Hạnh Phúc Tầm Tay…

Hạnh Phúc Tầm Tay…

“Tôi nức nở khóc…
vì thảm cỏ lưa thưa dưới chân…
và vì mình không có đôi giày…”
1. Có một chàng trai yêu đời, nhiều mộng đẹp và ước mơ.  Chàng mê thể thao, mê đèn sách và mê cả chuyện ngắm các cô gái đẹp.
Một buổi kia, chàng thưa với Chúa, “Con đã suy nghĩ nhiều… Bây giờ, con biết mình ước muốn điều gì khi trưởng thành…”
-“Điều gì vậy?”, Chúa ngạc nhiên.
`
-“Con muốn sống trong một căn nhà rộng rãi có nhiều phòng, có vườn cây, trên đồi hay gần bãi biển… Vì bây giờ, Chúa biết đấy, không khí ô nhiễm quá thể !  Mà giữa  thiên nhiên bao la của núi rừng hay biển khơi, con dễ thanh thản tâm hồn mà cầu nguyện với Chúa hơn.  Con chán cảnh ở trọ chật hẹp, tốn kém, ồn ào phiền toái thế này lắm rồi!  Con không muốn đi tu.  Chuyện tu hành, Chúa để cho tên nào chu chu chắm chắm ấy.  Con sẽ cưới vợ.  Vợ của con phải là một cô gái xinh đẹp.  Nàng cần phải có chút máu văn nghệ, biết thưởng thức văn chương, biết từng tưng chút chút.  Nàng cần phải sắc sảo, có nhan sắc, dáng người thanh tú cao ráo để
con hãnh diện được với bạn bè…”
– “Gì nữa?”, Chúa âu yếm.
– “Ừ, có vợ thì phải có con chứ.  Vậy con cũng muốn Chúa biết, là con muốn có 3 đứa con trai.  Một đứa sẽ là khoa học gia, một đứa là bác sĩ, một đứa là Giám Mục… Chúa thấy không, con mơ ước toàn những điều có “chiều kích thế giới” thôi…”
-“Thế con ước mơ điều gì cho chính con?”
-“Ồ, con quên khuấy đi mất!  Chúa thấy không, nãy giờ, con chỉ lo cho gia đình, cho Giáo Hội, cho thế giới thôi!  Con quên mất bản thân mình!  Quảng đại, phải không Chúa?!!  Thế này, con ước mình sẽ có nhiều tiền.  Gia đình thời buổi này, Chúa ạ, là một gánh nặng lớn về tài chánh.  Vật giá và các thứ bây giờ, vì lạm phát, vì cái bất tài của các nhà lãnh đạo, vì cả cái thất bại bí lối của các kinh tế gia mà leo thang cao hơn tháp Babel xưa…. Con ước mình trở thành một nhà tài phiệt.  Rồi với gia tài đồ sộ kếch xù cả thế giới bê vác không nổi ấy, con sẽ “tề” thiên, “đãi” thánh, “bình” thiên hạ… Chúa không phải mệt mỏi nhờ mấy ông cha bà phước hay các hội từ thiện khản cổ kêu gọi người ta bố thí.  Mấy ông già Noel lắc chuông mỏi tay ở các cửa hàng, các thương xá mỗi dịp Giáng Sinh mà thế giới có nhúc nhích gì đâu!  Vài đồng cắc lẻ người ta cho đi vì tránh nặng túi chẳng gãi nổi vết ghẻ của đám trẻ Phi Châu thiếu thốn thuốc men… Yên chí Chúa ạ, là tài phiệt rồi, con sẽ rửa sách mặt địa cầu, Chúa không cần phải ra tay làm chi cho mệt!… Còn một chuyện nữa..”
-“Chuyện gì?”, Chúa chăm chú.
Chàng nói không ngần ngại vì biết rằng, Chúa làm được hết mọi chuyện và với Chúa thì không cần phải vòng vo hay rào đón tế nhị…
-“Chiếc xế Camry của con 6 máy XLE nhưng đến lúc con có gia đình thì nó đã già cũ rồi.  Con sẽ đem nó đến một cơ quan từ thiện để họ bán cho kẻ cần xe mà lấy tiền nuôi kẻ nghèo khó nếu con có cái Lách Xớt, lọai xe bảo đảm đường trường và độ bền thay
vào đó.  Lách Xớt là đủ rồi chứ con không có màu mè như mấy tên tài tử Hô Li Út xài sang mà hoang phí với Ferrari hay Roll-Roys.  Không có xe ở thời đại tốc độ bây giờ là “cụt” cẳng, Chúa ạ.  Mà xe dổm thì là cẳng “đau”, phiền toái lắm…”
-“Ừ”, Chúa gật đầu trầm ngâm.  “Những điều này Ta nghe như một giấc mơ đẹp… Ta
mong muốn con luôn được hạnh phúc sung sướng…”
….
Chàng trai nhảy cẫnglên thích chí.  Chàng thỏa mãn vì Chúa cho những điều chàng ước muốn kia là đẹp đẽ… Chàng yên lòng vững dạ hơn khi nghe Chúa bảo rằng, lúc nào Ngài cũng muốn cho chàng được hạnh phúc vui vẻ, nghĩa là, Chúa “hứa” hẳn hòi,
dù chàng không hiểu rõ nội dung và tâm tình của điều phát biểu ấy…
2. Thấm thoát thời gian trôi qua…
..
Chàng hoàn tất giáo trình đại học ngành thương mại rồi khởi sự một doanh nghiệp sản xuất và cung cấp tiếp liệu y khoa y tế.
Chàng cưới một thiếu nữ đoan trang, duyên dáng, hiền hậu với mái tóc dài và đôi mắt nâu.  Nàng khỏe mạnh với vóc người thấp lùn chứ không cao ráo thon thả.  Nàng không có máu văn nghệ, cũng chẳng mê đàn hát, chẳng mê phim bộ nhưng lại giỏi việc tề gia nội trợ, giỏi bếp núc, giỏi quán xuyến gia đình. Nàng không sắc sảo nhưng
hiền thục, chân thành khiêm tốn, hết lòng thương yêu săn sóc chồng con… Nàng
là một người vợ kiểu mẫu, biết phục thiện, tự chủ, một hiền mẫu đúng nghĩa…
Chàng và nàng có 3 đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn.  Trừ đứa con gái út phải ngồi xe lăn, hai đứa còn lại đang theo đuổi ngành y khoa và điện toán.  Những đứa con dễ
thương ấy lúc nào cũng yêu kính và vâng lời cha mẹ…
Vì công ăn việc làm, chàng và gia đình sống trong một căn phòng trên tầng cao nhất thuộc khu chung cư của thị xã.  Và từ căn phòng cao cấp này chàng có thể nhìn xuống biển xanh hay ngắm cả thị trấn lóng lánh ánh điện về đêm.
Là thành viên trong bộ phận quản đốc của xí nghiệp, chàng có một lợi tức khá giả, lợi tức đã đem lại cho chàng và gia đình một cuộc sống sung túc quá mức thượng lưu.  Chàng có Lexus, lọai xe của giới thượng lưu để di chuyển theo địa vị…
Một cuộc đời hạnh phúc kiểu mẫu…
Nhưng cái gọi là hạnh  phúc, là tuyệt vời… rồi cũng bị thời gian làm cho nhàm ố vì chán chường, vì những mơ ước vô biên giới, vì những đòi hỏi có tính leo thang của cuộc sống, vì cái khuynh hướng thiếu cảm nhận giá trị của mọi điều hiện tại, vì thái độ không tri ân đủ với cuộc sống và con người… “Máy móc tính” để trở nên nhàm chán mà quay cuồng.
Một buổi kia, chàng bất giác nhớ lại những ước mơ đã khấn nguyện thời trai trẻ…
Chàng bắt đầu buồn buồn…
Những điều chàng đang có sao mà chán phèo nhạt nhẽo… như tách cà phê đã nguội, như lon bia đã cạn hơi ga…
-“Tôi rất buồn”.  Với một người bạn, chàng than thở.
-“Chuyện gì vậy?”
-“Tôi mơ sống với một người vợ cao ráo, thanh tú, mắt xanh, biết văn chương và đàn hát văn nghệ… Cuối cùng thì vợ tôi lại lùn tè, chẳng thanh tú tí nào… Văn chương
văn nghệ, nàng mù tịt..!”
-“Vợ Anh xinh xắn, duyên dáng, khỏe mạnh, giỏi nội trợ, yêu chồng, thương con cái.  Anh tìm đâu được người vợ hiền thục như thế?”
Chàng không chú ý nghe.
-“Anh buồn lắm”, chàng thú thật với vợ.
-“Chuyện chi vậy Anh?”
-“Anh đã từng mơ được ở trong một căn nhà to lớn vườn cây, có cảnh trí thiên nhiên nên thơ tĩnh mịch, nhưng cuối cùng lại phải ở trong khu cao ốc rất mất công thang máy này…!”
-“Căn phòng này, Anh thấy không, rất tiện nghi.  Từ trên cao, Anh có thể nhìn xuống mà thấy thiên nhiên bao la, thấy thành phố lao xao, thấy biển, có thể chiêm ngưỡng và suy nghĩ với cái đẹp nhìn thấy từ trên cao… Anh có tình yêu của Em, lòng kính
yêu của 3 đứa con dễ thương.  Anh có tiếng cười, có người mong ngóng thương yêu, có mọi điều Anh muốn…”
Chàng không thấu tai dù người vợ nồng nàn khuyên giải.
Tại văn phòng bác sĩ tâm lý.
-“Tôi buồn lắm”, chàng giãi bày…
-“Tại sao vậy?”
-“Tôi đã mơ trở thành tài phiệt đem kho tàng của cải giúp người nghèo khó khắp nơi.  Nhưng lúc này, tôi chỉ là người lãnh lương cố định hàng tháng…”
-“Những tiếp liệu y tế mà Anh đang bán cứu được bao nhiêu mạng sống rồi…”
Chàng, con người có “ước-mơ-vô biên giới” ấy, vẫn không nghe ra…
Với Cha Sở, chàng rầu rĩ than phiền.
-“Con buồn lắm!”
-“Chuyện gì thế?”
-“Con đã từng mơ ước có 3 đứa con trai, một đứa là khoa học gia, một đứa là bác sĩ, một đứa là giám mục… Vậy mà con lại có 3 đứa con gái…”
-“Thì Anh đang có đứa con đeo đuổi ngành y.  Con cái của Anh, đứa nào cũng ngoan ngoãn, hiếu thảo, thương kính cha mẹ… Đứa út thì có nhiều tài, đóng góp cho công việc của giáo xứ..”
Chàng vẫn không lọt tai.
3. Nỗi u uất thất vọng làm chàng phát bệnh.
Chàng được đưa vào bệnh viện.
Giữa bốn khung tường màu trắng của nhà thương, người ta chằng chịt quanh chàng, thọc vào mũi, vào miệng, gắn trên người chàng nhiều thứ giây nhợ, ống dẫn phức tạp.  Những giây nhợ ống dẫn ấy nối với những máy móc đo đạc y khoa rất hiện đại.
Chính chàng trước đây là người đã cung cấp những dụng cụ linh tinh này cho bệnh
viện sau một hợp đồng thành công.  Và hiện diện chung quanh chàng, sau khi
vài thân hữu đồng nghiệp đã ra về, là chính người vợ không “đủ tiêu chuẩn” theo ý chàng, cùng với ba người con gái có gương mặt âu lo, đang yêu thương buồn bã nhìn người cha tiều tụy ốm yếu mất sắc.
Quây quần chung quanh chàng những lúc đời riêng biến cố, ở những khúc quanh ngặt nghèo như lúc này và cho đến lúc cuối cùng, hình như cũng chỉ có nhiêu đó người ruột thịt trong một gắn bó nhiệm màu mà định mệnh, những người mà tháng ngày gần gũi đã làm cho hiện hữu của họ đối với chàng trở nên nhàm chán khiến chàng không cảm nhận được giá trị cùng ý nghĩa của sự hiện diện đầy ân tình và linh thánh ấy trong đời mình.  Họ đứng ở đấy, câm lặng, khóe mắt đỏ hoe những giọt lệ chan hòa mến thương và chia sẻ trong bất lực nặng nề.  Cõi yêu thương rất linh thánh, chan chứa ân tình ấy vô hình, da diết, mỏng manh nhưng lại hiện hữu và vô cùng sống thực như chính tấm mền mỏng màu trắng đang phủ kín, đắp ấm tấm thân thể rã rượi, u uất và bất động của chàng.
Chàng trải qua giấc hôn mê…
Trong cơn mê mệt mỏi rã rời ấy, chàng thấy mình đi dạo trong một khu vườn lạ rất đẹp, và… chàng gặp Chúa cạnh một suối nước…
Quên chào hỏi xem Chúa đi đâu và đang làm gì, chàng chất vấn Chúa ngay với cung giọng thiếu bình tĩnh:
-“Chúa còn nhớ thuở trai trẻ, con đã nói cho Chúa nghe những điều gì không?”
Chúa nhìn chàng, thương mến hồi lâu rồi nhẹ nhàng ôn tồn:
-“Ừ, đó là những điều ước muốn tốt đẹp!”
-“Chúa đã hứa cho con được hạnh phúc sung sướng.  Chúa cũng công nhận những điều ước muốn cỏn con kia của con là tốt đẹp, sao Chúa không ban cho con những điều ấy?”, chàng bực dọc.
Vẫn thương mến trong hiền hậu ôn tồn, Chúa chậm rãi:
-“Ta có thể làm như vậy.  Nhưng Ta muốn con ngạc nhiên về những gì con không mơ ước.  Ta đã ban cho con một người vợ hiền thục xinh đẹp, một doanh nghiệp tốt, một
nơi ở dễ chịu, những đứa con xinh ngoan… Đấy chưa phải là những món quà tốt
đẹp nhất Ta đã ban tặng cho con sao?…”
-“Nhưng con tưởng Chúa ban cho con điều con đã xin…”
-“Còn Ta, Ta đang chờ con cho Ta điều Ta thật sự mong muốn…”
-“Chúa mong muốn gì?”, chàng thân tình, trố mắt ngạc nhiên.  Chỉ có chàng mới cần thứ này, ước cái nọ, muốn thứ kia, chứ có bao giờ chàng nghĩ rằng Chúa cũng cần,
cũng muốn một cái gì đó đâu !
-“Ta muốn con luôn được hạnh phúc sung sướng với những gì Ta ban cho con.  Ta những muốn cho chính con chứ không cho Ta.  Ta mong muốn con luôn được yên vui hạnh phúc…”
Rồi để giúp chàng nguôi ngoai nỗi khát vọng, giải tỏa cho chàng bao nỗi trầm tư u uất, Chúa đưa chàng ra khỏi khu vườn đẹp, và cùng chàng rảo bước giữa lòng phố.
Và đấy cũng là lần đầu tiên, chàng có dịp bước xuống cuộc đời để tận mắt nhìn thấy cái quang cảnh vất vả, nhốn nháo, ồn ào, tất tưởi rất mồ hôi nước mắt… Chàng thấy bao con người đang tất bật cảnh kiếm sống, những chiếc xe kéo, những thân thể gầy gò, những bộ áo quần tả tơi lem luốc, những người phu quét đường, đám người di dân đang nhễ nhại đào xúc ở công trường với đồng lương tối thiểu ốm o.    Chàng thấy đám người homeless rách nát lang thang.  Đám người vô gia cư cơ nghiệp có tóc tai râu ria xồm xoàm và tấm thân hình hôi hám dơ bẩn lâu ngày không một giọt nước tắm gội kia, đang thất thểu với chiếc xe đẩy, và chất đầy trên đó là cả cái  gia tài của đời họ. Gia tài ấy chỉ là một đống giẻ rách…  Một kẻ ăn xin chạy đến chàng (tướng tá chàng sang trọng lịch lãm với bộ đồ veston Italy đắt giá mà!).  Người ấy xoè tay, lắp bắp một lời khẩn xin bố thí.  Mủi lòng cảm thương, chàng mở bóp, nhưng chàng không có
tiền mặt mà chỉ có một xấp thẻ tín dụng đủ loại.  Chưa bao giờ chàng biết đến đồng tiền xu hay phải bận tâm giữ tiền giấy trong người… Người ăn xin kia tiu nghỉu thất vọng và nổi nóng.  Xả hết cơn tức giận, hắn  nhào tới, tống một quả đấm vào giữa mặt chàng.  Chàng choáng vàng la hoảng và giật mình thức dậy..
Ra khỏi cơn hôn mê, chàng trăn trở với giấc mơ trò chuyện vặn hỏi Chúa và cùng Chúa rảo bước giữa cuộc đời thực….
Chàng trằn trọc suy nghĩ…
4. Cuối cùng, chàng mơ một giấc mơ khác…
Chàng quyết định, rằng chàng chỉ mơ và ước muốn tất cả những gì chàng đang có… Chàng sung sướng nhìn gương mặt người vợ lúc ấy đang đứng bên cạnh trong im lặng mà âu lo săn sóc, gương mặt mà đã nhiều năm, chàng không không nhìn kỹ để không thấy được những gì là “con tim” nồng thắm nơi từng nét vẻ diễm kiều ở khóe mắt, suối
tóc, bờ môi.  Chàng hãnh diện nhìn những người con đang vui mừng thấy chàng mở mắt…  Trong nước mắt, họ ôm lấy nhau…  Và hình như đấy là lần đầu tiên trong đời, chàng cảm nhận một thực thể nào đó vô cùng bao la, một thực tại nào đó rất ư vĩ đại mà sống thật vẫn bao bọc quanh chàng mà chàng chưa hề cảm biết.  Chàng cảm thấy đây là gia đình, là chính con tim của mình, là ân huệ, là những gì duy nhất còn lại sau tất cả mọi điều.  Đây chính là giây phút mà tiền tài, danh vọng, dục vọng, ước mơ, Lách Xớt, của cải… tất cả chỉ là con số không… Niềm cảm nhận kinh khủng ấy tuy hiếm hoi muộn màng nhưng nó làm không gian của chàng thu hẹp lại, không gian ấy có những nhịp tim rạng rỡ của cảm nhận và ỵêu thương chan hòa…
Và nhận thức mới ấy đã làm chàng qua khỏi cơn bệnh.
Chàng trở về sống sung sướng trong khu chung cư cao ốc, vui hưởng tiếng cười đùa của các con, biết thế nào là vị ngọt của bờ môi người vợ, cảm nhận được thế nào là yêu thương trong đôi mắt, vòng tay.  Chàng đếm được rõ trong tim mình có bao nhiêu
người.  Chàng biết rằng, ở đáy ánh nhìn thơ ngây của đàn con, ở đáy đôi mắt tuyệt vời và nồng nàn ân tình của người vợ, là những thực tại sâu thẳm vững bền như chính sự sống… Chàng nhìn lại những hững hờ quá khứ, những đuổi bắt mệt mỏi… Chàng đọc thấy được bao nhiêu điều trên gương mặt hiền hậu của người vợ đã nhiều năm má ấp môi kề, những điều mà trước kia chàng chưa hề đọc ra…  Chàng sung sướng ngắm gương mặt từng đứa con, hoa trái của tình yêu chàng…  Những cảm nhận thiết tha…. Tim chàng đang rung đều những nhịp mới…
Và đêm đó, trên căn trọ chót vót với ánh mắt nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh điện, xa xa là biển rộng thẫm bóng đêm, chàng quỳ gối xuống… Hình như trong đời, chàng đã chưa từng nói với Chúa lời cảm tạ để đêm ấy, chàng quỳ gối lâu lắm…
Chàng đã không xin Chúa gì thêm….
GTR
(viết theo ý tưởng của
Loren Seibold)
Anh chị Thụ & Mai gởi
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay