đại đế Quang Trung trên đất Thăng Long thành

Đằng sau bản án của bóng đêm, đất sẽ nứt chồi xanh..

8-5-2020

—-
Tôi ám ảnh với một comment rằng; nếu biết/cảm nhận con mình là kẻ có tội không người mẹ nào bán cả gia sản, ròng rã 12 năm trời đi kêu oan cho con…

Như vụ việc mới xảy ra ở HN; mẹ và bố dượng hành hạ cháu bé 3t đến chết đó. Bà ngoại cháu bé khóc bên bàn thờ cháu, nói; tội của nó (con gái bà) phải tử hình, tôi chỉ xin khi tử hình nó, cho tôi chứng kiến.

Image may contain: text

VNTB – Hoan hô sự sáng suốt của hội đồng thẩm phán tòa án nhân dân tối cao   

VNTB – Hoan hô sự sáng suốt của hội đồng thẩm phán tòa án nhân dân tối cao   

 09/05/2020

Nguyễn Nam

(VNTB) – Phiên giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải đã khép lại với quyết định bác kháng nghị. Mạng xã hội đã phẫn uất réo tên 17 vị thẩm phán áo đỏ ra nguyền rủa. Với tôi, rõ ràng đây là một nhầm lẫn với đối tượng phải chịu gạch đá, vì chủ tọa phiên giám đốc là ông Nguyễn Hòa Bình, người đang giữ chức vụ tầm cỡ: Bí thư Trung ương Đảng; mà như ai cũng biết, Đảng luôn đúng!

Nói luôn về lý do cần vỗ tay khen ngợi sự sáng suốt của cả 17 vị trong hội đồng thẩm phán tòa án nhân dân tối cao ở lần làm án giám đốc này, đó là vì Việt Nam nhiều lần khẳng định không áp dụng cơ chế tam quyền phân lập; bởi vậy, phân tích diễn biến xét xử, và quy kết trách nhiệm không nên qua lăng kính pháp quyền thông thường, mà phải đặt vào bối cảnh chính trị đặc thù của Việt Nam. là “Đảng lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện”.

Từ góc quan sát đó, thiết nghĩ một vị đảng viên được sự tín nhiệm của Đảng để giữ vị trí Bí thư Trung ương Đảng, thì ắt hẳn ông phải là người cực kỳ sáng suốt, mẫn tiệp và luôn hiểu cần phải làm gì để phụng sự tốt nhất cho Đảng của ông.

Trong Bộ Chính trị, vị trí của những người giữ chức Bí thư Trung ương Đảng chỉ ‘lép vế’ mỗi Tổng bí thư. Nói thêm, tiền nhiệm Bí thư Trung ương Đảng trước đó cũng tên Bình – Trương Hòa Bình, người đang giữ chức phó thủ tướng thường trực.

Ông Nguyễn Hòa Bình với vai trò Bí thư Trung ương Đảng, tin rằng ông chẳng dại dột gì khiến dân chúng thêm hố sâu bất mãn với Đảng, chỉ vì đã đưa ra quyết định kẻ thủ ác vẫn là tử tù Hồ Duy Hải.

Đúng là diễn biến phiên giám đốc cho thấy có dấu hiệu vi phạm tố tụng rõ rệt trong thu thập vật chứng, việc cán bộ điều tra đã ngụy tạo hung khí được cho là gây án, cố tình bỏ lọt nghi phạm…, song với bản lĩnh chính trị của một Bí thư Trung ương Đảng; đồng thời từng là phó Thủ trưởng cơ quan điều tra của Bộ Công an, cũng như từng là người kế nhiệm ông Trần Quốc Vượng chức danh Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao, chắc chắn ông Nguyễn Hòa Bình hiểu rất rõ đến từng câu chữ, khi quyết định bác kháng án từ những cựu đồng nghiệp kiểm sát trong huyết án ở Bưu cục Cầu Voi, tỉnh Long An, tháng 1-2008.

Theo tôi, một khi Bí thư Trung ương Đảng ngồi ghế chủ tọa phiên giám đốc thẩm và tuyên ‘có tội’, thì người đó dứt khoát không thể vô tội.

Có thể củng cố niềm tin đó vì vào sáng ngày 3-2-2020 tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, Hà Nội, Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Quốc hội, Chủ tịch nước, Chính phủ, Ủy ban Trung ương Mặt trận tổ quốc Việt Nam và thành phố Hà Nội tổ chức trọng thể Lễ kỷ niệm 90 năm Ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam (3/2/1930 – 3/2/2020) – tại buổi lễ này, Tổng Bí thư – Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đã có diễn văn phát biểu, trong đó có đoạn khẳng định cho một cảnh báo:

Các thế lực thù địch vẫn đang tìm mọi cách phá hoại sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta; chúng ra sức xuyên tạc, vu cáo Đảng ta, Nhà nước ta, đánh thẳng vào hệ tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối chính trị của Đảng, kích động, chia rẽ nội bộ Đảng, chia rẽ Đảng, Nhà nước với nhân dân, hòng làm tan rã Đảng ta, chế độ ta từ gốc, từ bên trong, hết sức thâm độc và nguy hiểm”. (*)

Từng là một tướng công an, ông Nguyễn Hòa Bình tất luôn ý thức cảnh giác trước “chia rẽ nội bộ Đảng, chia rẽ Đảng, Nhà nước với nhân dân, hòng làm tan rã Đảng ta, chế độ ta từ gốc, từ bên trong, hết sức thâm độc và nguy hiểm”, nếu như ông có sai sót gì đó khi ‘dũng cảm’ ngồi vào ghế chủ tọa phiên giám đốc thẩm ở vụ án mà giới luật sư từ Bắc đến Nam, đều chung quan điểm là quá nhiều vi phạm tố tụng – Sở dĩ gọi là ‘dũng cảm’ vì ông Nguyễn Hòa Bình chưa là thẩm phán chuyên nghiệp!.

Khi tuyên ‘bác kháng nghị’, có nghĩa ‘y án’, cho thấy chắc hẳn vị Bí thư Trung ương Đảng lường được việc gạch đá công luận, song ông vẫn chẳng nao núng, thì rất có thể đây là một sáng suốt chuyện hậu trường mà chỉ ở tầm trong Bộ Chính trị mới thấu rõ – “Đảng ta đó, trăm tay nghìn mắt”, thi sĩ Tố Hữu từng ví von như thế trong “Ba mươi năm đời ta có Đảng”, huống hồ là bây giờ vừa ‘sinh nhật’ tuổi 90 xong.

Vụ án Hồ Duy Hải: Công lý XHCN đã có biểu tượng!

 

Chúng ta không biết rõ ai là thủ phạm nhưng 17 vị tối cao thẩm phán biết rõ bằng chứng để buộc tội Hồ Duy Hải có rất nhiều điểm khá mù mờ. Nhiều bằng chứng được thu thập theo cách vi phạm nghiêm trọng…

  Vụ án Hồ Duy Hải: Công lý XHCN đã có biểu tượng!

08/05/2020

Trân Văn

Hội đồng thẩm phán của Tòa án Tối cao tại Việt Nam vừa công bố phán quyết phiên giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải “giết người” và “cướp tài sản”…

12 năm trước – tháng 1 năm 2008, tại Bưu điện Cầu Voi, tọa lạc ở xã Nhị Thành, huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An xảy ra án mạng: Hai nữ nhân viên của bưu điện này bị giết. Ba tháng sau, Hồ Duy Hải bị bắt với cáo buộc đã giết và cướp tài sản của hai nạn nhân. Cuối năm 2008, trong phiên xử sơ thẩm vụ án này, Tòa án tỉnh Long An tuyên bố dành cho Hải hình phạt tử hình. Thêm bốn tháng nữa, vào tháng 4 năm 2009, khi phúc thẩm vụ án, Tòa Tối cao bác kháng cáo của Hải, tuyên y án sơ thẩm…

Tuy nhiên hệ thống tư pháp Việt Nam không thể đóng hồ sơ vụ án này vì cả dư luận lẫn công luận đều không đồng tình bởi quá trình điều tra, truy tố có quá nhiều sai sót kỳ quái: Kết quả điều tra hiện trường thu được nhiều dấu tay nhưng không có dấu tay của Hải. Hiện trường có nhiều vết máu nhưng việc thu thập, phân tích những vết máu này cũng bị bỏ qua. Thời điểm mà cơ quan điều tra, Viện Kiểm sát xác định nạn nhân bị giết mâu thuẫn với kết quả giám định pháp y, nếu theo kết quả này thì rõ ràng Hải là ngoại phạm.

Đó là chưa kể song song với vô số mâu thuẫn của các tài liệu trong hồ sơ vụ án, việc sửa chữa nhiều tài liệu một cách tùy tiện để chứng minh Hải là hung thủ, còn có chuyện cơ quan điều tra không thu được hung khí (dao để cắt cổ, thớt để đập đầu các nạn nhân) nên đã cử người đi… mua các hung khí này về làm tang vật cho khớp với kết luận điều tra, cáo trạng. Người ta còn phát giác cơ quan điều tra đã bỏ đi nhiều tài liệu và làm ngơ không đào bới sâu hơn trong khi vụ án còn có nghi can khác…

Chẳng phải chỉ có công an, kiểm sát mắc những sai sót vừa phi lý, vừa phi pháp, không thể chấp nhận được khi điều tra, giám sát điều tra, truy tố, lúc xét xử, tòa án các cấp cũng tự biến hệ thống tài phán trở thành đáng ngờ khi bỏ qua tất cả những sai sót kỳ quái như đã kể, thậm chí bỏ luôn, không thèm triệu tập một số nhân chứng mà lời khai của họ có thể vô hiệu hóa Kết luận điều tra, Cáo trạng và Hội đồng xét xử khó mà thản nhiên xác định Hồ Duy Hải “giết người”, “cướp tài sản” để phạt tử hình…

Dư luận từ công chúng, báo giới, nhiều luật sư, chuyên gia pháp lý, một số viên chức hữu trách của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền đã khiến hệ thống tư pháp chựng lại trong việc thi hành án tử hình Hồ Duy Hải nhưng đó chỉ là chựng lại. Tháng 5 năm 2011, Tòa án Tối cao tuyên bố không kháng nghị (không yêu cầu xem lại) bản án chung thẩm. Tháng 10 năm 2011, tới lượt Viện Kiểm sát Tối cao đưa ra tuyên bố tương tự, mở đường cho Chủ tịch Nhà nước bác đơn xin ân xá của Hồ Duy Hải vào tháng 5 năm 2012…

Tháng 11 năm 2014, Hội đồng Thi hành án tử hình của tỉnh Long An quyết đinh tử hình Hồ Duy Hải vào ngày 5 tháng 12 năm 2014. Thêm một lần nữa, dư luận, công luận lại dậy lên thành bão… Một ngày trước khi bản án được thi hành, Chủ tịch Nhà nước đề nghị Tòa án Tối cao tạm hoãn thi hành án. Hồ Duy Hải tạm thời thoát chết để chờ hệ thống tư pháp xem xét số phận của mình. Chẳng riêng thân nhân của Hải, nhiều người ở nhiều nơi đã tìm đủ cách để tác động đến việc xem lại bản án bằng nhiều cách…

Thế rồi tháng 11 năm ngoái – sau năm năm im lặng từ lúc án tử hình được tạm hoãn, Viện Kiểm sát Tối cao đột nhiên loan báo kháng nghị bản án tử hình Hồ Duy Hải theo hình thức giám đốc thẩm. Cơ quan này khẳng định, có đủ căn cứ để kháng nghị hai bản án (sơ thẩm, phúc thẩm) nhằm làm rõ những mâu thuẫn, thiếu sót trong tố tụng và điều tra lại là thật sự cần thiết (1). Tòa án Tối cao đã tổ chức phiên xét xử theo hình thức giám đốc thẩm trong ba ngày và bác kháng nghị, tuyên y án (2)!

***

Tin Tòa án Tối cao xem lại vụ án Hồ Duy Hải “giết người” và “cướp tài sản” theo hình thức giám đốc thẩm đã từng tạo ra sự hứng khởi nơi nhiều giới. Trong mắt nhiều người, diện mạo công lý tại Việt Nam tuy nhơ nhuốc nhưng ít nhất lần này cũng sẽ được tẩy rửa một phần để trong chừng mực nào đó còn có thể yên tâm vì tư pháp xã hội chủ nghĩa không man rợ tới mức, thản nhiên giết một cá nhân mà quá trình điều tra, truy tố, xét xử từng bộc lộ vô số dấu hiệu cho thấy hết sức vô nhân.

Đó cũng là lý do phán quyết của Hội đồng Thẩm phán với 17 thành viên của Tòa án Tối cao về vụ án Hồ Duy Hải làm người ta chưng hửng, phẫn nộ. Nguyễn Lân Thắng mỉa mai: Có sai sót nhưng không làm thay đổi bản chất khốn nạn của nền tư pháp xứ Đông Lào… Y án tử hình Hồ Duy Hải! Đồng bào đã sáng mắt chưa (3). Nghiêm Việt Anh ngao ngán nhận xét về phiên giám đốc thẩm là “trò hề” (4). Còn Phùng Chí Kiên thì vừa thấy tên mình trong danh sách tử tù dự bị nếu vẫn tuân theo nền tư pháp mọi rợ này (5).

Trương Huy San nhận xét: Công lý và số phận của Hồ Duy Hải có phải đã là ưu tiên quan trọng nhất? “Y án” không đơn giản chỉ để cứu uy tín chính trị của Chánh án Nguyễn Hòa Bình (khi còn là Viện trưởng Viện Kiểm sát Tối cao ông đã từ chối kháng nghị). Bằng phán quyết này, thành tích “phá trọng án” của cơ quan điều tra 12 năm trước được bảo vệ, nền tư pháp không phải ghi thêm một án oan vào sổ đen…

Trong lịch sử tố tụng của nước ta, hung thủ của các vụ án mạng nghiêm trọng gần như đều nhanh chóng bị bắt. Tiền thưởng, huân chương, sao gạch… nhanh chóng được ban phát. Oan sai gần như chỉ được phát hiện khi “nạn nhân” từ “cõi chết trở về” (trường hợp em Tỏ ở Tiền Giang) hoặc hung thủ thật ra đầu thú ([như trong vụ Nguyễn Thanh Chấn ở Bắc Giang và “bảy thanh niên nhận tội giết người ở Sóc Trăng” gần mười năm trước).

Chúng ta không biết rõ ai là thủ phạm nhưng 17 vị tối cao thẩm phán biết rõ bằng chứng để buộc tội Hồ Duy Hải có rất nhiều điểm khá mù mờ. Nhiều bằng chứng được thu thập theo cách vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng. Một khi có thể mua một con dao ngoài chợ thay thế tang vật, việc khiến cho một bị can cung khai trôi chảy một kịch bản giết người chẳng phải khó khăn gì.

Giá như các vị đừng ngồi trên cái ghế có nhiều hệ lụy như thế mà thử đặt mình trong vị trí của các dự thẩm, tôi nghĩ, các vị sẽ không dám tuyên như vậy. Các vị đã đưa ra một phán quyết rất có giá trị chính trị nội bộ nhưng đêm nay, nếu không đi uống rượu, các vị thử gác tay lên trán, tự hỏi xem đó có phải là một phán quyết dựa trên pháp luật và niềm tin nội tâm của quý vị không?

Chúng tôi không đủ cơ sở để nói Hồ Duy Hải là vô tội. Nhưng chúng tôi cần được chứng kiến một phiên tòa công khai, nơi, công tố viên thuyết phục hội đồng xét xử bằng những chứng cứ thuyết phục. Thuyết phục trong trường hợp Hải được tuyên vô tội, thuyết phục ngay cả trong trường hợp Hải bị tuyên có tội.

Hủy án khi không đủ bằng chứng để kết tội ai đó không phải là sự thất bại của một nền tư pháp mà là sự chiến thắng của công lý. Ngay cả trong các nền tư pháp trưởng thành không phải mọi trọng án đều tìm ra được hung thủ. Tuyên bố vô tội cho một nghi phạm không có có nghĩa là các cơ quan tố tụng tuyên bố đầu hàng. Bởi tuyên bố đó xác nhận hung thủ vẫn ngoài vòng pháp luật và các cơ quan tố tụng vẫn tiếp tục thi hành phận sự.

Mười năm ngồi tù oan của những bị án oan như ông Nguyễn Thanh Chấn là 10 năm tự do có thể gây án của những hung thủ thật. Các vị có còn để cho niềm tin nội tâm của mình vận hành không. Một phán quyết như vụ Hồ Duy Hải, nếu oan, không chỉ làm tan nát một gia đình mà còn cấp thủ tục pháp lý cho hung thủ thật (nếu có) tự do gây án ngoài xã hội. Một phán quyết như vụ Hồ Duy Hải không những không có khả năng chấm dứt tranh cãi mà còn xói mòn hơn niềm tin của dân chúng vào khả năng cung cấp công lý của nền tư pháp vốn có rất nhiều khiếm khuyết này (6).

***

Trước khi tiến hành xét xử vụ án Hồ Duy Hải “giết người” và “cướp tài sản” theo hình thức giám đốc thẩm, Tòa án Tối cao từng giới thiệu rộng rãi kế hoạch dựng “biểu tượng công lý” ở trụ sở các tòa án trên toàn Việt Nam và tạc tượng các Chánh án Tòa Tối cao. “Sáng kiến” này đã bị công chúng chỉ trích kịch liệt và có thể sẽ phải xếp xó. Tuy nhiên, dù muốn hay không, tuyên bố bác kháng nghị, y án đối với Hồ Duy Hải đã tạo ra một biểu tượng cho công lý ở Việt Nam.

Hao-Nhien Q. Vu vừa gọi 17 Thẩm phán trong Hội đồng Thẩm phán Tòa án Tối cao vừa nhất trí đưa ra phán quyết đã kể là 17 bù nhìn giống như các bù nhìn khác của chế độ. Theo facebooker này, điểm khác biệt của 17 bù nhìn đó, khiến cho họ có thành tích đặc biệt là thí mạng người dân để bảo toàn thành tích bù nhìn của mình, nên có bị nguyền rủa đặc biệt nhiều hơn các bù nhìn khác thì cũng đáng đời (7). Bên cạnh sự khinh miệt đang được bày tỏ rộng rãi trên mạng xã hội như Hao-Nhien Q. Vu, còn có sự căm phẫn.

Đang có không ít người như Thùy Linh, công khai khẳng định về sự nguyền rủa đời đời dành cho Nguyễn Hoà Bình cùng đồng đảng của ông ta. Một lũ khát máu người vô tội. Quyền lực và sự giàu có của bọn họ xây trên sự nghèo đói, oan khuất của dân đen… Thùy Linh nhấn mạnh: Hãy nhớ ngày này. Máu kêu trả máu (8). Sáu năm trước, một số viên chức hữu trách ở Long An từng công khai càm ràm về việc chần chừ tử hình Hồ Duy Hải nguy hại cho “ổn định chính trị”. Nay, số phận nghiệt ngã của Hồ Duy Hải góp thêm lý do khiến nhiều người như Quách Gia sực tỉnh: Cộng sản sống bằng dối trá và bạo lực. Đó là điều chắc chắn (9).

BẢN ÁN GĐT VỤ HỒ DUY HẢI DZÙ HUỶ ÁN HAY Y ÁN…THÌ ĐỀU VI PHẠM PHÁP LUẬT.

BẢN ÁN GĐT VỤ HỒ DUY HẢI DZÙ HUỶ ÁN HAY Y ÁN…THÌ ĐỀU VI PHẠM PHÁP LUẬT.

Thẩm phán, Kiểm sát viên, Điều tra viên, luật sư,…mấy ai không nắm được quy định tại Bộ luật Tố tụng hình sự:

– Nếu bản án sơ thẩm, phúc thẩm, giám đốc thẩm, tái thẩm,…mà bị bản án có hiệu lực cao hơn tuyên huỷ; thì Hội đồng xét xử của bản án bị tuyên huỷ không được tham gia Hội đồng xét xử lại vụ án đó.

– Nếu có bằng chứng chứng minh ĐTV, KSV, Thẩm phán không vô tư khách quan khi tiến hành tố tụng của vụ án thì phải bị thay thế.

Như vậy, ông Nguyễn Hoà Bình khi đương nhiệm là Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã khẳng định và có văn bản không chấp nhận kháng nghị đối với vụ án Hồ Duy Hải. Nhưng hiện tại, ông Nguyễn Hoà Bình, với tư cách thẩm phán, thành viên Hội đồng thẩm phán, Chánh án TANDTC làm Chủ toạ phiên toà Giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải do có kháng nghị của Viện trưởng VKSND tối cao, sẽ không vô tư khách quan, không được tham gia Hội đồng xét xử vụ án này, đó là việc vi phạm nghiêm trọng pháp luật.

Điều tối thiểu như vậy mà còn không hiểu, tôi định nêu vấn đề này sau khi bản án Giám đốc thẩm được tuyên, nhưng nếu như vậy thì buồn và tốn kém cho nhà nước, mất thời gian và dư luận sẽ như thế nào về Hội đồng TPTANDTC?. Vì vậy, tôi cân nhắc và nêu lên vấn đề này để Hội đồng thẩm phán (17 vị) đang ngồi xét xử vụ án này kịp thời điều chỉnh để nhân dân còn chút tin tưởng vào Toà án NDTC.

Tôi là luật sư và nếu được tham gia phiên toà này, thì lời đầu tiên tôi sẽ đề nghị là mời ông Nguyễn Hoà Bình ra khỏi thành phần Hội đồng xét xử vì lý do nêu trên.

(Ts,Ls. Trần Đình Triển)”

Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person, outdoor

TOÀ GIẤY

Từ Thức
TOÀ GIẤY

Cũng cờ, cũng biển cũng cân đai
Cũng gọi ông toà có kém ai
Mảnh giấy làm nên thân thẩm phán
Nét son điểm rõ mặt tôi đòi
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ
Cái giá hư danh ấy mới hời
Áo đỏ, ghế cao ngồi bảnh choẹ
Tưởng rằng đồ thực hoá đồ chơi

( nhại thơ Nguyễn Khuyến (1835-1909). Tiến sĩ giấy)

(tuthuc-paris-blog.com)

Tâm sự ông toà:
https://www.tuthuc-paris-blog.com/post/tâm-sự-quan-tòa-1

Image may contain: one or more people, people sitting, table and indoor

BÁC KHÁNG NGHỊ VỤ HỒ DUY HẢI

BÁC KHÁNG NGHỊ VỤ HỒ DUY HẢI.

Làm sao tìm CÔNG LÝ nơi thiên đường cộng sản ! ???

Trưa ngày 08/5/2020

Tin từ nhà báo Nguyễn Phan Khiêm

Trưa nay, kết thúc phiên làm việc buổi sáng, Hội đồng Thẩm phán TANDTC đã biểu quyết.

Kết quả 17/17 thành viên Hội đồng nhất trí bác kháng nghị của VKSNDTC, không chấp nhận hủy hai bản án đã tuyên phạt tử hình đối với Hồ Duy Hải.

Ảnh 1: Người mẹ của tử tù oan khiên Hồ Duy Hải đang cầu nguyện trước cổng Tòa án Tối cao tại Hà Nội.

Ngậm ngùi …!
Đau xót …!

Ảnh 2: Chụp ảnh màn hình tạp chí Tòa án Nhân dân.

Nội dung ảnh chụp màn hình:

KẾT QUẢ BIỂU QUYẾT TRƯA NGÀY 08/5/2020.

Theo Tạp chí Tòa án Nhân dân:

Đúng 12g 45p Chủ tọa phiên giám đốc thẩm của Hội đồng Thẩm phán TANDTC lấy biểu quyết về từng vấn đề cụ thể.

1. Vụ án đã có những sai sót về tố tụng như đã nêu. Những sai sót đó có làm thay đổi bản chất vụ án hay không?

Kết quả 17/17 thành viên biểu quyết “Không thay đổi bản chất vụ án”.

2. Bản án phúc thẩm và bản án sơ thẩm kết án Hồ Duy Hải có đúng người, đúng tội, đúng mức án hay không?

Kết quả 17/17 thành viên biểu quyết “Đúng người, đúng tội, đúng mức án”.

3. Quyết định số 639/QĐ-CTN ngày 17/5/2012 của Chủ tịch nước bác đơn xin ân giảm án tử hình của Hồ Duy Hải đang có hiệu lực, Quyết định kháng nghị số 15/QĐ-VKSNDTC-V7 của VKSNDTC có đúng pháp luật hay không?

Kết quả 17/17 thành viên biểu quyết “Không đúng pháp luật”.

4. Chấp nhận kháng nghị, hủy hai bản án phúc thẩm và sơ thẩm, trả hồ sơ điều tra bổ sung hay không chấp nhận kháng nghị ?

Kết quả 17/17 thành viên biểu quyết “Không chấp nhận kháng nghị”.

Cuối giờ chiều nay, Hội đồng Thẩm phán Tòa Án Nhân Dân Tối Cao tuyên án.

***

Hội đồng Thẩm phán đương nhiệm gồm 17 thành viên sau:

Chánh án Tòa án nhân dân tối cao: Nguyễn Hòa Bình.

Các Phó Chánh án Tòa án nhân dân tối cao:

Bùi Ngọc Hòa: Phó Chánh án thường trực

Tống Anh Hào
Nguyễn Văn Tiến
Nguyễn Văn Thuân
Nguyễn Thúy Hiền
Dương Văn Thăng,

Chánh án Tòa án Quân sự Trung ương:
Lê Hồng Quang

Các thẩm phán Tòa án nhân tối cao:

Nguyễn Trí Tuệ
Lương Ngọc Trâm
Lê Văn Minh
Nguyễn Văn Du
Chu Xuân Minh
Đặng Xuân Đào
Trần Văn Cò
Đào Thị Xuân Lan
Nguyễn Thị Hoàng Anh

Chúng nó: Một bè lũ man rợ!

Image may contain: 1 person, standing and outdoor
Image may contain: text