Thực vậy, trong cuộc đời đầy bon chen, giông bão, đầy cám dỗ, thị phi này, tìm được một người có tấm lòng quả đã không còn là chuyện dễ dàng nữa. Chỉ khi người ta biết cho đi thì mới xứng đáng nhận lại những gì tuyệt vời nhất. Người Hungary có một câu nói rất hay thế này: “Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm”…
Chàng trai trẻ chuẩn bị mở một cửa hàng trên con phố nơi mình sinh sống. Anh hỏi ý kiến của cha: “Con muốn mở một cửa hàng buôn bán kiếm tiền ở con phố này. Vậy con phải chuẩn bị điều gì trước đây?”.
Người cha nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Con phố này thật sự cũng đã có không ít cửa hàng rồi, nhưng mặt tiền vẫn còn nhiều. Nếu như con không muốn kiếm nhiều tiền, bây giờ có thể thuê hai mặt tiền để bày biện quầy hàng, nhập vào một số hàng hóa thì đã có thể mở cửa kinh doanh rồi. Còn nếu như con muốn kiếm được nhiều tiền hơn, thì trước hết cần phải chuẩn bị làm một vài điều gì cho người dân trên con phố này”.
- Cho đi rồi sẽ nhận lại. Ảnh theo Thichdulich.com.vn
Chàng trai trẻ hỏi: “Con phải làm gì trước đây?”.
Cha của anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện cần làm thật sự rất nhiều. Ví như, lá rụng ngoài đường rất ít khi có người quét dọn. Mỗi sáng con hãy dậy sớm dành chút thời gian quét dọn lá rụng ngoài đường. Còn nữa, khi nhân viên bưu điện gửi bưu phẩm, có khá nhiều bưu phẩm khó tìm được người nhận. Con cũng có thể giúp tìm kiếm một chút, sau đó kịp thời trao lại bưu phẩm cho người nhận. Ngoài ra, còn có rất nhiều gia đình cần sự giúp đỡ lặt vặt, nếu có thể con hãy dang rộng đôi tay giúp họ một chút”.
Chàng trai trẻ tỏ ý không hiểu, hỏi: “Nhưng những điều này có liên quan gì với việc con mở cửa hàng chứ?”. Cha của anh mỉm cười nói: “Nếu như con muốn việc làm ăn của mình được tốt, thì tất cả những điều này sẽ trợ giúp đắc lực cho con. Còn nếu như con không muốn làm tốt việc làm ăn, thế thì hết thảy điều này có lẽ không có tác dụng gì lớn nữa”.
Chàng trai trẻ tuy bán tín bán nghi, nhưng vẫn quyết định nhất nhất làm y theo lời của cha mình. Mỗi sáng, anh đều cố gắng dậy sớm quét dọn đường phố, gửi bưu phẩm giúp nhân viên bưu điện, khiêng vác giúp những người già cả. Ai có khó khăn cần sự giúp đỡ, anh nghe thấy đều sẵn sàng đến giúp. Không lâu sau, mọi người trên khắp con phố này đều đã biết đến anh.
Nửa năm sau, cửa hàng của chàng trai trẻ treo lên tấm biển kinh doanh. Điều khiến anh kinh ngạc là khách hàng đến khá đông. Kẻ gần người xa đều đã trở thành khách hàng quen thuộc của anh. Thậm chí những người già cả ở bên kia con phố sẵn sàng bỏ qua cửa hàng ngay gần chỗ họ mà không ngại chống gậy đi một quãng xa để đến cửa hàng anh mua đồ. Anh kinh ngạc, hỏi họ rằng: “Trước cửa nhà ông vốn có cửa tiệm, tội tình gì phải bỏ gần cầu xa như thế?”.
Họ cười nói rằng: “Chúng tôi đều biết cậu là người tốt, đến cửa hàng của cậu mua đồ chúng tôi mới yên tâm”. Về sau, anh còn giao hàng đến tận nhà khách hàng. Khi gặp phải những người khó khăn, túng thiếu, anh luôn để họ mua chịu trước, đợi khi có tiền thì gửi trả lại sau. Ngoài ra anh cũng nhiệt tình tham gia các hoạt động công tác xã hội từ thiện, biết được ai đang gặp khó khăn, anh cũng đều sẵn lòng dang tay giúp đỡ.
Mấy tháng sau, khá nhiều người ở con phố kế bên cũng đều chạy đến cửa hàng của anh mua đồ. Hơn một năm sau, người trong khắp khu phố đều biết đến cửa hàng của anh, đều cùng kéo đến ủng hộ. Anh tiếp tục mở ra thêm vài chi nhánh, đại lý ở con phố khác. Việc làm ăn càng làm càng lớn, tất nhiên cũng càng kiếm được nhiều tiền hơn. Chỉ trong thời gian khoảng mười năm, anh đã từ một chàng trai không chút danh tiếng, lắc mình một cái trở thành một nhà doanh nghiệp với tài sản bạc triệu.
Một ngày kia, có một phóng viên tới phỏng vấn, hỏi anh bí quyết kinh doanh nào để chỉ trong 10 năm ngắn ngủi có được thu hoạch lớn như vậy. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bởi vì trước khi có được, tôi đã học cách cho đi…”.