HAI ĐỨA TRẺ – VÀ MỘT XÃ HỘI ĐÃ VÔ CẢM ĐẾN TẬN CÙNG
Cầu Bến Thủy – dòng sông Lam năm nay chảy chậm hơn, như thể chính con nước cũng không nỡ cuốn trôi hai sinh linh bé nhỏ vừa rời khỏi trần gian.
Người cha ôm hai đứa con nhảy xuống sông.
Người đời thương hai đứa trẻ, giận người cha.
Nhưng nếu chỉ dừng ở đó, thì ta chưa hiểu hết bi kịch của chính mình – của một xã hội đã để con người bế tắc đến mức giết con rồi chết theo.
Tôi không viết để xúc phạm người đã chết. Tôi viết để hỏi: chúng ta đã làm gì để con người không còn muốn sống?
Một người cha không tự nhiên biến thành kẻ sát nhân. Trước khi gieo mình xuống nước, hẳn đã có hàng trăm đêm mất ngủ, hàng nghìn lần bị khinh miệt, bị dồn ép, bị lạc lõng giữa cuộc đời. Xung quanh anh ta là gì? Là những cái nhìn lạnh lùng của họ hàng, những lời gièm pha của xóm làng, những tòa án đạo đức rẻ tiền trên mạng xã hội, và cả một thể chế quản trị gia đình – hôn nhân – xã hội quá thờ ơ với nỗi đau tinh thần của con người.
Hai đứa trẻ chết vì người cha. Nhưng người cha ấy cũng chết vì chúng ta, vì một xã hội coi “ly hôn” là thất bại, coi “trầm cảm” là yếu đuối, coi “đàn ông” là phải gánh hết mà không được gục ngã.
Chúng ta sống giữa thời đại của những “giá trị gia đình” được hô hào, nhưng không có lấy một nơi trú ẩn cho linh hồn đang tuyệt vọng.
Làm cha làm mẹ, làm chồng làm vợ — xin hãy nghĩ đến con trẻ trước khi giận hờn nhau, trước khi nhẫn tâm đẩy nhau ra xa.
Và những người cầm quyền, những người làm luật, xin hãy nhìn lại xem, vì sao đất nước này chưa có nổi một hệ thống tư vấn tâm lý cộng đồng, một đường dây nóng có thật sự lắng nghe, một nền giáo dục dạy con người cách sống với tổn thương thay vì chôn vùi nó trong im lặng.
Hai đứa bé kia – các con không đáng phải chịu cái chết này.
Thế gian này có thể quá khổ, quá lạnh, nhưng Chúa là Đấng thương xót.
Cầu xin Thiên Chúa đón nhận linh hồn hai con về bên Người – nơi không còn nước mắt, không còn nỗi sợ, nơi cha mẹ các con sẽ thôi oán giận mà chỉ còn tình yêu thuần khiết.
Còn chúng ta – những người sống – xin đừng để có thêm một cái chết nào nữa chỉ vì xã hội này không chịu học cách yêu thương.