Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng
Chị 60 tuổi, suy tim nặng, bị ung thư, phẫu thuật, đang chạy thận định kỳ.
Quê tận Sóc Trăng, chồng mất sớm, chị và đứa con trai lưu lạc đến tận Bình Dương.
Con đi làm thuê, mẹ chạy thận.
Cuộc sống của chị mong manh, không biết chấm dứt khi nào.
Chị chạy thận suốt 2 năm, đi về một mình. Con trai phải lo bươn chải kiếm tiền lo cho mẹ.
Sáng nay, chị trở nặng, ra đi không có người thân trong giây phút lâm chung.
May mà điện thoại của chị không cài mật khẩu nên các cô y tá gọi được đứa con trai.
Thằng nhỏ khoảng hai mươi tuổi, gầy gò, lam lũ, ánh mắt đau khổ, run run hỏi tôi:
– Giờ con làm sao hả bác sĩ ?
– Con đưa mẹ con về nhà lo hậu sự đi. Để cô làm giấy tờ và lo xe bệnh viện cho con.
– Con không còn nhà để về, bác sĩ à.
– Vậy còn ai bà con không ?
Thằng bé gọi điện thoại cho bà dì ruột. Xong, nó lắp bắp nói với tôi:
– Bác sĩ nói chuyện với dì của con.
Sau khi nghe hết câu chuyện, cô em gái trả lời:
– Bác sĩ thông cảm, lâu nay chị tui không liên lạc.
Khốn khổ cho chị. Không nhà để về, đứa em gái duy nhất cũng từ chối chị trong giây phút lìa trần.
May sao, bác sĩ H, trưởng khoa cấp cứu liên lạc được tổ chức mai táng thiện nguyện 0 đồng, lo hỏa táng miễn phí cho chị. Khoa thận và bệnh nhân gom góp một ít tiền cho thằng bé.
Sáng, chị còn bước vô khoa thận nhân tạo. Chiều, chị hóa thành tro bụi.
Chị an nghỉ nhé. Hãy phù hộ cho thằng con côi cút của chị.
Hãy theo dõi trang để cập nhật nhiều câu chuyện nhân văn hơn cảm ơn các bạn